Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-155
Quyển 4 - Chương 1-2: Cảnh Nhân Cung (Phần 2)
Niên Tần?
Thượng Trang nhíu mi, nghĩ nghĩ, qua một lúc lâu cũng không nhớ ra gương mặt của nàng ta. Phục Linh ở bên cạnh cũng kinh ngạc, Hoàng Thượng không tới, những người khác càng không rảnh rỗi tới thăm tiểu thư nhà mình, ngoại trừ Từ Chiêu Nghi tới đây ra oai mà thôi.
Nhưng Niên Tần này...
So về phân vị, Thượng Trang cao hơn.
Trầm tư một lát, nàng buông quyển sách trong tay xuống, để Phục Linh dìu mình đứng dậy, thấp giọng phân phó: "Để nàng ấy vào."
"Vâng." Huyên Chu nhận lệnh lui xuống.
Thượng Trang để Phục Linh khoác thêm xiêm y, qua một lúc liền thấy một nữ tử được cung nữ dìu vào. Gương mặt nhỏ nhắn, dáng người thon thả, quả là một mỹ nhân.
Chủ tớ hai người hành lễ với Thượng Trang.
Nàng cho bọn họ đứng dậy, mời ngồi.
Niên Tần tạ ân, mỉm cười ngồi xuống: "Thần thiếp tới đây muộn thế này, quấy rầy nương nương rồi."
"Không có, bổn cung chẳng qua đang đọc sách mà thôi." Thượng Trang nhẹ giọng
Cung nữ bên cạnh Niên Tần lộ ra sự rụt rè, một mực cúi đầu.
Nghe vậy, Niên Tần theo bản năng nhìn quyển sách trên giường, đáy mắt lộ ra yêu thích và ngưỡng mộ: "Nương nương là thiên kim tiểu thư tri thư đạt lễ, những lúc rảnh rỗi có thể đọc sách giải sầu, người như thiếp bình thường chẳng có gì làm."
Thượng Trang không khỏi kinh ngạc.
Nàng ấy lại trực tiếp nói thẳng: "Không giấu gì nương nương, một chữ thần thiếp cũng đọc không hiểu.
Nhìn bề ngoài của Niên Tần, nàng ấy điềm đạm nho nhã, Thượng Trang thật không ngờ nàng ấy lại không biết chữ. Phi tần của Nguyên Duật Diệp cho dù không phải thiên kim tiểu thư thì cũng là cô nương giỏi cầm kỳ thi họa.
Nàng ấy lại...
Niên Tần xấu hổ, miễn cưỡng nói: "Ngày trước thần thiếp là cung nữ bên cạnh Hiền Phi nương nương, nương nương không chê thần thiếp thấp kém mà vứt bỏ chứ?"
Cung nữ của Tề Hiền Phi? Có lẽ khi đó nàng được Tề Hiền Phi yêu thích, cho nên được ban cho Nguyên Duật Diệp.
Có lẽ nàng đã biết mục đích hôm nay Niên Tần tới đây, bởi vì nàng và nàng ấy đều xuất thân từ nô tỳ. Niên Tần cho rằng hai người có thể thấu hiểu đối phương.
Thượng Trang thấp giọng: "Nói gì vậy? Ngươi tới thăm bổn cung, bổn cung sao có thể ghét bỏ?"
Nghe vậy, Niên Tần mới nở nụ cười.
Thượng Trang lại nói: "Chỉ là hôm nay, nơi này của bổn cung chỉ còn lại một cung điện hiu quạnh, Niên Tần tới đây, bổn cung thật không thể cho ngươi cái gì." Nàng ấy muốn tìm chỗ dựa, nhưng đáng tiếc không phải thời điểm này.
"Nương nương hiểu lầm rồi." Niên Tần vội giải thích, "Thần thiếp chẳng qua là hi vọng ngày sau có thể thường xuyên tới đây cùng nương nương nói chuyện nhiều một chút."
Thượng Trang lẳng lặng quan sát, gương mặt nàng ấy lộ vẻ thành khẩn, trong mắt vô cùng bình tĩnh.
Lúc này, Huyên Chu cẩn thận mang đèn lên, đổi những ngọn nến sắp hết lui xuống.
Thượng Trang lại nhìn nàng ta, nhẹ giọng: "Bổn cung xưa nay thích an tĩnh, nếu Niên Tần muốn tìm người nói chuyện thì tìm người khác đi, hậu cung này không thiếu người." Kỳ thật nàng hiểu mục đích Niên Tần tới Cảnh Nhân Cung, chỉ là hiện tại thân nàng còn khó bảo toàn, muốn làm chỗ dựa cho người khác, sợ là...
Niên Tần lúc này trông vô hại, nhưng ai biết được tới cuối cùng có thật sự vô hại hay không?
Sắc mặt Niên Tần có chút thay đổi, Thượng Trang nói như vậy rõ ràng là cự tuyệt. Nàng chưa từng nghĩ bản thân đã đưa ra quyết định như vậy, đối phương ngược lại lại từ chối như thế. Nàng ngượng ngùng đứng lên, hành lễ: "Thần thiếp quấy rầy nương nương rồi, xin cáo lui trước."
"Phục Linh, thay bổn cung tiễn Niên Tần." Nàng nhàn nhạt ra lệnh.
Phục Linh tiễn Niên Tần ra ngoài, lúc tới cửa, xa xa liền trông thấy ngự giá của Nguyên Duật Diệp.
Phục Linh kinh hãi, cứ nghĩ ngự giá sẽ ghé qua Cảnh Nhân Cung nên hân hoan muốn xoay người vào trong bẩm báo. Chỉ là ngự giá tựa như chỉ dừng lại một lúc. Nàng tưởng bản thân nhìn lầm, dụi dụi mắt, ngự giá lại lần nữa được nâng lên, không hề đi về hướng này.
Phục Linh không khỏi thất vọng, nàng không biết ngày đó tiểu thư nhà mình và Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Hoàng Thượng lâu rồi không ghé qua Cảnh Nhân Cung, nàng liền biết Hoàng Thượng thật sự rất tức giận.
Nàng cắn môi, đương kim Hoàng Thượng và Hoàn Vương rốt cuộc ai tốt hơn, nàng thân là nô tỳ, không thể nhận xét. Vương gia hiện tại không ở trong kinh, nàng thật sự hi vọng Hoàng Thượng có thể sủng ái tiểu thư, mà nàng cũng nhìn ra được Hoàng Thượng có tình cảm với tiểu thư.
Chỉ là...
Phục Linh lắc đầu, lúc nhìn lại, nàng đã không còn thấy ngự giá. Thở dài một tiếng, nàng xoay người đi vào.
Thượng Trang thấy nàng trở về, liền hỏi: "Sao lại ra ngoài lâu như vậy?"
Phục Linh tiến lên rót trà cho nàng, trả lời: "Khi nãy ở bên ngoài nô tỳ có nhìn thấy ngự giá của Hoàng Thượng."
Đầu ngón tay khẽ run lên, Thượng Trang ngẩng đầu, chỉ "A" một tiếng.
Nàng đột nhiên nhớ lại những lời mình nói với hắn vào một tháng trước, nàng nói nàng hi vọng hắn có thể sủng ái đồng đều người trong hậu cung, mà từ hôm đó, hằng đêm hắn đều lật thẻ bài, chỉ duy nhất không tới Cảnh Nhân Cung.
Hậu cung Tây Chu chính thức không có chuyên sủng.
Toàn bộ hậu cung yên tĩnh đến lạ thường.
Khoảng thời gian an tĩnh này kéo dài tới giao thừa.
Trừ tịch là đêm náo nhiệt nhất trong năm. Tại dân gian, mặc kệ lại ai, trong ngày này, người người đều trở về, quây quần bên gia đình, mừng năm mới.
Mà hôm nay, nơi này là hoàng cung, rất nhiều đèn lồng được treo lên, về tính chất có thể nói là giống nhau.
Sáng nay, thái giám tới truyền lời, nói buổi tối Hoàng Thượng sẽ thiết yến. Nàng là Tu dung, đương nhiên phải tham gia.
Cả ngày, Phục Linh lộ rõ vẻ hưng phấn, bận rộn giúp nàng chọn y phục, trang sức, lựa tới lựa lui, hỏi: "Nên mặc bộ nào đây?"
Thượng Trang bất đắc dĩ cười, tùy tiện cầm lấy một bộ xiêm y, nói: "Cái này là được rồi."
Phục Linh duỗi tay giật lại, lắc đầu: "Không được, tối nay là giao thừa, tiểu thư không được mặc đồ giản dị như vậy. Hơn nữa Thái hậu tuy tuổi nhưng cũng không thích y phục thanh lịch."
Thượng Trang lắc đầu, Thái hậu vốn không thích nàng, bà ấy không thể vì một bộ xiêm y mà thay đổi cách nhìn. Nếu đây không phải yến hội đón giao thừa, nàng thật sự không muốn ra ngoài.
Phục Linh nhìn bộ váy tiếp theo, nhíu mày nói: "Màu sắc nhạt quá, tiểu thư mà mặc vào Hoàng Thượng sẽ không nhìn thấy."
Bên ngoài đã có thái giám tới giục, lúc này Phục Linh đành hạ quyết tâm chọn bộ cung trang màu tím, hoa văn bên trên thêu chỉ bạc, dưới ánh đèn đặc biệt chói mắt. Nàng lại giúp Thượng Trang bối một kiểu tóc vân kế, sau đó hai người mới đi ra ngoài.
Thái giám không dám nặng lời, chỉ không nóng không lạnh mà nói: "Thỉnh nương nương đi nhanh một chút, không thể để Hoàng Thượng và Thái hậu đợi."
Phục Linh trừng mắt nhìn hắn, hiện tại tuy tiểu thư nhà mình thất sủng, một nô tài chết tiệt như hắn cũng dám vênh váo tự đắc sao?
Thượng Trang khẽ kéo ống tay áo của nàng, lắc đầu. Hôm nay là trừ tịch, tốt nhất đừng gây thêm phiền phức.
Phục Linh tuy không vui nhưng bản thân cũng hiểu chuyện, đương nhiên không so đo với thái giám kia.
Nhưng hiện tại mới qua giờ Dậu, Hoàng Thượng và Thái hậu đã tới rồi sao?
Cỗ kiệu vừa được nâng lên, Thượng Trang nhấc màn nhìn ra ngoài, toàn bộ hoàng cung đều đã giăng đèn kết hoa, sáng rực một phương. Dạo này nàng không ra ngoài, lúc này nhìn thấy không khỏi cảm thán mấy câu.
Yến tiệc tổ chức ở Khánh Nguyên Điện, tới bên ngoài, cỗ kiệu liền dừng lại.
Phục Linh vén màn kiệu lên, duỗi tay đỡ Thượng Trang.
Dọc theo cầu thang đi vào Khánh Nguyên Điện, bọn họ đưa mắt nhìn đèn lồng hai bên, vô cùng lộng lẫy.
Đi được vài bước, phía sau liền có người gọi: "Nương nương."
Thượng Trang quay đầu, bắt gặp Mộ Dung Vân Sở từ xa đi tới, hôm nay hắn đi một mình, bên cạnh không thấy Tôn Dịch Chi. Hắn mặc triều phục, dưới ánh đèn càng thêm tuấn lãng.
Thượng Trang mỉm cười, nhẹ giọng: "Thì ra là Thừa tướng đại nhân."
Hôm nay là yến tiệc đêm trừ tịch, ngoài tần phi thì chỉ có quan Tam phẩm trở lên mới có thể tham gia, hiện tại Mộ Dung Vân Sở xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái.
Mộ Dung Vân Sở vốn đã thấy Thượng Trang từ lúc nàng hạ kiệu, hắn lập tức đuổi theo. Lúc này thấy nàng hiền hòa yên lặng, hắn không khỏi bật cười: "Chỉ mới mấy ngày không gặp, không ngờ nương nương lại khiến thần giật mình như vậy."
Hắn từng cho rằng nàng là nữ tử ái mộ hư vinh, nàng lại chứng tỏ cho hắn thấy cho dù làm một cung nữ nàng vẫn có thể sống tốt. Sau khi nàng cứu Mộ Dung Vân Khương, thái độ của hắn cũng dần thay đổi, nhưng hiện tại nàng lại từ ngự tiền thượng nghĩa biến thành Tu dung nương nương cao cao tại thượng.
A, nữ tử này thật đúng là khiến hắn nhìn không thấu.
Sau một đêm thị tẩm, nàng lại bị thất sủng suốt thời gian qua, nhưng hiện tại hắn lại không nhìn ra một chút buồn bã trên gương mặt nữ tử đối diện.
Nếu như những điều này đều do nàng ngụy trang, vậy nữ tử như vậy thật sự quá đáng sợ!
Thượng Trang không giải thích, chỉ cúi đầu nói: "Đa tạ Thừa tướng khích lệ."
Nói xong, nàng liền cùng Phục Linh đi về phía trước.
Mộ Dung Vân Sở nhíu mày, cũng nâng bước theo sau các nàng.
Niên Tần?
Thượng Trang nhíu mi, nghĩ nghĩ, qua một lúc lâu cũng không nhớ ra gương mặt của nàng ta. Phục Linh ở bên cạnh cũng kinh ngạc, Hoàng Thượng không tới, những người khác càng không rảnh rỗi tới thăm tiểu thư nhà mình, ngoại trừ Từ Chiêu Nghi tới đây ra oai mà thôi.
Nhưng Niên Tần này...
So về phân vị, Thượng Trang cao hơn.
Trầm tư một lát, nàng buông quyển sách trong tay xuống, để Phục Linh dìu mình đứng dậy, thấp giọng phân phó: "Để nàng ấy vào."
"Vâng." Huyên Chu nhận lệnh lui xuống.
Thượng Trang để Phục Linh khoác thêm xiêm y, qua một lúc liền thấy một nữ tử được cung nữ dìu vào. Gương mặt nhỏ nhắn, dáng người thon thả, quả là một mỹ nhân.
Chủ tớ hai người hành lễ với Thượng Trang.
Nàng cho bọn họ đứng dậy, mời ngồi.
Niên Tần tạ ân, mỉm cười ngồi xuống: "Thần thiếp tới đây muộn thế này, quấy rầy nương nương rồi."
"Không có, bổn cung chẳng qua đang đọc sách mà thôi." Thượng Trang nhẹ giọng
Cung nữ bên cạnh Niên Tần lộ ra sự rụt rè, một mực cúi đầu.
Nghe vậy, Niên Tần theo bản năng nhìn quyển sách trên giường, đáy mắt lộ ra yêu thích và ngưỡng mộ: "Nương nương là thiên kim tiểu thư tri thư đạt lễ, những lúc rảnh rỗi có thể đọc sách giải sầu, người như thiếp bình thường chẳng có gì làm."
Thượng Trang không khỏi kinh ngạc.
Nàng ấy lại trực tiếp nói thẳng: "Không giấu gì nương nương, một chữ thần thiếp cũng đọc không hiểu.
Nhìn bề ngoài của Niên Tần, nàng ấy điềm đạm nho nhã, Thượng Trang thật không ngờ nàng ấy lại không biết chữ. Phi tần của Nguyên Duật Diệp cho dù không phải thiên kim tiểu thư thì cũng là cô nương giỏi cầm kỳ thi họa.
Nàng ấy lại...
Niên Tần xấu hổ, miễn cưỡng nói: "Ngày trước thần thiếp là cung nữ bên cạnh Hiền Phi nương nương, nương nương không chê thần thiếp thấp kém mà vứt bỏ chứ?"
Cung nữ của Tề Hiền Phi? Có lẽ khi đó nàng được Tề Hiền Phi yêu thích, cho nên được ban cho Nguyên Duật Diệp.
Có lẽ nàng đã biết mục đích hôm nay Niên Tần tới đây, bởi vì nàng và nàng ấy đều xuất thân từ nô tỳ. Niên Tần cho rằng hai người có thể thấu hiểu đối phương.
Thượng Trang thấp giọng: "Nói gì vậy? Ngươi tới thăm bổn cung, bổn cung sao có thể ghét bỏ?"
Nghe vậy, Niên Tần mới nở nụ cười.
Thượng Trang lại nói: "Chỉ là hôm nay, nơi này của bổn cung chỉ còn lại một cung điện hiu quạnh, Niên Tần tới đây, bổn cung thật không thể cho ngươi cái gì." Nàng ấy muốn tìm chỗ dựa, nhưng đáng tiếc không phải thời điểm này.
"Nương nương hiểu lầm rồi." Niên Tần vội giải thích, "Thần thiếp chẳng qua là hi vọng ngày sau có thể thường xuyên tới đây cùng nương nương nói chuyện nhiều một chút."
Thượng Trang lẳng lặng quan sát, gương mặt nàng ấy lộ vẻ thành khẩn, trong mắt vô cùng bình tĩnh.
Lúc này, Huyên Chu cẩn thận mang đèn lên, đổi những ngọn nến sắp hết lui xuống.
Thượng Trang lại nhìn nàng ta, nhẹ giọng: "Bổn cung xưa nay thích an tĩnh, nếu Niên Tần muốn tìm người nói chuyện thì tìm người khác đi, hậu cung này không thiếu người." Kỳ thật nàng hiểu mục đích Niên Tần tới Cảnh Nhân Cung, chỉ là hiện tại thân nàng còn khó bảo toàn, muốn làm chỗ dựa cho người khác, sợ là...
Niên Tần lúc này trông vô hại, nhưng ai biết được tới cuối cùng có thật sự vô hại hay không?
Sắc mặt Niên Tần có chút thay đổi, Thượng Trang nói như vậy rõ ràng là cự tuyệt. Nàng chưa từng nghĩ bản thân đã đưa ra quyết định như vậy, đối phương ngược lại lại từ chối như thế. Nàng ngượng ngùng đứng lên, hành lễ: "Thần thiếp quấy rầy nương nương rồi, xin cáo lui trước."
"Phục Linh, thay bổn cung tiễn Niên Tần." Nàng nhàn nhạt ra lệnh.
Phục Linh tiễn Niên Tần ra ngoài, lúc tới cửa, xa xa liền trông thấy ngự giá của Nguyên Duật Diệp.
Phục Linh kinh hãi, cứ nghĩ ngự giá sẽ ghé qua Cảnh Nhân Cung nên hân hoan muốn xoay người vào trong bẩm báo. Chỉ là ngự giá tựa như chỉ dừng lại một lúc. Nàng tưởng bản thân nhìn lầm, dụi dụi mắt, ngự giá lại lần nữa được nâng lên, không hề đi về hướng này.
Phục Linh không khỏi thất vọng, nàng không biết ngày đó tiểu thư nhà mình và Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Hoàng Thượng lâu rồi không ghé qua Cảnh Nhân Cung, nàng liền biết Hoàng Thượng thật sự rất tức giận.
Nàng cắn môi, đương kim Hoàng Thượng và Hoàn Vương rốt cuộc ai tốt hơn, nàng thân là nô tỳ, không thể nhận xét. Vương gia hiện tại không ở trong kinh, nàng thật sự hi vọng Hoàng Thượng có thể sủng ái tiểu thư, mà nàng cũng nhìn ra được Hoàng Thượng có tình cảm với tiểu thư.
Chỉ là...
Phục Linh lắc đầu, lúc nhìn lại, nàng đã không còn thấy ngự giá. Thở dài một tiếng, nàng xoay người đi vào.
Thượng Trang thấy nàng trở về, liền hỏi: "Sao lại ra ngoài lâu như vậy?"
Phục Linh tiến lên rót trà cho nàng, trả lời: "Khi nãy ở bên ngoài nô tỳ có nhìn thấy ngự giá của Hoàng Thượng."
Đầu ngón tay khẽ run lên, Thượng Trang ngẩng đầu, chỉ "A" một tiếng.
Nàng đột nhiên nhớ lại những lời mình nói với hắn vào một tháng trước, nàng nói nàng hi vọng hắn có thể sủng ái đồng đều người trong hậu cung, mà từ hôm đó, hằng đêm hắn đều lật thẻ bài, chỉ duy nhất không tới Cảnh Nhân Cung.
Hậu cung Tây Chu chính thức không có chuyên sủng.
Toàn bộ hậu cung yên tĩnh đến lạ thường.
Khoảng thời gian an tĩnh này kéo dài tới giao thừa.
Trừ tịch là đêm náo nhiệt nhất trong năm. Tại dân gian, mặc kệ lại ai, trong ngày này, người người đều trở về, quây quần bên gia đình, mừng năm mới.
Mà hôm nay, nơi này là hoàng cung, rất nhiều đèn lồng được treo lên, về tính chất có thể nói là giống nhau.
Sáng nay, thái giám tới truyền lời, nói buổi tối Hoàng Thượng sẽ thiết yến. Nàng là Tu dung, đương nhiên phải tham gia.
Cả ngày, Phục Linh lộ rõ vẻ hưng phấn, bận rộn giúp nàng chọn y phục, trang sức, lựa tới lựa lui, hỏi: "Nên mặc bộ nào đây?"
Thượng Trang bất đắc dĩ cười, tùy tiện cầm lấy một bộ xiêm y, nói: "Cái này là được rồi."
Phục Linh duỗi tay giật lại, lắc đầu: "Không được, tối nay là giao thừa, tiểu thư không được mặc đồ giản dị như vậy. Hơn nữa Thái hậu tuy tuổi nhưng cũng không thích y phục thanh lịch."
Thượng Trang lắc đầu, Thái hậu vốn không thích nàng, bà ấy không thể vì một bộ xiêm y mà thay đổi cách nhìn. Nếu đây không phải yến hội đón giao thừa, nàng thật sự không muốn ra ngoài.
Phục Linh nhìn bộ váy tiếp theo, nhíu mày nói: "Màu sắc nhạt quá, tiểu thư mà mặc vào Hoàng Thượng sẽ không nhìn thấy."
Bên ngoài đã có thái giám tới giục, lúc này Phục Linh đành hạ quyết tâm chọn bộ cung trang màu tím, hoa văn bên trên thêu chỉ bạc, dưới ánh đèn đặc biệt chói mắt. Nàng lại giúp Thượng Trang bối một kiểu tóc vân kế, sau đó hai người mới đi ra ngoài.
Thái giám không dám nặng lời, chỉ không nóng không lạnh mà nói: "Thỉnh nương nương đi nhanh một chút, không thể để Hoàng Thượng và Thái hậu đợi."
Phục Linh trừng mắt nhìn hắn, hiện tại tuy tiểu thư nhà mình thất sủng, một nô tài chết tiệt như hắn cũng dám vênh váo tự đắc sao?
Thượng Trang khẽ kéo ống tay áo của nàng, lắc đầu. Hôm nay là trừ tịch, tốt nhất đừng gây thêm phiền phức.
Phục Linh tuy không vui nhưng bản thân cũng hiểu chuyện, đương nhiên không so đo với thái giám kia.
Nhưng hiện tại mới qua giờ Dậu, Hoàng Thượng và Thái hậu đã tới rồi sao?
Cỗ kiệu vừa được nâng lên, Thượng Trang nhấc màn nhìn ra ngoài, toàn bộ hoàng cung đều đã giăng đèn kết hoa, sáng rực một phương. Dạo này nàng không ra ngoài, lúc này nhìn thấy không khỏi cảm thán mấy câu.
Yến tiệc tổ chức ở Khánh Nguyên Điện, tới bên ngoài, cỗ kiệu liền dừng lại.
Phục Linh vén màn kiệu lên, duỗi tay đỡ Thượng Trang.
Dọc theo cầu thang đi vào Khánh Nguyên Điện, bọn họ đưa mắt nhìn đèn lồng hai bên, vô cùng lộng lẫy.
Đi được vài bước, phía sau liền có người gọi: "Nương nương."
Thượng Trang quay đầu, bắt gặp Mộ Dung Vân Sở từ xa đi tới, hôm nay hắn đi một mình, bên cạnh không thấy Tôn Dịch Chi. Hắn mặc triều phục, dưới ánh đèn càng thêm tuấn lãng.
Thượng Trang mỉm cười, nhẹ giọng: "Thì ra là Thừa tướng đại nhân."
Hôm nay là yến tiệc đêm trừ tịch, ngoài tần phi thì chỉ có quan Tam phẩm trở lên mới có thể tham gia, hiện tại Mộ Dung Vân Sở xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái.
Mộ Dung Vân Sở vốn đã thấy Thượng Trang từ lúc nàng hạ kiệu, hắn lập tức đuổi theo. Lúc này thấy nàng hiền hòa yên lặng, hắn không khỏi bật cười: "Chỉ mới mấy ngày không gặp, không ngờ nương nương lại khiến thần giật mình như vậy."
Hắn từng cho rằng nàng là nữ tử ái mộ hư vinh, nàng lại chứng tỏ cho hắn thấy cho dù làm một cung nữ nàng vẫn có thể sống tốt. Sau khi nàng cứu Mộ Dung Vân Khương, thái độ của hắn cũng dần thay đổi, nhưng hiện tại nàng lại từ ngự tiền thượng nghĩa biến thành Tu dung nương nương cao cao tại thượng.
A, nữ tử này thật đúng là khiến hắn nhìn không thấu.
Sau một đêm thị tẩm, nàng lại bị thất sủng suốt thời gian qua, nhưng hiện tại hắn lại không nhìn ra một chút buồn bã trên gương mặt nữ tử đối diện.
Nếu như những điều này đều do nàng ngụy trang, vậy nữ tử như vậy thật sự quá đáng sợ!
Thượng Trang không giải thích, chỉ cúi đầu nói: "Đa tạ Thừa tướng khích lệ."
Nói xong, nàng liền cùng Phục Linh đi về phía trước.
Mộ Dung Vân Sở nhíu mày, cũng nâng bước theo sau các nàng.
Bình luận facebook