Chương 52 : Ba năm sau (phấn khích)
Edit: Rika
-----
Ba năm sau
Gạo Nếp bốn tuổi
Gần đây, trên tivi có chiếu chương trình: “Bố ơi, mình đi đâu thế?”
Trong đó có một vài ông bố rất đẹp trai, giàu có, cũng có thân phận đặc thù, người thì là diễn viên, người thì là vận động viên nổi tiếng, có người thì là người mẫu, duy chỉ có một người bố là ông chủ lớn mà thôi.
Thông tin được truyền đi, tổng tài ba ba đều được mọi người truyền đi trên internet, còn lại các ba ba đều là nhân vật của công chúng, chỉ cần ngày thường xem tivi liền nhìn thấy bọn họ. Còn với vị tổng tài ba ba mà nói, anh là một thương nhân thành công, không chỉ như thế, ngay khi poster được công bố ra bên ngoài, đã lấy đi rất nhiều trái tim thiếu nữ.
Đẹp, rất đẹp trai!
Đẹp đến mức làm cho người xem phẫn nộ.
Dáng người kia, khuôn mặt kia, giá trị tài sản kia, quả thực là các diễn viên cùng người mẫu kia không thể sánh bằng.
Bao nhiêu người thức suốt đêm mà bình luận, viết lên rất nhiều lời : Trời ơi, thật dễ nhìn, thật đúng là cực phẩm.
Người cha chói lóa của cô bé thật sự rất đẹp, hẳn mẹ của cô bé rất hạnh phúc.
Không công bằng, rất không công bằng, chú ơi, đợi cháu lớn lên, nhất định sẽ gả cho chú…
Sau đó còn rất nhiều lời bình luận như: Cô bé ngủ ngon.
Cũng có người còn nói: Tôi cùng anh ấy đã có một đêm triền miên.
Nói tóm lại, tổng tài ba ba quá mức nổi bật, làm cho chương trình “Bố ơi, mình đi đâu thế” đạt mức theo dõi kỷ lục.
Nguyên nhân chính là đài truyền hình ôm hy vọng đi tìm tổng tài ba ba, người này có địa vị rất cao ở thương trường, nhưng ngày thường rất ít xuất hiện. Vì thế các phóng viên ngồi chồm hỗm theo dõi mấy ngày, rốt cục cũng không thể thấy mặt được.
Đạo diễn của chương trình “Bố ơi, mình đi đâu thế” tìm được tổng tài ba ba ở nhà, nói với anh ý định của mình, thế nhưng, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Vì có diện mạo tuấn tú, cho nên tổ làm chương trình tiến hành chụp ảnh trong nhà.
Hôm nay là ngày xuất phát, tổ làm phim đột nhiên đến tập kích, năm giờ sáng liền đứng ngay trước cửa nhà tổng tài ba ba.
Người làm đi ra mở cửa, khiêng máy quay lên lầu hai, đi tới trước cửa.
Đẩy cửa đi vào, tổng tài ba ba bước ra thừ phòng thay đồ, mặc một cái quần màu xám, trên người là chiếc áo sơ mi.
Nhóm làm chương trình đều ngây người, thân hình này, cơ thể này, anh trai, anh mới tắm xong sao?
Tổng tài ba ba kéo góc áo, đi tới bên giường.
Dưới cái chăn to, là một thân ảnh nho nhỏ, nằm yên không nhúc nhích.
Anh đem chăn xốc lên: “Gạo Nếp, rời giường nào.”
Không nghĩ tới cô bé lại kéo chăn cuốn thành một vòng, phát ra giọng nói nhõng nhẽo: “Không dậy đâu, con còn muốn ngủ nữa.”
“Không được, con mau dậy nào.”
Đạo diễn đi tới trước giường: “Bảo bối, chúng ta còn phải lên máy bay nữa, chi bằng để tối ngủ nha.”
Gạo Nếp thét một tiếng kinh hãi, đạp mạnh chăn ra, đem chính mình quấn thành cái bánh chưng: “Ba ba xấu, ba ba không tốt.”
Anh đưa tay ôm con gái vào trong lòng: “Ba như thế nào không tốt?”
“Người ta còn không mặc quần áo, chỉ mặc quần chip, không cho người khác vào nhìn.”
Anh há hốc mồm, đáy mắt lộ ra tia cười: “Ba quên mất, con thích lõa thể ngủ.”
