-
Chương 23 - Nguy cơ và chuyển biến
Hồng Hổ công ty.
Liễu Mi ngồi ở trên ghế tay vịn trong phòng chủ tịch, ngón tay mảnh khảnh chống trán. Một đôi đôi mắt xinh đẹp mê người đang khẽ khép lại.
Liễu Mi vốn không để ý tới khuôn mặt. Đẹp cũng được mà xấu cũng được, chẳng qua chỉ là một túi da. Nhưng nàng không vừa lòng nhất chính là đôi mắt của mình. Con mắt Liễu Mi là loại mắt xếch điển hình: dài nhỏ và hẹp, khóe mắt nhếch lên. Khi sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh liền sinh ra ánh sáng, cực kỳ mê mẩn lòng người.
Một đôi mắt động lòng người như vậy nhưng lại khiến cho Liễu Mi không vừa lòng. Cũng bởi vì đôi mắt này quá đẹp, có sức mê hoặc quá lớn đối với đàn ông. Mà Liễu Mi lại không muốn bọn thủ hạ của mình có những cách nghĩ không thực tế. Nàng tôn trọng chính là thực lực, khống chế các thuộc hạ của công ty, quản lý kinh doanh hai đường chánh và tà. Đôi mắt hữu tình này vô tình làm giảm đi sự uy nghi của nàng, khiến cho người khác chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài của nàng, mà bỏ qua thực lực và tham vọng của nàng.
Cho nên từ một Liễu Mi không thích trang điểm đến khi lên chức đổng sự trưởng. Mỗi ngày không thể không trang điểm cho đôi mắt của mình. Màu đen của nữ trang che đi khóe mắt nhếch lên của nàng. Từ đó khiến cho ánh mắt càng them lạnh tanh, càng sắc nhọn, dường như có thể xuyên thấu lòng người.
Bây giờ đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn vào màn hình ti vi tinh thể lỏng trong phòng nghỉ của văn phòng. Trong tivi, trợ lý tổng giám đốc Chu Mị đang cùng Ninh Hải thị ủy bí thư Trương Thành Thái thân thiết nói chuyện với nhau. Dáng người của Chu Mị yểu điệu thướt tha, thần thái tự nhiên hào phóng để lại cho Liễu Mi ấn tượng sâu sắc.
“Tập đoàn Đằng Long lại muốn dời trụ sở chính đến Ninh Hải…….. Vì cái gì vậy?”
Đôi mắt phượng của Liễu Mi khẽ khép lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Một tập đoàn kinh doanh khổng lồ như hàng không mẫu hạm lại muốn ngụ tại Ninh Hải, sau lưng của nó còn có sự chống lưng thần bí cực lớn của chính phủ. Nó mạnh đến thế, sẽ hình thành bố cục như thế nào trong thương nghiệp ở Ninh Hải đây? Sẽ gây đả kích cực lớn như thế nào đến các giới kinh doanh ở Ninh Hải ?
Có thể thấy được là, bố cục kinh doanh đang hiện hữu tại thành phố Ninh Hải chắc chắn bị đánh vỡ. Các loại thế lực trong tối ngoài sáng sẽ bị xóa sổ. Các loại hình kinh doanh của công ty Hồng Hổ sẽ phải đối mặt với thử thách nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.
Một miếng bánh kem lớn như vậy! Bây giờ tự nhiên có một đại hán vạm vỡ khổng lồ đến chia phần. Người khác đương nhiên phải ăn ít một chút.
Đây là một xã hội chú trọng thực lực. Nó tàn khốc ở chỗ mạnh được yếu thua, gần như không nói đến cảm tình. Sức mạnh của tập đoàn Đằng long đối với công ty Hồng Hổ có chút quy mô mà nói, thì thực là không phải một tin tốt lành gì.
Liễu Mi nhìn chằm chằm vào thân hình yểu điệu của Chu Mị. Lông mày nàng khẽ nhếch lên, đều nói cường long không áp địa đầu xà. Thế nhưng cái đầu cường long này. . . Thật sự không cách nào chống lại nó. Cho dù tất cả địa đầu xà kết hợp lại, cũng không đủ nó ăn một chầu .
