Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Hai người thầy ngạo mạn!
Nếu đã như vậy, nếu hung thủ đứng sau thật sự không phải bọn họ, sau khi hương kinh mã đột nhiên xuất hiện trong phủ, hai người đó hẳn sẽ không để ý nhiều.
Nhưng nếu như hung thủ là bọn họ, sau khi nhận được hương kinh mã, hai người ít nhiều cũng sẽ để lộ dấu vết.
Như vậy có hai điểm lợi, thứ nhất là đối phương sẽ cảm nhận được đã có người phát giác ra âm mưu của bọn chúng, trong thời gian ngắn sẽ không dám hành động, thứ hai là, Lý Cẩn, người đang điều tra sự việc có thể dựa vào sơ hở đối phương để lộ rồi từ đó tiếp tục truy tìm, sớm ngày điều tra ra chân tướng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Sở Kỳ khẽ nhếch lên.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người đến bẩm báo.
“Thái tử điện hạ, tế tửu Quốc Tử Giám Triệu Dung, Triệu đại nhân cùng đại học sĩ của Văn Uyên Các, Liễu Thư Đồng, Liễu đại nhân cầu kiến!”
“Hửm? Bọn họ tới đây làm gì?”
Sở Kỳ có chút nghi hoặc hỏi.
Thái tử trước kia đắc tội với không ít người, đặc biệt là giới văn nhân, bọn họ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn thôi.
Đối phương, sao lại đột nhiên tới tìm hắn?
Tiểu thái giám nhanh chóng bẩm báo: “Điện hạ, trước kia ngài muốn bệ hạ tìm thầy dạy cho ngài, hai vị đại nhân này đều là bậc thầy trong giới văn đàn, học thức uyên bác, có lẽ chính là do bệ hạ mời tới cho ngài”.
“Ồ?”
Sở Kỳ nhất thời trở nên hứng thú, hắn hiện giờ quả thật cần tiếp thu thêm kiến thức, muốn hiểu rõ về một thế giới, chỉ dựa vào việc đọc sách thôi là không đủ.
“Mau đi trước dẫn đường!”
Sở Kỳ thấy tiểu thái giám có chút giật mình, bèn thuận miệng hỏi tên hắn ta, tên tiểu thái giám lập tức trả lời: “Điện hạ, nô tài tên Tam Đức Tử”.
“Tam Đức Tử?!”
Sở Kỳ đang sải bước đi, nghe thấy vậy thiếu chút nữa muốn bật ra câu chửi thề, mẹ nó ta đây còn là đại đế Khang Hy này!
Hắn nhanh chóng bước đến cửa, lại nhìn thấy hai chiếc xe ngựa dừng trước phủ, Triệu Dung cùng Liễu Thư Đồng đang thấp giọng thì thầm chuyện gì đó, nhìn thấy Sở Kỳ và tiểu thái giám Tam Đức Tử bước ra, liền bày ra bộ dạng như không nhìn thấy.
Haha, thật đúng là thú vị!
Sở Kỳ cười lạnh trong lòng, nhìn thấy thái tử lại không hành lễ, hai người thầy này cũng thật to gan!
Tam Đức Tử đứng bên cạnh, trên mặt hắn ta lộ ra một tia ngượng ngùng, kiên nhẫn bước lên trước nhắc nhở: “Hai vị đại nhân, thái tử điện hạ tới rồi, còn không mau hành lễ bái kiến?”
Vậy nhưng Triệu Dung và Liễu Thư Đồng hừ lạnh một tiếng với Tam Đức Tử, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, trong lòng tỏ ý khinh thường tên hoạn quan này.
Đổi lại nếu là Lý Cẩn xuất hiện, bọn họ có lẽ còn kiêng nể vài phần, nhưng một tiểu thái giám như Tam Đức Tử, bọn họ quả thật không coi ra gì.
Tam Đức Tử vốn dĩ muốn dập tắt uy phong của hai người họ, không ngờ lại bị bọn họ làm cho mất mặt, chỉ đành cúi đầu, bẩm báo với Sở Kỳ: “Điện hạ, vị này là Triệu Dung, Triệu đại nhân, vị này là Liễu Thư Đồng, Liễu đại nhân”.
Sở Kỳ gật gật đầu, thản nhiên cười nói: “Ta nhận ra rồi, nhận ra rồi, đều bị ta cưỡi lên vài lần”.
Khuôn mặt Triệu Dung và Liễu Thư Đồng nhất thời đỏ bừng lên.
Bọn họ vốn dĩ không muốn đến, nể tình bệ hạ đích thân có lời mời, bọn họ mới đành đồng ý chuyện này.
Lại nghe được tính tình thái tử đã thay đổi rất nhiều, mới muốn tới xem thử xem thái tử rốt cuộc có thể dạy dỗ được không.
Nhưng Sở Kỳ vừa mở miệng ra lại khiến cho hai văn sỹ cho rằng bản thân vô cùng thanh cao phải trừng mắt tức giận.
“Hai vị đại nhân, cho dù là thầy dạy thái tử, trước hết đều phải hành lễ như bậc quân thần, sau mới đến hành lễ thầy trò. Hai người còn chưa trở thành thầy của thái tử, nhìn thấy thái tử mà không bái kiến, lẽ nào coi thường vương pháp sao?”
Đúng lúc này, Lý Cẩn từ bên ngoài vừa kịp tới, nhìn thấy một màn này, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Ngữ khí của ông ta rất ôn hòa, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự uy hiếp trong giọng nói.
Triệu Dung và Liễu Thư Đồng nhìn thấy ông ta, hai người liếc nhìn nhau, chỉ đành miễn cưỡng đứng thẳng người, cúi chào Sở Kỳ.
“Vi thần bái kiến thái tử điện hạ!”
“Vi thần bái kiến thái tử điện hạ!”
“Miễn lễ!”, Sở Kỳ cười lạnh rồi khoát khoát tay nói.
Một lúc sau, Sở Kỳ mới nói thêm: “Tam Đức Tử, còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau mời hai vị đại nhân vào! Mau sai người chuẩn bị trà và điểm tâm, đối đãi đàng hoàng với hai vị đại nhân đây”.
“Vâng!”
Tam Đức Tử vội đáp lại, khom lưng từ cửa chạy tới, mời hai vị Triệu, Liễu đại nhân vào trong phủ thái tử.
Nhìn thấy mấy người tiến vào, nụ cười trên mặt Sở Kỳ dần dần biến mất: “Xem ra, hôm nay ta phải ứng phó rồi… đúng rồi, Lý công công sao đã quay về rồi? Việc ta giao phó ông đã hoàn thành xong xuôi chưa?”
Lý Cẩn chắp tay nói: “Bẩm điện hạ, lão nô ban nãy trở về chỉ để lấy một quyển sách, quyển sách này ghi chép lại thông tin của tất cả cận vệ bên cạnh thái tử. Ngài xem…”.
Nói xong, Lý Cẩn liền rút từ trong tay áo ra một quyển sách, dâng lên cho Sở Kỳ.
“Hửm?”
Sở Kỳ nhận lấy mở ra xem, vốn cho rằng chỉ là một quyển sách đơn thuần ghi chép lại vài cái tên, quê quán, nhưng sau khi mở ra, lại phát hiện quyển sách này không những có danh mục, thậm chí còn ghi lại cả sở thích của từng người, công lao lập được, tội trạng trước kia, cũng như miêu tả lại tình hình gia cảnh của họ.
Tùy ý xem vài mục, Sở Kỳ liền trở nên kinh ngạc, quay đầu hỏi: “Lý công công, quyển sách này là do ông ghi lại sao?”
Lý Cẩn khoanh tay đáp: “Điện hạ yêu cầu lão nô điều tra án hương kinh mã, những manh mối này không thể bỏ qua”.
“Rất tốt, rất tốt! Ta thích!”
Sở Kỳ cười lớn, vỗ vỗ vai Lý Cẩn khen ngợi.
Có được thông tin này, tương đương với việc nắm trong tay nhược điểm của tất cả cận vệ, cộng thêm việc gõ cửa từng nhà “cảnh cáo”, việc khống chế đám người này đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Mặc dù đây không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng đây lại là giải pháp tình thế thích hợp nhất lúc này, tạm thời chỉ có thể làm như vậy.
“Mẹ nó, sao lại có cảm giác giống như cẩm y vệ vậy nhỉ?”
Sở Kỳ lắc đầu, nhanh chóng bước vào trong điện, cất cuốn sách đi, lại hỏi: “Lý công công, thế lực Triệu Dung và Liễu Thư Đồng tồn tại trong triều thế sao?”
Lý Cẩn bước theo sau, trả lời: “Theo những gì nô tài được biết, hai người Triệu, Liễu này chẳng qua chỉ là hai tên mọt sách, trong lòng chỉ say mê thơ từ ca phú, đối với việc trị quốc an dân không hề thông hiểu, vì vậy hai người họ tuy rằng là quan có địa vị cao, nhưng trước giờ chưa từng được bệ hạ trọng dụng”.
“Về việc bọn họ trong triều còn có thế lực khác hay không, điểm này điện hạ có thể an tâm. Hai người họ rất ít qua lại với đại hoàng tử và tứ hoàng tử cũng như những môn sinh khác, thứ nhất trước giờ bọn họ tự cho bản thân mình là thanh cao, là khúc gỗ không gì thấm được, không ai có thể lay động được họ, thứ hai tài năng hai người họ chỉ có thơ ca mà thôi, sợ rằng đến hai vị hoàng tử cũng không coi trọng bọn họ”.
Nói đến đây, Lý Cẩn đột nhiên bước lên trước, hạ thấp giọng nói: “Còn có một điểm, chính là người mà bệ hạ đã chọn, dĩ nhiên không thể có vây cánh riêng trong triều. Lại càng không có khả năng để bọn họ trở thành vây cánh cho kẻ khác, nhất là phe phản thái tử”.
Sở Kỳ đột ngột dừng bước, chậm rãi quay đầu, khuôn mặt vô cảm nói: “Lý công công, quá trớn rồi! Thành ý của phụ hoàng sao có thể để một nô tài như ông phán đoán được? Lời ban nãy, ta coi như chưa nghe thấy, nếu như còn để ta nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy, quyết không tha!”
Lý Cẩn sợ hãi lập tức quỳ xuống: “Nô tài biết tội, vẫn mong điện hạ trách phạt!”
“Trách phạt không cần thiết”, Sở Kỳ chau mày, trầm giọng nói: “Lý công công, ông phải biết, bên cạnh ta vẫn luôn rình rập hiểm nguy, bất kỳ lúc nào bất kỳ câu nói nào đều có thể bị người khác đem ra lợi dụng, đến lúc đó, cho dù ông có là đại thần đã qua ba triều, ta cũng không bảo vệ được ông! Vì vậy, về sau những lời nói như vậy, không thể lặp lại!”
Lý Cẩn đột nhiên ngẩng đầu.
Điện hạ không phải đang trách cứ, mà chính là có lòng quan tâm ông ta sao?
Trong nháy mắt, Lý Cẩn cảm động không thôi, dập đầu xuống đất.
“Điện hạ yên tâm, về sau lão nô tuyệt đối sẽ không nói lời mạo phạm như vậy, nếu như còn tái phạm, tùy ý điện hạ trừng phạt!”
Sở Kỳ gật đầu, đưa tay dìu ông ta đứng dậy: “Đi thôi, không chừng hai vị trong đại sảnh đã không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm rồi, theo ta đi gặp hai vị đại nhân”.
Nói xong, Sở Kỳ vung tay áo, sải bước hướng về phía chính điện.
Nhưng nếu như hung thủ là bọn họ, sau khi nhận được hương kinh mã, hai người ít nhiều cũng sẽ để lộ dấu vết.
Như vậy có hai điểm lợi, thứ nhất là đối phương sẽ cảm nhận được đã có người phát giác ra âm mưu của bọn chúng, trong thời gian ngắn sẽ không dám hành động, thứ hai là, Lý Cẩn, người đang điều tra sự việc có thể dựa vào sơ hở đối phương để lộ rồi từ đó tiếp tục truy tìm, sớm ngày điều tra ra chân tướng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Sở Kỳ khẽ nhếch lên.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người đến bẩm báo.
“Thái tử điện hạ, tế tửu Quốc Tử Giám Triệu Dung, Triệu đại nhân cùng đại học sĩ của Văn Uyên Các, Liễu Thư Đồng, Liễu đại nhân cầu kiến!”
“Hửm? Bọn họ tới đây làm gì?”
Sở Kỳ có chút nghi hoặc hỏi.
Thái tử trước kia đắc tội với không ít người, đặc biệt là giới văn nhân, bọn họ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn thôi.
Đối phương, sao lại đột nhiên tới tìm hắn?
Tiểu thái giám nhanh chóng bẩm báo: “Điện hạ, trước kia ngài muốn bệ hạ tìm thầy dạy cho ngài, hai vị đại nhân này đều là bậc thầy trong giới văn đàn, học thức uyên bác, có lẽ chính là do bệ hạ mời tới cho ngài”.
“Ồ?”
Sở Kỳ nhất thời trở nên hứng thú, hắn hiện giờ quả thật cần tiếp thu thêm kiến thức, muốn hiểu rõ về một thế giới, chỉ dựa vào việc đọc sách thôi là không đủ.
“Mau đi trước dẫn đường!”
Sở Kỳ thấy tiểu thái giám có chút giật mình, bèn thuận miệng hỏi tên hắn ta, tên tiểu thái giám lập tức trả lời: “Điện hạ, nô tài tên Tam Đức Tử”.
“Tam Đức Tử?!”
Sở Kỳ đang sải bước đi, nghe thấy vậy thiếu chút nữa muốn bật ra câu chửi thề, mẹ nó ta đây còn là đại đế Khang Hy này!
Hắn nhanh chóng bước đến cửa, lại nhìn thấy hai chiếc xe ngựa dừng trước phủ, Triệu Dung cùng Liễu Thư Đồng đang thấp giọng thì thầm chuyện gì đó, nhìn thấy Sở Kỳ và tiểu thái giám Tam Đức Tử bước ra, liền bày ra bộ dạng như không nhìn thấy.
Haha, thật đúng là thú vị!
Sở Kỳ cười lạnh trong lòng, nhìn thấy thái tử lại không hành lễ, hai người thầy này cũng thật to gan!
Tam Đức Tử đứng bên cạnh, trên mặt hắn ta lộ ra một tia ngượng ngùng, kiên nhẫn bước lên trước nhắc nhở: “Hai vị đại nhân, thái tử điện hạ tới rồi, còn không mau hành lễ bái kiến?”
Vậy nhưng Triệu Dung và Liễu Thư Đồng hừ lạnh một tiếng với Tam Đức Tử, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, trong lòng tỏ ý khinh thường tên hoạn quan này.
Đổi lại nếu là Lý Cẩn xuất hiện, bọn họ có lẽ còn kiêng nể vài phần, nhưng một tiểu thái giám như Tam Đức Tử, bọn họ quả thật không coi ra gì.
Tam Đức Tử vốn dĩ muốn dập tắt uy phong của hai người họ, không ngờ lại bị bọn họ làm cho mất mặt, chỉ đành cúi đầu, bẩm báo với Sở Kỳ: “Điện hạ, vị này là Triệu Dung, Triệu đại nhân, vị này là Liễu Thư Đồng, Liễu đại nhân”.
Sở Kỳ gật gật đầu, thản nhiên cười nói: “Ta nhận ra rồi, nhận ra rồi, đều bị ta cưỡi lên vài lần”.
Khuôn mặt Triệu Dung và Liễu Thư Đồng nhất thời đỏ bừng lên.
Bọn họ vốn dĩ không muốn đến, nể tình bệ hạ đích thân có lời mời, bọn họ mới đành đồng ý chuyện này.
Lại nghe được tính tình thái tử đã thay đổi rất nhiều, mới muốn tới xem thử xem thái tử rốt cuộc có thể dạy dỗ được không.
Nhưng Sở Kỳ vừa mở miệng ra lại khiến cho hai văn sỹ cho rằng bản thân vô cùng thanh cao phải trừng mắt tức giận.
“Hai vị đại nhân, cho dù là thầy dạy thái tử, trước hết đều phải hành lễ như bậc quân thần, sau mới đến hành lễ thầy trò. Hai người còn chưa trở thành thầy của thái tử, nhìn thấy thái tử mà không bái kiến, lẽ nào coi thường vương pháp sao?”
Đúng lúc này, Lý Cẩn từ bên ngoài vừa kịp tới, nhìn thấy một màn này, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Ngữ khí của ông ta rất ôn hòa, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự uy hiếp trong giọng nói.
Triệu Dung và Liễu Thư Đồng nhìn thấy ông ta, hai người liếc nhìn nhau, chỉ đành miễn cưỡng đứng thẳng người, cúi chào Sở Kỳ.
“Vi thần bái kiến thái tử điện hạ!”
“Vi thần bái kiến thái tử điện hạ!”
“Miễn lễ!”, Sở Kỳ cười lạnh rồi khoát khoát tay nói.
Một lúc sau, Sở Kỳ mới nói thêm: “Tam Đức Tử, còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau mời hai vị đại nhân vào! Mau sai người chuẩn bị trà và điểm tâm, đối đãi đàng hoàng với hai vị đại nhân đây”.
“Vâng!”
Tam Đức Tử vội đáp lại, khom lưng từ cửa chạy tới, mời hai vị Triệu, Liễu đại nhân vào trong phủ thái tử.
Nhìn thấy mấy người tiến vào, nụ cười trên mặt Sở Kỳ dần dần biến mất: “Xem ra, hôm nay ta phải ứng phó rồi… đúng rồi, Lý công công sao đã quay về rồi? Việc ta giao phó ông đã hoàn thành xong xuôi chưa?”
Lý Cẩn chắp tay nói: “Bẩm điện hạ, lão nô ban nãy trở về chỉ để lấy một quyển sách, quyển sách này ghi chép lại thông tin của tất cả cận vệ bên cạnh thái tử. Ngài xem…”.
Nói xong, Lý Cẩn liền rút từ trong tay áo ra một quyển sách, dâng lên cho Sở Kỳ.
“Hửm?”
Sở Kỳ nhận lấy mở ra xem, vốn cho rằng chỉ là một quyển sách đơn thuần ghi chép lại vài cái tên, quê quán, nhưng sau khi mở ra, lại phát hiện quyển sách này không những có danh mục, thậm chí còn ghi lại cả sở thích của từng người, công lao lập được, tội trạng trước kia, cũng như miêu tả lại tình hình gia cảnh của họ.
Tùy ý xem vài mục, Sở Kỳ liền trở nên kinh ngạc, quay đầu hỏi: “Lý công công, quyển sách này là do ông ghi lại sao?”
Lý Cẩn khoanh tay đáp: “Điện hạ yêu cầu lão nô điều tra án hương kinh mã, những manh mối này không thể bỏ qua”.
“Rất tốt, rất tốt! Ta thích!”
Sở Kỳ cười lớn, vỗ vỗ vai Lý Cẩn khen ngợi.
Có được thông tin này, tương đương với việc nắm trong tay nhược điểm của tất cả cận vệ, cộng thêm việc gõ cửa từng nhà “cảnh cáo”, việc khống chế đám người này đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Mặc dù đây không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng đây lại là giải pháp tình thế thích hợp nhất lúc này, tạm thời chỉ có thể làm như vậy.
“Mẹ nó, sao lại có cảm giác giống như cẩm y vệ vậy nhỉ?”
Sở Kỳ lắc đầu, nhanh chóng bước vào trong điện, cất cuốn sách đi, lại hỏi: “Lý công công, thế lực Triệu Dung và Liễu Thư Đồng tồn tại trong triều thế sao?”
Lý Cẩn bước theo sau, trả lời: “Theo những gì nô tài được biết, hai người Triệu, Liễu này chẳng qua chỉ là hai tên mọt sách, trong lòng chỉ say mê thơ từ ca phú, đối với việc trị quốc an dân không hề thông hiểu, vì vậy hai người họ tuy rằng là quan có địa vị cao, nhưng trước giờ chưa từng được bệ hạ trọng dụng”.
“Về việc bọn họ trong triều còn có thế lực khác hay không, điểm này điện hạ có thể an tâm. Hai người họ rất ít qua lại với đại hoàng tử và tứ hoàng tử cũng như những môn sinh khác, thứ nhất trước giờ bọn họ tự cho bản thân mình là thanh cao, là khúc gỗ không gì thấm được, không ai có thể lay động được họ, thứ hai tài năng hai người họ chỉ có thơ ca mà thôi, sợ rằng đến hai vị hoàng tử cũng không coi trọng bọn họ”.
Nói đến đây, Lý Cẩn đột nhiên bước lên trước, hạ thấp giọng nói: “Còn có một điểm, chính là người mà bệ hạ đã chọn, dĩ nhiên không thể có vây cánh riêng trong triều. Lại càng không có khả năng để bọn họ trở thành vây cánh cho kẻ khác, nhất là phe phản thái tử”.
Sở Kỳ đột ngột dừng bước, chậm rãi quay đầu, khuôn mặt vô cảm nói: “Lý công công, quá trớn rồi! Thành ý của phụ hoàng sao có thể để một nô tài như ông phán đoán được? Lời ban nãy, ta coi như chưa nghe thấy, nếu như còn để ta nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy, quyết không tha!”
Lý Cẩn sợ hãi lập tức quỳ xuống: “Nô tài biết tội, vẫn mong điện hạ trách phạt!”
“Trách phạt không cần thiết”, Sở Kỳ chau mày, trầm giọng nói: “Lý công công, ông phải biết, bên cạnh ta vẫn luôn rình rập hiểm nguy, bất kỳ lúc nào bất kỳ câu nói nào đều có thể bị người khác đem ra lợi dụng, đến lúc đó, cho dù ông có là đại thần đã qua ba triều, ta cũng không bảo vệ được ông! Vì vậy, về sau những lời nói như vậy, không thể lặp lại!”
Lý Cẩn đột nhiên ngẩng đầu.
Điện hạ không phải đang trách cứ, mà chính là có lòng quan tâm ông ta sao?
Trong nháy mắt, Lý Cẩn cảm động không thôi, dập đầu xuống đất.
“Điện hạ yên tâm, về sau lão nô tuyệt đối sẽ không nói lời mạo phạm như vậy, nếu như còn tái phạm, tùy ý điện hạ trừng phạt!”
Sở Kỳ gật đầu, đưa tay dìu ông ta đứng dậy: “Đi thôi, không chừng hai vị trong đại sảnh đã không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm rồi, theo ta đi gặp hai vị đại nhân”.
Nói xong, Sở Kỳ vung tay áo, sải bước hướng về phía chính điện.