Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2074: Chốn cũ, cố nhân
Mười sáu luồng ánh sáng tinh thần, mười sáu viên Võ Mệnh Tinh Thần, Tần Vấn Thiên hiện giờ, trong linh hồn mở ra mười sáu Tinh Môn.
Trước kia, bản tôn và hóa thân ngoài thân, mỗi bên có tám tinh hồn, hiện giờ quy nhất, tinh hồn không ngờ đều trực tiếp chồng lên nhau, Tần Vấn Thiên tất nhiên vô cùng hài lòng, điều này có nghĩa là trên người hắn tập hợp sở trường của cả hai thân thể, có thể dung hợp lực lượng thuộc tính tốt hơn, cảm ngộ lực lượng thiên đạo của cường đại hơn.
Đương nhiên, đây cũng không phải là mục đích cuối cùng của Tần Vấn Thiên, Thần Vương Hi lưu lại lời dặn, muốn hắn câu thông với tinh thần vô tận của Cửu Thiên Tinh Hà, đây mới là mục tiêu cuối cùng. Hiển nhiên so với có mười sáu tinh hồn thì phi phàm hơn, một khi có thể làm được như vậy, vì hắn có thể sử dụng các lực lượng thuộc tính trong thiên hạ, không có đạo pháp nào mà hắn không thể tu hành.
Theo thân thể dần dần bình phục, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, cảm giác sự lưu động của máu trong cơ thể, hai cỗ lực lượng huyết mạch sôi trào trong cơ thể, huyết mạch màu trắng tinh thuần giống như ánh lửa hiện giờ càng sáng hơn. Trước kia huyết mạch này ban cho Tần Vấn Thiên năng lực vạn độc bất xâm, về sau theo sự trưởng thành của Đế Thiên, thiên phú chất chứa trong huyết mạch này cũng càng lúc càng mạnh, chớ nói là vạn độc, cho dù là bất kỳ lực lượng ác độc nào như ăn mòn, nguyền rủa, huyết mạch này đều có thể tinh lọc hết.
Hơn nữa, ngoại công từng nói, áo nghĩa chung cực của huyết mạch có thể ngộ vạn pháp. Đế Thiên cũng từng cảm giác được loại lực lượng huyết mạch này. Có thể giúp đỡ cảm ngộ dung hợp lực lượng thuộc tính trong cơ thể, chỉ là bởi vì Đế Thiên chủ tu lực lượng phong ấn, mấy tinh hồn phía sau đều có thuộc tính phong ấn, cho nên năng lực huyết mạch vẫn chưa được khai phá hoàn toàn.
Đế Thiên, đại bộ phận thời gian đều đang cảm ngộ, đang thủ hộ, cực ít tham dự chiến đấu.
Một loại huyết mạch khác, huyết mạch Yêu Thần của Lạc Thần thị thì cuồng bạo hơn, cuồn cuộn vô cùng hung mãnh trong cơ thể, hơn nữa khi ở trong cơ thể Đế Thiên, hắn đã giác tỉnh thiên phú của bản thân, hiện giờ khi huyết mạch phóng thích, Tần Vấn Thiên triệu hồi vạn yêu.
Lúc này, Tần Vấn Thiên tùy ý để cỗ lực lượng huyết mạch này phóng thích, chảy điên cuồng, trong cơ thể Tần Vấn Thiên giống như có mưa rền gió dữ, một hư ảnh giống như là thái cổ Yêu Thần xuất hiện phía sau thân thể của Tần Vấn Thiên. Trong nháy mắt này, hư không bên trên Tần Vấn Thiên, chung quanh xuất hiện vạn yêu, yêu thú nhiều vô tận giống như đang điên cuồng gầm rú. Vào lúc này, Tần Vấn Thiên có thể cảm nhận được sự tồn tại của tất cả Võ Mệnh Tinh Thần yêu thú trong Cửu Thiên Tinh Hà.
- So với dung hợp thân thể chưa dung hợp thì rõ rang hơn.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Trước kia lúc hai thân thể chưa quy nhất, Đế Thiên đã có thể làm được như vậy, nhưng chỉ là loại cảm giác đó hiện giờ đã mãnh liệt hơn, có thể cảm giác được sự tồn tại của Võ Mệnh Tinh Thần một cách rõ ràng hơn.
Cửu Thiên Tinh Hà, tinh thần vô cùng vô tận, tinh hồn thuộc tính yêu thú cũng nhiều vô cùng, hắn bắt đầu thử cảm giác, câu thông với những Võ Mệnh Tinh Thần này, thử dể những Võ Mệnh Tinh Thần này chiếu ánh sáng tinh thần xuống cho hắn sử dụng.
Đây là một quá trình lâu dài mà nhàm chán, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn nỗ lực, Thần Vương Hi theo đuổi sự siêu thoát, siêu thoát sự tồn tại của Cửu Thiên Tinh Hà, nếu muốn siêu thoát, vậy thì hắn phải hoàn thành một bước này, chỉ cần có thể bước ra được một bước này. Sau này tu hành tất nhiên sẽ tiến triển cực nhanh, so với các thiên thần của thái cổ thì có ưu thế cực lớn, như vậy hắn có một ngày sẽ có thể đứng trên đỉnh thái cổ, nhìn xuống Tần tộc mà hiện giờ đối với hắn mà nói thì là cường đại không thể bì nổi.
Tần tộc không chỉ có có Tần Chính và Tần Đãng Thiên, Tần Đỉnh chính là tồn tại nổi danh ngang với gia gia Tần Thiên Cương, lão so với Tần Chính thì càng cường đại hơn nhiều.
Đây là một lần tu hành cực lâu, Tần Vấn Thiên rất chuyên tâm, vứt hết tất cả tạp niệm ra sau đầu, an tâm cảm ngộ.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong nháy mắt lại mấy chục năm trôi qua.
Một ngày này, bên trong Cửu Thiên Tinh Hà, trên một viên Võ Mệnh Tinh Thần, một thân ảnh thanh niên anh tuấn đứng trên viên tinh thần này, cảm giác lực lượng thuộc tính của viên Võ Mệnh Tinh Thần này, thuộc tính hỏa diễm. Tần Vấn Thiên không có loại tinh hồn thuộc tính này, nhưng lúc này, lực lượng hỏa diễm đang không ngừng ùa vào trong thân thể hắn, khi thật sự đi lên viên Võ Mệnh Tinh Thần này, hắn đã có thể cảm ngộ ra loại lực lượng thuộc tính này, tùy thời hấp thu lực lượng tinh thần trong đó.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vung tay, trong nháy mắt, một tòa thần trận hỏa diễm đáng sợ giống như được sinh ra, ập về phía trước, hủy diệt tất cả, khiến những gì trong thế gian hóa thành tro tàn. Hiển nhiên, hắn không đơn giản chỉ là hấp thu lực lượng tinh thần, mà là thật sự có thể sử dụng. Nhưng một khi rời xa viên Võ Mệnh Tinh Thần này, hắn liền không thể dễ dàng mượn dùng lực lượng này nữa. Tình hình này những năm gần đây Tần Vấn Thiên đã trải qua rất nhiều lần rồi, cũng thử rất nhiều lần.
- Hay là lĩnh ngộ năng lực khác trước.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ. Lập tức hắn nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc, trên Võ Mệnh Tinh Thần, nổi lên một trận gió bão kiếm đáng sợ, trong gió bão kiếm này giống như cất chứa lực lượng thời không, điên cuồng gào thét. Chung quanh thân thể Tần Vấn Thiên giống như xuất hiện một thanh kiếm vô cùng rực rỡ, toàn bộ thế giới hóa thành kiếm vực thời không.
- Một hoa một thế giới.
Tần Vấn Thiên thì thầm, nhớ đến cảnh nhìn thấy người thần bí áo trắng trong thế giới luân hồi, hắn nhắm mắt lại, an tâm cảm ngộ. Trong phút chốc, kiếm uy thiên đạo thời không không ngừng ngưng tụ, trên thiên khung xuất hiện một chữ "kiếm" cổ, vào lúc này, trong thiên địa có ánh nến lưu động, kiếm uy vô tận đó giống như giao hòa với chữ "kiếm" cổ, lập tức được phong tồn bên trong.
- Tiền bối ngày xưa truyền thụ cho ta chân ngôn chữ cổ, hiện giờ mới có thể lĩnh ngộ được một chút trong đó, nhưng cho dù chỉ lĩnh ngộ một chút thôi, cũng không hề yếu hơn chữ cổ quanh người Tần Đãng Thiên.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, hắn vừa dứt lời, lập tức chữ "kiếm" cổ lập tức đánh ra. Trong khoảnh khắc, thiên địa hóa thành thế giới của kiếm vực, kiếm thời không vắt ngang hư không, uy lực kinh thiên, lực lượng vô tận này không ngờ chỉ từ trong một chữ cổ bạo phát ra, có thể thấy được là kinh người cỡ nào.
Tần Đãng Thiên hắn cũng am hiểu lực lượng chữ cổ, hắn được xưng là lĩnh ngộ vạn pháp chi đạo, vòng sáng chữ cổ chung quanh tất cả đều là lực lượng thiên đạo, có chiến lực vô song.
Nhưng hiện giờ, thủ đoạn lĩnh ngộ của Tần Vấn Thiên cũng tương tự, có điều lại không giống hoàn toàn, Tần Vấn Thiên là lĩnh ngộ theo những gì mà thanh niên áo trắng thần bí ở nơi truyền thuyết ngày xưa truyền thụ, lực lượng chân ngôn, bên trong cất chứa lực lượng chân ý của một hoa một thế giới. Đương nhiên Tần Vấn Thiên hiện giờ có thể làm được, có điều chỉ mới là da lông, cách một hoa một thế giới chân chính còn rất xa, nhưng hắn tin rằng, nếu hắn có thể lĩnh ngộ nhiều đạo pháp, vận dụng thuần thục loại năng lực này ít nhất sẽ không yếu hơn vòng sáng chữ cổ của Tần Đãng Thiên.
Tần Vấn Thiên, trừ lĩnh ngộ ra thì chính là tu hành, giống như vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mỏi mệt.
Rất nhiều năm sau, hắn cảm thấy mình đã đến một bình cảnh thì mới ngừng, chuẩn bị ra ngoài một chút để giải sầu, thăm người nhà của mình, muốn một lần là xong vẫn rất khó. Thần Vương Hi dùng hết cả đời cũng vượt qua được, hiện giờ tuy rằng đã vạch cho mình một con đường, nhưng cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được. Thiên phú, ngộ tính, tâm cảnh, thời cơ giống như thiếu một thứ cũng không được.
Một ngày này, Tần Vấn Thiên lại ra khỏi thiên quật, hắn tới chỗ Khúc Thần bái phỏng một chuyến, dù sao đã đáp ứng Khúc Thần tiền bối là sẽ tới thăm rồi. Nếu đã đi ngang qua thì tất nhiên là phải ghé vào chơi, thần nữ Nghê Thường không có mặt, nên cũng không phải xấu hổ. Nhưng Khúc Thần lại lấy việc đó ra để cười trêu Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên cười khổ không thôi, có điều xem ra, Khúc Thần không bởi vậy mà tức giận, giống như nhìn rất thoáng, vô cùng tiêu sái.
Lời nói của thế nhân có liên quan gì tới lão đâu, tâm cảnh thông thoáng, tu là ở ý. Huống chi lão biết Tần Vấn Thiên lúc trước là vì ngăn cản cháu gái Nghê Thường của lão đi mạo hiểm nên mới làm vậy.
Tần Vấn Thiên sau đó trở về Thanh Huyền, bầu bạn với thê tử và người thân, rất hoà thuận vui vẻ. Hiện giờ, tu vi của thân nhân Tần Vấn Thiên đã khác xưa, tiên nhân ở khắp nơi. Bọn họ cũng đã quen Tần Vấn Thiên ở bên ngoài nhiều năm mới trở về một lần, ai cũng có cuộc sống riêng, ở Thanh Huyền sống rất thoải mái. Nơi này như là nơi thế ngoại, không có ai quấy nhiễu, Thiên Đế Tần Vấn Thiên nhất thống, càng không ai dám khiêu chiến quyền uy của Thiên Đế thành.
Về sau, Tần Vấn Thiên chuẩn bị tới Thanh Thành giới một chuyến, dù sao hắn hiện giờ vẫn là Thanh Thành giới chủ, không ngờ rất nhiều năm không tới đó, Thanh Thành giới chủ hắn thật đúng là không xứng chức.
Dạ Thiên Vũ sau khi nghe thấy ý tưởng của Tần Vấn Thiên thì cũng theo tới. Tần Vấn Thiên dẫn nàng ta đi cùng, đối với Dạ Thiên Vũ mà nói, Thanh Thành giới tuy rằng lấy từ tên của Mạc Khuynh Thành và Thanh nhi, nhưng đối với nàng ta mà nói cũng có ý nghĩa phi phàm, Tần Vấn Thiên là vì nàng ta mà đánh hạ mảnh giang sơn đó.
Thanh Thành, trong Thanh Thành điện, trừ mấy vị cung chủ Hoang Thiên Cung, Hiên Viên cung, Hạ Lan cung cùng với người của Thanh Thành giới sau khi biết Tần Vấn Thiên trở về thì trong lòng kích động không thôi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thanh Thành giới bái kiến Tần Vấn Thiên.
Hiện giờ, tên của Tần Vấn Thiên đã truyền khắp thái cổ Tiên Vực, Thanh Thành giới chủ của bọn họ đã đã thiên thần cao cao tại thượng, là nhân vật trong truyền thuyết.
Trong Thanh Thành điện, Tần Vấn Thiên tiếp kiến mọi người, nhìn bộ dạng tất cung tất kính của mọi người trước mắt, so với trước kia thì càng thành kính hơn, thậm chí lờ mờ lộ ra vẻ kính sợ. Thiên thần đối với bọn họ mà nói là truyền thuyết chân chính, giới chủ trẻ tuổi của bọn họ trong mấy trăm năm ngắn ngủi đã bước vào cảnh giới đó, mỗi lần nghĩ đến đây, bọn họ đều run sợ không thôi.
- Giới chủ, Hiên Viên nguyện thề sống chết theo ngài, giới chủ có thể mang ta theo bên cạnh, làm một tôi tớ phụng dưỡng ngươi không?
Hiên Viên cung chủ khom người nói. Hiên Viên thị của hắn chính là thế gia, loại người kiêu ngạo này lại nguyện ý đi theo bên cạnh làm người hầu. Người hầu của thiên thần còn hơn xa làm một Hiên Viên cung chủ và chủ nhân của Hiên Viên, đi theo Tần Vấn Thiên có thể kém sao? Nghe nói, những thuộc hạ đích hệ của Tần Vấn Thiên đều đã là tồn tại giới chủ.
- Ngươi thay ta trấn thủ tốt Hiên Viên cung là được rồi, đây chính là căn cơ của ta ở thái cổ.
Tần Vấn Thiên cười nói, hiển nhiên là cự tuyệt, Hiên Viên cung chủ có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu.
- Được rồi, các ngươi lui cả đi.
Tần Vấn Thiên phất tay nói. Mọi người khom người cáo lui, có điều lại vẫn có người không đi, là Hạ Lan Giang Sơn của Hạ Lan thị và Hạ Lan Thu Nguyệt mà hắn dẫn đến.
- Hạ Lan, có việc gì à?
Hỏi.
- Thuộc hạ...
Hạ Lan Giang Sơn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Vừa rồi Tần Vấn Thiên đã cự tuyệt Hiên Viên.
- Đế Thiên đâu?
Hạ Lan Thu Nguyệt mắt sáng rực nhìn Tần Vấn Thiên, không hề có vẻ kính sợ, ngược lại mắt đẹp của nàng ta lộ ra mấy phần u oán.
Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt của Hạ Lan Thu Nguyệt, cười khổ nói:
- Năm đó ngươi đã từng thấy Đế Thiên, còn cần ta phải nhiều lời à. Hiện giờ ta cũng không giáu gì ngươi, ta chính là Đế Thiên, Đế Thiên chính là ta, hắn chỉ là hóa thân ngoài thân của ta. Hiện giờ đã hóa thành một thể.
Thân thể Hạ Lan Giang Sơn run lên, bí mật này Hạ Lan Thu Nguyệt chưa từng nói với hắn. Lúc này Tần Vấn Thiên nói ra, hắn cuối cùng cũng minh bạch một số thái độ của Hạ Lan Thu Nguyệt, thì ra không ngờ là như vậy.
Hạ Lan Thu Nguyệt khẽ cắn môi, vẫn quật cường nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ta có thể đi theo ngươi hay không?
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Làm nha hoàn cho ngươi, hầu hạ ngươi, chẳng lẽ không được à?
Hạ Lan Thu Nguyệt u oán nói.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Hạ Lan Giang Sơn, nói:
- Đây là ngươi bảo nàng ta làm vậy à?
Hạ Lan Giang Sơn ánh mắt cứng đờ, Hạ Lan Thu Nguyệt lại mở miệng nói:
- Bản thân ta cũng nguyện ý, ngươi hiện giờ là thiên thần, chẳng lẽ ta làm nha hoàn cũng không xứng sao?
Tần Vấn Thiên nhìn vẻ mặt quật cường của mỹ nhân trước mắt, cười khổ không thôi, khó nhất là nhận ơn của mỹ nhân. Hắn trong lòng không khỏi nhớ tới Tiêu mỹ nhân, có chút thương cảm!
Trước kia, bản tôn và hóa thân ngoài thân, mỗi bên có tám tinh hồn, hiện giờ quy nhất, tinh hồn không ngờ đều trực tiếp chồng lên nhau, Tần Vấn Thiên tất nhiên vô cùng hài lòng, điều này có nghĩa là trên người hắn tập hợp sở trường của cả hai thân thể, có thể dung hợp lực lượng thuộc tính tốt hơn, cảm ngộ lực lượng thiên đạo của cường đại hơn.
Đương nhiên, đây cũng không phải là mục đích cuối cùng của Tần Vấn Thiên, Thần Vương Hi lưu lại lời dặn, muốn hắn câu thông với tinh thần vô tận của Cửu Thiên Tinh Hà, đây mới là mục tiêu cuối cùng. Hiển nhiên so với có mười sáu tinh hồn thì phi phàm hơn, một khi có thể làm được như vậy, vì hắn có thể sử dụng các lực lượng thuộc tính trong thiên hạ, không có đạo pháp nào mà hắn không thể tu hành.
Theo thân thể dần dần bình phục, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, cảm giác sự lưu động của máu trong cơ thể, hai cỗ lực lượng huyết mạch sôi trào trong cơ thể, huyết mạch màu trắng tinh thuần giống như ánh lửa hiện giờ càng sáng hơn. Trước kia huyết mạch này ban cho Tần Vấn Thiên năng lực vạn độc bất xâm, về sau theo sự trưởng thành của Đế Thiên, thiên phú chất chứa trong huyết mạch này cũng càng lúc càng mạnh, chớ nói là vạn độc, cho dù là bất kỳ lực lượng ác độc nào như ăn mòn, nguyền rủa, huyết mạch này đều có thể tinh lọc hết.
Hơn nữa, ngoại công từng nói, áo nghĩa chung cực của huyết mạch có thể ngộ vạn pháp. Đế Thiên cũng từng cảm giác được loại lực lượng huyết mạch này. Có thể giúp đỡ cảm ngộ dung hợp lực lượng thuộc tính trong cơ thể, chỉ là bởi vì Đế Thiên chủ tu lực lượng phong ấn, mấy tinh hồn phía sau đều có thuộc tính phong ấn, cho nên năng lực huyết mạch vẫn chưa được khai phá hoàn toàn.
Đế Thiên, đại bộ phận thời gian đều đang cảm ngộ, đang thủ hộ, cực ít tham dự chiến đấu.
Một loại huyết mạch khác, huyết mạch Yêu Thần của Lạc Thần thị thì cuồng bạo hơn, cuồn cuộn vô cùng hung mãnh trong cơ thể, hơn nữa khi ở trong cơ thể Đế Thiên, hắn đã giác tỉnh thiên phú của bản thân, hiện giờ khi huyết mạch phóng thích, Tần Vấn Thiên triệu hồi vạn yêu.
Lúc này, Tần Vấn Thiên tùy ý để cỗ lực lượng huyết mạch này phóng thích, chảy điên cuồng, trong cơ thể Tần Vấn Thiên giống như có mưa rền gió dữ, một hư ảnh giống như là thái cổ Yêu Thần xuất hiện phía sau thân thể của Tần Vấn Thiên. Trong nháy mắt này, hư không bên trên Tần Vấn Thiên, chung quanh xuất hiện vạn yêu, yêu thú nhiều vô tận giống như đang điên cuồng gầm rú. Vào lúc này, Tần Vấn Thiên có thể cảm nhận được sự tồn tại của tất cả Võ Mệnh Tinh Thần yêu thú trong Cửu Thiên Tinh Hà.
- So với dung hợp thân thể chưa dung hợp thì rõ rang hơn.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Trước kia lúc hai thân thể chưa quy nhất, Đế Thiên đã có thể làm được như vậy, nhưng chỉ là loại cảm giác đó hiện giờ đã mãnh liệt hơn, có thể cảm giác được sự tồn tại của Võ Mệnh Tinh Thần một cách rõ ràng hơn.
Cửu Thiên Tinh Hà, tinh thần vô cùng vô tận, tinh hồn thuộc tính yêu thú cũng nhiều vô cùng, hắn bắt đầu thử cảm giác, câu thông với những Võ Mệnh Tinh Thần này, thử dể những Võ Mệnh Tinh Thần này chiếu ánh sáng tinh thần xuống cho hắn sử dụng.
Đây là một quá trình lâu dài mà nhàm chán, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn nỗ lực, Thần Vương Hi theo đuổi sự siêu thoát, siêu thoát sự tồn tại của Cửu Thiên Tinh Hà, nếu muốn siêu thoát, vậy thì hắn phải hoàn thành một bước này, chỉ cần có thể bước ra được một bước này. Sau này tu hành tất nhiên sẽ tiến triển cực nhanh, so với các thiên thần của thái cổ thì có ưu thế cực lớn, như vậy hắn có một ngày sẽ có thể đứng trên đỉnh thái cổ, nhìn xuống Tần tộc mà hiện giờ đối với hắn mà nói thì là cường đại không thể bì nổi.
Tần tộc không chỉ có có Tần Chính và Tần Đãng Thiên, Tần Đỉnh chính là tồn tại nổi danh ngang với gia gia Tần Thiên Cương, lão so với Tần Chính thì càng cường đại hơn nhiều.
Đây là một lần tu hành cực lâu, Tần Vấn Thiên rất chuyên tâm, vứt hết tất cả tạp niệm ra sau đầu, an tâm cảm ngộ.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong nháy mắt lại mấy chục năm trôi qua.
Một ngày này, bên trong Cửu Thiên Tinh Hà, trên một viên Võ Mệnh Tinh Thần, một thân ảnh thanh niên anh tuấn đứng trên viên tinh thần này, cảm giác lực lượng thuộc tính của viên Võ Mệnh Tinh Thần này, thuộc tính hỏa diễm. Tần Vấn Thiên không có loại tinh hồn thuộc tính này, nhưng lúc này, lực lượng hỏa diễm đang không ngừng ùa vào trong thân thể hắn, khi thật sự đi lên viên Võ Mệnh Tinh Thần này, hắn đã có thể cảm ngộ ra loại lực lượng thuộc tính này, tùy thời hấp thu lực lượng tinh thần trong đó.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vung tay, trong nháy mắt, một tòa thần trận hỏa diễm đáng sợ giống như được sinh ra, ập về phía trước, hủy diệt tất cả, khiến những gì trong thế gian hóa thành tro tàn. Hiển nhiên, hắn không đơn giản chỉ là hấp thu lực lượng tinh thần, mà là thật sự có thể sử dụng. Nhưng một khi rời xa viên Võ Mệnh Tinh Thần này, hắn liền không thể dễ dàng mượn dùng lực lượng này nữa. Tình hình này những năm gần đây Tần Vấn Thiên đã trải qua rất nhiều lần rồi, cũng thử rất nhiều lần.
- Hay là lĩnh ngộ năng lực khác trước.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ. Lập tức hắn nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc, trên Võ Mệnh Tinh Thần, nổi lên một trận gió bão kiếm đáng sợ, trong gió bão kiếm này giống như cất chứa lực lượng thời không, điên cuồng gào thét. Chung quanh thân thể Tần Vấn Thiên giống như xuất hiện một thanh kiếm vô cùng rực rỡ, toàn bộ thế giới hóa thành kiếm vực thời không.
- Một hoa một thế giới.
Tần Vấn Thiên thì thầm, nhớ đến cảnh nhìn thấy người thần bí áo trắng trong thế giới luân hồi, hắn nhắm mắt lại, an tâm cảm ngộ. Trong phút chốc, kiếm uy thiên đạo thời không không ngừng ngưng tụ, trên thiên khung xuất hiện một chữ "kiếm" cổ, vào lúc này, trong thiên địa có ánh nến lưu động, kiếm uy vô tận đó giống như giao hòa với chữ "kiếm" cổ, lập tức được phong tồn bên trong.
- Tiền bối ngày xưa truyền thụ cho ta chân ngôn chữ cổ, hiện giờ mới có thể lĩnh ngộ được một chút trong đó, nhưng cho dù chỉ lĩnh ngộ một chút thôi, cũng không hề yếu hơn chữ cổ quanh người Tần Đãng Thiên.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, hắn vừa dứt lời, lập tức chữ "kiếm" cổ lập tức đánh ra. Trong khoảnh khắc, thiên địa hóa thành thế giới của kiếm vực, kiếm thời không vắt ngang hư không, uy lực kinh thiên, lực lượng vô tận này không ngờ chỉ từ trong một chữ cổ bạo phát ra, có thể thấy được là kinh người cỡ nào.
Tần Đãng Thiên hắn cũng am hiểu lực lượng chữ cổ, hắn được xưng là lĩnh ngộ vạn pháp chi đạo, vòng sáng chữ cổ chung quanh tất cả đều là lực lượng thiên đạo, có chiến lực vô song.
Nhưng hiện giờ, thủ đoạn lĩnh ngộ của Tần Vấn Thiên cũng tương tự, có điều lại không giống hoàn toàn, Tần Vấn Thiên là lĩnh ngộ theo những gì mà thanh niên áo trắng thần bí ở nơi truyền thuyết ngày xưa truyền thụ, lực lượng chân ngôn, bên trong cất chứa lực lượng chân ý của một hoa một thế giới. Đương nhiên Tần Vấn Thiên hiện giờ có thể làm được, có điều chỉ mới là da lông, cách một hoa một thế giới chân chính còn rất xa, nhưng hắn tin rằng, nếu hắn có thể lĩnh ngộ nhiều đạo pháp, vận dụng thuần thục loại năng lực này ít nhất sẽ không yếu hơn vòng sáng chữ cổ của Tần Đãng Thiên.
Tần Vấn Thiên, trừ lĩnh ngộ ra thì chính là tu hành, giống như vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mỏi mệt.
Rất nhiều năm sau, hắn cảm thấy mình đã đến một bình cảnh thì mới ngừng, chuẩn bị ra ngoài một chút để giải sầu, thăm người nhà của mình, muốn một lần là xong vẫn rất khó. Thần Vương Hi dùng hết cả đời cũng vượt qua được, hiện giờ tuy rằng đã vạch cho mình một con đường, nhưng cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được. Thiên phú, ngộ tính, tâm cảnh, thời cơ giống như thiếu một thứ cũng không được.
Một ngày này, Tần Vấn Thiên lại ra khỏi thiên quật, hắn tới chỗ Khúc Thần bái phỏng một chuyến, dù sao đã đáp ứng Khúc Thần tiền bối là sẽ tới thăm rồi. Nếu đã đi ngang qua thì tất nhiên là phải ghé vào chơi, thần nữ Nghê Thường không có mặt, nên cũng không phải xấu hổ. Nhưng Khúc Thần lại lấy việc đó ra để cười trêu Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên cười khổ không thôi, có điều xem ra, Khúc Thần không bởi vậy mà tức giận, giống như nhìn rất thoáng, vô cùng tiêu sái.
Lời nói của thế nhân có liên quan gì tới lão đâu, tâm cảnh thông thoáng, tu là ở ý. Huống chi lão biết Tần Vấn Thiên lúc trước là vì ngăn cản cháu gái Nghê Thường của lão đi mạo hiểm nên mới làm vậy.
Tần Vấn Thiên sau đó trở về Thanh Huyền, bầu bạn với thê tử và người thân, rất hoà thuận vui vẻ. Hiện giờ, tu vi của thân nhân Tần Vấn Thiên đã khác xưa, tiên nhân ở khắp nơi. Bọn họ cũng đã quen Tần Vấn Thiên ở bên ngoài nhiều năm mới trở về một lần, ai cũng có cuộc sống riêng, ở Thanh Huyền sống rất thoải mái. Nơi này như là nơi thế ngoại, không có ai quấy nhiễu, Thiên Đế Tần Vấn Thiên nhất thống, càng không ai dám khiêu chiến quyền uy của Thiên Đế thành.
Về sau, Tần Vấn Thiên chuẩn bị tới Thanh Thành giới một chuyến, dù sao hắn hiện giờ vẫn là Thanh Thành giới chủ, không ngờ rất nhiều năm không tới đó, Thanh Thành giới chủ hắn thật đúng là không xứng chức.
Dạ Thiên Vũ sau khi nghe thấy ý tưởng của Tần Vấn Thiên thì cũng theo tới. Tần Vấn Thiên dẫn nàng ta đi cùng, đối với Dạ Thiên Vũ mà nói, Thanh Thành giới tuy rằng lấy từ tên của Mạc Khuynh Thành và Thanh nhi, nhưng đối với nàng ta mà nói cũng có ý nghĩa phi phàm, Tần Vấn Thiên là vì nàng ta mà đánh hạ mảnh giang sơn đó.
Thanh Thành, trong Thanh Thành điện, trừ mấy vị cung chủ Hoang Thiên Cung, Hiên Viên cung, Hạ Lan cung cùng với người của Thanh Thành giới sau khi biết Tần Vấn Thiên trở về thì trong lòng kích động không thôi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thanh Thành giới bái kiến Tần Vấn Thiên.
Hiện giờ, tên của Tần Vấn Thiên đã truyền khắp thái cổ Tiên Vực, Thanh Thành giới chủ của bọn họ đã đã thiên thần cao cao tại thượng, là nhân vật trong truyền thuyết.
Trong Thanh Thành điện, Tần Vấn Thiên tiếp kiến mọi người, nhìn bộ dạng tất cung tất kính của mọi người trước mắt, so với trước kia thì càng thành kính hơn, thậm chí lờ mờ lộ ra vẻ kính sợ. Thiên thần đối với bọn họ mà nói là truyền thuyết chân chính, giới chủ trẻ tuổi của bọn họ trong mấy trăm năm ngắn ngủi đã bước vào cảnh giới đó, mỗi lần nghĩ đến đây, bọn họ đều run sợ không thôi.
- Giới chủ, Hiên Viên nguyện thề sống chết theo ngài, giới chủ có thể mang ta theo bên cạnh, làm một tôi tớ phụng dưỡng ngươi không?
Hiên Viên cung chủ khom người nói. Hiên Viên thị của hắn chính là thế gia, loại người kiêu ngạo này lại nguyện ý đi theo bên cạnh làm người hầu. Người hầu của thiên thần còn hơn xa làm một Hiên Viên cung chủ và chủ nhân của Hiên Viên, đi theo Tần Vấn Thiên có thể kém sao? Nghe nói, những thuộc hạ đích hệ của Tần Vấn Thiên đều đã là tồn tại giới chủ.
- Ngươi thay ta trấn thủ tốt Hiên Viên cung là được rồi, đây chính là căn cơ của ta ở thái cổ.
Tần Vấn Thiên cười nói, hiển nhiên là cự tuyệt, Hiên Viên cung chủ có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu.
- Được rồi, các ngươi lui cả đi.
Tần Vấn Thiên phất tay nói. Mọi người khom người cáo lui, có điều lại vẫn có người không đi, là Hạ Lan Giang Sơn của Hạ Lan thị và Hạ Lan Thu Nguyệt mà hắn dẫn đến.
- Hạ Lan, có việc gì à?
Hỏi.
- Thuộc hạ...
Hạ Lan Giang Sơn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Vừa rồi Tần Vấn Thiên đã cự tuyệt Hiên Viên.
- Đế Thiên đâu?
Hạ Lan Thu Nguyệt mắt sáng rực nhìn Tần Vấn Thiên, không hề có vẻ kính sợ, ngược lại mắt đẹp của nàng ta lộ ra mấy phần u oán.
Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt của Hạ Lan Thu Nguyệt, cười khổ nói:
- Năm đó ngươi đã từng thấy Đế Thiên, còn cần ta phải nhiều lời à. Hiện giờ ta cũng không giáu gì ngươi, ta chính là Đế Thiên, Đế Thiên chính là ta, hắn chỉ là hóa thân ngoài thân của ta. Hiện giờ đã hóa thành một thể.
Thân thể Hạ Lan Giang Sơn run lên, bí mật này Hạ Lan Thu Nguyệt chưa từng nói với hắn. Lúc này Tần Vấn Thiên nói ra, hắn cuối cùng cũng minh bạch một số thái độ của Hạ Lan Thu Nguyệt, thì ra không ngờ là như vậy.
Hạ Lan Thu Nguyệt khẽ cắn môi, vẫn quật cường nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ta có thể đi theo ngươi hay không?
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Làm nha hoàn cho ngươi, hầu hạ ngươi, chẳng lẽ không được à?
Hạ Lan Thu Nguyệt u oán nói.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Hạ Lan Giang Sơn, nói:
- Đây là ngươi bảo nàng ta làm vậy à?
Hạ Lan Giang Sơn ánh mắt cứng đờ, Hạ Lan Thu Nguyệt lại mở miệng nói:
- Bản thân ta cũng nguyện ý, ngươi hiện giờ là thiên thần, chẳng lẽ ta làm nha hoàn cũng không xứng sao?
Tần Vấn Thiên nhìn vẻ mặt quật cường của mỹ nhân trước mắt, cười khổ không thôi, khó nhất là nhận ơn của mỹ nhân. Hắn trong lòng không khỏi nhớ tới Tiêu mỹ nhân, có chút thương cảm!
Bình luận facebook