Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2027: 100 năm
Tam Thập Tam Thiên Tiên Vực, muôn vạn chúng sinh, thời gian trăm năm, cũng chỉ trong nháy mắt là trôi qua.
Những thế lực đỉnh phong của Tiên Vực thì giống như là vĩnh hằng, vĩnh viễn không sụp đổ.
Thái cổ Tiên Vực, sinh linh nhiều vô cùng vô tận, mỗi ngày đều phát sinh rất nhiều đại sự, mỗi ngày đều sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của vô số người, nhưng đem nó đặt ở cả thời thái cổ mà nói thì liền lộ ra sự bé nhỏ không đáng nhắc tới.
Ngày xưa, rất nhiều người từ nơi truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện đi ra, trên người bọn họ đều phát sinh lột xác, trưởng thành kinh người.
Nghe nói, Thất Giới đại sư của Cực Nhạc Tịnh Thổ đã nhìn lén được bí mật của thiên đạo, cách Phật đạo chân thần chỉ còn một bước.
Không chỉ là Thất Giới đại sư, đám người Hàn Sát của Diệt Thần cung, Xa Ưng của Xa tộc, Lâm Tiêu của Càn Khôn nghe nói đều có tiến bộ cực lớn, ngày đi ngàn dặm, điều này khiến cho vô số người đều vô cùng hướng về nơi truyền thuyết Thiên Đạo Thánh viện.
Nhưng mà năm đó rốt cuộc là ai thật sự bước vào được thánh điện của nơi truyền thuyết đó? Rất nhiều người đoán rằng là Thất Giới đại sư.
Thỉnh thoảng, cũng có người nhớ tới Nguyệt Trường Không của Tử Vi thần đình, hắn ở thế giới luân hồi nuốt đồng môn, tu hành tà pháp, sau khi đi ra, thiên thần của Tử Vi Thần đình làm sao có thể tha cho hắn? Không biết vận mệnh của hắn như thế nào, nhưng mà Nguyệt Trường Không thì lại giống như mai danh ẩn tích, không có tin tức gì về hắn, rất nhiều người đoán rằng hắn đã chết, bị Tử Vi Thần đình xử tử.
Đồng dạng biến mất còn có Tần Vấn Thiên, có điều đối với sự biến mất của Tần Vấn Thiên thì mọi người đều cho rằng là rất bình thường, thân thế của hắn đã bại lộ, Tần tộc sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn đương nhiên là không thể xuất hiện, có lẽ đang trốn ở trong Thiên Đạo Thánh viện bế quan tu hành, chưa tới cảnh giới nhất định thì e là không dám ra khỏi Thiên Đạo Thánh viện.
Nhưng Tần tộc, cừu nhân của Tần Vấn Thiên thì lại biết Tần Vấn Thiên không ở Thiên Đạo Thánh viện, mà là ở Thanh Huyền, người của bọn họ một mực theo dõi Thanh Huyền cùng với Thanh Thành giới, đối với của động tĩnh Tần Vấn Thiên thì nắm rõ như lòng bàn tay. Đương nhiên, bọn họ không biết Tần Vấn Thiên không chỉ tới Thanh Huyền, mà còn tới cả Cổ Thanh Huyền, chiến trường diệt thế.
Đông Hoàng thiên của Hạ Giới thiên trong Tiên Vực Tam Thập Tam Thiên, chính là do Đông Hoàng thị, thế lực dưới trướng của Tử Vi Thần đình thống trị, ở một phương thế giới này, Đông Hoàng thị làm chủ, nhìn xuống chúng sinh.
Gần đây, Đông Hoàng thiên không được bình tĩnh, rất nhiều người chết một cách mạc danh kỳ diệu. Thậm chí, vào mấy ngày trước đã xảy ra một đại sự, ở một tòa cổ thành của Đông Hoàng thiên, cường giả cả thành tất cả đều chết một cách khó hiểu. Bọn họ sau khi chết thì thi cốt cũng không còn, giống như là bốc hơi lên khỏi nhân gian, thành đó đã trở thành thành chết.
