• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 98-100

Chương 98 Vừa ra khỏi cửa đã gặp tai họa

La Hồng gật đầu, dù sao hắn cũng là một tên bại hoại, sẽ không có chuyện lòng tốt nổi dậy.

Những người này, vốn là người đáng thương, nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.

Đồ Tam Đa trốn ở đây sao?

La Hồng nheo mắt, tiếp tục đi sâu vào.

Đi được một lúc, La Hồng ngừng bước, dẫm lên vũng nước bẩn trên con đường, quay đầu, nhìn sang cửa hàng thịt heo.

Muỗi ruồi bay vù vù.

Mùi tanh hôi từ cửa hàng thịt heo khiến La Hồng nhíu mày.

Mà Thanh Đồng Tà Lệnh chỉ ra, vị trí của Đồ Tam Đa kia, là ở trong cửa hàng thịt heo này.

"Lão Triệu, ở bên ngoài đợi ta."

La Hồng nói.

Sau đó, vung tay, một thân bạch y đi vào trong cửa hàng thịt heo.

Triệu Đông Hán do dự một chút, vẫn là cầm đao thủ trước cửa.

..................

Đồ Tam Đa đặt đao giết heo xuống, nhìn Hắc Thiết Tà Lệnh.

Trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.

"Đến rồi sao?"

Đồ Tam Đa vẻ mặt hung tợn, khóe miệng dần dần cong lên, lộ ra một nụ cười ác độc.

"Lạc Hồng công tử............"

"Giết Huyết Linh Cơ ở Hắc Vân trại, giết Hồ Chi Thủy ở Thanh Hoa lâu, bây giờ...........lại chuẩn bị đến Địa Thử Nhai diệt trừ ta, ba tên Tà tu của huyện An Bình, ngươi đều muốn thanh lý!"

"Hay cho một tên chính nghĩa mẫu mực trừ ma vệ đạo của huyện An Bình."

"Tấm lòng..................sao lại lớn như vậy?"

Trong giọng điệu của Đồ Tam Đa, tràn đầy sát khí.

"Nhưng ngươi không biết, thế gian này hiện giờ, nửa thiên hạ đều muốn giết ngươi, lão tử cũng sớm đoán được ngươi sẽ đến!"

"Cái này gọi là địa phủ không cửa, ngươi lại xông vào!"

Trong con ngươi của Đồ Tam Đa lóe lên hưng phấn điên cuồng.

Cầm Hắc Thiết Tà Lệnh, dao mổ trong tay, đột nhiên vung xuống.

Ken két!

Hắc Thiết Tà Lệnh bị chém làm đôi!

Trảm lệnh vi tấn!

...............

Địa Thử Nhai, tốt xấu lẫn lộn, người đào vong ngoài huyện An Bình, đa số đều chen chúc trên con đường này, mặc dù có rất nhiều người cố gắng muốn thoát khỏi nơi này, nhưng cũng có rất nhiều người buông bỏ hy vọng, ăn no chờ chết.

Triệu Đông Hán thủ bên ngoài cửa hàng thịt heo. Bỗng dưng, hắn ta cảm thấy có một trận gió lạnh thổi tới.

Triệu Đông Hán chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Địa Thử Nhai vốn dĩ tốt xấu lẫn lộn ầm ĩ trong chốc lát đã trở nên im lặng, đám người biến mất không thấy, giống như một con đường chết, có gió lạnh thổi qua những con ngõ và đường phố.

Đinh linh linh...........

Có tiếng chuông bạc vang lên, giấy vàng mã bay phất phới, trên mặt đất nhẹ nhàng nhô lên. Trên một tòa lầu các rách nát trên Địa Thử Nhai, một vị sa di mặc tăng bào rách rưới ngồi trên đó, cầm chiếc chuông bạc dính bùn quấn vải xung quanh, lung lay, nở nụ cười quỷ dị, tà khí trên người không ngừng tuôn ra.

"Vậy mà lại bị Đồ Tam Đa đoán trúng, Lạc Hồng công tử này, một lòng trừ ma vệ đạo, trừ bỏ hai vị tai họa trong huyện An Bình, vẫn chưa chịu dừng tay.............khó trách Đồ Tam Đa này dám cam đoan rằng Lạc Hồng công tử nhất định sẽ đến giết gã."

"Nếu bây giờ Hoá Long Kiếm Trần Thiên Huyền vẫn còn trấn thủ ở huyện An Bình, Tà Vương Nhị phẩm cũng bị Trần Huyền Thiên một kiếm đóng chết, bọn ta dĩ nhiên không dám ra tay, nhưng nay Trần Thiên Huyền đã rời thành ước chiến với Thương vương Viên Thành Cương phủ Giang Lăng phía nam, đây là cơ hội để bọn ta động thủ..........."

"Trong Thiên Địa Tà Môn, giải thưởng liên quan đến con trai của La Nhân Đồ, thật là vô cùng đắt đỏ!"

"Đáng để đi mạo hiểm một lần."

Tăng nhân rách rưới hưng phấn nở nụ cười.

Nhiều cao thủ Nhị phẩm như thế, chưa ai có thể giết được La Hồng, nếu gã ta có thể giết được, nhất định vang danh thiên hạ!

Hai bên Địa Thử Nhai, trên đỉnh của một tòa lầu lụi bại, một người thêm một người đội nón lá cầm chùy đen xuất hiện, tổng cộng bảy người, tà khí toàn thân tuôn trào, đều là Tà tu.

Sắc mặt Triệu Đông Hán thay đổi.

"Ta đã nói mà, công tử gần đây bị sao chổi quét qua, vừa ra khỏi cửa đã gặp tai hoạ, bảo công tử đừng ra ngoài, công tử sao lại không nghe chứ?"

Sắc mặt Triệu Đông Hán chua sót, dường như suy sụp tinh thần, tám tên Tà tu, làm cho bầu trời Địa Thử Nhai thổi từng trận gió lạnh, tà khí khiến người khác cảm thấy cực kỳ áp lực.

Trong tám tên Tà tu này, có sáu kẻ Bát phẩm, có một kẻ là Tà tu Thất phẩm.............

Về phần sa di rung chuông kia, tà khí nồng đậm đến mức sắp tuôn thành sông.

Đó chính là một tà tu bán Lục phẩm!

Xong rồi!

Triệu Đông Hán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Trần quản gia còn trấn thủ ở La phủ, những tà tu này sao lại dám lộ liệu hiện thân ở Địa Thử Nhai như vậy?

Chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở đâu đó!

Nhưng mà, giờ phút này không phải thời điểm suy nghĩ những thứ này.

Triệu Đông Hán đột nhiên rút đao, khí huyết trên người Võ tu Thất phẩm bùng lên, quay đầu về hướng cửa hàng thịt heo rống lên.

"Công tử! Nguy hiểm! Mau chạy đi!"

Khặc khặc khặc.........

Thế mà, đám Tà tu trên nóc nhao nhao cười lên.

Gió lạnh gào thét, sau đó, cuối đường của Địa Thử Nhai, từng nhóm từng nhóm quỷ ảnh bắt đầu xuất hiện.........

Từng hàng từng hàng thi thể thối rữa cả mặt, phá vỡ gió lạnh, theo đó là quỷ ảnh gào thét, bổ nhào đến, trong Địa Thử Nhai giống như mở cống nước lũ, nhanh chóng bao phủ mọi thứ.

Tai họa đột kích.

Trong chốc lát hình ảnh dọa người, giống như bách quỷ dạ hành.

.................

Trong cửa hàng bán thịt.

La Hồng hơi nhíu mày, trong không khí lập tức trở nên nồng nặc tà khí, khiến đôi mắt hắn không khỏi ngưng lại.

Thêm một tiếng rống của Triệu Đông Hán.

La Hồng thở dài một hơi.

"May mắn.............bản công tử thông minh, đã sớm tính trước đối tượng nhằm vào.........."

"Đồ Tam Đa này có sát tâm với ta, sợ là không thể cùng nhau đạt thành bá nghiệp Đại Phôi Đản."

Hơi tiếc nuối.

La Hồng ngẩng đầu.

Kiếm khí trong kinh mạch vận chuyển, vung mạnh lên, công kích lên phá cửa phía trước.

Kiếm khí va chạm, cửa bị chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bay tán loạn, kèm theo mùi tanh của thịt heo.

Sau đó, thấy một bóng dáng cường tráng hiện ra trên bàn giết heo sau cánh cửa.

Đó là một gương mặt dữ tợn, với cái đầu trọc và nụ cười ác độc.

Trên bàn, toàn là những thanh đao sắt dày đen, đao giết heo cắm ở chỗ khác, bày một loạt chi chít.

"Chính nghĩa mẫu mực, ta khinh! Chết đi!"

Trong mắt Đồ Tam Đa lộ ra vẻ nguy hiểm.

Gã chính là một tên tà ma đà sát mấy thôn liền, há có thể cam tâm khoanh tay chịu trói?

Một tiếng mắng vang lên.

Tà khí trên người đột nhiên bạo phát, bàn tay to lớn vỗ một phát lên bàn mổ heo.

Rầm rầm rầm!

Một đống đao cắm trên bàn mổ heo, lập tức hóa thành phi đao, bắn ra kịch liệt, xoay tròn cấp tốc, mang theo gió tanh mưa máu, ầm ầm rung động, chằng chịt, bổ về phía La Hồng.

Mà Đồ Tam Đa cũng lộ ra vẻ khốc liệt, da thịt bắt đầu trở nên thô ráp.

Thân thể nghiêng về phía trước, đao mổ heo xoay một độ cong đáng sợ.

La Hồng đứng yên tại chỗ, chống kiếm Thanh Đồng thượng đẳng vừa mới đổi.

Đối mặt với một loạt dao mổ heo này, bạch y bị gió mạnh thổi bay phất phới.

Trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm Đồ Tam Đa đánh tới, dần dần không còn cảm xúc.

"Bản công tử còn phải tranh thủ thời gian đi cứu hộ vệ không khiến người khác bớt lo kia."

"Nếu ngươi đã muốn chết."

"Vậy thì chết đi."
Chương 99 Đa tạ lão Thiết đã đưa những kẻ kia tới đồng hành (1)

Nam Lý đình cách huyện An Bình bảy dặm, hay còn có tên là Thất Lý đình.

Thường ngày, ngôi đình cổ kính này là nơi dừng chân của không ít những người đi chợ qua, bộ dạng bọn họ hối hả, hoặc là kéo theo gia đình, hoặc là những sạp hàng nhỏ ở phía bên ngoài thôn, làm cho ngôi đình cổ lụp xụp này chẳng còn bộ dạng thanh tịnh nữa.

Nhưng, hôm nay Nam Lý đình lại tĩnh lặng khác thường, yên lặng không tiếng động, cho đến khi những giọt nước mưa kéo đến rơi xuống mái ngói đen trên đỉnh tựa như đang hòa một khúc nhạc, sâm rền vang như tiềng chuông lớn, những bụi cây bị gió quật như sóng đào.

Mây đen kéo đến trước cơn bão, như nhuộm mực cả sắc trời, xám nhạt, nặng nề, những tầm mây xoay chuyển, giống như một lão già không thể nào thằng lưng, không ngừng ép xuống, đem đến cho thế gian cảm giác khó chịu.

Xuyên qua con đường đi thằng vào Nam Lý Đình.

Phía xa xa trên con đường, cso âm thanh của trúc trượng gõ nhẹ nhàng, tiết tấu vang lên, không gấp gáp nhưng cũng chẳng thong thả.

Giống như muốn khiến cho tim người ta bất giác đập loạn.

Bùn đất trên mặt đường bị nước mưa hùng hồn xới tung lên.

Củng với âm thanh của kiếm nhàn nhạt vang lên, là tiếng của giọt nước mưa từ mũi kiếm tí tách nhỏ xuống.

Đêm trước trận mưa nặng nề này.

Một lão già tiều tụy đi tới bên cạnh Nam Lý Đình, đến đây, dừng chân bất động.

Quanh người lão, hờ hững mang theo thanh đồng kiếm, lưỡi kiếm sắc bén, như là muốn chém cả thiên địa.

Lão già cười, giương đôi mắt vô hồn kia, nhìn về phía huyện An Bình.

Dưới huyện thành, có một người áo xanh, mang theo thanh kiếm bọc vải, bước từng bước.

Mây đen như muốn đè sập thành, nhưng bóng người áo xanh bước đi, khiến cho mây đen đều tan biến.

"Trần Thiên Huyền."

Lão già tiều tụy nói một câu, sau đó, liền lặng lẽ ngồi xuống nghỉ chân, bốn thanh kiếm vẫn cứ lơ lửng trôi.

Trần quản gia bước ra khỏi huyện An Bình, liền thấy được lão già trong Nam Lý Đình kia.

Trong lòng không khỏi thở dài, thế mà đã ba mươi năm rồi.

Viên Thành Cương năm ấy tràn đầy nhuệ khí, cười nói chỉ bằng một phát thương liền giết chết 天上仙, thế mà cũng trở thành một lão già nhăn nheo, chẳng còn chút nhuệ khí, tuổi già càng thêm tiều tụy.

Xiết chặt cổ kiếm trên lưng, Trần quản gia giữ vững tốc độ, chậm rãi tiến về phía trước.

...

Lấy Nam Lý Đình làm trung tâm, phạm vi năm dặm xung quanh.

Có rất nhiều bóng người đang chờ đợi.

Văn Thiên Hành ngồi trên chiếc ghế thái sư do tiểu đồng chuẩn bị, híp mắt, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

"n oán giang hồ, cuối cùng cũng có ngày kết thúc."

"Nhưng ân oán giang hồ cũng là một trong những chuyện đẹp nhất trên thế gian này."

"Trận chiến này, có lẽ cũng có thể chấm dứt những sóng gió ở huyện An Bình."

Ông lão vuốt râu, hạc bào trên người phất phơ trong gió, mây đen giăng kín, mưa to như trút nước.

Hai vị tiểu đồng lặng lẽ đứng, không nói câu nào, chỉ còn lại ông lão lẩm bẩm làu bàu.

...

Lạc Phong cùng Tử Vi và Phương Chính, đứng lặng trên sườn núi, nhìn chằm chằm Nam Lý Đình kia, khi thấy hai bóng người dần dần tụ lại, con ngươi không khỏi run lên.

Đây là một trận chiến kinh thiên động địa.

"Nhất phẩm với điệt cảnh (1) Nhị phẩm, chăc chắn là cuộc đối đầu đương kim đại hạ tu hành giới cao cấp."

(1)Điệt là rớt, ngã. Ở đây ý nói Trần Thiên Huyền bị rớt tu vi từ Nhất phẩm xuống thành Nhị phẩm nên người ta gọi ông là điệt cảnh Nhị phẩm.

Lạc Phong thở dài nói.

Phương Chính có hơi buồn bực nói: "Đại nhân, Tự Khanh đại nhân nếu biết huyện An Bình đáng sợ như thế, cường giả như mây, tại sao còn phái đại nhân tới? Nhất phẩm cường giả như thế này, chỉ có Tự khanh đại nhân mới có thể chấn nhiếp được."

Lạc Phong bị xem thường, nhưng không hề tức giận.

Liếc Phương Chính một cái, chẳng qua cười lạnh một tiếng.

Nụ cười biểu đạt ý tứ rất rõ.

Ngươi? Biết cái gì.

...

Ở bốn hướng từ đông nam đến tây bắc của An Bình, bốn thi thể của những tu hành giả Nhị phẩm bị Trần quản gia giết chết bằng một nhát kiếm đang nằm lạnh lẽo dưới mặt đất

Có bốn bóng người bước tới, mặt đất như đang co lại dưới chân, cả bốn người đều liếc nhìn qua thi thể, rồi lặng lẽ thu nhặt lại.

Tuy ở các hướng khác nhau nhưng tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Nam Lý Đình, ánh mắt đầy nghiền ngẫm.

...

Mây đen dày đặc như mực hòa vào nước, mang đến cảm giác áp bách như muốn từ chín tầng trời buông xuống.

Dao mổ heo dày đặc xoáy tròn cực nhanh, tiếng xuy xuy vang lên bổ về phía La Hồng, mấy thanh hắc đao nặng nề, lưỡi dao sắc bén lao về phía cửa.

Đồ Tam Đa rít lên một tiếng, dao mổ heo trong tay đảo qua một đường cong.

Trên dao mổ heo có một lớp huyết quang nồng đậm bao phủ, đây là một con dao đã từng giết qua vô số người, là con dao đã tàn sát rất nhiền thôn làng...

Làn gió tanh phả vào mặt, khiến cho tóc mai của La Hồng dựng hết lên.

Đồ Tam Đa vừa điên cuồng vừa vô cùng phẫn nỗ, mang theo ý muốn báo thù.

Huyết Linh Cơ chết rồi, chết trong tay la Hồng.

Thông qua Hắc Thiết Tà Lệnh Đồ Tam Đa mới biết Huyết Linh Cơ, mặc dù gã biết nữ nhân này rất hung tàn, nhưng vẫn sinh ra ý nghĩ khác với ả ta.

Lúc xác nhận Huyết Linh Cơ đã chết trong tay La Hồng, gã liền thề, nhất định phải từng đao từng đao tùng xẻo La hồng, tế vong hồn Huyết Linh Cơ đã chết!

Lời nói của La Hồng quả thực rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ hắn... quả thực có tư cách để kiêu ngạo.

Đồ Tam Đa bừng bừng sát khí, Tà tu Bát phẩm đỉnh phong, không kém gì Hồ Chỉ Thủy lúc trước.

Nhưng La Hồng hôm nay, cũng không phải là một tiểu tử ngây thơ mới vào nghề.

Thanh kiếm thép hắn đang cầm bỗng nhiên ra khỏi vỏ.

La Hồng vung kiếm về phía trước, thân kiếm va chạm với dao mổ heo, vang lên một tiếng ma sát chói tai, khiến cho người ta rợn tóc gáy.

Nhưng, tất cả dao mổ heo đều bị kiếm khí đánh cho bay biến.
Chương 100 Đa tạ lão Thiết đã đưa những kẻ kia tới đồng hành (2)

Đồ Tam Đa hội tụ sức lực toàn thân, liều mạng chém tới.

Thế dao rơi xuống.

Như phá núi.

Tựa như mở sông!

Một con dao mổ heo có thể chém ra uy lực như thế, cũng đủ làm người ta kinh hãi.

Thế nhưng, sắc mặt La Hồng chỉ nghiêm lại, kiếm trong tay từ dưới vẩy lên, cứng đối cứng với con dao mổ heo kia.

Đinh!

Một tiếng vang giòn.

Bạch y của La Hồng tung bay, bị đánh bật ra.

Thanh kiếm thép mới đổi đã bị chặt gãy, chỉ còn lại nửa đoạn kiếm gẫy.

Mà một đao của Đồ Tam Đa , tiếp tục chém xuống, mặt đất cũng bị chém nứt ra.

La Hồng nhìn một đoạn kiếm gãy, không nói thành lời, xem ra, hắn phải tìm một thanh kiếm tốt, mỗi lần đánh nhau lại bị gãy kiếm cũng là một việc hết sức ngại ngùng.

Đồ Tam Đa cười gằn.

"Hay cho một Lạc Hồng công tử kiêu ngạo, thời gian hôm nay hơi gấp.... Ngươi nên đi sớm đi!"

Đồ Tam Đa chợt rút con dao mổ heo từ trong đất ra.

Mặt đất đều bị một đao này của hắn xới lên, như một tấm thảm phủ tới chỗ La Hồng.

Đồ Tam Đa rất cảnh giác, cái chết của Huyết linh Cơ và Hồ Chỉ thủy, khiến cho gã càng cẩn thận hơn, La Hồng công tử này có thể giết hai người, có lẽ tu vi không cao, nhưng thủ đoạn nhất định quỷ dị.

Vì thế, gã cố ý mời những Tà tu từ huyện thành khác tới, thậm chí có cả Tà tu của phủ Giang Lăng.

Vì để chắc chắn có thể giữ chặt La Hồng công tử!

"Tà Nhất, Tà Nhị."

"Đi ra tiếp khách."

Đột nhiên.

Chỉ nghe thấy một âm thanh lờ mờ.

Đồ Tam Đa ngẩn ra, liền phát hiện mặt đất bỗng nhiên bị nứt toác.

Quả đấm to của một thứ đen thui như mực, từ mặt đất chồi ra, khiến bùn lầy tứ tán, đao mổ heo va chạm với quả đấm, lực phản kích khiến cho Đồ Tam Đa cảm thấy xương cốt đều bị chấn thương.

"Võ tu Thất phẩm Bạo Huyết cảnh?!"

Trong lòng Đồ Tam Đa không khỏi trầm xuống.

lập tức rút lui, kéo giãn khoảng cách.

Nhưng, gã hoảng sợ phát hiện, phía sau lưng cũng có một cái bóng đen to lớn ngáng đường.

Một quyền xuất ra, Đồ Tam Đa bị đánh đến phun máu, ngã mạnh xuống đất.

"Đây... đây là cái gì?!"

Nhìn tà ảnh của Tà Nhất và Tà Nhị, trong đôi mắt Đồ Tam Đa lóe lên sự kinh ngạc.

Đây là thủ đoạn gì?

La Hồng này... Rốt cuộc là ai?

Tà Nhất và Tà Nhị đè cơ thể của Đồ Tam Đa xuống, Đồ Tam Đa giùng giằng, nhưng chẳng thể nào trốn thoát.

Trong đôi mắt càng lúc càng hiện rõ vẻ sợ hãi.

Muốn làm gì?

Tại sao không giết ta luôn đi?

Chẳng lẽ tên La Hồng công tử này còn muốn làm nhục mình?

Bạch y của La Hồng tung bay, cầm kiếm gẫy, từng bước từng bước đi tới, nhìn Đồ Tam Đa bị chế phục chỉ trong chớp mắt, không quá ngạc nhiên.

Tà Nhất, Tà Nhị chính là hai Võ tu Thất phẩm, lại sử dụng phương thức nửa đánh lén, nếu không trấn áp được một tên Tà tu Bát phẩm thì cũng quá kém cỏi rồi.

"Ngươi..."

Đồ Tam Đa mặt mũi dữ tợn định kêu gì đó.

Nhưng, La Hồng cười một tiếng, nâng ngón tay lên, để ở môi.

"Suỵt..."

"Đừng kêu...

Lời nói buông xuống, bạch y tung bay, bàn tay đè lên trán của Đồ Tam Đa, trong đan điềm, sát châu run rẩy, lực hút nhanh chóng bành trướng, điên cuồng hút tà sát khí trong thể nội Đồ Tam Đa vào đan điền.

Thân thể Đồ Tam Đa run đẩy, cảm thấy tà sát khí của mình không ngừng bị hấp thu, trong đôi mắt càng lúc càng sợ hãi.

Đợi đến khi tà sát khí của Đồ Tam Đa trống rỗng.

La Hồng buông lỏng tay đang đè trán gã ra, liếm liếm môi, cười một tiếng: "Đa tạ lão Thiết đã đưa những người đồng hành kia tới đây..."

Sau đó, hắn đứng dậy, bạch y lướt qua, xoay người bước ra ngoài cửa hàng thịt lợn, không quay đầu lại.

Trên đất tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy từ từ hiện ra...

"Hồ Chỉ Thủy..." Đồ Tam Đa trợn mắt, cả người lạnh toát.

"Kiệt kiệt kiệt..."

Hồ Chỉ Thủy cười một cái đáng sợ.

Quải trượng gõ đất.

Phốc xuy!

Mặt đất lập tức sinh ra vô số gai đen, đâm thân thể Đồ Tam Đa thành trăm ngàn lỗ....

Nam Lý Đình cạnh con đường mòn.

Cỏ xanh um tùm.

Mây đen dày đặc kéo đến, một trận gió thét gào mãnh liệt, thổi qua vạt áo xanh của người đi trên quan đạo, tay áo tung bay.

Trần quản gia bước đi chậm rãi từng bước một, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Trên người ông không có khí thế sắc bén của một vị kiếm khách nên có, thậm chí còn dịu dàng nhu hoà như một khối ngọc sắc sảo đã mài dũa đi góc nhọn.

Trần quản gia rất nhanh đã bước vào trong đình, bình tĩnh nhìn ông lão tiều tụy kia.

Năm đó hai người phóng khoáng biết bao, bây giờ một người thân hình đã hao gầy, một người tóc đã điểm bạc hơn phân nửa mái đầu, đều thiếu đi phần khí thế hào hùng ngửa mặt lên trời cười dài của năm đó.

Tất cả người vây xem trận đấu đều nín thở.

Trần Thiên Huyền, điệt cảnh Nhị phẩm, đệ nhất Địa bảng trên chiến bảng của Đại Hạ, một trong mười vị kiếm đạo tông sư của Đại Hạ, địa vị cực kỳ cao.

Mặc dù Thương Vương Viên Thành Cương không có tiếng tăm như Trần Thiên Huyền nhưng cũng là Nhất phẩm cảnh, cũng có thể đứng trên cao cười nhạo phần lớn tu sĩ trên đời.

Đây là một trận long tranh hổ đấu, làm tất cả mọi người đều chờ mong.

Được xem trận đấu của tu sĩ cấp cao tuyệt đối có rất nhiều ích lợi.

Trong truyền thuyết, Lý Tiên Nguyên – Người đứng đầu Thiên bảng của chiến bảng Đại Sở, lúc còn trẻ, đã từng đi quan chiến các trận đấu của các tu sĩ cấp cao, dù là bị chấn thương khí cơ cũng không tiếc, sau khi xem xong còn có thể rút ra kinh nghiệm và kỹ pháp bên trong trận chiến, tập hợp thành kinh nghiệm vạn gia, sau khi nhất niệm nhập đạo, đứng đầu Thiên bảng, một tay bao trùm khắp giang hồ Đại Sở hơn mười năm.

Đạo tu hành, vốn vô cùng huyền bí, thật ra phải xem ở thiên phú, có người yêu nghiệt đến nỗi một khi đã hiểu đạo thì một bước thăng lên làm Lục Địa Tiên.

Người có thiên phú kém cỏi thì tốn cả vài chục năm cũng không bò lên nổi Nhất phẩm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom