Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2029: Một ánh kiếm thiên địa lạnh căm
Lạc Thần Dụ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía mọi người trước mắt, có điều hắn hiện giờ hiển nhiên là không còn sức uy hiếp quá mạnh. Ánh mắt của những người đó lại đang nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cũng không ngờ tin tức lại truyền nhanh như vậy, hắn không quay đầu lại nhìn những người vừa tới mà vẫn im lặng ngồi đối diện Lạc Thần Dụ, là Tiểu Hỗn Đản ở trên vai quan sát những cường giả của Lạc Thần thị vừa tới.
- Ngươi chính là Tần Vấn Thiên, con trai của Tần Viễn Phong?
Chỉ thấy một người nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên rồi mở miệng hỏi. Tần Vấn Thiên vẫn đưa lưng về phía đối phương, đáp:
- Có việc gì.
Những người này là tự tiện xông vào, không hề có một chút khách khí nào, hắn tất nhiên cũng không cần thiết phải khách khí với đối với đối phương.
Thấy Tần Vấn Thiên không thèm quay đầu lại, một vị cường giả giới chủ cười lạnh nói:
- Quả nhiên cũng kiêu ngạo như hắn năm đó, không coi ai ra gì, đúng là cha nào con nấy.
- Lạc Thần Dụ, hắn là ngươi triệu đến Lạc Thần thị à?
Lạc Thần Dụ ngẩng đầu nhìn người vừa hỏi, Vô Mệnh giới chủ và Lạc Thần Lệ ở bên cạnh ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Những người này là cường giả của một phái hệ khác trong Lạc Thần thị, thế lực rất lớn, ở trong Lạc Thần thị rất có quyền lên tiếng, hiện giờ đã có thể có địa vị ngang nhau với gia chủ Lạc Thần Xuyên của Lạc Thần thị, thậm chí có có xu thế muốn ép Lạc Thần Xuyên phải thoái vị.
- Đúng thì làm sao?
Lạc Thần Dụ thản nhiên hỏi.
- Năm đó, muội muội Lạc Thần Thiên Tuyết của ngươi và Tần Viễn Phong làm liên lụy đến Lạc Thần thị vẫn chưa đủ à. Bản thân ngươi cũng vì vậy mà thành phế nhân, hiện giờ lại dẫn kẻ này này là có dụng ý gì?
Vị giới chủ kia lại lên tiếng, ngữ khí rất không khách khí. Tần Vấn Thiên nghe thấy đối phương nói Lạc Thần Dụ là phế vật thì ánh mắt rất lạnh lùng, đồng thời trong lòng cũng thầm cảm khái, không ngờ nội đấu trong Lạc Thần thị hiện giờ lại nghiêm trọng tới mức này.
Lạc Thần Dụ cho dù bị phế, nhưng hắn cũng từng là nhân vật thiên thần, cho dù không nói tới tu vi thì thân phận của hắn cũng là con nối dòng của gia chủ Lạc Thần thị, đối phương ngay cả tôn trọng cơ bản nhất cũng không có, nói thẳng là phế nhân, thế này gần như là trở mặt.
Vô Mệnh giới chủ nghe thấy những lời này thì trên người có hàn ý trực tiếp phóng thích ra, chân bước về phía trước.
- Vô Mệnh.
Lạc Thần Dụ hô một tiếng, cản hắn lại.
- Trong cơ thể có một nửa huyết mạch của Lạc Thần thị, hắn đến Lạc Thần thị thì có vấn đề gì?
Lạc Thần Dụ nhìn chằm chằm đối phương nói.
- Đương nhiên là có vấn đề rồi, trong cơ thể hắn cũng chảy một nửa máu của Tần tộc. Chuyện năm đó vốn là không phải là được Lạc Thần thị ta thừa nhận, vì cha mẹ hắn mà Lạc Thần thị phải trả một cái giá quá lớn. Hiện giờ, ngươi lại triệu hắn tới đây, Lạc Thần Dụ, ngươi là cố ý muốn gây họa cho Lạc Thần thị ta à?
Giới chủ đó lạnh lùng nói.
- Lạc Thần Dụ, Lạc Thần thị không phải là Lạc Thần thị của nhất mạch ngươi, năm đó cha mẹ hắn gây họa chưa đủ, hiện giờ lại muốn để tên nghiệp chướng này tiếp tục gây họa cho Lạc Thần thị à?
Tên còn lại cũng lạnh lùng lên tiếng:
- Lạc Thần thị sẽ không vì một tên nghiệt chủng mà gánh chịu hậu quả xấu, nếu hắn đã ở đây thì trực tiếp đưa tới Tần tộc đi, chấm dứt đoạn ân oán này.
Hắn vừa dứt lời, không gian trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Lời nói của người này so với vừa rồi thì càng không khách khí, thậm chí đã trực tiếp vũ nhục Tần Vấn Thiên.
Gọi Tần Vấn Thiên là nghiệt chủng, như vậy cũng tương tự như vũ nhục cả cha mẹ hắn. Mà năm đó, mẫu thân của Tần Vấn Thiên, Lạc Thần Thiên Tuyết là nhị tiểu thư của Lạc Thần thị.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên chậm rãi đứng dậy, lập tức xoay người, ánh mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Cảm nhận được hàn quang trong mắt của Tần Vấn Thiên, người đó không ngờ sinh ra cảm giác nguy hiểm, đồng tử co rút lại, lộ ra vẻ cảnh giác.
Tần Vấn Thiên bước về phía đối phương, một cỗ uy áp vô hình hàng lâm. Lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, tuy rằng bọn họ nói chuyện không chút khách khí, nhưng cũng nghe nói thực lực của Tần Vấn Thiên vô cùng lợi hại, năm đó chốn truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện có biểu hiện rất phi phàm.
Một tiếng ngâm khẽ vang lên, kiếm rời vỏ, một ánh kiếm thiên địa lạnh căm, không gian giống như đông cứng lại.
- Nghiệt súc, ngươi dám à?
Người này nhìn thấy Tần Vấn Thiên trực tiếp rút kiếm thì lập tức giận dữ quát to. Khí tức cường đại cũng bạo phát ra, nhưng vào một khắc Tần Vấn Thiên rút kiếm, thiên địa thời không giống như là đọng lại, động tác của bọn họ giống như trở nên vô cùng chậm chạp, thậm chí là muốn đình chỉ.
Kiếm quang xuất hiện, ánh sáng của một kiếm này giống như khiến thời gian cũng dừng lại, trong khoảnh khắc đã hàng lâm, nhanh đến mức bất khả tư nghị, vị giới chủ vừa lên tiếng nhục mạ Tần Vấn Thiên là nghiệt chủng chỉ cảm thấy cả người hắn cứng ngắc, một cỗ hàn ý cuốn lấy toàn thân, nhìn đạo kiếm quang đó giống như là lướt qua hư không chém tới. Trong nháy mắt này hàn ý xâm nhập toàn thân, cả người hắn lạnh toát, trên lưng có mồ hôi lạnh túa ra.
- Vù.
Một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, người đó chỉ cảm thấy cổ lạnh toát, một đạo kiếm quang rực rỡ trực tiếp dừng ở trước mắt hắn, trước cổ hắn, khựng ở đó. Nhưng chỉ cần một suy nghĩ của Tần Vấn Thiên là kiếm quang này sẽ trực tiếp xuyên qua yết hầu hắn.
Động tác của những người còn lại cũng bất giác khựng lại, trong hư không nháy mắt trở nên im lặng, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào một đạo kiếm quang đó, kiếm quang có lực lượng khiến thời không cũng phải tĩnh lại, đạo kiếm quang này cứ như vậy dừng lại nhưng uy áp không hề giảm.
- Ngươi vừa rồi nói ai là nghiệt chủng?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi, nhưng mà trong thanh âm bình tĩnh này lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng tới cực hạn, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu tranh đấu phe phái của Lạc Thần thị đã trở nên gay gắt đến mức này, nếu đối phương đã trực tiếp vũ nhục cữu cữu của hắn là phế vật, vũ nhục hắn là nghiệt chủng. Như vậy hắn phản kích thì có làm sao đâu? Người khác bức tới mà ngươi lui thì đối phương chỉ tổ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Kiếm quang phong hầu, tùy thời có thể xuyên qua yết hầu, nhưng mà thần sắc của vị giới chủ kia lại trở nên cực kỳ lạnh lùng. Tần Vấn Thiên mới đến Lạc Thần thị mà dám càn rỡ với hắn như vậy à.
- Ngươi có biết đây là đâu không?
Giới chủ đó lạnh lùng nói, hắn không tin, Tần Vấn Thiên dám giết hắn.
- Vù.
Kiếm quang bắn về phía trước, xuyên vào yết hầu, có máu tươi ứa ra. Giới chủ đó cảm thấy man mát, nơi yết hầu đã có máu tươi không ngừng chảy ra.
- Ngươi dám?
Ánh mắt của các cường giả chung quanh cực kỳ lạnh lùng, ai nấy phóng thích ra lãnh ý cực hạn, bao vây Tần Vấn Thiên, quá càn rỡ, quả thực là vô cùng tự cao tự đại, Tần Viễn Phong năm đó cũng không dám càn rỡ cuồng vọng như vậy.
- Làm nhục cữu cữ của ta, làm nhục ta, làm nhục phụ mẫu ta, ta chỉ hỏi lại ngươi một câu, ai là nghiệt chủng, là chính bản thân ngươi, hay là ta?
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói, kiếm quang tiếp tục dứ về phía trước, đâm vào trong yết hầu của đối phương. Giới chủ đó chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, cứ tiếp tục như vậy, đạo kiếm quang này thật sự có thể đoạt lấy mạng hắn.
Nhưng hắn dù sao cũng là nhân vật giới chủ của Lạc Thần thị, bảo hắn phải thừa nhận bản thân hắn là nghiệt chủng thì nhục nhã biết bao. Hắn vẫn đang giãy dụa, máu tươi trên cổ thì không ngừng chảy xuống, lành lạnh, yết hầu hắn thậm chí cảm thấy rất khó phát ra được âm thanh. Tử thần đang từng bước tới gần, không gian giống như co động, không ai ngờ Tần Vấn Thiên dám bá đạo như thế, hơn nữa thực lực lại mạnh tới như vậy.
Xuất thủ, chỉ một kiếm là muốn đâm xuyên cổ người ta.
Ánh mắt của Lạc Thần Dụ và Vô Mệnh thiên thần cũng cứng lại đó, trong lòng họ có chút không bình tĩnh, bọn họ cũng không ngờ Tần Vấn Thiên lại xuất thủ quyết đoán như vậy. Nhưng một màn này, lại không khiến Lạc Thần Dụ cảm thấy sợ hãi, ngược lại, hắn cảm thấy có chút thống khoái, hiện giờ, hắn đã là một phế nhân, Lạc Thần Lệ vẫn còn con đường dài phải đi, nhìn thấy nhi tử của muội muội có phong thái tài hoa như vậy, trong lòng hắn rất cao hứng.
Trẻ tuổi cao ngạo, Tần Vấn Thiên có thiên phú thực lực như vậy, người khác vũ nhục hắn, vũ nhục cha mẹ hắn, bảo hắn làm sao có thể không ra tay được.
- Ta là nói bản thân ta.
Giới chủ đó nhắm mắt lại, nói một cách thống khổ. Khi nói ra những lời này, thân thể hắn cũng run rẩy, vào lúc này Lạc Thần Dụ biết rằng đạo tâm của hắn xem như đã bị hủy rồi. Một kích này của Tần Vấn Thiên đã khiến hắn cả đời khó quên, vĩnh viễn sẽ tra tấn hắn.
Một kích này đã đánh nát đạo tâm của hắn, linh hồn của hắn.
Đây chính là cái giá phải trả cho lời nói sỉ nhục người khác của hắn.
- Nếu biết mình là nghiệt chủng thì còn không mau cút đi.
Kiếm quang vẫn còn đó, Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, người đó lui ra sau. Quả nhiên, kiếm quang không tiếp tục tiến tới, giới chủ đó hét lớn một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Một tiếng hét lớn đó giống như là sự khuất nhục vô tận, hắn không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại nữa.
Các cường giả khác mắt đều nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng lúc này, bọn họ không dám lên tiếng nữa, ai nấy đều im lặng. Một màn vừa rồi quá mức kinh tâm, không ai muốn khiến Tần Vấn Thiên rút kiếm nữa.
- Ta thanh minh một chút, ta đến Lạc Thần thị không phải là để chèo kéo quan hệ gì với Lạc Thần thị cả, chỉ là đến thăm cữu cữu, muội muội của ta. Lạc Thần thị nếu nguyện tiếp nhận ta, ta sẽ đối đãi với Lạc Thần thị như thân nhân, nếu không muốn thì ta không liên quan gì tới Lạc Thần thị cả. Chuyện của ta không cần chư vị phải lo lắng cho ta. Đương nhiên cũng không tới lượt Lạc Thần thị giao ta ra. Ta là ta, Tần Vấn Thiên ta ai nếu dám bất kính với ta thì kiếm sẽ không lưu tình.
Tần Vấn Thiên nói xong, Yêu kiếm trở lại vỏ.
- Còn nữa, ta nếu còn nghe thấy có người nói ra hai chữ phế nhân thì ta sẽ khiến hắn trở thành phế nhân luôn.
Tần Vấn Thiên bổ sung. Những lời này đương nhiên là vì cữu cữu Lạc Thần Dụ của hắn.
Năm đó, cữu cữu vì cha mẹ hắn mà bị Tần Đãng Thiên phế bỏ, bị người ta làm nhục, cha mẹ hắn đã không còn thì cữu cữu của hắn sẽ do hắn bảo vệ.
Mọi người chung quanh nhìn về phía Tần Vấn Thiên, thần sắc có chút biến đổi, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. Tần Vấn Thiên một kiếm chấn nhiếp mọi người, hơn nữa hắn không phải như trong tưởng tượng của bọn họ, lông bông kiêu ngạo, hắn kiêu ngạo nhưng không mất đi lý trí, hắn mạnh mà có trách nhiệm.
Tần Vấn Thiên đã tỏ thái độ, hắn không có liên quan gì tới Lạc Thần thị, hắn chỉ kết giao với cữu cữu, muội muội của hắn. Lạc Thần thị đương nhiên cũng không có tư cách quyết định vận mệnh của hắn.
Vô Mệnh giới chủ nhìn Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, chủ nhân vì Tần Viễn Phong mà phải cái giá quá lớn, có thể nhìn thấy con trai hắn như vậy cũng coi như là an ủi.
Mắt Lạc Thần Lệ ửng đỏ, Lạc Thần Dụ nhìn bóng dáng cao ngạo đó, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại hiện lên nụ cười ấm áp, trong đôi mắt già nua đó lúc này đã có chút ươn ướt. Đây là nhi tử của muội muội hắn, là cháu ngoại của hắn, nó nhất định sẽ vượt qua cho mẹ nó, chống đỡ phiến thiên địa này!
Hắn đến Lạc Thần thị không phải vì là muốn phụ thuộc vào người khác, mà là đến để thăm thân nhân của mình, chỉ vậy mà thôi!
Tần Vấn Thiên cũng không ngờ tin tức lại truyền nhanh như vậy, hắn không quay đầu lại nhìn những người vừa tới mà vẫn im lặng ngồi đối diện Lạc Thần Dụ, là Tiểu Hỗn Đản ở trên vai quan sát những cường giả của Lạc Thần thị vừa tới.
- Ngươi chính là Tần Vấn Thiên, con trai của Tần Viễn Phong?
Chỉ thấy một người nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên rồi mở miệng hỏi. Tần Vấn Thiên vẫn đưa lưng về phía đối phương, đáp:
- Có việc gì.
Những người này là tự tiện xông vào, không hề có một chút khách khí nào, hắn tất nhiên cũng không cần thiết phải khách khí với đối với đối phương.
Thấy Tần Vấn Thiên không thèm quay đầu lại, một vị cường giả giới chủ cười lạnh nói:
- Quả nhiên cũng kiêu ngạo như hắn năm đó, không coi ai ra gì, đúng là cha nào con nấy.
- Lạc Thần Dụ, hắn là ngươi triệu đến Lạc Thần thị à?
Lạc Thần Dụ ngẩng đầu nhìn người vừa hỏi, Vô Mệnh giới chủ và Lạc Thần Lệ ở bên cạnh ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Những người này là cường giả của một phái hệ khác trong Lạc Thần thị, thế lực rất lớn, ở trong Lạc Thần thị rất có quyền lên tiếng, hiện giờ đã có thể có địa vị ngang nhau với gia chủ Lạc Thần Xuyên của Lạc Thần thị, thậm chí có có xu thế muốn ép Lạc Thần Xuyên phải thoái vị.
- Đúng thì làm sao?
Lạc Thần Dụ thản nhiên hỏi.
- Năm đó, muội muội Lạc Thần Thiên Tuyết của ngươi và Tần Viễn Phong làm liên lụy đến Lạc Thần thị vẫn chưa đủ à. Bản thân ngươi cũng vì vậy mà thành phế nhân, hiện giờ lại dẫn kẻ này này là có dụng ý gì?
Vị giới chủ kia lại lên tiếng, ngữ khí rất không khách khí. Tần Vấn Thiên nghe thấy đối phương nói Lạc Thần Dụ là phế vật thì ánh mắt rất lạnh lùng, đồng thời trong lòng cũng thầm cảm khái, không ngờ nội đấu trong Lạc Thần thị hiện giờ lại nghiêm trọng tới mức này.
Lạc Thần Dụ cho dù bị phế, nhưng hắn cũng từng là nhân vật thiên thần, cho dù không nói tới tu vi thì thân phận của hắn cũng là con nối dòng của gia chủ Lạc Thần thị, đối phương ngay cả tôn trọng cơ bản nhất cũng không có, nói thẳng là phế nhân, thế này gần như là trở mặt.
Vô Mệnh giới chủ nghe thấy những lời này thì trên người có hàn ý trực tiếp phóng thích ra, chân bước về phía trước.
- Vô Mệnh.
Lạc Thần Dụ hô một tiếng, cản hắn lại.
- Trong cơ thể có một nửa huyết mạch của Lạc Thần thị, hắn đến Lạc Thần thị thì có vấn đề gì?
Lạc Thần Dụ nhìn chằm chằm đối phương nói.
- Đương nhiên là có vấn đề rồi, trong cơ thể hắn cũng chảy một nửa máu của Tần tộc. Chuyện năm đó vốn là không phải là được Lạc Thần thị ta thừa nhận, vì cha mẹ hắn mà Lạc Thần thị phải trả một cái giá quá lớn. Hiện giờ, ngươi lại triệu hắn tới đây, Lạc Thần Dụ, ngươi là cố ý muốn gây họa cho Lạc Thần thị ta à?
Giới chủ đó lạnh lùng nói.
- Lạc Thần Dụ, Lạc Thần thị không phải là Lạc Thần thị của nhất mạch ngươi, năm đó cha mẹ hắn gây họa chưa đủ, hiện giờ lại muốn để tên nghiệp chướng này tiếp tục gây họa cho Lạc Thần thị à?
Tên còn lại cũng lạnh lùng lên tiếng:
- Lạc Thần thị sẽ không vì một tên nghiệt chủng mà gánh chịu hậu quả xấu, nếu hắn đã ở đây thì trực tiếp đưa tới Tần tộc đi, chấm dứt đoạn ân oán này.
Hắn vừa dứt lời, không gian trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Lời nói của người này so với vừa rồi thì càng không khách khí, thậm chí đã trực tiếp vũ nhục Tần Vấn Thiên.
Gọi Tần Vấn Thiên là nghiệt chủng, như vậy cũng tương tự như vũ nhục cả cha mẹ hắn. Mà năm đó, mẫu thân của Tần Vấn Thiên, Lạc Thần Thiên Tuyết là nhị tiểu thư của Lạc Thần thị.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên chậm rãi đứng dậy, lập tức xoay người, ánh mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Cảm nhận được hàn quang trong mắt của Tần Vấn Thiên, người đó không ngờ sinh ra cảm giác nguy hiểm, đồng tử co rút lại, lộ ra vẻ cảnh giác.
Tần Vấn Thiên bước về phía đối phương, một cỗ uy áp vô hình hàng lâm. Lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, tuy rằng bọn họ nói chuyện không chút khách khí, nhưng cũng nghe nói thực lực của Tần Vấn Thiên vô cùng lợi hại, năm đó chốn truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện có biểu hiện rất phi phàm.
Một tiếng ngâm khẽ vang lên, kiếm rời vỏ, một ánh kiếm thiên địa lạnh căm, không gian giống như đông cứng lại.
- Nghiệt súc, ngươi dám à?
Người này nhìn thấy Tần Vấn Thiên trực tiếp rút kiếm thì lập tức giận dữ quát to. Khí tức cường đại cũng bạo phát ra, nhưng vào một khắc Tần Vấn Thiên rút kiếm, thiên địa thời không giống như là đọng lại, động tác của bọn họ giống như trở nên vô cùng chậm chạp, thậm chí là muốn đình chỉ.
