Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 21 BẢO VỆ CHỦ
CHƯƠNG 21: BẢO VỆ CHỦ
“Nô tỳ vẫn luôn ở bên cạnh tiểu chủ, tiểu chủ nhìn thấy Đại hoàng tử ngã xuống nước liền chạy tới, không nói hai lời đã nhảy xuống hồ, nếu tiểu chủ thật sự hại Đại hoàng tử thì hà tất phải liều mạng mình đi cứu người ấy, hoàng thượng, người nghĩ mà xem, nếu tiểu chủ đứng trên bờ, chỉ cần nói một câu mình không biết bơi, để nô tỳ hoặc thị vệ đại nhân đi cứu là được rồi, hoặc ngay từ đầu đã làm như không thấy, quay đầu bỏ đi, ai có thể đổ chuyện hoàng tử ngã xuống nước lên người tiểu chủ chứ.”
Diên Phượng lại nặng nề dập đầu: “Xin hoàng thượng người hãy minh giám, nô tỳ không biết nói dối, nói dối sẽ bị Lan Thu cô cô đánh, tiểu chủ thật sự chân thành tuyệt đối, bây giờ vẫn ướt sũng, sắc mặt cũng không tốt, đây không phải là chuyện có thể giả vờ được.”
Diên Phượng còn nhỏ tuổi, mấy câu nói này càng khẩn thiết hơn so với người lớn, đến cuối cùng còn nghẹn ngào, Vệ Cẩn Chân cũng có chút cảm động, nhìn về phía Thủy Tiên, nhưng Thủy Tiên chỉ bất đắc dĩ cười một cái rồi lắc đầu, ý bảo hoàng thượng đừng để tâm đến lời nói của Diên Phượng quá.
Mà trong lòng Mộ Huỳnh Phi lại nhẹ nhõm một chút, hắn vốn muốn nói đỡ cho Thủy Tiên, nhưng hắn là ngoại thần, lại tiếp xúc thân thể với Thủy Tiên, nếu quá lộ liễu e rằng sẽ mang đến càng nhiều phiền toái.
Châu Vũ Tâm thấy vẻ mặt hoàng thượng có chút khác thường, nhưng nàng ta vô cùng tin lời của Tiểu Đồng Tử, càng chắc chắn Phó Thủy Tiên đẩy Đại hoàng tử xuống nước lại giả làm người tốt, lập tức vô cùng khí thế mà nói: “Vậy thì đợi Khải Trân khỏe lại thần thiếp sẽ hỏi nó, đến lúc đó nếu thật sự chiêu hoa không tránh được liên can thì xin hoàng thượng công chính nghiêm minh.”
Vệ Cẩn Chân phất tay một cái, cố gắng kìm nén sự mất kiên nhẫn vào lòng: “Chuyện này là đương nhiên, nàng hãy về Trân Phụng cung trước, lát nữa trẫm sẽ đi thăm Khải Trân. Phó chiêu hoa đã cứu Khải Trân, trẫm đưa nàng ấy về Vị Ương cung trước, nàng chuẩn bị bữa tối đi.”
Vốn dĩ ánh mắt của Châu Vũ Tâm đã lạnh lùng, nghe thấy câu nói sau cùng thì hiểu ý hoàng đế là tối nay sẽ ở lại chỗ nàng ta, hiển nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều, nói chuyện cũng hòa hoãn hơn mấy phần: “Chiêu hoa về phải nấu chút nước gừng uống mới được, dù gì cũng là vì Khải Trân, nếu trúng khí lạnh rồi mắc phải bệnh gì, trong lòng bổn cung cũng áy náy không yên.”
Thủy Tiên cúi đầu hành lễ vạn phúc: “Đa tạ nương nương đã quan tâm.”
Châu Vũ Tâm liền dẫn người cung tiễn hoàng thượng, Vệ Cẩn Chân gật đầu, dẫn theo Thủy Tiên đi.
Dọc đường đi, Vệ Cẩn Chân lại càng quan tâm hơn, đặc biệt ban kiệu cho Thủy Tiên, nói sức khỏe nàng yếu, sắc mặt nhìn cũng không tốt.
Thủy Tiên từ chối không được đành phải nhận thánh ân, sau khi đến Vị Ương cung, chuyện Đại hoàng tử ngã xuống nước, Phó chiêu hoa cứu giúp đã truyền khắp hậu cung, Như phi nghe nói hoàng thượng giá lâm, biết trong chuyện này có uẩn khúc, cũng không đặc biệt đến Tương Phú điện, chỉ bảo Hương Đan ở bên cạnh đến hỏi thử.
Bên này Vệ Cẩn Chân vừa vào đến Tương Phú điện đã bảo Lan Thu mau chóng chuẩn bị nước nóng để Thủy Tiên ngâm mình, Thủy Tiên suy nghĩ một lúc, có chút bẽn lẽn nói: “Hoàng thượng, người có thể đợi tần thiếp một chút không? Lúc này tần thiếp không chịu nổi nước lạnh, nhưng có chuyện gấp muốn nói với hoàng thượng, người yên tâm, sẽ không làm lỡ bữa tối của chiêu nghi nương nương đâu, tần thiếp sẽ cố gắng tắm nhanh nhất.”
Vệ Cẩn Chân thấy buồn cười, đồng ý sẽ đợi nàng tắm xong, lại dặn dò thái y làm nhiệm vụ đến canh chừng ở Vị Ương cung, chiêu hoa tắm xong một cái là vào bắt mạch luôn.
Lúc này Thủy Tiên mới yên tâm nở nụ cười, đợi mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa, thái y bắt mạch xong nói chỉ là nhiễm lạnh một chút, ăn một ít đồ bổ là khỏe ngay, không có gì đáng ngại.
Vệ Cẩn Chân không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Mấy ngày này ngươi đều tới bắt mạch bình an cho chiêu hoa, trẫm thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, nếu có thuốc tốt hơn cũng bảo Ngự thiện phòng nấu đem tới.”
Vị thái y đó vội tuân chỉ, thấy hoàng đế không còn việc gì dặn dò nữa thì từ từ lui xuống.
Bên này Vệ Cẩn Chân liền hỏi: “Nàng giữ trẫm lại là có chuyện gì cấp bách muốn nói? Nếu không cấp bách, trẫm sẽ trị nàng tội khi quân.”
Thuỷ Tiên liếc hắn một cái, trên mặt đều là ý cười, có thể thấy không hề tức giận, nhưng nàng vẫn trịnh trọng hành lễ, Vệ Cẩn Chân rất kỳ quái, đỡ lấy nàng nói: “Đang yên đang lành hành lễ gì chứ? Bây giờ sức khỏe nàng đang yếu, cứ nói chuyện bình thường với trẫm là được rồi.”
“Hoàng thượng, tần thiếp đang thỉnh tội, vừa rồi ngay trước mặt Lệ chiêu nghi, tần thiếp có chuyện chưa nói.” Ánh mắt Thủy Tiên sáng ngời nhìn về phía Vệ Cẩn Chân, hy vọng hắn có thể tin mình một lần: “Đại hoàng tử không tự mình ngã xuống nước, mà là có người đẩy!”
Tay đỡ lấy Thủy Tiên siết lại, tuy Vệ Khải Trân trời sinh không thông minh, tư chất lại quá bình thường, nhưng đó cũng là con trưởng của Vệ Cẩn Chân, được gửi gắm kỳ vọng cực kỳ cao: “Là ai?”
Thủy Tiên lại lắc đầu, trong mắt cũng có chút thất vọng: “Bởi vì lúc đó tần thiếp đã đi xa, chỉ thoáng nhìn thấy trong lúc chơi đùa với Tú Minh và Diên Phượng các nàng, người đó không cao, mặc trang phục tiểu thái giám, nhưng không rõ là nam hay nữ, cũng không biết rốt cuộc là ai.”
Vệ Cẩn Chân trầm ngâm một lát mới trầm giọng nói: “Nàng làm rất đúng, nếu vừa rồi nói ra, Lệ chiêu nghi sẽ náo loạn đến trời long đất lở, cho dù là ai mưu hại hoàng tử, nếu truyền ra ngoài đều khiến người trong thiên hạ cười nhạo, mặt mũi của hoàng thất cũng chẳng còn, chuyện này trẫm sẽ điều tra.” Ngừng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Thủy Tiên, trẫm phải cảm ơn nàng.”
Phó Thủy Tiên cười nhạt, nắm tay hoàng đế, dịu dàng nói: “Hoàng thượng bằng lòng tin tưởng tần thiếp, thế là đủ rồi.”
Trong lòng Vệ Cẩn Chân cũng mềm dịu đi, hắn cầm lấy tay Thủy Tiên, bộ dạng mềm yếu không xương khiến trong lòng hắn rung động, cuối cùng hắn cũng nuông chiều mà nói: “Hôm nay nàng cũng bị kinh sợ rồi, hai hôm nay trẫm rảnh rỗi là sẽ đến thăm nàng, bữa tối dùng một chút cơm canh dễ tiêu, tốt cho sức khỏe.”
Thủy Tiên “Vâng” một tiếng, biết Vệ Cẩn Chân muốn đến cung Trân Phụng thăm Đại hoàng tử cũng không giữ chân nữa, đứng dậy tiễn đi, tình ý trong mắt giống như có thể nhỏ ra, chẳng biết tại sao Vệ Cẩn Chân còn có mấy phần lưu luyến, nhưng miệng vàng lời ngọc đã hứa hẹn với Lệ chiêu nghi, hắn lại nhẹ nhàng ôm Phó Thủy Tiên một cái, rồi mới sải bước ra khỏi Tương Phú điện.
Thủy Tiên lặng lẽ nhìn hắn rời đi mới xoay người quay lại phòng của mình.
Lan Thu và Tiểu Thuận Tử vội vàng chạy tới, vừa rồi hoàng thượng ở đây, bọn họ lo lắng cho tiểu chủ nhưng chỉ có thể tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Tú Minh.
Lúc này Lan Thu nhìn tiểu chủ từ trên xuống dưới đúng là không có chuyện gì mới bắt đầu quở trách Diên Phượng không hiểu chuyện, khiến tiểu chủ rơi vào nguy hiểm. Thủy Tiên muốn ngăn cản, Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tiểu chủ, chuyện này đúng là lỗi của Diên Phượng, Tú Minh tỷ tỷ đi gọi người, Diên Phượng có liều mạng cũng phải ngăn người nhảy xuống hồ chứ. Nô tài không đi theo tiểu chủ, nghĩ lại mà cũng có chút sợ.”
Thủy Tiên bất đắc dĩ cười cười, nhưng đây là bổn phận của Lan Thu, nàng không thể ngăn Lan Thu làm mất mặt nàng ấy được, mãi đến khi Diên Phượng bị nói đến hai mắt ngấn lệ quỳ xuống nhận lỗi, Thủy Tiên mới nói: “Lời nên nói Lan Thu đã nói rồi, trong lòng em cẩn thận ghi nhớ mới được, nhưng sau đó sao em lại nói với hoàng thượng những lời này? Cũng không sợ hoàng thượng phạt em thật nặng sao.”
Diên Phượng nghẹn ngào nói: “Nô tỳ thật sự không thể nhìn nổi, tấm lòng của tiểu chủ tốt như vậy mà lại bị người khác nói xấu.”
Thủy Tiên vẫy tay với nàng ấy: “Em qua đây.” Sau đó giữ lấy tay nàng ấy trấn an: “Lời của Lan Thu không sai, em nên bị phạt, nhưng sau đó em đã trung thành bảo vệ ta, ta rất cảm kích, từ trước tới giờ ta thưởng phạt rõ ràng, lát nữa muộn chút ta bảo Tú Minh gói chút đồ thưởng cho em.”
“Nô tỳ vẫn luôn ở bên cạnh tiểu chủ, tiểu chủ nhìn thấy Đại hoàng tử ngã xuống nước liền chạy tới, không nói hai lời đã nhảy xuống hồ, nếu tiểu chủ thật sự hại Đại hoàng tử thì hà tất phải liều mạng mình đi cứu người ấy, hoàng thượng, người nghĩ mà xem, nếu tiểu chủ đứng trên bờ, chỉ cần nói một câu mình không biết bơi, để nô tỳ hoặc thị vệ đại nhân đi cứu là được rồi, hoặc ngay từ đầu đã làm như không thấy, quay đầu bỏ đi, ai có thể đổ chuyện hoàng tử ngã xuống nước lên người tiểu chủ chứ.”
Diên Phượng lại nặng nề dập đầu: “Xin hoàng thượng người hãy minh giám, nô tỳ không biết nói dối, nói dối sẽ bị Lan Thu cô cô đánh, tiểu chủ thật sự chân thành tuyệt đối, bây giờ vẫn ướt sũng, sắc mặt cũng không tốt, đây không phải là chuyện có thể giả vờ được.”
Diên Phượng còn nhỏ tuổi, mấy câu nói này càng khẩn thiết hơn so với người lớn, đến cuối cùng còn nghẹn ngào, Vệ Cẩn Chân cũng có chút cảm động, nhìn về phía Thủy Tiên, nhưng Thủy Tiên chỉ bất đắc dĩ cười một cái rồi lắc đầu, ý bảo hoàng thượng đừng để tâm đến lời nói của Diên Phượng quá.
Mà trong lòng Mộ Huỳnh Phi lại nhẹ nhõm một chút, hắn vốn muốn nói đỡ cho Thủy Tiên, nhưng hắn là ngoại thần, lại tiếp xúc thân thể với Thủy Tiên, nếu quá lộ liễu e rằng sẽ mang đến càng nhiều phiền toái.
Châu Vũ Tâm thấy vẻ mặt hoàng thượng có chút khác thường, nhưng nàng ta vô cùng tin lời của Tiểu Đồng Tử, càng chắc chắn Phó Thủy Tiên đẩy Đại hoàng tử xuống nước lại giả làm người tốt, lập tức vô cùng khí thế mà nói: “Vậy thì đợi Khải Trân khỏe lại thần thiếp sẽ hỏi nó, đến lúc đó nếu thật sự chiêu hoa không tránh được liên can thì xin hoàng thượng công chính nghiêm minh.”
Vệ Cẩn Chân phất tay một cái, cố gắng kìm nén sự mất kiên nhẫn vào lòng: “Chuyện này là đương nhiên, nàng hãy về Trân Phụng cung trước, lát nữa trẫm sẽ đi thăm Khải Trân. Phó chiêu hoa đã cứu Khải Trân, trẫm đưa nàng ấy về Vị Ương cung trước, nàng chuẩn bị bữa tối đi.”
Vốn dĩ ánh mắt của Châu Vũ Tâm đã lạnh lùng, nghe thấy câu nói sau cùng thì hiểu ý hoàng đế là tối nay sẽ ở lại chỗ nàng ta, hiển nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều, nói chuyện cũng hòa hoãn hơn mấy phần: “Chiêu hoa về phải nấu chút nước gừng uống mới được, dù gì cũng là vì Khải Trân, nếu trúng khí lạnh rồi mắc phải bệnh gì, trong lòng bổn cung cũng áy náy không yên.”
Thủy Tiên cúi đầu hành lễ vạn phúc: “Đa tạ nương nương đã quan tâm.”
Châu Vũ Tâm liền dẫn người cung tiễn hoàng thượng, Vệ Cẩn Chân gật đầu, dẫn theo Thủy Tiên đi.
Dọc đường đi, Vệ Cẩn Chân lại càng quan tâm hơn, đặc biệt ban kiệu cho Thủy Tiên, nói sức khỏe nàng yếu, sắc mặt nhìn cũng không tốt.
Thủy Tiên từ chối không được đành phải nhận thánh ân, sau khi đến Vị Ương cung, chuyện Đại hoàng tử ngã xuống nước, Phó chiêu hoa cứu giúp đã truyền khắp hậu cung, Như phi nghe nói hoàng thượng giá lâm, biết trong chuyện này có uẩn khúc, cũng không đặc biệt đến Tương Phú điện, chỉ bảo Hương Đan ở bên cạnh đến hỏi thử.
Bên này Vệ Cẩn Chân vừa vào đến Tương Phú điện đã bảo Lan Thu mau chóng chuẩn bị nước nóng để Thủy Tiên ngâm mình, Thủy Tiên suy nghĩ một lúc, có chút bẽn lẽn nói: “Hoàng thượng, người có thể đợi tần thiếp một chút không? Lúc này tần thiếp không chịu nổi nước lạnh, nhưng có chuyện gấp muốn nói với hoàng thượng, người yên tâm, sẽ không làm lỡ bữa tối của chiêu nghi nương nương đâu, tần thiếp sẽ cố gắng tắm nhanh nhất.”
Vệ Cẩn Chân thấy buồn cười, đồng ý sẽ đợi nàng tắm xong, lại dặn dò thái y làm nhiệm vụ đến canh chừng ở Vị Ương cung, chiêu hoa tắm xong một cái là vào bắt mạch luôn.
Lúc này Thủy Tiên mới yên tâm nở nụ cười, đợi mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa, thái y bắt mạch xong nói chỉ là nhiễm lạnh một chút, ăn một ít đồ bổ là khỏe ngay, không có gì đáng ngại.
Vệ Cẩn Chân không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Mấy ngày này ngươi đều tới bắt mạch bình an cho chiêu hoa, trẫm thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, nếu có thuốc tốt hơn cũng bảo Ngự thiện phòng nấu đem tới.”
Vị thái y đó vội tuân chỉ, thấy hoàng đế không còn việc gì dặn dò nữa thì từ từ lui xuống.
Bên này Vệ Cẩn Chân liền hỏi: “Nàng giữ trẫm lại là có chuyện gì cấp bách muốn nói? Nếu không cấp bách, trẫm sẽ trị nàng tội khi quân.”
Thuỷ Tiên liếc hắn một cái, trên mặt đều là ý cười, có thể thấy không hề tức giận, nhưng nàng vẫn trịnh trọng hành lễ, Vệ Cẩn Chân rất kỳ quái, đỡ lấy nàng nói: “Đang yên đang lành hành lễ gì chứ? Bây giờ sức khỏe nàng đang yếu, cứ nói chuyện bình thường với trẫm là được rồi.”
“Hoàng thượng, tần thiếp đang thỉnh tội, vừa rồi ngay trước mặt Lệ chiêu nghi, tần thiếp có chuyện chưa nói.” Ánh mắt Thủy Tiên sáng ngời nhìn về phía Vệ Cẩn Chân, hy vọng hắn có thể tin mình một lần: “Đại hoàng tử không tự mình ngã xuống nước, mà là có người đẩy!”
Tay đỡ lấy Thủy Tiên siết lại, tuy Vệ Khải Trân trời sinh không thông minh, tư chất lại quá bình thường, nhưng đó cũng là con trưởng của Vệ Cẩn Chân, được gửi gắm kỳ vọng cực kỳ cao: “Là ai?”
Thủy Tiên lại lắc đầu, trong mắt cũng có chút thất vọng: “Bởi vì lúc đó tần thiếp đã đi xa, chỉ thoáng nhìn thấy trong lúc chơi đùa với Tú Minh và Diên Phượng các nàng, người đó không cao, mặc trang phục tiểu thái giám, nhưng không rõ là nam hay nữ, cũng không biết rốt cuộc là ai.”
Vệ Cẩn Chân trầm ngâm một lát mới trầm giọng nói: “Nàng làm rất đúng, nếu vừa rồi nói ra, Lệ chiêu nghi sẽ náo loạn đến trời long đất lở, cho dù là ai mưu hại hoàng tử, nếu truyền ra ngoài đều khiến người trong thiên hạ cười nhạo, mặt mũi của hoàng thất cũng chẳng còn, chuyện này trẫm sẽ điều tra.” Ngừng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Thủy Tiên, trẫm phải cảm ơn nàng.”
Phó Thủy Tiên cười nhạt, nắm tay hoàng đế, dịu dàng nói: “Hoàng thượng bằng lòng tin tưởng tần thiếp, thế là đủ rồi.”
Trong lòng Vệ Cẩn Chân cũng mềm dịu đi, hắn cầm lấy tay Thủy Tiên, bộ dạng mềm yếu không xương khiến trong lòng hắn rung động, cuối cùng hắn cũng nuông chiều mà nói: “Hôm nay nàng cũng bị kinh sợ rồi, hai hôm nay trẫm rảnh rỗi là sẽ đến thăm nàng, bữa tối dùng một chút cơm canh dễ tiêu, tốt cho sức khỏe.”
Thủy Tiên “Vâng” một tiếng, biết Vệ Cẩn Chân muốn đến cung Trân Phụng thăm Đại hoàng tử cũng không giữ chân nữa, đứng dậy tiễn đi, tình ý trong mắt giống như có thể nhỏ ra, chẳng biết tại sao Vệ Cẩn Chân còn có mấy phần lưu luyến, nhưng miệng vàng lời ngọc đã hứa hẹn với Lệ chiêu nghi, hắn lại nhẹ nhàng ôm Phó Thủy Tiên một cái, rồi mới sải bước ra khỏi Tương Phú điện.
Thủy Tiên lặng lẽ nhìn hắn rời đi mới xoay người quay lại phòng của mình.
Lan Thu và Tiểu Thuận Tử vội vàng chạy tới, vừa rồi hoàng thượng ở đây, bọn họ lo lắng cho tiểu chủ nhưng chỉ có thể tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Tú Minh.
Lúc này Lan Thu nhìn tiểu chủ từ trên xuống dưới đúng là không có chuyện gì mới bắt đầu quở trách Diên Phượng không hiểu chuyện, khiến tiểu chủ rơi vào nguy hiểm. Thủy Tiên muốn ngăn cản, Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tiểu chủ, chuyện này đúng là lỗi của Diên Phượng, Tú Minh tỷ tỷ đi gọi người, Diên Phượng có liều mạng cũng phải ngăn người nhảy xuống hồ chứ. Nô tài không đi theo tiểu chủ, nghĩ lại mà cũng có chút sợ.”
Thủy Tiên bất đắc dĩ cười cười, nhưng đây là bổn phận của Lan Thu, nàng không thể ngăn Lan Thu làm mất mặt nàng ấy được, mãi đến khi Diên Phượng bị nói đến hai mắt ngấn lệ quỳ xuống nhận lỗi, Thủy Tiên mới nói: “Lời nên nói Lan Thu đã nói rồi, trong lòng em cẩn thận ghi nhớ mới được, nhưng sau đó sao em lại nói với hoàng thượng những lời này? Cũng không sợ hoàng thượng phạt em thật nặng sao.”
Diên Phượng nghẹn ngào nói: “Nô tỳ thật sự không thể nhìn nổi, tấm lòng của tiểu chủ tốt như vậy mà lại bị người khác nói xấu.”
Thủy Tiên vẫy tay với nàng ấy: “Em qua đây.” Sau đó giữ lấy tay nàng ấy trấn an: “Lời của Lan Thu không sai, em nên bị phạt, nhưng sau đó em đã trung thành bảo vệ ta, ta rất cảm kích, từ trước tới giờ ta thưởng phạt rõ ràng, lát nữa muộn chút ta bảo Tú Minh gói chút đồ thưởng cho em.”