Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-181
Quyển 4 - Chương 9: Nhập cung
Linh Khuyết đối diện với ánh mắt của Thượng Trang, không khỏi kinh hãi, nàng chẳng qua là có chút tò mò, cũng muốn tới đây nhìn xem nữ tử được Nguyên Chính Hoàn chính miệng thỉnh chỉ tứ hôn rốt cuộc là người thế nào, lại không ngờ Thượng Trang cũng ở đây, mà... An Lăng Tễ cũng tới.
Đứng từ xa, nàng không nghe được bọn họ nói gì, giờ phút này thấy Nguyên Chính Hoàn và vương phi kia đã rời đi, nàng tự thấy mất mặt, xoay người rời đi.
An Lăng Tễ cũng đưa mắt nhìn qua, chỉ nhìn được bóng lưng của nữ tử, nghe Thượng Trang bên cạnh thấp giọng nói: "Linh Thục Viện là nàng."
An Lăng Tễ nhíu mày, hắn có nghe nói qua nàng vốn là thị nữ của Nguyên Duật Diệp, theo ngài ấy đã lâu, quan hệ không tồi. Hôm nay đang êm đẹp nàng ấy lại xuất hiện ở nơi này, có phải là tới giám thị hay không?
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi kinh hãi.
"Không cần khẩn trương, xa như vậy, nàng ấy sẽ không nghe được gì cả. Đúng rồi, sao huynh lại đột nhiên vào cung?" Thượng Trang hỏi.
Nghe vậy, An Lăng Tễ mới quay đầu, sắc mặt có chút khó coi, chỉ nói: "Kẻ khác không biết cái tên Diệc Trang, nhưng ta lại không biết sao? Là cha chiều hư muội ấy, nếu có gì không vừa ý, muội ấy chỉ cần nói ra là được, cần gì phải khổ như thế?" Hai tay nắm chặt thành đấm, hắn thật sự tức giận.
Thượng Trang thở dài, tiểu thư là vì không thích cuộc sống lão gia an bài cho mình. Nàng đột nhiên nhớ tới Thái Tử, bọn họ hình như có một chút tương đồng.
Bất đắc dĩ cười, nàng đi về trước mấy bước, nói: "Đây không phải chỗ nói chuyện, về Cảnh Nhân Cung thôi."
Phục Linh vội đuổi theo, nàng vốn không biết nữ tử khi nãy là ai, nhưng nghe An Lăng Tễ nói vậy, nàng dường như bừng tỉnh.
Ánh mắt bất giác nhìn qua bên đó, nhưng cách màn nước, nàng sớm đã không còn nhìn thấy bóng người nào.
Đương nhiên, chắc chắn là khiếp sợ.
Đây mới là An Lăng tiểu thư thật sự!
Phục Linh cắn môi, có điều nàng không hỏi, mà cũng không biết nên nói cái gì. Bí mật này bắt buộc phải chôn vùi trong bụng.
An Lăng Tễ thấp giọng: "Ta vội vàng tiến cung dò xét người, việc này cha còn chưa biết."
"Vậy thì đừng nói." Thượng Trang nhàn nhạt lên tiếng. Lão gia không thích nữ nhi của mình có liên quan tới người hoàng thất, mà Nguyên Chính Hoàn mấy ngày nữa sẽ trở về đất phong, hôn sự hẳn cũng phải về đất phong mới xử lý. Việc này không cần phải nói, chỉ cần tiểu thư và Vương gia hạnh phúc, cho dù lão gia cả đời không biết thì như thế nào?
Nội tâm lại bắt đầu đau nhói, lão gia suy nghĩ như vậy, chắc chắn là vì thương yêu tiểu thư.
Hoàng thất có chân tình, điểm này Thượng Trang không phủ nhận.
Nhưng hoàng thất cũng có rất nhiều chuyện không theo ý muốn, điểm này, mãi tới khi nàng vào cung mới ý thức được.
Có chút cảm tình, nhưng càng phải ẩn nhẫn.
An Lăng Tễ động môi, không nói thêm nữa.
Ba người trở về Cảnh Nhân Cung, An Lăng Tễ hỏi về tổ yến, Thượng Trang liền cười nói: "Đông cung Tây cung đều có, huynh không cần đưa vào cung."
Hắn lại cười: "Đồ ta chọn có lẽ tốt hơn nội cung."
Thượng Trang mím môi cười, nếu hắn biết đồ tốt của mình bị nàng trong nháy mắt tặng hết hậu cung, không biết có tức giận không?
Nàng nhàn nhạt uống trà, không đáp.
Ngồi một lát, thái giám bên ngoài lớn tiếng báo Nguyên Duật Diệp tới.
Cả hai đứng dậy hành lễ, thời điểm tiến vào, thấy An Lăng Tễ cũng ở đây, hắn mở miệng: "Xem ra trẫm tới không đúng lúc rồi."
"Hoàng Thượng nói như thế khiến vi thần xấu hổ vô cùng." An Lăng Tễ thi lễ với hắn, lại nói, "Thần cáo lui trước." Dứt lời, hắn liền nâng bước rời đi.
Nguyên Duật Diệp lên tiếng: "Trẫm đâu phải đến đuổi người, cứ như vậy, sau này ngươi còn dám tới Cảnh Nhân cung sao? Người đâu, đem mấy món điểm tâm lên, tùy tùng Ngự Sử nếu đã đến rồi thì ngồi thêm lát nữa."
An Lăng Tễ liền đáp: "Vâng, vi thần cung kính không bằng tuân mệnh."
Phục Linh mỉm cười lui xuống, Thượng Trang rót trà cho Nguyên Duật Diệp, thấp giọng hỏi: "Sao giờ này Hoàng Thượng lại tới Cảnh Nhân Cung."
Hắn cười nhìn nàng, thanh âm cũng trầm thấp: "Nghe nói nàng đã qua Úc Ninh Cung, xem ra không cần truyền Hoàn vương phi tương lai tiến cung nữa." Hắn không nhìn sắc mặt Thượng Trang, tiếp tục, "Sao hả, gặp rồi, cảm thấy thế nào? Xứng với hoàng thúc không?"
Thanh âm bị đè ép nhưng An Lăng Tễ cũng có thể nghe thấy, tay nắm chén trà buộc chặt, sắc mặt có chút khó coi.
Thượng Trang miễn cưỡng trả lời: "Đúng vậy, đã gặp, Hoàng Thượng thật lợi hại, không gì có thể gạt được ngài."
Hắn cười: "Nếu là người khác, trẫm chẳng rảnh để đi quản." Dứt lời, hắn nhấp ngụm trà, cung mày nhíu chặt, nói, "Từ khi nào hương vị của trà lại nhạt như vậy?"
Lúc này, Huyên Chu đúng lúc mang điểm tâm vào, liền cười đáp: "Nương nương nói An Lăng đại nhân không có thói quen uống trà nồng, cho nên kêu nô tỳ đổi." Nàng ta tiến lên, cẩn thận đặt điểm tâm lên bàn, mới nói: "Nương nương, xiêm y của Phục Linh bị ướt nên đã về phòng thay rồi."
Thượng Trang gật đầu, lại nghe Nguyên Duật Diệp mở miệng nói: "Vậy sao? Vu Nhi đối với sở thích của lệnh huynh đúng là nhớ rõ tinh tường."
Nàng nhìn hắn, chẳng lẽ việc này cũng ghen tị sao? Nàng cười nói: "Thần thiếp chỉ có một ca ca này, đương nhiên phải nhớ tinh tường một chút."
Lời nàng nói lại khiến tay An Lăng Tễ nắm chén trà run lên bần bần, hắn ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ nhàng lộ ra nụ cười. Hắn thấp giọng: "Nương nương hôm nay vào cung đương nhiên sẽ càng hiểu rõ Hoàng Thượng."
Thượng Trang sửng sờ, thử hỏi, nàng hiểu Nguyên Duật Diệp sao?
Nguyên Duật Diệp nghe xong liền cao hứng đưa mắt nhìn hắn: "Lời nói của người trên thương trường quả nhiên có khác biệt." Thật giỏi đưa đẩy!
Ba người hàn huyên một lát, An Lăng Tễ liền đứng dậy cáo lui.
Nguyên Duật Diệp ra lệnh cho Huyên Chu đứng cạnh: "Đổi trà khác."
Huyên Chu nhận lệnh, vội vàng đi xuống.
"Không được nhạt như vậy." Hắn nhíu mày nói, "Trà đặc mới nâng cao tinh thần."
Thượng Trang nhận lấy chén trà trong tay hắn, bất giác hỏi: "Hoàng Thượng không có công vụ sao?"
Hắn cười nhẹ, đứng dậy đi tới bên giường, nằm xuống, than: "Có vài việc không thể yên ổn."
Lời hắn nói khiến Thượng Trang cả kinh, nàng không khỏi nhớ lại sự tình Bùi Thiên Sùng bỏ trốn, chuyện tiếp theo hẳn sẽ tới, nhưng cho tới bây giờ, một chút tin tức cũng không có sao?
Nàng cắn răng, việc này hắn không nói, nàng không thể hỏi.
Thượng Trang tiến lên lấy chăn đắp cho hắn, lại bị hắn gạt tay: "Không cần, chỉ nằm một lúc thôi, không vội." Nói tới đây, hắn lại vòng vo, "Ca ca kia đối với nàng thật sự rất tốt."
Nghe vậy, Thượng Trang không khỏi nao nao, hắn nói vậy là do không biết, An Lăng Tễ căn bản không phải ca ca của nàng.
Huyên Chu tiến vào đổi trà, Thượng Trang ra hiệu nàng ta đặt lên bàn, chính mình duỗi tay cầm đưa cho hắn. Hắn ngồi dậy nhấp một ngụm, nhíu mày: "A, trà nha đầu này pha thật đắng."
"Hoàng Thượng muốn uống đắng, nếu nàng ta không đổi, không phải sẽ bị ngài xử phạt sao?" Không đổi thì nói quá nhạt, đổi rồi thì nói quá đắng.
Uống mấy ngụm, hắn đưa ly trà cho nàng, nằm xuống: "Mệt chết đi được, để ta ngủ một lát đi."
Thượng Trang thấy vậy cũng không định so đo, đứng dậy rời khỏi.
Linh Khuyết đối diện với ánh mắt của Thượng Trang, không khỏi kinh hãi, nàng chẳng qua là có chút tò mò, cũng muốn tới đây nhìn xem nữ tử được Nguyên Chính Hoàn chính miệng thỉnh chỉ tứ hôn rốt cuộc là người thế nào, lại không ngờ Thượng Trang cũng ở đây, mà... An Lăng Tễ cũng tới.
Đứng từ xa, nàng không nghe được bọn họ nói gì, giờ phút này thấy Nguyên Chính Hoàn và vương phi kia đã rời đi, nàng tự thấy mất mặt, xoay người rời đi.
An Lăng Tễ cũng đưa mắt nhìn qua, chỉ nhìn được bóng lưng của nữ tử, nghe Thượng Trang bên cạnh thấp giọng nói: "Linh Thục Viện là nàng."
An Lăng Tễ nhíu mày, hắn có nghe nói qua nàng vốn là thị nữ của Nguyên Duật Diệp, theo ngài ấy đã lâu, quan hệ không tồi. Hôm nay đang êm đẹp nàng ấy lại xuất hiện ở nơi này, có phải là tới giám thị hay không?
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi kinh hãi.
"Không cần khẩn trương, xa như vậy, nàng ấy sẽ không nghe được gì cả. Đúng rồi, sao huynh lại đột nhiên vào cung?" Thượng Trang hỏi.
Nghe vậy, An Lăng Tễ mới quay đầu, sắc mặt có chút khó coi, chỉ nói: "Kẻ khác không biết cái tên Diệc Trang, nhưng ta lại không biết sao? Là cha chiều hư muội ấy, nếu có gì không vừa ý, muội ấy chỉ cần nói ra là được, cần gì phải khổ như thế?" Hai tay nắm chặt thành đấm, hắn thật sự tức giận.
Thượng Trang thở dài, tiểu thư là vì không thích cuộc sống lão gia an bài cho mình. Nàng đột nhiên nhớ tới Thái Tử, bọn họ hình như có một chút tương đồng.
