Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-200
Quyển 4 - Chương 13-4: Mây mù 4
Càn Thừa Cung, tẩm cung của hoàng đế.
Nguyên Duật Diệp đuổi tất cả cung nhân lui xuống. Toàn thân khó chịu, hắn thật sự không thể hiểu vì sao Linh Khuyết lại to gan như vậy! Vì muốn giữ hắn ở lại, cho nên liền hạ thuốc hắn? Nàng phải biết, đây là tử tội!
Thời điểm ở Khánh Hợp Cung, hắn cố gắng khống chế mà rời đi, hắn sợ nếu còn tiếp tục ở lại, hắn thật sự sẽ cầm giữ không được mà muốn nàng.
Hơi thở dồn dập, trong thân thể phảng phất như có hàng vạn con kiến đang quấy phá.
"Ưm." Nguyên Duật Diệp gầm nhẹ, cảm giác toàn thân nóng không chịu được.
Trương công công ở bên nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, hay là để nô tài truyền triệu cho ngài một vị nương nương thị tẩm?" Vừa nãy ở Cảnh Nhân Cung, thời điểm nghe nói việc này, hắn hoảng sợ không nhẹ, giờ phút này nhìn hoàng đế khó chịu như vậy, hắn không biết phải làm thế nào.
Chỉ là hắn thật không rõ, Hoàng Thượng vì sao không truyền phi tần tới thị tẩm?
Nguyên Duật Diệp định mở miệng nhưng lại lắc đầu, tối nay, hắn không muốn.
Thời điểm cỗ kiệu ngừng lại, Thượng Trang ngẩng đầu, toàn bộ Càn Thừa Cung vẫn đèn đuốc sáng trưng. Nàng nắm chặt khăn lụa trong tay đi tới, thái giám bên ngoài thấy nàng, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Hoàng Thượng chưa ngủ sao?" Nàng hỏi, ánh mắt dừng ở tẩm cung phía trước.
Sắc mặt thái giám có chút khác thường, lập tức gật đầu: "Vâng, Hoàng Thượng vẫn chưa nghỉ ngơi."
"Vậy thì vào thông báo một tiếng, nói bổn cung tới."
"Vâng." Thái giám xoay người vào trong, chỉ chốc lát liền quay lại, nói, "Nương nương, thỉnh người một mình vào trong."
Thượng Trang không nhiều lời, chỉ thả tay Phục Linh ra, một mình đi về phía trước. Phục Linh muốn mở miệng, cuối cùng lại thôi.
Đẩy cửa tẩm cung ra, không biết vì sao, Thượng Trang đột nhiên cảm thấy bất an, bên trong tản ra một loại hương vị khác thường.
Nhưng đến tột cùng là gì, nàng nói không rõ, tóm lại, bầu không khí khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Vừa ngước mắt đã thấy Trương công công đứng trước mặt, Thượng Trang có chút kinh hãi, chưa kịp hỏi chuyện đã thấy hắn vén rèm, thấp giọng: "Nương nương, thỉnh, Hoàng Thượng đang ở bên trong."
Nàng gật đầu, nâng bước đi vào.
Trên long sàng, nam tử đang đưa lưng về phía nàng, cách màn lụa mỏng, nàng thấy thân thể hắn không ngừng run lên. Không khỏi cả kinh, thời điểm tới gần, nàng lại nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn, bộ dáng vô cùng khổ sở.
Vén nhẹ màn lụa màu vàng, Thượng Trang duỗi tay xoa vai hắn, thấp giọng gọi: "Hoàng Thượng..."
Nguyên Duật Diệp thoáng giật mình, thanh âm này...
Hắn trở người nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên thịnh nộ quát Trương công công đứng sau: "Ai cho người để nàng vào?"
"Hoàng Thượng thứ tội, là nô tài tự mình chủ trương." Trương công công vội vàng quỳ xuống, cúi đầu. Hắn biết, chỉ cần vào báo, Hoàng Thượng khẳng định không cho nàng vào, vì thế, hắn mới không nói, tự mình làm chủ để Vu Tu Dung vào trong.
Thời điểm chạm vào nam tử, Thượng Trang mới phát hiện thân thể hắn rất nóng, không khỏi căng lớn hai mắt, quay đầu nhìn Trương công công: "Hoàng Thượng sao vậy?" Nóng như vậy, nhưng tựa hồ không phải phát sốt.
"Hoàng Thượng... Ngài ấy..." Trong lòng thở dài một tiếng, lời này Trương công công hắn sao có thể nói rõ?
Nam tử trên giường dùng sức gạt tay nàng ra, cắn răng: "Nàng đi đi."
Thượng Trang cả kinh, từ trước tới nay hắn chưa từng nói với nàng như vậy. Ngày thường, nàng có thể chủ động tới, hắn cao hứng còn không kịp, hôm nay, hắn lại bảo nàng đi?
Hắn rốt cuộc bị sao vậy?
"Hoàng Thượng..."
Một tiếng "Hoàng Thượng" này phảng phất trở nên ma mị.
Cả người đột nhiên trở nên căng cứng, hạ thân cũng trướng tới khó chịu, hắn duỗi tay, bỗng nhiên nắm chặt cổ tay bé nhỏ của nữ tử.
Lực đạo này khiến Thượng Trang càng hoảng sợ.
Nguyên Duật Diệp nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt lộ rõ dục vọng.
Thượng Trang bị hắn nhìn tới tim đập loạn nhịp, thấy hắn khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, gò má vì thuốc mà ửng hồng, độ ấm từ lòng bàn tay xuyên qua da thịt truyền tới. Đột nhiên, Thượng Trang cảm thấy thân thể mình cũng nóng lên.
Mà nàng, lúc này không khỏi chấn động!
"Linh Khuyết nàng..." Trời ạ, sao Linh Khuyết có thể làm ra chuyện này?
Nghe nàng nhắc tới Linh Khuyết, Nguyên Duật Diệp đột nhiên mở lớn hai mắt, lý trí vừa mất đi cuối cùng cũng quay về một chút, cánh tay giữ chặt Thượng Trang bất giác run lên. Hắn bỗng dưng buông tay, cắn răng nói: "Trở về đi."
Cổ tay bị hắn nắm tới sưng đỏ, Thượng Trang ngơ ngác nhìn nam tử trên giường.
Hắn nói, nàng trở về đi.
Chẳng biết tại sao, Thượng Trang lại có chút khổ sở, cảm xúc cũng trở nên phức tạp.
Bất giác lui về sau nửa bước, Trương công công tưởng nàng muốn đi, sợ tới mức vội bò lên trước: "Nương nương, cầu xin nương nương đừng đi, Hoàng Thượng... Hoàng Thượng ngài ấy..."
"Trương Liêu, câm miệng!" Hắn gầm lên, cắn răng nhưng không trợn mắt, hắn sợ nếu còn tiếp tục nhìn nữ tử trước mắt, hắn sẽ cầm giữ không được.
Thời điểm ở Khánh Hợp Cung, hắn có thể chịu đựng một mình ra ngoài, nhưng đối diện với Thượng Trang, hắn mới biết, cảm giác lý trí dần dần bị ăn mòn đáng sợ cỡ nào.
Hắn đột nhiên muốn cười, thì ra, yêu là như vậy.
Chăn đệm bị hắn nắm chặt, tay đầy mồ hôi, khắp nơi đều là mồ hôi lạnh.
Thượng Trang cắn răng, cuối cùng cũng đi lên trước một bước.
Sau đó, là bước thứ hai.
Có chút run rẩy, nàng duỗi tay xoa thân thể của hắn, cúi đầu, tự đặt dấu môi xuống.
Nguyên Duật Diệp mở lớn hai mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng... Nàng không đi!
Đây không phải lần đầu nàng hôn hắn, nhưng nụ hôn lại ngây ngốc như lần đầu, cũng không biết vì sao, thân thể nàng cũng trở nên nóng rực. Ngón tay nhỏ nhắn xẹt qua y phục của hắn, cởi bỏ từng nút thắt.
"Vu Nhi..." Thanh âm của hắn dần trở nên khàn khàn, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử dần trở nên mơ hồ, từng động tác tựa hồ chạm tới trái tim hắn.
Trương công công thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đứng dậy, vội lui ra ngoài.
"Vu Nhi..." Hắn nỉ non gọi.
Thượng Trang chỉ biết lòng mình đang run rẩy, không dám lên tiếng.
