Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2076: Tinh thần sáng nhất
Thiên quật, trong tinh không bao la, Tần Vấn Thiên nhắm mắt tu hành, từng đạo ánh sáng tinh thần trên những Võ Mệnh Tinh Thần khác nhau chiếu xuống người hắn. Nếu là tu hành trước kia, nhiều lực lượng tinh thần như vậy, tuyệt đối có thể khiến sự tu hành của Tần Vấn Thiên có tiến triển cực nhanh, nhưng hiện giờ thì khác rồi, hắn đã là thiên thần.
Thiên thần, trọng ở ngộ đạo, lực lượng tinh thần chỉ là cơ sở để phóng thích đạo pháp mà thôi.
Mục đích của Tần Vấn Thiên cũng không phải là muốn không ngừng hấp thu lực lượng tinh thần, mà là để cảm nhận chư thiên tinh thần.
Hơn hai trăm năm, hắn mặc dù đang không ngừng tiến bộ, nhưng vẫn không làm được.
Lúc này, Tần Vấn Thiên vận chuyển Bất Tử kinh, ở trên người hắn giống như có linh hồn rời thể, một thân ảnh hư ảo từ trong cơ thể hắn đi ra, hướng tới tinh không vô ngần, lực lượng tinh thần vô cùng vô tận cũng tỏa ra các chư thiên tinh thần.
Mỗi một dòng linh hồn chiếm một phương vị, một màn này kéo dài rất lâu, cho tới lúc Tần Vấn Thiên có thể có thể cảm giác được tinh không mênh mông, Cửu Thiên Tinh Hà, lực lượng linh hồn của hắn giống như không có chỗ nào là không có mặt.
Tần Vấn Thiên dùng hết các loại thủ đoạn, vẫn không thể ngộ được. Hiện giờ thử lợi dụng năng lực phân hoá lực lượng linh hồn của Bất Tử kinh, khiến linh hồn của mình hóa thân thành hư ảnh linh hồn nhiều vô tận đi tới mỗi một ngóc ngách trong tinh không, cảm giác sự tồn tại của Võ Mệnh Tinh Thần.
Nhưng mà, Võ Mệnh Tinh Thần này là vô cùng tận chân chính, không biết có bao nhiêu viên, hư ảnh linh hồn của linh hồn có mặt ở vô số nơi, chiếm các phương vị trong tinh không, lại vẫn không biết cần bao lâu mới có thể bao phủ cả cửu thiên. Hắn hiện tại chưa có loại năng lực này, giống như Thần Vương Hi, dùng ý niệm của mình bao phủ trên Cửu Thiên Tinh Hà.
Mặc dù không thể bao phủ, nhưng theo thời gian trôi qua, trong đầu Tần Vấn Thiên giống như xuất hiện tinh không bao la, mà hắn thì đang đặt mình trong đó, vô số lực lượng linh hồn truyền đến từng bức họa, rung động, đồ sộ, hơn xa hắn một mình đứng trong Cửu Thiên Tinh Hà nhìn lên tinh không.
Tần Vấn Thiên lúc này cảm giác con người rất nhỏ bé, giống như là bụi bậm.
Nhưng mà, chính tồn tại bụi bậm nhỏ bé này lại có thể cao đến cửu thiên, thậm chí siêu việt tất cả.
Vào lúc này Tần Vấn Thiên còn có một loại cảm giác, rất nhiều tinh thần, giống như khác nhau, lại giống như giống nhau, bọn họ đều là tinh thần trên bầu trời, phóng thích ra quang huy, bất kể linh hồn ở góc nào cũng đều có thể cảm giác được sự tráng lệ của Cửu Thiên Tinh Hà, những ánh sáng tinh thần đó đều đang thể chiếu tới.
Tần Vấn Thiên chợt hiểu ra, Cửu Thiên Tinh Hà, tinh thần nhiều vô tận, trên thực tế tất cả ánh sáng tinh thần đều có thể chiếu xuống người ngươi, nhưng mà nhân loại lại vì sự tồn tại của Võ Mệnh Tinh Thần, chỉ có thể nhìn thấy một viên tinh thần, hấp thu quang hoa của một viên tinh thần.
Vì sao?
Vì sao lại như vậy?
Bởi vì tinh hồn à?