Một cô bé nhỏ nhắn, đã sớm biết thẹn thùng, Lệ Cảnh Trình đem chăn ôm lấy con gái đi vào phòng thay đồ.
Lúc anh mặc xong đồ cho con, nhóm đạo diễn mới đi vào.
Tiểu công chúa đứng ở trên mặt đất, Lệ Cảnh Trình thì nở nụ cười, cảnh tượng rực rỡ tràn ngập ánh mắt mọi người, một phòng thay đồ tràn ngập áo, váy, giầy…
Đương nhiên, cũng không thiếu nhưng đồ trang sức của công chúa.
Vẻ mặt cô bé còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt còn tầng sương mù, cái miệng chu lên, bộ dáng rất đáng yêu.
Lệ Cảnh Trình cầm cái váy, muốn mặc cho con, nhưng Gạo Nếp lại xua tay: “Không mặc cái này đâu.”
“Vì sao, đây là ba ba mới mua mà.”
“Cái này hình như có người mặc rồi.”
Câu trả lời không ăn khớp gì cả.
Lệ Cảnh Trình tiếp tục, cầm quần áo treo lên giá rồi lại lấy ra một bộ khác: “Vậy mặc cái này.”
“Con mặc cái này thì không hợp với đôi giày lắm.”
Đạo diễn bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, cô bé, có phải là chỉ mới có bốn tuổi không?
Lệ Cảnh Trình cầm vài bộ ra rồi nói: “Nếu không thích, ba sẽ để con mặc đồ lót đi biểu diễn.”
Gạo Nếp quệt miệng: “Được rồi.”
Lệ Cảnh Trình thay quần áo cho bé, Gạo Nếp tiến tới lỗ tai anh nói nhỏ: “Hôm nào ba ba dẫn con đi mua đồ mới nữa nha.”
“Được.”
Anh ôm lấy con gái, động tác thuần thục mang giày cho con.
Tóc Gạo Nếp dài quá vai, phía đuôi hơi cong lại, một đôi mắt tinh tế to tròn, long mi cong con, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, giống như nàng công chúa nhỏ bé trong thế giới cổ tích.
Lệ Cảnh Trình ôm con ra ngoài, còn nói: “Cùng ba ba đi ra ngoài thì không được khóc, biết chưa?”
“Dạ.” Gạo Nếp thật mạnh mẽ trả lời.
Hai người ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu, trong phòng khách, có hai cái vali, Lệ Cảnh Trình đặt con xuống, đi đến bên cạnh vali.
Lúc này, một giọng nữ vang lên: “Một vali là của anh, còn lại là của bé, sữa bột cùng quần áo của bé.”
“Tốt.”
Máy ảnh chụp lại, chỉ chụp đến đùi của cô gái, đây cũng là yêu cầu của Lệ Cảnh Trình, ngoại trừ anh cùng Gạo Nếp, thì không thể chụp mặt người khác.
Người giúp việc giúp anh mang vali, còn anh ôm Gạo Nếp ra ngoài.
Khi đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên Gạo Nếp hướng phía sau vẫy vẫy: “Tạm biệt mẹ, chờ con về nha.”
Lệ Cảnh Trình cũng không nói gì, ôm con nhanh chóng bước ra ngoài.
Cảnh quay này, đương nhiên cũng được phát ra.
Tin tức truyền ra, không ít người theo dõi “Bố ơi, mình đi đâu thế?” liền phấn khích, cho dù đi vào siêu thị, hoặc quán cơm, 90% đều có thể nhìn thấy poster quảng cáo.
Bác gái mang theo con nhỏ, thường thường tụ tập lại nói chuyện, nói con gái nhà ai hấp dẫn, con nhà ai được yêu thương cưng chiều.
Nhưng hiện giờ, ai mà không biết tổng tài ba ba, thì người đó là lạc hậu mất rồi.
---
Trên máy bay.
Khi cất cánh không lâu, cô mở máy tính bảng ra, dò tìm trên đó một lát.
Rất nhanh, đã tìm được poster quảng cáo.
Gạo Nếp đáng yêu, ngũ quan cũng đã khác, so với thời điểm cô rời đi thay đổi rất nhiều, không còn là bé con khóc nhè nữa, tóc đen bóng như lụa, miệng anh đào nhỏ nhắn, ai nhìn cô bé đều không nhịn được mà muốn cắn vào.
Còn Lệ Cảnh Trình, gần như là không khác ba năm trước là mấy.
Đều nói đàn ông ba mươi chững chạc, hiện tại anh đã ba mốt tuổi rồi, đây đúng là giai đoạn thu hút nhất của anh.
Một tay anh ôm Gạo Nếp, để con bé ngồi một bên hông mình, tay nhẹ nhàng nâng chân Gạo Nếp lên, bộ dáng của bé thoải mái, nhìn tựa như búp bê, phía dưới màn hình có rất nhiều bình luận, nói tổng tài ba ba hôm nay tư thế ôm con thật chuẩn, cần lực cánh tay khá mạnh, hẳn là thường ngày rất hay ôm con.
(Chú thích ở đây một chút, đây là chương trình thực tế, nên có tương tác khi chương trình phát sóng, mọi người có thể gửi lời bình luận của mình và nó sẽ hiện dòng chữ chạy phía dưới màn hình)
Lúc này Gạo Nếp như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt mơ hồ như muốn ngủ, miệng ngậm viên kẹo que, cho nên hơi phồng lên.
Ngón tay cô mơn trớn màn hình, cũng không thể chạm được vào mặt con bé.
Hình ảnh thay đổi, đi vào nơi mà cô đã từng rất quen thuộc.
Là Đế Cảnh.
Lệ Cảnh Trình ôm lấy Gạo Nếp đi ra từ phòng khách, khi đi còn nói: “Tạm biệt mẹ, chờ con về nha.”
Một khắc kia, cô sợ ngây người.
Tuy trên màn hình không chiếu đến mặt người phụ nữ ấy, nhưng liếc mắt một cái, cô có thể nhận ra đó là Thịnh Thư Lan.
Gạo Nếp lại gọi cô ta là mẹ?
Cô tựa lưng vào ghế, dưới cổ tay áo khoác, là bàn tay tinh tế trắng noãn, cô buông thõng tay.
Lệ Cảnh Trình, anh thực sự làm được.
Cô tắt máy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này, chương trình “Bố ơi, mình đi đâu thế?” lấy bối cảnh ở trong một thôn trên núi, trải qua đường xa lặn lội, tổ chương trình cuối cùng cũng tới được địa điểm như thời gian dự định.
Gạo Nếp hưng phấn, tới nơi, cô bé hô to gọi nhỏ với đám bạn đi cùng: “Hi, xin chào.”
Lệ Cảnh Trình vỗ nhẹ mông bé: “Mới học được à?”
“Ba ba đừng có đánh mông con.”
Trải qua một vài tập của chương trình, những ông bố cũng dần quen thuộc,sau khi nhận được nhiệm vụ, liền cùng nhau hành động.
Lệ Cảnh Trình rất cũng rất ít khi tham gia các hoạt động trên thương trường, lúc trước tổ chương trình tìm anh, anh cũng hơi do dự, nhưng nghe nói có thể giúp Gạo Nếp rèn luyện, lại nhìn về nội dung chương trình, anh liền đồng ý.
Gạo Nếp được nuông chiều từ bé, thế giới bên ngoài như thế nào, căn bản bé không biết gì.
Lệ Cảnh Trình không cần danh lợi để dệt hoa trên gấm, cái anh cần là làm tất cả vì con gái.
Mấy cô cậu bé hiển nhiên trở thành bạn, trong đó, Gạo Nếp là nhỏ tuổi nhất.
Cũng có một cậu nhóc bốn tuổi, nhưng so tháng thì lớn hơn cô bé rất nhiều.
Bọn nhóc ngồi xổm vây quanh một ruộng rau, Gạo Nếp đưa tay nhổ một nắm rau, đạo diễn bên cạnh có ý tốt nhắc nhở: “Đây là đồ ăn của bé sao? Đợi về đến nhà, muốn cho ba ba ăn cái này sao?”
“Dạ.” Bé trịnh trọng gật đầu.
Gạo Nếp đem đồ ăn bỏ vào trong giỏ, lắc lắc cái mông chạy tới bên cạnh cây cải trắng, củ cải đầu nhọn hoắt, bé lung lay lắc lắc một hồi nhưng vẫn không nhổ được, cuối cùng liền bứt vài lá cải.
