• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thâm cung phượng duy xuân tuý phế phi (2 Viewers)

  • Chap-167

Quyển 4 - Chương 5: Công công




Nguyên Duật Diệp dùng chút khí lực, thuận thế đẩy Thượng Trang lên giường, chính mình cũng nằm xuống.



Nghiêng người nhìn người bên cạnh, thấy khóe miệng dính chút máu tươi, Thượng Trang kinh hãi, vừa định đứng lên lại bị hắn đè xuống, một câu cũng không nói.



Mộ Dung Vân Khương không rõ tình hình của hai người, nhưng thấy bọn họ như vậy gương mặt liền nhịn không được mà đỏ lên. Không chỉ khuôn mặt, ngay cả tay cũng nắm chặt khăn lụa, khẽ cắn răng, liều mạng hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng nói: "Vậy... Thần thiếp không quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi nữa, thần thiếp xin hồi cung trước." Nói xong, Mộ Dung Vân Khương cúi người hành lễ, mặc kệ hắn có nghe thấy hay không, nàng vẫn lặng lẽ xoay người rời đi.



Bên ngoài, Trương công công thấy Mộ Dung Vân Khương đi ra thì không khỏi kinh hãi, vội vàng tiếp đón: "Sao nương nương lại ra đây?" Lời đuổi người vừa rồi của Hoàng Thượng hắn có nghe thấy, lòng còn đang lo lắng không biết phải làm thế nào thì Hoàng Hậu đã ra đây.



Mộ Dung Vân Khương nhẹ giọng: "Chỗ này của Hoàng Thượng đã có Vu Tu Dung, bổn cung không còn gì để bận tâm nữa, cho nên hồi cung trước."



Trương công công vội nói: "Vậy để nô tài chuẩn bị kiệu cho người." Nói xong hắn xoay người muốn rời đi.



Mộ Dung Vân Khương gọi người lại: " Không cần, công công vẫn là ở đây trông coi, tự bổn cung trở về là được."



Trương công công cả kinh, giờ phút này không biết nên nói cái gì, chỉ "Vâng" một tiếng.



Thượng Trang vãnh tai nghe tiếng động bên ngoài, trong điện lúc này im lặng tựa hồ không có người. Thời điểm quay đầu, nàng thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình.



Trong lòng khẽ động, nàng lại nghĩ tới sự tình khi nãy.



Nàng... Chủ động hôn hắn...



Giờ phút này, trái tim như muốn nhảy dựng lên, Thượng Trang duỗi tay đẩy hắn, thấy hắn nhíu mày. Tâm trạng trở nên khẩn trương, nàng vội đỡ lấy hắn, cầm khăn tay giúp hắn lau sạch tơ máu trên khóe miệng, hắn cuối cùng cũng nhịn không được, ho khan ra máu.



Thở hổn hển mấy hơi, Nguyên Duật Diệp nghiêng người tựa vào vai nàng. Thượng Trang không cử động, lẳng lặng giấu khăn tay dính máu vào ống tay áo, rồi lên tiếng hỏi: "Hoàng Thượng đã đỡ hơn chưa?"



Hắn "Hả?" một tiếng, sau đó cảm thán: "Chẳng lẽ nàng chủ động tiếp cận ta..."



Thượng Trang biết hắn định nói gì, sự tình này cho tới hiện tại nàng vẫn thấy xấu hổ, vì thế vội vàng thay đổi chủ đề, hướng ra ngoài gọi Trương công công. Trương công công nhanh chóng đi vào, nghe nàng phân phó: "Chăn đệm bẩn rồi, gọi người vào thay đi."



Trương công công đưa mắt nhìn, thấy trên giường một mảng đỏ thẩm, nội tâm liền rõ ràng. Hắn không nói gì, lập tức lui xuống phân phó cung nhân.



Thượng Trang nghiêng đầu nhìn Nguyên Duật Diệp, thấp giọng: "Ta đỡ ngài qua bên kia ngồi một lát." Nói xong, nàng duỗi tay muốn đỡ hắn.



Ai ngờ Nguyên Duật Diệp lại hất tay ra: "Không đi được, không còn khí lực nữa."



Biết rõ hắn chỉ đang gạt người nhưng Thượng Trang lại không vạch trần, chỉ nói: "Vậy Hoàng Thượng ngồi đây, lát nữa cung nhân vào cứ để bọn họ thay Hoàng Thượng và chăn đệm luôn đi."



Hắn cắn răng nhìn nàng, đúng là nữ nhân đáng hận, hắn vì nàng mà bị thương, nàng lại không chút đau xót, ngược lại còn chọc giận hắn.



"Hoàng Thượng muốn ngồi đây sao?" Nàng tiếp tục hỏi.



Hắn cắn răng: "Ngồi, xem ai dám to gan cuốn ta ra ngoài!"



Thượng Trang mỉm cười nhìn Nguyên Duật Diệp, bất lực đứng dậy lấy áo ngoài khác thêm cho hắn, nói: "Vậy Hoàng Thượng ngồi đây đi."



Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, thỏa mãn nói: "Thật tốt, cuối cùng cũng không còn nghe nàng tự xưng là "thần thiếp" nữa."



Lời hắn nói khiến Thượng Trang giật mình. Hắn không đề cập tới, nàng thật sự không ý thức được việc đó.



Đúng lúc này, Trương công công dẫn theo hai cung nữ tiến vào. Thượng Trang còn chưa hoàn hồn đã thấy hắn đứng lên, nhỏ giọng: "Còn không đỡ?"



Thượng Trang sửng ra, nhịn không được mỉm cười, vội vàng tiến lên dìu hắn ra giường bên ngoài.



Vừa ngồi xuống, hắn liền nói: "Khát nước rồi, rót cho ta ly nước."



Thượng Trang gật đầu, xoay người đi rót trà, lại nghe thanh âm của hắn từ sau truyền tới: "Vừa rồi nàng nói gì với Phục Linh?"



Cánh tay cầm ấm trà cứng đờ, nàng vội đáp: "Cũng không có gì đặc biệt, đang êm đẹp sao ngài lại hỏi chuyện này?"



Thượng Trang cầm ly trà tới đưa cho hắn, hắn không nhận lấy, chỉ ngước mắt chăm chú nhìn nàng.



Thượng Trang bị hắn nhìn tới trái tim đập hỗn loạn, liền cau mày hỏi: "Sao vậy? Cần gì nữa sao?"



Hắn mỉm cười nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm mới nói: "Nha đầu Phục Linh kia tới chưa được bao lâu thì Thái Hậu và Hoàng Hậu tới, việc này thật trùng hợp."



Thấy hắn không có ý định uống tiếp, Thượng Trang duỗi tay nhận lấy ly trà, thuận miệng nói: "Thái Hậu và Hoàng Hậu tới, điều này không phải chứng tỏ bọn họ quan tâm Hoàng Thượng hay sao?"



Nguyên Duật Diệp chỉ hừ một tiếng nhưng không so đo, chỉ nói: "Chuyện ta bị thương không được truyền ra ngoài, nếu để người khác biết ta dẫn nàng xuất cung, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho nàng."



Thượng Trang khẽ gật đầu, hắn nói rất đúng, khi nãy có Mộ Dung Vân Khương, sự việc thiếu chút đã bại lộ, cho nên dưới tình thế cấp bách nàng mới hôn hắn.



Chăn đệm đã thay mới, nàng lại dìu hắn về giường, đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.



Đưa mắt nhìn Trương công công, hắn lập tức ra ngoài xem xét, lúc trở vào liền mở miệng bẩm báo: "Hoàng Thượng, là Thục Viện nương nương tới."



Thượng Trang không khỏi cả kinh, Linh Khuyết tới? Quay đầu nhìn hắn một cái, nàng nhịn không được mà nói: "Hoàng Thượng để nàng ấy vào đi, nếu không thấy ngài, sợ là tối nay nàng ấy sẽ không chịu nghỉ ngơi." Nàng lại nhìn Trương công công, "Ta tránh mặt một lát, công công mời Thục Viện vào đi."



Dứt lời, nàng xoay người tránh đi.



Linh Khuyết bước vào thấy hắn ngồi bên mép giường thì không khỏi kinh hãi, nàng nghe nói Vu Tu Dung đang ở Càn Thừa Cung chiếu cố hắn, sao hiện tại chỉ còn lại một người? Có điều Vu Tu Dung không ở đây, nội tâm nàng ngược lại có chút cao hứng.



"Đứng đó làm gì? Còn không qua đây?" Nguyên Duật Diệp bị nàng nhìn tới không tự nhiên, liền nhíu mày nói.



Linh Khuyết hoàn hồn, vội vàng tiến lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, trong lòng vô cùng đau đớn. Nàng ngồi xuống bên cạnh, duỗi tay sờ trán hắn.



Hắn ngượng ngùng nói: "Sốt đã lui, hiện tại tốt hơn nhiều rồi."



Nghe vậy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Sao ngài có thể khiến người khác không bớt lo vậy? Đang êm đẹp lại sinh bệnh. Ta vốn định làm bánh nguyên tiêu mang tới cho ngài ăn, kết quả lại qua giờ Tý rồi."



Qua giờ Tý, tết Nguyên Tiêu cũng đã qua.



Khi nãy nàng có tới, Trương công công chỉ nói hắn mệt mỏi nên đã đi ngủ, nhưng đang êm đẹp lại truyền tới tin hắn sinh bệnh, nàng vừa biết liền vội vàng tới đây.



Linh Khuyết cúi đầu, hốc mắt đỏ ửng. Với nàng, hắn vô cùng quan trọng, nàng không thể mất đi hắn, cũng không thể để hắn chịu chút thương tổn. Nàng biết hắn vì sao lại phong nàng là Thục Viện, cũng rất rõ vì sao hắn không quan tâm nàng, không đụng tới nàng.



Những việc này, nàng không so đo.



Nguyên Duật Diệp đưa tay khẽ điểm lên chóp mũi của nữ tử trước mặt, mỉm cười: "Nha đầu ngốc, lại sao nữa vậy?"



"Không có gì." Nàng cũng cười, hỏi, "Đã uống thuốc chưa?"



"Uống rồi."



"Ừ." Nàng đứng lên, dìu hắn nằm xuống, "Vậy thì ngủ đi, ta ở đây trông chừng cho ngài được không? Nhớ khi đó có lần ngài phát sốt, trong đêm đổ rất nhiều mồ hôi, đệm chăn cũng bị ẩm ướt, không ngừng rên khó chịu khiến ta vô cùng lo lắng."



Nguyên Duật Diệp sửng sốt, sự tình trôi qua lâu như vậy mà nàng vẫn còn nhỏ ra.



Hắn khẽ cười, thì thầm: "Đêm đó rất lạnh, bảo ngươi về ngươi lại không chịu, kết quả sang ngày hôm sau ngươi cũng sinh bệnh."



"Phụt." Linh Khuyết không thể không bật cười, lắc đầu nói, "Ngài yên tâm, lần này sẽ không như thế."



Nguyên Duật Diệp không khỏi xấu hổ, lần này đương nhiên sẽ không giống lần trước, bởi vì hắn căn bản không phải bị bệnh. Thò tay lấy ngọc bội đưa cho nàng, hắn nói: "Cái này, ngươi giữ đi."



Linh Khuyết cả kinh: "Trả lại cho ta?" Sáng nay hắn nói muốn xem, cho nên cố ý gọi người tới mượn đồ, nhưng chỉ mới một ngày đã trả lại.



"Ừ." Hắn gật đầu, giúp nàng mang lên.



Hắn muốn dùng miếng ngọc bội này để hù Bùi Thiên Sùng, hiện tại sự việc đã xong, hắn đương nhiên sẽ trả về chủ cũ.



Đưa tay vuốt ve mặt ngoài của ngọc bội, nàng đột nhiên nghĩ tới tương lai. Thoáng chần chờ, nàng cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Vu Tu Dung... Không ở đây?"



Hắn đưa mắt nhìn vào bên trong, nói: "Đang ở đây."



Thượng Trang nghe vậy không khỏi cả kinh, nàng không muốn Linh Khuyết hiểu lầm nên mới trốn đi, hắn thì ngược lại nói thẳng nàng đang có mặt. Thượng Trang cắn môi, thật tức chết nàng mà.



Linh Khuyết theo ánh mắt của hắn mà nhìn, nội tâm rõ ràng vài phần. Nụ cười trên gương mặt biến mất, nàng im lặng một lúc mới đứng lên: "Vậy ta về trước." Nói xong, nàng xoay người rời đi, đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu, thấp giọng, "Có thời gian rảnh thì tới Khánh Hợp Cung của ta, ta... Ta pha trà ngon đợi ngài."



Dứt lời, nàng cúi đầu bỏ chạy.



Bên ngoài, không khí đã trở nên lạnh lẽo. Linh Khuyết cảm thấy chóp mũi có chút ê ẩm, ấm áp dần dần mất đi, chua xót đi xuống bậc thang. Nàng giành được vị trí Thục Viện, trở thành phi tử của hắn nhưng lại vĩnh viễn không thể tới gần. Phải, trái tim hắn vẫn cách xa nàng như vậy.



Hôm nay không giống lúc trước, nàng không thể mỗi ngày đều gặp người nàng yêu. Chỉ là, nàng hối hận sao?



Không, nàng không hối hận. Con đường này là chính nàng chọn, hiện tại chỉ còn cách tiếp tục.



Lại có cơn gió thổi tới, Linh Khuyết kéo chặt y phục, chậm rãi hồi cung.



Thời điểm Thượng Trang từ nội thất đi ra, Linh Khuyết đã rời đi, một mình Nguyên Duật Diệp nằm trên giường. Thấy nàng, hắn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn.



Nàng có chút tức giận, nhưng nguyên nhân xuất phát từ đâu nàng lại không nói rõ.



"Đến đây ngủ đi." Hắn chỉ vào vị trí bên cạnh.



Thượng Trang nào cảm thấy buồn ngủ, vì thế đành phải nói: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi, ta khát nước rồi, đi uống ly trà trước." Nói xong, nàng không thèm nhìn hắn, xoay người ra ngoài.



Ngồi một lúc lâu, ngay cả trà trong ấm cũng nguội lạnh, nàng mới đứng dậy đi vào.



Hắn quả thật rất mệt, hơn nữa trên người lại có vết thương, cho nên vừa nhắm mắt liền chìm vào giấc.



Thượng Trang tiến lên giúp hắn chỉnh lại chăn, thân thể hắn bỗng nhiên khẽ động, bàn tay rộng lớn nắm chặt tay nàng không buông.



Hôm sau là mười sáu tháng giêng, mấy ngày nghỉ buồn chán dài dòng cuối cùng cũng qua, tất cả đều trở lại quỹ đạo bình thường.



Thời điểm tỉnh dậy, thấy Trương công công đứng đầu giường, Thượng Trang hoảng sợ, vội ngồi dậy hỏi: "Công công có chuyện gì sao?"



Trương công công hoàn hồn, vội hỏi: "Nương nương, Hoàng Thượng vẫn chưa tỉnh, nô tài không biết có nên đánh thức ngài ấy hay không?"



"Giờ nào rồi?" Nàng nhíu mày hỏi.



"Hồi nương nương, đã là giờ Mẹo." Trương công công nhìn qua giường của Nguyên Duật Diệp, chần chờ một lúc mới nói, "Không bằng nô tài kêu các vị đại nhân trở về, nói long thể Hoàng Thượng không khỏe, phải nghỉ ngơi một ngày được không?"



Thượng Trang nhíu mày, đêm qua thời điểm Dương Thành Phong nói không thượng triều, Nguyên Duật Diệp đã không đồng ý, hôm nay khẳng định sẽ không thay đổi ý kiến. Nàng thở dài, nói: "Hoàng Thượng tới giờ tảo triều rồi."



Trương công công không khỏi kinh ngạc, lại thấy hắn bên kia đột nhiên mở mắt, lên tiếng: "Hầu hạ trẫm thay y phục."



Bất đắc dĩ, Trương công công đành phải gật đầu, lui xuống kêu cung nhân vào hỗ trợ.



Thượng Trang qua dìu hắn đứng dậy, một mặt hỏi: "Hoàng Thượng ổn chứ?"



Hắn quay đầu, cười hỏi: "Sao có thể ổn được? Cảm nhiễm phong hàn đáng lẽ phải nghỉ ngơi, đúng không?" Nói xong, hắn ngồi dậy.



Thượng Trang ra ngoài lấy y phục phủ thêm cho hắn, lại nghe hắn nói: "Cứ để Trương công công làm, nàng đừng để mệt mỏi."



Lúc này, cung nữ tiến vào hầu hạ hắn thay long bào, thời điểm được dìu đứng dậy, hắn lại nói: "Mấy ngày tới nếu nàng có thời gian thì qua đây thăm trẫm."



Thượng Trang "A" một tiếng, còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã ra ngoài.



Qua một lúc, nghe âm thanh bên ngoài nhỏ giọng, nàng mói gọi cung nhân vào, rửa mặt chải đầu đơn giản rồi về Cảnh Nhân Cung.



Phục Linh thấy nàng trở về liền ra tiếp đón, một mặt hỏi: "Hôm nay tiểu thư có qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu không?"



Thượng Trang nhìn nàng ấy, cau mày: "Đương nhiên là đi, nào có đạo lý không đi chứ?"



Phục Linh gật đầu, sau đó lại nhỏ giọng bên tai một phen.



Thượng Trang nắm chặt hai tay, cảm thấy sự tình rốt cuộc cũng sáng tỏ.



Linh Khuyết tắt đèn muộn là vì lo cho bệnh tình của Nguyên Duật Diệp, nhưng còn người kia...



Khóe miệng cong lên, Thượng Trang nhìn Phục Linh, nói: "Ngươi đi lấy khăn tay tới cho bổn cung, sau đó chúng ta qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu."



Lúc này Phục Linh mới phát hiện hai tay nàng trống không, có điều đêm qua tiểu thư nhà mình ở lại Càn Thừa Cung, khăn tay đã chạy đi đâu nàng đương nhiên không định hỏi nhiều. Gật đầu, Phục Linh vội vàng chạy vào phòng.



Huyên Chu quét dọn đại sảnh đúng lúc đi ra, nhìn thấy Thượng Trang đứng trong nội viện thì vội vàng hành lễ, sau đó mới lui xuống.



Đêm qua Phục Linh nói Huyên Chu đã ngủ sớm, sự tình hẳn không liên quan, cho nên Thượng Trangn chỉ nhìn nàng ta, cũng không gọi nàng ta quay lại.



Phục Linh cầm khăn tay đi ra, thuận miệng hỏi: "Tiểu thư không vào thay xiêm y sao?"



Thượng Trang lắc đầu, xoay người ra ngoài.



Phục Linh vội đuổi theo, lại nói: "Sắp tới tiệc mừng thọ của Thái Hậu, nghe nói các vị Vương gia đều sẽ hồi kinh." Nàng lặng lẽ quan sát tiểu thư nhà mình, về chuyện của Nguyên Chính Hoàn, nàng không thể trực tiếp nói thẳng, bản thân chỉ có thể mơ hồ nói vậy.



Thượng Trang làm sao nghe không hiểu ý của Phục Linh? Nàng nâng bước lên kiệu, nói: "Đúng vậy, Vương gia cũng đã hồi kinh." Chỉ một câu nói, không hề nhiều lời, nàng đã buông màn kiệu xuống.



Cỗ kiệu được nâng lên, Phục Linh không khỏi run sợ. Vương gia thật sự đã quay về, vậy... Tiểu thư nàng ấy...



Nhưng vừa rồi một chút khác thường cũng không có, Phục Linh lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều, nhanh chóng nâng bước đuổi theo.



Đến Úc Ninh Cung, mọi người đều chủ động tới bắt chuyện, Thượng Trang chỉ kể lại đơn giản bệnh tình của Nguyên Duật Diệp. Thời điểm Thái Hậu tới, nghe các nàng bàn việc này cũng thuận miệng hỏi vài câu.



Thượng Trang chỉ nói không có gì trở ngại, Thái Hậu nghe xong cũng không hỏi nhiều.



Nàng không khỏi đưa mắt nhìn Mộ Dung Vân Khương, nàng ấy chỉ lẳng lặng cúi đầu uống trà, không hề nhìn nàng. Xem ra, tối qua sau khi về Quán Sư Cung nàng ấy không nói ra chuyện đó, có lẽ nàng nên cảm kích nàng ấy.



Linh Khuyết đưa mắt nhìn nàng, trong lòng toàn là ghen ghét.



Thượng Trang đón nhận ánh mắt đó, cảm xúc hiện tại khó mà nói rõ, nàng còn tưởng hai người sẽ trở thành bằng hữu, nhưng hiện tại bọn họ cùng theo một chồng, khẳng định không thể thân thiết.



Cho dù nàng không tranh giành, nàng ấy cũng chưa chắc sẽ buông tha nàng.



Mọi người ngồi được một lát, bên ngoài có thái giám tiến vào, bẩm báo: "Hồi Thái Hậu, Hoàn Vương điện hạ đã tới."



Thượng Trang giật mình, ánh mắt bất giác nhìn ra phía cửa, nơi đó hiện tại không có nhân ảnh nào.



Nàng thật sự muốn cười, ở đây nhiều phi tử như vậy, y sao có thể xuất hiện?



Nghe thế, Thái Hậu ngược lại có chút cao hứng, đứng lên nói: "Ai gia và Hoàn Vương đã lâu không gặp, các ngươi trở về đi." Nói xong, bà ta được Ti Y dìu ra ngoài.



Thái giám cũng đi theo, trong phòng chỉ còn lại chúng phi tần. Mọi người đều đứng dậy, vừa đi vừa sôi nổi bàn tới thọ thần của Thái Hậu.



Thượng Trang không khỏi nghi hoặc, quan hệ giữa Nguyên Chính Hoàn và Thái Hậu xem như không tệ, nhưng với tình hình hôm nay, y tới gặp bà ta để làm gì?



Nàng lắc đầu, có lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều. Hiện tại nàng là người của Nguyên Duật Diệp, mà Thái Hậu cũng là người thông minh, hẳn biết chính mình đang làm cái gì. Bọn họ gặp nhau có lẽ chỉ để nói việc nhà.



Thượng Trang đứng dậy đi ra ngoài, Phục Linh tiến lên dìu nàng, hỏi: "Tiểu thư muốn hồi cung sao?" Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, lại nhỏ giọng, "Nô tỳ vừa nhìn thấy Vương gia."



Nàng biết ở nơi này tốt nhất không nhắc tới y, nhưng hôm nay gặp mặt lại nhịn không được mà mở miệng. Dù sao bản thân cũng từng ở cạnh Nguyên Chính Hoàn một đoạn thời gian, lúc ở Vương phủ, mọi người đối với nàng đều rất khách khí.



Vương gia thật sự là người tốt.



Thượng Trang không hề dừng bước, chỉ thấp giọng hỏi: "Y khỏe chứ?"



"Vâng." Phục Linh gật đầu, "Trông bề ngoài cũng rất tốt, nô tỳ chỉ nhìn từ xa, Mạc thị vệ cũng rất tốt."



Vậy sao?



A, tốt là được rồi.



Nàng khẽ cười, nâng bước đi ề phía trước.



Phục Linh theo sau, lại hỏi: "Tiểu thư, người nói xem Vương gia tới tìm Thái Hậu để làm gì?"



Thượng Trang có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn nàng ta, trách mắng: "Lời này ngày sau không được nói."



Phục Linh le lưỡi, bộ dáng không hề sợ hãi.



Hai người đi rất chậm, Thượng Trang bất giác quay đầu nhìn nữ tử cùng cung nữ đi phía sau. Nàng hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay khẽ chạm vào khăn lục giấu trong tay áo. Hôm qua Nguyên Duật Diệp ho ra máu, nàng liền cẩn thận giấu khăn tay đi, thầm nghĩ sau này sẽ có tác dụng.



"Phục Linh, lát nữa bổn cung muốn qua Càn Thừa Cung." Thượng Trang cố ý lớn tiếng.



Phục Linh ngước mắt nhìn nàng, cười nói: "Tiểu thư đi ngay đi." Tiểu thư và Hoàng Thượng tốt là hi vọng của nàng, cũng là hi vọng của thiếu gia.



Nhưng còn Vương gia thì sao?



Phục Linh thầm lắc đầu, nàng không biết.



Thượng Trang lại nói: "Ngươi về Cảnh Nhân Cung một chuyến, cầm mấy chiếc khăn tay qua Càn Thừa Cung." Thời điểm nói lời này bọn họ đã tới cửa lớn của Úc Ninh Cung.



Phục Linh không khỏi kinh ngạc, khăn tay không phải sáng nay nàng đã đưa nàng ấy rồi sao? Vừa định mở miệng thì lại nghe Thượng Trang nói: "Khăn của bổn cung tối qua đã bị bẩn."



Đây là sự thật, người ngoài tuy nghe không hiểu, nhưng đối phương nghe xong hẳn vô cùng rõ ràng.



Nói tới đây, ngón tay nàng buông lỏng, cái khăn dính máu từ trên người rơi xuống. Nàng chỉ liếc nhìn một cái, cũng không có ý định dừng bước, chỉ nhanh chóng rời đi.



Ra tới bên ngoài, Thượng Trang mới dừng lại. Phục Linh tuy kinh ngạc nhưng không nhiều lời.



Thượng Trang quay đầu, thấy Từ Chiêu Nghi cúi người kiểm tra cái khăn, vừa nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi.



Quả nhiên là nàng ta!



Phục Linh còn chưa rõ ràng chuyện gì đã thấy Thượng Trang dứt khoát xoay người nhìn Từ Chiêu Nghi, lộ vẻ kinh hoảng: "A, khăn tay của ta." Nói xong, nàng liền tiến tới giật lấy, cười giải thích, "Hôm qua không cẩn thận cắt trúng tay, lại quên vứt nó, để tỷ tỷ chê cười rồi."



Sắc mặt Từ Chiêu Nghi vẫn vô cùng khó coi, chỉ miễn cưỡng cười nói: "Muội muội sao lại không cẩn thận như vậy? Không sao chứ?"



"Không sao, không có chuyện gì." Dứt lới, nàng liền cùng Phục Linh vội vàng rời đi.



Từ Chiêu Nghi cả kinh đứng đấy, sắc mặt ngày càng tái nhợt.



Đi được một đoạn, Phục Linh cuối cùng cũng nhịn không được, hỏi: "Tiểu thư bị thương ở đâu? Mau để nô tỳ xem xem." Nói xong, nàng liền kéo tay Thượng Trang, nhưng cẩn thận quan sát lại không tìm thấy bất cứ vết thương nào, cho dù chỉ là một ít.



Thượng Trang khẽ cười: "Yên tâm, bổn cung không bị thương."



"A." Phục Linh cả kinh kêu lên, tiểu thư không có vết thương mới là vấn đề, không lẽ nàng ấy nói sao? Nhưng trên khăn quả thật có dính máu, điểm này nàng tuyệt đối không nhìn lầm.



Thượng Trang xoay người lên kiệu, Phục Linh còn định mở miệng hỏi thì màn che đã buông xuống, nàng chỉ đành nuốt lời định nói trở về.



Thượng Trang nhìn khăn lụa trong tay, trầm tư suy nghĩ.



Đêm qua, người phái sát thủ tới giết nàng khẳng định là Từ Chiêu Nghi. Nếu không phải lo cho thương thế của Nguyên Duật Diệp, nàng ta không thể thức trắng đêm không ngủ. Nàng ta không dám tới Càn Thừa Cung thăm hỏi, chỉ có thể nghe ngóng. Mà vừa rồi nàng nói mình bị thương nên mới để khăn tay dính máu, nàng ta chỉ hỏi thăm vài câu nhưng ánh mắt lại không nhìn hai tay của nàng.



Chỉ có một cách lý giải, đó là nàng ta biết tay nàng căn bản không hề bị thương, nàng ta biết rõ máu này là của Nguyên Duật Diệp.



Thượng Trang siết chặt khăn tay, thật đáng tiếc, nàng không có bất kỳ bằng chứng nào. Nàng không biết Từ Chiêu Nghi vì sao lại muốn giết nàng, từ lúc quen biết, nàng và nàng ta tuy đối chọi gay gắt, nhưng lý do này đủ để nàng ta phái sát thủ giết nàng hay sao?



Nàng thật sự không hiểu nỗi.



Cho nên, nàng phải chậm rãi suy nghĩ.



Cỗ kiệu đã tới Cảnh Nhân Cung, Phục Linh đỡ Thượng Trang hạ kiệu, đúng lúc thấy Huyên Chu chạy tới, nói: "An Lăng địa nhân phái người mang tổ yến vào cung, nói là cho người bồi bổ thân thể."



Thượng Trang giật mình, vội hỏi: "Huynh ấy còn nói gì không?"



"Không có, nương nương, nô tỳ thấy tất cả đều là tổ yến thượng hạng." Huyên Chu nói cười vui vẻ.



Thượng Trang cũng cười, An Lăng Tễ quả thật rất quan tâm nàng, nàng vẫn nhớ thời điểm còn sống trong phủ, thiếu gia luôn hòa ái gần gũi, chỉ là lão gia và phu nhân lại không thích hắn thân thiết với nàng. Về sau thiếu gia rời nhà nhiều năm, nàng và hắn không còn gặp lại nhau nữa.



Hôm nay, nàng gọi hắn một tiếng "Ca ca", hắn thật sự dùng thân phận của một vị huynh trưởng đối đãi với nàng hay sao?



"Nươn nương có muốn nô tỳ đi làm một ít cho người dùng thử không?" Huyên Chu cười hỏi.



Thượng Trang hoàn hồn, gật đầu đáp: "Được."



Phục Linh cũng cười: "Tiểu thư, thiếu gia thật tốt, hiện tại cuộc sống của tiểu thư hạnh phúc, tất cả mọi người đều yên tâm." Nàng nói mọi người nhưng không chỉ rõ.



Hai người vào trong, Thượng Trang lấy khăn tay trên người đưa cho Phục Linh, lệnh nàng vứt vào huân lò.



Phục Linh lúc này mới nhớ tới chuyện cái khăn, tuy trên đường thấy nàng không chịu thương tổn nhưng lòng vẫn vô cùng lo lắng. Nàng xoay người đóng cửa lại, liền to gan hỏi: "Tiểu thư có phải bị thương ở đâu nhưng giấu nô tỳ không?"



Ngước mắt nhìn cung nữ trước mặt, Thượng Trang lắc đầu, thở dài: "Là Hoàng Thượng bị thương."



Lời vừa nói ra, Phục Linh sợ tới mức sắc mặt thay đổi, bật thốt lên hỏi: "Hoàng Thượng không phải nhiễm phong hàn sao?" Nàng biết bản thân lớn tiếng, vì vậy vội che miệng lại, chống lớn hai mắt nhìn tiểu thư nhà mình.



Thượng Trang gật đầu, việc này nàng không định giấu Phục Linh, nếu ngay cả người bên cạnh nàng cũng không thể nói thật, vậy nàng sẽ cảm thấy rất bi ai.



Quả nửa ngày, Phục Linh mới hoàn hồn, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng... Không sao chứ?"



"Hoàng Thượng vì cứu ta mà dính một chướng." Thời điểm nói lời này, Thượng Trang lại lo lắng, sáng nay hắn phải thượng triệu sớm, cũng không biết rốt cuộc có chịu đựng được không.



Phục Linh càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ, vội vàng kéo nàng, cắn răng hỏi: "Là ai muốn làm hại tiểu thư? Lần này nô tỳ sẽ đi nói với thiếu gia." An Lăng Tễ đối với tiểu thư thế nào nàng thấy rất rõ, nếu thiếu gia biết chuyện, khẳng định sẽ đi tìm người nọ tính sổ.



Thượng Trang bị bộ dáng của Phục Linh chọc cười, dù cho An Lăng Tễ muốn giúp nàng thì hắn cũng chỉ là ngoại thần, sao có thể quản chuyện của hậu cung?



Thấy nàng im lặng, Phục Linh lại nói: "Không, vẫn là trực tiếp nói với Hoàng Thượng."



Thượng Trang kinh hãi, vội mắng: "Không được nói lung tung biết chưa?"



Đừng nói hiện tại nàng không có chứng cứ trong tay, cho dù có nàng cũng sẽ không để Nguyên Duật Diệp tham dự, hắn có thể bảo vệ nàng, nhưng hắn không thể vì nàng mà duỗi tay động tới bất cứ một phi tần nào.



Trừ phi đối phương tự mình lòi đuôi, nếu không hắn thân là hoàng đế, hắn sẽ không nhúng tay vào tranh đấu hậu cung. Ai cũng biết phía sau một phi tần đều có gia tộc vững mạnh, không thể tùy tiện động tới.



"Tiểu thư..."



Thượng Trang im lặng, nàng bất động nhưng sát thủ vẫn tìm tới, còn liên lụy Nguyên Duật Diệp bị thương, càng nghĩ nội tâm nàng càng không thoải mái. Đêm qua, nhìn thấy trường kiếm kia, hắn ôm nàng xoay người, còn đẩy nàng ra.



Trong lòng không khỏi chấn động, hắn đẩy nàng ra...



Cho dù nàng tránh được hay sau lưng hắn có mũi kiếm tương tự, hắn vẫn sẽ làm như vậy, hắn thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bị trường kiếm đâm tới, nếu không sao hắn lại có hành động như vậy?



Thượng Trang cắn răng.



Có rất nhiều chi tiết hiện tại ngẫm lại, nàng dường như không hề rõ ràng.



Hắn thật xằng bậy, chẳng lẽ không biết chính mình hiện tại là hoàng đế rồi sao?



Nàng thật muốn cười, đúng thế, Nguyên Duật Diệp sao có thể xằng bậy như vậy?



Phục Linh thấy nàng im lặng thì không nói thêm, chỉ đứng bên cạnh hầu hạ.



Qua một lúc lâu, Huyên Chu cẩn thận mang tổ yến vào đặt xuống bàn, cười nói: "Nương nương dùng thử đi."



Thượng Trang "Ừ" một tiếng, thời điểm đưa tổ yến đến bên miệng, nàng như nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, An Lăng đại nhân đưa tới bao nhiêu tổ yến, có đủ tặng tất cả chủ tử trong cung không?"



Huyên Chu không khỏi kinh ngạc: "Đủ thì đủ, chỉ là nương nương, tổ yến này đều là thượng hạng..."



Thượng Trang cắt ngang lời nàng ta: "Không sao, cứ theo lời của bổn cung, tặng hết đi."



Thấy nàng đã mở miệng, Huyên Chu cũng không nói gì thêm, gật đầu lui xuống.



Phục Linh thắc mắc hỏi: "Tiểu thư tại sao phải làm vậy?"



Buông thìa trong tay, nàng thấp giọng: "Hậu cung hiện tại có ai mà không biết ta được Hoàng Thượng sủng ái nhất? Tặng bọn họ ít đồ, sau đó có thể nhận về một vài thứ."



"Tiểu thư muốn đồ của các nàng làm gì?" Phục Linh thật sự không hiểu.



Thượng Trang lắc đầu: "Chuyên này ngươi không cần biết, chỉ cần đưa đồ đi là được."



Nàng tặng tổ yến, trong lòng không hề sợ sẽ gặp chuyện không may, hôm nay nàng là phi tần được sủng ái nhất, một sủng phi như nàng sẽ không xuống tay với những người khác. Bên phía Hoàng Hậu, nếu nói nàng hãm hại trung cung để leo lên vị trí đó thì còn nghe được, nhưng nàng tin Mộ Dung Vân Khương không phải người như vậy, bởi vì đồ nàng đưa tới nàng ấy khẳng định sẽ không động tay chân.



Hai người ở trong phòng đợi một lát, bên ngoài lại có tiếng người lớn tiếng: "Hoàng Hậu nương nương giá lâm."



Đưa mắt nhìn Phục Linh, Thượng Trang không khỏi cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp Mộ Dung Vân Khương tới đây làm gì? Nghĩ nghĩ, nàng chỉ có thể đứng dậy ra ngoài nghênh giá.



Mộ Dung Vân Khương được Thanh Nhi dìu vào, thấy chén tổ yến trên bàn liền cười nói: "Xem ra bổn cung tới không đúng lúc, Vu Tu Dung đang ăn gì vậy?"



Thượng Trang vội nói: "Nương nương nói gì vậy, thỉnh người." Thấy nàng ấy ngồi xuống, nàng mới tiếp tục, "Đây là tổ yến ca ca đưa tới, thần thiếp định lát nữa mang qua cho nương nương, không ngờ người đã tới đây rồi."



Thanh Nhi lộ vẻ không vui, nghe Mộ Dung Vân Khương nhẹ giọng: "Vậy bổn cung cảm ơn ngươi trước, chỉ là bổn cung xưa nay không ăn tổ yến."



Thượng Trang cười cười, xoay người nói: "Phục Linh, đi nói với Huyên Chu trong cung của nương nương đã có, không cần đưa qua." Hoàng Hậu đã không cần, vậy cũng tốt.



Nhìn Phục Linh ra ngoài, Thượng Trang mới xoay người, nghe Mộ Dung Vân Khương nói: "Ngồi đi." Thấy Thượng Trang đã ngồi xuống, nàng mới tiếp tục: "Hôm nay bổn cung tới là có chút lời muốn nói với Tu Dung."



"Mời nương nương." Kỳ thật nàng cũng muốn biết Hoàng Hậu tới đây để làm gì.



Mộ Dung Vân Khương nhìn nữ tử trước mặt, thấy nàng vẫn bình tĩnh thong dong, thong dong tới mức khiến nàng kinh ngạc. An Lăng Vu, nàng ấy là người nàng không thể lý giải. Ca ca từng nói nàng ấy là nữ tử tâm kế, nhưng bây giờ quan sát, nàng ấy quả thật vậy sao?



Mộ Dung Vân Khương nhìn thẳng Thượng Trang, mở miệng: "Chuyện tối qua bổn cung không nói cho ai nghe hết, Vu Tu Dung là người thông minh, chuyện người hậu cung chuyên sủng không sống được lâu dài hẳn biết rõ."



Thanh Nhi không khỏi kinh ngạc, nàng thật không ngờ tiểu thư nhà mình tới đây để nói việc này. Nàng ấy hiện tại là trung cung, trong mắt mọi người, nàng ấy là một Hoàng Hậu hiền lương thục đức, nàng ấy chỉ cần đứng yên đưa mắt nhìn, không cần nói, cũng không cần làm gì cả.



Thượng Trang sao có thể không biết hành động của mình tối qua khiến Hoàng Hậu mất hết mặt mũi. Nói tới cùng, nàng chẳng qua chỉ là phi tử, mà nàng ấy mới là chủ tử của nơi này.



Đối với nàng, Mộ Dung Vân Khương vừa là địch cũng vừa là bạn, hôm nay nàng ấy không đứng ra không đại biểu cho chuyện nàng ấy không để bụng.



Thượng Trang mỉm cười yếu ớt, cúi đầu: "Vâng, đa tạ nương nương nhắc nhở, thần thiếp khắc ghi trong lòng."



Không biết vì sao, Thượng Trang lại cảm thấy hành động của Mộ Dung Vân Khương lúc này không phải vì Nguyên Duật Diệp, nàng ấy dường như cảnh cáo nàng là vì muốn nói nàng biết nàng ấy mới là Hoàng Hậu.



Mộ Dung Vân Khương đứng lên, mở miệng: "Ngươi chiếu cố Hoàng Thượng một đêm cũng mệt mỏi rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi." Ngụ ý là nàng không cần phải qua Càn Thừa Cung.



"Vâng." Thượng Trang đáp.



Bên chỗ Nguyên Duật Diệp đã có Trương công công, huống hồ cho dù nàng không đi, hắn cũng không kêu bất cứ phi tần nào tới, điểm này nàng không cần lo lắng.



Lúc này Mộ Dung Vân Khương mới cảm thấy thỏa mãn: "Vậy bổn cung về trước."



"Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương."



Đợi nữ tử rời đi, Phục Linh mới tiến vào, oán trách: "Tiểu thư, Hoàng Hậu sao có thể làm vậy? Ngài ấy sao có thể nói người không được qua chỗ Hoàng Thượng?"



Thì ra lời Mộ Dung Vân Khương vừa nói nàng ấy nghe thấy hết.



Thượng Trang mỉm cười: "Hoàng Hậu không tới, hôm nay ta cũng không định qua Càn Thừa Cung."



"Tiểu thư..." Phục Linh cả kinh, tiểu thư không đi là vì hôm nay Vương gia tiến cung hay sao? Có điều câu hỏi này nàng đương nhiên sẽ không hỏi.



Hai người ngồi một lát, Huyên Chu đi vào nói đã đưa tới các cung.



Tới tối, Thượng Trang nghe nói Từ Chiêu Nghi đã qua Càn Thừa Cung hai lần, đúng lúc Nguyên Duật Diệp đang nghỉ ngơi, cho nên Trương công công không cho vào.



Tuy không nhìn rõ sắc mặt của nàng ta nhưng Thượng Trang tin nàng ta bị dọa tới mức không nhẹ. Hoàng đế tránh mặt không muốn gặp ai, người khác sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nàng ta thì khác.



Dùng xong bữa tối, Từ Chiêu Nghi tới.



Thượng Trang nhếch miệng cười, kêu Phục Linh cho nàng ta vào.



Cung nữ theo sau nàng ta cầm theo một cái hộp hoa lệ. Vừa vào cửa, Từ Chiêu Nghi liền cười nói: "Vu muội muội thật khách khí, đúng lúc chỗ bổn cung có hộp bánh phù dung, là Hoàng Thượng ban thưởng, chỉ là bổn cung không ăn đồ ngọt, hôm nay mượn hoa hiến Phật, hi vọng muội muội đừng ghét bỏ." Nói xong, nàng ta ra hiệu cho cung nữ tiến lên.



