Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2030: Ngoại công
Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Lời nói của Tần Vấn Thiên có thể nói là vô cùng cường thế, vang vọng trong tai mọi người. Cường giả của Lạc Thần thị ở chung quanh nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên không đoán được Tần Vấn Thiên lại mạnh đến mức này, một vị giới chủ cường đại mà không chịu nổi một kích. Như vậy bọn họ ở đây nếu muốn vũ nhục hoặc là nhằm vào Tần Vấn Thiên thì sẽ chẳng giành được bất kỳ lợi ích gì.
- Đi thôi.
Một vị cường giả phất tay, thốt lên rồi lập tức rút lui. Rất nhanh, mọi người đều rời đi, một lát sau đã không còn ai, chỉ còn lại bọn Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn Lạc Thần Dụ nói:
- Còn tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục làm phiền.
- Tranh đấu giữa hai mạch là lâu dài. Có nhiều lúc là không ngừng làm suy yếu khí thế của đối phương, khiến bản thân lớn mạnh, luôn tìm cơ hội đối phó với một mạch khác. Bọn họ biết ngươi đến thì lập tức hàng lâm, nói những lời sỉ nhục, muốn đối phó ngươi chỉ là một cái cớ, lấy ngươi ra làm cửa đột phá trong cuộc tranh đoạt quyền lực của Lạc Thần thị, lấy đó để chèn ép, nhưng lại không ngờ khí thế bị ép ngược lại, tất nhiên sẽ không tiếp tục ở lại, chỉ tổ làm trò cười.
Lạc Thần Dụ tuy rằng bị phế tu vi, nhưng chút chuyện này sao không nhìn thấu, hắn thản nhiên nói:
- Có điều chuyện này hiển nhiên sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua thế đâu.
- Ta tiếp họ là được. Bọn họ sẽ không đến mức xuất động thiên thần của Lạc Thần thị đối phó ta đi chứ?
Tần Vấn Thiên thản nhiên cười, nếu như vậy thì mới chính là nực cười.
- Phe phái tranh đoạt quyền thế, ai dựa vào thủ đoạn của người nấy, nếu xuất động thiên thần đến đối phó ngươi thì trận giao phong này bọn họ sẽ thua.
Lạc Thần Dụ lắc đầu, hiển nhiên, điều đó là không có khả năng, đương nhiên, thiên thần không ra tay, nhưng can thiệp thì vẫn không có vấn đề gì.
- Dẫn hắn đến Thiên Tuyết cung.
Lúc này, một đạo thanh âm đột nhiên từ trên trời vang xuống, lọt vào trong tai của Lạc Thần Dụ và Tần Vấn Thiên. Cỗ thanh âm này rất mờ mịt, giống như là âm thầm tới từ thiên ngoại, thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng lại, tựa hồ đã đoán được thân phận của người vừa nói.
Lạc Thần Dụ đứng dậy nói với Tần Vấn Thiên:
- Thiên Tuyết cung là nơi mà mẫu thân ngươi trước kia cư trú, chúng ta tới đó đi.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu. Lập tức Lạc Thần Dụ và Lạc Thần Lệ đi trước dẫn đường, dẫn Tần Vấn Thiên tới một tòa biệt viện yên ắng ở khu vực đỉnh của sơn mạch. Bên trong rất lớn nhưng lại vô cùng im lặng, hoàn cảnh tuyệt đẹp, có rất nhiều cổ thụ che trời, giống như là người chứng kiến năm tháng, cổ thụ đình các, giả sơn trì thủy, là một mảng u nhã tịch mịch.
Nơi này chính là Thiên Tuyết cung, từng là nơi mà Lạc Thần Thiên Tuyết ở. Nhìn mỗi một cành cây ngọn cỏ của nơi này, trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra cảm giác thân thiết, đây là nhà cũ của mẫu thân à. Chắc bà ta trước kia là kiêu nữ vô lo vô nghĩ. Thiên kim tiểu thư của Lạc Thần thị, thiên phú trác tuyệt, bà ta có nhân sinh cực kỳ tốt đẹp, song hết thảy những điều này đã thay đổi sau khi gặp phụ thân, khó trách phụ thân hắn lại áy náy, nói rằng có lỗi với mẫu thân của hắn, vốn có thể lên trời ôm nhật nguyệt, nhưng lại phải theo hắn lưu lạc thiên nhai.
Nhưng hắn mẫu thân của hắn không oán trách không hối hận, chỉ vì tình cảm chân thành trong lòng.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên sẽ không quên người khởi xướng tất cả những điều này. Tần tộc, nếu không thì cho dù cha mẹ hắn lưu lạc thiên nhai vẫn có thể khoái ý nhân sinh, chứ không phải tới mức thành chạy nạn không dám lộ mặt.
Tần Vấn Thiên lẳng lặng nhìn mỗi một ngóc ngách của nơi này, Lạc Thần Dụ ở bên cạnh nói:
- Nơi này mỗi ngày đều có người tới quét dọn, nhưng lại chưa hề động tới bất kỳ một vật gì, tất cả đều được giữ lại như trước kia, có lẽ ngoại công ngươi hy vọng có một ngày nàng ta sẽ trở về.
Tần Vấn Thiên thở dài trong lòng, thế gian có cha mẹ nào là không yêu con cái của mình, cho dù ngoại công không đồng ý với hôn sự của cha mẹ hắn, nhưng tình cảm đối với mẫu thân hắn thì là không thể nghi ngờ.
Lúc này, dưới một gốc cây cổ thụ trước người Tần Vấn Thiên có một đạo thân ảnh im lặng đang đứng. Thân hình của lão thẳng tắp giống như là cổ thụ vậy, cứng cáp cao ngất, Tần Vấn Thiên nhìn bóng dáng này, giống như là nhìn một ngọn núi, nhưng mà hai bên mai của ngọn núi này đã có tóc bạc, hắn biết, người trước mắt chắc là ngoại công của hắn, gia chủ của Lạc Thần thị, Lạc Thần Xuyên.
Bước chân dừng lại, Tần Vấn Thiên im lặng nhìn bóng dáng đó, không nói gì. Lạc Thần Dụ thì
- Phụ thân.
- Gia gia.
Lạc Thần Lệ cũng lên tiếng chào.
Lạc Thần Xuyên xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Tần Vấn Thiên, mắt lão rất thâm thúy, một cỗ uy áp cường đại trong nháy mắt đã bao phủ thân thể Tần Vấn Thiên, giống như là thiên uy, áp bức trên người Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được cỗ thiên uy này, chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực vô cùng trầm trọng, khiến hắn hít thở không thông, nhưng mà người hắn vẫn đứng thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh phía trước, không nói tiếng nào.
- Gia gia.
Lạc Thần Lệ biến sắc, thấy Lạc Thần Xuyên bước về phía trước, một cỗ thiên uy khủng bố hơn ép tới. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể sắp bị ép cho sập xuống, Hắn đứng đó mà giống như lưng phải gánh một vùng trời, vô cùng nặng nề.
- Nghe Lệ nhi nói, ngươi chưa từng gặp cha mẹ ngươi, là cô nhi được người khác nuôi lớn?
Lạc Thần Xuyên nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đó cỗ áp lực cường đại đó vẫn còn.
- Ngươi có biết cả đời này của ta thống hận nhất là ai không?
Lạc Thần Xuyên lại nói, Tần Vấn Thiên lắc đầu.
- Là phụ thân ngươi.
Lạc Thần Xuyên lạnh lùng nói:
- Là phụ thân của ngươi đã cướp đi nữ nhi của ta, hại nó phải lang bạc kỳ hồ, bỏ nhà đi trốn, còn bị gia tộc của phụ thân ngươi đuổi giết. Hiện giờ, con ta cũng bởi vì sai lầm của phụ thân ngươi mà bị người của Tần tộc phế bỏ. Ngươi nói xem ta có nên hận hắn hay không?
- Nên.
Tần Vấn Thiên nói, mối hận này phụ thân hắn gánh không oan. Ngoại công Lạc Thần Xuyên của hắn có lý do để hận phụ thân của hắn, mỗi một câu mà lão vừa nói đều khiến lão hận.
- Ta hận hắn, nhưng hiện giờ lại không tìm thấy hắn, ngươi nói, ta nên làm gì?
Lạc Thần Xuyên hỏi.
- Cha nợ con trả, ngài muốn làm gì với phụ thân ta thì giờ cứ đòi lại trên người ta.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Đòi lại trên người ngươi á?
Lạc Thần Xuyên cười lạnh:
- Nhưng trên người ngươi lại có máu của nữ nhi ta, nếu ta làm ngươi bị thương thì nó nhất định sẽ hận ta.
