Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 24 CẤM TÚC
CHƯƠNG 24: CẤM TÚC
Vũ Yên vốn là người thận trọng, chưa từng một mình đối mặt với chuyện như thế này, nhất thời hoảng loạn nên nói không lựa lời: “Không phải chính nương nương cũng đến đây sao? Vậy xin hỏi nương nương đến đây làm gì? Vừa rồi tần thiếp đã giải thích là đến hái hoa quế, nhưng nương nương nhất quyết không tin.”
Lời này đâm đúng vào tim đen của Uyển tần, chỉ một thoáng, trên mặt thoắt đỏ thoắt tái rất đẹp, nàng ta đường đường là mẹ ruột của Nhị công chúa, lại muốn dựa vào tranh sủng để gặp gỡ hoàng thượng, truyền ra ngoài cả cung điện sẽ chê cười: “Được lắm, bổn cung thấy Mạnh mỹ nhân ở bên Phó uyển nghi lâu ngày, không chỉ học được cách quyến rũ người khác, còn học được kiểu mồm miệng lanh lợi.”
Vũ Yên nghe thấy nhắc tới Phó Thủy Tiên, lúc này mới yếu thế, nhỏ giọng nói: “Tần thiếp không dám.” Nhưng nói gì cũng không muốn hành vạn phúc với Uyển tần nữa.
Uyển tần cất giọng nói: “Một mỹ nhân thất phẩm nho nhỏ, ỷ vào mới tiến cung một tháng đã được chọn thẻ, lại có Phó uyển nghi làm chỗ dựa đã dám tranh luận với tần chính tam phẩm như bổn cung, Mạnh mỹ nhân, gan ngươi không nhỏ nhỉ.”
Tay Mạnh Vũ Yên để hai bên nắm chặt lại, cúi đầu không nói nữa.
Uyển tần thấy nàng ấy không dám lên tiếng, cười lạnh dặn dò: “Mai Nhi, Mạnh mỹ nhân không kính cung tần cấp trên, theo chế độ của hậu cung thì phải phạt nàng ta thế nào?”
Mai Nhi cung kính nói: “Bẩm nương nương, theo chế độ thì nên vả miệng mười lần để răn đe, nhưng ngày mai là sinh nhật của hoàng quý phi rồi, nếu vả miệng, đi mừng sinh nhật với gương mặt bị sưng, e là hoàng quý phi sẽ hỏi ạ.”
“Nếu mặt sẽ sưng thì ngày mai không đi cũng được, tránh cho bộ dạng kỳ quái dọa hoàng quý phi. Mai Nhi, ngươi còn đứng đó làm gì.” Bùi Uyển Tú nghiêm chỉnh bình tĩnh nói.
Mai Nhi đáp lại “Vâng”, đến trước mặt Vũ Yên nói: “Tay của nô tỳ không biết nặng nhẹ, mong Mạnh mỹ nhân cố gắng chịu.”
Toàn thân Mạnh Vũ Yên run lên, không biết là sợ hay tức, nhưng Mai Nhi lại nói tiếp một câu: “Mạnh mỹ nhân, lúc chịu phạt phải quỳ, ma ma trong cung không dạy người sao? Hay ý người là còn phải bắt nô tỳ đỡ người quỳ xuống?”
Vũ Yên bỗng ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ, nhưng lại nói lớn tiếng: “Tần thiếp không có tội, vì sao phải chịu phạt.”
Bùi Uyển Tú cười, sự không đắc ý rất nhiều năm trong cung hóa thành sự độc ác viết cả lên mặt: “Lớn tiếng ồn ào trong cấm cung, tội thêm một bậc, vả hai mươi cái.”
Xưa nay Mai Nhi và chủ tử quen hoành hành ngang ngược, lúc này cũng cười ấn bả vai Mạnh Vũ Yên: “Tiểu chủ, theo nô tỳ người hãy quỳ xuống đi, dễ chịu phạt hơn, chủ tử của chúng ta cũng không rảnh ở đây dông dài với người.”
“Hình phạt này của Uyển tần e là sắp vượt qua trẫm rồi!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên ở gần đó, theo sau chính là câu nói “Hoàng thượng giá lâm” của Triệu công công, Bùi Uyển Tú kinh hãi, vội vàng xoay người hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.” Mạnh Vũ Yên lại như nghe thấy tiếng trời, nước mắt gắng gượng chớp mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Vệ Cẩn Chân bước vội tới, đỡ Mạnh Vũ Yên ở phía sau dậy trước, ý bảo nàng lấy khăn lau sạch nước mắt rồi mới dửng dưng nói với chủ tớ Uyển tần: “Bình thân đi.”
Bùi Uyển Tú chửi mắng Mạnh Vũ Yên đã quên mất tin tức có được rằng mấy hôm nay hoàng thượng thường đến chỗ này, tuy thường ngày nàng ta hống hách ngang ngạnh, nhưng chưa bao giờ náo loạn đến trước mặt hoàng đế, bộ dạng đều cẩn thận khép nép.
Nhưng hay đến bờ sông sao có thể không ướt giày, lúc này Vệ Cẩn Chân bảo Triệu Hoàn đừng lên tiếng, trốn sau cây hoa quế theo dõi toàn bộ quá trình.
Bùi Uyển Tú nào biết nhiều như vậy, chỉ có thể bình ổn trong lòng mà diễn kịch, lập tức đổi sang vẻ mặt lã chã muốn khóc, thấp giọng nói: “Hoàng thượng đến rồi, bây giờ đến cả một mỹ nhân thất phẩm cũng có thể tùy ý, tùy ý bắt nạt thần thiếp rồi.”
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, Uyển tần là một mỹ nhân mà lúc hơn hai mươi tuổi hắn rất thích, khi đó Uyển tần xinh đẹp động lòng người, lại không giống với những tiểu thư khuê các khác, trong sự hăng hái khoa trương lộ ra sự đáng yêu. Nhưng theo độ tuổi tăng lên, lại có người tao nhã thanh cao như Nhã dung hoa lọt vào mắt hắn, hắn dần dần lạnh nhạt với Uyển tần.
Cũng bắt đầu từ lúc Bùi Uyển Tú mang thai Nhị công chúa liền trở nên lo được lo mất, muốn tranh sủng nhưng lại dùng sai cách, khiến Vệ Cẩn Chân chán ghét, vì vậy sinh Nhị công chúa xong được phong tần cũng chỉ là tùy ý chọn một chữ trong tên nàng ta làm phong hiệu, chưa từng nghĩ sau đó Bùi Uyển Tú càng ngày càng tệ hơn, càng lúc càng hống hách hơn ở trong cung.
“Trẫm lại không thấy Mạnh mỹ nhân bắt nạt nàng, mà là nàng vừa tới đã chỉ bậy chỗ sai của Mạnh mỹ nhân.” Niệm tình Nhị công chúa, Vệ Cẩn Chân không muốn quá khắc nghiệt, nhưng cũng không thể để nàng ta tiếp tục làm mưa làm gió: “Thân ở tần vị lại dùng hai chữ “quyến rũ” tùy tiện đặt ở khóe miệng, ra thể thống gì nữa?”
Bùi Uyển Tú không chịu nổi lời này, lập tức quỳ xuống, dùng khăn lau khóe mắt: “Hoàng thượng, là thần thiếp không tôn trọng, mong hoàng thượng thứ tội. Nhưng hoa ở trong cung vốn đã được định sẵn sẽ dùng vào việc gì, Mạnh mỹ nhân muốn có thì hỏi Nội Vụ phủ đưa tới một ít là được, nàng ta lại đặc biệt đến đây đích thân hái, không phải chính là để gặp hoàng thượng sao? Thần thiếp thật sự không thuận mắt với cách tranh sủng như vậy nên mới nói mấy câu.”
Vệ Cẩn Chân nheo mắt, nghĩ tới một chuyện hỏi: “Chuyện thời gian này trẫm hay đến đây ngắm hoa quế, hình như Uyển tần biết rất rõ thì phải? Không biết là ai truyền tin cho nàng?”
Bùi Uyển Tú càng sợ hãi, có thế nào nàng ta cũng không ngờ tố cáo lại thành tự tố cáo mình, thăm dò thánh giá không phải là chuyện mà bổn phận cung tần nên làm, hoàng đế cũng kiêng kỵ người bên cạnh có quá nhiều liên hệ với phi tần, lần này Bùi Uyển Tú ấp a ấp úng, rất lâu mới nói: “Thần thiếp cũng chỉ tình cờ nghe thấy.”
Vệ Cẩn Chân phất tay, nghiêm nghị nói: “Nàng cũng là người sắp ba mươi rồi, rất nhiều chuyện bản thân mình phải rõ là nên làm hay không nên làm, phải luôn ghi nhớ nàng là mặt mũi của Mẫn Cát, đứng dậy đi.”
Bùi Uyển Tú im lặng đứng dậy, không dám tiếp tục khích bác ly gián nữa, chỉ cúi đầu lẳng lặng nghe.
“Thân ở tần vị, nàng giữ chút thể diện thì không ai dám không tôn trọng nàng, nửa tháng này nàng hãy ở Cam Thiển cung suy nghĩ lại bản thân, trừ buổi sinh nhật của hoàng quý phi ra, những lúc khác không được ra ngoài.”
“Hoàng thượng!” Bùi Uyển Tú không thể tin, sự việc lại biến tướng thành cấm túc nàng ta, chỉ là nể mặt Mẫn Cát nên mới nói dễ nghe một chút, nửa tháng, nàng ta vốn đã không được sủng ái, nếu còn không lộ diện e là hoàng đế cũng sẽ quên mất nàng ta.
Nhưng Vệ Cẩn Chân luôn có tính cách nói một là một nói hai là hai, tĩnh lặng trầm giọng nói: “Về đi.”
Bùi Uyển Tú căm hận liếc nhìn Mạnh Vũ Yên, Mai Nhi đỡ nàng ta đứng dậy, đang định cáo lui thì Vệ Cẩn Chân đột nhiên lên tiếng: “Trẫm biết cung nữ Mai Nhi này của nàng cũng gần như được coi là chủ tử Cam Thiển cung, nàng ở bên ta nhiều năm, thích dùng ai trẫm không muốn so đo, nhưng nàng cũng nên dạy dỗ cho tốt, đừng suốt ngày làm mưa làm gió.”
Bùi Uyển Tú thì cũng bình thường nhưng có khi nào Mai Nhi nhìn thấy thiên uy cỡ này đâu, chân nàng ta mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống, lúc này quỳ dưới đất run rẩy, xin hoàng thượng thứ tội.
Mạnh Vũ Yên không ngờ hoàng thượng vẫn luôn ở bên cạnh, trước mắt một người là hoàng thượng, một người là tần, nào có chỗ cho nàng ấy nói chuyện, chỉ có thể im lặng. Ai ngờ hoàng thượng còn chẳng thèm nhìn Mai Nhi, quay lại nói với nàng ấy: “Đi thôi, trẫm đưa nàng về Linh Lương hiên.”
Tuy Vũ Yên đã gặp Vệ Cẩn Chân rất nhiều lần, Vệ Cẩn Chân cũng rất dịu dàng với nàng ấy, nhưng lần này có thể vì nàng ấy mà trách phạt Uyển tần là chuyện vạn lần không ngờ tới.
Thần tử của Đại Thuận e sợ tội danh sủng thiếp diệt thê, hoàng thượng cũng không ngoại lệ, hậu cung trật tự mới có thể thái bình, nàng ấy kém Uyển tần nhiều bậc như vậy, lần này Vệ Cẩn Chân lại đứng về phía nàng ấy.
Mạnh Vũ Yên có chút cảm động, trong cung này, ngoài Phó Thủy Tiên ra chỉ có hoàng thượng đối tốt với nàng ấy.
Dọc đường đi Vệ Cẩn Chân đều dịu dàng nói chuyện với Mạnh Vũ Yên, còn an ủi nàng ấy: “Hôm nay nàng chịu ấm ức rồi, đợi lát nữa trẫm bảo Triệu Hoàn hái ít hoa quế đẹp đem đến Linh Lương hiên, nàng không cần phải chạy một chuyến xa xôi như vậy nữa.”
Trên mặt Vũ Yên đều là sự vui mừng và cảm động, sắc đỏ trên gương mặt trong sáng vẫn chưa rút đi, nhỏ giọng nói: “Tần thiếp, tần thiếp tạ ân điển hoàng thượng.”
Vệ Cẩn Chân cười nói: “Thế này tính là ân điển gì chứ, nàng cứ ngoan ngoãn, sau này còn có nhiều lúc tạ ơn.”
Từ khi Mạnh Vũ Yên bắt đầu hầu hạ, Vệ Cẩn Chân cũng đã rất yên mến, nữ tử xung quanh hắn có hơn phân nửa là xuất thân cao quý, rất hiểu lễ tiết lại vô cùng biết điều, mấy ngự nữ thái nữ lại xuất thân thấp kém, lại chẳng thú vị gì, có một Khương ngự nữ nhìn cũng khá được, nhưng gương mặt lại sắc nét khiến Vệ Cẩn Chân không thích.
Mạnh Vũ Yên thì khác, lần đầu thị tẩm trông cũng có vẻ cẩn thận nhút nhát, còn không cẩn thận làm vỡ chén trà, Vệ Cẩn Chân cố ý nghiêm mặt quở trách, rõ ràng sợ đến mức co rúm người lại, còn không quên nói một câu: “Hoàng thượng, người, người đứng sang bên cạnh một chút, ngộ nhỡ mảnh vỡ cắm vào thì sao.”
Tuy Uyển tần luôn miệng nói Mạnh Vũ Yên mượn cớ hái hoa quế để đến gần hoàng thượng, nhưng trong lòng Vệ Cẩn Chân vẫn rõ, với người có ít mối quan hệ như Mạnh Vũ Yên, đi đâu để thăm dò hành tung của hoàng thượng chứ, tuy có quan hệ tốt với Phó Thủy Tiên, nhưng một tháng này cũng không thấy người của Tương Phú điện ở Vị Ương cung có động tĩnh gì.
Trước mắt mọi việc trên triều của Vệ Cẩn Chân đều suôn sẻ, từ lâu đã không phải thiếu niên khoa trương như hồi mới đăng cơ, cơ thể nhỏ bé như chú chim của nữ tử nép vào người càng chứng tỏ hắn nắm càn khôn trong tay, lúc này hắn rất thích bộ dạng yếu đuối của Mạnh Vũ Yên, ít nhiều thì Uyển tần cũng là người bên gối Vệ Cẩn Chân mấy năm, nàng ta ghét Mạnh Vũ Yên cũng là vì nàng ta nhìn rõ vài phẩn.
Hôm nay hoàng thượng đến Linh Lương hiên rồi không trở ra nữa, ngay cả bữa tối cũng chuyển qua ăn cùng Mạnh Vũ Yên, bên cạnh đó chuyện Uyển tần bị cấm túc truyền khắp hậu cung, Mạnh mỹ nhân gần như trở thành tân sủng của hoàng thượng, tuy danh tiếng không bằng Nhã dung hoa, nhưng cũng là số một trong những người mới.
Thủy Tiên rất vui, lúc trước nàng đã đoán được có lẽ cô gái như Vũ Yên sẽ được hoàng thượng yêu thích, như vậy hai người ở trong cung nâng đỡ lẫn nhau cũng sẽ dễ dàng hơn chút. Mà trong lòng Thủy Tiên đắn đo nhất chính là người đã đẩy Đại hoàng tử ngã xuống nước kia.
Theo lý thì thủ đoạn của Vệ Cẩn Chân nghiêm ngặt và nhanh chóng, chỉ cần kiểm tra những người từng đi qua hồ Chân Lam là có thể điều tra ra ngay, nhưng đã một ngày rồi cũng không có động tĩnh gì.
Mà ngày mai là sinh nhật của hoàng quý phi, nghe nói hoàng thượng đặc biệt tìm một đoàn hát kịch nổi tiếng trong kinh thành, tổ chức sinh nhật cho Lư Dĩnh Chi, mệt mỏi cả nửa ngày, sẽ càng không điều tra chuyện hoàng tử ngã xuống nước.
Thủy Tiên có chút than thở, nếu con của nhà bình thường ngã xuống nước, không biết phụ mẫu sẽ đau lòng đến mức nào, liều mạng cũng phải đòi một lời giải thích. Đến nhà thiên tử, cơm ngon áo đẹp thì có, nhưng vì vẻ yên ổn bề ngoài của hậu cung và ghi chép trong sách sử nên mãi mãi không thể điều tra công khai.
Vũ Yên vốn là người thận trọng, chưa từng một mình đối mặt với chuyện như thế này, nhất thời hoảng loạn nên nói không lựa lời: “Không phải chính nương nương cũng đến đây sao? Vậy xin hỏi nương nương đến đây làm gì? Vừa rồi tần thiếp đã giải thích là đến hái hoa quế, nhưng nương nương nhất quyết không tin.”
Lời này đâm đúng vào tim đen của Uyển tần, chỉ một thoáng, trên mặt thoắt đỏ thoắt tái rất đẹp, nàng ta đường đường là mẹ ruột của Nhị công chúa, lại muốn dựa vào tranh sủng để gặp gỡ hoàng thượng, truyền ra ngoài cả cung điện sẽ chê cười: “Được lắm, bổn cung thấy Mạnh mỹ nhân ở bên Phó uyển nghi lâu ngày, không chỉ học được cách quyến rũ người khác, còn học được kiểu mồm miệng lanh lợi.”
Vũ Yên nghe thấy nhắc tới Phó Thủy Tiên, lúc này mới yếu thế, nhỏ giọng nói: “Tần thiếp không dám.” Nhưng nói gì cũng không muốn hành vạn phúc với Uyển tần nữa.
Uyển tần cất giọng nói: “Một mỹ nhân thất phẩm nho nhỏ, ỷ vào mới tiến cung một tháng đã được chọn thẻ, lại có Phó uyển nghi làm chỗ dựa đã dám tranh luận với tần chính tam phẩm như bổn cung, Mạnh mỹ nhân, gan ngươi không nhỏ nhỉ.”
Tay Mạnh Vũ Yên để hai bên nắm chặt lại, cúi đầu không nói nữa.
Uyển tần thấy nàng ấy không dám lên tiếng, cười lạnh dặn dò: “Mai Nhi, Mạnh mỹ nhân không kính cung tần cấp trên, theo chế độ của hậu cung thì phải phạt nàng ta thế nào?”
Mai Nhi cung kính nói: “Bẩm nương nương, theo chế độ thì nên vả miệng mười lần để răn đe, nhưng ngày mai là sinh nhật của hoàng quý phi rồi, nếu vả miệng, đi mừng sinh nhật với gương mặt bị sưng, e là hoàng quý phi sẽ hỏi ạ.”
“Nếu mặt sẽ sưng thì ngày mai không đi cũng được, tránh cho bộ dạng kỳ quái dọa hoàng quý phi. Mai Nhi, ngươi còn đứng đó làm gì.” Bùi Uyển Tú nghiêm chỉnh bình tĩnh nói.
Mai Nhi đáp lại “Vâng”, đến trước mặt Vũ Yên nói: “Tay của nô tỳ không biết nặng nhẹ, mong Mạnh mỹ nhân cố gắng chịu.”
Toàn thân Mạnh Vũ Yên run lên, không biết là sợ hay tức, nhưng Mai Nhi lại nói tiếp một câu: “Mạnh mỹ nhân, lúc chịu phạt phải quỳ, ma ma trong cung không dạy người sao? Hay ý người là còn phải bắt nô tỳ đỡ người quỳ xuống?”
Vũ Yên bỗng ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ, nhưng lại nói lớn tiếng: “Tần thiếp không có tội, vì sao phải chịu phạt.”
Bùi Uyển Tú cười, sự không đắc ý rất nhiều năm trong cung hóa thành sự độc ác viết cả lên mặt: “Lớn tiếng ồn ào trong cấm cung, tội thêm một bậc, vả hai mươi cái.”
Xưa nay Mai Nhi và chủ tử quen hoành hành ngang ngược, lúc này cũng cười ấn bả vai Mạnh Vũ Yên: “Tiểu chủ, theo nô tỳ người hãy quỳ xuống đi, dễ chịu phạt hơn, chủ tử của chúng ta cũng không rảnh ở đây dông dài với người.”
“Hình phạt này của Uyển tần e là sắp vượt qua trẫm rồi!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên ở gần đó, theo sau chính là câu nói “Hoàng thượng giá lâm” của Triệu công công, Bùi Uyển Tú kinh hãi, vội vàng xoay người hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.” Mạnh Vũ Yên lại như nghe thấy tiếng trời, nước mắt gắng gượng chớp mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Vệ Cẩn Chân bước vội tới, đỡ Mạnh Vũ Yên ở phía sau dậy trước, ý bảo nàng lấy khăn lau sạch nước mắt rồi mới dửng dưng nói với chủ tớ Uyển tần: “Bình thân đi.”
Bùi Uyển Tú chửi mắng Mạnh Vũ Yên đã quên mất tin tức có được rằng mấy hôm nay hoàng thượng thường đến chỗ này, tuy thường ngày nàng ta hống hách ngang ngạnh, nhưng chưa bao giờ náo loạn đến trước mặt hoàng đế, bộ dạng đều cẩn thận khép nép.
Nhưng hay đến bờ sông sao có thể không ướt giày, lúc này Vệ Cẩn Chân bảo Triệu Hoàn đừng lên tiếng, trốn sau cây hoa quế theo dõi toàn bộ quá trình.
Bùi Uyển Tú nào biết nhiều như vậy, chỉ có thể bình ổn trong lòng mà diễn kịch, lập tức đổi sang vẻ mặt lã chã muốn khóc, thấp giọng nói: “Hoàng thượng đến rồi, bây giờ đến cả một mỹ nhân thất phẩm cũng có thể tùy ý, tùy ý bắt nạt thần thiếp rồi.”
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, Uyển tần là một mỹ nhân mà lúc hơn hai mươi tuổi hắn rất thích, khi đó Uyển tần xinh đẹp động lòng người, lại không giống với những tiểu thư khuê các khác, trong sự hăng hái khoa trương lộ ra sự đáng yêu. Nhưng theo độ tuổi tăng lên, lại có người tao nhã thanh cao như Nhã dung hoa lọt vào mắt hắn, hắn dần dần lạnh nhạt với Uyển tần.
Cũng bắt đầu từ lúc Bùi Uyển Tú mang thai Nhị công chúa liền trở nên lo được lo mất, muốn tranh sủng nhưng lại dùng sai cách, khiến Vệ Cẩn Chân chán ghét, vì vậy sinh Nhị công chúa xong được phong tần cũng chỉ là tùy ý chọn một chữ trong tên nàng ta làm phong hiệu, chưa từng nghĩ sau đó Bùi Uyển Tú càng ngày càng tệ hơn, càng lúc càng hống hách hơn ở trong cung.
“Trẫm lại không thấy Mạnh mỹ nhân bắt nạt nàng, mà là nàng vừa tới đã chỉ bậy chỗ sai của Mạnh mỹ nhân.” Niệm tình Nhị công chúa, Vệ Cẩn Chân không muốn quá khắc nghiệt, nhưng cũng không thể để nàng ta tiếp tục làm mưa làm gió: “Thân ở tần vị lại dùng hai chữ “quyến rũ” tùy tiện đặt ở khóe miệng, ra thể thống gì nữa?”
Bùi Uyển Tú không chịu nổi lời này, lập tức quỳ xuống, dùng khăn lau khóe mắt: “Hoàng thượng, là thần thiếp không tôn trọng, mong hoàng thượng thứ tội. Nhưng hoa ở trong cung vốn đã được định sẵn sẽ dùng vào việc gì, Mạnh mỹ nhân muốn có thì hỏi Nội Vụ phủ đưa tới một ít là được, nàng ta lại đặc biệt đến đây đích thân hái, không phải chính là để gặp hoàng thượng sao? Thần thiếp thật sự không thuận mắt với cách tranh sủng như vậy nên mới nói mấy câu.”
Vệ Cẩn Chân nheo mắt, nghĩ tới một chuyện hỏi: “Chuyện thời gian này trẫm hay đến đây ngắm hoa quế, hình như Uyển tần biết rất rõ thì phải? Không biết là ai truyền tin cho nàng?”
Bùi Uyển Tú càng sợ hãi, có thế nào nàng ta cũng không ngờ tố cáo lại thành tự tố cáo mình, thăm dò thánh giá không phải là chuyện mà bổn phận cung tần nên làm, hoàng đế cũng kiêng kỵ người bên cạnh có quá nhiều liên hệ với phi tần, lần này Bùi Uyển Tú ấp a ấp úng, rất lâu mới nói: “Thần thiếp cũng chỉ tình cờ nghe thấy.”
Vệ Cẩn Chân phất tay, nghiêm nghị nói: “Nàng cũng là người sắp ba mươi rồi, rất nhiều chuyện bản thân mình phải rõ là nên làm hay không nên làm, phải luôn ghi nhớ nàng là mặt mũi của Mẫn Cát, đứng dậy đi.”
Bùi Uyển Tú im lặng đứng dậy, không dám tiếp tục khích bác ly gián nữa, chỉ cúi đầu lẳng lặng nghe.
“Thân ở tần vị, nàng giữ chút thể diện thì không ai dám không tôn trọng nàng, nửa tháng này nàng hãy ở Cam Thiển cung suy nghĩ lại bản thân, trừ buổi sinh nhật của hoàng quý phi ra, những lúc khác không được ra ngoài.”
“Hoàng thượng!” Bùi Uyển Tú không thể tin, sự việc lại biến tướng thành cấm túc nàng ta, chỉ là nể mặt Mẫn Cát nên mới nói dễ nghe một chút, nửa tháng, nàng ta vốn đã không được sủng ái, nếu còn không lộ diện e là hoàng đế cũng sẽ quên mất nàng ta.
Nhưng Vệ Cẩn Chân luôn có tính cách nói một là một nói hai là hai, tĩnh lặng trầm giọng nói: “Về đi.”
Bùi Uyển Tú căm hận liếc nhìn Mạnh Vũ Yên, Mai Nhi đỡ nàng ta đứng dậy, đang định cáo lui thì Vệ Cẩn Chân đột nhiên lên tiếng: “Trẫm biết cung nữ Mai Nhi này của nàng cũng gần như được coi là chủ tử Cam Thiển cung, nàng ở bên ta nhiều năm, thích dùng ai trẫm không muốn so đo, nhưng nàng cũng nên dạy dỗ cho tốt, đừng suốt ngày làm mưa làm gió.”
Bùi Uyển Tú thì cũng bình thường nhưng có khi nào Mai Nhi nhìn thấy thiên uy cỡ này đâu, chân nàng ta mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống, lúc này quỳ dưới đất run rẩy, xin hoàng thượng thứ tội.
Mạnh Vũ Yên không ngờ hoàng thượng vẫn luôn ở bên cạnh, trước mắt một người là hoàng thượng, một người là tần, nào có chỗ cho nàng ấy nói chuyện, chỉ có thể im lặng. Ai ngờ hoàng thượng còn chẳng thèm nhìn Mai Nhi, quay lại nói với nàng ấy: “Đi thôi, trẫm đưa nàng về Linh Lương hiên.”
Tuy Vũ Yên đã gặp Vệ Cẩn Chân rất nhiều lần, Vệ Cẩn Chân cũng rất dịu dàng với nàng ấy, nhưng lần này có thể vì nàng ấy mà trách phạt Uyển tần là chuyện vạn lần không ngờ tới.
Thần tử của Đại Thuận e sợ tội danh sủng thiếp diệt thê, hoàng thượng cũng không ngoại lệ, hậu cung trật tự mới có thể thái bình, nàng ấy kém Uyển tần nhiều bậc như vậy, lần này Vệ Cẩn Chân lại đứng về phía nàng ấy.
Mạnh Vũ Yên có chút cảm động, trong cung này, ngoài Phó Thủy Tiên ra chỉ có hoàng thượng đối tốt với nàng ấy.
Dọc đường đi Vệ Cẩn Chân đều dịu dàng nói chuyện với Mạnh Vũ Yên, còn an ủi nàng ấy: “Hôm nay nàng chịu ấm ức rồi, đợi lát nữa trẫm bảo Triệu Hoàn hái ít hoa quế đẹp đem đến Linh Lương hiên, nàng không cần phải chạy một chuyến xa xôi như vậy nữa.”
Trên mặt Vũ Yên đều là sự vui mừng và cảm động, sắc đỏ trên gương mặt trong sáng vẫn chưa rút đi, nhỏ giọng nói: “Tần thiếp, tần thiếp tạ ân điển hoàng thượng.”
