Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Gặp mặt Kim Ngọc Đường
Xe ngựa vòng qua hai con đường ở trong thành, tìm một chỗ không người ở trên đường rồi lại đổi một chiếc xe ngựa khác và thay bộ thường phục khác, giả trang thành dáng vẻ của thường dân sau đó quay về lầu Vọng Giang.
Mà Lý Cẩn cải trang thành lão nhân bình thường đã đứng đợi ở bên ngoài lầu Vọng Giang.
Thấy bọn họ cuối cùng cũng đến liền vội vàng chạy đến nghênh đón.
"Điện hạ, cuối cùng ngài cũng tới rồi”.
Sở Kỳ cười vẫy tay, thuận miệng trả lời: "Trên đường xem náo nhiệt nên chậm trễ một chút. Tình huống bên trong thế nào rồi?"
"Tất cả đều sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ điện hạ thôi”. Lý Cẩn đáp lại một tiếng, hoàn toàn không hỏi, vội vàng đi trước dẫn đường.
"Tốt lắm!"
Sở Kỳ gật đầu vừa lòng, nhấc chân đi theo.
Ba người nối đuôi nhau tiến vào lầu Vọng Giang, sau đó lên lầu, đi thẳng lên trên.
Lần này, Sở Kỳ mới xem như đánh giá tửu lâu này một cách kĩ càng.
Tầng ba của tửu lâu, không gian bên trong rất rộng, chỉ có bốn căn phòng Đông Tây Nam Bắc.
Chỉ là mỗi phòng vô cùng rộng rãi, đủ chứa được hơn một trăm người, hơn nữa hoàn toàn không bị làm phiền.
Thích hợp nhất cho người trong giang hồ tụ họp.
"Thiết kế kiểu này cũng khá tài tình”.
Sở Kỳ quét mắt nhìn chung quanh một lượt, không nhịn được thầm gật đầu.
Âm thầm có một chút bội phục ông chủ của lầu Vọng Giang này.
Lầu một có thể ăn cơm, tương đương với nhà ăn của đám nhân sĩ giang hồ.
Lầu hai là một nơi trang nhã, cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ, thích hợp hội họp riêng tư bí mật hơn.
Mà từng căn phòng lớn ở lầu ba này tương đương với một căn phòng hội nghị lớn, chuyên cung cấp cho các môi phái giang hồ tập kết bàn bạc công việc quan trọng.
Suy nghĩ này rất phù hợp với phong cách của người hiện đại.
Thậm chí Sở Kỳ hoài nghi ông chủ của Lầu Vọng Giang này cũng giống như hắn, đều là người xuyên không đến.
Chỉ có Hàng Uyển ở sau lưng hắn thực sự giống một tên thuộc hạ, thành thật đi theo sau.
Dù sao chỉ cần không liên quan đến ăn uống hay đánh nhau, bình thường nàng đều không cảm thấy hứng thú…
"Điện hạ, chúng ta tới rồi”.
Giọng nói của Lý Cẩn lôi Sở Kỳ quay về hiện thực.
Giờ phút này, ba người đứng ở cửa căn phòng phía đông.
Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong.
Lý Cẩn dừng bước, tiếp theo lấy ra hai cái mặt nạ từ trong lồng ngực ra đưa cho Sở Kỳ và Hàng Uyển: "Mời điện hạ đeo mặt nạ này lên, tránh để bị người khác nhận ra”.
"Được”.
Sở Kỳ không phản đối, giơ tay nhận lấy mặt nạ.
Hàng Uyển bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nhưng thấy Sở Kỳ cũng đeo, nên chỉ đành nhận mặt nạ đeo lên.
Mắt thấy đã không nhìn ra dung mạo của hai người, lúc này Lý Cẩn mới dẫn bọn họ đi vào trong phòng lớn ghi chữ Đông.
"Xin điện hạ chờ một lát”.
Lý Cẩn dẫn bọn họ vòng qua phía sau của một tấm bình phong, dìu Sở Kỳ ngồi trên ghế phía sau tấm bình phong.
Còn Hàng Uyển lại đứng phía sau hắn, đôi mắt đen to nhìn bốn phía, tràn đầy tò mò.
Sắp xếp cho Sở Kỳ xong, Lý Cẩn ho khan một tiếng, lúc này mới vung tay lên.
Chưa qua bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân.
Chỉ thấy có mười mấy người đàn ông vạm vỡ, lần lượt đi vào trong phòng.
Mỗi người tùy tiện chọn đại một chỗ ngồi xuống.
Chỉ là, từ tư thế ngồi cởi mở không gò bó có thể thấy những người này đều là người trải đời lăn lộn trong giang hồ.
Xuyên qua tấm bình phong, Sở Kỳ nhìn những người kia, trong mắt hiện lên vẻ vừa lòng.
Tuy nói những kẻ trải đời này khó thuần phục, không dễ trói buộc quản lý. Nhưng kẻ trải đời có chỗ tốt của kẻ trải đời, không thiếu vài phần buông thả nhưng bản lĩnh cũng không tệ.
Huống chi, bây giờ Sở Kỳ đang thiếu người, trong kinh đô này, những nhân tài có thể trọng dụng cơ bản đã bị các thế lực nơi khác mời đi rồi.
Hắn cũng chỉ có thể thử gặm khúc xương cứng mà không ai dám cắn này xem.
Rất nhanh, căn phòng ban đầu vô cùng rộng rãi gần như đã ngồi đầy chỗ.
Mắt thấy mọi người đã đến đông đủ, Lý Cẩn mới ho khan một tiếng, la lớn: "Các vị, xin yên lặng một chút”.
Có thể nhìn ra Lý Cẩn vẫn có chút uy tín.
Giọng nói vừa dứt, cả căn phòng nhất thời im lặng trong chớp mắt.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại nhìn Lý Cẩn, lớn tiếng mở miệng chất vấn.
"Đợi lâu như vậy, Đường chủ cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi?"
"Nếu như gặp mặt, vậy Đường chủ có phải nên đứng ra cho mọi người nhìn thấy mặt thật hay không? Tránh ở sau tấm bình phong thì còn ra gì nữa?"
"Đúng vậy, để Đường chủ ra đây cho mọi người gặp mặt đi!"
Âm thanh chất vấn vang lên hết đợt này đến đợt khác.
"Điện hạ, có cần nô tỳ đi giáo huấn bọn họ một chút không, để bọn họ thành thật một chút?"
Bên tai, Hàng Uyển nhỏ giọng nói một câu, trong giọng nói tràn ngập vẻ phẫn nộ.
Sở Kỳ cười cười, chỉ nhẹ nhàng xua tay, không trả lời lại.
Mấy ngày nay Hàng Uyển vẫn luôn ở trong cung nên đương nhiên không biết mấy ngày hôm trước, trên giang hồ xuất hiện một tổ chức thần bí tên là Kim Ngọc Đường.
Nghe nói Đường chủ của Kim Ngọc Đường này là một cao thủ tuyệt đỉnh, cảnh giới không thấp hơn cảnh giới thứ mười!
Chỉ là chưa có người nào nhìn thấy mặt thật của hắn.
Hơn nữa theo lời đồn đại, Đại hộ pháp bên cạnh hắn cũng là cao thủ nhất đẳng, không ít hiệp sĩ giang hồ đều đi khiêu chiến bọn họ, nhưng từng người từng người đều bị đánh bại.
Mà Đường chủ của Kim Ngọc Đường này càng là nhân vật thương tiếc người tài.
Chỉ cần có nhân sĩ giang hồ đồng ý gia nhập Kim Ngọc Đường liền có thể dựa vào đánh giá phẩm cấp võ công cao hay thấp mà nhận được phần thưởng mấy chục đến hơn ngàn lượng.
Sức cuốn hút lớn như vậy, trong lúc nhất thời kéo được đủ các nhân sĩ giang hồ nhàn hạ, bọn họ liền nhộn nhịp đầu quân vào.
Cũng kéo lên một cơn sóng gió không nhỏ.
Chỉ là, chỉ sợ không ai biết Đường chủ của Kim Ngọc Đường này chính là Tam hoàng tử Sở Kỳ.
Từ lần đầu tiên tới Lầu Vọng Giang, trong lòng Sở Kỳ đã chú ý đến đám nhân sĩ giang hồ này, vậy nên mới để Lý Cẩn âm thầm liên hệ nhân tài.
Về phần Đường chủ và hộ pháp gì đó đều là do Sở Kỳ bịa ra nhằm lôi kéo sự chú ý của bọn họ mà thôi.
Chỉ có như vậy, mới có thể để đám nhân sĩ giang hồ kiêu ngạo này chủ động đến đầu quân.
Dù sao, hắn cũng không thiếu tiền.
Mà giờ khắc này cũng được coi như là lần gặp mặt nội bộ đầu tiên của toàn bộ nhân viên Kim Ngọc Đường.
Trước tấm bình phong, mắt thấy những người này kêu gào không ngừng.
Ánh mắt của Lý Cẩn trở nên lạnh lùng, đột nhiên quát một tiếng: "Yên lặng, muốn gặp Đường chủ, trước tiên phải trụ được ba chiêu của ta!"
Lời này vừa nói ra, đám người giang hồ ngông cuồng tự đại này lập tức há miệng, toàn bộ bắt đầu im lặng.
Ánh mắt nhìn Lý Cẩn mang theo chút kính sợ.
Sở dĩ bọn họ đồng ý gia nhập Kim Ngọc Đường, ngoại trừ Sở Kỳ dám mở hầu bao ra rải tiền, thì đa số bọn họ đều bội phục võ công của Lý Cẩn.
Những người trong giang hồ tại đây, hơn phân nửa đều đã từng giao thủ với Lý Cẩn, nhưng không một người nào chịu được ba chiêu từ trong tay ông ta.
Đây thực sự không phải do thực lực của bọn họ không tốt mà là bản thân Lý Cẩn thực sự sâu hiểm khó dò.
"Được!"
Nhìn một màn này, Sở Kỳ khó nhịn được nở nụ cười.
Thủ đoạn của Lý Cẩn đúng là không tệ, lại có thể liên hệ được nhiều người giỏi như vậy.
Hắn đã xem sơ qua tư liệu, trong những người này cơ bản đều là người giỏi luyện võ cảnh giới thứ sáu thứ bảy.
Thậm chí không thiếu cao thủ cảnh giới thứ tám, mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và từng trải trong giang hồ.
Nhân tài như vậy mạnh hơn đám thuộc hạ tốn tiền nuôi dưỡng kia của Vũ Văn Hiên nhiều.
Đó cũng là lí do vì sao mà Sở Kỳ lại dồn hết tâm trí để thu phục đám người này như vậy.
Chỉ cần những người này đem sức phục vụ cho hắn thì sau này hắn muốn làm gì đều sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.
Nghĩ vậy, Sở Kỳ ho khan một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng.
"Các vị muốn nhìn mặt thật của ta không phải không được. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi thời cơ chín muồi, Đường chủ ta sẽ tự mình gặp lại mọi người”.
Sở Kỳ bóp cổ họng, cố ý giả vờ để giọng nói trở nên từng trải hơn.
Nói chuyện cũng giống như lọt vào trong sương mù, đem lại một loại cảm giác thần bí đến cho người khác.
Bởi vì với năng lực yếu đuối kém cỏi của hắn bây giờ, nếu gặp mặt những người này thì sự cố gắng trước đó vô cùng có khả năng sẽ trở thành uổng phí…
Mà Lý Cẩn cải trang thành lão nhân bình thường đã đứng đợi ở bên ngoài lầu Vọng Giang.
Thấy bọn họ cuối cùng cũng đến liền vội vàng chạy đến nghênh đón.
"Điện hạ, cuối cùng ngài cũng tới rồi”.
Sở Kỳ cười vẫy tay, thuận miệng trả lời: "Trên đường xem náo nhiệt nên chậm trễ một chút. Tình huống bên trong thế nào rồi?"
"Tất cả đều sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ điện hạ thôi”. Lý Cẩn đáp lại một tiếng, hoàn toàn không hỏi, vội vàng đi trước dẫn đường.
"Tốt lắm!"
Sở Kỳ gật đầu vừa lòng, nhấc chân đi theo.
Ba người nối đuôi nhau tiến vào lầu Vọng Giang, sau đó lên lầu, đi thẳng lên trên.
Lần này, Sở Kỳ mới xem như đánh giá tửu lâu này một cách kĩ càng.
Tầng ba của tửu lâu, không gian bên trong rất rộng, chỉ có bốn căn phòng Đông Tây Nam Bắc.
Chỉ là mỗi phòng vô cùng rộng rãi, đủ chứa được hơn một trăm người, hơn nữa hoàn toàn không bị làm phiền.
Thích hợp nhất cho người trong giang hồ tụ họp.
"Thiết kế kiểu này cũng khá tài tình”.
Sở Kỳ quét mắt nhìn chung quanh một lượt, không nhịn được thầm gật đầu.
Âm thầm có một chút bội phục ông chủ của lầu Vọng Giang này.
Lầu một có thể ăn cơm, tương đương với nhà ăn của đám nhân sĩ giang hồ.
Lầu hai là một nơi trang nhã, cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ, thích hợp hội họp riêng tư bí mật hơn.
Mà từng căn phòng lớn ở lầu ba này tương đương với một căn phòng hội nghị lớn, chuyên cung cấp cho các môi phái giang hồ tập kết bàn bạc công việc quan trọng.
Suy nghĩ này rất phù hợp với phong cách của người hiện đại.
Thậm chí Sở Kỳ hoài nghi ông chủ của Lầu Vọng Giang này cũng giống như hắn, đều là người xuyên không đến.
Chỉ có Hàng Uyển ở sau lưng hắn thực sự giống một tên thuộc hạ, thành thật đi theo sau.
Dù sao chỉ cần không liên quan đến ăn uống hay đánh nhau, bình thường nàng đều không cảm thấy hứng thú…
"Điện hạ, chúng ta tới rồi”.
Giọng nói của Lý Cẩn lôi Sở Kỳ quay về hiện thực.
Giờ phút này, ba người đứng ở cửa căn phòng phía đông.
Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong.
Lý Cẩn dừng bước, tiếp theo lấy ra hai cái mặt nạ từ trong lồng ngực ra đưa cho Sở Kỳ và Hàng Uyển: "Mời điện hạ đeo mặt nạ này lên, tránh để bị người khác nhận ra”.
"Được”.
Sở Kỳ không phản đối, giơ tay nhận lấy mặt nạ.
Hàng Uyển bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nhưng thấy Sở Kỳ cũng đeo, nên chỉ đành nhận mặt nạ đeo lên.
Mắt thấy đã không nhìn ra dung mạo của hai người, lúc này Lý Cẩn mới dẫn bọn họ đi vào trong phòng lớn ghi chữ Đông.
"Xin điện hạ chờ một lát”.
Lý Cẩn dẫn bọn họ vòng qua phía sau của một tấm bình phong, dìu Sở Kỳ ngồi trên ghế phía sau tấm bình phong.
Còn Hàng Uyển lại đứng phía sau hắn, đôi mắt đen to nhìn bốn phía, tràn đầy tò mò.
Sắp xếp cho Sở Kỳ xong, Lý Cẩn ho khan một tiếng, lúc này mới vung tay lên.
Chưa qua bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân.
Chỉ thấy có mười mấy người đàn ông vạm vỡ, lần lượt đi vào trong phòng.
Mỗi người tùy tiện chọn đại một chỗ ngồi xuống.
Chỉ là, từ tư thế ngồi cởi mở không gò bó có thể thấy những người này đều là người trải đời lăn lộn trong giang hồ.
Xuyên qua tấm bình phong, Sở Kỳ nhìn những người kia, trong mắt hiện lên vẻ vừa lòng.
Tuy nói những kẻ trải đời này khó thuần phục, không dễ trói buộc quản lý. Nhưng kẻ trải đời có chỗ tốt của kẻ trải đời, không thiếu vài phần buông thả nhưng bản lĩnh cũng không tệ.
Huống chi, bây giờ Sở Kỳ đang thiếu người, trong kinh đô này, những nhân tài có thể trọng dụng cơ bản đã bị các thế lực nơi khác mời đi rồi.
Hắn cũng chỉ có thể thử gặm khúc xương cứng mà không ai dám cắn này xem.
Rất nhanh, căn phòng ban đầu vô cùng rộng rãi gần như đã ngồi đầy chỗ.
Mắt thấy mọi người đã đến đông đủ, Lý Cẩn mới ho khan một tiếng, la lớn: "Các vị, xin yên lặng một chút”.
Có thể nhìn ra Lý Cẩn vẫn có chút uy tín.
Giọng nói vừa dứt, cả căn phòng nhất thời im lặng trong chớp mắt.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại nhìn Lý Cẩn, lớn tiếng mở miệng chất vấn.
"Đợi lâu như vậy, Đường chủ cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi?"
"Nếu như gặp mặt, vậy Đường chủ có phải nên đứng ra cho mọi người nhìn thấy mặt thật hay không? Tránh ở sau tấm bình phong thì còn ra gì nữa?"
"Đúng vậy, để Đường chủ ra đây cho mọi người gặp mặt đi!"
Âm thanh chất vấn vang lên hết đợt này đến đợt khác.
"Điện hạ, có cần nô tỳ đi giáo huấn bọn họ một chút không, để bọn họ thành thật một chút?"
Bên tai, Hàng Uyển nhỏ giọng nói một câu, trong giọng nói tràn ngập vẻ phẫn nộ.
Sở Kỳ cười cười, chỉ nhẹ nhàng xua tay, không trả lời lại.
Mấy ngày nay Hàng Uyển vẫn luôn ở trong cung nên đương nhiên không biết mấy ngày hôm trước, trên giang hồ xuất hiện một tổ chức thần bí tên là Kim Ngọc Đường.
Nghe nói Đường chủ của Kim Ngọc Đường này là một cao thủ tuyệt đỉnh, cảnh giới không thấp hơn cảnh giới thứ mười!
