• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thà Đừng Gặp Gỡ <Bất ngộ khuynh thành bất ngộ nhĩ> (3 Viewers)

  • Chương 128

Chương 68 : Ly hôn


Edit : Rainie + Apple


-----


Thịnh Thư Lan ở dưới nhà chờ một hồi lâu sau, nhưng vẫn không hề yên lòng, dự định lên lầu xem như thế nào.


Cô đi tới trước cửa phòng của Lệ Cảnh Trình, cửa chỉ khép hờ nên cô dễ dàng đẩy cửa vào.


Lệ Cảnh Trình ngồi ở mép giường, hôm nay anh ngồi cong lưng lại chứ không thẳng tắp như thường ngày, Thịnh Thư Lan cẩn thận đi vào, cô liếc nhìn những tờ giấy rơi lả tả trên mặt đất, bước đến trước mặt Lệ Cảnh Trình, ngồi xổm người xuống.


Cầm tờ giấy dưới đất lên nhìn, nhưng, những dòng chữ trên đó khiến cô nghẹn họng không nói nên lời.


Lúc này Lệ Cảnh Trình mới để ý tới có người vào phòng, anh khẩn trương giật lấy tờ giấy đó.


Thịnh Thư Lan thay đổi đề tài: "Gạo Nếp ở dưới lầu muốn gặp anh."


"Em cứ đưa nó đi chơi trước đi."


Lệ Cảnh Trình đem giấy tờ nhét vào tập văn kiện, giọng khàn khàn: "Tôi phải đi nghỉ."


Anh cũng không đứng dậy, duỗi thẳng chân xốc chăn lên nằm xuống cuối giường.


Thịnh Thư Lan cảm thấy chóp mũi chua xót, lúc ra ngoài không khỏi đưa mắt nhìn túi văn kiện.


Vài ngày sau, Vinh Thiển ngồi trong phòng làm việc xoay xoay cây bút trong tay, với tính cách của Lệ Cảnh Trình, chắc chắn tờ kết quả đã nằm trong tay anh.


Anh cũng không đi tìm cô, kết quả kia, anh không muốn cũng phải chấp nhận.


Di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, Vinh Thiển cầm lên nhìn, đôi mắt hơi trầm xuống, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.


Vinh Thiển đặt điện thoại bên tai: "Alo."


"Chúng ta gặp mặt một lát."


Cô trốn tránh: "Có cần thiết không?"


"Về chuyện ly hôn."


Đầu ngón tay cầm di động của Vinh Thiển dần nắm chặt, cô thậm chí không biết kế tiếp phải nói gì, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lẽo của Lệ Cảnh Trình lọt vào tai: "Hai giờ chiều, đối diện công ty của em."


Nói xong, đầu bên kia liền cúp máy.


Cổ họng Vinh Thiển khẽ nuốt xuống, lát sau mới hoàn hồn, cô buông tay, di động rớt trên mặt bàn.


Cô nhẹ nhàng thở dài, hai tay che đi mi mắt.


Đây không phải kết quả cô chờ đợi sao?


Khi cô nói đến vấn đề này, Lệ Cảnh Trình luôn nói, em cứ mơ tưởng đi.


Sau khi rời đi một năm, cô cũng ủy thác luật sư đưa ra đề nghị ly hôn với Lệ Cảnh Trình, anh lập tức xé nát tờ đơn.


Mà hiện giờ, một tờ giấy kết quả Tụng Tụng là con trai người đàn ông khác lại có thể khiến anh trả tự do cho cô.


Tâm trí của Vinh Thiển lúc này, không có gì thoải mái, chỉ cảm thấy trái tim dần dần chua xót, rốt cuộc Lệ Cảnh Trình cũng nói ra hai chữ này, cô lại hít vào thật sâu, nén lại những giọt lệ chực tràn ra mi mắt.


Vinh Thiển cố gượng cười, lẩm bẩm: "Vinh Thiển, đây là chuyện tốt, thật sự, là chuyện tốt."


Cô lau khóe mắt, mu bàn tay ấm áp đã ươn ướt nổi đầy gân xanh.


Hai giờ chiều, Vinh Thiển bước ra khỏi công ty.


Lệ Cảnh Trình đến trước cô, Vinh Thiển đi vào quán cà phê, chỗ ngồi bốn phía có kính ngăn cách, dòng nước lấp lánh chảy xuống, còn có dáng vẻ của những con cá đang tùy ý rong chơi, nhưng Vinh Thiển lại không có tâm trạng thưởng thức, cô kéo ghế dựa ngồi vào chỗ đối diện Lệ Cảnh Trình.


Anh cầm tách trà nhỏ, đang ngắm nhìn lũ cá bơi xuyên qua đám bèo rong.


Phục vụ bước tới, Vinh Thiển gọi cà phê.


Lệ Cảnh Trình lúc này mới đưa mắt nhìn cô.


“Vinh Thiển, tôi hỏi em một câu cuối cùng, em thật sự chấp nhận sinh con cho người khác?"


"Lệ Cảnh Trình, chúng ta đã không thể nào, đừng tiếp tục miễn cưỡng."


Anh gật đầu: "Hôn nhân của chúng ta đến tận bây giờ cũng chỉ trên danh nghĩa, tôi trả lại tự do cho em, nhưng Gạo Nếp nhất định phải ở cùng tôi, em đã có con, đối với nó chưa chắc đã lo lắng được chu đáo, dù gì chúng ta cũng có một thời gian bên nhau, từng là vợ chồng, tôi cũng sẽ không bạc đãi em, huống hồ tình hình kinh tế hiện tại của em cũng không tốt, tôi sẽ chu cấp cho em."


Vinh Thiển dùng cơ hội cuối cùng: "Tôi không cần chu cấp, tôi chỉ muốn được gặp Gạo Nếp vào cuối tuần, có được không?"


"Mấy ngày này, em cũng đã gặp con đủ rồi, Vinh Thiển, em lấy con người khác ra để lừa gạt tôi, nên nghĩ đến sẽ có kết cục này."


"Tôi không có, tôi căn bản không nghĩ tới ......"


"Đúng.”


Lệ Cảnh Trình không kiên nhẫn ngắt lời cô: "Là tôi quá mức tự tin, dù em có kí đơn ly hôn hay không, về sau đừng nghĩ đến việc gặp Gạo Nếp."


"Anh không thể như vậy."


“Bắt đầu từ lúc em quay về thành phố Nam Thịnh, tôi đã nên làm như vậy."


Gương mặt người đàn ông đầy vẻ lạnh lùng nhằm che dấu đáy mắt đang dao động, Vinh Thiển thật may mắn, lúc đó Lệ Cảnh Trình hiểu lầm Tụng Tụng là con của anh, cô may mắn nên mới không nói trắng ra, bằng không, cả một tiếng “cô”, cô cũng chẳng được con gái mình gọi.


Lệ Cảnh Trình đưa đơn ly hôn cho cô.


Vinh Thiển không lật xem, khi cô cùng Lệ Cảnh Trình kết hôn, lúc đó cô trắng tay, nên giờ đây cũng không muốn đòi anh cái gì.


"Tiền chu cấp tôi sẽ gửi sau."


"Tôi không cần tiền cùa anh."


"Thật không, tên kia chu cấp đủ cho em sao?"


Lệ Cảnh Trình nhìn cái túi đang đặt trên bàn của Vinh Thiển: "Từ khi nào em lại dùng loại hàng rẻ tiền này vậy?"


"Đó là tiền do chính tôi kiếm được."


Lệ Cảnh Trình cầm bút, kí tên mình trên đơn ly hôn.


Anh đưa bút trong tay cho Vinh Thiển.


Trên bút còn lưu hơi ấm của anh, Vinh Thiển hơi do dự, rồi dùng chút ý thức còn lại kí tên mình vào đó.


Khi kết hôn, cô đã không có thái độ nghiêm túc, giờ đây, động tác lại từ từ thong thả, hai chữ Vinh Thiển ( 荣浅 ) cũng không nhiều nét, chẳng bao lâu đã kí xong, cuối cùng dùng hết chút bình tĩnh còn sót lại, Lệ Cảnh Trình đã đem đơn kéo về.


Anh liếc nhìn, sau đó đặt ở bên cạnh.


Phục vụ đưa tới cho Vinh Thiển tách cà phê.


Cô cầm tách lên, tay hơi run rẩy.


Lệ Cảnh Trình mấp máy đôi môi mỏng: "Vinh Thiển, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bỏ qua cho em."


Nghe anh nói những lời này, cô thật sự giật mình.


Miệng Vinh Thiển đầy vị đắng ngắt: "Anh còn muốn gì mà không buông tha cho tôi?"


"Nếu Tụng Tụng không phải con tôi, em ngay từ đầu nên làm xét nghiệm ADN, em đã lừa gạt tôi, vậy còn muốn thoải mái xem như chưa có gì xảy ra?"


"Lệ Cảnh Trình, chuyện đứa bé, tôi không cố ý lừa anh."


"Em cũng không nghĩ tới, để tôi biết được sự thật sẽ đau đớn như thế nào?"


Vinh Thiển nắm chặt tách cà phê: "Đối phó với tôi cùng một đứa bé hai tuổi, anh nỡ sao?"


Lệ Cảnh Trình nhìn cô chằm chằm: "Em đừng tưởng tôi không dám, nếu em đã không phải là người phụ nữ của tôi, cớ gì tôi còn phải nâng niu trong lòng bàn tay?"


Vinh Thiển nhìn anh: "Được thôi, hi vọng anh có thể nương tay cho.”


Cô đặt tách cà phê đã uống hết, cầm túi xách rời đi.


Lời nói đe dọa của Lệ Cảnh Trình không làm cô bận tâm, một người yêu thương cô có thể gây tổn thương cho cô tới mức nào đây?


“Đồng quy vu tận”*, Lệ Cảnh Trình không làm được.


( *Cùng nhau chết )


Anh ngước mắt nhìn cô bước ra khỏi quán cà phê, Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh thăm thẳm, cô đã ly hôn rồi sao?


Ngay cả bản thân cô cũng không thể tin được sự thật này.


---


Hoắc Gia


Mấy ngày nay Mạc Hy cũng không đến quán bar, Tôn Giai Lân quăng điện thoại xuống, hắn bị đánh sắp chết, cô cũng cũng chưa đi bệnh viện thăm hắn, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.


Chuyện Hoắc Thiếu Huyền phải ly hôn, Hoắc Bang cùng Lý Phân Nhiên đều đã biết nhưng cũng không rõ sự tình, hai người còn tưởng rằng sau khi Vinh Thiển trở về, con trai mình lại không buông bỏ được.


Hoắc Thiếu Huyền mang theo Tranh Tranh ra ngoài khách sạn ở, Mạc Hy lại làm loạn lên, anh muốn ôm con ra ngoài cho yên tĩnh một chút.


Khởi động xe, nhận ra cũng không biết nên đi đâu, vô tình lại chạy đến công ty của Vinh Thiển, Hoắc Thiếu Huyền nhìn xem thời gian, chưa tới giờ tan tầm.


"Ba ba, tại sao chúng ta tới đây?"


"Ba ba có bạn đang làm việc ở đây, chúng ta chờ một lát được không?"


"Dạ, được ạ."


Vinh Thiển đi ra ngoài, nghe được tiếng còi xe liên tiếp, cô đi qua, Hoắc Thiếu Huyền hạ cửa kính xe xuống.


"Là anh."


"Cùng ăn cơm tối nhé!"


Nói xong Hoắc Thiếu Huyền xuống xe, mở cửa cho Vinh Thiển: "Lo cái gì, không ăn hết tiền của em đâu."


Vinh Thiển thấy cũng còn sớm, đồng ý lên xe.


Đi vào nhà hàng, Tranh Tranh gọi món điểm tâm ngọt theo sự hướng dẫn của phục vụ, Hoắc Thiếu Huyền rót rượu đỏ cho Vinh Thiển, cô nhấp một ngụm, đối với chuyện riêng nhà anh cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể nói về đề tài khác.


Nhưng Hoắc Thiếu Huyền lại mở lới trước: "Anh và Hy Tử đã ly hôn."


"Chị ấy đồng ý sao?"


"Đây không phải là vấn đề cô ấy có đồng ý hay không."


Vinh Thiển nhìn Tranh Tranh chơi đùa cách đó không xa: "Vậy anh hãy cố gắng chăm sóc cho con bé."


Hai tay Hoắc Thiếu Huyền đặt trên mặt bàn: "Thiển Tiểu Nhị, em nói xem, chúng ta đi một vòng lớn, là vì cái gì đây?"


Tay anh đặt lên tay cô, Vinh Thiển rút tay về, Hoắc Thiếu Huyền nắm chặt lại, Vinh Thiển không được tự nhiên: "Thiếu Huyền."


“Bọn anh đã ly hôn."


Tranh Tranh nhìn thấy động tác của hai người, cầm lấy bánh ngọt từ tay phục vụ rồi đi qua.


Con bé đặt chén lên trên bàn, Hoắc Thiếu Huyền nhắc nhở: "Món điểm tâm ngọt đợi lát hãy ăn, phải ăn món chính trước."


Tranh Tranh quẹt miệng, không làm nũng như trước mà nhìn Vinh Thiển: "Cô, cô cùng ba ba của con định ở chung với nhau sao?"


Vinh Thiển kinh ngạc, Hoắc Thiếu Huyền nghiêng người hỏi con: "Tranh Tranh, sao lại hỏi vậy?"


"Mẹ nói hai người sẽ ly hôn, ly hôn chính là ba và mẹ phải rời nhau, con không cần."


Tranh Tranh gắt lên: "Ba ba, con không cần mẹ kế."


Sắc mặt Hoắc Thiếu Huyền trầm xuống, chuyện này anh chưa bao giờ nói với Tranh Tranh, con bé còn nhỏ, có thể biết cái gì?


Anh nghĩ đến Mạc Hy đã gạt con bé, nhìn thấy Tranh Tranh như vậy, Hoắc Thiếu Huyền một tay ôm bé ngồi lên chân mình: "Tranh Tranh ngoan, đây là chuyện của người lớn."


Tranh Tranh ủy khuất như sắp khóc: "Mẹ kế hay đánh con riêng, rất hung dữ."


Vinh Thiển thấy chuyện này cũng không liên quan đến mình, nhưng không biết phải nói cái gì.


Hoắc Thiếu Huyền dùng muỗng múc bánh ngọt đưa đến miệng con bé, Tranh Tranh bỗng nhiên oa một tiếng khóc lớn: "Cô, đừng cướp ba ba của con, đừng làm mẹ mới của con, Tranh Tranh không thích cô, con chỉ muốn mẹ, oaoaoa —"


Mọi người xung quanh đều nhìn qua bên này, Hoắc Thiếu Huyền không biết làm gì, Vinh Thiển cũng thấy xấu hổ, Tranh Tranh lại không ngừng khóc: "Con muốn mẹ của con, con không cần cô."


Anh bắt đầu tức giận, Vinh Thiển thấy thế, cầm lấy túi xách lên.


"Thiếu Huyền, em nên đi thôi, anh đưa Tranh Tranh trở về đi, đừng tức giận với con bé, nó còn nhỏ."


Hoắc Thiếu Huyền thấy cũng không thể tiếp tục ăn bữa cơm này, anh ôm Tranh Tranh đứng lên, Vinh Thiển cũng đi ra ngoài.