Vệ Cẩn Chân cười nói: “Thế này tính là ân điển gì chứ, nàng cứ ngoan ngoãn, sau này còn có nhiều lúc tạ ơn.”
Từ khi Mạnh Vũ Yên bắt đầu hầu hạ, Vệ Cẩn Chân cũng đã rất yên mến, nữ tử xung quanh hắn có hơn phân nửa là xuất thân cao quý, rất hiểu lễ tiết lại vô cùng biết điều, mấy ngự nữ thái nữ lại xuất thân thấp kém, lại chẳng thú vị gì, có một Khương ngự nữ nhìn cũng khá được, nhưng gương mặt lại sắc nét khiến Vệ Cẩn Chân không thích.
Mạnh Vũ Yên thì khác, lần đầu thị tẩm trông cũng có vẻ cẩn thận nhút nhát, còn không cẩn thận làm vỡ chén trà, Vệ Cẩn Chân cố ý nghiêm mặt quở trách, rõ ràng sợ đến mức co rúm người lại, còn không quên nói một câu: “Hoàng thượng, người, người đứng sang bên cạnh một chút, ngộ nhỡ mảnh vỡ cắm vào thì sao.”
Tuy Uyển tần luôn miệng nói Mạnh Vũ Yên mượn cớ hái hoa quế để đến gần hoàng thượng, nhưng trong lòng Vệ Cẩn Chân vẫn rõ, với người có ít mối quan hệ như Mạnh Vũ Yên, đi đâu để thăm dò hành tung của hoàng thượng chứ, tuy có quan hệ tốt với Phó Thủy Tiên, nhưng một tháng này cũng không thấy người của Tương Phú điện ở Vị Ương cung có động tĩnh gì.
Trước mắt mọi việc trên triều của Vệ Cẩn Chân đều suôn sẻ, từ lâu đã không phải thiếu niên khoa trương như hồi mới đăng cơ, cơ thể nhỏ bé như chú chim của nữ tử nép vào người càng chứng tỏ hắn nắm càn khôn trong tay, lúc này hắn rất thích bộ dạng yếu đuối của Mạnh Vũ Yên, ít nhiều thì Uyển tần cũng là người bên gối Vệ Cẩn Chân mấy năm, nàng ta ghét Mạnh Vũ Yên cũng là vì nàng ta nhìn rõ vài phẩn.
Hôm nay hoàng thượng đến Linh Lương hiên rồi không trở ra nữa, ngay cả bữa tối cũng chuyển qua ăn cùng Mạnh Vũ Yên, bên cạnh đó chuyện Uyển tần bị cấm túc truyền khắp hậu cung, Mạnh mỹ nhân gần như trở thành tân sủng của hoàng thượng, tuy danh tiếng không bằng Nhã dung hoa, nhưng cũng là số một trong những người mới.
Thủy Tiên rất vui, lúc trước nàng đã đoán được có lẽ cô gái như Vũ Yên sẽ được hoàng thượng yêu thích, như vậy hai người ở trong cung nâng đỡ lẫn nhau cũng sẽ dễ dàng hơn chút. Mà trong lòng Thủy Tiên đắn đo nhất chính là người đã đẩy Đại hoàng tử ngã xuống nước kia.
Theo lý thì thủ đoạn của Vệ Cẩn Chân nghiêm ngặt và nhanh chóng, chỉ cần kiểm tra những người từng đi qua hồ Chân Lam là có thể điều tra ra ngay, nhưng đã một ngày rồi cũng không có động tĩnh gì.
Mà ngày mai là sinh nhật của hoàng quý phi, nghe nói hoàng thượng đặc biệt tìm một đoàn hát kịch nổi tiếng trong kinh thành, tổ chức sinh nhật cho Lư Dĩnh Chi, mệt mỏi cả nửa ngày, sẽ càng không điều tra chuyện hoàng tử ngã xuống nước.
Thủy Tiên có chút than thở, nếu con của nhà bình thường ngã xuống nước, không biết phụ mẫu sẽ đau lòng đến mức nào, liều mạng cũng phải đòi một lời giải thích. Đến nhà thiên tử, cơm ngon áo đẹp thì có, nhưng vì vẻ yên ổn bề ngoài của hậu cung và ghi chép trong sách sử nên mãi mãi không thể điều tra công khai.
Bình luận facebook