Thân thể nàng cẩn thận dán lên hắn, cảm nhận thân hình cường tráng của hắn. Trái tim điên cuồng đập loạn, phảng phất như chỉ chút sơ sẩy, nó sẽ lập tức nhảy ra ngoài.
Đầu ngón tay đã mở xong nút thắt cuối cùng, nàng nhìn hắn, mồ hôi từ thái dương không ngừng chảy xuống.
Nàng thật không rõ, thời gian lâu như vậy, hắn vì sao phải chịu đựng một mình như thế.
Bàn tay nhỏ bé dán lên thân thể của hắn.
Bàn tay to rộng của nam tử giữ chặt bả vai nàng, thoáng dùng sức, giờ phút này, hắn vẫn muốn đẩy nàng ra, không ngờ nàng lại tăng khí lực, thân thể nhỏ bé xinh xắn cùng hắn dán chặt một chỗ.
Thượng Trang cảm nhận được chỗ mẫn cảm của hắn, thật nóng.
Hắn từng hứa, trừ phi nàng tự nguyện, nếu không, hắn sẽ không đụng vào nàng.
Là hoàng đế, hắn lại thật sự một lòng tuân thủ lời hẹn này, điều đó khiến Thượng Trang không khỏi thụ sủng nhược kinh. Nàng là phi tử của hắn, hắn nói, trước khi rời khỏi hoàng cung, nàng chính là Tu Dung của hắn. Vì những lời này, nàng từng tức giận.
Hắn nói, chỉ khi Nguyên Chính Hoàn chết, nàng mới có thể xuất cung. Vì khế ước này, nàng cũng từng tức giận.
Hắn không giết Nguyên Chính Hoàn, lại ban thưởng rượu tình hoa cho y. Vì việc này, nàng cũng tức giận.
Thế nhưng giờ phút này, nàng lại không muốn nhìn hắn khó chịu thống khổ. Nội tâm có sợ hãi, nàng rõ ràng muốn đẩy hắn ra, rõ ràng muốn lùi bước, chỉ là, nàng không đành lòng.
Cánh tay cuối cùng cũng ôm lấy nàng, nam tử chậm rãi hôn đáp trả, hoàn toàn khác với lần ở trong xe ngựa.
Trong ôn nhu có chút thô lỗ, hơi thở nóng bỏng bao lấy gương mặt nhỏ bé của nàng.
Nghe hơi thở dồn dập của hắn, nàng mới biết hắn nhịn có bao nhiêu vất vả.
Ôm thân hình nữ tử mềm mại không xương vào lòng, hắn thật sự chờ không được mà muốn nàng. Dùng sức đặt nàng dưới thân, môi mỏng từ cánh môi nàng chậm rãi trượt xuống.
Má, cằm, cổ, bả vai...
"Ưm..." Thượng Trang nhịn không được mà rên lên.
Thanh âm như tiếng mèo con lọt vào tai hắn như một loại hấp dẫn.
Cám dỗ từ trái tim lan ra toàn thân.
Bàn tay to lớn hung hăng nâng eo nữ tử lên, để thân thể nàng dán sát vào mình, dùng đầu gối chậm rãi tách hai chân nàng ra...
Thượng Trang mở lớn hai mắt, đôi tay hung hăng nắm chặt cánh tay của hắn, móng tay khảm sâu vào da thịt. Hắn thở gấp, tựa hồ vô cùng sảng khoái.
Khóe mắt như có gì đó rơi ra.
Thân thể Thượng Trang căng cứng, nhưng lúc này không hề cảm thấy ủy khuất.
Từ trước tới nay, hắn chưa từng để nàng ủy khuất, không phải sao?
Cho nên lúc này, nàng không giãy giụa, từ lúc lựa chọn bước lên một bước, nàng đã tự nói với chính mình, buông tay thôi.
Thân thể bị bàn tay hữu lực nâng lên, vô tình chạm vào cự long căng cứng bên dưới.
"A!" Thượng Trang rên lên, hai tay bấu víu cổ hắn.
Mồ hôi nhỏ giọt dừng trước ngực nàng, trong người đột nhiên xuất hiện loại cảm giác kỳ lạ trào ra từ bụng dưới.
Lần thứ nhất khiến nàng khẩn trương.
Thượng Trang chỉ biết liều mạng hít thở để bình tĩnh trở lại.
Hai mắt Nguyên Duật Diệp đã ửng đỏ, bên trong chỉ toàn là hình ảnh của nàng. Chẳng biết tại sao, một khắc đó, hắn lại phảng phất nhìn thấy Linh Khuyết.
Không khỏi kinh hãi, hắn lập tức buông nữ tử trong lòng ra.
Thượng Trang cả kinh, ngước mắt nhìn hắn.
Trước mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, lần nữa nhìn rõ khuôn mặt nữ tử, hắn không khỏi kinh ngạc.
Vu Nhi!
Đúng là Vu Nhi!
Vừa rồi, tất cả đều không phải hắn tưởng tượng, cũng không phải mơ!
Hắn thoáng giật mình nhớ tới một chuyện, là Trương công công tự chủ trương cho nàng vào.
Dùng sức cắn môi, hắn quả quyết đẩy nàng sang một bên.
Thoáng nhìn trâm cài trên tóc mai của nàng, Nguyên Duật Diệp duỗi tay rút ra, cầm chặt, hung hăng đâm xuống, đau đớn lập tức ập tới, máu tươi đỏ thẫm từ lòng bàn tay nhỏ giọt xuống giường. Hắn nhíu mày, ý thức càng trở nên tinh tường.
Thượng Trang bị dọa tới ngây người.
Lúc này, nàng chỉ biết bắt lấy cánh tay của hắn, gấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng làm gì vậy?"
Hắn cắn răng, gạt tay nàng ra, khó khăn mở miệng: "Ta không thể... Nàng không phải công cụ tình dục, có hiểu không?" Lúc này, hắn không né tránh nàng, trừng mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.
Tối nay, cho dù nàng tự nguyện, hắn cũng không thể làm vậy.
Hắn không thể coi nàng là thuốc giải mà điên cuồng muốn nàng, quyết không thể!
Thượng Trang sợ ngây ra, hắn thà làm mình bị thương, dùng đau đớn để đánh thức lý trí cũng không muốn...
Chẳng biết tại sao, nhìn hắn như vậy, nàng đột nhiên, rất muốn khóc...
Càn Thừa Cung, tẩm cung của hoàng đế.
Nguyên Duật Diệp đuổi tất cả cung nhân lui xuống. Toàn thân khó chịu, hắn thật sự không thể hiểu vì sao Linh Khuyết lại to gan như vậy! Vì muốn giữ hắn ở lại, cho nên liền hạ thuốc hắn? Nàng phải biết, đây là tử tội!
Thời điểm ở Khánh Hợp Cung, hắn cố gắng khống chế mà rời đi, hắn sợ nếu còn tiếp tục ở lại, hắn thật sự sẽ cầm giữ không được mà muốn nàng.
Hơi thở dồn dập, trong thân thể phảng phất như có hàng vạn con kiến đang quấy phá.
"Ưm." Nguyên Duật Diệp gầm nhẹ, cảm giác toàn thân nóng không chịu được.
Trương công công ở bên nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, hay là để nô tài truyền triệu cho ngài một vị nương nương thị tẩm?" Vừa nãy ở Cảnh Nhân Cung, thời điểm nghe nói việc này, hắn hoảng sợ không nhẹ, giờ phút này nhìn hoàng đế khó chịu như vậy, hắn không biết phải làm thế nào.
Chỉ là hắn thật không rõ, Hoàng Thượng vì sao không truyền phi tần tới thị tẩm?
Nguyên Duật Diệp định mở miệng nhưng lại lắc đầu, tối nay, hắn không muốn.
Thời điểm cỗ kiệu ngừng lại, Thượng Trang ngẩng đầu, toàn bộ Càn Thừa Cung vẫn đèn đuốc sáng trưng. Nàng nắm chặt khăn lụa trong tay đi tới, thái giám bên ngoài thấy nàng, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Hoàng Thượng chưa ngủ sao?" Nàng hỏi, ánh mắt dừng ở tẩm cung phía trước.
Sắc mặt thái giám có chút khác thường, lập tức gật đầu: "Vâng, Hoàng Thượng vẫn chưa nghỉ ngơi."
"Vậy thì vào thông báo một tiếng, nói bổn cung tới."
"Vâng." Thái giám xoay người vào trong, chỉ chốc lát liền quay lại, nói, "Nương nương, thỉnh người một mình vào trong."
Thượng Trang không nhiều lời, chỉ thả tay Phục Linh ra, một mình đi về phía trước. Phục Linh muốn mở miệng, cuối cùng lại thôi.
Đẩy cửa tẩm cung ra, không biết vì sao, Thượng Trang đột nhiên cảm thấy bất an, bên trong tản ra một loại hương vị khác thường.
Nhưng đến tột cùng là gì, nàng nói không rõ, tóm lại, bầu không khí khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Vừa ngước mắt đã thấy Trương công công đứng trước mặt, Thượng Trang có chút kinh hãi, chưa kịp hỏi chuyện đã thấy hắn vén rèm, thấp giọng: "Nương nương, thỉnh, Hoàng Thượng đang ở bên trong."
Nàng gật đầu, nâng bước đi vào.
Trên long sàng, nam tử đang đưa lưng về phía nàng, cách màn lụa mỏng, nàng thấy thân thể hắn không ngừng run lên. Không khỏi cả kinh, thời điểm tới gần, nàng lại nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn, bộ dáng vô cùng khổ sở.
Vén nhẹ màn lụa màu vàng, Thượng Trang duỗi tay xoa vai hắn, thấp giọng gọi: "Hoàng Thượng..."
Nguyên Duật Diệp thoáng giật mình, thanh âm này...
Hắn trở người nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên thịnh nộ quát Trương công công đứng sau: "Ai cho người để nàng vào?"
"Hoàng Thượng thứ tội, là nô tài tự mình chủ trương." Trương công công vội vàng quỳ xuống, cúi đầu. Hắn biết, chỉ cần vào báo, Hoàng Thượng khẳng định không cho nàng vào, vì thế, hắn mới không nói, tự mình làm chủ để Vu Tu Dung vào trong.
Thời điểm chạm vào nam tử, Thượng Trang mới phát hiện thân thể hắn rất nóng, không khỏi căng lớn hai mắt, quay đầu nhìn Trương công công: "Hoàng Thượng sao vậy?" Nóng như vậy, nhưng tựa hồ không phải phát sốt.
"Hoàng Thượng... Ngài ấy..." Trong lòng thở dài một tiếng, lời này Trương công công hắn sao có thể nói rõ?
Nam tử trên giường dùng sức gạt tay nàng ra, cắn răng: "Nàng đi đi."
Thượng Trang cả kinh, từ trước tới nay hắn chưa từng nói với nàng như vậy. Ngày thường, nàng có thể chủ động tới, hắn cao hứng còn không kịp, hôm nay, hắn lại bảo nàng đi?
Hắn rốt cuộc bị sao vậy?
"Hoàng Thượng..."
Một tiếng "Hoàng Thượng" này phảng phất trở nên ma mị.
Cả người đột nhiên trở nên căng cứng, hạ thân cũng trướng tới khó chịu, hắn duỗi tay, bỗng nhiên nắm chặt cổ tay bé nhỏ của nữ tử.
Lực đạo này khiến Thượng Trang càng hoảng sợ.
Nguyên Duật Diệp nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt lộ rõ dục vọng.
Thượng Trang bị hắn nhìn tới tim đập loạn nhịp, thấy hắn khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, gò má vì thuốc mà ửng hồng, độ ấm từ lòng bàn tay xuyên qua da thịt truyền tới. Đột nhiên, Thượng Trang cảm thấy thân thể mình cũng nóng lên.
Mà nàng, lúc này không khỏi chấn động!
"Linh Khuyết nàng..." Trời ạ, sao Linh Khuyết có thể làm ra chuyện này?
Nghe nàng nhắc tới Linh Khuyết, Nguyên Duật Diệp đột nhiên mở lớn hai mắt, lý trí vừa mất đi cuối cùng cũng quay về một chút, cánh tay giữ chặt Thượng Trang bất giác run lên. Hắn bỗng dưng buông tay, cắn răng nói: "Trở về đi."
Cổ tay bị hắn nắm tới sưng đỏ, Thượng Trang ngơ ngác nhìn nam tử trên giường.
Hắn nói, nàng trở về đi.
Chẳng biết tại sao, Thượng Trang lại có chút khổ sở, cảm xúc cũng trở nên phức tạp.
Bất giác lui về sau nửa bước, Trương công công tưởng nàng muốn đi, sợ tới mức vội bò lên trước: "Nương nương, cầu xin nương nương đừng đi, Hoàng Thượng... Hoàng Thượng ngài ấy..."
"Trương Liêu, câm miệng!" Hắn gầm lên, cắn răng nhưng không trợn mắt, hắn sợ nếu còn tiếp tục nhìn nữ tử trước mắt, hắn sẽ cầm giữ không được.
Thời điểm ở Khánh Hợp Cung, hắn có thể chịu đựng một mình ra ngoài, nhưng đối diện với Thượng Trang, hắn mới biết, cảm giác lý trí dần dần bị ăn mòn đáng sợ cỡ nào.
Hắn đột nhiên muốn cười, thì ra, yêu là như vậy.
Chăn đệm bị hắn nắm chặt, tay đầy mồ hôi, khắp nơi đều là mồ hôi lạnh.
Thượng Trang cắn răng, cuối cùng cũng đi lên trước một bước.
Sau đó, là bước thứ hai.
Có chút run rẩy, nàng duỗi tay xoa thân thể của hắn, cúi đầu, tự đặt dấu môi xuống.
Nguyên Duật Diệp mở lớn hai mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng... Nàng không đi!
Đây không phải lần đầu nàng hôn hắn, nhưng nụ hôn lại ngây ngốc như lần đầu, cũng không biết vì sao, thân thể nàng cũng trở nên nóng rực. Ngón tay nhỏ nhắn xẹt qua y phục của hắn, cởi bỏ từng nút thắt.
"Vu Nhi..." Thanh âm của hắn dần trở nên khàn khàn, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử dần trở nên mơ hồ, từng động tác tựa hồ chạm tới trái tim hắn.
Trương công công thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đứng dậy, vội lui ra ngoài.
"Vu Nhi..." Hắn nỉ non gọi.
Thượng Trang chỉ biết lòng mình đang run rẩy, không dám lên tiếng.
Thân thể nàng cẩn thận dán lên hắn, cảm nhận thân hình cường tráng của hắn. Trái tim điên cuồng đập loạn, phảng phất như chỉ chút sơ sẩy, nó sẽ lập tức nhảy ra ngoài.
Đầu ngón tay đã mở xong nút thắt cuối cùng, nàng nhìn hắn, mồ hôi từ thái dương không ngừng chảy xuống.
Nàng thật không rõ, thời gian lâu như vậy, hắn vì sao phải chịu đựng một mình như thế.
Bàn tay nhỏ bé dán lên thân thể của hắn.
Bàn tay to rộng của nam tử giữ chặt bả vai nàng, thoáng dùng sức, giờ phút này, hắn vẫn muốn đẩy nàng ra, không ngờ nàng lại tăng khí lực, thân thể nhỏ bé xinh xắn cùng hắn dán chặt một chỗ.
Thượng Trang cảm nhận được chỗ mẫn cảm của hắn, thật nóng.
Hắn từng hứa, trừ phi nàng tự nguyện, nếu không, hắn sẽ không đụng vào nàng.
Là hoàng đế, hắn lại thật sự một lòng tuân thủ lời hẹn này, điều đó khiến Thượng Trang không khỏi thụ sủng nhược kinh. Nàng là phi tử của hắn, hắn nói, trước khi rời khỏi hoàng cung, nàng chính là Tu Dung của hắn. Vì những lời này, nàng từng tức giận.
Hắn nói, chỉ khi Nguyên Chính Hoàn chết, nàng mới có thể xuất cung. Vì khế ước này, nàng cũng từng tức giận.
Hắn không giết Nguyên Chính Hoàn, lại ban thưởng rượu tình hoa cho y. Vì việc này, nàng cũng tức giận.
Thế nhưng giờ phút này, nàng lại không muốn nhìn hắn khó chịu thống khổ. Nội tâm có sợ hãi, nàng rõ ràng muốn đẩy hắn ra, rõ ràng muốn lùi bước, chỉ là, nàng không đành lòng.
Cánh tay cuối cùng cũng ôm lấy nàng, nam tử chậm rãi hôn đáp trả, hoàn toàn khác với lần ở trong xe ngựa.
Trong ôn nhu có chút thô lỗ, hơi thở nóng bỏng bao lấy gương mặt nhỏ bé của nàng.
Nghe hơi thở dồn dập của hắn, nàng mới biết hắn nhịn có bao nhiêu vất vả.
Ôm thân hình nữ tử mềm mại không xương vào lòng, hắn thật sự chờ không được mà muốn nàng. Dùng sức đặt nàng dưới thân, môi mỏng từ cánh môi nàng chậm rãi trượt xuống.
Má, cằm, cổ, bả vai...
"Ưm..." Thượng Trang nhịn không được mà rên lên.
Thanh âm như tiếng mèo con lọt vào tai hắn như một loại hấp dẫn.
Cám dỗ từ trái tim lan ra toàn thân.
Bàn tay to lớn hung hăng nâng eo nữ tử lên, để thân thể nàng dán sát vào mình, dùng đầu gối chậm rãi tách hai chân nàng ra...
Thượng Trang mở lớn hai mắt, đôi tay hung hăng nắm chặt cánh tay của hắn, móng tay khảm sâu vào da thịt. Hắn thở gấp, tựa hồ vô cùng sảng khoái.
Khóe mắt như có gì đó rơi ra.
Thân thể Thượng Trang căng cứng, nhưng lúc này không hề cảm thấy ủy khuất.
Từ trước tới nay, hắn chưa từng để nàng ủy khuất, không phải sao?
Cho nên lúc này, nàng không giãy giụa, từ lúc lựa chọn bước lên một bước, nàng đã tự nói với chính mình, buông tay thôi.
Thân thể bị bàn tay hữu lực nâng lên, vô tình chạm vào cự long căng cứng bên dưới.
"A!" Thượng Trang rên lên, hai tay bấu víu cổ hắn.
Mồ hôi nhỏ giọt dừng trước ngực nàng, trong người đột nhiên xuất hiện loại cảm giác kỳ lạ trào ra từ bụng dưới.
Lần thứ nhất khiến nàng khẩn trương.
Thượng Trang chỉ biết liều mạng hít thở để bình tĩnh trở lại.
Hai mắt Nguyên Duật Diệp đã ửng đỏ, bên trong chỉ toàn là hình ảnh của nàng. Chẳng biết tại sao, một khắc đó, hắn lại phảng phất nhìn thấy Linh Khuyết.
Không khỏi kinh hãi, hắn lập tức buông nữ tử trong lòng ra.
Thượng Trang cả kinh, ngước mắt nhìn hắn.
Trước mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, lần nữa nhìn rõ khuôn mặt nữ tử, hắn không khỏi kinh ngạc.
Vu Nhi!
Đúng là Vu Nhi!
Vừa rồi, tất cả đều không phải hắn tưởng tượng, cũng không phải mơ!
Hắn thoáng giật mình nhớ tới một chuyện, là Trương công công tự chủ trương cho nàng vào.
Dùng sức cắn môi, hắn quả quyết đẩy nàng sang một bên.
Thoáng nhìn trâm cài trên tóc mai của nàng, Nguyên Duật Diệp duỗi tay rút ra, cầm chặt, hung hăng đâm xuống, đau đớn lập tức ập tới, máu tươi đỏ thẫm từ lòng bàn tay nhỏ giọt xuống giường. Hắn nhíu mày, ý thức càng trở nên tinh tường.
Thượng Trang bị dọa tới ngây người.
Lúc này, nàng chỉ biết bắt lấy cánh tay của hắn, gấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng làm gì vậy?"
Hắn cắn răng, gạt tay nàng ra, khó khăn mở miệng: "Ta không thể... Nàng không phải công cụ tình dục, có hiểu không?" Lúc này, hắn không né tránh nàng, trừng mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.
Tối nay, cho dù nàng tự nguyện, hắn cũng không thể làm vậy.
Hắn không thể coi nàng là thuốc giải mà điên cuồng muốn nàng, quyết không thể!
Thượng Trang sợ ngây ra, hắn thà làm mình bị thương, dùng đau đớn để đánh thức lý trí cũng không muốn...
Chẳng biết tại sao, nhìn hắn như vậy, nàng đột nhiên, rất muốn khóc...
Bình luận facebook