• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 101-103

Chương 101 Một người thành quân, ta cũng biết (1)

Bên trong Nam Lý Đình.

Hai người không trực tiếp lao đầu vào chiến đấu kịch liệt giống củi khô gặp lửa bốc như trong tưởng tượng của mọi người.

Chỉ thấy bọn họ nở nụ cười trên mặt, giống như bạn bè đã nhiều năm không gặp lại nhau, cùng ngồi xuống trong Nam Lý Đình trò chuyện.

Bên trên chóp đình, mây đen vần vũ.

Bầu không khí lộ ra vài phần quỷ dị.

Ông lão tiều tụy gầy yếu không chịu nổi, ôm cây gậy trúc, mặt tựa lên thân trúc, núp ở một góc Nam Lý Đình, đôi mắt bị mù không có chút ánh sáng nào, ngoẹo đầu, cười nói: “Thật ra ta đã sớm biết ngươi ở huyện An Bình, nhưng nếu như ngươi không động thủ thì ta cũng sẽ không đến tìm ngươi.”

“n oán giữa hai chúng ta cần một dấu chấm hết.”

Viên Thành Cương nói.

Trần quản gia mặc một thân áo xanh, nhìn Viên Thành Cương: “Từ sớm ngươi đã có thể lên được vị trí thứ mười của Thiên bảng, vì sao lại không vào? Cứ nhất quyết phải thắng ta mới được sao?”

“Không có Trần Thiên Huyền thì hạng mười Thiên bảng còn gì thú vị nữa, nếu như ta không thể thắng ngươi thì vào hạng mười cũng uổng công.”

Viên Thành Cương chầm chậm lấy xuống hộp gỗ màu vàng to lớn ở trên lưng, nói.

Mở hộp gỗ ra, bên trong là hai thanh ngân thương nằm yên lặng, trên ngân thương khắc hai đường vân đặc biệt, giống như thủy ngân chảy xuôi ở trên đó tạo thành đồ án.

“Năm tháng mài mòn dung nhan của ngươi nhưng không làm mất đi lòng háo thắng của ngươi.”

Sau khi Trần quản gia nói câu đó xong cũng lấy cổ kiếm Địa Giao trên lưng mình xuống, chầm chậm mở lớp vải trắng.

“Cũng không phải là lòng hiếu thắng, chỉ là Viên Thành Cương ta đây không muốn thắng mà không chiến, nếu không ngồi lên hạng mười cũng là danh không chính ngôn không thuận.”

Keng!

Hai đoạn ngân thương hợp lại với nhau tạo thành một cây trường thương.

Ông lão buông gậy trúc xuống, cầm thương lên.

Thương trong tay như hoá thành cây gậy trúc mấy chục năm nay đã chỉ đường cho ông ta, thay thế đôi mẳt cho ông ta.

Đôi mắt mù có hơi đục ngầu của Viên Thành Cương nhìn chằm chằm Trần Thiên Huyền, từ từ nói: “Thật ra ngươi có thể không cần tiếp chiến… Dù sao, một trận chiến của hai ta dù là thắng hay bại thì cũng không có chỗ nào tốt với ngươi.”

Viên Thành Cương nghiêng đầu nói.

Trần quản gia rút hết tấm vải trắng bọc cổ kiếm Địa Giao ra, cười cười.

“Không, phải chiến.”

“Phải, lập uy.”

Vừa nói dứt lời, bầu không khí bên trong đình đột nhiên thay đổi, vốn dĩ từ tốn chậm rãi như giữa những người bạn, trong chốc lát lại biến thành chạm trán mãnh liệt như núi băng đất nẻ.

Ông lão Viên Thành Cương nở nụ cười, trong tay chỉ cầm ngân thương, mũi thương chĩa xuống đất.

“Chiến.”

Trong miệng nhả ra một chữ, giống như hơi thở của đại long.

Ở giữa mặt đất có từng đạo ánh chớp màu bạc của cây thương, như thác nước ngược dòng chảy ngược lên trời.

Trần quản gia đứng ở trong đình, sống lưng thẳng tắp.

Cổ kiếm Địa Giao trong tay run rẩy, có vô số kiếm khí cũng phá vỡ mặt đất bắn ra như măng mọc sau mưa.

Bóng thương và ánh kiếm như hai ngọn sóng lớn va chạm vào nhau.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn.

Bầu trời trên mái Nam Lý Đình gió mưa mịt mù, mây đen gào thét.

Mưa to đã nhịn lại hồi lâu đổ xuống như trút nước, rơi trên đỉnh đầu của mọi người.

Trận chiến bắt đầu.

......

Khu ổ chuột ở đường Địa Thử.

Đường phố dơ bẩn toả ra mùi hôi thối, từng cỗ hành thi quơ quào chạy loạn, bọn nó phát ra tiếng gào thét trầm thấp như thú hoang vô tri.

Trên nóc nhà, tăng nhân rách rưới lại tùy ý cười to, nhìn đường phố hoang tàn nát vụn bên dưới và đoàn hành thi đen nghịt như dòng nước cuồn cuộn đổ xuống, lão ta bộc lộ vẻ hưng phấn.

Tất nhiên lão ta cũng thấy hơi đáng tiếc, không thể ra ngoài huyện An Bình để tận mắt chứng kiến một trận ước chiến kinh thiên động địa.

Mặc dù tăng nhân rách rưới cảm thấy đáng tiếc nhưng những gì lão ta thu hoạch về cũng khiến lão miễn cưỡng chấp nhận được.

“Võ tu Thất phẩm… Xé sống hắn!”

Tăng nhân rách rưới đong đưa chuông bạc, cười to nói.

Triệu Đông Hán rút trường đao ở bên hông ra, bỗng nhiên vung lên, khí huyết bắn ra, chém một con hành thi thành hai mảnh.

Con hành thi này nhục thân cứng rắn có thể so sánh với Võ tu Đồng Bì cảnh, một đao bổ ra thì thân đao có hơi khựng lại.

Nếu như chỉ là một con hành thi thì Triệu Đông Hán cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng mà… Giờ phút này đây trên đường Địa Thử chi chít hàng trăm hàng nghìn con hành thi đang lao tới, cho dù là Võ tu Nhất phẩm có thể lực không bao giờ hao cạn thì cũng không thể địch lại số đông đâu.

Triệu Đông Hán không biết La Hồng đang làm gì trong cửa hàng thịt heo nữa.

Nhưng hắn ta cũng không bỏ chạy một mình, cũng không hề lùi bước.

Giống hệt một toà núi cao đồ sộ, đứng chặn trước cửa hàng thịt heo, khí huyết bám vào thân đao, hắn ta không ngừng vung đao chém xuống.

Phập phập, phập phập…

Trước người hắn ta, từng con hành thi bay đến đều bị hắn ta chém bay ra, máu đen tung toé trong nháy mắt rưới lên người hắn ta.

Hôi thối nồng nặc, nhưng Triệu Đông Hán vẫn thờ ơ, đứng lù lù bất động.

Rất có khí khái rằng một người đã đủ canh giữ biên ải, vạn người cũng không thể mở đường.

Bầu trời rất u ám, cơn mưa to vẫn chưa đổ xuống.

Khiến cho mùi máu tươi trong không khí trở nên chua lòm thối rửa.

Trước cửa hàng thịt heo ngày càng có nhiều thi thể, giống như hai toà núi nhỏ, nhưng vẫn còn những con hành thi không biết ngại ngần bay nhào tới.

Sa Di mặc áo bào rách rưới đứng trên nóc nhà, híp mắt cười một tiếng.

“Trái lại là một tên hộ vệ hết sức trung thành, nhưng mà sức người rồi cũng có lúc cạn, võ phu thô bỉ thì cuối cùng cũng đến lúc cạn kiệt sức mạnh… Để ta xem ngươi có thể cản được bao nhiêu con hành thi.”

“Nghị lực không tồi, sau khi chết trái lại có thể luyện thành một con đồng thi khá tốt.”

“Tà thuật của ta, một người thành quân! Võ tu Lục phẩm gặp phải đều rất sợ hãi, Võ tu Thất phẩm thì có thể cản được bao lâu?”

“Ngươi trông đợi Trần Thiên Huyền tới cứu sao? Giờ phút này sợ là thân lão Trần Thiên Huyền cũng khó giữ được…”
Chương 102 Một người thành quân, ta cũng biết (2)

Sa Di nhếch môi cười lạnh.

Triệu Đông Hán chống đao, trong đôi mắt đều là máu tươi che kín, lời của Sa Di cũng không làm lòng hắn ta dao động.

Công tử đang ở phía sau, hắn ta tất nhiên phải bảo vệ cho công tử.

Không để cho vật bẩn thỉu này bước vào được nửa bước!

Còn lại bảy tên Tà tu đội mũ rộng vành, cũng đang vận dụng năng lực.

Năng lực của bọn họ so với Sa Di thì yếu hơn nhiều nhưng cũng tà đạo giống như vậy.

Khống chế Quỷ Sát bản thân mình nuôi dưỡng, cho bọn chúng nhào ra cắn xé khí huyết trên người Triệu Đông Hán.

Những con Quỷ Sát này giống như giòi bọ trong xương, không ngừng cắn nuốt khí huyết của Triệu Đông Hán, khiến thân thể của Triệu Đông Hán dần dần lạnh lẽo.

Lại còn có một tên Tà tu khống chế Quỷ Sát bay nhào vào cửa hàng thịt heo tìm kiếm La Hồng.

Bỗng nhiên.

Nụ cười trên mặt Sa Di đột ngột cứng đờ nhìn về phía cửa hàng thịt heo.

Lão ta có mấy phần kinh ngạc và hoảng sợ.

Lão ta cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Đồ Tam Đa đã… Tắt.

Chân mày Sa Di nhăn lại.

Bỗng dưng chuông bạc ngừng reo, những con hành thi chạy loạng choạng kia cũng đột nhiên dừng bước, mặt mày ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Bên tai Triệu Đông Hán chỉ còn lại tiếng dốc của bản thân, dồn dập như tiếng hút gió trong ống thông gió, ngay lúc hành thi đứng lại vẫn còn theo quán tính không ngừng vung đao trong tay ra.

Bây giờ trên người hắn ta đã chi chít vết thương do bị hành thi cắn xé, xung quanh người hắn ta có khoảng hơn hai trăm con hành thi bị hắn ta chém.

Sau một hồi hắn ta mới chống đao xuống, quỳ một chân dưới đất, kịch liệt thở dốc.

Trong rặng mây đen, nương theo một tiếng sấm sét ầm ĩ ngày hè.

Cơn mưa rào kiềm nén đã lâu rốt cuộc cũng đổ xuống xối xả.

Rơi xuống đất, bắn lên giọt bùn hoà cùng máu huyết.

Lại thấy bên trong cửa hàng thịt heo kia có một bóng hình trắng sáng, nắm chặt cổ của Quỷ Sát tự mình xông vào kia, theo bước đi, thân thể Quỷ Sát dần dần khô quắt, giống như bị tẩy sạch lại giống như bị hấp thu… Cho đến chết.

“Một người thành quân, vừa khéo….”

“Ta cũng biết.”

Bên trong cửa hàng thịt heo, La Hồng mặc một thân áo trắng nhìn về phía Sa Di, nở một nụ cười dịu dàng như ngọc, giọng nói từ tính, vang vọng giữa tiếng mưa rơi.

Khí Chính Dương lơ lửng quanh người càng toả sáng rực rỡ như dải cầu vồng.

Như một mặt trời rạng rỡ chiếu rọi khắp thế gian.

Mưa to vang dội như thác nước cuồn cuộn đổ xuống.

Giữa đất trời giống như một con rồng lớn đang gầm thét, vang lên khắp nơi, còn có tiếng vọng lại nặng nề khó xua tan.

Khu ổ chuột, đường Địa Thử.

La Hồng đi ra khỏi cửa hàng thịt heo, giọng nói bình thản lại lấn át tiếng mưa to ồn ã giữa đất trời, làm Sa Di ăn mặc rách rưới đứng trên nóc nhà bật thốt tiếng cười cuồng loạn.

"Một người thành quân? Ngươi nói ngươi có thể biến một người thành đoàn quân ư?"

"Bần tăng luyện thuật pháp này đã phải moi móc bảy tám khu nghĩa địa, bới lên biết bao mộ phần, mở nắp bao cái quan tài! Một tên công tử gia chính khí tỏa sáng như ngươi thế này, một tên Kiếm tu luyện kiếm khí thì dựa vào cái gì nói ngươi cũng có thể chứ? Ngươi là đại tiên sư trên cung Côn Luân có thể rải đậu thành binh đoàn sao?!"

Sa Di đứng trên nóc nhà mỉa mai cười lớn.

Vô cùng trào phúng lời nói của La Hồng.

Có thể một mình điều khiển một ngàn tám trăm bảy mươi hai bộ hành thi thay thế cho quân đội cả ngàn người đó chính là chuyện lão ta hãnh diện nhất.

Nhưng mà tên công tử không biết trời cao đất rộng đứng trước mắt này thế mà lại dám thách đấu với lão ta trên phương diện lão ta đắc ý nhất.

"Ngươi là một tên Kiếm tu, dựa vào cái gì?!"

Vẻ mặt La Hồng vẫn bình thường, dù là bị Sa Di nhục mạ nhưng cũng không thay đổi gì nhiều.

Hắn đi từng bước ra ngoài, đến bên cạnh Triệu Đông Hán đã thấm đẫm nước mưa.

Triệu Đông Hán có hơi mất sức, khí huyết vận chuyển tiêu hao quá độ, hắn ta mệt mỏi muốn ngủ một giấc.

"Công tử…"

Triệu Đông Hán ngẩng đầu, nước mắt che mờ tầm mắt hắn ta, nhìn một thân áo trắng kia bước đi trong cơn mưa to xối xả, Triệu Đông Hán cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

La Hồng cười cười không nói gì thêm.

Hắn vỗ vỗ bả vai của Triệu Đông Hán.

Sau đó nhận lấy trường đao dù đã chém chặt rất nhiều hành thi nhưng vẫn sắc bén như cũ kia.

La Hồng cảm thấy cây đao này dùng cực kỳ tốt.

Đây là đao của Triệu Đông Hán, bây giờ La Hồng sẽ tạm thời trưng dụng.

Mũi đao chống xuống mặt đất, La Hồng chống đao, bị nước mưa to xối ướt đẫm.

Sợi tóc dính trên gương mặt, trên trán, nước mưa gột rửa da thịt của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm Sa Di, hơi hất cằm lên.

“Ngươi nói lần này tự thân Trần Thiên Huyền cũng khó đảm bảo, là có chuyện gì xảy ra?”

La Hồng hỏi.

Trên nóc nhà, Sa Di gạt nước mưa xuống, nhếch miệng cười cười hả hê.

“Ngươi không biết sao?”

Sau đó nụ cười nơi khóe miệng ngày càng sâu hơn, càng lúc càng lớn: “Vậy thì càng không thể nói cho ngươi biết.”

Sa Di nói xong, tự mình cười ha hả như điên như dại.

La Hồng nhếch miệng.

Đinh linh.

Nụ cười trong mắt Sa Di chợt tắt ngúm, bỗng nhiên đong đưa chuông bạc trong tay, ngay lập tức, tiếng chuông vang lanh lanh nổ tung bên trong màn mưa.

Những con hành thi bị mưa xối ướt đẫm kia chợt cứng đờ, chớp mắt như biến thành sói đói trong đêm, con mắt xanh lè sáng lên, nhìn chằm chằm La Hồng, đạp nước bùn bắn lên tung tóe, bổ nhào bay đến.

Sát ý, chớp mắt làm nước mưa đầy trời đan dệt vào nhau, hóa thành mạng nhện bay về phía La Hồng.

Mà những Quỷ Sát bị khống chế kia cũng bắt đầu chịu sự khống chế của những kẻ Tà tu khác, bổ nhào về phía La Hồng.

La Hồng nhăn mày lại, ý trong lời nói của Sa Di, lẽ nào... Trần quản gia đang gặp nguy hiểm.

Không phải chứ, bằng thực lực của Trần quản gia, bên trong huyện An Bình có ai có thể làm cho ông gặp nguy hiểm chứ?

Nhưng mà giờ phút này cũng không phải là lúc để suy nghĩ mấy chuyện đó.

Đối mặt với những con hành thi bổ nhào tới kia, La Hồng cũng không dám quá sơ suất.
Chương 103 Vậy ta càng điên cuồng hơn ngươi

Kiếm khí trong kinh mạch vận chuyển, giữa mưa rào nổ tung, kiếm khí liên tục chất chồng thành mười đạo.

Lấy đao chất chồng thành kiếm khí.

Xì xì!

Con hành thi dẫn đầu bổ nhào tới bị chém làm hai nửa, nhưng mà kiếm khí vẫn chưa biến mất, một đường chém xuống.

Hai con, ba con, năm con... Mười con...

Một chiêu kiếm chém hết mười con hành thi.

Cho dù là Sa Di đứng trên nóc nhà cũng không khỏi co rút con ngươi.

"Kiếm khí của kẻ này, thật sự bá đạo!"

Sa Di thở hắt ra một hơi.

Nhưng mà chuông bạc trên tay ngày càng đong đưa mạnh hơn, thế nhưng, kiếm khí như vậy... Ngươi có thể chém ra được mấy đao!

La Hồng không tiếp tục rót kiếm khí vào bên trong trường đao nữa, bởi vì hắn hiểu rõ nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì sớm muộn gì kiếm khí của hắn cũng sẽ tiêu hao hết.

Ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bầu trời tối om không ngừng đổ cơn mưa.

Rốt cuộc Trần quản gia đã xảy ra chuyện gì?

La phủ sẽ có chuyện gì sao?

Không biết vì sao trong lòng La Hồng có chút lo lắng.

Tiếng rống giận dữ của hành thi nổ ầm vang.

Tiếng rít gào của Quỷ Sát mang theo âm khí dày đặc đáng sợ, áp sát vào người La Hồng.

Đột nhiên La Hồng đứng thẳng người, nhìn Quỷ Sát đang đánh tới trước mắt này, đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy mặt Quỷ Sát.

Sát châu trong đan điền cuồn cuộn chuyển động, Quỷ Sát này dường như trong chớp mắt... Đã bị tan biến như băng tuyết.

Bên ngoài.

Mưa rào rơi xối xả ập lên chiếc nón rộng vành.

Mà những gã tà tu đội nón rộng vành trên đầu kia, nhìn chằm chằm Quỷ Sát trong chớp mắt bị đánh tan, hít sâu vào một hơi.

"Khí Chính Dương thật mạnh mẽ... Không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, một thân chính khí, quỷ thần khó xâm!"

"Khí Chính Dương của hắn quá mạnh mẽ, giống như mặt trời chói lọi chiếu khắp nơi, thu hồi Quỷ Sát lại đi, nếu không sẽ bị chính khí gột sạch hết tất cả."

Trong lòng từng gã Tà tu đưa ra quyết định.

Mà ở trước cửa hàng thịt heo.

Sau khi La Hồng hấp thu khí Tà Sát của mấy con Quỷ Sát xong thì rõ ràng cảm nhận được Sát Châu lại lớn hơn một vòng.

Đáng tiếc mấy gã Tà tu kia đã thu hồi lại Quỷ Sát rồi, nếu không... Những Quỷ Sát này, tới bao nhiêu hắn sẽ ăn hết bao nhiêu!

Ầm!

Hành thi bay nhào tới.

La Hồng không tiếp tục chống đao nữa, bàn tay nắm chặt chuôi đao dựng thẳng trước người, giây phút khi ngón tay thon dài chạm vào chuôi đao buộc vải, áo trắng trên người bị mưa dội thấm đẫm dính sát vào thân thể đột nhiên bị chấn động, vô số giọt mưa bị bắn nát thành sương mù mông lung.

Vẻ mặt của La Hồng lạnh lùng, bước chầm chậm bên trong cơn mưa rào.

Vừa bước ra một bước, vừa giơ trường đao trong tay lên, đánh nát từng hạt mưa một.

Thoải mái khua đao bước đi, thân đao vuốt nhẹ qua hạt mưa, phát ra tiếng ong ong, giống như như một cái roi thép gào thét chuyển động, bọc lấy hạt mưa, đập gió lạnh quất ra tiếng phù phù.

Xung quanh trường đao bọc đầy kiếm khí, khuỷu tay phải đè xuống một chút, một con hành thi nữa bị đánh nát, đao và chân, mấy con hành thi bị đánh bay, giống như cái máy xay gió chuyển động trong màn mưa, cuối cùng mạnh mẽ đập xuống đất, nước bùn bắn lên hai thước.

La Hồng lấy đao làm roi, không ngừng quất ra, mỗi lần quất ra mang theo kiếm khí bá đạo, vì thế nên sức mạnh lực nặng.

Thế nhưng mỗi một con hành thi bị đao đánh bay thì đều sẽ quét xung quanh ra một mảng trống không, làm cho La Hồng không đến nỗi bị hành thi bao vây ngay lập tức.

Lấy kiếm khí điều khiển đao, đúng lúc này, tinh thần của La Hồng cực kỳ chăm chú, bởi hắn biết mình thiếu kỹ xảo thực chiến, vừa hay có thể thông qua cuộc chiến lần này với hành thi, rèn luyện bản thân.

Rốt cuộc La Hồng cũng cảm nhận được sự mệt nhọc, cho dù là Võ tu Thất phẩm như Triệu Đông Hán thì chém hết hai trăm con hành thi còn mệt thành đống bùn nhão, chứ huống chi là La Hồng.

Rất nhanh, La Hồng bắt đầu thở dốc, trong động tác xuất hiện lỗ thủng, một đống hành thi bổ nhào lên.

Vây chặt hắn không còn một giọt nước lọt qua.

Bên trên nóc nhà.

Sa Di thấy La Hồng lấy hành thi của lão ta để luyện kiếm, vốn dĩ rất tức giận, nhưng thấy cảnh này thì trong lòng lại thấy vui vẻ.

"Ngay cả Võ tu khí huyết tràn trề gặp phải vây đánh từ đại quân hành thi của bần tăng còn khó mà kéo dài được, ngươi chỉ là một Kiếm tu Bát phẩm, dám hung hăng như vậy... Điếc không sợ súng."

"Các con yêu, phân thây hắn cho ta đi!"

Tia ác độc trong con ngươi của Sa Di cực mạnh.

Ở trên nóc nhà, chân trái chân phải thi nhau nhảy lên, một bên lung lay chuông bạc.

Chuông bạc vừa phát ra tiếng, tách mở màn mưa chấn động thành từng đoàn phấn mưa như sương.

"Như vậy?"

"Cúng xứng một người thành quân? Nực cười, quá nực cười!"

Sa Di cười to.

Bất chợt.

Những hành thi xếp hàng như La Hán, ngăn chặn La Hồng chợt chấn động, đầu tiên là nước mưa nổ tung, sau đó, chính là... Từng con hành thi bị sức mạnh xốc lên.

Một luồng kiếm khí nở rộ như hoa, theo động tác khua đao bắn ra toàn bộ.

La Hồng cong lưng, loạng choà loạng choạng, áo trắng trên người đẫm máu, trên mặt không biết từ khi nào đã đeo nửa tấm mặt nạ tươi cười, tóc đen biến thành tóc bạc, một tay cầm đao, nước mưa hội tụ theo đường nét mặt nạ và cằm chảy xuống thành hàng.

Sa Di híp mắt, không nói gì, chuông bạc lại đong đưa, sát ý như bay đổ ập xuống.

Giữa đường Địa Thử, từng hàng hành thi, lại nhiều thêm, giống như cá diếc vượt sông, khí Tà Sát nồng nặc hòa vào nước mưa đập xuống mặt đất, bốc lên âm khí dày đặc, làm cho cả con đường Địa Thử như hóa thành con đường xuống suối vàng.

Hửm?!

Sa Di đứng trên nóc nhà nhìn thấy biến hóa của La Hồng thì phút chốc hơi thay đổi sắc mặt, chợt có một cảm giác đè nén không tên kéo tới.

"Ngươi rất điên?"

"Vậy ta còn điên cuồng hơn cả mi."

Tiếng cười của La Hồng nổ tung.

La Hồng đeo nửa bên Mặt Nạ Tà Quân mỉm cười, đứng thẳng người, phóng túng tự do đứng yên trong màn mưa.

Sau nhìn qua con đường đầy hành thi, nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua màn mưa không ngừng ập xuống, nhìn chằm chằm Sa Di đang đong đưa chuông bạc, nhếch miệng...

"Một người thành quân của bản công tử... Muốn xem?"

Sau đó cũng không đợi Sa Di phản ứng lại.

La Hồng duỗi hai tay ra, lấy mưa rơi trong trời đất làm biểu diễn, giống như một cuộc chỉ huy dung hòa âm thanh của trời đất.

Một tay cầm đao, một tay giơ lên.

Theo tiếng cười trầm thấp, mở miệng.

"Đứng dậy!"

Mưa rào trong trời đất dường như cũng vào đúng lúc này, yên tĩnh trở lại.

Hành thi lít nha lít nhít trên đường Địa Thử chợt không nghe theo chỉ dẫn của chuông bạc nữa, thân thể cứng đờ.

Sau đó, bên trong ánh mắt khó tin của Sa Di và mấy gã Tà tu.

Bên trong chiếc bóng của mỗi một con hành thi, đều có một bóng đen nhúc nhích bò lên.

Giống như từng quỷ ảnh lạnh lẽo, đứng lặng lẽ sau lưng hành thi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom