Chương 04 : Bà xã, không nhận ra anh sao? (Mỹ nam tới rồi!)
Edit: Dế Mèn
-----
Người kia vẫn còn đang nói nữa nhưng Vinh Thiển chẳng nghe vào chữ nào.
Cô hoàn toàn bối rối: "Anh ấy không bị gì? Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu*?"
( t/n:hồi quang phản chiếu: soi sáng trở lại mình, ở đây chỉ giây phút khi sắp chết, lúc đó con người thường khỏe mạnh minh mẫn lạ thường.)
"Cô Vinh, cô suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là anh Lăng nằm trên giường gần hai năm nay..."
"Anh ấy… "
Người thực vật sau khi tỉnh dậy thực sự có thể đi lại được lập tức? Vinh Thiển vẫn cảm thấy khó tin: "Trong phòng bệnh có người quan sát không?"
"Lúc đầu là cô kiên quyết không cho người giám sát, nói anh Lăng bình thường như vậy, để cho anh ấy một chút không gian riêng tư…"
Vinh Thiển bỗng kịp phản ứng: "Phải phải, cứ như vậy đi! Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện. Căn phòng bệnh mà anh phụ trách đó đó, trừ nhân viên chữa bệnh và nhân viên chăm sóc, đừng cho bất kỳ ai tiếp cận, hàng ngày mọi người cứ tiếp tục như lúc bình thường. Còn về viện phí, tôi sẽ sớm gửi vào tài khoản trước đây. Với bên ngoài, tuyệt đối đừng nói là Lăng Giác đã ra viện rồi."
"Được."
Vinh Thiển cúp điện thoại, nỗi lòng ngổn ngang.
Cô vạn lần không ngờ sẽ có chuyện này. Vinh Thiển từng tưởng tượng ra kỳ tích Lăng Giác có thể tỉnh lại, rồi cô cũng không cần phải khổ cực thế này nữa, cô sẽ có người để thảo luận.
Thế nhưng ai nói cho cô biết Lăng Giác đã đi đâu đây?
---
Đế Cảnh.
Thịnh Thư Lan hai tay ôm lễ phục. Ngày đính hôn càng ngày càng gần. Bộ lễ phục này là Thẩm Tĩnh Mạn và cô cùng đi chọn, cô rất thích, không muốn rời tay.
Trong lòng cô khao khát một giấc mơ, bây giờ, nó không còn xa vời vợi. Bây giờ cô có thể đứng bên cạnh Lệ Cảnh Trình, cùng anh kề vai sát cánh.
Di động để trên giường bỗng nhiên kêu lên, bởi vì mở chế độ rung nên âm thanh cũng không rõ. Thịnh Thư Lan tìm được di động giữa một đống đồ.
Số gọi tới là một số xa lạ. Cô nhận máy, cẩn thận mở miệng: "Alo."
Một giọng nam truyền tới tai cô: "Thư Lan."
Thịnh Thư Lan cả kinh, vội vàng muốn ngắt máy.
"Đừng cúp! Em không sợ anh sẽ tìm tới Đế Cảnh hả?"
Bàn tay cô bất động sau đó lại nắm chặt di động: "Anh rốt cuộc muốn sao?"
"Ước mơ tha thiết muốn có được ấy...đã hài lòng chưa?"
Mồ hôi trên trán Thịnh Thư Lan chảy xuống.
Chuyện đính hôn người trong nhà đều biết, chắc chắn càng không giấu được anh ta.
"Cảm ơn lời chúc phúc của anh."
Tiếng cười người đàn ông xuyên qua ống nghe truyền vào lỗ tai cô: "Ai nói với em là anh sẽ chúc phúc em?"
Khi anh ta không cười thật giống một con rắn, lúc cười lại giống con rắn độc.
Thịnh Thư Lan nhìn lễ phục trên giường: "Tôi, tôi còn có việc."
"Vì sao không nhận điện thoại của anh?"
Trước đây anh ta dùng số mình gọi, một cú cô cũng không nhận.
Thịnh Thư Lan bất chấp, nói với anh ta: "Tôi không thấy."
Người đàn ông hừ lạnh: "Thư Lan, hai người đính hôn sẽ phải về Lại Hải, em nói anh có muốn chúc mừng em không?"
Thịnh Thư Lan mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lời chúc phúc của anh ta cô không nhận nổi.
"Đợi tới ngày đó anh cũng sẽ tham dự, còn thuận tiện nói cho toàn quan khách một bí mật."
"Bí mật gì?"
Người đàn ông khóe miệng nở nụ cười, tiếng cười như đôi ma trảo ngắt vào trái tim đang của đau nhói của Thịnh Thư Lan: "Đợi ngày đó chẳng phải sẽ biết sao? Vẫn là chuyện giữa em và anh."
Thịnh Thư Lan mơ hồ cảm thấy là chuyện không tốt: "Anh nói rõ đi!"
"Vậy em nói mấy câu dễ nghe cho anh nghe xem."
Thịnh Thư Lan cuống quít nhìn qua cửa phòng: "Anh không giữ lời."
"Thư Lan, năm đó, sau khi anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Lệ, em và anh cả còn nằm chung một giường không?"
Thịnh Thư Lan bất ngờ khi anh ta hỏi câu như vậy, cô cả mình, khuôn mặt đỏ bừng: "Cậu hai, xin cậu tự trọng!"
"Tự với chả trọng. Em gây chuyện anh cũng không quản, nhưng nếu em muốn đính hôn với anh cả thì cứ thử coi."
Thịnh Thư Lan trốn ở Đế Cảnh ba năm, cho rằng cô đã có thể thoát khỏi việc liên quan tới anh ta. Hạnh phúc đã nằm trong gang tấc, cô chỉ cần giơ tay đã có thể nắm lấy; không ngờ anh ta như cơn ác mộng, lần nữa ngấm ngầm ập tới khiến cô cả ngày lẫn đêm đều phải đối mặt với sợ hãi.
"Cậu hai, cậu bỏ qua cho tôi đi!"
"Em đang nói gì vậy? Anh chỉ là muốn em. Mấy năm không đụng chạm vào em, thấy nhớ hương vị trên người em, tưởng niệm cảm giác khi hôn em. Càng nhớ bàn tay mơn trớn quần áo em, cảm giác du ngoạn trên da thịt mềm mại mịn màng của em..."
Nói xong mấy câu cuối, người đàn ông hừ nhẹ. Thịnh Thư Lan sợ hãi vội cắt ngang lời của anh ta.
"Cậu hai, giữa chúng ta không có gì hết!"
"Thư Lan, anh thích cảm giác ép em vào tường."
Màng nhĩ Thịnh Thư Lan đau nhói.
Ở nhà họ Lệ, cô bị anh ta bắt nạt không ít lần. Lúc Thẩm Tĩnh Mạn không ở nhà, Củng Khanh, Củng Dụ mặc dù nhìn thấy cũng một mắt nhắm một mắt mở. Xem ra đối với bọn họ, anh ta chẳng qua chỉ là đùa bợt một đứa con nuôi thôi, hôn một chút, sờ một chút chẳng gây chuyện gì to tát.
Có mấy lần, khi tới bước cuối cùng, Thịnh Thư Lan cố gắng lắm mới bảo vệ được mình. Giọng cô trầm xuống: "Cậu hai, cậu đừng nói nữa."
"Anh phải nói, em cũng phải nghe. Hai người đính hôn cũng rất phô trương, đến lúc đó, trưởng bối trong dòng họ đều sẽ tham dự. Anh sẽ có đại lễ tiễn em."
"Rốt, rốt cuộc là cái gì?" Tim Thịnh Thư Lan đập nhanh.
"Nếu em dám khiêu chiến tính nhẫn nại của anh, anh sẽ tung ra thứ anh đang có trong tay. Thật sự chờ mong vẻ mặt của anh cả và mẹ cả lúc đó, có lẽ sẽ tức mà chết tại chỗ! Thư Lan, anh không muốn làm như vậy, càng không muốn em không thể sống ở Lại Hải nữa. Em nghe anh, ngoan ngoãn quay về."
Túi mật Thịnh Thư Lan bị dọa muốn vỡ. Cậu hai nhà họ Lệ vốn không phải là người lương thiện, ngay trong nhà họ Lệ mà còn đùa cợt làm cô phát sợ, lại còn sở thích quay chụp mấy thứ gì đâu. Có lần Thịnh Thư Lan đang tắm, may mà phát hiện ra kịp trong phòng tắm có người gắn camera.
Nếu như không phải anh ta, còn có thể là ai?
Cô cắt đứt cuộc nói chuyện. Niềm vui ban nãy bị một xô nước lạnh xối tắt ngấm. Thịnh Thư Lan có cảm giác mình hình như đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Cô rất cẩn thận treo lễ phục lên sau đó đi ra cửa. Đi tới đầu cầu thang, cô nghe thấy trong phòng khách có tiếng hai người đang nói chuyện.
Thẩm Tĩnh Mạn đang bóc quả quýt, còn Lệ Cảnh Trình ngồi ở ghế sa lon bên cạnh.
Gạo Nếp không có quanh đấy, Thẩm Tĩnh Mạn nói chuyện cũng không cần nhỏ giọng.
"Cảnh Trình, chuyện đính hôn của con và Thư Lan, con cũng nên chuẩn bị một chút."
"Chuẩn bị cái gì cơ?"
"Lễ phục con cũng không đi chọn, theo ý mẹ, trước tiên đi chụp ảnh cưới đi..."
Lệ Cảnh Trình lật tờ tạp chí trong tay xem, không nói lời nào.
"Mẹ biết, bảo con cưới Thư Lan nhưng trong lòng con vẫn không tình nguyện, dù sao năm đó... Nhưng mà, mẹ thật sự coi Thư Lan như con gái mà đối đãi với nó. Mẹ chưa từng có ý để con và nó đi đăng ký kết hôn, mẹ cũng biết con bé không xứng với con."
Thịnh Thư Lan nghe vậy, trong lòng như bị đục thành một cái động.
Năm đó gì cơ?
Không xứng với Lệ Cảnh Trình, cô biết; nhưng chính tai nghe Thẩm Tĩnh Mạn nói như vậy, cô khó tránh khỏi không chấp nhận được.
Thẩm Tĩnh Mạn đem quả quýt đã bóc xong để vào tay Lệ Cảnh Trình, người đàn ông lại thả nó vào lại mâm hoa quả trên bàn: "Chuyện con và Thư Lan mẹ đừng nhắc tới nữa."
"Chính con là người khởi xướng mà?"
"Thật ra đính hôn cũng chỉ là thuận miệng nói ra. Lúc đó con đang bực, bị Vinh Thiển làm cho bực quá. Mẹ, bây giờ ngày đó càng tới gần rồi, con thật sự không muốn để Thư Lan tới lúc đó sẽ khó mà chịu được. Chuyện đính hôn cứ vậy quên đi."
Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn biến đổi: "Con nói cái quái gì đó?"
"Nói một cách thẳng thừng là, con sẽ không tìm mẹ kế cho Gạo Nếp."
"Nhưng chúng ta biết gốc biết rễ Thư Lan mà."
"Biết gốc biết rễ thì cô ấy cũng không phải mẹ ruột con gái con."
Thịnh Thư Lan đứng ở đầu cầu thang.
Hạnh phúc tới quá mau, cô còn chưa kịp nắm chắc mà cứ thế tan thành những mảnh nhỏ.
Lệ Cảnh Trình đã nói rõ ràng ý tứ của anh, mà cuộc điện thoại lúc nãy cũng cho rõ cô sẽ không thể đi tới.
Thẩm Tĩnh Mạn cầm quả cam trong tay: "Cảnh Trình, con như vậy không phải đang bức Thư Lan sao? Lúc trước nghe tin này nó vui mừng thế nào hả? Con biết rõ nó yêu con sâu sắc."
"Nhưng người con yêu sâu đậm không phải cô ấy, mẹ, mẹ nói con sao mà làm?"
Thẩm Tĩnh Mạn thiếu chút nữa chết nghẹn vì câu này.
"Kiếp trước con thiếu nợ Vinh Thiển hả?"
Bà thực sự bị bùng nổ rồi.
Lệ Cảnh Trình cầm một quyển tạp chí khác lật xem, không hề nhìn lại nói: "Có lẽ chưa hết, còn cả kiếp trước trước nữa."
"Con…"
Thẩm Tĩnh Mạn tức giận thở phì phì.
Thịnh Thư Lan không đi tiếp, bước chân rụt trở lại.
---
Vinh Thiển suốt ngày vẫn không yên lòng, nghĩ tới chuyện Lăng Giác, anh ấy không nói không rằng đã đi rồi.
Còn có thể đi đâu chứ?
Về Nam Thịnh cũng không chưa được bao lâu nhưng hết chuyện này tới chuyện khác đến.
Nhà họ Lăng ở thành phố Bội An cũng là một gia tộc lớn. Cha của Lăng Giác chỉ có người con trai này, ông còn có một người em trai, bây giờ Vinh Thiển mang về đứa bé về thì nó chính là người thừa kế duy nhất.
Vinh Thiển không ngờ cô xuất hiện lại ở Nam Thịnh lại có thể khiến người người kéo tới tìm cô nhiều như vậy.
Chỗ làm của Vinh Thiển dễ tìm hơn nhà cô. Lúc thư ký nói có người muốn gặp cô, cô lại cho rằng mấy người kia lại tới. Lúc thấy người trong phòng tiếp khách, cô ngẩn ra.
Cô gượng cười, tiến nhanh tới trước: "Chú!"
Lăng Bồi Nam ngẩng mắt: "Khách khí rồi, cô không cần gọi tôi là chú."
"Chú là chú của Lăng Giác thì cũng là chú của cháu."
Lăng Bồi Nam đi thẳng vào vấn đề: "Thằng nhỏ đâu?"
"Thằng nhỏ? Chú nói Tụng Tụng ư, ở nhà ạ."
"Lần này tôi tới là muốn mang Tụng Tụng về nhà họ Lăng."
Vinh Thiển vừa nhìn thấy ông ta đã đoán được mục đích ông ta tới: "Chú! Tụng Tụng là con cháu, hiện tại Lăng Giác đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, thằng bé về đó làm gì?"
"Vinh Thiển, cô cũng đừng xạo nữa! Năm đó Lăng Giác đã chết rồi. Hiện tại Tụng Tụng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lăng chúng tôi, đương nhiên không thể do người ngoài như cô nuôi nấng."
Lăng Bồi Nam không ưng Vinh Thiển. Năm đó, anh trai ông ta đột nhiên tuyên bố Vinh Thiển là vợ sắp cưới của Lăng Giác, vừa có bầu; cũng không biết tìm ở đâu một người phụ nữ không rõ lai lịch như vậy .
Vinh Thiển nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống: "Chú! Lời chú nói không đúng, Tụng Tụng là con ruột cháu, sao cháu lại thành người ngoài được?"
"Bây giờ Lăng thị tạm thời do tôi quản lý, Tụng Tụng là máu mủ duy nhất của anh tôi, tôi đương nhiên phải mang nó về."
"Chú, chú đừng quên còn có Lăng Giác."
"Cô nói Lăng Giác ở nước ngoài dưỡng bệnh, nhưng ngay cả người chú ruột tôi đây cũng chưa thể gặp nó một lần. Ai biết nó có bị người có mưu đồ xấu ám hại không?"
Vinh Thiển ngồi đồi diện với ông ta, khuôn mặt vẫn bình tĩnh: "Trong di chúc của ba đã chỉ rõ: Lăng Giác là người thừa kế trực tiếp. Cho dù có ngày anh ấy không may mất đi thì còn Tụng Tụng. Lăng thị theo lẽ tự nhiên sẽ do Tụng Tụng kế thừa, mặc dù chú là người quản lý, đợi sau khi Tụng Tụng trưởng thành chú cũng phải giao lại. Ba còn đặc biệt nhấn mạnh, nếu như Tụng Tụng có chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của nhà họ Lăng đều phải đem ra quyên tặng."
