Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Quyển 2 - Chương 37: Thưởng kiếm
Thượng Trang kinh hãi muốn né đi, hắn lại nhanh chóng bắt lấy tay nàng, độ ấm từ bàn tay truyền tới khiến đáy lòng nàng không khỏi khẩn trương.
Nàng vừa định mở miệng hỏi thì nghe tiếng Tề Hiền phi bên ngoài xông vào. Nàng theo bản năng quay đầu liền bắt gặp ánh mắt hồng hồng của bà ấy, bên trong còn ẩn ẩn tức giận. Bà tiến lên, lớn tiếng hỏi: "Có thật vậy không?"
Lời này đương nhiên không phải hỏi Thượng Trang, mà là Nguyên Duật Diệp.
Ngay sau đó, Trần Trung cũng đỡ Hoàng đế đi vào, phía sau bọn họ không thấy Trọng thái y, có lẽ đã đi ra ngoài bốc thuốc.
Hoàng đế tới gần, nha đầu đứng ngay đầu giường đã sợ tới mức lui sang một bên. Thượng Trang cũng muốn lui xuống nhưng Nguyên Duật Diệp lại nắm tay nàng, nàng chỉ đành bất đắc dĩ đỡ lấy người hắn.
Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: "Đó là lý do con không cho thái y xem bệnh sao?" Lúc nói chuyện, ngữ khí của ông lộ ra một chút thất vọng và đau sót. Thượng Trang kinh ngạc nhìn ông, sự tình này tựa hồ càng ngày càng phức tạp, đó vốn là chuyện nàng không thể tưởng tượng.
Hoàng đế vứt dứt lời, Tề Hiền phi liền quay lại, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc: "Thánh Thượng, ngài phải làm chủ cho Diệp Nhi! Nay vị trí Thái tử đã định, Diệp Nhi chẳng qua là một Vương gia mà thôi, Hoàng hậu vẫn còn không chịu buông tha cho nó hay sao? Hức... Nếu Diệp Nhi xảy ra bất trắc gì, ngài kêu thần thiếp phải sống sao đây? Cả đời thần thiếp không tranh không giành chẳng phải chỉ vì ước nguyện bình yên thôi sao? Thánh Thượng, vì sao như vậy vẫn còn có người muốn hại Diệp Nhi của thiếp..."
Hốc mắt Ti Y cũng đỏ hoe, nàng quỳ xuống đỡ lấy thân thể sắp đổ của bà, thấp giọng an ủi.
Thượng Trang cả kinh không thôi, Tề Hiền phi sao có thể trực tiếp chĩa mũi giáo vào Hoàng hậu? Không, còn liên quan tới Thái tử nữa.
Nếu Hoàng hậu làm ra chuyện này, Thái tử điện hạ còn có thể thoát khỏi can hệ hay sao?
Nàng quay đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn Nguyên Duật Diệp, việc này... Việc này là thật sao?
Không biết vì lí do gì, trong lòng nàng vẫn còn nghi vấn.
Nhưng, sự thật rõ ràng nói rằng, Nguyên Duật Diệp muốn làm lớn chuyện này. Trách không được hắn không tiếc đánh cược mạng mình, thật là một khổ nhục kế lợi hại.
"Mẫu phi..." Nguyên Duật Diệp cuối cùng cũng lên tiếng, hắn giãy dụa muốn đứng lên.
Hoàng đế nâng tay, nói: "Trên người còn có vết thương, con còn đứng lên làm gì?"
Hắn lại lắc đầu: "Phụ hoàng, trong việc này nhất định có trá. Nhi thần không muốn làm phụ hoàng vì việc này mà lo lắng. Mẫu phi..." Hắn nhìn Tề Hiền phi, "Việc này..."
Hắn còn chưa nói xong, Hoàng đế đã hừ lạnh: "Con cho rằng mình không nói thì trẫm không biết sao?" Nói tới đây, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Nguyên Duật Diệp hình như còn muốn nói gì nữa, hắn động môi, nhưng cuối cùng lại yên lặng.
Hoàng đế tiếp tục: "Thương Vân kiếm, năm đó là tự trẫm ban tặng cho Thái tử." Chỉ có Thương Vân kiếm mới có thể tạo ra vết thương như vậy, mà chuôi kiếm này hình như đã được Thái tử ban tặng thị vệ của mình.
Nghe vậy, khuôn mặt vốn tái nhợt của Tề Hiền phi nở một nụ cười, nàng dựa vào Ti Y mà đứng lên, còn nhịn không được khóc lên mấy tiếng.
Thượng Trang cuối cùng cũng nghe ra hàm ý bên trong. Như vậy, việc này thật sự không thoát khỏi liên quan với Thái tử. Tề Hiền phi thông thông minh, ban đầu đem nghi ngờ chĩa vào Hoàng hậu, lý do là vì Hoàng hậu sợ Hoàng đế và Thái tử nảy sinh khoảng cách, sợ Hoàng đế lập Thái tử khác nên mới khẩn trương ra tay.
Lại nhìn sắc mặt Hoàng đế, gương mặt ông đã vô cùng âm trầm.
Đúng lúc này, có người tiến vào bẩm báo: "Thánh Thượng, Thái tử điện hạ tới thăm Vương gia."
Thượng Trang cả kinh, ánh mắt lập tức nhìn ra bên ngoài...
Thượng Trang kinh hãi muốn né đi, hắn lại nhanh chóng bắt lấy tay nàng, độ ấm từ bàn tay truyền tới khiến đáy lòng nàng không khỏi khẩn trương.
Nàng vừa định mở miệng hỏi thì nghe tiếng Tề Hiền phi bên ngoài xông vào. Nàng theo bản năng quay đầu liền bắt gặp ánh mắt hồng hồng của bà ấy, bên trong còn ẩn ẩn tức giận. Bà tiến lên, lớn tiếng hỏi: "Có thật vậy không?"
Lời này đương nhiên không phải hỏi Thượng Trang, mà là Nguyên Duật Diệp.
Ngay sau đó, Trần Trung cũng đỡ Hoàng đế đi vào, phía sau bọn họ không thấy Trọng thái y, có lẽ đã đi ra ngoài bốc thuốc.
Hoàng đế tới gần, nha đầu đứng ngay đầu giường đã sợ tới mức lui sang một bên. Thượng Trang cũng muốn lui xuống nhưng Nguyên Duật Diệp lại nắm tay nàng, nàng chỉ đành bất đắc dĩ đỡ lấy người hắn.
Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: "Đó là lý do con không cho thái y xem bệnh sao?" Lúc nói chuyện, ngữ khí của ông lộ ra một chút thất vọng và đau sót. Thượng Trang kinh ngạc nhìn ông, sự tình này tựa hồ càng ngày càng phức tạp, đó vốn là chuyện nàng không thể tưởng tượng.
Hoàng đế vứt dứt lời, Tề Hiền phi liền quay lại, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc: "Thánh Thượng, ngài phải làm chủ cho Diệp Nhi! Nay vị trí Thái tử đã định, Diệp Nhi chẳng qua là một Vương gia mà thôi, Hoàng hậu vẫn còn không chịu buông tha cho nó hay sao? Hức... Nếu Diệp Nhi xảy ra bất trắc gì, ngài kêu thần thiếp phải sống sao đây? Cả đời thần thiếp không tranh không giành chẳng phải chỉ vì ước nguyện bình yên thôi sao? Thánh Thượng, vì sao như vậy vẫn còn có người muốn hại Diệp Nhi của thiếp..."
Hốc mắt Ti Y cũng đỏ hoe, nàng quỳ xuống đỡ lấy thân thể sắp đổ của bà, thấp giọng an ủi.
Thượng Trang cả kinh không thôi, Tề Hiền phi sao có thể trực tiếp chĩa mũi giáo vào Hoàng hậu? Không, còn liên quan tới Thái tử nữa.
Nếu Hoàng hậu làm ra chuyện này, Thái tử điện hạ còn có thể thoát khỏi can hệ hay sao?
Nàng quay đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn Nguyên Duật Diệp, việc này... Việc này là thật sao?
Không biết vì lí do gì, trong lòng nàng vẫn còn nghi vấn.
Nhưng, sự thật rõ ràng nói rằng, Nguyên Duật Diệp muốn làm lớn chuyện này. Trách không được hắn không tiếc đánh cược mạng mình, thật là một khổ nhục kế lợi hại.
"Mẫu phi..." Nguyên Duật Diệp cuối cùng cũng lên tiếng, hắn giãy dụa muốn đứng lên.
Hoàng đế nâng tay, nói: "Trên người còn có vết thương, con còn đứng lên làm gì?"
Hắn lại lắc đầu: "Phụ hoàng, trong việc này nhất định có trá. Nhi thần không muốn làm phụ hoàng vì việc này mà lo lắng. Mẫu phi..." Hắn nhìn Tề Hiền phi, "Việc này..."
Hắn còn chưa nói xong, Hoàng đế đã hừ lạnh: "Con cho rằng mình không nói thì trẫm không biết sao?" Nói tới đây, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Nguyên Duật Diệp hình như còn muốn nói gì nữa, hắn động môi, nhưng cuối cùng lại yên lặng.
Hoàng đế tiếp tục: "Thương Vân kiếm, năm đó là tự trẫm ban tặng cho Thái tử." Chỉ có Thương Vân kiếm mới có thể tạo ra vết thương như vậy, mà chuôi kiếm này hình như đã được Thái tử ban tặng thị vệ của mình.
Nghe vậy, khuôn mặt vốn tái nhợt của Tề Hiền phi nở một nụ cười, nàng dựa vào Ti Y mà đứng lên, còn nhịn không được khóc lên mấy tiếng.
Thượng Trang cuối cùng cũng nghe ra hàm ý bên trong. Như vậy, việc này thật sự không thoát khỏi liên quan với Thái tử. Tề Hiền phi thông thông minh, ban đầu đem nghi ngờ chĩa vào Hoàng hậu, lý do là vì Hoàng hậu sợ Hoàng đế và Thái tử nảy sinh khoảng cách, sợ Hoàng đế lập Thái tử khác nên mới khẩn trương ra tay.
Lại nhìn sắc mặt Hoàng đế, gương mặt ông đã vô cùng âm trầm.
Đúng lúc này, có người tiến vào bẩm báo: "Thánh Thượng, Thái tử điện hạ tới thăm Vương gia."
Thượng Trang cả kinh, ánh mắt lập tức nhìn ra bên ngoài...
Bình luận facebook