Ra ngoài khách sạn, Vinh Thiển tự bắt xe, Hoắc Thiếu Huyền theo phía sau: "Anh đưa em về."


"Không cần, anh đưa Tranh Tranh về đi."


Hai tay con bé gắt gao ôm chặt cổ Hoắc Thiếu Huyền, đôi mắt đề phòng, Hoắc Thiếu Huyền nhìn Vinh Thiển, lúc này mới giận tái mặt: "Tranh Tranh, những lời vừa rồi ai dạy con?"


"Ba ba, ba đừng ly hôn với mẹ, Tranh Tranh không muốn có mẹ mới."


"Mẹ nói với con như thế nào?"


Tranh Tranh nói rành rọt từng chữ: "Mẹ nói, chỉ cần con ngăn ba ba không thể ở bên cạnh cô, hai người sẽ không ly hôn nữa."


Ánh mắt Hoắc Thiếu Huyền lộ ra tia nham hiểm, anh đưa con ngồi vào xe, lời nói của trẻ con không hề giả dối, Vinh Thiển cũng không tức giận, cô nhìn theo động tác của Hoắc Thiếu Huyền qua kính xa, thật ra, chuyện này cô đã sớm dự liệu được.


Cô cùng Hoắc Thiếu Huyền cố gắng lâu như vậy cũng không thể ở cùng nhau, hiện giờ, đều đã có con cái, dù có lấy lại tự do, không phải nói là muốn trở thành gia đình lại dễ dàng như vậy, còn cần có sự hòa hợp giữa hai bên.


Làm con, ai lại muốn mình có ba mẹ khác được đây!!!!


---


Hoắc Thiếu Huyền mang theo Tranh Tranh về đến nhà, anh đem bé giao cho Lý Phân Nhiên, để tránh con bé nghe được những chuyện không nên nghe.


Mạc Hy luôn luôn ở trong phòng ngủ, khi Hoắc Thiếu Huyền đi vào, cô nằm ở trên giường, nghe được tiếng bước chân liền giật mình đứng lên: "Thiếu Huyền."


"Tôi và cô ly hôn, vì sao lại nói với Tranh Tranh?"


"Chẳng lẽ không đúng sự thật sao?"


"Tranh Tranh chỉ mới bốn tuổi."


Hoắc Thiếu Huyền không kiềm chế được tức giận: "Nó biết cái gì?"


"Ít nhất nó cũng biết ba mẹ nó sẽ rời xa nhau."


"Những lời đó cũng đều do cô dạy?"


Mạc Hy không chối cãi, miệng nở nụ cười chua xót: "Anh cùng Vinh Thiển gặp nhau đúng chứ? Bằng không, sao Tranh Tranh lại nói như vậy?"


"Hy Tử, tôi không nghĩ tới cô còn lợi dụng cả chính con gái mình.”


Mạc Hy khóc lớn: "Trong lòng anh chỉ có Vinh Thiển, nên mới ly hôn với em, để hai người có thể ở cùng một chỗ phải không?"


Hoắc Thiếu Huyền nghe thấy lời đó, huyệt thái dương không khỏi đau nhức, anh cảm thấy không thể nói lý với Mạc Hy được nữa: "Tôi đã nói qua với luật sư rồi, Hy Tử, cô ngoại tình với Tôn Giai Lân, chúng ta nên ly hôn đi."


"Em không muốn ly hôn!"


Mạc Hy giữ chặt lấy tay Hoắc Thiếu Huyền: "Em chết cũng không ly hôn."


Lời này, cô đã nói không dưới mấy trăm lần, Hoắc Thiếu Huyền rút tay về.


"Chúng ta còn níu kéo cuộc hôn nhân này làm gì? Tôi không thể tha thứ cho cô, sau này không còn cách nào sống cùng cô."


Hoắc Thiếu Huyền đã quyết tâm, Mạc Hy chỉ biết nghẹn ngào: "Anh không lo lắng cho Tranh Tranh sao?"


"Lúc cô gian díu với Tôn Giai Lân, có suy nghĩ mình còn có chồng cùng con gái ở nhà không?"


Mạc Hy á khẩu không trả lời được, cô biết mình sai rồi, đáng tiếc là đã quá muộn.


--


Vinh Thiển ngồi trong phòng làm việc, ngày hôm qua Tụng Tụng phát sốt, gần như cả đêm cô không ngủ, cơ thể mệt mỏi, bây giờ thật sự rất buồn ngủ.


Lệ Cảnh Trình ly hôn với cô đã được mười ngày, trong khoảng thời gian này, cô không thể nhìn thấy Gạo Nếp dù chỉ một lần.


Không lâu sau cũng đã đến giờ tan ca, nhận được điện thoại của Lâm Nam, nói là cùng bạn trai đi ngang qua, muốn cùng Vinh Thiển ăn cơm.


Cô đương nhiên nhận lời.


Ra khỏi công ty, Vinh Thiển đi tới khu mua sắm gần đó chờ, không bao lâu, Lâm Nam đi ra.


Thời gian ăn cơm chưa tới, Lâm Nam lôi kéo Vinh Thiển đi mua sắm.


Đi vào khu nữ trang, tất cả đều là hàng hóa xa xỉ, giá hơn mấy vạn, Lâm Nam muốn nhìn thử, Vinh Thiển cũng đi cùng.


Đi ngang qua một cửa tiệm, Lâm Nam ngẩng đầu: "Tiệm này, nghe nói ngay cả một chiếc áo lót cũng hơn một vạn, đắt kinh người."


Vừa lúc có một người đẩy cửa kính đi vào, Vinh Thiển nhận ra, là một người giữ trẻ của Đế Cảnh.


Tay cô ta xách theo bao lớn bao nhỏ, nhìn thấy Vinh Thiển liền ngẩn ra.


Theo sát phía sau là Thịnh Thư Lan thiếu chút nữa đụng vào cô ta, Thịnh Thư Lan vuốt tóc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ngũ quan cân xứng, giống như nhân vật đi ra từ Hồng Lâu Mộng.


Nhìn thấy Vinh Thiển, cô cũng giật mình, một lọn tóc mai rơi xuống bên tai, cô thuận tay vén lên: "Thiển Thiển."


Lâm Nam nguýt dài, cô không hề có ấn tượng tốt với Thịnh Thư Lan.


Vinh Thiển gật đầu: "Đi mua đồ?"


"Phải."


Thịnh Thư Lan đeo trang sức trang nhã, móng tay vẽ hồng, cô thật sự không thích đi dạo phố mua đồ, huống hồ ở thành phố Nam Thịnh lại không có bạn bè, chỉ có thể đưa người giúp việc đi cùng.


Vinh Thiển nhìn đồng hồ, gạt bỏ tình huống xấu hổ này: "Chúng ta còn phải ăn cơm, mau đi thôi."


"Được."


Người làm bên cạnh ôm trong tay nhiều đồ quá không giữ được nữa: "Cô Thư Lan, chúng ta còn đi nơi khác sao?"


"Nếu cảm thấy mệt, chúng ta đi về thôi."


"Nhưng cậu Lệ có dặn cô nên mua nhiều một chút, sắp phải đính hôn rồi, đến lúc đó sợ chuẩn bị không kịp."


Vinh Thiển vừa muốn bước đi liền thấy đôi chân nặng trĩu, không nhấc lên nổi, Lâm Nam giật mình, cầm lấy đầu ngón tay đang nắm chặt của Vinh Thiển, chặt đến nỗi khiến cô phát đau.


"Cô đính hôn cùng với Lệ Cảnh Trình?"


Thịnh Thư Lan quay sang đối mặt với Vinh Thiển: "Cảnh Trình nói, một tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn ở Lại Hải."