Liễu Mi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.
Cố gắng hết sức xây dựng mối quan hệ với tập đoàn Đằng Long. Cho dù là phải nhường ra một chút lợi ích của công ty cũng không đáng tiếc. Tổn thất ngắn hạn, nhưng từ ánh mắt chiến lược trường kì của thương nghiệp mà nói, tạo được mối quan hệ tốt với tập đoàn Đằng Long sẽ có lợi cho thương nghiệp của Hồng Hổ.
Nếu như đã không thể thay đổi được gì, vậy thì thuận theo sự thay đổi của nó.
Đây là nguyên tắc làm người làm việc của Liễu Mi. Bây giờ đã không còn là cái thời hùng hổ vác mấy cây đao đi tranh giành địa bàn nữa. Không gian tồn tại của xã hội đen ngày càng bị thu hẹp trước những vũ khí quốc khí lớn mạnh. Mấy cây đao tự chế, mấy cây súng con có thể gây nên sóng gió bao lớn chứ?
Có lẽ, với việc tiến đến của tập đoàn Đằng Long đối với công ty Hồng Hổ mà nói, là chuyển biến nằm ngoài ý muốn. Nó có thể khiến cho bộ phận màu đen của công ty Hồng Hổ hóa thành màu trắng cũng nên…..
Khóe miệng Liễu Mi khẽ nở nụ cười. Nhưng nụ cười vụt tắt khi ba tên thủ hạ mồ hôi đầm đìa, gương mặt trắng bệch đi đến trước bàn làm việc. Sắc mặt Liễu Mi đột ngột trở lên lạnh băng.
“Ba ngươi đi mời một tên lưu manh mà mời cũng không được. Ta có bọn thủ hạ như các ngươi, thật sự là phúc đức ba đời ….”
Ba tên thủ hạ càng lo sợ không yên. Mồ hôi đầy trán cũng không dám chùi.
“Đại tiểu thư… Thằng nhóc ấy quá ranh ma. Trong thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Với lại bữa đó bên cạnh hắn còn có con nhỏ, nghe nói là điểu tử, không biết là thật hay giả nữa…..”
Liễu Mi ung dung thở dài:
“Ta muốn không phải là quá trình mà là kết quả. Chuyện nhỏ như vậy. Chẳng lẽ các ngươi muốn ta đích thân đi làm? Công ty Hồng Hổ mỗi tháng đều trả lương cho các ngươi. Cho các ngươi phúc lợi. Các ngươi tưởng đây là vì cái gì chứ?”
“Đại tiểu thư… Xin cho chúng tôi thêm một cơ hội, chúng tôi nhất định bắt thằng nhóc đó đem về!”
----------------------
Đầu hẻm khu Lão Thành có ba người đi khắp nơi tìm kiếm quán ăn ăn cơm.
Diệp Hoan hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, không những lừa được một nghìn đồng, mà còn tìm được việc làm, không thể nào không ăn mừng được.
“Anh kiếm được việc làm rồi?”
Nam Kiều Mộc và Hầu Tử không dám tin vào tai mình.
Diệp Hoan rụt rè cười, gật gật đầu với tư thế đầy hàm xúc.
“Làm sao có thể?”
Hầu Tử kinh ngạc la lớn:
“Anh chỉ đi thị trường tuyển việc có một lần đã tìm được việc rồi ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!”
Hồ nghi nhìn Diệp Hoan, Hầu Tử nói:
“Anh Hoan! Anh không phải đi làm công việc bán bảo hiểm chứ hả? Loại công việc đó chỉ cần là con người thì sẽ được tuyển dụng.”
“Hầu Tử! Mày tưởng là tao sẽ làm việc chỉ có thằng ngốc mới làm sao?”
Diệp Hoan rất không vừa lòng với sự chất vấn của Hầu Tử.
Hầu Tử ngẫm nghĩ một hồi lâu, sau đó kinh hãi nói:
“Anh Hoan! Chắc huynh không phải tìm những việc dán cột điện chứ hả? Thông báo tuyển dụng nam PR, tiền lương ba vạn gì đấy. Anh Hoan! Chúng ta không thể đắm mình trong ổ quỷ. Làm người chẳng những phải biết giữ tiết tháo, càng phải có trinh tiết. Ngủ với phụ nữ có thể hiểu được. Bị phụ nữ chơi thì có chút không được rồi………”
Diệp Hoan thở một hơi dài, quyết định không ngó ngàng gì tới thằng này nữa, xoay đầu nhìn Nam Kiều Mộc.
“Trong đầu thằng ất ơ này nghĩ gì vậy? Anh có đê tiện đến thế không?”
Nam Kiều Mộc ngẫm nghĩ, nói một cách nghiêm túc:
“Những gì mà Hầu Tử lo lắng cũng chính là những thứ em lo lắng. Lúc anh thiếu tiền thì chuyện gì cũng có thể làm ra được…………”
Hầu Tử vội gật đầu đồng ý.
Diệp Hoan cảm thấy mình từ nhỏ đến lớn chơi với đám ngươi này đúng là cực kỳ thất bại…......
“Anh rốt cuộc tìm được việc gì rồi?”
Nam Kiều Mộc hiếu kì hỏi.
Diệp Hoan cười ha hả:
“Nói ra sợ hù chết hai người! Anh nhận lời của đại đội trưởng đội giữ trật tự an ninh đường phố. Kết quả là ba người đó đều rất biết thưởng thức anh… Không, không thể nói là thưởng thức, mà là ngưỡng mộ. Không nói lời nào đã tuyển dụng anh rồi. Thứ hai tuần sau đi làm.”
Hai người nghe xong sắc mặt đột nhiên trở lên kì lạ.
“…….. Giữ trật tự đô thị?”
Hầu Tử nuốt ngụm nước bọt một cách khó khăn.
“Uh, tạm thời là nhân viên biên chế. nhưng người ta nói ta có cốt cách tinh tường. Dựa vào quan hệ nói không chừng tương lai có thể chuyển sang chính thức……….”
Hầu Tử và Nam Kiều Mộc nhìn nhau, hồi lâu, Hầu Tử thở dài nói:
“Anh Hoan không rõ hay là không biết… Em cảm thấy anh nên đi làm con vịt nha. Lần này em không cản anh đâu.”
Nam Kiều Mộc nghiêm túc gật gật đầu.
Diệp Hoan không vui.
“Ý gì đây? Thái độ của các người như vậy là sao? Giữ trật tự đô thị thì sao? Ngươi ta đội quân tinh nhuệ. Đội quân nhân nghĩa. Ba trăm người giữ trật tự đô thị có thể thu phục Đài Loan. Ba ngàn người giữ trật tự đô thị có thể tàn sát Mỹ . . .”
Diệp Hoan thao thao bất tuyệt nổ liên hồi. Nam Kiều Mộc và Hầu Tử đang ngồi kế bên đều mặc kệ hắn.
Thấy bên kia đường có tiệm bánh chiên, Hầu Tử vội lên trước móc tiền ra.
“Cho hai phần bánh chiên trái cây….”
Ông chủ tiệm bánh chiên vẻ mặt không vui, giọng buồn buồn nói:
“Hôm nay chỉ có bánh chiên, không có trái cây.”
“Trái cây đâu?”
“Vừa mới bị giữ trật tự đô thị cướp rồi………”
“……………….”
Diệp Hoan đang bốc phết bỗng dừng lại. Nam Kiều Mộc và Hầu Tử vẻ mặt khinh thường nhìn hắn.
Tình cảnh này, Diệp Hoan đành phải ngửa mặt lên trời thở dài, vô cùng ảm đạm nói:
“Được rồi, ta phục tùng vận mệnh an bài. . . Đi làm con vịt.”
"Anh Hoan anh minh! Không có trinh tiết tốt hơn so với không có tiết thao. Ngày nào đó ngươi không còn sức chịu đựng nữa , em còn có thể thay anh đi làm. . .”
Liễu Mi ngồi ở trên ghế tay vịn trong phòng chủ tịch, ngón tay mảnh khảnh chống trán. Một đôi đôi mắt xinh đẹp mê người đang khẽ khép lại.
Liễu Mi vốn không để ý tới khuôn mặt. Đẹp cũng được mà xấu cũng được, chẳng qua chỉ là một túi da. Nhưng nàng không vừa lòng nhất chính là đôi mắt của mình. Con mắt Liễu Mi là loại mắt xếch điển hình: dài nhỏ và hẹp, khóe mắt nhếch lên. Khi sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh liền sinh ra ánh sáng, cực kỳ mê mẩn lòng người.
Một đôi mắt động lòng người như vậy nhưng lại khiến cho Liễu Mi không vừa lòng. Cũng bởi vì đôi mắt này quá đẹp, có sức mê hoặc quá lớn đối với đàn ông. Mà Liễu Mi lại không muốn bọn thủ hạ của mình có những cách nghĩ không thực tế. Nàng tôn trọng chính là thực lực, khống chế các thuộc hạ của công ty, quản lý kinh doanh hai đường chánh và tà. Đôi mắt hữu tình này vô tình làm giảm đi sự uy nghi của nàng, khiến cho người khác chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài của nàng, mà bỏ qua thực lực và tham vọng của nàng.
Cho nên từ một Liễu Mi không thích trang điểm đến khi lên chức đổng sự trưởng. Mỗi ngày không thể không trang điểm cho đôi mắt của mình. Màu đen của nữ trang che đi khóe mắt nhếch lên của nàng. Từ đó khiến cho ánh mắt càng them lạnh tanh, càng sắc nhọn, dường như có thể xuyên thấu lòng người.
Bây giờ đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn vào màn hình ti vi tinh thể lỏng trong phòng nghỉ của văn phòng. Trong tivi, trợ lý tổng giám đốc Chu Mị đang cùng Ninh Hải thị ủy bí thư Trương Thành Thái thân thiết nói chuyện với nhau. Dáng người của Chu Mị yểu điệu thướt tha, thần thái tự nhiên hào phóng để lại cho Liễu Mi ấn tượng sâu sắc.
“Tập đoàn Đằng Long lại muốn dời trụ sở chính đến Ninh Hải…….. Vì cái gì vậy?”
Đôi mắt phượng của Liễu Mi khẽ khép lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Một tập đoàn kinh doanh khổng lồ như hàng không mẫu hạm lại muốn ngụ tại Ninh Hải, sau lưng của nó còn có sự chống lưng thần bí cực lớn của chính phủ. Nó mạnh đến thế, sẽ hình thành bố cục như thế nào trong thương nghiệp ở Ninh Hải đây? Sẽ gây đả kích cực lớn như thế nào đến các giới kinh doanh ở Ninh Hải ?
Có thể thấy được là, bố cục kinh doanh đang hiện hữu tại thành phố Ninh Hải chắc chắn bị đánh vỡ. Các loại thế lực trong tối ngoài sáng sẽ bị xóa sổ. Các loại hình kinh doanh của công ty Hồng Hổ sẽ phải đối mặt với thử thách nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.
Một miếng bánh kem lớn như vậy! Bây giờ tự nhiên có một đại hán vạm vỡ khổng lồ đến chia phần. Người khác đương nhiên phải ăn ít một chút.
Đây là một xã hội chú trọng thực lực. Nó tàn khốc ở chỗ mạnh được yếu thua, gần như không nói đến cảm tình. Sức mạnh của tập đoàn Đằng long đối với công ty Hồng Hổ có chút quy mô mà nói, thì thực là không phải một tin tốt lành gì.
Liễu Mi nhìn chằm chằm vào thân hình yểu điệu của Chu Mị. Lông mày nàng khẽ nhếch lên, đều nói cường long không áp địa đầu xà. Thế nhưng cái đầu cường long này. . . Thật sự không cách nào chống lại nó. Cho dù tất cả địa đầu xà kết hợp lại, cũng không đủ nó ăn một chầu .
Liễu Mi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.
Cố gắng hết sức xây dựng mối quan hệ với tập đoàn Đằng Long. Cho dù là phải nhường ra một chút lợi ích của công ty cũng không đáng tiếc. Tổn thất ngắn hạn, nhưng từ ánh mắt chiến lược trường kì của thương nghiệp mà nói, tạo được mối quan hệ tốt với tập đoàn Đằng Long sẽ có lợi cho thương nghiệp của Hồng Hổ.
Nếu như đã không thể thay đổi được gì, vậy thì thuận theo sự thay đổi của nó.
Đây là nguyên tắc làm người làm việc của Liễu Mi. Bây giờ đã không còn là cái thời hùng hổ vác mấy cây đao đi tranh giành địa bàn nữa. Không gian tồn tại của xã hội đen ngày càng bị thu hẹp trước những vũ khí quốc khí lớn mạnh. Mấy cây đao tự chế, mấy cây súng con có thể gây nên sóng gió bao lớn chứ?
Có lẽ, với việc tiến đến của tập đoàn Đằng Long đối với công ty Hồng Hổ mà nói, là chuyển biến nằm ngoài ý muốn. Nó có thể khiến cho bộ phận màu đen của công ty Hồng Hổ hóa thành màu trắng cũng nên…..
Khóe miệng Liễu Mi khẽ nở nụ cười. Nhưng nụ cười vụt tắt khi ba tên thủ hạ mồ hôi đầm đìa, gương mặt trắng bệch đi đến trước bàn làm việc. Sắc mặt Liễu Mi đột ngột trở lên lạnh băng.
“Ba ngươi đi mời một tên lưu manh mà mời cũng không được. Ta có bọn thủ hạ như các ngươi, thật sự là phúc đức ba đời ….”
Ba tên thủ hạ càng lo sợ không yên. Mồ hôi đầy trán cũng không dám chùi.
“Đại tiểu thư… Thằng nhóc ấy quá ranh ma. Trong thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Với lại bữa đó bên cạnh hắn còn có con nhỏ, nghe nói là điểu tử, không biết là thật hay giả nữa…..”
Liễu Mi ung dung thở dài:
“Ta muốn không phải là quá trình mà là kết quả. Chuyện nhỏ như vậy. Chẳng lẽ các ngươi muốn ta đích thân đi làm? Công ty Hồng Hổ mỗi tháng đều trả lương cho các ngươi. Cho các ngươi phúc lợi. Các ngươi tưởng đây là vì cái gì chứ?”
“Đại tiểu thư… Xin cho chúng tôi thêm một cơ hội, chúng tôi nhất định bắt thằng nhóc đó đem về!”
----------------------
Đầu hẻm khu Lão Thành có ba người đi khắp nơi tìm kiếm quán ăn ăn cơm.
Diệp Hoan hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, không những lừa được một nghìn đồng, mà còn tìm được việc làm, không thể nào không ăn mừng được.
“Anh kiếm được việc làm rồi?”
Nam Kiều Mộc và Hầu Tử không dám tin vào tai mình.
Diệp Hoan rụt rè cười, gật gật đầu với tư thế đầy hàm xúc.
“Làm sao có thể?”
Hầu Tử kinh ngạc la lớn:
“Anh chỉ đi thị trường tuyển việc có một lần đã tìm được việc rồi ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!”
Hồ nghi nhìn Diệp Hoan, Hầu Tử nói:
“Anh Hoan! Anh không phải đi làm công việc bán bảo hiểm chứ hả? Loại công việc đó chỉ cần là con người thì sẽ được tuyển dụng.”
“Hầu Tử! Mày tưởng là tao sẽ làm việc chỉ có thằng ngốc mới làm sao?”
Diệp Hoan rất không vừa lòng với sự chất vấn của Hầu Tử.
Hầu Tử ngẫm nghĩ một hồi lâu, sau đó kinh hãi nói:
“Anh Hoan! Chắc huynh không phải tìm những việc dán cột điện chứ hả? Thông báo tuyển dụng nam PR, tiền lương ba vạn gì đấy. Anh Hoan! Chúng ta không thể đắm mình trong ổ quỷ. Làm người chẳng những phải biết giữ tiết tháo, càng phải có trinh tiết. Ngủ với phụ nữ có thể hiểu được. Bị phụ nữ chơi thì có chút không được rồi………”
Diệp Hoan thở một hơi dài, quyết định không ngó ngàng gì tới thằng này nữa, xoay đầu nhìn Nam Kiều Mộc.
“Trong đầu thằng ất ơ này nghĩ gì vậy? Anh có đê tiện đến thế không?”
Nam Kiều Mộc ngẫm nghĩ, nói một cách nghiêm túc:
“Những gì mà Hầu Tử lo lắng cũng chính là những thứ em lo lắng. Lúc anh thiếu tiền thì chuyện gì cũng có thể làm ra được…………”
Hầu Tử vội gật đầu đồng ý.
Diệp Hoan cảm thấy mình từ nhỏ đến lớn chơi với đám ngươi này đúng là cực kỳ thất bại…......
“Anh rốt cuộc tìm được việc gì rồi?”
Nam Kiều Mộc hiếu kì hỏi.
Diệp Hoan cười ha hả:
“Nói ra sợ hù chết hai người! Anh nhận lời của đại đội trưởng đội giữ trật tự an ninh đường phố. Kết quả là ba người đó đều rất biết thưởng thức anh… Không, không thể nói là thưởng thức, mà là ngưỡng mộ. Không nói lời nào đã tuyển dụng anh rồi. Thứ hai tuần sau đi làm.”
Hai người nghe xong sắc mặt đột nhiên trở lên kì lạ.
“…….. Giữ trật tự đô thị?”
Hầu Tử nuốt ngụm nước bọt một cách khó khăn.
“Uh, tạm thời là nhân viên biên chế. nhưng người ta nói ta có cốt cách tinh tường. Dựa vào quan hệ nói không chừng tương lai có thể chuyển sang chính thức……….”
Hầu Tử và Nam Kiều Mộc nhìn nhau, hồi lâu, Hầu Tử thở dài nói:
“Anh Hoan không rõ hay là không biết… Em cảm thấy anh nên đi làm con vịt nha. Lần này em không cản anh đâu.”
Nam Kiều Mộc nghiêm túc gật gật đầu.
Diệp Hoan không vui.
“Ý gì đây? Thái độ của các người như vậy là sao? Giữ trật tự đô thị thì sao? Ngươi ta đội quân tinh nhuệ. Đội quân nhân nghĩa. Ba trăm người giữ trật tự đô thị có thể thu phục Đài Loan. Ba ngàn người giữ trật tự đô thị có thể tàn sát Mỹ . . .”
Diệp Hoan thao thao bất tuyệt nổ liên hồi. Nam Kiều Mộc và Hầu Tử đang ngồi kế bên đều mặc kệ hắn.
Thấy bên kia đường có tiệm bánh chiên, Hầu Tử vội lên trước móc tiền ra.
“Cho hai phần bánh chiên trái cây….”
Ông chủ tiệm bánh chiên vẻ mặt không vui, giọng buồn buồn nói:
“Hôm nay chỉ có bánh chiên, không có trái cây.”
“Trái cây đâu?”
“Vừa mới bị giữ trật tự đô thị cướp rồi………”
“……………….”
Diệp Hoan đang bốc phết bỗng dừng lại. Nam Kiều Mộc và Hầu Tử vẻ mặt khinh thường nhìn hắn.
Tình cảnh này, Diệp Hoan đành phải ngửa mặt lên trời thở dài, vô cùng ảm đạm nói:
“Được rồi, ta phục tùng vận mệnh an bài. . . Đi làm con vịt.”
"Anh Hoan anh minh! Không có trinh tiết tốt hơn so với không có tiết thao. Ngày nào đó ngươi không còn sức chịu đựng nữa , em còn có thể thay anh đi làm. . .”
Bình luận facebook