Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21: Thì ra là như thế(1)
“Mấy giờ rồi.” Văn Thư Mặc ách giọng hỏi.
Lâm Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay trả lời: “Sáu giờ.”
Chẳng trách trời đã tối như vậy, Từ Chính nhập viện, thêm một ngày nữa anh ấy không đến tòa tạp chí, cũng không biết nhóm nhân viên như rắn mất đầu ấy có làm tốt những gì anh đã dặn dò hay không.
“Dậy ăn đồ ăn trên bàn đi.” Lâm Thâm cúi người cởi chiếc cà vạt đang trói cho Văn Thư Mặc, nhìn vết đỏ không khỏi cảm thấy có lỗi : “Xin lỗi.”
Văn Thư Mặc lắc lắc cổ tay, chuyển động cánh tay cứng ngắc, “Anh tại sao còn chưa đi?”
Khi anh tỉnh lại, trong mắt rõ ràng có một tia u buồn, nhưng chỉ trong nháy mắt có thể không mang theo một tia tình cảm nói chuyện với cậu, Văn Thư Mặc càng ngày càng biết cách có thể che giấu chính mình, Lâm Thâm thở dài một hơi: ” Tôi ăn xong bữa tối rồi sẽ đi. ”
Dù sao đồ ăn cũng là do Lâm Thâm làm, Văn Thư Mặc đánh để cậu ở lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, thật là một bữa ăn ngượng ngùng, ngoại trừ sự im lặng thì vẫn là im lặng.
Đa số thời gian, Lâm Thâm khi ăn cơm luôn cúi đầu, cụp mắt xuống, hàng mi thật dài dưới ánh đèn hình thành cái bóng hình quạt, lúc cậu gắp thức ăn cho Văn Thư Mặc, mới ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái. Còn Văn Thư Mặc đến cả một ánh mắt đều không thèm nhìn cậu, chỉ chăm chú ăn cơm.
Phảng phất giống như một chú chó khổng lồ không được chủ khen ngợi, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra hai chữ “mất mát”, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất. Tuy nhiên, Văn Thư Mặc sẽ không để ý đến cảm xúc của Lâm Thâm.
Kể từ khi Lâm Thâm rời đi sau khi ăn lần trước, đã một tuần rồi Văn Thư Mặc không hề gặp Lâm Thâm, căn phòng đối diện cũng không có một âm thanh nào.
“Từ Chính tỉnh rồi.” Từ Thanh gọi điện thoại thông báo cho Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc tức tốc đi đến bệnh viện.
Bác sĩ cho biết, Từ Chính có thể tỉnh khoảng 5 tiếng mỗi ngày, thời gian chính xác không thể xác định rõ ràng, sau đó anh ấy sẽ tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng mà sẽ dần dần cải thiện. Nếu thân thể không có gì đáng ngại, thì không đến một hai tháng có thể xuất viện.
“Là ông nội của Lâm Thâm.” Bây giờ Từ Chính nói chuyện vẫn có chút khó khăn, nhưng anh ấy biết rằng Văn Thư Mặc nhất định có thể hiểu được.
Văn Thư Mặc hoài nghi hỏi: “Tại sao?”
Từ Chính nhắm mắt lại, lắc đầu: “Lâm Huân.”
Quả thật, sự việc đã đến nước này, Lâm Thâm không chịu nói ra vấn đề, vì vậy anh cũng chỉ có thể đến chỗ chú Lâm để hỏi.
Sau khi xuống máy bay ở thành phố thành phố Tô, Văn Thư Mặc thậm chí còn không vào nhà của mình, mà liền đi đến nhà Lâm Thâm kế bên.
“Thư Mặc!”
Một giọng nữ cắt ngang động tác của Văn Thư Mặc khi anh đang định đưa tay bấm chuông trên cánh cổng sắt, hóa ra là Hồ Kiều Kiều.
“Hồ tiểu thư.” Văn Thư Mặc hơi ngạc nhiên.
“Làm gì mà gọi khách khí thế? Cứ gọi tôi là Kiều Kiều được rồi.” Hồ Kiều Kiều tiến đến gần, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, chuẩn bị mở cửa, “Đúng rồi, anh ở cửa nhà tôi làm gì vậy? Đến tìm anh Thâm sao, nhưng anh ấy gần đây đều không có ở thành phố Tô.”
Văn Thư Mặc không nhịn được mở to hai mắt nhìn: “Đây là …nhà của cô? Cô và Lâm Thâm…”
“Hả? Anh Thâm không phải đã nói với anh rằng tôi là em gái của anh ấy sao?” Hồ Kiều Kiều bất mãn bĩu môi, “Có một người bạn đẹp trai như vậy đã không giới thiệu cho tôi thì cũng thôi đi, lại còn làm cho người ta hiểu lầm tôi là bạn gái của cái gương mặt Poker, việc này thật quá đáng. ”
Văn Thư Mặc cảm thấy đầu óc có chút loạn, anh cùng Lâm Thâm lớn lên, chưa từng gặp qua Hồ Kiều Kiều, cũng chưa từng nghe Lâm Thâm nhắc tới chuyện cậu có một em gái.
“Tôi đến đây để tìm chú Lâm.” Văn Thư Mặc nghĩ, gặp được Lâm Huân, chuyện này sẽ rõ ràng.
“Ba tôi?” Hồ Kiều Kiều vốn dĩ đang làm nũng, biểu cảm khuôn mặt đáng yêu nháy mắt trầm xuống, không ngừng lắc đầu, “Anh Thư Mặc, anh mau về nhà đi. Ba tôi, ông ấy sẽ không gặp ai họ Văn cả.”
“…” Trong lúc nhất thời Văn Thư Mặc không thể phản ứng kịp. Lâm Huân và Văn Hoa là bạn tốt hồi cùng học đại học, sau khi trở về lại còn là hàng xóm của nhau mấy chục năm sau, sao đột nhiên lại thay đổi như thế.
“Anh chẳng lẽ không biết rằng cái chết của dì tôi và bệnh của chú tôi đều là do chú hai của anh sao?” Thấy Văn Thư Mặc còn đang ngây ngốc, ngữ khí của Hồ Kiều Kiều có chút tức giận, tuy rằng cô không có quá nhiều tình cảm với gia đình họ Lâm, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, “Được rồi, tôi về nhà.”
Sau khi ăn bế môn canh, Văn Thư Mặc mang theo một bụng nghi ngờ trở về nhà.
[1] Ăn bế môn canh: Đóng cửa không tiếp
Giang Hân khi thấy anh quay lại thì vừa vui vừa ngạc nhiên.
“Mẹ, cho con hỏi một chuyện.”
Sau khi ăn xong, Văn Thư Mặc do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.
“Nếu con có chuyện gì muốn hỏi, cứ nói đi.” Giang Hân ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng mang đầy tâm sự của Văn Thư Mặc.
“Nhà của chúng ta cùng nhà Lâm Thâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Hân hồi lâu không trả lời, liếc mắt nhìn Văn Hoa đang đọc báo.
Văn Hoa có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, cất tờ giấy báo chiều đi, tháo mắt kính xuống, châm một điếu thuốc, trầm mặc không nói, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Con đều đã lớn như thế này rồi, có chuyện gì mà con không thể biết sao?”Văn Thư Mặc nhìn thấy ba mẹ mình do dự quá lâu, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chắc chắn, ba mẹ trên toàn thế giới sẽ không bao giờ coi con cái mình đã lớn.
Hút xong một điếu thuốc, Văn Hoa mím chặt miệng lại, cuối cùng lên tiếng: “Con biết con đã từng có dì hai đúng không?”
Văn Thư Mặc gật đầu, nhớ rằng khi anh còn nhỏ, khi gia đình đoàn tụ trong Tết Nguyên Đán, người phụ nữ tinh tế luôn mặc sườn xám đứng bên cạnh chú hai của anh, vừa dịu dàng, ấm áp lại còn đáng tin cậy, cô ấy là người con dâu mà bà nội thích nhất, chỉ là từ khi anh lên trung học cơ sở, anh không bao giờ gặp lại dì hai, thậm chí chú hai cũng đã nhiều năm không gặp.
“Đó là Lâm Thanh, con gái của nhà họ Lâm, là chị của Lâm Thâm.”
“Ông nội của Lâm Thâm, Lâm Quốc Hùng là thầy giáo của ba và Lâm Huân .” Văn Hoa cau mày nhớ lại, trông còn già hơn: “Ông ấy vốn chỉ là người thầy trên danh nghĩa, nhưng đối với Lâm Huân và ba, trong mấy năm đó, ông ấy đã làm tròn công việc giáo dục.”
“Khi ba tốt nghiệp, thầy giáo muốn ba ở lại Bắc Kinh, nhưng tổ tiên của dòng họ Văn của ba đời đời sống ở thành phố Tô, chết ở thành phố Tô. Giao thông đi lại cũng không thuận tiện như bây giờ. Đi lại chỉ mất vài giờ, vì vậy ba đã từ chối. ”
“Thầy giáo không nỡ để ba đi. Trước khi trở về thành phố Tô đã mời ba ăn cơm, kết quả khi ba ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy Lâm Thanh.” Văn Hoa là một người thông minh, ông hiểu được ý của Lâm Quốc Hùng. “Thầy giáo muốn đem Lâm Thanh giới thiệu cho ba, nhưng ba và mẹ con là bạn thanh mai trúc từ nhỏ lớn lên cùng nhau. ”
“Lúc đó, ông ấy rất tiếc, nhưng ông ấy vẫn không từ bỏ ý định hỏi ba, “ Nhà họ Văn còn có một người con trai như cậu phải không?” Điều đầu tiên trong đầu ba là chú hai của con, nhỏ hơn ba 3 tuổi, là người rất phù hợp với Lâm Thanh, lại vừa đến Bắc Kinh học, nên ba lấy chú làm lá chắn. ”
Văn Thư Mặc cầm ly nước trên bàn lên, uống một ngụm rồi nói tiếp: “Lâm Thanh có ấn tượng tốt với Văn Tuấn, sau này qua lại hai người sẽ nảy sinh tình cảm. Khi Văn Hậu kết hôn, ba và mẹ con vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn. Văn Tuấn từ nhỏ đã yêu thích thế giới bên ngoài, sau khi có một gia đình, cậu ấy chỉ đơn giản đưa Lâm Thanh đi du lịch thế giới cùng mình, cũng chỉ trong dịp Tết Nguyên Đán hàng năm mới có thể gặp được hai người bọn họ. ”
“Lâm Thanh rất thích sườn xám, cô ấy đều sẽ mặc nó vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán. Văn Thư Mặc cũng biết phụ nữ mê sườn xám là loại phụ nữ như thế nào.” Văn Hoa thở dài, “Lâm Thanh từ nhỏ sức khỏe đã kém, bị bệnh suyễn, thích sự yên tĩnh. Lại cùng chú hai con tung tăng khắp nơi, sức khỏe vì thế càng suy yếu. ”
“Cô ấy cùng Văn Hậu đi ngắm hoa anh đào, phát bệnh mà chết.”
Nghe đến đây bàn tay của Giang Hân đang nắm chặt lại càng siết chặt hơn, một người phụ nữ xinh đẹp như Lâm Thanh luôn làm người khác bị hấp dẫn, khi đoàn tụ trong năm mới, bà thích nhất cùng Lâm Thanh trò chuyện, sau khi cô ấy mất đi, không khí đón năm mới của nhà họ Văn so với trước kia cũng ảm đạm một chút. ”
“Từ khi Lâm Thanh rời đi, mấy năm nay Văn Tuấn cũng không thấy bóng dáng. Không ai trong chúng ta có thể liên lạc với cậu ấy, chỉ thỉnh thoảng báo tin với gia đình rằng cậu ấy vẫn bình an.”
Văn Thư Mặc gật đầu, trách không được khi đó ba anh dặn anh không được nhắc đến chú hai và dì hai trước mặt ông bà nội. “Lâm Thanh là cô con gái nhỏ yêu quý nhất của thầy. Mặc dù thầy rất buồn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Văn Tuấn, cũng không đành lòng trách cậu ấy, chuyện này liền cũng không tính là gì.”
“Tất cả người cho rằng lúc này gió em sóng đã lặng xuống, cho đến khi Lâm Khâm trở về.” Văn Hoa dừng lại một lúc, “Lâm Khâm là con út của nhà họ Lâm đã mất tích hai năm.”
“Lâm Khâm bị HIV. Sau nhiều lần bị thầy ép, cậu ta mới nói rằng do Văn Tuấn đã nhiễm cho mình. ”
“Hóa ra trước khi Văn Tuấn và Lâm Thanh kết hôn một năm, Văn Tuấn và Lâm Khâm đã có quan hệ với nhau. Cái chết của Lâm Thanh không phải ngẫu nhiên. Cô ấy bắt gặp được hai người đang trên giường với nhau, một người là người đàn ông cô ấy yêu nhất, người còn lại em trai ruột của cô ấy, làm sao cô ấy có thể chịu được sự kích thích này, cơn hen suyễn phát tác, Văn Tuấn cùng Lâm Khâm cũng không kịp thời gọi người cứu viện. ”
“Nghe Lâm Khâm nói sau khi Lâm Thanh chết, Văn Tuấn cũng chặt đứt quan hệ với cậu ta. Cho đến khi tình cờ gặp gỡ sau đó, hai người nối lại tình xưa. Lâm Khâm mất tích hai năm nay là luôn ở với Văn Tuấn, cho đến khi trong một lần đi khám sức khỏe, phát hiện mình bị bệnh HIV. ”
“Dù gì thì ba cũng là anh trai của Văn Tuấn. Ba biết tính khí của cậu ấy như thế nào. Ở Bắc Kinh, cậu ấy nhất định đang sống một cuộc sống ăn chơi đàng điếm. Việc cậu ấy mắc bệnh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Đứa con gái nhỏ yêu quý nhất và đứa con trai của thầy giáo đều vì Văn Tuấn mà bị hủy hoại, ông ấy làm sao có thể không tức giận?”
Văn Thư Mặc không khỏi cắt ngang, trực giác nói cho anh biết lần này đối với anh rất quan trọng: “Ba, ông nội của Lâm Thâm biết những chuyện này từ khi nào vậy?”
“Chín năm trước.” Văn Hoa suy nghĩ một chút rồi khẳng định: “Học kỳ một năm thứ hai của con, ba nhớ rất rõ. Lúc đó, ba và mẹ con rất mong chờ con về quê ăn Tết. Ai biết được con mười hai năm đều không về nhà? Chẳng trách con không biết những chuyện này. ”
Học kỳ đầu tiên của năm thứ hai … Đó không phải là kỳ nghỉ đông mà Tiêu Tùng tỏ tình với Lâm Thâm sao?
“Ba đã cố gắng đến nhà thầy giáo để cầu xin sự tha thứ. Thầy giáo đã đuổi ba ra ngoài. Nhà họ Lâm làm ăn lớn, nhà họ Văn cũng ta lấy gì chống chọi với sự trả thù của bọn họ.”
Văn Hoa cười khổ, “Lòng ba sốt ruột nên chỉ biết đứng bên ngoài cửa, không biết phải làm gì. ”
“Là Lâm Thâm pha cho ba một tách trà để ba ngồi trong đại sảnh, để tránh bị mọi người nói những lời giễu cợt.” Ánh mắt Văn Hoa cảm kích: “Lâm Thâm đơn giản mà nói là ân nhân cứu mạng gia đình chúng ta.”
“Cũng không biết lúc đi vào Lâm Thâm đã thương lượng điều kiện gì với thầy giáo mà ông ấy đồng ý sẽ dừng tay lại. Bằng không, con cho rằng mình có thể bình yên vô sự trên địa bàn của nhà họ Lâm sao?”
Văn Hoa ném tàn thuốc vào gạt tàn, “Liên quan đến cái chung, sống chết, con gái không quan trọng, thầy giáo chính là người lấy lợi ích lên trên hết.”
“Thằng nhóc Lâm Thâm đó chắc chắn đã hy sinh bản thân, mấy năm nay nó đã gánh vác quá nhiều …” Văn Hoa nhìn về phía Văn Thư Mặc, “Ba biết cậu ấy sẵn sàng làm điều này không phải vì gia đình họ Văn, mà là vì con, cũng không biết những phúc đức mà con phải tích mấy đời mới có được một người bạn như vậy. ”
Ban đêm, Văn Thư Mặc một mình đi đến phòng chứa đồ, tìm thấy một cuốn nhật ký đã ố vàng từ đáy hộp trong góc. Trở lại phòng ngủ, bật đèn bàn, lật đến trang đầu tiên vẫn còn thấy rõ nét mực xanh, những ký tự ngay ngắn gọn gàng đập vào mi mắt: Lâm Thâm gửi tặng Mặc Thư.
Cuốn sách này là khi anh là học sinh trung học cơ sở Lâm Thâm mua cho anh, biết anh sau này muốn trở thành một biên tập viên nên đã mua một cuốn thật dày tặng cho anh, sau đó quyển sách này cũng được chính anh dùng làm nhật ký.
Chỉ vì do bận học nên không có quá nhiều thời gian để viết nhật ký, vì vậy anh chỉ ghi lại một số thói quen hàng ngày. Sau đó anh để nó dưới đáy hộp khi đang dọn sách vào năm thứ ba của cấp 3. Hiện tại anh bỗng nhiên muốn nhìn một chút những kỉ niệm của hai người.
Vào ngày XX, tháng XX, năm XXXX, Lâm Thâm thua cược và bị trừng phạt , hình phạt là đi theo một nữ sinh đến cửa nhà vệ sinh nữ, quay mặt về phía cô ấy rồi nói ba từ: “Cậu thật xấu.”
“Haha.” Văn Thư Mặc không nhịn được cười ra tiếng, anh đều đã quên rằng Lâm Thâm còn có thể làm chuyện như vậy, sớm biết thì anh đã chụp lại một bức ảnh.
“Mặc Thư, mẹ hâm cho con một ly sữa bò.” Giang Hân gọi anh ở dưới tầng một.
“Con xuống ngay đây.” Văn Thư Mặc đứng dậy chuẩn bị đi xuống tầng một, nhưng góc quần áo vô tình lật sách trên mặt đất, anh ấy cúi người nhặt lên, nhưng tay vẫn cố định ở đó rất lâu, thời gian phảng phất như dừng lại.
Cuốn nhật ký lật ra trang cuối cùng, phía trên có hai dòng chữ.
Dòng đầu tiên bị người viết dùng bút gạch đi, giống như nó không thể hiện được rõ tâm tư của người viết, nhưng vẫn có thể nhìn thấy và hiểu được: Tôi không thích những cô gái lớp bên cạnh.
Chữ ở dòng thứ hai lại xiêu vẹo, lúc đó người viết chắc hẳn phải ngượng ngùng, cảm xúc không ổn định: Tôi thích cậu.
………
Viết ngay trang cuối cùng, quyển vở này lại dày như vậy, làm sao anh có thể nhìn thấy được.
Mũi Văn Thư Mặc có chút chua xót.
Làm sao bây giờ, Lâm Thâm, đột nhiên anh rất muốn gặp cậu.
Chương 22: Thì ra là như thế(2)
Văn Thư Mặc do dự cả đêm, cuối cùng hạ quyết tâm đi tìm Lâm Huân. Lâm Thâm thì mất liên lạc, chỉ có Lâm Huân biết cậu ở đâu. Anh không tin rằng chú Lâm, người từ trước tới nay đối với anh hòa ái, dễ gần, lại không nể tình cảm cũ.
Chính Hồ Kiều Kiều đã mở lời: “Ba mẹ tôi đã đáp chuyến bay đến Hồng Kông để tham gia một sự kiện từ thiện vào buổi sáng.”
“Kiều Kiều.” Văn Thư Mặc dừng một chút, cái tên này không khó gọi như anh tưởng tượng, “Cô có biết Lâm Thâm ở đâu không? Cậu ấy nói với tôi một tuần trước rằng cậu ấy đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.”
“Cái gì?” Hồ Kiều Kiều lộ ra vẻ kinh ngạc, “Vậy anh ấy nhất định sẽ bị bắt trở về Bắc Kinh. Ông nội sao có thể để anh ấy rời khỏi nhà họ Lâm dễ dàng như vậy.”
“Vậy cô có thể hỏi thăm địa chỉ cụ thể không?”
Hồ Kiều Kiều lập tức lắc đầu, cười khổ: “Ở Bắc Kinh, tất cả mọi người chỉ nghe lời ông nội, ông ấy nếu như không muốn ai biết thì không ai có thể biết.”
Một tia thất vọng lóe lên trong mắt Văn Thư Mặc, anh xoay người chuẩn bị rời đi, Hồ Kiều Kiều gọi anh lại : “Anh Văn Thư Mặc, tuy rằng tôi không biết tung tích của anh Thâm, nhưng tôi nghĩ có một số điều anh cần biết.”
Hai người tìm một quán cà phê gần đó rồi ngồi xuống gọi hai ly latte.
Hồ Kiều Kiều nói: “Chắc hẳn anh rất tò mò, tại sao tôi và anh Thâm là anh em của nhau nhưng một người là họ Văn một người lại là họ Hồ. Anh ấy hơn tôi ba tuổi, sau này sẽ kế thừa công việc ở Bắc Kinh của gia đình, nên anh ấy sẽ lấy họ của ba mình, mẹ thích con gái, ba anh ấy thương mẹ nên bảo tôi theo họ mẹ, mẹ tôi sức khỏe yếu, không chịu được thời tiết ở Bắc Kinh nên ba tôi chuyển đến thành phố Tô với bà ấy. Lúc đó, trong gia tộc đều chưa chỉ định được người kế nghiệp và gia đình đang gấp rút kiếm chỗ. Một số người chú lo lắng thế lực của ba tôi ở thành phố Tô sẽ ngày càng lớn mạnh, vì vậy họ đã yêu cầu ba tôi họ giữ lại một đứa trẻ ở Bắc Kinh làm con tin, ba tôi đã đưa anh ấy đi. Tôi từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, cho nên anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi. ”
“Mẹ tôi qua đời vào năm đầu tiên sau khi anh trai tôi tốt nghiệp đại học. Anh Thâm lại đi học ở Bắc Kinh, tôi sợ ba tôi cô đơn, vì thế nên đã đưa người giúp việc là người năm đó chăm sóc cho mẹ tôi cùng trở về thành phố Tô. Bà ấy cũng biết ba tôi. Bà ấy không chỉ yêu thương ông sâu sắc mà còn hy sinh cả cuộc đời cho gia đình chúng tôi. Lúc đó, ông vẫn luôn đắn đo chuyện kết hôn lần nữa, tôi luôn muốn tác hợp cho bọ họ, bà ấy chăm sóc tôi từ khi tôi mới sinh ra, trong lòng tôi, bà ấy quan trọng như mẹ ruột của mình. Anh Thâm có thể không quen nên cứ gọi bà ấy là dì. “
Văn Thư Mặc đột nhiên nghĩ đến việc gặp Lâm Thâm và Hồ Kiều Kiều ở sảnh đợi vào ngày hôm ấy, Lâm Thâm đã gọi mẹ của Hồ Kiều Kiều là dì, lúc đó anh nghĩ Lâm Thâm đến đón mẹ vợ tương lai. Giờ nghĩ lại, anh nhận ra rằng mình đã hiểu lầm.
“Khi tôi còn học cấp 3, anh trai tôi là học sinh năm nhất, trong dịp Tết Nguyên Đán, tôi đã đến thư phòng muốn sớm gặp ông nội để chúc Tết, nhưng lại tình cờ nghe được anh Thâm nói với ông nội rằng anh ấy thích đàn ông. Ông nội rất tức giận, giơ gậy định đánh.” Hồ Kiều Kiều từ từ nhắm mắt lại, mạnh mẽ nhớ lại, “Về sau, ông nội liên tục phái người đi điều tra bí mật của anh ấy. Theo thông tin trong tay ông, người chơi thân với anh ấy thì chỉ có một mình anh. Nhưng dù gì thì anh cũng là con trai của học trò của ông ấy. Anh Thâm cũng không có tỏ thái độ gì nên ông nội không có ra tay.”
“Nhưng đến khi chú hai nhiễm bệnh trở về, cộng thêm cái chết của cô tôi. Năm đó là năm có ngày Tết đáng sợ nhất mà tôi từng nhớ. Ông nội nổi trận lôi đình, muốn trả thù nhà họ Văn. Anh ấy là người đầu tiên đứng ra thuyết phục ông, không ai nghĩ rằng ông nội trước mặt cả gia đình chỉ tay anh Thâm, mắng: “Đừng nghĩ rằng ông không biết cháu đã bị tiểu tử nhà họ Văn câu hồn đi rồi!”
“Anh không biết vẻ mặt kinh ngạc của cả gia đình lúc đó như thế nào đâu, còn có khuôn mặt của anh Thâm, đen lại giống như than. Khụ khụ, đây không phải chuyện buồn cười.” Hồ Kiều Kiều bật cười rồi lại trở nên nghiêm túc. ” Lúc ấy, anh Thâm nhìn thẳng vào ông nội, từng câu từng chữ nói rằng người anh ấy thích là bạn của anh, Tiêu Tùng. ”
“Ông nội và anh Thâm nhìn nhau hồi lâu, cả nhà cũng không dám nói gì.” Hồ Kiều Kiều hít sâu một hơi, bây giờ cũng có thể cảm nhận được bầu không khí trầm mặc lúc đó, “Rốt cuộc ông ấy vẫn tin lời của anh ấy. ”
Bàn tay cầm cốc của Văn Thư Mặc có chút trắng bệch, khẽ run lên. Anh là một người thông minh, hiểu được ý tứ trong lời nói của Hồ Kiều Kiều. Nếu người mình thích cùng bạn tốt của mình là bạn bè, liệu rằng bạn có thể giữ gìn quan hệ với người bạn tốt đó không? Câu trả lời là có. Chỉ bằng cách xây dựng một mối quan hệ tốt, bạn mới có thể tìm hiểu thêm về người mình yêu, và điều này đã khéo léo cho Lâm Quốc Hùng biết lý do tại sao cậu vẫn giữ quan hệ với anh.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều lý do để Lâm Thâm đồng ý lời tỏ tình của Tiêu Tùng, nhưng chưa từng nghĩ đến cậu là vì bảo vệ anh …
Đôi mắt Hồ Kiều Kiều nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: “Nhà họ Lâm nào có mấy đứa trẻ đơn thuần. Tôi chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra được, Tiêu Tùng cũng chỉ là ngụy trang thôi, còn những thứ khác anh ấy yêu thích. Gia tộc có thế lực lớn, toàn bộ Bắc Kinh đều có người của ông nội, anh ấy không thể không duy trì mối quan hệ thân thiết với Tiêu Tùng ở nơi công cộng.”
“Ngày đó anh rời khỏi Bắc Kinh, tôi tận mắt nhìn anh Thâm cầm điện thoại di động, nhìn thấy tên anh rất nhiều lần gọi đến. Hình như anh ấy rất nhiều lần muốn nghe máy, nhưng đều nhịn lại không nhận. Trong phòng của anh ấy có gắn máy theo dõi, trên người anh ấy cũng có một máy nghe lén. Ông nội đã ra lệnh cuối cùng, nếu như anh ấy dám đi gặp anh, ông ấy sẽ không để cho anh sống sót mà rời khỏi Bắc Kinh. Anh Thâm cầu xin ông nội, dù sao thì anh ấy cũng là cháu trai cả, ông nội mềm lòng, vì vậy ông ấy để anh Thầm đến sân bay, nhưng yêu cầu anh ấy không được gặp mặt anh.”
“Anh Thâm ngồi trong phòng điều khiển của sân bay, nhìn chằm chằm hình ảnh của anh trên màn hình không chớp mắt. Thời điểm máy bay cất cánh, một người đàn ông to lớn đã ôm tôi khóc như một đứa trẻ.” Hồ Kiều Kiều nói tới đây, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Anh Mặc Thư, đó là lần đầu tiên tôi biết rằng ngay cả một người mạnh mẽ như anh trai tôi cũng sẽ có lúc yếu đuối như vậy.”
Ngày đó anh rời đi không chờ được Lâm Thâm tới, anh khó chịu như vậy, nhưng không ngờ còn có một người còn thống khổ hơn anh.
Văn Thư Mặc há miệng, cảm thấy hàm răng mình đang run lên, không nói ra được.
Hồ Kiều Kiều nói: “Tuy rằng tôi tuổi còn nhỏ nhưng có thể nhìn thấy rằng Lâm Thâm mang Tiêu Tùng về nhà chỉ là làm vỏ bọc. Lâm Thâm đối với Tiêu Tùng ngoài việc cảm thấy tội lỗi thì cũng chỉ thấy tội lỗi mà thôi. Còn rất nhiều điều tôi không biết. Tôi cảm thấy anh nên hỏi Tiêu Tùng.” Một lúc lâu sau, Văn Thư Mặc mới ngẩng đầu nhìn Hồ Kiều Kiều: “Cô có thể giúp tôi tìm hiểu thông tin liên lạc hiện tại của Tiêu Tùng được không?”
“Không phải Tiêu Tùng đã trở thành một minh tinh rồi sao? Chuyện này rất dễ dàng!” Hồ Kiều Kiều đồng ý.
Cô ấy làm việc hiệu suất rất cao, ngày hôm sau cô ấy đã gửi địa chỉ của Tiêu Tùng đến điện thoại di động của Văn Thư Mặc. Tình cờ là bộ phim truyền hình gần đây của Tiêu Tùng được quay ở thành phố Tô.
Chờ Tiêu Tùng trước cửa phòng khách sạn gần cả buổi sáng, 12 giờ trưa cậu ta mới trở về.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, Tiêu Tùng khựng lại, hiển nhiên không ngờ Văn Thư Mặc sẽ xuất hiện ở đây.
“Tiêu Tùng.” Văn Thư Mặc trước tiên nói với thái độ thành khẩn: “Cậu có thể nói cho tôi biết giữa cậu và Lâm Thâm đã xảy ra chuyện gì không?
“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy. Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?” Tiêu Tùng vẻ mặt giễu cợt, hỏi lại. Cậu ta ngưỡng mộ Văn Thư Mặc cũng đồng thời cũng anh hận anh thấu xương, bất hạnh của Văn Thư Mặc là hạnh phúc của cậu ta.
Đôi tay của Văn Thư Mặc nắm chặt, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cầu xin cậu.”
Một người cứng rắn giống như Văn Thư Mặc thế nhưng cũng lúc phải cầu xin người khác? Hơn nữa biểu tĩnh còn rất thống khổ? Trong lòng Tiêu Tùng cảm thấy vô cùng sảng khoái, vì thế lập tức vui vẻ đáp ứng: “Được.”
“Ngay sau khi cậu rời đi, Lâm Thâm đã nói lời chia tay với tôi.” Đây là câu đầu tiên Tiêu Tùng nhớ lại trong hồi ức sau một thời gian dài im lặng.
“Trong kỳ nghỉ đông năm thứ hai, tôi đã thổ lộ với Lâm Thâm, khi anh ấy hứa sẽ ở bên tôi, cậu không biết tôi đã hạnh phúc như thế nào đâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thâm, người được nhiều người thích như thế sẽ lựa chọn tôi. Anh ấy lúc đó khi nóng khi lạnh với tôi, trong lòng tôi luôn có cảm giác ngọt ngào lâng lâng nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Sau này cẩn thận hồi tưởng lại, hóa ra mỗi lần anh ấy thân mật với tôi, đều là vì có người theo dõi ở đây hoặc là có người nhà họ nhà họ Lâmm sát.”
“Hồi cấp 3, tôi đã cãi nhau với anh ấy, bị dồn vào thế bí cuối cùng anh ấy cũng nói ra sự thật. Hóa ra tôi vẫn luôn là con cờ bị lợi dụng. Tôi thật sự rất đau lòng, rất thống khổ, nhưng tôi đã yêu anh ấy đến mức không kiềm chế được bản thân. Tôi biết nếu tôi là một quân cờ không có tác dụng nữa, thì sẽ mãi mãi không thể ở bên cạnh anh ấy. Lại nói lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy may mắn, nghĩ rằng chỉ cần tôi vẫn luôn ở bên anh ấy, một ngày nào đó anh ấy sẽ cảm động, nhưng là tôi đã sai. ”
“Trong thời gian đi ra ngoài, tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Khi Lâm Thâm đi cùng tôi, tôi không hề sợ hãi, nhưng một lần đi ra ngoài một mình bị một nhóm người vây quanh. May mà anh ấy xuất hiện kịp thời, những người đó bỏ chạy, trên tay của tôi còn đang chảy máu, tôi hỏi anh ấy, dù tôi có chết đi nữa, liệu anh có đau lòng không? Anh ấy không nói một lời mà đưa tôi đến bệnh viện, an ủi tôi nên nghỉ ngơi cho tốt. ”
“Còn nhớ ngày tốt nghiệp đó, cậu tìm được một nhóm người muốn hiếp tôi không? Tôi thực sự rất sợ, tôi sợ khi bị vấy bẩn về sau anh ấy không cần tôi khi tôi nữa. Đêm đó tôi không ngừng hỏi anh ấy, nếu không có Văn Thư Mặc , liệu anh ấy có yêu tôi không? Anh ấy nói chắc nịch là không, tôi hỏi anh ấy tại sao, nhưng anh ấy chỉ nói xin lỗi tôi. Tôi hỏi đi hỏi lại, anh ấy trả lời hết lần này đến lần khác, nhưng câu trả lời tôi muốn nghe nhất chưa bao giờ xuất hiện. ”
“Từ đầu đến cuối, Lâm Thâm chỉ có lợi dụng tôi, lợi dụng tôi để thu hút sự chú ý của gia đình anh ấy, lợi dụng tôi ngụy trang để bảo vệ cậu. Khi cậu thấy anh ấy ôm tôi, mỉm cười với tôi, đút cho tôi ăn, thật ra tất cả chỉ là đang đóng kịch, Haha.” Tiêu Tùng lạnh lùng cười,” Anh ấy quả thật là một ảnh đế! Oscar còn nợ anh ấy một tượng vàng Lâm Thâm! Anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi, lần duy nhất anh ấy sẵn sàng ôm tôi cho đến rạng sáng là khi tôi bị người của ông nội anh ấy làm cho lúc đó chỉ còn nửa cái mạng. Có phải cảm thấy tôi thật đáng thương không? Văn Thư Mặc, tôi không đáng thương, ít nhất tôi biết sự thật, không giống như cậu, từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì. ”
“Vì sự an toàn của cậu nên Lâm Thâm không nói bất cứ điều gì. Một bên dùng thân phận thái tử nhà họ Lâm để bành trướng thế lực bản thân, một bên âm thầm bảo vệ cậu. Vụ bê bối của nhà họ Văn, anh ấy thật sự rất kín tiếng về cậu.” Tiêu Tùng nhìn vẻ mặt của Văn Thư Mặc càng ngày càng thống khổ, khóe miệng của cậu ta càng lúc càng lớn, “Lâm Thâm cũng đáng thương, yêu cậu điên cuồng, không dễ dàng gì mới có thể xuất hiện ở trước mặt cậu, nhưng cậu lại hận không thể không thấy anh ấy cả đời.”
“À, buổi tối tôi vẫn có những cảnh đêm cần quay. Cậu tự đi thong thả, không tiễn.”
Nói xong không để ý Văn Thư Mặc nữa, lấy kịch bản trong cặp ra, ghi nhớ lời thoại.
Đúng, cậu ta là con cờ bị người khác lợi dụng, nhưng cậu ta cũng có lòng tự trọng. Ở trước mặt Lâm Thâm cậu ta hèn mọn, nhưng không có nghĩa là trước mặt người khác cậu ta phải nhún nhường .
Cậu ta không cần đồng tình, đặc biệt là không cần Văn Thư Mặc thương hại.
Văn Thư Mặc đi trên con đường vắng người, cả người giống như lá khô mùa thu, phảng phất chỉ cần gió lớn một chút là có thể thổi bay anh.
Tầng tầng mây đen che phủ bầu trời xanh, mặt đất tối sầm, như có một cơn bão sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Mùi hương của hoa sơn chi phảng phất ở chóp mũi, nhưng trong lòng lại giống như vạn tiễn xuyên tâm, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở tràn ngập khắp cơ thể.
Như Tiêu Tùng đã nói, cậu mới là người đáng thương nhất.
Vừa yêu vừa hận, hóa ra anh lại chính người yêu mình nhất bao nhiêu năm.
Chương 23 Giống như trước
Có một hồ nước nhân tạo trong sân sau ở phía tây bắc của nhà họ Lâm, với bán kính trăm dặm, hòn đảo ở trung tâm hồ nằm biệt lập với thế giới.
“Thiếu gia, cái này là do quản gia gửi tới.” Người giúp việc đi tới, trên cái khay có đặt một ít sách bìa da dày.
Lâm Thâm để cốc cà phê trong tay xuống xoa xoa thái dương, cảm thấy vô lực: “Giống như hôm qua vậy nói đi.”
Cậu không còn nhớ đây là ngày thứ mấy bị giam lỏng, mỗi ngày quản gia sẽ gửi một xấp tài liệu xã giao, rõ ràng cậu đã cùng ông nội xé rách mặt, nhưng ông nội vẫn không cam lòng từ bỏ.
“Cái gì cũng giống ngày hôm qua.”
Một giọng nói già nua và mạnh mẽ vang lên từ cửa, người giúp việc nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lâm Thâm đứng dậy nhường chỗ ngồi: “Ông nội.”
“Còn biết tôi là ông nội của anh.” Lâm Quốc Hùng trừng mắt nhìn cậu rồi ngồi xuống, “Kết hôn với những người phụ nữ trong danh sách này sẽ không có hại gì cho nhà họ Lâm.”
“Cháu đã không liên quan gì đến nhà họ Lâm.” Lâm Thâm nói câu này trên mặt không chút biểu cảm.
“Chối bỏ quan hệ?” Lâm Quốc Hùng dùng nạng gõ mạnh xuống sàn nhà: “Tôi có cho phép anh không?”
Lâm Thâm nhìn thẳng vào mắt Lâm Quốc Hùng: “Ông nội, ngay từ đầu chúng ta đã nói nếu ông không đối phó với nhà họ Văn, con sẽ ở nhà họ Lâm.”
“Từ Chính có liên quan gì đến gia tộc họ Văn?” Lâm Quốc Hùng nheo mắt lại, xảo trá như hồ ly. “Mấy năm nay anh lợi dụng nhà họ Lâm để phát triển sự nghiệp bản thân, tôi có nói điều gì không?”
Gừng càng già càng cay, dù Lâm Thâm bí mật hành động như thế nào, Lâm Quốc Hùng cũng có thể biết được, may mà trong tay cậu vẫn còn con át chủ bài cuối cùng, “Ông nội, nếu con nói cho ông nội hai biết con trai ông ấy chết như thế nào, thì ông nói…”
“Không hổ là cháu trai của tôi.” Lâm Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng, “Biết cả uy hiếp ông mình luôn đấy.”
“Như nhau thôi.” Lâm Thâm không cười.
Nhà họ Lâm Thâm sâu, cho dù ông nội có quyền lực đến đâu, cũng không thể làm sạch sẽ mọi chuyện, sẽ luôn luôn có chút manh mối bị sót lại. Hơn nữa, những người có quan hệ ruột thịt với ông nội đều là thuộc thế hệ trẻ hơn, vì vậy, cậu dễ dàng có thể thuyết phục được bọn họ, nếu cậu thoát ly quan hệ với nhà họ Lâm, như vậy thái tử gia nhà họ Lâm sẽ là cháu của ông nội hai, Lâm Ngạn Đông. Lâm Ngạn Đông là một người làm việc tàn nhẫn độc ác, không nhận người thân, làm sao anh ta có thể chịu khuất phục trước ông nội. Cậu và ông nội đều có nhược điểm riêng, nếu không thì làm sao có thể ra điều kiện với nhau.
“Thằng bé nhà nhà họ Văn rốt cuộc có điểm gì tốt.” Mấy năm nay, Lâm Quốc Hùng sớm đã chấp nhận việc cháu trai mình là người đồng tính luyến ái, nhưng ông trước sau vẫn đối với Văn Tuấn cảm thấy canh cánh trong lòng.
“Ba của cậu ấy là học trò yêu thích của ông?” Lâm Thâm ngồi xuống sô pha bên cạnh nhẹ giọng nói, “Ở trong mắt cháu, cậu ấy chỗ nào cũng tốt.”.
Đúng vậy, học trò tốt nhất của ông sẽ dạy dỗ đứa con trai kém sao? Vẻ mặt Lâm Quốc Hùng hơi hoãn lại, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha, “Nếu như lúc trước tôi không tin Văn Hoa, ta làm sao có thể gả cô của anh cho Văn Tuấn!”
“Ông nội.” Lâm Thâm nghĩ về điều đó, cuối cùng nói một điều công bằng mà chưa ai nói trong những năm này: “Bình tĩnh mà xem xét, đứng ở góc độ trung lập, Văn Tuấn có thể đem cô và chú đùa bỡn trong lòng bàn tay, hai người họ cũng là không hề phản đối. ”
“Cháu còn có phải là người nhà họ Lâm nữa không!” Lâm Quốc Hùng thiếu chút nữa phun một bãi nước miếng vào mặt Lâm Thâm, nhưng trong mắt không có một tia tức giận, “Nếu chọc giận chúng tôi thì phải gánh chịu hậu quả.”
Lâm Thâm bất đắc dĩ mà lắc đầu, tình tình hiện của ông nội, có thể dùng hai chữ ngạo kiều để hình dung.
“Thằng bé nhà họ Văn sáng sớm hôm nay tới nhà tìm tôi.” Lâm Quốc Hùng liếc mắt nhìn thoáng qua lỗ tai dựng thẳng của Lâm Thâm, “Tôi nói không gặp, đoán chừng lúc này còn bị an ninh ngăn lại.”
“Ông nội …” Mày Lâm Thâm nhíu chặt, có chút sốt ruột: “Mặc Thư bị đau dạ dày, bây giờ đã là buổi trưa.”
Khi còn nhỏ, Văn Thư Mặc luôn bị Văn Hoa phạt nhịn cơm, dạ dày vì vậy không tốt, mỗi ngày cần phải ăn ba bữa đúng giờ.
Lâm Quốc Hùng trầm mặt, trầm giọng nói: “Anh có một điểm yếu trí mạng, làm sao có thể làm nên chuyện lớn.”
Lúc này cửa được mở ra, hai tên vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm đem Văn Thư Mặc trong tình trạng hôn mê đi vào, ném lên trên thảm.
Lâm Thâm vội vàng chạy tới, ôm lấy Văn Thư Mặc nằm trên mặt đất vào trong ngực, cơ thể anh vẫn còn ấm, vẫn còn thở, dường như chỉ là đang ngủ say.
” Văn Thư, tỉnh tỉnh.”
Cậu vỗ nhẹ vào mặt Văn Thư Mặc, một lúc sau thì Văn Thư Mặc mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Lâm Thâm!”
Văn Thư Mặc dùng sức mở to hai mắt, vì sợ bản thân nhìn lầm, anh đến nhà họ Lâm nhưng chưa từng nghĩ rằng mình có thể thực sự nhìn thấy Lâm Thâm.
“Là tôi.”
Nhìn thấy bộ dáng không thể tin vô cùng đáng yêu của anh, Lâm Thâm không nhịn được cúi xuống liếm vành tai cậu, “Bây giờ thì tin rồi chứ.”
“Đông -”
Tiếng quải trượng đập mạnh xuống sàn nhà vang lên.
Lâm Thâm đỡ Văn Thư Mặc đứng dậy, lúc này Văn Thư Mặc mới nhìn thấy Lâm Quốc Hùng đang ngồi ở trên ghế sô pha ở giữa phòng.
Rõ ràng tóc bên thái dương đã bạc trắng, ông lão hơn tám mươi tuổi, ánh mắt vẫn sắc bén giống như loài sói, Văn Thư Mặc bị nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, đẩy đẩy mắt kính, dùng kính ngăn cản tầm nhìn nên cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Chào ông, cháu là Văn Thư Mặc.” Văn Thư Mặc cúi đầu.
Lâm Quốc Hùng nhìn từ trên xuống dưới Văn Thư Mặc một lần, cực kỳ giống Văn Hoa, cử chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh[1], dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh
[1] không kiêu ngạo không siểm nịnh: Nghĩa là gặp người khác không tỏ ra thái độ kiêu ngạo xem một là nhất cũng không nịnh nọt lấy lòng
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Văn Thư Mặc không ngờ Lâm Quốc Hùng lại hỏi thẳng như vậy, anh có hơi ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “Nếu cháu đắc tội với ông, xin ông hãy chỉ nhắm vào cháu, xin hãy đừng làm tổn thương những người xung quanh cháu.”
“Nhằm vào cậu?” Lâm Quốc Hùng cười, “Cậu cho rằng cậu có năng lực như thế nào?”
Lâm Thâm nắm tay Văn Thư Mặc, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi, cậu sợ rằng Văn Thư Mặc quá nóng nảy sẽ xảy ra với tranh chấp ông nội, mọi việc cậu làm trước đó đều như kiếm củi ba năm thiêu một giờ [2], chỉ có thể cùng ông nội cá chết lưới rách.
[2] Kiếm củi ba năm thiêu một giờ Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề. Cũng có ý giống như câu: “Khôn ba năm thiêu một giờ”
“Chuyện của con gái và con trai tôi vẫn chưa được giải quyết với nhà họ Văn.” Lâm Quốc Hùng đứng dậy, lấy ra một khẩu súng từ ngăn kéo bên cạnh TV.
Đồng tử Lâm Thâm co rút một lại, ở bên trong căn phòng này mấy ngày cũng không tìm thấy một vũ khí gì uy hiếp nhân viên bảo vệ để bỏ trốn, khẩu súng đó làm sao lại xuất hiện …
Lâm Quốc Hùng một tay cầm súng, một tay sờ sờ vào nóng súng ngắn, dường như thở dài: “Khi còn trẻ, tôi đã tham gia nhiều một trận chiến, những người trong doanh đều khen ngợi tôi là một tay súng thiện xạ.”
Văn Thư Mặc kéo Lâm Thâm đang che chắn trước người mình ra, lưng thẳng tắp, anh nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn lại một lần nữa để anh bảo vệ.”
Lâm Thâm đã vì anh làm quá nhiều việc, nếu tính mạng của anh có thể đổi lấy sự an ổn của nhà họ Văn và sự tự do của Lâm Thâm thì cũng xứng đáng. Đàn ông nhà họ Văn là người thư sinh không sai, nhưng cốt khí của bọn họ so với những người đàn ông mạnh mẽ không hề thua kém.
Chỉ là họng súng … nhắm vào Lâm Thâm.
Khoảnh khắc ngón trỏ của Lâm Quốc Hùng bóp cò súng, Lâm Thâm đứng ở nơi đó, ngây người nhìn, không có một phản ứng nào. Đại não Văn Thư Mặc trống rỗng, nhưng thân thể lại không tự giác lao về phía Lâm Thâm.
Văn Thư Mặc nhắm mắt lại …
Không có tiếng súng và không có cảm giác đau đớn trên cơ thể.
“Súng không có đạn.”
Lâm Quốc Hùng đặt súng trở về, ánh mắt nhìn hai người trên mặt đất hòa hoãn đi rất nhiều, ít nhất điều đó chứng minh thằng bé nhà họ Văn đối với Lâm Thâm không phải hư tình giả ý [3].
[3] Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy. Theo mình tra trên mạng thì nó được hiểu theo nghĩa: Giả dối, không có ý tốt, thành ngữ này tương đương: Khẩu phật tâm xà. Thành ngữ này hay được sử dụng trong các truyện ngôn tình thường có nghĩa là lừa gạt tình cảm của một người này đối với người kia để chiếm lợi ích gì đó hoặc đạt được mục đích nào khác. Em cứ hiểu đại khái nghĩa của thành ngữ này là như vậy
“Ngày mai cháu đem cậu ta ra ngoài đi.”
Lâm Quốc Hùng thở dài, chống quải trượng bước đi, bóng dáng vừa cô độc lại có vẻ già nua. Một Văn Thư Mặc coi trọng tình trọng nghĩa, không sợ chết mới chính là người nhà họ Văn, người yêu mà ông muốn tìm cho đứa con gái nhỏ của mình …
Rốt cuộc ông đã già rồi, nên để bọn họ đi thôi.
“Anh tránh ra … Ừm…”
Lâm Thâm đè Văn Thư Mặc xuống dưới thân, điên cuồng hôn, muốn hấp thu nhiệt độ từ đôi môi ấm áp của anh để chứng minh giờ phút này là chân thật. Khoảnh khắc Văn Thư Mặc chạy tới, tim cậu như muốn ngừng đập, bảo bố quý giá nhất của cậu thế nhưng muốn dùng thân mình đỡ đạn cho cậu, vậy còn không bằng trực tiếp giết chết cậu.
Một mặt là đau lòng, một mặt lại tức giận? Chẳng may trong súng của ông nội có đạn, chẳng may viên đạn bắn trúng anh, chẳng may … Càng nghĩ càng thấy sợ, nụ hôn cũng trở nên thô bạo, mang theo ý trừng phạt, mà cắn phá môi của Văn Thư Mặc.
Sau khi Lâm Thâm nếm đến mùi máu tươi, động tác trở nên ôn nhu hơn, nhẹ nhàng hôn lên vết máu trên môi Văn Thư Mặc, giọng nói khàn khàn.
” Mặc Thư, đủ rồi … đủ rồi …”
Lâm Thâm vùi mặt vào cần cổ Mặc Thư Mặc, những giọt nước mắt nóng hổi như muốn làm bỏng làn da mịn màng của anh.
Anh không màng nguy hiểm đi đến nhà họ Lâm, vậy là đủ rồi.
Tác giả có điều muốn nói:
Thâm bảo bảo thực sự rất cứng đầu, khi tình cảm bộc phát cũng không quan tâm đến sự hiện diện của ông nội.
Văn Thư Mặc ngây người nhìn Lâm Thâm, từ khi anh bổ nhào vào người Lâm Thâm, đến khi bị Lâm Thâm đè xuống, ngay sau đó môi anh bị xâm chiếm, anh vẫn còn chưa kịp phản ứng. Cảm giác duy nhất chỉ có trên môi và cổ đau đớn, rồi đến từ chất lỏng trong mắt Lâm Thâm.
“Văn Thư Mặc…”
Người đàn ông gồng gánh tất cả mọi thứ trên lưng, một mình gánh chịu nỗi đau, bao năm che chở cho anh, giờ phút này lớn tiếng gọi tên anh, rồi ở cần cổ anh không ngăn được nước mắt chảy xuống.
Văn Thư Mặc vươn hai tay ra ôm eo Lâm Thâm, ôm chặt đến nỗi cả đời này cũng không chịu buông ra.
Không biết bọn họ ôm nhau bao lâu mới buông nhau ra, Văn Thư Mặc đang định đứng dậy, lại Lâm Thâm chặn ngang bế lên,
“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!” Văn Thư Mặc trong chốc lát bị làm cho giật mình.
Lâm Thâm không để ý đến anh, đi nhanh về phía trước, đồng thời phân phó người giúp việc: “Chuẩn bị đồ ăn rồi mang lên phòng cho tôi.”
“Anh thả tôi xuống, tôi không đói!” Văn Thư Mặc vừa nói, trong bụng liền truyền đến tiếng “ục ục”.
Lâm Thâm cúi đầu nói lời cảnh cáo với Văn Thư Mặc: “Khẩu thị tâm phi [1], từ sáng đến giờ sắp đã sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, vừa rồi anh do bị mất quá nhiều nước, vừa mới ngất đi, vậy mà còn nói với tôi anh không đói?”
[1] Khẩu thị tâm phi 口是心非 kǒu shì xīn fēi có nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Lời và tâm hoàn toàn trái ngược
Lâm Thâm đặt Văn Thư Mặc xuống ghế trước bàn ăn, ngay sau đó người giúp việc bắt đầu dọn đồ ăn.
“Uống chút canh trước cho ấm bụng.” Lâm Thâm bưng một bát canh sườn đi tới.
Văn Thư Mặc nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mà uống, lúc này trong lòng anh rất loạn, như thể hàng trăm sợi chỉ trong đầu bị đứt đoạn, không còn nút thắt. Trong lòng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lâm Thâm, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu?
“Cà chua có tính hàn, nếu bị đau dạ dày thì không ăn được.”
Lâm Thâm vừa nói, vừa dùng đũa của Văn Thư Mặc vừa mới gắp xong, gắp lấy mấy miếng cà chua nhỏ trang trí trong miếng bít tết đưa qua tự mình ăn.
Văn Thư Mặc nói: “Trên bàn này chỉ có một đĩa có cà chua, muốn ăn thì cứ nói, tôi sẽ gắp cho anh, dùng đũa của tôi làm gì?”
Lâm Thâm suýt chút nữa tức giận đến mức biến cà chua nguội thành nóng, nhưng nhìn thấy trên mặt Văn Thư Mặc khi cúi đầu ăn cơm có ý cười, vui sướng khi người gặp họa, trong lòng cậu lại ấm áp.
Sau khi ăn uống no nê, Lâm Thâm bắt đầu giải quyết mọi thứ.
“Tại sao anh muốn làm như vậy?”
