Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-203
Quyển 4 - Chương 15-2: Ly tán 2
Điểm này thật sự khiến Thượng Trang giật mình, xem ra hôm nay hắn qua Khánh Hợp Cung, với tính tình của muội ấy, đúng là có thể giở chút tính tình.
Nếu đã vậy, Thượng Trang cũng không tiện nói nhiều, mở miệng cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
"Hoàng Thượng!"
Nghe nàng gọi, Nguyên Duật Diệp mới hoàn hồn, nghiêm túc nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, phải để nàng ấy xuất cung." Linh Khuyết lần nữa chọc giận hắn, hắn không thể lúc này cũng có thể trông chừng nàng, giúp nàng đề phòng chuyện không may. Mắng nàng ấy, trách cứ nàng ấy chỉ càng làm hắn khó chịu.
Hắn nghĩ kỹ rồi, lúc này phải để Linh Khuyết cách xa hắn một chút.
Kết quả này không khiến Thượng Trang kinh ngạc, bởi vì ngay từ đầu hắn đã có ý như vậy. Hiện tại, nàng chỉ thấp giọng hỏi: "Ngài định khi nào?"
Hắn thở dài: "Vốn định gọi Mạc Tầm đến, lại không ngờ bên Thục Quận xảy ra chút chuyện."
Thượng Trang bất giác nhớ tới lời Mộ Dung Vân Sở nói, thời điểm Nguyên Chính Hoàn đại hôn, Thục Quận đã xảy ra chút sự tình.
Nguyên Duật Diệp nhìn nàng, tiếp tục: "Có thích khách xông vào Hoàn Vương phủ quấy rối hôn lễ." Tận lực giản đơn nói một lần, rõ ràng thấy nàng lộ vẻ khiếp sợ, hắn chỉ hỏi, "Việc này không liên quan tới ta, nàng tin không?"
Thượng Trang gật đầu, nàng đương nhiên tin.
Thấy hắn yên tâm mỉm cười, nàng cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: "Bắt được thích khách không?" Thượng Trang tận lực tránh nhắc tới Nguyên Chính Hoàn.
Nguyên Duật Diệp lắc đầu: "Việc này ta không quản."
Không phải người hắn phái tới, vậy hắn cũng không cần phải quản, mà hắn tin, Nguyên Chính Hoàn sẽ không dễ dàng gặp bất trắc như vậy, nếu không...
Ánh mắt dừng ở nữ tử trước mặt, kỳ thật hắn muốn hỏi, nếu Nguyên Chính Hoàn chết, hôm nay nàng sẽ rời đi sao? Nguyên Duật Diệp cười vô vị, hắn không muốn, cũng không dám nghĩ tới trường hợp đó, vấn đề này, hắn rốt cuộc vẫn không hỏi được.
Thượng Trang rơi vào trầm mặc, nàng thật sự nghĩ không ra ai có thể gây bất lợi cho Nguyên Chính Hoàn, chỉ là, nếu y đã không sao, vậy thì tốt. Huống hồ, hiện tại y ở Thục Quận xa xôi, nàng muốn lo lắng cho y cũng trở nên vô dụng, mà bên cạnh y lúc này đã có rất nhiều quan tâm y.
Thượng Trang không nhắc tới Nguyên Chính Hoàn, chỉ thấp giọng hỏi: "Vậy chuyện của Linh Khuyết..."
Hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, nói: "Ta sẽ phái người đưa nàng ấy tới Thục Quận."
Đầu ngón tay Thượng Trang run lên, nghe ngữ khí này, sợ là không còn bao lâu nữa. Tới lúc biết được sự thật, Linh Khuyết chắc chắn sẽ hận nàng tới chết. Muội ấy khóc lóc cầu xin nàng giải thích với Nguyên Duật Diệp, nàng không những không giải thích, hiện tại còn đồng ý để hắn đưa muội ấy xuất cung.
A, nàng thật sự không phải tỷ tỷ tốt.
Sau ngày hôm đó, số lần Nguyên Duật Diệp đến Cảnh Nhân Cung cũng ít đi. Nàng đương nhiên biết như vậy sẽ tốt cho chính mình, mà nội tâm của Nguyên Duật Diệp hẳn cũng nghĩ như thế. Có những việc nàng không thể nói, bởi vì đó là tội khi quân, mà hắn không muốn nói chuyện của mình là vì sợ nàng lo lắng.
Lúc này, vấn đề không còn đơn thuần chỉ là ở Linh Khuyết.
Thời gian gần đây, Thái Hậu không có động tĩnh, mà Linh Khuyết bên kia cũng không tìm tới nàng gây phiền phức. Thượng Trang đương nhiên cao hứng trong lòng, bởi vì điều đó chứng minh lời nàng nói ở Úc Ninh Cung, Thái Hậu đã suy nghĩ kỹ.
Chỉ là, từ sau khi ở Khánh Hợp Cung trở về, Thượng Trang vẫn luôn không thoải mái.
Thời điểm An Lăng Tễ tới đã là năm ngày sau.
Thượng Trang đuổi hết cung nhân lui xuống, chỉ để lại Phục Linh ở cạnh hầu hạ.
Hắn ngồi bên giường, lo lắng hỏi: "Đang êm đẹp sao lại sinh bệnh?"
Không đợi Thượng Trang nói chuyện, Phục Linh đã lên tiếng: "Trong lòng tiểu thư chứa nhiều tâm sự, nô tỳ khích lệ thế nào cũng vô dụng, thiếu gia khuyên tiểu thư đi."
Thượng Trang không khỏi trừng mắt nhìn nha đầu Phục Linh, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao."
"Truyền thái y chưa?"
Hắn vừa dứt lời, Phục Linh liền nói: "A thiếu gia, ngài đừng có làm hại nô tỳ, Hoàng Thượng đã nói, chiếu cố tiểu thư không tốt, nô tỳ sẽ bị phạt. Ngài hiện giờ muốn truyền thái y, đó không phải là nô tỳ tự nhận chính mình hầu hạ không chu toàn sao?"
An Lăng Tễ nhíu mày: "Vậy ngươi còn không điều trị thân thể cho muội ấy?"
Phục Linh bất đắc dĩ thở dài, trong lòng tiểu thư có chuyện nghĩ không thông. Tâm bệnh vốn không có thuốc để chữa, liều thuốc duy nhất chính là tháo gỡ khúc mắc, chỉ là nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sự tình khẳng định có liên quan tới Linh Khuyết.
Thượng Trang lắc đầu: "Ca, đừng khó xử nàng ấy, có lẽ chỉ là vì thời tiết mà thôi, chờ thời tiết ấm áp hơn, thân thể chắc sẽ không mệt mỏi nữa."
An Lăng Tễ trầm mặt một lúc mới mở miệng: "Có phải vì chuyện của Vu Nhi không?"
Thượng Trang nhíu mày, xem ra hắn hiểu lầm rồi.
Hắn lại nói: "Ta biết vào cung là ủy khuất cho muội, nếu có một ngày Hoàng Thượng đối xử với muội không tốt, muội cứ nói với ta, cho dù có liều cả tính mạng ta cũng sẽ dẫn muội xuất cung."
Lần này Thượng Trang thật sự giật mình, những lời như thế trước nay hắn chưa từng nói, cho dù chỉ là suy nghĩ, hắn cũng chưa từng đề cập. Nàng vội nói: "Lời này không được nói bậy, Hoàng Thượng đối với muội rất tốt."
Hắn nghe cũng cảm thấy yên lòng, tiếp tục nhắc tới chuyện trong nhà, nói An Lăng lão gia vẫn đang giúp nàng tìm Diệc Trang thất lạc, muốn nàng yên tâm.
Thượng Trang chỉ nghe, một câu cũng không nói. Nàng không thể nói hắn biết, kỳ thật nàng đã tìm được muội muội.
Nghĩ tới, lại bất giác cảm thấy buồn cười.
Thì ra tìm thấy còn không bằng nhớ thương.
Thời điểm An Lăng Tễ rời đi trời đã sập tối, Thượng Trang nằm trên giường, mơ màng thiếp đi. Mấy ngày nay, mỗi lần ngủ, nàng đều thấy hình ảnh Linh Khuyết khóc lóc, cho nên mỗi một lần, nàng đều từ trong mơ bừng tỉnh.
Phục Linh nói rất đúng, nàng có tâm sự.
Chuyện của Linh Khuyết, nàng vẫn không thể nào thuyết phục được chính mình. Nàng lựa chọn không giúp là muốn Linh Khuyết đau nhiều không bằng dứt khoát một lần, nhưng với tư cách là tỷ tỷ, nàng không muốn muội muội mình chịu khổ.
Nàng cũng biết, mấy ngày này, Linh Khuyết cũng sẽ giống như nàng ăn không vô, ngủ không được.
Ít nhất, nàng còn có Nguyên Duật Diệp. Những lúc rảnh rỗi, hắn đều tới Cảnh Nhân Cung, cho dù thời gian rất ngắn, hắn cũng sẽ qua nhìn nàng một cái.
Mà nam tử Linh Khuyết yêu lại không thể cho muội ấy sự ôn nhu như vậy.
Thượng Trang nghĩ, nếu nàng đổi vị trí cho Linh Khuyết, có lẽ nàng cũng hận người tỷ tỷ ích kỷ này.
Tiền tài và tình cảm, trên thế gian cũng chỉ có hai thứ này khiến con người phải khổ sở.
Thượng Trạng đột nhiên tự hỏi chính mình, lựa chọn như thế, ngoại trừ Linh Khuyết, nàng có tự cân nhắc cho bản thân hay suy nghĩ tới tình cảm của Nguyên Duật Diệp không?
Bất giác cười cười, đương nhiên là có.
Phục Linh lén bỏ thêm thuốc an thần vào trà, cho nên mấy ngày sau, thấy sắc mặt Thượng Trang tốt hơn một chút, nàng như trút được gánh nặng. Nếu thân thể tiểu thư lại suy yếu, chỉ sợ Hoàng Thượng thật sự sẽ hỏi tội nàng.
A, nàng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Hôm nay Thượng Trang đang ở trong phòng, Phục Linh từ bên ngoài đột nhiên chạy vào, nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng tra được chuyện Hoàng Hậu nương nương bị hạ dược lần trước do Linh Thục Viện làm, hơn nữa còn định hạ chỉ ban chết cho nàng ta!" Thời điểm nói chuyện, ngữ khí của Phục Linh đã không còn bừng bừng khí thế như ngày xưa.
Nàng chán ghét Linh Khuyết, nhưng thời điểm biết Nguyên Duật Diệp muốn giết Linh Khuyết, nàng thật sự chấn kinh.
Thân thể Thượng Trang run lên bần bật, chuyện này nàng sớm đã biết, chỉ là không ngờ, thời điểm phải đối mặt, chính mình vẫn không khỏi khiếp sợ.
"Lần này Hoàng Thượng thật sự nổi giận rồi." Thấy tiểu thư nhà mình không nói lời nào, Phục Linh nhỏ giọng tiếp tục một câu.
Đột nhiên thấy người trước mặt đứng dậy, Phục Linh cả kinh, vội kéo nàng lại: "Tiểu thư không phải muốn đi cầu tình với Hoàng Thượng đấy chứ?"
Thượng Trang cười cười, lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là muốn đi xem mà thôi."
Phục Linh cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu, cùng nàng ra ngoài, một mặt nói: "Tiểu thư cũng nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút, luôn ở trong phòng không tốt cho sức khỏe."
............................
Tới Càn Thừa Cung, các nàng đúng lúc đụng phải Thái Hậu được Ti Y dìu tới.
Thượng Trang và Phục Linh vội vàng hành lễ.
Thái Hậu phất tay, đưa mắt nhìn Thượng Trang một hồi, cười nói: "Khoảng thời gian Vu Tu Dung bị bệnh, Hoàng Thượng đặc cách cho ngươi không cần tới thỉnh an, ai gia cũng lâu rồi không nhìn thấy ngươi, hôm nay gặp mặt, xem ra thân thể cũng khá hơn rồi." Nói xong, bà ta lập tức cùng Ti Y nâng bước.
Thượng Trang có chút giật mình, vội vàng tiến lên dìu bà ta: "Vâng, đa tạ Thái Hậu quan tâm, thần thiếp đã không còn gì đáng ngại."
Thái Hậu khẽ hừ một tiếng, vòng vo mở miệng: "Chuyện của Linh Thục Viện, ai gia vốn không định truy cứu, ai gia lớn tuổi rồi, không muốn xen vào loại chuyện này nữa. Chỉ là sự tình thật sự khiến ai gia cảm thấy kỳ quái, không ngờ Hoàng Thượng lại tra xét rõ ràng như vậy!"
Thái Hậu là người khôn khéo, ngày thường Nguyên Duật Diệp che chở Linh Khuyết hết mức, nếu nói vì chuyện của Hoàng Hậu mà giết nàng ta, lý do này không khỏi có chút gượng ép.
Mà mục đích thật sự của Nguyên Duật Diệp đương nhiên là để Linh Khuyết xuất cung. Thượng Trang e sợ Thái Hậu sẽ nghĩ tới, liền vội thấp giọng: "Kỳ thật việc này thần thiếp cũng không dám chắc, chỉ là có vài tội danh thần thiếp không thể xen vào."
Thái Hậu nghi hoặc nhìn nàng, nghe nàng tiếp tục: "Thái Hậu hắn còn nhớ cái đêm Khánh Hợp Cung bốc cháy đúng không?"
"Là nàng ta làm?" Thái Hậu giật mình.
Thượng Trang gật đầu: "Không chỉ như vậy." Thấy Thái Hậu mở lớn hai mắt, nàng cảnh giác nhìn bốn phía, ghé bên tai bà ta mà nói, "Nàng ta còn hạ mị dược với Hoàng Thượng..."
Nguyên Duật Diệp đã ban chết, nàng cũng không sợ thêm một tử tội cho Linh Khuyết. Còn về việc này, nàng tin Thái Hậu cũng không nói ra, dù sao đó làm hoàng gia mất hết mặt mũi.
"Cái gì?" Thái Hậu khiếp sợ.
Thượng Trang nói chuyện lại vô cùng thong dong: "Lần này đương nhiên còn có thần thiếp ở bên cạnh thêm củi vào lửa."
Thái Hậu trầm mặc nửa ngày mới bình luận: "Lúc trước Vu Tu Dung còn tới Úc Ninh Cung nói ai gia buông tha cho Linh Thục Viện, hiện tại sao chính mình lại tự động khẩu?"
Thượng Trang cúi đầu: "Người là Thái Hậu, đương nhiên không thích hợp làm những chuyện này, chỉ là có một câu người nói rất đúng, người muốn đối phó nàng ta nhưng nàng ta cũng phải có nhược điểm để người nắm lấy. Thần thiếp không ngờ chuyện tàng hoa hồng thật sự do nàng ta làm, nhưng với những chuyện kia, hậu cung sao có thể giữ lại nữ nhân như vậy?" Thời điểm khẩu thị tâm phi nói lời này, Thượng Trang đột nhiên cảm thấy muốn cười rộ lên.
Thái Hậu cuối cùng cũng nở nụ cười, không nói gì nữa, chỉ cùng hai người các nàng đi về phía trước.
Thời điểm vào trong, Mộ Dung Vân Khương đã ở đây, nàng ngược lại ở cạnh khuyên nhủ Nguyên Duật Diệp: "Hoàng Thượng, thần thiếp thấy đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nếu chỉ vì như vậy mà ban chết cho Linh Thục Viện, truyền ra ngoài không tốt cho lắm."
Hắn lạnh giọng: "Thời điểm ả ta làm có nghĩ tới việc mưu hại Hoàng Hậu của trẫm không?" Đây là chuyện nhỏ thì thế nào mới là đại sự?
Mộ Dung Vân Khương giật mình, bị hắn làm cho nói không ra lời.
Thái Hậu lại cười lạnh: "Tâm ý Hoàng Thượng đã quyết, Hoàng Hậu không cần khuyên nữa."
Nguyên Duật Diệp thoáng nhìn qua Thượng Trang, sau đó dứt khoát xoay người không nói thêm gì.
Qua một lúc, bên ngoài truyền tới thanh âm của Trương công công: "Hoàng Thượng, người đã đưa tới."
Thượng Trang cả kinh, đúng lúc cửa lớn được mở ra, Linh Khuyết bị hai thái giám áp giải tới.
Nguyên Duật Diệp vẫn không xoay người, chỉ trầm giọng: "Còn gì muốn nói? Nói đi!" Hắn biết nếu lần này không dứt khoát, nàng ấy sẽ không chết tâm. Chỉ cần nhìn một cái, nàng ấy sẽ biết đây chỉ là vở kịch.
Linh Khuyết không ngờ Càn Thừa Cung lại nhiều người như vậy, ánh mắt dừng trên người Thượng Trang, không khỏi ngây ra.
Nguyên Duật Diệp hiểu lầm nàng, người khác cũng sẽ không tin nàng, nhưng còn Thượng Trang? Tỷ tỷ của nàng thì sao?
Hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, chẳng lẽ sự tình nàng bị ban chết có công lao của tỷ ấy sao? Nếu không, tỷ ấy dùng tư cách gì đứng ở chỗ này?
Nghĩ như vậy, trong lòng dâng lên oán hận.
Nàng đã thừa nhận bản thân là Thượng Trang, lại không ngờ chính mình tự gây ra trò cười lớn như vậy. Tỷ ấy không nhận muội muội này, không giúp nàng, còn đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt quan sát.
Thượng Trang xoay mặt, tận lực tránh đi ánh mắt của muội ấy.
Ai cũng không nói nên lời, ngược lại là Nguyên Duật Diệp lên tiếng: "Nếu đã không có gì để nói, người đâu, còn không lôi ả ta xuống!"
"Hoàng Thượng!" Linh Khuyết cuối cùng cũng sợ hãi kêu lên, không tin mà nhìn hắn. Đối với nàng, tuy không yêu nhưng hắn trước giờ đều hết lòng che chở nàng! Linh Khuyết cắn răng: "Hoàng Thượng đã quên thân phận của thần thiếp rồi sao?"
Hắn không phải cho rằng nàng là công chúa Lê Quốc à?
Thái Hậu nghe vậy liền cười rộ lên, nói: "Linh Thục Viện nghĩ mình là ai? Khi đó ai gia đã nói, với thân phận của ngươi sớm nên ban chết, chỉ là Hoàng Thượng niệm tình cũ, không ngỡ mà thôi. Hôm nay là ngươi tự tìm đường chết, dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!" Chuyện đại nghịch bất đạo này đương nhiên không chỉ riêng sự tình tàng hoa hồng.
Mộ Dung Vân Khương bất giác đưa mắt nhìn Thượng Trang, lời này của Thái Hậu, nàng nghe không hiểu, mà nhìn Thượng Trang không lộ biểu cảm đứng nhìn, nàng nghĩ nàng ấy có lẽ cũng không biết.
Lần này Linh Khuyết thật sự sợ hãi, nàng còn cho rằng thân phận công chúa Lê Quốc sẽ khiến Thái Hậu kiêng kị, lại không ngờ, căn bản không phải.
A, nàng sao lại khờ như vậy? Khi đó Thái Hậu rõ ràng muốn giết nàng, là Nguyên Duật Diệp đứng ra bảo vệ, còn hôm nay, hắn đã không màng nàng rồi, thử hỏi nàng còn có thể lấy gì để nói chuyện?
Linh Khuyết cắn môi, đưa mắt nhìn Thượng Trang. Hôm đó ở Khánh Hợp Cung, nàng đã mở miệng cầu xin, là tỷ ấy không niệm thân tình, là tỷ ấy không đứng ra giúp đỡ nàng.
Nguyên Duật Diệp chỉ phất tay cho người kéo nàng xuống.
Thái giám vừa tiến lên, nàng liền bật cười, lấy ngọc bội từ trong lòng ra, hung hăng đập xuống đất.
"BA" một tiếng, ngọc bội vỡ thành hai nửa.
Mộ Dung Vân Khương kinh hãi, Thái Hậu lại cười khinh miệt: "Thứ này sớm nên vứt đi, ngươi cho rằng nó có thể cho ngươi thứ gì?"
Nguyên Duật Diệp chưa từng quay đầu, nhưng hắn đoán được nàng vừa ném cái gì.
Mà Thượng Trang, cả người thoáng cứng đờ.
Người khác không biết, nhưng nàng sao có thể không rõ?
Linh Khuyết là đang nói với nàng, thân tình tỷ muội giữa họ từ nay về sau sẽ giống miếng ngọc bội này!
Thượng Trang bất giác quay đầu nhìn Linh Khuyết, lần từ biệt này chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.
Thái giám kéo nàng ta ra ngoài, nàng ta chỉ cắn môi, không khóc cũng không nháo, chỉ có ánh mắt nhìn Thượng Trang, tất cả đều là hận ý.
Điểm này thật sự khiến Thượng Trang giật mình, xem ra hôm nay hắn qua Khánh Hợp Cung, với tính tình của muội ấy, đúng là có thể giở chút tính tình.
Nếu đã vậy, Thượng Trang cũng không tiện nói nhiều, mở miệng cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
"Hoàng Thượng!"
Nghe nàng gọi, Nguyên Duật Diệp mới hoàn hồn, nghiêm túc nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, phải để nàng ấy xuất cung." Linh Khuyết lần nữa chọc giận hắn, hắn không thể lúc này cũng có thể trông chừng nàng, giúp nàng đề phòng chuyện không may. Mắng nàng ấy, trách cứ nàng ấy chỉ càng làm hắn khó chịu.
Hắn nghĩ kỹ rồi, lúc này phải để Linh Khuyết cách xa hắn một chút.
Kết quả này không khiến Thượng Trang kinh ngạc, bởi vì ngay từ đầu hắn đã có ý như vậy. Hiện tại, nàng chỉ thấp giọng hỏi: "Ngài định khi nào?"
Hắn thở dài: "Vốn định gọi Mạc Tầm đến, lại không ngờ bên Thục Quận xảy ra chút chuyện."
Thượng Trang bất giác nhớ tới lời Mộ Dung Vân Sở nói, thời điểm Nguyên Chính Hoàn đại hôn, Thục Quận đã xảy ra chút sự tình.
Nguyên Duật Diệp nhìn nàng, tiếp tục: "Có thích khách xông vào Hoàn Vương phủ quấy rối hôn lễ." Tận lực giản đơn nói một lần, rõ ràng thấy nàng lộ vẻ khiếp sợ, hắn chỉ hỏi, "Việc này không liên quan tới ta, nàng tin không?"
Thượng Trang gật đầu, nàng đương nhiên tin.
Thấy hắn yên tâm mỉm cười, nàng cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: "Bắt được thích khách không?" Thượng Trang tận lực tránh nhắc tới Nguyên Chính Hoàn.
Nguyên Duật Diệp lắc đầu: "Việc này ta không quản."
Không phải người hắn phái tới, vậy hắn cũng không cần phải quản, mà hắn tin, Nguyên Chính Hoàn sẽ không dễ dàng gặp bất trắc như vậy, nếu không...
Ánh mắt dừng ở nữ tử trước mặt, kỳ thật hắn muốn hỏi, nếu Nguyên Chính Hoàn chết, hôm nay nàng sẽ rời đi sao? Nguyên Duật Diệp cười vô vị, hắn không muốn, cũng không dám nghĩ tới trường hợp đó, vấn đề này, hắn rốt cuộc vẫn không hỏi được.
Thượng Trang rơi vào trầm mặc, nàng thật sự nghĩ không ra ai có thể gây bất lợi cho Nguyên Chính Hoàn, chỉ là, nếu y đã không sao, vậy thì tốt. Huống hồ, hiện tại y ở Thục Quận xa xôi, nàng muốn lo lắng cho y cũng trở nên vô dụng, mà bên cạnh y lúc này đã có rất nhiều quan tâm y.
Thượng Trang không nhắc tới Nguyên Chính Hoàn, chỉ thấp giọng hỏi: "Vậy chuyện của Linh Khuyết..."
Hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, nói: "Ta sẽ phái người đưa nàng ấy tới Thục Quận."
Đầu ngón tay Thượng Trang run lên, nghe ngữ khí này, sợ là không còn bao lâu nữa. Tới lúc biết được sự thật, Linh Khuyết chắc chắn sẽ hận nàng tới chết. Muội ấy khóc lóc cầu xin nàng giải thích với Nguyên Duật Diệp, nàng không những không giải thích, hiện tại còn đồng ý để hắn đưa muội ấy xuất cung.
A, nàng thật sự không phải tỷ tỷ tốt.
Sau ngày hôm đó, số lần Nguyên Duật Diệp đến Cảnh Nhân Cung cũng ít đi. Nàng đương nhiên biết như vậy sẽ tốt cho chính mình, mà nội tâm của Nguyên Duật Diệp hẳn cũng nghĩ như thế. Có những việc nàng không thể nói, bởi vì đó là tội khi quân, mà hắn không muốn nói chuyện của mình là vì sợ nàng lo lắng.
Lúc này, vấn đề không còn đơn thuần chỉ là ở Linh Khuyết.
Thời gian gần đây, Thái Hậu không có động tĩnh, mà Linh Khuyết bên kia cũng không tìm tới nàng gây phiền phức. Thượng Trang đương nhiên cao hứng trong lòng, bởi vì điều đó chứng minh lời nàng nói ở Úc Ninh Cung, Thái Hậu đã suy nghĩ kỹ.
Chỉ là, từ sau khi ở Khánh Hợp Cung trở về, Thượng Trang vẫn luôn không thoải mái.
Thời điểm An Lăng Tễ tới đã là năm ngày sau.
Thượng Trang đuổi hết cung nhân lui xuống, chỉ để lại Phục Linh ở cạnh hầu hạ.
Hắn ngồi bên giường, lo lắng hỏi: "Đang êm đẹp sao lại sinh bệnh?"
Không đợi Thượng Trang nói chuyện, Phục Linh đã lên tiếng: "Trong lòng tiểu thư chứa nhiều tâm sự, nô tỳ khích lệ thế nào cũng vô dụng, thiếu gia khuyên tiểu thư đi."
Thượng Trang không khỏi trừng mắt nhìn nha đầu Phục Linh, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao."
"Truyền thái y chưa?"
Hắn vừa dứt lời, Phục Linh liền nói: "A thiếu gia, ngài đừng có làm hại nô tỳ, Hoàng Thượng đã nói, chiếu cố tiểu thư không tốt, nô tỳ sẽ bị phạt. Ngài hiện giờ muốn truyền thái y, đó không phải là nô tỳ tự nhận chính mình hầu hạ không chu toàn sao?"
An Lăng Tễ nhíu mày: "Vậy ngươi còn không điều trị thân thể cho muội ấy?"
Phục Linh bất đắc dĩ thở dài, trong lòng tiểu thư có chuyện nghĩ không thông. Tâm bệnh vốn không có thuốc để chữa, liều thuốc duy nhất chính là tháo gỡ khúc mắc, chỉ là nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sự tình khẳng định có liên quan tới Linh Khuyết.
Thượng Trang lắc đầu: "Ca, đừng khó xử nàng ấy, có lẽ chỉ là vì thời tiết mà thôi, chờ thời tiết ấm áp hơn, thân thể chắc sẽ không mệt mỏi nữa."
An Lăng Tễ trầm mặt một lúc mới mở miệng: "Có phải vì chuyện của Vu Nhi không?"
Thượng Trang nhíu mày, xem ra hắn hiểu lầm rồi.
Hắn lại nói: "Ta biết vào cung là ủy khuất cho muội, nếu có một ngày Hoàng Thượng đối xử với muội không tốt, muội cứ nói với ta, cho dù có liều cả tính mạng ta cũng sẽ dẫn muội xuất cung."
Lần này Thượng Trang thật sự giật mình, những lời như thế trước nay hắn chưa từng nói, cho dù chỉ là suy nghĩ, hắn cũng chưa từng đề cập. Nàng vội nói: "Lời này không được nói bậy, Hoàng Thượng đối với muội rất tốt."
Hắn nghe cũng cảm thấy yên lòng, tiếp tục nhắc tới chuyện trong nhà, nói An Lăng lão gia vẫn đang giúp nàng tìm Diệc Trang thất lạc, muốn nàng yên tâm.
Thượng Trang chỉ nghe, một câu cũng không nói. Nàng không thể nói hắn biết, kỳ thật nàng đã tìm được muội muội.
Nghĩ tới, lại bất giác cảm thấy buồn cười.
Thì ra tìm thấy còn không bằng nhớ thương.
Thời điểm An Lăng Tễ rời đi trời đã sập tối, Thượng Trang nằm trên giường, mơ màng thiếp đi. Mấy ngày nay, mỗi lần ngủ, nàng đều thấy hình ảnh Linh Khuyết khóc lóc, cho nên mỗi một lần, nàng đều từ trong mơ bừng tỉnh.
Phục Linh nói rất đúng, nàng có tâm sự.
Chuyện của Linh Khuyết, nàng vẫn không thể nào thuyết phục được chính mình. Nàng lựa chọn không giúp là muốn Linh Khuyết đau nhiều không bằng dứt khoát một lần, nhưng với tư cách là tỷ tỷ, nàng không muốn muội muội mình chịu khổ.
Nàng cũng biết, mấy ngày này, Linh Khuyết cũng sẽ giống như nàng ăn không vô, ngủ không được.
Ít nhất, nàng còn có Nguyên Duật Diệp. Những lúc rảnh rỗi, hắn đều tới Cảnh Nhân Cung, cho dù thời gian rất ngắn, hắn cũng sẽ qua nhìn nàng một cái.
Mà nam tử Linh Khuyết yêu lại không thể cho muội ấy sự ôn nhu như vậy.
Thượng Trang nghĩ, nếu nàng đổi vị trí cho Linh Khuyết, có lẽ nàng cũng hận người tỷ tỷ ích kỷ này.
Tiền tài và tình cảm, trên thế gian cũng chỉ có hai thứ này khiến con người phải khổ sở.
Thượng Trạng đột nhiên tự hỏi chính mình, lựa chọn như thế, ngoại trừ Linh Khuyết, nàng có tự cân nhắc cho bản thân hay suy nghĩ tới tình cảm của Nguyên Duật Diệp không?
Bất giác cười cười, đương nhiên là có.
Phục Linh lén bỏ thêm thuốc an thần vào trà, cho nên mấy ngày sau, thấy sắc mặt Thượng Trang tốt hơn một chút, nàng như trút được gánh nặng. Nếu thân thể tiểu thư lại suy yếu, chỉ sợ Hoàng Thượng thật sự sẽ hỏi tội nàng.
A, nàng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Hôm nay Thượng Trang đang ở trong phòng, Phục Linh từ bên ngoài đột nhiên chạy vào, nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng tra được chuyện Hoàng Hậu nương nương bị hạ dược lần trước do Linh Thục Viện làm, hơn nữa còn định hạ chỉ ban chết cho nàng ta!" Thời điểm nói chuyện, ngữ khí của Phục Linh đã không còn bừng bừng khí thế như ngày xưa.
Nàng chán ghét Linh Khuyết, nhưng thời điểm biết Nguyên Duật Diệp muốn giết Linh Khuyết, nàng thật sự chấn kinh.
Thân thể Thượng Trang run lên bần bật, chuyện này nàng sớm đã biết, chỉ là không ngờ, thời điểm phải đối mặt, chính mình vẫn không khỏi khiếp sợ.
"Lần này Hoàng Thượng thật sự nổi giận rồi." Thấy tiểu thư nhà mình không nói lời nào, Phục Linh nhỏ giọng tiếp tục một câu.
Đột nhiên thấy người trước mặt đứng dậy, Phục Linh cả kinh, vội kéo nàng lại: "Tiểu thư không phải muốn đi cầu tình với Hoàng Thượng đấy chứ?"
Thượng Trang cười cười, lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là muốn đi xem mà thôi."
Phục Linh cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu, cùng nàng ra ngoài, một mặt nói: "Tiểu thư cũng nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút, luôn ở trong phòng không tốt cho sức khỏe."
............................
Tới Càn Thừa Cung, các nàng đúng lúc đụng phải Thái Hậu được Ti Y dìu tới.
Thượng Trang và Phục Linh vội vàng hành lễ.
Thái Hậu phất tay, đưa mắt nhìn Thượng Trang một hồi, cười nói: "Khoảng thời gian Vu Tu Dung bị bệnh, Hoàng Thượng đặc cách cho ngươi không cần tới thỉnh an, ai gia cũng lâu rồi không nhìn thấy ngươi, hôm nay gặp mặt, xem ra thân thể cũng khá hơn rồi." Nói xong, bà ta lập tức cùng Ti Y nâng bước.
Thượng Trang có chút giật mình, vội vàng tiến lên dìu bà ta: "Vâng, đa tạ Thái Hậu quan tâm, thần thiếp đã không còn gì đáng ngại."
Thái Hậu khẽ hừ một tiếng, vòng vo mở miệng: "Chuyện của Linh Thục Viện, ai gia vốn không định truy cứu, ai gia lớn tuổi rồi, không muốn xen vào loại chuyện này nữa. Chỉ là sự tình thật sự khiến ai gia cảm thấy kỳ quái, không ngờ Hoàng Thượng lại tra xét rõ ràng như vậy!"
Thái Hậu là người khôn khéo, ngày thường Nguyên Duật Diệp che chở Linh Khuyết hết mức, nếu nói vì chuyện của Hoàng Hậu mà giết nàng ta, lý do này không khỏi có chút gượng ép.
Mà mục đích thật sự của Nguyên Duật Diệp đương nhiên là để Linh Khuyết xuất cung. Thượng Trang e sợ Thái Hậu sẽ nghĩ tới, liền vội thấp giọng: "Kỳ thật việc này thần thiếp cũng không dám chắc, chỉ là có vài tội danh thần thiếp không thể xen vào."
Thái Hậu nghi hoặc nhìn nàng, nghe nàng tiếp tục: "Thái Hậu hắn còn nhớ cái đêm Khánh Hợp Cung bốc cháy đúng không?"
"Là nàng ta làm?" Thái Hậu giật mình.
Thượng Trang gật đầu: "Không chỉ như vậy." Thấy Thái Hậu mở lớn hai mắt, nàng cảnh giác nhìn bốn phía, ghé bên tai bà ta mà nói, "Nàng ta còn hạ mị dược với Hoàng Thượng..."
Nguyên Duật Diệp đã ban chết, nàng cũng không sợ thêm một tử tội cho Linh Khuyết. Còn về việc này, nàng tin Thái Hậu cũng không nói ra, dù sao đó làm hoàng gia mất hết mặt mũi.
"Cái gì?" Thái Hậu khiếp sợ.
Thượng Trang nói chuyện lại vô cùng thong dong: "Lần này đương nhiên còn có thần thiếp ở bên cạnh thêm củi vào lửa."
Thái Hậu trầm mặc nửa ngày mới bình luận: "Lúc trước Vu Tu Dung còn tới Úc Ninh Cung nói ai gia buông tha cho Linh Thục Viện, hiện tại sao chính mình lại tự động khẩu?"
Thượng Trang cúi đầu: "Người là Thái Hậu, đương nhiên không thích hợp làm những chuyện này, chỉ là có một câu người nói rất đúng, người muốn đối phó nàng ta nhưng nàng ta cũng phải có nhược điểm để người nắm lấy. Thần thiếp không ngờ chuyện tàng hoa hồng thật sự do nàng ta làm, nhưng với những chuyện kia, hậu cung sao có thể giữ lại nữ nhân như vậy?" Thời điểm khẩu thị tâm phi nói lời này, Thượng Trang đột nhiên cảm thấy muốn cười rộ lên.
Thái Hậu cuối cùng cũng nở nụ cười, không nói gì nữa, chỉ cùng hai người các nàng đi về phía trước.
Thời điểm vào trong, Mộ Dung Vân Khương đã ở đây, nàng ngược lại ở cạnh khuyên nhủ Nguyên Duật Diệp: "Hoàng Thượng, thần thiếp thấy đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nếu chỉ vì như vậy mà ban chết cho Linh Thục Viện, truyền ra ngoài không tốt cho lắm."
Hắn lạnh giọng: "Thời điểm ả ta làm có nghĩ tới việc mưu hại Hoàng Hậu của trẫm không?" Đây là chuyện nhỏ thì thế nào mới là đại sự?
Mộ Dung Vân Khương giật mình, bị hắn làm cho nói không ra lời.
Thái Hậu lại cười lạnh: "Tâm ý Hoàng Thượng đã quyết, Hoàng Hậu không cần khuyên nữa."
Nguyên Duật Diệp thoáng nhìn qua Thượng Trang, sau đó dứt khoát xoay người không nói thêm gì.
Qua một lúc, bên ngoài truyền tới thanh âm của Trương công công: "Hoàng Thượng, người đã đưa tới."
Thượng Trang cả kinh, đúng lúc cửa lớn được mở ra, Linh Khuyết bị hai thái giám áp giải tới.
Nguyên Duật Diệp vẫn không xoay người, chỉ trầm giọng: "Còn gì muốn nói? Nói đi!" Hắn biết nếu lần này không dứt khoát, nàng ấy sẽ không chết tâm. Chỉ cần nhìn một cái, nàng ấy sẽ biết đây chỉ là vở kịch.
Linh Khuyết không ngờ Càn Thừa Cung lại nhiều người như vậy, ánh mắt dừng trên người Thượng Trang, không khỏi ngây ra.
Nguyên Duật Diệp hiểu lầm nàng, người khác cũng sẽ không tin nàng, nhưng còn Thượng Trang? Tỷ tỷ của nàng thì sao?
Hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, chẳng lẽ sự tình nàng bị ban chết có công lao của tỷ ấy sao? Nếu không, tỷ ấy dùng tư cách gì đứng ở chỗ này?
Nghĩ như vậy, trong lòng dâng lên oán hận.
Nàng đã thừa nhận bản thân là Thượng Trang, lại không ngờ chính mình tự gây ra trò cười lớn như vậy. Tỷ ấy không nhận muội muội này, không giúp nàng, còn đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt quan sát.
Thượng Trang xoay mặt, tận lực tránh đi ánh mắt của muội ấy.
Ai cũng không nói nên lời, ngược lại là Nguyên Duật Diệp lên tiếng: "Nếu đã không có gì để nói, người đâu, còn không lôi ả ta xuống!"
"Hoàng Thượng!" Linh Khuyết cuối cùng cũng sợ hãi kêu lên, không tin mà nhìn hắn. Đối với nàng, tuy không yêu nhưng hắn trước giờ đều hết lòng che chở nàng! Linh Khuyết cắn răng: "Hoàng Thượng đã quên thân phận của thần thiếp rồi sao?"
Hắn không phải cho rằng nàng là công chúa Lê Quốc à?
Thái Hậu nghe vậy liền cười rộ lên, nói: "Linh Thục Viện nghĩ mình là ai? Khi đó ai gia đã nói, với thân phận của ngươi sớm nên ban chết, chỉ là Hoàng Thượng niệm tình cũ, không ngỡ mà thôi. Hôm nay là ngươi tự tìm đường chết, dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!" Chuyện đại nghịch bất đạo này đương nhiên không chỉ riêng sự tình tàng hoa hồng.
Mộ Dung Vân Khương bất giác đưa mắt nhìn Thượng Trang, lời này của Thái Hậu, nàng nghe không hiểu, mà nhìn Thượng Trang không lộ biểu cảm đứng nhìn, nàng nghĩ nàng ấy có lẽ cũng không biết.
Lần này Linh Khuyết thật sự sợ hãi, nàng còn cho rằng thân phận công chúa Lê Quốc sẽ khiến Thái Hậu kiêng kị, lại không ngờ, căn bản không phải.
A, nàng sao lại khờ như vậy? Khi đó Thái Hậu rõ ràng muốn giết nàng, là Nguyên Duật Diệp đứng ra bảo vệ, còn hôm nay, hắn đã không màng nàng rồi, thử hỏi nàng còn có thể lấy gì để nói chuyện?
Linh Khuyết cắn môi, đưa mắt nhìn Thượng Trang. Hôm đó ở Khánh Hợp Cung, nàng đã mở miệng cầu xin, là tỷ ấy không niệm thân tình, là tỷ ấy không đứng ra giúp đỡ nàng.
Nguyên Duật Diệp chỉ phất tay cho người kéo nàng xuống.
Thái giám vừa tiến lên, nàng liền bật cười, lấy ngọc bội từ trong lòng ra, hung hăng đập xuống đất.
"BA" một tiếng, ngọc bội vỡ thành hai nửa.
Mộ Dung Vân Khương kinh hãi, Thái Hậu lại cười khinh miệt: "Thứ này sớm nên vứt đi, ngươi cho rằng nó có thể cho ngươi thứ gì?"
Nguyên Duật Diệp chưa từng quay đầu, nhưng hắn đoán được nàng vừa ném cái gì.
Mà Thượng Trang, cả người thoáng cứng đờ.
Người khác không biết, nhưng nàng sao có thể không rõ?
Linh Khuyết là đang nói với nàng, thân tình tỷ muội giữa họ từ nay về sau sẽ giống miếng ngọc bội này!
Thượng Trang bất giác quay đầu nhìn Linh Khuyết, lần từ biệt này chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.
Thái giám kéo nàng ta ra ngoài, nàng ta chỉ cắn môi, không khóc cũng không nháo, chỉ có ánh mắt nhìn Thượng Trang, tất cả đều là hận ý.
Bình luận facebook