Đông Hoàng thiên lòng người hoảng sợ, Đông Hoàng thị phái cường giả ra ngoài điều tra việc này. Nhưng mà người được phái ra tất cả đều không ai trở về, triệt để mai danh ẩn tích. Chuyện này khiến Đông Hoàng thị thật sự cảm thấy rất nan giải, rất có thể là thái cổ Tiên Vực có nhân vật ma đầu hạ giới, gây họa cho sinh linh.
Vào lúc Đông Hoàng thị cảm thấy bất an, một thân ảnh thanh niên hàng lâm tới Đông Hoàng cung nguy nga tráng lệ, người tới tự xưng là vị hôn phu của Đông Hoàng Anh, muốn tới cưới Đông Hoàng Anh.
Việc này trong nháy mắt đã làm kinh động tới cao tầng của Đông Hoàng thị, Đông Hoàng Anh đương nhiên cũng bị kinh động, cùng bước ra khỏi chỗ ở. Khi nhìn thấy người vừa tới thì phát hiện rõ ràng chính là kẻ lừa đời lấy tiếng năm đó, Nguyệt Trường Không.
Hắn chưa chết, không chỉ không chết, hơn nữa còn xuất hiện ở Đông Hoàng thiên của bọn họ, hơn nữa là tới tận Đông Hoàng cung.
Thần sắc của Đông Hoàng Anh rất khó coi, nàng ta nhìn Nguyệt Trường Không nói:
- Ngươi tới đây làm gì?
- Sao vậy, nam nhân của nàng đến mà nàng không chào đón à?
Nguyệt Trường Không mỉm cười nói. Sắc mặt của Đông Hoàng Anh có chút khó coi, hiện giờ lời đồn về Nguyệt Trường Không rất nhiều, là vô cùng khốn khiếp, không chỉ lừa đời lấy tiếng, hơn nữa tính tình tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn, khi sư diệt tổ.
Người của Đông Hoàng thị nghĩ tới một số lời đồn liên quan tới Nguyệt Trường Không thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, hỏi:
- Việc đồ thành là ngươi làm à, ngươi đang tu hành tà pháp?
Khóe miệng Nguyệt Trường Không nở một nụ cười khinh khỉnh, lập tức bước ra đi tới bên cạnh Đông Hoàng Anh, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng ta. Đông Hoàng Anh muốn tránh nhưng làm sao mà tránh được, dễ dàng bị Nguyệt Trường Không đắc thủ, ôm lấy nàng ta, nói:
- Một ngày làm vợ chồng ơn nghĩa trăm ngày, sao, nàng không ngờ lại tuyệt tình như vậy ư?
- Buông ra.
Phụ thân của Đông Hoàng Anh bước ra, khí thế trên người cuồn cuộn, thiên tâm ý thức cường đại tỏa ra, uy áp bao phủ Nguyệt Trường Không.
Trong mắt Nguyệt Trường Không hiện lên thần sắc lạnh như băng, lộ ra một nét cười tà dị, ánh mắt nhìn về phía đối phương. Lập tức chỉ thấy thiên địa đột nhiên trở nên rét lạnh, một vầng trăng xuất hiện, ánh trăng chiếu xuống, bao phủ cả không gian vào bên trong.
- Cho ngươi cảm thụ lực lượng nguyệt thực mà ta lĩnh ngộ lại.
Nguyệt Trường Không cười cười nhìn phụ thân của Đông Hoàng Anh. Sau đó, vầng trăng không ngờ hóa thành màu tối đen, một luồng ánh sáng khủng bố chiếu lên người phụ thân của Đông Hoàng Anh. Sau đó, phụ thân của Đông Hoàng Anh giống như chìm vào trong bóng tối tuyệt đối, bị ánh trăng hắc ám ăn mòn.
Người chung quanh biến sắc, Đông Hoàng Anh kinh hô:
- Cha.
Vầng trăng tối đen giống như vầng trăng ma quỷ, cực kỳ yêu dị, nuốt phụ thân của Đông Hoàng Anh vào trong bóng tối.
- Nguyệt Trường Không, Đông Hoàng thị ta phụ thuộc Tử Vi Thần đình, ngươi làm như vậy, sư tôn của ngươi sao có thể buông tha cho ngươi.
Một người hét lớn.
- Sư tôn của ta.
Nguyệt Trường Không đột nhiên phá lên cười, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo:
- Sau này, ta chấp chưởng Đông Hoàng thiên rồi, sư tôn của ta tất nhiên là không có ý kiến, ta là đệ tử của hắn mà.
Dứt lời, thân thể của phụ thân Đông Hoàng Anh triệt để biến mất bên trong ánh trăng ma quỷ.
Tà pháp của thế giới luân hồi chỉ thích hợp ở thế giới luân hồi, nghe đồn đó là tà linh trao cho. Bởi vì điều kiện tu luyện đặc thù của thế giới luân hồi mới áp dụng. Nhưng mà, tà pháp đó lại khiến Nguyệt Trường Không thật sự thấy rõ được bản thân, biết mình nên đi theo con đường nào. Hắn tìm cho mình một phương pháp tu hành riêng, lợi dụng cảm ngộ ở thế giới luân hồi ngày xưa, hắn lĩnh ngộ ra lực lượng hoàn toàn mới, loại lực lượng này, tuy rằng không thể bá đạo như tà pháp áp dụng trong thế giới luân hồi, nhưng mà hắn lại có thể nắm trong tay một cách tuyệt đối. Hơn nữa sẽ theo sự lĩnh ngộ của hắn mà càng lúc càng mạnh.
Về phần sư tôn của hắn, hắn không hề lo lắng, hắn hiện tại có thể còn sống, chính là chứng minh tốt nhất. Trong lòng Nguyệt Trường Không hiểu rõ rằng, vị sư tôn, thiên thần cao cao tại thượng kia của hắn cũng không phải là người lương thiện gì.
- Ngươi là nữ nhân của ta, sau này ta là người đứng đầu Đông Hoàng thiên rồi sẽ sủng hạnh ngươi.
Nguyệt Trường Không vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang tái nhợt của Đông Hoàng Anh. Nụ cười của hắn rất quỷ dị, vào lúc này, Đông Hoàng Anh vô cùng thống hận bản thân, tên ma quỷ này chính là nàng ta đưa tới.
Hiện giờ toàn bộ Đông Hoàng thiên không ai có thể đối phó được hắn.
....
Thái cổ Tiên Vực, chốn hoang vực, có một thanh kiếm đang cấp tốc ngự không, kiếm này cực to, không ngờ lờ mờ có hư ảnh của Đại Bằng vờn quanh, khiến cho tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt một cái là vượt cả ngàn dặm, trên thân kiếm có một đạo thân ảnh thanh niên vô cùng anh tuấn đang đứng, áo trắng tóc đen, trên vai có có một con chó nhỏ trắng muốt, vô cùng đáng yêu.
Thanh niên này tất nhiên là Tần Vấn Thiên, khi người của Tần tộc cho rằng hắn vẫn còn ở Thanh Huyền thì hắn đã lặng lẽ rời khỏi Đế cung, về thái cổ Tiên Vực. Thậm chí đã tới chốn Hoang vực của thái cổ bát vực.
Tần Vấn Thiên đương nhiên biết Tần tộc sẽ theo dõi hắn, chuyện hắn ở Thanh Huyền không phải là bí mật gì cả, nếu Tần tộc biết thân phận của hắn thì rất dễ dàng tra ra được, hắn muốn thoát thân cũng rất đơn giản. Đế Thiên vẫn ở đây, tuyệt đối là thần không biết quỷ không hay. Hơn nữa, lần này hắn chỉ mang theo Tiểu Hỗn Đản ở bên cạnh, mọi người còn lại thì vẫn ở chiến trường diệt thế của cổ Thanh Huyền tu hành, được thiên thần chỉ giáo, tiếp tục trùng kích cảnh giới, củng cố tu vi.
- Ê, Yêu kiếm, ngươi không phải tự thổi phồng bản thân à, sao tốc độ vẫn chậm thế, còn chẳng bằng ta.
Gió mảnh thổi tới, bộ lông trắng muốt của Tiểu Hỗn Đản cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng lại vẫn đang oán thầm.
- Lực lượng của ta cần chủ nhân kích hoạt, lực lượng nhập vào thân kiếm càng mạnh thì ta cũng càng mạnh.
Yêu kiếm thản nhiên đáp lại.
- Sặc, thế không phải là vẫn cần nhờ tới Vấn Thiên à, bản thân ngươi thì có ích lợi gì, còn tinh vi cái gì mà trời quá thấp, hiện tại vùng trời của thái cổ Tiên Vực này đủ cao rồi đấy.
Tiểu Hỗn Đản nói một cách khinh bỉ, như là cố ý chọc giận Yêu kiếm.
- Ngươi thì biết cái gì, tất cả thần thông đạo pháp trong thiên địa ở trên người ta đều có thể phóng thích ra uy thế này.
Yêu kiếm không phục. Tần Vấn Thiên nghe thấy hai tên này tranh luận thì cười nói:
- Yêu kiếm, ngươi đừng có nghe Tiểu Hỗn Đản này nói hưu nói vượn, hắn là cố ý chọc giận ngươi đó.
- Hừ.
Yêu kiếm hừ lạnh một tiếng.
Tần Vấn Thiên cười cười. Bất kể Yêu kiếm là thần binh gì, năm đó nó cũng giúp mình trảm Đan Vương Điện cứu Khuynh Thành, giúp mình nghịch chuyển Yêu Thần tế. Hiện giờ, hắn nên hồi báo lại nó, để nó theo mình, bay cao trong thái cổ, không cần phải hận trời quá thấp nữa.
- Hoang vực này thật đúng là hoang vu thật, khắp nơi đều là yêu thú, thành trì nhân loại ở thì căn bản là không có gì.
Tiểu Hỗn Đản nói.
- Thế không phải là càng thích hợp với ngươi à?
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Hoang vực ở thời cổ đại vốn là thiên đường của yêu thú, nơi hoang vu chỉ có yêu thú sơn mạch vô cùng vô tận. Cho dù là tới bây giờ, trừ Lạc Thần thị ra thì hai thế lực đỉnh cấp khác là Yêu Thần sơn và Ngưu Thần tộc cũng đều là thế lực yêu thú. Mà Lạc Thần Lệ, bọn họ cũng tu luyện lực lượng yêu thú. Ở Hoang vực thì đương nhiên là yêu thú nhiều rồi.
- Vấn Thiên, ngươi cũng coi như là thiếu chủ của Lạc Thần thị, hay là sau này ngươi tiếp nhận Lạc Thần thị rồi ta sẽ thống trí Yêu Thần sơn, diệt Ngưu Thần tộc gì đó. Sau này Hoang vực chính là của chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào?
Tiểu Hỗn Đản giọng nói thì non nớt những lời nói ra thì lại đầy khí phách, lọt vào tai người ta liền cảm thấy có chút cổ quái. Tên này cũng dám nghĩ thật.
Lạc Thần thị tuy rằng là gia tộc của mẫu thân hắn, nhưng nào có đến lượt hắn tiếp quản.
- Đừng nói vớ nói vẩn nữa, nhìn bản đồ bản đồ đi, chúng ta còn bao xa nữa thì tới Lạc thành.
Tần Vấn Thiên nói.
Lạc thành, chính là chỗ ở của Lạc Thần thị, là chủ thành của khu vực vô tận mà Lạc Thần thị thống trị.
- Hình như không còn xa đâu, chắc sắp tới rồi.
Tiểu Hỗn Đản thì thầm.
Một người, một yêu, một kiếm, bay nhanh trên vùng trời Hoang vực.
Cuối cùng, Tiểu Hỗn Đản bảo sắp tới rồi. Sau một tháng đi đường, Tần Vấn Thiên đã tới Lạc thành, một thành cổ to lớn tọa lạc ở Hoang vực.
Bước vào Lạc thành, đập vào mắt đầu tiên chính là một ngọn núi cổ nguy nga cao chọc trời, đứng sừng sững ở đỉnh của Lạc thành. Cho dù ở tít xa ngoài Lạc thành vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng hư ảo đó, giống như là một tòa thần sơn.
Ngọn núi này tên là Lạc Thần sơn, chỗ ở của Lạc Thần thị!
Những thế lực đỉnh phong của Tiên Vực thì giống như là vĩnh hằng, vĩnh viễn không sụp đổ.
Thái cổ Tiên Vực, sinh linh nhiều vô cùng vô tận, mỗi ngày đều phát sinh rất nhiều đại sự, mỗi ngày đều sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của vô số người, nhưng đem nó đặt ở cả thời thái cổ mà nói thì liền lộ ra sự bé nhỏ không đáng nhắc tới.
Ngày xưa, rất nhiều người từ nơi truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện đi ra, trên người bọn họ đều phát sinh lột xác, trưởng thành kinh người.
Nghe nói, Thất Giới đại sư của Cực Nhạc Tịnh Thổ đã nhìn lén được bí mật của thiên đạo, cách Phật đạo chân thần chỉ còn một bước.
Không chỉ là Thất Giới đại sư, đám người Hàn Sát của Diệt Thần cung, Xa Ưng của Xa tộc, Lâm Tiêu của Càn Khôn nghe nói đều có tiến bộ cực lớn, ngày đi ngàn dặm, điều này khiến cho vô số người đều vô cùng hướng về nơi truyền thuyết Thiên Đạo Thánh viện.
Nhưng mà năm đó rốt cuộc là ai thật sự bước vào được thánh điện của nơi truyền thuyết đó? Rất nhiều người đoán rằng là Thất Giới đại sư.
Thỉnh thoảng, cũng có người nhớ tới Nguyệt Trường Không của Tử Vi thần đình, hắn ở thế giới luân hồi nuốt đồng môn, tu hành tà pháp, sau khi đi ra, thiên thần của Tử Vi Thần đình làm sao có thể tha cho hắn? Không biết vận mệnh của hắn như thế nào, nhưng mà Nguyệt Trường Không thì lại giống như mai danh ẩn tích, không có tin tức gì về hắn, rất nhiều người đoán rằng hắn đã chết, bị Tử Vi Thần đình xử tử.
Đồng dạng biến mất còn có Tần Vấn Thiên, có điều đối với sự biến mất của Tần Vấn Thiên thì mọi người đều cho rằng là rất bình thường, thân thế của hắn đã bại lộ, Tần tộc sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn đương nhiên là không thể xuất hiện, có lẽ đang trốn ở trong Thiên Đạo Thánh viện bế quan tu hành, chưa tới cảnh giới nhất định thì e là không dám ra khỏi Thiên Đạo Thánh viện.
Nhưng Tần tộc, cừu nhân của Tần Vấn Thiên thì lại biết Tần Vấn Thiên không ở Thiên Đạo Thánh viện, mà là ở Thanh Huyền, người của bọn họ một mực theo dõi Thanh Huyền cùng với Thanh Thành giới, đối với của động tĩnh Tần Vấn Thiên thì nắm rõ như lòng bàn tay. Đương nhiên, bọn họ không biết Tần Vấn Thiên không chỉ tới Thanh Huyền, mà còn tới cả Cổ Thanh Huyền, chiến trường diệt thế.
Đông Hoàng thiên của Hạ Giới thiên trong Tiên Vực Tam Thập Tam Thiên, chính là do Đông Hoàng thị, thế lực dưới trướng của Tử Vi Thần đình thống trị, ở một phương thế giới này, Đông Hoàng thị làm chủ, nhìn xuống chúng sinh.
Gần đây, Đông Hoàng thiên không được bình tĩnh, rất nhiều người chết một cách mạc danh kỳ diệu. Thậm chí, vào mấy ngày trước đã xảy ra một đại sự, ở một tòa cổ thành của Đông Hoàng thiên, cường giả cả thành tất cả đều chết một cách khó hiểu. Bọn họ sau khi chết thì thi cốt cũng không còn, giống như là bốc hơi lên khỏi nhân gian, thành đó đã trở thành thành chết.
Đông Hoàng thiên lòng người hoảng sợ, Đông Hoàng thị phái cường giả ra ngoài điều tra việc này. Nhưng mà người được phái ra tất cả đều không ai trở về, triệt để mai danh ẩn tích. Chuyện này khiến Đông Hoàng thị thật sự cảm thấy rất nan giải, rất có thể là thái cổ Tiên Vực có nhân vật ma đầu hạ giới, gây họa cho sinh linh.
Vào lúc Đông Hoàng thị cảm thấy bất an, một thân ảnh thanh niên hàng lâm tới Đông Hoàng cung nguy nga tráng lệ, người tới tự xưng là vị hôn phu của Đông Hoàng Anh, muốn tới cưới Đông Hoàng Anh.
Việc này trong nháy mắt đã làm kinh động tới cao tầng của Đông Hoàng thị, Đông Hoàng Anh đương nhiên cũng bị kinh động, cùng bước ra khỏi chỗ ở. Khi nhìn thấy người vừa tới thì phát hiện rõ ràng chính là kẻ lừa đời lấy tiếng năm đó, Nguyệt Trường Không.
Hắn chưa chết, không chỉ không chết, hơn nữa còn xuất hiện ở Đông Hoàng thiên của bọn họ, hơn nữa là tới tận Đông Hoàng cung.
Thần sắc của Đông Hoàng Anh rất khó coi, nàng ta nhìn Nguyệt Trường Không nói:
- Ngươi tới đây làm gì?
- Sao vậy, nam nhân của nàng đến mà nàng không chào đón à?
Nguyệt Trường Không mỉm cười nói. Sắc mặt của Đông Hoàng Anh có chút khó coi, hiện giờ lời đồn về Nguyệt Trường Không rất nhiều, là vô cùng khốn khiếp, không chỉ lừa đời lấy tiếng, hơn nữa tính tình tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn, khi sư diệt tổ.
Người của Đông Hoàng thị nghĩ tới một số lời đồn liên quan tới Nguyệt Trường Không thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, hỏi:
- Việc đồ thành là ngươi làm à, ngươi đang tu hành tà pháp?
Khóe miệng Nguyệt Trường Không nở một nụ cười khinh khỉnh, lập tức bước ra đi tới bên cạnh Đông Hoàng Anh, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng ta. Đông Hoàng Anh muốn tránh nhưng làm sao mà tránh được, dễ dàng bị Nguyệt Trường Không đắc thủ, ôm lấy nàng ta, nói:
- Một ngày làm vợ chồng ơn nghĩa trăm ngày, sao, nàng không ngờ lại tuyệt tình như vậy ư?
- Buông ra.
Phụ thân của Đông Hoàng Anh bước ra, khí thế trên người cuồn cuộn, thiên tâm ý thức cường đại tỏa ra, uy áp bao phủ Nguyệt Trường Không.
Trong mắt Nguyệt Trường Không hiện lên thần sắc lạnh như băng, lộ ra một nét cười tà dị, ánh mắt nhìn về phía đối phương. Lập tức chỉ thấy thiên địa đột nhiên trở nên rét lạnh, một vầng trăng xuất hiện, ánh trăng chiếu xuống, bao phủ cả không gian vào bên trong.
- Cho ngươi cảm thụ lực lượng nguyệt thực mà ta lĩnh ngộ lại.
Nguyệt Trường Không cười cười nhìn phụ thân của Đông Hoàng Anh. Sau đó, vầng trăng không ngờ hóa thành màu tối đen, một luồng ánh sáng khủng bố chiếu lên người phụ thân của Đông Hoàng Anh. Sau đó, phụ thân của Đông Hoàng Anh giống như chìm vào trong bóng tối tuyệt đối, bị ánh trăng hắc ám ăn mòn.
Người chung quanh biến sắc, Đông Hoàng Anh kinh hô:
- Cha.
Vầng trăng tối đen giống như vầng trăng ma quỷ, cực kỳ yêu dị, nuốt phụ thân của Đông Hoàng Anh vào trong bóng tối.
- Nguyệt Trường Không, Đông Hoàng thị ta phụ thuộc Tử Vi Thần đình, ngươi làm như vậy, sư tôn của ngươi sao có thể buông tha cho ngươi.
Một người hét lớn.
- Sư tôn của ta.
Nguyệt Trường Không đột nhiên phá lên cười, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo:
- Sau này, ta chấp chưởng Đông Hoàng thiên rồi, sư tôn của ta tất nhiên là không có ý kiến, ta là đệ tử của hắn mà.
Dứt lời, thân thể của phụ thân Đông Hoàng Anh triệt để biến mất bên trong ánh trăng ma quỷ.
Tà pháp của thế giới luân hồi chỉ thích hợp ở thế giới luân hồi, nghe đồn đó là tà linh trao cho. Bởi vì điều kiện tu luyện đặc thù của thế giới luân hồi mới áp dụng. Nhưng mà, tà pháp đó lại khiến Nguyệt Trường Không thật sự thấy rõ được bản thân, biết mình nên đi theo con đường nào. Hắn tìm cho mình một phương pháp tu hành riêng, lợi dụng cảm ngộ ở thế giới luân hồi ngày xưa, hắn lĩnh ngộ ra lực lượng hoàn toàn mới, loại lực lượng này, tuy rằng không thể bá đạo như tà pháp áp dụng trong thế giới luân hồi, nhưng mà hắn lại có thể nắm trong tay một cách tuyệt đối. Hơn nữa sẽ theo sự lĩnh ngộ của hắn mà càng lúc càng mạnh.
Về phần sư tôn của hắn, hắn không hề lo lắng, hắn hiện tại có thể còn sống, chính là chứng minh tốt nhất. Trong lòng Nguyệt Trường Không hiểu rõ rằng, vị sư tôn, thiên thần cao cao tại thượng kia của hắn cũng không phải là người lương thiện gì.
- Ngươi là nữ nhân của ta, sau này ta là người đứng đầu Đông Hoàng thiên rồi sẽ sủng hạnh ngươi.
Nguyệt Trường Không vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang tái nhợt của Đông Hoàng Anh. Nụ cười của hắn rất quỷ dị, vào lúc này, Đông Hoàng Anh vô cùng thống hận bản thân, tên ma quỷ này chính là nàng ta đưa tới.
Hiện giờ toàn bộ Đông Hoàng thiên không ai có thể đối phó được hắn.
....
Thái cổ Tiên Vực, chốn hoang vực, có một thanh kiếm đang cấp tốc ngự không, kiếm này cực to, không ngờ lờ mờ có hư ảnh của Đại Bằng vờn quanh, khiến cho tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt một cái là vượt cả ngàn dặm, trên thân kiếm có một đạo thân ảnh thanh niên vô cùng anh tuấn đang đứng, áo trắng tóc đen, trên vai có có một con chó nhỏ trắng muốt, vô cùng đáng yêu.
Thanh niên này tất nhiên là Tần Vấn Thiên, khi người của Tần tộc cho rằng hắn vẫn còn ở Thanh Huyền thì hắn đã lặng lẽ rời khỏi Đế cung, về thái cổ Tiên Vực. Thậm chí đã tới chốn Hoang vực của thái cổ bát vực.
Tần Vấn Thiên đương nhiên biết Tần tộc sẽ theo dõi hắn, chuyện hắn ở Thanh Huyền không phải là bí mật gì cả, nếu Tần tộc biết thân phận của hắn thì rất dễ dàng tra ra được, hắn muốn thoát thân cũng rất đơn giản. Đế Thiên vẫn ở đây, tuyệt đối là thần không biết quỷ không hay. Hơn nữa, lần này hắn chỉ mang theo Tiểu Hỗn Đản ở bên cạnh, mọi người còn lại thì vẫn ở chiến trường diệt thế của cổ Thanh Huyền tu hành, được thiên thần chỉ giáo, tiếp tục trùng kích cảnh giới, củng cố tu vi.
- Ê, Yêu kiếm, ngươi không phải tự thổi phồng bản thân à, sao tốc độ vẫn chậm thế, còn chẳng bằng ta.
Gió mảnh thổi tới, bộ lông trắng muốt của Tiểu Hỗn Đản cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng lại vẫn đang oán thầm.
- Lực lượng của ta cần chủ nhân kích hoạt, lực lượng nhập vào thân kiếm càng mạnh thì ta cũng càng mạnh.
Yêu kiếm thản nhiên đáp lại.
- Sặc, thế không phải là vẫn cần nhờ tới Vấn Thiên à, bản thân ngươi thì có ích lợi gì, còn tinh vi cái gì mà trời quá thấp, hiện tại vùng trời của thái cổ Tiên Vực này đủ cao rồi đấy.
Tiểu Hỗn Đản nói một cách khinh bỉ, như là cố ý chọc giận Yêu kiếm.
- Ngươi thì biết cái gì, tất cả thần thông đạo pháp trong thiên địa ở trên người ta đều có thể phóng thích ra uy thế này.
Yêu kiếm không phục. Tần Vấn Thiên nghe thấy hai tên này tranh luận thì cười nói:
- Yêu kiếm, ngươi đừng có nghe Tiểu Hỗn Đản này nói hưu nói vượn, hắn là cố ý chọc giận ngươi đó.
- Hừ.
Yêu kiếm hừ lạnh một tiếng.
Tần Vấn Thiên cười cười. Bất kể Yêu kiếm là thần binh gì, năm đó nó cũng giúp mình trảm Đan Vương Điện cứu Khuynh Thành, giúp mình nghịch chuyển Yêu Thần tế. Hiện giờ, hắn nên hồi báo lại nó, để nó theo mình, bay cao trong thái cổ, không cần phải hận trời quá thấp nữa.
- Hoang vực này thật đúng là hoang vu thật, khắp nơi đều là yêu thú, thành trì nhân loại ở thì căn bản là không có gì.
Tiểu Hỗn Đản nói.
- Thế không phải là càng thích hợp với ngươi à?
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Hoang vực ở thời cổ đại vốn là thiên đường của yêu thú, nơi hoang vu chỉ có yêu thú sơn mạch vô cùng vô tận. Cho dù là tới bây giờ, trừ Lạc Thần thị ra thì hai thế lực đỉnh cấp khác là Yêu Thần sơn và Ngưu Thần tộc cũng đều là thế lực yêu thú. Mà Lạc Thần Lệ, bọn họ cũng tu luyện lực lượng yêu thú. Ở Hoang vực thì đương nhiên là yêu thú nhiều rồi.
- Vấn Thiên, ngươi cũng coi như là thiếu chủ của Lạc Thần thị, hay là sau này ngươi tiếp nhận Lạc Thần thị rồi ta sẽ thống trí Yêu Thần sơn, diệt Ngưu Thần tộc gì đó. Sau này Hoang vực chính là của chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào?
Tiểu Hỗn Đản giọng nói thì non nớt những lời nói ra thì lại đầy khí phách, lọt vào tai người ta liền cảm thấy có chút cổ quái. Tên này cũng dám nghĩ thật.
Lạc Thần thị tuy rằng là gia tộc của mẫu thân hắn, nhưng nào có đến lượt hắn tiếp quản.
- Đừng nói vớ nói vẩn nữa, nhìn bản đồ bản đồ đi, chúng ta còn bao xa nữa thì tới Lạc thành.
Tần Vấn Thiên nói.
Lạc thành, chính là chỗ ở của Lạc Thần thị, là chủ thành của khu vực vô tận mà Lạc Thần thị thống trị.
- Hình như không còn xa đâu, chắc sắp tới rồi.
Tiểu Hỗn Đản thì thầm.
Một người, một yêu, một kiếm, bay nhanh trên vùng trời Hoang vực.
Cuối cùng, Tiểu Hỗn Đản bảo sắp tới rồi. Sau một tháng đi đường, Tần Vấn Thiên đã tới Lạc thành, một thành cổ to lớn tọa lạc ở Hoang vực.
Bước vào Lạc thành, đập vào mắt đầu tiên chính là một ngọn núi cổ nguy nga cao chọc trời, đứng sừng sững ở đỉnh của Lạc thành. Cho dù ở tít xa ngoài Lạc thành vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng hư ảo đó, giống như là một tòa thần sơn.
Ngọn núi này tên là Lạc Thần sơn, chỗ ở của Lạc Thần thị!
Bình luận facebook