Kiếm quang xuất hiện, ánh sáng của một kiếm này giống như khiến thời gian cũng dừng lại, trong khoảnh khắc đã hàng lâm, nhanh đến mức bất khả tư nghị, vị giới chủ vừa lên tiếng nhục mạ Tần Vấn Thiên là nghiệt chủng chỉ cảm thấy cả người hắn cứng ngắc, một cỗ hàn ý cuốn lấy toàn thân, nhìn đạo kiếm quang đó giống như là lướt qua hư không chém tới. Trong nháy mắt này hàn ý xâm nhập toàn thân, cả người hắn lạnh toát, trên lưng có mồ hôi lạnh túa ra.
- Vù.
Một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, người đó chỉ cảm thấy cổ lạnh toát, một đạo kiếm quang rực rỡ trực tiếp dừng ở trước mắt hắn, trước cổ hắn, khựng ở đó. Nhưng chỉ cần một suy nghĩ của Tần Vấn Thiên là kiếm quang này sẽ trực tiếp xuyên qua yết hầu hắn.
Động tác của những người còn lại cũng bất giác khựng lại, trong hư không nháy mắt trở nên im lặng, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào một đạo kiếm quang đó, kiếm quang có lực lượng khiến thời không cũng phải tĩnh lại, đạo kiếm quang này cứ như vậy dừng lại nhưng uy áp không hề giảm.
- Ngươi vừa rồi nói ai là nghiệt chủng?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi, nhưng mà trong thanh âm bình tĩnh này lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng tới cực hạn, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu tranh đấu phe phái của Lạc Thần thị đã trở nên gay gắt đến mức này, nếu đối phương đã trực tiếp vũ nhục cữu cữu của hắn là phế vật, vũ nhục hắn là nghiệt chủng. Như vậy hắn phản kích thì có làm sao đâu? Người khác bức tới mà ngươi lui thì đối phương chỉ tổ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Kiếm quang phong hầu, tùy thời có thể xuyên qua yết hầu, nhưng mà thần sắc của vị giới chủ kia lại trở nên cực kỳ lạnh lùng. Tần Vấn Thiên mới đến Lạc Thần thị mà dám càn rỡ với hắn như vậy à.
- Ngươi có biết đây là đâu không?
Giới chủ đó lạnh lùng nói, hắn không tin, Tần Vấn Thiên dám giết hắn.
- Vù.
Kiếm quang bắn về phía trước, xuyên vào yết hầu, có máu tươi ứa ra. Giới chủ đó cảm thấy man mát, nơi yết hầu đã có máu tươi không ngừng chảy ra.
- Ngươi dám?
Ánh mắt của các cường giả chung quanh cực kỳ lạnh lùng, ai nấy phóng thích ra lãnh ý cực hạn, bao vây Tần Vấn Thiên, quá càn rỡ, quả thực là vô cùng tự cao tự đại, Tần Viễn Phong năm đó cũng không dám càn rỡ cuồng vọng như vậy.
- Làm nhục cữu cữ của ta, làm nhục ta, làm nhục phụ mẫu ta, ta chỉ hỏi lại ngươi một câu, ai là nghiệt chủng, là chính bản thân ngươi, hay là ta?
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói, kiếm quang tiếp tục dứ về phía trước, đâm vào trong yết hầu của đối phương. Giới chủ đó chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, cứ tiếp tục như vậy, đạo kiếm quang này thật sự có thể đoạt lấy mạng hắn.
Nhưng hắn dù sao cũng là nhân vật giới chủ của Lạc Thần thị, bảo hắn phải thừa nhận bản thân hắn là nghiệt chủng thì nhục nhã biết bao. Hắn vẫn đang giãy dụa, máu tươi trên cổ thì không ngừng chảy xuống, lành lạnh, yết hầu hắn thậm chí cảm thấy rất khó phát ra được âm thanh. Tử thần đang từng bước tới gần, không gian giống như co động, không ai ngờ Tần Vấn Thiên dám bá đạo như thế, hơn nữa thực lực lại mạnh tới như vậy.
Xuất thủ, chỉ một kiếm là muốn đâm xuyên cổ người ta.
Ánh mắt của Lạc Thần Dụ và Vô Mệnh thiên thần cũng cứng lại đó, trong lòng họ có chút không bình tĩnh, bọn họ cũng không ngờ Tần Vấn Thiên lại xuất thủ quyết đoán như vậy. Nhưng một màn này, lại không khiến Lạc Thần Dụ cảm thấy sợ hãi, ngược lại, hắn cảm thấy có chút thống khoái, hiện giờ, hắn đã là một phế nhân, Lạc Thần Lệ vẫn còn con đường dài phải đi, nhìn thấy nhi tử của muội muội có phong thái tài hoa như vậy, trong lòng hắn rất cao hứng.
Trẻ tuổi cao ngạo, Tần Vấn Thiên có thiên phú thực lực như vậy, người khác vũ nhục hắn, vũ nhục cha mẹ hắn, bảo hắn làm sao có thể không ra tay được.
- Ta là nói bản thân ta.
Giới chủ đó nhắm mắt lại, nói một cách thống khổ. Khi nói ra những lời này, thân thể hắn cũng run rẩy, vào lúc này Lạc Thần Dụ biết rằng đạo tâm của hắn xem như đã bị hủy rồi. Một kích này của Tần Vấn Thiên đã khiến hắn cả đời khó quên, vĩnh viễn sẽ tra tấn hắn.
Một kích này đã đánh nát đạo tâm của hắn, linh hồn của hắn.
Đây chính là cái giá phải trả cho lời nói sỉ nhục người khác của hắn.
- Nếu biết mình là nghiệt chủng thì còn không mau cút đi.
Kiếm quang vẫn còn đó, Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, người đó lui ra sau. Quả nhiên, kiếm quang không tiếp tục tiến tới, giới chủ đó hét lớn một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Một tiếng hét lớn đó giống như là sự khuất nhục vô tận, hắn không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại nữa.
Các cường giả khác mắt đều nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng lúc này, bọn họ không dám lên tiếng nữa, ai nấy đều im lặng. Một màn vừa rồi quá mức kinh tâm, không ai muốn khiến Tần Vấn Thiên rút kiếm nữa.
- Ta thanh minh một chút, ta đến Lạc Thần thị không phải là để chèo kéo quan hệ gì với Lạc Thần thị cả, chỉ là đến thăm cữu cữu, muội muội của ta. Lạc Thần thị nếu nguyện tiếp nhận ta, ta sẽ đối đãi với Lạc Thần thị như thân nhân, nếu không muốn thì ta không liên quan gì tới Lạc Thần thị cả. Chuyện của ta không cần chư vị phải lo lắng cho ta. Đương nhiên cũng không tới lượt Lạc Thần thị giao ta ra. Ta là ta, Tần Vấn Thiên ta ai nếu dám bất kính với ta thì kiếm sẽ không lưu tình.
Tần Vấn Thiên nói xong, Yêu kiếm trở lại vỏ.
- Còn nữa, ta nếu còn nghe thấy có người nói ra hai chữ phế nhân thì ta sẽ khiến hắn trở thành phế nhân luôn.
Tần Vấn Thiên bổ sung. Những lời này đương nhiên là vì cữu cữu Lạc Thần Dụ của hắn.
Năm đó, cữu cữu vì cha mẹ hắn mà bị Tần Đãng Thiên phế bỏ, bị người ta làm nhục, cha mẹ hắn đã không còn thì cữu cữu của hắn sẽ do hắn bảo vệ.
Mọi người chung quanh nhìn về phía Tần Vấn Thiên, thần sắc có chút biến đổi, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. Tần Vấn Thiên một kiếm chấn nhiếp mọi người, hơn nữa hắn không phải như trong tưởng tượng của bọn họ, lông bông kiêu ngạo, hắn kiêu ngạo nhưng không mất đi lý trí, hắn mạnh mà có trách nhiệm.
Tần Vấn Thiên đã tỏ thái độ, hắn không có liên quan gì tới Lạc Thần thị, hắn chỉ kết giao với cữu cữu, muội muội của hắn. Lạc Thần thị đương nhiên cũng không có tư cách quyết định vận mệnh của hắn.
Vô Mệnh giới chủ nhìn Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, chủ nhân vì Tần Viễn Phong mà phải cái giá quá lớn, có thể nhìn thấy con trai hắn như vậy cũng coi như là an ủi.
Mắt Lạc Thần Lệ ửng đỏ, Lạc Thần Dụ nhìn bóng dáng cao ngạo đó, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại hiện lên nụ cười ấm áp, trong đôi mắt già nua đó lúc này đã có chút ươn ướt. Đây là nhi tử của muội muội hắn, là cháu ngoại của hắn, nó nhất định sẽ vượt qua cho mẹ nó, chống đỡ phiến thiên địa này!
Hắn đến Lạc Thần thị không phải vì là muốn phụ thuộc vào người khác, mà là đến để thăm thân nhân của mình, chỉ vậy mà thôi!
Bình luận facebook