-
Chương 158-160
Chương 158 Đây đều là duyên phận (3)
Có chim bồ câu vỗ cánh, rơi trên tay thái tử.
“Ồ, thái phó xem tin tức vừa mới tới này.”
Thái tử đưa thư tín cho Văn Thiên Hành, miệng y ục ục trêu đùa chim bồ câu trắng.
Văn Thiên Hành đã già hơn nhiều so với thời gian trước, nhìn qua dường như lúc nào cũng có thể sẽ bị bệnh, ông ta nhìn thoáng qua tin tức thái tử đưa tới, con mắt già nua mà đục ngầu không khỏi ngưng lại.
Mà thái tử chậm rãi mở miệng: “La Hồng vượt qua rất nhiều thiên kiêu, đứng nhất cuộc thi viết trở thành đệ tử của phu tử ở Tắc Hạ Học Cung.”
“Thật là càng ngày càng thú vị.”
Văn Thiên Hành không nói gì, thái tử phối hợp nói như cũ.
“Lúc trước dù là phụ hoàng mở miệng, phu tử vẫn không ngoại lệ thu bản cung làm đệ tử như cũ, bản cung tham gia khảo hạch thi viết, lại xếp thứ hai.”
Văn Thiên Hành nghe thấy điều này, khàn khàn mở miệng: “Khi đó hạng nhất là Lý Tu Viễn?”
“Đúng, Lý Tu Viễn.” Thái tử ở một bên trêu đùa chim bồ câu trắng, một bên đi trên hành lang ngự hoa viên trong thâm cung.
“Bản cung còn nhớ rất rõ, khi đó Lý Tu Viễn vẫn chỉ là một thư sinh hàn môn vào kinh đi thi nhưng lại thi rớt.”
“Trả lời đề rõ ràng cũng không bằng bản cung, nhưng duy nhất chỉ có một đề bản cung không bằng, ha ha, kết quả là gì... Bản cung xếp thứ hai, bản cung rơi vào bụi đất mà Lý Tu Viễn chiếm hết phong lưu thiên hạ.”
Áo mãng bào tứ trảo trên người thái tử bay trong gió.
Y nhìn chim bồ câu trắng lông vũ trắng noãn, cười cười: “Phu tử bất công, cũng như thiên đạo bất công.”
Một cái chớp mắt tiếp theo, bộ lông trắng của chim bồ câu bị nhuộm thành màu máu.
“Trấn Bắc Vương La Cuồng tới huyện An Bình, xem ra thật sự rất coi trọng đứa cháu này... Thái phó, ngươi cảm thấy La Hồng này như thế nào?”
Thái tử ngẩng đầu, nhìn qua bầu trời xanh thẳm, nói.
“La gia có người kế tục.”
Văn Thiên Hành lời ít mà ý nhiều.
Thái tử nghe vậy, động tác dừng lại, bật cười lớn.
“Vậy an bài đi, bản cung nhớ kỹ người dẫn đầu nhóm Kim Trướng Vương Đình bị tiêu diệt là Hoàn Nhan Xa Cổ nhất phẩm? 'Huyền Ngọc phi' hình như cũng họ Hoàn Nhan, ngươi tìm cơ hội đem tin tức La gia liên thủ Tắc Hạ Học Cung lừa giết nói cho Huyền Ngọc phi.”
Văn Thiên Hành nghe vậy, đôi mắt không khỏi co rụt lại.
Ngẩng đầu nhìn Thái tử một chút, ánh mắt thâm thúy, lại không nói gì, khom người rời đi.
Sau khi Văn Thiên Hành rời đi, ngự hoa viên lại trở nên yên tĩnh, y cầm chim bồ câu trắng đã hoàn toàn nhuộm thành huyết sắc trong tay ném cho tiểu thái giám tùy thân, bảo hắn ta đem đi nướng.
“Ta vốn dĩ không muốn quản lý sự vụ, nhưng ngươi đã bắt ta phải quản lý sự vụ... Vậy ta coi như ngươi ngầm cho phép hành vi của ta.”
“Ôi, La gia.”
Thái tử quay đầu nhìn về phía thâm cung, chắp tay, ánh mắt thâm thúy, áo mãng bào tứ trảo phần phật trong gió.
......
Trong tiểu lâu Xuân Phong.
La Hồng gặp phu tử, quả nhiên là lão nhân trước đó gõ đầu hắn ba lần.
Phu tử cười dịu dàng, chỉ chỉ bồ đoàn trước bàn trà.
Lý Tu Viễn quen thuộc ngồi xếp bằng, La Hồng cũng ra dáng học ngồi xếp bằng.
“Đã lựa chọn nộp giấy trắng, vì cái gì còn đáp một đề bài?”
Phu tử nhìn La Hồng vuốt râu cười nói.
Lý Tu Viễn thì nấu nước, pha trà.
Tiếng nước quanh quẩn ở giữa lầu nhỏ yên tĩnh, nước trà trong chén trà óng ánh sáng long lanh, hương trà nồng đậm.
La Hồng uống một ngụm trà, vẻ mặt đau khổ.
Lý Tu Viễn thì nhịn không được cười: “Ngươi chỉ đáp duy nhất một đề do phu tử ra kia, hơn nữa câu trả lời của ngươi có thể nói là lời giải tối ưu, đây đều là duyên phận, tiểu sư đệ, ngươi trốn không thoát.”
La Hồng nghe, lập tức có loại xúc động muốn chặt tay, cho ngươi tiện tay này.
Lý Tu Viễn nhìn dáng vẻ ảo não của La Hồng, không khỏi có chút tò mò: “Người khác đều ước gì trở thành đệ tử của phu tử, vì sao ngươi lại tình nguyện nộp giấy trắng?”
Trở thành đệ tử của phu tử, ta làm sao còn có thể làm chuyện xấu nữa?
Mà nếu có làm chuyện xấu, khả năng cũng sẽ bị xem thành làm chuyện tốt!
La Hồng than thở trong lòng.
Nhưng mà, hắn không biết là, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lý Tu Viễn liền nhìn hắn với vẻ quái dị.
Phu tử vuốt râu cười ha hả, cười đến nỗi hoa ở bên ngoài núi đều nở.
Phu Tử cười một trận, nhìn về phía Lý Tu Viễn.
“Mang tiểu sư đệ nghịch ngợm này của ngươi đi gõ chuông chín mươi chín lần, không hơn không kém…”
“Nhớ kỹ, nếu hắn muốn chạy, đè lại.”
Phu tử khiến cho Lý Tu Viễn thoáng sững sờ, nhanh như vậy sao?
Sao lại có cảm giác phu tử đang rất sốt ruột vậy.
Gõ chuông... Kia là đi gõ chuông Thánh Nhân, để cho tinh thần và ý chí Thánh Nhân tẩy rửa, chịu sự khảo nghiệm của Thánh Nhân.
Lý Tu Viễn y lúc trước đã từng bị đưa đi gõ chuông.
Y vẫn còn nhớ rất rõ loại thể nghiệm đó là như thế nào, nếu dùng một chữ để hình dung... Đó chính là “diệu”.
Lý Tu Viễn cảm thấy “diệu”, nhưng trong lòng La Hồng thì cảm thấy cực kỳ không ổn, ánh mắt phu tử nhìn về phía hắn vô cùng quái dị, dường như xem thấu tà khí bên trong hắn, giống như thợ làm vườn cầm kéo, chuẩn bị cắt đi những cây cỏ dại tùy ý tăng vọt.
La Hồng không muốn đi, đáng tiếc việc này không phải do hắn quyết định.
Ra khỏi tiểu lâu Xuân Phong, Tiểu Đậu Hoa vẫn mím môi như cũ, ôm kiếm đứng thẳng tắp, giống như là một cây cỏ nhỏ phiêu diêu trong gió.
Chẳng qua, La Hồng lại ẩn ẩn có thể nhìn thấy, khí giữa trời đất không ngừng hội tụ lên trên người Tiểu Đậu Hoa.
Bên trong Tắc Hạ học cung ẩn chứa rất nhiều khí, đích thật là rất thích hợp để Tiểu Đậu Hoa dưỡng kiếm.
“Ngươi tiếp tục ở chỗ này dưỡng kiếm, ta đưa tiểu sư đệ đi gõ chuông.”
Thái độ của Lý Tu Viễn đối với Tiểu Đậu Hoa rất dịu dàng.
Tiểu Đậu Hoa do dự một chút, nhìn thoáng qua La Hồng, La Hồng cũng khẽ gật đầu.
Nhìn bóng lưng Lý Tu Viễn và La Hồng từ từ đi xa, Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi, tiếp tục duy trì tư thế ưỡn ngực hóp bụng nâng mông.
Chương 136 lần (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tắc Hạ học cung có lịch sử rất lâu đời, đã có mấy ngàn năm lịch sử, nếu ngược dòng tìm hiểu thì có thể thấy, phu tử các triều đại đều là người nắm giữ Tắc Hạ học cung, ở đây tụ tập bách gia lâu đời, có rất nhiều học thuật kinh điển, tri thức tu hành, trên cơ bản mỗi một thiên kiêu của các triều đại đều sẽ lựa chọn tu hành bên trong Tắc Hạ học cung.”
Lý Tu Viễn vừa đưa La Hồng đi về phía gác chuông, vừa đi vừa nói cho hắn biết một chút chuyện liên quan tới Tắc Hạ học cung.
“Toàn bộ Tắc Hạ học cung là một Linh Bảo, Linh Bảo đỉnh cấp... Có thể hấp thu đủ loại khí giữa trời đất để uẩn dưỡng bản thân, nghe đồn phu tử ở bên trong Tắc Hạ học cung, cho dù là thiên nhân đã đột phá tiên môn, phu tử cũng có thể đẩy lui.”
Lý Tu Viễn nói.
La Hồng nghe vậy, lập tức hít sâu một hơi.
“Mỗi một cánh cửa trong Tắc Hạ học cung, đều có chứa phương pháp tu hành của một môn phái, tiểu sư đệ nếu cảm thấy hứng thú, ngày khác có thể tự mình đi tìm thứ phù hợp với bản thân trong cung điện.”
“Cho dù là kiếm tu, võ tu, hay là cơ quan thuật thì đều có nơi ghi chép lại.”
Lý Tu Viễn khoanh tay, tiếp tục nói.
La Hồng nghĩ nghĩ, tò mò hỏi: “Vậy có thuật pháp của tà tu hay không?”
Lý Tu Viễn nghe vậy, không khỏi lườm La Hồng một chút, sắc mặt có mấy phần cổ quái: “Có, đệ muốn học sao?”
“Tu hành có muôn màu, ta không bài xích tà tu, nhưng mà... Tà tu cùng với Nho tu bọn ta là hai phe phái, xung khắc như nước với lửa, hơn nữa đại đa số công pháp tà tu mặc dù tiến cảnh nhanh, nhưng mà thủ đoạn tàn nhẫn sẽ ảnh hưởng thần trí của người tu hành, khiến cho người tu hành tàn nhẫn, vô tình, chỉ biết giết chóc, thần trí tâm lý vặn vẹo.”
“Nho tu chúng ta vốn tu khí, nếu gặp phải tà tu thì chỉ có hai chữ... Độ hắn.”
“Thế nào? Tiểu sư đệ muốn làm tà tu, học tà pháp?”
Lý Tu Viễn hỏi.
La Hồng vội vàng khoát tay: “Không không không, ta làm sao có thể là tà tu chứ? Nhìn ta cả người là Chính Dương khí, cũng không giống là tà tu ha ha ha…”
“Đúng rồi, trong học cung chỉ có ta và huynh là đệ tử phu tử sao?”
La Hồng vội vàng nói sang chuyện khác.
Lý Tu Viễn lắc đầu: “Đương nhiên không, phu tử tổng cộng có sáu người đệ tử, đệ là người thứ sáu, xem như là tiểu sư đệ, ta là đệ tử thứ hai của phu tử…”
“Những sư huynh khác, ta cũng không rõ ràng lắm, phu tử cũng rất ít nhắc tới.”
“Nhưng mà phần lớn đều thân phận tôn quý, thực lực mạnh mẽ, nếu như về sau có thể gặp được, có lẽ có thể giúp đệ một chút.”
Lý Tu Viễn không nói cho La Hồng quá nhiều chuyện liên quan tới đệ tử khác của phu tử, chỉ nói đơn giản rồi dừng.
Cứ tán gẫu như vậy, hai người đã đi tới trước gác chuông.
Đây là kiến trúc cao nhất bên trong Tắc Hạ học cung, La Hồng đi vào chỗ này liền cảm thấy một cỗ chính khí nguy nga rộng lớn bao la hùng vĩ như sơn nhạc.
“Nơi này là gác chuông, trên đó là chuông Thánh Nhân, đệ theo sư huynh đến đây.”
Lý Tu Viễn đẩy cửa vào, mang theo La Hồng hoàn thành việc đốt hương rửa tay, sau khi tụng niệm kinh văn Thánh Nhân và các loại lễ nghi phiền phức, hai người bước lên cái thang chật chội, đi lên đỉnh gác chuông. Trong khoảng khắc này, tầm mắt nhanh chóng mở rộng, thậm chí La Hồng có thể nhìn thấy hạo nhiên khí ngút trời của toàn bộ học cung đang nhấp nhô.
Đương nhiên, ánh mắt La Hồng bị chiếc chuông lớn đang treo kia hấp dẫn.
Đây là một cái chuông cổ, dường như đã gánh chịu rất nhiều thứ trong vô số năm tháng, đường vân đã xưa cũ trên đó thâm thúy tràn đầy cố sự.
Hơn nữa, phía trên cũng khắc lại những ánh văn chương kinh điển của Thánh Nhân.
“Đi thôi, tiểu sư đệ, dựa theo lời phu tử nói, gõ chuông chín mươi chín lần, không hơn không kém.”
Lý Tu Viễn nói.
“Gõ chuông Thánh Nhân, có thể được chính khí cọ rửa, tịnh hóa tà ma, tà ma không dính vào người, nếu là từ đó ngộ được ý chí Thánh Nhân, càng có thể làm cho cảnh giới nho đạo tăng lên nhanh chóng.”
“Đây là cơ duyên khó có được, thế gian nhiều người muốn nhập Tắc Hạ học cung gõ chuông mà không được.”
Mà La Hồng nghe xong sắc mặt thay đổi lớn, hắn biết phu tử không có ý tốt, lúc trước gõ đầu hắn ba lần, khiến cho cho tà sát khí của hắn bị ẩn đi, Chính Dương khí càng phát óng ánh, bây giờ... Lại muốn chơi hắn.
La Hồng quay người định quay đầu bỏ chạy.
Lý Tu Viễn vô cùng ngạc nhiên, lập tức nắm vào trong hư không một cái, La Hồng liền bị bắt trở về.
“Gõ cho tốt, Nhị sư huynh ở đây xem đệ gõ.”
Lý Tu Viễn mỉm cười.
Chương 159 Đây đều là duyên phận (4)
Khuôn mặt La Hồng đầy biểu tình như bị táo bón.
Từ chối không được, La Hồng nắm chặt hình trụ đang treo kia, tùy ý nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Hình trụ đụng vào bên trên chuông Thánh Nhân, chiếc chuông rung lên, một cỗ sóng âm vô hình khuếch tán ra, trong nháy mắt tràn qua toàn thân La Hồng.
Lý Tu Viễn ở ngoài rìa gác chuông chắp tay, sắc mặt dịu dàng nhìn.
Mà toàn thân La Hồng thì chấn động, Chính Dương khí trên người khó mà ức chế, nó hiển hiện, óng ánh chói mắt, giống như ánh mặt trời chiếu rọi.
Lý Tu Viễn nhìn thấy vậy bùi ngùi không thôi, khó trách phu tử lại nhận La Hồng tiểu sư đệ, Chính Dương khí như thế này, quả thực là Nho tu trời sinh.
Sóng âm chuông Thánh Nhân khuếch tán, sau một lúc dường như bị cái gì dẫn dắt, điên cuồng tràn vào trong đan điền của La Hồng.
Hử?
Sắc mặt La Hồng thay đổi, trong đan điền thế nhưng là đại bản doanh tà tu của hắn, là căn cứ của tà sát.
Chuông Thánh Nhân này sẽ không hủy đi căn cơ tà đạo của hắn chứ?
Soạt, soạt!
Nhưng mà, La Hồng lại nghe thấy âm thanh xiềng xích rung động.
Thanh ma kiếm ATuLa yên tĩnh lơ lửng trong đan điền của hắn, dưới sóng khuếch tán của tiếng chuông Thánh Nhân, thực sự là bỗng nhiên rung động.
Ầm!
Tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân va chạm với ma kiếm ATuLa, giống như là củi khô gặp liệt hỏa, bạo phát ra năng lượng ba động cuồn cuộn ngất trời.
La Hồng sững sờ.
Chương 136 lần (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lại gõ chuông một lần nữa, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân lại lần nữa phun trào, khiến cho ma kiếm ATuLa thực sự bạo phát ra lực tà sát ngập trời.
Lực tà sát va chạm với tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân, bù trừ lẫn nhau.
Mà lực tà sát còn thừa thì tiêu tán chung quanh, dung nhập với đan điền của La Hồng, ngưng tụ thành sát châu...
La Hồng thấy thế lập tức hưng phấn.
Ma kiếm ATuLa này thế nhưng phách lối không thôi, chiếm cứ đan điền của hắn, xưng vương xưng bá...
Không nghĩ tới bây giờ chuông Thánh Nhân lại có thể áp chế ma kiếm ATuLa.
Con mẹ nó, cho ngươi phách lối nữa đi!
La Hồng lại lần nữa thôi động hình trụ gõ chuông.
Đông!
Tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân lại lần nữa tăng vọt, vào trong cơ thể của La Hồng, cọ rửa nhục thân của La Hồng.
Ma kiếm ATuLa lại lần nữa bộc phát ra lực tà sát kháng cự tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân.
La Hồng kẹp ở giữa, ngồi không hưởng lợi, sau khi gõ tám chín lần liền ngưng tụ ra một viên sát châu...
La Hồng chẳng thể nào ngờ được, lại có thể mượn chuông Thánh Nhân để tu hành tà pháp!
La Hồng càng gõ càng tò mò.
m thanh Đông đông đông vang vọng không dứt bên trong Tắc Hạ học cung.
Đương nhiên, so với âm thanh Lý Tu Viễn gõ chuông, phạm vi âm thanh La Hồng gõ chuông truyền vang cũng chỉ trong toàn bộ Tắc Hạ học cung mà thôi.
Lý Tu Viễn ở phía xa nhìn rất hài lòng.
Tiểu sư đệ rất ngoan, không giống như phu tử nói, cần y phải đè xuống bắt gõ chuông.
Cứ theo tình hình này, tiểu sư đệ không chừng thật sự có thể một hơi gõ chuông chín mươi chín lần.
Cả người La Hồng vô cùng phấn chấn, không ngừng gõ chuông, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân cọ rửa nhục thể của hắn. Hắn không biết là giờ phút này, trên nhục thể của hắn Chính Dương khí càng phát ra nồng đậm, mơ hồ tạo thành một thực thể dày đặc trên đầu của La Hồng!
Lý Tu Viễn thấy vậy, nhướng mày: “Tiểu sư đệ có thiên phú nho tu…”
m thanh gõ chuông vẫn còn tiếp tục.
La Hồng càng gõ càng hưng phấn, chín mươi chín lần rất nhanh liền xong, mà trong đan điền của hắn, ngưng tụ chín viên sát châu, khiến cho lượng sát châu của hắn đạt đến mười tám viên.
Trên thực tế, La Hồng cảm giác lúc nào hắn cũng có thể thăng cấp thành tà tu Lục phẩm.
Nhưng mà La Hồng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định tiếp tục gõ chuông, hắn cảm thấy có thể nhân cơ hội này ngưng tụ thêm nhiều sát châu một chút.
Chín mươi chín lần...
Lý Tu Viễn im lặng nhìn La Hồng đầu đầy mồ hôi, vén tay áo lên càng gõ chuông càng có tinh thần, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
“Lần đầu tiên ta gõ chuông... Gõ bao nhiêu ấy nhỉ? Hình như là 136 lần...Dưới uy áp của Thánh Nhân, tinh thần không chịu nổi.”
“Nhưng xem trạng thái của tiểu sư đệ, giống như...Còn có thể gõ ba ngày ba đêm.”
Lý Tu Viễn có chút dở khóc dở cười, phu tử cảm thấy La Hồng nhiều lắm là gõ chuông được chín mươi chín lần, hiện tại xem ra phu tử cũng tính sai rồi.
La Hồng thật sự càng gõ càng có tinh thần.
Ma kiếm ATuLa giống như bị khiêu khích hơi nổi giận.
Tà sát bộc phát càng ngày càng nhiều, thậm chí còn cưỡng ép rút tà sát trong cơ thể La Hồng ra.
Nhưng mà, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân vừa bị đánh tan, theo sự gõ chuông của La Hồng, lại lần nữa tràn vào trong đan điền va chạm với ma kiếm.
Dần dần, có một hư ảnh Thánh Nhân hiển hiện trong đan điền của La Hồng.
Mà bên trong ma kiếm ATuLa, nữ nhân áo đỏ tuyệt diễm cũng cuốn theo tà sát ngập trời mà ra.
Chính khí va chạm với tà sát, La Hồng vui sướng hài lòng ngồi không hưởng lợi, sát châu ngưng tụ một viên lại một viên.
Bất tri bất giác La Hồng gõ chuông hơn ba trăm lần...
Đan điền ngưng tụ bảy mươi viên sát châu, vẫn còn xu thế có thể tiếp tục ngưng tụ.
Ngoại giới.
Nghe tiếng chuông liên miên không dứt, không có ý ngừng lại.
Lý Tu Viễn: “...”
Nhìn thấy trên đỉnh đầu La Hồng, Chính Dương khí dần dựng dục ra một pháp tướng Thánh Nhân mờ mịt ở bên trong, y rốt cuộc hiểu rõ tại sao phu tử tình nguyện gian lận cũng muốn thu nạp La Hồng làm đệ tử.
“Lần đầu tiên gõ chuông hơn ba trăm lần, Chính Dương khí ngưng tụ thành pháp tướng Thánh Nhân…”
“Tiểu sư đệ của ta có tư chất nho thánh!”
Lý Tu Viễn bùi ngùi mãi không thôi, quay đầu nhìn về phía tiểu lâu Xuân Phong.
“Phu tử không hổ là phu tử... Cao, quả nhiên cao.”
Cùng lúc đó.
Bên trong Tắc Hạ học cung.
Những thiên kiêu của các nơi ở trong cung điện xem kinh điển của bách gia, tự mình tu thân, nghe thấy tiếng chuông kéo dài không ngừng, ghen tị đỏ ngầu cả mắt.
Thế nhưng nghe thì nghe, từ từ cảm thấy không đúng.
Tiêu Nhị Thất buông sách trong tay xuống, đi ra cung điện nhìn về phía gác chuông, khuôn mặt giống như nhìn thấy quái vật.
“Nghe đồn đệ tử của phu tử gõ chuông Thánh Nhân có thể qua chín mươi chín lần thì là ưu tú... La Hồng đã gõ hơn ba trăm lần rồi?”
“Kẻ này sẽ không phải là chuyển thế của Thánh Nhân thượng cổ đấy chứ? Để ta đi lật lại điển tịch... Thánh Nhân Thượng cổ lòng dạ hẹp hòi nào tới?”
Ngô Mị nương đeo hộp kiếm thậm chí cũng không xem sách, đi ra khỏi Cung Khuyết ngồi ở ngưỡng cửa nghe La Hồng gõ chuông.
Khuôn mặt của tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn nghiêm túc, lần đầu tiên gõ chuông đã hơn ba trăm, đây là quái vật gì vậy?
Không chỉ bọn họ, phần lớn thiên tài đều khiếp sợ không thôi.
Tiểu lâu Xuân Phong.
Phu tử nhìn lá trà chìm nổi lên xuống trong nước sôi, hài lòng khẽ hát, rót chén trà.
Hẳn là đủ để tịnh hóa toàn bộ tà sát trên người tiểu tử La Hồng kia.
Ngón tay phu tử khẽ gõ bàn trà nghe tiếng chuông, bỗng dưng âm thanh gõ bàn dừng lại, tiếng chuông cũng ngưng trệ.
Trước chuông Thánh Nhân.
Thánh Nhân khẽ nói, ma kiếm yên tĩnh.
La Hồng gõ chuông ba trăm sáu mươi lần, ngưng tụ bảy mươi hai viên sát châu.
Chương 160 Dần dần trở thành lão đại bên trong tà tu (1)
Gõ chuông Thánh Nhân 360 lần, đã đến cực hạn.
La Hồng còn muốn tiếp tục gõ, thế nhưng hắn gõ không được, hoàn toàn không cách nào thôi động hình trụ kia, bên trên chuông Thánh Nhân còn bộc phát ra một cỗ lực đẩy, làm cho việc gõ chuông trở nên khó khăn.
La Hồng lùi lại phía sau một bước, thở hồng hộc.
Mặc dù mệt nhưng hắn rất vui sướng.
Trong đan điền hiện ra một hư ảnh tướng Thánh Nhân, an tĩnh lơ lửng, ma kiếm ATuLa cũng trở nên yên lặng nước giếng không phạm nước sông với hư ảnh Thánh Nhân.
Sát khí không có bị ảnh hưởng, La Hồng muốn thôi động vẫn có thể thôi động như thường, so với trước khi gõ chuông, tổng lượng sát khí tăng lên rất nhiều, sát châu ngưng tụ được bảy mươi hai viên, tạo thành một vòng tròn sát châu khép kín hoàn chỉnh.
Muốn đột phá đến Lục phẩm tà tu, La Hồng chỉ cần một suy nghĩ liền có thể.
Chẳng qua, La Hồng vẫn kìm chế dục vọng đột phá. Nơi này là nơi đặt chuông Thánh Nhân, La Hồng rất sợ việc mình tăng tu vi tà đạo ở đây sẽ bị ý chí của Thánh Nhân trấn áp.
Lần này, nếu không phải có ma kiếm ATuLa, La Hồng cảm thấy những sát châu kia trong đan điền của hắn, rất có thể sẽ bị bốc hơi hết toàn bộ, làm gì được hưởng lợi to lớn như bây giờ.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là La Hồng cảm thấy khí Chính Dương trên người mình càng mãnh liệt hơn.
Thậm chí, chỉ một ý nghĩ thôi hắn còn có thể hội tụ ra một dòng suối chính khí nho nhỏ.
“Tiểu sư đệ, chúc mừng.”
“Không ngờ, sau một phen gõ chuông, tu vi Nho đạo của tiểu sư đệ đã bước vào cảnh giới Chính Khí của Nho tu Thất phẩm, thật đáng mừng.”
“Điều đáng tiếc duy nhất chính là tu vi Nho tu của bản thân tiểu sư đệ hoàn toàn không có, nếu bản thân tiểu sư đệ là Nho tu Vấn Tâm cảnh Ngũ phẩm, bây giờ gõ chuông 360 lần sợ là có thể vượt lên đi vào cảnh giới Hạo Nhiên Tứ phẩm, giảm bớt rất nhiều khổ tu.”
Lý Tu Viễn cười nói với La Hồng, đương nhiên trong giọng điệu cũng mang theo một chút tiếc hận.
La Hồng hơi sững sờ, cảm ứng thấy trong đan điền vẫn tồn tại một hư ảnh Thánh Nhân, thật lâu không nói gì.
Nho đạo cùng Tà đạo, nếu tính thêm cả Thiên Thủ Tà Phật thì còn có thêm cả nửa Phật đạo...
Đây là chuyện gì xảy ra.
“Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, đa tạ sư huynh…”
La Hồng lại không có biểu lộ quá nhiều, chỉ chắp tay cám ơn Lý Tu Viễn.
“Đừng nản chí, tu hành Nho đạo kỳ thật chính là quá trình tu tâm, nếu đệ có thể ngộ được chân lý, thấu rõ bản tâm, có lẽ có thể ‘buổi sáng nghe được đạo tối thành tiên’.”
Lý Tu Viễn vỗ vỗ bả vai La Hồng, lần này y xem như mở mang kiến thức cái gì gọi là yêu nghiệt.
Gõ chuông 360 lần, Lý Tu Viễn y quả thực không bì được.
Chẳng qua, đây cũng không tính là gì, đạo tu hành phải từ từ, tương lai như thế nào còn chưa thể biết được, tu hành chủ yếu phải xem chính bản thân người đó.
Lý Tu Viễn đưa La Hồng đi xuống gác chuông, lần gõ chuông này đã tốn hết nửa ngày.
“Tiểu sư đệ, trong học cung có rất nhiều kinh điển của bách gia, nếu đệ cảm thấy hứng thú cũng có thể đi xem một chút. Lịch sử lâu dài của bách gia đều có chỗ ghi chép lại, nhưng mà sư huynh khuyến nghị đệ không nên học tập quá nhiều, tham thì thâm.”
Lý Tu Viễn nói.
“Những ngày tiếp theo, đệ có thể giống như các học sinh khác xem nhiều đọc nhiều điển tịch của bách gia, mặt khác, nếu gặp vấn đề không hiểu có thể vào tiểu lâu Xuân Phong hỏi phu tử.”
“À, mỗi tháng đệ tới một hai lần thì được, tuy sư phụ nhận đệ vào cửa nhưng tu hành thế nào là do chính bản thân mình, đệ không nên xem nhẹ mà lười biếng.”
Lý Tu Viễn đã làm hết chức trách mà người làm sư huynh phải làm, tận tâm dạy bảo cho La Hồng.
La Hồng khom người, cám ơn Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn đưa La Hồng về tới trước tiểu lâu Xuân Phong, La Hồng không tiếp tục đi gặp phu tử, mà đưa Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực hóp bụng ôm cổ kiếm Địa Giao rời khỏi tiểu lâu.
Đi ở giữa học viện, La Hồng có thể cảm ứng được tướng Thánh Nhân kia trong đan điền, không biết là tốt hay xấu.
Tà và chính cùng tụ ở đan điền, thật sự làm cho hắn rất lo lắng.
Đứng ở bên trong Tắc Hạ học cung, nhìn về phía hai bên, có thể nhìn thấy từng tòa cung điện rộng lớn.
Bên trên tấm biển của mỗi cung điện đều khắc tên của bách gia.
La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa đi tới cung điện Nho gia trước, đẩy cửa vào có không ít học sinh đang xem điển tịch.
Có lẽ do động tĩnh đẩy cửa của La Hồng, dẫn tới sự chú ý của một số học sinh, không ít người ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
La Hồng cười cười, đám học sinh Nho tu này cũng khẽ gật đầu với La Hồng, sau đó liền đọc sách tiếp, mọi người an phận thủ thường, bình an vô sự.
La Hồng cũng cảm thấy vui vẻ thanh nhàn.
Trên thực tế, có thể nhập Tắc Hạ học cung đều là thiên tài của các nơi, giữa bọn họ có lẽ sẽ tồn tại tranh phong, nhưng mà bây giờ khảo hạch chiêu sinh đã kết thúc, việc La Hồng trở thành đệ tử của phu tử cũng đã là kết cục đã định, mục đích chủ yếu của nhóm thiên tài này là vì muốn tăng thực lực của bản thân, nên sẽ không đi trêu chọc thêm phiền toái.
La Hồng vui vẻ, đưa Tiểu Đậu Hoa đi dạo một hồi lâu trong cung Nho tu, sau khi giả bộ lật mấy quyển kinh điển Nho gia liền dẫn Tiểu Đậu Hoa rời đi.
Tiểu Đậu Hoa thì nghiêm túc ôm kiếm, dưỡng kiếm, không có hỏi nhiều.
La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa rời khỏi cung Nho tu, đi tới cung Kiếm tu, mặc dù La Hồng biết thiên phú kiếm đạo của mình rất bình thường. Nhưng mà ra khỏi cung Nho tu liền trực tiếp đi tới cung Tà Tu thì hơi quá lộ liễu, cho nên La Hồng dự định tới cung Kiếm Tu đi dạo một chút trước.
Cung Kiếm Tu không tính là lớn, có kiếm khí sắc bén quanh quẩn, hắn đẩy cửa vào liền thấy Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Nàng ta đang cầm một bản thư tịch kiếm đạo đọc như đói khát.
Dường như phát hiện ra La Hồng đi tới, Ngô Mị Nương ngẩng đầu khẽ gật đầu với La Hồng, sau đó tiếp tục xem thư tịch kiếm đạo.
Trong cung Kiếm Tu, ngoại trừ rất nhiều thư tịch còn có một kiếm trì cực lớn, bên trong kiếm trì cắm rất nhiều thanh cổ kiếm có kiếm khí quanh quẩn.
Có chim bồ câu vỗ cánh, rơi trên tay thái tử.
“Ồ, thái phó xem tin tức vừa mới tới này.”
Thái tử đưa thư tín cho Văn Thiên Hành, miệng y ục ục trêu đùa chim bồ câu trắng.
Văn Thiên Hành đã già hơn nhiều so với thời gian trước, nhìn qua dường như lúc nào cũng có thể sẽ bị bệnh, ông ta nhìn thoáng qua tin tức thái tử đưa tới, con mắt già nua mà đục ngầu không khỏi ngưng lại.
Mà thái tử chậm rãi mở miệng: “La Hồng vượt qua rất nhiều thiên kiêu, đứng nhất cuộc thi viết trở thành đệ tử của phu tử ở Tắc Hạ Học Cung.”
“Thật là càng ngày càng thú vị.”
Văn Thiên Hành không nói gì, thái tử phối hợp nói như cũ.
“Lúc trước dù là phụ hoàng mở miệng, phu tử vẫn không ngoại lệ thu bản cung làm đệ tử như cũ, bản cung tham gia khảo hạch thi viết, lại xếp thứ hai.”
Văn Thiên Hành nghe thấy điều này, khàn khàn mở miệng: “Khi đó hạng nhất là Lý Tu Viễn?”
“Đúng, Lý Tu Viễn.” Thái tử ở một bên trêu đùa chim bồ câu trắng, một bên đi trên hành lang ngự hoa viên trong thâm cung.
“Bản cung còn nhớ rất rõ, khi đó Lý Tu Viễn vẫn chỉ là một thư sinh hàn môn vào kinh đi thi nhưng lại thi rớt.”
“Trả lời đề rõ ràng cũng không bằng bản cung, nhưng duy nhất chỉ có một đề bản cung không bằng, ha ha, kết quả là gì... Bản cung xếp thứ hai, bản cung rơi vào bụi đất mà Lý Tu Viễn chiếm hết phong lưu thiên hạ.”
Áo mãng bào tứ trảo trên người thái tử bay trong gió.
Y nhìn chim bồ câu trắng lông vũ trắng noãn, cười cười: “Phu tử bất công, cũng như thiên đạo bất công.”
Một cái chớp mắt tiếp theo, bộ lông trắng của chim bồ câu bị nhuộm thành màu máu.
“Trấn Bắc Vương La Cuồng tới huyện An Bình, xem ra thật sự rất coi trọng đứa cháu này... Thái phó, ngươi cảm thấy La Hồng này như thế nào?”
Thái tử ngẩng đầu, nhìn qua bầu trời xanh thẳm, nói.
“La gia có người kế tục.”
Văn Thiên Hành lời ít mà ý nhiều.
Thái tử nghe vậy, động tác dừng lại, bật cười lớn.
“Vậy an bài đi, bản cung nhớ kỹ người dẫn đầu nhóm Kim Trướng Vương Đình bị tiêu diệt là Hoàn Nhan Xa Cổ nhất phẩm? 'Huyền Ngọc phi' hình như cũng họ Hoàn Nhan, ngươi tìm cơ hội đem tin tức La gia liên thủ Tắc Hạ Học Cung lừa giết nói cho Huyền Ngọc phi.”
Văn Thiên Hành nghe vậy, đôi mắt không khỏi co rụt lại.
Ngẩng đầu nhìn Thái tử một chút, ánh mắt thâm thúy, lại không nói gì, khom người rời đi.
Sau khi Văn Thiên Hành rời đi, ngự hoa viên lại trở nên yên tĩnh, y cầm chim bồ câu trắng đã hoàn toàn nhuộm thành huyết sắc trong tay ném cho tiểu thái giám tùy thân, bảo hắn ta đem đi nướng.
“Ta vốn dĩ không muốn quản lý sự vụ, nhưng ngươi đã bắt ta phải quản lý sự vụ... Vậy ta coi như ngươi ngầm cho phép hành vi của ta.”
“Ôi, La gia.”
Thái tử quay đầu nhìn về phía thâm cung, chắp tay, ánh mắt thâm thúy, áo mãng bào tứ trảo phần phật trong gió.
......
Trong tiểu lâu Xuân Phong.
La Hồng gặp phu tử, quả nhiên là lão nhân trước đó gõ đầu hắn ba lần.
Phu tử cười dịu dàng, chỉ chỉ bồ đoàn trước bàn trà.
Lý Tu Viễn quen thuộc ngồi xếp bằng, La Hồng cũng ra dáng học ngồi xếp bằng.
“Đã lựa chọn nộp giấy trắng, vì cái gì còn đáp một đề bài?”
Phu tử nhìn La Hồng vuốt râu cười nói.
Lý Tu Viễn thì nấu nước, pha trà.
Tiếng nước quanh quẩn ở giữa lầu nhỏ yên tĩnh, nước trà trong chén trà óng ánh sáng long lanh, hương trà nồng đậm.
La Hồng uống một ngụm trà, vẻ mặt đau khổ.
Lý Tu Viễn thì nhịn không được cười: “Ngươi chỉ đáp duy nhất một đề do phu tử ra kia, hơn nữa câu trả lời của ngươi có thể nói là lời giải tối ưu, đây đều là duyên phận, tiểu sư đệ, ngươi trốn không thoát.”
La Hồng nghe, lập tức có loại xúc động muốn chặt tay, cho ngươi tiện tay này.
Lý Tu Viễn nhìn dáng vẻ ảo não của La Hồng, không khỏi có chút tò mò: “Người khác đều ước gì trở thành đệ tử của phu tử, vì sao ngươi lại tình nguyện nộp giấy trắng?”
Trở thành đệ tử của phu tử, ta làm sao còn có thể làm chuyện xấu nữa?
Mà nếu có làm chuyện xấu, khả năng cũng sẽ bị xem thành làm chuyện tốt!
La Hồng than thở trong lòng.
Nhưng mà, hắn không biết là, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lý Tu Viễn liền nhìn hắn với vẻ quái dị.
Phu tử vuốt râu cười ha hả, cười đến nỗi hoa ở bên ngoài núi đều nở.
Phu Tử cười một trận, nhìn về phía Lý Tu Viễn.
“Mang tiểu sư đệ nghịch ngợm này của ngươi đi gõ chuông chín mươi chín lần, không hơn không kém…”
“Nhớ kỹ, nếu hắn muốn chạy, đè lại.”
Phu tử khiến cho Lý Tu Viễn thoáng sững sờ, nhanh như vậy sao?
Sao lại có cảm giác phu tử đang rất sốt ruột vậy.
Gõ chuông... Kia là đi gõ chuông Thánh Nhân, để cho tinh thần và ý chí Thánh Nhân tẩy rửa, chịu sự khảo nghiệm của Thánh Nhân.
Lý Tu Viễn y lúc trước đã từng bị đưa đi gõ chuông.
Y vẫn còn nhớ rất rõ loại thể nghiệm đó là như thế nào, nếu dùng một chữ để hình dung... Đó chính là “diệu”.
Lý Tu Viễn cảm thấy “diệu”, nhưng trong lòng La Hồng thì cảm thấy cực kỳ không ổn, ánh mắt phu tử nhìn về phía hắn vô cùng quái dị, dường như xem thấu tà khí bên trong hắn, giống như thợ làm vườn cầm kéo, chuẩn bị cắt đi những cây cỏ dại tùy ý tăng vọt.
La Hồng không muốn đi, đáng tiếc việc này không phải do hắn quyết định.
Ra khỏi tiểu lâu Xuân Phong, Tiểu Đậu Hoa vẫn mím môi như cũ, ôm kiếm đứng thẳng tắp, giống như là một cây cỏ nhỏ phiêu diêu trong gió.
Chẳng qua, La Hồng lại ẩn ẩn có thể nhìn thấy, khí giữa trời đất không ngừng hội tụ lên trên người Tiểu Đậu Hoa.
Bên trong Tắc Hạ học cung ẩn chứa rất nhiều khí, đích thật là rất thích hợp để Tiểu Đậu Hoa dưỡng kiếm.
“Ngươi tiếp tục ở chỗ này dưỡng kiếm, ta đưa tiểu sư đệ đi gõ chuông.”
Thái độ của Lý Tu Viễn đối với Tiểu Đậu Hoa rất dịu dàng.
Tiểu Đậu Hoa do dự một chút, nhìn thoáng qua La Hồng, La Hồng cũng khẽ gật đầu.
Nhìn bóng lưng Lý Tu Viễn và La Hồng từ từ đi xa, Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi, tiếp tục duy trì tư thế ưỡn ngực hóp bụng nâng mông.
Chương 136 lần (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tắc Hạ học cung có lịch sử rất lâu đời, đã có mấy ngàn năm lịch sử, nếu ngược dòng tìm hiểu thì có thể thấy, phu tử các triều đại đều là người nắm giữ Tắc Hạ học cung, ở đây tụ tập bách gia lâu đời, có rất nhiều học thuật kinh điển, tri thức tu hành, trên cơ bản mỗi một thiên kiêu của các triều đại đều sẽ lựa chọn tu hành bên trong Tắc Hạ học cung.”
Lý Tu Viễn vừa đưa La Hồng đi về phía gác chuông, vừa đi vừa nói cho hắn biết một chút chuyện liên quan tới Tắc Hạ học cung.
“Toàn bộ Tắc Hạ học cung là một Linh Bảo, Linh Bảo đỉnh cấp... Có thể hấp thu đủ loại khí giữa trời đất để uẩn dưỡng bản thân, nghe đồn phu tử ở bên trong Tắc Hạ học cung, cho dù là thiên nhân đã đột phá tiên môn, phu tử cũng có thể đẩy lui.”
Lý Tu Viễn nói.
La Hồng nghe vậy, lập tức hít sâu một hơi.
“Mỗi một cánh cửa trong Tắc Hạ học cung, đều có chứa phương pháp tu hành của một môn phái, tiểu sư đệ nếu cảm thấy hứng thú, ngày khác có thể tự mình đi tìm thứ phù hợp với bản thân trong cung điện.”
“Cho dù là kiếm tu, võ tu, hay là cơ quan thuật thì đều có nơi ghi chép lại.”
Lý Tu Viễn khoanh tay, tiếp tục nói.
La Hồng nghĩ nghĩ, tò mò hỏi: “Vậy có thuật pháp của tà tu hay không?”
Lý Tu Viễn nghe vậy, không khỏi lườm La Hồng một chút, sắc mặt có mấy phần cổ quái: “Có, đệ muốn học sao?”
“Tu hành có muôn màu, ta không bài xích tà tu, nhưng mà... Tà tu cùng với Nho tu bọn ta là hai phe phái, xung khắc như nước với lửa, hơn nữa đại đa số công pháp tà tu mặc dù tiến cảnh nhanh, nhưng mà thủ đoạn tàn nhẫn sẽ ảnh hưởng thần trí của người tu hành, khiến cho người tu hành tàn nhẫn, vô tình, chỉ biết giết chóc, thần trí tâm lý vặn vẹo.”
“Nho tu chúng ta vốn tu khí, nếu gặp phải tà tu thì chỉ có hai chữ... Độ hắn.”
“Thế nào? Tiểu sư đệ muốn làm tà tu, học tà pháp?”
Lý Tu Viễn hỏi.
La Hồng vội vàng khoát tay: “Không không không, ta làm sao có thể là tà tu chứ? Nhìn ta cả người là Chính Dương khí, cũng không giống là tà tu ha ha ha…”
“Đúng rồi, trong học cung chỉ có ta và huynh là đệ tử phu tử sao?”
La Hồng vội vàng nói sang chuyện khác.
Lý Tu Viễn lắc đầu: “Đương nhiên không, phu tử tổng cộng có sáu người đệ tử, đệ là người thứ sáu, xem như là tiểu sư đệ, ta là đệ tử thứ hai của phu tử…”
“Những sư huynh khác, ta cũng không rõ ràng lắm, phu tử cũng rất ít nhắc tới.”
“Nhưng mà phần lớn đều thân phận tôn quý, thực lực mạnh mẽ, nếu như về sau có thể gặp được, có lẽ có thể giúp đệ một chút.”
Lý Tu Viễn không nói cho La Hồng quá nhiều chuyện liên quan tới đệ tử khác của phu tử, chỉ nói đơn giản rồi dừng.
Cứ tán gẫu như vậy, hai người đã đi tới trước gác chuông.
Đây là kiến trúc cao nhất bên trong Tắc Hạ học cung, La Hồng đi vào chỗ này liền cảm thấy một cỗ chính khí nguy nga rộng lớn bao la hùng vĩ như sơn nhạc.
“Nơi này là gác chuông, trên đó là chuông Thánh Nhân, đệ theo sư huynh đến đây.”
Lý Tu Viễn đẩy cửa vào, mang theo La Hồng hoàn thành việc đốt hương rửa tay, sau khi tụng niệm kinh văn Thánh Nhân và các loại lễ nghi phiền phức, hai người bước lên cái thang chật chội, đi lên đỉnh gác chuông. Trong khoảng khắc này, tầm mắt nhanh chóng mở rộng, thậm chí La Hồng có thể nhìn thấy hạo nhiên khí ngút trời của toàn bộ học cung đang nhấp nhô.
Đương nhiên, ánh mắt La Hồng bị chiếc chuông lớn đang treo kia hấp dẫn.
Đây là một cái chuông cổ, dường như đã gánh chịu rất nhiều thứ trong vô số năm tháng, đường vân đã xưa cũ trên đó thâm thúy tràn đầy cố sự.
Hơn nữa, phía trên cũng khắc lại những ánh văn chương kinh điển của Thánh Nhân.
“Đi thôi, tiểu sư đệ, dựa theo lời phu tử nói, gõ chuông chín mươi chín lần, không hơn không kém.”
Lý Tu Viễn nói.
“Gõ chuông Thánh Nhân, có thể được chính khí cọ rửa, tịnh hóa tà ma, tà ma không dính vào người, nếu là từ đó ngộ được ý chí Thánh Nhân, càng có thể làm cho cảnh giới nho đạo tăng lên nhanh chóng.”
“Đây là cơ duyên khó có được, thế gian nhiều người muốn nhập Tắc Hạ học cung gõ chuông mà không được.”
Mà La Hồng nghe xong sắc mặt thay đổi lớn, hắn biết phu tử không có ý tốt, lúc trước gõ đầu hắn ba lần, khiến cho cho tà sát khí của hắn bị ẩn đi, Chính Dương khí càng phát óng ánh, bây giờ... Lại muốn chơi hắn.
La Hồng quay người định quay đầu bỏ chạy.
Lý Tu Viễn vô cùng ngạc nhiên, lập tức nắm vào trong hư không một cái, La Hồng liền bị bắt trở về.
“Gõ cho tốt, Nhị sư huynh ở đây xem đệ gõ.”
Lý Tu Viễn mỉm cười.
Chương 159 Đây đều là duyên phận (4)
Khuôn mặt La Hồng đầy biểu tình như bị táo bón.
Từ chối không được, La Hồng nắm chặt hình trụ đang treo kia, tùy ý nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Hình trụ đụng vào bên trên chuông Thánh Nhân, chiếc chuông rung lên, một cỗ sóng âm vô hình khuếch tán ra, trong nháy mắt tràn qua toàn thân La Hồng.
Lý Tu Viễn ở ngoài rìa gác chuông chắp tay, sắc mặt dịu dàng nhìn.
Mà toàn thân La Hồng thì chấn động, Chính Dương khí trên người khó mà ức chế, nó hiển hiện, óng ánh chói mắt, giống như ánh mặt trời chiếu rọi.
Lý Tu Viễn nhìn thấy vậy bùi ngùi không thôi, khó trách phu tử lại nhận La Hồng tiểu sư đệ, Chính Dương khí như thế này, quả thực là Nho tu trời sinh.
Sóng âm chuông Thánh Nhân khuếch tán, sau một lúc dường như bị cái gì dẫn dắt, điên cuồng tràn vào trong đan điền của La Hồng.
Hử?
Sắc mặt La Hồng thay đổi, trong đan điền thế nhưng là đại bản doanh tà tu của hắn, là căn cứ của tà sát.
Chuông Thánh Nhân này sẽ không hủy đi căn cơ tà đạo của hắn chứ?
Soạt, soạt!
Nhưng mà, La Hồng lại nghe thấy âm thanh xiềng xích rung động.
Thanh ma kiếm ATuLa yên tĩnh lơ lửng trong đan điền của hắn, dưới sóng khuếch tán của tiếng chuông Thánh Nhân, thực sự là bỗng nhiên rung động.
Ầm!
Tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân va chạm với ma kiếm ATuLa, giống như là củi khô gặp liệt hỏa, bạo phát ra năng lượng ba động cuồn cuộn ngất trời.
La Hồng sững sờ.
Chương 136 lần (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lại gõ chuông một lần nữa, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân lại lần nữa phun trào, khiến cho ma kiếm ATuLa thực sự bạo phát ra lực tà sát ngập trời.
Lực tà sát va chạm với tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân, bù trừ lẫn nhau.
Mà lực tà sát còn thừa thì tiêu tán chung quanh, dung nhập với đan điền của La Hồng, ngưng tụ thành sát châu...
La Hồng thấy thế lập tức hưng phấn.
Ma kiếm ATuLa này thế nhưng phách lối không thôi, chiếm cứ đan điền của hắn, xưng vương xưng bá...
Không nghĩ tới bây giờ chuông Thánh Nhân lại có thể áp chế ma kiếm ATuLa.
Con mẹ nó, cho ngươi phách lối nữa đi!
La Hồng lại lần nữa thôi động hình trụ gõ chuông.
Đông!
Tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân lại lần nữa tăng vọt, vào trong cơ thể của La Hồng, cọ rửa nhục thân của La Hồng.
Ma kiếm ATuLa lại lần nữa bộc phát ra lực tà sát kháng cự tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân.
La Hồng kẹp ở giữa, ngồi không hưởng lợi, sau khi gõ tám chín lần liền ngưng tụ ra một viên sát châu...
La Hồng chẳng thể nào ngờ được, lại có thể mượn chuông Thánh Nhân để tu hành tà pháp!
La Hồng càng gõ càng tò mò.
m thanh Đông đông đông vang vọng không dứt bên trong Tắc Hạ học cung.
Đương nhiên, so với âm thanh Lý Tu Viễn gõ chuông, phạm vi âm thanh La Hồng gõ chuông truyền vang cũng chỉ trong toàn bộ Tắc Hạ học cung mà thôi.
Lý Tu Viễn ở phía xa nhìn rất hài lòng.
Tiểu sư đệ rất ngoan, không giống như phu tử nói, cần y phải đè xuống bắt gõ chuông.
Cứ theo tình hình này, tiểu sư đệ không chừng thật sự có thể một hơi gõ chuông chín mươi chín lần.
Cả người La Hồng vô cùng phấn chấn, không ngừng gõ chuông, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân cọ rửa nhục thể của hắn. Hắn không biết là giờ phút này, trên nhục thể của hắn Chính Dương khí càng phát ra nồng đậm, mơ hồ tạo thành một thực thể dày đặc trên đầu của La Hồng!
Lý Tu Viễn thấy vậy, nhướng mày: “Tiểu sư đệ có thiên phú nho tu…”
m thanh gõ chuông vẫn còn tiếp tục.
La Hồng càng gõ càng hưng phấn, chín mươi chín lần rất nhanh liền xong, mà trong đan điền của hắn, ngưng tụ chín viên sát châu, khiến cho lượng sát châu của hắn đạt đến mười tám viên.
Trên thực tế, La Hồng cảm giác lúc nào hắn cũng có thể thăng cấp thành tà tu Lục phẩm.
Nhưng mà La Hồng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định tiếp tục gõ chuông, hắn cảm thấy có thể nhân cơ hội này ngưng tụ thêm nhiều sát châu một chút.
Chín mươi chín lần...
Lý Tu Viễn im lặng nhìn La Hồng đầu đầy mồ hôi, vén tay áo lên càng gõ chuông càng có tinh thần, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
“Lần đầu tiên ta gõ chuông... Gõ bao nhiêu ấy nhỉ? Hình như là 136 lần...Dưới uy áp của Thánh Nhân, tinh thần không chịu nổi.”
“Nhưng xem trạng thái của tiểu sư đệ, giống như...Còn có thể gõ ba ngày ba đêm.”
Lý Tu Viễn có chút dở khóc dở cười, phu tử cảm thấy La Hồng nhiều lắm là gõ chuông được chín mươi chín lần, hiện tại xem ra phu tử cũng tính sai rồi.
La Hồng thật sự càng gõ càng có tinh thần.
Ma kiếm ATuLa giống như bị khiêu khích hơi nổi giận.
Tà sát bộc phát càng ngày càng nhiều, thậm chí còn cưỡng ép rút tà sát trong cơ thể La Hồng ra.
Nhưng mà, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân vừa bị đánh tan, theo sự gõ chuông của La Hồng, lại lần nữa tràn vào trong đan điền va chạm với ma kiếm.
Dần dần, có một hư ảnh Thánh Nhân hiển hiện trong đan điền của La Hồng.
Mà bên trong ma kiếm ATuLa, nữ nhân áo đỏ tuyệt diễm cũng cuốn theo tà sát ngập trời mà ra.
Chính khí va chạm với tà sát, La Hồng vui sướng hài lòng ngồi không hưởng lợi, sát châu ngưng tụ một viên lại một viên.
Bất tri bất giác La Hồng gõ chuông hơn ba trăm lần...
Đan điền ngưng tụ bảy mươi viên sát châu, vẫn còn xu thế có thể tiếp tục ngưng tụ.
Ngoại giới.
Nghe tiếng chuông liên miên không dứt, không có ý ngừng lại.
Lý Tu Viễn: “...”
Nhìn thấy trên đỉnh đầu La Hồng, Chính Dương khí dần dựng dục ra một pháp tướng Thánh Nhân mờ mịt ở bên trong, y rốt cuộc hiểu rõ tại sao phu tử tình nguyện gian lận cũng muốn thu nạp La Hồng làm đệ tử.
“Lần đầu tiên gõ chuông hơn ba trăm lần, Chính Dương khí ngưng tụ thành pháp tướng Thánh Nhân…”
“Tiểu sư đệ của ta có tư chất nho thánh!”
Lý Tu Viễn bùi ngùi mãi không thôi, quay đầu nhìn về phía tiểu lâu Xuân Phong.
“Phu tử không hổ là phu tử... Cao, quả nhiên cao.”
Cùng lúc đó.
Bên trong Tắc Hạ học cung.
Những thiên kiêu của các nơi ở trong cung điện xem kinh điển của bách gia, tự mình tu thân, nghe thấy tiếng chuông kéo dài không ngừng, ghen tị đỏ ngầu cả mắt.
Thế nhưng nghe thì nghe, từ từ cảm thấy không đúng.
Tiêu Nhị Thất buông sách trong tay xuống, đi ra cung điện nhìn về phía gác chuông, khuôn mặt giống như nhìn thấy quái vật.
“Nghe đồn đệ tử của phu tử gõ chuông Thánh Nhân có thể qua chín mươi chín lần thì là ưu tú... La Hồng đã gõ hơn ba trăm lần rồi?”
“Kẻ này sẽ không phải là chuyển thế của Thánh Nhân thượng cổ đấy chứ? Để ta đi lật lại điển tịch... Thánh Nhân Thượng cổ lòng dạ hẹp hòi nào tới?”
Ngô Mị nương đeo hộp kiếm thậm chí cũng không xem sách, đi ra khỏi Cung Khuyết ngồi ở ngưỡng cửa nghe La Hồng gõ chuông.
Khuôn mặt của tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn nghiêm túc, lần đầu tiên gõ chuông đã hơn ba trăm, đây là quái vật gì vậy?
Không chỉ bọn họ, phần lớn thiên tài đều khiếp sợ không thôi.
Tiểu lâu Xuân Phong.
Phu tử nhìn lá trà chìm nổi lên xuống trong nước sôi, hài lòng khẽ hát, rót chén trà.
Hẳn là đủ để tịnh hóa toàn bộ tà sát trên người tiểu tử La Hồng kia.
Ngón tay phu tử khẽ gõ bàn trà nghe tiếng chuông, bỗng dưng âm thanh gõ bàn dừng lại, tiếng chuông cũng ngưng trệ.
Trước chuông Thánh Nhân.
Thánh Nhân khẽ nói, ma kiếm yên tĩnh.
La Hồng gõ chuông ba trăm sáu mươi lần, ngưng tụ bảy mươi hai viên sát châu.
Chương 160 Dần dần trở thành lão đại bên trong tà tu (1)
Gõ chuông Thánh Nhân 360 lần, đã đến cực hạn.
La Hồng còn muốn tiếp tục gõ, thế nhưng hắn gõ không được, hoàn toàn không cách nào thôi động hình trụ kia, bên trên chuông Thánh Nhân còn bộc phát ra một cỗ lực đẩy, làm cho việc gõ chuông trở nên khó khăn.
La Hồng lùi lại phía sau một bước, thở hồng hộc.
Mặc dù mệt nhưng hắn rất vui sướng.
Trong đan điền hiện ra một hư ảnh tướng Thánh Nhân, an tĩnh lơ lửng, ma kiếm ATuLa cũng trở nên yên lặng nước giếng không phạm nước sông với hư ảnh Thánh Nhân.
Sát khí không có bị ảnh hưởng, La Hồng muốn thôi động vẫn có thể thôi động như thường, so với trước khi gõ chuông, tổng lượng sát khí tăng lên rất nhiều, sát châu ngưng tụ được bảy mươi hai viên, tạo thành một vòng tròn sát châu khép kín hoàn chỉnh.
Muốn đột phá đến Lục phẩm tà tu, La Hồng chỉ cần một suy nghĩ liền có thể.
Chẳng qua, La Hồng vẫn kìm chế dục vọng đột phá. Nơi này là nơi đặt chuông Thánh Nhân, La Hồng rất sợ việc mình tăng tu vi tà đạo ở đây sẽ bị ý chí của Thánh Nhân trấn áp.
Lần này, nếu không phải có ma kiếm ATuLa, La Hồng cảm thấy những sát châu kia trong đan điền của hắn, rất có thể sẽ bị bốc hơi hết toàn bộ, làm gì được hưởng lợi to lớn như bây giờ.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là La Hồng cảm thấy khí Chính Dương trên người mình càng mãnh liệt hơn.
Thậm chí, chỉ một ý nghĩ thôi hắn còn có thể hội tụ ra một dòng suối chính khí nho nhỏ.
“Tiểu sư đệ, chúc mừng.”
“Không ngờ, sau một phen gõ chuông, tu vi Nho đạo của tiểu sư đệ đã bước vào cảnh giới Chính Khí của Nho tu Thất phẩm, thật đáng mừng.”
“Điều đáng tiếc duy nhất chính là tu vi Nho tu của bản thân tiểu sư đệ hoàn toàn không có, nếu bản thân tiểu sư đệ là Nho tu Vấn Tâm cảnh Ngũ phẩm, bây giờ gõ chuông 360 lần sợ là có thể vượt lên đi vào cảnh giới Hạo Nhiên Tứ phẩm, giảm bớt rất nhiều khổ tu.”
Lý Tu Viễn cười nói với La Hồng, đương nhiên trong giọng điệu cũng mang theo một chút tiếc hận.
La Hồng hơi sững sờ, cảm ứng thấy trong đan điền vẫn tồn tại một hư ảnh Thánh Nhân, thật lâu không nói gì.
Nho đạo cùng Tà đạo, nếu tính thêm cả Thiên Thủ Tà Phật thì còn có thêm cả nửa Phật đạo...
Đây là chuyện gì xảy ra.
“Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, đa tạ sư huynh…”
La Hồng lại không có biểu lộ quá nhiều, chỉ chắp tay cám ơn Lý Tu Viễn.
“Đừng nản chí, tu hành Nho đạo kỳ thật chính là quá trình tu tâm, nếu đệ có thể ngộ được chân lý, thấu rõ bản tâm, có lẽ có thể ‘buổi sáng nghe được đạo tối thành tiên’.”
Lý Tu Viễn vỗ vỗ bả vai La Hồng, lần này y xem như mở mang kiến thức cái gì gọi là yêu nghiệt.
Gõ chuông 360 lần, Lý Tu Viễn y quả thực không bì được.
Chẳng qua, đây cũng không tính là gì, đạo tu hành phải từ từ, tương lai như thế nào còn chưa thể biết được, tu hành chủ yếu phải xem chính bản thân người đó.
Lý Tu Viễn đưa La Hồng đi xuống gác chuông, lần gõ chuông này đã tốn hết nửa ngày.
“Tiểu sư đệ, trong học cung có rất nhiều kinh điển của bách gia, nếu đệ cảm thấy hứng thú cũng có thể đi xem một chút. Lịch sử lâu dài của bách gia đều có chỗ ghi chép lại, nhưng mà sư huynh khuyến nghị đệ không nên học tập quá nhiều, tham thì thâm.”
Lý Tu Viễn nói.
“Những ngày tiếp theo, đệ có thể giống như các học sinh khác xem nhiều đọc nhiều điển tịch của bách gia, mặt khác, nếu gặp vấn đề không hiểu có thể vào tiểu lâu Xuân Phong hỏi phu tử.”
“À, mỗi tháng đệ tới một hai lần thì được, tuy sư phụ nhận đệ vào cửa nhưng tu hành thế nào là do chính bản thân mình, đệ không nên xem nhẹ mà lười biếng.”
Lý Tu Viễn đã làm hết chức trách mà người làm sư huynh phải làm, tận tâm dạy bảo cho La Hồng.
La Hồng khom người, cám ơn Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn đưa La Hồng về tới trước tiểu lâu Xuân Phong, La Hồng không tiếp tục đi gặp phu tử, mà đưa Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực hóp bụng ôm cổ kiếm Địa Giao rời khỏi tiểu lâu.
Đi ở giữa học viện, La Hồng có thể cảm ứng được tướng Thánh Nhân kia trong đan điền, không biết là tốt hay xấu.
Tà và chính cùng tụ ở đan điền, thật sự làm cho hắn rất lo lắng.
Đứng ở bên trong Tắc Hạ học cung, nhìn về phía hai bên, có thể nhìn thấy từng tòa cung điện rộng lớn.
Bên trên tấm biển của mỗi cung điện đều khắc tên của bách gia.
La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa đi tới cung điện Nho gia trước, đẩy cửa vào có không ít học sinh đang xem điển tịch.
Có lẽ do động tĩnh đẩy cửa của La Hồng, dẫn tới sự chú ý của một số học sinh, không ít người ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
La Hồng cười cười, đám học sinh Nho tu này cũng khẽ gật đầu với La Hồng, sau đó liền đọc sách tiếp, mọi người an phận thủ thường, bình an vô sự.
La Hồng cũng cảm thấy vui vẻ thanh nhàn.
Trên thực tế, có thể nhập Tắc Hạ học cung đều là thiên tài của các nơi, giữa bọn họ có lẽ sẽ tồn tại tranh phong, nhưng mà bây giờ khảo hạch chiêu sinh đã kết thúc, việc La Hồng trở thành đệ tử của phu tử cũng đã là kết cục đã định, mục đích chủ yếu của nhóm thiên tài này là vì muốn tăng thực lực của bản thân, nên sẽ không đi trêu chọc thêm phiền toái.
La Hồng vui vẻ, đưa Tiểu Đậu Hoa đi dạo một hồi lâu trong cung Nho tu, sau khi giả bộ lật mấy quyển kinh điển Nho gia liền dẫn Tiểu Đậu Hoa rời đi.
Tiểu Đậu Hoa thì nghiêm túc ôm kiếm, dưỡng kiếm, không có hỏi nhiều.
La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa rời khỏi cung Nho tu, đi tới cung Kiếm tu, mặc dù La Hồng biết thiên phú kiếm đạo của mình rất bình thường. Nhưng mà ra khỏi cung Nho tu liền trực tiếp đi tới cung Tà Tu thì hơi quá lộ liễu, cho nên La Hồng dự định tới cung Kiếm Tu đi dạo một chút trước.
Cung Kiếm Tu không tính là lớn, có kiếm khí sắc bén quanh quẩn, hắn đẩy cửa vào liền thấy Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Nàng ta đang cầm một bản thư tịch kiếm đạo đọc như đói khát.
Dường như phát hiện ra La Hồng đi tới, Ngô Mị Nương ngẩng đầu khẽ gật đầu với La Hồng, sau đó tiếp tục xem thư tịch kiếm đạo.
Trong cung Kiếm Tu, ngoại trừ rất nhiều thư tịch còn có một kiếm trì cực lớn, bên trong kiếm trì cắm rất nhiều thanh cổ kiếm có kiếm khí quanh quẩn.
Bình luận facebook