Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Chủ Thuần Dương tông, Diệp Thanh Lưu
“Hừm, không học hành kém cỏi, Mẫn Nông mà ngài ta viết ra, hẳn cũng là đi sao chép thôi!”
Triệu Dung cười lạnh, ngữ khí rất khó chịu nói.
“Ai nói không phải đâu? Trong thời gian ngắn như vậy thì có thể viết được cái gì hay ho đây?”
Liễu Thư Đồng cũng hùa theo cười cợt, tùy ý cầm bài thi lên xem, lại nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Cái này, cái này sao có thể chứ?”
“Huynh làm sao vậy?”
Triệu Dung sửng sốt, cũng nhìn thoáng qua, ông ta trong nháy mắt cũng phải ngây người.
“Cái này… thật sự là ngài ta viết ra sao?”
Trong nháy mắt, một đám khảo quan đều vây quanh lại.
Khi nhìn thấy Mãn Giang Hồng mà Sở Kỳ viết, tất cả đều kinh hãi không thốt lên câu!
“Cái này, cái này quả thực chưa từng có ai làm được! Mau, mau đi bẩm báo với Hoàng thượng!”
“Điện hạ, nhanh như vậy ngài đã ra rồi sao?”
Bên ngoài trường thi, Hàng Uyển hét lên một tiếng kinh ngạc, thấy Sở Kỳ đi ra liền vội vàng chạy lên đón, chớp mắt hỏi: “Ngài sẽ không giống trước kia, viết bừa ra thôi đấy chứ?”
“Cô nhóc này, nàng thì biết cái gì? Ta tài năng xuất chúng, mấy thứ tài trí bình thường sao có thể so sánh với ta được? Đi thôi, ta dẫn nàng đi ăn thứ gì đó!”
Trên mặt Sở Kỳ tràn đầy vẻ tự tin, vung tay áo ngạo nghễ đi ra phía ngoài trường thi.
“Thật sao? Vừa hay nô tì cũng đang đói bụng!”
Hàng Uyển vừa nghe thấy được đi ăn, liền hưng phấn hét lên một tiếng.
Tốc độ đi đường của nàng ngay cả Sở Kỳ cũng không theo kịp.
“Chính là chỗ này, đồ ăn của quán này mùi vị cũng không tệ đâu!”
Vừa ra khỏi cung, đến một tửu lâu, hai chân Hàng Uyển liền bất động không đi tiếp, đôi mắt trông ngóng nhìn về phía Sở Kỳ.
“Được, vậy quán này đi!”
Sở Kỳ tìm một vị trí ngồi xuống, hắn chỉ uống một ngụm trà.
Còn Hàng Uyển không chút khách khí nào, chọn một bàn lớn đồ ăn, lại chọn thêm một ít thịt và một bầu rượu.
Sở Kỳ nhìn thấy trong miệng nàng lấp đầy đồ ăn, bộ dạng còn cầm chân gà thoải mái gặm, hắn trông thấy chỉ biết cười khổ.
Cũng may người con gái ngang ngược này lại được sinh ra bên cạnh hoàng thân quốc thích, nếu không thì ai có thể kham nổi nàng đây?
“Dừng tay! Rõ như ban ngày còn dám đùa giỡn con gái nhà lành sao? Các người còn có vương pháp không vậy?”
Hai người đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên trên đường cái bên ngoài tửu lâu truyền đến một tiếng hét lớn.
Ngay sau đó là tiếng cước bộ ẩu đả hỗn loạn, cùng với tiếng kêu thét khác nhau.
Sở Kỳ vừa hay ngồi ngay bên cửa sổ, nghiêng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng trên đường phố.
Giữa ngã tư đường có một thanh niên tầm hai mươi tuổi, một thân áo trắng đang đứng đó.
Người đó đang lớn tiếng quát một người đàn ông có ý đồ đùa bỡn một cô gái nhà lành đứng trước mặt.
Người đàn ông đó kia lớn hơn chàng trai trẻ vài tuổi, mặc một thân quần áo đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã biết là công tử thế gia.
“Tiểu tử, đừng xen vào việc của người khác, mau cút đi!”
Tên công tử kia cười lạnh, một mặt hoàn toàn khinh thường nói.
“Hừ, nếu đã để ta nhìn thấy, ta nhất định phải can thiệp!”
Chàng trai trẻ hừ lạnh một tiếng, thái độ rất kiên quyết.
“Mẹ nó, tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi sao? Người đâu, lên, cắt lưỡi hắn cho ta!”
Tên công tử hừ lạnh một tiếng, khoát tay áo, tùy tùng phía sau bỗng nhiên tiến lên vài bước, hung tợn trừng mắt với chàng trai trẻ.
Lúc này, thần sắc của chàng trai trẻ vẫn không thay đổi, cũng vung tay tiến lên.
“Những người giống ngươi, ta đã gặp qua nhiều rồi, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một trận tử tế!”
Tiếp đó…
Hai nhóm người cứ như vậy lao vào nhau mà đánh đấm.
Cả con đường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Thú vị đấy!”
Sở Kỳ chỉ nhẹ cười, giống như đang xem biểu diễn, biểu tình khá nghiền ngẫm.
Ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người chàng trai trẻ mặc áo trắng kia.
Chỉ có điều phía dưới quá ồn ào, Sở Kỳ không nghe rõ được, chỉ có thể hướng về phía Hàng Uyển rồi hỏi: “Hàng Uyển, vị bênh vực kẻ yếu kia là công tử nhà nào vậy?”
Hàng Uyển vẫn đang gặm chân gà, chỉ tùy ý liếc mắt nhìn một cái rồi nói: “Điện hạ hỏi người kia sao, hình như y tên Tần Lãng, là nhị công tử của Vĩnh An hầu phủ. Nghe nói y là con tiểu thiếp, ở Vĩnh An hầu phủ cũng không được đối đãi tử tế. Có điều thanh danh người này cũng rất tốt, có một thân võ nghệ cao cường, lại hào hiệp trượng nghĩa, còn là cao thủ đạt cảnh giới thứ bảy đấy!”
Cảnh giới thứ bảy? Cao thủ?
Sở Kỳ sửng sốt một chút, nhất thời tò mò liền hỏi: “Nàng nói y là cao thủ cảnh giới thứ bảy sao? Võ công còn phân cảnh giới nữa hả? Vậy làm sao để phân biệt?”
Sở Kỳ đối với vấn đề này quả thực vô cùng tò mò.
Hàng Uyển vừa ăn, vừa liếm ngón trỏ rồi hỏi: “Điện hạ, sao đột nhiên ngài lại hỏi vấn đề này?”
“Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nàng đáp lại là được”.
Hàng Uyển ồ một tiếng lau lau miệng rồi đáp: “Võ học tổng cộng phân thành mười cảnh giới, cảnh giới đầu là sơ khai, cảnh giới thứ hai là nhập môn, cảnh giới ba là thông hội, cảnh giới thứ tư là tinh thông, cảnh giới năm là thăng việt, cảnh giới sáu là ly trần, cảnh giới bảy là đăng phong, cảnh giới tám là hợp nhất, cảnh giới chín là siêu phàm, còn cảnh giới thứ mười là cấp tông sư. Mỗi cảnh giới đều được phân chia thành hạ cấp, trung cấp và thượng phẩm tùy theo lực chiến, nhưng chênh lệch không quá lớn, hầu hết mọi người rất ít khi phân ra”.
“Ồ, phức tạp như vậy sao? Vậy cấp tông sư không phải rất lợi hại hả?”, Sở Kỳ trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, lại hỏi một câu.
Vừa nghe thấy lời này, Hàng Uyển gật đầu như gà mổ thóc, trong đôi mắt tràn ngập sự tán thưởng.
