-
Chương 152-154
Chương 152 Phần thưởng có tỉ lệ nguy hiểm nhất định (1)
La Hồng quay về La phủ.
Dù trời đã khuya nhưng bên trong La phủ vẫn sáng đèn. Ở sảnh chính, Tiểu Đậu Hoa đang chuẩn bị điểm tâm nóng hổi cho La Hồng.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, kích thích cái bụng đói meo của La Hồng.
Hôm nay, ở trên đường đá bách luyện, hắn đã phải chiến đấu liên tục, mặc dù ở đợt thi thứ hai, có nghỉ ngơi chốc lát, nhưng vẫn tiêu hao rất nhiều sức lực, bụng hắn rất đói.
Tiểu Đậu Hoa không hổ là nữ đầu bếp mà bản công tử xem trọng.
La Hồng mỉm cười, hiếm khi hắn không dữ với Tiểu Đậu Hoa, dù sao hôm nay cũng đã thu được nhiều tội ác như vậy rồi, chẳng cần thêm một, hai điểm ấy từ Tiểu Đậu Hoa.
Thấy hắn như thế, Tiểu Đậu Hoa có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc công tử không dữ với nàng thì người vẫn rất tốt.
Điểm tâm đêm nay là là tô mì Dương Xuân, có thêm trứng rán, mùi thơm tỏa ra tứ phía. La Hồng vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Tiểu Đậu Hoa chỉ nhìn một chút, rồi bỏ chạy.
La Hồng mặc kệ nàng, tiếp tục ăn.
Không lâu sau có tiếng bước chân vang lên, Trần quản gia và Tiểu Đậu Hoa đi tới sảnh chính.
Đúng lúc La Hồng vừa mới ăn no xong, đang ngồi phịch trên ghế, dáng ngồi hơi bất lịch sự.
“Công tử, người ăn no chưa?”
Trần quản gia cười hỏi.
La Hồng ngạc nhiên nhìn Trần quản gia và Tiểu Đậu Hoa.
Trần quản gia kéo ghế ngồi xuống, cùng nói chuyện với La Hồng về đợt chiêu sinh lần này của Tắc Hạ Học Cung. La Hồng không giấu giếm kể cho ông nghe hết mọi chuyện.
Nghe tin Trấn Bắc Vương xuất hiện trấn áp Hoàn Nhan Xa Cổ, hai mắt già của Trần quản gia hơi sáng lên.
“Vương gia xuất hiện ở Tắc Hạ Học Cung sao?”
Trần quản gia hít sâu, hỏi.
La Hồng gật đầu, cảm thán một tiếng: “Trấn Bắc Vương thực sự rất lợi hại, Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười Thiên Bảng mà ông ấy vẫn có thể xé toạc cánh tay hắn chỉ trong một chiêu.”
“Cứ mỗi 60 năm Thiên Bảng sẽ thay đổi một lần. Vương gia cũng đã từng đứng trên Thiên Bảng, bây giờ lại còn đã tu hành thêm 60 năm, muốn trấn áp Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười Thiên Bảng… chỉ là chuyện cỏn con.”
Trần quản gia gật đầu, chậm rãi nói.
Nhưng điều hiện giờ Trần quản gia đang quan tâm là Trấn Bắc Vương tới Tắc Hạ Học Cung để làm gì?
Không lẽ thiên phú của công tử khiến Trấn Bắc Vương chú ý tới?
Trần quản gia trầm ngâm, chuyện xảy ra với La gia trong những năm này, ông đều có nghe qua.
Trấn Bắc Vương định đặt kỳ vọng vào công tử sao?
Nhưng với tu vi của công tử hiện giờ, một khi bị cuốn vào chuyện giữa La gia và Hạ gia… chỉ sợ sơ ý một chút thì sẽ là thịt nát xương tan.
Nếu công tử là người bình thường thì cũng thôi, nhưng nếu không tầm thường, thì thân là người của La gia chẳng thể nào trốn tránh được trách nhiệm.
Xem ra… phải mau chóng tăng cường tu luyện nâng cao tu vi cho công tử.
“Công tử, lão Trần có chuyện muốn nói với người.” Trần quản gia nhìn qua Tiểu Đậu Hoa một cái, nói.
La Hồng sửng sốt, gật đầu.
Trần quản gia ho nhẹ một tiếng, nói: “Lần này, bởi vì người đã dốc hết sức mình chiến đấu trên đường đá bách luyện nên thiên phú Kiếm đạo đã tăng đến Thất phẩm Thế Kiếm, có điều… sau này, muốn đạt tới những cấp khác nữa thì sẽ vô cùng khó khăn.”
“Cho nên lão Trần đã nghĩ cho công tử một cách.”
La Hồng nghe thế, không khỏi nghiêng đầu, hít sâu một hơi…
“Thiên phú?”
Kỳ thật, La Hồng có chút nghi ngờ về thiên phú Kiếm tu của hắn, chưa học được bao lâu, đã thăng cấp lên Thất phẩm Thế Kiếm.
“Trần thúc, ta tu luyện Kiếm tu chỉ mới được được nửa tháng đã trở thành Kiếm tu Thất phẩm… Thiên phú còn bình thường sao?”
La Hồng hỏi.
Trần quản gia: “…”
“Khụ khụ… đó có thể là vì công tử đã trải qua nhiều trận sinh tử chiến nên đã kích thích tiềm lực của bản thân. Huống hồ, đạo của Kiếm tu, có nguofi chỉ mới tập kiếm đã vào Thất phẩm, ba ngày thành Kiếm đạo tông sư, một năm đã thành Kiếm tiên, so sánh ra công tử thực sự cảm thấy chính mình có thiên phú tốt lắm sao?”
Trần quản gia ho nhẹ vài tiếng, nghiêm túc nói.
La Hồng sửng sốt trong chốc lát, tỉnh ngộ ra.
Nếu thật sự đúng như vậy, thiên phú của hắn… rất tầm thường.
Quả nhiên thì Tà tu vẫn hợp với hắn hơn.
Trần quản gia thấy sắp gạt được hắn rồi, chỉ tay vào Tiểu Đậu Hoa.
“Công tử, kiếm cũng cần dưỡng, dưỡng kiếm cũng là một cách để rèn thanh kiếm cho sắc bén hơn, thể chất của Diêu Tĩnh rất thích hợp để dưỡng kiếm, cho nên ta để cho nàng trở thành Kiếm thị, lấy thân dưỡng kiếm, giúp tăng nhanh tu vi kiếm đạo của công tử hơn.”
Trần quản gia nói.
La Hồng sững sờ.
Kiếm thị?
Trần quản gia gật đầu: “Có điều, Tiểu Đậu Hoa còn có một mối thù diệt tộc, là Kiếm thị của công tử, mối thù này… công tử hẳn phải nên ra tay giúp đỡ.”
Mối thù diệt tộc sao?
Nhìn qua Tiểu Đậu Hoa, nữ tử ngượng ngùng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
La Hồng không chút do dự gật đầu.
…
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuyên qua ô cửa sổ gỗ.
La Hồng về tới phòng, khoanh chân ngồi trên giường.
Hắn lấy ra cuốn sổ da người, lật tới trang giao diện.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: +2010
Đẳng cấp: 3 (phần thưởng đang chờ xử lý)
Danh hiệu: Bại Hoại
Chủng tộc: Nhân tộc (phàm nhân)
Công pháp tu hành: «Vong Linh Tà Ảnh (tàn)», «Kiếm Khí Quyết», «Uẩn Kiếm Quyết»
Thuật pháp: «Thiên Thủ Tà Phật»
Kiếm pháp: «Hóa Long Kiếm»
Cảnh giới: Thất phẩm (Sát Hoàn), Thất phẩm (Thế Kiếm)
Nhìn chỉ số tội ác hơn hai ngàn trong trang giao diện, La Hồng cảm thấy như đang mơ, nhếch mép cười ngây ngô.
Nhiều tội ác như vậy quả đúng là khiến hắn sảng khoái tinh thần.
Điều đáng tiếc duy nhất là chỗ danh hiệu “Bại Hoại” lại thiếu mất chữ “Đại”.
Hắn vẫn chỉ là một tên Bại Hoại bình thường, không phải là Đại Bại Hoại.
Đẳng cấp đã thăng lên tới cấp ba nhưng vẫn chỉ là Bại Hoại như vũ. Xem ra, muốn đạt tới Đại Bại Hoại thì cần cố gắng hơn nữa.
Còn những cái khác thì không thay đổi gì mấy.
Chương 153 Phần thưởng có tỉ lệ nguy hiểm nhất định (2)
Hắn sốt ruột lật thêm mấy trang, đến phần ban thưởng.
Hắn nên đổi thưởng rồi!
La Hồng sợ mình không đổi sớm thì tội ác sẽ bị giảm, trực giác cho thấy có người lại đang khen hắn.
[Nhóm phần thưởng]
Giải đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Tội ác: +??...? Có thể đổi)
Giải Nhất: Bàn tay của Tà Thần (Tội ác: +1.000.000 có thể đổi)
Giải Nhì: Linh bảo cấp Địa đỉnh phong, Ma Kiếm “A tu la” (Tội ác: +2000 ~ +10000 có thể đổi)
Giải Ba: Tà Pháp cấp Huyền «Vạn Quỷ Phệ Hồn» (Tội ác: +300 ~ +1000 có thể đổi)
Giải Khuyến Khích: Một viên Tụ Sát đan hoàn chỉnh (Tội ác: +10/-1 ~ -??.....? có thể đổi)
Nhìn vào phần thưởng.
Hô hấp La Hồng dần trở nên gấp rút, hắn nhìn chằm chằm vào Giải Nhì, với điểm tội ác hiện tại, gần như có thể đổi được Giải Nhì.
Phấn khích quá đi!
Có nên đổi không?
Giải Nhì cần đến tội ác +2000 mới có thể đổi, La Hồng cực khổ lắm mới tích đủ, nhưng ngay cả khi đã đổi được rồi thì có lẽ phần thưởng cũng sẽ có hạn chế.
Giống như lần đổi «Thiên Thủ Tà Phật» trước đó, bởi vì đổi với số lượng tội ác thấp nhất nên có tác dụng phụ rất lớn, mỗi lần thi triển chiêu thức, La Hồng đều cảm thấy hoa hết cả mắt, khó chịu đến mức ngất xỉu.
Nếu có thể đổi với số tội ác cao hơn thì chắc tác dụng phụ sẽ ít đi rất nhiều.
La Hồng hít một hơi thật sâu, mắt dính chặt mắt vào Giải Nhì, nghiến răng nghiến lợi.
“Đổi!”
Hắn nhìn vào phần thưởng Giải Nhì, tiếp theo đó có một dòng chữ bằng máu xuất hiện trên cuốn sách da người.
[Phần thưởng này tồn tại nguy hiểm nhất định, ngươi có chắc chắn muốn đổi không?]
Quả nhiên, xuất hiện dòng chữ nhắc nhở.
Tuy nhiên La Hồng vẫn cắn răng, muốn cầu phú quý trong nguy hiểm.
“Đổi!”
Oong…
Trong chớp mắt, xung quanh tối đen như mực.
Chớp mắt nhiều lần, La Hồng cảm thấy linh hồn của chính hắn đang bị hút vào một thế giới khác, Tà Sát khí vô cùng đậm, còn có sát cơ kinh khủng không ngừng tràn ngập.
Có tiếng xiềng xích nặng nề phát ra.
La Hồng ngẩng đầu lên thì thấy có một ngọn núi khô bằng máu, trên đỉnh ngọn núi khô này, có vô số dây xích quấn chặt lấy một thanh kiếm.
Thanh kiếm có màu của máu, trên vỏ kiếm có một vòng xoáy lớn đồng màu với thanh kiếm.
Phảng phất như cả thiên địa đều đang áp chế thanh kiếm này, một thanh kiếm mang đầy chết chóc.
La Hồng thấy hoa mắt, đôt nhiên phát hiện thanh kiếm đang bị xích sắt trói buộc kia thay đổi, dần dần biến thành một bóng người.
Đó là một nữ nhân, mặc y phục dài như Mạn Là Đa đẫm máu, khuôn mặt đẹp tuyệt trần nhưng lại đầy sát khí, ẩn chứa lạnh lùng và tàn nhẫn, …
Đôi mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào La Hồng, như nhìn một xác chết.
Có một lực trấn áp vô cùng kinh khủng, như cả thiên địa đảo ngược, áp chế trên người La Hồng.
Áo trắng trên La Hồng bay phần phật, tóc dài tán loạn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, dùng sức mạnh tinh thần vận dụng chiêu thức “Thiên Thủ Tà Phật”.
Tà Phật lập tức xuất hiện, sau lưng mọc lên mười cái tay.
Không có mặt nạ Tà Quân, chỉ có thể gọi Tà Phật Thân mười tay mà thôi.
Nhưng sự áp chế khủng bố về tinh thần vẫn tràn xuống như dời núi lấp bể.
La Hồng chỉ cảm thấy xương cốt trong người hắn như vỡ thành từng mảnh, Kiếm khí trên thân không ngừng gia tăng, tinh thần của hắn như bị đóng băng, cực kỳ suy yếu.
Hắn thấy tinh thần của mình như bị cắt nhỏ thành từng sợi bởi thanh kiếm trước mặt này.
Thế nhưng La Hồng không từ bỏ, nghiến răng, dù cho ý chí tinh thần hình thành nên Tà Phật đã sớm bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, chỉ còn lại bộ xương của Phật.
La Hồng vẫn đi tiếp về phía trước, từng bước một, đạp lên con đường nhuốm đầy máu này, bước lên đỉnh núi.
Hắn tới gần nữ tử có khuôn mặt đẹp tuyệt trần bị trói bởi vô số dây xích kia.
Xung quanh nữ tử có hàng chục hàng ngàn Kiếm khí từ dưới đất vọt lên như sấm sét trên đất bằng, từng sợi xích bị va chạm tạo ra âm thanh nặng nề.
Trên người La Hồng lần lượt có vết kiếm chém qua, mỗi khi có một vết kiếm hiện lên thêm, máu chảy càng nhanh.
Ánh mắt của La Hồng vẫn dính chặt lên vị nữ tử ấy, nâng bàn tay đẫm máu bị chém do kiếm khí, từ từ chạm vào khuôn mặt của nàng ta.
Trong phút chốc.
Gió ngừng lại, kiếm khí biến mất, dây xích xung quanh cũng biến mất theo.
Trời đất khôi phục sự tĩnh lặng như ban đầu.
Chỉ còn tiếng thở dốc của La Hồng.
“Ha ha…”
Giữa thiên địa nhuốm đầy máu, vọng đến tiếng cười của La Hồng.
Cạch!
Chớp mắt tiếp theo, tiếng rút kiếm vang lên, nổ vang giữa thiên địa.
…
Trong La phủ, Trần quản gia đang đắp chăn ngủ say trên giường đột nhiên mở to mắt.
Ông nhìn lên trần nhà của La phủ, phát hiện có kiếm khí màu máu chìm nổi… Kiếm khí kinh khủng khiến Trần quản gia cũng cảm thấy rét lạnh.
Nhưng Kiếm khí này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh.
Ông đi ra khỏi phòng, nhảy lên mái nhà. Viên mù cầm ngân thương, tấm lưng đã khòm cũng thẳng lên, nét mặt chứa đầy vẻ lo lắng, cũng xuất hiện trên mái nhà.
“Ngươi cũng cảm nhận được sao?” Viên mù nói.
“Quả thực là kiếm khí tà ác, có vẻ giống như linh bảo tà ác xuất thế…”
Trần quản gia gật đầu đáp.
Loại kiếm khí này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh đến nỗi họ không thể xác định được vị trí.
Cùng lúc đó.
Tắc Hạ Học Cung, tại tiểu lâu Xuân Phong.
Phu tử đang đọc sách dưới ngọn đèn dầu đột nhiên biến sắc. Chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng ông đâu, lúc xuất hiện lần nữa là đã ở trên không trung huyện An Bình, dưới chân ông là tầng mây mỏng trôi chầm chậm theo gió.
“Kiếm khí vô cùng tà ác… Đây là bội kiếm của Tà đế xuất thế?”
Phủ tử cau mày nhìn về phía La phủ, chút dấu vết còn sót lại kia vẫn bị ông bắt được.
“Nhất niệm Tà Đế, nhất niệm Nho Thánh. Xem ra bây giờ Tà Đế đang hơn một bậc nhưng cũng chỉ tạm thời mà thôi.”
“Phải mau chóng thu nhận tên tiểu tử kia làm đồ đệ, hướng nó đi theo con đường chính đạo đúng đắn…”
Chương 154 Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm! (1)
La Hồng mở mắt ra, tinh thần lẫn sức lực đều kiệt quệ.
Hắn ngồi tựa vào đầu giường, đầu tóc rũ rượi, cả người hơi uể oải.
Mặt trăng dần lặn xuống, nhường chỗ cho mặt trời đi lên từ hướng đông, La Hồng ngẩng đầu lên nhìn, trong một thoáng vừa rồi, hắn cứ tưởng rằng mình sắp chết tới nơi.
Luồng sát khí lạnh lẽo như hàng ngàn mũi kiếm đâm vào tinh thần của hắn, đến cả pháp tướng tà phật cũng bị cắt gọt chỉ còn đống xương tàn.
Cuốn sách bằng da người này đã cảnh báo về độ nguy hiểm của phần thưởng này, thực sự là không lừa hắn.
“Tội ác vẫn còn ít quá…”
Nếu tội ác nhiều thì đổi thưởng sẽ an toàn hơn.
La Hồng cúi đầu lẩm bẩm, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua làm lộ rõ vẻ mặt tái nhợt của hắn.
Cuốn sách da người không biết từ khi nào đã trượt khỏi tay hắn rớt xuống giường, ma kiếm “A tu la” cũng không biết ở đâu.
Suy nghĩ vừa lóe lên, hắn xâm nhập vào đan điền.
Bên trong đan điền của hắn xuất hiện một thanh Huyết kiếm, xung quanh bị trói chặt bởi những dây xích âm u và lạnh lẽo.
Phần thưởng là ma kiếm “A tu la” thì hắn đã nhận được, nhưng thay vì cầm trên tay, nó lại chui vào đan điền của hắn.
Xung quanh Trường kiếm có từng viên Sát Châu lơ lửng, Tà Sát khi không ngừng chui ra, bị trường kiếm hấp thụ hết.
Trường kiếm ở bên trong đan điền, La Hồng cảm nhận được «Vong Linh Tà Ảnh» đang di chuyển trong người hắn với tốc độ ngày càng nhanh, tà khí trong cơ thể hắn liên tục được hấp thụ vào đan điền.
Bên trong đan điền của La Hồng, số lượng viên Sát Châu cũng tăng lên từ năm viên thành tám viên chỉ sau một đêm, hơn nữa tốc độ ngưng tụ của Sát Châu vẫn đang tiếp tục, không lâu nữa thì hắn có thể thăng cấp lên Tà tu Lục phẩm.
“Quả nhiên ta thích hợp tu luyện Tà tu hơn… Thiên phú tu luyện Tà tu mạnh hơn thiên phú Kiếm tu rất nhiều.”
La Hồng cảm thán.
Nghĩ tới một chuyện, La Hồng đứng lên, nhìn tấm gương đồng trong phòng, bên trong gương là thanh niên tỏa ra Chính Dương khí ngày càng mạnh, nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn, lạc lõng.
“Quả nhiên…”
“Chính Dương khí ngày càng mạnh, người không biết còn tưởng ta là Bán bộ Nho tiên như Lý trạng nguyên kia ấy chứ.”
“Không được, ta phải nhanh chóng đi tìm mấy tên Tà tu để thu một ít tà khí mới được.”
La Hồng nói thầm.
ma kiếm “A tu la” ở bên trong đan điền liên tục hấp thụ sát khí, tất cả tà khí bên trong cơ thể hắn đều bị lấy đi, nó sẽ gây mất cân bằng giữa Chính Dương khí và m Sát khí ngày càng nghiêm trọng.
Về việc tìm kiếm tà tu như thế nào thì La Hồng hắn sẽ sử dụng Thanh Đồng Tà Lệnh.
Trên đường Địa Thử, La Hồng đã giết rất nhiều Tà tu bao gồm cả Phật Đà, Thanh Đồng Tà Lệnh đã hấp thụ không ít sát khí, ngày một trở nên nồng đậm hơn rất nhiều nhưng để thăng cấp được thì còn một quãng đường dài.
Có lẽ hắn có thể thông qua Thanh Đồng Tà Lệnh để tìm tà tu.
Chuyện này không thể làm qua loa được, cần phải cân nhắc kĩ hơn.
Về giường, La Hồng có chút hoa mắt, đó là cái giá phải trả cho phần thưởng là ma kiếm.
Suy nghĩ một lát, La Hồng muốn triệu hồi ma kiếm “A tu la”.
Ngay khi vừa đọc ý niệm trong đầu, một luồng sát khí lập tức vây xung quanh ánh mắt của La Hồng, khí tức bạo ngược dường như muốn nổ tung trong cơ thể hắn, sau lưng chợt xuất hiện một cô nương mặc y phục đỏ như máu.
Muốn chết!
La Hồng vội vã từ bỏ ý định này…
Cô nương váy đỏ biến mất, ma kiếm cũng dần ổn định lại, cơn bạo ngược trong người hắn dần nguôi ngoai.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, La Hồng không ngừng thở dốc.
“Tu vi vẫn còn quá yếu, không sử dụng được… Nếu như ta đeo mặt nạ Tà Quân thì có thể thử dùng, còn nếu không đeo mặt nạ mà sử dụng thanh kiếm này… e là trong nháy mắt sẽ bị thanh ma kiếm này khống chế. Vậy thì chẳng phải là ta dùng kiếm nữa mà là kiếm dùng ta mới đúng.”
La Hồng vẫn còn sợ hãi trong lòng, Giải Nhì này… quả nhiên phỏng tay!
Nhưng mà, trong lòng La Hồng vẫn cảm thấy khá vui sướng, đây có thể coi là con át chủ bài của hắn rồi.
Khi hắn trở nên mạnh mẽ hơn, sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày hắn nhất định sẽ điều khiển được thanh ma kiếm này.
La Hồng nhặt cuốn sách da người lên, hiện tại hắn đã là Bại Hoại cấp ba rồi nhưng vẫn chưa nhận được phần thưởng khi đạt cấp ba.
Đối với phần thưởng lần này La Hồng cũng hơi kỳ vọng, đợt thăng lên Bại Hoại cấp hai thì hắn đã được nhận một viên Đoạt Hồn Đan, có thể khởi tử hoàn sinh.
Phần thưởng lần này, là gì đây?
So với ma kiếm “A tu la”, phần thưởng thăng cấp lần này có thể nói là vô cùng ôn hoà, chỉ như dòng nước chuyển động mà thôi.
Trên tay La Hồng có một cái bình đen bằng ngọc.
Lại đan dược sao?
[Cố Bản Bồi Nguyên Chuyển Sát đan (Huyền Phẩm đỉnh phong): hai viên Đồng Bì, bốn viên Thiết Cốt, năm sáu viên Vũ Tiên Khốc, đây là đan dược chuyên dùng để chuyển khí huyết thành Tà Sát, Võ tu chính thống cần cân nhắc trước khi sử dụng]
Cái quái gì thế?
La Hồng nhìn phần giới thiệu đan dược trong cuốn sách da người, cả người sững sờ.
Khí huyết chuyển hóa thành Tà Sát… đan dược này tà ác như vậy sao?
Tuy rằng bây giờ hắn muốn dùng ngay một viên, nhưng tinh thần lại uể oải, lực bất tòng tâm, nghĩ một lát liền bỏ cuộc.
Hắn thu viên đan dược vào trong cuốn sách da người.
Nằm ngửa trên giường, lần này thu hoạch được rất nhiều thứ, La Hồng nở nụ cười thỏa mãn.
Ngày mai hắn chắc chắn sẽ đứng chót kỳ thi viên, không thể nào thành đệ tử của phu tử được…
Hoàn hảo!
…
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây dày, tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên bầu trời.
Phía trên Đông Sơn, ráng mây xuất hiện.
Những giọt sương mai óng ánh, phản chiếu ánh sáng bảy màu.
Thanh sam trên người Lý Tu Viễn bị không khí buổi sớm làm ướt. Y chắp tay, đi tới lầu các trên đỉnh Tắc Hạ học cung.
Chuông cổ đung đưa, y thành kính, đọc tụng vài câu kinh điển của thánh nhân xong, liền đẩy cái chùi nặng trịch để đánh chuông.
La Hồng quay về La phủ.
Dù trời đã khuya nhưng bên trong La phủ vẫn sáng đèn. Ở sảnh chính, Tiểu Đậu Hoa đang chuẩn bị điểm tâm nóng hổi cho La Hồng.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, kích thích cái bụng đói meo của La Hồng.
Hôm nay, ở trên đường đá bách luyện, hắn đã phải chiến đấu liên tục, mặc dù ở đợt thi thứ hai, có nghỉ ngơi chốc lát, nhưng vẫn tiêu hao rất nhiều sức lực, bụng hắn rất đói.
Tiểu Đậu Hoa không hổ là nữ đầu bếp mà bản công tử xem trọng.
La Hồng mỉm cười, hiếm khi hắn không dữ với Tiểu Đậu Hoa, dù sao hôm nay cũng đã thu được nhiều tội ác như vậy rồi, chẳng cần thêm một, hai điểm ấy từ Tiểu Đậu Hoa.
Thấy hắn như thế, Tiểu Đậu Hoa có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc công tử không dữ với nàng thì người vẫn rất tốt.
Điểm tâm đêm nay là là tô mì Dương Xuân, có thêm trứng rán, mùi thơm tỏa ra tứ phía. La Hồng vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Tiểu Đậu Hoa chỉ nhìn một chút, rồi bỏ chạy.
La Hồng mặc kệ nàng, tiếp tục ăn.
Không lâu sau có tiếng bước chân vang lên, Trần quản gia và Tiểu Đậu Hoa đi tới sảnh chính.
Đúng lúc La Hồng vừa mới ăn no xong, đang ngồi phịch trên ghế, dáng ngồi hơi bất lịch sự.
“Công tử, người ăn no chưa?”
Trần quản gia cười hỏi.
La Hồng ngạc nhiên nhìn Trần quản gia và Tiểu Đậu Hoa.
Trần quản gia kéo ghế ngồi xuống, cùng nói chuyện với La Hồng về đợt chiêu sinh lần này của Tắc Hạ Học Cung. La Hồng không giấu giếm kể cho ông nghe hết mọi chuyện.
Nghe tin Trấn Bắc Vương xuất hiện trấn áp Hoàn Nhan Xa Cổ, hai mắt già của Trần quản gia hơi sáng lên.
“Vương gia xuất hiện ở Tắc Hạ Học Cung sao?”
Trần quản gia hít sâu, hỏi.
La Hồng gật đầu, cảm thán một tiếng: “Trấn Bắc Vương thực sự rất lợi hại, Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười Thiên Bảng mà ông ấy vẫn có thể xé toạc cánh tay hắn chỉ trong một chiêu.”
“Cứ mỗi 60 năm Thiên Bảng sẽ thay đổi một lần. Vương gia cũng đã từng đứng trên Thiên Bảng, bây giờ lại còn đã tu hành thêm 60 năm, muốn trấn áp Hoàn Nhan Xa Cổ đứng thứ mười Thiên Bảng… chỉ là chuyện cỏn con.”
Trần quản gia gật đầu, chậm rãi nói.
Nhưng điều hiện giờ Trần quản gia đang quan tâm là Trấn Bắc Vương tới Tắc Hạ Học Cung để làm gì?
Không lẽ thiên phú của công tử khiến Trấn Bắc Vương chú ý tới?
Trần quản gia trầm ngâm, chuyện xảy ra với La gia trong những năm này, ông đều có nghe qua.
Trấn Bắc Vương định đặt kỳ vọng vào công tử sao?
Nhưng với tu vi của công tử hiện giờ, một khi bị cuốn vào chuyện giữa La gia và Hạ gia… chỉ sợ sơ ý một chút thì sẽ là thịt nát xương tan.
Nếu công tử là người bình thường thì cũng thôi, nhưng nếu không tầm thường, thì thân là người của La gia chẳng thể nào trốn tránh được trách nhiệm.
Xem ra… phải mau chóng tăng cường tu luyện nâng cao tu vi cho công tử.
“Công tử, lão Trần có chuyện muốn nói với người.” Trần quản gia nhìn qua Tiểu Đậu Hoa một cái, nói.
La Hồng sửng sốt, gật đầu.
Trần quản gia ho nhẹ một tiếng, nói: “Lần này, bởi vì người đã dốc hết sức mình chiến đấu trên đường đá bách luyện nên thiên phú Kiếm đạo đã tăng đến Thất phẩm Thế Kiếm, có điều… sau này, muốn đạt tới những cấp khác nữa thì sẽ vô cùng khó khăn.”
“Cho nên lão Trần đã nghĩ cho công tử một cách.”
La Hồng nghe thế, không khỏi nghiêng đầu, hít sâu một hơi…
“Thiên phú?”
Kỳ thật, La Hồng có chút nghi ngờ về thiên phú Kiếm tu của hắn, chưa học được bao lâu, đã thăng cấp lên Thất phẩm Thế Kiếm.
“Trần thúc, ta tu luyện Kiếm tu chỉ mới được được nửa tháng đã trở thành Kiếm tu Thất phẩm… Thiên phú còn bình thường sao?”
La Hồng hỏi.
Trần quản gia: “…”
“Khụ khụ… đó có thể là vì công tử đã trải qua nhiều trận sinh tử chiến nên đã kích thích tiềm lực của bản thân. Huống hồ, đạo của Kiếm tu, có nguofi chỉ mới tập kiếm đã vào Thất phẩm, ba ngày thành Kiếm đạo tông sư, một năm đã thành Kiếm tiên, so sánh ra công tử thực sự cảm thấy chính mình có thiên phú tốt lắm sao?”
Trần quản gia ho nhẹ vài tiếng, nghiêm túc nói.
La Hồng sửng sốt trong chốc lát, tỉnh ngộ ra.
Nếu thật sự đúng như vậy, thiên phú của hắn… rất tầm thường.
Quả nhiên thì Tà tu vẫn hợp với hắn hơn.
Trần quản gia thấy sắp gạt được hắn rồi, chỉ tay vào Tiểu Đậu Hoa.
“Công tử, kiếm cũng cần dưỡng, dưỡng kiếm cũng là một cách để rèn thanh kiếm cho sắc bén hơn, thể chất của Diêu Tĩnh rất thích hợp để dưỡng kiếm, cho nên ta để cho nàng trở thành Kiếm thị, lấy thân dưỡng kiếm, giúp tăng nhanh tu vi kiếm đạo của công tử hơn.”
Trần quản gia nói.
La Hồng sững sờ.
Kiếm thị?
Trần quản gia gật đầu: “Có điều, Tiểu Đậu Hoa còn có một mối thù diệt tộc, là Kiếm thị của công tử, mối thù này… công tử hẳn phải nên ra tay giúp đỡ.”
Mối thù diệt tộc sao?
Nhìn qua Tiểu Đậu Hoa, nữ tử ngượng ngùng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
La Hồng không chút do dự gật đầu.
…
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuyên qua ô cửa sổ gỗ.
La Hồng về tới phòng, khoanh chân ngồi trên giường.
Hắn lấy ra cuốn sổ da người, lật tới trang giao diện.
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: +2010
Đẳng cấp: 3 (phần thưởng đang chờ xử lý)
Danh hiệu: Bại Hoại
Chủng tộc: Nhân tộc (phàm nhân)
Công pháp tu hành: «Vong Linh Tà Ảnh (tàn)», «Kiếm Khí Quyết», «Uẩn Kiếm Quyết»
Thuật pháp: «Thiên Thủ Tà Phật»
Kiếm pháp: «Hóa Long Kiếm»
Cảnh giới: Thất phẩm (Sát Hoàn), Thất phẩm (Thế Kiếm)
Nhìn chỉ số tội ác hơn hai ngàn trong trang giao diện, La Hồng cảm thấy như đang mơ, nhếch mép cười ngây ngô.
Nhiều tội ác như vậy quả đúng là khiến hắn sảng khoái tinh thần.
Điều đáng tiếc duy nhất là chỗ danh hiệu “Bại Hoại” lại thiếu mất chữ “Đại”.
Hắn vẫn chỉ là một tên Bại Hoại bình thường, không phải là Đại Bại Hoại.
Đẳng cấp đã thăng lên tới cấp ba nhưng vẫn chỉ là Bại Hoại như vũ. Xem ra, muốn đạt tới Đại Bại Hoại thì cần cố gắng hơn nữa.
Còn những cái khác thì không thay đổi gì mấy.
Chương 153 Phần thưởng có tỉ lệ nguy hiểm nhất định (2)
Hắn sốt ruột lật thêm mấy trang, đến phần ban thưởng.
Hắn nên đổi thưởng rồi!
La Hồng sợ mình không đổi sớm thì tội ác sẽ bị giảm, trực giác cho thấy có người lại đang khen hắn.
[Nhóm phần thưởng]
Giải đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Tội ác: +??...? Có thể đổi)
Giải Nhất: Bàn tay của Tà Thần (Tội ác: +1.000.000 có thể đổi)
Giải Nhì: Linh bảo cấp Địa đỉnh phong, Ma Kiếm “A tu la” (Tội ác: +2000 ~ +10000 có thể đổi)
Giải Ba: Tà Pháp cấp Huyền «Vạn Quỷ Phệ Hồn» (Tội ác: +300 ~ +1000 có thể đổi)
Giải Khuyến Khích: Một viên Tụ Sát đan hoàn chỉnh (Tội ác: +10/-1 ~ -??.....? có thể đổi)
Nhìn vào phần thưởng.
Hô hấp La Hồng dần trở nên gấp rút, hắn nhìn chằm chằm vào Giải Nhì, với điểm tội ác hiện tại, gần như có thể đổi được Giải Nhì.
Phấn khích quá đi!
Có nên đổi không?
Giải Nhì cần đến tội ác +2000 mới có thể đổi, La Hồng cực khổ lắm mới tích đủ, nhưng ngay cả khi đã đổi được rồi thì có lẽ phần thưởng cũng sẽ có hạn chế.
Giống như lần đổi «Thiên Thủ Tà Phật» trước đó, bởi vì đổi với số lượng tội ác thấp nhất nên có tác dụng phụ rất lớn, mỗi lần thi triển chiêu thức, La Hồng đều cảm thấy hoa hết cả mắt, khó chịu đến mức ngất xỉu.
Nếu có thể đổi với số tội ác cao hơn thì chắc tác dụng phụ sẽ ít đi rất nhiều.
La Hồng hít một hơi thật sâu, mắt dính chặt mắt vào Giải Nhì, nghiến răng nghiến lợi.
“Đổi!”
Hắn nhìn vào phần thưởng Giải Nhì, tiếp theo đó có một dòng chữ bằng máu xuất hiện trên cuốn sách da người.
[Phần thưởng này tồn tại nguy hiểm nhất định, ngươi có chắc chắn muốn đổi không?]
Quả nhiên, xuất hiện dòng chữ nhắc nhở.
Tuy nhiên La Hồng vẫn cắn răng, muốn cầu phú quý trong nguy hiểm.
“Đổi!”
Oong…
Trong chớp mắt, xung quanh tối đen như mực.
Chớp mắt nhiều lần, La Hồng cảm thấy linh hồn của chính hắn đang bị hút vào một thế giới khác, Tà Sát khí vô cùng đậm, còn có sát cơ kinh khủng không ngừng tràn ngập.
Có tiếng xiềng xích nặng nề phát ra.
La Hồng ngẩng đầu lên thì thấy có một ngọn núi khô bằng máu, trên đỉnh ngọn núi khô này, có vô số dây xích quấn chặt lấy một thanh kiếm.
Thanh kiếm có màu của máu, trên vỏ kiếm có một vòng xoáy lớn đồng màu với thanh kiếm.
Phảng phất như cả thiên địa đều đang áp chế thanh kiếm này, một thanh kiếm mang đầy chết chóc.
La Hồng thấy hoa mắt, đôt nhiên phát hiện thanh kiếm đang bị xích sắt trói buộc kia thay đổi, dần dần biến thành một bóng người.
Đó là một nữ nhân, mặc y phục dài như Mạn Là Đa đẫm máu, khuôn mặt đẹp tuyệt trần nhưng lại đầy sát khí, ẩn chứa lạnh lùng và tàn nhẫn, …
Đôi mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào La Hồng, như nhìn một xác chết.
Có một lực trấn áp vô cùng kinh khủng, như cả thiên địa đảo ngược, áp chế trên người La Hồng.
Áo trắng trên La Hồng bay phần phật, tóc dài tán loạn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, dùng sức mạnh tinh thần vận dụng chiêu thức “Thiên Thủ Tà Phật”.
Tà Phật lập tức xuất hiện, sau lưng mọc lên mười cái tay.
Không có mặt nạ Tà Quân, chỉ có thể gọi Tà Phật Thân mười tay mà thôi.
Nhưng sự áp chế khủng bố về tinh thần vẫn tràn xuống như dời núi lấp bể.
La Hồng chỉ cảm thấy xương cốt trong người hắn như vỡ thành từng mảnh, Kiếm khí trên thân không ngừng gia tăng, tinh thần của hắn như bị đóng băng, cực kỳ suy yếu.
Hắn thấy tinh thần của mình như bị cắt nhỏ thành từng sợi bởi thanh kiếm trước mặt này.
Thế nhưng La Hồng không từ bỏ, nghiến răng, dù cho ý chí tinh thần hình thành nên Tà Phật đã sớm bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, chỉ còn lại bộ xương của Phật.
La Hồng vẫn đi tiếp về phía trước, từng bước một, đạp lên con đường nhuốm đầy máu này, bước lên đỉnh núi.
Hắn tới gần nữ tử có khuôn mặt đẹp tuyệt trần bị trói bởi vô số dây xích kia.
Xung quanh nữ tử có hàng chục hàng ngàn Kiếm khí từ dưới đất vọt lên như sấm sét trên đất bằng, từng sợi xích bị va chạm tạo ra âm thanh nặng nề.
Trên người La Hồng lần lượt có vết kiếm chém qua, mỗi khi có một vết kiếm hiện lên thêm, máu chảy càng nhanh.
Ánh mắt của La Hồng vẫn dính chặt lên vị nữ tử ấy, nâng bàn tay đẫm máu bị chém do kiếm khí, từ từ chạm vào khuôn mặt của nàng ta.
Trong phút chốc.
Gió ngừng lại, kiếm khí biến mất, dây xích xung quanh cũng biến mất theo.
Trời đất khôi phục sự tĩnh lặng như ban đầu.
Chỉ còn tiếng thở dốc của La Hồng.
“Ha ha…”
Giữa thiên địa nhuốm đầy máu, vọng đến tiếng cười của La Hồng.
Cạch!
Chớp mắt tiếp theo, tiếng rút kiếm vang lên, nổ vang giữa thiên địa.
…
Trong La phủ, Trần quản gia đang đắp chăn ngủ say trên giường đột nhiên mở to mắt.
Ông nhìn lên trần nhà của La phủ, phát hiện có kiếm khí màu máu chìm nổi… Kiếm khí kinh khủng khiến Trần quản gia cũng cảm thấy rét lạnh.
Nhưng Kiếm khí này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh.
Ông đi ra khỏi phòng, nhảy lên mái nhà. Viên mù cầm ngân thương, tấm lưng đã khòm cũng thẳng lên, nét mặt chứa đầy vẻ lo lắng, cũng xuất hiện trên mái nhà.
“Ngươi cũng cảm nhận được sao?” Viên mù nói.
“Quả thực là kiếm khí tà ác, có vẻ giống như linh bảo tà ác xuất thế…”
Trần quản gia gật đầu đáp.
Loại kiếm khí này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh đến nỗi họ không thể xác định được vị trí.
Cùng lúc đó.
Tắc Hạ Học Cung, tại tiểu lâu Xuân Phong.
Phu tử đang đọc sách dưới ngọn đèn dầu đột nhiên biến sắc. Chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng ông đâu, lúc xuất hiện lần nữa là đã ở trên không trung huyện An Bình, dưới chân ông là tầng mây mỏng trôi chầm chậm theo gió.
“Kiếm khí vô cùng tà ác… Đây là bội kiếm của Tà đế xuất thế?”
Phủ tử cau mày nhìn về phía La phủ, chút dấu vết còn sót lại kia vẫn bị ông bắt được.
“Nhất niệm Tà Đế, nhất niệm Nho Thánh. Xem ra bây giờ Tà Đế đang hơn một bậc nhưng cũng chỉ tạm thời mà thôi.”
“Phải mau chóng thu nhận tên tiểu tử kia làm đồ đệ, hướng nó đi theo con đường chính đạo đúng đắn…”
Chương 154 Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm! (1)
La Hồng mở mắt ra, tinh thần lẫn sức lực đều kiệt quệ.
Hắn ngồi tựa vào đầu giường, đầu tóc rũ rượi, cả người hơi uể oải.
Mặt trăng dần lặn xuống, nhường chỗ cho mặt trời đi lên từ hướng đông, La Hồng ngẩng đầu lên nhìn, trong một thoáng vừa rồi, hắn cứ tưởng rằng mình sắp chết tới nơi.
Luồng sát khí lạnh lẽo như hàng ngàn mũi kiếm đâm vào tinh thần của hắn, đến cả pháp tướng tà phật cũng bị cắt gọt chỉ còn đống xương tàn.
Cuốn sách bằng da người này đã cảnh báo về độ nguy hiểm của phần thưởng này, thực sự là không lừa hắn.
“Tội ác vẫn còn ít quá…”
Nếu tội ác nhiều thì đổi thưởng sẽ an toàn hơn.
La Hồng cúi đầu lẩm bẩm, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua làm lộ rõ vẻ mặt tái nhợt của hắn.
Cuốn sách da người không biết từ khi nào đã trượt khỏi tay hắn rớt xuống giường, ma kiếm “A tu la” cũng không biết ở đâu.
Suy nghĩ vừa lóe lên, hắn xâm nhập vào đan điền.
Bên trong đan điền của hắn xuất hiện một thanh Huyết kiếm, xung quanh bị trói chặt bởi những dây xích âm u và lạnh lẽo.
Phần thưởng là ma kiếm “A tu la” thì hắn đã nhận được, nhưng thay vì cầm trên tay, nó lại chui vào đan điền của hắn.
Xung quanh Trường kiếm có từng viên Sát Châu lơ lửng, Tà Sát khi không ngừng chui ra, bị trường kiếm hấp thụ hết.
Trường kiếm ở bên trong đan điền, La Hồng cảm nhận được «Vong Linh Tà Ảnh» đang di chuyển trong người hắn với tốc độ ngày càng nhanh, tà khí trong cơ thể hắn liên tục được hấp thụ vào đan điền.
Bên trong đan điền của La Hồng, số lượng viên Sát Châu cũng tăng lên từ năm viên thành tám viên chỉ sau một đêm, hơn nữa tốc độ ngưng tụ của Sát Châu vẫn đang tiếp tục, không lâu nữa thì hắn có thể thăng cấp lên Tà tu Lục phẩm.
“Quả nhiên ta thích hợp tu luyện Tà tu hơn… Thiên phú tu luyện Tà tu mạnh hơn thiên phú Kiếm tu rất nhiều.”
La Hồng cảm thán.
Nghĩ tới một chuyện, La Hồng đứng lên, nhìn tấm gương đồng trong phòng, bên trong gương là thanh niên tỏa ra Chính Dương khí ngày càng mạnh, nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn, lạc lõng.
“Quả nhiên…”
“Chính Dương khí ngày càng mạnh, người không biết còn tưởng ta là Bán bộ Nho tiên như Lý trạng nguyên kia ấy chứ.”
“Không được, ta phải nhanh chóng đi tìm mấy tên Tà tu để thu một ít tà khí mới được.”
La Hồng nói thầm.
ma kiếm “A tu la” ở bên trong đan điền liên tục hấp thụ sát khí, tất cả tà khí bên trong cơ thể hắn đều bị lấy đi, nó sẽ gây mất cân bằng giữa Chính Dương khí và m Sát khí ngày càng nghiêm trọng.
Về việc tìm kiếm tà tu như thế nào thì La Hồng hắn sẽ sử dụng Thanh Đồng Tà Lệnh.
Trên đường Địa Thử, La Hồng đã giết rất nhiều Tà tu bao gồm cả Phật Đà, Thanh Đồng Tà Lệnh đã hấp thụ không ít sát khí, ngày một trở nên nồng đậm hơn rất nhiều nhưng để thăng cấp được thì còn một quãng đường dài.
Có lẽ hắn có thể thông qua Thanh Đồng Tà Lệnh để tìm tà tu.
Chuyện này không thể làm qua loa được, cần phải cân nhắc kĩ hơn.
Về giường, La Hồng có chút hoa mắt, đó là cái giá phải trả cho phần thưởng là ma kiếm.
Suy nghĩ một lát, La Hồng muốn triệu hồi ma kiếm “A tu la”.
Ngay khi vừa đọc ý niệm trong đầu, một luồng sát khí lập tức vây xung quanh ánh mắt của La Hồng, khí tức bạo ngược dường như muốn nổ tung trong cơ thể hắn, sau lưng chợt xuất hiện một cô nương mặc y phục đỏ như máu.
Muốn chết!
La Hồng vội vã từ bỏ ý định này…
Cô nương váy đỏ biến mất, ma kiếm cũng dần ổn định lại, cơn bạo ngược trong người hắn dần nguôi ngoai.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, La Hồng không ngừng thở dốc.
“Tu vi vẫn còn quá yếu, không sử dụng được… Nếu như ta đeo mặt nạ Tà Quân thì có thể thử dùng, còn nếu không đeo mặt nạ mà sử dụng thanh kiếm này… e là trong nháy mắt sẽ bị thanh ma kiếm này khống chế. Vậy thì chẳng phải là ta dùng kiếm nữa mà là kiếm dùng ta mới đúng.”
La Hồng vẫn còn sợ hãi trong lòng, Giải Nhì này… quả nhiên phỏng tay!
Nhưng mà, trong lòng La Hồng vẫn cảm thấy khá vui sướng, đây có thể coi là con át chủ bài của hắn rồi.
Khi hắn trở nên mạnh mẽ hơn, sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày hắn nhất định sẽ điều khiển được thanh ma kiếm này.
La Hồng nhặt cuốn sách da người lên, hiện tại hắn đã là Bại Hoại cấp ba rồi nhưng vẫn chưa nhận được phần thưởng khi đạt cấp ba.
Đối với phần thưởng lần này La Hồng cũng hơi kỳ vọng, đợt thăng lên Bại Hoại cấp hai thì hắn đã được nhận một viên Đoạt Hồn Đan, có thể khởi tử hoàn sinh.
Phần thưởng lần này, là gì đây?
So với ma kiếm “A tu la”, phần thưởng thăng cấp lần này có thể nói là vô cùng ôn hoà, chỉ như dòng nước chuyển động mà thôi.
Trên tay La Hồng có một cái bình đen bằng ngọc.
Lại đan dược sao?
[Cố Bản Bồi Nguyên Chuyển Sát đan (Huyền Phẩm đỉnh phong): hai viên Đồng Bì, bốn viên Thiết Cốt, năm sáu viên Vũ Tiên Khốc, đây là đan dược chuyên dùng để chuyển khí huyết thành Tà Sát, Võ tu chính thống cần cân nhắc trước khi sử dụng]
Cái quái gì thế?
La Hồng nhìn phần giới thiệu đan dược trong cuốn sách da người, cả người sững sờ.
Khí huyết chuyển hóa thành Tà Sát… đan dược này tà ác như vậy sao?
Tuy rằng bây giờ hắn muốn dùng ngay một viên, nhưng tinh thần lại uể oải, lực bất tòng tâm, nghĩ một lát liền bỏ cuộc.
Hắn thu viên đan dược vào trong cuốn sách da người.
Nằm ngửa trên giường, lần này thu hoạch được rất nhiều thứ, La Hồng nở nụ cười thỏa mãn.
Ngày mai hắn chắc chắn sẽ đứng chót kỳ thi viên, không thể nào thành đệ tử của phu tử được…
Hoàn hảo!
…
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây dày, tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên bầu trời.
Phía trên Đông Sơn, ráng mây xuất hiện.
Những giọt sương mai óng ánh, phản chiếu ánh sáng bảy màu.
Thanh sam trên người Lý Tu Viễn bị không khí buổi sớm làm ướt. Y chắp tay, đi tới lầu các trên đỉnh Tắc Hạ học cung.
Chuông cổ đung đưa, y thành kính, đọc tụng vài câu kinh điển của thánh nhân xong, liền đẩy cái chùi nặng trịch để đánh chuông.
Bình luận facebook