Chương 04 : Món quà sinh nhật đặc biệt
Edit : Hạt Mưa Nhỏ
Vinh Thiển chống cằm, chăm chú nhìn lên bục giảng không chớp mắt. Lâm Nam đẩy đẩy cánh tay cô: “Đừng có giả vờ như đang học hành nghiêm túc đi, thành thật khai báo, tối hôm qua thành công không?”
Vinh Thiển liếc xéo cô một cái: “Cô nương, cậu mới bao nhiêu tuổi hả…”
“Chậc chậc, sự tình đã đến như vậy, mình không tin anh ấy có thể buông tha cậu.”
Vinh Thiển thiếu chút nữa muốn kêu lên, hôm qua cô say đến bất tỉnh nhân sự, kế hoạch dự tính trước đã sớm bị cô ném ra đằng sau: “Đừng chạm vào nỗi đau của mình chứ.”
Hoắc Thiếu Huyền đã từng nói, chờ đến khi cô 20 tuổi. Vinh Thiển mong chờ đến ngày đó, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà là chỉ cần Hoắc Thiếu Huyền muốn cô sớm một ngày, thì cái gai trong lòng anh sẽ có thể nhổ ra sớm một ngày. Cô rất quyết tâm, nhưng khi gần được như mong muốn, cô lại để lỡ mất.
Hiện giờ, Vinh Thiển 20 tuổi.
Hoắc Thiếu Huyền 26 tuổi.
Cô hay nói khuôn mặt anh như vậy chỉ giỏi mê hoặc phụ nữ, nhưng nói ra có lẽ không ai tin, đến bây giờ Hoắc Thiếu Huyền vẫn là ‘sạch sẽ’, 26 năm qua, trừ lúc anh tự mình giải quyết bên ngoài, trong sinh mệnh của anh, chỉ có duy nhất một mình Tiểu Thiển.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Nam đưa một tay chặn ngang Vinh Thiển, tay kia kéo ba lô qua, lấy từ bên trong ra một hộp quà được gói rất đẹp: “Mình và Bối Bối hùn tiền mua, về nhà rồi xem nha.”
“Không phải không cho cậu tốn kém rồi sao?”
“Ai da, không có bao nhiêu mà.”
Vinh Thiển không lay chuyển được cô bạn: “Cảm ơn.”
Sáng nay khi ra cửa, người giúp việc nói với cô sau khi tan học Hoắc Thiếu Huyền sẽ đến đón cô, Vinh Thiển vội vàng thu dọn sách và giấy bút đứng lên.
Hoắc Thiếu Huyền xuất hiện ở cửa lớn chữ T, anh chưa bao giờ có ý tránh né sự tò mò của những người khác. Giống như lúc này, anh đang nhàn nhã đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu vàng lóa mắt, ánh mặt trời xuyên qua kính mát trên khuôn mặt, rọi lên đường nét sóng mũi cao thẳng của anh, Chu Đình Đình vứt bỏ đám bạn đang đi cùng qua một bên, chạy đến.
“Hoắc Thiếu.”
Hoắc Thiếu Huyền hướng mắt nhìn cô: “Cô là…?”
Tối hôm qua cô còn khiêu vũ với hắn, hắn lại có thể không có chút ấn tượng nào với cô?
“Tối hôm qua chúng ta đã gặp rồi.”
“Ờ,” Hoắc Thiều Huyền lười biếng đáp lại, ánh mắt đang nhìn xem Vinh Thiển sao còn chậm chạp chưa đi ra: “Cô, vào xem Vinh Thiển đang ở đâu.”
“Hả?” Chu Đình Đình lờ mờ, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Hoắc Thiếu, Vinh Thiển từng xảy ra chuyện ở *X, anh biết không?”
*X chính là quán bar mà lúc trước Hoắc Thiếu Huyền đã phá bỏ.
Anh tháo kính râm, đôi mắt đẹp lộ ra càng thêm sắc bén bức người, tay phải cầm kính chỉ chỉ về phía Chu Đình Đình: “Sao cô lại biết?”
Chu Đình Đình đẩy tay Hoắc Thiếu Huyền ra: “Tôi có một người bạn làm trong đó, hắn đã từng gặp qua…”
Vinh Thiển chạy chậm ra cầu thang phòng học, từ xa đã nhìn thấy người đang đứng trước mặt Hoắc Thiếu Huyền.
Một cái váy cực ngắn như ước gì người khác có thể thấy cảnh vật bên trong, Chu Đình Đình còn đang muốn thêu dệt thêm, bả vai đã bị người khác đẩy đi, giày cao gót xiêu vẹo, cả người lảo đảo ngã nhào về phía mui xe, ‘ầm’ một tiếng, trên trán nổi lên một cục u thật lớn.
Đầu ngón tay Hoắc Thiếu Huyền khẽ vuốt đuôi lông mày, anh thấy Vinh Thiển chính là một con cọp cái, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng hầu như người phụ nữ nào tiếp xúc nói chuyện với anh đều được nếm qua mùi vị đau khổ trong tay cô.
“Hoắc thiếu, anh xem cô ấy!” Lâm Nam giậm chân.
Hoắc Thiếu Huyền mang lại kính râm, Vinh Thiển đã muốn mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, anh cũng nhấc chân lên ngồi vào trong, giữa chừng lại quay ra nói: “Nếu cô còn dám nói hươu nói vượn, cẩn thận có ngày cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia bị người ta xé rách.”
Chu Đình Đình che miệng lại, vội vàng tránh ra.
Cách trường học không xa có một căn nhà bằng thủy tinh trong suốt, đây là món quà Hoắc Thiếu Huyền đã tặng cho cô vào dịp sinh nhật năm ngoái.
Ngón tay trắng nõn đang cầm một con dao điêu khắc, tỉ mỉ khắc lên bức tượng một cách rành mạch. Vinh Thiển vừa ngẩng đầu lên: “Này, anh ngồi xuống đi, đừng lộn xộn.”
Hoắc Thiếu Huyền làm sao còn kiên nhẫn được, anh nằm dài ở cửa: “Anh muốn làm gì, em nhắm mắt cũng có thể nghĩ ra được, còn nhìn anh.”
“Đừng giỡn nữa, anh mau ngồi lên đi.”
Hoắc Thiếu Huyền bất đắc dĩ, đứng lên ngồi trở lại đối diện Vinh Thiển.
Cô rất thích nơi này, những thành phẩm bày chung quanh đây, tất cả đếu là kiệt tác của cô.
Vinh Thiển quăng túi xách trên bàn, Hoắc Thiếu Huyền thấy bên trong hơi phồng lên, đi qua mở ra: “Học đại học mà sách vở còn nặng như vậy sao?”
Bên trong có một hộp quà.
“Là quà sinh nhật của bạn em tặng.”
Hoắc Thiếu Huyền nhàm chán mở ra.
Nhìn thấy món quà bọn Lâm Nam rắp tâm tặng cô bên trong hộp, máu toàn thân Vinh Thiển trong nháy mắt tập trung dồn lên não: “Này này, không liên quan gì đến em nha, thật sự là của các cô ấy tặng em.”
Kỳ thật, đó là kết quả mà Lâm Nam đã tra ra được trên mạng, >, đại đa số mọi người đều đưa ra đáp án là…>.
Vinh Thiển thấy Hoắc Thiếu Huyền nghiêm mặt, vội vàng buông con dao điêu khắc trong tay xuống: “Thật sự không phải của em chuẩn bị mà.”
Hoắc Thiếu Huyền mở công tắc lên: “Tiểu Thiển Thiển, em có biết đây là cái gì không?”
Mặt cô tựa như nhiễm sắc hồng, muốn lắc đầu, nhưng nghĩ lại thật ra cái này cũng có nhiều cách nói dối nha, nên gật gật đầu.
“Vậy em nói, đây là cái gì?”
Em còn giả bộ nữa đi!
Vinh Thiển cảm thấy cái mũi mình nóng lên, sợ là sắp chảy cả máu mũi rồi.
Hoắc Thiếu Huyền tắt công tắc rồi bỏ lại vào trong hộp, anh bước đến gần cô, Vinh Thiển không khỏi lui về phía sau, Hoắc Thiếu Huyền bắt lấy cánh tay cô kéo cô đến trước mặt: “Vì sao các cô ấy lại muốn tặng cái này cho em?”
“Hoắc Thiếu Huyền!” Vinh Thiển quăng ra chiêu cô thường dùng nhất: “Anh không được bắt nạt em, em mới 20 tuổi, em còn nhỏ.”
Thật ra cô muốn nói, em còn trong sáng, đừng có làm hư em.
Hoắc Thiếu Huyền vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Vinh Thiển, nâng người cô lên đặt ngồi trên mép bàn, anh cầm tay cô để lên đùi mình, Vinh Thiển không dám động, lại càng không dám tiến thêm một bước nữa.
Anh cúi đầu hôn cô, gió theo cửa sổ thủy tinh đang mở thổi vào bên trong, làm cho không khí càng thêm thân mật.
Bình luận facebook