Chương 55 : Ngang nhiên đoạt con! (đặc sắc)
Edit: Lưu Tinh
-----
Lệ Cảnh Trình lâm vào trầm tư.
Tống Khiêm cảm thấy vô cùng có khả năng: "Cô ấy tuy hận cậu, nhưng đứa nhỏ dù sao cũng là con của hai người, huống hồ cũng đã từng sinh con, khẳng định sẽ càng mềm lòng."
Lệ Cảnh Trình vỗ về ly rượu, anh hiểu rất rõ tính tình Vinh Thiển. Trong lòng ôm hận, lại là ở dưới tình huống như vậy rời đi.
"Ký thác tinh thần? Là hận tớ như vậy sao?"
Tống Khiêm thu hồi tay, tựa lưng vào ghế: "Nếu như cô ấy quyết định muốn sinh, thì cũng đã định sẽ không cho cậu cùng đứa bé có bất cứ quan hệ nào. Xác định đứa bé là của riêng một mình cô ấy."
Anh nhìn Lệ Cảnh Trình, cười cười: "Cậu cũng vậy, không thừa nhận Vinh Thiển là mẹ đứa nhỏ, cho nên mới nói ai cũng cứng đầu.”
Lệ Cảnh Trình hừ lạnh.
Tống Khiêm nghiêng mặt: "Đúng rồi, nếu như là con trai của cậu, cậu làm sao bây giờ?"
"Cậu nói thử xem phải làm sao bây giờ?"
Tống Khiêm không chắc ý tứ của Lệ Cảnh Trình trong lời nói này.
"Cậu có muốn hay là không muốn?”
"Là con mình, tại sao lại không muốn!"
"Như thế có chút khó khăn."
"Có cái gì khó?"
Lệ Cảnh Trình lấy ra điếu thuốc: "Mình còn chưa có ly hôn, đứa nhỏ cũng là của mình."
"Như vậy hình như không tốt lắm?"
"Cô ấy đã có gan ôm con của mình đi, nên nghĩ đến sẽ có hôm nay."
Tống Khiêm nhấc ly rượu lên.
"Đúng rồi, Hoàng Phủ tứ thiếu đến Nam Thịnh làm ăn nghe nói gần đây rất chật vật, cậu thật cao tay."
"Hắn chơi mình một vố, mình nhất định đáp lại mười. Để hắn tự cút ra ngoài xem như là nhẹ rồi."
"Nghe nói hắn bày nhiều chiêu trò như vậy là vì tranh kế thừa vị, đã cùng người nhà ký giấy sinh tử, chiêu này của cậu càng khiến mẹ con hắn khó ở."
Lệ Cảnh Trình vẫn không biểu lộ cảm xúc gì khác thường, dường như đang nghe một việc chẳng liên quan gì đến mình.
"Đánh rắn đánh bảy phần, nhưng đối phó với tên Hoàng Phủ rắn độc chuyên cắn người này phải nhổ sạch răng nọc mới giải hận."
Tống Khiêm cùng Lệ Cảnh Trình chạm ly: "Vậy cậu hai nhà họ Lệ đâu?"
Người đàn ông mắt hơi nheo lại: "Mình cùng nó đấu nhiều năm thế này, nó vẫn chưa từng đụng đến được một phân của mình."
"Cậu đó…" Tống Khiêm làm bộ cảm khái: "Cậu cũng không phải dạng vừa, không phải rắn độc chính là cáo già, may mà chúng ta là bạn bè."
Thịnh Thư Lan đi theo Gạo Nếp từ bên ngoài tiến vào, Lệ Cảnh Trình liền dang rộng tay đón con bé vào lòng: "Vừa nghịch cái gì, đầu đầy mồ hôi."
Gạo Nếp đi qua, trèo lên đùi ba: "Nhìn cá, có thật nhiều cá nhỏ bơi cùng một chỗ."
Tống Khiêm kêu Thịnh Thư Lan mau ngồi xuống: "Cô cũng ăn một chút gì đi."
"Tôi không đói." Thịnh Thư Lan cầm lấy ấm nước, rót một chén đưa đến bên miệng Gạo Nếp: "Uống chút nước nào."
Tống Khiêm nhìn ra Thịnh Thư Lan đối với Gạo Nếp rất tốt, lại một lòng yêu Lệ Cảnh Trình. Nhưng anh vẫn nhìn không ra giữa họ có chút không khí ấm áp vui vẻ mà một gia đình nên có.
Sau khi ăn xong, Lệ Cảnh Trình và Tống Khiêm mỗi người đi một ngả.
Gạo Nếp mệt mỏi, lúc trở về lại không chịu ngồi yên trên ghế. Thịnh Thư Lan ôm con bé vào trong ngực, Lệ Cảnh Trình liền giảm tốc độ xe lại.
Trước cửa sổ, tóc Gạo Nếp bị thổi tán loạn, Thịnh Thư Lan giúp bé vén tóc ra sau tai. Ánh mắt anh xuyên qua kính chiếu hậu hướng về hai người phía sau. Thịnh Thư Lan nhẹ hôn lên trán Gạo Nếp.
Lúc cô ngẩng đầu lên, tầm mắt cùng Lệ Cảnh Trình chạm nhau, cô mỉm cười với anh. Anh thấy có chút bất lực, một màn này, nếu như thay đổi nữ chính, có phải sẽ càng thêm hài hòa?
Ý niệm này vừa nảy sinh liền bị Lệ Cảnh Trình xua đi, anh đang suy nghĩ cái gì thế này?
Thực sự quá mỉa mai.
Trong mắt anh, trong lòng anh, sớm đã không còn Vinh Thiển.
Anh tự nói với chính mình.
---
Hoắc gia.
Lúc Mạc Hy về nhà đã là mười một giờ.
Cô rón ra rón rén lên lầu, đẩy của phòng ngủ đi vào, phát hiện Hoắc Thiếu Huyền và Tranh Tranh đều chưa ngủ.
Tranh Tranh ngồi ở trên giường chơi xếp gỗ, Hoắc Thiếu Huyền ở bên cạnh. Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Thiếu Huyền ngẩng đầu: "Đã về rồi sao?"
"Vâng."
"Mẹ!"
Mạc Hy đi nhanh qua, ôm Tranh Tranh: "Ở nhà có ngoan hay không?"
"Ngoan ạ."
Cô đem Tranh Tranh thả lại trên giường.
"Em đi tắm."
"Chuyện quán bar, em vẫn nên giao cho người khác đi.”
"Muốn tìm người khác, cũng cần phải tìm người đáng tin.”
Mạc Hy đi vào phòng thay quần áo tìm áo ngủ, sau đó thẳng tiến vào toilet.
Cô khóa trái cửa, mở vòi sen, quần áo cũng không cởi. Mạc Hy hai tay ôm mặt, quần áo toàn bộ ướt đẫm, bao bọc lại bóng dáng thân thể cô đơn.
Nước mắt hóa cùng dòng nước ấm, cô không dám khóc thành tiếng, chỉ là cắn chặt môi nghẹn ngào không ngừng.
Tóc ướt bết lại trên mặt, dính đến khó chịu.
Mạc Hy cởi quần áo rồi bắt đầu tắm rửa, dùng khăn tắm quấn quanh, cô đi tới bồn rửa tay, chăm chú nhìn mình trong gương.
Ánh mắt rơi vào xương quai xanh đi xuống, những vết hôn màu hồng tím hiện ra rất rõ ràng mà châm chọc.
Mạc Hy hung hăng che kín người, cô thực sự là hồ đồ muốn chết.
Khoảnh khắc Tôn Giai Lân ôm lấy cô, cô lại không hề giãy giụa.
Hai tay cô che lấy mặt lần nữa, thật vất vả mới làm cho bản thân có thể bình tĩnh trở lại. Viền mắt có chút hồng, cô dùng nước lạnh xoa nhẹ hồi lâu.
Đi ra toilet, Mạc Hy vừa lau tóc, vừa cố che giấu những dấu vết mờ ám.
Hoắc Thiếu Huyền dựa vào đầu giường, tầm mắt biếng nhác và hơi có vẻ mệt mỏi hướng về phía cô.
Mạc Hy chột dạ, cô cần thận đi tới bên giường. Hoắc Thiếu Huyền tay nắm thành quyền gõ trán."Tranh Tranh đêm nay tinh thần thật tốt."
"Buổi chiều có ngủ chút nào không?"
"Ngủ ba tiếng đồng hồ."
Mạc Hy ngồi ở mép giường, Hoắc Thiếu Huyền hơi nhích đến: "Đến gần đây một chút."
Cô vội vàng né tránh: "Không, không cần."
Mạc Hy cuống quít, ba năm này, Hoắc Thiếu Huyền chỉ yêu nhất là Tranh Tranh, đối với cô tuy cũng không phải lạnh lùng, hờ hững, nhưng hai người tương kính như tân, không có hừng hực khí thế ân ái. Chỉ như những người bình thường sống qua ngày bình thản an ổn.
"Trong quán rượu có tốt không? Vàng thau lẫn lộn, hai ngày trước cha em cũng nói, không thích hợp với một phụ nữ như em."
"Cũng không phải lần đầu tiên em xử lý chuyện quán bar."
Tranh Tranh ngồi ở trên giường, nơi này vốn nên tồn tại không khí ấm áp hòa thuận. Mạc Hy lại đột nhiên nghĩ đến Tôn Giai Lân.
Anh ta theo đuổi cô mấy năm, nhưng trong lòng cô chỉ có Hoắc Thiếu Huyền, sau khi kết hôn, lại càng không muốn dây dưa cùng anh ta.
Thế nhưng...
Mạc Hy vẫn còn nhớ rất rõ một màn diễn ra vừa rồi.
Khi Tôn Giai Lân đè cô xuống ghế sofa, cô đã ra sức giãy giụa chống cự như thế nào. Khi anh ta xé hết cả áo lót của cô, cô đã rống lên chửi rủa anh ta là cầm thú ra sao.
Nhưng khi anh ta khẽ cắn vành tai cô, còn đôi tay thì không ngừng di chuyển trên cơ thể cô, rồi bất ngờ vùi đầu vào nơi sâu kín nhất của cơ thể cô, cả người cô bỗng cứng đờ, mọi động tác chống cự cũng dừng lại.
Tôn Giai Lân thấy rõ ràng là cô đang xao động, thuận tiện bổ sung thêm một câu: "Chồng em có mang lại cho em cảm giác kích tình hay không? Cho anh, anh có thể làm cho em hưởng thụ càng nhiều..."
Thì bức tường thành của cô ầm ầm sụp đổ.
Ôm tình yêu không thể sống một đời, Mạc Hy ngơ ngẩn nhìn chằm chằm con gái phía sau lưng.
Tôn Giai Lân kia đã đem theo ngọn lửa dục vọng mà thiêu đốt cô. Cô mặc dù yêu Hoắc Thiếu Huyền, mặc dù ba năm này, Hoắc Thiếu Huyền coi cô là vợ, muốn cùng cô sống yên bình. Thế nhưng, vì sao cô chính là càng lúc càng tham muốn nhiều hơn, cô muốn tim của anh, muốn anh yêu cô như ngày xưa từng yêu Vinh Thiển, muốn anh kịch liệt, muốn anh phấn khởi, muốn anh...
Mạc Hy không nhịn được, đôi mắt dâng lên tầng hơi nước nóng bỏng.
Cô được gả cho Hoắc Thiếu Huyền, cô đã nghĩ khi cô đã là vợ anh, cô sẽ mặc kệ trong lòng anh có còn Vinh Thiển hay không. Cô tin chỉ cần cô có thể cùng Hoắc Thiếu Huyền bên nhau suốt quãng đời còn lại là tốt rồi.
Thế nhưng, ba năm, không dài cũng không ngắn, có thể thay đổi bao nhiêu việc?
Chiếm được, càng lúc càng muốn đạt được nhiều hơn nữa.
Cô muốn Hoắc Thiếu Huyền rừng rực yêu, cô không sai.
Cuối cùng thời khắc đó, cô vẫn là đem Tôn Giai Lân đẩy ra, Tôn Giai Lân không có cường bạo chiếm đoạt, chỉ là mỉm cười nhìn cô.
Hoắc Thiếu Huyền vén chăn lên: "Em ngủ trước đi, anh trông Tranh Tranh."
"Anh ngủ đi."
"Anh ngày mai không đến công ty, có thể ngủ nướng cùng con bé."
Mạc Hy chui vào trong chăn, cô lấy cổ Hoắc Thiếu Huyền: "Em yêu anh."
Anh cúi người hôn lên trán cô: "Chúc ngủ ngon."
---
Sau khi Lệ Cảnh Trình biết sự tồn tại của Tụng Tụng, liền dùng trăm phương ngàn kế để điều tra thân phận của đứa bé.
Vinh Thiển rất ít khi mang theo Tụng Tụng ra ngoài, bảo mẫu cũng chỉ đi ra ngoài mua thức ăn ngay cửa tiểu khu, đôi khi là Vinh Thiển bên ngoài tiện đường mua về. Cô không muốn Tụng Tụng lộ diện trước mặt người khác.
Văn phòng giám định làm ăn cũng không tốt lắm, cô kinh nghiệm còn ít, khó tham gia vào các phòng đấu giá lớn. Vinh Thiển chỉ có thể kiên trì hi vọng.
Hôm nay, cô nhận được điện thoại, bên kia nói có một vị khách cần cô thẩm định một món đồ cổ quý giá. Vinh Thiển thay quần áo sau đó theo địa chỉ đối phương đưa mà đến.
Tại một nhá hàng khách sạn cao cấp năm sao, Vinh Thiển cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, rất nhiều khách từ xa đến mua hàng đương nhiên cũng có thể sẽ nghỉ lại tại khách sạn.
Đến phòng của người khách kia, Vinh Thiển ấn chuông cửa, đợi một lát vẫn không thấy mở cửa, cô gõ nhẹ lên cửa, cánh cửa bỗng nhiên lại mở.
Vinh Thiển đi vào: "Xin chào?"
Một bóng người từ phòng tắm bước ra, đối phương mặc áo choàng tắm màu trắng, vạt áo dài đến đầu gối, mái tóc ướt đẫm. Vinh Thiển chăm chú nhìn kỹ người kia, sắc mặt đột ngột biến đổi, muốn xoay người rời khỏi đây.
Cánh tay Lệ Cảnh Trình vội đè lại cánh cửa: "Tìm cô đến, là vì muốn cho cô xem món bảo bối, chứ cô cho là vì cái gì?"
"Vụ làm ăn này tôi không làm !"
Lệ Cảnh Trình thong thả: “Nếu cô không sợ tôi ra ngoài nói lung tung, bây giờ liền có thể đẩy cửa đi ra.”
Vinh Thiển thu hồi bàn tay trên nắm cửa lại, đi hướng vào trong phòng.
"Đồ đâu?"
Lệ Cảnh Trình chỉ một hộp gấm trên bàn trà.
Vinh Thiển ngồi xuống ghế sô pha, Lệ Cảnh Trình ở đối diện cô, vài giọt nước trượt dài từ ngọn tóc chảy xuống cổ, rồi theo cổ áo choàng tắm đi xuống.
Cô mở hộp ra, nhìn thấy một chiếc nhẫn ban chỉ.
Vinh Thiển sao có thể không nhận ra, đó là lúc trước Thẩm Tĩnh Mạn đưa cho cô, nói là đồ gia truyền của Lệ gia, lúc cô bỏ đi không muốn mang theo nên đã để lại ở Đế Cảnh.
Cô đem hộp gấm thả lại trên bàn trà.
"Thế nào, không thể định giá?”
"Thứ này chắc anh cũng sẽ không bán, định giá có ích gì?"
"Đây là mẹ tôi nhờ tìm người thẩm định xem có phải là đồ thật hay không, nếu là đồ giả, tôi liền đập."
Vinh Thiển nghe nói vậy, liền cầm lên xem lần nữa, khi đó, sự hiểu biết của cô không coi là nhiều, nhưng cũng có thể phân biệt thật giả. Cô đem món đồ đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận xem.
Lần này, mới biết quả thực không đơn giản.
"Nhẫn ngọc thời Xuân Thu, thời kỳ chiến quốc, là một loại công cụ để chế trụ dây cung, phòng ngừa trầy da ngón tay. Ngọc này là loại tốt nhất.”
"Nghe nói, vật này đã từng được một vị vua ban cho phi tử của mình, trải qua thời gian lưu lạc đến Lệ gia, nó liền trở thành đồ gia truyền."
"Đúng vậy, nó rất có giá trị."
"Vậy cô xác nhận đây là đồ tốt?”
Vinh Thiển đem hộp gấm thả về: "Anh còn muốn nhờ tôi định giá?"
"Trả lời câu hỏi của tôi."
"Anh nói thử xem?”
"Nếu là món đồ quý giá như thế, vì sao lúc đi không mang theo?”
Vinh Thiển biết anh có ý định gây khó dễ.
"Món đồ quý như vậy, tôi không mang nổi.”
Lệ Cảnh Trình cười khẽ, cầm lấy ly rượu trên bàn trà. Vinh Thiển thấy vậy, đứng lên chào: "Không còn chuyện gì nữa, tôi về trước."
Người đàn ông thấy cô xoay người muốn rời đi, thần sắc liền trở nên hung ác nham hiểm.
Cô tỏ thái độ trốn tránh như vậy làm anh vô cùng tức giận. Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn trà: "Cô nghĩ rằng tôi cho gọi cô qua đây, là muốn dây dưa níu kéo tình cũ sao?”
"Lệ thiếu, tôi không hề tự để cao bản thân như vậy.”
"Vinh Thiển, đứa bé kia chính là con tôi phải không?"
Cả người Vinh Thiển bỗng nhiên cứng đờ, sau đó xoay người nhìn về phía anh: "Lệ thiếu, anh thật biết nói đùa.”
"Tôi nói đùa?" Lệ Cảnh Trình cười ra tiếng: "Vậy cô nói, đứa bé đó có quan hệ gì với cô?”
"Đây là việc riêng của tôi, không cần anh bận tâm."
"Tôi bận tâm việc gì cũng không đến lượt việc của cô, nhưng cô muốn giấu con trai của tôi, ít nhất cũng phải hỏi trước xem tôi có đồng ý hay không."
Vinh Thiển khẽ nhếch khóe miệng: "Con trai của anh?"
Lệ Cảnh Trình nhìn cô không hề chớp mắt: "Nếu như không phải, cô còn có thể cùng người khác sinh con? Tôi đã điều tra, đứa bé kia ở cùng một chỗ với cô, cũng không có ai thân thích."
Cô ngơ ngẩn đứng đó, Lệ Cảnh Trình ngước mắt nhìn cô.
"Lệ Cảnh Trình, anh thấy một đứa bé trai, liền cho là con của anh? Nếu tôi nói, tôi muốn gặp con gái tôi, anh sẽ đồng ý sao?"
"Không cho phép cô gặp Gạo Nếp! Chuyện này và chuyện đứa bé kia có phải con tôi hay không, không có quan hệ gì với nhau."
Khóe miệng Vinh Thiển run rẩy: "Tôi nói cho anh biết, đứa bé kia với anh không có quan hệ gì hết."
Cô xoay người muốn rời đi, nghĩ nghĩ, lấy ra một danh thiếp: "Lần này sở giám định muốn thu phí, anh có thể chuyển khoản cho tôi."
Lồng ngực Lệ Cảnh Trình phập phồng: "Hà tất phiền toái như vậy, bây giờ tôi liền đưa cho cô."
Anh đứng dậy đi hướng tủ đầu giường, mở một ngăn kéo, lấy ra một xấp tiền sau đó đi tới trước mặt Vinh Thiển. Anh vứt xấp tiền xuống bên chân cô. Vinh Thiển liếc nhìn, nhặt lên.
"Cảm ơn."
"Ông ngoại cô yêu thương cô như vậy, sao lại để cô ra ngoài kiếm mấy đồng bạc lẻ theo cách này? Mặc dù bây giờ Vinh gia cũng không còn như xưa, nhưng lạc đà gầy không phải cũng còn hơn ngựa lớn sao? Cô vì kiếm tiền có thể tùy tiện đến phòng của đàn ông như vậy?”
Vinh Thiển đưa lưng về phía anh.
"Lệ thiếu, tôi đến đây vì không biết người trong phòng là anh, nếu không có cho cả núi vàng núi bạc tôi cũng không thèm. Nếu sau này lại có việc, anh có thể yêu cầu những người đồng nghiệp khác của tôi.”
Cô giơ xấp tiền trong tay lên: "Anh đã hào phóng như vậy, tôi cũng không khách khí."
Vinh Thiển đi về phía trước hai bước, Lệ Cảnh Trình lại lên tiếng lần nữa: "Nếu như tôi có con trai ở bên ngoài thật, xin cô trả lại cho tôi."
Vô sỉ!
Trong miệng cô lầm bầm mắng chửi, chỉ là không phát ra tiếng.
Lệ Cảnh Trình nhìn Vinh Thiển bước đi, cũng không ngăn cản.
Anh ngồi lại xuống ghế sô pha, hẹn gặp cô cũng chỉ vì đứa nhỏ, không có quá nhiều chuyện để hàn huyên và...
Người đàn ông thu hồi tâm tư, ánh mắt rơi xuống cái hộp gấm.
Đi tới bãi đỗ xe, Vinh Thiển đem tiền bỏ vào túi, Lệ Cảnh Trình đã biết sự tồn tại của Tụng Tụng, dựa vào tính tình của anh, chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Cô nhìn qua kính chiếu hậu, bàn tay phủ lên chiếc vòng trang sức trên cổ, quả thật che lấp rất tốt, ít nhất cho tới bây giờ không ai phát hiện vết thương phía dưới.
---
Hà Mộ cùng Lâm Nam sau khi biết có Tụng Tụng, nhiều lần muốn gặp mặt bé. Vinh Thiển nhân lúc đang rảnh rỗi, liền hẹn các cô ở bên ngoài.
Lâm Nam ôm cậu nhóc yêu thích đến nỗi không buông tay: "Trắng trẻo đáng yêu quá cơ, nhìn cái mặt này!”
"Thật đáng yêu, bao nhiêu tuổi rồi?"
Vinh Thiển nhìn hai người liếc mắt một cái, mở miệng: "Hai tuổi."
"Đứa nhỏ này, là của ai?" Lâm Nam hỏi.
"Của mình, là con mình."
"Đánh cho cậu một phát bây giờ!”
"Thực sự là con mình." Vinh Thiển khăng khăng.
Vinh Thiển cùng bạn ăn cơm, kể chuyện trường học. Lâm Nam cùng Hà Mộ cũng đã có bạn trai, nói là hôm khác sẽ dẫn đến cho Vinh Thiển gặp mặt.
Ăn cơm xong, Vinh Thiển đặt Tụng Tụng ngồi vào ghế phụ, sau đó cô chậm rãi lái xe về nhà.
Tới cửa tiểu khu, mấy chiếc xe xếp hàng tiến vào, bỗng nhiên chiếc xe phía trước dừng lại. Vinh Thiển ấn kèn mấy tiếng, cũng không thấy đối phương có động tĩnh gì.
Bất đắc dĩ, cô đành phải mở cửa xe, đi xuống đi đứng ở bên cạnh chiếc xe kia: "Này, đã xảy ra chuyện gì?"
Cô rất nhanh liền nghe được phía sau tiếng cửa xe bị mở ra. Vinh Thiển hoảng hồn nhìn lại, chỉ thấy Tụng Tụng đã bị một người đàn ông ôm ra, đứa bé sợ đến khóc oa oa, Vinh Thiển giật mình: "Anh là ai?"
Một chiếc đua màu xanh ngọc tiến tới, dừng ở bên cạnh Vinh Thiển.
Lệ Cảnh Trình nhàn nhã bước xuống.
Vinh Thiển nheo mắt lại: "Ngang nhiên cướp người như vậy, không sợ tôi gọi cảnh sát sao?"
Lệ Cảnh Trình đi qua, muốn đón lấy Tụng Tụng. Vinh Thiển liền giành lấy đứa bé trong tay người đàn ông, dùng sức ôm chặt đứa bé.
Tụng Tụng sợ hãi, khóc oa oa: "Mẹ, mẹ —— "
Lệ Cảnh Trình trong lòng đột nhiên như bị ai đánh một phát thật mạnh, không thể diễn tả hết cảm giác lúc này, có cay đắng, có chua ngọt, có kích động, còn có … phẫn nộ.
Vinh Thiển vỗ về đứa bé trong lòng: "Tụng Tụng không khóc, mẹ ở đây, đừng sợ mà!"
"Cô còn có gì để nói?" Lệ Cảnh Trình tới gần.
Cô lui về sau, tựa lưng vào thân xe: "Tôi chưa từng nói đây không phải con tôi."
"Vậy cô nói xem cha đứa bé là ai?”
"Dù sao cũng không phải anh."
Lệ Cảnh Trình bị chọc tức, cắn nghiến răng.
Được lắm.
"Cô giúp hai người đàn ông sinh hai đứa nhỏ, Hoắc Thiếu Huyền biết không?"
"Anh ấy đã có người giúp mình sinh con."
"Đưa đứa bé cho tôi!”
Vinh Thiển ôm chặt Tụng Tụng.
"Lệ Cảnh Trình, anh cảm thấy đứa bé này có thể là con anh sao? Nó mới hai tuổi, nếu lúc tôi đi đã mang thai thì bây giờ nó hẳn phải là ba tuổi. Anh không biết tính sao?”
Người đàn ông cẩn thận suy nghĩ.
Tụng Tụng nhìn rất chắc, vóc dáng lại cao. Lệ Cảnh Trình thật không nhìn ra được đứa bé này có điểm nào giống chỉ mới hai tuổi.
"Giấy khai sinh đâu?”
"Tôi sẽ không cho anh xem."
Lệ Cảnh Trình hơi hạ mí mắt.
Anh vốn cho là, mặc dù Vinh Thiển trở về, giữa anh và cô đã không còn khúc mắc gì nữa. Nhưng vận mệnh chính là như vậy, một vòng lẩn quẩn, cuối cùng lại trói buộc hai người cùng nhau.
Cô ôm lấy Tụng Tụng lui đến cửa xe.
"Lệ Cảnh Trình, đây là con của tôi với người khác!”
Anh đứng im tại chỗ, lời này của cô, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên trái tim vẫn chưa bị hung hăng tổn thương đến đau nhói.
Lệ Cảnh Trình khoanh tay: "Phải không, vậy người đàn ông hình dáng thế nào? Cao hay thấp, gầy hay béo. Già hay trẻ?”
Vinh Thiển cãi lại: "Dù sao cũng không phải là anh."
Lệ Cảnh Trình không muốn cùng cô nói lời vô ích, định đem đứa nhỏ mang đi trước. Trong mắt Vinh Thiển lộ ra đề phòng.
"Gạo Nếp từ nhỏ đã theo anh, anh nghĩ xem nếu tôi xuất hiện nói cho nó biết tôi là mẹ nó, dứt khoát muốn mang nó đi, nó sẽ có bao nhiêu sợ hãi? Chúng đều còn là những đứa bé, Lệ Cảnh Trình, anh chớ lại dùng cách cưỡng đoạt!”
Người đàn ông vẫn không chút mềm lòng.
Anh nhìn Tụng Tụng, tiểu bảo bối đang nghẹn ngào, hơi run rẩy một chút. Lệ Cảnh Trình liếc mắt ý bảo người ngoài đi về trước.
Anh bây giờ đã xác định trăm phần trăm, Tụng Tụng là con của anh.
Đã như vậy, cũng không cần tốn thời gian nữa.
Lệ Cảnh Trình trở về ngồi tại ghế lái chiếc xe thể thao.
Vinh Thiển khom lưng đem Tụng Tụng thả lại ghế sau, cô rất muốn rời khỏi chỗ này.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía tiểu khu, không phải dạng cao cấp, chỉ có thể tính là bậc trung. Lại nhìn đến chiếc xe của Vinh Thiển, vẫn là chiếc xe Audi từ ba năm trước của Vinh gia.
Anh có chút nghi hoặc, Vinh Thiển có ông ngoại giàu có như vậy, hoàn toàn có thể cho cô một cuộc sống thượng lưu.
Vinh Thiển ngồi vào ghế điều khiển, tâm tình vẫn còn rất hoang mang.
Vừa nãy, thiếu chút Lệ Cảnh Trình thật sự cướp người ở trước mặt mọi người.
Cô khởi động xe, lái vào bên trong tiểu khu, tầm mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Tụng Tụng.
Về đến nhà, bảo mẫu liền đi ra đón cô.
Vinh Thiển ôm chặt Tụng Tụng không buông tay.
"Mấy ngày này, chị hãy giữ Tụng Tụng ở nhà, hoặc là, chỉ có thể đi đến dưới lầu, đừng ra khỏi cửa tiểu khu, mua thức ăn và mua sắm cứ để tôi."
Bảo mẫu do dự nhìn cô, gật gật đầu: "Được."
Lệ Cảnh Trình về đến nhà, Gạo Nếp xông lại ôm lấy chân anh: "Ba ba, ba đi đâu vậy?"
"Ba ba ra ngoài một chút."
Anh ôm Gạo Nếp đi tới trước sofa, con bé ngồi trong lòng anh: “Mệt mỏi quá à!"
"Làm cái gì mà mệt như vậy?"
"Chơi thôi."
Lệ Cảnh Trình biết Gạo Nếp ở nhà không có bạn nào chơi cùng, ngoại trừ Thịnh Thư Lan.
"Con nói xem, ba ba sẽ cho con một em trai chơi cùng, con có muốn hay không?"
Gạo Nếp không chút suy nghĩ, lắc lắc đầu: "Không muốn."
"Vì sao?"
"Không muốn, không muốn, không muốn!" Gạo Nếp đá đá hai chân, Lệ Cảnh Trình không ngờ con bé nhạy cảm với việc này như vậy.
"Em trai rất đáng yêu."
Gạo Nếp mím môi, tựa hồ như sắp khóc. Con bé ôm lấy cổ Lệ Cảnh Trình: "Con không muốn có em trai, ô ô ô ô."
"Được, được…" Lệ Cảnh Trình nhẹ giọng trấn an bé: "Chúng ta không cần em trai nữa."
Tuy con bé nói như vậy, nhưng Lệ Cảnh Trình trong lòng cũng hiểu được, con gái mình rất cô đơn.
Khoảng mười ngày sau, bảo mẫu dường như không hề mang theo Tụng Tụng ra khỏi cửa, Vinh Thiển về nhà tiện đường ghé vào chợ bán thức ăn, dừng xe đi vào.
Vừa mới tạnh mưa, mặt đất đầy những vũng nước nhỏ. Cô cầm túi mua hàng đi vào, đến khi bán thịt gia cầm, một mùi tanh tưởi kéo tới, Vinh Thiển hơi nhíu nhíu mày, mua ít thức ăn rồi liền rời khỏi.
Trước đây, Vinh Thiển cái gì cũng không biết. Bây giờ, cô đã đi chợ nhiều lần và học được nhiều lắm, còn có thể mặc cả cùng người bán.
Ăn xong cơm chiều, cô ngồi ở trên giường đọc tư liệu, di động trên tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên.
Một dãy số lạ hiện trên màn hình điện thoại, cô cũng không nhìn kỹ: "Xin chào, tôi là Vinh Thiển."
"Tôi biết cô là Vinh Thiển."
Cô nhận ra giọng nói của đối phương, Vinh Thiển ngồi nghiêm chỉnh: "Lệ Cảnh Trình, có mấy lời tôi không muốn nói với anh lần thứ hai, nhưng Tụng Tụng thật sự không phải con trai của anh, tôi thề đấy!"
"Lời thề của cô còn đáng tin sao?" Lệ Cảnh Trình chẳng thèm đếm xỉa tới: "Có phải con tôi hay không, trong lòng tôi đã rất rõ ràng."
"Tùy anh thôi!” Vinh Thiển nói xong, liền muốn cúp điện thoại.
"Vinh Thiển, chẳng lẽ cô không muốn gặp mặt con gái sao?"
Vinh Thiển giật mình, từ trên giường ngồi dậy: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh đồng ý cho tôi gặp Gạo Nếp sao? Tôi muốn, tôi rất muốn gặp con bé!”
Cô nằm mơ cũng luôn mơ đến giây phút đó.
"Tôi cứ ngỡ đâu cô hoàn toàn quên mất con gái mình rồi chứ”
"Anh biết không phải như thế mà..."
Lệ Cảnh Trình ngắt lời cô: "Tôi đối với cái gọi là tình thương của mẹ này không còn hứng thú nữa! Ngày kia, đem con trai đến công viên Trung Hòa cho tôi gặp mặt. Đến lúc đó, tôi cũng sẽ mang theo Gạo Nếp đi cùng. Nếu cô không đến, thì sẽ không còn cơ hội thứ hai đâu!”
Vinh Thiển nắm chặt di động, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tụng Tụng ở trên giường. Chủ ý của Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển ít nhiều cũng có thể đoán được.
Nhưng cô có thể cự tuyệt sao?
-----
Bình luận facebook