Văn Thư Mặc lau lau miệng, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Từ Chính đã xảy ra tai nạn rồi, nếu tôi không đến nữa, không biết lần sau tai nạn sẽ là người nào bên cạnh tôi. Tôi không thể để cho ông nội của anh lại làm bị thương bạn bè, người thân của tôi, tôi phải bảo vệ họ. ”
“Ai hỏi anh cái này?” Lâm Thâm nói với giọng điệu có chút không vui, nói xong một bàn tay đặt lên eo Văn Thư Mặc, áp vào tai anh, giữa môi chậm rãi phun ra luồng hơi thở:“Tại sao khi ông nội tôi nổ súng, vì sao lai anh lại đứng phía trước tôi? ”
“Ăn no rồi nên chẳng có chuyện gì làm.” Văn Thư Mặc nói xong rời khỏi vòng tay của Lâm Thâm, đi tới ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc.
Lâm Thâm chậm rãi đi tới, vươn tay cầm lấy điếu thuốc trong tay Văn Thư Mặc, cho vào miệng hút một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc ra, toàn thân ép lên người Văn Thư Mặc.
“Anh đang làm gì vậy?” Văn Thư Mặc cảnh giác vươn đôi tay che ở ngực mình.
Lâm Thâm nắm lấy hai cổ tay của anh, chậm rãi nâng lên, ấn lên đỉnh đầu, thân thể đè ép xuống, nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, lại hỏi một lần nữa.
“Tại sao lại giúp tôi đỡ đạn?”
Khí thế bức người, ánh mắt áp bách.
“Tôi đã nói là do tôi ăn quá no, anh không thấy phiền hay sao…”
Những lời còn lại chìm vào giữa môi và răng của nhau, trong khoang miệng Lâm Thâm có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhanh chóng biến thành hơi thở dồn dập.
Áo khoác bị lột ra, Lâm Thâm cúi đầu, dùng răng lần lượt cởi cúc áo sơ mi của Văn Thư Mặc, sau đó hung hăng hôn lên làn da lộ ra của Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc ôm lấy cổ Lâm Thâm, để cho cậu thích làm gì thì làm, cậu đã không còn sức lực để từ chối.
Một tay vuốt ve điểm nhô lên trên ngực Văn Thư Mặc, tay còn lại đi xuống, cởi cúc quần của Văn Thư Mặc, đem côn thịt đã cương cứng nắm chặt lấy, thập phần có kỹ xảo mà lấy lòng anh.
“A…không cần…”
Hai địa phương mẫn cảm đồng thời bị kích thích, dòng điện truyền qua toàn thân khiến Văn Thư Mặc phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, Văn Thư Mặc căn bản không có thời gian để giải quyết được nhu cầu sinh lý của mình. Thân thể này Lâm Thâm đã quá quen thuộc, hơn nữa anh rất nhớ Lâm Thâm, nhanh chóng ở trên tay Lâm Thâm phóng thích chính mình.
Văn Thư Mặc đang trong cảm giác bị mê muội, anh không biết khi nào quần của mình bị cởi ra, hai đùi lúc nào bị tách ra. Cho đến khi ở phía sau truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Văn Thư Mặc không tự chủ được rụt rụt người lại.
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ bị thương nếu không có bôi trơn.”
Vừa nói xong, hai ngón tay Lâm Thâm đồng thời tiến vào, cảm giác khó chịu khi kéo căng khiến Văn Thư Mặc muốn đẩy cậu ra, Lâm Thâm nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm anh đau.”
Sau khi khuếch trương đủ, Lâm Thâm đem chân của Văn Thư Mặc kéo ra càng rộng hơn, sau đó thân thể cậu đè ép lại. Quá trình tiến vào diễn ra rất thong thả, mỗi lần tiến vào, Lâm Thâm sẽ tạm dừng để Văn Thư Mặc thích ứng.
Không đau, chỉ có cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập.
Sau khi toàn bộ đều tiến vào, Lâm Thâm vẫn luôn không có động tác tiếp theo. Văn Thư Mặc nhìn Lâm Thâm, anh biết rằng Lâm Thâm sợ làm tổn thương đến anh, sợ rằng anh sẽ đau, cố gắng chịu đựng rất nhiều.
Văn Thư Mặc nói: “Anh động đi …”
Giọng nói nhỏ giống như muỗi kêu, khuôn mặt anh đột nhiên nóng lên, Văn Thư Mặc quay mặt lại giấu diếm, thật không dám tin lời này là từ miệng anh nói ra.
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ: “Hóa ra Văn Thư Mặc đã sớm muốn như vậy, sao không nói sớm. ”
Văn Thư Mặc đang định phản bác, phía dưới lập tức đi vào chỗ sâu nhất, lời nói vừa đến cổ họng lại bị một cú va chạm mạnh đâm trở về trong bụng.
“…A…”
Anh ngẩng đầu thừa nhận, nhắm mắt lại, liều mạng cắn chặt môi, nhưng vẫn có tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra ngoài.
Trong lúc Văn Thư Mặc đã phóng thích ra hai lần, Lâm Thâm đến một lần cũng chưa bắn. Thật sự không biết Lâm Thâm đã bao lâu rồi không làm, quả thật giống như cầm thú, cơ hồ đem thân thể anh đâm thành từng mảnh.
Nơi đó ngay từ đầu đã tê dại, phía sau đều đã mất hết cảm giác, Lâm Thâm vẫn không bắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Văn Thư Mặc lo lắng ngày mai mình muốn xuống giường cũng không được, không khỏi nhìn chằm chằm Lâm Thâm: “Anh không thể nhanh hơn sao?”
Không cần nói vẫn còn rất tốt, vừa nói, Lâm Thâm mỗi chỗ đều tăng tốc, chất lượng, tăng lên gấp đôi.
Văn Thư Mặc tức giận đến mức hoa mắt, nhưng lại bị va chạm kịch liệt làm cho không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Anh … anh … ý tôi là … để anh nhanh lên … bắn …”
“Thư Mặc, anh như thế này không phải làm khó tôi sao? Tôi không phải là ba giây.”
Thoạt nhìn khuôn mặt Lâm Thâm có vẻ ủy khuất, kỳ thật trong mắt tràn đầy ý cười.
Văn Thư Mặc nghĩ rằng câu nói của cậu có thể làm tức chết bao nhiêu người đàn ông? Nhưng những gì anh định nói đã biến thành lời xin tha.
“Anh nhanh lên… Tôi không chịu nổi…”
Nhìn thấy Văn Thư Mặc đã thực sự đến cực hạn, trong lòng Lâm Thâm mềm nhũn, cúi đầu hôn lên khóe môi Văn Thư Mặc, động tác dưới thân nhanh hơn.
“Cố gắng kiên trì một chút nữa.”
…
Văn Thư Mặc nằm trong vòng tay của Lâm Thâm, không còn sức lực để cử động một ngón tay.
“Xin lỗi. ”
Vài ngày sau khi Văn Thư Mặc trở về thành phố Sa, Từ Chính đã được xuất viện và đi làm bình thường.
Từ Chính cười cười nói: “Mọi người không sao là tốt rồi.” Mấy ngày nay, anh ấy cũng đã đoán ra, sở dĩ nhà họ Lâm đối phó anh ấy chỉ là vì anh ấy thân cận với Văn Thư Mặc.
Trong mắt Văn Thư Mặc hiện lên vẻ áy náy, lúc anh còn muốn nói gì đó, đã bị Từ Chính đánh gãy, “Tiền thưởng chuyên cần năm nay của cậu không có.”
Quả nhiên vẫn là không nên cảm thấy đau lòng cho người này, Văn Thư Mặc khẽ cắn môi, đi về văn phòng của mình.
Nhìn văn kiện trên bàn chất chồng thành từng núi, anh cảm thấy vô cùng đau đầu, di chứng của Lâm Thâm ra vào hung mãnh trong đêm đó – cho dù ghế văn phòng thật mềm nhưng vẫn rất đau, giờ phút này anh chỉ muốn chặt Lâm Thâm ra cho chó ăn.
Điện thoại sáng lên, Văn Thư Mặc cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Thâm.
Tôi sẽ đón anh sau khi tan sở.
Không cần phải lái xe riêng của mình cũng tốt, Văn Thư Mặc nhanh chóng đồng ý.
Chỉ là Lâm Thâm đứng một mình trước cửa tòa tạp chí là như thế nào? Tài xế lái xe đâu rồi!
Lâm Thâm nhìn Văn Thư Mặc, “Sinh nhật của Kiều Kiều sắp đến, cùng tôi đi chọn một món quà.”
Văn Thư Mặc trừng mắt với Lâm Thâm một cái, “Tôi giết mẹ anh.” Sau đó anh lập tức bước đi.
Nhìn thấy bước chân có phần vặn vẹo của anh, ánh mắt Lâm Thâm tối sầm lại, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng phản bác, “Bà ấy đã về trời rồi, anh nên tích đức đi.”
Hai người sóng vai đi trên cây cầu ở bên bên sông, gió chiều vừa mạnh lại mang theo chút lạnh lẽo, hóa ra trời đã sang thu.
Lâm Thâm nhích lại gần người Văn Thư Mặc, chắn một ít gió lạnh, vừa rồi thoáng nhìn thấy Văn Thư Mặc dường như co người lại, đúng lúc thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng!
“Đã là mùa thu rồi mà vẫn mặc quần áo mỏng như vậy.” Giọng điệu của Lâm Thâm không khỏi trách móc, “Cảm lạnh vào thật phiền phức.”
Văn Thư Mặc cũng không để vào tai: “Tôi quen rồi.”
Con sông ở thành phố Sa khác với con sông bảo vệ thành của Bắc Kinh, gió lớn đến mức giống như dồn người khác vào chỗ chết. Lần đầu tiên đến thành phố Sa, cho dù là đêm đông, anh cũng thích đi dạo một mình, chỉ có gió lạnh buốt thấu xương mới có thể khiến đầu óc anh tỉnh táo lại, hồi tỉnh lại anh mới nhận ra thành phố này không có Lâm Thâm.
Thời gian trôi qua, anh nằm mơ cũng chưa từng nghĩ có một ngày, Lâm Thâm sẽ đến thành phố này, sống ở phòng đối diện với anh, cùng anh sớm chiều ở chung.
Lâm Thâm cảm thấy đau khổ khi thấy Văn Thư Mặc không quan tâm tới bản thân mình, trong những tài liệu do cấp dưới gửi cho cậu nhiều năm qua, Văn Thư Mặc đã bị cảm lạnh không dưới 20 lần vì gió lạnh. Cậu không nói nữa mà lẳng lặng khoác áo khoác lên vai Văn Thư Mặc, cùng anh chậm rãi đi qua cầu.
Bên ngoài trung tâm thương mại có rất nhiều người, cũng không có gió lạnh nữa. Văn Thư Mặc cởi áo khoác trả lại cho Lâm Thâm, chỉ là một khoảnh khắc tùy ý liếc nhìn, tại sao bóng lưng của người đàn ông bên kia đường trông rất quen thuộc … anh đã nhìn từng thấy ở đâu? Rốt cuộc là ai vậy?
“Thư Mặc, tôi sẽ không vui nếu anh nhìn chằm chằm vào những người đàn ông khác.” Thân hình cao lớn của cậu chắn tầm nhìn của anh, Lâm Thâm gắt gao nhìn chằm chằm anh, trong mắt nồng đậm tính chiếm hữu không thể bỏ qua.
Anh hoàn hồn nhìn về phía Lâm Thâm, cười tinh nghịch: “Anh cũng có lúc sẽ không vui sao?”
Rõ ràng ở một thành phố sầm uất, cả hai dường như đã tạo thành một rào cản, ngoại trừ sự im lặng vẫn là im lặng …
“Được rồi, không trêu chọc anh nữa.” Văn Thư Mặc cười một tiếng: “Đi thôi, đi chọn một món quà.”
Văn Thư Mặc tiến lên vài bước, thấy Lâm Thâm không có đi theo, quay đầu lại thúc giục: “Đi thôi.”
Anh nhìn thấy Lâm Thâm vẫn đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, môi mím lại thành một đường, đôi mắt run rẩy hàng mi dài nhìn anh, bộ dạng tủi thân cực kỳ, nhất định là cậu sợ anh sẽ nói ra lời lạnh lùng với cậu. Trái tim của Văn Thư Mặc mềm ra như vũng nước: “Tôi lúc nãy chỉ là một phản xạ có điều kiện, anh không cần phải để ở trong lòng.”
Lâm Thâm dường như không tin lời giải thích của anh, nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi bước tới nắm lấy tay anh. Lúc trước cậu vốn là người tràn đầy tự tin, nhưng hiện tại lại biểu hiện lộ ra cảm giác bất an, Văn Thư Mặc bất đắc dĩ mỉm cười, lại không có ý muốn giải thích.
Trong vô số ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng cũng chọn được quà, cả hai đói bụng tìm một nhà hàng ngồi xuống.
“Hai người kia thực sự là một đôi sao?”
“Tôi đoán là không, cậu nhìn biểu cảm của hai người họ ấy…” Hai cô gái nhỏ ở ghế bên cạnh đã nhìn chằm chằm hai người từ lúc hai người bước vào cửa, lúc này bọn họ chỉ biết giả vờ như không nghe thấy thanh âm bàn luận của người khác.
Văn Thư Mặc đã không còn tự ti như khi còn trẻ cũng không còn quan tâm đến những ánh nhìn ác ý của người khác. Yêu Lâm Thâm, anh đã tự mình chọn con đường này, cho dù đầy khó khăn anh cũng phải đi cho xong.
Anh gọi đồ ăn xong, đưa thực đơn cho người phục vụ, khi ngẩng đầu thấy Lâm Thâm đang nhìn anh chằm chằm.
“Anh làm sao vậy?” Văn Thư Mặc thấy khóe miệng Lâm Thâm giật giật, không khỏi khó hiểu.
Lâm Thâm liếc nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì.”
“Hahaha.” Ăn được nửa chừng, Văn Thư Mặc đột nhiên bật cười, thiếu chút nữa làm mình bị nghẹn.
“?” Khuôn mặt Lâm Thâm tràn đầy thắc mắc.
“Khuôn mặt than này, đừng cố gắng bắt mình cười..” Văn Thư Mặc lại cười khẽ vài tiếng, “Người khác nhiều chuyên, anh cũng đừng quản làm gì.”
Ăn và ăn, anh mới suy nghĩ cẩn thận, gương mặt của Lâm Thâm vốn dĩ đã lạnh lùng như vậy, mặc kệ là ai, anh cũng có bộ dáng như kiểu người ta thiếu tiền mình, mà chính bản thân anh trước đây không phải là người thích cười nhiều như thế, mấy năm nay anh lại che dấu cảm xúc đi nhiều. Hai gương mặt như bai Poker tay trong tay đi dạo trên phố, chẳng trách hai cô gái nhỏ nói vậy. Lâm Thâm hẳn là vừa tưởng anh muốn ép cậu cười với mình nên khóe miệng mới giật giật.
“Khụ.” Lâm Thâm không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, khuôn mặt đen lại gắp cho Văn Thư Mặc một khối thịt mỡ to: “Ăn.”
Văn Thư Mặc nhíu mày, Sau một lúc, anh gắp tất cả hành tây và tỏi trong bát cho Lâm Thâm rồi nở một nụ cười thật tươi với cậu: “Ăn đi.”
Lâm Thâm khuôn mặt tối sầm như được vẽ bởi mấy đường vẽ, tay cầm đũa khẽ run lên, cậu thật sự chỉ là không cần thận gắp phải miếng thịt mỡ.
…
“Mặc Thư, ngủ ngon.” Lâm Thâm hôn nhẹ lên giữa mày Văn Thư Mặc, sau đó xoay người đi vào phòng đối diện: “Sáng mai gặp lại.”
Văn Thư Mặc nằm trong bồn tắm, nước ấm áp, trên người cũng giảm bớt đau nhức, anh không khỏi thở dài một hơi, từ từ nhắm mắt lại để trấn dưỡng thần.
“ Thư Mặc, tôi yêu anh.” Bên tai còn văng vẳng thanh âm trầm thấp, say lòng người của Lâm Thâm: “Chúng ta cùng nhau đi ra nước ngoài kết hôn đi.”
Đêm đó ở Bắc Kinh, Lâm Thâm đã thực sự bỏ qua giai đoạn yêu đương mà trực tiếp cầu hôn cậu.
Khác với thanh am ôn nhu trước kia, khi Lâm Thâm nhìn về phía anh ánh mắt vô cùng đáng sợ, như một con thú dữ, chỉ cần anh nói ra lời từ chối, Lâm Thâm sẽ điên cuồng lao tới và xé xác anh ra từng mảnh.
Anh im lặng, vẫn không hề lên tiếng.
Đôi khi không nói một lời cũng là một loại từ chối thầm lặng.
Cuối cùng Lâm Thâm vẫn phải thỏa hiệp: “Tôi sẽ cho anh thời gian.”
Lâm Thâm nói được là làm được, sau khi trở lại thành phố Sa, mấy ngày nay cậu vẫn giữ khoảng cách thích hợp với anh, không bao giờ làm bất cứ điều gì để ép buộc anh.
Văn Thư Mặc không biết bản thân bị sao vậy? Rõ ràng là rất muốn ở bên cạnh Lâm Thâm, nhưng khi Lâm Thâm đề nghị kết hôn, anh lại im lặng, thật sự là bởi vì không thể chấp nhận sự thật trong một thời gian ngắn?
Anh tự hỏi đi hỏi lại mình mà lòng trống rỗng, không thể có câu trả lời.
…
Văn Thư Mặc đột nhiên từ trong bồn tắm đứng dậy, một tay đỡ vách tường, một tay khác che ngực, há miệng thở dốc, trái tim đập rất nhanh.
Anh đã nhớ lại.
Bóng dáng mà anh đã thấy trong trung tâm mua sắm ngày hôm nay.
Cực kỳ giống Tề Đông.
“Mấy giờ rồi.” Văn Thư Mặc ách giọng hỏi.
Lâm Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay trả lời: “Sáu giờ.”
Chẳng trách trời đã tối như vậy, Từ Chính nhập viện, thêm một ngày nữa anh ấy không đến tòa tạp chí, cũng không biết nhóm nhân viên như rắn mất đầu ấy có làm tốt những gì anh đã dặn dò hay không.
“Dậy ăn đồ ăn trên bàn đi.” Lâm Thâm cúi người cởi chiếc cà vạt đang trói cho Văn Thư Mặc, nhìn vết đỏ không khỏi cảm thấy có lỗi : “Xin lỗi.”
Văn Thư Mặc lắc lắc cổ tay, chuyển động cánh tay cứng ngắc, “Anh tại sao còn chưa đi?”
Khi anh tỉnh lại, trong mắt rõ ràng có một tia u buồn, nhưng chỉ trong nháy mắt có thể không mang theo một tia tình cảm nói chuyện với cậu, Văn Thư Mặc càng ngày càng biết cách có thể che giấu chính mình, Lâm Thâm thở dài một hơi: ” Tôi ăn xong bữa tối rồi sẽ đi. ”
Dù sao đồ ăn cũng là do Lâm Thâm làm, Văn Thư Mặc đánh để cậu ở lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, thật là một bữa ăn ngượng ngùng, ngoại trừ sự im lặng thì vẫn là im lặng.
Đa số thời gian, Lâm Thâm khi ăn cơm luôn cúi đầu, cụp mắt xuống, hàng mi thật dài dưới ánh đèn hình thành cái bóng hình quạt, lúc cậu gắp thức ăn cho Văn Thư Mặc, mới ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái. Còn Văn Thư Mặc đến cả một ánh mắt đều không thèm nhìn cậu, chỉ chăm chú ăn cơm.
Phảng phất giống như một chú chó khổng lồ không được chủ khen ngợi, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra hai chữ “mất mát”, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất. Tuy nhiên, Văn Thư Mặc sẽ không để ý đến cảm xúc của Lâm Thâm.
Kể từ khi Lâm Thâm rời đi sau khi ăn lần trước, đã một tuần rồi Văn Thư Mặc không hề gặp Lâm Thâm, căn phòng đối diện cũng không có một âm thanh nào.
“Từ Chính tỉnh rồi.” Từ Thanh gọi điện thoại thông báo cho Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc tức tốc đi đến bệnh viện.
Bác sĩ cho biết, Từ Chính có thể tỉnh khoảng 5 tiếng mỗi ngày, thời gian chính xác không thể xác định rõ ràng, sau đó anh ấy sẽ tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng mà sẽ dần dần cải thiện. Nếu thân thể không có gì đáng ngại, thì không đến một hai tháng có thể xuất viện.
“Là ông nội của Lâm Thâm.” Bây giờ Từ Chính nói chuyện vẫn có chút khó khăn, nhưng anh ấy biết rằng Văn Thư Mặc nhất định có thể hiểu được.
Văn Thư Mặc hoài nghi hỏi: “Tại sao?”
Từ Chính nhắm mắt lại, lắc đầu: “Lâm Huân.”
Quả thật, sự việc đã đến nước này, Lâm Thâm không chịu nói ra vấn đề, vì vậy anh cũng chỉ có thể đến chỗ chú Lâm để hỏi.
Sau khi xuống máy bay ở thành phố thành phố Tô, Văn Thư Mặc thậm chí còn không vào nhà của mình, mà liền đi đến nhà Lâm Thâm kế bên.
“Thư Mặc!”
Một giọng nữ cắt ngang động tác của Văn Thư Mặc khi anh đang định đưa tay bấm chuông trên cánh cổng sắt, hóa ra là Hồ Kiều Kiều.
“Hồ tiểu thư.” Văn Thư Mặc hơi ngạc nhiên.
“Làm gì mà gọi khách khí thế? Cứ gọi tôi là Kiều Kiều được rồi.” Hồ Kiều Kiều tiến đến gần, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, chuẩn bị mở cửa, “Đúng rồi, anh ở cửa nhà tôi làm gì vậy? Đến tìm anh Thâm sao, nhưng anh ấy gần đây đều không có ở thành phố Tô.”
Văn Thư Mặc không nhịn được mở to hai mắt nhìn: “Đây là …nhà của cô? Cô và Lâm Thâm…”
“Hả? Anh Thâm không phải đã nói với anh rằng tôi là em gái của anh ấy sao?” Hồ Kiều Kiều bất mãn bĩu môi, “Có một người bạn đẹp trai như vậy đã không giới thiệu cho tôi thì cũng thôi đi, lại còn làm cho người ta hiểu lầm tôi là bạn gái của cái gương mặt Poker, việc này thật quá đáng. ”
Văn Thư Mặc cảm thấy đầu óc có chút loạn, anh cùng Lâm Thâm lớn lên, chưa từng gặp qua Hồ Kiều Kiều, cũng chưa từng nghe Lâm Thâm nhắc tới chuyện cậu có một em gái.
“Tôi đến đây để tìm chú Lâm.” Văn Thư Mặc nghĩ, gặp được Lâm Huân, chuyện này sẽ rõ ràng.
“Ba tôi?” Hồ Kiều Kiều vốn dĩ đang làm nũng, biểu cảm khuôn mặt đáng yêu nháy mắt trầm xuống, không ngừng lắc đầu, “Anh Thư Mặc, anh mau về nhà đi. Ba tôi, ông ấy sẽ không gặp ai họ Văn cả.”
“…” Trong lúc nhất thời Văn Thư Mặc không thể phản ứng kịp. Lâm Huân và Văn Hoa là bạn tốt hồi cùng học đại học, sau khi trở về lại còn là hàng xóm của nhau mấy chục năm sau, sao đột nhiên lại thay đổi như thế.
“Anh chẳng lẽ không biết rằng cái chết của dì tôi và bệnh của chú tôi đều là do chú hai của anh sao?” Thấy Văn Thư Mặc còn đang ngây ngốc, ngữ khí của Hồ Kiều Kiều có chút tức giận, tuy rằng cô không có quá nhiều tình cảm với gia đình họ Lâm, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, “Được rồi, tôi về nhà.”
Sau khi ăn bế môn canh, Văn Thư Mặc mang theo một bụng nghi ngờ trở về nhà.
[1] Ăn bế môn canh: Đóng cửa không tiếp
Giang Hân khi thấy anh quay lại thì vừa vui vừa ngạc nhiên.
“Mẹ, cho con hỏi một chuyện.”
Sau khi ăn xong, Văn Thư Mặc do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.
“Nếu con có chuyện gì muốn hỏi, cứ nói đi.” Giang Hân ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng mang đầy tâm sự của Văn Thư Mặc.
“Nhà của chúng ta cùng nhà Lâm Thâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Hân hồi lâu không trả lời, liếc mắt nhìn Văn Hoa đang đọc báo.
Văn Hoa có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, cất tờ giấy báo chiều đi, tháo mắt kính xuống, châm một điếu thuốc, trầm mặc không nói, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Con đều đã lớn như thế này rồi, có chuyện gì mà con không thể biết sao?”Văn Thư Mặc nhìn thấy ba mẹ mình do dự quá lâu, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chắc chắn, ba mẹ trên toàn thế giới sẽ không bao giờ coi con cái mình đã lớn.
Hút xong một điếu thuốc, Văn Hoa mím chặt miệng lại, cuối cùng lên tiếng: “Con biết con đã từng có dì hai đúng không?”
Văn Thư Mặc gật đầu, nhớ rằng khi anh còn nhỏ, khi gia đình đoàn tụ trong Tết Nguyên Đán, người phụ nữ tinh tế luôn mặc sườn xám đứng bên cạnh chú hai của anh, vừa dịu dàng, ấm áp lại còn đáng tin cậy, cô ấy là người con dâu mà bà nội thích nhất, chỉ là từ khi anh lên trung học cơ sở, anh không bao giờ gặp lại dì hai, thậm chí chú hai cũng đã nhiều năm không gặp.
“Đó là Lâm Thanh, con gái của nhà họ Lâm, là chị của Lâm Thâm.”
“Ông nội của Lâm Thâm, Lâm Quốc Hùng là thầy giáo của ba và Lâm Huân .” Văn Hoa cau mày nhớ lại, trông còn già hơn: “Ông ấy vốn chỉ là người thầy trên danh nghĩa, nhưng đối với Lâm Huân và ba, trong mấy năm đó, ông ấy đã làm tròn công việc giáo dục.”
“Khi ba tốt nghiệp, thầy giáo muốn ba ở lại Bắc Kinh, nhưng tổ tiên của dòng họ Văn của ba đời đời sống ở thành phố Tô, chết ở thành phố Tô. Giao thông đi lại cũng không thuận tiện như bây giờ. Đi lại chỉ mất vài giờ, vì vậy ba đã từ chối. ”
“Thầy giáo không nỡ để ba đi. Trước khi trở về thành phố Tô đã mời ba ăn cơm, kết quả khi ba ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy Lâm Thanh.” Văn Hoa là một người thông minh, ông hiểu được ý của Lâm Quốc Hùng. “Thầy giáo muốn đem Lâm Thanh giới thiệu cho ba, nhưng ba và mẹ con là bạn thanh mai trúc từ nhỏ lớn lên cùng nhau. ”
“Lúc đó, ông ấy rất tiếc, nhưng ông ấy vẫn không từ bỏ ý định hỏi ba, “ Nhà họ Văn còn có một người con trai như cậu phải không?” Điều đầu tiên trong đầu ba là chú hai của con, nhỏ hơn ba 3 tuổi, là người rất phù hợp với Lâm Thanh, lại vừa đến Bắc Kinh học, nên ba lấy chú làm lá chắn. ”
Văn Thư Mặc cầm ly nước trên bàn lên, uống một ngụm rồi nói tiếp: “Lâm Thanh có ấn tượng tốt với Văn Tuấn, sau này qua lại hai người sẽ nảy sinh tình cảm. Khi Văn Hậu kết hôn, ba và mẹ con vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn. Văn Tuấn từ nhỏ đã yêu thích thế giới bên ngoài, sau khi có một gia đình, cậu ấy chỉ đơn giản đưa Lâm Thanh đi du lịch thế giới cùng mình, cũng chỉ trong dịp Tết Nguyên Đán hàng năm mới có thể gặp được hai người bọn họ. ”
“Lâm Thanh rất thích sườn xám, cô ấy đều sẽ mặc nó vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán. Văn Thư Mặc cũng biết phụ nữ mê sườn xám là loại phụ nữ như thế nào.” Văn Hoa thở dài, “Lâm Thanh từ nhỏ sức khỏe đã kém, bị bệnh suyễn, thích sự yên tĩnh. Lại cùng chú hai con tung tăng khắp nơi, sức khỏe vì thế càng suy yếu. ”
“Cô ấy cùng Văn Hậu đi ngắm hoa anh đào, phát bệnh mà chết.”
Nghe đến đây bàn tay của Giang Hân đang nắm chặt lại càng siết chặt hơn, một người phụ nữ xinh đẹp như Lâm Thanh luôn làm người khác bị hấp dẫn, khi đoàn tụ trong năm mới, bà thích nhất cùng Lâm Thanh trò chuyện, sau khi cô ấy mất đi, không khí đón năm mới của nhà họ Văn so với trước kia cũng ảm đạm một chút. ”
“Từ khi Lâm Thanh rời đi, mấy năm nay Văn Tuấn cũng không thấy bóng dáng. Không ai trong chúng ta có thể liên lạc với cậu ấy, chỉ thỉnh thoảng báo tin với gia đình rằng cậu ấy vẫn bình an.”
Văn Thư Mặc gật đầu, trách không được khi đó ba anh dặn anh không được nhắc đến chú hai và dì hai trước mặt ông bà nội. “Lâm Thanh là cô con gái nhỏ yêu quý nhất của thầy. Mặc dù thầy rất buồn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Văn Tuấn, cũng không đành lòng trách cậu ấy, chuyện này liền cũng không tính là gì.”
“Tất cả người cho rằng lúc này gió em sóng đã lặng xuống, cho đến khi Lâm Khâm trở về.” Văn Hoa dừng lại một lúc, “Lâm Khâm là con út của nhà họ Lâm đã mất tích hai năm.”
“Lâm Khâm bị HIV. Sau nhiều lần bị thầy ép, cậu ta mới nói rằng do Văn Tuấn đã nhiễm cho mình. ”
“Hóa ra trước khi Văn Tuấn và Lâm Thanh kết hôn một năm, Văn Tuấn và Lâm Khâm đã có quan hệ với nhau. Cái chết của Lâm Thanh không phải ngẫu nhiên. Cô ấy bắt gặp được hai người đang trên giường với nhau, một người là người đàn ông cô ấy yêu nhất, người còn lại em trai ruột của cô ấy, làm sao cô ấy có thể chịu được sự kích thích này, cơn hen suyễn phát tác, Văn Tuấn cùng Lâm Khâm cũng không kịp thời gọi người cứu viện. ”
“Nghe Lâm Khâm nói sau khi Lâm Thanh chết, Văn Tuấn cũng chặt đứt quan hệ với cậu ta. Cho đến khi tình cờ gặp gỡ sau đó, hai người nối lại tình xưa. Lâm Khâm mất tích hai năm nay là luôn ở với Văn Tuấn, cho đến khi trong một lần đi khám sức khỏe, phát hiện mình bị bệnh HIV. ”
“Dù gì thì ba cũng là anh trai của Văn Tuấn. Ba biết tính khí của cậu ấy như thế nào. Ở Bắc Kinh, cậu ấy nhất định đang sống một cuộc sống ăn chơi đàng điếm. Việc cậu ấy mắc bệnh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Đứa con gái nhỏ yêu quý nhất và đứa con trai của thầy giáo đều vì Văn Tuấn mà bị hủy hoại, ông ấy làm sao có thể không tức giận?”
Văn Thư Mặc không khỏi cắt ngang, trực giác nói cho anh biết lần này đối với anh rất quan trọng: “Ba, ông nội của Lâm Thâm biết những chuyện này từ khi nào vậy?”
“Chín năm trước.” Văn Hoa suy nghĩ một chút rồi khẳng định: “Học kỳ một năm thứ hai của con, ba nhớ rất rõ. Lúc đó, ba và mẹ con rất mong chờ con về quê ăn Tết. Ai biết được con mười hai năm đều không về nhà? Chẳng trách con không biết những chuyện này. ”
Học kỳ đầu tiên của năm thứ hai … Đó không phải là kỳ nghỉ đông mà Tiêu Tùng tỏ tình với Lâm Thâm sao?
“Ba đã cố gắng đến nhà thầy giáo để cầu xin sự tha thứ. Thầy giáo đã đuổi ba ra ngoài. Nhà họ Lâm làm ăn lớn, nhà họ Văn cũng ta lấy gì chống chọi với sự trả thù của bọn họ.”
Văn Hoa cười khổ, “Lòng ba sốt ruột nên chỉ biết đứng bên ngoài cửa, không biết phải làm gì. ”
“Là Lâm Thâm pha cho ba một tách trà để ba ngồi trong đại sảnh, để tránh bị mọi người nói những lời giễu cợt.” Ánh mắt Văn Hoa cảm kích: “Lâm Thâm đơn giản mà nói là ân nhân cứu mạng gia đình chúng ta.”
“Cũng không biết lúc đi vào Lâm Thâm đã thương lượng điều kiện gì với thầy giáo mà ông ấy đồng ý sẽ dừng tay lại. Bằng không, con cho rằng mình có thể bình yên vô sự trên địa bàn của nhà họ Lâm sao?”
Văn Hoa ném tàn thuốc vào gạt tàn, “Liên quan đến cái chung, sống chết, con gái không quan trọng, thầy giáo chính là người lấy lợi ích lên trên hết.”
“Thằng nhóc Lâm Thâm đó chắc chắn đã hy sinh bản thân, mấy năm nay nó đã gánh vác quá nhiều …” Văn Hoa nhìn về phía Văn Thư Mặc, “Ba biết cậu ấy sẵn sàng làm điều này không phải vì gia đình họ Văn, mà là vì con, cũng không biết những phúc đức mà con phải tích mấy đời mới có được một người bạn như vậy. ”
Ban đêm, Văn Thư Mặc một mình đi đến phòng chứa đồ, tìm thấy một cuốn nhật ký đã ố vàng từ đáy hộp trong góc. Trở lại phòng ngủ, bật đèn bàn, lật đến trang đầu tiên vẫn còn thấy rõ nét mực xanh, những ký tự ngay ngắn gọn gàng đập vào mi mắt: Lâm Thâm gửi tặng Mặc Thư.
Cuốn sách này là khi anh là học sinh trung học cơ sở Lâm Thâm mua cho anh, biết anh sau này muốn trở thành một biên tập viên nên đã mua một cuốn thật dày tặng cho anh, sau đó quyển sách này cũng được chính anh dùng làm nhật ký.
Chỉ vì do bận học nên không có quá nhiều thời gian để viết nhật ký, vì vậy anh chỉ ghi lại một số thói quen hàng ngày. Sau đó anh để nó dưới đáy hộp khi đang dọn sách vào năm thứ ba của cấp 3. Hiện tại anh bỗng nhiên muốn nhìn một chút những kỉ niệm của hai người.
Vào ngày XX, tháng XX, năm XXXX, Lâm Thâm thua cược và bị trừng phạt , hình phạt là đi theo một nữ sinh đến cửa nhà vệ sinh nữ, quay mặt về phía cô ấy rồi nói ba từ: “Cậu thật xấu.”
“Haha.” Văn Thư Mặc không nhịn được cười ra tiếng, anh đều đã quên rằng Lâm Thâm còn có thể làm chuyện như vậy, sớm biết thì anh đã chụp lại một bức ảnh.
“Mặc Thư, mẹ hâm cho con một ly sữa bò.” Giang Hân gọi anh ở dưới tầng một.
“Con xuống ngay đây.” Văn Thư Mặc đứng dậy chuẩn bị đi xuống tầng một, nhưng góc quần áo vô tình lật sách trên mặt đất, anh ấy cúi người nhặt lên, nhưng tay vẫn cố định ở đó rất lâu, thời gian phảng phất như dừng lại.
Cuốn nhật ký lật ra trang cuối cùng, phía trên có hai dòng chữ.
Dòng đầu tiên bị người viết dùng bút gạch đi, giống như nó không thể hiện được rõ tâm tư của người viết, nhưng vẫn có thể nhìn thấy và hiểu được: Tôi không thích những cô gái lớp bên cạnh.
Chữ ở dòng thứ hai lại xiêu vẹo, lúc đó người viết chắc hẳn phải ngượng ngùng, cảm xúc không ổn định: Tôi thích cậu.
………
Viết ngay trang cuối cùng, quyển vở này lại dày như vậy, làm sao anh có thể nhìn thấy được.
Mũi Văn Thư Mặc có chút chua xót.
Làm sao bây giờ, Lâm Thâm, đột nhiên anh rất muốn gặp cậu.
Chương 22: Thì ra là như thế(2)
Văn Thư Mặc do dự cả đêm, cuối cùng hạ quyết tâm đi tìm Lâm Huân. Lâm Thâm thì mất liên lạc, chỉ có Lâm Huân biết cậu ở đâu. Anh không tin rằng chú Lâm, người từ trước tới nay đối với anh hòa ái, dễ gần, lại không nể tình cảm cũ.
Chính Hồ Kiều Kiều đã mở lời: “Ba mẹ tôi đã đáp chuyến bay đến Hồng Kông để tham gia một sự kiện từ thiện vào buổi sáng.”
“Kiều Kiều.” Văn Thư Mặc dừng một chút, cái tên này không khó gọi như anh tưởng tượng, “Cô có biết Lâm Thâm ở đâu không? Cậu ấy nói với tôi một tuần trước rằng cậu ấy đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.”
“Cái gì?” Hồ Kiều Kiều lộ ra vẻ kinh ngạc, “Vậy anh ấy nhất định sẽ bị bắt trở về Bắc Kinh. Ông nội sao có thể để anh ấy rời khỏi nhà họ Lâm dễ dàng như vậy.”
“Vậy cô có thể hỏi thăm địa chỉ cụ thể không?”
Hồ Kiều Kiều lập tức lắc đầu, cười khổ: “Ở Bắc Kinh, tất cả mọi người chỉ nghe lời ông nội, ông ấy nếu như không muốn ai biết thì không ai có thể biết.”
Một tia thất vọng lóe lên trong mắt Văn Thư Mặc, anh xoay người chuẩn bị rời đi, Hồ Kiều Kiều gọi anh lại : “Anh Văn Thư Mặc, tuy rằng tôi không biết tung tích của anh Thâm, nhưng tôi nghĩ có một số điều anh cần biết.”
Hai người tìm một quán cà phê gần đó rồi ngồi xuống gọi hai ly latte.
Hồ Kiều Kiều nói: “Chắc hẳn anh rất tò mò, tại sao tôi và anh Thâm là anh em của nhau nhưng một người là họ Văn một người lại là họ Hồ. Anh ấy hơn tôi ba tuổi, sau này sẽ kế thừa công việc ở Bắc Kinh của gia đình, nên anh ấy sẽ lấy họ của ba mình, mẹ thích con gái, ba anh ấy thương mẹ nên bảo tôi theo họ mẹ, mẹ tôi sức khỏe yếu, không chịu được thời tiết ở Bắc Kinh nên ba tôi chuyển đến thành phố Tô với bà ấy. Lúc đó, trong gia tộc đều chưa chỉ định được người kế nghiệp và gia đình đang gấp rút kiếm chỗ. Một số người chú lo lắng thế lực của ba tôi ở thành phố Tô sẽ ngày càng lớn mạnh, vì vậy họ đã yêu cầu ba tôi họ giữ lại một đứa trẻ ở Bắc Kinh làm con tin, ba tôi đã đưa anh ấy đi. Tôi từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, cho nên anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi. ”
“Mẹ tôi qua đời vào năm đầu tiên sau khi anh trai tôi tốt nghiệp đại học. Anh Thâm lại đi học ở Bắc Kinh, tôi sợ ba tôi cô đơn, vì thế nên đã đưa người giúp việc là người năm đó chăm sóc cho mẹ tôi cùng trở về thành phố Tô. Bà ấy cũng biết ba tôi. Bà ấy không chỉ yêu thương ông sâu sắc mà còn hy sinh cả cuộc đời cho gia đình chúng tôi. Lúc đó, ông vẫn luôn đắn đo chuyện kết hôn lần nữa, tôi luôn muốn tác hợp cho bọ họ, bà ấy chăm sóc tôi từ khi tôi mới sinh ra, trong lòng tôi, bà ấy quan trọng như mẹ ruột của mình. Anh Thâm có thể không quen nên cứ gọi bà ấy là dì. “
Văn Thư Mặc đột nhiên nghĩ đến việc gặp Lâm Thâm và Hồ Kiều Kiều ở sảnh đợi vào ngày hôm ấy, Lâm Thâm đã gọi mẹ của Hồ Kiều Kiều là dì, lúc đó anh nghĩ Lâm Thâm đến đón mẹ vợ tương lai. Giờ nghĩ lại, anh nhận ra rằng mình đã hiểu lầm.
“Khi tôi còn học cấp 3, anh trai tôi là học sinh năm nhất, trong dịp Tết Nguyên Đán, tôi đã đến thư phòng muốn sớm gặp ông nội để chúc Tết, nhưng lại tình cờ nghe được anh Thâm nói với ông nội rằng anh ấy thích đàn ông. Ông nội rất tức giận, giơ gậy định đánh.” Hồ Kiều Kiều từ từ nhắm mắt lại, mạnh mẽ nhớ lại, “Về sau, ông nội liên tục phái người đi điều tra bí mật của anh ấy. Theo thông tin trong tay ông, người chơi thân với anh ấy thì chỉ có một mình anh. Nhưng dù gì thì anh cũng là con trai của học trò của ông ấy. Anh Thâm cũng không có tỏ thái độ gì nên ông nội không có ra tay.”
“Nhưng đến khi chú hai nhiễm bệnh trở về, cộng thêm cái chết của cô tôi. Năm đó là năm có ngày Tết đáng sợ nhất mà tôi từng nhớ. Ông nội nổi trận lôi đình, muốn trả thù nhà họ Văn. Anh ấy là người đầu tiên đứng ra thuyết phục ông, không ai nghĩ rằng ông nội trước mặt cả gia đình chỉ tay anh Thâm, mắng: “Đừng nghĩ rằng ông không biết cháu đã bị tiểu tử nhà họ Văn câu hồn đi rồi!”
“Anh không biết vẻ mặt kinh ngạc của cả gia đình lúc đó như thế nào đâu, còn có khuôn mặt của anh Thâm, đen lại giống như than. Khụ khụ, đây không phải chuyện buồn cười.” Hồ Kiều Kiều bật cười rồi lại trở nên nghiêm túc. ” Lúc ấy, anh Thâm nhìn thẳng vào ông nội, từng câu từng chữ nói rằng người anh ấy thích là bạn của anh, Tiêu Tùng. ”
“Ông nội và anh Thâm nhìn nhau hồi lâu, cả nhà cũng không dám nói gì.” Hồ Kiều Kiều hít sâu một hơi, bây giờ cũng có thể cảm nhận được bầu không khí trầm mặc lúc đó, “Rốt cuộc ông ấy vẫn tin lời của anh ấy. ”
Bàn tay cầm cốc của Văn Thư Mặc có chút trắng bệch, khẽ run lên. Anh là một người thông minh, hiểu được ý tứ trong lời nói của Hồ Kiều Kiều. Nếu người mình thích cùng bạn tốt của mình là bạn bè, liệu rằng bạn có thể giữ gìn quan hệ với người bạn tốt đó không? Câu trả lời là có. Chỉ bằng cách xây dựng một mối quan hệ tốt, bạn mới có thể tìm hiểu thêm về người mình yêu, và điều này đã khéo léo cho Lâm Quốc Hùng biết lý do tại sao cậu vẫn giữ quan hệ với anh.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều lý do để Lâm Thâm đồng ý lời tỏ tình của Tiêu Tùng, nhưng chưa từng nghĩ đến cậu là vì bảo vệ anh …
Đôi mắt Hồ Kiều Kiều nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: “Nhà họ Lâm nào có mấy đứa trẻ đơn thuần. Tôi chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra được, Tiêu Tùng cũng chỉ là ngụy trang thôi, còn những thứ khác anh ấy yêu thích. Gia tộc có thế lực lớn, toàn bộ Bắc Kinh đều có người của ông nội, anh ấy không thể không duy trì mối quan hệ thân thiết với Tiêu Tùng ở nơi công cộng.”
“Ngày đó anh rời khỏi Bắc Kinh, tôi tận mắt nhìn anh Thâm cầm điện thoại di động, nhìn thấy tên anh rất nhiều lần gọi đến. Hình như anh ấy rất nhiều lần muốn nghe máy, nhưng đều nhịn lại không nhận. Trong phòng của anh ấy có gắn máy theo dõi, trên người anh ấy cũng có một máy nghe lén. Ông nội đã ra lệnh cuối cùng, nếu như anh ấy dám đi gặp anh, ông ấy sẽ không để cho anh sống sót mà rời khỏi Bắc Kinh. Anh Thâm cầu xin ông nội, dù sao thì anh ấy cũng là cháu trai cả, ông nội mềm lòng, vì vậy ông ấy để anh Thầm đến sân bay, nhưng yêu cầu anh ấy không được gặp mặt anh.”
“Anh Thâm ngồi trong phòng điều khiển của sân bay, nhìn chằm chằm hình ảnh của anh trên màn hình không chớp mắt. Thời điểm máy bay cất cánh, một người đàn ông to lớn đã ôm tôi khóc như một đứa trẻ.” Hồ Kiều Kiều nói tới đây, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Anh Mặc Thư, đó là lần đầu tiên tôi biết rằng ngay cả một người mạnh mẽ như anh trai tôi cũng sẽ có lúc yếu đuối như vậy.”
Ngày đó anh rời đi không chờ được Lâm Thâm tới, anh khó chịu như vậy, nhưng không ngờ còn có một người còn thống khổ hơn anh.
Văn Thư Mặc há miệng, cảm thấy hàm răng mình đang run lên, không nói ra được.
Hồ Kiều Kiều nói: “Tuy rằng tôi tuổi còn nhỏ nhưng có thể nhìn thấy rằng Lâm Thâm mang Tiêu Tùng về nhà chỉ là làm vỏ bọc. Lâm Thâm đối với Tiêu Tùng ngoài việc cảm thấy tội lỗi thì cũng chỉ thấy tội lỗi mà thôi. Còn rất nhiều điều tôi không biết. Tôi cảm thấy anh nên hỏi Tiêu Tùng.” Một lúc lâu sau, Văn Thư Mặc mới ngẩng đầu nhìn Hồ Kiều Kiều: “Cô có thể giúp tôi tìm hiểu thông tin liên lạc hiện tại của Tiêu Tùng được không?”
“Không phải Tiêu Tùng đã trở thành một minh tinh rồi sao? Chuyện này rất dễ dàng!” Hồ Kiều Kiều đồng ý.
Cô ấy làm việc hiệu suất rất cao, ngày hôm sau cô ấy đã gửi địa chỉ của Tiêu Tùng đến điện thoại di động của Văn Thư Mặc. Tình cờ là bộ phim truyền hình gần đây của Tiêu Tùng được quay ở thành phố Tô.
Chờ Tiêu Tùng trước cửa phòng khách sạn gần cả buổi sáng, 12 giờ trưa cậu ta mới trở về.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, Tiêu Tùng khựng lại, hiển nhiên không ngờ Văn Thư Mặc sẽ xuất hiện ở đây.
“Tiêu Tùng.” Văn Thư Mặc trước tiên nói với thái độ thành khẩn: “Cậu có thể nói cho tôi biết giữa cậu và Lâm Thâm đã xảy ra chuyện gì không?
“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy. Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?” Tiêu Tùng vẻ mặt giễu cợt, hỏi lại. Cậu ta ngưỡng mộ Văn Thư Mặc cũng đồng thời cũng anh hận anh thấu xương, bất hạnh của Văn Thư Mặc là hạnh phúc của cậu ta.
Đôi tay của Văn Thư Mặc nắm chặt, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cầu xin cậu.”
Một người cứng rắn giống như Văn Thư Mặc thế nhưng cũng lúc phải cầu xin người khác? Hơn nữa biểu tĩnh còn rất thống khổ? Trong lòng Tiêu Tùng cảm thấy vô cùng sảng khoái, vì thế lập tức vui vẻ đáp ứng: “Được.”
“Ngay sau khi cậu rời đi, Lâm Thâm đã nói lời chia tay với tôi.” Đây là câu đầu tiên Tiêu Tùng nhớ lại trong hồi ức sau một thời gian dài im lặng.
“Trong kỳ nghỉ đông năm thứ hai, tôi đã thổ lộ với Lâm Thâm, khi anh ấy hứa sẽ ở bên tôi, cậu không biết tôi đã hạnh phúc như thế nào đâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thâm, người được nhiều người thích như thế sẽ lựa chọn tôi. Anh ấy lúc đó khi nóng khi lạnh với tôi, trong lòng tôi luôn có cảm giác ngọt ngào lâng lâng nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Sau này cẩn thận hồi tưởng lại, hóa ra mỗi lần anh ấy thân mật với tôi, đều là vì có người theo dõi ở đây hoặc là có người nhà họ nhà họ Lâmm sát.”
“Hồi cấp 3, tôi đã cãi nhau với anh ấy, bị dồn vào thế bí cuối cùng anh ấy cũng nói ra sự thật. Hóa ra tôi vẫn luôn là con cờ bị lợi dụng. Tôi thật sự rất đau lòng, rất thống khổ, nhưng tôi đã yêu anh ấy đến mức không kiềm chế được bản thân. Tôi biết nếu tôi là một quân cờ không có tác dụng nữa, thì sẽ mãi mãi không thể ở bên cạnh anh ấy. Lại nói lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy may mắn, nghĩ rằng chỉ cần tôi vẫn luôn ở bên anh ấy, một ngày nào đó anh ấy sẽ cảm động, nhưng là tôi đã sai. ”
“Trong thời gian đi ra ngoài, tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Khi Lâm Thâm đi cùng tôi, tôi không hề sợ hãi, nhưng một lần đi ra ngoài một mình bị một nhóm người vây quanh. May mà anh ấy xuất hiện kịp thời, những người đó bỏ chạy, trên tay của tôi còn đang chảy máu, tôi hỏi anh ấy, dù tôi có chết đi nữa, liệu anh có đau lòng không? Anh ấy không nói một lời mà đưa tôi đến bệnh viện, an ủi tôi nên nghỉ ngơi cho tốt. ”
“Còn nhớ ngày tốt nghiệp đó, cậu tìm được một nhóm người muốn hiếp tôi không? Tôi thực sự rất sợ, tôi sợ khi bị vấy bẩn về sau anh ấy không cần tôi khi tôi nữa. Đêm đó tôi không ngừng hỏi anh ấy, nếu không có Văn Thư Mặc , liệu anh ấy có yêu tôi không? Anh ấy nói chắc nịch là không, tôi hỏi anh ấy tại sao, nhưng anh ấy chỉ nói xin lỗi tôi. Tôi hỏi đi hỏi lại, anh ấy trả lời hết lần này đến lần khác, nhưng câu trả lời tôi muốn nghe nhất chưa bao giờ xuất hiện. ”
“Từ đầu đến cuối, Lâm Thâm chỉ có lợi dụng tôi, lợi dụng tôi để thu hút sự chú ý của gia đình anh ấy, lợi dụng tôi ngụy trang để bảo vệ cậu. Khi cậu thấy anh ấy ôm tôi, mỉm cười với tôi, đút cho tôi ăn, thật ra tất cả chỉ là đang đóng kịch, Haha.” Tiêu Tùng lạnh lùng cười,” Anh ấy quả thật là một ảnh đế! Oscar còn nợ anh ấy một tượng vàng Lâm Thâm! Anh ấy chưa bao giờ chạm vào tôi, lần duy nhất anh ấy sẵn sàng ôm tôi cho đến rạng sáng là khi tôi bị người của ông nội anh ấy làm cho lúc đó chỉ còn nửa cái mạng. Có phải cảm thấy tôi thật đáng thương không? Văn Thư Mặc, tôi không đáng thương, ít nhất tôi biết sự thật, không giống như cậu, từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì. ”
“Vì sự an toàn của cậu nên Lâm Thâm không nói bất cứ điều gì. Một bên dùng thân phận thái tử nhà họ Lâm để bành trướng thế lực bản thân, một bên âm thầm bảo vệ cậu. Vụ bê bối của nhà họ Văn, anh ấy thật sự rất kín tiếng về cậu.” Tiêu Tùng nhìn vẻ mặt của Văn Thư Mặc càng ngày càng thống khổ, khóe miệng của cậu ta càng lúc càng lớn, “Lâm Thâm cũng đáng thương, yêu cậu điên cuồng, không dễ dàng gì mới có thể xuất hiện ở trước mặt cậu, nhưng cậu lại hận không thể không thấy anh ấy cả đời.”
“À, buổi tối tôi vẫn có những cảnh đêm cần quay. Cậu tự đi thong thả, không tiễn.”
Nói xong không để ý Văn Thư Mặc nữa, lấy kịch bản trong cặp ra, ghi nhớ lời thoại.
Đúng, cậu ta là con cờ bị người khác lợi dụng, nhưng cậu ta cũng có lòng tự trọng. Ở trước mặt Lâm Thâm cậu ta hèn mọn, nhưng không có nghĩa là trước mặt người khác cậu ta phải nhún nhường .
Cậu ta không cần đồng tình, đặc biệt là không cần Văn Thư Mặc thương hại.
Văn Thư Mặc đi trên con đường vắng người, cả người giống như lá khô mùa thu, phảng phất chỉ cần gió lớn một chút là có thể thổi bay anh.
Tầng tầng mây đen che phủ bầu trời xanh, mặt đất tối sầm, như có một cơn bão sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Mùi hương của hoa sơn chi phảng phất ở chóp mũi, nhưng trong lòng lại giống như vạn tiễn xuyên tâm, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở tràn ngập khắp cơ thể.
Như Tiêu Tùng đã nói, cậu mới là người đáng thương nhất.
Vừa yêu vừa hận, hóa ra anh lại chính người yêu mình nhất bao nhiêu năm.
Chương 23 Giống như trước
Có một hồ nước nhân tạo trong sân sau ở phía tây bắc của nhà họ Lâm, với bán kính trăm dặm, hòn đảo ở trung tâm hồ nằm biệt lập với thế giới.
“Thiếu gia, cái này là do quản gia gửi tới.” Người giúp việc đi tới, trên cái khay có đặt một ít sách bìa da dày.
Lâm Thâm để cốc cà phê trong tay xuống xoa xoa thái dương, cảm thấy vô lực: “Giống như hôm qua vậy nói đi.”
Cậu không còn nhớ đây là ngày thứ mấy bị giam lỏng, mỗi ngày quản gia sẽ gửi một xấp tài liệu xã giao, rõ ràng cậu đã cùng ông nội xé rách mặt, nhưng ông nội vẫn không cam lòng từ bỏ.
“Cái gì cũng giống ngày hôm qua.”
Một giọng nói già nua và mạnh mẽ vang lên từ cửa, người giúp việc nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lâm Thâm đứng dậy nhường chỗ ngồi: “Ông nội.”
“Còn biết tôi là ông nội của anh.” Lâm Quốc Hùng trừng mắt nhìn cậu rồi ngồi xuống, “Kết hôn với những người phụ nữ trong danh sách này sẽ không có hại gì cho nhà họ Lâm.”
“Cháu đã không liên quan gì đến nhà họ Lâm.” Lâm Thâm nói câu này trên mặt không chút biểu cảm.
“Chối bỏ quan hệ?” Lâm Quốc Hùng dùng nạng gõ mạnh xuống sàn nhà: “Tôi có cho phép anh không?”
Lâm Thâm nhìn thẳng vào mắt Lâm Quốc Hùng: “Ông nội, ngay từ đầu chúng ta đã nói nếu ông không đối phó với nhà họ Văn, con sẽ ở nhà họ Lâm.”
“Từ Chính có liên quan gì đến gia tộc họ Văn?” Lâm Quốc Hùng nheo mắt lại, xảo trá như hồ ly. “Mấy năm nay anh lợi dụng nhà họ Lâm để phát triển sự nghiệp bản thân, tôi có nói điều gì không?”
Gừng càng già càng cay, dù Lâm Thâm bí mật hành động như thế nào, Lâm Quốc Hùng cũng có thể biết được, may mà trong tay cậu vẫn còn con át chủ bài cuối cùng, “Ông nội, nếu con nói cho ông nội hai biết con trai ông ấy chết như thế nào, thì ông nói…”
“Không hổ là cháu trai của tôi.” Lâm Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng, “Biết cả uy hiếp ông mình luôn đấy.”
“Như nhau thôi.” Lâm Thâm không cười.
Nhà họ Lâm Thâm sâu, cho dù ông nội có quyền lực đến đâu, cũng không thể làm sạch sẽ mọi chuyện, sẽ luôn luôn có chút manh mối bị sót lại. Hơn nữa, những người có quan hệ ruột thịt với ông nội đều là thuộc thế hệ trẻ hơn, vì vậy, cậu dễ dàng có thể thuyết phục được bọn họ, nếu cậu thoát ly quan hệ với nhà họ Lâm, như vậy thái tử gia nhà họ Lâm sẽ là cháu của ông nội hai, Lâm Ngạn Đông. Lâm Ngạn Đông là một người làm việc tàn nhẫn độc ác, không nhận người thân, làm sao anh ta có thể chịu khuất phục trước ông nội. Cậu và ông nội đều có nhược điểm riêng, nếu không thì làm sao có thể ra điều kiện với nhau.
“Thằng bé nhà nhà họ Văn rốt cuộc có điểm gì tốt.” Mấy năm nay, Lâm Quốc Hùng sớm đã chấp nhận việc cháu trai mình là người đồng tính luyến ái, nhưng ông trước sau vẫn đối với Văn Tuấn cảm thấy canh cánh trong lòng.
“Ba của cậu ấy là học trò yêu thích của ông?” Lâm Thâm ngồi xuống sô pha bên cạnh nhẹ giọng nói, “Ở trong mắt cháu, cậu ấy chỗ nào cũng tốt.”.
Đúng vậy, học trò tốt nhất của ông sẽ dạy dỗ đứa con trai kém sao? Vẻ mặt Lâm Quốc Hùng hơi hoãn lại, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha, “Nếu như lúc trước tôi không tin Văn Hoa, ta làm sao có thể gả cô của anh cho Văn Tuấn!”
“Ông nội.” Lâm Thâm nghĩ về điều đó, cuối cùng nói một điều công bằng mà chưa ai nói trong những năm này: “Bình tĩnh mà xem xét, đứng ở góc độ trung lập, Văn Tuấn có thể đem cô và chú đùa bỡn trong lòng bàn tay, hai người họ cũng là không hề phản đối. ”
“Cháu còn có phải là người nhà họ Lâm nữa không!” Lâm Quốc Hùng thiếu chút nữa phun một bãi nước miếng vào mặt Lâm Thâm, nhưng trong mắt không có một tia tức giận, “Nếu chọc giận chúng tôi thì phải gánh chịu hậu quả.”
Lâm Thâm bất đắc dĩ mà lắc đầu, tình tình hiện của ông nội, có thể dùng hai chữ ngạo kiều để hình dung.
“Thằng bé nhà họ Văn sáng sớm hôm nay tới nhà tìm tôi.” Lâm Quốc Hùng liếc mắt nhìn thoáng qua lỗ tai dựng thẳng của Lâm Thâm, “Tôi nói không gặp, đoán chừng lúc này còn bị an ninh ngăn lại.”
“Ông nội …” Mày Lâm Thâm nhíu chặt, có chút sốt ruột: “Mặc Thư bị đau dạ dày, bây giờ đã là buổi trưa.”
Khi còn nhỏ, Văn Thư Mặc luôn bị Văn Hoa phạt nhịn cơm, dạ dày vì vậy không tốt, mỗi ngày cần phải ăn ba bữa đúng giờ.
Lâm Quốc Hùng trầm mặt, trầm giọng nói: “Anh có một điểm yếu trí mạng, làm sao có thể làm nên chuyện lớn.”
Lúc này cửa được mở ra, hai tên vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm đem Văn Thư Mặc trong tình trạng hôn mê đi vào, ném lên trên thảm.
Lâm Thâm vội vàng chạy tới, ôm lấy Văn Thư Mặc nằm trên mặt đất vào trong ngực, cơ thể anh vẫn còn ấm, vẫn còn thở, dường như chỉ là đang ngủ say.
” Văn Thư, tỉnh tỉnh.”
Cậu vỗ nhẹ vào mặt Văn Thư Mặc, một lúc sau thì Văn Thư Mặc mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Lâm Thâm!”
Văn Thư Mặc dùng sức mở to hai mắt, vì sợ bản thân nhìn lầm, anh đến nhà họ Lâm nhưng chưa từng nghĩ rằng mình có thể thực sự nhìn thấy Lâm Thâm.
“Là tôi.”
Nhìn thấy bộ dáng không thể tin vô cùng đáng yêu của anh, Lâm Thâm không nhịn được cúi xuống liếm vành tai cậu, “Bây giờ thì tin rồi chứ.”
“Đông -”
Tiếng quải trượng đập mạnh xuống sàn nhà vang lên.
Lâm Thâm đỡ Văn Thư Mặc đứng dậy, lúc này Văn Thư Mặc mới nhìn thấy Lâm Quốc Hùng đang ngồi ở trên ghế sô pha ở giữa phòng.
Rõ ràng tóc bên thái dương đã bạc trắng, ông lão hơn tám mươi tuổi, ánh mắt vẫn sắc bén giống như loài sói, Văn Thư Mặc bị nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, đẩy đẩy mắt kính, dùng kính ngăn cản tầm nhìn nên cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Chào ông, cháu là Văn Thư Mặc.” Văn Thư Mặc cúi đầu.
Lâm Quốc Hùng nhìn từ trên xuống dưới Văn Thư Mặc một lần, cực kỳ giống Văn Hoa, cử chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh[1], dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh
[1] không kiêu ngạo không siểm nịnh: Nghĩa là gặp người khác không tỏ ra thái độ kiêu ngạo xem một là nhất cũng không nịnh nọt lấy lòng
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Văn Thư Mặc không ngờ Lâm Quốc Hùng lại hỏi thẳng như vậy, anh có hơi ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “Nếu cháu đắc tội với ông, xin ông hãy chỉ nhắm vào cháu, xin hãy đừng làm tổn thương những người xung quanh cháu.”
“Nhằm vào cậu?” Lâm Quốc Hùng cười, “Cậu cho rằng cậu có năng lực như thế nào?”
Lâm Thâm nắm tay Văn Thư Mặc, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi, cậu sợ rằng Văn Thư Mặc quá nóng nảy sẽ xảy ra với tranh chấp ông nội, mọi việc cậu làm trước đó đều như kiếm củi ba năm thiêu một giờ [2], chỉ có thể cùng ông nội cá chết lưới rách.
[2] Kiếm củi ba năm thiêu một giờ Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề. Cũng có ý giống như câu: “Khôn ba năm thiêu một giờ”
“Chuyện của con gái và con trai tôi vẫn chưa được giải quyết với nhà họ Văn.” Lâm Quốc Hùng đứng dậy, lấy ra một khẩu súng từ ngăn kéo bên cạnh TV.
Đồng tử Lâm Thâm co rút một lại, ở bên trong căn phòng này mấy ngày cũng không tìm thấy một vũ khí gì uy hiếp nhân viên bảo vệ để bỏ trốn, khẩu súng đó làm sao lại xuất hiện …
Lâm Quốc Hùng một tay cầm súng, một tay sờ sờ vào nóng súng ngắn, dường như thở dài: “Khi còn trẻ, tôi đã tham gia nhiều một trận chiến, những người trong doanh đều khen ngợi tôi là một tay súng thiện xạ.”
Văn Thư Mặc kéo Lâm Thâm đang che chắn trước người mình ra, lưng thẳng tắp, anh nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn lại một lần nữa để anh bảo vệ.”
Lâm Thâm đã vì anh làm quá nhiều việc, nếu tính mạng của anh có thể đổi lấy sự an ổn của nhà họ Văn và sự tự do của Lâm Thâm thì cũng xứng đáng. Đàn ông nhà họ Văn là người thư sinh không sai, nhưng cốt khí của bọn họ so với những người đàn ông mạnh mẽ không hề thua kém.
Chỉ là họng súng … nhắm vào Lâm Thâm.
Khoảnh khắc ngón trỏ của Lâm Quốc Hùng bóp cò súng, Lâm Thâm đứng ở nơi đó, ngây người nhìn, không có một phản ứng nào. Đại não Văn Thư Mặc trống rỗng, nhưng thân thể lại không tự giác lao về phía Lâm Thâm.
Văn Thư Mặc nhắm mắt lại …
Không có tiếng súng và không có cảm giác đau đớn trên cơ thể.
“Súng không có đạn.”
Lâm Quốc Hùng đặt súng trở về, ánh mắt nhìn hai người trên mặt đất hòa hoãn đi rất nhiều, ít nhất điều đó chứng minh thằng bé nhà họ Văn đối với Lâm Thâm không phải hư tình giả ý [3].
[3] Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy. Theo mình tra trên mạng thì nó được hiểu theo nghĩa: Giả dối, không có ý tốt, thành ngữ này tương đương: Khẩu phật tâm xà. Thành ngữ này hay được sử dụng trong các truyện ngôn tình thường có nghĩa là lừa gạt tình cảm của một người này đối với người kia để chiếm lợi ích gì đó hoặc đạt được mục đích nào khác. Em cứ hiểu đại khái nghĩa của thành ngữ này là như vậy
“Ngày mai cháu đem cậu ta ra ngoài đi.”
Lâm Quốc Hùng thở dài, chống quải trượng bước đi, bóng dáng vừa cô độc lại có vẻ già nua. Một Văn Thư Mặc coi trọng tình trọng nghĩa, không sợ chết mới chính là người nhà họ Văn, người yêu mà ông muốn tìm cho đứa con gái nhỏ của mình …
Rốt cuộc ông đã già rồi, nên để bọn họ đi thôi.
“Anh tránh ra … Ừm…”
Lâm Thâm đè Văn Thư Mặc xuống dưới thân, điên cuồng hôn, muốn hấp thu nhiệt độ từ đôi môi ấm áp của anh để chứng minh giờ phút này là chân thật. Khoảnh khắc Văn Thư Mặc chạy tới, tim cậu như muốn ngừng đập, bảo bố quý giá nhất của cậu thế nhưng muốn dùng thân mình đỡ đạn cho cậu, vậy còn không bằng trực tiếp giết chết cậu.
Một mặt là đau lòng, một mặt lại tức giận? Chẳng may trong súng của ông nội có đạn, chẳng may viên đạn bắn trúng anh, chẳng may … Càng nghĩ càng thấy sợ, nụ hôn cũng trở nên thô bạo, mang theo ý trừng phạt, mà cắn phá môi của Văn Thư Mặc.
Sau khi Lâm Thâm nếm đến mùi máu tươi, động tác trở nên ôn nhu hơn, nhẹ nhàng hôn lên vết máu trên môi Văn Thư Mặc, giọng nói khàn khàn.
” Mặc Thư, đủ rồi … đủ rồi …”
Lâm Thâm vùi mặt vào cần cổ Mặc Thư Mặc, những giọt nước mắt nóng hổi như muốn làm bỏng làn da mịn màng của anh.
Anh không màng nguy hiểm đi đến nhà họ Lâm, vậy là đủ rồi.
Tác giả có điều muốn nói:
Thâm bảo bảo thực sự rất cứng đầu, khi tình cảm bộc phát cũng không quan tâm đến sự hiện diện của ông nội.
Chương 24:
Văn Thư Mặc ngây người nhìn Lâm Thâm, từ khi anh bổ nhào vào người Lâm Thâm, đến khi bị Lâm Thâm đè xuống, ngay sau đó môi anh bị xâm chiếm, anh vẫn còn chưa kịp phản ứng. Cảm giác duy nhất chỉ có trên môi và cổ đau đớn, rồi đến từ chất lỏng trong mắt Lâm Thâm.
“Văn Thư Mặc…”
Người đàn ông gồng gánh tất cả mọi thứ trên lưng, một mình gánh chịu nỗi đau, bao năm che chở cho anh, giờ phút này lớn tiếng gọi tên anh, rồi ở cần cổ anh không ngăn được nước mắt chảy xuống.
Văn Thư Mặc vươn hai tay ra ôm eo Lâm Thâm, ôm chặt đến nỗi cả đời này cũng không chịu buông ra.
Không biết bọn họ ôm nhau bao lâu mới buông nhau ra, Văn Thư Mặc đang định đứng dậy, lại Lâm Thâm chặn ngang bế lên,
“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!” Văn Thư Mặc trong chốc lát bị làm cho giật mình.
Lâm Thâm không để ý đến anh, đi nhanh về phía trước, đồng thời phân phó người giúp việc: “Chuẩn bị đồ ăn rồi mang lên phòng cho tôi.”
“Anh thả tôi xuống, tôi không đói!” Văn Thư Mặc vừa nói, trong bụng liền truyền đến tiếng “ục ục”.
Lâm Thâm cúi đầu nói lời cảnh cáo với Văn Thư Mặc: “Khẩu thị tâm phi [1], từ sáng đến giờ sắp đã sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, vừa rồi anh do bị mất quá nhiều nước, vừa mới ngất đi, vậy mà còn nói với tôi anh không đói?”
[1] Khẩu thị tâm phi 口是心非 kǒu shì xīn fēi có nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Lời và tâm hoàn toàn trái ngược
Lâm Thâm đặt Văn Thư Mặc xuống ghế trước bàn ăn, ngay sau đó người giúp việc bắt đầu dọn đồ ăn.
“Uống chút canh trước cho ấm bụng.” Lâm Thâm bưng một bát canh sườn đi tới.
Văn Thư Mặc nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mà uống, lúc này trong lòng anh rất loạn, như thể hàng trăm sợi chỉ trong đầu bị đứt đoạn, không còn nút thắt. Trong lòng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lâm Thâm, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu?
“Cà chua có tính hàn, nếu bị đau dạ dày thì không ăn được.”
Lâm Thâm vừa nói, vừa dùng đũa của Văn Thư Mặc vừa mới gắp xong, gắp lấy mấy miếng cà chua nhỏ trang trí trong miếng bít tết đưa qua tự mình ăn.
Văn Thư Mặc nói: “Trên bàn này chỉ có một đĩa có cà chua, muốn ăn thì cứ nói, tôi sẽ gắp cho anh, dùng đũa của tôi làm gì?”
Lâm Thâm suýt chút nữa tức giận đến mức biến cà chua nguội thành nóng, nhưng nhìn thấy trên mặt Văn Thư Mặc khi cúi đầu ăn cơm có ý cười, vui sướng khi người gặp họa, trong lòng cậu lại ấm áp.
Sau khi ăn uống no nê, Lâm Thâm bắt đầu giải quyết mọi thứ.
“Tại sao anh muốn làm như vậy?”
Văn Thư Mặc lau lau miệng, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Từ Chính đã xảy ra tai nạn rồi, nếu tôi không đến nữa, không biết lần sau tai nạn sẽ là người nào bên cạnh tôi. Tôi không thể để cho ông nội của anh lại làm bị thương bạn bè, người thân của tôi, tôi phải bảo vệ họ. ”
“Ai hỏi anh cái này?” Lâm Thâm nói với giọng điệu có chút không vui, nói xong một bàn tay đặt lên eo Văn Thư Mặc, áp vào tai anh, giữa môi chậm rãi phun ra luồng hơi thở:“Tại sao khi ông nội tôi nổ súng, vì sao lai anh lại đứng phía trước tôi? ”
“Ăn no rồi nên chẳng có chuyện gì làm.” Văn Thư Mặc nói xong rời khỏi vòng tay của Lâm Thâm, đi tới ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc.
Lâm Thâm chậm rãi đi tới, vươn tay cầm lấy điếu thuốc trong tay Văn Thư Mặc, cho vào miệng hút một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc ra, toàn thân ép lên người Văn Thư Mặc.
“Anh đang làm gì vậy?” Văn Thư Mặc cảnh giác vươn đôi tay che ở ngực mình.
Lâm Thâm nắm lấy hai cổ tay của anh, chậm rãi nâng lên, ấn lên đỉnh đầu, thân thể đè ép xuống, nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, lại hỏi một lần nữa.
“Tại sao lại giúp tôi đỡ đạn?”
Khí thế bức người, ánh mắt áp bách.
“Tôi đã nói là do tôi ăn quá no, anh không thấy phiền hay sao…”
Những lời còn lại chìm vào giữa môi và răng của nhau, trong khoang miệng Lâm Thâm có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhanh chóng biến thành hơi thở dồn dập.
Áo khoác bị lột ra, Lâm Thâm cúi đầu, dùng răng lần lượt cởi cúc áo sơ mi của Văn Thư Mặc, sau đó hung hăng hôn lên làn da lộ ra của Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc ôm lấy cổ Lâm Thâm, để cho cậu thích làm gì thì làm, cậu đã không còn sức lực để từ chối.
Một tay vuốt ve điểm nhô lên trên ngực Văn Thư Mặc, tay còn lại đi xuống, cởi cúc quần của Văn Thư Mặc, đem côn thịt đã cương cứng nắm chặt lấy, thập phần có kỹ xảo mà lấy lòng anh.
“A…không cần…”
Hai địa phương mẫn cảm đồng thời bị kích thích, dòng điện truyền qua toàn thân khiến Văn Thư Mặc phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, Văn Thư Mặc căn bản không có thời gian để giải quyết được nhu cầu sinh lý của mình. Thân thể này Lâm Thâm đã quá quen thuộc, hơn nữa anh rất nhớ Lâm Thâm, nhanh chóng ở trên tay Lâm Thâm phóng thích chính mình.
Văn Thư Mặc đang trong cảm giác bị mê muội, anh không biết khi nào quần của mình bị cởi ra, hai đùi lúc nào bị tách ra. Cho đến khi ở phía sau truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Văn Thư Mặc không tự chủ được rụt rụt người lại.
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ bị thương nếu không có bôi trơn.”
Vừa nói xong, hai ngón tay Lâm Thâm đồng thời tiến vào, cảm giác khó chịu khi kéo căng khiến Văn Thư Mặc muốn đẩy cậu ra, Lâm Thâm nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm anh đau.”
Sau khi khuếch trương đủ, Lâm Thâm đem chân của Văn Thư Mặc kéo ra càng rộng hơn, sau đó thân thể cậu đè ép lại. Quá trình tiến vào diễn ra rất thong thả, mỗi lần tiến vào, Lâm Thâm sẽ tạm dừng để Văn Thư Mặc thích ứng.
Không đau, chỉ có cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập.
Sau khi toàn bộ đều tiến vào, Lâm Thâm vẫn luôn không có động tác tiếp theo. Văn Thư Mặc nhìn Lâm Thâm, anh biết rằng Lâm Thâm sợ làm tổn thương đến anh, sợ rằng anh sẽ đau, cố gắng chịu đựng rất nhiều.
Văn Thư Mặc nói: “Anh động đi …”
Giọng nói nhỏ giống như muỗi kêu, khuôn mặt anh đột nhiên nóng lên, Văn Thư Mặc quay mặt lại giấu diếm, thật không dám tin lời này là từ miệng anh nói ra.
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ: “Hóa ra Văn Thư Mặc đã sớm muốn như vậy, sao không nói sớm. ”
Văn Thư Mặc đang định phản bác, phía dưới lập tức đi vào chỗ sâu nhất, lời nói vừa đến cổ họng lại bị một cú va chạm mạnh đâm trở về trong bụng.
“…A…”
Anh ngẩng đầu thừa nhận, nhắm mắt lại, liều mạng cắn chặt môi, nhưng vẫn có tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra ngoài.
Trong lúc Văn Thư Mặc đã phóng thích ra hai lần, Lâm Thâm đến một lần cũng chưa bắn. Thật sự không biết Lâm Thâm đã bao lâu rồi không làm, quả thật giống như cầm thú, cơ hồ đem thân thể anh đâm thành từng mảnh.
Nơi đó ngay từ đầu đã tê dại, phía sau đều đã mất hết cảm giác, Lâm Thâm vẫn không bắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Văn Thư Mặc lo lắng ngày mai mình muốn xuống giường cũng không được, không khỏi nhìn chằm chằm Lâm Thâm: “Anh không thể nhanh hơn sao?”
Không cần nói vẫn còn rất tốt, vừa nói, Lâm Thâm mỗi chỗ đều tăng tốc, chất lượng, tăng lên gấp đôi.
Văn Thư Mặc tức giận đến mức hoa mắt, nhưng lại bị va chạm kịch liệt làm cho không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Anh … anh … ý tôi là … để anh nhanh lên … bắn …”
“Thư Mặc, anh như thế này không phải làm khó tôi sao? Tôi không phải là ba giây.”
Thoạt nhìn khuôn mặt Lâm Thâm có vẻ ủy khuất, kỳ thật trong mắt tràn đầy ý cười.
Văn Thư Mặc nghĩ rằng câu nói của cậu có thể làm tức chết bao nhiêu người đàn ông? Nhưng những gì anh định nói đã biến thành lời xin tha.
“Anh nhanh lên… Tôi không chịu nổi…”
Nhìn thấy Văn Thư Mặc đã thực sự đến cực hạn, trong lòng Lâm Thâm mềm nhũn, cúi đầu hôn lên khóe môi Văn Thư Mặc, động tác dưới thân nhanh hơn.
“Cố gắng kiên trì một chút nữa.”
…
Văn Thư Mặc nằm trong vòng tay của Lâm Thâm, không còn sức lực để cử động một ngón tay.
Chương 25 Ác mộng quấn thân
“Xin lỗi. ”
Vài ngày sau khi Văn Thư Mặc trở về thành phố Sa, Từ Chính đã được xuất viện và đi làm bình thường.
Từ Chính cười cười nói: “Mọi người không sao là tốt rồi.” Mấy ngày nay, anh ấy cũng đã đoán ra, sở dĩ nhà họ Lâm đối phó anh ấy chỉ là vì anh ấy thân cận với Văn Thư Mặc.
Trong mắt Văn Thư Mặc hiện lên vẻ áy náy, lúc anh còn muốn nói gì đó, đã bị Từ Chính đánh gãy, “Tiền thưởng chuyên cần năm nay của cậu không có.”
Quả nhiên vẫn là không nên cảm thấy đau lòng cho người này, Văn Thư Mặc khẽ cắn môi, đi về văn phòng của mình.
Nhìn văn kiện trên bàn chất chồng thành từng núi, anh cảm thấy vô cùng đau đầu, di chứng của Lâm Thâm ra vào hung mãnh trong đêm đó – cho dù ghế văn phòng thật mềm nhưng vẫn rất đau, giờ phút này anh chỉ muốn chặt Lâm Thâm ra cho chó ăn.
Điện thoại sáng lên, Văn Thư Mặc cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Thâm.
Tôi sẽ đón anh sau khi tan sở.
Không cần phải lái xe riêng của mình cũng tốt, Văn Thư Mặc nhanh chóng đồng ý.
Chỉ là Lâm Thâm đứng một mình trước cửa tòa tạp chí là như thế nào? Tài xế lái xe đâu rồi!
Lâm Thâm nhìn Văn Thư Mặc, “Sinh nhật của Kiều Kiều sắp đến, cùng tôi đi chọn một món quà.”
Văn Thư Mặc trừng mắt với Lâm Thâm một cái, “Tôi giết mẹ anh.” Sau đó anh lập tức bước đi.
Nhìn thấy bước chân có phần vặn vẹo của anh, ánh mắt Lâm Thâm tối sầm lại, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng phản bác, “Bà ấy đã về trời rồi, anh nên tích đức đi.”
Hai người sóng vai đi trên cây cầu ở bên bên sông, gió chiều vừa mạnh lại mang theo chút lạnh lẽo, hóa ra trời đã sang thu.
Lâm Thâm nhích lại gần người Văn Thư Mặc, chắn một ít gió lạnh, vừa rồi thoáng nhìn thấy Văn Thư Mặc dường như co người lại, đúng lúc thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng!
“Đã là mùa thu rồi mà vẫn mặc quần áo mỏng như vậy.” Giọng điệu của Lâm Thâm không khỏi trách móc, “Cảm lạnh vào thật phiền phức.”
Văn Thư Mặc cũng không để vào tai: “Tôi quen rồi.”
Con sông ở thành phố Sa khác với con sông bảo vệ thành của Bắc Kinh, gió lớn đến mức giống như dồn người khác vào chỗ chết. Lần đầu tiên đến thành phố Sa, cho dù là đêm đông, anh cũng thích đi dạo một mình, chỉ có gió lạnh buốt thấu xương mới có thể khiến đầu óc anh tỉnh táo lại, hồi tỉnh lại anh mới nhận ra thành phố này không có Lâm Thâm.
Thời gian trôi qua, anh nằm mơ cũng chưa từng nghĩ có một ngày, Lâm Thâm sẽ đến thành phố này, sống ở phòng đối diện với anh, cùng anh sớm chiều ở chung.
Lâm Thâm cảm thấy đau khổ khi thấy Văn Thư Mặc không quan tâm tới bản thân mình, trong những tài liệu do cấp dưới gửi cho cậu nhiều năm qua, Văn Thư Mặc đã bị cảm lạnh không dưới 20 lần vì gió lạnh. Cậu không nói nữa mà lẳng lặng khoác áo khoác lên vai Văn Thư Mặc, cùng anh chậm rãi đi qua cầu.
Bên ngoài trung tâm thương mại có rất nhiều người, cũng không có gió lạnh nữa. Văn Thư Mặc cởi áo khoác trả lại cho Lâm Thâm, chỉ là một khoảnh khắc tùy ý liếc nhìn, tại sao bóng lưng của người đàn ông bên kia đường trông rất quen thuộc … anh đã nhìn từng thấy ở đâu? Rốt cuộc là ai vậy?
“Thư Mặc, tôi sẽ không vui nếu anh nhìn chằm chằm vào những người đàn ông khác.” Thân hình cao lớn của cậu chắn tầm nhìn của anh, Lâm Thâm gắt gao nhìn chằm chằm anh, trong mắt nồng đậm tính chiếm hữu không thể bỏ qua.
Anh hoàn hồn nhìn về phía Lâm Thâm, cười tinh nghịch: “Anh cũng có lúc sẽ không vui sao?”
Rõ ràng ở một thành phố sầm uất, cả hai dường như đã tạo thành một rào cản, ngoại trừ sự im lặng vẫn là im lặng …
“Được rồi, không trêu chọc anh nữa.” Văn Thư Mặc cười một tiếng: “Đi thôi, đi chọn một món quà.”
Văn Thư Mặc tiến lên vài bước, thấy Lâm Thâm không có đi theo, quay đầu lại thúc giục: “Đi thôi.”
Anh nhìn thấy Lâm Thâm vẫn đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, môi mím lại thành một đường, đôi mắt run rẩy hàng mi dài nhìn anh, bộ dạng tủi thân cực kỳ, nhất định là cậu sợ anh sẽ nói ra lời lạnh lùng với cậu. Trái tim của Văn Thư Mặc mềm ra như vũng nước: “Tôi lúc nãy chỉ là một phản xạ có điều kiện, anh không cần phải để ở trong lòng.”
Lâm Thâm dường như không tin lời giải thích của anh, nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi bước tới nắm lấy tay anh. Lúc trước cậu vốn là người tràn đầy tự tin, nhưng hiện tại lại biểu hiện lộ ra cảm giác bất an, Văn Thư Mặc bất đắc dĩ mỉm cười, lại không có ý muốn giải thích.
Trong vô số ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng cũng chọn được quà, cả hai đói bụng tìm một nhà hàng ngồi xuống.
“Hai người kia thực sự là một đôi sao?”
“Tôi đoán là không, cậu nhìn biểu cảm của hai người họ ấy…” Hai cô gái nhỏ ở ghế bên cạnh đã nhìn chằm chằm hai người từ lúc hai người bước vào cửa, lúc này bọn họ chỉ biết giả vờ như không nghe thấy thanh âm bàn luận của người khác.
Văn Thư Mặc đã không còn tự ti như khi còn trẻ cũng không còn quan tâm đến những ánh nhìn ác ý của người khác. Yêu Lâm Thâm, anh đã tự mình chọn con đường này, cho dù đầy khó khăn anh cũng phải đi cho xong.
Anh gọi đồ ăn xong, đưa thực đơn cho người phục vụ, khi ngẩng đầu thấy Lâm Thâm đang nhìn anh chằm chằm.
“Anh làm sao vậy?” Văn Thư Mặc thấy khóe miệng Lâm Thâm giật giật, không khỏi khó hiểu.
Lâm Thâm liếc nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì.”
“Hahaha.” Ăn được nửa chừng, Văn Thư Mặc đột nhiên bật cười, thiếu chút nữa làm mình bị nghẹn.
“?” Khuôn mặt Lâm Thâm tràn đầy thắc mắc.
“Khuôn mặt than này, đừng cố gắng bắt mình cười..” Văn Thư Mặc lại cười khẽ vài tiếng, “Người khác nhiều chuyên, anh cũng đừng quản làm gì.”
Ăn và ăn, anh mới suy nghĩ cẩn thận, gương mặt của Lâm Thâm vốn dĩ đã lạnh lùng như vậy, mặc kệ là ai, anh cũng có bộ dáng như kiểu người ta thiếu tiền mình, mà chính bản thân anh trước đây không phải là người thích cười nhiều như thế, mấy năm nay anh lại che dấu cảm xúc đi nhiều. Hai gương mặt như bai Poker tay trong tay đi dạo trên phố, chẳng trách hai cô gái nhỏ nói vậy. Lâm Thâm hẳn là vừa tưởng anh muốn ép cậu cười với mình nên khóe miệng mới giật giật.
“Khụ.” Lâm Thâm không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, khuôn mặt đen lại gắp cho Văn Thư Mặc một khối thịt mỡ to: “Ăn.”
Văn Thư Mặc nhíu mày, Sau một lúc, anh gắp tất cả hành tây và tỏi trong bát cho Lâm Thâm rồi nở một nụ cười thật tươi với cậu: “Ăn đi.”
Lâm Thâm khuôn mặt tối sầm như được vẽ bởi mấy đường vẽ, tay cầm đũa khẽ run lên, cậu thật sự chỉ là không cần thận gắp phải miếng thịt mỡ.
…
“Mặc Thư, ngủ ngon.” Lâm Thâm hôn nhẹ lên giữa mày Văn Thư Mặc, sau đó xoay người đi vào phòng đối diện: “Sáng mai gặp lại.”
Văn Thư Mặc nằm trong bồn tắm, nước ấm áp, trên người cũng giảm bớt đau nhức, anh không khỏi thở dài một hơi, từ từ nhắm mắt lại để trấn dưỡng thần.
“ Thư Mặc, tôi yêu anh.” Bên tai còn văng vẳng thanh âm trầm thấp, say lòng người của Lâm Thâm: “Chúng ta cùng nhau đi ra nước ngoài kết hôn đi.”
Đêm đó ở Bắc Kinh, Lâm Thâm đã thực sự bỏ qua giai đoạn yêu đương mà trực tiếp cầu hôn cậu.
Khác với thanh am ôn nhu trước kia, khi Lâm Thâm nhìn về phía anh ánh mắt vô cùng đáng sợ, như một con thú dữ, chỉ cần anh nói ra lời từ chối, Lâm Thâm sẽ điên cuồng lao tới và xé xác anh ra từng mảnh.
Anh im lặng, vẫn không hề lên tiếng.
Đôi khi không nói một lời cũng là một loại từ chối thầm lặng.
Cuối cùng Lâm Thâm vẫn phải thỏa hiệp: “Tôi sẽ cho anh thời gian.”
Lâm Thâm nói được là làm được, sau khi trở lại thành phố Sa, mấy ngày nay cậu vẫn giữ khoảng cách thích hợp với anh, không bao giờ làm bất cứ điều gì để ép buộc anh.
Văn Thư Mặc không biết bản thân bị sao vậy? Rõ ràng là rất muốn ở bên cạnh Lâm Thâm, nhưng khi Lâm Thâm đề nghị kết hôn, anh lại im lặng, thật sự là bởi vì không thể chấp nhận sự thật trong một thời gian ngắn?
Anh tự hỏi đi hỏi lại mình mà lòng trống rỗng, không thể có câu trả lời.
…
Văn Thư Mặc đột nhiên từ trong bồn tắm đứng dậy, một tay đỡ vách tường, một tay khác che ngực, há miệng thở dốc, trái tim đập rất nhanh.
Anh đã nhớ lại.
Bóng dáng mà anh đã thấy trong trung tâm mua sắm ngày hôm nay.
Cực kỳ giống Tề Đông.
Bình luận facebook