- Vậy thì ngoại công muốn ta thế nào, chỉ cần ta làm được thì nhất định sẽ trả lại thay cho cha ta.
Tần Vấn Thiên nói, đây là cha nợ con trả.
Tần tộc nợ phụ thân, nhưng phụ thân lại nợ Lạc Thần thị, hoặc là nói nợ Lạc Thần Xuyên.
Lạc Thần Xuyên nghe thấy một tiếng ngoại công thì trong lòng bất giác run rẩy. Cỗ thiên uy cường đại đó giống như cũng xuất hiện dao động, giống như không đành lòng tiếp tục ép hắn nữa.
- Ta muốn ngươi phế bỏ Tần Đãng Thiên, tìm mẫu thân ngươi dẫn về Lạc Thần thị, ngươi có thể làm được không?
Lạc Thần Xuyên nói.
- Ta sẽ cố gắng.
Tần Vấn Thiên đáp lại. Lạc Thần Xuyên nói muốn phế bỏ Tần Đãng Thiên, hiển nhiên là muốn Tần Đãng Thiên phải chịu thống khổ như Lạc Thần Dụ. Tần Vấn Thiên nhất định sẽ làm, phải làm bằng được, về phần dẫn mẫu thân về thì hắn cũng muốn. Cha mẹ hắn nếu còn sống thì liệu đang ở đâu?
Áp lực trên người Tần Vấn Thiên đột nhiên biến mất không thấy đâu, trong nháy mắt trở nên rất thoải mái. Lạc Thần Xuyên cẩn thận quan sát thanh niên trước mắt, từ trên người Tần Vấn Thiên, lão giống như nhìn thấy bóng dáng của nữ nhi. Lão làm sao có thể thật sự động thủ với Tần Vấn Thiên được, lão hận Tần Viễn Phong là không sai, nhưng thanh niên trước mắt là ngoại tôn của lão.
- Thiên Tuyết cung này từ sau khi mẫu thân ngươi rời khỏi thì không có ai sống. Nếu ngươi đã tới rồi thì cứ ở đây đi. Mẫu thân ngươi nếu biết thì chắc cũng không có ý kiến gì đâu.
Thanh âm của Lạc Thần Xuyên đã bình thản hơn rất nhiều. Tần Vấn Thiên ở Thiên Tuyết cung, theo lý là đương nhiên. Hắn là con trai của nàng ta, đương nhiên là có tư cách ở đây.
Lạc Thần Lệ lúc này mới triệt để thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười. Ngoại nhân thường ngày ngay cả tiến vào Thiên Tuyết cung cũng không được phép. Nhưng gia gia lại cho ca ca ở đây, kì thực là đã thừa nhận ca ca, tuy rằng ngoài miệng vẫn cứng rắn lạnh lùng, nhưng trong lòng thì kỳ thật vẫn muốn thấy ngoại tôn của lão, bằng không thì sao lại cho Tần Vấn Thiên ở lại đây.
Bảo Tần Vấn Thiên sống tại Thiên Tuyết cung đương nhiên là hy vọng hắn sẽ tạm thời ở lại trên Lạc Thần sơn.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
- Mẫu thân ngươi thật sự không có một chút tin tức nào à, không lưu lại bất kỳ manh mối gì ư?
Thanh âm của Lạc Thần Xuyên đã trở nên ôn hòa hơn, khi lão nói ra những lời này thì trong ánh mắt có mấy phần hy vọng. Đáng tiếc, Tần Vấn Thiên vẫn lắc đầu, hắn đâu phải là không muốn tìm cha mẹ mình.
- Huynh trưởng, nghe nói cốt nhục của Thiên Tuyết tới rồi. Nếu đến Lạc Thần thị thì sao không để mọi người được gặp.
Lúc này, một đạo thanh âm trực tiếp vamg lên bên cạnh, gọi Lạc Thần Xuyên là là huynh trưởng, có thể trực tiếp đối thoại với gia chủ của Lạc Thần thị, đồng thời Tiên niệm vào thẳng đây, có thể đoán được thân phận của đối phương là thế nào.
Quả nhiên nghe thấy thanh âm này, Lạc Thần Dụ và Lạc Thần Lệ đều nhíu mày, hiển nhiên thanh âm này là lai giả bất thiện.
- Ca, là Lạc Thần Mộ, một vị nhân vật siêu cường của Lạc Thần thị. Chính là hắn muốn đoạt quyền, tranh đoạt vị trí gia chủ của gia gia, nhất mạch của hắn hiện giờ có rất nhiều người lệ thuộc và ủng hộ.
Lạc Thần Lệ truyền âm với Tần Vấn Thiên:
- Lần trước bước vào chốn truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện, trong thế giới luân hồi có bốn vị cường giả của Lạc Thần thị, ta và Vô Mệnh gia gia thì không cần phải nói, hai người còn lại thì đều là người của nhất phái đó. Bởi vì chuyện đã xảy ra ở thế giới luân hồi, sau khi trở về gia gia đã ở trước mặt mọi người cho người giáo huấn hai người đó, đối phương ăn phải quả đắng, e là vẫn ghi hận, muốn tìm cơ hội trả đũa.
Tần Vấn Thiên thầm gật đầu, hai người đó lúc trước đã bán đứng Lạc Thần Lệ, đã là phạm phải điều kiêng kị rồi. Chỉ sợ lúc ấy ngoại công sai người giáo huấn bọn họ thì người của nhất mạch đối phương cũng không thể nói gì.
Hiện giờ hắn tới Lạc Thần thị, lại vừa giáo huấn một vị cường giả của Lạc Thần thị, đối phương hiển nhiên sẽ không bỏ qua, thiên thần cũng ra mặt rồi, e là muốn mượn cơ hội này để gây khó dễ.
- Ngươi nếu muốn gặp thì cũng không thành vấn đề, muốn gặp ở đâu?
Lạc Thần Xuyên thản nhiên nói.
- Ta sẽ triệu tập người của các mạch của Lạc Thần thị, đều cho gặp.
Lạc Thần Mộ nói. Hắn đã nói như vậy thì địa điểm không cần phải nói. Triệu tập người của các mạch của Lạc Thần thị, đây là muốn làm ra động tĩnh, tổ chức một hồi tụ hội của Lạc Thần thị!
- Tùy ngươi.
Thanh âmcủa Lạc Thần Xuyên vẫn lạnh lùng như trước, đối phương nếu muốn gây chuyện thì lão phụng bồi là được. Lạc Thần thị bây giờ vẫn do hắn làm chủ.
Nguồn: Truyện YY
Lời nói của Tần Vấn Thiên có thể nói là vô cùng cường thế, vang vọng trong tai mọi người. Cường giả của Lạc Thần thị ở chung quanh nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên không đoán được Tần Vấn Thiên lại mạnh đến mức này, một vị giới chủ cường đại mà không chịu nổi một kích. Như vậy bọn họ ở đây nếu muốn vũ nhục hoặc là nhằm vào Tần Vấn Thiên thì sẽ chẳng giành được bất kỳ lợi ích gì.
- Đi thôi.
Một vị cường giả phất tay, thốt lên rồi lập tức rút lui. Rất nhanh, mọi người đều rời đi, một lát sau đã không còn ai, chỉ còn lại bọn Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn Lạc Thần Dụ nói:
- Còn tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục làm phiền.
- Tranh đấu giữa hai mạch là lâu dài. Có nhiều lúc là không ngừng làm suy yếu khí thế của đối phương, khiến bản thân lớn mạnh, luôn tìm cơ hội đối phó với một mạch khác. Bọn họ biết ngươi đến thì lập tức hàng lâm, nói những lời sỉ nhục, muốn đối phó ngươi chỉ là một cái cớ, lấy ngươi ra làm cửa đột phá trong cuộc tranh đoạt quyền lực của Lạc Thần thị, lấy đó để chèn ép, nhưng lại không ngờ khí thế bị ép ngược lại, tất nhiên sẽ không tiếp tục ở lại, chỉ tổ làm trò cười.
Lạc Thần Dụ tuy rằng bị phế tu vi, nhưng chút chuyện này sao không nhìn thấu, hắn thản nhiên nói:
- Có điều chuyện này hiển nhiên sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua thế đâu.
- Ta tiếp họ là được. Bọn họ sẽ không đến mức xuất động thiên thần của Lạc Thần thị đối phó ta đi chứ?
Tần Vấn Thiên thản nhiên cười, nếu như vậy thì mới chính là nực cười.
- Phe phái tranh đoạt quyền thế, ai dựa vào thủ đoạn của người nấy, nếu xuất động thiên thần đến đối phó ngươi thì trận giao phong này bọn họ sẽ thua.
Lạc Thần Dụ lắc đầu, hiển nhiên, điều đó là không có khả năng, đương nhiên, thiên thần không ra tay, nhưng can thiệp thì vẫn không có vấn đề gì.
- Dẫn hắn đến Thiên Tuyết cung.
Lúc này, một đạo thanh âm đột nhiên từ trên trời vang xuống, lọt vào trong tai của Lạc Thần Dụ và Tần Vấn Thiên. Cỗ thanh âm này rất mờ mịt, giống như là âm thầm tới từ thiên ngoại, thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng lại, tựa hồ đã đoán được thân phận của người vừa nói.
Lạc Thần Dụ đứng dậy nói với Tần Vấn Thiên:
- Thiên Tuyết cung là nơi mà mẫu thân ngươi trước kia cư trú, chúng ta tới đó đi.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu. Lập tức Lạc Thần Dụ và Lạc Thần Lệ đi trước dẫn đường, dẫn Tần Vấn Thiên tới một tòa biệt viện yên ắng ở khu vực đỉnh của sơn mạch. Bên trong rất lớn nhưng lại vô cùng im lặng, hoàn cảnh tuyệt đẹp, có rất nhiều cổ thụ che trời, giống như là người chứng kiến năm tháng, cổ thụ đình các, giả sơn trì thủy, là một mảng u nhã tịch mịch.
Nơi này chính là Thiên Tuyết cung, từng là nơi mà Lạc Thần Thiên Tuyết ở. Nhìn mỗi một cành cây ngọn cỏ của nơi này, trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra cảm giác thân thiết, đây là nhà cũ của mẫu thân à. Chắc bà ta trước kia là kiêu nữ vô lo vô nghĩ. Thiên kim tiểu thư của Lạc Thần thị, thiên phú trác tuyệt, bà ta có nhân sinh cực kỳ tốt đẹp, song hết thảy những điều này đã thay đổi sau khi gặp phụ thân, khó trách phụ thân hắn lại áy náy, nói rằng có lỗi với mẫu thân của hắn, vốn có thể lên trời ôm nhật nguyệt, nhưng lại phải theo hắn lưu lạc thiên nhai.
Nhưng hắn mẫu thân của hắn không oán trách không hối hận, chỉ vì tình cảm chân thành trong lòng.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên sẽ không quên người khởi xướng tất cả những điều này. Tần tộc, nếu không thì cho dù cha mẹ hắn lưu lạc thiên nhai vẫn có thể khoái ý nhân sinh, chứ không phải tới mức thành chạy nạn không dám lộ mặt.
Tần Vấn Thiên lẳng lặng nhìn mỗi một ngóc ngách của nơi này, Lạc Thần Dụ ở bên cạnh nói:
- Nơi này mỗi ngày đều có người tới quét dọn, nhưng lại chưa hề động tới bất kỳ một vật gì, tất cả đều được giữ lại như trước kia, có lẽ ngoại công ngươi hy vọng có một ngày nàng ta sẽ trở về.
Tần Vấn Thiên thở dài trong lòng, thế gian có cha mẹ nào là không yêu con cái của mình, cho dù ngoại công không đồng ý với hôn sự của cha mẹ hắn, nhưng tình cảm đối với mẫu thân hắn thì là không thể nghi ngờ.
Lúc này, dưới một gốc cây cổ thụ trước người Tần Vấn Thiên có một đạo thân ảnh im lặng đang đứng. Thân hình của lão thẳng tắp giống như là cổ thụ vậy, cứng cáp cao ngất, Tần Vấn Thiên nhìn bóng dáng này, giống như là nhìn một ngọn núi, nhưng mà hai bên mai của ngọn núi này đã có tóc bạc, hắn biết, người trước mắt chắc là ngoại công của hắn, gia chủ của Lạc Thần thị, Lạc Thần Xuyên.
Bước chân dừng lại, Tần Vấn Thiên im lặng nhìn bóng dáng đó, không nói gì. Lạc Thần Dụ thì
- Phụ thân.
- Gia gia.
Lạc Thần Lệ cũng lên tiếng chào.
Lạc Thần Xuyên xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Tần Vấn Thiên, mắt lão rất thâm thúy, một cỗ uy áp cường đại trong nháy mắt đã bao phủ thân thể Tần Vấn Thiên, giống như là thiên uy, áp bức trên người Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được cỗ thiên uy này, chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực vô cùng trầm trọng, khiến hắn hít thở không thông, nhưng mà người hắn vẫn đứng thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh phía trước, không nói tiếng nào.
- Gia gia.
Lạc Thần Lệ biến sắc, thấy Lạc Thần Xuyên bước về phía trước, một cỗ thiên uy khủng bố hơn ép tới. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể sắp bị ép cho sập xuống, Hắn đứng đó mà giống như lưng phải gánh một vùng trời, vô cùng nặng nề.
- Nghe Lệ nhi nói, ngươi chưa từng gặp cha mẹ ngươi, là cô nhi được người khác nuôi lớn?
Lạc Thần Xuyên nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đó cỗ áp lực cường đại đó vẫn còn.
- Ngươi có biết cả đời này của ta thống hận nhất là ai không?
Lạc Thần Xuyên lại nói, Tần Vấn Thiên lắc đầu.
- Là phụ thân ngươi.
Lạc Thần Xuyên lạnh lùng nói:
- Là phụ thân của ngươi đã cướp đi nữ nhi của ta, hại nó phải lang bạc kỳ hồ, bỏ nhà đi trốn, còn bị gia tộc của phụ thân ngươi đuổi giết. Hiện giờ, con ta cũng bởi vì sai lầm của phụ thân ngươi mà bị người của Tần tộc phế bỏ. Ngươi nói xem ta có nên hận hắn hay không?
- Nên.
Tần Vấn Thiên nói, mối hận này phụ thân hắn gánh không oan. Ngoại công Lạc Thần Xuyên của hắn có lý do để hận phụ thân của hắn, mỗi một câu mà lão vừa nói đều khiến lão hận.
- Ta hận hắn, nhưng hiện giờ lại không tìm thấy hắn, ngươi nói, ta nên làm gì?
Lạc Thần Xuyên hỏi.
- Cha nợ con trả, ngài muốn làm gì với phụ thân ta thì giờ cứ đòi lại trên người ta.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Đòi lại trên người ngươi á?
Lạc Thần Xuyên cười lạnh:
- Nhưng trên người ngươi lại có máu của nữ nhi ta, nếu ta làm ngươi bị thương thì nó nhất định sẽ hận ta.
- Vậy thì ngoại công muốn ta thế nào, chỉ cần ta làm được thì nhất định sẽ trả lại thay cho cha ta.
Tần Vấn Thiên nói, đây là cha nợ con trả.
Tần tộc nợ phụ thân, nhưng phụ thân lại nợ Lạc Thần thị, hoặc là nói nợ Lạc Thần Xuyên.
Lạc Thần Xuyên nghe thấy một tiếng ngoại công thì trong lòng bất giác run rẩy. Cỗ thiên uy cường đại đó giống như cũng xuất hiện dao động, giống như không đành lòng tiếp tục ép hắn nữa.
- Ta muốn ngươi phế bỏ Tần Đãng Thiên, tìm mẫu thân ngươi dẫn về Lạc Thần thị, ngươi có thể làm được không?
Lạc Thần Xuyên nói.
- Ta sẽ cố gắng.
Tần Vấn Thiên đáp lại. Lạc Thần Xuyên nói muốn phế bỏ Tần Đãng Thiên, hiển nhiên là muốn Tần Đãng Thiên phải chịu thống khổ như Lạc Thần Dụ. Tần Vấn Thiên nhất định sẽ làm, phải làm bằng được, về phần dẫn mẫu thân về thì hắn cũng muốn. Cha mẹ hắn nếu còn sống thì liệu đang ở đâu?
Áp lực trên người Tần Vấn Thiên đột nhiên biến mất không thấy đâu, trong nháy mắt trở nên rất thoải mái. Lạc Thần Xuyên cẩn thận quan sát thanh niên trước mắt, từ trên người Tần Vấn Thiên, lão giống như nhìn thấy bóng dáng của nữ nhi. Lão làm sao có thể thật sự động thủ với Tần Vấn Thiên được, lão hận Tần Viễn Phong là không sai, nhưng thanh niên trước mắt là ngoại tôn của lão.
- Thiên Tuyết cung này từ sau khi mẫu thân ngươi rời khỏi thì không có ai sống. Nếu ngươi đã tới rồi thì cứ ở đây đi. Mẫu thân ngươi nếu biết thì chắc cũng không có ý kiến gì đâu.
Thanh âm của Lạc Thần Xuyên đã bình thản hơn rất nhiều. Tần Vấn Thiên ở Thiên Tuyết cung, theo lý là đương nhiên. Hắn là con trai của nàng ta, đương nhiên là có tư cách ở đây.
Lạc Thần Lệ lúc này mới triệt để thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười. Ngoại nhân thường ngày ngay cả tiến vào Thiên Tuyết cung cũng không được phép. Nhưng gia gia lại cho ca ca ở đây, kì thực là đã thừa nhận ca ca, tuy rằng ngoài miệng vẫn cứng rắn lạnh lùng, nhưng trong lòng thì kỳ thật vẫn muốn thấy ngoại tôn của lão, bằng không thì sao lại cho Tần Vấn Thiên ở lại đây.
Bảo Tần Vấn Thiên sống tại Thiên Tuyết cung đương nhiên là hy vọng hắn sẽ tạm thời ở lại trên Lạc Thần sơn.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
- Mẫu thân ngươi thật sự không có một chút tin tức nào à, không lưu lại bất kỳ manh mối gì ư?
Thanh âm của Lạc Thần Xuyên đã trở nên ôn hòa hơn, khi lão nói ra những lời này thì trong ánh mắt có mấy phần hy vọng. Đáng tiếc, Tần Vấn Thiên vẫn lắc đầu, hắn đâu phải là không muốn tìm cha mẹ mình.
- Huynh trưởng, nghe nói cốt nhục của Thiên Tuyết tới rồi. Nếu đến Lạc Thần thị thì sao không để mọi người được gặp.
Lúc này, một đạo thanh âm trực tiếp vamg lên bên cạnh, gọi Lạc Thần Xuyên là là huynh trưởng, có thể trực tiếp đối thoại với gia chủ của Lạc Thần thị, đồng thời Tiên niệm vào thẳng đây, có thể đoán được thân phận của đối phương là thế nào.
Quả nhiên nghe thấy thanh âm này, Lạc Thần Dụ và Lạc Thần Lệ đều nhíu mày, hiển nhiên thanh âm này là lai giả bất thiện.
- Ca, là Lạc Thần Mộ, một vị nhân vật siêu cường của Lạc Thần thị. Chính là hắn muốn đoạt quyền, tranh đoạt vị trí gia chủ của gia gia, nhất mạch của hắn hiện giờ có rất nhiều người lệ thuộc và ủng hộ.
Lạc Thần Lệ truyền âm với Tần Vấn Thiên:
- Lần trước bước vào chốn truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh viện, trong thế giới luân hồi có bốn vị cường giả của Lạc Thần thị, ta và Vô Mệnh gia gia thì không cần phải nói, hai người còn lại thì đều là người của nhất phái đó. Bởi vì chuyện đã xảy ra ở thế giới luân hồi, sau khi trở về gia gia đã ở trước mặt mọi người cho người giáo huấn hai người đó, đối phương ăn phải quả đắng, e là vẫn ghi hận, muốn tìm cơ hội trả đũa.
Tần Vấn Thiên thầm gật đầu, hai người đó lúc trước đã bán đứng Lạc Thần Lệ, đã là phạm phải điều kiêng kị rồi. Chỉ sợ lúc ấy ngoại công sai người giáo huấn bọn họ thì người của nhất mạch đối phương cũng không thể nói gì.
Hiện giờ hắn tới Lạc Thần thị, lại vừa giáo huấn một vị cường giả của Lạc Thần thị, đối phương hiển nhiên sẽ không bỏ qua, thiên thần cũng ra mặt rồi, e là muốn mượn cơ hội này để gây khó dễ.
- Ngươi nếu muốn gặp thì cũng không thành vấn đề, muốn gặp ở đâu?
Lạc Thần Xuyên thản nhiên nói.
- Ta sẽ triệu tập người của các mạch của Lạc Thần thị, đều cho gặp.
Lạc Thần Mộ nói. Hắn đã nói như vậy thì địa điểm không cần phải nói. Triệu tập người của các mạch của Lạc Thần thị, đây là muốn làm ra động tĩnh, tổ chức một hồi tụ hội của Lạc Thần thị!
- Tùy ngươi.
Thanh âmcủa Lạc Thần Xuyên vẫn lạnh lùng như trước, đối phương nếu muốn gây chuyện thì lão phụng bồi là được. Lạc Thần thị bây giờ vẫn do hắn làm chủ.
Bình luận facebook