Chỉ là chưa có người nào nhìn thấy mặt thật của hắn.
Hơn nữa theo lời đồn đại, Đại hộ pháp bên cạnh hắn cũng là cao thủ nhất đẳng, không ít hiệp sĩ giang hồ đều đi khiêu chiến bọn họ, nhưng từng người từng người đều bị đánh bại.
Mà Đường chủ của Kim Ngọc Đường này càng là nhân vật thương tiếc người tài.
Chỉ cần có nhân sĩ giang hồ đồng ý gia nhập Kim Ngọc Đường liền có thể dựa vào đánh giá phẩm cấp võ công cao hay thấp mà nhận được phần thưởng mấy chục đến hơn ngàn lượng.
Sức cuốn hút lớn như vậy, trong lúc nhất thời kéo được đủ các nhân sĩ giang hồ nhàn hạ, bọn họ liền nhộn nhịp đầu quân vào.
Cũng kéo lên một cơn sóng gió không nhỏ.
Chỉ là, chỉ sợ không ai biết Đường chủ của Kim Ngọc Đường này chính là Tam hoàng tử Sở Kỳ.
Từ lần đầu tiên tới Lầu Vọng Giang, trong lòng Sở Kỳ đã chú ý đến đám nhân sĩ giang hồ này, vậy nên mới để Lý Cẩn âm thầm liên hệ nhân tài.
Về phần Đường chủ và hộ pháp gì đó đều là do Sở Kỳ bịa ra nhằm lôi kéo sự chú ý của bọn họ mà thôi.
Chỉ có như vậy, mới có thể để đám nhân sĩ giang hồ kiêu ngạo này chủ động đến đầu quân.
Dù sao, hắn cũng không thiếu tiền.
Mà giờ khắc này cũng được coi như là lần gặp mặt nội bộ đầu tiên của toàn bộ nhân viên Kim Ngọc Đường.
Trước tấm bình phong, mắt thấy những người này kêu gào không ngừng.
Ánh mắt của Lý Cẩn trở nên lạnh lùng, đột nhiên quát một tiếng: "Yên lặng, muốn gặp Đường chủ, trước tiên phải trụ được ba chiêu của ta!"
Lời này vừa nói ra, đám người giang hồ ngông cuồng tự đại này lập tức há miệng, toàn bộ bắt đầu im lặng.
Ánh mắt nhìn Lý Cẩn mang theo chút kính sợ.
Sở dĩ bọn họ đồng ý gia nhập Kim Ngọc Đường, ngoại trừ Sở Kỳ dám mở hầu bao ra rải tiền, thì đa số bọn họ đều bội phục võ công của Lý Cẩn.
Những người trong giang hồ tại đây, hơn phân nửa đều đã từng giao thủ với Lý Cẩn, nhưng không một người nào chịu được ba chiêu từ trong tay ông ta.
Đây thực sự không phải do thực lực của bọn họ không tốt mà là bản thân Lý Cẩn thực sự sâu hiểm khó dò.
"Được!"
Nhìn một màn này, Sở Kỳ khó nhịn được nở nụ cười.
Thủ đoạn của Lý Cẩn đúng là không tệ, lại có thể liên hệ được nhiều người giỏi như vậy.
Hắn đã xem sơ qua tư liệu, trong những người này cơ bản đều là người giỏi luyện võ cảnh giới thứ sáu thứ bảy.
Thậm chí không thiếu cao thủ cảnh giới thứ tám, mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và từng trải trong giang hồ.
Nhân tài như vậy mạnh hơn đám thuộc hạ tốn tiền nuôi dưỡng kia của Vũ Văn Hiên nhiều.
Đó cũng là lí do vì sao mà Sở Kỳ lại dồn hết tâm trí để thu phục đám người này như vậy.
Chỉ cần những người này đem sức phục vụ cho hắn thì sau này hắn muốn làm gì đều sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.
Nghĩ vậy, Sở Kỳ ho khan một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng.
"Các vị muốn nhìn mặt thật của ta không phải không được. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi thời cơ chín muồi, Đường chủ ta sẽ tự mình gặp lại mọi người”.
Sở Kỳ bóp cổ họng, cố ý giả vờ để giọng nói trở nên từng trải hơn.
Nói chuyện cũng giống như lọt vào trong sương mù, đem lại một loại cảm giác thần bí đến cho người khác.
Bởi vì với năng lực yếu đuối kém cỏi của hắn bây giờ, nếu gặp mặt những người này thì sự cố gắng trước đó vô cùng có khả năng sẽ trở thành uổng phí…
Bình luận facebook