-
Chương 146-148
Chương 146 Ngươi làm nát cánh hoa đào của ta (2)
"La Cuồng! Ta là người dẫn đội tới tham gia chiêu sinh của Tắc Hạ Học Cung, ngươi dám giết ta sao?!"
"Thiên tài Kim Trướng Vương Đình ta dẫn tới đã chết hết rồi. Nếu ta cũng chết thì đại quân đang đóng ở biên giới chắc chắn sẽ bạo động, tun ức cũng sẽ truyền đến thành Thiên An của Đại Hạ! Huyền Ngọc phi mà biết được chuyện này thì nhất mạch của Trấn Bắc Vương ngươi … sẽ xong đời!"
Hoàn Nhan Xa Cổ phun ra một ngụm máu, vò mẻ không sợ sứt nói.
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong rừng hoa đào lại biến đổi, giống như chạm tới điều cấm kỵ nào đó, càng trở nên căng thẳng khôn tả, sát khí nổi lên bốn phía.
Viên người mù đang chống thương đứng đó cũng cảm thấy rùng mình.
Vấn đề này... liên lụy có hơi lớn.
Tuy vậy, Trấn Bắc Vương lại cười.
"Này... nói ngươi béo mà ngươi còn dám thở?" (1)
(1)Ý chỉ người ta đã có ý mỉa mai, cảnh cáo rồi mà còn không biết điểm dừng, còn dám khiêu khích.
"Lấy Huyền Ngọc phi uy hiếp Bản Vương sao? Thiên tài của Kim Trướng Vương Đình các ngươi muốn giết cháu trai của ta, bị cháu ta xử lý, tài nghệ không bằng người, còn dám uy hiếp à?"
"Ngươi, một tên Nhất phẩm dẫn đội, vậy mà còn có mặt mũi ra tay với Thất phẩm, không cần thể diện nữa rồi phải không? Có phải ngươi cảm thấy cổ mình rất cứng không?"
Lời nói của Trấn Bắc Vương càng lúc càng lạnh, sát ý càng ngày càng nồng nặc.
Nhưng sau khi Hoàn Nhan Xa Cổ nghe xong, mắt gã liền sáng lên.
Trấn Bắc Vương, thật sự không dám giết gã!
Nếu ông ta dám, với tính khí của Trấn Bắc Vương, ông đã dùng dao chặt đầu gã rồi, không thể nói nhiều lời nhảm nhí như vậy với gã được.
La Hồng liếc mắt, trong mắt lộ ra sát ý.
Hắn đang cân nhắc có nên sử dụng thủ đoạn, lợi dụng Tà Ảnh ... để giết chết tên này không.
Những thiên tài xung quanh Tắc Hạ Học Cung đã sớm câm như hến.
Sự tình phát triển cho tới bây giờ đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Đây không còn là cấp độ mà họ có thể chạm vào.
Cho dù là Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương là thiên kiêu đứng trên Hoàng Bảng cũng không thể xen vào.
Lúc này, vẻ mặt của những hộ đạo giả trên sườn đồi kia có chút thay đổi, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng.
Trấn Bắc Vương thực sự đích thân xuất hiện ở Tắc Hạ Học Cung.
Để làm gì?
Tất nhiên là để trải đường cho La Hồng rồi...
La Hồng này... Đối với nhà họ La quan trọng như vậy sao?!
Trong rừng hoa đào.
Hoàn Nhan Xa Cổ bình tĩnh nói: "Buông ta ra, để cho ta đi..."
Gã không đề cập tới chuyện bắt La Hồng đền mạng, có Trấn Bắc Vương ở đây, La Hồng không chết được, gã cũng không thể ngu xuẩn mà đi uy hiếp Trấn Bắc Vương giết La Hồng được, như thế Trấn Bắc Vương sẽ trở mặt và giết chết gã.
Gã chỉ muốn rời khỏi nơi đây.
Thù, nhớ kỹ, về sau có thể báo!
Trấn Bắc Vương nheo mắt lại, tràn đầy sát ý.
La Hồng cũng nheo mắt lại, vuốt ve ngón tay, định làm chút ám chiêu, thả hổ về rừng cũng không tốt.
Bỗng nhiên.
Có tiếng bước chân rõ ràng vang lên, một bóng áo xanh chậm rãi từ trên con đường đá đi đến, áo xanh bồng bềnh, xung quanh mùi hoa đào bay tán loạn.
Rừng hoa đào trơ trụi cũng là lúc người này xuất hiện, tựa như gió xuân phất qua, nở đầy từng đóa hoa đào.
Lý Tu Viễn chắp tay, nở nụ cười ấm áp, nhanh nhẹn lại đây.
Y khẽ vuốt cằm về phía Trấn Bắc Vương, lại liếc sang La Hồn, khẽ nở nụ cười.
Sau đó, y đến trước mặt Hoàn Nhan Xa Cổ, người đang quỳ rạp trên mặt đất nhưng vẫn hết sức ương nghạnh.
Từ từ ngồi xổm xuống.
Từ dưới đầu gối của Hoàn Nhan Xa Cổ, y nhặt ra một cánh hoa đào bị dập nát.
"Ngươi bắn mũi tên ấy về phía ta, ta có thể dễ dàng cho qua ..."
"Nhưng ngươi làm nát hoa đào của ta."
"Vương gia không thể giết, ta giết."
Lý Tu Viễn nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ, nhẹ nhàng thì thầm.
Hoàn Nhan Xa Cổ khẽ giật mình, trong chớp mắt, đôi mắt gã co rụt lại.
Lý Tu Viễn lại đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ với Trấn Bắc Vương, tiện tay lấy cánh hoa đào bị dập nát vỗ lên đầu của Hoàn Nhan Xa Cổ.
Phốc phốc!
Hoa đào giống như một thanh kiếm, lập tức tràn ngập đầu Hoàn Nhan Xa Cổ.
Một mảnh hoa đào mềm mại nát vụn, ai ngờ có thể vô cùng sắc bén như mảnh kiếm, phá vỡ đỉnh đầu, xoắn nát trí óc, khiến cho một vị cao thủ Nhất phẩm lập tức mất mạng!
Loại thủ đoạn này so với hái lá, phi hoa còn khiến cho người ta sợ hãi hơn nhiều.
Áo xanh của Lý Tu Viễn tung bay, trên khuôn mặt mang theo nụ cười.
Hoàn Nhan Xa Cổ trợn to hai mắt, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin được, mà sự không thể tin được này hoàn toàn đóng băng, trở thành dấu vết cuối cùng của gã để lại trên thế gian này.
Đùng.
Cơ thể vô lực của Hoàn Nhan Xa Cổ ngã nhào xuống đất, không chảy máu, nhưng sức sống của gã đã bị cắt đứt, gã chết rồi.
Có gió nổi lên ở giữa rừng đào.
Áo xanh của Lý Tu Viễn bị thổi tung, bay không ngừng, y ở giữa hoa đào, cười tươi như hoa.
Trấn Bắc Vương trầm ngâm nhìn Lý Tu Viễn.
Ông dường như đang tự hỏi tại sao vị Lý Trạng nguyên này lại ra tay giúp đỡ La gia.
Những gì Hoàn Nhan Xa Cổ nói trước khi chết quả thực có mấy phần đạo lý. Mặc dù danh sách xếp hạng trên Thiên Bảng 60 năm thay đổi một lần, nhưng đối với một vương triều mà nói, một vị cao thủ Nhất phẩm trên Thiên Bảng không phải là người có cũng được mà không có cũng được.
Vì vậy giết một vị cao thủ Nhất phẩm thì cho dù là đệ tử của phu tử cũng sẽ bị phiền phức quấn thân.
Tại sao Lý Tu Viễn lại phải giúp ông?
Trấn Bắc Vương nhất thời không nghĩ ra, chỉ có điều, ông nghĩ mãi không ra nên không thèm nghĩ nữa.
Lúc đầu, Trấn Bắc Vương không có ý định nuốt giận, dù có phải trở mặt thì ông cũng phải đánh chết Hoàn Nhan Xa Cổ, gã dám uy hiếp Trấn Bắc Vương ông, đúng là quá to gan rồi.
Chương 147 Đệ tử của phu tử, ai thích thì cứ đến làm đi (1)
La Hồng lại có vẻ tiếc nuối nhìn thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, không thể tự tay giết chết, tội ác của hắn chắc lại giảm một nửa rồi….
Nhưng mà thế này cũng tốt, dấy lên nguy hiểm để giết một vị Nhất phẩm, La Hồng không chừng lại bị giết ngược lại.
Cao thủ Nhất phẩm, đứng trên đỉnh giang hồ, là tồn tại sâu không lường được.
"Tôn nhi, đừng sợ."
Lão giả quay lại, nhìn La Hồng cười tủm tỉm.
Ông vỗ bả vai của La Hồng, trong nháy mắt có chút cảm khái, chỉ chớp mắt, đứa nhỏ năm đó đã lớn thế này rồi.
Dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nho nhã hiền hòa, giống ông lúc còn trẻ mấy phần.
La Hồng nhìn lão giả, mỉm cười.
Trấn Bắc Vương sao?
Bất kể như thế nào, lần này ông ấy có thể xuất hiện ở đây để ra mặt cho La Hồng hắn, chuyện này, La Hồng nhận.
"Tôn nhi, mau vào Cung điện đi, vào đó rồi cháu sẽ là học sinh của Tắc Hạ Học Cung, đợi tí nữa đến phần thi viết cố gắng trả lời nhiều vào, nếu bái nhập làm đệ tử dưới trướng phu tử, nho sinh trong thiên hạ đều sẽ kính nể cháu bảy phần, con đường tương lai sẽ dễ đi hơn rất nhiều."
Trấn Bắc Vương cười tủm tỉm nói.
La Hồng nghe xong, trong lòng có chút chột dạ, bái nhập làm môn hạ của phu tử ... E rằng sẽ khiến cho sự nghiệp phản diện của hắn càng thêm gian nan hơn rồi?
Dù sao, cái danh hiệu đệ tử của phu tử này này có hơi dọa người, đệ tử phu tử sao có thể đi làm chuyện xấu?!
Trong lúc nhất thời, trong đầu La Hồng tràn đầy muôn vàn suy nghĩ.
Trấn Bắc Vương đương nhiên không để ý tới vẻ mặt kỳ quái của La Hồng, liếc nhìn Lý Tu Viễn đang nhẹ nhàng mà tới, ông gật đầu với y.
Cơ thể y hóa thành một luồng ánh sáng, nhảy ra khỏi Đông Sơn, như thể bước trên mây và lướt đi nhẹ như gió.
Khi Trấn Bắc Vương rời đi, Viên người mù đang cầm cây thương bạc, cũng quay người xuống núi, một vị Nhất phẩm đã chết, đúng là kinh khủng.
La Hồng nhìn Trấn Bắc Vương đến vội mà đi cũng mau kia, hít một hơi thật sâu.
"Không cần nhìn, Trấn Bắc Vương không bị lộ thì cũng thôi, nếu việc ông ta đang ở huyện An Bình bị bại lộ thì trong kinh thành sẽ phát sinh không ít chấn động đâu. Ông ta cần phải về sớm để ổn định tình huống, không thể để bãi nước bùn kia càng khuấy càng đục được."
Lý Tu Viễn cười nói.
La Hồng nhìn Lý Tu Viễn cúi đầu nói: "Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ."
Lý Tu Viễn mỉm cười ôn hoà vỗ bả vai La Hồng, thể hiện sự quan tâm và kỳ vọng của trưởng bối dành cho vãn bối.
Sau đó, y chắp tay sau lưng, đi cùng với La Hồng tới Cung điện.
"Chỉ là đưa lễ gặp mặt sớm cho tiểu sư đệ thôi mà."
Lý Tu Viễn mỉm cười, chỉ có điều, có lời này... y không nói ra.
...
Trước Cung điện.
Rất nhiều nhóm thiên tài và thiên kiêu đứng bên ngoài quan sát cuộc chiến cũng hít sâu một hơi.
Nhìn bóng dáng ngã xuống đất trong rừng hoa đào, khắp người họ dâng lên từng đợt ớn lạnh.
Hoàn Nhan Xa Cổ, đó chính là một vị cao thủ Nhất phẩm, vậy mà hôm nay cứ như thế chết thảm ở nơi đây. Điều quan trọng nhất là... người ra tay giết gã lại là Lý Tu Viễn của Tắc Hạ Học Cung!
"Động thái của Lý Trạng nguyên được coi là để hòa giải xung đột, nếu như Trấn Bắc Vương giết Hoàn Nhan Xa Cổ, điều này sẽ khiến cho thiên hạ rung chuyển."
"Đúng vậy, hiện tại Lý Trạng nguyên giết gã, Kim Trướng Vương Đình muốn ý kiến thì cũng chỉ có thể tìm Tắc Hạ Học Cung, có phu tử ở đó… họ không dám làm ầm lên đâu."
"Giỏi cho một Lý Trạng nguyên, thản nhiên giết Nhất phẩm, mặt cười như hoa đào, loại người này... thật là đáng sợ."
Các thiên tài xem náo nhiệt trước Cung điện đều có lòng riêng, lần này Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh... thật là náo nhiệt.
Một số người trong đám đông định nói điều gì đó quái gở, gây nên mâu thuẫn, nhưng khi nghĩ tới thủ đoạn giết người nhẹ nhàng của Lý Tu Viễn, lời muốn nói đều nuốt về hết.
Mối quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và Tắc Hạ Học Cung có vẻ tốt hơn dự đoán của người đời.
...
La Hồng vẫn đang cân nhắc về những lời nói của Trấn Bắc Vương.
Những gì Trấn Bắc Vương nói đều có lý, nếu La Hồng trở thành đệ tử của phu tử và là tấm gương cho học giả thiên hạ, thì làm sao hắn có thể làm chuyện xấu được?
Trước kia chỉ là một tấm gương công lý ở huyện An Bình, lúc làm chuyện xấu đã bị đám người kia “suy diễn” không ít rồi, nếu trở thành đồ đệ của phu tử vậy thì không phải “suy diễn” đến lật trời luôn hay sao?
"Cho nên ... Ta không thể trở thành đệ tử của phu tử được, chỉ cần làm một học sinh bình thường không có gì nổi bật của Tắc Hạ Học Cung là được rồi. Đệ tử của phu tử, ai thích thì cứ đến làm đi."
La Hồng thầm hạ quyết tâm.
La Hồng không suy nghĩ nữa, hắn không lấy mặt nạ Tà Quân xuống, mặc dù sự việc đã kết thúc.
Tuy nhiên, hắn lại lẻn đến bên thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, một vị Võ giả Nhất phẩm ... Nếu có thể triệu hồi Tà Ảnh thành công thì nhất định kiếm của La Hồng hắn sẽ mạnh hơn.
"Đứng lên!"
La Hồng nhìn chằm chằm vào thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, giơ tay lên, như thể đang ngâm thơ.
Trong Học Cung, rất nhiều thiên tài đang quay đầu chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt có chút kỳ quái.
"Đứng lên? Làm sao người chết có thể đứng lên được?"
"Ngay cả thi thể mà hắn cũng không buông tha nữa sao?"
"La Hồng đã quét sạch những kẻ đến từ Kim Trướng Vương Đình, bây giờ hắn lại đang tỏ lòng thương xót giả tạo."
Nhiều thiên tài hừ lạnh, nhưng đồng thời cũng sợ hãi trước thực lực của La Hồng.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa chết rồi, bị La Hồng giết chết...
Có lẽ lần này, La Hồng sẽ xuất hiện trên Hoàng Bảng cũng nên.
Chương 148 Đệ tử của phu tử, ai thích thì cứ đến làm đi (2)
Chẳng có gì ngoài ý muốn, La Hồng thất bại, cơ thể của Hoàn Nhan Xa Cổ chẳng thèm để ý gì đến hắn, đến một chút động tĩnh cũng không xảy ra, hắn muốn gọi Tà Ảnh của Nhất phẩm, đúng thật là người si nói mộng.
La Hồng tiếc nuối quay về, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thất lạc.
Cởi bỏ mặt nạ, từ tóc bạc trở lại tóc đen, hắn bước vào Cung điện.
Ầm ầm!
Trong chốc lát, bầu trời phía trên núi Đông Sơn tỏa sáng rực rỡ, cánh cổng khổng lồ bắt đầu từ từ đóng lại.
...
Giữa vùng đất bằng phẳng lưng chừng sườn đồi.
Những hộ đạo giả đang có mặt ở đây đều vô cùng nghiêm túc.
Nhiều hộ đạo giả cũng có hơi hoảng hốt, không biết phải làm sao.
"Hoàn Nhan Xa Cổ ... chết rồi."
Toàn quân Kim Trướng Vương Đình đã bị diệt.
Quá thảm rồi.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến họ tỉnh táo hơn, Tắc Hạ Học Cung không phải là nơi để họ tùy ý làm càn.
"Trấn Bắc Vương đã tới, Hoàn Nhan Xa Cổ chết không oan... Thực lực của cao thủ có uy tín lâu năm trên Thiên Bảng của Đại Hạ há có thể khinh thường."
"Chỉ có điều, Hoàn Nhan Xa Cổ lại không phải do chính tay Trấn Bắc Vương giết chết, có chút ngoài ý muốn."
"Tắc Hạ Học Cung nhúng tay vào, nếu không Hoàn Nhan Xa Cổ sẽ chết trong tay Trấn Bắc Vương, Kim Trướng Vương Đình chắc chắn sẽ bạo động, Tắc Bắc sẽ lại xảy ra đại chiến."
Một số hộ đạo giả đã sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau để lan truyền tin tức về Tắc Hạ Học Cung ra bên ngoài.
Trấn Bắc Vuơng du ngoạn Đông Sơn và làm trọng thương một vị cao thủ Nhất phẩm, dẫn tới chấn động thiên hạ.
...
Huyện An Bình.
Ráng chiều khuất dần sau từng rặng mây, sắc trời dần dần mờ tối, sao trời treo lơ lửng.
Màn đêm buông xuống.
Nhưng trong huyện lại hết sức náo nhiệt, tấp nập.
Huyện hha.
Lưu huyện lệnh ngồi trên ghế, tay run rẩy cầm chén trà lên, bên kia Lạc Phong cực kỳ nghiêm nghị, Tử Vi và Phương Chính cũng có chút khó tin.
"Lạc Hồng công tử một người một kiếm giết chết tám đại thiên tài của Vương Đình!"
"Trấn Bắc Vương đang ở huyện An Bình?!"
"Trận chiến Nhất phẩm nổ ra trên đỉnh Đông Sơn, cao thủ Nhất phẩm của Kim Trướng Vương Đình chết thảm ngay tại chỗ."
Ba tin tức này, cái trước so với cái sau càng gây bùng nổ hơn, khiến thế nhân đêm nay mất ngủ.
Ngay cả Lạc Phong, người xuất thân từ Đại Lý Tự cũng trở nên hoảng hốt.
"Lạc Hồng công tử đã có thể giết chết Ngũ phẩm trên Hoàng Bảng rồi sao?"
Ông ta lẩm bẩm, trong lòng tích tụ lời nói không muốn thốt ra.
Mẹ kiếp!
Tình hình gì thế này, làm sao mà thoáng cái...
Lạc Phong ông ta đã đánh không lại La Hồng rồi?!
…
Đêm đã khuya, trăng sáng treo cao, sao sáng lung linh.
Trong huyện An Bình lại đèn đuốc sáng trưng.
Quán trà vẫn khí thế ngất trời như cũ, nhóm khách giang hồ vây quanh chật như nêm cối, tiếng vỗ tay không ngớt không ngừng truyền ra.
Người kể chuyện nhấp một ngụm trà, cho nhuận họng, liếc nhìn tin tức truyền từ Đông Sơn về.
Ánh mắt của ông ta đột nhiên sáng như tuyết, trong lòng đã chọn lọc ra một số tin tức hay ho.
Ông ta đột nhiên vỗ vào tấm ván gỗ, quán trà ồn ào bỗng trở nên yên ắng.
"Trận chiến cuối cùng trên đường đá bách luyện rốt cuộc đã có kết quả rồi. Lạc Hồng công tử lại một lần nữa chạm trán với thiên tài người Hồ của Kim Trướng Vương Đình, lần này thiên tài chính là người xếp thứ ba mươi sáu trong Hoàng Bảng!"
"Nếu không phải lão phu tin tưởng vào sự công bằng của Tắc Hạ Học Cung thì nhất định phải nghi ngờ có một cường giả từ Tắc Hạ Học Cung bí mật liên hợp với Kim Trướng Vương Đình cố ý hãm hại Lạc Hồng công tử!"
"Trên đường đá bách luyện, Lạc Hồng công tử mới chỉ có tu vi Bát phẩm nhưng lại gặp phải tám vị thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, mỗi người đều là một mãnh hổ cản đường có thực lực phi phàm, Lạc Hồng công tử phải dùng hết sức để chém giết."
Người kể chuyện lắc đầu, giọng điệu của ông ta khó mà che giấu được sự đè nén.
Cảm xúc của nhiều người nghe được khơi dậy, lòng đầy căm phẫn, hết người này đến người khác bất bình cho La Hồng.
Chủ yếu là vì các thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đều là người Hồ. Kim Trướng Vương Đình nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Hạ, nhìn chằm chằm vào Vương triều Đại Hạ, vùng quê Tắc Bắc chôn vô số thi cốt của nam nhi Đại Hạ.
Vì vậy, những nhóm khách giang hồ này có thành kiến với bản thân người Hồ.
Đùng!
Nhưng lời nói của người kể chuyện lại xoay chuyển và giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên cao vút.
"Tuy vậy Lạc Hồng công tử không sợ kẻ địch người Hồ, cuối cùng hắn đại chiến với thiên kiêu người Hồ trên Hoàng Bảng ba trăm hiệp trong rừng hoa đào. Hắn đã giết đầy rừng hoa đào, vết thương khắp người, áo trắng nhuốm đầy máu. Sau cùng, hắn dùng một kiếm chém chết người Hồ Hoàng Bảng này trước Cung điện!"
Giọng người kể chuyện trầm bổng du dương, lời nói âm vang, khiến khách giang hồ tán dương, vỗ tay không ngớt.
Hồi lâu sau.
Người kể chuyện nhấp một ngụm trà, nhìn lên bầu trời đầy sao, chậm rãi nói: "Bách hoa khô tận bách thảo ai, Hoàng Bảng người mới thay người cũ ..."
...
La Hồng đương nhiên không biết những Người kể chuyện ở huyện An Bình đang nói chuyện phiếm về hắn.
Hắn bước vào Cung điện của Tắc Hạ Học Cung, tháo mặt nạ xuống, cả người như được tái sinh, hắn có cảm giác như lại được nhìn thấy ánh sáng.
Mặt nạ Tà Quân rất mạnh, nhưng lại có cảm giác ngột ngạt, sau khi đeo vào thì cảm thấy cả thế giới u ám và lạnh lẽo, nhưng đây cũng là giá phải trả để đổi lấy thực lực tăng cao.
La Hồng bỗng nhiên nghĩ đến tên tăng nhân đã trốn thoát kia.
Hắn chuyển tầm mắt sang tìm tăng nhân giữa đám đông.
Xa xa, tăng nhân đứng thẳng tắp, trong mắt có vài phần mê mang, trong miệng không ngừng niệm chú gì đó, ánh sáng của Phật quanh thân có lúc chập chờn, có lúc biến mất, khi thì có sát khí dâng trào, khi lại từ bi hỉ xả.
Tâm tính của tăng nhân này không kiên định như thế, đúng là không phải người tốt gì.
"La Cuồng! Ta là người dẫn đội tới tham gia chiêu sinh của Tắc Hạ Học Cung, ngươi dám giết ta sao?!"
"Thiên tài Kim Trướng Vương Đình ta dẫn tới đã chết hết rồi. Nếu ta cũng chết thì đại quân đang đóng ở biên giới chắc chắn sẽ bạo động, tun ức cũng sẽ truyền đến thành Thiên An của Đại Hạ! Huyền Ngọc phi mà biết được chuyện này thì nhất mạch của Trấn Bắc Vương ngươi … sẽ xong đời!"
Hoàn Nhan Xa Cổ phun ra một ngụm máu, vò mẻ không sợ sứt nói.
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong rừng hoa đào lại biến đổi, giống như chạm tới điều cấm kỵ nào đó, càng trở nên căng thẳng khôn tả, sát khí nổi lên bốn phía.
Viên người mù đang chống thương đứng đó cũng cảm thấy rùng mình.
Vấn đề này... liên lụy có hơi lớn.
Tuy vậy, Trấn Bắc Vương lại cười.
"Này... nói ngươi béo mà ngươi còn dám thở?" (1)
(1)Ý chỉ người ta đã có ý mỉa mai, cảnh cáo rồi mà còn không biết điểm dừng, còn dám khiêu khích.
"Lấy Huyền Ngọc phi uy hiếp Bản Vương sao? Thiên tài của Kim Trướng Vương Đình các ngươi muốn giết cháu trai của ta, bị cháu ta xử lý, tài nghệ không bằng người, còn dám uy hiếp à?"
"Ngươi, một tên Nhất phẩm dẫn đội, vậy mà còn có mặt mũi ra tay với Thất phẩm, không cần thể diện nữa rồi phải không? Có phải ngươi cảm thấy cổ mình rất cứng không?"
Lời nói của Trấn Bắc Vương càng lúc càng lạnh, sát ý càng ngày càng nồng nặc.
Nhưng sau khi Hoàn Nhan Xa Cổ nghe xong, mắt gã liền sáng lên.
Trấn Bắc Vương, thật sự không dám giết gã!
Nếu ông ta dám, với tính khí của Trấn Bắc Vương, ông đã dùng dao chặt đầu gã rồi, không thể nói nhiều lời nhảm nhí như vậy với gã được.
La Hồng liếc mắt, trong mắt lộ ra sát ý.
Hắn đang cân nhắc có nên sử dụng thủ đoạn, lợi dụng Tà Ảnh ... để giết chết tên này không.
Những thiên tài xung quanh Tắc Hạ Học Cung đã sớm câm như hến.
Sự tình phát triển cho tới bây giờ đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Đây không còn là cấp độ mà họ có thể chạm vào.
Cho dù là Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương là thiên kiêu đứng trên Hoàng Bảng cũng không thể xen vào.
Lúc này, vẻ mặt của những hộ đạo giả trên sườn đồi kia có chút thay đổi, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng.
Trấn Bắc Vương thực sự đích thân xuất hiện ở Tắc Hạ Học Cung.
Để làm gì?
Tất nhiên là để trải đường cho La Hồng rồi...
La Hồng này... Đối với nhà họ La quan trọng như vậy sao?!
Trong rừng hoa đào.
Hoàn Nhan Xa Cổ bình tĩnh nói: "Buông ta ra, để cho ta đi..."
Gã không đề cập tới chuyện bắt La Hồng đền mạng, có Trấn Bắc Vương ở đây, La Hồng không chết được, gã cũng không thể ngu xuẩn mà đi uy hiếp Trấn Bắc Vương giết La Hồng được, như thế Trấn Bắc Vương sẽ trở mặt và giết chết gã.
Gã chỉ muốn rời khỏi nơi đây.
Thù, nhớ kỹ, về sau có thể báo!
Trấn Bắc Vương nheo mắt lại, tràn đầy sát ý.
La Hồng cũng nheo mắt lại, vuốt ve ngón tay, định làm chút ám chiêu, thả hổ về rừng cũng không tốt.
Bỗng nhiên.
Có tiếng bước chân rõ ràng vang lên, một bóng áo xanh chậm rãi từ trên con đường đá đi đến, áo xanh bồng bềnh, xung quanh mùi hoa đào bay tán loạn.
Rừng hoa đào trơ trụi cũng là lúc người này xuất hiện, tựa như gió xuân phất qua, nở đầy từng đóa hoa đào.
Lý Tu Viễn chắp tay, nở nụ cười ấm áp, nhanh nhẹn lại đây.
Y khẽ vuốt cằm về phía Trấn Bắc Vương, lại liếc sang La Hồn, khẽ nở nụ cười.
Sau đó, y đến trước mặt Hoàn Nhan Xa Cổ, người đang quỳ rạp trên mặt đất nhưng vẫn hết sức ương nghạnh.
Từ từ ngồi xổm xuống.
Từ dưới đầu gối của Hoàn Nhan Xa Cổ, y nhặt ra một cánh hoa đào bị dập nát.
"Ngươi bắn mũi tên ấy về phía ta, ta có thể dễ dàng cho qua ..."
"Nhưng ngươi làm nát hoa đào của ta."
"Vương gia không thể giết, ta giết."
Lý Tu Viễn nhìn Hoàn Nhan Xa Cổ, nhẹ nhàng thì thầm.
Hoàn Nhan Xa Cổ khẽ giật mình, trong chớp mắt, đôi mắt gã co rụt lại.
Lý Tu Viễn lại đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ với Trấn Bắc Vương, tiện tay lấy cánh hoa đào bị dập nát vỗ lên đầu của Hoàn Nhan Xa Cổ.
Phốc phốc!
Hoa đào giống như một thanh kiếm, lập tức tràn ngập đầu Hoàn Nhan Xa Cổ.
Một mảnh hoa đào mềm mại nát vụn, ai ngờ có thể vô cùng sắc bén như mảnh kiếm, phá vỡ đỉnh đầu, xoắn nát trí óc, khiến cho một vị cao thủ Nhất phẩm lập tức mất mạng!
Loại thủ đoạn này so với hái lá, phi hoa còn khiến cho người ta sợ hãi hơn nhiều.
Áo xanh của Lý Tu Viễn tung bay, trên khuôn mặt mang theo nụ cười.
Hoàn Nhan Xa Cổ trợn to hai mắt, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin được, mà sự không thể tin được này hoàn toàn đóng băng, trở thành dấu vết cuối cùng của gã để lại trên thế gian này.
Đùng.
Cơ thể vô lực của Hoàn Nhan Xa Cổ ngã nhào xuống đất, không chảy máu, nhưng sức sống của gã đã bị cắt đứt, gã chết rồi.
Có gió nổi lên ở giữa rừng đào.
Áo xanh của Lý Tu Viễn bị thổi tung, bay không ngừng, y ở giữa hoa đào, cười tươi như hoa.
Trấn Bắc Vương trầm ngâm nhìn Lý Tu Viễn.
Ông dường như đang tự hỏi tại sao vị Lý Trạng nguyên này lại ra tay giúp đỡ La gia.
Những gì Hoàn Nhan Xa Cổ nói trước khi chết quả thực có mấy phần đạo lý. Mặc dù danh sách xếp hạng trên Thiên Bảng 60 năm thay đổi một lần, nhưng đối với một vương triều mà nói, một vị cao thủ Nhất phẩm trên Thiên Bảng không phải là người có cũng được mà không có cũng được.
Vì vậy giết một vị cao thủ Nhất phẩm thì cho dù là đệ tử của phu tử cũng sẽ bị phiền phức quấn thân.
Tại sao Lý Tu Viễn lại phải giúp ông?
Trấn Bắc Vương nhất thời không nghĩ ra, chỉ có điều, ông nghĩ mãi không ra nên không thèm nghĩ nữa.
Lúc đầu, Trấn Bắc Vương không có ý định nuốt giận, dù có phải trở mặt thì ông cũng phải đánh chết Hoàn Nhan Xa Cổ, gã dám uy hiếp Trấn Bắc Vương ông, đúng là quá to gan rồi.
Chương 147 Đệ tử của phu tử, ai thích thì cứ đến làm đi (1)
La Hồng lại có vẻ tiếc nuối nhìn thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, không thể tự tay giết chết, tội ác của hắn chắc lại giảm một nửa rồi….
Nhưng mà thế này cũng tốt, dấy lên nguy hiểm để giết một vị Nhất phẩm, La Hồng không chừng lại bị giết ngược lại.
Cao thủ Nhất phẩm, đứng trên đỉnh giang hồ, là tồn tại sâu không lường được.
"Tôn nhi, đừng sợ."
Lão giả quay lại, nhìn La Hồng cười tủm tỉm.
Ông vỗ bả vai của La Hồng, trong nháy mắt có chút cảm khái, chỉ chớp mắt, đứa nhỏ năm đó đã lớn thế này rồi.
Dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nho nhã hiền hòa, giống ông lúc còn trẻ mấy phần.
La Hồng nhìn lão giả, mỉm cười.
Trấn Bắc Vương sao?
Bất kể như thế nào, lần này ông ấy có thể xuất hiện ở đây để ra mặt cho La Hồng hắn, chuyện này, La Hồng nhận.
"Tôn nhi, mau vào Cung điện đi, vào đó rồi cháu sẽ là học sinh của Tắc Hạ Học Cung, đợi tí nữa đến phần thi viết cố gắng trả lời nhiều vào, nếu bái nhập làm đệ tử dưới trướng phu tử, nho sinh trong thiên hạ đều sẽ kính nể cháu bảy phần, con đường tương lai sẽ dễ đi hơn rất nhiều."
Trấn Bắc Vương cười tủm tỉm nói.
La Hồng nghe xong, trong lòng có chút chột dạ, bái nhập làm môn hạ của phu tử ... E rằng sẽ khiến cho sự nghiệp phản diện của hắn càng thêm gian nan hơn rồi?
Dù sao, cái danh hiệu đệ tử của phu tử này này có hơi dọa người, đệ tử phu tử sao có thể đi làm chuyện xấu?!
Trong lúc nhất thời, trong đầu La Hồng tràn đầy muôn vàn suy nghĩ.
Trấn Bắc Vương đương nhiên không để ý tới vẻ mặt kỳ quái của La Hồng, liếc nhìn Lý Tu Viễn đang nhẹ nhàng mà tới, ông gật đầu với y.
Cơ thể y hóa thành một luồng ánh sáng, nhảy ra khỏi Đông Sơn, như thể bước trên mây và lướt đi nhẹ như gió.
Khi Trấn Bắc Vương rời đi, Viên người mù đang cầm cây thương bạc, cũng quay người xuống núi, một vị Nhất phẩm đã chết, đúng là kinh khủng.
La Hồng nhìn Trấn Bắc Vương đến vội mà đi cũng mau kia, hít một hơi thật sâu.
"Không cần nhìn, Trấn Bắc Vương không bị lộ thì cũng thôi, nếu việc ông ta đang ở huyện An Bình bị bại lộ thì trong kinh thành sẽ phát sinh không ít chấn động đâu. Ông ta cần phải về sớm để ổn định tình huống, không thể để bãi nước bùn kia càng khuấy càng đục được."
Lý Tu Viễn cười nói.
La Hồng nhìn Lý Tu Viễn cúi đầu nói: "Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ."
Lý Tu Viễn mỉm cười ôn hoà vỗ bả vai La Hồng, thể hiện sự quan tâm và kỳ vọng của trưởng bối dành cho vãn bối.
Sau đó, y chắp tay sau lưng, đi cùng với La Hồng tới Cung điện.
"Chỉ là đưa lễ gặp mặt sớm cho tiểu sư đệ thôi mà."
Lý Tu Viễn mỉm cười, chỉ có điều, có lời này... y không nói ra.
...
Trước Cung điện.
Rất nhiều nhóm thiên tài và thiên kiêu đứng bên ngoài quan sát cuộc chiến cũng hít sâu một hơi.
Nhìn bóng dáng ngã xuống đất trong rừng hoa đào, khắp người họ dâng lên từng đợt ớn lạnh.
Hoàn Nhan Xa Cổ, đó chính là một vị cao thủ Nhất phẩm, vậy mà hôm nay cứ như thế chết thảm ở nơi đây. Điều quan trọng nhất là... người ra tay giết gã lại là Lý Tu Viễn của Tắc Hạ Học Cung!
"Động thái của Lý Trạng nguyên được coi là để hòa giải xung đột, nếu như Trấn Bắc Vương giết Hoàn Nhan Xa Cổ, điều này sẽ khiến cho thiên hạ rung chuyển."
"Đúng vậy, hiện tại Lý Trạng nguyên giết gã, Kim Trướng Vương Đình muốn ý kiến thì cũng chỉ có thể tìm Tắc Hạ Học Cung, có phu tử ở đó… họ không dám làm ầm lên đâu."
"Giỏi cho một Lý Trạng nguyên, thản nhiên giết Nhất phẩm, mặt cười như hoa đào, loại người này... thật là đáng sợ."
Các thiên tài xem náo nhiệt trước Cung điện đều có lòng riêng, lần này Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh... thật là náo nhiệt.
Một số người trong đám đông định nói điều gì đó quái gở, gây nên mâu thuẫn, nhưng khi nghĩ tới thủ đoạn giết người nhẹ nhàng của Lý Tu Viễn, lời muốn nói đều nuốt về hết.
Mối quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và Tắc Hạ Học Cung có vẻ tốt hơn dự đoán của người đời.
...
La Hồng vẫn đang cân nhắc về những lời nói của Trấn Bắc Vương.
Những gì Trấn Bắc Vương nói đều có lý, nếu La Hồng trở thành đệ tử của phu tử và là tấm gương cho học giả thiên hạ, thì làm sao hắn có thể làm chuyện xấu được?
Trước kia chỉ là một tấm gương công lý ở huyện An Bình, lúc làm chuyện xấu đã bị đám người kia “suy diễn” không ít rồi, nếu trở thành đồ đệ của phu tử vậy thì không phải “suy diễn” đến lật trời luôn hay sao?
"Cho nên ... Ta không thể trở thành đệ tử của phu tử được, chỉ cần làm một học sinh bình thường không có gì nổi bật của Tắc Hạ Học Cung là được rồi. Đệ tử của phu tử, ai thích thì cứ đến làm đi."
La Hồng thầm hạ quyết tâm.
La Hồng không suy nghĩ nữa, hắn không lấy mặt nạ Tà Quân xuống, mặc dù sự việc đã kết thúc.
Tuy nhiên, hắn lại lẻn đến bên thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, một vị Võ giả Nhất phẩm ... Nếu có thể triệu hồi Tà Ảnh thành công thì nhất định kiếm của La Hồng hắn sẽ mạnh hơn.
"Đứng lên!"
La Hồng nhìn chằm chằm vào thi thể của Hoàn Nhan Xa Cổ, giơ tay lên, như thể đang ngâm thơ.
Trong Học Cung, rất nhiều thiên tài đang quay đầu chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt có chút kỳ quái.
"Đứng lên? Làm sao người chết có thể đứng lên được?"
"Ngay cả thi thể mà hắn cũng không buông tha nữa sao?"
"La Hồng đã quét sạch những kẻ đến từ Kim Trướng Vương Đình, bây giờ hắn lại đang tỏ lòng thương xót giả tạo."
Nhiều thiên tài hừ lạnh, nhưng đồng thời cũng sợ hãi trước thực lực của La Hồng.
Hoàn Nhan Liệt Hỏa chết rồi, bị La Hồng giết chết...
Có lẽ lần này, La Hồng sẽ xuất hiện trên Hoàng Bảng cũng nên.
Chương 148 Đệ tử của phu tử, ai thích thì cứ đến làm đi (2)
Chẳng có gì ngoài ý muốn, La Hồng thất bại, cơ thể của Hoàn Nhan Xa Cổ chẳng thèm để ý gì đến hắn, đến một chút động tĩnh cũng không xảy ra, hắn muốn gọi Tà Ảnh của Nhất phẩm, đúng thật là người si nói mộng.
La Hồng tiếc nuối quay về, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thất lạc.
Cởi bỏ mặt nạ, từ tóc bạc trở lại tóc đen, hắn bước vào Cung điện.
Ầm ầm!
Trong chốc lát, bầu trời phía trên núi Đông Sơn tỏa sáng rực rỡ, cánh cổng khổng lồ bắt đầu từ từ đóng lại.
...
Giữa vùng đất bằng phẳng lưng chừng sườn đồi.
Những hộ đạo giả đang có mặt ở đây đều vô cùng nghiêm túc.
Nhiều hộ đạo giả cũng có hơi hoảng hốt, không biết phải làm sao.
"Hoàn Nhan Xa Cổ ... chết rồi."
Toàn quân Kim Trướng Vương Đình đã bị diệt.
Quá thảm rồi.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến họ tỉnh táo hơn, Tắc Hạ Học Cung không phải là nơi để họ tùy ý làm càn.
"Trấn Bắc Vương đã tới, Hoàn Nhan Xa Cổ chết không oan... Thực lực của cao thủ có uy tín lâu năm trên Thiên Bảng của Đại Hạ há có thể khinh thường."
"Chỉ có điều, Hoàn Nhan Xa Cổ lại không phải do chính tay Trấn Bắc Vương giết chết, có chút ngoài ý muốn."
"Tắc Hạ Học Cung nhúng tay vào, nếu không Hoàn Nhan Xa Cổ sẽ chết trong tay Trấn Bắc Vương, Kim Trướng Vương Đình chắc chắn sẽ bạo động, Tắc Bắc sẽ lại xảy ra đại chiến."
Một số hộ đạo giả đã sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau để lan truyền tin tức về Tắc Hạ Học Cung ra bên ngoài.
Trấn Bắc Vuơng du ngoạn Đông Sơn và làm trọng thương một vị cao thủ Nhất phẩm, dẫn tới chấn động thiên hạ.
...
Huyện An Bình.
Ráng chiều khuất dần sau từng rặng mây, sắc trời dần dần mờ tối, sao trời treo lơ lửng.
Màn đêm buông xuống.
Nhưng trong huyện lại hết sức náo nhiệt, tấp nập.
Huyện hha.
Lưu huyện lệnh ngồi trên ghế, tay run rẩy cầm chén trà lên, bên kia Lạc Phong cực kỳ nghiêm nghị, Tử Vi và Phương Chính cũng có chút khó tin.
"Lạc Hồng công tử một người một kiếm giết chết tám đại thiên tài của Vương Đình!"
"Trấn Bắc Vương đang ở huyện An Bình?!"
"Trận chiến Nhất phẩm nổ ra trên đỉnh Đông Sơn, cao thủ Nhất phẩm của Kim Trướng Vương Đình chết thảm ngay tại chỗ."
Ba tin tức này, cái trước so với cái sau càng gây bùng nổ hơn, khiến thế nhân đêm nay mất ngủ.
Ngay cả Lạc Phong, người xuất thân từ Đại Lý Tự cũng trở nên hoảng hốt.
"Lạc Hồng công tử đã có thể giết chết Ngũ phẩm trên Hoàng Bảng rồi sao?"
Ông ta lẩm bẩm, trong lòng tích tụ lời nói không muốn thốt ra.
Mẹ kiếp!
Tình hình gì thế này, làm sao mà thoáng cái...
Lạc Phong ông ta đã đánh không lại La Hồng rồi?!
…
Đêm đã khuya, trăng sáng treo cao, sao sáng lung linh.
Trong huyện An Bình lại đèn đuốc sáng trưng.
Quán trà vẫn khí thế ngất trời như cũ, nhóm khách giang hồ vây quanh chật như nêm cối, tiếng vỗ tay không ngớt không ngừng truyền ra.
Người kể chuyện nhấp một ngụm trà, cho nhuận họng, liếc nhìn tin tức truyền từ Đông Sơn về.
Ánh mắt của ông ta đột nhiên sáng như tuyết, trong lòng đã chọn lọc ra một số tin tức hay ho.
Ông ta đột nhiên vỗ vào tấm ván gỗ, quán trà ồn ào bỗng trở nên yên ắng.
"Trận chiến cuối cùng trên đường đá bách luyện rốt cuộc đã có kết quả rồi. Lạc Hồng công tử lại một lần nữa chạm trán với thiên tài người Hồ của Kim Trướng Vương Đình, lần này thiên tài chính là người xếp thứ ba mươi sáu trong Hoàng Bảng!"
"Nếu không phải lão phu tin tưởng vào sự công bằng của Tắc Hạ Học Cung thì nhất định phải nghi ngờ có một cường giả từ Tắc Hạ Học Cung bí mật liên hợp với Kim Trướng Vương Đình cố ý hãm hại Lạc Hồng công tử!"
"Trên đường đá bách luyện, Lạc Hồng công tử mới chỉ có tu vi Bát phẩm nhưng lại gặp phải tám vị thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, mỗi người đều là một mãnh hổ cản đường có thực lực phi phàm, Lạc Hồng công tử phải dùng hết sức để chém giết."
Người kể chuyện lắc đầu, giọng điệu của ông ta khó mà che giấu được sự đè nén.
Cảm xúc của nhiều người nghe được khơi dậy, lòng đầy căm phẫn, hết người này đến người khác bất bình cho La Hồng.
Chủ yếu là vì các thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đều là người Hồ. Kim Trướng Vương Đình nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Hạ, nhìn chằm chằm vào Vương triều Đại Hạ, vùng quê Tắc Bắc chôn vô số thi cốt của nam nhi Đại Hạ.
Vì vậy, những nhóm khách giang hồ này có thành kiến với bản thân người Hồ.
Đùng!
Nhưng lời nói của người kể chuyện lại xoay chuyển và giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên cao vút.
"Tuy vậy Lạc Hồng công tử không sợ kẻ địch người Hồ, cuối cùng hắn đại chiến với thiên kiêu người Hồ trên Hoàng Bảng ba trăm hiệp trong rừng hoa đào. Hắn đã giết đầy rừng hoa đào, vết thương khắp người, áo trắng nhuốm đầy máu. Sau cùng, hắn dùng một kiếm chém chết người Hồ Hoàng Bảng này trước Cung điện!"
Giọng người kể chuyện trầm bổng du dương, lời nói âm vang, khiến khách giang hồ tán dương, vỗ tay không ngớt.
Hồi lâu sau.
Người kể chuyện nhấp một ngụm trà, nhìn lên bầu trời đầy sao, chậm rãi nói: "Bách hoa khô tận bách thảo ai, Hoàng Bảng người mới thay người cũ ..."
...
La Hồng đương nhiên không biết những Người kể chuyện ở huyện An Bình đang nói chuyện phiếm về hắn.
Hắn bước vào Cung điện của Tắc Hạ Học Cung, tháo mặt nạ xuống, cả người như được tái sinh, hắn có cảm giác như lại được nhìn thấy ánh sáng.
Mặt nạ Tà Quân rất mạnh, nhưng lại có cảm giác ngột ngạt, sau khi đeo vào thì cảm thấy cả thế giới u ám và lạnh lẽo, nhưng đây cũng là giá phải trả để đổi lấy thực lực tăng cao.
La Hồng bỗng nhiên nghĩ đến tên tăng nhân đã trốn thoát kia.
Hắn chuyển tầm mắt sang tìm tăng nhân giữa đám đông.
Xa xa, tăng nhân đứng thẳng tắp, trong mắt có vài phần mê mang, trong miệng không ngừng niệm chú gì đó, ánh sáng của Phật quanh thân có lúc chập chờn, có lúc biến mất, khi thì có sát khí dâng trào, khi lại từ bi hỉ xả.
Tâm tính của tăng nhân này không kiên định như thế, đúng là không phải người tốt gì.
Bình luận facebook