Chương 46 : Coi anh thành người khác
Edit: Rika
-----
Dám đem thông tin lên trang web, đã thế còn niêm yết giá cả Lệ Cảnh Trình anh nữa chứ?
Lệ Cảnh Trình mở máy tính ra, đôi mắt sắc bén bắn về phía Lâm Nam, cả người cô run rẩy, hận không thể đào một cái hố mà trốn đi.
“Lại đây.” Lệ Cảnh Trình vẫy tay gọi Vinh Thiển tới.
Cô đi tới bên cạnh người anh, bị anh kéo xuống ngồi trên sô pha với mình.
Vinh Thiển nhìn theo mắt anh, Lệ Cảnh Trình vừa mở trang web ra…
Đinh!
Vinh Thiển hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm trong bụng, lần này, lá gan Lâm Nam đủ lớn rồi. Trang đầu là một bức ảnh cực lớn, cơ hồ vừa mở ra là đập vào mắt người xem ngay, người đàn ông quay lưng lại, kiễng một chân lên, bày ra một tư thế hoàn mỹ, cơ thể kia, thật khoa trương, cả người chỉ mặc độc một chiếc quần lót tam giác, hai cái đùi, đường cong hoàn mỹ, cơ bắp săn chắc. . . .
Mấu chốt chính là, bên cạnh có một hàng chú thích “Là tinh anh trong thương mại, sinh lý mạnh mẽ, biệt danh là Nhất Lang Thất, số điện thoại để lại là số của Lệ Cảnh Trình.
“Người này khẳng định không phải là anh đâu, số điện thoại, có thể . . . . .có thể họ ghi nhầm sao?”
“Đúng, đúng vậy.” Lâm Nam không ngừng gật đầu: “Tuyệt đối không phải tôi làm, tôi làm sao có lá gan lớn như vậy được.”
Người đàn ông đang khoanh tay đứng bên cạnh Lệ Cảnh Trình hừ lạnh: “Còn ngoan cố, nếu không trực tiếp tống cô vào đồn cảnh sát, lấy cái tội danh truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy*, tôi xem cô làm sao còn có thể đi học được nữa không?”
( *nguyên bản là “Truyền bá XX”)
“A, đừng, đừng!” Lâm Nam bị hù dọa đến chết, ai biết ở trong nhà mà còn bị tra ra, không phải cô đã phòng bị rất kỹ rồi sao?
“Tôi nhận, tôi nhận không được sao? Tôi sai rồi, tôi không dám . . . . không dám nữa.”
Chỉ hai, ba chiêu cô liền tước vũ khí đầu hàng, Vinh Thiển nhìn cái chớp mắt cầu cứu của Lâm Nam, liền trừng mắt lại, tự mà thu dọn cục diện rối rắm đi. Vinh Thiển mở miệng nói: “Lâm Nam, xử cậu làm gì nữa, còn không mau gỡ cái tin đó xuống.”
“Ơ, đúng, đúng.”
Lệ Cảnh Trình gập máy tính lại: “Nghĩ muốn xóa sạch dấu vết sao?”
“Cái này . . .” Vinh Thiển cao giọng nói: “Đúng, còn phải bồi thường tiền tổn thất tinh thần nữa.”
Lệ Cảnh Trình khoanh hai tay trước ngực, trong mắt lóe lên sự hứng thú: “Thế cũng được, bao nhiêu?”
“Anh cũng không có tổn thất gì mà, chỉ là mấy cú điện thoại.” Càng nói, giọng Vinh Thiển càng nhỏ: “Bảo Lâm Nam đưa cho anh một tháng tiền sinh hoạt của cô ấy.”
Lâm Nam gật đầu phụ họa. Lệ Cảnh Trình gác chân dài lên: “Tôi không thiếu tiền, như vậy đi, đem thông tin của cô đăng lên, như vậy là huề.”
Lâm Nam nức nở: “Đừng, đừng, ba mẹ tôi mà biết sẽ lột da tôi, tôi cũng không thể sống nổi.”
Điện thoại Lệ Cảnh Trình đặt trên bàn reo lên liên hồi, Vinh Thiển không có cách nào khác, ôm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Để cho Lâm Nam về đi, cũng không phải chuyện gì to lớn, để cô ấy về không người nhà cô ấy lo lắng.”
Cái này, xem như cô đang làm nũng sao?
Lễ Cảnh Trình nhìn cô một cách mờ ám, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang bị cô ôm lấy, Vinh Thiển lại phối hợp lắc lắc hai cái: “Được không?”
Lâm Nam cười trộm trong lòng, đồng ý đi đồng ý đi, Vinh Thiển có thể thay cô nộp một tháng phí sinh hoạt, Lệ Cảnh Trình khẳng định không chống đỡ được đâu.
Quả nhiên, nét lạnh lẽo trong mắt Lê Cảnh Trình tan đi, thay vào đó là độ ấm, anh quay sang phân phó người đàn ông bên cạnh: “Mang cô ấy trở về, dọn dẹp sạch sẽ.”
“Vâng.”
Lâm Nam mở miệng: “Cám ơn đại ân đại đức của ngài, xin cảm tạ.” Cô đứng dậy đi theo người đó ra ngoài, cô làm gì còn có tâm tình mà quan tâm tới chị em tốt của mình nữa.
Vinh Thiển sốt ruột giải thích: “Em không nghĩ Lâm Nam lại làm như thế, số điện thoại của anh, cũng không phải do em đưa cô ấy. . . . . . “
“Nhưng vừa rồi, em mới mở miệng cầu xin anh.”
Vinh Thiển cắn môi: “Không tính cái này.”
“Sao lại không tính?”
Trong lòng Vinh Thiển một tiếng, bạn bè cái rắm gì, mở miệng giúp đỡ xong, giờ người đã đi, cô thì tiền mất tật mang.
Lệ Cảnh Trình tắt điện thoại, ôm Vinh Thiển bước lên lầu, cô hoảng hốt “Là Lâm Nam gây chuyện, anh nên tìm cô ấy mà tính sổ”
“Vậy anh mang cô ta tới cảnh sát”
Vinh Thiển nghẹn họng, đã bị ăn, mà còn ăn một cách không minh bạch như thế này là sao?
Lệ Cảnh trình đá văng cửa phòng, cả người Vinh Thiển néo chặt vào lòng anh.
Sau khi ăn sạch, anh nằm bên cạnh cô, đưa tay mơn trớn lưng cô, bả vai cô lộ ra bên ngoài, anh khẽ hôn lên: “Vinh Thiển, nhìn tôi.”
Cô vội nhắm mắt lại: “Tôi mệt.”
Lệ Cảnh Trình lại cố ý xoay mặt cô đối diện với anh, nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt, mí mắt run run: “Tôi thật sự rất mệt.”
Cô không dám mở mắt ra, cho dù lừa mình dối người cũng được, chỉ cần cô mở mắt ra, khuôn mặt anh hiện diện trước mắt cô, vừa rồi hai người đã hoan ái, mà người đàn ông đó cô lại không hề yêu thương.
Vinh Thiển thừa nhận, mỗi lần làm chuyện đó cùng với anh, trong đầu cô đều tự nhủ với mình đó là Hoắc Thiếu Huyền.
Anh ngắm nhìn ánh mắt cô, cảm thấy nóng bỏng khô cháy, Vinh Thiển trợn mắt. Lệ Cảnh trình hôn cô: “Nhìn cho kỹ, em là của tôi.”
“Vâng.” Cô mơ hồ đáp lại.
Gần tới cuối năm, Lệ Cảnh Trình cũng không có nhiều thời gian, nghĩ muốn mang cô về Vinh gia một chuyến, Vinh An Thâm lại nói, mùa xuân tới Vinh Trạch sẽ kết hôn.
Vinh Thiển ngồi trong phòng kính, Lệ Cảnh Trình nhận được điện thoại, nhìn cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Từ trước đến nay, anh đều nghe điện thoại trước mặt cô, nhưng hôm nay, Vinh Thiển đưa mắt nhìn ra ngoài phòng, thấy thần sắt Lệ Cảnh Trình thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng, tầm mười phút mới xong cuộc nói chuyện, anh bước vào phòng, ngồi xuống cạnh cô: “Còn vài ngày nữa là tới lễ mừng năm mới, em và tôi cũng nên về nhà.”
Vinh Thiên buông bút trong tay ra, lúc này mới ý thức được, ngay cả người nhà của Lệ Cảnh Trình cô cũng không biết:
“Ở đâu?”
“Lại Hải.”
Vinh Thiển không nén được sự lo lắng, đối với gia đình của Lệ Cảnh Trình, cô thật sự không hề biết gì, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng.
-----
Bình luận facebook