Nói cách khác, Lăng Bồi Nam phải bảo vệ Tụng Tụng, nếu không nhà họ Lăng cũng sẽ “xong”.
Lăng Bồi Nam không ngờ, Vinh Thiển cũng đã xem qua di chúc đó: "Sau khi anh tôi chết cô cũng mất tích. Sinh Tụng Tụng xong cô đã đi đâu?"
"Cháu ở cùng Lăng Giác."
Lăng Bồi Nam cười lạnh; nhìn Vinh Thiển tuổi còn trẻ thế mà bản lĩnh lừa người đã được dày công tôi luyện thế: "Vậy, Lăng Giác khi nào trở về?"
"Nhanh thôi, sức khỏe anh ấy cũng không có gì xấu lắm."
"Vinh Thiển, nói cho cùng cô và Lăng Giác vẫn chưa đăng ký kết hôn, mang theo một đứa bé cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Tụng Tụng là người thân của tôi, tôi sẽ đối đãi tốt với nó.”
"Chú!"
Vinh Thiển lại bắt đầu đấu trí với ông ta: "Tụng Tụng là cháu sinh ra, dù bất cứ giá nào cháu cũng dùng tính mạng để bảo vệ nó, nhưng sức cháu yếu, có một số việc còn cần chú giúp đỡ."
Lăng Bồi Nam giương mắt nhìn cô.
"Mấy ngày trước, có đám người tìm được cháu, hỏi viên ngọc bích của Lăng Giác có ở chỗ cháu không, còn lấy Tụng Tụng uy hiếp cháu. Tụng Tụng không bị gì, nên..."
"Ngọc bích?"
Lăng Bồi Nam còn chưa từng nghe tới: "Lăng Giác không quen làm nghiêm túc, chuyện của công ty còn chưa bao giờ quản, còn hay dính líu không rõ ràng với mấy người ở ngoài, nhất định đã đắc tội người nào rồi."
"Nhưng Tụng Tụng vô tội, hy vọng chú có thể bảo vệ nó."
Lăng Bồi Nam cười lạnh: "Cô đưa Tụng Tụng cho tôi, tôi bảo đảm không ai có thể đụng tới một đầu ngón tay của nó."
Trong lòng Vinh Thiển cũng có tính toán của mình. Cô dẫn Tụng Tụng trốn người nhà họ Lăng không phải vì sợ thằng bé sẽ thành con rối trong tay bọn họ sao?
"Tụng Tụng là con cháu, cháu sẽ không rời nó."
Lăng Bồi Nam thật không hiểu Vinh Thiển, hoàn toàn không hiểu, nhưng cô ta chắc hẳn không quen Lăng Giác được bao lâu mà lại sinh con cho nó, không phải vì tiền ư?
Lăng Bồi Nam lấy tờ chi phiếu ra.
Vinh Thiển cũng không thèm nhìn, cô hiểu mấy trò bọn họ hay dùng: "Chú à, nhà họ Lăng chỉ bằng một tờ chi phiếu thôi ư?"
Cặp kính che đi ánh sáng phát ra từ đáy mắt Lăng Bồi Nam.
Ông ta đã nói người phụ nữ này không đơn giản. Chỉ riêng Tụng Tụng đã tượng trưng cho cả nhà họ Lăng, cô ta đương nhiên thấy ngứa mắt với số tiền này.
"Cháu sẽ giữ Tụng Tụng, nuôi nấng đàng hoàng. Chuyện của công ty cũng nhờ chú hao tâm tốn sức nhiều hơn rồi. Chờ sau khi Lăng Giác về, người anh ấy phải cảm ơn nhất chính là chú."
Lăng Bồi Nam nhìn khóe miệng đang cười của Vinh Thiển. Ông ta đã nhận định trong lòng rằng Vinh Thiển chỉ vì mớ tiền của nhà họ Lăng. Còn Vinh Thiển, cô càng không hiểu Lăng Bồi Nam, không hiểu ông ta rốt cuộc có thật vì muốn tốt cho nhà họ Lăng hay có ý định riêng của mình. Cho nên, việc duy nhất cô có thể làm là giữ Tụng Tụng cạnh mình, lại có thể lợi dụng Lăng Bồi Nam để cô và Tụng Tụng càng né được nhiều chuyện không may càng tốt, chỉ cần Lăng Giác trở về, mọi chuyện sẽ có thể nói đâu vào đó.
"Thằng bé đó rốt cuộc có phải của nhà họ Lăng hay không tôi vẫn chưa chắc chắn được."
"Chú, chú nghi ngờ cháu ư?" Vinh Thiển giả vờ tức giận.
"Mấy chuyện cô nói, tôi phải xác định quan hệ giữa Tụng Tụng với Lăng gia xong mới có thể làm."
"Ý của chú là muốn làm giám định ADN?"
Lăng Bồi Nam cười cười, cất tờ chi phiếu lại: "Vinh Thiển, đừng nói tôi nghi ngờ cô. Cô mang thai vào lúc quá kỳ quặc, nhưng anh tôi lại luôn nói đó là đứa bé của nhà họ Lăng. Hiện tại Lăng Giác không ở đây, tôi sẽ không gây khó dễ cô. Chỉ cần cô chứng minh Tụng Tụng là con cô, tôi lập tức bảo đảm an toàn ẹ con cô."
Vẻ mặt Vinh Thiển thoáng thay đổi. Hóa ra điều Lăng Bồi Nam không yên lòng chính là cô.
Lăng Bồi Nam không nói sẽ giám định ADN của ông ta và Tụng Tụng chẳng qua vì quan hệ giữa bọn họ có thể ảnh hưởng tới sự chính xác của kết quả. Hơn nữa, nếu đã chắc chắn Vinh Thiển là mẹ của Tụng Tụng thì sau đó nói tiếp cũng không trễ.
Còn nếu Tụng Tụng không phải con của Vinh Thiển, Lăng Bồi Nam càng có lý do để đưa thằng bé đi.
Nếu như vậy, ông ta sẽ có thể đề xuất làm giám định cách hệ, tìm một người trong gia tộc ở thành phố Bội An làm xét nghiệm cùng Tụng Tụng.
Hai bên hẹn nhau ngày kia. Vinh Thiển đã lấy cớ công ty có việc bận không được đi được để tranh thủ thêm một ngày ình.
Vinh Thiển tiễn Lăng Bồi Nam.
Lúc đi, ánh mắt ông ta liếc nhìn sâu sa về phía cô.
Cô gái trẻ này dù gì cũng mới hai mươi mấy tuổi, ông ta vốn cho rằng cứ ột ít tiền nói gì đó thật nặng là có thể đuổi cô ta rồi. Không ngờ cô ta không nhún nhường cũng không kiêu ngạo, sinh Tụng Tụng xong liền ẩn núp khỏi nhà họ Lăng, cũng không dựa vào nhà họ Lăng để sinh tồn. Lúc ông ta đến tìm thật sự cảm thấy cô ta không đơn giản.
Vinh Thiển đứng ở cửa chính phòng đấu giá, tới lúc Lăng Bồi Nam ngồi vào trong xe cô này thở phào.
Cô giơ tay lên lau nhẹ mồ hôi trên trán. Cô như Tiểu Cường đánh không chết. Trước mặt là từng ngọn núi cao, cô cần phải cố gắng leo một cách cẩn thận.
Để làm xét nghiệm ADN của cô với Tụng Tụng, Vinh Thiển chỉ có thể dựa vào Gạo Nếp.
Nhưng cô muốn gặp Gạo Nếp, nhất định phải bước qua Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển chỉ có thời gian một ngày, chỉ có thể nhắm mắt đi giành.
Muốn bước qua thì phải có sự đồng ý của ai?
Còn không phải là Lệ Cảnh Trình.
Cô vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ đành phải nhấn số của Lệ Cảnh Trình.
Lúc nghe tiếng chuông, người đàn ông liếc mắt, nhìn thấy cái tên hiện trên đó, con ngươi sâu thẳm trong nháy mắt bỗng sáng ngời, nhưng anh vẫn lấy dáng vẻ cao quý lạnh lùng, chờ lúc chuông sắp tự động ngắt, anh mới nhận máy: "Alo."
"Này…"
"Này cái gì, có gì nói thẳng!"
"Tôi muốn gặp con."
Lệ Cảnh Trình mắt nhìn chằm chằm giấy tờ trong tay: "Khi nào?"
"Sáng sớm ngày mai được không?"
"Được, em tới nhà mà gặp."
Đây cũng là ý của Vinh Thiển, chỉ có ở Đế Cảnh mới là an toàn nhất: "Được."
Lệ Cảnh Trình trầm mặc, Vinh Thiển không biết nói gì: "Cảm ơn nha."
"Cuối cùng em cũng nghĩ tới chuyện cám ơn tôi. Cảm ơn thế nào đây?"
Vinh Thiển ngơ ngẩn, đó chẳng qua là câu nói lịch sự nhất thôi mà, đúng không?
Thế nào Lệ Cảnh Trình lại đem sự lịch sự của cô thành thật?
"Ngày mai em qua đây, tới Đế Cảnh cảm ơn tôi lại."
Không nói được gì.
---
Ngày hôm sau, Vinh Thiển ra khỏi nhà sớm. Tới Đế Cảnh, bảo vệ cửa tự động cho cô vào. Cô nhấn chuông cửa, người làm đi ra mở cửa cho cô.
"Cô Vinh."
Người làm cầm đồ của cô đưa, để đâu vào đó rồi đi ra ngoài.
"À!" Vinh Thiển gọi: "Cho hỏi..."
"Cậu Lệ và tiểu thư đều ở trên lầu, trong nhà không có ai, phu nhân và cô Thư Lan cũng ra ngoài rồi. Cậu Lệ nói hôm nay cho chúng tôi nghỉ một ngày để cô Vinh chơi vui vẻ."
Cái gì mà mà chơi vui vẻ?
Cô tới là để gặp Gạo Nếp, trộm cọng tóc của con bé.
Người làm để cô ở lại trong phòng khách rộng như vậy. Người làm ở Đế Cảnh đều được Lệ Cảnh Trình cho nghỉ, cô đứng ở đây thấy không quen lắm.
Vinh Thiển muốn đi lên lầu xem một chút. Băng qua cầu thang quen thuộc đi tới lầu hai, cửa phòng ngủ chính mở rộng, bên trong truyền có tiếng Gạo Nếp.
"Ba, bộ đồ này rất đẹp đó, ba mới mua cho con ư?"
"Đúng vậy, thích không?"
"Thích ạ! Ba mau mặc vào cho con!"
Vinh Thiển nghe vậy yên tâm đi vào trong. Mới vừa bước vào liền thấy một cảnh xuân sắc. Gạo Nếp đứng trên giường, Lệ Cảnh Trình đang định mặc đầm cho con bé. Vóc người gợi cảm cao lớn của người đàn ông lộ ra không chút gì keo kiệt trước mặt cô. Từng cơ bắp, vai rộng hông hẹp, thực sự là đẹp đẽ mười phần à! Lệ Cảnh Trình đang mặc quần áo cho con gái, còn mình thì mặc độc mỗi chiếc quần lót.
Vinh Thiển vội che hai mắt, xoay người lại lại đụng cái cốp vào cái kệ cạnh đó.
Cô đau nên vung mạnh tay ra.
Khóe miệng Lệ Cảnh Trình nâng lên cong cong: "Em qua đây!" Anh chỉ huy: "Mặc đồ cho Gạo Nếp."
Còn anh thì nghênh ngang đi vào phòng thay quần áo. Vinh Thiển đi tới, Gạo Nếp mặc đồ trong màu hồng nhạt: "Cô, sao cô tới đây ạ?"
"Cô tới thăm con một lát."
"Hay quá! Vậy hôm nay cô chơi với con được không?"
Vinh Thiển cầm chiếc đầm trên giường mặc vào cho Gạo Nếp. Cô kéo hai cánh tay nho nhỏ trắng xinh của con ra, lại mặc cho con cái quần leggings. Vinh Thiển rất nghiêm túc mặc đồ cho con , cơ hội này đối với cô mà nói thực sự là quá khó để có được.
Lệ Cảnh Trình lại để cô dẫn con đi đánh răng rửa mặt. Xuống lầu, bữa sáng người làm đã chuẩn bị xong để ở phòng bếp. Vinh Thiển cầm chén đút cho con, Gạo Nếp ăn rất say sưa ngon lành: "Cô ơi, cô có thể làm cơm trưa cho con ăn không? Ba nói hôm nay trong nhà không có ai,con muốn cônấu mì cho con ăn."
"Được, đương nhiên là có thể." Cô đã xin nghỉ một ngày.
Gạo Nếp vỗ hai tay: "Hoan hô."
Vinh Thiển mau chóng bắt đầu chuẩn bị trong bếp. Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu nấu ăn, cô muốn dành hết tâm hết sức nấu cho con một bữa trưa thật thịnh soạn. Biết Gạo Nếp thích ăn sườn xào chua ngọt, Vinh Thiển lấy xương sườn ra đặt trên kệ bếp trước.
Cô đang tập trung xắt đồ, đột nhiên mông cô hình như bị ai sờ soạng. Vinh Thiển cả kinh giơ con dao trong tay lên xoay người lại, lại nhìn thấy Gạo Nếp cười hì hì đứng đó: "Cô ơi, há miệng!"
Cô vội cất dao lại, ngồi xổm người xuống; Gạo Nếp nhét một miếng quýt vào miệng cô.
Lệ Cảnh Trình ngồi ở sô pha, ánh mắt liếc vào trong bếp, anh không khỏi bật cười. Bộ dạng cô như vậy là muốn biến anh thành gì đây?
Một tên háo sắc chuyên quấy rối sao? Cũng chẳng thèm nhớ Lệ Cảnh Trình anh là ai.
Gạo Nếp chơi chán là cứ đi vào trong bếp tìm Vinh Thiển.
Con bé thấp với không tới nên toàn đập vào mông Vinh Thiển.
Lần thứ hai, Vinh Thiển vẫn xoay người đề phòng, thấy Gạo Nếp cười quá ngây thơ rực rỡ. Vinh Thiển cũng cảm thấy mình cũng căng thẳng quá, sao cô vẫn cho rằng Lệ Cảnh Trình sờ mông mình nhỉ?
"Cô ơi, con giúp cô lấy đồ ăn nhé?"
"Không cần đâu, con cứ chơi đi! Cô sẽ làm món sườn ngay lập tức cho nha."
Gạo Nếp gật đầu mạnh, sau đó tung ta tung tăng đi ra ngoài.
Vinh Thiển rửa sạch cà chua rồi chăm chú xắt.
Thình lình mông lại bị sờ, cô không quay đầu lại, cười nói: "Gạo Nếp, sao lại vào hử? Lát cô xào rau, phải đóng cửa bếp lại nha."
Bàn tay trên mông không những không buông, trái lại còn ấn mạnh thêm. Một cơ thể chắc chắn áp tới, Vinh Thiển thậm chí còn bị đẩy về phía trưóc mấy bước. Đôi bàn tay ôm lấy hông cô. Vinh Thiển hít một hơi lạnh. Như vậy, thế nào cũng không thể là Gạo Nếp.
"Lệ Cảnh Trình, anh buông ra!"
Khuôn mặt người đàn ông dán vào người cô. Da thịt lạnh mát tiếp xúc với da thịt Vinh Thiển. Khuôn mặt anh khẽ chuyển động, dán vào cô chặt hơn. Động tác vô cùng thân mật như vậy rõ ràng chỉ có tình cảm cuồng nhiệt giữa nam và nữ mới có thể có.
Vinh Thiển ho nhẹ: "Gạo Nếp thấy đấy!"
"Thấy thì cũng đã thấy rồi."
Cô nắm chặt con dao trong tay: "Tôi đang xắt rau."
"Em cứ xắt đi."
Vinh Thiển bị anh ôm rất chặt; dưới mấy lưỡi dao đó, không cần nói cũng biết cà chua xắt ra trông khó nhìn thế nào.
"Tôi phải xào rau rồi."