Nhưng mà, với cảnh giới hiện giờ của hắn, cho dù không câu thông tinh hồn, đứng trong tinh không vẫn có thể cảm giác sự tồn tại của chư thiên tinh thần, một khi đã như vậy, tinh hồn rốt cuộc là giúp tu sĩ Võ Mệnh tu hành, hay là giới hạn sự tu hành của tu sĩ Võ Mệnh?
Tần Vấn Thiên trong lòng chấn động, trong đầu giống như có một đạo linh quang xẹt qua, Thiên Đạo Thánh viện, trong thế giới luân hồi, vì sao hắn có thể cảm ngộ tu hành được lực lượng của các loại thuộc tính?
Bởi vì ở đó, hắn không có tất cả của ngoại giới, không có tinh hồn, chỉ cần hắn có thể cảm giác sự tồn tại của loại thuộc tính này thì có thể thông qua lĩnh ngộ mà có được.
Nếu như vũ trụ bao la này thật sự tồn tại thế giới ở ngoài thái cổ, liệu có tu hành giống như người ở thái cổ không?
Thế giới luân hồi, thế giới mà thanh niên áo trắng cường đại thần bí sáng tạo ra, nếu có thể dựa vào ngộ tính để lĩnh ngộ các loại thuộc tính, vì sao thái cổ được cửu thiên tinh hồn bao phủ lại không được.
- Vì sao Thần Vương Hi lưu lại thanh âm, nếu lực lượng của chư thiên tinh thần hàng lâm lên người, người nhỏ tinh thần sẽ hóa thành tinh hồn thứ chín, ý nghĩa tồn tại của tinh hồn thứ chín là gì? Hoặc là nói, nó có thật sự cần tồn tại không?
Trong lòng Tần Vấn Thiên đột nhiên sinh ra một suy nghĩ cực kỳ lớn mật, hắn cảm thấy Tinh Môn trong linh hồn, người của giới tu hành đều biết, một phiến Tinh Môn chỉ có thể tồn tại một viên tinh hồn.
Như vậy hắn cũng muốn xem, hắn đồng thời câu thông với nhiều tinh thần thì sẽ như thế nào?
Tần Vấn Thiên hít sâu, trong lòng vô cùng kiên định, nhiều năm như vậy, vẫn không, hắn phải thử một lần, cho dù là thất bại thì sao, cũng chẳng có gì tiếc nuối.
Linh hồn của hắn, cảm giác của hắn hàng lâm lên rất nhiều Võ Mệnh Tinh Thần khác nhau, tu sĩ Võ Mệnh trước lúc đúc tinh hồn, bản thân chính là không chịu sự hạn chế của thuộc tính, chỉ cần cảm giác có thể tới được thì có thể câu thông với Võ Mệnh Tinh Thần thuộc tính bất kỳ, mà hiện giờ, cảm giác của hắn có thể tới được cửu thiên.
Sự tu hành của con người vốn là không có cực hạn, vì sao phải cứ phải tự cho thêm cực hạn.
Vào lúc này, nội tâm Tần Vấn Thiên vô cùng kiên định, lực lượng linh hồn vô tận của hắn, cảm giác của hắn, hàng lâm lên trên từng viên Võ Mệnh Tinh Thần trên Cửu Thiên Tinh Hà. Vào lúc này Tần Vấn Thiên giống như đặt mình trong trung tâm tinh không vô tận, ánh sáng tinh thần vô tận rót lên thân thể hắn, dừng ở trong đầu hắn, muốn vào Tinh Môn của hắn, khi từng luồng ánh sáng tinh hồn hàng lâm, không giống như trước kia, thuận thế giác tỉnh tinh hồn, bởi vì lần này, Tần Vấn Thiên không chỉ thử câu thông với một viên Võ Mệnh Tinh Thần, mà là Võ Mệnh Tinh Thần nhiều vô cùng vô tận.
- Ầm!
Tinh Môn Tần Vấn Thiên rung chuyển kịch liệt, sau đó linh hồn của hắn cũng run rẩy. Một cỗ cảm giác đau đớn vô cùng mãnh liệt kích thích hồn phách của Tần Vấn Thiên, giống như linh hồn sắp vỡ nát, bên trong Tinh Môn, các loại ánh sáng tinh thần hỗn loạn giống như đang ở giãy dụa, muốn khiến Tinh Môn vỡ nát.
Thất bại rồi sao?
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, ý tưởng điên cuồng lớn mật như vậy chẳng lẽ chỉ là hắn một bên tình nguyện thôi sao?
Đúng vậy, thế gian có bao nhiêu cường giả, lịch sử thái cổ có bao nhiêu nhân vật phong lưu, bọn họ chẳng lẽ không có ai từng thử à. Nhưng mà, có ai có thể đột phá sự cực hạn của thiên địa.
Đây chính là trật tự của thái cổ sao? Từ xưa đến nay không ai có thể phá vỡ được.
Tần Vấn Thiên không cam lòng, nếu là linh hồn vỡ nát thì cho dù hắn tu hành Bất Tử kinh, cũng không thể giữ được mạng. Nhưng hắn thật sự không cam lòng, hai trăm năm, chưa từng làm được, như vậy, con đường này, rốt cuộc nên đi như thế nào?
Vào lúc này, Tần Vấn Thiên không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ tới Thần Vương Hi, nghĩ tới những lời mà gia gia đã nói với hắn. Gia gia tin rằng hắn có thể làm được, hắn sẽ sáng tạo ra lịch sử.
Thần Vương Hi, hắn muốn siêu thoát, hắn không tiếc tất cả mọi giá, cho dù là vẫn lạc thì cũng vẫn muốn siêu thoát, không cam lòng bị cửu thiên trói buộc, hắn muốn khống chế cửu thiên trong tay.
Hắn tuy rằng thất bại, nhưng linh hồn của hắn hóa thành người nhỏ tinh thần, trong chứa tinh không, hắn hy vọng hậu nhân có người có thể làm được.
Hiện giờ, hắn kế thừa người nhỏ tinh thần của Thần Vương Hi.
Muốn siêu việt cửu thiên, như vậy hiển nhiên phải làm chuyện mà tiền nhân không có ai làm, việc mà không ai dám làm. Hiện giờ hắn đã hiểu ra, đi tới một bước này, hắn không cam lòng chịu thất bại, Tần Vấn Thiên tin rằng, con đường mà hắn đi hẳn là đúng. Minh ngộ này sẽ không sai, hiện giờ vấn đề là, hắn có dám bước ra một bước này hay không thôi.
Bước nhầm thì có thể là vạn kiếp bất phục, thân tử đạo tiêu.
Có tiếp tục không?
Tần Vấn Thiên trong lòng đang giãy dụa.
- Thần Vương Hi, ngươi biến thành người nhỏ tinh thần, từng cứu ta một mạng, nếu ta thân vẫn, hy vọng ngươi còn có thể hiển linh, bảo vệ một dòng linh hồn của ta không diệt.
Tần Vấn Thiên như là đang lẩm bẩm nói, hắn lựa chọn tiếp tục.
Muốn có tạo hóa lớn tất nhiên là phải không biết sợ, không dám bước ra một bước đó thì nói gì tới siêu thoát. Tuổi nhỏ hắn từng tự cắt kinh mạch để đặt chân vào võ lộ. Hiện giờ đã là thiên thần, biết rõ là đúng thì vì sao không dám, vì sao không dám khiêu chiến trật tự của thiên địa.
Vô tận ánh sáng tinh thần đến từ những Võ Mệnh Tinh Thần khác nhau tiếp tục điên cuồng vào bên trong Tinh Môn trong đầu Tần Vấn Thiên, chỗ linh hồn tồn tại.
Vào lúc này, phiến Tinh Môn đó của Tần Vấn Thiên giống như cất chứa tinh thần vô tận của cửu thiên, giống như có chứa một mảng tinh không. Linh hồn của Tần Vấn Thiên nổ ầm một tiếng, lực lượng linh hồn nhiều vô tận ở bên ngoài cùng vỡ vụn, Tinh Môn nứt ra, linh hồn run rẩy dữ dội. Trong đầu Tần Vấn Thiên, sâu trong linh hồn, giống như khai thiên tích địa, lực lượng vô cùng đáng sợ đó trực tiếp khiến Tần Vấn Thiên hôn mê, mất đi tri giác. Thân thể hắn thì vẫn ở trong tinh không bao la, giống như một hại bụi, vô cùng nhỏ bé.
Cửu Thiên Tinh Hà, tinh thần vô tận. Tinh không, bao la, một thân thể như hạt bụi bồng bềnh ở đó, trôi nổi trong tinh không, không có mục đích, cũng không có ai phát hiện, tinh không quá lớn, một cỗ thi thể chỉ như là một hạt bụi.
Hạt bụi này chính là thân thể của Tần Vấn Thiên, hắn không biết mình đã phiêu bạt bao lâu, ngủ say bao lâu rồi.
Một ngày này, Tần Vấn Thiên đang trôi nổi ngón tay giật giật, giống như khôi phục một dòng tri giác. Sau đó hắn mở mắt, rực rỡ giống như tinh thần, nhìn về phía tinh không, trong nháy mắt, hắn đứng bật dậy, đứng sừng sững trong tinh không bao la.
- Ta còn sống, còn sống.
Tần Vấn Thiên lầm bầm, trên mặt lộ ra nụ cười, còn sống, không nghi ngờ gì nữa là một chuyện rất tốt đẹp.
Ý niệm của hắn chìm vào trong đầu, cảm giác phiến Tinh Môn đó, khi hắn cảm giác được biến hóa phát sinh bên trong, Tần Vấn Thiên cả người ngây đơ, đứng trong tinh không hồi lâu. Cuối cùng, trên mặt hắn dần dần xuất hiện nụ cười, nụ cười đó rất say mê và thỏa mãn, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi vươn hai tay ra ôm lấy tinh không.
- Từ hôm nay, tinh không bao la, Cửu Thiên Tinh Hà vô cùng vô tận đều do ta sử dụng.
Trong tinh không, thanh âm của Tần Vấn Thiên như có như không, vang vọng trong tinh không bao la. Vào lúc này, trên chư thiên, từng đạo ánh sáng tinh thần chiếu xuống người hắn.
Trong nháy mắt này, Tần Vấn Thiên không còn giống như là một hạt bụi. Hào quang trên người hắn cũng rực rỡ như tinh thần, khi tinh quang vô tận rót lên người hắn, bản thân hắn chính là viên tinh thần sáng nhất trên Cửu Thiên Tinh Hà.
Trong nháy mắt này, trong tinh không bao la, vô số ánh mắt bất giác nhìn về cùng một chỗ, nhìn thấy tinh thần sáng nhất, rực rỡ nhất trong cửu thiên.
Thiên thần, trọng ở ngộ đạo, lực lượng tinh thần chỉ là cơ sở để phóng thích đạo pháp mà thôi.
Mục đích của Tần Vấn Thiên cũng không phải là muốn không ngừng hấp thu lực lượng tinh thần, mà là để cảm nhận chư thiên tinh thần.
Hơn hai trăm năm, hắn mặc dù đang không ngừng tiến bộ, nhưng vẫn không làm được.
Lúc này, Tần Vấn Thiên vận chuyển Bất Tử kinh, ở trên người hắn giống như có linh hồn rời thể, một thân ảnh hư ảo từ trong cơ thể hắn đi ra, hướng tới tinh không vô ngần, lực lượng tinh thần vô cùng vô tận cũng tỏa ra các chư thiên tinh thần.
Mỗi một dòng linh hồn chiếm một phương vị, một màn này kéo dài rất lâu, cho tới lúc Tần Vấn Thiên có thể có thể cảm giác được tinh không mênh mông, Cửu Thiên Tinh Hà, lực lượng linh hồn của hắn giống như không có chỗ nào là không có mặt.
Tần Vấn Thiên dùng hết các loại thủ đoạn, vẫn không thể ngộ được. Hiện giờ thử lợi dụng năng lực phân hoá lực lượng linh hồn của Bất Tử kinh, khiến linh hồn của mình hóa thân thành hư ảnh linh hồn nhiều vô tận đi tới mỗi một ngóc ngách trong tinh không, cảm giác sự tồn tại của Võ Mệnh Tinh Thần.
Nhưng mà, Võ Mệnh Tinh Thần này là vô cùng tận chân chính, không biết có bao nhiêu viên, hư ảnh linh hồn của linh hồn có mặt ở vô số nơi, chiếm các phương vị trong tinh không, lại vẫn không biết cần bao lâu mới có thể bao phủ cả cửu thiên. Hắn hiện tại chưa có loại năng lực này, giống như Thần Vương Hi, dùng ý niệm của mình bao phủ trên Cửu Thiên Tinh Hà.
Mặc dù không thể bao phủ, nhưng theo thời gian trôi qua, trong đầu Tần Vấn Thiên giống như xuất hiện tinh không bao la, mà hắn thì đang đặt mình trong đó, vô số lực lượng linh hồn truyền đến từng bức họa, rung động, đồ sộ, hơn xa hắn một mình đứng trong Cửu Thiên Tinh Hà nhìn lên tinh không.
Tần Vấn Thiên lúc này cảm giác con người rất nhỏ bé, giống như là bụi bậm.
Nhưng mà, chính tồn tại bụi bậm nhỏ bé này lại có thể cao đến cửu thiên, thậm chí siêu việt tất cả.
Vào lúc này Tần Vấn Thiên còn có một loại cảm giác, rất nhiều tinh thần, giống như khác nhau, lại giống như giống nhau, bọn họ đều là tinh thần trên bầu trời, phóng thích ra quang huy, bất kể linh hồn ở góc nào cũng đều có thể cảm giác được sự tráng lệ của Cửu Thiên Tinh Hà, những ánh sáng tinh thần đó đều đang thể chiếu tới.
Tần Vấn Thiên chợt hiểu ra, Cửu Thiên Tinh Hà, tinh thần nhiều vô tận, trên thực tế tất cả ánh sáng tinh thần đều có thể chiếu xuống người ngươi, nhưng mà nhân loại lại vì sự tồn tại của Võ Mệnh Tinh Thần, chỉ có thể nhìn thấy một viên tinh thần, hấp thu quang hoa của một viên tinh thần.
Vì sao?
Vì sao lại như vậy?
Bởi vì tinh hồn à?
Nhưng mà, với cảnh giới hiện giờ của hắn, cho dù không câu thông tinh hồn, đứng trong tinh không vẫn có thể cảm giác sự tồn tại của chư thiên tinh thần, một khi đã như vậy, tinh hồn rốt cuộc là giúp tu sĩ Võ Mệnh tu hành, hay là giới hạn sự tu hành của tu sĩ Võ Mệnh?
Tần Vấn Thiên trong lòng chấn động, trong đầu giống như có một đạo linh quang xẹt qua, Thiên Đạo Thánh viện, trong thế giới luân hồi, vì sao hắn có thể cảm ngộ tu hành được lực lượng của các loại thuộc tính?
Bởi vì ở đó, hắn không có tất cả của ngoại giới, không có tinh hồn, chỉ cần hắn có thể cảm giác sự tồn tại của loại thuộc tính này thì có thể thông qua lĩnh ngộ mà có được.
Nếu như vũ trụ bao la này thật sự tồn tại thế giới ở ngoài thái cổ, liệu có tu hành giống như người ở thái cổ không?
Thế giới luân hồi, thế giới mà thanh niên áo trắng cường đại thần bí sáng tạo ra, nếu có thể dựa vào ngộ tính để lĩnh ngộ các loại thuộc tính, vì sao thái cổ được cửu thiên tinh hồn bao phủ lại không được.
- Vì sao Thần Vương Hi lưu lại thanh âm, nếu lực lượng của chư thiên tinh thần hàng lâm lên người, người nhỏ tinh thần sẽ hóa thành tinh hồn thứ chín, ý nghĩa tồn tại của tinh hồn thứ chín là gì? Hoặc là nói, nó có thật sự cần tồn tại không?
Trong lòng Tần Vấn Thiên đột nhiên sinh ra một suy nghĩ cực kỳ lớn mật, hắn cảm thấy Tinh Môn trong linh hồn, người của giới tu hành đều biết, một phiến Tinh Môn chỉ có thể tồn tại một viên tinh hồn.
Như vậy hắn cũng muốn xem, hắn đồng thời câu thông với nhiều tinh thần thì sẽ như thế nào?
Tần Vấn Thiên hít sâu, trong lòng vô cùng kiên định, nhiều năm như vậy, vẫn không, hắn phải thử một lần, cho dù là thất bại thì sao, cũng chẳng có gì tiếc nuối.
Linh hồn của hắn, cảm giác của hắn hàng lâm lên rất nhiều Võ Mệnh Tinh Thần khác nhau, tu sĩ Võ Mệnh trước lúc đúc tinh hồn, bản thân chính là không chịu sự hạn chế của thuộc tính, chỉ cần cảm giác có thể tới được thì có thể câu thông với Võ Mệnh Tinh Thần thuộc tính bất kỳ, mà hiện giờ, cảm giác của hắn có thể tới được cửu thiên.
Sự tu hành của con người vốn là không có cực hạn, vì sao phải cứ phải tự cho thêm cực hạn.
Vào lúc này, nội tâm Tần Vấn Thiên vô cùng kiên định, lực lượng linh hồn vô tận của hắn, cảm giác của hắn, hàng lâm lên trên từng viên Võ Mệnh Tinh Thần trên Cửu Thiên Tinh Hà. Vào lúc này Tần Vấn Thiên giống như đặt mình trong trung tâm tinh không vô tận, ánh sáng tinh thần vô tận rót lên thân thể hắn, dừng ở trong đầu hắn, muốn vào Tinh Môn của hắn, khi từng luồng ánh sáng tinh hồn hàng lâm, không giống như trước kia, thuận thế giác tỉnh tinh hồn, bởi vì lần này, Tần Vấn Thiên không chỉ thử câu thông với một viên Võ Mệnh Tinh Thần, mà là Võ Mệnh Tinh Thần nhiều vô cùng vô tận.
- Ầm!
Tinh Môn Tần Vấn Thiên rung chuyển kịch liệt, sau đó linh hồn của hắn cũng run rẩy. Một cỗ cảm giác đau đớn vô cùng mãnh liệt kích thích hồn phách của Tần Vấn Thiên, giống như linh hồn sắp vỡ nát, bên trong Tinh Môn, các loại ánh sáng tinh thần hỗn loạn giống như đang ở giãy dụa, muốn khiến Tinh Môn vỡ nát.
Thất bại rồi sao?
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, ý tưởng điên cuồng lớn mật như vậy chẳng lẽ chỉ là hắn một bên tình nguyện thôi sao?
Đúng vậy, thế gian có bao nhiêu cường giả, lịch sử thái cổ có bao nhiêu nhân vật phong lưu, bọn họ chẳng lẽ không có ai từng thử à. Nhưng mà, có ai có thể đột phá sự cực hạn của thiên địa.
Đây chính là trật tự của thái cổ sao? Từ xưa đến nay không ai có thể phá vỡ được.
Tần Vấn Thiên không cam lòng, nếu là linh hồn vỡ nát thì cho dù hắn tu hành Bất Tử kinh, cũng không thể giữ được mạng. Nhưng hắn thật sự không cam lòng, hai trăm năm, chưa từng làm được, như vậy, con đường này, rốt cuộc nên đi như thế nào?
Vào lúc này, Tần Vấn Thiên không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ tới Thần Vương Hi, nghĩ tới những lời mà gia gia đã nói với hắn. Gia gia tin rằng hắn có thể làm được, hắn sẽ sáng tạo ra lịch sử.
Thần Vương Hi, hắn muốn siêu thoát, hắn không tiếc tất cả mọi giá, cho dù là vẫn lạc thì cũng vẫn muốn siêu thoát, không cam lòng bị cửu thiên trói buộc, hắn muốn khống chế cửu thiên trong tay.
Hắn tuy rằng thất bại, nhưng linh hồn của hắn hóa thành người nhỏ tinh thần, trong chứa tinh không, hắn hy vọng hậu nhân có người có thể làm được.
Hiện giờ, hắn kế thừa người nhỏ tinh thần của Thần Vương Hi.
Muốn siêu việt cửu thiên, như vậy hiển nhiên phải làm chuyện mà tiền nhân không có ai làm, việc mà không ai dám làm. Hiện giờ hắn đã hiểu ra, đi tới một bước này, hắn không cam lòng chịu thất bại, Tần Vấn Thiên tin rằng, con đường mà hắn đi hẳn là đúng. Minh ngộ này sẽ không sai, hiện giờ vấn đề là, hắn có dám bước ra một bước này hay không thôi.
Bước nhầm thì có thể là vạn kiếp bất phục, thân tử đạo tiêu.
Có tiếp tục không?
Tần Vấn Thiên trong lòng đang giãy dụa.
- Thần Vương Hi, ngươi biến thành người nhỏ tinh thần, từng cứu ta một mạng, nếu ta thân vẫn, hy vọng ngươi còn có thể hiển linh, bảo vệ một dòng linh hồn của ta không diệt.
Tần Vấn Thiên như là đang lẩm bẩm nói, hắn lựa chọn tiếp tục.
Muốn có tạo hóa lớn tất nhiên là phải không biết sợ, không dám bước ra một bước đó thì nói gì tới siêu thoát. Tuổi nhỏ hắn từng tự cắt kinh mạch để đặt chân vào võ lộ. Hiện giờ đã là thiên thần, biết rõ là đúng thì vì sao không dám, vì sao không dám khiêu chiến trật tự của thiên địa.
Vô tận ánh sáng tinh thần đến từ những Võ Mệnh Tinh Thần khác nhau tiếp tục điên cuồng vào bên trong Tinh Môn trong đầu Tần Vấn Thiên, chỗ linh hồn tồn tại.
Vào lúc này, phiến Tinh Môn đó của Tần Vấn Thiên giống như cất chứa tinh thần vô tận của cửu thiên, giống như có chứa một mảng tinh không. Linh hồn của Tần Vấn Thiên nổ ầm một tiếng, lực lượng linh hồn nhiều vô tận ở bên ngoài cùng vỡ vụn, Tinh Môn nứt ra, linh hồn run rẩy dữ dội. Trong đầu Tần Vấn Thiên, sâu trong linh hồn, giống như khai thiên tích địa, lực lượng vô cùng đáng sợ đó trực tiếp khiến Tần Vấn Thiên hôn mê, mất đi tri giác. Thân thể hắn thì vẫn ở trong tinh không bao la, giống như một hại bụi, vô cùng nhỏ bé.
Cửu Thiên Tinh Hà, tinh thần vô tận. Tinh không, bao la, một thân thể như hạt bụi bồng bềnh ở đó, trôi nổi trong tinh không, không có mục đích, cũng không có ai phát hiện, tinh không quá lớn, một cỗ thi thể chỉ như là một hạt bụi.
Hạt bụi này chính là thân thể của Tần Vấn Thiên, hắn không biết mình đã phiêu bạt bao lâu, ngủ say bao lâu rồi.
Một ngày này, Tần Vấn Thiên đang trôi nổi ngón tay giật giật, giống như khôi phục một dòng tri giác. Sau đó hắn mở mắt, rực rỡ giống như tinh thần, nhìn về phía tinh không, trong nháy mắt, hắn đứng bật dậy, đứng sừng sững trong tinh không bao la.
- Ta còn sống, còn sống.
Tần Vấn Thiên lầm bầm, trên mặt lộ ra nụ cười, còn sống, không nghi ngờ gì nữa là một chuyện rất tốt đẹp.
Ý niệm của hắn chìm vào trong đầu, cảm giác phiến Tinh Môn đó, khi hắn cảm giác được biến hóa phát sinh bên trong, Tần Vấn Thiên cả người ngây đơ, đứng trong tinh không hồi lâu. Cuối cùng, trên mặt hắn dần dần xuất hiện nụ cười, nụ cười đó rất say mê và thỏa mãn, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi vươn hai tay ra ôm lấy tinh không.
- Từ hôm nay, tinh không bao la, Cửu Thiên Tinh Hà vô cùng vô tận đều do ta sử dụng.
Trong tinh không, thanh âm của Tần Vấn Thiên như có như không, vang vọng trong tinh không bao la. Vào lúc này, trên chư thiên, từng đạo ánh sáng tinh thần chiếu xuống người hắn.
Trong nháy mắt này, Tần Vấn Thiên không còn giống như là một hạt bụi. Hào quang trên người hắn cũng rực rỡ như tinh thần, khi tinh quang vô tận rót lên người hắn, bản thân hắn chính là viên tinh thần sáng nhất trên Cửu Thiên Tinh Hà.
Trong nháy mắt này, trong tinh không bao la, vô số ánh mắt bất giác nhìn về cùng một chỗ, nhìn thấy tinh thần sáng nhất, rực rỡ nhất trong cửu thiên.
Bình luận facebook