Lại Hải, nói cách khác, lần này mới là chính thức, đích thân trưởng bối của nhà họ Lệ sẽ có mặt.


Vinh Thiển vốn đang bình tĩnh đột nhiên tâm cảm thấy chấn động, đầu lưỡi cô run lên, bên tai vang lên tiếng ong ong, cho đến khi nghe được tiếng hừ lạnh của Lâm Nam, lúc này mới hoàn hồn: "Thật sự chúc mừng cô."


"Thiển Thiển, có được lời chúc phúc của cô, tôi thật sự rất vui."


Vinh Thiển cười cười, kéo Lâm Nam rời đi.


Lâm Nam làm gì còn tâm tình đi dạo phố, cô học theo giọng điệu của Thịnh Thư Lan, lên tiếng: "Có được lời chúc phúc của cô, tôi thật sự rất vui, hứ, nghe như thế nào cũng thấy giả tạo."


"Đừng nói như vậy, Thịnh Thư Lan thật ra chưa từng làm ra chuyện gì hại người, huống hồ ba năm qua cô ấy đã chăm sóc Gạo Nếp rất tốt."


"Tớ vẫn nghĩ không ra, vì sao Lệ Cảnh Trình lại đính hôn với cô ta? Chẳng phải hai người đã có con trai con gái rồi sao?"


"Tụng Tụng không phải con anh ta."


Lâm Nam giật mình đứng im tại chỗ: "Cái gì? Vậy là con của ai?"


Vinh Thiển cười cười: "Là của tớ."


"Không phải, rốt cục sao lại thế này?"


Vinh Thiển giữ chặt cổ tay Lâm Nam: "Đi, ăn cơm thôi."


Tới nhà hàng, Lâm Nam vẫn còn bị chuyện này làm ảnh hưởng tâm trạng: "Nói cách khác, Lệ Cảnh Trình cũng biết?"


Vinh Thiển một bên gọi món ăn, một bên gật gật đầu.


"Tớ đã hiểu, cho nên, hai người hoàn toàn chấm dứt rồi."


Vinh Thiển viết tên món ăn, Lâm Nam hoàn toàn không để ý đến bạn trai bên cạnh, lòng cô bỗng nhiên tràn đầy căm phẫn, nhìn người bạn tốt đối diện lại thấy đau lòng.


"Tụng Tụng không phải con của anh ta, anh ta liền đính hôn cùng Thịnh Thư Lan, như vậy Lệ Cảnh Trình đang nghi ngờ là cậu có con của người khác."


Vinh Thiển đang viết chữ bỗng dừng lại, cô nghĩ đến Lệ Cảnh Trình đã từng nói, cô cùng Hoắc Thiếu Huyền không thể ở bên nhau, là bởi vì cô từng bị cưỡng bức, dù không muốn chú ý cũng phải nhớ lại.


Bạn trai Lâm Nam chen vào: "Cũng không đúng, không phải là con anh ta, tại sao anh ta lại không nghĩ đây có phải con do Vinh Thiển sinh ra hay không, biết đâu là nhận nuôi thì sao?"


Lâm Nam đang tức giận, nghe nói như thế, tính tình lại trở nên nóng nảy hơn, cầm lấy chiếc đũa trên bàn gõ lên đầu bạn trai: "Anh không nói cũng không ai nói anh câm, đúng là lưỡi chó, mọi người biết Tụng Tụng nhất định là con của Thiển Thiển, anh càng nói càng thấy rắc rối."


Vinh Thiển nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu đưa mắt nhìn bạn trai Lâm Nam.


Lâm Nam cúi đầu: "Cậu đừng để ý, anh ấy có lối suy nghĩ luôn khác hẳn với người thường, có thể khiến cậu tức chết luôn đó."


Vinh Thiển cười khẽ, tiếp tục gọi món ăn.


Cơm ăn được một nửa, không ngờ lại gặp được Hoắc Thiếu Huyền một mình đi vào, Lâm Nam thấy thế chạy nhanh ra kéo anh vào ngồi chung bàn: "Đây, ngồi xuống chút đi."


Hoắc Thiếu Huyền ngồi ở bên cạnh Vinh Thiển, Lâm Nam nhìn nhìn hai người, chỉ cảm thấy đáng tiếc, trai tài gái sắc lại lỡ mất nhau.


Lâm Nam gọi thêm vài món ăn, kéo tay bạn trai: "À ờ, Thiển Thiển, chúng tớ còn có việc nên đi trước, tớ còn muốn đi xem áo cưới."


"Tớ đi cùng các cậu." Vinh Thiển nói xong, cầm giỏ xách muốn đứng lên.


"Đừng." Lâm Nam chặn tay cô lại: "Đồ ăn còn chưa mang lên đủ, anh Hoắc đến đây chắc sẽ đói bụng lắm."


Vinh Thiển thấy thế, ngồi trở về.


Hai người đối diện bỏ lại chỗ trống, Vinh Thiển muốn sang bên đó ngồi, làm ra vẻ không cố ý.


Lâm Nam cùng bạn trai lại vào khu mua sắm, bắt đầu cuống lên, liền nhìn bóng dáng Lệ Cảnh Trình.


Anh hình như đang tìm người, Lâm Nam cắn môi dưới, kéo bạn trai đi theo Lệ Cảnh Trình mà nói: "Anh yêu, vừa rồi món ăn Quảng Đông ngon thật, chúng ta nên cảm ơn vì Vinh Thiển đã mời."


Bạn trai cô lại tương đối ngốc: "Vậy sao em không ăn nhiều một chút?"


"Ai da, Hoắc Thiếu Huyền đến, anh không thấy anh ta nhìn chằm chằm Thiển Thiển à, em đương nhiên phải tạo cơ hội cho họ ở riêng với nhau."


Cô đi xuống dưới, gặp Lệ Cảnh Trình vừa bước ra ngoài, Lâm Nam lôi kéo bạn trai: "Em cho hắn tức chết."


Rất nhanh đoán được mấy người kia hẳn có quan hệ, anh ấy cúi đầu: "Em yêu, việc này không phải là hại bọn họ không thể ở cùng nhau sao?"


Lâm Nam vừa nghe vậy, tự vỗ một cái vào miệng mình: "Haizzz, em cũng chỉ là buột miệng nói đại thôi."


Lệ Cảnh Trình bước vào nhà hàng, thấy Vinh Thiển cùng Hoắc Thiếu Huyền đúng là ngồi cùng nhau thì cười lạnh, tự nói với mình đến đây vì chờ mong xem khi Hoắc Thiếu Huyền biết được sự việc kia sẽ có phản ứng thế nào.


Anh đi từng bước đến, Vinh Thiển cùng Hoắc Thiếu Huyền đang nói chuyện, bất chợt ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lệ Cảnh Trình.


Cô không hề giật mình, lúc ăn cơm lại gặp tình huống này, cũng xem như chuyện bình thường.


Lệ Cảnh Trình nhìn thức ăn trên bàn, tay kéo ghế ngồi xuống.


Hoắc Thiếu Huyền cười lạnh: "Không mời lai tự ý ngồi, da mặt mày cũng dày thật."


"Dù sao ở đây cũng không có ai, anh cũng đâu có mua cả cái bàn này?"


Lệ Cảnh Trình hướng ánh mắt nhìn Hoắc Thiếu Huyền, từ đầu đến cuối cũng chưa hề đếm xỉa đến Vinh Thiển: "Biết cô ấy trở về, anh lại rục rịch, nhưng mà Hoắc Thiếu Huyền à, anh có biết cô ấy mang về đứa con của ai không?"


Vinh Thiển hạ mi mắt, hai người bọn họ, cứ như vậy làm sao cô chịu đựng cho nổi?


Lệ Cảnh Trình, anh không nói hết chuyện của tôi ra thì không được hay sao?


-----
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom