• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thâm Cung Kế (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 19 KHẢI TRÂN

CHƯƠNG 19: KHẢI TRÂN

Ra khỏi Vị Ương cung không bao lâu, Diên Phượng đã đuổi tới, trong tay cầm một chiếc áo choàng, cung kính hành lễ nói: “Tiểu chủ, Lan Thu cô cô mới nhận đồ từ phủ nội vụ về, nghe nói tiểu chủ đi tới Linh Lương hiên, không biết bao giờ mới trở về, gần đây trời vào thu nên hơi lạnh, nếu buổi chiều mới về thì sẽ gặp gió lớn, cho nên dặn nô tỳ mang áo choàng này đưa đến cho tiểu chủ, đề phòng vẫn hơn.”

“Lan Thu thật có lòng.” Thủy Tiên vừa khen ngợi Lan Thu tinh ý, vừa nhận lấy áo choàng, nhìn thấy Diên Phượng không có ý định trở về, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, vì vậy hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Diên Phượng xấu hổ nói: “Tiểu chủ có thể dẫn nô tỳ đi cùng tới Linh Lương hiên được không, nô tỳ cũng muốn đi dạo trong cung một chút.”

Thủy Tiên không khỏi bật cười, dù sao thì Diên Phượng cũng mới mười bốn tuổi, suốt ngày đi theo Lan Thu làm việc, đúng là bị kìm chế đến hỏng người rồi, vì vậy lập tức gật đầu: “Hôm nay ngươi theo ta đi.”

Diên Phượng vô cùng vui vẻ, còn nói: “Đa tạ tiểu chủ.”

Tú Minh cũng thích tính cách ngây thơ của Diên Phượng, nhéo nhéo mặt của nàng ấy, trêu đùa một phen, đưa đồ trong tay cho nàng ấy, hai người cùng nhau cầm, hòa thuận đi theo Thủy Tiên tới Linh Lương hiên.

Khi đi qua Cam Thiển cung, trước mặt bọn họ là một hồ nước trong vắt thấy cả đáy, nghe nói là nước được dẫn từ ngoài thành vào, tích tụ thành một hồ nhỏ như vậy, không nông không sâu.

Xung quanh trồng mấy bụi cây kim tiền phú quý, xuôi theo hồ lại có con đường bằng đá cuội uốn lượn đến tít phía xa, thực sự là phong cảnh đẹp nhất trong cung, tên gọi cũng vô cùng thanh tú, gọi là Chân Lam.

Diên Phượng chờ mong nhìn về phía ven hồ, Thủy Tiên không khỏi cười rộ lên: “Sao vậy? Muốn đi dạo một chút sao?”

Diên Phượng bị vạch trần tâm tư, có chút thẹn thùng cười nói: “Tiểu chủ, nô tỳ vào cung lâu như vậy cũng chưa từng được ngắm kĩ hồ Chân Lam, các cô cô trong cung đều nói cảnh sắc nơi này vô cùng xinh đẹp.”

“Chân Lam, đúng là cảnh hợp với tên.” Thủy Tiên thấy thời gian vẫn còn sớm, nàng cũng vui vẻ hoàn thành ước nguyện của Diên Phượng: “Chúng ta đi theo ven hồ đi, chỉ là nơi này cách Vạn Thần cung rất gần, không được nghịch ngợm, nếu không đụng phải quý nhân thì ta cũng phải phạt ngươi đó.”

Diên Phượng nghiêm túc cúi người: “Xin nghe lời dạy bảo của tiểu chủ.”

Cứ như vậy, chủ tớ ba người cùng nhau cười đùa vui vẻ đi trên con đường bằng đá cuội, Diên Phượng cầm một nhánh cây thật dài đo thử độ sâu của hồ nước, sau đó lại chạy tới nói: “Tiểu chủ, nô tỳ đi giày đế mềm, bây giờ đau chân quá.”

Thủy Tiên cười nói: “Đây là chuyện tốt đó, nghe nói thường đi trên đá cuội có thể lưu thông khí huyết, mỗi ngày tuy ngươi làm nhiều việc nhưng lại ít khi đi lại, mười bốn tuổi là tuổi đang lớn, đi lại nhiều mới tốt.”

Diên Phượng nghe xong lập tức nhỏ giọng nói với Thủy Tiên: “Tiểu chủ nói với Lan Thu cô cô một tiếng được không, cô cô suốt ngày bắt nô tỳ phải làm việc, đã rất lâu rồi nô tỳ chưa được đi ra ngoài chơi.”

Tú Minh lộ ra khí thế của đại nha hoàn, giả vờ nhéo tai Diên Phượng: “Tiểu chủ mới nói mấy câu ngươi đã được đằng chân lân đằng đầu rồi sao, Lan Thu chẳng phải là vì muốn tốt cho ngươi, sợ tương lai ngươi chỉ có một mình lo liệu sao? Nàng ấy hao tâm tổn trí dạy bảo ngươi, ngươi lại dám nói xấu nàng ấy trước mặt tiểu chủ hả?”

Diên Phượng biết Tú Minh không phải thật sự mắng nàng ấy, vì vậy nàng ấy cười nói: “Ta biết rồi mà Tú Minh tỷ tỷ, về sau ta sẽ coi cô cô như người thân mà chăm sóc, ta cũng phải đối xử tốt với tiểu chủ, đối xử tốt với tỷ tỷ mới không phụ công mọi người yêu thương ta.”

Tú Minh cười mắng: “Hừ, ai yêu thương ngươi chứ, trong Tương Phú điện, ngươi chính là người ngông cuồng nhất đó, nếu gây chuyện cho tiểu chủ thì ta sẽ đánh ngươi.”

Hai người trêu đùa qua lại, Thủy Tiên cũng mặc kệ cho bọn họ náo loạn, trong hậu cung vốn rất nhàm chán, có người đáng yêu hoạt bát như Diên Phượng ở bên cạnh cũng đỡ nhàm chán hơn nhiều.

Đang nói chuyện, Thủy Tiên thấy một bóng người nhỏ bé ngồi bên hồ, còn nhỏ hơn cả Diên Phượng nữa, đằng sau có một thái giám nghiêm túc hầu hạ, nhìn kĩ lại mới thấy đó chính là Đại hoàng tử Khải Trân đã từng gặp ở tết Trùng Dương.

Thủy Tiên ho một tiếng, ra hiệu cho Tú Minh và Diên Phượng im lặng, hai người cũng thấy Đại hoàng tử, vì vậy lập tức bày ra dáng vẻ nghiêm túc. Ba người đi đến bên cạnh Đại hoàng tử, Thủy Tiên theo cấp bậc, gật đầu nói: “Đại hoàng tử.” Tú Minh cùng Diên Phượng cúi người thỉnh an dựa theo lễ nghi trong cung.

Vệ Khải Trân thấy Thủy Tiên thì hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đứng dậy, hành lễ cùng tiểu thái giám bên cạnh: “Tham kiến Phó nương nương.”

Thủy Tiên thấy vẻ mặt hắn vô cùng sa sút, cho dù cố gắng thế nào cũng không che giấu được, trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ, mà dựa theo thời gian thì đáng lẽ giờ này hắn nên ở trong thư phòng đọc sách mới đúng, sao lại ngồi bên cạnh hồ Chân Lam như vậy?

Nhưng đây không phải là việc nàng nên quan tâm, vì vậy Thủy Tiên lập tức hỏi: “Đại hoàng tử có gì khó chịu sao? Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm.”

Vệ Khải Trân lắc đầu, vẻ mặt xa cách: “Ta không sao, mời Phó nương nương cứ tự nhiên.”

Nếu Vệ Khải Trân đã nói vậy thì Thủy Tiên đương nhiên cũng không hỏi nữa, nàng mỉm cười gật đầu, sau đó đi lướt qua người Vệ Khải Trân.

Thấy mấy người Thủy Tiên đi xa, thái giám Tiểu Đồng Tử bên cạnh Vệ Khải Trân mới ngượng ngùng nói: “Đại hoàng tử, chúng ta cũng nên trở về thôi, người xem, Phó chiêu hoa cũng tới chỗ này, sớm muộn gì nương nương cũng sẽ tìm tới đây.”

Vẻ mặt Vệ Khải Trinh hơi mất kiên nhẫn: “Các ngươi đều muốn chống lại bổn hoàng tử sao? Bổn hoàng tử là gì trong mắt các ngươi hả? Hôm nay khi phụ hoàng trách mắng ta trong thư phòng, e là trong lòng các ngươi cũng coi ta là trò cười đúng không?”

Tiểu Đồng Tử vội vã quỳ xuống, khóc nức nở nói: “Nô tài không dám, nô tài lớn lên cùng Đại hoàng tử, nô tài chỉ mong người gặp chuyện tốt mới đúng, sao có thể coi người là trò cười được.”

“Vậy thì sao? Ngươi tưởng bản hoàng tử không biết sao? Ngươi lớn lên cùng ta chính là vì mỗi ngày đều báo cáo ta đã làm gì cho mẫu phi ta, ta đã mười tuổi rồi, mẫu phi vẫn coi ta là trẻ con...” Vệ Khải Trân cười lạnh một tiếng: “Bây giờ ngươi mau đi nói cho mẫu phi biết ta trốn học đi, miễn cho buổi tối phải lén lút chạy tới chính điện.”

Tiểu Đồng Tử dập đầu liên tục, gần đây Đại hoàng tử bị hoàng thượng quở trách, tâm trạng luôn luôn không tốt, nhưng Lệ chiêu nghi lại trách hắn không phấn đấu cho mẹ mình.

Hôm nay hoàng thượng tự mình bắt được Đại hoàng tử đang nghịch ngợm trong thư phòng, trách mắng hắn ngay trước mặt Tam hoàng tử Vệ Khải Hiếu, một đứa trẻ không chịu được chuyện này, cũng không nuốt trôi cục tức như vậy, cho nên buổi chiều không muốn đi học nữa.

Tiểu Đồng Tử rất rõ ràng, đến lúc bị phạt thì chỉ có hắn ta chịu khổ mà thôi, vì vậy hắn ta mếu máo cầu xin: “Đại hoàng tử, chúng ta trở về đi, nếu người chịu nhận sai với chiêu nghi nương nương thì có gì không giải quyết được chứ? Chúng ta đã trốn nửa buổi học rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt đâu...”

Nhưng lúc này Vệ Khải Trân không nghe lọt tai, huống chi Tiểu Đồng Tử lại lấy Lệ chiêu nghi để tạo áp lực, vì vậy hắn càng tức giận hơn, đạp cho hắn ta một cái, bảo hắn mau cút đi. Tiểu Đồng Tử thấy tình thế không ổn lập tức nghe theo ý của Đại hoàng tử, ngoan ngoãn rời đi trước, chuẩn bị đi tới Trân Phụng cung mời Lệ chiêu nghi đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom