Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: ✨
Chương 3
Editor: Tâm Meo 555
Người nọ đi ngược chiều ánh sáng, áo giáp màu trắng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, dung mạo tuấn mỹ đến quá mức diêm dúa, rõ ràng là nam tử nhưng còn xinh đẹp hết mức so với nữ nhân.
Mắt tựa cánh hoa đào, cười như trăng rằm, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt như gãi đúng chỗ ngứa, tuy xinh đẹp như ngọc trác nhưng lại không hiện phần nữ khí nào. Toàn thân lộ ra vẻ tuấn tú, phong thái khinh cuồng, dung mạo tản mạn không chịu trói buộc, không có sự bá đạo cùng cưỡng ép mà con cháu hoàng thất thường có, cao quý kiêu ngạo đến mức khiến người khác không dám nhìn gần.
Tô Trường Nhạc rất khó tưởng tượng thái tử điện hạ có vẻ bề ngoài long chương phượng tư*, tùy ý phóng khoáng như vậy, trong xương cốt lại cố chấp đến gần như điên cuồng, vì muốn bù đắp cho nàng, giang sơn rộng lớn như vậy nói bỏ là bỏ.
Long chương phượng tư*: tài hoa như giao long, dung mạo như phượng hoàng, ẩn dụ cho phong thái xuất chúng.
Đã rất lâu nàng chưa thấy qua Thẩm Tinh Lan mang khí phách hăng hái như thế, dáng vẻ mũi nhọn nửa che nửa lộ, không hiểu sao ma đưa lối quỹ dẫn đường mà nàng dừng bước chân lại.
Kiếp trước sau khi xảy ra sự việc đó, Thẩm Tinh Lan lại càng trở nên trầm tĩnh hạn chế, mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, giống như hàn băng ngàn năm. Hiện giờ lại gặp thiếu niên tiên y nộ mã* , trong lòng lại có vài phần vui mừng khó có thể nói hết, giống như hắn nên có dáng vẻ như thế.
Tiên y nộ mã*: thành ngữ, có nghĩa là trang phục đẹp ngựa khỏe, ý là trang phục hào hoa xa xỉ.
Chỉ là nàng rõ ràng nhớ rằng, kiếp trước Thẩm Tinh Lan còn một tháng nữa mới hồi kinh, vì sao đời này lại về trước thời hạn?
Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Tinh Lan khẽ hé miệng, xoay người leo lên cây đa ở bên cạnh. Nàng không giống như hồi nhỏ dựa vào sức lực mà leo cây, mà là dùng khinh công leo lên, hai ba bước đã nhẹ nhàng ngồi lên cành cây thô to.
Nàng vẫn luôn thích leo cây, thích ngồi ở trên cây đại thụ nhìn ra phía xa, điều này sẽ khiến tâm trạng nàng sảng khoái. Chỉ là người ở kinh thành đều rất kỳ quái, luôn nói rằng cô nương nên dịu dàng điềm đạm ở hậu viện học nữ công nữ hồng, không thể làm như vậy, không ra thể thống gì cả.
Sau này rốt cuộc nàng cũng rèn thành hành động không sai nửa chỗ, tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục, để xứng đôi Thẩm Quý Thanh, đứng ở bên cạnh hắn cũng sẽ không bị quý nữ kinh thành cười nhạo. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không còn gì cả, tất cả những suy nghĩ thời niên thiếu đều dừng hết lại.
Nhớ tới kiếp trước thật lòng thật dạ nhưng lại sai chỗ, lúc này Tô Trường Nhạc mới cảm thấy kiếp trước những gì Thẩm Tinh Lan mắng nàng đều không sai, nàng không nên vì Thẩm Quý Thanh mà đi học nữ công nữ hồng gì cả, khó trách lúc ấy hắn lại chạy tới mắng nàng một trận, nói nàng lại biến bản thân thành bộ dạng nhàm chán trầm lắng này để làm gì?
Nàng lẳng lặng nhìn thiếu niên tuấn dật đang tản bộ đi về phía nàng.
Năm đó sau khi nàng nhập kinh không lâu không hiểu sau đã được Lâm hoàng hậu ưu ái, thường xuyên mời nàng và đám người Ôn Sở Sở tiến cung, cùng nhau chơi đùa, bồi dưỡng cảm tình với Thẩm Tinh Lan, Thẩm Quý Thanh.
Thẩm Tinh Lan khi còn nhỏ hoàn toàn bất đồng với hiện tại, chính là một tiểu bá vương bị chiều hư, không có ai dám trêu chọc, kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên, chỉ có nàng không biết sống chết, nha đầu lỗ mãng từ biên quan tới mới dám cãi nhau với hắn, hung dữ với hắn.
