Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 1 ĐẾN THĂM
CHƯƠNG 1: ĐẾN THĂM
Hoàng thành nguy nga, đứng lặng ở giữa trung tâm của cả kinh thành, im lặng mà uy nghiêm làm yên lòng dân chúng trong thiên hạ. Bắt đầu từ đời Thái Tông của triều Đại Thuận, đã truyền được hơn 130 năm, cho tới đời vua Bình Gia hiện nay, phía Nam đã hiến lễ, phía Bắc đã ngừng chiến tranh, lại mưa thuận gió hoà được nhiều năm, chính là thời điểm quốc thái dân an, thái bình thịnh thế.
Bây giờ đang là cuối thu thời tiết thoáng mát, trên đỉnh một cỗ kiệu mềm bốn người khiêng, có khắc một chữ "Phó" viết kiểu triện nhỏ, im lặng đi qua rạp hát mơ hồ có tiếng nhạc truyền tới, lại đi qua tiếng chợ rao hàng rộn ràng của đám đông, tiếp tục vượt qua một hành lang rất dài, đi tới cửa bên rìa của phủ tướng quân Thành Bắc. Đã có mấy nha hoàn người làm chờ sẵn ở trước cửa, nhìn thấy kiệu đến, đều mặt mày hớn hở ra chào đón, hành lễ nửa quỳ rất nghiêm chỉnh, một người đi đầu bèn nói: "Lão gia và phu nhân biết Phó tiểu thư muốn tới thăm đại thiếu phu nhân, đã đặc biệt ra lệnh cho chúng nô tỳ chờ ở đây."
Khi nói chuyện, người bên trong chiếc kiệu đã bước ra khỏi kiệu. Chỉ thấy bóng dáng yểu điệu của người con gái ấy đứng yên tại chỗ, trên người mặc một chiếc váy sa mỏng màu xanh nhạt uốn lượn vân mây, búi một búi tóc bằng đơn giản, bên trên chỉ điểm thêm vài chiếc trâm ngọc hình hoa bằng vàng, trong lúc đưa tay nhấc chân cũng không ngừng toát ra thần thái lễ nghi. Mà dung nhan nàng cực kỳ xinh đẹp, làn da như ngọc, vầng trán cao sang, một đôi mắt lại tựa như viên ngọc sáng linh động, trong lúc nhìn quanh cứ như ráng mây ánh lên qua mặt hồ trong vắt, như trăng phản chiếu qua dòng sông băng lạnh, thật sự mang phong thái tuyệt trần áp đảo tứ phương.
Đám nha hoàn người làm càng cúi đầu xuống thấp hơn, thể hiện sự tôn trọng của phủ tướng quân đối với nàng.
Cô gái này chính là Phó Thủy Tiên - con gái thứ hai của quyền thần Phó Tùng Nguyên thời bấy giờ. Phó Tùng Nguyên đã trải qua hai triều, một mạch từ thời làm thiếu sư cho thái tử năm đó tới nay, đến thời kỳ Bình Gia, đã là sử bộ thượng thư, nhận hàm thiếu sư tòng nhất phẩm, đến giờ được xem như thần tử duy nhất, đến cả đương kim thánh thượng cũng phải tôn trọng ông phần nào.
Địa vị của ông rất cao, đường đi cũng rất thuận lợi, con trai con gái cũng không hề thua kém, con gái lớn Phó Thủy Liên gả cho Mộ Huỳnh Vũ – con trai cả của trấn quốc đại tướng quân Mộ Long, con trai thứ hai Phó Thanh Tùng cũng thi được công danh, dựa vào chính năng lực của mình để làm quan ở Hàn Lâm viện, còn cô con gái còn lại này, bởi vì nhỏ tuổi nhất, nên từ khi sinh ra đã được nuôi nấng như viên ngọc trong tay, chính là Phó Thủy Tiên.
Phó gia và Mộ gia luôn rất thân quen, con cái lại kết thông gia, cùng trợ giúp nhau trong triều, vì vậy người làm trong phủ tướng quân cũng đối xử với con cháu Phó gia như chủ của mình.
Phó Thủy Tiên mỉm cười, miễn lễ cho bọn họ, vừa đi vào phủ tướng quân vừa nói với người làm đi đầu rằng: "Vú Lưu, bá mẫu hôm nay có bận không?"
Vú Lưu là người đã làm lâu trong phủ tướng quân rồi, biết "bá mẫu" trong miệng Phó Thủy Tiên là chỉ bà Mạnh - vợ của tướng quân Mộ Long, liền cười đáp: "Hôm nay là ngày phủ tướng quân tính toán sổ sách, quả thực có hơi bận, nếu không chắc chắn đã đến thăm nhị tiểu thư rồi, nhị tiểu thư đã lâu không đến, phu nhân nhớ lắm đó."
Bà Mạnh thương yêu mấy đứa trẻ Phó gia như con ruột, Phó Thủy Liên lại gả cho con trai cả của mình, đương nhiên càng thêm yêu thích, chỉ là thời gian trước thời tiết âm u, Phó Thủy Liên theo Mộ Huỳnh Vũ ra ngoài du ngoạn, gặp chút gió, liền bị cảm, ban đầu không để ý nhiều, nhưng sau bệnh lại chuyển nặng, mãi không dứt điểm, tính ra đã nằm dai dẳng trên giường bệnh hơn nửa tháng rồi.
Lần này Phó Thủy Tiên tới phủ tướng quân, cũng là vì mẹ nàng ở nhà cảm thấy người không khỏe, không thể đích thân đến thăm con gái, liền kêu đứa con gái út là nàng đi thay. Đi qua chừng mười bụi cây tùng và hòn núi giả, vòng qua hành lang quanh co gấp khúc, qua cửa Nguyệt Lan, vú Lưu đích thân tiến lên mở cửa phòng cho Thủy Tiên.
Phòng của Phó Thủy Liên yên tĩnh sáng sủa, có hương thơm tràn ngập, nàng ấy nhìn thấy muội muội tới, bèn xuống giường ra đón, Thủy Tiên vội vã bước tới ngăn nàng ấy, đầu tiên nhìn chị cả thật kỹ, rồi mới yên tâm cười nói: "Thoạt nhìn sắc mặt cũng khá tốt, trở về muội nhất định sẽ nói với mẹ, để mẹ yên tâm." Nói xong liền kêu nha đầu Tú Minh bên người tới, mang từng thứ trong nhà ra cho tỷ tỷ xem.
Phó Thủy Liên nhìn muội muội của mình ngày càng có khí chất, vừa rồi tuy là bước nhanh tới, nhưng vẫn rất thong dong bình tĩnh, vạt áo không hề nhúc nhích, nhớ tới mấy chuyện trong triều đình mà chồng mình đã nói, trong lòng càng thêm lo lắng.
Nhưng nàng ấy rất hiểu lễ nghĩa, đầu tiên kêu nha hoàn và người làm dâng trà và điểm tâm muội muội thích nhất lên trước, lại cho mọi người lui rồi mới lôi kéo tay nàng nói: "Thủy Tiên, tỷ nghe loáng thoáng từ chỗ tỷ phu muội có nói triều đình sắp tuyển tú rồi, vốn là ba năm tuyển tú một lần, năm muội mười bốn tuổi trùng hợp bị nhiễm phong hàn, nên mới tránh được, nhưng bây giờ," Phó Thủy Liên thấp giọng, "Hoàng đế có ý định chọn người trong nhà quan lại, chứ không phải tuyển chung, cha có quyền cao chức trọng, nhưng không biết còn có thể tránh được không."
Phó Thủy Tiên ngẩn người, tỷ phu Mộ Huỳnh Vũ mặc dù là đời sau của nhà tướng, nhưng sức khỏe lại không tốt lắm, chưa từng vào triều làm quan, nhưng với thân phận của hắn, lại có lòng kinh doanh, trong kinh thành có rất nhiều bạn tốt là vương tôn quý tộc, Mộ Huỳnh Vũ biết được chuyện này cũng không có gì lạ, hơn nữa rất có thể là thật.
Phó Thủy Tiên nhớ tới mấy ngày liền cha nhìn thấy nàng đều như có chuyện muốn nói lại thôi, trong lòng càng thêm tin việc này e là không tránh khỏi.
"Ý của tỷ là?"
"Người khác không biết, nhưng tỷ biết rất rõ, trong lòng muội vẫn luôn có một người, vì thái hậu trong cung nói thích muội, muốn đích thân ban hôn cho muội, nên muội không dám nói với cha mẹ, có phải không?"
Trong lòng Phó Thủy Tiên càng thêm nặng nề, hai năm trước nàng phụng chỉ theo mẹ tham gia yến tiệc trong cung, lúc đầu ngồi xa tận chỗ cuối cùng, ngay cả thái hậu và hoàng đế trông ra sao nàng cũng không thấy rõ, nhưng không ngờ sau khi yến tiệc kết thúc, trong cung truyền đến lệnh ban thưởng của hoàng thái hậu, và một câu nói như vui đùa rằng: "Con gái của Phó thượng thư quả thực nhã nhặn lễ nghi, ai gia vừa nhìn thấy đã thích, thực muốn làm mai cho người con gái này."
Thái hậu thuận miệng nói một câu, làm thần tử thì phải coi như thánh dụ, Phó Tùng Nguyên không dám mạo hiểm kết thông gia cho con gái út, các quan lại quý tộc khác có ý cũng đành chùn bước.
Nhưng Phó Thủy Tiên biết rõ trong lòng, quả như lời tỷ tỷ nói, trong lòng nàng, thật sự đã có chàng trai mình thầm mến.
Phó Thủy Liên thấy nàng im lặng không nói lời nào, thở dài một hơi, vỗ vỗ tay nàng, trịnh trọng nói: "Tỷ tỷ cũng mong muội có thể gả cho người tốt, hình như cũng biết người trong lòng muội là ai, đây là chuyện tốt để thân càng thêm thân, tỷ muội chúng ta về sau cũng có thể ở cùng nhau, lúc này không phải lúc để xấu hổ, nói thật cho tỷ đi, người trong lòng muội, rốt cuộc có phải Huỳnh Phi không?"
Với cái nhìn của người ngoài, đây hẳn là mối nhân duyên trời ban, Mộ gia có hai đứa con trai, mà Phó gia lại có hai cô con gái, con trai cả con gái lớn đã thành hôn, bây giờ tình cảm càng sâu nặng, con trai thứ và con gái thứ, Mộ Huỳnh Phi và Phó Thủy Tiên, lại là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, không còn chuyện gì khéo hơn, hoàn hảo hơn chuyện này nữa rồi, một đôi tỷ muội gả cho một đôi huynh đệ. Phó Thủy Liên không đoán sai, quả thực người trong lòng muội muội thầm mến, chính là Mộ Huỳnh Phi.
Thủy Tiên khẽ gật đầu một cái.
Phó Thủy Liên thở phào một cái, trên mặt cuối cùng cũng phảng phất ý cười: "Vậy là tốt rồi, hôm qua tỷ cũng đã hỏi Huỳnh Phi, đệ ấy nói cuộc đời này cũng nguyện không phải muội thì không cưới, không lâu nữa cha mẹ phu quân sẽ tìm bà mai để tới cầu hôn, Thủy Tiên, nghe một câu của tỷ, nhanh chóng hoàn thành xong tất cả lễ nghi, mặc dù quá vội vàng, không thể gả đến một cách hoành tráng, vẫn tốt hơn là vào cung."
���������
Hoàng thành nguy nga, đứng lặng ở giữa trung tâm của cả kinh thành, im lặng mà uy nghiêm làm yên lòng dân chúng trong thiên hạ. Bắt đầu từ đời Thái Tông của triều Đại Thuận, đã truyền được hơn 130 năm, cho tới đời vua Bình Gia hiện nay, phía Nam đã hiến lễ, phía Bắc đã ngừng chiến tranh, lại mưa thuận gió hoà được nhiều năm, chính là thời điểm quốc thái dân an, thái bình thịnh thế.
Bây giờ đang là cuối thu thời tiết thoáng mát, trên đỉnh một cỗ kiệu mềm bốn người khiêng, có khắc một chữ "Phó" viết kiểu triện nhỏ, im lặng đi qua rạp hát mơ hồ có tiếng nhạc truyền tới, lại đi qua tiếng chợ rao hàng rộn ràng của đám đông, tiếp tục vượt qua một hành lang rất dài, đi tới cửa bên rìa của phủ tướng quân Thành Bắc. Đã có mấy nha hoàn người làm chờ sẵn ở trước cửa, nhìn thấy kiệu đến, đều mặt mày hớn hở ra chào đón, hành lễ nửa quỳ rất nghiêm chỉnh, một người đi đầu bèn nói: "Lão gia và phu nhân biết Phó tiểu thư muốn tới thăm đại thiếu phu nhân, đã đặc biệt ra lệnh cho chúng nô tỳ chờ ở đây."
Khi nói chuyện, người bên trong chiếc kiệu đã bước ra khỏi kiệu. Chỉ thấy bóng dáng yểu điệu của người con gái ấy đứng yên tại chỗ, trên người mặc một chiếc váy sa mỏng màu xanh nhạt uốn lượn vân mây, búi một búi tóc bằng đơn giản, bên trên chỉ điểm thêm vài chiếc trâm ngọc hình hoa bằng vàng, trong lúc đưa tay nhấc chân cũng không ngừng toát ra thần thái lễ nghi. Mà dung nhan nàng cực kỳ xinh đẹp, làn da như ngọc, vầng trán cao sang, một đôi mắt lại tựa như viên ngọc sáng linh động, trong lúc nhìn quanh cứ như ráng mây ánh lên qua mặt hồ trong vắt, như trăng phản chiếu qua dòng sông băng lạnh, thật sự mang phong thái tuyệt trần áp đảo tứ phương.
Đám nha hoàn người làm càng cúi đầu xuống thấp hơn, thể hiện sự tôn trọng của phủ tướng quân đối với nàng.
Cô gái này chính là Phó Thủy Tiên - con gái thứ hai của quyền thần Phó Tùng Nguyên thời bấy giờ. Phó Tùng Nguyên đã trải qua hai triều, một mạch từ thời làm thiếu sư cho thái tử năm đó tới nay, đến thời kỳ Bình Gia, đã là sử bộ thượng thư, nhận hàm thiếu sư tòng nhất phẩm, đến giờ được xem như thần tử duy nhất, đến cả đương kim thánh thượng cũng phải tôn trọng ông phần nào.
Địa vị của ông rất cao, đường đi cũng rất thuận lợi, con trai con gái cũng không hề thua kém, con gái lớn Phó Thủy Liên gả cho Mộ Huỳnh Vũ – con trai cả của trấn quốc đại tướng quân Mộ Long, con trai thứ hai Phó Thanh Tùng cũng thi được công danh, dựa vào chính năng lực của mình để làm quan ở Hàn Lâm viện, còn cô con gái còn lại này, bởi vì nhỏ tuổi nhất, nên từ khi sinh ra đã được nuôi nấng như viên ngọc trong tay, chính là Phó Thủy Tiên.
Phó gia và Mộ gia luôn rất thân quen, con cái lại kết thông gia, cùng trợ giúp nhau trong triều, vì vậy người làm trong phủ tướng quân cũng đối xử với con cháu Phó gia như chủ của mình.
Phó Thủy Tiên mỉm cười, miễn lễ cho bọn họ, vừa đi vào phủ tướng quân vừa nói với người làm đi đầu rằng: "Vú Lưu, bá mẫu hôm nay có bận không?"
Vú Lưu là người đã làm lâu trong phủ tướng quân rồi, biết "bá mẫu" trong miệng Phó Thủy Tiên là chỉ bà Mạnh - vợ của tướng quân Mộ Long, liền cười đáp: "Hôm nay là ngày phủ tướng quân tính toán sổ sách, quả thực có hơi bận, nếu không chắc chắn đã đến thăm nhị tiểu thư rồi, nhị tiểu thư đã lâu không đến, phu nhân nhớ lắm đó."
Bà Mạnh thương yêu mấy đứa trẻ Phó gia như con ruột, Phó Thủy Liên lại gả cho con trai cả của mình, đương nhiên càng thêm yêu thích, chỉ là thời gian trước thời tiết âm u, Phó Thủy Liên theo Mộ Huỳnh Vũ ra ngoài du ngoạn, gặp chút gió, liền bị cảm, ban đầu không để ý nhiều, nhưng sau bệnh lại chuyển nặng, mãi không dứt điểm, tính ra đã nằm dai dẳng trên giường bệnh hơn nửa tháng rồi.
Lần này Phó Thủy Tiên tới phủ tướng quân, cũng là vì mẹ nàng ở nhà cảm thấy người không khỏe, không thể đích thân đến thăm con gái, liền kêu đứa con gái út là nàng đi thay. Đi qua chừng mười bụi cây tùng và hòn núi giả, vòng qua hành lang quanh co gấp khúc, qua cửa Nguyệt Lan, vú Lưu đích thân tiến lên mở cửa phòng cho Thủy Tiên.
Phòng của Phó Thủy Liên yên tĩnh sáng sủa, có hương thơm tràn ngập, nàng ấy nhìn thấy muội muội tới, bèn xuống giường ra đón, Thủy Tiên vội vã bước tới ngăn nàng ấy, đầu tiên nhìn chị cả thật kỹ, rồi mới yên tâm cười nói: "Thoạt nhìn sắc mặt cũng khá tốt, trở về muội nhất định sẽ nói với mẹ, để mẹ yên tâm." Nói xong liền kêu nha đầu Tú Minh bên người tới, mang từng thứ trong nhà ra cho tỷ tỷ xem.
Phó Thủy Liên nhìn muội muội của mình ngày càng có khí chất, vừa rồi tuy là bước nhanh tới, nhưng vẫn rất thong dong bình tĩnh, vạt áo không hề nhúc nhích, nhớ tới mấy chuyện trong triều đình mà chồng mình đã nói, trong lòng càng thêm lo lắng.
Nhưng nàng ấy rất hiểu lễ nghĩa, đầu tiên kêu nha hoàn và người làm dâng trà và điểm tâm muội muội thích nhất lên trước, lại cho mọi người lui rồi mới lôi kéo tay nàng nói: "Thủy Tiên, tỷ nghe loáng thoáng từ chỗ tỷ phu muội có nói triều đình sắp tuyển tú rồi, vốn là ba năm tuyển tú một lần, năm muội mười bốn tuổi trùng hợp bị nhiễm phong hàn, nên mới tránh được, nhưng bây giờ," Phó Thủy Liên thấp giọng, "Hoàng đế có ý định chọn người trong nhà quan lại, chứ không phải tuyển chung, cha có quyền cao chức trọng, nhưng không biết còn có thể tránh được không."
Phó Thủy Tiên ngẩn người, tỷ phu Mộ Huỳnh Vũ mặc dù là đời sau của nhà tướng, nhưng sức khỏe lại không tốt lắm, chưa từng vào triều làm quan, nhưng với thân phận của hắn, lại có lòng kinh doanh, trong kinh thành có rất nhiều bạn tốt là vương tôn quý tộc, Mộ Huỳnh Vũ biết được chuyện này cũng không có gì lạ, hơn nữa rất có thể là thật.
Phó Thủy Tiên nhớ tới mấy ngày liền cha nhìn thấy nàng đều như có chuyện muốn nói lại thôi, trong lòng càng thêm tin việc này e là không tránh khỏi.
"Ý của tỷ là?"
"Người khác không biết, nhưng tỷ biết rất rõ, trong lòng muội vẫn luôn có một người, vì thái hậu trong cung nói thích muội, muốn đích thân ban hôn cho muội, nên muội không dám nói với cha mẹ, có phải không?"
Trong lòng Phó Thủy Tiên càng thêm nặng nề, hai năm trước nàng phụng chỉ theo mẹ tham gia yến tiệc trong cung, lúc đầu ngồi xa tận chỗ cuối cùng, ngay cả thái hậu và hoàng đế trông ra sao nàng cũng không thấy rõ, nhưng không ngờ sau khi yến tiệc kết thúc, trong cung truyền đến lệnh ban thưởng của hoàng thái hậu, và một câu nói như vui đùa rằng: "Con gái của Phó thượng thư quả thực nhã nhặn lễ nghi, ai gia vừa nhìn thấy đã thích, thực muốn làm mai cho người con gái này."
Thái hậu thuận miệng nói một câu, làm thần tử thì phải coi như thánh dụ, Phó Tùng Nguyên không dám mạo hiểm kết thông gia cho con gái út, các quan lại quý tộc khác có ý cũng đành chùn bước.
Nhưng Phó Thủy Tiên biết rõ trong lòng, quả như lời tỷ tỷ nói, trong lòng nàng, thật sự đã có chàng trai mình thầm mến.
Phó Thủy Liên thấy nàng im lặng không nói lời nào, thở dài một hơi, vỗ vỗ tay nàng, trịnh trọng nói: "Tỷ tỷ cũng mong muội có thể gả cho người tốt, hình như cũng biết người trong lòng muội là ai, đây là chuyện tốt để thân càng thêm thân, tỷ muội chúng ta về sau cũng có thể ở cùng nhau, lúc này không phải lúc để xấu hổ, nói thật cho tỷ đi, người trong lòng muội, rốt cuộc có phải Huỳnh Phi không?"
Với cái nhìn của người ngoài, đây hẳn là mối nhân duyên trời ban, Mộ gia có hai đứa con trai, mà Phó gia lại có hai cô con gái, con trai cả con gái lớn đã thành hôn, bây giờ tình cảm càng sâu nặng, con trai thứ và con gái thứ, Mộ Huỳnh Phi và Phó Thủy Tiên, lại là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, không còn chuyện gì khéo hơn, hoàn hảo hơn chuyện này nữa rồi, một đôi tỷ muội gả cho một đôi huynh đệ. Phó Thủy Liên không đoán sai, quả thực người trong lòng muội muội thầm mến, chính là Mộ Huỳnh Phi.
Thủy Tiên khẽ gật đầu một cái.
Phó Thủy Liên thở phào một cái, trên mặt cuối cùng cũng phảng phất ý cười: "Vậy là tốt rồi, hôm qua tỷ cũng đã hỏi Huỳnh Phi, đệ ấy nói cuộc đời này cũng nguyện không phải muội thì không cưới, không lâu nữa cha mẹ phu quân sẽ tìm bà mai để tới cầu hôn, Thủy Tiên, nghe một câu của tỷ, nhanh chóng hoàn thành xong tất cả lễ nghi, mặc dù quá vội vàng, không thể gả đến một cách hoành tráng, vẫn tốt hơn là vào cung."
���������
Last edited:
Bình luận facebook