Bất đắc dĩ cười, nàng đi về trước mấy bước, nói: "Đây không phải chỗ nói chuyện, về Cảnh Nhân Cung thôi."
Phục Linh vội đuổi theo, nàng vốn không biết nữ tử khi nãy là ai, nhưng nghe An Lăng Tễ nói vậy, nàng dường như bừng tỉnh.
Ánh mắt bất giác nhìn qua bên đó, nhưng cách màn nước, nàng sớm đã không còn nhìn thấy bóng người nào.
Đương nhiên, chắc chắn là khiếp sợ.
Đây mới là An Lăng tiểu thư thật sự!
Phục Linh cắn môi, có điều nàng không hỏi, mà cũng không biết nên nói cái gì. Bí mật này bắt buộc phải chôn vùi trong bụng.
An Lăng Tễ thấp giọng: "Ta vội vàng tiến cung dò xét người, việc này cha còn chưa biết."
"Vậy thì đừng nói." Thượng Trang nhàn nhạt lên tiếng. Lão gia không thích nữ nhi của mình có liên quan tới người hoàng thất, mà Nguyên Chính Hoàn mấy ngày nữa sẽ trở về đất phong, hôn sự hẳn cũng phải về đất phong mới xử lý. Việc này không cần phải nói, chỉ cần tiểu thư và Vương gia hạnh phúc, cho dù lão gia cả đời không biết thì như thế nào?
Nội tâm lại bắt đầu đau nhói, lão gia suy nghĩ như vậy, chắc chắn là vì thương yêu tiểu thư.
Hoàng thất có chân tình, điểm này Thượng Trang không phủ nhận.
Nhưng hoàng thất cũng có rất nhiều chuyện không theo ý muốn, điểm này, mãi tới khi nàng vào cung mới ý thức được.
Có chút cảm tình, nhưng càng phải ẩn nhẫn.
An Lăng Tễ động môi, không nói thêm nữa.
Ba người trở về Cảnh Nhân Cung, An Lăng Tễ hỏi về tổ yến, Thượng Trang liền cười nói: "Đông cung Tây cung đều có, huynh không cần đưa vào cung."
Hắn lại cười: "Đồ ta chọn có lẽ tốt hơn nội cung."
Thượng Trang mím môi cười, nếu hắn biết đồ tốt của mình bị nàng trong nháy mắt tặng hết hậu cung, không biết có tức giận không?
Nàng nhàn nhạt uống trà, không đáp.
Ngồi một lát, thái giám bên ngoài lớn tiếng báo Nguyên Duật Diệp tới.
Cả hai đứng dậy hành lễ, thời điểm tiến vào, thấy An Lăng Tễ cũng ở đây, hắn mở miệng: "Xem ra trẫm tới không đúng lúc rồi."
"Hoàng Thượng nói như thế khiến vi thần xấu hổ vô cùng." An Lăng Tễ thi lễ với hắn, lại nói, "Thần cáo lui trước." Dứt lời, hắn liền nâng bước rời đi.
Nguyên Duật Diệp lên tiếng: "Trẫm đâu phải đến đuổi người, cứ như vậy, sau này ngươi còn dám tới Cảnh Nhân cung sao? Người đâu, đem mấy món điểm tâm lên, tùy tùng Ngự Sử nếu đã đến rồi thì ngồi thêm lát nữa."
An Lăng Tễ liền đáp: "Vâng, vi thần cung kính không bằng tuân mệnh."
Phục Linh mỉm cười lui xuống, Thượng Trang rót trà cho Nguyên Duật Diệp, thấp giọng hỏi: "Sao giờ này Hoàng Thượng lại tới Cảnh Nhân Cung."
Hắn cười nhìn nàng, thanh âm cũng trầm thấp: "Nghe nói nàng đã qua Úc Ninh Cung, xem ra không cần truyền Hoàn vương phi tương lai tiến cung nữa." Hắn không nhìn sắc mặt Thượng Trang, tiếp tục, "Sao hả, gặp rồi, cảm thấy thế nào? Xứng với hoàng thúc không?"
Thanh âm bị đè ép nhưng An Lăng Tễ cũng có thể nghe thấy, tay nắm chén trà buộc chặt, sắc mặt có chút khó coi.
Thượng Trang miễn cưỡng trả lời: "Đúng vậy, đã gặp, Hoàng Thượng thật lợi hại, không gì có thể gạt được ngài."
Hắn cười: "Nếu là người khác, trẫm chẳng rảnh để đi quản." Dứt lời, hắn nhấp ngụm trà, cung mày nhíu chặt, nói, "Từ khi nào hương vị của trà lại nhạt như vậy?"
Lúc này, Huyên Chu đúng lúc mang điểm tâm vào, liền cười đáp: "Nương nương nói An Lăng đại nhân không có thói quen uống trà nồng, cho nên kêu nô tỳ đổi." Nàng ta tiến lên, cẩn thận đặt điểm tâm lên bàn, mới nói: "Nương nương, xiêm y của Phục Linh bị ướt nên đã về phòng thay rồi."
Thượng Trang gật đầu, lại nghe Nguyên Duật Diệp mở miệng nói: "Vậy sao? Vu Nhi đối với sở thích của lệnh huynh đúng là nhớ rõ tinh tường."
Nàng nhìn hắn, chẳng lẽ việc này cũng ghen tị sao? Nàng cười nói: "Thần thiếp chỉ có một ca ca này, đương nhiên phải nhớ tinh tường một chút."
Lời nàng nói lại khiến tay An Lăng Tễ nắm chén trà run lên bần bần, hắn ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ nhàng lộ ra nụ cười. Hắn thấp giọng: "Nương nương hôm nay vào cung đương nhiên sẽ càng hiểu rõ Hoàng Thượng."
Thượng Trang sửng sờ, thử hỏi, nàng hiểu Nguyên Duật Diệp sao?
Nguyên Duật Diệp nghe xong liền cao hứng đưa mắt nhìn hắn: "Lời nói của người trên thương trường quả nhiên có khác biệt." Thật giỏi đưa đẩy!
Ba người hàn huyên một lát, An Lăng Tễ liền đứng dậy cáo lui.
Nguyên Duật Diệp ra lệnh cho Huyên Chu đứng cạnh: "Đổi trà khác."
Huyên Chu nhận lệnh, vội vàng đi xuống.
"Không được nhạt như vậy." Hắn nhíu mày nói, "Trà đặc mới nâng cao tinh thần."
Thượng Trang nhận lấy chén trà trong tay hắn, bất giác hỏi: "Hoàng Thượng không có công vụ sao?"
Hắn cười nhẹ, đứng dậy đi tới bên giường, nằm xuống, than: "Có vài việc không thể yên ổn."
Lời hắn nói khiến Thượng Trang cả kinh, nàng không khỏi nhớ lại sự tình Bùi Thiên Sùng bỏ trốn, chuyện tiếp theo hẳn sẽ tới, nhưng cho tới bây giờ, một chút tin tức cũng không có sao?
Nàng cắn răng, việc này hắn không nói, nàng không thể hỏi.
Thượng Trang tiến lên lấy chăn đắp cho hắn, lại bị hắn gạt tay: "Không cần, chỉ nằm một lúc thôi, không vội." Nói tới đây, hắn lại vòng vo, "Ca ca kia đối với nàng thật sự rất tốt."
Nghe vậy, Thượng Trang không khỏi nao nao, hắn nói vậy là do không biết, An Lăng Tễ căn bản không phải ca ca của nàng.
Huyên Chu tiến vào đổi trà, Thượng Trang ra hiệu nàng ta đặt lên bàn, chính mình duỗi tay cầm đưa cho hắn. Hắn ngồi dậy nhấp một ngụm, nhíu mày: "A, trà nha đầu này pha thật đắng."
"Hoàng Thượng muốn uống đắng, nếu nàng ta không đổi, không phải sẽ bị ngài xử phạt sao?" Không đổi thì nói quá nhạt, đổi rồi thì nói quá đắng.
Uống mấy ngụm, hắn đưa ly trà cho nàng, nằm xuống: "Mệt chết đi được, để ta ngủ một lát đi."
Thượng Trang thấy vậy cũng không định so đo, đứng dậy rời khỏi.
Bình luận facebook