Bốn người thanh mai trúc mã bọn họ, chỉ có nàng và Thẩm Tinh Lan từ nhỏ đã không hợp nhau.
Sau này trên yến tiệc Khánh Công hai người đã có một đêm hoang đường, nàng cảm thấy cuộc đời chính mình đều đã bị huỷ hoại.
Ban đầu khi gả cho Thẩm Tinh Lan, nàng oán giận hắn, ở trước mặt hắn cũng không che giấu tính tình nóng nảy và vẻ mặt của chính mình, coi tất cả những lời giải thích của hắn trở thành những lời bêu xấu ác ý đối với Thẩm Quý Thanh, ngoài miệng vẫn luôn không tha thứ cho hắn, tiết hết tất cả sự tức giận và không cam lòng lên trên người hắn.
Nhưng từ sau sự việc ấy, bất kể nàng nói cái gì, hắn chưa bao giờ cãi lại, chỉ xin lỗi và yên lặng thừa nhận hết tất cả.
Chỉ có một người cãi thì không nên chuyện, dần dà nàng cũng không nghĩ đến việc mở miệng nói chuyện với hắn, quan hệ giữa hai người đã hạ xuống cực điểm.
"Cô nghe Phụ hoàng nói, khi ngươi bị ngã ngựa đầu bị đụng trúng, những chuyện sau năm bảy tuổi đều không nhớ rõ." Thẩm Tinh Lan đã tiến tới gần.
Như lúc hai người mới gặp nhau, hắn cũng khoanh tay đứng ở dưới táng cây, cười như không cười mà nhìn nàng.
Ánh mắt Tô Trường Nhạc tán loạn, lơ đãng ngó trái ngó phải, chính là không để ý tới hắn.
Nàng không biết phải ở chung với hắn như thế nào, bọn họ đã rất lâu không có nói một câu tốt đẹp nào, thậm chí nàng đã quên mất phải cãi nhau với hắn như thế nào.
Lúc nàng cho rằng Thẩm Tinh Lan sẽ vẫn ấu trĩ giống như kiếp trước, biểu cảm trên mặt hắn lại như thiếu đòn mà nói với nàng: "Tô Trường Nhạc, đã từng gặp qua cô chưa, tới đây, gọi cô một tiếng Thái Tử ca ca, cô sẽ lập tức giúp ngươi xuống dưới.", nói xong hắn chẳng nói chẳng rằng dùng khinh công bay lên.
Áo giáp trên người thiếu niên được ánh mặt trời thu chiếu chói sáng lấp lánh, đôi mắt đào hoa kia trời sinh đã mang theo ý cười, không hề giống ánh mắt lạnh lùng ngấm ngầm chịu đựng mà nhìn nàng lần cuối cùng kia.
Hắn cho rằng vẻ mặt chính mình không có biểu cảm, đôi môi mỏng xinh đẹp vẫn luôn mím chặt thành một hàng, nhưng cặp mắt đen lấp lánh tỏa sáng đầy ý cười kia, lại đặc biệt dịu dàng.
Khi Tô Trường Nhạc bị hắn ôm vào trong lồng ngực kia, có một chớp mắt kinh ngạc.
Đời này rốt cuộc Thẩm Tinh Lan đã hạ quyết tâm làm người thật tốt rồi, không hề làm quỷ ấu trĩ nữa?
Thẩm Tinh Lan nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, mặt mày đều nhuộm trong một lớp suиɠ sướиɠ, bóng lông mi trên mặt hắn hạ xuống chầm chậm, mũi có vẻ đẹp sắc bén, ý cười trên môi lười biếng không chịu gò bó.
Không thể không nói, dung mạo của Thẩm Tinh Lan cũng cực kì có tính lừa gạt, hắn cũng giống như Thẩm Quý Thanh, đều có gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
Đáng tiếc từ nhỏ Tô Trường Nhạc đã nhìn hắn không thuận mắt, đã sớm miễn dịch đối nhan sắc tuyệt mỹ của hắn, lúc này trong lòng chỉ có tràn đầy sự kinh ngạc cùng khiếp sợ: "Rôt cuộc thì Thẩm Tinh Lan hắn cũng làm người rồi!!!".