Một màn này sau khi chiếu lên tivi, trên hình ảnh xuất hiện lời nói với người xa lạ: Xác định là tổng tài ba ba chuyên ăn thực vật sao?
Cách đó không xa, Jamie dùng sức nhổ cây củ cải ra, đi tới trước mặt Gạo Nếp, nhìn vào trong rổ của bé: “Cây củ cải này là cây này nè.”
“Không phải.”
“Mẹ Đậu Đậu mua về cây củ cải là cây này nè.”
Gạo Nếp cảm thấy mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống ruộng: “Em lại không thích ăn củ cải.”
Jamie ngồi vào bên cạnh bé: “Mẹ của em tên gì thế?”
Bé nghĩ nghĩ: “Tại sao anh lại hỏi tên mẹ em?”
“Anh nói cho em biết, mẹ của anh tên là Đậu Đậu.”
Gạo Nếp đưa mắt nhìn xung quanh, một bộ dạng lén lút, thấy ba không có ở đây, bé tiến tới tai Jamie nói nhỏ: “Mẹ em tên Thư Lan.”
“Vậy sao ban đầu không chịu nói?”
“Ba ba em không cho em kêu cô ấy là mẹ.”
“Vì sao?”
Gạo Nếp nhún nhún vai, tỏ vẻ người lớn: “Bà nội bảo em gọi cô là mẹ, nhưng ba ba lại không cho, nói cô không phải là mẹ em, bà nội thì lại nói là mẹ, mẹ là Thư Lan, Thư Lan…”
Gạo Nếp đưa tay lên miệng, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Các cô cậu bé khác nghe thế, đều chạy tới, lại học động tác của Gạo Nếp, rồi sau đó hô to: “Thư Lan, Thư Lan…”
Điên rồi, đạo diễn đổ mồ hôi hột, một màn này thật sự rấy đáng yêu, làm sao có thể cắt bỏ được.
Khi mấy ba ba về đến nơi, Gạo Nếp mang rổ vào nhà gỗ, gọi: “Ba ba.”
“Con mang theo cái gì về đó?”
“Con mệt quá.”
Thấy ba ba đưa lưng về phía mình, không thèm nhìn mình, bé chạy tới, lôi kéo góc áo của anh: “Con mệt quá.”
Anh bỏ đồ trong tay ra, một tay ôm bé lên.
Anh đưa mắt nhìn vào trong giỏ đồ ăn của Gạo Nếp, nháy mắt hóa đá: “Con nhổ nhiều cỏ vậy làm gì thế?”
“Đây là con mang đồ ăn tới cho ba.”
Khóe miệng Lệ Cảnh Trình run rẩy: “Không phải là đi hái củ cải sao?”
“Củ cải khó nhổ quá, con nghĩ mình ăn lá cây cũng được.”
“. . .. . . .”
Đêm đó, Lệ Cảnh Trình đành phải nấu một nồi cháo cỏ dại.
Ăn cơm chiều xong, tối còn có đốt lửa trại, tiết mục mà sáng nay tổ chương trình bảo những ông bố phải chuẩn bị để biểu diễn cùng bảo bối.
Trước khi xuất phát, Gạo Nếp lục tung trong vali, Lệ Cảnh Trình nghĩ bé đang tìm đồ ăn, nên nói: “Đồ ăn vặt đều bị tịch thu, phải diễn xong tiết mục của mình mới có thể được ăn.”
Gạo Nếp mang ra cái váy hình bánh ngọt, đáng yêu nói: “Ba ba, buổi tối con mặc cái này”
“Đây là đồ ngày mai mới mặc, không được đổi.”
“Không chịu không chịu, con mặc cái này.”
Lệ Cảnh Trình không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc cái này vào cho con.
Ôm bé vào địa điểm quy định, trên bãi đất trống đã đốt lửa, ba ba cùng các con ngồi vây quanh lại một chỗ, MC cười cười chia ỗi người một ít đồ ăn: “Đây là thịt dê nướng, tổ chương trình biết ba ba buổi tối ăn chút rau cỏ có chút ‘khó tiêu’, cho nên đã nhờ người chuẩn bị cho các ba ba món này.”
Gạo Nếp ngồi trên đùi Lệ Cảnh Trình, thè lưỡi: “Buổi tối mà ăn cơm thật khó chịu.”
“Khó chịu cũng phải ăn, ai bảo con không phân biệt được củ cải và cỏ dại làm chi?”
“Dạ, con biết rồi.”
MC bị chọc cười, kế tiếp tiến vào trò chơi đốt lửa, trước khi lên sân khấu, Jamie hát bài hát chủ đề của chương trình,Gạo Nếp chạy ra khỏi vòng tay của Lệ Cảnh Trình, tới bên cạnh đạo diễn, lôi kéo, ý muốn nói gì đó.
Gạo Nếp nói gì vào tai đạo diễn, sau đó lại chạy về.
Cô bé là người thứ ba lên sân khấu.
MC gọi đến tên bé, Gạo Nếp không chút luống cuốn, bước lên giữa sân khấu, đứng vững vàng, sau đó một chân kiễng, xương hông hướng ra bên ngoài, tay trái chống eo, tay phải đưa lên cao vẫy chào.
Đạo diễn gõ gõ vào máy tính, đăng tin ca khúc “Trái táo nhỏ”.
Em là trái táo nhỏ của anh
Tại sao yêu em anh như mê dại
Đôi má ửng hồng làm ấm lồng ngực anh
Em như ngọn lửa chiếu sáng cuộc đời anh.
. . .. . .
Gạo Nếp lắc lắc cái mông, váy bánh ngọt lắc lắc theo động tác của bé, vũ đạo của bé cực kỳ sống động, giai điệu và giọng hát gây cười khá tương xứng với điệu nhảy, là toàn bộ mọi người cười ngất ngây.
MC cười đến mức chảy cả nước mắt.
Gạo Nếp say mê nhảy múa, hoàn toàn đăm chìm trong thế giới của mình, bé xoay vòng tại chỗ, cái mông lắc lắc, khóe miệng Lệ Cảnh Trình nở nụ cười, cuối cùng cũng hiểu được vì sao bé con lại đòi mặc cho bằng được cái váy này.
. . .. . .
Trái táo nhỏ của anh à
Em chính là áng mây đẹp nhất phía chân trời,
Chưa từng cảm thấy em đáng ghét
Mọi thứ ở em anh đều thích
Mỗi ngày có em với anh là một ngày tươi mới
Có em ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ
Có em màn đêm sẽ không còn u ám
…..
Anh hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu của ca khúc này, tuy lời bài hát có chút buồn cười, nhưng nghe kỹ thì vẫn có ý nghĩa.
Đúng vậy, Gạo Nếp chính là lễ vật tốt nhất trời ban cho anh, bởi vì có con gái, cho nên tuy thời gian qua anh sống trong đêm đen nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu vào.
Gạo Nếp lắc lắc eo nhỏ, bé thực hưởng thụ cảm giác mọi người nhìn chăm chú vào mình, dù bản thân mệt chết đi, bé cũng không quen sống trong hoàn cảnh này, nhưng có ba ba, chỉ cần ở cùng ba ba là bé cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Điệu nhảy của bé đã làm dấy lên không khí lửa trại sôi sùng sùng, khi kết thúc điệu nhảy, tiếng vỗ tay rào rào vang lên, bé chạy nhanh tới Lệ Cảnh Trình.
Anh lấy lại tinh thần, ôm con vào trong lòng, sủng nịnh hôn nào mặt con: “Bảo bối của ba ba giỏi quá.”
“Ba ba, yêu yêu.” Gạo Nếp chu miệng, hôn lên môi anh.
Một màn này thực sự ấm áp, Gạo Nếp đưa hai tay ôm lấy cổ anh.
Anh đưa tay lau mồ hôi cho con, ôm con trong lòng ngực, một cảnh tượng ôn nhu như thế, một người đàn ông yêu thương con như thế, khi chiếu lên TV làm sao không lấy đi trái tim bao nhiêu cô gái cho được cơ chứ?
Lệ Cảnh Trình nắm tay con trở về, đường đi hơi lầy lội, bé con chịu bẩn không được liền nói: “Ôm con đi ba.”
Anh đưa một tay ra, nhấc con lên ôm vào trong ngực.
Nơi ngủ cũng khá chật chội, chỉ là một cái giường nhỏ, Lệ Cảnh Trình để con gái ngủ bên tròng, phòng ngừa con lăn ngã xuống, nhưng bé lại nằng nặc đòi ngủ bên ngoài, anh không khuyên được nên đành phải đồng ý.
Đến nửa đêm, ‘bịch’ một tiếng, ngay sau đó là tiếng trẻ con khóc vang dội, Lệ Cảnh Trình vội vàng mở đèn, thấy con ngồi trên mặt đất khóc, khẳng định là bị ngã từ trên giường xuống.
“Con có sao không?”
Thật ra giường cũng thấp, té cũng không đau, chắc là bé bị dọa cho sợ hãi rồi.
Gạo Nếp khóc toáng lên: “Đau quá, đau quá.. hu hu..”
“Đứng dậy nào.”
Gạo Nếp vừa khóc vừa nói: “Ba ba, ôm.”
“Lúc tối ba nói với con như thế nào?”
“Để con ngủ bên trong nha ba.” Gạo Nếp nhỏ giọng nói: “Giờ con ngủ bên trong.”
“Vậy tại sao con không nghe lời?”
“Ôm con đi, con không đứng dậy được.”
“Giường thấp té không đau, con tự mình đứng lên đi.”
“Con không dậy, con không đứng dậy đâu”
Gạo Nếp nhõng nhẽo, nước mắt tuôn rơi.
Lệ Cảnh Trình ngồi ở mép giường: “Vậy ba đen chăn trải trên đất, tối ngay con ngủ ở đó.”
Gạo Nếp càng nghĩ càng ủy khuất: “Hu hu, hu hu.”
“Mau đứng lên, sau đó ngủ bên trong, ba ngủ bên ngoài.”
Bé đưa mắt nhìn anh, sau đó nói: “Vâng.”
“Vậy đứng lên.”
Gạo Nếp giãy dụa vài cái, chậm rãi bò lên, bé đi đến trước mặt Lệ Cảnh Trình, hai tay đè lên đầu gối của anh, giả vờ tức giận.
Sau đó bé cười hí mắt, nói lời nịnh nọt: “Con bị té đau quá.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay ôm con lên giường, Gạo Nếp liền đưa tay ôm lấy cổ anh: “Ba ba, con xin lỗi.”
“Con rất kiên cường, ba ba không tức giận.”
Gạo Nếp nghe vậy, mặc kệ trên mặt vẫn còn nước mắt, nở nụ cười tươi như hoa, tiểu Mễ nằm trong lòng anh, đầu cọ cọ: “Hôm nay Jamie nói, mẹ anh ấy tên là Đậu Đậu.”
“Ừ.”
“Mẹ con có phải tên Thư Lan không, bà nội bảo con gọi nhu thế đó.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay che mắt con: “Ngủ đi, không thì ngày mai không được ăn sáng.”
“Dạ.”
Năm ngày sau, đã quay xong tập hai.
Lệ Cảnh Trình và Gạo Nếp bay trở về Nam Thịnh.
Mới vừa ra sân bay, có một đám phóng viên đứng chờ chực sẵn: “Lệ thiếu, xin cho chúng tôi phỏng vấn vài câu.”
Gạo Nếp bị thương ở dưới chân, đầu thì đồi mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt, bé ngồi một bên thắt lưng để anh ôm, áo khoát màu vỏ quýt bao lấy thân hình nhỏ nhắn, nghe được tiếng ồn ào, bé đưa mắt nhìn, rồi cũng không để ý tới.
Vừa xuống máy bay, anh bước đi rất nhanh, đôi chân thon dài được bao bọc trong quần tây, đôi môi anh khẽ nhếch lên, ngũ quan lập thể tinh xảo, dù có ở gần dùng kính lúp chiếu vào cũng không tìm ra một khuyết điểm, còn đứng trước mặt quả thực có thể làm hình mẫu cho viện thẩm mỹ.
Người đàn ông này, thần thần bí bí, nếu không phải bởi vì chương trình “Bố ơi, mình đi đâu thế?”, bọn họ khẳng định sẽ không nắm được sinh hoạt cá nhân cùng bóng dáng của anh.
Cước bộ của anh cũng không dừng lại, như một trận gió lướt qua, kính đen đeo che mắt, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, bỗng nhiên có ánh đèn flash chớp lên, anh đưa tay ôm con, ý bảo con dựa sát vào lồng ngực anh.
“Đừng nhìn.”
Anh bước ra ngoài, đám người đó vẫn đuổi theo không từ bỏ, Lệ Cảnh Trình tháo kính râm xuống, một đôi mắt lạnh lẽo như chim ưng bắn về phía bọn họ, anh đưa kính kên chỉ vào đám người: “Trừ bỏ trong chương trình, tôi không tiếp nhận phỏng vấn, còn dám chụp loạn, cẩn thận tôi sẽ không khách khí với các người.”
Anh xoay người ôm Gạo Nếp rời đi rất nhanh.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong chương trình mọi người thấy anh rất dễ gần, vậy mà chỉ muốn phỏng vấn vài câu, sao mà hung hăng dữ vậy?
Ngồi vào trong xe, Gạo Nếp ngồi vào ghế sau, gỡ mũ ra: “Ba ba, vừa rồi ba thật hung dữ.”
Lái xe chậm rãi khởi động, Lệ Cảnh Trình lật tờ báo ra đọc: “Con nếu không ngoan, ba cũng sẽ hung dữ với con như thế.”
“Ba ba.” Gạo Nếp tiến đến ôm lấy cánh tay anh: “Con gọi cô là Thư Lan có được không?”
“Thư Lan, ai bảo con gọi như thế?”
“Ba không cho con kêu mẹ, thì con kêu cô là Thư Lan.”
Lệ Cảnh Trình vẫn không nói gì, lật tờ báo đọc tiếp, Gạo Nếp thấy thế, lần thứ hai nói: “Cô Thư Lan không phải là mẹ, vậy mẹ con là ai?”
Lời của bé là nói lại lời của bà nội khi tức giận, bé con ba tuổi, nói còn chưa vững vàng, Gạo Nếp lại có khả năng sử dụng ngôn ngữ rất khá, hiện tại từng lời nói của bé khá già dặn, có thể trao đổi nói chuyện cùng ba ba.
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn tờ báo, đúng vậy, tuy sớm chiều ở chung với bé nhưng Thư Lan không phải là mẹ, vậy mẹ bé là ai?
“Ba ba.”
Lệ Cảnh Trình phục hồi tinh thần, cái tên kia, khuôn mặt kia, đã ba năm rồi anh không dám nghĩ tới.
Thế nhưng, hình dáng Gạo Nếp càng ngày càng giống cô, anh luôn có thể nhìn thấy cô qua hình dáng của con gái.
“Bà nội nói, Thư Lan là mẹ, tại vì ba và mẹ cãi nhau, cho nên ba tức giận, không cho con gọi cô là mẹ, có phải không?”
Thẩm Tĩnh Mạn nghĩ ra điều này và nói với bé, mỗi lần bé hỏi, Lệ Cảnh Trình đều cảm thấy vô lực, bây giờ bé còn nhỏ có thể bỏ qua vấn đề này, nhưng sau này khi lớn lên, không thể cứ tiếp tục lừa bé như vậy được.
Xe chạy vào Đế Cảnh rất nhanh, Thịnh Thư Lan nhận được điện thoại đã ra đứng trước cửa chờ, thấy chiếc xe màu đen phía xa xa chạy đến, cô hai ba bước đi ra ngoài.
Xe còn chưa dừng hẳn, đã nghe thấy tiếng của Gạo Nếp: “Con đã về.”
Thịnh Thư Lan mở cửa xe cho bé: “Bảo bối, chắc là mệt muốn chết rồi phải không?”
Gạo Nếp nhào vào trong lòng Thịnh Thư Lan, cô ôm lấy Gạo Nếp, chờ Lệ Cảnh Trình xuống xe.
“Mấy ngày nay phơi nắng đến đen thui rồi.”
Lái xe hỗ trợ xách hành lý vào, Lệ Cảnh Trình cầm áo khoác đi tới bên cạnh.
“Cảnh Trình, anh đã về.”
“Ừ.”
Thịnh Thư Lan ôm chặt Gạo Nếp: “Đi, cô đã chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn yêu thích.”
“Thật không, con đói muốn chết đây.” Gạo Nếp làm động tác tham ăn, Lệ Cảnh Trình nhìn hai người đi vào, Thình Thư Lan quả thật đã hoàn toàn tiến vào vai diễn, ba năm nay, thật cẩn thận chăm sóc Gạo Nếp.
Thẩm Tĩnh Mạn không ngừng đề cập vấn đề này với anh, bảo anh nên cho Gạo Nếp một gia đình hoàn hảo, và lựa chọn tốt nhất không ai khác ngoài Thịnh Thư Lan.
Lệ Cảnh Trình đi vào Đế Cảnh, ánh mắt liếc qua căn phòng thủy tinh kia, ba năm nay, anh không dỡ xuống.
Hiện giờ, bên trong chất đầy đồ vật, hoàn toàn trở thành nơi của Thịnh Thư Lan.
Lệ Cảnh Trình vừa về hai ngày, Thẩm Tĩnh Mạn liền bay đến Nam Thịnh.
Bà gọi Lệ Cảnh Trình vào phòng: “Hai ngày nữa có buổi bán đấu giá, con thay mẹ đi mua giúp vài thứ.”
“Mẹ lại nhìn trúng cái gì sao?”
Thẩm Tĩnh Mạn đưa bức ảnh cho anh xem: “Cái này không phải. . . .”
“Đúng, cùng kỷ vật ba mẹ Thư Lan để lại rất giống nhau, nghe nói bảo bối này chỉ có hai cái, mẹ nghĩ muốn mua nó tặng cho Thư Lan, làm thành một đôi, để hoàn thành mong muốn của ba mẹ con bé.”
Lệ Cảnh Trình nhìn kỹ bức ảnh: “Nhà tổ chức đấu giá này cũng không có nhiều danh tiếng, đáng tin không?”
“Chỉ cần vật này là đồ thật, ít danh tiếng thì giá cả sẽ thấp, huống hồ sẽ có người giám định bảo vật tại chỗ, con mau đi mua đi.”
Thẩm Tĩnh Mạn muốn tác hợp cho anh cùng Thịnh Thư Lan, anh đều biết.
Huống hồ cô ấy cũng chăm sóc Gạo Nếp ba năm nay, cho nên yêu cầu như thế anh khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Vì đã đồng ý, cho nên hôm nay anh đi tới nơi đấu giá.
Lấy số rồi đi vào, trong phòng đấu giá nho nhỏ đã ngồi đầy người, Lệ Cảnh Trình căn cứ vào số của mình tìm ghế ngồi, MC đang đứng trên sân khấu cao, ánh đèn sân khấu không ngừng chiếu vào thảm đỏ trên sân khấu, bỏi vì anh cách khá xa sân khấu, nên nhìn cũng không rõ đồ vạt bên trên.
Trong thời gian chờ đợi, Lệ Cảnh Trình lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình là ảnh chụp Gạo Nếp, tay quệt miệng, lúc đó bé không chịu chụp hình, Thịnh Thư Lan phải lấy viên kẹo ngọt ra dụ bé mới chịu đứng chụp hình.
MC đứng trên sân khâu tuyên bố lý do rồi bắt đầu chương trình, tiếng nói vọng vào lỗ tai anh.
Người sưu tập đồ cổ tiến vào hội trường, ngay sau đó là người giám định bảo vật.
Vị thứ nhất, người này là bậc thầy trong việc giám định đồ cổ, hơn bảy mươi tuổi, trên màn hình đang hiện lên tư liệu của ông ấy.
Vị thứ hai, là người Nam Thịnh, cũng nổi danh trong những người giám định đồ cổ, hơn năm mươi tuổi, là phụ nữ.
Vị cuối cùng, MC tự giới thiệu, là nhân vật ưu tú mới trong những người giám định đồ cổ, kế thừa sự nghiệp của Tống Khôi, là người bậc thầy số một trong giới giám định đồ cổ, tên tuổi của Tống Khôi ở trong giới không ai không biết, từ hồi giờ không thu nhận đồ đệ.
Lệ Cảnh Trình không khỏi ngẩng đầu, hội trường yên tĩnh không một tiếng động, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Một người phụ nữ mang đôi giày cao gót bảy phân, bộ đồ tây trang ôm sát người, bên trong mặc áo sơ mi trắng cổ cao. Tóc dài được buộc ở sau đầu, buộc thành tóc đuôi ngựa, dài đến thắt lưng, nếu mà không buộc lên hẳn sẽ rất dài.
Người phụ nữ mặc bộ đồ tây trang vừa vặn, không chật không rộng, gương mặt xinh đẹp, trong sáng như nước.
Có người mang ghế đến cho cô ngồi, MC cũng giới thiệu ra tên của cô.
“Hoan nghênh cô Vinh.”
-----
Bình luận facebook