Tay Lệ Cảnh Trình hơi chút buông ra một chút. Anh nghiêng đầu nhìn đăm đăm cần cổ Vinh Thiển. Hôm nay cô đeo khăn quàng cổ nên không thấy được chiếc vòng cổ kia.
Người đàn ông nghiêng qua tai cô, thổi nhẹ. Một cơn ngứa nhột mang ý trêu chọc vô cùng. Vinh Thiển sờ dái tai mình: "Nếu anh không ra, tôi không cam đoan sẽ không vẩy dầu sôi vẩy lên người anh đâu đấy."
"Vẩy cũng không sợ."
Hai tay anh lần nữa ôm sát hông cô nhưng không tạo cảm giác siết chặt, cứ như không bằng ôm một đứa trẻ mới sinh.
"Ba, ba làm gì ở đây!"
Phía sau, giọng Gạo Nếp truyền vào lỗ tai hai người.
Vinh Thiển cả kinh vội đẩy Lệ Cảnh Trình ra; người đàn ông vẻ mặt tự nhiên, tay buông lỏng ra: "Ba ôm cô một cái."
"Hử, vì sao ạ?"
"Bởi vì người cô rất ấm, ba đang thấy lạnh."
"A?" Gạo Nếp không hiểu, nghiêng đầu: "Lạnh thì mặc quần áo vào chứ."
"Ba ôm cô một lúc sẽ không lạnh nữa."
Gạo Nếp gãi đầu: "Ặc."
Vinh Thiển trừng mắt Lệ Cảnh Trình. Lúc này người đàn ông mới đi qua bế Gạo Nếp, lúc đi ra còn nói: "Người ba ấm không?"
Bữa cơm này cũng chỉ có ba người bọn họ cùng ăn.
Vinh Thiển lo cho Gạo Nếp, gắp cho con những món con thích. Lệ Cảnh Trình nhìn: "Để con bé tự ăn, em cứ lo ình là được."
Vinh Thiển đưa Gạo Nếp một miếng sườn xào chua ngọt, con gái cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại: "Đây là món con thích ăn nhất."
Lệ Cảnh Trình lại gắp đồ ăn cho Vinh Thiển.
Ăn cơm trưa xong, Vinh Thiển ở trong bếp rửa chén. Người đàn ông đứng ở cửa: "Để đó đi, để người làm trở về làm."
"Chuyện mình có thể làm thì cứ rửa thôi."
Lệ Cảnh Trình nghe vậy cũng đi ra.
Ăn xong rồi Vinh Thiển chơi với Gạo Nếp. Cô vuốt đầu con. Tóc Gạo Nếp rất dày, trơn và bóng mượt giống cô.
Vinh Thiển tìm trong túi xách mình lấy cái lược, chải đầu cho con.
Cố gắng mấy lần lại thấy chẳng có cọng tóc nào rơi xuống.
Lệ Cảnh Trình nhìn cô, Vinh Thiển dù sao cũng chột dạ nên đành phải nhét lược lại vào trong túi.
Lệ Cảnh Trình một tay chống mặt, có vẻ xem ti vi mà mất hồn. Vinh Thiển ôm Gạo Nếp lên đùi. Hai người chơi một hồi lâu, Vinh Thiển nhìn chằm chằm cái đầu Gạo Nếp, thấy Lệ Cảnh Trình không chú ý, tay cô làm bộ vuốt đầu Gạo Nếp. Thừa dịp hai người họ không để ý, cô nắm một sợi tóc, giựt nửa cọng tóc của Gạo Nếp.
Gạo Nếp quay đầu nhìn, không rõ chuyện gì.
Lòng bàn tay Vinh Thiển nắm chặt, cảnh này lại bị Lệ Cảnh Trình nhìn thấy hết.
Vinh Thiển cầm túi, lấy ra tờ khăn giấy, làm như thể đang lau tay. Khi chắc chắn tóc được bọc lại rồi cô mới bỏ khăn giấy vào túi lại.
Gần tối Thịnh Thư Lan và Thẩm Tĩnh Mạn mới trở về.
Vinh Thiển vốn không muốn ở lại lâu như thế, sợ rằng đụng nhau sẽ thấy xấu hổ, nhưng Gạo Nếp cứ níu không cho cô đi. Thẩm Tĩnh Mạn dẫn theo Thịnh Thư Lan vào phòng, Vinh Thiển cầm túi lên vội vàng muốn đi.
Mọi người đụng nhau, Vinh Thiển chào: “Bác gái!”.
Thẩm Tĩnh Mạn hừ lạnh: "Đúng là nên gọi ‘bác gái’, tiếng mẹ tôi đảm đương không nổi."
Vinh Thiển đi ra ngoài. Thịnh Thư Lan không khỏi nhìn về phía bóng lưng cô.
Gạo Nếp chạy theo vẫy tay: "Bái bai cô, hôm khác lại đến chơi nha!"
Thẩm Tĩnh Mạn mặt mày căng thẳng: "Cảnh Trình, con sao lại..."
Lệ Cảnh Trình mặc áo khoác đi ra ngoài, cũng không nói đi đâu, chỉ thấy anh lái xe đi ra.
Vinh Thiển vẫn không về nhà ngay nhưng đi tới công ty lấy mấy tài liệu photo.
Lúc đi ra, thấy xe Lệ Cảnh Trình xe đậu ngoài công ty, cô không khỏi kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"
Lệ Cảnh Trình nhìn túi xách trong tay cô rồi đột nhiên giật lấy. Vinh Thiển nhìn lòng bàn tay trống trải: "Ôi, cướp giật!"
Lệ Cảnh Trình bước nhanh tới quán cà phê gần công ty. Trong túi xách Vinh Thiển còn có đồ quan trọng, chỉ có thể đi theo.
Ngồi xuống giống anh, Vinh Thiển nhìn: "Vừa nãy ở Đế Cảnh không phải không đã uống cà phê sao."
Cô giơ tay: "Đưa cái túi của tôi cho tôi!"
Lệ Cảnh Trình thả cái túi của Vinh Thiển xuống cạnh chỗ mình: "Trong túi em có cái gì quý giá hả?"
"Nào có! Nhưng túi xách của phụ nữ là đồ rất riêng tư."
"Vậy sao, rất riêng tư?"
Vinh Thiển uống cà phê: "Mau đưa tôi, tôi phải có việc về nhà."
Lệ Cảnh Trình mở túi xách cô ra. Vinh Thiển căng thẳng đến nỗi thiếu chút nữa đứng dậy. Người đàn ông lấy tờ khăn giấy ra: "Đừng cho là tôi không nhìn thấy! Em nhổ tóc Gạo Nếp làm gì?"
Vinh Thiển nuốt nước bọt, không ngờ Lệ Cảnh Trình đã nhìn thấy: "Tôi giữ làm kỉ niệm."
Lệ Cảnh Trình cười lạnh thành tiếng: "Em muốn nói dối thì có thể ghi nháp trước không?"
"Nếu không thì sao?"
"Còn muốn tôi nói rõ ư? Tóc, tác dụng người ta nghĩ tới nhiều nhất chính là để làm ADN phải không? Em có cả hai đứa con bên cạnh, không phải Gạo Nếp thì đó là Tụng Tụng; nhưng em lại muốn tóc của con gái. Tụng Tụng không phải con ruột em!"
Cà phê trong miệng Vinh Thiển thiếu chút nữa phun ra đi.
"Anh nói bậy bạ gì đó!"
"Nếu tôi nói không đúng…" Lệ Cảnh Trình vò khăn giấy lại thành một cục: "…Thì hôm khác tôi cho em thứ khác làm kỉ niệm, muốn tóc để làm gì?"
"Đừng!" Vinh Thiển thấy anh sắp vứt đi, cô khoảng đến độ khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: "Tôi cũng lấy rồi, anh vứt làm gì."
"Vậy em thừa nhận Tụng Tụng không phải con ruột em?"
"Lệ Cảnh Trình, tôi nói rồi, Tụng Tụng là con tôi, anh đừng ảo tưởng."
Người đàn ông nhìn tờ khăn giấy trong tay, tâm tình thấy rất tốt. Anh đã có cảm giác Vinh Thiển sẽ không sinh con cho người khác: "Không thừa nhận hả? Sao tôi lại không nghĩ tới chuyện để em và Tụng Tụng làm giám định ADN nhỉ?"
Vinh Thiển tránh ánh mắt của anh: "Mau đưa đồ cho tôi."
Cánh tay Lệ Cảnh Trình ép vào cạnh bàn: "Còn không chịu nói thật phải không? Vinh Thiển, rốt cuộc em có gì không thể nói? Mang theo một đứa trẻ không phải con em trở về. Đầu tiên do nghe nhìn lẫn lộn, khiến tôi tưởng lầm là con tôi. Bây giờ, lại nói dối là do em sinh, em làm biên kịch phim hả?"
Vinh Thiển cố tự trấn tĩnh: "Không phải chỉ một sợi tóc của Gạo Nếp thôi ư? Anh lại có thể liên tưởng nhiều như vậy. Lệ Cảnh Trình, là vì trong tiềm thức anh không muốn chấp nhận Tụng Tụng là con tôi cho nên một hành động nhỏ trong mắt anh anh cũng sẽ cho tôi có gì không bình thường."
"Theo tôi biết, hình như có người tới phòng đấu giá tìm em đúng không?"
Vinh Thiển đứng dậy, giật lấy khăn giấy trong tay anh: "Đưa tôi!"
Lệ Cảnh Trình nhét khăn vào túi quần mình luôn: "Muốn lấy thì đến mà bới đi."
Vinh Thiển tức giận trợn mắt, cô ngồi lại chỗ. Lệ Cảnh Trình thật là ép người quá đáng.
"Em thừa nhận đi, Tụng Tụng không phải con trai em, em cũng chưa từng…với người đàn ông nào cả!"
Vinh Thiển nhìn túi quần Lệ Cảnh Trình, anh thực sự đem cô dồn vào chân tường mà.
Một bóng người đang đi ngang qua đột nhiên dừng chân lại. Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu, chỉ thấy người nọ kéo cái ghế cạnh Vinh Thiển ra: "Bà xã, anh tìm em lâu như vậy, sao em lại ở đây hả?"
Vinh Thiển nghe xong thì giật mình, quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc này làm cô không tin nổi, mở to hai mắt. Người cô nghiêng vẹo, thiếu chút nữa té nhào khỏi ghế.
Bàn tay người đàn ông thuận thế bắt cánh tay cô lại, anh ta kéo cô lại gần hơn: "Bà xã, nhìn thấy anh kinh ngạc thế! Vui quá không nhận ra ư?"
Trời ạ!
Là Lăng Giác!
Vinh Thiển chỉ thấy mắt nổ đom đóm, hồn xiêu phách lạc.
-----
(^o^)/
Bình luận facebook