Sau khi tiếp đất, nàng cho rằng Thẩm Tinh Lan sẽ lập tức buông nàng ra, hắn lại rũ mắt nhìn nàng rồi chớp mắt, cười mỉm rồi nói: "Tô Trường Nhạc, nhớ kỹ tên của cô, cô là Thẩm Tinh Lan, là Thái Tử ca ca chơi đùa với ngươi từ nhỏ đến lớn."
Tô Trường Nhạc: "......"
Quả nhiên là nàng coi trọng hắn quá rồi, người này trước sau như một vẫn là tên ấu trĩ thiếu đòn.
Chỉ là trên người hắn thế nào mà vẫn còn mặc khôi giáp, dày cộm đến phát hoảng.
Nàng ghét bỏ mà nhíu nhíu mày.
Gần như ở giây phút nàng nhíu mày kia, Thẩm Tinh Lan đã vội vàng buông người ra, lễ phép lui ra phía sau một bước. Đôi tay nhìn như tự nhiên mà đặt ở hai bên hông, cánh tay lại bởi vì quá căng chặt mà run nhẹ.
Hắn mới vừa gặp Tuyên Đế xong, hai phụ tử bọn họ nói chuyện quan trọng, biết được nàng đã xảy ra chuyện liền gấp không chờ nổi mà nghĩ đến muốn xuất cung gặp nàng, còn chưa kịp đổi khôi giáp.
Không biết nghĩ đến cái gì, hắn bỗng nhiên nhìn thẳng vào nàng, hỏi: "Thật sự là không nhớ rõ chuyện gì hết?"
Nàng bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, ra vẻ như không có việc gì mà mặt nghiên sang một bên. Trước kia hai người gặp mặt là cãi nhau, Thẩm Tinh Lan rất ít nhìn nàng như vậy.
Ánh mắt Thẩm Tinh Lan hơi trầm xuống, chuyển sang chuyện khác, nhíu mày nói: "Ngươi khống chế ngựa đúng là lợi hại, kỹ thuật cưỡi ngựa không thua gì cô, thế nào mà lại bị ngã thành dáng vẻ này."
Bị ngã thành dáng vẻ này? Một là nàng không có mặt mày hốc hác, hai là không bị gãy tay, toàn thân trên dưới đều rất tốt hay sao, còn tốt hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng Tô Trường Nhạc khẽ nói thầm, cảm thấy hắn thật kì quái.
Không thể mở miệng nói Thẩm Tinh Lan thật sự không thú vị chút nào, nàng xoay người đã muốn đi, hắn lại bỗng nhiên túm chặt lấy cổ tay của nàng, "Ngươi lại muốn đi đâu?"
Động tác của hắn dồn dập, giống như làm theo bản năng, trong tiếng nói còn lộ ra vài phần căng thẳng.
Tô Trường Nhạc nhịn không được mà trừng hắn nhìn hắn một cái, lửa giận trong lòng bốc lên một chút, "Đau!"
Thẩm Tinh Lan rốt cuộc có biết bản thân hắn dùng bao nhiêu sức lực hay không, nhiều, lớn! xiết chặt như vậy, tay nàng như sắp bị bóp gãy!
Gần như ở giây phút nàng kêu đau kia, hắn lập tức buông tay, ở trong đáy mắt xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Nàng xoa xoa cổ tay, phát hiện bản thân mình quả thật đặc biệt không kiên nhẫn với hắn, lúc này mới gặp mặt hắn không bao lâu, thế mà lại muốn cãi nhau với hắn một trận.
Trong thời gian hai người nói chuyện, Thẩm Quý Thanh vốn đang dừng ở phía sau, cũng chầm chậm đi tới.
Gần như là nàng đã theo bản năng mà trốn vào phía sau Thẩm Tinh Lan.
"Làm sao vậy?" Ánh mắt cực kì đẹp của thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua.
"Người xấu muốn tới bắt ta, ngươi nói chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau, còn nói là ca ca của ta, ngươi phải gánh trách nhiệm của ca ca mà bảo vệ ta."
Thẩm Tinh Lan: "......"
Hắn giương mắt nhìn về phía ' người xấu ' trong miệng Tô Trường Nhạc , đáy mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Thẩm Tinh Lan bật cười: "Không sợ cô đang lừa ngươi sao?"
Nàng thuận miệng nói: "Ngươi mặc khôi giáp, nhất định đều là đại tướng quân dũng cảm lợi hại giống như cha ta, cha ta đã từng nói qua, những tướng quân bảo vệ giang sơn bảo vệ biên cương đều là người tốt."
Hắn cúi đầu nở nụ cười, trong tiếng cười suиɠ sướиɠ mang theo một tia bất đắc dĩ, còn có một chút cảm xúc mà nàng nghe không hiểu.
"Gọi cô một tiếng Thái Tử ca ca, cô sẽ bảo vệ ngươi."
Hắn vẫn ấu trĩ như trước, nàng lại bỗng nhiên im lặng.
Khi còn nhỏ hắn vẫn luôn là như vậy, mỗi khi bắt được đến cơ hội thì liền nghĩ cách dỗ nàng gọi ca ca, vắt óc tìm kế thay đổi phương pháp, đầy rẫy những mánh khóe muốn nàng gọi, nhưng cả đời nàng chưa từng làm như mong muốn của hắn.
Nàng nhìn thiếu niên thẳng thắn ở trước mắt, nhớ tới kiếp trước hắn cuối cùng cũng sống thành dáng vẻ mà khi thiếu niên hắn ghét nhất, chính là loại không khí trầm lặng như khối băng, bỗng nhiên cảm thấy hai người có điểm đồng bệnh tương liên*.
Đồng bệnh tương liên*: nghĩa là đồng cảm ngộ thì luôn cảm thông cho nhau
Thẩm Tinh Lan xoa mũi hừ nhẹ một tiếng, đã sớm có thói quen rằng nàng cự tuyệt, đang muốn mở miệng nói bỏ đi, phía sau lại vang lên một âm thanh mềm mại: "Thái Tử ca ca."
Nàng nói cực kỳ nhỏ, hắn lại nghe vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Thẩm Tinh Lan giống như bị va chạm thật mạnh, bỗng nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt đào hoa trừng lớn kia đều là sự không tin tưởng.
Tô Trường Nhạc đã lâu không thấy vẻ mặt Thẩm Tinh Lan sinh động như thế, nháy mắt đã bị dáng vẻ ngây người của hắn chọc cười, không tự chủ được mà cười khẽ ra tiếng.
Nàng một bộ váy màu hồng thắt eo, trên đầu búi kiểu tóc song bình kế, gió thu thổi qua mang theo vài sợi tóc ra phía sau, trên khuôn mặt thanh lệ thoáng chốc có thêm vài phần linh động. Trên mặt chưa từng trang điểm, lại đẹp đến gãi đúng chỗ ngứa.
Rõ ràng chẳng qua chỉ là một nụ cười bình thường, có người lại cảm thấy nụ cười như là đang rót mật, vừa mềm vừa ngọt, khiến người khác say mê.
Giống như lần đầu gặp gỡ.
Thẩm Tinh Lan nhìn nàng, đáy mắt chứa cảm xúc cuồn cuộn, có điều chỉ là chợt lóe lướt qua, lại bay nhanh đi mất, lại đối diện với Thẩm Quý Thanh vừa mới đến, vẻ mặt đã không khác lúc bình thường là bao.
Tô Trường Nhạc cảm thấy không thể hiểu được, không rõ hắn làm gì mà một lúc lại quay qua, một lúc lại quay trở về.
Sẽ không vội vàng hồi kinh, nhiều ngày như vậy chưa từng tắm gội, thân mình không thoải mái?
Mỗi một chỗ trên người Thẩm Tinh Lan đều lộ ra sự giáo dưỡng tốt đẹp của hoàng thất, vẫn là thái tử điện hạ cao quý thanh nhã của Đại Tề, rõ ràng khi hắn mang nàng xuống cây, trên người cũng là lộ ra mùi mộc hương nhàn nhạt, sạch sẽ, thế nhưng hắn dù gì cũng hành quân đánh giặc gần ba năm......
Tô Trường Nhạc trong đầu hiện lên những quân lính mà khi còn bé nàng gặp ở biên quan, giống như không phải không có khả năng này.
Nàng lặng lẽ lùi về phía sau một bước.
Không chú ý tới đôi tai đang hồng lên không rõ ràng của thiếu niên.
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Tinh Lan: Ôm được tiểu tức phụ, cũng sờ được tiểu tức phụ, vui vẻ (≧▽≦)
Thẩm Tinh Lan: Tiếp theo chính là cướp tiểu tức phụ về ^_^
Ngọt ngọt ngọt ~ này chỉ biết càng ngày càng ngọt, thực thích một đôi này, đời này bọn họ cũng chỉ có ngọt!
Tiểu khả ái, ngươi mau đến mang bọn họ về nhà ~
Thật ra đây là một câu chuyện bánh ngọt nhỏ o(*////▽////*)q
Đơn giản nói rõ một chút:
Nam chủ bạch thiết hắc, trọng sinh sớm nữ chủ nửa năm, nam phụ không có trọng sinh.
Editor: Tâm Meo 555
Người nọ đi ngược chiều ánh sáng, áo giáp màu trắng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, dung mạo tuấn mỹ đến quá mức diêm dúa, rõ ràng là nam tử nhưng còn xinh đẹp hết mức so với nữ nhân.
Mắt tựa cánh hoa đào, cười như trăng rằm, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt như gãi đúng chỗ ngứa, tuy xinh đẹp như ngọc trác nhưng lại không hiện phần nữ khí nào. Toàn thân lộ ra vẻ tuấn tú, phong thái khinh cuồng, dung mạo tản mạn không chịu trói buộc, không có sự bá đạo cùng cưỡng ép mà con cháu hoàng thất thường có, cao quý kiêu ngạo đến mức khiến người khác không dám nhìn gần.
Tô Trường Nhạc rất khó tưởng tượng thái tử điện hạ có vẻ bề ngoài long chương phượng tư*, tùy ý phóng khoáng như vậy, trong xương cốt lại cố chấp đến gần như điên cuồng, vì muốn bù đắp cho nàng, giang sơn rộng lớn như vậy nói bỏ là bỏ.
Long chương phượng tư*: tài hoa như giao long, dung mạo như phượng hoàng, ẩn dụ cho phong thái xuất chúng.
Đã rất lâu nàng chưa thấy qua Thẩm Tinh Lan mang khí phách hăng hái như thế, dáng vẻ mũi nhọn nửa che nửa lộ, không hiểu sao ma đưa lối quỹ dẫn đường mà nàng dừng bước chân lại.
Kiếp trước sau khi xảy ra sự việc đó, Thẩm Tinh Lan lại càng trở nên trầm tĩnh hạn chế, mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, giống như hàn băng ngàn năm. Hiện giờ lại gặp thiếu niên tiên y nộ mã* , trong lòng lại có vài phần vui mừng khó có thể nói hết, giống như hắn nên có dáng vẻ như thế.
Tiên y nộ mã*: thành ngữ, có nghĩa là trang phục đẹp ngựa khỏe, ý là trang phục hào hoa xa xỉ.
Chỉ là nàng rõ ràng nhớ rằng, kiếp trước Thẩm Tinh Lan còn một tháng nữa mới hồi kinh, vì sao đời này lại về trước thời hạn?
Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Tinh Lan khẽ hé miệng, xoay người leo lên cây đa ở bên cạnh. Nàng không giống như hồi nhỏ dựa vào sức lực mà leo cây, mà là dùng khinh công leo lên, hai ba bước đã nhẹ nhàng ngồi lên cành cây thô to.
Nàng vẫn luôn thích leo cây, thích ngồi ở trên cây đại thụ nhìn ra phía xa, điều này sẽ khiến tâm trạng nàng sảng khoái. Chỉ là người ở kinh thành đều rất kỳ quái, luôn nói rằng cô nương nên dịu dàng điềm đạm ở hậu viện học nữ công nữ hồng, không thể làm như vậy, không ra thể thống gì cả.
Sau này rốt cuộc nàng cũng rèn thành hành động không sai nửa chỗ, tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục, để xứng đôi Thẩm Quý Thanh, đứng ở bên cạnh hắn cũng sẽ không bị quý nữ kinh thành cười nhạo. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không còn gì cả, tất cả những suy nghĩ thời niên thiếu đều dừng hết lại.
Nhớ tới kiếp trước thật lòng thật dạ nhưng lại sai chỗ, lúc này Tô Trường Nhạc mới cảm thấy kiếp trước những gì Thẩm Tinh Lan mắng nàng đều không sai, nàng không nên vì Thẩm Quý Thanh mà đi học nữ công nữ hồng gì cả, khó trách lúc ấy hắn lại chạy tới mắng nàng một trận, nói nàng lại biến bản thân thành bộ dạng nhàm chán trầm lắng này để làm gì?
Nàng lẳng lặng nhìn thiếu niên tuấn dật đang tản bộ đi về phía nàng.
Năm đó sau khi nàng nhập kinh không lâu không hiểu sau đã được Lâm hoàng hậu ưu ái, thường xuyên mời nàng và đám người Ôn Sở Sở tiến cung, cùng nhau chơi đùa, bồi dưỡng cảm tình với Thẩm Tinh Lan, Thẩm Quý Thanh.
Thẩm Tinh Lan khi còn nhỏ hoàn toàn bất đồng với hiện tại, chính là một tiểu bá vương bị chiều hư, không có ai dám trêu chọc, kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên, chỉ có nàng không biết sống chết, nha đầu lỗ mãng từ biên quan tới mới dám cãi nhau với hắn, hung dữ với hắn.
Bốn người thanh mai trúc mã bọn họ, chỉ có nàng và Thẩm Tinh Lan từ nhỏ đã không hợp nhau.
Sau này trên yến tiệc Khánh Công hai người đã có một đêm hoang đường, nàng cảm thấy cuộc đời chính mình đều đã bị huỷ hoại.
Ban đầu khi gả cho Thẩm Tinh Lan, nàng oán giận hắn, ở trước mặt hắn cũng không che giấu tính tình nóng nảy và vẻ mặt của chính mình, coi tất cả những lời giải thích của hắn trở thành những lời bêu xấu ác ý đối với Thẩm Quý Thanh, ngoài miệng vẫn luôn không tha thứ cho hắn, tiết hết tất cả sự tức giận và không cam lòng lên trên người hắn.
Nhưng từ sau sự việc ấy, bất kể nàng nói cái gì, hắn chưa bao giờ cãi lại, chỉ xin lỗi và yên lặng thừa nhận hết tất cả.
Chỉ có một người cãi thì không nên chuyện, dần dà nàng cũng không nghĩ đến việc mở miệng nói chuyện với hắn, quan hệ giữa hai người đã hạ xuống cực điểm.
"Cô nghe Phụ hoàng nói, khi ngươi bị ngã ngựa đầu bị đụng trúng, những chuyện sau năm bảy tuổi đều không nhớ rõ." Thẩm Tinh Lan đã tiến tới gần.
Như lúc hai người mới gặp nhau, hắn cũng khoanh tay đứng ở dưới táng cây, cười như không cười mà nhìn nàng.
Ánh mắt Tô Trường Nhạc tán loạn, lơ đãng ngó trái ngó phải, chính là không để ý tới hắn.
Nàng không biết phải ở chung với hắn như thế nào, bọn họ đã rất lâu không có nói một câu tốt đẹp nào, thậm chí nàng đã quên mất phải cãi nhau với hắn như thế nào.
Lúc nàng cho rằng Thẩm Tinh Lan sẽ vẫn ấu trĩ giống như kiếp trước, biểu cảm trên mặt hắn lại như thiếu đòn mà nói với nàng: "Tô Trường Nhạc, đã từng gặp qua cô chưa, tới đây, gọi cô một tiếng Thái Tử ca ca, cô sẽ lập tức giúp ngươi xuống dưới.", nói xong hắn chẳng nói chẳng rằng dùng khinh công bay lên.
Áo giáp trên người thiếu niên được ánh mặt trời thu chiếu chói sáng lấp lánh, đôi mắt đào hoa kia trời sinh đã mang theo ý cười, không hề giống ánh mắt lạnh lùng ngấm ngầm chịu đựng mà nhìn nàng lần cuối cùng kia.
Hắn cho rằng vẻ mặt chính mình không có biểu cảm, đôi môi mỏng xinh đẹp vẫn luôn mím chặt thành một hàng, nhưng cặp mắt đen lấp lánh tỏa sáng đầy ý cười kia, lại đặc biệt dịu dàng.
Khi Tô Trường Nhạc bị hắn ôm vào trong lồng ngực kia, có một chớp mắt kinh ngạc.
Đời này rốt cuộc Thẩm Tinh Lan đã hạ quyết tâm làm người thật tốt rồi, không hề làm quỷ ấu trĩ nữa?
Thẩm Tinh Lan nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, mặt mày đều nhuộm trong một lớp suиɠ sướиɠ, bóng lông mi trên mặt hắn hạ xuống chầm chậm, mũi có vẻ đẹp sắc bén, ý cười trên môi lười biếng không chịu gò bó.
Không thể không nói, dung mạo của Thẩm Tinh Lan cũng cực kì có tính lừa gạt, hắn cũng giống như Thẩm Quý Thanh, đều có gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
Đáng tiếc từ nhỏ Tô Trường Nhạc đã nhìn hắn không thuận mắt, đã sớm miễn dịch đối nhan sắc tuyệt mỹ của hắn, lúc này trong lòng chỉ có tràn đầy sự kinh ngạc cùng khiếp sợ: "Rôt cuộc thì Thẩm Tinh Lan hắn cũng làm người rồi!!!".
Sau khi tiếp đất, nàng cho rằng Thẩm Tinh Lan sẽ lập tức buông nàng ra, hắn lại rũ mắt nhìn nàng rồi chớp mắt, cười mỉm rồi nói: "Tô Trường Nhạc, nhớ kỹ tên của cô, cô là Thẩm Tinh Lan, là Thái Tử ca ca chơi đùa với ngươi từ nhỏ đến lớn."
Tô Trường Nhạc: "......"
Quả nhiên là nàng coi trọng hắn quá rồi, người này trước sau như một vẫn là tên ấu trĩ thiếu đòn.
Chỉ là trên người hắn thế nào mà vẫn còn mặc khôi giáp, dày cộm đến phát hoảng.
Nàng ghét bỏ mà nhíu nhíu mày.
Gần như ở giây phút nàng nhíu mày kia, Thẩm Tinh Lan đã vội vàng buông người ra, lễ phép lui ra phía sau một bước. Đôi tay nhìn như tự nhiên mà đặt ở hai bên hông, cánh tay lại bởi vì quá căng chặt mà run nhẹ.
Hắn mới vừa gặp Tuyên Đế xong, hai phụ tử bọn họ nói chuyện quan trọng, biết được nàng đã xảy ra chuyện liền gấp không chờ nổi mà nghĩ đến muốn xuất cung gặp nàng, còn chưa kịp đổi khôi giáp.
Không biết nghĩ đến cái gì, hắn bỗng nhiên nhìn thẳng vào nàng, hỏi: "Thật sự là không nhớ rõ chuyện gì hết?"
Nàng bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, ra vẻ như không có việc gì mà mặt nghiên sang một bên. Trước kia hai người gặp mặt là cãi nhau, Thẩm Tinh Lan rất ít nhìn nàng như vậy.
Ánh mắt Thẩm Tinh Lan hơi trầm xuống, chuyển sang chuyện khác, nhíu mày nói: "Ngươi khống chế ngựa đúng là lợi hại, kỹ thuật cưỡi ngựa không thua gì cô, thế nào mà lại bị ngã thành dáng vẻ này."
Bị ngã thành dáng vẻ này? Một là nàng không có mặt mày hốc hác, hai là không bị gãy tay, toàn thân trên dưới đều rất tốt hay sao, còn tốt hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng Tô Trường Nhạc khẽ nói thầm, cảm thấy hắn thật kì quái.
Không thể mở miệng nói Thẩm Tinh Lan thật sự không thú vị chút nào, nàng xoay người đã muốn đi, hắn lại bỗng nhiên túm chặt lấy cổ tay của nàng, "Ngươi lại muốn đi đâu?"
Động tác của hắn dồn dập, giống như làm theo bản năng, trong tiếng nói còn lộ ra vài phần căng thẳng.
Tô Trường Nhạc nhịn không được mà trừng hắn nhìn hắn một cái, lửa giận trong lòng bốc lên một chút, "Đau!"
Thẩm Tinh Lan rốt cuộc có biết bản thân hắn dùng bao nhiêu sức lực hay không, nhiều, lớn! xiết chặt như vậy, tay nàng như sắp bị bóp gãy!
Gần như ở giây phút nàng kêu đau kia, hắn lập tức buông tay, ở trong đáy mắt xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Nàng xoa xoa cổ tay, phát hiện bản thân mình quả thật đặc biệt không kiên nhẫn với hắn, lúc này mới gặp mặt hắn không bao lâu, thế mà lại muốn cãi nhau với hắn một trận.
Trong thời gian hai người nói chuyện, Thẩm Quý Thanh vốn đang dừng ở phía sau, cũng chầm chậm đi tới.
Gần như là nàng đã theo bản năng mà trốn vào phía sau Thẩm Tinh Lan.
"Làm sao vậy?" Ánh mắt cực kì đẹp của thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua.
"Người xấu muốn tới bắt ta, ngươi nói chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau, còn nói là ca ca của ta, ngươi phải gánh trách nhiệm của ca ca mà bảo vệ ta."
Thẩm Tinh Lan: "......"
Hắn giương mắt nhìn về phía ' người xấu ' trong miệng Tô Trường Nhạc , đáy mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Thẩm Tinh Lan bật cười: "Không sợ cô đang lừa ngươi sao?"
Nàng thuận miệng nói: "Ngươi mặc khôi giáp, nhất định đều là đại tướng quân dũng cảm lợi hại giống như cha ta, cha ta đã từng nói qua, những tướng quân bảo vệ giang sơn bảo vệ biên cương đều là người tốt."
Hắn cúi đầu nở nụ cười, trong tiếng cười suиɠ sướиɠ mang theo một tia bất đắc dĩ, còn có một chút cảm xúc mà nàng nghe không hiểu.
"Gọi cô một tiếng Thái Tử ca ca, cô sẽ bảo vệ ngươi."
Hắn vẫn ấu trĩ như trước, nàng lại bỗng nhiên im lặng.
Khi còn nhỏ hắn vẫn luôn là như vậy, mỗi khi bắt được đến cơ hội thì liền nghĩ cách dỗ nàng gọi ca ca, vắt óc tìm kế thay đổi phương pháp, đầy rẫy những mánh khóe muốn nàng gọi, nhưng cả đời nàng chưa từng làm như mong muốn của hắn.
Nàng nhìn thiếu niên thẳng thắn ở trước mắt, nhớ tới kiếp trước hắn cuối cùng cũng sống thành dáng vẻ mà khi thiếu niên hắn ghét nhất, chính là loại không khí trầm lặng như khối băng, bỗng nhiên cảm thấy hai người có điểm đồng bệnh tương liên*.
Đồng bệnh tương liên*: nghĩa là đồng cảm ngộ thì luôn cảm thông cho nhau
Thẩm Tinh Lan xoa mũi hừ nhẹ một tiếng, đã sớm có thói quen rằng nàng cự tuyệt, đang muốn mở miệng nói bỏ đi, phía sau lại vang lên một âm thanh mềm mại: "Thái Tử ca ca."
Nàng nói cực kỳ nhỏ, hắn lại nghe vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Thẩm Tinh Lan giống như bị va chạm thật mạnh, bỗng nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt đào hoa trừng lớn kia đều là sự không tin tưởng.
Tô Trường Nhạc đã lâu không thấy vẻ mặt Thẩm Tinh Lan sinh động như thế, nháy mắt đã bị dáng vẻ ngây người của hắn chọc cười, không tự chủ được mà cười khẽ ra tiếng.
Nàng một bộ váy màu hồng thắt eo, trên đầu búi kiểu tóc song bình kế, gió thu thổi qua mang theo vài sợi tóc ra phía sau, trên khuôn mặt thanh lệ thoáng chốc có thêm vài phần linh động. Trên mặt chưa từng trang điểm, lại đẹp đến gãi đúng chỗ ngứa.
Rõ ràng chẳng qua chỉ là một nụ cười bình thường, có người lại cảm thấy nụ cười như là đang rót mật, vừa mềm vừa ngọt, khiến người khác say mê.
Giống như lần đầu gặp gỡ.
Thẩm Tinh Lan nhìn nàng, đáy mắt chứa cảm xúc cuồn cuộn, có điều chỉ là chợt lóe lướt qua, lại bay nhanh đi mất, lại đối diện với Thẩm Quý Thanh vừa mới đến, vẻ mặt đã không khác lúc bình thường là bao.
Tô Trường Nhạc cảm thấy không thể hiểu được, không rõ hắn làm gì mà một lúc lại quay qua, một lúc lại quay trở về.
Sẽ không vội vàng hồi kinh, nhiều ngày như vậy chưa từng tắm gội, thân mình không thoải mái?
Mỗi một chỗ trên người Thẩm Tinh Lan đều lộ ra sự giáo dưỡng tốt đẹp của hoàng thất, vẫn là thái tử điện hạ cao quý thanh nhã của Đại Tề, rõ ràng khi hắn mang nàng xuống cây, trên người cũng là lộ ra mùi mộc hương nhàn nhạt, sạch sẽ, thế nhưng hắn dù gì cũng hành quân đánh giặc gần ba năm......
Tô Trường Nhạc trong đầu hiện lên những quân lính mà khi còn bé nàng gặp ở biên quan, giống như không phải không có khả năng này.
Nàng lặng lẽ lùi về phía sau một bước.
Không chú ý tới đôi tai đang hồng lên không rõ ràng của thiếu niên.
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Tinh Lan: Ôm được tiểu tức phụ, cũng sờ được tiểu tức phụ, vui vẻ (≧▽≦)
Thẩm Tinh Lan: Tiếp theo chính là cướp tiểu tức phụ về ^_^
Ngọt ngọt ngọt ~ này chỉ biết càng ngày càng ngọt, thực thích một đôi này, đời này bọn họ cũng chỉ có ngọt!
Tiểu khả ái, ngươi mau đến mang bọn họ về nhà ~
Thật ra đây là một câu chuyện bánh ngọt nhỏ o(*////▽////*)q
Đơn giản nói rõ một chút:
Nam chủ bạch thiết hắc, trọng sinh sớm nữ chủ nửa năm, nam phụ không có trọng sinh.
Bình luận facebook