“Đương nhiên là lợi hại rồi, nghe nói trong thiên hạ bây giờ cũng chỉ có bốn cao thủ cấp tông sư. Lần lượt là Đại tướng quân Trấn Tây của Đông Tần, Mông Hách, Đại tướng quân Tuyên Uy của Bắc Tề, Khương Viêm, còn cả tông chủ của Thuần Dương tông Sở Quốc chúng ta, Diệp Thanh Lưu, cùng thánh nữ Đông Tần, Vũ Thanh Tuyết. Mỗi cao thủ cấp tông sư này đều có lòng dũng cảm bất khả chiến bại”.
“Nghe đồn, năm đó chư quốc khởi nghĩa, khi lật đổ nhà Tần hung bạo, vị tông chủ của Thuần Dương tông, Diệp Thanh Lưu kia một mình đối phó với hàng ngàn vạn quân lính nhà Tần, lại có thể như bước vào chốn không người, trong hàng ngàn vạn quân lính lấy được thủ cấp của Thượng tướng dễ như lấy đồ trong túi mình ra. Đến tận bây giờ người trong thiên hạ chỉ cần nghe thấy ba chữ “Diệp Thanh Lưu” đã bị dọa cho sợ mất mật rồi”.
Hàng Uyển càng nói càng hăng say, còn quên luôn cả việc ăn đồ ăn.
Khi nói đến Diệp Thanh Lưu, trong mắt nàng sáng như sao trời.
Dù sao, tông sư cũng là cảnh giới mà mỗi người đều muốn hướng đến.
Chỉ có điều để chân chính đạt đến cảnh giới này thì không hề dễ dàng.
Sở Kỳ vô cùng hứng thú, nếu như đưa cho nàng một miếng kinh đường gỗ, nàng có thể đổi nghề đi thuyết thư rồi!
Cô nhóc này, quả thực rất am hiểu về võ học.
Có điều, nghe được cao thủ cấp tông sư lợi hại như vậy, trong lòng Sở Kỳ nhất thời vui sướng không nguôi.
Nếu có thể để cho một hai cao thủ cấp tông sư thu nhận hắn dưới trướng thì phần thắng giành ngôi vị Hoàng đế không phải càng lớn hơn sao?
Có điều ý nghĩ này vừa bật ra, đã bị hắn hoàn toàn phủ quyết.
Theo như lời Hàng Uyển nói thì trong thiên hạ bây giờ chỉ còn có bốn cao thủ cấp tông sư.
Hơn nữa cả Sở Quốc cũng chỉ có một người, hắn biết đi đâu mời chào tông sư đây?
Huống chi, nhân vật cấp bậc tông sư sẽ để ý tới một thái tử nhỏ nhoi này sao?
Sở Kỳ nhíu mày, lại có chút thắc mắc hỏi: “Hàng Uyển, những cao thủ cấp tông sư ở các nước khác không phải là Đại tướng quân thì là Thánh nữ quốc gia, vậy tại sao vị tông sư của Sở Quốc chúng ta lại chỉ làm một tông chủ của Thuần Dương nhỏ nhoi vậy?”
Vừa nghe thấy lời này, Hàng Uyển đột nhiên liếc mắt lườm hắn một cái.
“Điện hạ ngài tuyệt đối không thể coi thường Thuần Dương tông này đâu, Thuần Dương tông tuy chỉ là một môn phái giang hồ, nhưng môn hạ đệ tử rất đông, rất nhiều đệ tử sau khi học nghệ thành công đều gia nhập quân đội, hiện giờ trong quân đội chúng ta có rất nhiều tướng lĩnh đều là đệ tử của Thuần Dương tông”.
Nói xong, ánh mắt Hàng Uyển lại đảo qua xung quanh một vòng, sau đó đè thấp giọng nói tiếp.
“Hơn nữa, ngay cả Bệ hạ của chúng ta khi nhìn thấy tông chủ Thuần Dương tông cũng phải gọi một tiếng tiên sinh”.
“Cái gì? Đùa gì vậy?”, Sở Kỳ kinh ngạc hô lên.
Nói như vậy, Thuần Dương tông mới chính là lão đại của Sở Quốc sao?
Triệu Dung cười lạnh, ngữ khí rất khó chịu nói.
“Ai nói không phải đâu? Trong thời gian ngắn như vậy thì có thể viết được cái gì hay ho đây?”
Liễu Thư Đồng cũng hùa theo cười cợt, tùy ý cầm bài thi lên xem, lại nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Cái này, cái này sao có thể chứ?”
“Huynh làm sao vậy?”
Triệu Dung sửng sốt, cũng nhìn thoáng qua, ông ta trong nháy mắt cũng phải ngây người.
“Cái này… thật sự là ngài ta viết ra sao?”
Trong nháy mắt, một đám khảo quan đều vây quanh lại.
Khi nhìn thấy Mãn Giang Hồng mà Sở Kỳ viết, tất cả đều kinh hãi không thốt lên câu!
“Cái này, cái này quả thực chưa từng có ai làm được! Mau, mau đi bẩm báo với Hoàng thượng!”
“Điện hạ, nhanh như vậy ngài đã ra rồi sao?”
Bên ngoài trường thi, Hàng Uyển hét lên một tiếng kinh ngạc, thấy Sở Kỳ đi ra liền vội vàng chạy lên đón, chớp mắt hỏi: “Ngài sẽ không giống trước kia, viết bừa ra thôi đấy chứ?”
“Cô nhóc này, nàng thì biết cái gì? Ta tài năng xuất chúng, mấy thứ tài trí bình thường sao có thể so sánh với ta được? Đi thôi, ta dẫn nàng đi ăn thứ gì đó!”
Trên mặt Sở Kỳ tràn đầy vẻ tự tin, vung tay áo ngạo nghễ đi ra phía ngoài trường thi.
“Thật sao? Vừa hay nô tì cũng đang đói bụng!”
Hàng Uyển vừa nghe thấy được đi ăn, liền hưng phấn hét lên một tiếng.
Tốc độ đi đường của nàng ngay cả Sở Kỳ cũng không theo kịp.
“Chính là chỗ này, đồ ăn của quán này mùi vị cũng không tệ đâu!”
Vừa ra khỏi cung, đến một tửu lâu, hai chân Hàng Uyển liền bất động không đi tiếp, đôi mắt trông ngóng nhìn về phía Sở Kỳ.
“Được, vậy quán này đi!”
Sở Kỳ tìm một vị trí ngồi xuống, hắn chỉ uống một ngụm trà.
Còn Hàng Uyển không chút khách khí nào, chọn một bàn lớn đồ ăn, lại chọn thêm một ít thịt và một bầu rượu.
Sở Kỳ nhìn thấy trong miệng nàng lấp đầy đồ ăn, bộ dạng còn cầm chân gà thoải mái gặm, hắn trông thấy chỉ biết cười khổ.
Cũng may người con gái ngang ngược này lại được sinh ra bên cạnh hoàng thân quốc thích, nếu không thì ai có thể kham nổi nàng đây?
“Dừng tay! Rõ như ban ngày còn dám đùa giỡn con gái nhà lành sao? Các người còn có vương pháp không vậy?”
Hai người đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên trên đường cái bên ngoài tửu lâu truyền đến một tiếng hét lớn.
Ngay sau đó là tiếng cước bộ ẩu đả hỗn loạn, cùng với tiếng kêu thét khác nhau.
Sở Kỳ vừa hay ngồi ngay bên cửa sổ, nghiêng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng trên đường phố.
Giữa ngã tư đường có một thanh niên tầm hai mươi tuổi, một thân áo trắng đang đứng đó.
Người đó đang lớn tiếng quát một người đàn ông có ý đồ đùa bỡn một cô gái nhà lành đứng trước mặt.
Người đàn ông đó kia lớn hơn chàng trai trẻ vài tuổi, mặc một thân quần áo đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã biết là công tử thế gia.
“Tiểu tử, đừng xen vào việc của người khác, mau cút đi!”
Tên công tử kia cười lạnh, một mặt hoàn toàn khinh thường nói.
“Hừ, nếu đã để ta nhìn thấy, ta nhất định phải can thiệp!”
Chàng trai trẻ hừ lạnh một tiếng, thái độ rất kiên quyết.
“Mẹ nó, tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi sao? Người đâu, lên, cắt lưỡi hắn cho ta!”
Tên công tử hừ lạnh một tiếng, khoát tay áo, tùy tùng phía sau bỗng nhiên tiến lên vài bước, hung tợn trừng mắt với chàng trai trẻ.
Lúc này, thần sắc của chàng trai trẻ vẫn không thay đổi, cũng vung tay tiến lên.
“Những người giống ngươi, ta đã gặp qua nhiều rồi, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một trận tử tế!”
Tiếp đó…
Hai nhóm người cứ như vậy lao vào nhau mà đánh đấm.
Cả con đường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Thú vị đấy!”
Sở Kỳ chỉ nhẹ cười, giống như đang xem biểu diễn, biểu tình khá nghiền ngẫm.
Ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người chàng trai trẻ mặc áo trắng kia.
Chỉ có điều phía dưới quá ồn ào, Sở Kỳ không nghe rõ được, chỉ có thể hướng về phía Hàng Uyển rồi hỏi: “Hàng Uyển, vị bênh vực kẻ yếu kia là công tử nhà nào vậy?”
Hàng Uyển vẫn đang gặm chân gà, chỉ tùy ý liếc mắt nhìn một cái rồi nói: “Điện hạ hỏi người kia sao, hình như y tên Tần Lãng, là nhị công tử của Vĩnh An hầu phủ. Nghe nói y là con tiểu thiếp, ở Vĩnh An hầu phủ cũng không được đối đãi tử tế. Có điều thanh danh người này cũng rất tốt, có một thân võ nghệ cao cường, lại hào hiệp trượng nghĩa, còn là cao thủ đạt cảnh giới thứ bảy đấy!”
Cảnh giới thứ bảy? Cao thủ?
Sở Kỳ sửng sốt một chút, nhất thời tò mò liền hỏi: “Nàng nói y là cao thủ cảnh giới thứ bảy sao? Võ công còn phân cảnh giới nữa hả? Vậy làm sao để phân biệt?”
Sở Kỳ đối với vấn đề này quả thực vô cùng tò mò.
Hàng Uyển vừa ăn, vừa liếm ngón trỏ rồi hỏi: “Điện hạ, sao đột nhiên ngài lại hỏi vấn đề này?”
“Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nàng đáp lại là được”.
Hàng Uyển ồ một tiếng lau lau miệng rồi đáp: “Võ học tổng cộng phân thành mười cảnh giới, cảnh giới đầu là sơ khai, cảnh giới thứ hai là nhập môn, cảnh giới ba là thông hội, cảnh giới thứ tư là tinh thông, cảnh giới năm là thăng việt, cảnh giới sáu là ly trần, cảnh giới bảy là đăng phong, cảnh giới tám là hợp nhất, cảnh giới chín là siêu phàm, còn cảnh giới thứ mười là cấp tông sư. Mỗi cảnh giới đều được phân chia thành hạ cấp, trung cấp và thượng phẩm tùy theo lực chiến, nhưng chênh lệch không quá lớn, hầu hết mọi người rất ít khi phân ra”.
“Ồ, phức tạp như vậy sao? Vậy cấp tông sư không phải rất lợi hại hả?”, Sở Kỳ trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, lại hỏi một câu.
Vừa nghe thấy lời này, Hàng Uyển gật đầu như gà mổ thóc, trong đôi mắt tràn ngập sự tán thưởng.
“Đương nhiên là lợi hại rồi, nghe nói trong thiên hạ bây giờ cũng chỉ có bốn cao thủ cấp tông sư. Lần lượt là Đại tướng quân Trấn Tây của Đông Tần, Mông Hách, Đại tướng quân Tuyên Uy của Bắc Tề, Khương Viêm, còn cả tông chủ của Thuần Dương tông Sở Quốc chúng ta, Diệp Thanh Lưu, cùng thánh nữ Đông Tần, Vũ Thanh Tuyết. Mỗi cao thủ cấp tông sư này đều có lòng dũng cảm bất khả chiến bại”.
“Nghe đồn, năm đó chư quốc khởi nghĩa, khi lật đổ nhà Tần hung bạo, vị tông chủ của Thuần Dương tông, Diệp Thanh Lưu kia một mình đối phó với hàng ngàn vạn quân lính nhà Tần, lại có thể như bước vào chốn không người, trong hàng ngàn vạn quân lính lấy được thủ cấp của Thượng tướng dễ như lấy đồ trong túi mình ra. Đến tận bây giờ người trong thiên hạ chỉ cần nghe thấy ba chữ “Diệp Thanh Lưu” đã bị dọa cho sợ mất mật rồi”.
Hàng Uyển càng nói càng hăng say, còn quên luôn cả việc ăn đồ ăn.
Khi nói đến Diệp Thanh Lưu, trong mắt nàng sáng như sao trời.
Dù sao, tông sư cũng là cảnh giới mà mỗi người đều muốn hướng đến.
Chỉ có điều để chân chính đạt đến cảnh giới này thì không hề dễ dàng.
Sở Kỳ vô cùng hứng thú, nếu như đưa cho nàng một miếng kinh đường gỗ, nàng có thể đổi nghề đi thuyết thư rồi!
Cô nhóc này, quả thực rất am hiểu về võ học.
Có điều, nghe được cao thủ cấp tông sư lợi hại như vậy, trong lòng Sở Kỳ nhất thời vui sướng không nguôi.
Nếu có thể để cho một hai cao thủ cấp tông sư thu nhận hắn dưới trướng thì phần thắng giành ngôi vị Hoàng đế không phải càng lớn hơn sao?
Có điều ý nghĩ này vừa bật ra, đã bị hắn hoàn toàn phủ quyết.
Theo như lời Hàng Uyển nói thì trong thiên hạ bây giờ chỉ còn có bốn cao thủ cấp tông sư.
Hơn nữa cả Sở Quốc cũng chỉ có một người, hắn biết đi đâu mời chào tông sư đây?
Huống chi, nhân vật cấp bậc tông sư sẽ để ý tới một thái tử nhỏ nhoi này sao?
Sở Kỳ nhíu mày, lại có chút thắc mắc hỏi: “Hàng Uyển, những cao thủ cấp tông sư ở các nước khác không phải là Đại tướng quân thì là Thánh nữ quốc gia, vậy tại sao vị tông sư của Sở Quốc chúng ta lại chỉ làm một tông chủ của Thuần Dương nhỏ nhoi vậy?”
Vừa nghe thấy lời này, Hàng Uyển đột nhiên liếc mắt lườm hắn một cái.
“Điện hạ ngài tuyệt đối không thể coi thường Thuần Dương tông này đâu, Thuần Dương tông tuy chỉ là một môn phái giang hồ, nhưng môn hạ đệ tử rất đông, rất nhiều đệ tử sau khi học nghệ thành công đều gia nhập quân đội, hiện giờ trong quân đội chúng ta có rất nhiều tướng lĩnh đều là đệ tử của Thuần Dương tông”.
Nói xong, ánh mắt Hàng Uyển lại đảo qua xung quanh một vòng, sau đó đè thấp giọng nói tiếp.
“Hơn nữa, ngay cả Bệ hạ của chúng ta khi nhìn thấy tông chủ Thuần Dương tông cũng phải gọi một tiếng tiên sinh”.
“Cái gì? Đùa gì vậy?”, Sở Kỳ kinh ngạc hô lên.
Nói như vậy, Thuần Dương tông mới chính là lão đại của Sở Quốc sao?
Bình luận facebook