Thượng Trang biết nàng ta có chuyện tới tìm mình nên mới tìm lý do, mà nàng cũng không có ý định vạch trần. Mặc kệ thế nào, nàng chỉ cần đồ của Từ Chiêu Nghi.



Nhận thêm xiêm y từ tay Phục Linh, Thượng Trang vừa cười vừa nói: "Chiêu Nghi tỷ tỷ thật khách khí, chẳng qua là chút tổ yến lại đổi được vật trân quý như vậy, là muội hưởng lợi mới đúng." Ngay cả đồ hoàng đế ban nàng ta cũng lấy ra, nàng ta đúng là bỏ hết cả tiền vốn.



Từ Chiêu Nghi vội đáp: "Sao lại nói lời xa lạ như vậy?"



Thượng Trang chỉ mỉm cười.



Từ Chiêu Nghi ngồi xuống, chần chờ một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Nghe nói Hoàng Thượng đang... Nhiễm phong hàn, không biết hôm nay ngài ấy thế nào rồi?"



Thượng Trang lộ vẻ kinh ngạc: "Tỷ tỷ chưa qua thăm Hoàng Thượng sao?"



"Đi rồi nhưng Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, ta không vào được."



Thượng Trang nắm chặt hai tay thành đấm, bây giờ biết sợ rồi sao? Nàng ta là phi tần của Nguyên Duật Diệp, nếu hắn có mệnh hệ gì, nàng ta đừng hòng yên ổn.



Nàng thành thật đáp: "Tối qua không tốt lắm, chỉ là hôm nay muội cũng chưa qua Càn Thừa Cung, thật không biết tình hình bên đó thế nào."



Sắc mặt Từ Chiêu Nghi càng khó coi, nhưng lúc này không tiếp tục hỏi nhiều. Ngồi thêm một lát, nàng ta mới cùng cung nữ rời đi.



Phục Linh đi tới, cười nói: "Tiểu thư, Từ Chiêu Nghi này thật kỳ lạ, những người khác chỉ sai cung nhân qua đáp lễ, chỉ mình nàng ta tự mình tới đây, lần trước không phải vênh váo lắm sao?" Hôm nay tiểu thư được sủng ái, thái độ của mọi người quả nhiên không giống lúc trước.



Thượng Trang đưa mắt nhìn ra cửa, nói: "Hộp bánh phù dung này là đồ tốt"



Đột nhiên nghe một câu không liên quan, Phục Linh run sợ, chỉ biết gật đầu.



Thượng Trang đứng dậy, hiện tại Từ Chiêu Nghi đang ở trong cung, nàng không cần phải sợ nàng ta. Hắc y nhân hôm qua là nam tử, nếu không Nguyên Duật Diệp cũng không tưởng đó là Mạc Tầm, vì vậy nàng chỉ có thể từ trên người Từ Chiêu Nghi tìm cái mùi thơm thuộc về nữ tử kia, là hầu bao, hay là túi thơm? Những thứ đó không phải chuyện chính, nàng biết lúc này Từ Chiêu Nghi không thể hại nàng giống đêm Nguyên Tiêu đó.



Ánh mắt dừng trên hộp bánh phù dung.



Bí mật cất giấu phía sau, nàng không thể phớt lờ. Nàng sẽ không để nàng ta có thêm cơ hội.



Nàng không muốn chủ động đối phó một người, nhưng vì sinh tồn, nàng không thể không phản kích.



Cả ngày hôm nay Thượng Trang không qua Càn Thừa Cung.



Sang hôm sau, Trương công công vội vàng tới, hành lễ với nàng rồi nói: "Nương nương, Hoàng Thượng phái nô tài tới hỏi người có thời gian không."



Phục Linh nghe xong liền giật mình, nhưng Thượng Trang chỉ cười nhẹ.



Khi đó trước khi rời đi hắn có nói khi nào rảnh thì qua Càn Thừa Cung, kết quả nàng lại không đi. Giờ phút này kêu Trương công công, hắn có ý gì, nàng thật sự không hiểu?



Thượng Trang trả lời: "Công công về hồi báo với Hoàng Thượng, cứ nói bổn cung không khỏe."



"Tiểu thư..." Phục Linh kinh ngạc.



Thượng Trang ra hiệu ý bảo nàng không cần phải nói, mấy ngày nay nàng đã quá bị chú ý, hiện tại nên trầm thấp xuống rồi. Lời Mộ Dung Vân Khương nói không phải không có đạo lý.



Trương công công rời đi, không còn quay lại nữa.



Phục Linh không khỏi lo lắng nhưng Thượng Trang lại coi như không có chuyện gì.



Hôm sau là thọ thần của Thái Hậu.



Sáng sớm Thượng Trang đã thức, bởi vì hôm nay có tiệc tối nên buổi sáng không cần qua Úc Ninh Cung thỉnh an.



Rửa mặt xong, Thượng Trang liền kêu Phục Linh mang hộp bánh phù dung kia tới.



Phục Linh cau mày: "Tiểu thư, buổi sáng ăn mấy thứ này không tốt cho lắm."



Thượng Trang chỉ cười: "Ai nói ta muốn ăn? Ngươi chỉ cần mang tới đây là được."



Bất đắc dĩ, Phục Linh đành phải đem đồ tới. Thượng Trang kêu nàng đóng cửa lại, sau đó lấy ngân châm tới.



Hộp bánh phù dung này là cống phẩm, cho nên được niêm phong, Thượng Trang cẩn thận đút ngân châm qua khe nhỏ.



"Tiểu thư làm gì vậy?" Phục Linh kinh ngạc hỏi.



"Thử độc." Thượng Trang nhàn nhạt trả lời.



"A." Phục Linh không khỏi cả kinh hét lên, sau đó lập tức che miệng, nhìn chằm chằm ngân châm.



Thượng Trang tươi cười bình thản, tối nay hẳn sẽ là một đêm náo nhiệt. Sự tình nàng muốn làm cũng không tính là quá xấu, chỉ cần Từ Chiêu Nghi kia không có tâm hại nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom