-
Chương 155-157
Chương 155 Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm! (2)
Coong coong…
Tiếng chuông du dương vang lên, một luồng khí tức tường hoà bap phủ, làm cho cả người và vật ở huyện An Bình đều cảm thấy thoải mái.
Những người ngủ say thức dậy sau giấc ngủ dài.
Một vài Võ khách giang hồ thiếu kiên nhẫn, háo hức chạy tới Đông Sơn trên những con hẻm ít người.
Trong khách điếm ở trong thành, có xe ngựa vọt lên cao, đều là chở những cao thủ từ các nơi đến đến Đông Sơn.
Cảnh tượng này khiến cho một vài dân chúng há hốc mồm.
Hôm nay là ngày Tắc Hạ Học Cung yết bảng, rốt cuộc ai mới có thể trở thành đệ tử của phu tử là điều mà mọi người chú ý nhất,
Mỗi một lần phu tử thu nhận đệ tử thì đều chấn động cả thiên hạ.
Trên thực tế, không chỉ mỗi huyện An Bình, mà ngay cả triều đình Đại Hạ cũng chú ý, kinh thành cách xa sáu ngàn dặm cũng đều dõi mắt về đây.
Sau khi Lý Tu Viễn đánh chuông xong, y thong thả đi tới lan can của lầu các, một cơn gió lướt qua, khẽ đung đưa tà áo xanh lam của y, y nhìn xuống Đông Sơn.
Có thể nhìn thấy bóng người đi lại trên con đường đá, trên mặt xuất hiện nụ cười bí hiểm.
Nếu cả thiên hạ này biết phu tử thu nhận một tên đệ tử đi thi nộp giấy trắng, không biết sẽ thế nào.
Đáng tiếc là, tờ giấy trắng kia đã bị y lấp kín.
…
La phủ.
La Hồng tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng chuông kêu, tiếng chuông đã phần nào xoa dịu tinh thần uể oải khiến hắn tỉnh táo hơn.
Vặn lưng vài cái, ngáp.
Bên ngoài, nha hoàn nghe thấy tiếng động trong phòng, lần lượt đẩy cửa vào, chờ La Hồng rửa mặt, thay y phục.
Đi vào sảnh chính, thấy Trần quản gia và Viên mù đã ngồi vào bàn ăn sáng, Trần quản gia ngẩng đầu nhìn La Hồng, nhất thời giật mình.
Trên người La Hồng tỏa ra khí Dương Chính ngày càng nồng đậm.
La Tiểu Tiểu đang ôm một cái bánh bao lớn, gặm nhiệt tình.
Tiểu Đậu Hoa thì bận rộn trong gian bếp, bưng bữa sáng của La Hồng ra ngoài.
Trần quản gia nói với La Hồng: “Công tử, hôm nay là ngày sẽ công bố kết quả thi viết, quyết định việc người có được trở thành đệ tử của phu tử hay không, người ăn sáng xong thì nhanh tới học cung đi.”
“Nhân tiện mang theo Diêu Tĩnh luôn, ta đã truyền lại cho con bé cách dưỡng kiếm của Kiếm thị rồi, người có thể mang theo con bé nhập cung. Ở Tắc Hạ học, được hạo nhiên khí thiên địa uẩn dưỡng, thì hiệu quả của việc dưỡng kiếm sẽ tốt hơn nhiều.”
La Hồng không từ chối.
Hắn chậm rãi dùng bừa sáng, không có vẻ gì là lo lắng.
Hắn chỉ nộp mỗi tờ giấy trắng… tới đó góp vui làm gì?
Người khác có thành tích thế nào, hắn không biết, nhưng thành tích của hắn, nhắm mắt cũng có thể đoán được.
Hạng nhất từ dưới đếm lên, ai dám tranh với hắn chứ?
Ai có thể đoạt được vị trí đó của hắn chứ?
Trần quản gia nhìn La Hồng vẫn bình tĩnh ăn sáng, không khỏi vui mừng.
Công tử càng ngày càng trưởng thành, đến ngày biết kết quả mà vẫn điềm tĩnh, không hổ là nhi tử của tướng quân, cháu trai của Trấn Bắc Vương, thật giỏi!
Sau khi ăn sáng xong, La Hồng nhìn Tiểu Đậu Hoa, gỡ thanh kiếm cổ đeo trên lưng xuống, đưa cho nàng.
“Này, tiểu Kiếm thị, cầm kiếm đi.”
Tiểu Đậu Hoa thụ sủng nhược kinh*, vội vàng lau tay lên y phục, cực kỳ nghiêm túc mà cầm lấy.
Có điều, sức nặng của thanh kiếm cổ Địa Giao khiến cho sắc mặt Tiểu Đậu Hoa lập tức thay đổi, suýt nữa ngã xuống sàn.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, cắn răng, lông mày cau lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Vận dụng chiêu thức dưỡng kiếm mà ta đã dạy ngươi đi.”
Trần quản gia gần như bị nghẹn, nói thẳng với Tiểu Đậu Hoa.
Tiểu Đậu Hoa nghe vậy vội vàng điều khí, trong cơ thể có một làn sóng vô hình đang chuyển động.
Thanh kiếm cổ nặng trịch lúc nãy, giờ đã nhẹ hơn nhiều.
Dù vẫn còn nặng, nhưng ít nhất là vẫn nâng lên được.
Tiểu Đậu Hoa thở hổn hển, ôm chặt thanh kiếm cổ bằng hai tay, giống như ôm cái gối.
La Hồng khẽ liếc mắt nhìn nàng.
Nghĩ đến việc hắn không hung dữ với Tiểu Đậu Hoa liền thấy không quen.
Vậy nên lớn tiếng nói: “Ngươi là heo sao? Ôm kiếm là ôm kiểu này sao? Ngươi như thế ra ngoài thì mặt mũi của bổn công tử biết để đâu.”
“Ngươi muốn dưỡng thanh kiếm thành tú hoa châm đấy à?”
“Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, mắt nhìn trước, chân tạo thành hình chữ bát!”
La Hồng quát.
Tiểu Đậu Hoa sắp khóc đến nơi, quả nhiên công tử chỉ tốt với nàng được nửa ngày, lại dữ với nàng tiếp rồi.
“Công… công tử… đừng… đừng mắng ta.”
Tiểu Đậu Hoa mếu máo nói.
Làm theo như lời của La Hồng, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng hông…
Phụt!
Trần quản gia đang húp cháo liền phun hết ra.
Nha đầu ngốc này, ông nghi ngờ liệu rằng quyết định để nha đầu này làm Kiếm thị của công tử có phải quyết định đúng đắn hay không.
La Tiểu Tiểu cắn một miếng bánh bao, cười khanh khách không ngừng.
La Hồng nhìn sang, giơ tay véo má của La Tiểu Tiểu.
“Vui nhỉ?”
“Tối nay ca ca sẽ kể tiếp cho muội nghe câu chuyện vui hơn, chịu không?”
Nụ cười của La Tiểu Tiểu dần tắt ngúm ngay khi nghe xong, cảm thấy cái bánh bao trong tay cũng không còn thơm như lúc nãy nữa.
…
La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm đi ra ngoài, thị vệ Triệu Đông Hán cũng đi theo, ba người tiến về phía núi Đông Sơn.
Không bao lâu, đến bãi đất trống giữa sườn núi, xe ngựa dừng lại.
Không ít hộ đạo giả ngồi trong xe ngựa, thoải mái an nhàn.
Có vài hộ đạo giả nhìn thấy La Hồng, hai mắt sáng lên, mơ hồ có luồng khí cuồng bạo xuất hiện.
La Hồng không quan tâm, kết cục của Hoàn Nhan Xa Cổ rành rành trước mắt, dù có những kẻ tâm cơ bất chính ẩn náu trong đám hộ đạo giả này, hắn cũng không lo lắng rằng những kẻ này sẽ dám ra tay ở Đông Sơn.
Triệu Đông Hán bị luồng khí vô hình trên núi chặn lại, không thể bước qua con đường đá, Tiểu Đậu Hoa thân là Kiếm thị cũng bị luồng khí đó ngăn cản, nhưng mau chóng biến mất, ngầm cho phép nàng đi theo La Hồng vào Tắc Hạ học cung.
Chương 156 Đây đều là duyên phận (1)
Bước vào học cung, hai mắt Tiểu Đậu Hoa mở to, nhìn xung quanh với vẻ tò mò.
Đây chẳng lẽ là Tắc Hạ học cung mà người đời thường đồn đại hay sao?
Khi còn là con gái của Ngự Sử, nàng cũng từng nghe đến nơi này.
Phía trên quảng trường của học cung, có vài thí sinh đứng đó chờ đợi kết quả cuộc thi.
Tiêu Nhị Thất mang theo hai thanh đao giắt trên thắt lưng, cực kỳ lạnh lùng, để đề phòng La Hồng, y vẫn giữ nguyên biểu cảm ấy, làm ra vẻ người lạ chớ tới gần.
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm trên lưng, xung quanh có một vài thế gia công tử của triều đình Đại Hạ đứng nói chuyện với nàng ta, nàng ta chỉ mỉm cười lịch sự.
Hòa thượng Khổ Nguyệt chắp hai lòng bàn tay hành lễ, trên người không nhiễm chút bụi trần của thế gian trần tục, đứng yên một chỗ, cau mày nhìn vài vết nứt trên khe đá.
Lý Tu Viễn một thân áo xanh, ngẩng đầu nhìn trời, lông mày hơi nhíu lại.
La Hồng vẫn chưa đến, tên tiểu tử này, có phải cảm thấy chính mình không thể đậu nên không tới nữa?
Lý Tu Viễn nở nụ cười kỳ quái, không biết lát nữa tên tiểu tử này có ngạc nhiên không nhỉ?
Y nhìn thoáng qua những thí sinh khác.
“Không phải đợi nữa, bây giờ ta sẽ công bố kết quả của cuộc thi viết.”
Lý Tu Viễn nói.
Dứt lời, y phất tay áo, bảng kết quả bay ra, lơ lửng trên không trung.
Tiếp theo, bảng kết quả từ từ được mở ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào một hướng.
Trên bảng đang dán bìa thi xếp hạng nhất, nội dung trên đó, chữ chữ như châu ngọc, lời văn rất hùng hồn.
Nhìn tên của chủ nhân tờ đề này, ai nấy đều bị chấn động không nhẹ, trong lòng đều có cảm giác khó tin.
“Không thể nào.”
“Chuyện này… chuyện này… làm sao có thể xảy ra?”
“Lại là hắn? Tại sao lại là hắn kia chứ?”
Trên quảng trường, sau một lúc im lặng, tất cả đều bùng nổ.
Ở đằng xa.
La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm cổ đi cùng.
Đột nhiên.
Tất cả mọi người đều đỏ mắt quay đầu lại nhìn hắn.
Đúng lúc nhìn thấy La Hồng mặc bạch y đi đến, Chính Dương khí bao xung quanh hắn dày đặc, như Đại Nho xuất hành, khiến người ta liên tưởng đến một câu trong đề thi…
Cảm xúc ngổn ngang, như bình ngũ vị bị đổ.
La Hồng ngẩn người.
Chuyện gì thế?
Hạng nhất từ dưới đếm lên… khiến các ngươi ghen tỵ thế cơ à?
Không… không đúng!
Vẻ mặt của những người này có cái gì đó không đúng.
Trong lòng La Hồng lộp bộp, xuất hiện một dự cảm không lành chút nào!
Bầu không khí không đúng lắm.
La Hồng thấy ánh mắt đám thiên tài ở chung quanh hàm chứa sự ngạc nhiên, sửng sốt, không phục, khó chịu nhìn mình, chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng hết lên.
Dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt.
Chẳng lẽ... Hắn nộp giấy trắng cũng có thể đứng nhất?
Không thể nào?
Những học sinh này đều là thiên tài đến từ các thế lực lớn trong thiên hạ, không chỉ nói chuyện êm tai, thực lực xuất chúng, trí nhớ cũng vô cùng tốt.
Nhóm thiên tài như vậy, làm sao có thể để cơ hội cho một tên nộp giấy trắng như hắn?
La Hồng tăng nhanh bước chân, ba chân bốn cẳng đi tới phía dưới bảng danh sách.
Thanh sam của Lý Tu Viễn bay lên, mỉm cười nhìn La Hồng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Phía trên bảng danh sách, La Hồng nhìn thấy bài thi của mình, bài thi rõ ràng rỗng tuếch kia thực sự viết đầy chữ, những dòng chữ thanh tao, ngổn ngang chính xác là nét chữ của La Hồng.
Đây là bài thi của hắn... Không sai!
La Hồng nhìn đề bài về việc phát cháo, đáp án vẫn là đáp án quen thuộc với hắn như cũ...
Nói cách khác, những câu hỏi còn lại bên trong bài thi, mẹ nó tên đáng chém ngàn đao nào giúp hắn lấp kín hết thế?!
Khóe miệng La Hồng run lên khi nhìn những chữ viết trên giấy.
La Hồng hắn... Sao lại đứng nhất?!
Mê mang, không hiểu, rối loạn, nghi ngờ...
Các loại cảm xúc xông lên đầu, so với người chung quanh, cảm xúc của La Hồng lại càng thêm phức tạp.
Thong dong bình tĩnh không còn tồn tại, La Hồng chỉ cảm thấy giống như trời đất sụp đổ.
Theo dự đoán lúc đầu, hắn đã giết nhiều người trên đường đá Bách Luyện như vậy, máu chảy khắp nơi, tin tức truyền về huyện An Bình, hung danh của La Hồng hắn chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi.
Thế nhưng... Hiện giờ, trở thành đệ tử của phu tử, danh tiếng sợ là trong nháy mắt đảo ngược, được khen lên tận trời.
Hắn phảng phất thấy được kết cục của mình.
La Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tu Viễn. Phu tử trả lời giúp hắn? Đây là việc không thể nào. Vậy thì, người duy nhất có khả năng trả lời giúp hắn... Chính là vị Lý trạng nguyên ở trước mặt.
Không sai! Chắc chắn là y!
Cũng chỉ có trạng nguyên viết văn chương mới có thể tài hoa tung hoành như vậy.
Đối với quan trạng nguyên am hiểu văn chương trong thiên hạ mà nói, bắt chước bút tích của La Hồng hắn, dễ như trở bàn tay.
Bờ môi run lên, La Hồng không biết nên nói cái gì.
Hắn không oán không cừu với Lý trạng nguyên này, tại sao y muốn chơi ta?!
Lý Tu Viễn nhìn tiểu sư đệ tương lai, cười tươi như hoa.
Thậm chí còn nghịch ngợm trừng mắt nhìn.
Dường như đang nói...
Kinh ngạc không, vui mừng không? Ngoài ý muốn không?
“Ta?? Tinh thần... Sụp đổ!” La Hồng khóc không ra nước mắt.
Hắn có thể nói cái gì? Nộp giấy trắng, thế mà cũng có người giúp lấp đầy...
Trong cuộc thi hắn muốn đứng thứ nhất từ dưới lên sao lại khó như vậy.
Phía sau hắn, Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao bu lại, nhìn văn chương của La Hồng trên bảng danh sách, mắt to lập tức sáng lên, kinh hãi giống như gặp người trời.
Thì ra văn chương của công tử tài hoa như vậy!
Đám học sinh ở chung quanh nhìn La Hồng cũng không nói gì.
Nhi tử thô lỗ của La Nhân Đồ kia, vậy mà dày công tu dưỡng văn chương, bọn họ xem bài thi, những câu trả lời kia đúng là nói đúng trọng tâm, so với bọn họ thì trả lời tốt hơn nhiều.
La Hồng thi đứng nhất, thực sự rất xứng đáng.
Chương 157 Đây đều là duyên phận (2)
Nhìn La Hồng đứng lặng ở dưới bảng danh sách, ngẩng đầu xem bài thi, im lặng thật lâu.
Lúc này có thể nhìn thấy rõ một cỗ Chính Dương khí chói lóa như mặt trời chiếu trên người La Hồng.
Tiêu Nhị Thất thở dài, lòng bàn tay nắm chặt chuôi đao ở bên hông.
Hay cho một tên La Hồng, trở thành đệ tử của phu tử... Sợ là sẽ một bước lên trời.
Ánh mắt Ngô Mị Nương rạng rỡ, nhìn chằm chằm La Hồng, văn chương trên bài thi kia, nàng ta chỉ liếc nhìn đã cảm thấy say mê.
Khổ Nguyệt hòa thượng lại kinh ngạc nhìn bài thi, y nhìn câu trả lời về việc phát cháo của phu tử kia, cả người giống như giống như đông cứng lại.
“Cho nên, La Hồng là người đứng nhất thi viết lần này.”
Lý Tu Viễn quét mắt qua rất nhiều học sinh, ung udng nói.
“La Hồng cũng sẽ trở thành đệ tử của phu tử.”
Lời nói của Lý Tu Viễn giống như sấm sét, làm cho tất cả mọi người tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Tin tức này, đối với mỗi người mà nói, đều là đả kích ở mức độ khác nhau, có người lắc đầu, có người bùi ngùi, có người không phục không cam lòng.
Khổ Nguyệt hòa thượng cười khổ lắc đầu, thì thầm: “Đáp án, giết... Hóa ra, đây chính là đáp án của ngươi sao? Ngay cả phu tử thông minh nhất thiên hạ cũng tán thành đáp án của ngươi?”
Khuynh hướng tín ngưỡng bên trong đôi mắt của Khổ Nguyệt hòa thượng giống như sụp đổ.
Y buông hai tay luôn chắp trước ngực xuống, quay người, từng bước một đi xuống Đông Sơn.
Bên trong quảng trường, im ắng hồi lâu.
Sau đó, rốt cụộc có người không phục mở miệng: “Rõ ràng khi thi viết La Hồng ngủ say, thái độ như vậy, dựa vào cái gì có thể đứng nhất cuộc thi viết?”
Hóa ra, trong lúc thi viết vẫn có người chú ý tới La Hồng.
Chỉ sợ bản thân La Hồng cũng cảm động không thôi, rốt cuộc cũng có người đứng ra nói chuyện thay hắn.
Nếu có thể đem vị trí thứ nhất này đẩy xuống dưới, La Hồng hắn vô cùng cảm kích!
Lý Tu Viễn nghe vậy, cười cười: “Đường đá Bách Luyện, La Hồng một thân một mình giết tám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, trong đó có thiên kiêu Hoàng Bảng, trận chiến cuối cùng bị khí tức Nhất phẩm chấn nhiếp, tinh khí thần có chút uể oải, nghỉ ngơi trong quá trình thi viết không gì là không thể?”
Nếu ngươi ở trên đường đá Bách Luyện, giết nhiều thiên tài như vậy, trong quá trình thi viết ngươi cũng có thể nghỉ ngơi híp mắt ngủ.”
Lý Tu Viễn làm cho người kia á khẩu không trả lời được, chuyện La Hồng giết thiên tài Kim Trướng Vương Đình, đã sớm truyền ra ngoài.
Thất phẩm giết Ngũ Phẩm Hoàng bảng, hành động vĩ đại như vậy, sao hắn ta lại không biết chứ.
Trong lúc nhất thời, một số người vốn dĩ không phục, cũng không còn lời nào để nói.
“Được rồi, đã công bố kết quả thi viết, bài thi chi tiết của La Hồng cũng được công khai, nếu có ai không phục thì nói ra.”
Lý Tu Viễn thản nhiên nói.
Lặng im, vẫn lặng im như cũ.
“Bây giờ các ngươi là học sinh học của Học Cung, có thể tự do hành động ở bên trong cung điện của Học Cung, Tắc Hạ Học Cung ẩn chứa học vấn của bách gia, mỗi một cung điện đều có điển tàng kinh điển của bách gia, các ngươi có thể tìm thứ mình cảm thấy hứng thú đi tu tập, học được cái gì, thấy cái gì, thu hoạch được cái gì cũng đều thuộc về cơ duyên của các ngươi.”
Lý Tu Viễn nhìn lướt qua đám người nói.
Đám đông khom người với Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn thu hồi bảng danh sách, ánh mắt rơi trên người La Hồng: “Ngươi đi theo ta.”
La Hồng khóc không ra nước mắt, hắn làm sao lại mơ hồ trở thành đệ tử của phu tử?
Mặc dù trong lòng đủ loại không tình nguyện, thế nhưng La Hồng vẫn đi theo, thuận tiện kéo theo Tiểu Đậu Hoa đang ngu ngơ.
Công tử nhà ta, như vậy trở thành đệ tử của phu tử sao?
Phu tử đó... Đây chính là tấm gương của văn nhân trong thiên hạ!
Là người được nho sinh và học trò trong thiên hạ kính trọng.
Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao nhìn La Hồng, trong mắt to tràn đầy kính nể!
La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa đi theo sau lưng Lý Tu Viễn, im lặng không nói.
Lý Tu Viễn liếc nhìn gương mặt giống như quả cà tím bị sương muối của La Hồng, nụ cười càng trở nên rạng rỡ.
Ánh mắt hắn rơi vào trên người Tiểu Đậu Hoa ở sau lưng ôm kiếm Địa Giao, đầu đầy mồ hôi khuôn mặt sùng bái nhìn La Hồng.
Nụ cười trên mặt Lý Tu Viễn vẫn như cũ, tâm thần lại hoảng hốt, không khỏi nhớ tới lúc trước ở trong rừng hoa đào, hắn nhặt cánh hoa đào làm thơ, sau lưng cũng có một thiếu nữ khuôn mặt sùng bái nhìn hắn.
Nụ cười dần dần đắng chát, vốn dĩ muốn trêu La Hồng lại thôi không nói nữa.
“Kiếm Thị sao?”
Lý Tu Viễn nhìn ra Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao là đang dưỡng kiếm, đây phương pháp tu hành Kiếm Thị.
Khó trách thiếu nữ này có thể vào Tắc Hạ Học Cung.
Ba người không nói gì, rất nhanh đi tới trước tiểu lâu Xuân Phong.
Lý Tu Viễn gọi Tiểu Đậu Hoa, mặt mũi của y dịu dàng: “Ngươi ở chỗ này dưỡng kiếm đi, phía trước là chỗ ở của phu tử, thiên địa hạo nhiên chính khí ở đây nồng đậm, ngươi có thể vận chuyển dưỡng kiếm quyết để dưỡng kiếm.”
Tiểu Đậu Hoa do dự nhìn thoáng qua La Hồng.
La Hồng khẽ gật đầu, Tiểu Đậu Hoa ngoan ngoãn đứng tại chỗ ôm kiếm, ưỡn ngực hóp bụng nâng mông, mắt nhìn phía trước chân tạo thành hình chữ bát, mím môi, trong lòng vận chuyển dưỡng kiếm quyết.
Lý Tu Viễn nhịn không được cười lên, đây là thao tác thiểu năng gì vậy.
La Hồng che mặt, cùng đi vào tiểu lâu Xuân Phong với Lý Tu Viễn.
......
Đế Kinh Đại Hạ, thành Thiên An.
Hoàng thành nguy nga, ngói lưu ly dưới ánh mặt trời tản ra kim quang khó mà che giấu.
Trong ngự hoa viên, núi giả san sát, nước chảy róc rách.
Thái tử trên người mặc áo mãng bào tứ trảo đi trên đường trong ngự hoa viên, Văn Thiên Hành cũng đi theo bên cạnh y.
Coong coong…
Tiếng chuông du dương vang lên, một luồng khí tức tường hoà bap phủ, làm cho cả người và vật ở huyện An Bình đều cảm thấy thoải mái.
Những người ngủ say thức dậy sau giấc ngủ dài.
Một vài Võ khách giang hồ thiếu kiên nhẫn, háo hức chạy tới Đông Sơn trên những con hẻm ít người.
Trong khách điếm ở trong thành, có xe ngựa vọt lên cao, đều là chở những cao thủ từ các nơi đến đến Đông Sơn.
Cảnh tượng này khiến cho một vài dân chúng há hốc mồm.
Hôm nay là ngày Tắc Hạ Học Cung yết bảng, rốt cuộc ai mới có thể trở thành đệ tử của phu tử là điều mà mọi người chú ý nhất,
Mỗi một lần phu tử thu nhận đệ tử thì đều chấn động cả thiên hạ.
Trên thực tế, không chỉ mỗi huyện An Bình, mà ngay cả triều đình Đại Hạ cũng chú ý, kinh thành cách xa sáu ngàn dặm cũng đều dõi mắt về đây.
Sau khi Lý Tu Viễn đánh chuông xong, y thong thả đi tới lan can của lầu các, một cơn gió lướt qua, khẽ đung đưa tà áo xanh lam của y, y nhìn xuống Đông Sơn.
Có thể nhìn thấy bóng người đi lại trên con đường đá, trên mặt xuất hiện nụ cười bí hiểm.
Nếu cả thiên hạ này biết phu tử thu nhận một tên đệ tử đi thi nộp giấy trắng, không biết sẽ thế nào.
Đáng tiếc là, tờ giấy trắng kia đã bị y lấp kín.
…
La phủ.
La Hồng tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng chuông kêu, tiếng chuông đã phần nào xoa dịu tinh thần uể oải khiến hắn tỉnh táo hơn.
Vặn lưng vài cái, ngáp.
Bên ngoài, nha hoàn nghe thấy tiếng động trong phòng, lần lượt đẩy cửa vào, chờ La Hồng rửa mặt, thay y phục.
Đi vào sảnh chính, thấy Trần quản gia và Viên mù đã ngồi vào bàn ăn sáng, Trần quản gia ngẩng đầu nhìn La Hồng, nhất thời giật mình.
Trên người La Hồng tỏa ra khí Dương Chính ngày càng nồng đậm.
La Tiểu Tiểu đang ôm một cái bánh bao lớn, gặm nhiệt tình.
Tiểu Đậu Hoa thì bận rộn trong gian bếp, bưng bữa sáng của La Hồng ra ngoài.
Trần quản gia nói với La Hồng: “Công tử, hôm nay là ngày sẽ công bố kết quả thi viết, quyết định việc người có được trở thành đệ tử của phu tử hay không, người ăn sáng xong thì nhanh tới học cung đi.”
“Nhân tiện mang theo Diêu Tĩnh luôn, ta đã truyền lại cho con bé cách dưỡng kiếm của Kiếm thị rồi, người có thể mang theo con bé nhập cung. Ở Tắc Hạ học, được hạo nhiên khí thiên địa uẩn dưỡng, thì hiệu quả của việc dưỡng kiếm sẽ tốt hơn nhiều.”
La Hồng không từ chối.
Hắn chậm rãi dùng bừa sáng, không có vẻ gì là lo lắng.
Hắn chỉ nộp mỗi tờ giấy trắng… tới đó góp vui làm gì?
Người khác có thành tích thế nào, hắn không biết, nhưng thành tích của hắn, nhắm mắt cũng có thể đoán được.
Hạng nhất từ dưới đếm lên, ai dám tranh với hắn chứ?
Ai có thể đoạt được vị trí đó của hắn chứ?
Trần quản gia nhìn La Hồng vẫn bình tĩnh ăn sáng, không khỏi vui mừng.
Công tử càng ngày càng trưởng thành, đến ngày biết kết quả mà vẫn điềm tĩnh, không hổ là nhi tử của tướng quân, cháu trai của Trấn Bắc Vương, thật giỏi!
Sau khi ăn sáng xong, La Hồng nhìn Tiểu Đậu Hoa, gỡ thanh kiếm cổ đeo trên lưng xuống, đưa cho nàng.
“Này, tiểu Kiếm thị, cầm kiếm đi.”
Tiểu Đậu Hoa thụ sủng nhược kinh*, vội vàng lau tay lên y phục, cực kỳ nghiêm túc mà cầm lấy.
Có điều, sức nặng của thanh kiếm cổ Địa Giao khiến cho sắc mặt Tiểu Đậu Hoa lập tức thay đổi, suýt nữa ngã xuống sàn.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, cắn răng, lông mày cau lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Vận dụng chiêu thức dưỡng kiếm mà ta đã dạy ngươi đi.”
Trần quản gia gần như bị nghẹn, nói thẳng với Tiểu Đậu Hoa.
Tiểu Đậu Hoa nghe vậy vội vàng điều khí, trong cơ thể có một làn sóng vô hình đang chuyển động.
Thanh kiếm cổ nặng trịch lúc nãy, giờ đã nhẹ hơn nhiều.
Dù vẫn còn nặng, nhưng ít nhất là vẫn nâng lên được.
Tiểu Đậu Hoa thở hổn hển, ôm chặt thanh kiếm cổ bằng hai tay, giống như ôm cái gối.
La Hồng khẽ liếc mắt nhìn nàng.
Nghĩ đến việc hắn không hung dữ với Tiểu Đậu Hoa liền thấy không quen.
Vậy nên lớn tiếng nói: “Ngươi là heo sao? Ôm kiếm là ôm kiểu này sao? Ngươi như thế ra ngoài thì mặt mũi của bổn công tử biết để đâu.”
“Ngươi muốn dưỡng thanh kiếm thành tú hoa châm đấy à?”
“Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, mắt nhìn trước, chân tạo thành hình chữ bát!”
La Hồng quát.
Tiểu Đậu Hoa sắp khóc đến nơi, quả nhiên công tử chỉ tốt với nàng được nửa ngày, lại dữ với nàng tiếp rồi.
“Công… công tử… đừng… đừng mắng ta.”
Tiểu Đậu Hoa mếu máo nói.
Làm theo như lời của La Hồng, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng hông…
Phụt!
Trần quản gia đang húp cháo liền phun hết ra.
Nha đầu ngốc này, ông nghi ngờ liệu rằng quyết định để nha đầu này làm Kiếm thị của công tử có phải quyết định đúng đắn hay không.
La Tiểu Tiểu cắn một miếng bánh bao, cười khanh khách không ngừng.
La Hồng nhìn sang, giơ tay véo má của La Tiểu Tiểu.
“Vui nhỉ?”
“Tối nay ca ca sẽ kể tiếp cho muội nghe câu chuyện vui hơn, chịu không?”
Nụ cười của La Tiểu Tiểu dần tắt ngúm ngay khi nghe xong, cảm thấy cái bánh bao trong tay cũng không còn thơm như lúc nãy nữa.
…
La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm đi ra ngoài, thị vệ Triệu Đông Hán cũng đi theo, ba người tiến về phía núi Đông Sơn.
Không bao lâu, đến bãi đất trống giữa sườn núi, xe ngựa dừng lại.
Không ít hộ đạo giả ngồi trong xe ngựa, thoải mái an nhàn.
Có vài hộ đạo giả nhìn thấy La Hồng, hai mắt sáng lên, mơ hồ có luồng khí cuồng bạo xuất hiện.
La Hồng không quan tâm, kết cục của Hoàn Nhan Xa Cổ rành rành trước mắt, dù có những kẻ tâm cơ bất chính ẩn náu trong đám hộ đạo giả này, hắn cũng không lo lắng rằng những kẻ này sẽ dám ra tay ở Đông Sơn.
Triệu Đông Hán bị luồng khí vô hình trên núi chặn lại, không thể bước qua con đường đá, Tiểu Đậu Hoa thân là Kiếm thị cũng bị luồng khí đó ngăn cản, nhưng mau chóng biến mất, ngầm cho phép nàng đi theo La Hồng vào Tắc Hạ học cung.
Chương 156 Đây đều là duyên phận (1)
Bước vào học cung, hai mắt Tiểu Đậu Hoa mở to, nhìn xung quanh với vẻ tò mò.
Đây chẳng lẽ là Tắc Hạ học cung mà người đời thường đồn đại hay sao?
Khi còn là con gái của Ngự Sử, nàng cũng từng nghe đến nơi này.
Phía trên quảng trường của học cung, có vài thí sinh đứng đó chờ đợi kết quả cuộc thi.
Tiêu Nhị Thất mang theo hai thanh đao giắt trên thắt lưng, cực kỳ lạnh lùng, để đề phòng La Hồng, y vẫn giữ nguyên biểu cảm ấy, làm ra vẻ người lạ chớ tới gần.
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm trên lưng, xung quanh có một vài thế gia công tử của triều đình Đại Hạ đứng nói chuyện với nàng ta, nàng ta chỉ mỉm cười lịch sự.
Hòa thượng Khổ Nguyệt chắp hai lòng bàn tay hành lễ, trên người không nhiễm chút bụi trần của thế gian trần tục, đứng yên một chỗ, cau mày nhìn vài vết nứt trên khe đá.
Lý Tu Viễn một thân áo xanh, ngẩng đầu nhìn trời, lông mày hơi nhíu lại.
La Hồng vẫn chưa đến, tên tiểu tử này, có phải cảm thấy chính mình không thể đậu nên không tới nữa?
Lý Tu Viễn nở nụ cười kỳ quái, không biết lát nữa tên tiểu tử này có ngạc nhiên không nhỉ?
Y nhìn thoáng qua những thí sinh khác.
“Không phải đợi nữa, bây giờ ta sẽ công bố kết quả của cuộc thi viết.”
Lý Tu Viễn nói.
Dứt lời, y phất tay áo, bảng kết quả bay ra, lơ lửng trên không trung.
Tiếp theo, bảng kết quả từ từ được mở ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào một hướng.
Trên bảng đang dán bìa thi xếp hạng nhất, nội dung trên đó, chữ chữ như châu ngọc, lời văn rất hùng hồn.
Nhìn tên của chủ nhân tờ đề này, ai nấy đều bị chấn động không nhẹ, trong lòng đều có cảm giác khó tin.
“Không thể nào.”
“Chuyện này… chuyện này… làm sao có thể xảy ra?”
“Lại là hắn? Tại sao lại là hắn kia chứ?”
Trên quảng trường, sau một lúc im lặng, tất cả đều bùng nổ.
Ở đằng xa.
La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm cổ đi cùng.
Đột nhiên.
Tất cả mọi người đều đỏ mắt quay đầu lại nhìn hắn.
Đúng lúc nhìn thấy La Hồng mặc bạch y đi đến, Chính Dương khí bao xung quanh hắn dày đặc, như Đại Nho xuất hành, khiến người ta liên tưởng đến một câu trong đề thi…
Cảm xúc ngổn ngang, như bình ngũ vị bị đổ.
La Hồng ngẩn người.
Chuyện gì thế?
Hạng nhất từ dưới đếm lên… khiến các ngươi ghen tỵ thế cơ à?
Không… không đúng!
Vẻ mặt của những người này có cái gì đó không đúng.
Trong lòng La Hồng lộp bộp, xuất hiện một dự cảm không lành chút nào!
Bầu không khí không đúng lắm.
La Hồng thấy ánh mắt đám thiên tài ở chung quanh hàm chứa sự ngạc nhiên, sửng sốt, không phục, khó chịu nhìn mình, chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng hết lên.
Dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt.
Chẳng lẽ... Hắn nộp giấy trắng cũng có thể đứng nhất?
Không thể nào?
Những học sinh này đều là thiên tài đến từ các thế lực lớn trong thiên hạ, không chỉ nói chuyện êm tai, thực lực xuất chúng, trí nhớ cũng vô cùng tốt.
Nhóm thiên tài như vậy, làm sao có thể để cơ hội cho một tên nộp giấy trắng như hắn?
La Hồng tăng nhanh bước chân, ba chân bốn cẳng đi tới phía dưới bảng danh sách.
Thanh sam của Lý Tu Viễn bay lên, mỉm cười nhìn La Hồng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Phía trên bảng danh sách, La Hồng nhìn thấy bài thi của mình, bài thi rõ ràng rỗng tuếch kia thực sự viết đầy chữ, những dòng chữ thanh tao, ngổn ngang chính xác là nét chữ của La Hồng.
Đây là bài thi của hắn... Không sai!
La Hồng nhìn đề bài về việc phát cháo, đáp án vẫn là đáp án quen thuộc với hắn như cũ...
Nói cách khác, những câu hỏi còn lại bên trong bài thi, mẹ nó tên đáng chém ngàn đao nào giúp hắn lấp kín hết thế?!
Khóe miệng La Hồng run lên khi nhìn những chữ viết trên giấy.
La Hồng hắn... Sao lại đứng nhất?!
Mê mang, không hiểu, rối loạn, nghi ngờ...
Các loại cảm xúc xông lên đầu, so với người chung quanh, cảm xúc của La Hồng lại càng thêm phức tạp.
Thong dong bình tĩnh không còn tồn tại, La Hồng chỉ cảm thấy giống như trời đất sụp đổ.
Theo dự đoán lúc đầu, hắn đã giết nhiều người trên đường đá Bách Luyện như vậy, máu chảy khắp nơi, tin tức truyền về huyện An Bình, hung danh của La Hồng hắn chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi.
Thế nhưng... Hiện giờ, trở thành đệ tử của phu tử, danh tiếng sợ là trong nháy mắt đảo ngược, được khen lên tận trời.
Hắn phảng phất thấy được kết cục của mình.
La Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tu Viễn. Phu tử trả lời giúp hắn? Đây là việc không thể nào. Vậy thì, người duy nhất có khả năng trả lời giúp hắn... Chính là vị Lý trạng nguyên ở trước mặt.
Không sai! Chắc chắn là y!
Cũng chỉ có trạng nguyên viết văn chương mới có thể tài hoa tung hoành như vậy.
Đối với quan trạng nguyên am hiểu văn chương trong thiên hạ mà nói, bắt chước bút tích của La Hồng hắn, dễ như trở bàn tay.
Bờ môi run lên, La Hồng không biết nên nói cái gì.
Hắn không oán không cừu với Lý trạng nguyên này, tại sao y muốn chơi ta?!
Lý Tu Viễn nhìn tiểu sư đệ tương lai, cười tươi như hoa.
Thậm chí còn nghịch ngợm trừng mắt nhìn.
Dường như đang nói...
Kinh ngạc không, vui mừng không? Ngoài ý muốn không?
“Ta?? Tinh thần... Sụp đổ!” La Hồng khóc không ra nước mắt.
Hắn có thể nói cái gì? Nộp giấy trắng, thế mà cũng có người giúp lấp đầy...
Trong cuộc thi hắn muốn đứng thứ nhất từ dưới lên sao lại khó như vậy.
Phía sau hắn, Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao bu lại, nhìn văn chương của La Hồng trên bảng danh sách, mắt to lập tức sáng lên, kinh hãi giống như gặp người trời.
Thì ra văn chương của công tử tài hoa như vậy!
Đám học sinh ở chung quanh nhìn La Hồng cũng không nói gì.
Nhi tử thô lỗ của La Nhân Đồ kia, vậy mà dày công tu dưỡng văn chương, bọn họ xem bài thi, những câu trả lời kia đúng là nói đúng trọng tâm, so với bọn họ thì trả lời tốt hơn nhiều.
La Hồng thi đứng nhất, thực sự rất xứng đáng.
Chương 157 Đây đều là duyên phận (2)
Nhìn La Hồng đứng lặng ở dưới bảng danh sách, ngẩng đầu xem bài thi, im lặng thật lâu.
Lúc này có thể nhìn thấy rõ một cỗ Chính Dương khí chói lóa như mặt trời chiếu trên người La Hồng.
Tiêu Nhị Thất thở dài, lòng bàn tay nắm chặt chuôi đao ở bên hông.
Hay cho một tên La Hồng, trở thành đệ tử của phu tử... Sợ là sẽ một bước lên trời.
Ánh mắt Ngô Mị Nương rạng rỡ, nhìn chằm chằm La Hồng, văn chương trên bài thi kia, nàng ta chỉ liếc nhìn đã cảm thấy say mê.
Khổ Nguyệt hòa thượng lại kinh ngạc nhìn bài thi, y nhìn câu trả lời về việc phát cháo của phu tử kia, cả người giống như giống như đông cứng lại.
“Cho nên, La Hồng là người đứng nhất thi viết lần này.”
Lý Tu Viễn quét mắt qua rất nhiều học sinh, ung udng nói.
“La Hồng cũng sẽ trở thành đệ tử của phu tử.”
Lời nói của Lý Tu Viễn giống như sấm sét, làm cho tất cả mọi người tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Tin tức này, đối với mỗi người mà nói, đều là đả kích ở mức độ khác nhau, có người lắc đầu, có người bùi ngùi, có người không phục không cam lòng.
Khổ Nguyệt hòa thượng cười khổ lắc đầu, thì thầm: “Đáp án, giết... Hóa ra, đây chính là đáp án của ngươi sao? Ngay cả phu tử thông minh nhất thiên hạ cũng tán thành đáp án của ngươi?”
Khuynh hướng tín ngưỡng bên trong đôi mắt của Khổ Nguyệt hòa thượng giống như sụp đổ.
Y buông hai tay luôn chắp trước ngực xuống, quay người, từng bước một đi xuống Đông Sơn.
Bên trong quảng trường, im ắng hồi lâu.
Sau đó, rốt cụộc có người không phục mở miệng: “Rõ ràng khi thi viết La Hồng ngủ say, thái độ như vậy, dựa vào cái gì có thể đứng nhất cuộc thi viết?”
Hóa ra, trong lúc thi viết vẫn có người chú ý tới La Hồng.
Chỉ sợ bản thân La Hồng cũng cảm động không thôi, rốt cuộc cũng có người đứng ra nói chuyện thay hắn.
Nếu có thể đem vị trí thứ nhất này đẩy xuống dưới, La Hồng hắn vô cùng cảm kích!
Lý Tu Viễn nghe vậy, cười cười: “Đường đá Bách Luyện, La Hồng một thân một mình giết tám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, trong đó có thiên kiêu Hoàng Bảng, trận chiến cuối cùng bị khí tức Nhất phẩm chấn nhiếp, tinh khí thần có chút uể oải, nghỉ ngơi trong quá trình thi viết không gì là không thể?”
Nếu ngươi ở trên đường đá Bách Luyện, giết nhiều thiên tài như vậy, trong quá trình thi viết ngươi cũng có thể nghỉ ngơi híp mắt ngủ.”
Lý Tu Viễn làm cho người kia á khẩu không trả lời được, chuyện La Hồng giết thiên tài Kim Trướng Vương Đình, đã sớm truyền ra ngoài.
Thất phẩm giết Ngũ Phẩm Hoàng bảng, hành động vĩ đại như vậy, sao hắn ta lại không biết chứ.
Trong lúc nhất thời, một số người vốn dĩ không phục, cũng không còn lời nào để nói.
“Được rồi, đã công bố kết quả thi viết, bài thi chi tiết của La Hồng cũng được công khai, nếu có ai không phục thì nói ra.”
Lý Tu Viễn thản nhiên nói.
Lặng im, vẫn lặng im như cũ.
“Bây giờ các ngươi là học sinh học của Học Cung, có thể tự do hành động ở bên trong cung điện của Học Cung, Tắc Hạ Học Cung ẩn chứa học vấn của bách gia, mỗi một cung điện đều có điển tàng kinh điển của bách gia, các ngươi có thể tìm thứ mình cảm thấy hứng thú đi tu tập, học được cái gì, thấy cái gì, thu hoạch được cái gì cũng đều thuộc về cơ duyên của các ngươi.”
Lý Tu Viễn nhìn lướt qua đám người nói.
Đám đông khom người với Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn thu hồi bảng danh sách, ánh mắt rơi trên người La Hồng: “Ngươi đi theo ta.”
La Hồng khóc không ra nước mắt, hắn làm sao lại mơ hồ trở thành đệ tử của phu tử?
Mặc dù trong lòng đủ loại không tình nguyện, thế nhưng La Hồng vẫn đi theo, thuận tiện kéo theo Tiểu Đậu Hoa đang ngu ngơ.
Công tử nhà ta, như vậy trở thành đệ tử của phu tử sao?
Phu tử đó... Đây chính là tấm gương của văn nhân trong thiên hạ!
Là người được nho sinh và học trò trong thiên hạ kính trọng.
Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao nhìn La Hồng, trong mắt to tràn đầy kính nể!
La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa đi theo sau lưng Lý Tu Viễn, im lặng không nói.
Lý Tu Viễn liếc nhìn gương mặt giống như quả cà tím bị sương muối của La Hồng, nụ cười càng trở nên rạng rỡ.
Ánh mắt hắn rơi vào trên người Tiểu Đậu Hoa ở sau lưng ôm kiếm Địa Giao, đầu đầy mồ hôi khuôn mặt sùng bái nhìn La Hồng.
Nụ cười trên mặt Lý Tu Viễn vẫn như cũ, tâm thần lại hoảng hốt, không khỏi nhớ tới lúc trước ở trong rừng hoa đào, hắn nhặt cánh hoa đào làm thơ, sau lưng cũng có một thiếu nữ khuôn mặt sùng bái nhìn hắn.
Nụ cười dần dần đắng chát, vốn dĩ muốn trêu La Hồng lại thôi không nói nữa.
“Kiếm Thị sao?”
Lý Tu Viễn nhìn ra Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao là đang dưỡng kiếm, đây phương pháp tu hành Kiếm Thị.
Khó trách thiếu nữ này có thể vào Tắc Hạ Học Cung.
Ba người không nói gì, rất nhanh đi tới trước tiểu lâu Xuân Phong.
Lý Tu Viễn gọi Tiểu Đậu Hoa, mặt mũi của y dịu dàng: “Ngươi ở chỗ này dưỡng kiếm đi, phía trước là chỗ ở của phu tử, thiên địa hạo nhiên chính khí ở đây nồng đậm, ngươi có thể vận chuyển dưỡng kiếm quyết để dưỡng kiếm.”
Tiểu Đậu Hoa do dự nhìn thoáng qua La Hồng.
La Hồng khẽ gật đầu, Tiểu Đậu Hoa ngoan ngoãn đứng tại chỗ ôm kiếm, ưỡn ngực hóp bụng nâng mông, mắt nhìn phía trước chân tạo thành hình chữ bát, mím môi, trong lòng vận chuyển dưỡng kiếm quyết.
Lý Tu Viễn nhịn không được cười lên, đây là thao tác thiểu năng gì vậy.
La Hồng che mặt, cùng đi vào tiểu lâu Xuân Phong với Lý Tu Viễn.
......
Đế Kinh Đại Hạ, thành Thiên An.
Hoàng thành nguy nga, ngói lưu ly dưới ánh mặt trời tản ra kim quang khó mà che giấu.
Trong ngự hoa viên, núi giả san sát, nước chảy róc rách.
Thái tử trên người mặc áo mãng bào tứ trảo đi trên đường trong ngự hoa viên, Văn Thiên Hành cũng đi theo bên cạnh y.