-
Chương 16-20
Chương 16 - Cỏ Rác Và Tiên Nữ
Cao ốc trụ sở chính công ty Hồng Hổ, phòng Đổng Sự Trưởng.
Bàn làm việc được điêu khắc trạm trổ tinh xảo, lại phết lớp sơn màu đỏ cao cấp. Trên tấm thảm lông dài màu xanh, một con mãnh hổ màu đỏ được in ở giữa. Không khí trang trọng có phần như bức tử người khác. Khiến người ta có sức ép như bị núi Thái Sơn đè. Những người bước vào đây đều cảm thấy khó thở.
Liễu Mi ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc. Một đôi mắt phượng nhắm khe khẽ, lâu lâu lại nhìn vào ti vi tinh thể lỏng ở phòng nghỉ của phòng làm việc. Cuối cùng hướng ánh mắt nhìn về những tay thuộc hạ đang cung kính đứng ở trước mặt nàng.
Văn phòng này vốn dĩ thuộc về cha nàng, Liễu Tứ Hải. Sau này Liễu Tứ Hải tuổi đã cao, bắt đầu về hưu. Liễu Gia chỉ có mình nàng và người anh trai. Gia tộc đổi mới thay cũ, đương nhiên không tránh khỏi sự tranh giành quyền lực. Cho đến khi Liễu Tứ Hải dẹp yên thị phi, chính tay giao quyền điều hành công ty Hồng Hổ cho người con gái mà ông luôn tự hào. Cuộc tranh giành quyền lực mới dần dần được dẹp bỏ, mới được thái bình như thế.
Bây giờ Liễu Mi đang ngồi trên chiếc ghế rộng tượng trưng cho người cầm quyền Hồng Hổ. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp và tuổi tác không tương xứng với quyền uy và sự thành thục của nàng.
Hai mươi tuổi đã điều hành một công ty lớn Hồng Hổ. Hai chân đi trên hai con đường chính và tà. Giữa mạng lưới được tạo thành bởi quyền lực và thế lực và những quan hệ phức tạp, Liễu mi rong chơi ở trong đó. Mọi việc đều thuận lợi. Lúc cần phải nặng tay, thủ đoạn của nàng còn cay độc hơn phụ thân nàng. Lúc cần xoa dịu lòng người, nàng không tiếc tiền tài, rút lui còn nhanh hơn ai khác.
Bất luận là chính hay tà, đối thủ của nàng đều nói là không được coi thường cô gái nhỏ bé này. Bởi vì người phụ nữ này tuy nhỏ tuổi nhưng có phản ứng nhạy bén như con báo. Có tính cách xảo trá tàn nhẫn như beo sói. Còn có tim gan tàn ác như rắn độc.
Một người phụ nữ hai mươi tuổi. Nếu như nhờ vào sự chống lưng của cha mà ngồi vào vị trí cao như thế. Vị trí này tất nhiên không thể nào ngồi lâu được. Sự thật là, từ khi Liễu Tứ Hải đưa con gái lên vị trí cao nhất. Căn bản là không ngó ngàng gì đến việc của Hồng Hổ bang nữa. Liễu Mi không những ngồi trên ghế này lâu vậy, mà còn khiến cho việc kinh doanh của Hồng Hổ bang ngày càng đi lên. Nếu như người không có bản lĩnh gì cả liệu có làm được như vậy không?
Trong văn phòng, một người trung niên có vẻ như là giám đốc đang nhỏ nhẹ hồi báo công việc với Liễu Mi. Hắn chính là người phụ trách tất cả những công việc kinh doanh chân chính của Hồng Hổ bang.
Liễu Mi sau khi tiếp quản Hồng Hổ bang đã tiến hành cải cách công ty. Nàng dẹp bỏ thời kì chính tà bất phân, không khí u ám bao trùm công ty của Liễu Tứ Hải. Sau đó phân biệt rõ ràng hai chữ chính và tà, hai loại kinh doanh tách ra mà làm, tuyệt đối tránh giao vào nhau.
Nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ hết toàn bộ sự kinh doanh đen tối trước đây, Liễu Mi chỉ có thể cố gắng tách chúng ra. Như vậy tương lai cho dù bên chính phủ không thuận đi nữa, Hồng Hổ ít nhất vẫn còn vài phần nguyên khí.
“Đại tiểu thư! chính phủ tháng trước đem đất thổ cư phía tây Ninh Hải ra đấu giá. Chúng ta đã đưa đơn đấu giá đến chính phủ. Căn cứ vào suy đoán của những người thẩm định giá cả ở công ty của chúng ta, giá mà chúng ta báo ra xác suất trúng thầu khá lớn, vượt qua 50%. . .”
Liễu Mi gật gật đầu, nói:
“Miếng đất thổ cư này chúng ta không phải mua để bán lại. Cho nên cũng không dự tính thu lợi gì trên mảnh đất này. Trúng thầu là chuyện nằm trong dự đoán. Căn cứ vào sự phát triển của chính phủ vào năm sau, thì trong tương lai khu phía tây ngoại ô Ninh Hải sẽ là trọng điểm kinh tế. Chúng ta sẽ xây một khách sạn năm sao trên mảnh đất này, hấp dẫn đầu tư và du khách. Chúng ta đi con đường phía trên cao. Chẳng những có thể kiếm thêm nhiều lợi ích, cũng để lại cho chính phủ ở tây ngoai ô một dấu hiệu kiến trúc, gián tiếp ủng hộ sự thu hút đầu tư của chính phủ. Tin rằng thị trưởng Từ sẽ không phản đối. Qua hai ngày ta mời thị trưởng Từ đến dự tiệc. Ta sẽ nói cách nghĩ của chúng ta cho hắn nghe. Có thể hắn sẽ nghiêng về chính sách của Hồng Hổ chúng ta.”
Giám đốc chần chờ một chút, nói:
“Thế nhưng mà đại tiểu thư. . . Vừa rồi Đằng Long quốc tế phái người tới tiếp xúc với Hồng Hổ chúng ta, miếng đất thổ cư này có chút phiền toái. . ."
Liễu Mi khẽ nhíu mày.
“Đằng Long quốc tế?”
“Đúng thế, đại tiểu thư! Đằng Long quốc tế phái trợ lý tổng giám đốc tới, ả đại diện cho Đằng Long nói với chúng ta là Đằng Long quốc tế đối với miếng đất số 85 cũng rất là hứng thú. Hi vọng Hồng Hổ chúng ta nhường một bước. Để thể hiện sự bồi thường cho Hồng Hổ chúng ta, Đằng Long quốc tế đồng ý chuyển nhượng giá rẻ một tòa cao ốc cũ ở trung tâm thành phố Ninh Hải cho chúng ta.”
Liễu Mi nhíu mày, im lặng không nói gì.
Giám đốc do dự nói:
“Đại tiểu thư! Miếng đất số 85 này công ty chúng ta đã tốn nhiều sức người sức của vào đó, còn tốn rất nhiều tâm huyết. Nếu như nhượng lại cho Đằng Long, tổn thất của chúng ta không đơn giản là tiền. Tôi đề nghị chúng ta tốt nhất không nên nhượng bộ….”
Liễu Mi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, ngón tay nhỏ nhắn gõ mạnh vào bàn, nói:
“Nhường cho bọn họ! Xuất thân của Đằng Long quốc tế rất lớn. Nghe nói còn có sự chống lưng của chính phủ. Cấp bậc không chỉ là đệ nhất cấp tỉnh. Giống như công ty Hồng Hổ của chúng ta, lúc trước bị người ta nắm đuôi quá nhiều. Chúng ta không thể đắc tội với Đằng Long. Miếng đất số 85 nhường cho bọn họ, nhưng chúng ta sẽ không lất Đằng Long một xu bồi thường nào cả. Ta muốn Đằng Long ghi nhớ trong lòng mối ân tình này. Sau này sẽ có lúc cần đến sự giúp đỡ của bọn họ. Giúp ta hẹn trợ lý tổng giám đốc của Đằng Long ra uống trà. Ta muốn thông qua ả quen biết với tổng giám đốc Đằng Long.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Giám đốc khẽ cúi người.
Liễu Mi đã thiết lập quyền lực ở Hồng Hổ. Mọi quyết định của nàng, người bề tôi chỉ có thể dựa theo mà làm. Không được bất kì ý kiến phản đối nào.
Giám đốc vừa quay người bước ra cửa thì một người trung niên khác đi vào. Người này không giống với người kia. Trên người hắn toát lên một luồng khí giang hồ rõ rệt.
“Đại tiểu thư! Tên lưu manh mà người muốn tìm. Bọn thuộc hạ đã tìm thấy rồi…..”
Liễu Mi sững người.
“Lưu manh gì?”
“Tên lưu manh mà mấy ngày trước giúp đám cảnh sát phá vụ án giết người của Vương Sạn ấy…. Haha.. Đại tiểu thư quý nhân việc nhiều, sao có thể nhớ việc nhỏ nhặt như vậy. Không nhớ cũng là chuyện bình thường thôi.”
Lúc này Liễu Mi mới nhớ ra, mắt của ả thoáng chốc hiện lên mấy phần u tối.
“Ta xém chút quên nữa… Hừm! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Vương Sạn giết người, ta không bao che. Nhưng Vương Sạn là người của Hồng Hổ chúng ta, giết hắn hay không là việc của ta. Người ngoài mà nhúng tay vào sẽ hư hết quy tắc giang hồ. Ta nếu không trừng trị thì bất kì người nào cũng dám đụng đến huynh đệ ta. Sau này bọn huynh đệ còn có thể yên tâm ở lại Hồng Hổ không? Những huynh đệ chẳng phải là một đống *** từ một mông ra sao?”
“Đại tiểu thư nói rất đúng.”
Người trung niên cung kính đáp.
“Tên lưu manh đó là người như thế nào?”
“Hắn tên là Diệp Hoan, ở khu Lão Thành, lớn lên…”
Người trung niên nói và nói, bất giác nhìn lên ti vi màn hình ti thể lỏng đang phát tin tức của thành phố. Trong bản tin tức đó, phóng viên đang phỏng vấn vị anh hùng Diệp Hoan gương mặt sáng lạng đã anh dũng đấu tranh với cướp trong vụ cướp ngân hàng.
Người trung niên giật mình kinh hãi, tay run run giơ ra, chỉ vào ti vi kinh hãi nói:
“Là hắn! Chính là hắn!”
Liễu Mi nhíu mày, giọng điệu không mấy thân thiện nói:
“Chắc ngươi sẽ không tùy tiện chỉ đại một người nào đó để chơi ta chứ?”
Người trung niên vội vàng thề thốt:
“Chính là hắn! Nếu như tôi có nửa câu dối trá. Đại tiểu thư người chính tay giết chết ta đi!”
Liễu Mi nhìn vào ti vi, mắt khe khẽ khép lại.
Trong ti vi, Diệp Hoan đang đắc ý vẫy tay trước màn hình để thể hiện sự cảm ơn.
“…. Từ trước tới giờ chỉ có ta cướp phần của người khác, trong một thời ngắn vẫn thật là không quen người khác cướp của ta, về mặt tình cảm không thể chấp nhận sự hụt hẫng lớn như thế….”
Trên màn hình Diệp Hoan cười tươi như bông hoa cúc mới nở.
Liễu Mi khẽ nhép miệng:
“Thật đúng là tên lưu manh……”
Lập tức trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra một tia ánh sáng lạnh:
“Đem hắn đến gặp ta!”
“Vâng.”
-------------
Sau khi lấy xong khẩu cung, Diệp Hoan một lần nữa được Cao Thắng Nam tiễn ra khỏi cục cảnh sát.
Cao Thắng Nam đưa tiễn khách khí như vậy, khiến cho Diệp Hoan cảm thấy được sủng ái đến phát sợ. Trên bề mặt , Diệp Hoan là tên lưu manh xảo trá láu cá, loại lưu manh như thế có mặt hầu hết trên phố phường, ví dụ như : nịnh bợ thế lực, con buôn, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thích chiếm món lời nhỏ, cho chút nhan sắc thì mở phòng….
Bền mặt chỉ là bề mặt, trên thực tế Diệp Hoan rất rõ vị thế của mình. Hắn luôn soi xét bản thân mình một cách khách quan. Loại khách quan này là kết quả của cuộc bình tĩnh soi xét, bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn.
Cuộc đời con người phải làm một chuyện. Đó chính là nhận rõ bản thân mình chính xác. Biết mình đáng giá bao nhiêu. Loại rượu nào hợp với thức ăn nào, loại nắp nào hợp với nồi nào. Chỉ có chính xác nhận rõ bản thân mình, mới không làm cho sự việc đi quá xa. Bởi vì đi quá xa thể hiện sự mất khống chế, mà mất không chế thì thật là nguy hiểm.
Diệp Hoan luôn là người rời xa nguy hiểm, càng không làm bất kì việc gì đi quá xa để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Hắn rất hiểu rõ giá trị và vị thế của mình. Loại người như hắn đã định sẵn sống một cuộc đời bình thản. Vĩnh viễn không làm được chuyện gì lớn lao kinh thiên động địa. Kêu hắn quét rác ngoài đường thì có thể, ngươi mà để hắn đi bảo vệ hòa bình thế giới thì có chút hoang đường.
Bây giờ Cao Thắng Nam đích thân tiễn hắn ra, Diệp Hoan cảm thấy có chút nguy hiểm.
Dựa vào ánh mắt cay độc tán không biết bao nhiêu gái của Diệp Hoan, vị cảnh sát xinh đẹp hiên ngang này có chút cảm tình với hắn. Đương nhiên, hắn hiểu rất rõ. Loại cảm tình này là do sự kiện hôm nay hắn đã đấu tranh anh dũng với bọn cướp.
Cảm giác Diệp Hoan đối với nàng cũng không tồi. Hai lần xã giao với nàng, nàng để lại cho Diệp Hoan ấn tượng là dứt khoát, phong cách mạnh mẽ nhưng lại không mất đi sự nữ tính. Nói chuyện với nàng rất thoải mái. Miệng tuy rằng có chút nói cứng, nhưng mạnh hơn nhiều so với miệng mồm độc ác tổn thương ngươi khác của Nam Kiều Mộc.
Nhưng đánh chết Diệp Hoan hắn cũng không dám phát sinh tình cảm gì ngoài tình bạn đơn thuần giữa hai người.
Từ cử chỉ hành động của nàng mà nói, xuất thân của nàng ắt hẳn không tệ. Một người con gái còn trẻ vừa từ trường cảnh sát tốt nghiệp đã được phân vào đội hình cảnh. Xem ra thế lực của gia đình nàng không nhỏ. Loại con gái này không thể chọc ghẹo được. Bất luận ăn xong chùi miệng bỏ đi, hay là muốn ở cùng nàng suốt đời. Nói thật, hai lựa chọn này đối với Diệp Hoan mà nói, kết cục đều bi thảm như nhau. Gia đình này nhất định đem hắn ra chặt thành từng khúc từng khúc, treo ở lầu cao ngoài cửa thành phơi thành thịt khô. Mỗi khi có dịp gì thì chia cho bạn bè mổi người một vài miếng…….
Tên lưu manh xuất thân thê lương và nữ cảnh sát xuất thân hiển hách…..
Diệp Hoan cười khổ, sự phối hợp này còn quá đáng hơn chàng ếch và thiên nga.
Ra đến cửa lớn của cục cảnh sát, Diệp Hoan cười hì hì trêu ghẹo nói:
“Cao cảnh quan! Tục ngữ nói tiễn phật phải tiễn đến tây thiên. Trong người tôi còn đang ôm hơn ba vạn tiền mặt. Lỡ mà đi ra cửa lại bị người ta cướp nữa, cô nói tôi nên tìm ai để khóc đây? Người ta thường nói cảnh sát nhân dân là vì dân. Tại hạ bất tài, đang là một thành viên trong nhân dân đây….”
Chưa dứt lời, Cao Thắng Nam đã trả lời một cách dứt khoát:
“Được, ta tiễn ngươi về nhà.”
“A?”
Diệp Hoan sững người.
“Hào sảng như vậy? Tôi chỉ là buột miệng nói thôi….”
Cao Thắng Nam xoay đầu lại, cười giống như không cười.
“Không phải nói cảnh sát nhân dân là vì dân sao? Ta đang vì dân mà phục vụ, sao? Không hoan nghênh ?”
“Ạch… Hoan nghênh, hoan nghênh… ngồi xe buýt hay gọi taxi? Tiền xe ai ra?”
Diệp Hoan nghĩ đến vấn đề rất thực tế.
“Gọi taxi! Tiền xe ta ra!”
Cao Thắng Nam hung hăng liếc hắn.
Diệp Hoan bị hù đến có chút sợ hãi. Cô nương này hôm nay não bị cửa kẹp rồi à? Từ lúc nào trở lên sảng khoái như thế? Nói gì ra nàng cũng đáp ứng cả.
“Bây giờ tôi đi cắt bao quy đầu cảnh sát các ngươi có chịu chi trả không?”
Diệp Hoan thăm dò lần nữa.
Cao Thắng Nam mặt hơi đỏ, tiếp đó hung hãn quát:
“Chi bằng ta cắt hết luôn đi, cho xong hết mọi chuyện, sao?”
Đích thật, cô nương này không ngốc tí nào.
Hai người vẫy một chiếc taxi, ngồi đến con hẻm nhỏ ở khu Lão Thành, trong đó còn phải đi bộ một đoạn nữa.
Xuống xe, Cao Thắng Nam im hơi lặng tiếng đi theo Diệp Hoan vào trong hẻm.
Không khí giữ hai người có chút quái dị, Diệp Hoan cảm thấy không thoải mái chút nào.
Trong im lặng. Cao Thắng Nam đột nhiên nói nhỏ:
“Diệp Hoan! Hôm nay ngươi liều mạng với bọn cướp như vậy, rốt cuộc là vì cái gì vậy?”
“Khi nhân dân bị uy hiếp đến tài sản và tính mạng, tôi đương nhiên phải liều mình xông ra thôi. Như vậy chính nghĩa mới được bộc phát, xã hội mới được cải thiện, dân tộc mới có hy vọng….”
Cao Thắng Nam ngắt lời Diệp Hoan đang thao thao bất tuyệt, bất mãn nói:
“Đừng có đưa ra những lý do hoang đường với ta. Giả dối quá! Ta muốn nghe sự thật. Tại sao ngươi lại làm thế?”
Diệp Hoan cười ha hả.
Cao Thắng Nam xoay đầu lại nhìn hắn, nghiêm túc nói:
“Bây giờ ngươi đừng xem ta là cảnh sát. Ta cũng không tra hỏi ngươi, ngươi có thể xem ta là một người bạn tâm giao. Nói ra sự thật trong lòng ngươi, được không?”
Diệp Hoan dần dần trở lên nghiêm túc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Lời nói thật lòng? Lời nói thật lòng không dễ nghe đâu.”
Cao Thắng Nam bướng bỉnh nhìn hắn.
“Ta muốn nghe! Ta muốn biết! Một tên lưu manh tham sống sợ chết tại sao vào lúc sinh tử, lại đột ngột có dũng khí lớn như thế? Dám một mình đánh ba tên cướp hung ác, điều gì khiến ngươi có sức mạnh như vậy?”
Diệp Hoan thở dài, giọng nói có chút tắc nghẹn:
“Có biết tại sao hôm nay tôi dám liều mạng với bọn cướp không? Không phải là vì dũng khí. Tôi sợ chết hơn bất cứ ai. Càng không phải vì chính nghĩa. Chính nghĩa là tạp chủng chó má đẻ ra! Nguyên nhân của tôi rất đơn giản, ba vạn mấy này không thể bị cướp được. Đây là hy vọng cả mùa đông của bọn em tôi. Tôi mất mạng không sao, nhưng tôi không thể mất tiền… Cô đã thấy qua ký túc xá của Phúc Lợi Viện rồi chưa? Mười gian phòng lớn. Một hàng giường lớn, chính giữa đốt lò than, cửa sổ bị bể không có tiền thay. Lão viện trưởng dùng tấm gỗ đóng lên đó, lại không dám đóng chết vì sợ bọn trẻ khi ngủ hít phải than trúng độc. Bên ngoài gió lạnh lùa vào, bọn trẻ lạnh đến run người. Mỗi khi mùa đông đến, tay chân, khuôn mặt các em đều lạnh đến nứt da, ngón tay sưng đến giống như cái cán bột. Mỗi lần nhìn thấy tim ta đau đến nỗi có kim đâm vào người vậy…..”
“Có lúc trong viện tiền cứu trợ không kịp đến. Kinh tế khó khăn, bọn trẻ hiểu chuyện tự giác đi lượm vỏ chai, đồ hộp bán lấy tiền. Vì cái bình một hai xu, mà nhỏ bị ăn mày, người lượm ve chai đánh đến sưng đầu bể trán, bị con chó của người giàu rượt chạy khắp vùng đồi núi. Trên bàn chỉ có duy nhât một miếng thịt. Trẻ lớn gắp cho trẻ nhỏ, trẻ nhỏ gắp cho trẻ nhỏ hơn. Quay một vòng hai mươi mấy người, miếng thịt đó vẫn là miếng thịt đó, một chút cũng không mất. Đều không nỡ ăn, đều muốn để cho người khác ăn. Mỗi khi như thế, lão viện trưởng đều một mình ngồi ở góc tường len lén quẹt nước mắt, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng….”
Diệp Hoan nói đến đây bỗng dừng lại, nước mắt ứa bên trong. Hắn ngẩng đầu lên trời, thở một hơi dài thật dài, nén nước mắt sắp chảy ra, sau đó cười cười.
“Nói với cô những chuyện này làm gì nhỉ? Như nước đổ lá khoai. Cuộc sống của những kẻ cỏ rác như bọn tôi. Các người là những tiên nữ ngồi trên mây sao có thể hiểu được. Nói nhiều lời vô bổ như vậy, hoàn toàn chẳng ra gì cả.”
Mặt của Cao Thắng Nam đầy rung động. Nàng chăm chú nhìn Diệp Hoan khôi phục lại vẻ lang thang. Lúc này nàng chợt hiểu ra rằng. Thì ra trên đời này có rất nhiều nỗi khổ không được biết đến. Thì ra trên lưng của kẻ lưu manh này, lại phải gánh nhiều trách nhiệm như vậy. Gánh lâu rồi dần dần trở nên nặng nhọc, trở nên mệt mỏi, hắn vẫn cắn răng không than vãn tiếng nào. Dùng một bộ mặt tươi cười cợt nhả để che giấu nổi đau khổ, mệt mỏi bên trong…
Rộng rãi như vậy! Trách nhiệm như vậy!
Cao Thắng Nam bình tĩnh chăm chú nhìn Diệp Hoan. Nhìn thấy trong khóe mắt hắn chứa đầy nước mắt, lòng nàng như bị đánh mạnh vào. Đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng như bị cào xé.
Là đau lòng vì bọn trẻ Phúc Lợi Viện, hay là vì người đàn ông trước mặt này?
Chính bản thân Cao Thắng Nam cũng không rõ. Chỉ đến khi khóe miệng có vị mặn và đắng, nàng vươn tay quẹt đi thì mới biết nước mắt mình đã ứa ra tự bao giờ.
Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn qua con hẻm ở phía xa xa, tới một con phố ở đối diện. Nơi đó xa hoa truỵ lạc, nơi đó đàn ca nhảy hát. Nơi đó là một thế giới phồn hoa khác lắm.
Ngõ nhỏ pha tạp năm nào, giờ đây bậc đá rêu xanh. Những vết sơn bong ra trên từng mảnh tường gạch. Khắp nơi phảng phất một vẻ tang thương chán nản. Tại nơi đô thị phồn hoa phát triển này, con hẻm nhỏ đó dường như hoàn toàn thoát ly với thế giới bên ngoài. Nó căn bản không thuộc về cái niên đại này. Hoặc là nói, nó nên sớm tan biến tại cái niên đại này.
Giống như Diệp Hoan. Hắn với cái thế giới này không hợp nhau. Nhưng mà để sinh tồn, đành phải cắn răng bắt mình thích ứng. Một người xung đột cùng thời đại, hậu quả tất nhiên là tồi tệ, thất vọng khốn cùng.
Diệp hoan quá nhỏ bé. Hắn không thể nào thay đổi cái thời đại này. Ngay cả thích ứng với cái thời đại này hắn cũng làm không xong.
Hắn chỉ là một nhân vật tầm thường nhỏ bé. Giống như bao nhân vật tầm thường nhỏ bé khác, Diệp Hoan sống một cách cẩn thận. Hắn hy vọng mình sống được tốt đẹp một tí. Nhưng sự thật hắn không sống tốt đẹp tí nào.
Cao Thắng Nam đã hiểu đức tính chết cũng đòi tiền của Diệp Hoan rồi.
Diệp Hoan mang trên mình trách nhiệm rất là lớn. Hắn rất cần tiền. Để có tiền hắn thậm chí có thể bất chấp thủ đoạn, bất chấp pháp luật.
Lòng thương ư? Cao Thắng Nam lắc lắc đầu. Đây không chỉ đơn giản là lòng thương nữa. Phúc Lợi Viện đối với Diệp Hoan mà nói, là nhà. Bọn nhỏ là người nhà của hắn. Trong mắt Diệp Hoan, bọn trẻ như là những đứa em ruột thịt. Đó là sự cống hiến vì gia đình của một con người. Tuyệt đối không thể gọi là lòng thương. Lòng thương quá giả dối, quá hư vô. Mọi thứ mà hắn làm, là trách nhiệm, là việc mà trời sinh ra hắn đã phải làm.
Cao Thắng Nam từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, không biết nghèo đói là gì. Nàng đứng ở con hẻm cũ xuống cấp, bây giờ như đang đứng ở một thế giới khác. Thế giới này dường như bị ánh sáng mặt trời bỏ quên, khắp nơi thê lương. Đứng ở đây, nghe Diệp Hoan kể về những khó khăn của đời người. Lúc này nàng cảm thấy chua xót vô cùng.
“Diệp Hoan! Tôi giúp anh.”
Giọng của Cao Thắng Nam chưa bao giờ kiên định đến thế.
Giọng của Diệp Hoan cũng chưa bao giờ chân thành như thế.
“Cám ơn.”
Hai người nhìn nhau cười. Ánh sáng từ ngoài ngõ chiếu lên người họ. Hai cái bóng in trên mặt đất hợp vào nhau.
--------------
Hồi trước Cao Thắng Nam ghét nhất là loại lưu manh cà chớn như Diệp Hoan. Loại người này là nguyên nhân làm cho xã hội hỗn loạn. Ăn cắp lừa gạt, trong những vụ án này, đa số đều do những loại người này. Cao Thắng Nam chính nghĩa như vậy. Sinh ra chỉ muốn dẹp bỏ những tên lưu manh này.
Nhưng bây giờ Cao Thắng Nam đã dần dần thay đổi cách nhìn về Diệp Hoan.
Nàng cảm thấy Diệp Hoan không giống bề ngoài lưu manh của hắn. Chí ít tên lưu manh này có gan, có tính người, biết chịu trách nhiệm. Ngoài trừ miệng lưỡi trơn tru, cơ bản là không có nhiểu tật xấu. Ngay cả những chuyện mà Diệp Hoan làm vi phạm pháp luật, cũng là do bất đắc dĩ mà thôi.
Diệp Hoan ở trong mắt nàng bây giờ, mọi tật xấu dường như đều trở nên tốt đẹp. Cao Thắng Nam thậm chí vui mừng vì mình đã tìm được một viên ngọc quý chưa bị mài dũa ở trong biển người mênh mông này.
Tâm tư của phụ nữ đều là kì lạ như vậy. Bọn họ ghét những thứ không tốt đẹp, nhưng lại có sự hiếu kì tương đương như vậy với những người đàn ông xấu. Đặc biệt là nếu những người đàn ông xấu này có những phẩm chất tốt đẹp mà phụ nữ chưa phát hiện ra. Nàng sẽ dần dần phát sinh tình cảm tốt với người đàn ông này. Cảm giác này giống như mình đã phát hiện ra viên đá quý chôn chung với những viên đá xấu xí. Và điều đáng mừng nhất không phải là giá trị của viên đá này, mà là những ngưởi phụ nữ khác không phát hiện ra nó.
Hiển nhiên, phụ nữ có những logic mà đàn ông thường không chấp nhận được, cũng không thể hiểu được.
Ánh mắt của Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan bây giờ đã thay đổi đi rất nhiều. Nói không rõ là có cảm giác gì với hắn. Tình cảm tăng lên, yêu thì thiếu chút chút. Cảm giác thật kì diệu.
Hai người tiếp tục bước chầm chậm trên con hẻm tồi tàn đó. Diệp Hoan không nói gì nữa. Vừa nãy đã nói liên hồi, xém chút nữa không khống chế được mình. Diệp Hoan vừa đi vừa hít thở sâu, cố gắng phục hồi lại cảm xúc.
Nói ra hết cũng tốt. Nói xong nên sống như thế nào vẫn phải sống như thế đó thôi.
“Diệp Hoan! Sau này… Đừng làm những chuyện phạm pháp nữa. Làm việc bất chính không có kết quả tốt đâu. Trách nhiệm của anh lớn như vậy, nếu như bị bắt giam, cuộc sống của bọn em anh không phải khó khăn hơn sao? Vì bọn họ, anh làm việc gì cũng nên suy nghĩ đến hậu quả. Muốn kiếm tiền thì nói với tôi, tôi….”
Cao Thắng Nam cắn môi dưới, thần thái có chút do dự. Tính cách của nàng quá háo thắng. Từ khi ra trưởng cảnh đã không nhờ vả vào cha mẹ huynh trưởng. Nếu như vì Diệp Hoan mà cầu xin người nhà, điều này trái ngược với nguyên tắc của nàng.
Hai mắt Diệp Hoan sáng lên. Đây không phải là lúc giả nai. Nguyên tắc làm người của Diệp Hoan rất đơn giản. Đó là không có nguyên tắc. Tiền gì cũng dám kiếm, đường gì cũng dám đi. Cho dù là sống nhờ vào phụ nữ hắn cũng không ngại. Nếu như bây giờ có người giàu nào đó muốn bao nuôi hắn, hắn nhất định không nói lời nào cởi quần lên giưởng,___ Dã chiến cũng hoàn toàn không áp lực. Về phần sĩ diện, tạm thời không lấy vậy.
“Bây giờ ta nói với ngươi, ta muốn kiếm tiền!”
Hai mắt Diệp Hoan sáng long lanh, bắt đầu nói:
“…… Bà chủ có gì tốt giới thiệu không?”
Diệp Hoan ánh mắt nham hiểm. Sớm đã phát hiện gia thế của Cao Thắng Nam không bình thường. Gia đình của nàng không phải có nhiều tiền thì là có chức lớn. Xã hội này là xã hội của tiền và quyền lực. Chỉ cần nàng đồng ý giúp đỡ từ trong tay gia đình nàng ta lấy ra chút ít, kiếp này ăn uống không cần phải lo rồi.
Cao Thắng Nam vừa định nói giúp hắn hỏi người nhà xem sao. Coi có cách gì không. Kết quả ngước đầu lên thấy vẻ mặt nịnh hót của Diệp Hoan. Trong mắt còn hiện lên các kí hiệu nhân dân tệ, Cao Thắng Nam lảo đảo một cái, xém nữa té xuống đất.
Đây…. Đây chẳng phải là người đàn ông vẻ mặt bi thương , có tình có nghĩa sao? Sao lại đổi mặt nhanh đến thế?
Cuối cùng Cao Thắng Nam cũng phát hiện, từ kẻ quân tử đến kẻ hèn mọn thì ra chỉ cần một giây.
Nàng vốn dĩ có chút do dự xem có nên giúp Diệp Hoan hay không, lúc này cuối cùng nàng cũng hạ được quyết tâm.
“Nếu như anh muốn kiếm tiền, tôi…. Cổ vũ cho anh! Làm cho tốt nhé!”
Cao Thắng Nam nói xong còn hướng ánh mắt động viên về phía Diệp Hoan.
Diệp Hoan trong lòng lập tức nguội lạnh.
Nói hơn nửa buổi trời, thì ra là một câu cố gắng lên…
Xem ra trừ phi cua nàng, nếu không khó mà đạt được lợi ích từ nàng ta được. Chi bằng…. Bây giờ cua nàng?
Diệp Hoan đánh giá cao khuôn mặt xinh đẹp nhu mì, thân hình thon thả của nàng. cô gái này nhìn kĩ cũng không tệ nhỉ. Tuyệt đối thuộc loại hàng lên giường cao cấp, đặc biệt là đôi đùi dài đẹp đẽ của nàng, nếu như mặc đồng phục cảnh sát lên, vớ đen, cao gót… Ha ha.
“Cô thích mang vớ đen không?”
Nhìn mê mẫn sao mà Diệp Hoan ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
“Hả?”
Lông mi thanh tú của Cao Thắng Nam nhíu lại, tiếp đó mắt khẽ nhắm lại, ánh mắt to tròn của nàng hiện lên một luồng sát khí. Một tín hiệu rất là nguy hiểm.
Diệp Hoan lập tức sửa lại:
“…. Cô có thích ăn cháo không?”
Lỗ tai Cao Thắng Nam không bị tật gì. Những gì mà Diệp Hoan hỏi nàng đương nhiên là nghe rất là rõ. Mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng lên, cuối xuống lượm cục gạch, không nói tiếng nào. Dùng tay làm đao, đập xuống một cái, cục gạch nổ lớn rồi vỡ ra.
Quăng cục gạch trên tay, Cao Thắng Nam hướng ánh mắt đằng đằng sát khí về phía Diệp Hoan.
Diệp Hoan thể hiện ra sự ngoan hiền của một tên lưu manh, cười nói đầy xu nịnh:
“Tôi biết ở đầu hẻm có một chỗ bán cháo vịt rất ngon. Đợi lát tôi mời cô ăn nhé. Lúc nãy ý tôi muốn nói là như vậy.”
Cao Thắng Nam liếc hắn một cái, không nói lời nào tiếp tục đi về phía trước.
-----------------
Hai người đi đến lầu nhỏ nơi Diệp Hoan ở. Từ xa xa đã nghe thấy tiếng kêu như heo bị thọc , kêu rất là thê thảm, và rất là quen tai.
Diệp Hoan sững người. Tiếp đó đầu hẻm quẹo ra một đám người. Hai người một trái một phải kẹp một người đi ra, theo sau là một người thanh niên đeo kính râm.
Diệp Hoan đưa mắt nhìn. Người bị kẹp ở giữa là Hầu Tử, chẳng trách tiếng kêu thảm thiết lại quen tai như vậy…
Hầu Tử bị kẹp ở giữa. Hai chân bay lên trời, vừa la vừa đạp loạn xạ, tiếng khóc thảm thiết vang vọng khắp hẻm.
“… Các ngươi tha ta đi! Ta biết lỗi rồi, ta thật sự biết lỗi rồi! Sau này không dám nữa đâu.”
Diệp Hoan kinh ngạc mở to đôi mắt, cảnh này giống như Dương Bạch Lão làm trò hề, Hầu Tử rốt cuộc gây họa gì vậy?
“Các ngươi làm cái gì vậy? Hầu Tử! Mày bị sao vậy?”
Diệp Hoan không do dự bước tới phía trước ngăn lại.
Hầu Tử thấy Diệp Hoan nhất thời hớn hởn, nước mắt cũng rơi xuống.
“Anh Hoan! Anh Hoan! Mau cứu em!”
“Mày đụng người nào vậy?”
Hầu Tử vẻ mặt bi thảm và phẫn nộ.
“Một người như em có thể đụng chạm người nào chứ? Lúc nãy em ở nhà chơi vi tính. Chẳng qua là lên một chút web đen, định tải hình về cho anh, làm phong phú them cuộc sống về đêm của anh. Ai ngờ mới đăng nhập địa chỉ vào, ba người này đã xông vào rồi. Không nói tiếng nào, đã bắt em đi… Hu hu. Bây giờ cảnh sát mẹ đó mặc thường phục lợi hại quá. Không thể nào đoán được, không thể nào đoán được a! Web đen còn chưa mở, bọn chúng đã kiếm tới cửa, sau này ta sống còn ý nghĩa gì nữa!”
Mắt Cao Thắng Nam khẽ nhắm lại. Nàng là cảnh sát, đương nhiên là nhanh chóng nhận ra ba người này không phải cảnh sát mặc thường phục rồi. Trên người bọn chúng toát lên vẻ của bọn lưu manh. Trong cục cảnh sát làm gì có những loại người như thế?
Ba người kia nghe Hầu Tử nói như vậy, liền thả hắn xuống. Người thanh niên đeo kính râm bước tới trước mặt Diệp Hoan, hỏi:
“Mày là Diệp Hoan?”
Diệp Hoan gật đầu, lúc này hắn cũng bị làm cho hồ đồ.
Người mang kính râm chỉ Hầu Tử, hỏi một câu vô bổ:
“Nó không phải là Diệp Hoan?”
Hầu Tử lúc này cũng nghe ra, thì ra ba người này là đến kiếm Diệp Hoan, Hầu Tử bất giác bi thương nói:
“Tôi thật sự không phải là Diệp Hoan!”
“Mày không phải là Diệp Hoan tại sao lại ở trong phòng của nó?”
Hầu Tử giận đến mức giậm chân, khóc không thành lời.
“Tôi là em của ảnh. Ở trong phòng ảnh thật ra cũng là chuyện dễ hiểu rất phù hợp với tính logic a…… Các người dựa vào gì mà bắt tôi?”
Người đeo kính râm gật gật đầu, căn bản không đếm xỉa gì đến Cao Thắng Nam đang mặc thường phục đứng một bên, mặt lạnh lùng nói với Diệp Hoan:
“Đại tiểu thư của bọn tao muốn gặp mày. Mày đi theo bọn tao.”
Diệp Hoan vô cùng kinh hãi:
“Đại tiểu thư của các người là ai?”
“Đi rồi mày sẽ biết thôi.”
“Nếu như tôi không đi thì sao?”
Diệp Hoan rất cảnh giác. Mắt thấy được ý đồ của ba người này, trên người bọn chúng đều tỏa ra khí lưu manh giống mình. Chỉ khác là, khí lưu manh của bọn hắn cao hơn mình không chỉ là một bậc, thuộc loại lưu manh cấp cao.
Người đeo kính râm cười lạnh lùng.
“Tốt hơn hết là mày nên đi một chuyến. Bây giờ quang cảnh khác nhau, bọn tao cũng đã nhã nhặn hơn trước rồi. Nhưng không phải bọn tao không động thủ đâu.”
Diệp Hoan rất là giận dữ. Lời nói uy hiếp đã thể hiện ra qua rõ ràng rồi, nhưng Diệp Hoan không muốn không rõ đầu đuôi chuyện gì đã theo đám người này đi. Nghe nói bây giờ thủ đoạn của bọn xã hội đen rất là tàn ác. Chẳng những cưỡng bức nhi nữ, đàn ông cũng không buông tha. Lỡ bọn chúng bán mình đến một nơi xa lạ, bắt mình tiếp khách thì sao?
Tiếp khách thì cũng không nói đi. Quan trọng là tiền tiếp khách không đến phiên mình lấy, điều này mới thật sự làm người ta khó chịu…
Diệp Hoan quay đầu lại, dùng ánh mắt cầu cứu Cao Thắng Nam.
Cao Thắng Nam tính không nhúng tay vào chuyện này. Đại tiểu thư nào đó phái một vài người đến tìm hắn, trong lời này ít nhiều mà ý tranh chấp. Cao Thắng Nam sao có thể đồng ý lo những chuyện nhỏ nhặt này?
Ánh mắt cầu khẩn của Diệp Hoan, Cao Thắng Nam không đành lòng cự tuyệt, đành bước lên một bước nói:
“Các ngươi ngang nhiên bắt công công dân, là phạm pháp. Đưa chứng minh nhân dân của ngươi ra đây xem nào.”
Người đeo kính râm liếc nhìn nàng một cái, nói:
“Ngươi là ai?”
Lúc này Diệp Hoan đột nhiên chỉ Cao Thắng Nam, la lớn:
“Ả là tử điểu tử!”
Nói xong Diệp Hoan kéo Hầu Tử cắm đầu chạy mất dạng về phía con hẻm sau lưng.
Cao Thắng Nam đứng thất thần. Cái thằng đê tiện kia nói chạy là chạy, dám bỏ mặc nàng không đếm xỉa tới…
Ba người đeo kính râm cũng sững người, cô gái này là điểu tử?
Thời thế không hay rồi, ba người đeo kính râm lập tức quay lưng chạy.
……………..
……………..
Lúc Diệp Hoan và Hầu Tử quay trở lại hẻm, Cao Thắng Nam một mình ôm vai lạnh lùng liếc hắn.
Thấy Diệp Hoan quay trở lại, Cao Thắng Nam giận đến run người rủa:
“Tên khốn không nghĩa khí này! Ngươi chạy đi đâu vậy?”
Diệp Hoan vội giơ giơ cái hộp canh xài một lần ra, hướng về phía ánh mắt oán trách của nàng, như đang bị nàng vu oan vậy.
“Tôi không phải đi mua cháo vịt cho cô sao……..”
Lưu manh thì mãi mãi vẫn là lưu manh. Hắn không thể trở thành 1 người quân tử chỉ trong 1 ngày được. Dù cho mặt hắn buồn bã ưu thương, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là 1 tên lưu manh đang buồn bã ưu thương mà thôi.
Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan 1 cách đầy giận dữ. Giờ phút này, nàng lại có ý định muốn rút súng…
Diệp Hoan nhìn vẻ mặt tức giận của Cao Thắng Nam mà trong lòng rất lo lắng, lúng túng nói:
“Sao thế? Ăn no thì đánh nhau mới có lực chứ?”
Cao Thắng Nam hít 1 hơi sâu. Thôi đi, không nên so đo với loại người này làm gì.
“Ba người lúc nãy anh không quen thật không? Tại sao người ta lại đến tìm anh? Anh lại ra ngoài gây rắc rối gì rồi?”
Diệp Hoan lắc đầu. Hắn thật sự không quen biết ba tên đó. Càng không quen biết nàng đại tiểu thư nào cả. Hắn cố nhớ lại ở trong đầu về những cô gái đã từng quen và chia tay trong mấy năm nay. Từ các nàng thiếu nữ thơ ngây trong sáng, đến những người phụ nữ dâm đảng, nói chung là rất nhiều loại người tạp nham. Trong ấn tượng thật sự chưa hề cua qua đại tiểu thư nào cả.
Diệp Hoan kinh ngạc thốt lên:
“Chẳng lẽ là, vị đại tiểu thư nào đó say mê vẻ đẹp trai của tôi. Vì vậy phái người bắt tôi về làm chồng ở trong đồn giặc.”
Nghe xong, Cao Thắng Nam càng giận hơn.
“Có suy đoán nào đáng tin hơn một chút không?”
“Vậy chắc là thấy tôi dũng cảm bắt cướp được truyền hình phỏng vấn. Cho nên muốn mời đến nhà xin chữ kí rồi tiện thể làm quen..”
Hầu Tử ở kế bên chen miệng vào:
“Anh Hoan ơi! Cái này cũng không thực tế 1 chút nào...”
Diệp Hoan phẩy tay, cười nói:
“Cũng đâu thể nào trả thù tao. Tao đâu có cua cô ấy đâu.”
Nụ cười trên môi Diệp Hoan tắt dần. Bản thân hắn càng ngày càng không chắc chắn nữa rồi.
“…Hình như là chưa hề cua qua à nha.”
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan đầy vẻ đồng tình.
“Anh Hoan! Em thấy dạo này anh có vẻ ‘hơi bị hên’!”
Diệp Hoan thở dài 1 tiếng, lập tức xoay đầu hỏi Hầu Tử:
“Mà mày không có chuyện gì làm hay sao mà chạy qua đây?”
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan 1 cách đầy ngưỡng mộ:
“Qua chiêm ngưỡng anh hùng. Con mẹ nó! Anh Hoan anh quá ngầu luôn. Hôm nay em đã xem thời sự, 1 chọi 3 luôn. Đã vậy mà còn là những tên cướp cấp BOSS. Cái này mà ở trong game thì thế nào cũng sẽ rơi xuống một đống trang bị xịn. Một thằng KO, một thằng thì thoi thóp, một thằng thì mê man. Nhưng mà anh Hoan này, bộ tụi hắn vứt con anh xuống giếng hay sao mà…”
“Bọn nó cướp tiền của tao.”
Chơi cùng với nhau từ nhỏ đến lớn rồi nên vừa nghe vậy Hầu Tử liền phát mạnh lên đùi mình.
“Hèn chi... Vậy là anh nương tay rồi. Mới củ hành 1 thằng thôi. Anh Hoan nhân hậu vô địch thiên hạ.”
Diệp Hoan gật đầu nhẹ, chắp tay đứng trong gió, ra vẻ cao thủ cô độc...
Cao Thắng Nam lắc lắc đầu, chịu không nổi 2 tên này.
“Ngoài việc qua chiêm ngưỡng tao thì còn việc gì nữa không?”
Diệp Hoan hỏi Hầu Tử.
Hầu Tử lúc này nghiêm mặt lại và nói:
“Còn một việc. Tối qua em với Trương Tam đã bàn bạc kĩ rồi. Tụi em không thể nào cứ sống theo kiểu du đãng này được nữa. Cần phải chăm chỉ đi làm kiếm tiền bằng con đường quang minh chính đại.”
Diệp Hoan tỏ vẻ bất ngờ.
“Ít khi nào tụi mày giác ngộ được như vậy...”
Hầu Tử nói tiếp:
“Cho nên em và Trương Tam bàn bạc cả đêm, đã tìm ra được một con đường làm giàu quang minh chính đại. Hôm nay em có ý qua đây mời anh nhập hội. Ba người chúng ta làm một vố. Nếu như không có gì bất ngờ thì trong vòng nửa năm mình sẽ phát tài.”
Diệp Hoan nghe đến 2 chữ phát tài thì mắt sáng rực. Cao Thắng Nam cũng kềm không được, nhón lỗ tai nghe xem hắn làm việc lương thiện nào mà có thể giàu lên chỉ trong nửa năm.
Hầu Tử khục khục trong cổ, nhìn xung quanh một vòng rồi hạ giọng xuống nói:
“Ý định của tụi em là như vầy. Ba anh em chúng ta mỗi người góp một chút tiền, không nhiều lắm, khoảng hai trăm đồng, sau đó mua một chiếc xe máy cũ!”
Diệp Hoan có vẻ hiểu được chút ít.
“Ý mày định chạy xe ôm hả?”
Hầu Tử bĩu môi đầy khinh thường.
“Nhìn anh kìa! Chạy xe ôm thì khi nào mới giàu lên được.”
“Chứ không mua xe máy làm gì?”
“Lúc đó anh Hoan lái xe, em ngồi sau lưng anh. Trương Tam nó phụ trách việc canh chừng. Tìm đoạn đường nào vắng người, thấy mấy đứa con gái mang xách tay... Anh đạp ga bay tới bên cạnh tụi nó, em phụ trách giựt giỏ. Nếu may mắn thì ngày đầu tiên sẽ lấy lại vốn, ngày thứ hai thì sẽ có lời... ngày thứ 3 sẽ.....”
Diệp Hoan gân đen nổi đầy đầu.
“Sẽ đi vô tù mà ngồi! Đây là con đường làm giàu quang minh chính đại mà mày nói đó hả?”
Mặt Hầu Tử đầy hưng phấn.
“Đường tắt làm giàu mà! Anh Hoan! Anh nói xem, sao lúc trước mình không nghĩ tới nhỉ!”
Bốp!
Cao Thắng Nam nhịn không được nữa liền đạp Hầu Tử một phát, nổi giận hét lớn:
“Coi chị mày là vô hình hả? Thằng nhóc! Theo ta về đồn nói chuyện.”
Hầu Tử bị Cao Thắng Nam đạp một phát tỉnh ra. Nhớ tới thân phận của nàng là cảnh sát, sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệt, tựa như phụ nữ đàng hoàng đang đi trên đường bị người ta bóp mông vậy, liền la lên hoảng hốt.
“Á! ---Cô! Sao cô lại ở đây?”
Cao Thắng Nam cười lạnh.
“Muốn làm ăn cướp đua xe đúng không? Tốt lắm, chị mày nhớ kỹ rồi.”
Hầu Tử hoảng hốt lui về sau, cố nặn ra nụ cười, nói:
“Việc này... Anh Hoan, em cảm thấy việc này không thực tế chút nào hết, để em về nghiên cứu lại một chút...”
Nói xong, Hầu Tử liền quay đầu bỏ chạy.
“HẦU TỬ....”
Diệp Hoan gọi theo hắn, thở dài đầy vô lực.
“LẦN SAU... ĐỪNG CÓ NGU NHƯ VẬY NỮAAAA...”
“NHẤT ĐỊNH RỒIIII...”
Trong mắt của Hầu Tử lộ đầy vẻ cảm kích, rồi lại kinh hoàng nhìn về phía Cam Thắng Nam, vội vã xoay đầu chạy mất.
Ngày thứ hai, Diệp Hoan dậy sớm đi tới ngân hàng. May mắn là hôm nay không có kẻ ăn cướp cho nên hắn có thể đem hết ba vạn chuyển cho tài khoản của Phúc Lợi viện đầy thuận lợi. Xong xuôi, Diệp Hoan thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm, tựa như vừa hoàn thành một việc gì đó rất thần thánh.
Tuy vẫn không một xu dính túi, nhưng trong lòng thật vui vẻ.
Rút điện thoại cầm tay ra, Diệp Hoan gọi cho lão Viện Trưởng.
Đầu dây bên kia vừa nối kết, Diệp Hoan liền cười nói ân cần.
“Viện Trưởng, gần đây người có khỏe không? Tiểu Hoan xin thỉnh an ông. Chúc ông cát tường...”
Đầu dây bên kia im ắng 1 hồi, bỗng nhiên vọng lại 1 giọng la hét đầy giận dữ.
“DIỆP HOAN! NGƯƠI LÀ ĐỒ CON DÊ MẮC DỊCH. Nói! Lần trước ngươi và Hầu Tử về đây đã làm gì con chó trong nội viện của chúng ta? Hả?”
Diệp Hoan toát mồ hôi lạnh, cười lớn nói:
“Viện trưởng! Người phải tin nhân cách của con chứ. Con người của con, tuy rằng đào hoa thật, quan hệ tình cảm cũng rắc rối thật. Nhưng con không có hứng thú với 1 con chó đâu. Huống chi lại là 1 con chó đực...”
“Đừng có lẻo mép với ta. Con chó đâu?”
“...Cùng với con Hoa Hoa ở bên cạnh viện chúng ta bỏ trốn. Thật mà, con tận mắt nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này chạy xa. Con ngăn cũng ngăn không được. Nó nói muốn tìm một nơi xinh đẹp để hưởng thụ tình yêu hạnh phúc. Con nói Phúc Lợi viện không phải đã rất xinh đẹp rồi sao. Nó nói không được, lão Viện Trưởng gần đây không đứng đắn. Lão đòi ngâm rượu nó khiến cho nó sống rất có áp lực...”
Lão viện trưởng đã bắt đầu thở phì phì: “....”
“Viện trưởng ah! Con vừa gửi ba chục ngàn vào tài khoản của ông. Chút nữa ông kiểm tra lại nhé. Thời tiết giờ lạnh lắm, để thêm lò sưởi trong phòng nhé ông!”
Đầu dây bên kia lại im ắng 1 hồi, lão viện trưởng thở dài nói:
“Khổ quá! Ngươi và Kiều Mộc thật là... Đi ra ngoài sinh sống mấy năm rồi mà vẫn cứ gửi tiền về... Tụi con có đủ tiền dùng không?”
Diệp Hoan mỉm cười nói:
“Đủ mà.. Con với Kiều Mộc sống rất tốt. Ngày nào cũng ăn thịt cá. Ăn tới ngán luôn! Thật mà!”
Lão viện trưởng khẽ nói:
“Thằng nhóc thôi đừng có xạo đi, cho rằng ta già nên lẩm cẩm sao? Nhớ rõ lời ông đã từng nói với con như thế nào không? Nghèo lo thân mình, giàu lo thiên hạ. Đầu tiên lo cho cuộc sống của mình thật tốt đã.”
“Yên tâm đi Viện Trưởng, ông cảm thấy con giống như loại người tự chịu khổ chịu cực sao?”
Một già một trẻ hàn huyên vài câu. Đến lúc gần gác điện thoại, lão viện trưởng bỗng nhiên nói:
“Diệp Hoan! Hôm qua ông có xem thời sự rồi. Con... có chí! Chưa hề khiến lão già ta đây mất mặt. Không tệ... Nhưng mà, lần sau mà liều mạng như vậy, lão tử chắc chắn sẽ đập ngươi chết!”
Nói xong, lão viện trưởng liền cúp điện thoại.
Diệp Hoan nghe đầu dây bên kia vọng lại tiếng tút...tút...tút... Hắn lặng người đi trong chốc lát, sau đó nở nụ cười thật tươi, trong lòng đầy ấm áp.
Bước ra khỏi ngân hàng, Diệp Hoan miệng ngân nga điệu hát dân ca từ ngày xưa, môi ngậm điếu thuốc đi về nhà.
Nhà không người trống. Nam Kiều Mộc đã đi làm. Diệp Hoan ngồi đờ đẫn một mình ở trong phòng.
Gần đây, cuộc sống có đôi chút khó khăn. Diệp Hoan cho rằng nếu có thời gian thì sẽ đến bệnh viện bán máu. Cuộc sống khuấy động một chút có thể chấp nhận được. Nhưng cái khiến con người ta chán nản nhất chính là, khuấy động thì cũng đã khuấy động rồi, vậy mà hắn vẫn chỉ là một kẻ nghèo nàn. Cần phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
Vẫn còn chưa nghĩ ra được cách kiếm tiền, tư tưởng của Diệp Hoan lại nhảy sang việc khác.
Ba tên ngày hôm qua rốt cuộc là ai? Cô gái nào muốn gặp mình? Diệp Hoan mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không yên tâm. Nhớ lại kĩ càng một chút, thật sự là không nhớ ra mình đã gặp cô gái này bao giờ. Diệp Hoan sống vẫn rất dè dặt. Bất kể là lăn lộn giang hồ hay tán gái đều một mực rất cẩn thận. Chuyện quá khó thì không đụng vào, cô gái nào quá gai góc sẽ không trêu chọc.
Trong lúc mà hàng trăm suy nghĩ không chưa được giải thích. Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Diệp Hoan vừa đứng lên, thì đã nghe thấy tiếng người nói ngoài cửa:
“Diệp Hoan! Tôi biết rõ cậu đang ở bên trong. Mở cửa ra mau, tôi núp dưới lầu và đã trông thấy cậu về rồi đấy.”
Giọng nói có vẻ già dặn, chắc hẳn mười phần là trung niên. Giọng to lanh lảnh, cả tòa nhà cũng nghe thấy.
Diệp Hoan mặt biến sắc, trán toát mồ hôi lạnh.
Hắn đã nhận ra giọng nói đó là ai. Hơn nữa qua giọng nói trung niên này, hắn cũng đột nhiên tìm được nguyên nhân lớn nhất khiến cho tâm trí mình ngày hôm nay cứ rối lên.
Diệp Hoan thật quá tốt bụng, hắn đã đem toàn bộ số tiền ít ỏi của mình tặng cho viện dưỡng lão. Nhưng hắn lại quên, quên ngày hôm nay là ngày trả tiền phòng…
Đúng vậy! Chủ nhân của giọng nói đang đứng ngoài cửa, oang oang cả khu nhà đó, chính là ông Vương chủ nhà trọ. Ông già gần 50 tuổi, nghe nói là quân nhân xuất ngũ.
Diệp Hoan vã mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Chuyện này thật ầm ĩ, chuyện quan trọng như thế này sao mà lại có thể quên được cơ chứ?
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên ở bên ngoài, Diệp Hoan chần chừ trong giây lát, cuối cùng cũng bất chấp ra mở cửa.
Cửa mở, khuôn mặt béo trắng của ông chủ Vương hiện ra trước mặt Diệp Hoan.
Diệp Hoan trợn tròn mắt, chớp chớp mắt với một dáng vẻ mơ màng nói:
“Xin lỗi! Xin hỏi có phải ông muốn tìm Diệp Hoan không? Thật ngại quá, hắn không có nhà. Tôi chỉ là khách của hắn thôi....”
Diệp Hoan vừa nói xong đang định đóng cửa thì bị ông chủ Vương chặn lại.
“Diệp Hoan! Muốn giở trò thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ! Tôi quen cậu 2 năm rồi, cho dù cậu có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra cậu. Cậu thấy thú vị sao?”
Ông chủ Vương vừa thở hổn hển vừa nói.
Diệp Hoan không chút ngượng ngùng khi bị lộ tẩy, cẩn thận nhìn trộm lão chủ nhà Vương một lát. Bỗng nhiên hắn vỗ đùi thật mạnh, dáng vẻ như bắt được vàng... ngạc nhiên mừng rỡ nói:
“Ôi chao! Thì ra là chú Vương! Cơn gió nào đã đưa chú...”
“Nói nhảm ít thôi. Trả tiền phòng đây!”
Ông Vương quyết không chịu thua.
Giả vờ quỵt tiền là không qua được ải rồi, Diệp Hoan chỉ còn cách thẳng thắn mà nói rằng:
“Hôm nay cháu đang gặp khó khăn, không có tiền.”
Ông Vương nheo mắt lại.
“Thật là ngày hôm nay khó khăn. Hay gần đây đều khó khăn?”
Diệp Hoan cũng thẳng thắn:
“Gần đây đều khó khăn.”
Ông Vương lắc đầu, nói lẩm bẩm:
“Tiền thuê nhà 500 đồng thế là đã rẻ lắm rồi, cậu lại rõ ràng là không trả được. Xem ra, cậu không thích hợp để sống ở dân gian rồi...”
Diệp Hoan chớp chớp mắt.
“Không thích hợp ở dân gian? Ý của chú Vương là... cháu là tinh tú ở trên trời hạ phàm sao? Chú Vương, chú định giảm tiền thuê nhà cho cháu, ít nhất cũng phải giảm 200 đồng. Tinh tú nha, nhân vật oai phong lợi hại cỡ nào...”
Ông Vương hừ một tiếng lạnh lùng:
“Đang nghĩ ra chuyện đẹp đẽ gì vậy? Cỡ như cậu, là tinh tú? Cậu nha! Nên làm việc nghiêm chỉnh chút đi. Đừng có tối ngày gây chuyện. Ít ra thì cũng nên làm một người chân chính, sau này những ngày tiếp theo của cậu sẽ khác xa bây giờ...”
Diệp Hoan chép miệng, mấy câu nói này, nghe ra thì cũng mang tính đả kích đấy, nhưng lại có sự quan tâm lo lắng, ông già Vương hôm nay làm sao vậy nhỉ?
“Chú Vương! Hôm nay lúc chú đến đây... không uống rượu chứ?”
Diệp Hoan dè dặt nói.
Ông Vương trừng mắt nhìn hắn:
“Tên tiểu tử hỗn xược! Đây là tôi quan tâm cậu, hiểu không? Dạo này ít gây chuyện thôi. Cẩn thận kẻo gặp chuyện xui xẻo!”
“Sao chú biết gần đây cháu rất xui xẻo?”
“Tôi cũng có nghiên cứu chút về tướng số. Nhìn cậu bây giờ ấn đường chyển màu đen, ánh mắt u ám, có lẽ dạo này có tai ương gì đó. Cậu đấy... Mấy ngày nay không trêu chọc ai chứ?”
Trong mắt ông Vương lộ rõ sự lo lắng.
Diệp Hoan vò đầu:
“Cháu cũng không biết. Ngày hôm qua có ba tên hung tợn lại tìm cháu. Nhưng cháu thực sự không thể nhớ là đã trêu chọc bọn chúng lúc nào...”
Trong mắt ông Vương lóe lên vẻ tàn khốc, sau đó, ông gật đầu, bình tĩnh nói:
“Ba người? Ừ, tôi biết rồi. Nói tóm lại, dạo này cẩn thận chút, không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài, tôi bảo vệ cậu.”
Diệp Hoan trố mắt nhìn, ông già này uống say rồi sao? Không thân không thích, chủ nhà bảo vệ khách thuê phòng... tình hình kinh tế hiện nay đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao? Phòng thuê ít người mướn tới vậy sao?
“Chú Vương, dạo này đúng thật là có hơi khó khăn, chuyện tiền phòng chú có thể xem...”
Ông Vương xua tay.
“Trước mắt cứ nợ đi. Khi nào có tiền thì đưa tôi. Đừng có liều mạng kiếm tiền. Tiêu tiền cũng đừng có tiết liệm quá, đừng có ngược đãi bản thân. Chuyện tiền phòng không gấp gáp, không cần phải áp lực.”
Diệp Hoan cảm động đến nỗi rối tinh rồi mù hết lên. Vì cái gì mà có thể ở lại khu nhà này 2 năm liền? Tiền thuê phòng rẻ là một nguyên nhân. Vẫn còn một nguyên nhân nữa đó là chủ nhà trọng tình trọng nghĩa. Từ trước đến nay chưa từng bắt hắn trả tiền thuê phòng. Cũng chưa từng uy hiếp đuổi hắn ra ngoài. Một người chủ nhà lương thiện như vậy, đi đâu tìm cơ chứ?
Diệp Hoan năm chặt tay ông Vương, nức nở nói:
“Chú Vương... Không biết nói gì. Chỉ một chữ thôi. Con mẹ nó quá trọng nghĩa khí rồi! Nghe nói, chú vẫn chưa có vợ đúng không? Yên tâm! Ngày mai cháu sẽ đi khắp phố tìm cho chú một người. Nhất định sẽ tìm cho chú một bà cô lang thang về làm bạn già với chú...”
Ông Vương: “.... ....”
“ Không cần cảm ơn cháu đâu! Cháu lấy đức báo đức, là việc nên làm mà.”
Phòng làm việc của Bí thư thành ủy Ninh Hải Trương Thành Thái.
Trương Thành Thái chính là vị Bí thư thành ủy mà 2 năm trước được tỉnh ủy Giang Nam trực tiếp cử xuống. Nhận chức hơn hai năm vẫn tận tụy. Đối nhân xử thế kém nhưng lại có thể giải quyết tốt mỗi quan hệ giữa 2 ban thị ủy và thành ủy Ninh Hải. Trong vòng hơn 2 năm gần đây, Trương Thành Thái được rất nhiều người trông đợi, cũng nhận được lời khen của lãnh đạo tỉnh ủy.
Hôm nay, văn phòng của Trương Thành Thái sẽ tiếp đón một vị khách đặc biệt.
Vị khách đó chính là một cô gái trẻ, khoảng 20 tuổi, xinh đẹp đến rung động lòng người. Đôi mắt lạnh môi anh đào, mặc chiếc áo gió màu xám không nổi bật, quần dài sợi bông, boot cao màu nâu, mỗi cử chỉ thể hiện một phong cách trang nhã thanh lịch.
Trong văn phòng, Trương Thành Thái tự tay rót trà mời khách. Ông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô gái, nở một nụ cười chân thành, nói :
“ Trợ lí Chu ít đến chơi. Chỗ tôi đây tiếp đón không được chu đáo, xin tha thứ.”
Trợ lí Chu tên là Chu Mị, cô ấy chính là trợ lí tổng giám đốc của tập quốc tế Đằng Long.
Chu Mị nghe vậy cười thản nhiên.
“Bí thư Trương khách sáo rồi. Ông nhận chức bí thư thành ủy Ninh Hải hơn 2 năm rồi. Thành phố Ninh Hải dưới tay ông đã có những thay đổi rất lớn. Những cái đó đều là công lao của ông cả. Chu Mị vẫn luôn khâm phục những quyết đoán của Bí thư Trương.”
Trương Thành Thái gượng cười.
“Hoặc có chút ít công lao, nhưng vẫn khó có thể báo đáp với một phần vạn đại ân mà các vị lãnh đạo đã dành cho tôi. Tôi cũng chỉ là nghe theo sự chỉ dạy của các vị lãnh đạo, họ bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó.”
Chu Mị trở nên nghiêm túc, nói:
“Những lời khách sáo đó chúng ta đừng nói thêm nữa. Tôi đến lần này, trong nhà muốn tôi hỏi ông. Người mà 2 năm trước giao cho ông âm thầm chăm sóc, bây giờ thế nào rồi?”
Trương Thành Thái nghe thấy vậy bất giác ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói:
“Mọi chuyện vẫn bình thường. Cậu ấy tuy rằng có khó khăn nhiều mặt. Nhưng trong cuộc sống thì vẫn chưa có phiền phức gì. Tôi vẫn phái người âm thầm đi theo dõi cậu ấy.”
Chu Mị cười thản nhiên.
“Rất tốt...”
Chu Mị nâng chén trà lên, chầm chậm uống một ngụm. Nàng từ từ thưởng thức hương vị rất lâu, khóe miệng khẽ nhấc lên.
“Hương thơm nồng nàn như lan. Vị ngọt sảng khoái. Trương bí thư thật quá khách sáo rồi. Đại hồng bào trà hàng cao cấp của Võ Di Nham là cực kì quý hiếm, nhưng lại được đùng để tiếp đãi một tiểu nữ hèn mọn như tôi đây. Tôi cũng lấy làm tiếc cho loại trà này…”
Trương Thành Thái ngây ra một lúc, cười nói:
“Quả là không hổ danh là người ở bên canh phu nhân. Kiến thức hiểu biết không hề tầm thường chút nào. Đã có vài người đã từng uống Đại Hồng Bào của tôi, nhưng chỉ có trợ lí Chu là người đầu tiên vừa nhấp lần đầu tiên đã nhận ra đó là Đại Hồng Bào. Chỉ dựa vào khả năng phẩm trà của cô. Trà nếu có tâm hồn, được làm tri kỉ với cô, sao có thể nói là đáng tiếc chứ?”
Chu Mị cười nhạt.
“Tôi là người ở bên cạnh phu nhân. Từ nhỏ đã được phu nhân bồi dưỡng dạy dỗ. Cầm kì thi họa trà rượu, những thứ này nhất thiết là phải biết. Thưởng trà, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc đến.”
Sắc mặt Chu Mị trở nên nghiêm túc, nói:
“Quay lại vấn đề chính nhé! Trương bí thư là người mà phu nhân tin tưởng nhất. Hai năm trước đáng lẽ ông có thể lên chức phó bí thư tỉnh ủy Triết Giang. Nhưng phu nhân quyết giữ ông ở lại Ninh Hải làm bí thư thành ủy, ông có hiểu dụng ý trong đó không?”
Trương Thành Thái khẽ nhìn, cười nhẹ nói:
“Ý của bề trên thì khó mà lường được. Nhưng tôi theo bề trên đã nhiều năm nay, cũng có thể đoán được phần nào. Trước khi được bổ nhiệm làm bí thư thành ủy Ninh Hải, bề trên đã cố ý bí mật gặp tôi một lần, có lẽ chắc cũng là vì việc đó….”
Chu Mị khẽ giơ tay ngăn lời mà Trương Thành Thái sắp nói.
“Mặc dù là chỗ bí mật, nhưng vẫn nên cẩn thận. Không nên nói ra! Anh ta… hai năm qua sống thế nào?”
Trương Thành Thái cười gượng lắc đầu.
“Sự dặn dò của bề trên tôi đương nhiên làm theo. Tôi là bí thư thành ủy. Nếu công khai thể hiện sự săn sóc như thế có chút không ổn, vì vậy tôi chỉ cử vài người thân tín đến ở gần nơi cậu ta sống. Cuộc sống của cậu ta, ngoài việc có chút khó khăn ra còn lại thì đều bình thường không có gì vướng mắc cả. Hiện tại cậu ta ở cùng phòng với một người con gái. Tôi cũng đã cử người đi điều tra về cô gái này rồi, là bạn thanh mai trúc mã với cậu ấy, cùng lớn lên trong cô nhi viện.”
“Anh ta ở cùng phòng với một… người con gái?
“Cũng không hẳn là cùng phòng. Chỉ là cùng thuê. Tình cảm của hai người rất là trong sáng.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn! Gần đây cậu ta rất nổi tiếng. Hôm trước ở Ninh Hải xảy ra vụ cướp ngân hàng, cậu ta hiển nhiên một mình chống lại 3 tên cướp. Sau đó thì được lên ti vi. Khi mà đồn cảnh sát báo lại cho tôi, tôi sợ đến toát cả mồ hôi. Ài… Cục trưởng Triệu của cục công an đã trình lên bí thư ủy viên chính trị và pháp luật bản kiếm nghị ban thưởng cho cậu ta danh hiệu cao quý công dân thành phố tiêu biểu. Còn nói ở trên các phương tiện truyền thông lấy cậu ta là điển hình, tuyên truyền những chuyện về cậu ta. May mà đã được tôi ngăn lại…”
Chu Mị khẽ chớp mắt, khóe miệng khẽ nhấc lên tạo thành một đường vòng cung đẹp mê người, lẩm bẩm cười nói:
“Đúng lả giống hệt ông nội anh ta, tính tình nóng như lửa, có phần chính trực…”
Trương Thành Thái rùng mình, không dám nói thêm.
“Ông nội” theo như lời Chu Mị nói, là đời trước của chủ nhân. Đến nay người vẫn sống khỏe mạnh, là nhân vật có danh vọng có quyền lực cao nhất. Nhắc đến tên ông ta cũng khiến cho cả Trung Quốc này bị chấn dộng. Chu Mị chính là nhân vật trung tâm trong vòng tròn này, có thể đánh giá tùy ý. Nhưng Trương Thành Thái ông ta chỉ tạm thời chỉ có thể xem như là nhân vật nằm ngoài phạm vi của vòng tròn quyền lực này thôi. Đối với ông ta mà nói, thế hệ trước gia chủ tưởng chừng như là sự tồn tại một vị thần, làm sao dám dị nghị?
Chu Mị đứng lên, nhẹ nhàng nói:
“Chủ nhân trước mắt vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay tất cả thế lực trong gia đình. Không nên cử người bảo vệ chăm sóc anh ta, tránh gây họa sát thân. Giai đoạn này vẫn phải phiền bí thư Trương rồi. Chủ nhân có nói, để lỡ hai năm đường công danh của ông. Sau này nhất định sẽ có báo đáp.”
Ánh mắt Trương Thành Thái lộ rõ sự vui mừng, nhưng vẫn gật đầu với một sắc mặt bình thản.
“Chuyện mà bề trên dặn dò, tôi nhất định sẽ hoàn thành trăm phần trăm. Xin ngài ấy cứ yên tâm… Thế nhưng, trợ lí Chu có thể tiết lộ một chút, cậu ta…rốt cuộc là người như thế nào với bề trên. Có đáng để huy động nhiều người quan tâm cậu ta như thế này không?
Chu Mị cười nhẹ một cái, chìa ngón tay trắng như bạch ngọc, chỉ lên trời.
Trương Thành Thái nét mặt liền nghiệm nghị, không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Là bí mật không thể tiết lộ, hay là ý trời không thể đoán được?
Trương Thành Thái không dám nghĩ nhiều. Người đó đại diện cho vòng tròn quyền lực, vừa khiến người khác phải hướng tới, vừa khiến người khác phải kính nể. Trong vòng tròn đó, những chuyện được giấu kín như bưng rất là nhiều. Có những chuyện không biết có khi tốt hơn.
----------------------
Về phía Diệp Hoan cũng không biết bản thân mình đang được nhà quyền thế với thế lực tối cao ở Trung Quốc quan tâm đặc biệt. Hắn vẫn đang trong những ngày sống tạm bợ.
Cả đời này có thể sống tạm bợ đến như thế nào, Diệp Hoan không dám nghĩ nhiều. Trong thời đại mà quyền lực và tiền tài là tối cao như hiện nay, nếu muốn cưới vợ và sống yên ổn, bất kể như thế nào cũng nên có một căn nhà. Giá căn hộ ở Ninh Hải cao đến ngất trời, Diệp Hoan đã từng đếm trên đầu ngón tay, dù là mua căn hộ 80 m2 bình dân, mỗi m2 là 2 vạn đồng, vậy là mất 1 triệu 6.
1 triệu 6...
Dựa vào thu nhập của Diệp Hoan như hiện nay có thể nói như vầy. Cho dù là hiện tại hắn bắt đầu ra ngoài cướp bóc. Cho dù là nhân phẩm vận may của hắn tốt. Được nhiều người chiếu cố, cảnh sát cũng ko thể bắt được dù chỉ một lần. Nếu vậy mỗi ngày cướp được 500 đồng, để có 1 triệu 6 cũng phải cần 10 năm cướp bóc không ăn không uống mới đủ được...
10 năm cũng như 1 ngày. Mỗi ngày đều cướp bóc, gió mưa cũng mặc, nhẫn nhục chịu khó... Nếu như là thời Lương Sơn đời nhà Tống, thủ lĩnh Tống Giang sợ rằng sẽ tự mình trao tặng một cái bằng khen chiến sĩ thi đua cướp bóc hạng nhất mất.
Nếu ra ngoài tìm một công việc chân chính thì đi làm thuê sao? Dựa vào sức của Diệp Hoan thì... Con mẹ nó! Còn không bằng mỗi ngày đi ăn cướp.
Nghĩ đến đó, Diệp Hoan thấy rất chán nản, bèn bỏ đi ý nghĩ lấy vợ. Đầu năm nay không lấy được vợ được. Nuôi còn không nổi chứ nói chi đến sinh con đẻ cái. Cuộc sống thật chả có cái giống gì triển vọng.
Trong phòng, Hầu tử đang chiếm lấy máy tính của Diệp Hoan. Tinh thần chăm chú ngồi cày game còn một tay thì không ngừng xoa xoa chân. Nam Kiều Mộc, Trương Tam và Diệp Hoan ba người đang chen chúc nhau ở trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khác vừa ăn bánh khoai vừa xem ti vi.
Diệp Hoan ghé sát vào tai Nam Kiều Mộc. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi bên vành tai trắng muốt của cô ấy. Mắt Nam Kiều Mộc vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi, nhưng tai thì lại trở nên ửng hồng.
Diệp Hoan hoàn toàn không cảm nhận được phản ứng khác lạ của Nam Kiều Mộc.
“Ôi! Kiều Mộc! Anh nghĩ chắc anh đã biết được thân phận của mình rồi... Anh biết bố của anh là ai rồi!”
Nam Kiều Mộc quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Tam cũng hiếu kỳ nói:
“Chúng ta đều là cô nhi, làm sao có thể biết được thân phận? Anh nói xem, bố anh là ai? Chỉ cần anh biết ông ta là ai, ở đâu. Anh em chúng ta sẽ cùng đi đánh con chó nhật đó!”
Nam Kiều Mộc nhíu đôi mày thanh tú, trừng mắt nhìn Trương Tam không hài lòng.
Trương Tam cười mỉa nói:
“...Ai bảo ông ta lúc trước đã vứt bỏ anh Hoan của chúng ta chứ. Một đứa bé thông minh lanh lợi như vậy. Ông ta làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ như thế chứ?”
Vừa nói Trương Tam vừa quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Hoan, nghiêm mặt nói:
“Anh Hoan, nói nghiêm chỉnh. Nếu như anh là con em, em nhất định sẽ không để mất anh. Mỗi ngày đi siêu thị ăn trộm socola về cho anh ăn...”
Diệp Hoan tức giận đến nỗi giậm chân một cái, mắng:
"Cút! Lão tử tuyệt đối không nhận giặc làm cha!”
Nhưng Diệp Hoan rõ ràng là cũng không có chút thiện cảm nào với cha của mình, sờ sờ cằm, cân nhắc nói:
“Nếu như thực sự biết được cha của tao là ai, ....Mẹ nó! Tao thực sự vẫn muốn đánh cho con chó nhật đó một trận!
ĐÙNG...!!!
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ một tiếng sét dữ dội giữa trời quang đãng vang lên.
Khuôn mặt Diệp Hoan sợ đến trắng bệch ra, hai tay ôm đầu, vội vàng nhận lỗi:
“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Đánh cha mình chẳng qua chỉ là ý nghĩ bậy bạ mà thôi...”
Trương Tam ở một bên đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Dạo này lại còn giả bộ nữa sao?”
Nam Kiều Mộc liếc nhìn hai người một cái, lạnh lùng nói:
“Anh vẫn chưa nói cha của mình là ai mà.”
Diệp Hoan nhìn trộm ra ngoài cửa sổ với một vả mặt kinh sợ, lúc đó mới đứng lên, ghé vào tai Nam Kiều Mộc khẽ nói:
“Anh cảm thấy cha của anh chinh là ông chủ nhà của chúng ta, chú Vương...”
Nam Kiều Mộc và Trương Tam cực kì kinh ngạc, cùng kêu lên:
“Làm sao có thể chứ!”
Diệp Hoan cười hà hà, nói:
“Ngày hôm nay ông ấy đến thu tiền phòng. Như hai người biết, trên người anh một đồng cũng không có. Đang suy nghĩ nói với chú Vương vài câu mềm lòng. Không ngờ, ông ấy không những không giục anh, không đuổi anh, mà còn đặc biệt quan tâm cuộc sống của anh. Nhìn ánh mắt của ổng nhìn anh, dis mie! Quả đúng là như nhìn con ruột của mình vậy. Anh nghi ngờ, anh rất có khả năng là con đẻ của ông ấy...”
Hai người không nói gì: “....”
Diệp Hoan nói tiếp:
“Hai người nghĩ mà xem, anh quen chú Vương như thế nào? Hai năm trước, anh quay lại cô nhi viện gặp viện trưởng. Sau cuộc viếng thăm đó, vừa mới đi ra, chú Vương đã đứng quanh quẩn ở cửa cô nhi viện. Nhìn thấy anh như là gặp người thân, một mực hỏi anh có cần thuê phòng không, nói mình vừa vặn có căn hộ cũ muốn cho thuê. Hơn nữa, tiền thuê nhà anh có thể tùy ý định giá. Ông ấy tuyệt đối không tăng giá. Anh lúc đó nghĩ thầm rằng có món hời đừng có chiếm tiện nghi của người khác. Bởi vậy mới dè dặt nói 500 đồng. Quả nhiên quả nhiên, ông ấy không nói câu thứ hai liền đồng ý. Lúc đó anh hận đến nỗi muốn tát vào mồm mình.... Em nói xem, nếu như lúc đó nói 100 đồng, chắc ổng cũng không phản đối đâu nhỉ? Anh làm sao có thể ngu xuẩn đến như vậy chứ?”
“Hơn nữa, ở đây đã hai năm, ổng chưa từng giục tiền phòng, cũng không nâng tiền phòng. Dù là có chuyện gì hay không cũng đều chạy qua đây thăm anh, thường xuyên mang rượu và đồ nhắm đến mời anh cùng uống... Đem những manh mối này gắn liền với nhau, hai người nói xem. Thái độ của chú Vương với anh có phải là rất đáng nghi không? Đầu năm nay, con người trở nên xấu đi nhiều, ích kỉ đi nhiều rồi. Ngoài con đẻ của mình ra, ai có thể vô duyên vô cớ có thể đối xử tốt với một người không quen biết như thế này chứ?”
Diệp Hoan nói một hồi, Nam Kiều Mộc và Trương Tam lại lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Nghe lời anh nói, thì đúng là rất có thể...”
Diệp Hoan vuốt cằm, lẩm bẩm nói:
“Hai người nói xem. Nếu như bây giờ anh chạy đến trước mặt ông ấy, ôm chặt lấy chân, gọi một tiếng cha... Ổng có ngạc nhiên mừng rỡ dứt khoát tặng căn phòng này cho chúng ta không nhỉ?”
Hai người kia: “........”
“Dù gì cũng phải miễn cho anh một tháng tiền nhà chứ ha?”
“...........”
Trương Tam thở dài nói:
“Anh Hoan! Có thể có 500 đồng khí phách được không?”
Diệp Hoan nhanh chóng tỉnh ngộ, gật đầu nghiêm mặt nói:
“Mày đúng! Bắt tao làm cô nhi bao lâu. Chỉ một căn hộ mà muốn đuổi tao đi sao. Không có cửa đâu!”
Hai người cuối cùng cũng lộ ra sự vui mừng thanh thản.
Ai ngờ Diệp Hoan ngay sau đó bồi thêm một câu:
“....Trừ khi.. Tặng thêm cho tao một cô vợ xinh đẹp.”
Ba người ngồi trong phòng khách tán gẫu, Diệp Hoan vô ý quay đầu lại, nhìn thấy Hầu tử vẫn đang chiến đấu hăng hái trước màn hình máy vi tính. Diệp Hoan đưa mắt nhìn, lộ ra một vẻ mặt cười ác ý.
Cầm một túi bánh khoai, Diệp Hoan đứng dậy đi về phòng, đưa tới trước mặt Hầu tử , nói:
“Cày Phó Bản đừng có dốc hết sức mình. Tên tiểu tử nhà ngươi! Sớm muộn gì cũng có ngày chết trước màn hình máy tính thôi. Ăn chút đồ đi.”
Hầu tử không thèm quay đầu lại.
“Cám ơn.”
Nói rồi một tay cầm miếng bánh khoai to cho vào mồm...
Đợi cho đến khi túi bánh khoai vơi bớt, Diệp Hoan mới cười khà khà một cách quái dị.
“Mùi vị của bánh khoai thế nào?”
“Cũng được.... Anh Hoan! Em phát hiện hôm nay anh đối xử với em đặc biệt tốt.”
Diệp Hoan bình tĩnh nói:
“Đừng hiểu lầm! Anh không phải đối tốt với chú. Chỉ là nhìn thấy tay của chú vẫn đang xoa chân...”
Cao ốc trụ sở chính công ty Hồng Hổ, phòng Đổng Sự Trưởng.
Bàn làm việc được điêu khắc trạm trổ tinh xảo, lại phết lớp sơn màu đỏ cao cấp. Trên tấm thảm lông dài màu xanh, một con mãnh hổ màu đỏ được in ở giữa. Không khí trang trọng có phần như bức tử người khác. Khiến người ta có sức ép như bị núi Thái Sơn đè. Những người bước vào đây đều cảm thấy khó thở.
Liễu Mi ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc. Một đôi mắt phượng nhắm khe khẽ, lâu lâu lại nhìn vào ti vi tinh thể lỏng ở phòng nghỉ của phòng làm việc. Cuối cùng hướng ánh mắt nhìn về những tay thuộc hạ đang cung kính đứng ở trước mặt nàng.
Văn phòng này vốn dĩ thuộc về cha nàng, Liễu Tứ Hải. Sau này Liễu Tứ Hải tuổi đã cao, bắt đầu về hưu. Liễu Gia chỉ có mình nàng và người anh trai. Gia tộc đổi mới thay cũ, đương nhiên không tránh khỏi sự tranh giành quyền lực. Cho đến khi Liễu Tứ Hải dẹp yên thị phi, chính tay giao quyền điều hành công ty Hồng Hổ cho người con gái mà ông luôn tự hào. Cuộc tranh giành quyền lực mới dần dần được dẹp bỏ, mới được thái bình như thế.
Bây giờ Liễu Mi đang ngồi trên chiếc ghế rộng tượng trưng cho người cầm quyền Hồng Hổ. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp và tuổi tác không tương xứng với quyền uy và sự thành thục của nàng.
Hai mươi tuổi đã điều hành một công ty lớn Hồng Hổ. Hai chân đi trên hai con đường chính và tà. Giữa mạng lưới được tạo thành bởi quyền lực và thế lực và những quan hệ phức tạp, Liễu mi rong chơi ở trong đó. Mọi việc đều thuận lợi. Lúc cần phải nặng tay, thủ đoạn của nàng còn cay độc hơn phụ thân nàng. Lúc cần xoa dịu lòng người, nàng không tiếc tiền tài, rút lui còn nhanh hơn ai khác.
Bất luận là chính hay tà, đối thủ của nàng đều nói là không được coi thường cô gái nhỏ bé này. Bởi vì người phụ nữ này tuy nhỏ tuổi nhưng có phản ứng nhạy bén như con báo. Có tính cách xảo trá tàn nhẫn như beo sói. Còn có tim gan tàn ác như rắn độc.
Một người phụ nữ hai mươi tuổi. Nếu như nhờ vào sự chống lưng của cha mà ngồi vào vị trí cao như thế. Vị trí này tất nhiên không thể nào ngồi lâu được. Sự thật là, từ khi Liễu Tứ Hải đưa con gái lên vị trí cao nhất. Căn bản là không ngó ngàng gì đến việc của Hồng Hổ bang nữa. Liễu Mi không những ngồi trên ghế này lâu vậy, mà còn khiến cho việc kinh doanh của Hồng Hổ bang ngày càng đi lên. Nếu như người không có bản lĩnh gì cả liệu có làm được như vậy không?
Trong văn phòng, một người trung niên có vẻ như là giám đốc đang nhỏ nhẹ hồi báo công việc với Liễu Mi. Hắn chính là người phụ trách tất cả những công việc kinh doanh chân chính của Hồng Hổ bang.
Liễu Mi sau khi tiếp quản Hồng Hổ bang đã tiến hành cải cách công ty. Nàng dẹp bỏ thời kì chính tà bất phân, không khí u ám bao trùm công ty của Liễu Tứ Hải. Sau đó phân biệt rõ ràng hai chữ chính và tà, hai loại kinh doanh tách ra mà làm, tuyệt đối tránh giao vào nhau.
Nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ hết toàn bộ sự kinh doanh đen tối trước đây, Liễu Mi chỉ có thể cố gắng tách chúng ra. Như vậy tương lai cho dù bên chính phủ không thuận đi nữa, Hồng Hổ ít nhất vẫn còn vài phần nguyên khí.
“Đại tiểu thư! chính phủ tháng trước đem đất thổ cư phía tây Ninh Hải ra đấu giá. Chúng ta đã đưa đơn đấu giá đến chính phủ. Căn cứ vào suy đoán của những người thẩm định giá cả ở công ty của chúng ta, giá mà chúng ta báo ra xác suất trúng thầu khá lớn, vượt qua 50%. . .”
Liễu Mi gật gật đầu, nói:
“Miếng đất thổ cư này chúng ta không phải mua để bán lại. Cho nên cũng không dự tính thu lợi gì trên mảnh đất này. Trúng thầu là chuyện nằm trong dự đoán. Căn cứ vào sự phát triển của chính phủ vào năm sau, thì trong tương lai khu phía tây ngoại ô Ninh Hải sẽ là trọng điểm kinh tế. Chúng ta sẽ xây một khách sạn năm sao trên mảnh đất này, hấp dẫn đầu tư và du khách. Chúng ta đi con đường phía trên cao. Chẳng những có thể kiếm thêm nhiều lợi ích, cũng để lại cho chính phủ ở tây ngoai ô một dấu hiệu kiến trúc, gián tiếp ủng hộ sự thu hút đầu tư của chính phủ. Tin rằng thị trưởng Từ sẽ không phản đối. Qua hai ngày ta mời thị trưởng Từ đến dự tiệc. Ta sẽ nói cách nghĩ của chúng ta cho hắn nghe. Có thể hắn sẽ nghiêng về chính sách của Hồng Hổ chúng ta.”
Giám đốc chần chờ một chút, nói:
“Thế nhưng mà đại tiểu thư. . . Vừa rồi Đằng Long quốc tế phái người tới tiếp xúc với Hồng Hổ chúng ta, miếng đất thổ cư này có chút phiền toái. . ."
Liễu Mi khẽ nhíu mày.
“Đằng Long quốc tế?”
“Đúng thế, đại tiểu thư! Đằng Long quốc tế phái trợ lý tổng giám đốc tới, ả đại diện cho Đằng Long nói với chúng ta là Đằng Long quốc tế đối với miếng đất số 85 cũng rất là hứng thú. Hi vọng Hồng Hổ chúng ta nhường một bước. Để thể hiện sự bồi thường cho Hồng Hổ chúng ta, Đằng Long quốc tế đồng ý chuyển nhượng giá rẻ một tòa cao ốc cũ ở trung tâm thành phố Ninh Hải cho chúng ta.”
Liễu Mi nhíu mày, im lặng không nói gì.
Giám đốc do dự nói:
“Đại tiểu thư! Miếng đất số 85 này công ty chúng ta đã tốn nhiều sức người sức của vào đó, còn tốn rất nhiều tâm huyết. Nếu như nhượng lại cho Đằng Long, tổn thất của chúng ta không đơn giản là tiền. Tôi đề nghị chúng ta tốt nhất không nên nhượng bộ….”
Liễu Mi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, ngón tay nhỏ nhắn gõ mạnh vào bàn, nói:
“Nhường cho bọn họ! Xuất thân của Đằng Long quốc tế rất lớn. Nghe nói còn có sự chống lưng của chính phủ. Cấp bậc không chỉ là đệ nhất cấp tỉnh. Giống như công ty Hồng Hổ của chúng ta, lúc trước bị người ta nắm đuôi quá nhiều. Chúng ta không thể đắc tội với Đằng Long. Miếng đất số 85 nhường cho bọn họ, nhưng chúng ta sẽ không lất Đằng Long một xu bồi thường nào cả. Ta muốn Đằng Long ghi nhớ trong lòng mối ân tình này. Sau này sẽ có lúc cần đến sự giúp đỡ của bọn họ. Giúp ta hẹn trợ lý tổng giám đốc của Đằng Long ra uống trà. Ta muốn thông qua ả quen biết với tổng giám đốc Đằng Long.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Giám đốc khẽ cúi người.
Liễu Mi đã thiết lập quyền lực ở Hồng Hổ. Mọi quyết định của nàng, người bề tôi chỉ có thể dựa theo mà làm. Không được bất kì ý kiến phản đối nào.
Giám đốc vừa quay người bước ra cửa thì một người trung niên khác đi vào. Người này không giống với người kia. Trên người hắn toát lên một luồng khí giang hồ rõ rệt.
“Đại tiểu thư! Tên lưu manh mà người muốn tìm. Bọn thuộc hạ đã tìm thấy rồi…..”
Liễu Mi sững người.
“Lưu manh gì?”
“Tên lưu manh mà mấy ngày trước giúp đám cảnh sát phá vụ án giết người của Vương Sạn ấy…. Haha.. Đại tiểu thư quý nhân việc nhiều, sao có thể nhớ việc nhỏ nhặt như vậy. Không nhớ cũng là chuyện bình thường thôi.”
Lúc này Liễu Mi mới nhớ ra, mắt của ả thoáng chốc hiện lên mấy phần u tối.
“Ta xém chút quên nữa… Hừm! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Vương Sạn giết người, ta không bao che. Nhưng Vương Sạn là người của Hồng Hổ chúng ta, giết hắn hay không là việc của ta. Người ngoài mà nhúng tay vào sẽ hư hết quy tắc giang hồ. Ta nếu không trừng trị thì bất kì người nào cũng dám đụng đến huynh đệ ta. Sau này bọn huynh đệ còn có thể yên tâm ở lại Hồng Hổ không? Những huynh đệ chẳng phải là một đống *** từ một mông ra sao?”
“Đại tiểu thư nói rất đúng.”
Người trung niên cung kính đáp.
“Tên lưu manh đó là người như thế nào?”
“Hắn tên là Diệp Hoan, ở khu Lão Thành, lớn lên…”
Người trung niên nói và nói, bất giác nhìn lên ti vi màn hình ti thể lỏng đang phát tin tức của thành phố. Trong bản tin tức đó, phóng viên đang phỏng vấn vị anh hùng Diệp Hoan gương mặt sáng lạng đã anh dũng đấu tranh với cướp trong vụ cướp ngân hàng.
Người trung niên giật mình kinh hãi, tay run run giơ ra, chỉ vào ti vi kinh hãi nói:
“Là hắn! Chính là hắn!”
Liễu Mi nhíu mày, giọng điệu không mấy thân thiện nói:
“Chắc ngươi sẽ không tùy tiện chỉ đại một người nào đó để chơi ta chứ?”
Người trung niên vội vàng thề thốt:
“Chính là hắn! Nếu như tôi có nửa câu dối trá. Đại tiểu thư người chính tay giết chết ta đi!”
Liễu Mi nhìn vào ti vi, mắt khe khẽ khép lại.
Trong ti vi, Diệp Hoan đang đắc ý vẫy tay trước màn hình để thể hiện sự cảm ơn.
“…. Từ trước tới giờ chỉ có ta cướp phần của người khác, trong một thời ngắn vẫn thật là không quen người khác cướp của ta, về mặt tình cảm không thể chấp nhận sự hụt hẫng lớn như thế….”
Trên màn hình Diệp Hoan cười tươi như bông hoa cúc mới nở.
Liễu Mi khẽ nhép miệng:
“Thật đúng là tên lưu manh……”
Lập tức trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra một tia ánh sáng lạnh:
“Đem hắn đến gặp ta!”
“Vâng.”
-------------
Sau khi lấy xong khẩu cung, Diệp Hoan một lần nữa được Cao Thắng Nam tiễn ra khỏi cục cảnh sát.
Cao Thắng Nam đưa tiễn khách khí như vậy, khiến cho Diệp Hoan cảm thấy được sủng ái đến phát sợ. Trên bề mặt , Diệp Hoan là tên lưu manh xảo trá láu cá, loại lưu manh như thế có mặt hầu hết trên phố phường, ví dụ như : nịnh bợ thế lực, con buôn, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thích chiếm món lời nhỏ, cho chút nhan sắc thì mở phòng….
Bền mặt chỉ là bề mặt, trên thực tế Diệp Hoan rất rõ vị thế của mình. Hắn luôn soi xét bản thân mình một cách khách quan. Loại khách quan này là kết quả của cuộc bình tĩnh soi xét, bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn.
Cuộc đời con người phải làm một chuyện. Đó chính là nhận rõ bản thân mình chính xác. Biết mình đáng giá bao nhiêu. Loại rượu nào hợp với thức ăn nào, loại nắp nào hợp với nồi nào. Chỉ có chính xác nhận rõ bản thân mình, mới không làm cho sự việc đi quá xa. Bởi vì đi quá xa thể hiện sự mất khống chế, mà mất không chế thì thật là nguy hiểm.
Diệp Hoan luôn là người rời xa nguy hiểm, càng không làm bất kì việc gì đi quá xa để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Hắn rất hiểu rõ giá trị và vị thế của mình. Loại người như hắn đã định sẵn sống một cuộc đời bình thản. Vĩnh viễn không làm được chuyện gì lớn lao kinh thiên động địa. Kêu hắn quét rác ngoài đường thì có thể, ngươi mà để hắn đi bảo vệ hòa bình thế giới thì có chút hoang đường.
Bây giờ Cao Thắng Nam đích thân tiễn hắn ra, Diệp Hoan cảm thấy có chút nguy hiểm.
Dựa vào ánh mắt cay độc tán không biết bao nhiêu gái của Diệp Hoan, vị cảnh sát xinh đẹp hiên ngang này có chút cảm tình với hắn. Đương nhiên, hắn hiểu rất rõ. Loại cảm tình này là do sự kiện hôm nay hắn đã đấu tranh anh dũng với bọn cướp.
Cảm giác Diệp Hoan đối với nàng cũng không tồi. Hai lần xã giao với nàng, nàng để lại cho Diệp Hoan ấn tượng là dứt khoát, phong cách mạnh mẽ nhưng lại không mất đi sự nữ tính. Nói chuyện với nàng rất thoải mái. Miệng tuy rằng có chút nói cứng, nhưng mạnh hơn nhiều so với miệng mồm độc ác tổn thương ngươi khác của Nam Kiều Mộc.
Nhưng đánh chết Diệp Hoan hắn cũng không dám phát sinh tình cảm gì ngoài tình bạn đơn thuần giữa hai người.
Từ cử chỉ hành động của nàng mà nói, xuất thân của nàng ắt hẳn không tệ. Một người con gái còn trẻ vừa từ trường cảnh sát tốt nghiệp đã được phân vào đội hình cảnh. Xem ra thế lực của gia đình nàng không nhỏ. Loại con gái này không thể chọc ghẹo được. Bất luận ăn xong chùi miệng bỏ đi, hay là muốn ở cùng nàng suốt đời. Nói thật, hai lựa chọn này đối với Diệp Hoan mà nói, kết cục đều bi thảm như nhau. Gia đình này nhất định đem hắn ra chặt thành từng khúc từng khúc, treo ở lầu cao ngoài cửa thành phơi thành thịt khô. Mỗi khi có dịp gì thì chia cho bạn bè mổi người một vài miếng…….
Tên lưu manh xuất thân thê lương và nữ cảnh sát xuất thân hiển hách…..
Diệp Hoan cười khổ, sự phối hợp này còn quá đáng hơn chàng ếch và thiên nga.
Ra đến cửa lớn của cục cảnh sát, Diệp Hoan cười hì hì trêu ghẹo nói:
“Cao cảnh quan! Tục ngữ nói tiễn phật phải tiễn đến tây thiên. Trong người tôi còn đang ôm hơn ba vạn tiền mặt. Lỡ mà đi ra cửa lại bị người ta cướp nữa, cô nói tôi nên tìm ai để khóc đây? Người ta thường nói cảnh sát nhân dân là vì dân. Tại hạ bất tài, đang là một thành viên trong nhân dân đây….”
Chưa dứt lời, Cao Thắng Nam đã trả lời một cách dứt khoát:
“Được, ta tiễn ngươi về nhà.”
“A?”
Diệp Hoan sững người.
“Hào sảng như vậy? Tôi chỉ là buột miệng nói thôi….”
Cao Thắng Nam xoay đầu lại, cười giống như không cười.
“Không phải nói cảnh sát nhân dân là vì dân sao? Ta đang vì dân mà phục vụ, sao? Không hoan nghênh ?”
“Ạch… Hoan nghênh, hoan nghênh… ngồi xe buýt hay gọi taxi? Tiền xe ai ra?”
Diệp Hoan nghĩ đến vấn đề rất thực tế.
“Gọi taxi! Tiền xe ta ra!”
Cao Thắng Nam hung hăng liếc hắn.
Diệp Hoan bị hù đến có chút sợ hãi. Cô nương này hôm nay não bị cửa kẹp rồi à? Từ lúc nào trở lên sảng khoái như thế? Nói gì ra nàng cũng đáp ứng cả.
“Bây giờ tôi đi cắt bao quy đầu cảnh sát các ngươi có chịu chi trả không?”
Diệp Hoan thăm dò lần nữa.
Cao Thắng Nam mặt hơi đỏ, tiếp đó hung hãn quát:
“Chi bằng ta cắt hết luôn đi, cho xong hết mọi chuyện, sao?”
Đích thật, cô nương này không ngốc tí nào.
Hai người vẫy một chiếc taxi, ngồi đến con hẻm nhỏ ở khu Lão Thành, trong đó còn phải đi bộ một đoạn nữa.
Xuống xe, Cao Thắng Nam im hơi lặng tiếng đi theo Diệp Hoan vào trong hẻm.
Không khí giữ hai người có chút quái dị, Diệp Hoan cảm thấy không thoải mái chút nào.
Trong im lặng. Cao Thắng Nam đột nhiên nói nhỏ:
“Diệp Hoan! Hôm nay ngươi liều mạng với bọn cướp như vậy, rốt cuộc là vì cái gì vậy?”
“Khi nhân dân bị uy hiếp đến tài sản và tính mạng, tôi đương nhiên phải liều mình xông ra thôi. Như vậy chính nghĩa mới được bộc phát, xã hội mới được cải thiện, dân tộc mới có hy vọng….”
Cao Thắng Nam ngắt lời Diệp Hoan đang thao thao bất tuyệt, bất mãn nói:
“Đừng có đưa ra những lý do hoang đường với ta. Giả dối quá! Ta muốn nghe sự thật. Tại sao ngươi lại làm thế?”
Diệp Hoan cười ha hả.
Cao Thắng Nam xoay đầu lại nhìn hắn, nghiêm túc nói:
“Bây giờ ngươi đừng xem ta là cảnh sát. Ta cũng không tra hỏi ngươi, ngươi có thể xem ta là một người bạn tâm giao. Nói ra sự thật trong lòng ngươi, được không?”
Diệp Hoan dần dần trở lên nghiêm túc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Lời nói thật lòng? Lời nói thật lòng không dễ nghe đâu.”
Cao Thắng Nam bướng bỉnh nhìn hắn.
“Ta muốn nghe! Ta muốn biết! Một tên lưu manh tham sống sợ chết tại sao vào lúc sinh tử, lại đột ngột có dũng khí lớn như thế? Dám một mình đánh ba tên cướp hung ác, điều gì khiến ngươi có sức mạnh như vậy?”
Diệp Hoan thở dài, giọng nói có chút tắc nghẹn:
“Có biết tại sao hôm nay tôi dám liều mạng với bọn cướp không? Không phải là vì dũng khí. Tôi sợ chết hơn bất cứ ai. Càng không phải vì chính nghĩa. Chính nghĩa là tạp chủng chó má đẻ ra! Nguyên nhân của tôi rất đơn giản, ba vạn mấy này không thể bị cướp được. Đây là hy vọng cả mùa đông của bọn em tôi. Tôi mất mạng không sao, nhưng tôi không thể mất tiền… Cô đã thấy qua ký túc xá của Phúc Lợi Viện rồi chưa? Mười gian phòng lớn. Một hàng giường lớn, chính giữa đốt lò than, cửa sổ bị bể không có tiền thay. Lão viện trưởng dùng tấm gỗ đóng lên đó, lại không dám đóng chết vì sợ bọn trẻ khi ngủ hít phải than trúng độc. Bên ngoài gió lạnh lùa vào, bọn trẻ lạnh đến run người. Mỗi khi mùa đông đến, tay chân, khuôn mặt các em đều lạnh đến nứt da, ngón tay sưng đến giống như cái cán bột. Mỗi lần nhìn thấy tim ta đau đến nỗi có kim đâm vào người vậy…..”
“Có lúc trong viện tiền cứu trợ không kịp đến. Kinh tế khó khăn, bọn trẻ hiểu chuyện tự giác đi lượm vỏ chai, đồ hộp bán lấy tiền. Vì cái bình một hai xu, mà nhỏ bị ăn mày, người lượm ve chai đánh đến sưng đầu bể trán, bị con chó của người giàu rượt chạy khắp vùng đồi núi. Trên bàn chỉ có duy nhât một miếng thịt. Trẻ lớn gắp cho trẻ nhỏ, trẻ nhỏ gắp cho trẻ nhỏ hơn. Quay một vòng hai mươi mấy người, miếng thịt đó vẫn là miếng thịt đó, một chút cũng không mất. Đều không nỡ ăn, đều muốn để cho người khác ăn. Mỗi khi như thế, lão viện trưởng đều một mình ngồi ở góc tường len lén quẹt nước mắt, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng….”
Diệp Hoan nói đến đây bỗng dừng lại, nước mắt ứa bên trong. Hắn ngẩng đầu lên trời, thở một hơi dài thật dài, nén nước mắt sắp chảy ra, sau đó cười cười.
“Nói với cô những chuyện này làm gì nhỉ? Như nước đổ lá khoai. Cuộc sống của những kẻ cỏ rác như bọn tôi. Các người là những tiên nữ ngồi trên mây sao có thể hiểu được. Nói nhiều lời vô bổ như vậy, hoàn toàn chẳng ra gì cả.”
Mặt của Cao Thắng Nam đầy rung động. Nàng chăm chú nhìn Diệp Hoan khôi phục lại vẻ lang thang. Lúc này nàng chợt hiểu ra rằng. Thì ra trên đời này có rất nhiều nỗi khổ không được biết đến. Thì ra trên lưng của kẻ lưu manh này, lại phải gánh nhiều trách nhiệm như vậy. Gánh lâu rồi dần dần trở nên nặng nhọc, trở nên mệt mỏi, hắn vẫn cắn răng không than vãn tiếng nào. Dùng một bộ mặt tươi cười cợt nhả để che giấu nổi đau khổ, mệt mỏi bên trong…
Rộng rãi như vậy! Trách nhiệm như vậy!
Chương 17 - Không Hiểu Sao Được Mời
Cao Thắng Nam bình tĩnh chăm chú nhìn Diệp Hoan. Nhìn thấy trong khóe mắt hắn chứa đầy nước mắt, lòng nàng như bị đánh mạnh vào. Đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng như bị cào xé.
Là đau lòng vì bọn trẻ Phúc Lợi Viện, hay là vì người đàn ông trước mặt này?
Chính bản thân Cao Thắng Nam cũng không rõ. Chỉ đến khi khóe miệng có vị mặn và đắng, nàng vươn tay quẹt đi thì mới biết nước mắt mình đã ứa ra tự bao giờ.
Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn qua con hẻm ở phía xa xa, tới một con phố ở đối diện. Nơi đó xa hoa truỵ lạc, nơi đó đàn ca nhảy hát. Nơi đó là một thế giới phồn hoa khác lắm.
Ngõ nhỏ pha tạp năm nào, giờ đây bậc đá rêu xanh. Những vết sơn bong ra trên từng mảnh tường gạch. Khắp nơi phảng phất một vẻ tang thương chán nản. Tại nơi đô thị phồn hoa phát triển này, con hẻm nhỏ đó dường như hoàn toàn thoát ly với thế giới bên ngoài. Nó căn bản không thuộc về cái niên đại này. Hoặc là nói, nó nên sớm tan biến tại cái niên đại này.
Giống như Diệp Hoan. Hắn với cái thế giới này không hợp nhau. Nhưng mà để sinh tồn, đành phải cắn răng bắt mình thích ứng. Một người xung đột cùng thời đại, hậu quả tất nhiên là tồi tệ, thất vọng khốn cùng.
Diệp hoan quá nhỏ bé. Hắn không thể nào thay đổi cái thời đại này. Ngay cả thích ứng với cái thời đại này hắn cũng làm không xong.
Hắn chỉ là một nhân vật tầm thường nhỏ bé. Giống như bao nhân vật tầm thường nhỏ bé khác, Diệp Hoan sống một cách cẩn thận. Hắn hy vọng mình sống được tốt đẹp một tí. Nhưng sự thật hắn không sống tốt đẹp tí nào.
Cao Thắng Nam đã hiểu đức tính chết cũng đòi tiền của Diệp Hoan rồi.
Diệp Hoan mang trên mình trách nhiệm rất là lớn. Hắn rất cần tiền. Để có tiền hắn thậm chí có thể bất chấp thủ đoạn, bất chấp pháp luật.
Lòng thương ư? Cao Thắng Nam lắc lắc đầu. Đây không chỉ đơn giản là lòng thương nữa. Phúc Lợi Viện đối với Diệp Hoan mà nói, là nhà. Bọn nhỏ là người nhà của hắn. Trong mắt Diệp Hoan, bọn trẻ như là những đứa em ruột thịt. Đó là sự cống hiến vì gia đình của một con người. Tuyệt đối không thể gọi là lòng thương. Lòng thương quá giả dối, quá hư vô. Mọi thứ mà hắn làm, là trách nhiệm, là việc mà trời sinh ra hắn đã phải làm.
Cao Thắng Nam từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, không biết nghèo đói là gì. Nàng đứng ở con hẻm cũ xuống cấp, bây giờ như đang đứng ở một thế giới khác. Thế giới này dường như bị ánh sáng mặt trời bỏ quên, khắp nơi thê lương. Đứng ở đây, nghe Diệp Hoan kể về những khó khăn của đời người. Lúc này nàng cảm thấy chua xót vô cùng.
“Diệp Hoan! Tôi giúp anh.”
Giọng của Cao Thắng Nam chưa bao giờ kiên định đến thế.
Giọng của Diệp Hoan cũng chưa bao giờ chân thành như thế.
“Cám ơn.”
Hai người nhìn nhau cười. Ánh sáng từ ngoài ngõ chiếu lên người họ. Hai cái bóng in trên mặt đất hợp vào nhau.
--------------
Hồi trước Cao Thắng Nam ghét nhất là loại lưu manh cà chớn như Diệp Hoan. Loại người này là nguyên nhân làm cho xã hội hỗn loạn. Ăn cắp lừa gạt, trong những vụ án này, đa số đều do những loại người này. Cao Thắng Nam chính nghĩa như vậy. Sinh ra chỉ muốn dẹp bỏ những tên lưu manh này.
Nhưng bây giờ Cao Thắng Nam đã dần dần thay đổi cách nhìn về Diệp Hoan.
Nàng cảm thấy Diệp Hoan không giống bề ngoài lưu manh của hắn. Chí ít tên lưu manh này có gan, có tính người, biết chịu trách nhiệm. Ngoài trừ miệng lưỡi trơn tru, cơ bản là không có nhiểu tật xấu. Ngay cả những chuyện mà Diệp Hoan làm vi phạm pháp luật, cũng là do bất đắc dĩ mà thôi.
Diệp Hoan ở trong mắt nàng bây giờ, mọi tật xấu dường như đều trở nên tốt đẹp. Cao Thắng Nam thậm chí vui mừng vì mình đã tìm được một viên ngọc quý chưa bị mài dũa ở trong biển người mênh mông này.
Tâm tư của phụ nữ đều là kì lạ như vậy. Bọn họ ghét những thứ không tốt đẹp, nhưng lại có sự hiếu kì tương đương như vậy với những người đàn ông xấu. Đặc biệt là nếu những người đàn ông xấu này có những phẩm chất tốt đẹp mà phụ nữ chưa phát hiện ra. Nàng sẽ dần dần phát sinh tình cảm tốt với người đàn ông này. Cảm giác này giống như mình đã phát hiện ra viên đá quý chôn chung với những viên đá xấu xí. Và điều đáng mừng nhất không phải là giá trị của viên đá này, mà là những ngưởi phụ nữ khác không phát hiện ra nó.
Hiển nhiên, phụ nữ có những logic mà đàn ông thường không chấp nhận được, cũng không thể hiểu được.
Ánh mắt của Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan bây giờ đã thay đổi đi rất nhiều. Nói không rõ là có cảm giác gì với hắn. Tình cảm tăng lên, yêu thì thiếu chút chút. Cảm giác thật kì diệu.
Hai người tiếp tục bước chầm chậm trên con hẻm tồi tàn đó. Diệp Hoan không nói gì nữa. Vừa nãy đã nói liên hồi, xém chút nữa không khống chế được mình. Diệp Hoan vừa đi vừa hít thở sâu, cố gắng phục hồi lại cảm xúc.
Nói ra hết cũng tốt. Nói xong nên sống như thế nào vẫn phải sống như thế đó thôi.
“Diệp Hoan! Sau này… Đừng làm những chuyện phạm pháp nữa. Làm việc bất chính không có kết quả tốt đâu. Trách nhiệm của anh lớn như vậy, nếu như bị bắt giam, cuộc sống của bọn em anh không phải khó khăn hơn sao? Vì bọn họ, anh làm việc gì cũng nên suy nghĩ đến hậu quả. Muốn kiếm tiền thì nói với tôi, tôi….”
Cao Thắng Nam cắn môi dưới, thần thái có chút do dự. Tính cách của nàng quá háo thắng. Từ khi ra trưởng cảnh đã không nhờ vả vào cha mẹ huynh trưởng. Nếu như vì Diệp Hoan mà cầu xin người nhà, điều này trái ngược với nguyên tắc của nàng.
Hai mắt Diệp Hoan sáng lên. Đây không phải là lúc giả nai. Nguyên tắc làm người của Diệp Hoan rất đơn giản. Đó là không có nguyên tắc. Tiền gì cũng dám kiếm, đường gì cũng dám đi. Cho dù là sống nhờ vào phụ nữ hắn cũng không ngại. Nếu như bây giờ có người giàu nào đó muốn bao nuôi hắn, hắn nhất định không nói lời nào cởi quần lên giưởng,___ Dã chiến cũng hoàn toàn không áp lực. Về phần sĩ diện, tạm thời không lấy vậy.
“Bây giờ ta nói với ngươi, ta muốn kiếm tiền!”
Hai mắt Diệp Hoan sáng long lanh, bắt đầu nói:
“…… Bà chủ có gì tốt giới thiệu không?”
Diệp Hoan ánh mắt nham hiểm. Sớm đã phát hiện gia thế của Cao Thắng Nam không bình thường. Gia đình của nàng không phải có nhiều tiền thì là có chức lớn. Xã hội này là xã hội của tiền và quyền lực. Chỉ cần nàng đồng ý giúp đỡ từ trong tay gia đình nàng ta lấy ra chút ít, kiếp này ăn uống không cần phải lo rồi.
Cao Thắng Nam vừa định nói giúp hắn hỏi người nhà xem sao. Coi có cách gì không. Kết quả ngước đầu lên thấy vẻ mặt nịnh hót của Diệp Hoan. Trong mắt còn hiện lên các kí hiệu nhân dân tệ, Cao Thắng Nam lảo đảo một cái, xém nữa té xuống đất.
Đây…. Đây chẳng phải là người đàn ông vẻ mặt bi thương , có tình có nghĩa sao? Sao lại đổi mặt nhanh đến thế?
Cuối cùng Cao Thắng Nam cũng phát hiện, từ kẻ quân tử đến kẻ hèn mọn thì ra chỉ cần một giây.
Nàng vốn dĩ có chút do dự xem có nên giúp Diệp Hoan hay không, lúc này cuối cùng nàng cũng hạ được quyết tâm.
“Nếu như anh muốn kiếm tiền, tôi…. Cổ vũ cho anh! Làm cho tốt nhé!”
Cao Thắng Nam nói xong còn hướng ánh mắt động viên về phía Diệp Hoan.
Diệp Hoan trong lòng lập tức nguội lạnh.
Nói hơn nửa buổi trời, thì ra là một câu cố gắng lên…
Xem ra trừ phi cua nàng, nếu không khó mà đạt được lợi ích từ nàng ta được. Chi bằng…. Bây giờ cua nàng?
Diệp Hoan đánh giá cao khuôn mặt xinh đẹp nhu mì, thân hình thon thả của nàng. cô gái này nhìn kĩ cũng không tệ nhỉ. Tuyệt đối thuộc loại hàng lên giường cao cấp, đặc biệt là đôi đùi dài đẹp đẽ của nàng, nếu như mặc đồng phục cảnh sát lên, vớ đen, cao gót… Ha ha.
“Cô thích mang vớ đen không?”
Nhìn mê mẫn sao mà Diệp Hoan ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
“Hả?”
Lông mi thanh tú của Cao Thắng Nam nhíu lại, tiếp đó mắt khẽ nhắm lại, ánh mắt to tròn của nàng hiện lên một luồng sát khí. Một tín hiệu rất là nguy hiểm.
Diệp Hoan lập tức sửa lại:
“…. Cô có thích ăn cháo không?”
Lỗ tai Cao Thắng Nam không bị tật gì. Những gì mà Diệp Hoan hỏi nàng đương nhiên là nghe rất là rõ. Mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng lên, cuối xuống lượm cục gạch, không nói tiếng nào. Dùng tay làm đao, đập xuống một cái, cục gạch nổ lớn rồi vỡ ra.
Quăng cục gạch trên tay, Cao Thắng Nam hướng ánh mắt đằng đằng sát khí về phía Diệp Hoan.
Diệp Hoan thể hiện ra sự ngoan hiền của một tên lưu manh, cười nói đầy xu nịnh:
“Tôi biết ở đầu hẻm có một chỗ bán cháo vịt rất ngon. Đợi lát tôi mời cô ăn nhé. Lúc nãy ý tôi muốn nói là như vậy.”
Cao Thắng Nam liếc hắn một cái, không nói lời nào tiếp tục đi về phía trước.
-----------------
Hai người đi đến lầu nhỏ nơi Diệp Hoan ở. Từ xa xa đã nghe thấy tiếng kêu như heo bị thọc , kêu rất là thê thảm, và rất là quen tai.
Diệp Hoan sững người. Tiếp đó đầu hẻm quẹo ra một đám người. Hai người một trái một phải kẹp một người đi ra, theo sau là một người thanh niên đeo kính râm.
Diệp Hoan đưa mắt nhìn. Người bị kẹp ở giữa là Hầu Tử, chẳng trách tiếng kêu thảm thiết lại quen tai như vậy…
Hầu Tử bị kẹp ở giữa. Hai chân bay lên trời, vừa la vừa đạp loạn xạ, tiếng khóc thảm thiết vang vọng khắp hẻm.
“… Các ngươi tha ta đi! Ta biết lỗi rồi, ta thật sự biết lỗi rồi! Sau này không dám nữa đâu.”
Diệp Hoan kinh ngạc mở to đôi mắt, cảnh này giống như Dương Bạch Lão làm trò hề, Hầu Tử rốt cuộc gây họa gì vậy?
“Các ngươi làm cái gì vậy? Hầu Tử! Mày bị sao vậy?”
Diệp Hoan không do dự bước tới phía trước ngăn lại.
Hầu Tử thấy Diệp Hoan nhất thời hớn hởn, nước mắt cũng rơi xuống.
“Anh Hoan! Anh Hoan! Mau cứu em!”
“Mày đụng người nào vậy?”
Hầu Tử vẻ mặt bi thảm và phẫn nộ.
“Một người như em có thể đụng chạm người nào chứ? Lúc nãy em ở nhà chơi vi tính. Chẳng qua là lên một chút web đen, định tải hình về cho anh, làm phong phú them cuộc sống về đêm của anh. Ai ngờ mới đăng nhập địa chỉ vào, ba người này đã xông vào rồi. Không nói tiếng nào, đã bắt em đi… Hu hu. Bây giờ cảnh sát mẹ đó mặc thường phục lợi hại quá. Không thể nào đoán được, không thể nào đoán được a! Web đen còn chưa mở, bọn chúng đã kiếm tới cửa, sau này ta sống còn ý nghĩa gì nữa!”
Mắt Cao Thắng Nam khẽ nhắm lại. Nàng là cảnh sát, đương nhiên là nhanh chóng nhận ra ba người này không phải cảnh sát mặc thường phục rồi. Trên người bọn chúng toát lên vẻ của bọn lưu manh. Trong cục cảnh sát làm gì có những loại người như thế?
Ba người kia nghe Hầu Tử nói như vậy, liền thả hắn xuống. Người thanh niên đeo kính râm bước tới trước mặt Diệp Hoan, hỏi:
“Mày là Diệp Hoan?”
Diệp Hoan gật đầu, lúc này hắn cũng bị làm cho hồ đồ.
Người mang kính râm chỉ Hầu Tử, hỏi một câu vô bổ:
“Nó không phải là Diệp Hoan?”
Hầu Tử lúc này cũng nghe ra, thì ra ba người này là đến kiếm Diệp Hoan, Hầu Tử bất giác bi thương nói:
“Tôi thật sự không phải là Diệp Hoan!”
“Mày không phải là Diệp Hoan tại sao lại ở trong phòng của nó?”
Hầu Tử giận đến mức giậm chân, khóc không thành lời.
“Tôi là em của ảnh. Ở trong phòng ảnh thật ra cũng là chuyện dễ hiểu rất phù hợp với tính logic a…… Các người dựa vào gì mà bắt tôi?”
Người đeo kính râm gật gật đầu, căn bản không đếm xỉa gì đến Cao Thắng Nam đang mặc thường phục đứng một bên, mặt lạnh lùng nói với Diệp Hoan:
“Đại tiểu thư của bọn tao muốn gặp mày. Mày đi theo bọn tao.”
Diệp Hoan vô cùng kinh hãi:
“Đại tiểu thư của các người là ai?”
“Đi rồi mày sẽ biết thôi.”
“Nếu như tôi không đi thì sao?”
Diệp Hoan rất cảnh giác. Mắt thấy được ý đồ của ba người này, trên người bọn chúng đều tỏa ra khí lưu manh giống mình. Chỉ khác là, khí lưu manh của bọn hắn cao hơn mình không chỉ là một bậc, thuộc loại lưu manh cấp cao.
Người đeo kính râm cười lạnh lùng.
“Tốt hơn hết là mày nên đi một chuyến. Bây giờ quang cảnh khác nhau, bọn tao cũng đã nhã nhặn hơn trước rồi. Nhưng không phải bọn tao không động thủ đâu.”
Diệp Hoan rất là giận dữ. Lời nói uy hiếp đã thể hiện ra qua rõ ràng rồi, nhưng Diệp Hoan không muốn không rõ đầu đuôi chuyện gì đã theo đám người này đi. Nghe nói bây giờ thủ đoạn của bọn xã hội đen rất là tàn ác. Chẳng những cưỡng bức nhi nữ, đàn ông cũng không buông tha. Lỡ bọn chúng bán mình đến một nơi xa lạ, bắt mình tiếp khách thì sao?
Tiếp khách thì cũng không nói đi. Quan trọng là tiền tiếp khách không đến phiên mình lấy, điều này mới thật sự làm người ta khó chịu…
Diệp Hoan quay đầu lại, dùng ánh mắt cầu cứu Cao Thắng Nam.
Cao Thắng Nam tính không nhúng tay vào chuyện này. Đại tiểu thư nào đó phái một vài người đến tìm hắn, trong lời này ít nhiều mà ý tranh chấp. Cao Thắng Nam sao có thể đồng ý lo những chuyện nhỏ nhặt này?
Ánh mắt cầu khẩn của Diệp Hoan, Cao Thắng Nam không đành lòng cự tuyệt, đành bước lên một bước nói:
“Các ngươi ngang nhiên bắt công công dân, là phạm pháp. Đưa chứng minh nhân dân của ngươi ra đây xem nào.”
Người đeo kính râm liếc nhìn nàng một cái, nói:
“Ngươi là ai?”
Lúc này Diệp Hoan đột nhiên chỉ Cao Thắng Nam, la lớn:
“Ả là tử điểu tử!”
Nói xong Diệp Hoan kéo Hầu Tử cắm đầu chạy mất dạng về phía con hẻm sau lưng.
Cao Thắng Nam đứng thất thần. Cái thằng đê tiện kia nói chạy là chạy, dám bỏ mặc nàng không đếm xỉa tới…
Ba người đeo kính râm cũng sững người, cô gái này là điểu tử?
Thời thế không hay rồi, ba người đeo kính râm lập tức quay lưng chạy.
……………..
……………..
Lúc Diệp Hoan và Hầu Tử quay trở lại hẻm, Cao Thắng Nam một mình ôm vai lạnh lùng liếc hắn.
Thấy Diệp Hoan quay trở lại, Cao Thắng Nam giận đến run người rủa:
“Tên khốn không nghĩa khí này! Ngươi chạy đi đâu vậy?”
Diệp Hoan vội giơ giơ cái hộp canh xài một lần ra, hướng về phía ánh mắt oán trách của nàng, như đang bị nàng vu oan vậy.
“Tôi không phải đi mua cháo vịt cho cô sao……..”
Chương 18 - Lão Viện Trưởng
Lưu manh thì mãi mãi vẫn là lưu manh. Hắn không thể trở thành 1 người quân tử chỉ trong 1 ngày được. Dù cho mặt hắn buồn bã ưu thương, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là 1 tên lưu manh đang buồn bã ưu thương mà thôi.
Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan 1 cách đầy giận dữ. Giờ phút này, nàng lại có ý định muốn rút súng…
Diệp Hoan nhìn vẻ mặt tức giận của Cao Thắng Nam mà trong lòng rất lo lắng, lúng túng nói:
“Sao thế? Ăn no thì đánh nhau mới có lực chứ?”
Cao Thắng Nam hít 1 hơi sâu. Thôi đi, không nên so đo với loại người này làm gì.
“Ba người lúc nãy anh không quen thật không? Tại sao người ta lại đến tìm anh? Anh lại ra ngoài gây rắc rối gì rồi?”
Diệp Hoan lắc đầu. Hắn thật sự không quen biết ba tên đó. Càng không quen biết nàng đại tiểu thư nào cả. Hắn cố nhớ lại ở trong đầu về những cô gái đã từng quen và chia tay trong mấy năm nay. Từ các nàng thiếu nữ thơ ngây trong sáng, đến những người phụ nữ dâm đảng, nói chung là rất nhiều loại người tạp nham. Trong ấn tượng thật sự chưa hề cua qua đại tiểu thư nào cả.
Diệp Hoan kinh ngạc thốt lên:
“Chẳng lẽ là, vị đại tiểu thư nào đó say mê vẻ đẹp trai của tôi. Vì vậy phái người bắt tôi về làm chồng ở trong đồn giặc.”
Nghe xong, Cao Thắng Nam càng giận hơn.
“Có suy đoán nào đáng tin hơn một chút không?”
“Vậy chắc là thấy tôi dũng cảm bắt cướp được truyền hình phỏng vấn. Cho nên muốn mời đến nhà xin chữ kí rồi tiện thể làm quen..”
Hầu Tử ở kế bên chen miệng vào:
“Anh Hoan ơi! Cái này cũng không thực tế 1 chút nào...”
Diệp Hoan phẩy tay, cười nói:
“Cũng đâu thể nào trả thù tao. Tao đâu có cua cô ấy đâu.”
Nụ cười trên môi Diệp Hoan tắt dần. Bản thân hắn càng ngày càng không chắc chắn nữa rồi.
“…Hình như là chưa hề cua qua à nha.”
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan đầy vẻ đồng tình.
“Anh Hoan! Em thấy dạo này anh có vẻ ‘hơi bị hên’!”
Diệp Hoan thở dài 1 tiếng, lập tức xoay đầu hỏi Hầu Tử:
“Mà mày không có chuyện gì làm hay sao mà chạy qua đây?”
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan 1 cách đầy ngưỡng mộ:
“Qua chiêm ngưỡng anh hùng. Con mẹ nó! Anh Hoan anh quá ngầu luôn. Hôm nay em đã xem thời sự, 1 chọi 3 luôn. Đã vậy mà còn là những tên cướp cấp BOSS. Cái này mà ở trong game thì thế nào cũng sẽ rơi xuống một đống trang bị xịn. Một thằng KO, một thằng thì thoi thóp, một thằng thì mê man. Nhưng mà anh Hoan này, bộ tụi hắn vứt con anh xuống giếng hay sao mà…”
“Bọn nó cướp tiền của tao.”
Chơi cùng với nhau từ nhỏ đến lớn rồi nên vừa nghe vậy Hầu Tử liền phát mạnh lên đùi mình.
“Hèn chi... Vậy là anh nương tay rồi. Mới củ hành 1 thằng thôi. Anh Hoan nhân hậu vô địch thiên hạ.”
Diệp Hoan gật đầu nhẹ, chắp tay đứng trong gió, ra vẻ cao thủ cô độc...
Cao Thắng Nam lắc lắc đầu, chịu không nổi 2 tên này.
“Ngoài việc qua chiêm ngưỡng tao thì còn việc gì nữa không?”
Diệp Hoan hỏi Hầu Tử.
Hầu Tử lúc này nghiêm mặt lại và nói:
“Còn một việc. Tối qua em với Trương Tam đã bàn bạc kĩ rồi. Tụi em không thể nào cứ sống theo kiểu du đãng này được nữa. Cần phải chăm chỉ đi làm kiếm tiền bằng con đường quang minh chính đại.”
Diệp Hoan tỏ vẻ bất ngờ.
“Ít khi nào tụi mày giác ngộ được như vậy...”
Hầu Tử nói tiếp:
“Cho nên em và Trương Tam bàn bạc cả đêm, đã tìm ra được một con đường làm giàu quang minh chính đại. Hôm nay em có ý qua đây mời anh nhập hội. Ba người chúng ta làm một vố. Nếu như không có gì bất ngờ thì trong vòng nửa năm mình sẽ phát tài.”
Diệp Hoan nghe đến 2 chữ phát tài thì mắt sáng rực. Cao Thắng Nam cũng kềm không được, nhón lỗ tai nghe xem hắn làm việc lương thiện nào mà có thể giàu lên chỉ trong nửa năm.
Hầu Tử khục khục trong cổ, nhìn xung quanh một vòng rồi hạ giọng xuống nói:
“Ý định của tụi em là như vầy. Ba anh em chúng ta mỗi người góp một chút tiền, không nhiều lắm, khoảng hai trăm đồng, sau đó mua một chiếc xe máy cũ!”
Diệp Hoan có vẻ hiểu được chút ít.
“Ý mày định chạy xe ôm hả?”
Hầu Tử bĩu môi đầy khinh thường.
“Nhìn anh kìa! Chạy xe ôm thì khi nào mới giàu lên được.”
“Chứ không mua xe máy làm gì?”
“Lúc đó anh Hoan lái xe, em ngồi sau lưng anh. Trương Tam nó phụ trách việc canh chừng. Tìm đoạn đường nào vắng người, thấy mấy đứa con gái mang xách tay... Anh đạp ga bay tới bên cạnh tụi nó, em phụ trách giựt giỏ. Nếu may mắn thì ngày đầu tiên sẽ lấy lại vốn, ngày thứ hai thì sẽ có lời... ngày thứ 3 sẽ.....”
Diệp Hoan gân đen nổi đầy đầu.
“Sẽ đi vô tù mà ngồi! Đây là con đường làm giàu quang minh chính đại mà mày nói đó hả?”
Mặt Hầu Tử đầy hưng phấn.
“Đường tắt làm giàu mà! Anh Hoan! Anh nói xem, sao lúc trước mình không nghĩ tới nhỉ!”
Bốp!
Cao Thắng Nam nhịn không được nữa liền đạp Hầu Tử một phát, nổi giận hét lớn:
“Coi chị mày là vô hình hả? Thằng nhóc! Theo ta về đồn nói chuyện.”
Hầu Tử bị Cao Thắng Nam đạp một phát tỉnh ra. Nhớ tới thân phận của nàng là cảnh sát, sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệt, tựa như phụ nữ đàng hoàng đang đi trên đường bị người ta bóp mông vậy, liền la lên hoảng hốt.
“Á! ---Cô! Sao cô lại ở đây?”
Cao Thắng Nam cười lạnh.
“Muốn làm ăn cướp đua xe đúng không? Tốt lắm, chị mày nhớ kỹ rồi.”
Hầu Tử hoảng hốt lui về sau, cố nặn ra nụ cười, nói:
“Việc này... Anh Hoan, em cảm thấy việc này không thực tế chút nào hết, để em về nghiên cứu lại một chút...”
Nói xong, Hầu Tử liền quay đầu bỏ chạy.
“HẦU TỬ....”
Diệp Hoan gọi theo hắn, thở dài đầy vô lực.
“LẦN SAU... ĐỪNG CÓ NGU NHƯ VẬY NỮAAAA...”
“NHẤT ĐỊNH RỒIIII...”
Trong mắt của Hầu Tử lộ đầy vẻ cảm kích, rồi lại kinh hoàng nhìn về phía Cam Thắng Nam, vội vã xoay đầu chạy mất.
Ngày thứ hai, Diệp Hoan dậy sớm đi tới ngân hàng. May mắn là hôm nay không có kẻ ăn cướp cho nên hắn có thể đem hết ba vạn chuyển cho tài khoản của Phúc Lợi viện đầy thuận lợi. Xong xuôi, Diệp Hoan thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm, tựa như vừa hoàn thành một việc gì đó rất thần thánh.
Tuy vẫn không một xu dính túi, nhưng trong lòng thật vui vẻ.
Rút điện thoại cầm tay ra, Diệp Hoan gọi cho lão Viện Trưởng.
Đầu dây bên kia vừa nối kết, Diệp Hoan liền cười nói ân cần.
“Viện Trưởng, gần đây người có khỏe không? Tiểu Hoan xin thỉnh an ông. Chúc ông cát tường...”
Đầu dây bên kia im ắng 1 hồi, bỗng nhiên vọng lại 1 giọng la hét đầy giận dữ.
“DIỆP HOAN! NGƯƠI LÀ ĐỒ CON DÊ MẮC DỊCH. Nói! Lần trước ngươi và Hầu Tử về đây đã làm gì con chó trong nội viện của chúng ta? Hả?”
Diệp Hoan toát mồ hôi lạnh, cười lớn nói:
“Viện trưởng! Người phải tin nhân cách của con chứ. Con người của con, tuy rằng đào hoa thật, quan hệ tình cảm cũng rắc rối thật. Nhưng con không có hứng thú với 1 con chó đâu. Huống chi lại là 1 con chó đực...”
“Đừng có lẻo mép với ta. Con chó đâu?”
“...Cùng với con Hoa Hoa ở bên cạnh viện chúng ta bỏ trốn. Thật mà, con tận mắt nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này chạy xa. Con ngăn cũng ngăn không được. Nó nói muốn tìm một nơi xinh đẹp để hưởng thụ tình yêu hạnh phúc. Con nói Phúc Lợi viện không phải đã rất xinh đẹp rồi sao. Nó nói không được, lão Viện Trưởng gần đây không đứng đắn. Lão đòi ngâm rượu nó khiến cho nó sống rất có áp lực...”
Lão viện trưởng đã bắt đầu thở phì phì: “....”
“Viện trưởng ah! Con vừa gửi ba chục ngàn vào tài khoản của ông. Chút nữa ông kiểm tra lại nhé. Thời tiết giờ lạnh lắm, để thêm lò sưởi trong phòng nhé ông!”
Đầu dây bên kia lại im ắng 1 hồi, lão viện trưởng thở dài nói:
“Khổ quá! Ngươi và Kiều Mộc thật là... Đi ra ngoài sinh sống mấy năm rồi mà vẫn cứ gửi tiền về... Tụi con có đủ tiền dùng không?”
Diệp Hoan mỉm cười nói:
“Đủ mà.. Con với Kiều Mộc sống rất tốt. Ngày nào cũng ăn thịt cá. Ăn tới ngán luôn! Thật mà!”
Lão viện trưởng khẽ nói:
“Thằng nhóc thôi đừng có xạo đi, cho rằng ta già nên lẩm cẩm sao? Nhớ rõ lời ông đã từng nói với con như thế nào không? Nghèo lo thân mình, giàu lo thiên hạ. Đầu tiên lo cho cuộc sống của mình thật tốt đã.”
“Yên tâm đi Viện Trưởng, ông cảm thấy con giống như loại người tự chịu khổ chịu cực sao?”
Một già một trẻ hàn huyên vài câu. Đến lúc gần gác điện thoại, lão viện trưởng bỗng nhiên nói:
“Diệp Hoan! Hôm qua ông có xem thời sự rồi. Con... có chí! Chưa hề khiến lão già ta đây mất mặt. Không tệ... Nhưng mà, lần sau mà liều mạng như vậy, lão tử chắc chắn sẽ đập ngươi chết!”
Nói xong, lão viện trưởng liền cúp điện thoại.
Diệp Hoan nghe đầu dây bên kia vọng lại tiếng tút...tút...tút... Hắn lặng người đi trong chốc lát, sau đó nở nụ cười thật tươi, trong lòng đầy ấm áp.
Chương 19 - Ông chủ nhà họ Vương
Bước ra khỏi ngân hàng, Diệp Hoan miệng ngân nga điệu hát dân ca từ ngày xưa, môi ngậm điếu thuốc đi về nhà.
Nhà không người trống. Nam Kiều Mộc đã đi làm. Diệp Hoan ngồi đờ đẫn một mình ở trong phòng.
Gần đây, cuộc sống có đôi chút khó khăn. Diệp Hoan cho rằng nếu có thời gian thì sẽ đến bệnh viện bán máu. Cuộc sống khuấy động một chút có thể chấp nhận được. Nhưng cái khiến con người ta chán nản nhất chính là, khuấy động thì cũng đã khuấy động rồi, vậy mà hắn vẫn chỉ là một kẻ nghèo nàn. Cần phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
Vẫn còn chưa nghĩ ra được cách kiếm tiền, tư tưởng của Diệp Hoan lại nhảy sang việc khác.
Ba tên ngày hôm qua rốt cuộc là ai? Cô gái nào muốn gặp mình? Diệp Hoan mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không yên tâm. Nhớ lại kĩ càng một chút, thật sự là không nhớ ra mình đã gặp cô gái này bao giờ. Diệp Hoan sống vẫn rất dè dặt. Bất kể là lăn lộn giang hồ hay tán gái đều một mực rất cẩn thận. Chuyện quá khó thì không đụng vào, cô gái nào quá gai góc sẽ không trêu chọc.
Trong lúc mà hàng trăm suy nghĩ không chưa được giải thích. Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Diệp Hoan vừa đứng lên, thì đã nghe thấy tiếng người nói ngoài cửa:
“Diệp Hoan! Tôi biết rõ cậu đang ở bên trong. Mở cửa ra mau, tôi núp dưới lầu và đã trông thấy cậu về rồi đấy.”
Giọng nói có vẻ già dặn, chắc hẳn mười phần là trung niên. Giọng to lanh lảnh, cả tòa nhà cũng nghe thấy.
Diệp Hoan mặt biến sắc, trán toát mồ hôi lạnh.
Hắn đã nhận ra giọng nói đó là ai. Hơn nữa qua giọng nói trung niên này, hắn cũng đột nhiên tìm được nguyên nhân lớn nhất khiến cho tâm trí mình ngày hôm nay cứ rối lên.
Diệp Hoan thật quá tốt bụng, hắn đã đem toàn bộ số tiền ít ỏi của mình tặng cho viện dưỡng lão. Nhưng hắn lại quên, quên ngày hôm nay là ngày trả tiền phòng…
Đúng vậy! Chủ nhân của giọng nói đang đứng ngoài cửa, oang oang cả khu nhà đó, chính là ông Vương chủ nhà trọ. Ông già gần 50 tuổi, nghe nói là quân nhân xuất ngũ.
Diệp Hoan vã mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Chuyện này thật ầm ĩ, chuyện quan trọng như thế này sao mà lại có thể quên được cơ chứ?
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên ở bên ngoài, Diệp Hoan chần chừ trong giây lát, cuối cùng cũng bất chấp ra mở cửa.
Cửa mở, khuôn mặt béo trắng của ông chủ Vương hiện ra trước mặt Diệp Hoan.
Diệp Hoan trợn tròn mắt, chớp chớp mắt với một dáng vẻ mơ màng nói:
“Xin lỗi! Xin hỏi có phải ông muốn tìm Diệp Hoan không? Thật ngại quá, hắn không có nhà. Tôi chỉ là khách của hắn thôi....”
Diệp Hoan vừa nói xong đang định đóng cửa thì bị ông chủ Vương chặn lại.
“Diệp Hoan! Muốn giở trò thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ! Tôi quen cậu 2 năm rồi, cho dù cậu có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra cậu. Cậu thấy thú vị sao?”
Ông chủ Vương vừa thở hổn hển vừa nói.
Diệp Hoan không chút ngượng ngùng khi bị lộ tẩy, cẩn thận nhìn trộm lão chủ nhà Vương một lát. Bỗng nhiên hắn vỗ đùi thật mạnh, dáng vẻ như bắt được vàng... ngạc nhiên mừng rỡ nói:
“Ôi chao! Thì ra là chú Vương! Cơn gió nào đã đưa chú...”
“Nói nhảm ít thôi. Trả tiền phòng đây!”
Ông Vương quyết không chịu thua.
Giả vờ quỵt tiền là không qua được ải rồi, Diệp Hoan chỉ còn cách thẳng thắn mà nói rằng:
“Hôm nay cháu đang gặp khó khăn, không có tiền.”
Ông Vương nheo mắt lại.
“Thật là ngày hôm nay khó khăn. Hay gần đây đều khó khăn?”
Diệp Hoan cũng thẳng thắn:
“Gần đây đều khó khăn.”
Ông Vương lắc đầu, nói lẩm bẩm:
“Tiền thuê nhà 500 đồng thế là đã rẻ lắm rồi, cậu lại rõ ràng là không trả được. Xem ra, cậu không thích hợp để sống ở dân gian rồi...”
Diệp Hoan chớp chớp mắt.
“Không thích hợp ở dân gian? Ý của chú Vương là... cháu là tinh tú ở trên trời hạ phàm sao? Chú Vương, chú định giảm tiền thuê nhà cho cháu, ít nhất cũng phải giảm 200 đồng. Tinh tú nha, nhân vật oai phong lợi hại cỡ nào...”
Ông Vương hừ một tiếng lạnh lùng:
“Đang nghĩ ra chuyện đẹp đẽ gì vậy? Cỡ như cậu, là tinh tú? Cậu nha! Nên làm việc nghiêm chỉnh chút đi. Đừng có tối ngày gây chuyện. Ít ra thì cũng nên làm một người chân chính, sau này những ngày tiếp theo của cậu sẽ khác xa bây giờ...”
Diệp Hoan chép miệng, mấy câu nói này, nghe ra thì cũng mang tính đả kích đấy, nhưng lại có sự quan tâm lo lắng, ông già Vương hôm nay làm sao vậy nhỉ?
“Chú Vương! Hôm nay lúc chú đến đây... không uống rượu chứ?”
Diệp Hoan dè dặt nói.
Ông Vương trừng mắt nhìn hắn:
“Tên tiểu tử hỗn xược! Đây là tôi quan tâm cậu, hiểu không? Dạo này ít gây chuyện thôi. Cẩn thận kẻo gặp chuyện xui xẻo!”
“Sao chú biết gần đây cháu rất xui xẻo?”
“Tôi cũng có nghiên cứu chút về tướng số. Nhìn cậu bây giờ ấn đường chyển màu đen, ánh mắt u ám, có lẽ dạo này có tai ương gì đó. Cậu đấy... Mấy ngày nay không trêu chọc ai chứ?”
Trong mắt ông Vương lộ rõ sự lo lắng.
Diệp Hoan vò đầu:
“Cháu cũng không biết. Ngày hôm qua có ba tên hung tợn lại tìm cháu. Nhưng cháu thực sự không thể nhớ là đã trêu chọc bọn chúng lúc nào...”
Trong mắt ông Vương lóe lên vẻ tàn khốc, sau đó, ông gật đầu, bình tĩnh nói:
“Ba người? Ừ, tôi biết rồi. Nói tóm lại, dạo này cẩn thận chút, không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài, tôi bảo vệ cậu.”
Diệp Hoan trố mắt nhìn, ông già này uống say rồi sao? Không thân không thích, chủ nhà bảo vệ khách thuê phòng... tình hình kinh tế hiện nay đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao? Phòng thuê ít người mướn tới vậy sao?
“Chú Vương, dạo này đúng thật là có hơi khó khăn, chuyện tiền phòng chú có thể xem...”
Ông Vương xua tay.
“Trước mắt cứ nợ đi. Khi nào có tiền thì đưa tôi. Đừng có liều mạng kiếm tiền. Tiêu tiền cũng đừng có tiết liệm quá, đừng có ngược đãi bản thân. Chuyện tiền phòng không gấp gáp, không cần phải áp lực.”
Diệp Hoan cảm động đến nỗi rối tinh rồi mù hết lên. Vì cái gì mà có thể ở lại khu nhà này 2 năm liền? Tiền thuê phòng rẻ là một nguyên nhân. Vẫn còn một nguyên nhân nữa đó là chủ nhà trọng tình trọng nghĩa. Từ trước đến nay chưa từng bắt hắn trả tiền thuê phòng. Cũng chưa từng uy hiếp đuổi hắn ra ngoài. Một người chủ nhà lương thiện như vậy, đi đâu tìm cơ chứ?
Diệp Hoan năm chặt tay ông Vương, nức nở nói:
“Chú Vương... Không biết nói gì. Chỉ một chữ thôi. Con mẹ nó quá trọng nghĩa khí rồi! Nghe nói, chú vẫn chưa có vợ đúng không? Yên tâm! Ngày mai cháu sẽ đi khắp phố tìm cho chú một người. Nhất định sẽ tìm cho chú một bà cô lang thang về làm bạn già với chú...”
Ông Vương: “.... ....”
“ Không cần cảm ơn cháu đâu! Cháu lấy đức báo đức, là việc nên làm mà.”
Phòng làm việc của Bí thư thành ủy Ninh Hải Trương Thành Thái.
Trương Thành Thái chính là vị Bí thư thành ủy mà 2 năm trước được tỉnh ủy Giang Nam trực tiếp cử xuống. Nhận chức hơn hai năm vẫn tận tụy. Đối nhân xử thế kém nhưng lại có thể giải quyết tốt mỗi quan hệ giữa 2 ban thị ủy và thành ủy Ninh Hải. Trong vòng hơn 2 năm gần đây, Trương Thành Thái được rất nhiều người trông đợi, cũng nhận được lời khen của lãnh đạo tỉnh ủy.
Hôm nay, văn phòng của Trương Thành Thái sẽ tiếp đón một vị khách đặc biệt.
Vị khách đó chính là một cô gái trẻ, khoảng 20 tuổi, xinh đẹp đến rung động lòng người. Đôi mắt lạnh môi anh đào, mặc chiếc áo gió màu xám không nổi bật, quần dài sợi bông, boot cao màu nâu, mỗi cử chỉ thể hiện một phong cách trang nhã thanh lịch.
Trong văn phòng, Trương Thành Thái tự tay rót trà mời khách. Ông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô gái, nở một nụ cười chân thành, nói :
“ Trợ lí Chu ít đến chơi. Chỗ tôi đây tiếp đón không được chu đáo, xin tha thứ.”
Trợ lí Chu tên là Chu Mị, cô ấy chính là trợ lí tổng giám đốc của tập quốc tế Đằng Long.
Chu Mị nghe vậy cười thản nhiên.
“Bí thư Trương khách sáo rồi. Ông nhận chức bí thư thành ủy Ninh Hải hơn 2 năm rồi. Thành phố Ninh Hải dưới tay ông đã có những thay đổi rất lớn. Những cái đó đều là công lao của ông cả. Chu Mị vẫn luôn khâm phục những quyết đoán của Bí thư Trương.”
Trương Thành Thái gượng cười.
“Hoặc có chút ít công lao, nhưng vẫn khó có thể báo đáp với một phần vạn đại ân mà các vị lãnh đạo đã dành cho tôi. Tôi cũng chỉ là nghe theo sự chỉ dạy của các vị lãnh đạo, họ bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó.”
Chu Mị trở nên nghiêm túc, nói:
“Những lời khách sáo đó chúng ta đừng nói thêm nữa. Tôi đến lần này, trong nhà muốn tôi hỏi ông. Người mà 2 năm trước giao cho ông âm thầm chăm sóc, bây giờ thế nào rồi?”
Trương Thành Thái nghe thấy vậy bất giác ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói:
“Mọi chuyện vẫn bình thường. Cậu ấy tuy rằng có khó khăn nhiều mặt. Nhưng trong cuộc sống thì vẫn chưa có phiền phức gì. Tôi vẫn phái người âm thầm đi theo dõi cậu ấy.”
Chu Mị cười thản nhiên.
“Rất tốt...”
Chương 20 - Phỏng Đoán Của Diệp Hoan
Chu Mị nâng chén trà lên, chầm chậm uống một ngụm. Nàng từ từ thưởng thức hương vị rất lâu, khóe miệng khẽ nhấc lên.
“Hương thơm nồng nàn như lan. Vị ngọt sảng khoái. Trương bí thư thật quá khách sáo rồi. Đại hồng bào trà hàng cao cấp của Võ Di Nham là cực kì quý hiếm, nhưng lại được đùng để tiếp đãi một tiểu nữ hèn mọn như tôi đây. Tôi cũng lấy làm tiếc cho loại trà này…”
Trương Thành Thái ngây ra một lúc, cười nói:
“Quả là không hổ danh là người ở bên canh phu nhân. Kiến thức hiểu biết không hề tầm thường chút nào. Đã có vài người đã từng uống Đại Hồng Bào của tôi, nhưng chỉ có trợ lí Chu là người đầu tiên vừa nhấp lần đầu tiên đã nhận ra đó là Đại Hồng Bào. Chỉ dựa vào khả năng phẩm trà của cô. Trà nếu có tâm hồn, được làm tri kỉ với cô, sao có thể nói là đáng tiếc chứ?”
Chu Mị cười nhạt.
“Tôi là người ở bên cạnh phu nhân. Từ nhỏ đã được phu nhân bồi dưỡng dạy dỗ. Cầm kì thi họa trà rượu, những thứ này nhất thiết là phải biết. Thưởng trà, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc đến.”
Sắc mặt Chu Mị trở nên nghiêm túc, nói:
“Quay lại vấn đề chính nhé! Trương bí thư là người mà phu nhân tin tưởng nhất. Hai năm trước đáng lẽ ông có thể lên chức phó bí thư tỉnh ủy Triết Giang. Nhưng phu nhân quyết giữ ông ở lại Ninh Hải làm bí thư thành ủy, ông có hiểu dụng ý trong đó không?”
Trương Thành Thái khẽ nhìn, cười nhẹ nói:
“Ý của bề trên thì khó mà lường được. Nhưng tôi theo bề trên đã nhiều năm nay, cũng có thể đoán được phần nào. Trước khi được bổ nhiệm làm bí thư thành ủy Ninh Hải, bề trên đã cố ý bí mật gặp tôi một lần, có lẽ chắc cũng là vì việc đó….”
Chu Mị khẽ giơ tay ngăn lời mà Trương Thành Thái sắp nói.
“Mặc dù là chỗ bí mật, nhưng vẫn nên cẩn thận. Không nên nói ra! Anh ta… hai năm qua sống thế nào?”
Trương Thành Thái cười gượng lắc đầu.
“Sự dặn dò của bề trên tôi đương nhiên làm theo. Tôi là bí thư thành ủy. Nếu công khai thể hiện sự săn sóc như thế có chút không ổn, vì vậy tôi chỉ cử vài người thân tín đến ở gần nơi cậu ta sống. Cuộc sống của cậu ta, ngoài việc có chút khó khăn ra còn lại thì đều bình thường không có gì vướng mắc cả. Hiện tại cậu ta ở cùng phòng với một người con gái. Tôi cũng đã cử người đi điều tra về cô gái này rồi, là bạn thanh mai trúc mã với cậu ấy, cùng lớn lên trong cô nhi viện.”
“Anh ta ở cùng phòng với một… người con gái?
“Cũng không hẳn là cùng phòng. Chỉ là cùng thuê. Tình cảm của hai người rất là trong sáng.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn! Gần đây cậu ta rất nổi tiếng. Hôm trước ở Ninh Hải xảy ra vụ cướp ngân hàng, cậu ta hiển nhiên một mình chống lại 3 tên cướp. Sau đó thì được lên ti vi. Khi mà đồn cảnh sát báo lại cho tôi, tôi sợ đến toát cả mồ hôi. Ài… Cục trưởng Triệu của cục công an đã trình lên bí thư ủy viên chính trị và pháp luật bản kiếm nghị ban thưởng cho cậu ta danh hiệu cao quý công dân thành phố tiêu biểu. Còn nói ở trên các phương tiện truyền thông lấy cậu ta là điển hình, tuyên truyền những chuyện về cậu ta. May mà đã được tôi ngăn lại…”
Chu Mị khẽ chớp mắt, khóe miệng khẽ nhấc lên tạo thành một đường vòng cung đẹp mê người, lẩm bẩm cười nói:
“Đúng lả giống hệt ông nội anh ta, tính tình nóng như lửa, có phần chính trực…”
Trương Thành Thái rùng mình, không dám nói thêm.
“Ông nội” theo như lời Chu Mị nói, là đời trước của chủ nhân. Đến nay người vẫn sống khỏe mạnh, là nhân vật có danh vọng có quyền lực cao nhất. Nhắc đến tên ông ta cũng khiến cho cả Trung Quốc này bị chấn dộng. Chu Mị chính là nhân vật trung tâm trong vòng tròn này, có thể đánh giá tùy ý. Nhưng Trương Thành Thái ông ta chỉ tạm thời chỉ có thể xem như là nhân vật nằm ngoài phạm vi của vòng tròn quyền lực này thôi. Đối với ông ta mà nói, thế hệ trước gia chủ tưởng chừng như là sự tồn tại một vị thần, làm sao dám dị nghị?
Chu Mị đứng lên, nhẹ nhàng nói:
“Chủ nhân trước mắt vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay tất cả thế lực trong gia đình. Không nên cử người bảo vệ chăm sóc anh ta, tránh gây họa sát thân. Giai đoạn này vẫn phải phiền bí thư Trương rồi. Chủ nhân có nói, để lỡ hai năm đường công danh của ông. Sau này nhất định sẽ có báo đáp.”
Ánh mắt Trương Thành Thái lộ rõ sự vui mừng, nhưng vẫn gật đầu với một sắc mặt bình thản.
“Chuyện mà bề trên dặn dò, tôi nhất định sẽ hoàn thành trăm phần trăm. Xin ngài ấy cứ yên tâm… Thế nhưng, trợ lí Chu có thể tiết lộ một chút, cậu ta…rốt cuộc là người như thế nào với bề trên. Có đáng để huy động nhiều người quan tâm cậu ta như thế này không?
Chu Mị cười nhẹ một cái, chìa ngón tay trắng như bạch ngọc, chỉ lên trời.
Trương Thành Thái nét mặt liền nghiệm nghị, không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Là bí mật không thể tiết lộ, hay là ý trời không thể đoán được?
Trương Thành Thái không dám nghĩ nhiều. Người đó đại diện cho vòng tròn quyền lực, vừa khiến người khác phải hướng tới, vừa khiến người khác phải kính nể. Trong vòng tròn đó, những chuyện được giấu kín như bưng rất là nhiều. Có những chuyện không biết có khi tốt hơn.
----------------------
Về phía Diệp Hoan cũng không biết bản thân mình đang được nhà quyền thế với thế lực tối cao ở Trung Quốc quan tâm đặc biệt. Hắn vẫn đang trong những ngày sống tạm bợ.
Cả đời này có thể sống tạm bợ đến như thế nào, Diệp Hoan không dám nghĩ nhiều. Trong thời đại mà quyền lực và tiền tài là tối cao như hiện nay, nếu muốn cưới vợ và sống yên ổn, bất kể như thế nào cũng nên có một căn nhà. Giá căn hộ ở Ninh Hải cao đến ngất trời, Diệp Hoan đã từng đếm trên đầu ngón tay, dù là mua căn hộ 80 m2 bình dân, mỗi m2 là 2 vạn đồng, vậy là mất 1 triệu 6.
1 triệu 6...
Dựa vào thu nhập của Diệp Hoan như hiện nay có thể nói như vầy. Cho dù là hiện tại hắn bắt đầu ra ngoài cướp bóc. Cho dù là nhân phẩm vận may của hắn tốt. Được nhiều người chiếu cố, cảnh sát cũng ko thể bắt được dù chỉ một lần. Nếu vậy mỗi ngày cướp được 500 đồng, để có 1 triệu 6 cũng phải cần 10 năm cướp bóc không ăn không uống mới đủ được...
10 năm cũng như 1 ngày. Mỗi ngày đều cướp bóc, gió mưa cũng mặc, nhẫn nhục chịu khó... Nếu như là thời Lương Sơn đời nhà Tống, thủ lĩnh Tống Giang sợ rằng sẽ tự mình trao tặng một cái bằng khen chiến sĩ thi đua cướp bóc hạng nhất mất.
Nếu ra ngoài tìm một công việc chân chính thì đi làm thuê sao? Dựa vào sức của Diệp Hoan thì... Con mẹ nó! Còn không bằng mỗi ngày đi ăn cướp.
Nghĩ đến đó, Diệp Hoan thấy rất chán nản, bèn bỏ đi ý nghĩ lấy vợ. Đầu năm nay không lấy được vợ được. Nuôi còn không nổi chứ nói chi đến sinh con đẻ cái. Cuộc sống thật chả có cái giống gì triển vọng.
Trong phòng, Hầu tử đang chiếm lấy máy tính của Diệp Hoan. Tinh thần chăm chú ngồi cày game còn một tay thì không ngừng xoa xoa chân. Nam Kiều Mộc, Trương Tam và Diệp Hoan ba người đang chen chúc nhau ở trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khác vừa ăn bánh khoai vừa xem ti vi.
Diệp Hoan ghé sát vào tai Nam Kiều Mộc. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi bên vành tai trắng muốt của cô ấy. Mắt Nam Kiều Mộc vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi, nhưng tai thì lại trở nên ửng hồng.
Diệp Hoan hoàn toàn không cảm nhận được phản ứng khác lạ của Nam Kiều Mộc.
“Ôi! Kiều Mộc! Anh nghĩ chắc anh đã biết được thân phận của mình rồi... Anh biết bố của anh là ai rồi!”
Nam Kiều Mộc quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Tam cũng hiếu kỳ nói:
“Chúng ta đều là cô nhi, làm sao có thể biết được thân phận? Anh nói xem, bố anh là ai? Chỉ cần anh biết ông ta là ai, ở đâu. Anh em chúng ta sẽ cùng đi đánh con chó nhật đó!”
Nam Kiều Mộc nhíu đôi mày thanh tú, trừng mắt nhìn Trương Tam không hài lòng.
Trương Tam cười mỉa nói:
“...Ai bảo ông ta lúc trước đã vứt bỏ anh Hoan của chúng ta chứ. Một đứa bé thông minh lanh lợi như vậy. Ông ta làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ như thế chứ?”
Vừa nói Trương Tam vừa quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Hoan, nghiêm mặt nói:
“Anh Hoan, nói nghiêm chỉnh. Nếu như anh là con em, em nhất định sẽ không để mất anh. Mỗi ngày đi siêu thị ăn trộm socola về cho anh ăn...”
Diệp Hoan tức giận đến nỗi giậm chân một cái, mắng:
"Cút! Lão tử tuyệt đối không nhận giặc làm cha!”
Nhưng Diệp Hoan rõ ràng là cũng không có chút thiện cảm nào với cha của mình, sờ sờ cằm, cân nhắc nói:
“Nếu như thực sự biết được cha của tao là ai, ....Mẹ nó! Tao thực sự vẫn muốn đánh cho con chó nhật đó một trận!
ĐÙNG...!!!
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ một tiếng sét dữ dội giữa trời quang đãng vang lên.
Khuôn mặt Diệp Hoan sợ đến trắng bệch ra, hai tay ôm đầu, vội vàng nhận lỗi:
“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Đánh cha mình chẳng qua chỉ là ý nghĩ bậy bạ mà thôi...”
Trương Tam ở một bên đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Dạo này lại còn giả bộ nữa sao?”
Nam Kiều Mộc liếc nhìn hai người một cái, lạnh lùng nói:
“Anh vẫn chưa nói cha của mình là ai mà.”
Diệp Hoan nhìn trộm ra ngoài cửa sổ với một vả mặt kinh sợ, lúc đó mới đứng lên, ghé vào tai Nam Kiều Mộc khẽ nói:
“Anh cảm thấy cha của anh chinh là ông chủ nhà của chúng ta, chú Vương...”
Nam Kiều Mộc và Trương Tam cực kì kinh ngạc, cùng kêu lên:
“Làm sao có thể chứ!”
Diệp Hoan cười hà hà, nói:
“Ngày hôm nay ông ấy đến thu tiền phòng. Như hai người biết, trên người anh một đồng cũng không có. Đang suy nghĩ nói với chú Vương vài câu mềm lòng. Không ngờ, ông ấy không những không giục anh, không đuổi anh, mà còn đặc biệt quan tâm cuộc sống của anh. Nhìn ánh mắt của ổng nhìn anh, dis mie! Quả đúng là như nhìn con ruột của mình vậy. Anh nghi ngờ, anh rất có khả năng là con đẻ của ông ấy...”
Hai người không nói gì: “....”
Diệp Hoan nói tiếp:
“Hai người nghĩ mà xem, anh quen chú Vương như thế nào? Hai năm trước, anh quay lại cô nhi viện gặp viện trưởng. Sau cuộc viếng thăm đó, vừa mới đi ra, chú Vương đã đứng quanh quẩn ở cửa cô nhi viện. Nhìn thấy anh như là gặp người thân, một mực hỏi anh có cần thuê phòng không, nói mình vừa vặn có căn hộ cũ muốn cho thuê. Hơn nữa, tiền thuê nhà anh có thể tùy ý định giá. Ông ấy tuyệt đối không tăng giá. Anh lúc đó nghĩ thầm rằng có món hời đừng có chiếm tiện nghi của người khác. Bởi vậy mới dè dặt nói 500 đồng. Quả nhiên quả nhiên, ông ấy không nói câu thứ hai liền đồng ý. Lúc đó anh hận đến nỗi muốn tát vào mồm mình.... Em nói xem, nếu như lúc đó nói 100 đồng, chắc ổng cũng không phản đối đâu nhỉ? Anh làm sao có thể ngu xuẩn đến như vậy chứ?”
“Hơn nữa, ở đây đã hai năm, ổng chưa từng giục tiền phòng, cũng không nâng tiền phòng. Dù là có chuyện gì hay không cũng đều chạy qua đây thăm anh, thường xuyên mang rượu và đồ nhắm đến mời anh cùng uống... Đem những manh mối này gắn liền với nhau, hai người nói xem. Thái độ của chú Vương với anh có phải là rất đáng nghi không? Đầu năm nay, con người trở nên xấu đi nhiều, ích kỉ đi nhiều rồi. Ngoài con đẻ của mình ra, ai có thể vô duyên vô cớ có thể đối xử tốt với một người không quen biết như thế này chứ?”
Diệp Hoan nói một hồi, Nam Kiều Mộc và Trương Tam lại lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Nghe lời anh nói, thì đúng là rất có thể...”
Diệp Hoan vuốt cằm, lẩm bẩm nói:
“Hai người nói xem. Nếu như bây giờ anh chạy đến trước mặt ông ấy, ôm chặt lấy chân, gọi một tiếng cha... Ổng có ngạc nhiên mừng rỡ dứt khoát tặng căn phòng này cho chúng ta không nhỉ?”
Hai người kia: “........”
“Dù gì cũng phải miễn cho anh một tháng tiền nhà chứ ha?”
“...........”
Trương Tam thở dài nói:
“Anh Hoan! Có thể có 500 đồng khí phách được không?”
Diệp Hoan nhanh chóng tỉnh ngộ, gật đầu nghiêm mặt nói:
“Mày đúng! Bắt tao làm cô nhi bao lâu. Chỉ một căn hộ mà muốn đuổi tao đi sao. Không có cửa đâu!”
Hai người cuối cùng cũng lộ ra sự vui mừng thanh thản.
Ai ngờ Diệp Hoan ngay sau đó bồi thêm một câu:
“....Trừ khi.. Tặng thêm cho tao một cô vợ xinh đẹp.”
Ba người ngồi trong phòng khách tán gẫu, Diệp Hoan vô ý quay đầu lại, nhìn thấy Hầu tử vẫn đang chiến đấu hăng hái trước màn hình máy vi tính. Diệp Hoan đưa mắt nhìn, lộ ra một vẻ mặt cười ác ý.
Cầm một túi bánh khoai, Diệp Hoan đứng dậy đi về phòng, đưa tới trước mặt Hầu tử , nói:
“Cày Phó Bản đừng có dốc hết sức mình. Tên tiểu tử nhà ngươi! Sớm muộn gì cũng có ngày chết trước màn hình máy tính thôi. Ăn chút đồ đi.”
Hầu tử không thèm quay đầu lại.
“Cám ơn.”
Nói rồi một tay cầm miếng bánh khoai to cho vào mồm...
Đợi cho đến khi túi bánh khoai vơi bớt, Diệp Hoan mới cười khà khà một cách quái dị.
“Mùi vị của bánh khoai thế nào?”
“Cũng được.... Anh Hoan! Em phát hiện hôm nay anh đối xử với em đặc biệt tốt.”
Diệp Hoan bình tĩnh nói:
“Đừng hiểu lầm! Anh không phải đối tốt với chú. Chỉ là nhìn thấy tay của chú vẫn đang xoa chân...”
Bình luận facebook