• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng (1 Viewer)

  • Chương 36-40

Chương 36: Ngắm hoa trong sương (1)



Trên đường trở về, Văn Thư Mặc ngoan ngoãn tuân thủ luật lệ giao thông, khi thấy đèn đỏ thì dừng lại. Tiểu Vương ở ghế sau đang cố gắng khống chế Tề Diệp đang nhảy múa, Văn Thư Mặc lái xe không nói lời nào, bầu không khí trong xe có vẻ đặc biệt ngượng ngùng.

“Tề Diệp thế nào?” Văn Thư Mặc quay đầu hỏi Tiểu Vương.

Tiểu Vương vẫn chưa kịp nói, Tề Diệp bất ngờ dùng lực, đẩy tay Tiểu Vương đang khống chế anh ấy ra, tay phải vịn lên vai ghế trước, mặt kề sát Văn Thư Mặc, nghiêng đầu, duỗi ngón trỏ của bàn tay trái chỉ vào anh, nói từng chữ một: “Tôi tên là Tề Đông.”

“Văn tiên sinh, thật là ngại quá.” Tiểu Vương vội vàng kéo Tề Diệp lại, “Tửu lượng của cậu ấy không được tốt.”

Văn Thư Mặc mỉm cười lờ đi, vừa lúc nhảy qua đèn xanh, anh quay đầu lái xe, chỉ là có chút thất thần.

Trong hộp đêm, âm thanh ồn ào, lúc đó anh nghe không rõ, hiện tại thì nghe rõ ràng rồi, nhưng dáng vẻ của Tề Diệp không giống như anh ấy đã khôi phục trí nhớ, Văn Thư Mặc hiện tại chỉ muốn quay về gặp Lâm Thâm, không có tâm trạng để quan tâm những chuyện này. Cứ để chuyện đến đâu thì tính đến đó.

Thấy Tề Diệp ở phía sau không còn khua tay múa chân, Văn Thư Mặc hỏi Tiểu Vương: “Tại sao Tề Diệp lại tới quán bar?”

“Haz.” Tiểu Vương thở dài: “Chẳng phải là vì chuyện thay đổi vai diễn.”

“Không có gì gọi là thay thế cả.” Văn Thư Mặc nhìn Tiểu Vương ở ghế sau qua gương, cảm thấy cần phải giải thích với họ: “Trước khi danh sách này được đưa ra, tin tức nào cũng là giả cả”.

“Nhưng tôi nghe nói…”

“Tôi tin Lâm Thâm.” Văn Thư Mặc ngắt lời Tiểu Vương rồi nhìn về phía trước.

Nhìn thấy anh trực tiếp dọn vào ở với Lâm Thâm, Tiểu Vương cũng không nói thêm lời nào nữa, trong xe nhất thời vô cũng yên tĩnh. Văn Thư Mặc và Tiểu Vương mỗi người một bên đỡ Tề Diệp giúp anh ấy bước đi, hai thân hình nhỏ bé có thể bị cơ thể rắn chắc của Tề Diệp đè lên.

Mở cửa, Tề Diệp nằm thẳng lên sô pha, Tiểu Vương đi vào bếp rót nước, Văn Thư Mặc ngơ ngác đứng trước cửa nhà, do dự không biết đêm nay ngủ lại nhà mình hay lấy chìa khóa đi qua cánh cửa đối diện, không biết làm thế nào để dỗ Lâm Thâm vui trở lại.

“Anh định chăm sóc anh ta cả đêm à?”

Đúng lúc này, cánh cửa đối diện mở ra, Lâm Thâm dựa vào cửa liếc mắt nhìn Văn Thư Mặc vẫn còn đang sững sờ, trên mặt không lộ vẻ vui mừng hay tức giận, nhưng trong giọng nói có chút tức giận.

Khi nghe thấy giọng nói của Lâm Thâm Văn Thư Mặc nhanh chóng xoay người lại, sải bước đi tới, hơi nâng cằm lên, dùng đầu lưỡi liếm yết hầu của Lâm Thâm, “Cảm ơn anh.”

Lâm Thâm vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nhưng yết hầu của cậu đã lên xuống, ánh mắt lóe lên: “Đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi.” Không thể phủ nhận rằng cậu chỉ vì một động tác như vậy mà đã xoa dịu.

Văn Thư Mặc cảm thấy trên người có mùi rượu, rất muốn đi tắm, liền để Lâm Thâm đi ngủ trước, không ngờ vừa tắm được một lúc bỗng truy nghe thấy tiếng gõ cửa, anh vội vàng tắt vòi hoa sen, mặc áo choàng tắm sau đó đi mở cửa.

Chính là Tề Diệp, dường như còn chưa tỉnh táo lại, Văn Thư Mặc có chút không vui, khẽ nhíu mày.

” Văn Thư …” Tề Diệp nhìn bọt nước chảy xuống trên da thịt trắng nõn của Văn Thư Mặc, không khỏi bị mê hoặc mà thất thần, “Không phải đã hứa với tôi, chỉ cần tôi trở về, anh với tôi sẽ ở bên nhau sao?”

Văn Thư Mặc sửng sốt một lúc, có chút không thể tin vào tai mình: “Anh nói cái gì?”

“Anh là một kẻ lừa dối.” Tề Diệp hung hăng trừng mắt nhìn Văn Thư Mặc, sau đó nghiêm túc nhìn anh: “Thư Mặc, tôi không bị mất trí nhớ.”

Anh chớp mắt, hơi sững sờ.

“À.” Tề Diệp chế nhạo, ghé sát vào Văn Thư Mặc, trong miệng vẫn còn hơi rượu: “Anh tin tưởng Lâm Thâm.”

“Nếu tôi nói cho anh biết.” Tề Diệp thấp giọng nói, “Lâm Thâm đã sắp đặt vụ tai nạn xe của tôi, anh có tin hay không?” Đương nhiên, anh sẽ không nói cho Văn Thư Mặc biết, cuộc gặp gỡ và quen biết của bọn họ cũng là do Lâm Thâm lên kế hoạch.

“Hahahaha.” Nhìn vẻ mặt của Văn Thư Mặc từ kinh ngạc đến khó tin, Tề Diệp bật cười, lảo đảo bước về phía sau, anh ấy không muốn nhìn thấy mối quan hệ không gì quá vỡ nổi của Văn Thư Mặc và Lâm Thâm, nếu không thì làm sao có thể trục lợi? Lâm Thâm có điểm yếu chính là Văn Thư Mặc, Tề Đông một chút cũng không sợ mình sẽ không trở thành một đại minh tinh.

Trong phòng rõ ràng đang mở máy sưởi, nhưng Văn Thư Mặc không khỏi đem áo choàng tắm bọc đến chặt hơn. Không biết anh choáng váng bao lâu, tóc cũng đã ráo nước, lúc này mới lấy lại tinh thần hoàn, thay đồ ngủ rồi trở về phòng ngủ.

Đèn ngủ đặt ở đầu giường trong phòng tản ra ánh sáng dịu nhẹ, Lâm Thâm đã ngủ rồi. Văn Thư Mặc không nhịn được vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lâm Thâm, cậu đang ngủ say, cơ mặt thả lỏng, môi cũng không còn mím lại, khiến người ta bớt áp lực, nhìn rất đáng yêu, đặc biệt mời gọi.

Lâm Thâm đã sắp xếp để Tề Đông gặp tai nạn xe hơi …

Văn Thư Mặc suy nghĩ, ánh mắt dần trở nên phức tạp, không hiểu vì sao Lâm Thâm lại phải ra tay với một người chưa từng gặp mặt, anh biết nhà họ Lâm chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của người khác. Anh không muốn tin rằng Lâm Thâm cũng giống như người nhà họ Lâm.

Văn Thư Mặc muốn gọi Lâm Thâm dậy để hỏi cho ra lẽ, nhưng anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của Lâm Thâm, anh không còn cách nào khác đành phải mang một bụng tâm sự nhắm mắt lại.

Văn Thư Mặc vừa ngủ, Lâm Thâm bỗng nghiêng người làm anh tỉnh dậy.

“Anh tỉnh rồi?” Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn Văn Thư Mặc .

Văn Thư Mặc mở mắt ra, có chút mơ mơ màng màng liếc nhìn cái tấm rèm giường, trời vẫn còn chưa sáng. Miệng anh hơi mím lại, giống như có chút bất mãn cho rằng Lâm Thâm dậy sớm.

Lâm Thâm nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của anh, không nhịn được hôn lên.

“Ưm … hừm …” Văn Thư Mặc không có bất kỳ đề phòng nào, Lâm Thâm dễ như trở bàn tay cạy hàm răng của anh ra, đem nụ hôn này kéo dài thật lâu.

Nụ hôn kết thúc, Văn Thư Mặc hơi tỉnh táo trở lại, bàn tay không còn sức lực đặt trước ngực Lâm Thâm, hơi thở hổn hển.

Lâm Thâm đưa tay vào trong bộ đồ ngủ của Văn Thư Mặc, không ngừng sờ loạn. Cũng không biết cậu chạm đến nơi nào trước ngực Văn Thư Mặc, khiến anh bật lên tiếng rên rỉ.

“Chúng ta tiếp tục chuyện đã bị gián đoạn đêm qua.” Lâm Thâm cười xấu xa, giọng mũi có từ tính rất mê người: “Hả?”

Vào buổi sáng, đàn ông sẽ có một số phản ứng sinh lý tự nhiên, hơn nữa Lâm Thâm còn làm động tác khiêu khích, cậu nhỏ của Thư Mặc đã ngẩng cao đầu.

Hai má anh phiếm hồng, lý trí còn sót lại khiến anh cầm lấy bàn tay đang làm loạn của Lâm Thâm ra, thở hổn hển: “Trước nói cho tôi biết, có phải anh sắp xếp vụ tai nạn của Tề Đông không?”

Lâm Thâm sững người, hiển nhiên là không ngờ Văn Thư Mặc lại biết chuyện, Tề Đông hẳn là đem mọi chuyện nói cho Văn Thư Mặc, là khi nào, rõ ràng tối hôm qua lúc Văn Thư Mặc về nhà là vẫn bình thường ……

Nhìn ánh mắt tối lại của Lâm Thâm, Văn Thư Mặc đã biết đáp án.

Lâm Thâm, hóa ra cậu cũng là một người máu lạnh vô tình như vậy hả?

Văn Thư Mặc cảm thấy thất vọng, cười khổ: “Vì sao lại làm như vậy?”

Một lúc sau, Lâm Thâm chậm rãi nói: “Bởi vì anh đồng ý cùng anh ta ở bên cạnh nhau.”

Nhìn thấy anh cúi đầu không nói lời nào, Lâm Thâm không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, trong lòng sinh ra cảm giác hoảng loạn, cậu nâng cằm Văn Thư Mặc lên, bắt anh cùng mình đối diện với nhau: “Sao vậy, anh thất vọng về tôi?”

Văn Thư Mặc gật đầu, không một chút do dự

Lâm Thâm cười khẽ, nhưng lại không có nghe ra một chút cảm xúc: “Đừng quên, thân phận hiện tại của anh.”

“Muốn làm thì nhanh lên, tôi muốn ngủ.” Văn Thư Mặc nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.

Hiện tại anh chỉ là tình nhân của Lâm Thâm, là do bản thân mình trong thời gian này đã quá tự mãn.

Chương 37: Ngắm hoa trong sương (2)

Lâm Thâm vươn tay lấy một vài cái Durex cùng thuốc bôi trơn từ trên bàn đầu giường, ngọn lửa trong mắt tương phản rõ ràng với vẻ mặt lạnh lùng, cậu cúi đầu nhìn Văn Thư Mặc : “Anh muốn dùng hương vị gì trước?”

Tuy nhiên, Văn Thư Mặc không thèm nhìn đến một cái mà nở một nụ cười châm chọc: “Hôm nay sao lại muốn làm công tác chuẩn bị?”

Có lẽ những lời này khiến Lâm Thâm tức giận, không có màn dạo đầu, cậu chỉ đơn giản là khuếch trương một chút rồi động hông tiên vào, trong nháy mắt Văn Thư Mặc cảm thấy đau đớn đến mức hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cùng với động tác hề không nhẹ nhàng của Lâm Thâm, Văn Thư Mặc cảm thấy thân thể mình gần như bị đâm tan thành từng mảnh, anh gắt gao nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy khuôn mặt này.

Kể từ khi Lâm Thâm sắp xếp vụ tai nạn xe hơi của Tề Đông, từ đó có thể thấy rằng, trong nhiều năm qua tất cả mọi việc của anh đều nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Thâm. Bao gồm lần gặp lại trong cuộc phỏng vấn sau đó, những lần ép sát theo đuổi cuộc truy đuổi dồn dập, vô số lần gặp gỡ, v.v., những thứ này cũng do Lâm Thâm sắp xếp. Chỉ nghĩ đến đây, Văn Thư Mặc đã cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Từ trước đến giờ anh không biết rằng Lâm Thâm lại đáng sợ như vậy.

“Anh đang ngẩn người làm gì?” Giọng điệu của Lâm Thâm có chút không vui, nặng nề nói.

“A…”

Tiếng rên rỉ phát ra từ giữa môi răng, Văn Thư Mặc lại nhanh chóng cắn môi, không muốn trong tình huống này mà vẫn bị khiêu khích đến đầu hàng.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Lâm Thâm không định buông tha cho anh, nhéo nhéo cằm của anh, khiến mặt anh đối diện với mình vặn vẹo mặt, nhìn anh chằm chằm hỏi.

“Không có gì.” Văn Thư Mặc quay đi, tránh ánh mắt của Lâm Thâm.

“Đang nghĩ tới Tề Đông đúng không?”

Văn Thư Mặc vẻ mặt có chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì.

Lâm Thâm tự mình nói: “Bị tôi đoán đúng? Anh đang suy nghĩ gì về Tề Đông? Kỹ thuật của anh ta có tốt như tôi không?”

Động tác dưới thân ngày càng kịch liệt, Văn Thư Mặc gắt gao nắm chặt ga trải giường tránh mới có thể bản thân không từ trên giường ngã xuống, anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Thâm: “Anh không thể so với anh ấy!”

Trên thực tế, anh và Tề Đông mới chỉ hôn nhau, chưa nói đến quan hệ tình dục, bọn họ cũng chưa từng nhìn nhau một cách thẳng thắn. Nhưng bây giờ, những việc như thế nói hay không nói thì có ý nghĩa gì chứ?

“Thật không?” Lời nói không có chút cảm xúc, Lâm Thâm từ từ phủ lên thân thể anh, ở trên mỗi anh bắt đầu liếm, cắn, cho đến khi môi của Văn Thư Mặc bị chà đạp đến sưng đỏ, cậu mới rời đi.

Ở cự ly gần, hơi thở hai người phả vào mặt nhau, rõ ràng là bầu không khí vô cùng ái mội, nhưng lời nói của Lâm Thâm lại vô cùng lạnh lùng: “Thư Mặc, anh cho rằng Tề Đông thích anh sao? Vậy anh cho cảm thấy anh so sánh với con đường trở thành minh tinh của anh ta, cái nào quan trọng hơn? ”

Văn Thư Mặc không trả lời, bởi vì vấn đề này đối với bản thân không có ý nghĩa gì. Anh chỉ biết Tề Đông thích anh, nhưng anh không những không đền đáp được tình cảm mà còn khiến Tề Đông vướng vào Lâm Thâm. Anh nợ Tề Đông, vì vậy anh phải cố gắng hết sức để giúp đỡ Tề Đông, không hơn không kém.

Nhìn thấy Văn Thư Mặc lại đang ngẩn người, tâm tình Lâm Thâm càng lúc càng nặng trĩu, nâng hai chân Văn Thư Mặc lên, đồng thời tiến vào nơi sâu nhất, sau đó toàn bộ chui ra rồi toàn bộ lại tiến vào, lặp đi lặp lại như thế. Nhìn thấy ánh mắt Văn Thư Mặc cuối cùng cũng nhìn về phía khuôn mặt mình, Lâm Thâm cảm thấy tốt hơn một chút.

Trong đầu Văn Thư Mặc vốn có một phần tức giận, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị lực độ cắm vào của Lâm Thâm đánh tan.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thâm rốt cục làm xong một lần, nằm ở bên cạnh anh nghỉ ngơi. Từ đầu đến cuối, Văn Thư Mặc chỉ cảm thấy đau, không có khoái cảm, vẫn luôn là đau. Trước đây, bọn họ sau khi làm xong, Lâm Thâm đều sẽ ôm anh vào lòng, nhưng lần này thì không.

Nhưng cũng đúng, anh chỉ là tình nhân thôi, không nên có quá nhiều đòi hỏi.

Những tia nắng bình minh chiếu vào từ tấm rèm cửa sáng màu, hai người đều không ngủ được, mỗi người nằm một bên, không một ai nói chuyện.

Một lúc lâu, Văn Thư Mặc nhìn trần nhà, giọng nói khàn khàn.

“Tôi không hiểu.”

Ngừng một chút, anh quay đầu nhìn Lâm Thâm, vô cùng đau lòng lặp lại câu nói: ” Lâm Thâm, tôi không hiểu, chỉ vì tôi với Tề Đông ở bên cạnh nhau, nên anh mới sắp xếp một vụ tai nạn xe hả?” Một tính mạng đối với anh mà nói nó không có giá trị gì hay sao? Nếu Tề Đông thật sự gặp chuyện thật trong vụ tai nạn xe cộ đó … ”

Lâm Thâm không nói chuyện, trái tim vì từng tiếng “Tề Đông” của Văn Thư Mặc mà bắt đầu có chút nguội lạnh. Cậu cho rằng mình xuất hiện đúng lúc, Văn Thư Mặc nhiều nhất cũng chỉ quan tâm đến Tề Đông một chút thôi, nhưng không biết rằng sự quan tâm của Thư Mặc đối với Tề Đông đã đạt đến mức này, thậm chí những gì Tề Đông nói anh không một chút hoài nghi.

“Anh biết được bao nhiêu?” Lâm Thâm hỏi.

“Anh cảm thấy là bao nhiêu chứ?”Văn Thư Mặc cười lạnh, hỏi lại: “Nếu Tề Đông không nói cho tôi biết, anh định giấu tôi bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là cả đời này đều không muốn tôi biết? ”

“Hiện tại anh đã biết rồi, anh sẽ làm gì?”

Anh sẽ làm gì?

Cúi đầu nhìn những vết bầm tím khắp cơ thể bản thân, Văn Thư Mặc bật cười trong lòng, anh có thể làm gì đây? Nếu có thể, anh hy vọng sẽ rời khỏi Lâm Thâm, rời khỏi người đàn ông đã khiến anh đau khổ suốt 7 năm, người ngay từ đầu đã lừa dối bản thân mình.

Nhưng Tề Đông sẽ ra sao nếu anh rời đi? Bây giờ tương lai của Tề Đông nằm trong tay Lâm Thâm.

“Tôi có quyền lựa chọn sao?” Văn Thư Mặc nhếch môi,cười so với khóc còn khó nhìn hơn, trong mắt đầy vẻ tự giễu.

Lâm Thâm không vui nhìn Văn Thư Mặc, cậu giấu nỗi đau trong lòng, hờ hững nói: “Tôi định giấu anh cả đời, bởi vì chuyện này không phải chuyện lớn, mà Tề Đông cũng chỉ là một người bình thường. ”

“Đó chỉ là đối với anh mà thôi.” Văn Thư Mặc lạnh lùng nói, lại đột nhiên nhớ tới lời nói của Tề Đông sau khi say.

“Không phải anh đã hứa với tôi, chỉ cần tôi quay về, sẽ ở bên cạnh tôi sao?”

Trong lòng anh đau nhói, Văn Thư Mặc nghĩ chỉ cần anh cố gắng để Tề Đồng thực hiện được ước nguyện của mình thì anh sẽ có thể bù đắp được nợ nần, nhưng giờ anh biết rằng tất cả những gì anh có thể bù đắp chỉ là vật chất, nỗi buồn và nỗi đau của Tề Đông, anh mãi mãi cũng không thể nào bù đắp được.

Và tất cả những điều này đều là do chính người bên cạnh anh đã gây ra.

Đột nhiên, anh không muốn ở cùng giường với Lâm Thâm nữa, Văn Thư Mặc đứng dậy muốn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Ai biết rằng hai chân không vững, cơ thể rơi thẳng ngã về phía trước, phòng ngủ trải thảm, nếu như ngã thì chắc sẽ không quá đau. Nhưng cơn đau như dự tính không kéo đến, vòng eo bị ôm chặt, trong nháy mắt anh đã rơi vào vòng tay của Lâm Thâm.

Không chờ Văn Thư Mặc hồi phục tinh thần, Lâm Thâm đã chặn ngang bé anh lên rồi đi nhanh về phía phòng tắm.

“Để tôi xuống, tôi sẽ tự đi.”

Mặc cho Văn Thư Mặc chống cự như thế nào, Lâm Thâm cưỡng ép bế anh vào phòng tắm, đặt anh vào trong bồn tắm: “Hiện tại anh đứng còn không đứng vững, muốn vào phòng tắm rồi lại ngã thêm một lần nữa hả?”

“Không cần anh lo!”

“Tôi thực sự không muốn quan tâm, nhưng trong trường hợp anh làm mình té bị thương lấy đi làm lấy cớ để không muốn lên giường với tôi, như vậy trong vài ngày tới, tôi phải chịu thiệt sao?”

Văn Thư Mặc trong lòng cười lạnh, không biết từ lúc nào bản thân đã biến thành hàng hóa, bị ánh mắt thương nghiệp cân đo đong đếm mà chủ nhân còn vì sản phẩm ấy có thể sử dụng mọi lúc mọi nơi mà lo lắng.

“Anh đi ra ngoài.” Lâm Thâm còn muốn giúp anh, nhưng Văn Thư Mặc cầm lấy khăn tắm, lạnh lùng nói.

Thấy Lâm Thâm không nhúc nhích, Văn Thư Mặc lại nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm bị thương chính mình, để anh có thể sử dụng mọi lúc mọi nơi.”

Lâm Thâm không những không đi ra ngoài mà còn cởi cúc áo choàng tắm, bước vào, ôm Văn Thư Mặc vào lòng, sự mạnh mẽ khiến anh không cách nào từ chối.

“Vì anh cũng đã nói là mọi lúc mọi nơi, vậy tôi nói cho anh biết, tôi muốn anh ngay ở đây.”

“Anh……”

Văn Thư Mặc hai mắt chậm rãi mở to, từ thờ ơ, đến ngạc nhiên, đến khiếp sợ, cuối cùng trong mắt không có một tia gợn sóng, không còn kháng cự, tùy theo Lâm Thâm.

Khi tiến vào không phải thứ đáng sợ kia mà là ngón tay, lúc mà chân anh đã mềm nhũn thì Lâm Thâm thật sự không muốn làm, mà là giúp anh cẩn thận rửa sạch.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lâm Thâm bế Văn Thư Mặc đi tới trên giường, giúp anh đắp chăn bông.

“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, tôi sẽ nói với Từ Chính.”

Nói xong, cậu cúi đầu xuống rồi đặt một nụ hôn lên trán Văn Thư Mặc.

Vừa rồi rõ ràng cậu trông có vẻ thờ ơ, chuyện giường chiếu cũng tàn nhẫn như thể đang đối xử với kẻ thù, nhưng mà lúc rửa sạch lại rất cẩn thận, nụ hôn này lại rất dịu dàng.

Giờ phút này, Văn Thư Mặc cảm thấy được bản mình thật sự chưa từng hiểu rõ về Lâm Thâm .



Chương 38: Ngắm hoa trong sương (3)

Từ đêm hôm đó trở đi, thời gian Lâm Thâm về nhà cực kỳ trễ, Văn Thư Mặc thường là ở trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm giác giường lún xuống một chút mới mơ hồ cảm giác được cậu đã trở về. Mà tới sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Thâm đã ra khỏi nhà, cả ngày hai người không nói được một câu, rõ ràng là cùng sinh hoạt dưới một mái hiên lại giống như người xa lạ.

Đêm hôm đó trôi qua, ngay ngày hôm sau Tề Đông liền chạy đến nơi khác đóng phim, trong lúc nhất thời, anh thật sự không quen được với sự thanh tịnh này.

Văn Thư Mặc duỗi thắt lưng, công việc trong tay cơ bản cũng hoàn thành, chỉ chờ Từ Chính mở hội nghị cuối năm, sau đó lại đặt một, hai tờ tạp chí, là có thể về nhà ăn Tết. Hôm nay rốt cục có thể quay về thành phố Tô, đoàn tụ một nhà cùng ba mẹ, năm nay nhất định là một năm tốt lành. Chỉ vừa nghĩ như vậy xong, tâm trạng của anh liền vô cùng tốt.

Anh bưng ly trà nhẹ nhàng bước dọc theo hành lang từ bên phòng trà trở về, một miệng nước trà thiếu chút nữa phun đầy cả trên giày của mình. Bởi vì phòng làm việc của anh và Từ Chính rất gần, nằm ngay trên cùng một hướng, cách nhau một căn phòng chứa đồ của hai người, hơn nữa bình thường, trong thời gian làm việc, Từ Chính sẽ không đóng cửa, anh ấy đang làm cái gì, Văn Thư Mặc đứng trên hành lang có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Làm sao lại có người trực tiếp ngồi trên đùi Từ Chính a? Hơn nữa trông dáng vẻ còn có chút quen mắt?

Giọng Từ Chính có chút không hài lòng: “ Sao anh lại trực tiếp tìm đến tòa soạn của tôi?”

“ Ai bảo anh vẫn luôn trốn tránh tôi, tôi chỉ có thể làm như vậy.” Người ngồi trên đùi anh ta cực kỳ ấm ức.

“ Được rồi.” Giọng Từ Chính kéo cao thêm vài phần: “ Cậu đừng đứng ngoài cửa chê cười, vào đi.”

“ Khụ khụ.” Bị phát hiện a, Văn Thư Mặc xấu hổ mà khụ vài tiếng, sau đó đi vào.

Từ Chính đẩy người ở trên thân ra, đem anh đuổi xuống dưới.

“ Hi, đã lâu không gặp a.” Trong nháy mắt người kia quay lại, tháo kính râm xuống.

Excuse me? Tiêu Tùng?!

Trong đầu Văn Thư Mặc lúc này đang bị một loạt dấu hỏi chấm và dấu chấm than chiếm giữ, miệng khẽ nhếch, nhất thời mất tiếng.

Từ Chính xem cà vạt của mình, bất đắc dĩ mà nói với Tiêu Tùng: “ Anh nói xem anh tốt xấu gì cũng là một minh tinh nhỏ, có thể có chút hình tượng hay không.”

Tiêu Tùng bĩu môi: “ Có hình tượng còn theo đuổi anh như thế nào a?”

“ Tôi đã nói rồi.” Ánh mắt Từ Chính sắc bén, ngữ khí tăng thêm: “ Bạn của tôi thích đàn ông không có nghĩa là tôi cũng thích.”

Thật sự là nằm cũng trúng đạn, Văn Thư Mặc cầm cái ly xê dịch về phía góc phòng, tuy rằng Từ Chính là một con tiếu diện hổ, nhưng dù sao cũng là hổ, lúc tức giận vẫn là thực khủng bố. Cũng không biết hai người này sao lại có quan hệ với nhau.

Trong nháy mắt, trên mặt Tiêu Tùng hiện lên vẻ cứng ngắc, nhưng nháy mắt đã bị cậu ta thay thế bởi nụ cười tỏa nắng động lòng người, cậu ta cũng không ngại một người sống to đùng như Văn Thư Mặc đang ở đây, trực tiếp đến gần Từ Chính, dùng sức kéo cà vạt Từ Chính một cái, Từ Chính bị bắt cúi đầu, cậu ta liền thuận thế mạnh mẽ hôn lên.

Một cái hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn.

Thật không biết Từ Chính gọi anh vào để làm cái gì! Cả người Văn Thư Mặc đều đang viết hoa chữ xấu hổ, anh đành phải cúi đầu uống trà để che giấu, nhưng còn chưa có xoá đi được, vì cái gì anh lại cảm thấy được biểu cảm của Từ Chính, có chút…hưởng thụ?!

“ Tôi không tin anh không cắn câu.” Tiêu Tùng liếm liếm môi, hai mắt híp lại, một bộ tràn ngập tự tin.

Từ Chính lộ vẻ tươi cười, môi mỏng gằn ra từng tiếng: “ Anh có thể lăn.”

Thật ra Tiêu Tùng cũng không có dây dưa thêm nhiều, xoay thân chạy lấy người, chẳng qua lúc cậu ta đi tiện thể kéo theo Văn Thư Mặc ra ngoài.

Thẳng đến lúc ngồi ở quán cà phê bên đường, Văn Thư Mặc còn chưa kịp tỉnh táo lại.

Tiêu Tùng quơ quơ tay trước mặt Văn Thư Mặc: “ Hoàn hồn.”

Văn Thư Mặc ngượng ngùng cười cười, đẩy mắt kính: “ Cậu kéo tôi ra đây có việc gì không?”

“ Nói cho tôi biết làm thế nào để theo đuổi Từ Chính.” Tiêu Tùng trực tiếp nói ra mục đích.

………..

Khối đường Văn Thư Mặc đang cầm trên tay toàn bộ đều rơi vào ly.

Anh giương mắt nhìn Tiêu Tùng, mắt cũng không nháy: “ Ngực lớn.”

“ Việc này có chút khó khăn, còn có gì nữa?” Tiêu Tùng sờ sờ ngực, thực phẳng, không có một chút đường cong.

Anh còn không có nháy mắt: “ Chân dài.”

Tiêu Tùng duỗi chân ra bên ngoài: “ Còn nữa đi.”

Văn Thư Mặc rốt cục nháy mắt: “ Anh ấy thích phụ nữ.”

Tiêu Tùng cúi đầu nhìn hai chân của mình, im lặng mà nghi ngờ một lúc sau, cả người uể oải vạn phần.

Một tay cậu ta chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “ Lúc tôi gặp lại Lâm Thâm, nói thật vẫn là thực sự thích anh ấy.”

Văn Thư Mặc cúi đầu không có lên tiếng, chờ cậu ta tiếp tục nói.

“ Đặc biệt là lúc biết Lâm Thâm vì cậu ở lại thành phố Sa.” Tiêu Tùng hít sâu một hơi: “ Cho nên lúc nhà họ Lâm tìm tôi đặt bẫy Từ Chính, tôi đã đồng ý.”

“ Ha ha, tôi thừa nhận.” Tiêu Tùng tự giễu mà cười cười: “ Lúc ở bệnh viện nói với cậu mấy câu kia mặc dù có chút bóp méo sự thật nhưng nhìn đến dáng vẻ cậu hận không thể để cho tôi chết đi, thật sự vui vẻ.”

“ Chỉ là khi tôi nhìn thấy Từ Chính không hề tức giận mà nằm trên giường bệnh, tôi làm thế nào cũng không thể cười nổi.” Ngón cái của hai bàn tay Tiêu Tùng không ngừng cọ xát ly cà phê: “ Tôi hối hận.”

Văn Thư Mặc khó hiểu: “ Vì sao nhà họ Lâm lại tìm cậu?”

“ Anh có biết Từ Chính chỉ cùng người quen đi ra ngoài.” Tiêu Tùng nhìn thoáng qua Văn Thư Mặc: “ Tôi và anh ấy trước kia bởi vì Lâm Thâm nên từng có quen biết, nhà họ Lâm ngoại trừ Lâm Thâm, không ai có giao thiệp với anh ấy, cho nên nhà họ Lâm mới tìm tôi.”

Văn Thư Mặc có chút đăm chiêu mà gật đầu, trách không được Từ Chính vô duyên vô cớ chạy đến ngoại thành.

“ Cậu xem trước kia cậu tìm người thương tổn tôi, hiện tại tôi cũng thương tổn cậu , chúng ta coi như xoá bỏ.” Tiêu Tùng là sợ Văn Thư Mặc không đồng ý, nhanh chóng bồi thêm một câu: “ Công bằng đi.”

Văn Thư Mặc cười cười gật đầu, từ lúc hiểu lầm được giải quyết, cậu cũng không canh cánh trong lòng đối với Tiêu Tùng. Tiêu Tùng có thể bình tĩnh như vậy mà nói chuyện với anh về Lâm Thâm, chắc là đã bình thường trở lại với Lâm Thâm.

“ Sau lại, tôi tìm Từ Chính nhận lỗi, tôi tưởng là rất khó.” Tiêu Tùng nuốt nuốt nước miếng, còn có chút kinh ngạc: “ Kết quả, anh ấy thế nhưng lại không hề trách tôi, còn nói cái gì mà có thể thông cảm cho tôi làm như vậy chỉ là vì sự ghen tị chi phối…”

“ Anh ấy còn nói anh ấy vẫn luôn biết tôi thích Lâm Thâm, bảo tôi không cần lại cố chấp với Lâm Thâm, cũng không cần giúp nhà họ Lâm làm khó dễ các người.” Tiêu Tùng đỏ hốc mắt: “ Tôi thật ghen tị với anh, anh làm thế nào lại có bạn tốt như vậy…”

Tiêu Tùng lục tục nói một đống lớn lời trong lòng với Văn Thư Mặc, tổng kết một chút lại chính là cậu ta bị con người Từ Chính ngoài chân thành, thấu hiểu người khác, cẩn thận săn sóc, n cái ưu điểm hấp dẫn, sau đó quyết định không theo đuổi được, cậu ta sẽ độc thân cả đời.

“ Đúng rồi, cậu và Lâm Thâm hiện tại thế nào rồi?” Tiêu Tùng vừa chuyển qua chuyện khác, nổi lên tò mò.

Anh và Lâm Thâm hiện tại thế nào? Tay Văn Thư Mặc cầm muỗng bạc khuấy cà phê khẽ ngừng một chút, trong đầu hiện ra dáng vẻ dịu dàng của Lâm Thâm, trong chốc lát lại hiện lên vẻ mặt tức giận bất bình của Tề Đông.

Nhớ tới liền đau đầu, Văn Thư Mặc thản nhiên trả lời: “ Cũng chỉ như vậy đi.”

“ Lâm Thâm người này, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.” Tiêu Tùng dừng một chút: “ Hơn nữa không từ thủ đoạn.”

Không từ thủ đoạn.

Trong lòng Văn Thư Mặc nhấn mạnh cụm từ này một lần, hình dùng thật là chuẩn xác.

“ Nhưng là được một người như vậy yêu là một việc hạnh phúc.” Tiêu Tùng nhún nhún vai, ngữ khí nghe không ra gợn sóng: “ Đáng tiếc tôi không có cái phúc này.”

“ Phải không.”

Văn Thư Mặc hỏi lại, nhưng giọng rất nhỏ, rất nhỏ, Tiêu Tùng cũng không nghe thấy.

“ Làm sao đến bây giờ một ngụm cà phê cũng không uống.” Tiêu Tùng nhìn di động: “ Cậu từ từ uống, tôi còn có việc, đi trước.”

……

Anh có thể nói cho nhiều đường như vậy quá ngọt được không.

“ Tạm biệt.” Văn Thư Mặc lễ phép vẫy tay.

Hôm nay thế nhưng Lâm Thâm lại về rất sớm, lúc Văn Thư Mặc tan làm trở về, Lâm Thâm đã sớm ở nhà.

Văn Thư Mặc nhìn thấy người ở trong phòng có chút ngoài ý muốn.

Lâm Thâm dường như cảm giác được, nhìn về phía anh, mặt không chút thay đổi, hỏi: “ Làm sao vậy?”

Văn Thư Mặc há mồm, do dự một chút rồi sau đó mím môi: “ Không có gì.”

“ Đồ ăn đặt ở trên bàn, tự mình ăn đi.” Lâm Thâm cầm lấy chìa khoá trên bàn trà: “ Tôi còn có việc.”

Sau đó Lâm Thâm lại ra ngoài, không một chút do dự đóng cửa, cậu không nhìn thấy cánh tay Văn Thư Mặc vươn ra giữa không trung muốn kéo cậu.

Văn Thư Mặc một mình ngồi bên bàn cơm, nhìn thấy đầy bàn đều là món mà anh thích, bản thân anh lại không có dục vọng cầm lấy đôi đũa.

Kỳ thật vừa nãy anh muốn nói Lâm Thâm mặc thêm một cái áo lông rồi hãy ra ngoài, bên ngoài thật sự lạnh.



Chương 39: Ngắm hoa trong sương (4)

Thức ăn từ nóng biến thành nguội lạnh, Văn Thư Mặc đều không đụng qua một đũa, cuối cùng và vài miếng cơm trong chén, lại cũng ăn không vô. Dọn dẹp chén đũa, ngồi lên sô pha xem tivi, cái gì cũng xem không vào được.

Toàn bộ đầu óc đều là Lâm Thâm, hôm nay lúc nào thì Lâm Thâm họp xong trở về? Hay lại là lúc nửa đêm nữa? Anh muốn gọi một cú điện thoại cho Lâm Thâm, lại không có cái dũng khí kia, anh không biết mình và Lâm Thâm phải duy trì loại tình huống này tới khi nào.

Kỳ thật chiến tranh lạnh so với cãi nhau còn làm cho người ta khó chịu hơn.

Càng nghĩ đến trong lòng càng áp lực, dứt khoát liền không nghĩ đến Lâm Thâm, đem suy nghĩ chuyển đến trên người Tiêu Tùng. Anh chưa từng nghĩ đến có một ngày còn có thể bình tĩnh, hòa nhã mà nói chuyện với Tiêu Tùng như vậy, Từ Chính quả thật rất tốt, chỉ là anh vẫn còn ôm chút hoài nghi, Tiêu Tùng thực sự buông tay Lâm Thâm sao? Dù sao cũng đã từng có tình cảm sâu đậm như vậy, thật sự nói buông liền buông sao?

Câu hỏi này đến ngày hôm sau liền có được đáp án.

Trời còn chưa sáng, Văn Thư Mặc liền nhận được điện thoại của Từ Chính.

“ Thư Mặc, mấy phần tài liệu của ngày hôm qua, cậu giúp tôi xử lý một chút, giữa trưa giúp tôi tiếp đãi một khách hàng, còn có buổi chiều giúp tôi gửi một cái bưu kiện, hôm nay tôi à…” Anh dừng một chút: “ Có chút việc, không tới công ty được.”

Từ Chính không nói là chuyện gì, nhưng tóm lại là ông chủ, Văn Thư Mặc hỏi tới cho rõ nguyên nhân cũng không tốt lắm. Anh đồng ý xong, điện thoại còn chưa cúp, chợt nghe bên kia truyền đến giọng của đàn ông.

“ Không phải cồn! Lấy thuốc mỡ a, ở ngăn kéo thứ hai, đúng đúng! Nhẹ chút, đau đau đau, cầm thú a…” Một âm thanh dồn dập, điện thoại cúp.

Giọng nói kia, không phải của Tiêu Tùng thì là của ai? Lại nghe xem nội dung kia một chút, Văn Thư Mặc đều cảm thấy mặt của mình đều đỏ.

Thoạt nhìn, Tiêu Tùng đã thực sự bước ra khỏi đoạn quá khứ kia.

Thức dậy, rửa mặt, chuẩn bị đi công ty, lúc này điện thoại vang, là của Tề Đông gọi tới.

“ Thư Mặc, tôi đang ở nhà anh, anh có thể đến đây một chút không?”

Văn Thư Mặc có chút do dự, chuyện đi cứu Tề Đông lần trước, Lâm Thâm giận dỗi một thời gian dài như vậy, ngày hôm qua Lâm Thâm lại đến nửa đêm mới trở về, trời còn chưa sáng đã ra khỏi nhà, cũng không thèm nói với anh một câu. Lâm Thâm vẫn đang còn giận, anh quyết định vẫn là ít cùng Tề Đông gặp mặt cho thoả đáng, nói: “ Có chuyện gì không?”

“ Tiểu Vương đâu? Cậu ấy không ở đó sao?”

“ Có việc công chuyện, cậu ấy đi xử lý, Thư Mặc, tôi thật sự rất khó chịu, anh cứ tới đây một chút, được không?” Giọng điệu của Tề Đông gần như là cầu xin, nghe giọng nói cũng thật yếu ớt, Văn Thư Mặc sợ Tề Đông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là đến đó.

Gõ cửa hai tiếng không có ai trả lời, Văn Thư Mặc lấy chìa khoá ra mở cửa đi vào, trong phòng khách là một đống hỗn loạn, tất cả cả đều là vỏ chai bia đã uống cạn, quần áo vứt lung tung, Tề Đông dựa vào sô pha, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Văn Thư Mặc bước đến sờ trán anh xem xét thử, bị độ nóng dọa đến: “Anh phát sốt, tôi đưa anh tới bệnh viện.”“ Tôi không đi!” Tề Đông gạt tay Văn Thư Mặc ra, lại dựa vào sô pha trở lại, lẩm bẩm lầu bầu: “ Vì cái gì, Thư Mặc, vì cái gì? Lâm Thâm lừa anh nhiều năm như vậy, lừa anh nhiều năm đến như vậy, vì cái gì anh vẫn điên dại vì anh ta? Tình cảm của tôi đối với anh, anh liền nhìn không thấy sao?”

Sự áy náy và thương tiếc ở trong lòng như là dao cùn nhỏ, từng chút từng chút cứa vào tim.

Văn Thư Mặc, không cho anh sống vui vẻ, cũng không làm cho anh chết tử tế. Anh cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nói sang chuyện khác.

“ Anh sốt rất cao, thật sự phải đến bệnh viện.”

Tề Đông giống như không cảm nhận được chính thân thể mình đang suy yếu, mở to miệng tiếp tục nói cho xong: “ Anh có biết hơn một năm này của tôi trôi qua như thế nào không? Lâm Thâm không cho tôi gặp anh, cũng không cho tôi về nước. Khi đó tôi vốn đã giao ước sắp ký hợp đồng với một công ty giải trí, chỉ là về nước một lần vì có việc, bị anh ta biết, không biết đã dùng thủ đoạn gì trực tiếp phong sát tôi.”

Văn Thư Mặc biết thủ đoạn kinh doanh của Lâm Thâm, chỉ là không biết Lâm Thâm còn ngoan độc hơn thế, môi anh run rẩy: “ Lâm Thâm, anh ấy…thật sự từng phong sát anh?”

“ Đương nhiên là thật sự! Lâm Thâm còn ngầm truyền ra ngoài, bởi vậy không có công ty giải trí nào dám ký hợp đồng với tôi. Lúc thảm hại nhất, tiền ở trên người dùng để trả tiền thuê nhà, còn dư lại không bao nhiêu, mỗi ngày chỉ ăn một chút mì gói, ở tại tầng hầm ngầm thấm nước suốt ba tháng, mãi cho đến lúc gặp Tiểu Vương. Đôi khi, Lâm Thâm thật sự là một chút tình cảm cũng không giữ lại.”

Tề Đông thấy ánh mắt Văn Thư Mặc mơ hồ bất định, tiếp tục nói: “ Lúc trước tôi hiểu lầm anh, kỳ thật anh vẫn luôn một mực giúp tôi, vai diễn lần trước là anh giúp tôi giành được, chỉ là sau đó bị Lâm Thâm dùng thủ đoạn lấy đi. Thư Mặc, lúc trước là tôi không biết tốt xấu, bây giờ tôi đã biết, thực xin lỗi.”

Tề Đông bị bệnh, sắc mặt không tốt, hơn nữa giọng cũng khàn khàn, cả người giống như là lá khô yếu ớt bay trong gió, Văn Thư Mặc nhìn không nổi, nói: “ Không, đều là do tôi không có năng lực giúp anh.”

“ Ngày hôm qua Tiểu Vương nói với tôi trong khoảng thời gian này công ty có một mặt hàng liên doanh với nước ngoài cần người đại điện, không phải là loại đại ngôn thông thường có thể so sánh được, có thể quen biết được rất nhiều thương hiệu nước ngoài. Đương nhiên, tôi biết là Lâm Thâm sẽ không đưa cho tôi.” Ánh mắt Tề Đông tối sầm, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Văn Thư Mặc, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, nghiêm túc nói: “ Thư Mặc, cảm ơn anh nguyện ý ở bên cạnh tôi, ở lúc mà tôi hai bàn tay trắng.”

Nghe giọng điệu Tề Đông như vậy, sinh bệnh còn cười với anh, chỗ mềm yếu trong lòng Văn Thư Mặc như bị cắm một đao.

“ Anh đừng nói như vậy, Tề Đông, anh không phải là hai bàn tay trắng, cái đại ngôn kia tôi nhất định sẽ giúp anh giành lấy.”

“ Nhưng mà.” Tề Đông do dự một chút: “ Như vậy có phải thật làm phiền anh hay không? Dù sao anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi sẽ rất áy náy.”

“ Sẽ không phiền toái, có thể giúp được anh, tôi thật sự vui vẻ.”

Nhìn rõ mày của Tề Đông giãn ra, sự áy náy trong lòng Văn Thư Mặc cũng vơi đi một ít.

“ Anh còn chưa ăn cơm đi? Tôi đi nấu bát cháo cho anh?”

Văn Thư Mặc chưa từng nấu cháo, nấu bằng cảm giác, không bị khét, nhìn cũng không tính quá khó coi.”

“ Có thể ăn được hay không, nếu anh không muốn ăn tôi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài.”

Tề Đông nói: “ Không cần, ăn rất ngon.”

Cháo ăn được một nửa, Tề Đông bỗng nhiên buông bát, nghiêm túc nói: “Thư Mặc, cùng tôi ở bên nhau đi.”

Văn Thư Mặc dùng sức ngẩng đầu.

“ Người giống như Lâm Thâm, dục vọng chiếm hữu, dục vọng khống chế đều quá mạnh, anh cùng anh ta ở bên nhau chỉ có lưỡng bại câu thương. Thư Mặc, chúng ta ở bên nhau đi.”

“ Tề Đông.” Văn Thư Mặc nhẹ nhàng kêu một tiếng tên của anh, giọng điệu thực nhẹ nhưng cũng không chừa đường thương lượng: “ Chúng ta không thích hợp.”

“ Vì sao lại không thích hợp? Chúng ta trước kia không phải thật vui vẻ sao? Chúng ta giống như trước kia không phải thật sự rất tốt sao? Lâm Thâm lừa gạt anh nhiều năm như vậy, anh không có chút tức giận nào hay sao? Còn có, mấy ngày nay có phải anh rất ít nhìn thấy anh ta hay không, nếu anh ta quan tâm anh sao anh ta lại lạnh nhạt với anh, mặc kệ anh?”

“ Tề Đông!” Văn Thư Mặc tăng thêm ngữ khí, anh không muốn nghe những lời này.

Tề Đông phảng phất như không nghe thấy, cố mà nói xong.

“ Lúc đó ở trong quán bar, cảm giác lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh là làm sao lại có người đến quán bar uống rượu mà không tìm việc vui đâu? Thật sự là một người kỳ lạ, lúc đó tôi chỉ là nhất thời tò mò mà tiếp cận anh, chính là sau đó lại bị ánh mắt của anh hấp dẫn. Tôi không hiểu, vì sao trong ánh mắt của anh lại luôn chứa đựng sự bi thương, cho dù là lúc đang cười, trong ánh mắt cũng là mây mù đầy trời. Khi đó tôi đã âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, tôi muốn cho anh anh một lần nữa phát ra nụ cười từ trong nội tâm.”

Nhớ rõ lúc trước Tề Đông thường nói với anh, dáng vẻ lúc anh cười thật là đẹp, anh hẳn là nên cười nhiều hơn, không cần vẫn luôn bày một bộ mặt thẻ bài tú lơ khơ.

Trong lòng khó chịu đến mức có chút thở không nổi, không thể lại tiếp tục ngồi ở nơi này. Văn Thư Mặc tránh đi ánh mắt của Tề Đông, đứng dậy đi về phía cửa, nói: “ Cũng không còn sớm nữa, tôi sắp phải đi làm, về trước.”

“ Được, tôi tiễn anh.”

Trên hành lang trước cửa nhà, Văn Thư Mặc lấy chìa khoá ra, mở cửa nhà Lâm Thâm, Tề Đông bỗng nhiên kêu anh.

“ Thư Mặc.”

Anh tưởng còn có việc, mới vừa quay đầu lại, áo của mình đã bị Tề Đông kéo lấy, anh còn không có kịp phản ứng lại, môi đã bị phủ lên.

Đúng lúc này ở phía sau, Văn Thư Mặc nhìn thấy được Lâm Thâm đang ở trong thang máy.

Sắc mặt Lâm Thâm âm trầm đến đáng sợ, rất có vẻ giống như là phong ba bão tố trước khi cơn bão tới.





Chương 40: Ngắm hoa trong sương (5)



Hai mắt Lâm Thâm khoá chặt trên môi Văn Thư Mặc, lửa giận trong mắt phảng phất như muốn đem hai người xé nát, bước đến trước cửa nhà mình, bỗng nhiên cậu tựa vào trên cửa, khoanh tay, rất có hứng thú mà nhìn Văn Thư Mặc và Tề Đông vẫn đang còn ôm lấy nhau.





Văn Thư Mặc bị sự châm chọc trong ánh mắt Lâm Thâm đâm phải đột nhiên tỉnh lại, vội vàng dùng sức đẩy Tề Diệp ra: “ Thật xin lỗi.”

Trong mắt Tề Đông tràn đầy sự thất vọng, dáng vẻ thống khổ vạn phần: “Thư Mặc, cùng tôi ở bên nhau, anh đã đồng ý với tôi.”

Lâm Thâm im lặng mà gợi lên khóe môi, sau đó xoay người mở cửa đi vào nhà.

Nhưng mà vệt ý cười trào phúng này cũng không qua khỏi ánh mắt của Văn Thư Mặc, trong lòng anh như bị vô số con kiến bò lên, vừa khó chịu vừa dày vò, anh cười khổ đẩy bàn tay đang ôm lấy tay anh của Tề Diệp, vẫn nói như cũ: “ Thật xin lỗi.”

Buổi làm việc hôm nay, nhất định là không đi được.

Lúc Văn Thư Mặc đi vào phòng, Lâm Thâm sắp vào phòng tắm. Anh đứng ngồi không yên, trên sô pha giống như cắm vô số mũi nhọn. Nghe tiếng nước chảy ào ào, lòng anh lại loạn như ma, lát nữa, Lâm Thâm tắm xong, anh phải giải thích như thế nào? Nói đó chỉ là việc ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra? Lâm Thâm sẽ tin sao?

Ngay tại lúc anh còn đang rối rắm, Lâm Thâm đã mặc áo ngủ, từ phòng tắm đi ra. Lâm Thâm đi về hướng khác của phòng khách lấy máy sấy, vừa lúc đi ngang qua sô pha, Văn Thư Mặc không khỏi há miệng gọi cậu: “ Lâm Thâm…”

Nhưng mà Lâm Thâm dường như không thể tạm dừng được, như là không nghe thấy Văn Thư Mặc đang gọi cậu, cắm điện máy sấy, tự sấy tóc cho mình, chỉ là động tác không được thành thạo.

Đối với việc Lâm Thâm không thèm chú ý đến mình, trong lòng Văn Thư Mặc truyền đến một trận đau đớn, anh hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, cố lấy dũng khí đi đến chỗ Lâm Thâm, vươn một bàn tay ra nắm lấy cổ tay cậu: “ Tôi giúp anh.”

Lâm Thâm tắt máy sấy, tiện tay vứt trên mặt đất, sau đó cậu nắm lấy cổ tay Văn Thư Mặc, kéo Văn Thư Mặc về phía phòng tắm.

Bước chân quá nhanh, Văn Thư Mặc suýt nữa tự làm mình vấp ngã. Hai người đứng ở trước gương rửa mặt, Lâm Thâm bắt đầu xả nước vào bồn rửa mặt, ban đầu Văn Thư Mặc còn có chút khó hiểu, nhưng giây tiếp theo anh liền hiểu được.

“ Anh … Ô… Ô…”

Lâm Thâm thế mà nắm tóc anh, trực tiếp hung hăng nhấn vào trong nước! Hai tay Văn Thư Mặc vươn lên muốn đẩy tay Lâm Thâm ra, thế nhưng lực của Lâm Thâm quá mạnh.

Ngay tại lúc anh cảm thấy mình sắp không thở nổi, đột nhiên lại bị Lâm Thâm mạnh mẽ lôi ra khỏi mặt nước. Một lần nữa có thể được hô hấp, anh há mồm thở hồng hộc: “ Anh làm gì!”

Lâm Thâm lạnh lùng cười: “ Tôi làm gì?”

Nói xong cậu dùng tay trái vòng lấy hông Văn Thư Mặc, Văn Thư Mặc còn chưa đứng vững gót chân, cứ như vậy mà ngã vào lòng Lâm Thâm. Tay phải nâng cằm Văn Thư Mặc, ngón cái hung hăng chà xát qua lại môi anh.

Mới đầu động tác còn mềm nhẹ, bỗng nhiên giống như phát ra ngoan độc mà dùng sức, đầu tiên môi Văn Thư Mặc đỏ như máu, sau lại thật sự chảy ra nhiều vệt máu. Lâm Thâm nhìn thấy tơ máu trên ngón cái, buông cằm Văn Thư Mặc ra, ngược lại tay phải giữ chặt cái ót của Văn Thư Mặc, hung hăng nhấn mạnh một cái về phía mình.

Môi đối môi, Lâm Thâm không chút khách khí mà liếm cắn, mút vào, cho dù mùi máu tươi chậm rãi tiến vào trong miệng mình cậu cũng không để ý.

“ Đau.” Văn Thư Mặc cảm giác môi của mình nóng rát, muốn giãy dụa.

Lâm Thâm dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng của Văn Thư Mặc ra, ép anh chơi đùa cùng với chính mình, bàn tay cũng không an phận, thắt lưng trên quần tây của Văn Thư Mặc đã bị im lặng bóc ra, nằm trên tay cậu.

Thật lâu sau Lâm Thâm mới buông Văn Thư Mặc ra, lúc tách ra môi hai người còn kéo ra một sợi chỉ bạc. Khác với Văn Thư Mặc mặt ửng hồng, mặt Lâm Thâm bình tĩnh, không gợn sóng, như là không vui không buồn. Nhưng nhìn cậu lấy thắt lưng gắt gao trói chặt hai tay Văn Thư Mặc có thể thấy cậu thật sự tức giận.

Lâm Thâm cởi quần áo Văn Thư Mặc một cách thô bạo, nút áo rơi trên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thúy. Cậu đi đến bồn tắm lớn, vặn nước ấm ra.

Hai tay Văn Thư Mặc bị trói ở sau người, anh đứng bên cạnh bồn rửa mặt, nhìn Lâm Thâm, không rõ cậu rốt cuộc muốn làm cái gì.

“ Anh thế nhưng ở trước mặt tôi cùng Tề Đông làm trò anh anh em em?” Lâm Thâm hừ lạnh.

Nhìn Lâm Thâm từng bước tiến về phía mình, Văn Thư Mặc theo bản năng sợ hãi, anh từng bước lùi về phía sau, đột nhiên đụng phải một thứ gì đó thật lạnh lẽo, nghiêng đầu xem, thì ra là cửa phòng tắm. Giờ phút này một bàn tay Lâm Thâm chống ngang vành tai Văn Thư Mặc, anh đã không có đường để lui. Văn Thư Mặc chậm rãi nhắm mắt lại, giải thích: “ Đây chỉ là việc ngoài ý muốn, tôi không biết anh ấy sẽ…”

“ Tôi thấy anh thực ra còn rất hưởng thụ.”

Anh còn chưa nói xong, Lâm Thâm đã dùng giọng điệu trào phúng đánh gãy.

Trong lòng Văn Thư Mặc khổ sở, còn có chút chua xót: “ Anh không tin tôi.”

“ Tin anh?” Lâm Thâm cất cao âm lượng, cúi người mút một chút ở cổ Văn Thư Mặc, rồi sau đó ghé vào tai anh, mập mờ nói, chính những lời này làm cho Văn Thư Mặc càng thêm khổ sở.

“ Anh đã quên lúc ở trên giường của tôi, anh đã kêu tên của anh ta sao?”

Văn Thư Mặc không nói, Lâm Thâm không tin anh, lại giải thích như thế nào cũng là phí công.

Lâm Thâm thấy anh không nói lời nào, cũng không giận, vươn đầu lưỡi liếm vành tai Văn Thư Mặc, nhẹ nhàng mút lấy vành tai Văn Thư Mặc, bóng loáng như ngọc, làm cho cậu yêu thích không buông tay, tay cũng sờ tới núm vú trước ngực Văn Thư Mặc, đùa bỡn một trận.

Những chỗ đó đều là điểm mẫn cảm trí mạng của Văn Thư Mặc, cậu đã sớm thăm dò, cảm thấy thân thể Văn Thư Mặc từng chút mềm nhũn, Lâm Thâm tà tà cười: “ Thư Mặc, anh xem anh, ở trong tay của tôi lại mẫn cảm như vậy.”

Lúc phía dưới bị Lâm Thâm cầm lấy, Văn Thư Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, Lâm Thâm lấy bàn tay có vết chai bắt đầu từ từ vuốt ve qua lại. Nơi đó từng chút trở nên cứng rắn, quy đầu dường như chảy ra một ít bọt nước. Văn Thư Mặc xấu hổ mà cắn chặt răng, anh không muốn làm cho mình phát ra thanh âm gì.

“ Muốn?” Lâm Thâm cố ý ghé vào lỗ tai anh thấp giọng: “ Hửm?”

Bởi vì giọng mũi từ tính của Lâm Thâm, thân thể Văn Thư Mặc nhẹ nhàng run lên một chút. Lâm Thâm cười khẽ, mang theo một tia đùa cợt. Tay buông phía dưới của Văn Thư Mặc ra, sờ đến phần non mịn phía sau anh.

Lâm Thâm cởi bỏ áo ngủ của mình, Văn Thư Mặc phát hiện rõ ràng vật lớn phía dưới Lâm Thâm cũng đứng thẳng.

“ A…” Lâm Thâm hướng về phía sau anh, đưa một ngón tay vào, Văn Thư Mặc không khỏi rên ra tiếng.

“ Thoả mãn tôi trước.” Lâm Thâm ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua bộ phận bị dục vọng bành trướng của Văn Thư Mặc, tay kia nắm lấy nó, dùng móng tay nhẹ nhàng khảy quy đầu: “ Tôi cũng sẽ thỏa mãn anh.”

Văn Thư Mặc cho tới bây giờ cũng không phải là người tham hoan, anh biết lần này Lâm Thâm là thực sự tức giận, chính mình mười phần mười sẽ sống không dễ chịu, lúc trước khi Lâm Thâm làm không dịu dàng, loại đau đớn xé rách ở phía sau anh khó có thể tiếp nhận được.

“ Không cần.” Văn Thư Mặc lắc đầu.

Lâm Thâm nghe được Văn Thư Mặc cự tuyệt, sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Văn Thư Mặc sẽ cự tuyệt mình, cậu hạ thấp giọng, lại hỏi một lần nữa: “ Anh lặp lại lần nữa.”

Văn Thư Mặc chống lại áp lực, phát âm từng chữ có lực: “ Tôi không muốn làm.”

“ Anh không muốn làm?” Lâm Thâm lúc này khả năng đã nghe rõ, hai mắt cậu dần đỏ lên, trên tay nổi gân xanh giận dữ: “ Anh cũng chỉ là tình nhân của tôi mà thôi, không phải do anh quyết định.”

Bởi vì quần của Văn Thư Mặc chính là bị Lâm Thâm kéo dưới đến đầu gối, bước không nhanh được, Lâm Thâm lại mạnh mẽ lôi kéo, liền đem anh kéo vào trong ngực mình, cậu dùng bàn chân đặt trên đùi Văn Thư Mặc, dùng sức đạp xuống.

Đầu gối Văn Thư Mặc mềm nhũn, liền quỳ xuống trước mặt Lâm Thâm.

“ Chúng ta chơi trò mới đi.” Lâm Thâm nhìn xuống Văn Thư Mặc, tay nâng cằm anh lên: “ Há miệng.”

Văn Thư Mặc muốn đứng lên, nhưng mà sức lực không thắng được Lâm Thâm, anh nghiêng đầu qua một bên, nhếch môi, im lặng mà cự tuyệt.

“ Không muốn?” Lâm Thâm cười lạnh, tay dùng sức đem đầu Văn Thư Mặc vặn trở lại: “ Anh đây là bức tôi phong sát Tề Đông.”

Phong sát Tề Đông.

Văn Thư Mặc không thể tin mà ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thâm, phía sau nước ấm sớm đã tràn ra bồn tắm, chảy xuống gạch men, cả phòng tắm sương khói mịt mù, anh phát hiện mình xem không rõ vẻ mặt của Lâm Thâm.

“ Anh ấy rốt cuộc có cừu oán gì với anh, anh muốn giết anh ấy, lại còn muốn phong sát anh ấy.”

“ Anh ta sai ở chỗ khiến cho anh thật sự quan tâm.”

Lâm Thâm không muốn nhiều lời nữa, một bàn tay bóp cằm Văn Thư Mặc, khiến anh há rộng miệng ra, tay kia cầm dương vật của mình, nhắm thẳng, hung hăng nhét vào.

“ A…”

Như là đâm vào sâu trong cổ họng, Văn Thư Mặc đau đớn mà nhắm hai mắt lại.

Sương mù dần phủ kín hai mắt của cậu, cậu không nhìn thấy giờ phút này ánh mắt Văn Thư Mặc đã sắp tan rã đến mức không còn tiêu điểm.

Bờ môi mềm mại bao vây dục vọng của cậu, Lâm Thâm cảm thấy mình đang ở trên mây, cực kỳ tuyệt diệu.

Lâm Thâm giữ ót Văn Thư Mặc, khống chế nhịp điệu.

Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

……..

Văn Thư Mặc sắp cảm thấy thân thể này không còn là của chính mình nữa, cằm như bị trật khớp khiến anh khó chịu, mãi cho đến khi một loại chất lỏng sền sệt tràn ngập trong miệng, anh mới có phản ứng.

“ Khụ….khụ…”

Văn Thư Mặc bị tinh dịch mà Lâm Thâm bắn ra làm cho sặc.

“ Ăn đi.”



Thanh âm vô tình lạnh như băng của Lâm Thâm vang lên trong phòng tắm, cậu ngồi xổm xuống, dùng miệng ngăn chặn miệng của Văn Thư Mặc, làm cho anh không thể phun ra được.

“ Ô…”

Như muốn nếm thử, hầu kết của Văn Thư Mặc lăn lộn, phần lớn đều nuốt bị nuốt xuống, còn một vệt dư thừa theo khoé miệng chảy ra, màu trắng ngà và môi đỏ mọng tạo thành sự đối lập rõ ràng, vừa mê người lại còn dâm mĩ, Lâm Thâm vươn ngón trỏ lau đi, sau đó lại đưa vào trong miệng của anh, quẹt vào trên đầu lưỡi mềm mại: “ Liếm sạch sẽ.”

Lâm Thâm vừa lòng mà tươi cười, bắt đầu thoả mãn dục vọng của Văn Thư Mặc, thay vì nói là thoả mãn dục vọng của Văn Thư Mặc, chính là thoả mãn dục vọng của bản thân cậu.

Cuối cùng Văn Thư Mặc sống sờ sờ bị Lâm Thâm làm ngất xỉu trong phòng tắm.

……………..

Lúc Văn Thư Mặc tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối. Anh ngủ suốt một ngày.

Anh nằm trong lòng ngực của Lâm Thâm, Lâm Thâm ôm chặt lấy anh. Anh giật giật thân mình, nghiêng người nhìn Lâm Thâm, phía dưới mắt có vết thâm lờ mờ, cậu cả đêm chưa về nhà hẳn là thức trắng đêm đi.

Anh đánh giá Lâm Thâm, thất thần, lại muốn cái gì.

Không biết qua bao lâu, mí mắt Lâm Thâm giật giật, sau đó hơi mở: “Tỉnh.”

Văn Thư Mặc nhìn cậu, nhẹ nhàng nháy mắt.

“ Tôi đi nấu cơm.” Lâm Thâm cúi người, nhẹ nhàng hôn xuống giữa hai hàng lông mày của Văn Thư Mặc, động tác mềm nhẹ.

Lâm Thâm vẫn luôn như vậy, sau khi làm chuyện tổn thương tới anh còn có thể giả bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, sắm vai thân sĩ dịu dàng, mà mỗi lần như vậy anh lại mềm lòng, không nhớ lâu được.

“ Không cần.” Văn Thư Mặc há miệng ngăn cản, thanh âm phát ra khàn khàn đến đáng sợ, ngay cả bản thân đều bị dọa tới.

Trong ánh mắt Lâm Thâm mang theo xin lỗi: “ Tôi đi rót nước cho anh.”

Văn Thư Mặc lại một lần nữa ngăn cản, anh nắm lấy tay Lâm Thâm, nhẹ nhàng lắc đầu.

“ Lâm Thâm, thả tôi đi.”

Trong đầu anh tất cả đều là dáng vẻ chính mình quỳ gối khuất nhục trước mặt Lâm Thâm lúc sáng.

Anh cũng chỉ là tình nhân của tôi mà thôi.

Anh ở trước mặt Lâm Thâm, ngay cả nửa điểm tôn nghiêm cũng không có.

“ Thư Mặc, anh thật sự nghiêm túc sao?” Lúc này Lâm Thâm thực nghiêm túc mà nhìn Văn Thư Mặc, cậu biết chính mình bị ghen tuông và dục vọng làm đầu óc mê muội, làm ra chuyện không thể nào tha thứ được đối với anh, cậu đã không còn lý do nào để trói buộc Văn Thư Mặc.

“ Đúng vậy.”

Văn Thư Mặc nhẹ nhàng gật đầu, anh biết lần này Lâm Thâm cũng thật sự nghiêm túc hỏi mình.

Lâm Thâm và Văn Thư Mặc bốn mắt nhìn nhau, cậu là người hiểu rõ Văn Thư Mặc nhất trên thế giới này, cậu đương nhiên cũng nhìn thấy sự quyết tuyệt trong ánh mắt anh.

“ …Được.”

Qua hồi lâu, Văn Thư Mặc mới nghe được giọng nói nghẹn ngào đồng ý của Lâm Thâm.



Tay Lâm Thâm đang phát run, cậu muốn lại một lần sờ mặt của Văn Thư Mặc, lại bởi vì ánh mắt không còn chút tình cảm nào của Văn Thư Mặc mà cứng rắn rụt tay lại, cả người giống như máy móc đứng dậy thay quần áo.

……….

Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Văn Thư Mặc chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo khoé mắt chảy xuống, nóng bỏng như muốn đốt cháy trái tim của mình.

Anh nợ Tề Đông có thể tìm biện pháp khác trả lại, còn nợ Lâm Thâm, đời này sợ là không có cơ hội trả được.

Vòng qua vòng lại, anh và Lâm Thâm, chung quy lại là không xứng đôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom