-
Chương 163-165
Chương 163 Chỉ có ta mới có thể hung dữ với nàng (2)
Ý nghĩ vừa động, sát châu kiếm lại lần nữa gào thét mà ra.
Trong lúc kiếm lao ra, bên cạnh người La Hồng lại có một viên sát châu hóa kiếm ngưng tụ bắn ra.
u Dương Chiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm La Hồng. Hắn ta nhận ra La Hồng.
Bỗng dưng, hắn ta hiểu được.
Diêu Tĩnh có lẽ có quan hệ với+ La Hồng.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt u Dương Chiêu trở nên âm u.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Đậu Hoa trong mắt đầy cừu hận, lạnh lùng nói: “Tiện nhân vô liêm sỉ!”
Hắn ta vừa thốt ra lời này.
Liền khiến La Hồng nheo mắt, giơ tay lên, sát châu lơ lửng trước người, một viên hai viên ba viên bốn viên...
La Hồng co ngón tay lại, bắn sát châu kiếm ra.
Cộng với hai thanh sát châu kiếm ở phía trước, sáu chuôi sát châu kiếm gào thét mà ra, giao thoa tung hoành, càng giống như tia chớp màu đen, nổ vang.
Hắn giơ tay, đưa về phía Tiểu Đậu Hoa đang đứng ở xa kia.
“Tiểu Đậu Hoa đưa kiếm.”
Lời nói vừa dứt, Tiểu Đậu Hoa buông lỏng tay ra, cổ kiếm Địa Giao lập tức khẽ rung động, bắn về phía La Hồng, được La Hồng giữ ở trong tay. Trên chuôi kiếm vẫn còn nhuộm máu của Tiểu Đậu Hoa, khi cầm có mấy phần trơn nhẵn.
Mà La Hồng nắm chặt cổ kiếm Địa Giao, khí thế trên người bắt đầu không ngừng tăng lên, ẩn ẩn hình thành một luồng uy thế.
Dưới ảnh hưởng của kiếm thế, khí Chính Dương cuồn cuộn như cầu vồng, hoá thành một con bạch mãng sau lưng La Hồng.
Sắc mặt u Dương Chiêu hơi thay đổi, xuất một quyền đẩy sáu chuôi sát châu kiếm ra, khí huyết trên người dâng lên như một cơn lốc nhỏ.
Tên tuổi của La Hồng, hắn ta sao có thể không biết. Chưa nói đến việc bây giờ La Hồng đã là đệ tử của phu tử, chiếm hết sự kiệt xuất của thiên kiêu ở Tắc Hạ học cung, mà chỉ tính riêng việc hắn liên tục giết tám thiên tài Kim Trướng Vương Đình trên đường đá Bách Luyện, trong đó có cả thiên kiêu trên Hoàng Bảng thì danh tiếng cũng đã như sấm dậy rồi.
u Dương Chiêu sao dám xem thường.
Cơ thể của hắn ta lui lại cực nhanh, bắt đầu kéo dài khoảng cách với La Hồng.
Hoàn Nhan Liệt Hoả cũng chết trong tay La Hồng, u Dương Chiêu hắn ta nếu liều mạng, sợ cũng chỉ có một con đường chết.
Ầm!
Song quyền hung hăng ném ra, cuốn lên khí lãng mạnh mẽ, đẩy sáu chuôi sát châu kiếm về phía trước người La Hồng.
Mà La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, sáu chuôi sát châu kiếm ổn định thân hình, lại lần nữa nhanh chóng lướt đến.
La Hồng giơ tay lên, lại có bốn chuôi sát châu kiếm lướt nhanh tới.
Mười chuôi sát châu kiếm giao thoa quấn quanh vô cùng phiền phức, làm cho u Dương Chiêu Ngũ phẩm phải cố hết sức mới ngăn cản được.
“La Hồng! Ta chính là nhi tử của Ngự sử Tam phẩm u Á Phi ở Đế Kinh! Cũng chính là phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân! Ngươi dám đụng đến ta?!”
u Dương Chiêu thật sự hơi kinh hãi!
Hắn ta chưa hề gặp kiếm tu giống như La Hồng, chưa tới Ngự Kiếm Tứ phẩm đã có thể chế ngự mười thanh phi kiếm, chưa bàn tới uy lực, chỉ vẻn vẹn hình tượng bên ngoài thôi cũng đã rất dọa người rồi!
Cộng với việc La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, sát cơ lúc nào cũng có thể tập trung vào hắn ta, khiến cho thân thể hắn ta ớn lạnh từng trận.
Động tĩnh nơi này dường như thu hút không ít sự chú ý.
Nơi xa, cửa lớn các cung điện mở ra.
Tiêu Nhị Thất đeo đao bên hông, thò đầu nhìn ra bên ngoài cửa cung, vừa nhìn thấy La Hồng đang đè ép đánh u Dương Chiêu, liền vô cùng ngạc nhiên. u Dương Chiêu này không có mắt lại đi trêu chọc tên kia, cũng không biết có tên trong Bổn Bổn (1) hay không.
(1)Ý chỉ quyển sách da người của La Hồng.
Ngô Mị Nương trong cung Kiếm Tu cũng đi ra, nàng ta vừa nhìn liền thấy La Hồng khống chế sát châu kiếm, tròng mắt xinh đẹp lập tức trợn tròn.
Ngự kiếm Lục phẩm?!
Không... Không đúng, ngự kiếm chỉ có thể khống chế một thanh kiếm, có thể chưởng khống nhiều thanh phi kiếm chỉ có Kiếm tu Tứ phẩm Ngự Kiếm cảnh mới có thể.
La Hồng là Ngự Kiếm Tứ phẩm?!
Không có khả năng!
Ngô Mị Nương không tin, hôm qua mới vừa đột phá Thất phẩm Thế Kiếm, hôm nay đã lên Tứ phẩm sao?
Ngô Mị Nương có thiên bẩm về kiếm đạo rất nhanh liền phát hiện điểm khác biệt.
Bởi vì, uy lực của những phi kiếm kia quá thấp.
Không chỉ hai người bọn họ, những thiên tài khác trong cung điện đều đi ra xem.
La Hồng, đệ tử mà phu tử vừa thu nhận, vậy mà ngày đầu tiên trở thành đệ tử của phu tử liền hành hung trong Tắc Hạ học cung...
Có mấy bóng người nhìn thấy u Dương Chiêu đang bị đè đánh, sắc mặt hơi thay đổi, nhao nhao tăng tốc đi về phía u Dương Chiêu.
u Dương Chiêu cũng cảm thấy nguy cơ.
Hắn ta không muốn giao chiến với La Hồng, bàn chân bỗng nhiên đập mạnh, nhanh chóng lui về phía sau.
La Hồng lại giơ tay lên, bỗng nhiên tung một chiêu.
Bên trong bóng dáng của u Dương Chiêu có Tà Ảnh đưa tay ra, bắt mắt cá chân hắn ta lại làm cho động tác của u Dương Chiêu trì trệ.
Một màn quỷ dị này làm cho trong lòng u Dương Chiêu trong chốc lát chấn động kịch liệt!
Trên thân cổ kiếm Địa Giao, La Hồng đang không ngừng tích trữ kiếm khí.
Bây giờ hắn đã đạt tới Thất phẩm Thế Kiếm, lượng kiếm khí nhiều hơn so với trước, hắn chồng tám mươi mốt đạo kiếm khí, từng bước một đi tới trước mặt u Dương Chiêu bị Tà Ảnh kéo lại.
Một kiếm vung ra.
Bạch mãng sau lưng La Hồng lập tức mở cái miệng máu ra, gào thét trên bầu trời.
Một đạo kiếm khí thô to bắn ra, chém lên trên người u Dương Chiêu, xuyên qua mấy chục mét khiến trên mặt đất học viện Tắc Hạ bị kéo ra thành một vệt trắng mỏng, chỉ là vết trắng mỏng rất nhanh biến mất.
Huyết giáp Ngũ phẩm trên người u Dương Chiêu hiện đầy vết rách, nhưng mà không có vỡ vụn.
Hắn ta bị thương nhưng thương thế không quá nghiêm trọng, không chết được, lực phòng ngự của Võ tu Ngũ phẩm vẫn rất mạnh.
La Hồng không có đeo mặt nạ Tà Quân, lực công kích vẫn chỉ là Thất phẩm như cũ.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn giết chết u Dương Chiêu nhanh như vậy.
Huyết giáp của u Dương Chiêu đầy vết rách, trên mặt lại nở nụ cười.
Thế nhưng hắn ta cười chưa tới ba giây.
Bạch y La Hồng tung bay, nâng một tay lên đè xuống mặt u Dương Chiêu, hung hăng ném hắn ta xuống mặt đất, cái gáy và mặt đất va chạm kịch liệt, tiếng trầm vang vọng trong quảng trường.
u Dương Chiêu muốn phản kháng, nhưng mà La Hồng thi triển Thiên Thủ Tà Phật, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho động tác của hắn ta trở nên ngưng trệ.
Sắc mặt La Hồng lãnh đạm, ý nghĩ vừa động, bốn chuôi sát châu kiếm ngưng tụ ở đầu vai, hắn giơ hai ngón tay nhẹ nhàng vung lên.
Phốc phốc!
Sát châu kiếm nhanh chóng đóng xuống, xuyên qua hai bàn tay, hai bàn chân của u Dương Chiêu, găm hắn ta trên mặt đất.
Tiếng kêu thê lương bi thảm truyền ra từ trong miệng u Dương Chiêu đang muốn thoát ra khỏi Thiên Thủ Tà Phật.
La Hồng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
Bạch y tung bay, không dính một giọt máu.
"Ngươi cũng xứng mắng nàng sao?"
"Chỉ có ta mới có thể hung dữ với nàng."
Chương 164 Chỉ có ta mới có thể hung dữ với nàng (3)
La Hồng thản nhiên nói.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa.
"Kẻ thù?"
La Hồng hỏi.
Tiểu Đậu Hoa mím môi khẽ gật đầu.
La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, duỗi về phía trước: "Ngươi làm đi."
Ánh mắt Tiểu Đậu Hoa có chút co rụt lại, do dự một hồi lấy dũng khí, nhấc chân đi tới bên người La Hồng.
Nàng nhận lấy cổ kiếm Địa Giao.
Tay cũng đang run rẩy.
u Dương Chiêu nằm ở trên mặt đất, sắc mặt nhăn nhó, thê lương kêu thảm.
"La Hồng! Ngươi là đệ tử của phu tử, ta cũng là học học sinh của học cung, ngươi dám tự ý giết người ở học viện sao?!"
u Dương Chiêu thật sự có chút hoảng hốt.
Không ngờ Diêu Tĩnh có thể quen một người hung dữ như thế.
La Hồng không để ý tới u Dương Chiêu, nhìn Tiểu Đậu Hoa.
Tiểu Đậu Hoa cầm kiếm, mũi kiếm chuyển lên đỉnh đầu u Dương Chiêu, không ngừng rung lên. Trong nội tâm nàng chứa đầy do dự, xoắn xuýt, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống, mũi kiếm run rẩy không ngừng, nhưng chưa dám hạ xuống.
Bỗng dưng.
Đôi mắt Tiểu Đậu Hoa khẽ giật.
Bàn tay to lớn của La Hồng bao trùm bàn tay nhỏ đang cầm kiếm của nàng.
"Đừng sợ, công tử giúp ngươi."
Lực lượng bộc phát.
Cổ kiếm Địa Giao bỗng nhiên hạ xuống.
Phốc phốc.
Máu bay xa một phần ba mét!
Mũi kiếm đâm vào bên trong yết hầu u Dương Chiêu đang không thể tin được.
Một kiếm cắt đứt cổ, không chút dây dưa dài dòng.
Nơi đầu mũi cổ kiếm Địa Giao, cổ họng của u Dương Chiêu thấm đẫm máu, toàn thân Tiểu Đậu Hoa cứng đờ, một nỗi sợ hãi không tên nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
La Hồng trái lại rất bình tĩnh, dù sao, là một nhân vật phản diện được chứng nhận chính thức, hắn đã rất quen với việc giết người.
Tiểu Đậu Hoa thì khác, có thể nói, đây là lần đầu tiên nàng giết người trong kiếp này.
Mặc dù đó là kẻ thù mà nàng muốn giết, nhưng nỗi sợ hãi đặc thù do giết chóc mang lại vẫn khiến tâm hồn nàng bị chấn động.
u Dương Chiêu chết rồi, trừng mắt nhìn trời, chết không nhắm mắt.
Hắn ta không thể nào ngờ được mình sẽ chết ở Tắc Hạ Học Cung.
u Dương gia đặt rất nhiều hy vọng vào hắn ta, thậm chí họ còn trải sẵn đường, chờ hắn ta học ở Tắc Hạ Học Cung trở lại là có thể vào cung làm Phó thống của Ngự Lâm quân...
Cuộc đời hắn ta, tươi sáng và rực rỡ, một tương lai xán lạn vô hạn.
Nhưng mà……
Hắn ta chết ở Tắc Hạ Học Cung vì con gái của một tội nhân bị chém đầu và xét nhà.
Hắn ta bỗng nhiên vô cùng hối hận, ngay từ đầu ... Hắn ta chỉ thèm muốn sắc đẹp thôi.
Tiểu Đậu Hoa lùi về sau mấy bước, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất. Nàng nhìn hai bàn tay đầy máu tươi của mình, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ.
Đôi mắt to trong veo như nước của nàng trở nên xám xịt và bần thần.
La Hồng liếc nhìn Tiểu Đậu Hoa, suy nghĩ của hắn xoay chuyển, tướng Thánh nhân đang lơ lửng trong đan điền của hắn lập tức từ từ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
La Hồng xoa bàn tay dính máu lên bộ quần áo trắng, rồi giơ tay lên khẽ vuốt đỉnh đầu của Tiểu Đậu Hoa.
Khí Chính Dương dâng trào, dòng khí làm cho cảm xúc của con người trở nên bình lặng lại, khiến Tiểu Đậu Hoa dần dần bình tĩnh lại.
Trong đôi mắt vốn đầy vẻ xám xịt của nàng đã khôi phục một chút tiêu cự.
"Thân là Kiếm thị của bản công tử, ngươi phải học cách làm quen với chuyện này."
La Hồng nói.
"Phải quen với việc giết người."
Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu nhìn La Hồng, ánh mắt hai người va chạm.
Đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa như mờ đi.
Nàng nhớ tới việc mình đang ở bên hồ sen, cầu xin Trần quản gia dạy cho nàng các chiêu thức để nàng có thể tự tay giết chết kẻ thù.
Nhưng nàng không ngờ rằng tất cả những điều này lại xảy đến nhanh như vậy.
"Đa tạ Công tử..."
Mắt Tiểu Đậu Hoa mờ đi, có những giọt nước mắt lăn dài, đó là những giọt nước mắt vui mừng trong tâm khảm. Cõi lòng đầy hận thù của nàng, kể từ khi giết u Dương Chiêu, đã được giải phóng hơn rất nhiều.
La Hồng nở nụ cười: "Ngươi đừng vội cám ơn ta."
"Chỉ mới giết u Dương Chiêu, ngươi cảm thấy đã báo được thù rồi sao?"
"Diêu gia của ngươi bị hãm hại, bị chém đầu cả nhà, ngươi chỉ mới giết u Dương Chiêu mà đã thấy thỏa mãn rồi sao? Đối với cha mẹ ngươi, với cả Diêu gia ở trên trời của ngươi nữa, có công bằng không?"
La Hồng nói.
Toàn thân của Tiểu Đậu Hoa chấn động.
"u Dương gia đã hại cả Diêu gia, ngươi không thể hoàn trả gấp mười lần thì ít nhất cũng phải khiến cho cả u Dương gia cùng lên tế bái hương hồn cha mẹ mình."
"Hiểu chưa?"
La Hồng nói.
Ý hắn là bảo nàng… giết… giết cả nhà họ?
Công tử... hung ác quá!
Bờ môi của Tiểu Đậu Hoa run rẩy, giết cả nhà... Chỉ giết một u Dương Chiêu thôi mà nàng đã run như cầy sấy, giết cả nhà, nàng có làm nổi không?
"Hiểu hay không?!"
La Hồng đột nhiên nhấn mạnh.
Tiểu Đậu Hoa bị hù dọa, sắc mặt trắng bệch, nàng vội vàng nói: "Công tử... Đừng... đừng hung dữ, đừng tức giận! Ta hiểu rồi!"
La Hồng dọa Tiểu Đậu Hoa xong liền thấy thỏa mãn.
Hắn duỗi tay ra, thổi phù một cái rồi rút cổ kiếm Địa Giao từ xác của u Dương Chiêu ra, đồng thời cũng thu hồi Sát Châu kiếm.
Còn thi thể lạnh lẽo của u Dương Chiêu thì nằm trên sàn Học Cung, máu chảy khắp sàn.
Nơi xa.
Tiêu Nhị Thất siết chặt con dao bên hông: "Kẻ này ... không chỉ nhỏ mọn, báo thù không kể ngày đêm, thật độc ác."
"Tuyệt đối không thể để bị ghi tên vào Tiểu Bổn Bổn (quyển sổ nhỏ), nếu không thì giống như bị rắn độc để mắt tới, ăn ngủ cũng không yên."
"Cái gì mà chính nghĩa, tấm gương mẫu mực, ánh sáng chính đạo chứ… Ha."
Tiêu Nhị Thất cười, dựa vào cánh cửa, tiếp tục xem náo nhiệt.
Ngô Mị Nương và những thiên tài xung quanh cũng hơi hoảng sợ, La Hồng nói giết là giết một cách tàn nhẫn, quả thực khiến bọn họ kinh ngạc.
Chương 165 Vương pháp có lớn đến mấy cũng không lớn bằng thanh kiếm trong tay ta
Tuy nhiên, ánh mắt của Ngô Mị Nương lại khá kỳ lạ, mặc dù nàng ta không biết đầu đuôi của sự việc, nhưng dường như u Dương Chiêu đã đùa giỡn thiếu nữ trước mặt, La Hồng nổi giận vì hồng nhan!
Ngô Mị Nương ghét nhất người bại hoại như u Dương Chiêu, nếu không có La Hồng, thì không biết thiếu nữ này sẽ xảy ra chuyện gì nữa, hắn ta chết chưa hết tội!
Lạc Hồng công tử đúng là ra tay rất dứt khoát!
Ngô Mị Nương khen ngợi hắn trong lòng.
Các thiên tài thích thú nhìn xem, nhưng trò vui này vẫn chưa kết thúc.
Mặc dù u Dương Chiêu không có tên tuổi gì mấy nhưng bọn họ vẫn biết lai lịch hắn ta.
u Dương Chiêu là nhi tử của đương kim Ngự Sử Tam phẩm Vương triều Đại Hạ - u Dương Phi. Tuy thân phận của hắn ta không cao nhưng lại có sư phụ là một trong ba thống lĩnh của Ngự Lâm quân, địa vị và thực lực đều cực cao.
Trên con đường xanh ngắt phía xa, có bóng người lao nhanh như gió.
Tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt những bóng người đã nhẹ nhàng đến gần, tạo nên một cơn gió mạnh lên khu vực xung quanh.
La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, mũi kiếm vẫn còn đang nhuốm máu, nhìn cách đó không xa có bảy tám bóng người đang đứng, với vẻ tức giận không thể che giấu trên khuôn mặt.
"La Hồng! Ngươi dám ra tay ở Tắc Hạ Học Cung sao?!"
Người đứng đầu là một thiếu nữ, mặc một chiếc váy dài màu lửa đỏ, khuôn mặt xinh xắn, lông mày mảnh như vẽ, dáng người mảnh khảnh.
Còn bên cạnh thiếu nữ, có một số cô gái trẻ mặc váy trắng, ngoài ra, đứng kế bên còn có một số thiếu niên với khuôn mặt khó coi.
"u Dương Chiêu có tội gì?! Ngươi chỉ vì mấy câu không hợp ý đã ra tay giết hắn!"
Những thanh niên xung quanh không lên tiếng, nhưng cô gái mặc váy đỏ lại là người chất vấn.
La Hồng vung cổ kiếm Địa Giao lên, vẩy hết vết máu đã khô trên kiếm, nhẹ nhàng ném kiếm cho Tiểu Đậu Hoa, Tiểu Đậu Hoa luống cuống tay chân đỡ lấy kiếm.
La Hồng phớt lờ thiếu nữ mặc váy đỏ, thay vào đó, hắn lườm Tiểu Đậu Hoa và quát lên: "Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, mắt nhìn về phía trước, chân tạo hình chữ bát."
Tiểu Đậu Hoa mím môi, vội vàng làm theo.
Cô gái mặc váy đỏ cảm thấy mình bị làm lơ thì vô cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
"Ngươi giết người mà còn dám lí luận hay sao? Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đại Hạ, hơn nữa nơi đặt Tắc Hạ Học Cung cũng nằm trên lãnh thổ của Đại Hạ, trong mắt ngươi có còn Vương pháp của Đại Hạ không!"
Thiếu nữ mặc váy đỏ nói.
Vài người trẻ tuổi xung quanh cũng bước tới, lạnh lùng nhìn La Hồng: "Giết u Dương Chiêu, ngươi cần cho chúng ta một lời giải thích."
Sau khi nghe lời của những người ở đây nói, La Hồng không nhịn được cười.
Hắn nhìn sắc trời một lát.
Sau đó, hắn liếc xéo những người này.
"Ta vất vả, khổ sở để trèo lên đường đá Bách Luyện, lại chật vật vượt qua bài kiểm tra viết để trở thành một đệ tử của sư phụ, chính là để đến Tắc Hạ Học Cung để chịu sỉ nhục sao?"
"u Dương Chiêu bắt nạt Tiểu Kiếm Thị của ta, Kiếm thị của ta phải để cho hắn ta bắt nạt, đây là thứ đạo lý gì?"
"Vương pháp Đại Hạ lớn đến mấy... cũng không lớn bằng thanh kiếm trong tay ta."
La Hồng nói khẽ.
m thanh không lớn, nhưng khi nó truyền ra trên Tắc Hạ Học Cung cũng khiến tâm tư không ít người gợn sóng, xôn xao dư luận.
Thật ngông cuồng!
Nhưng... giữa những lời này lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Là thiên tài từ khắp nơi tới, bọn họ đương nhiên biết rõ La Hồng gặp phải chuyện gì, trước đó có bao nhiêu người muốn giết La Hồng, mà La Hồng đã đối mặt với nguy hiểm thế nào.
Khi đó, Vương pháp Đại Hạ ở đâu?
Nhưng bây giờ, vị Quận chúa này đang dùng Vương pháp Đại Hạ để dọa nạt La Hồng, điều này quả thực có chút nực cười.
"Làm càn!"
Một tiếng quát lớn vang lên, một thanh niên bước ra ngoài, nhìn chằm chằm vào La Hồng.
"Sao ngươi dám nói chuyện như thế với Quận chúa Trường Bình!"
La Hồng nhìn chằm chằm vào người thanh niên này, nheo mắt lại.
"Giọng nói của ngươi ... có hơi quen tai, lúc trước, người nhắc nhở Hoàn Nhan Xa Cổ... là ngươi sao?"
La Hồng âm u nói.
"Nói cho ta, tên của ngươi."
Vẻ mặt của thanh niên thay đổi, hắn ta không nói.
Quận chúa Trường Bình nhìn chằm chằm La Hồng, chiếc váy đỏ rực phiêu đãng trong gió, không nói gì nữa.
Ở phía xa, hai mắt Tiêu Nhị Thất sáng lên, tựa vào cột ở cửa Cung điện, cười to nói: "Người này tên là Ngụy Nhàn, là cháu của vị Ngụy thiên tuế Can Tôn trong Hoàng cung Đại Hạ."
Khi Tiêu Nhị Thất nói ra lời này, bầu không khí trong quảng trường đột nhiên biến đổi.
La Hồng nhìn về phía Tiêu Nhị Thất, Tiêu Nhị Thất nghịch ngợm trừng mắt với hắn.
La Hồng hiểu ý cười một tiếng, khẽ gật đầu với Tiêu Nhị Thất, sau đó lấy Sách da người ra, viết tên của Ngụy Nhàn vào cột đối tượng mục tiêu.
Tiêu Nhị Thất có chút phấn khích.
Đã xuất hiện!
Cuốn sách nhỏ của Lạc Hồng công tử đã xuất hiện!
Cất tập sách da người đi, La Hồng liếc nhìn Tiểu Đậu Hoa, ngoắc ngoắc tay: "Đuổi theo."
Sau đó, áo trắng tung bay, mang theo huyết khí nửa người, dẫn theo Tiểu Đậu Hoa đang ôm kiếm đi về phía bên ngoài Cung điện.
Khi La Hồng tới gần, Quận chúa Trường Bình cùng rất nhiều thiên tài của Đại Hạ, theo bản năng nháo nhào nghiêng người nhường ra một con đường cho hắn.
Vào ngày này, La Hồng dùng một kiếm giết người tại Tắc Hạ Học Cung, dẫn theo Tiểu Đậu Hoa thong dong xuống núi.
Không ai dám ngăn cản.
Ý nghĩ vừa động, sát châu kiếm lại lần nữa gào thét mà ra.
Trong lúc kiếm lao ra, bên cạnh người La Hồng lại có một viên sát châu hóa kiếm ngưng tụ bắn ra.
u Dương Chiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm La Hồng. Hắn ta nhận ra La Hồng.
Bỗng dưng, hắn ta hiểu được.
Diêu Tĩnh có lẽ có quan hệ với+ La Hồng.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt u Dương Chiêu trở nên âm u.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Đậu Hoa trong mắt đầy cừu hận, lạnh lùng nói: “Tiện nhân vô liêm sỉ!”
Hắn ta vừa thốt ra lời này.
Liền khiến La Hồng nheo mắt, giơ tay lên, sát châu lơ lửng trước người, một viên hai viên ba viên bốn viên...
La Hồng co ngón tay lại, bắn sát châu kiếm ra.
Cộng với hai thanh sát châu kiếm ở phía trước, sáu chuôi sát châu kiếm gào thét mà ra, giao thoa tung hoành, càng giống như tia chớp màu đen, nổ vang.
Hắn giơ tay, đưa về phía Tiểu Đậu Hoa đang đứng ở xa kia.
“Tiểu Đậu Hoa đưa kiếm.”
Lời nói vừa dứt, Tiểu Đậu Hoa buông lỏng tay ra, cổ kiếm Địa Giao lập tức khẽ rung động, bắn về phía La Hồng, được La Hồng giữ ở trong tay. Trên chuôi kiếm vẫn còn nhuộm máu của Tiểu Đậu Hoa, khi cầm có mấy phần trơn nhẵn.
Mà La Hồng nắm chặt cổ kiếm Địa Giao, khí thế trên người bắt đầu không ngừng tăng lên, ẩn ẩn hình thành một luồng uy thế.
Dưới ảnh hưởng của kiếm thế, khí Chính Dương cuồn cuộn như cầu vồng, hoá thành một con bạch mãng sau lưng La Hồng.
Sắc mặt u Dương Chiêu hơi thay đổi, xuất một quyền đẩy sáu chuôi sát châu kiếm ra, khí huyết trên người dâng lên như một cơn lốc nhỏ.
Tên tuổi của La Hồng, hắn ta sao có thể không biết. Chưa nói đến việc bây giờ La Hồng đã là đệ tử của phu tử, chiếm hết sự kiệt xuất của thiên kiêu ở Tắc Hạ học cung, mà chỉ tính riêng việc hắn liên tục giết tám thiên tài Kim Trướng Vương Đình trên đường đá Bách Luyện, trong đó có cả thiên kiêu trên Hoàng Bảng thì danh tiếng cũng đã như sấm dậy rồi.
u Dương Chiêu sao dám xem thường.
Cơ thể của hắn ta lui lại cực nhanh, bắt đầu kéo dài khoảng cách với La Hồng.
Hoàn Nhan Liệt Hoả cũng chết trong tay La Hồng, u Dương Chiêu hắn ta nếu liều mạng, sợ cũng chỉ có một con đường chết.
Ầm!
Song quyền hung hăng ném ra, cuốn lên khí lãng mạnh mẽ, đẩy sáu chuôi sát châu kiếm về phía trước người La Hồng.
Mà La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, sáu chuôi sát châu kiếm ổn định thân hình, lại lần nữa nhanh chóng lướt đến.
La Hồng giơ tay lên, lại có bốn chuôi sát châu kiếm lướt nhanh tới.
Mười chuôi sát châu kiếm giao thoa quấn quanh vô cùng phiền phức, làm cho u Dương Chiêu Ngũ phẩm phải cố hết sức mới ngăn cản được.
“La Hồng! Ta chính là nhi tử của Ngự sử Tam phẩm u Á Phi ở Đế Kinh! Cũng chính là phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân! Ngươi dám đụng đến ta?!”
u Dương Chiêu thật sự hơi kinh hãi!
Hắn ta chưa hề gặp kiếm tu giống như La Hồng, chưa tới Ngự Kiếm Tứ phẩm đã có thể chế ngự mười thanh phi kiếm, chưa bàn tới uy lực, chỉ vẻn vẹn hình tượng bên ngoài thôi cũng đã rất dọa người rồi!
Cộng với việc La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, sát cơ lúc nào cũng có thể tập trung vào hắn ta, khiến cho thân thể hắn ta ớn lạnh từng trận.
Động tĩnh nơi này dường như thu hút không ít sự chú ý.
Nơi xa, cửa lớn các cung điện mở ra.
Tiêu Nhị Thất đeo đao bên hông, thò đầu nhìn ra bên ngoài cửa cung, vừa nhìn thấy La Hồng đang đè ép đánh u Dương Chiêu, liền vô cùng ngạc nhiên. u Dương Chiêu này không có mắt lại đi trêu chọc tên kia, cũng không biết có tên trong Bổn Bổn (1) hay không.
(1)Ý chỉ quyển sách da người của La Hồng.
Ngô Mị Nương trong cung Kiếm Tu cũng đi ra, nàng ta vừa nhìn liền thấy La Hồng khống chế sát châu kiếm, tròng mắt xinh đẹp lập tức trợn tròn.
Ngự kiếm Lục phẩm?!
Không... Không đúng, ngự kiếm chỉ có thể khống chế một thanh kiếm, có thể chưởng khống nhiều thanh phi kiếm chỉ có Kiếm tu Tứ phẩm Ngự Kiếm cảnh mới có thể.
La Hồng là Ngự Kiếm Tứ phẩm?!
Không có khả năng!
Ngô Mị Nương không tin, hôm qua mới vừa đột phá Thất phẩm Thế Kiếm, hôm nay đã lên Tứ phẩm sao?
Ngô Mị Nương có thiên bẩm về kiếm đạo rất nhanh liền phát hiện điểm khác biệt.
Bởi vì, uy lực của những phi kiếm kia quá thấp.
Không chỉ hai người bọn họ, những thiên tài khác trong cung điện đều đi ra xem.
La Hồng, đệ tử mà phu tử vừa thu nhận, vậy mà ngày đầu tiên trở thành đệ tử của phu tử liền hành hung trong Tắc Hạ học cung...
Có mấy bóng người nhìn thấy u Dương Chiêu đang bị đè đánh, sắc mặt hơi thay đổi, nhao nhao tăng tốc đi về phía u Dương Chiêu.
u Dương Chiêu cũng cảm thấy nguy cơ.
Hắn ta không muốn giao chiến với La Hồng, bàn chân bỗng nhiên đập mạnh, nhanh chóng lui về phía sau.
La Hồng lại giơ tay lên, bỗng nhiên tung một chiêu.
Bên trong bóng dáng của u Dương Chiêu có Tà Ảnh đưa tay ra, bắt mắt cá chân hắn ta lại làm cho động tác của u Dương Chiêu trì trệ.
Một màn quỷ dị này làm cho trong lòng u Dương Chiêu trong chốc lát chấn động kịch liệt!
Trên thân cổ kiếm Địa Giao, La Hồng đang không ngừng tích trữ kiếm khí.
Bây giờ hắn đã đạt tới Thất phẩm Thế Kiếm, lượng kiếm khí nhiều hơn so với trước, hắn chồng tám mươi mốt đạo kiếm khí, từng bước một đi tới trước mặt u Dương Chiêu bị Tà Ảnh kéo lại.
Một kiếm vung ra.
Bạch mãng sau lưng La Hồng lập tức mở cái miệng máu ra, gào thét trên bầu trời.
Một đạo kiếm khí thô to bắn ra, chém lên trên người u Dương Chiêu, xuyên qua mấy chục mét khiến trên mặt đất học viện Tắc Hạ bị kéo ra thành một vệt trắng mỏng, chỉ là vết trắng mỏng rất nhanh biến mất.
Huyết giáp Ngũ phẩm trên người u Dương Chiêu hiện đầy vết rách, nhưng mà không có vỡ vụn.
Hắn ta bị thương nhưng thương thế không quá nghiêm trọng, không chết được, lực phòng ngự của Võ tu Ngũ phẩm vẫn rất mạnh.
La Hồng không có đeo mặt nạ Tà Quân, lực công kích vẫn chỉ là Thất phẩm như cũ.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn giết chết u Dương Chiêu nhanh như vậy.
Huyết giáp của u Dương Chiêu đầy vết rách, trên mặt lại nở nụ cười.
Thế nhưng hắn ta cười chưa tới ba giây.
Bạch y La Hồng tung bay, nâng một tay lên đè xuống mặt u Dương Chiêu, hung hăng ném hắn ta xuống mặt đất, cái gáy và mặt đất va chạm kịch liệt, tiếng trầm vang vọng trong quảng trường.
u Dương Chiêu muốn phản kháng, nhưng mà La Hồng thi triển Thiên Thủ Tà Phật, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho động tác của hắn ta trở nên ngưng trệ.
Sắc mặt La Hồng lãnh đạm, ý nghĩ vừa động, bốn chuôi sát châu kiếm ngưng tụ ở đầu vai, hắn giơ hai ngón tay nhẹ nhàng vung lên.
Phốc phốc!
Sát châu kiếm nhanh chóng đóng xuống, xuyên qua hai bàn tay, hai bàn chân của u Dương Chiêu, găm hắn ta trên mặt đất.
Tiếng kêu thê lương bi thảm truyền ra từ trong miệng u Dương Chiêu đang muốn thoát ra khỏi Thiên Thủ Tà Phật.
La Hồng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
Bạch y tung bay, không dính một giọt máu.
"Ngươi cũng xứng mắng nàng sao?"
"Chỉ có ta mới có thể hung dữ với nàng."
Chương 164 Chỉ có ta mới có thể hung dữ với nàng (3)
La Hồng thản nhiên nói.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa.
"Kẻ thù?"
La Hồng hỏi.
Tiểu Đậu Hoa mím môi khẽ gật đầu.
La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, duỗi về phía trước: "Ngươi làm đi."
Ánh mắt Tiểu Đậu Hoa có chút co rụt lại, do dự một hồi lấy dũng khí, nhấc chân đi tới bên người La Hồng.
Nàng nhận lấy cổ kiếm Địa Giao.
Tay cũng đang run rẩy.
u Dương Chiêu nằm ở trên mặt đất, sắc mặt nhăn nhó, thê lương kêu thảm.
"La Hồng! Ngươi là đệ tử của phu tử, ta cũng là học học sinh của học cung, ngươi dám tự ý giết người ở học viện sao?!"
u Dương Chiêu thật sự có chút hoảng hốt.
Không ngờ Diêu Tĩnh có thể quen một người hung dữ như thế.
La Hồng không để ý tới u Dương Chiêu, nhìn Tiểu Đậu Hoa.
Tiểu Đậu Hoa cầm kiếm, mũi kiếm chuyển lên đỉnh đầu u Dương Chiêu, không ngừng rung lên. Trong nội tâm nàng chứa đầy do dự, xoắn xuýt, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống, mũi kiếm run rẩy không ngừng, nhưng chưa dám hạ xuống.
Bỗng dưng.
Đôi mắt Tiểu Đậu Hoa khẽ giật.
Bàn tay to lớn của La Hồng bao trùm bàn tay nhỏ đang cầm kiếm của nàng.
"Đừng sợ, công tử giúp ngươi."
Lực lượng bộc phát.
Cổ kiếm Địa Giao bỗng nhiên hạ xuống.
Phốc phốc.
Máu bay xa một phần ba mét!
Mũi kiếm đâm vào bên trong yết hầu u Dương Chiêu đang không thể tin được.
Một kiếm cắt đứt cổ, không chút dây dưa dài dòng.
Nơi đầu mũi cổ kiếm Địa Giao, cổ họng của u Dương Chiêu thấm đẫm máu, toàn thân Tiểu Đậu Hoa cứng đờ, một nỗi sợ hãi không tên nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
La Hồng trái lại rất bình tĩnh, dù sao, là một nhân vật phản diện được chứng nhận chính thức, hắn đã rất quen với việc giết người.
Tiểu Đậu Hoa thì khác, có thể nói, đây là lần đầu tiên nàng giết người trong kiếp này.
Mặc dù đó là kẻ thù mà nàng muốn giết, nhưng nỗi sợ hãi đặc thù do giết chóc mang lại vẫn khiến tâm hồn nàng bị chấn động.
u Dương Chiêu chết rồi, trừng mắt nhìn trời, chết không nhắm mắt.
Hắn ta không thể nào ngờ được mình sẽ chết ở Tắc Hạ Học Cung.
u Dương gia đặt rất nhiều hy vọng vào hắn ta, thậm chí họ còn trải sẵn đường, chờ hắn ta học ở Tắc Hạ Học Cung trở lại là có thể vào cung làm Phó thống của Ngự Lâm quân...
Cuộc đời hắn ta, tươi sáng và rực rỡ, một tương lai xán lạn vô hạn.
Nhưng mà……
Hắn ta chết ở Tắc Hạ Học Cung vì con gái của một tội nhân bị chém đầu và xét nhà.
Hắn ta bỗng nhiên vô cùng hối hận, ngay từ đầu ... Hắn ta chỉ thèm muốn sắc đẹp thôi.
Tiểu Đậu Hoa lùi về sau mấy bước, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất. Nàng nhìn hai bàn tay đầy máu tươi của mình, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ.
Đôi mắt to trong veo như nước của nàng trở nên xám xịt và bần thần.
La Hồng liếc nhìn Tiểu Đậu Hoa, suy nghĩ của hắn xoay chuyển, tướng Thánh nhân đang lơ lửng trong đan điền của hắn lập tức từ từ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
La Hồng xoa bàn tay dính máu lên bộ quần áo trắng, rồi giơ tay lên khẽ vuốt đỉnh đầu của Tiểu Đậu Hoa.
Khí Chính Dương dâng trào, dòng khí làm cho cảm xúc của con người trở nên bình lặng lại, khiến Tiểu Đậu Hoa dần dần bình tĩnh lại.
Trong đôi mắt vốn đầy vẻ xám xịt của nàng đã khôi phục một chút tiêu cự.
"Thân là Kiếm thị của bản công tử, ngươi phải học cách làm quen với chuyện này."
La Hồng nói.
"Phải quen với việc giết người."
Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu nhìn La Hồng, ánh mắt hai người va chạm.
Đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa như mờ đi.
Nàng nhớ tới việc mình đang ở bên hồ sen, cầu xin Trần quản gia dạy cho nàng các chiêu thức để nàng có thể tự tay giết chết kẻ thù.
Nhưng nàng không ngờ rằng tất cả những điều này lại xảy đến nhanh như vậy.
"Đa tạ Công tử..."
Mắt Tiểu Đậu Hoa mờ đi, có những giọt nước mắt lăn dài, đó là những giọt nước mắt vui mừng trong tâm khảm. Cõi lòng đầy hận thù của nàng, kể từ khi giết u Dương Chiêu, đã được giải phóng hơn rất nhiều.
La Hồng nở nụ cười: "Ngươi đừng vội cám ơn ta."
"Chỉ mới giết u Dương Chiêu, ngươi cảm thấy đã báo được thù rồi sao?"
"Diêu gia của ngươi bị hãm hại, bị chém đầu cả nhà, ngươi chỉ mới giết u Dương Chiêu mà đã thấy thỏa mãn rồi sao? Đối với cha mẹ ngươi, với cả Diêu gia ở trên trời của ngươi nữa, có công bằng không?"
La Hồng nói.
Toàn thân của Tiểu Đậu Hoa chấn động.
"u Dương gia đã hại cả Diêu gia, ngươi không thể hoàn trả gấp mười lần thì ít nhất cũng phải khiến cho cả u Dương gia cùng lên tế bái hương hồn cha mẹ mình."
"Hiểu chưa?"
La Hồng nói.
Ý hắn là bảo nàng… giết… giết cả nhà họ?
Công tử... hung ác quá!
Bờ môi của Tiểu Đậu Hoa run rẩy, giết cả nhà... Chỉ giết một u Dương Chiêu thôi mà nàng đã run như cầy sấy, giết cả nhà, nàng có làm nổi không?
"Hiểu hay không?!"
La Hồng đột nhiên nhấn mạnh.
Tiểu Đậu Hoa bị hù dọa, sắc mặt trắng bệch, nàng vội vàng nói: "Công tử... Đừng... đừng hung dữ, đừng tức giận! Ta hiểu rồi!"
La Hồng dọa Tiểu Đậu Hoa xong liền thấy thỏa mãn.
Hắn duỗi tay ra, thổi phù một cái rồi rút cổ kiếm Địa Giao từ xác của u Dương Chiêu ra, đồng thời cũng thu hồi Sát Châu kiếm.
Còn thi thể lạnh lẽo của u Dương Chiêu thì nằm trên sàn Học Cung, máu chảy khắp sàn.
Nơi xa.
Tiêu Nhị Thất siết chặt con dao bên hông: "Kẻ này ... không chỉ nhỏ mọn, báo thù không kể ngày đêm, thật độc ác."
"Tuyệt đối không thể để bị ghi tên vào Tiểu Bổn Bổn (quyển sổ nhỏ), nếu không thì giống như bị rắn độc để mắt tới, ăn ngủ cũng không yên."
"Cái gì mà chính nghĩa, tấm gương mẫu mực, ánh sáng chính đạo chứ… Ha."
Tiêu Nhị Thất cười, dựa vào cánh cửa, tiếp tục xem náo nhiệt.
Ngô Mị Nương và những thiên tài xung quanh cũng hơi hoảng sợ, La Hồng nói giết là giết một cách tàn nhẫn, quả thực khiến bọn họ kinh ngạc.
Chương 165 Vương pháp có lớn đến mấy cũng không lớn bằng thanh kiếm trong tay ta
Tuy nhiên, ánh mắt của Ngô Mị Nương lại khá kỳ lạ, mặc dù nàng ta không biết đầu đuôi của sự việc, nhưng dường như u Dương Chiêu đã đùa giỡn thiếu nữ trước mặt, La Hồng nổi giận vì hồng nhan!
Ngô Mị Nương ghét nhất người bại hoại như u Dương Chiêu, nếu không có La Hồng, thì không biết thiếu nữ này sẽ xảy ra chuyện gì nữa, hắn ta chết chưa hết tội!
Lạc Hồng công tử đúng là ra tay rất dứt khoát!
Ngô Mị Nương khen ngợi hắn trong lòng.
Các thiên tài thích thú nhìn xem, nhưng trò vui này vẫn chưa kết thúc.
Mặc dù u Dương Chiêu không có tên tuổi gì mấy nhưng bọn họ vẫn biết lai lịch hắn ta.
u Dương Chiêu là nhi tử của đương kim Ngự Sử Tam phẩm Vương triều Đại Hạ - u Dương Phi. Tuy thân phận của hắn ta không cao nhưng lại có sư phụ là một trong ba thống lĩnh của Ngự Lâm quân, địa vị và thực lực đều cực cao.
Trên con đường xanh ngắt phía xa, có bóng người lao nhanh như gió.
Tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt những bóng người đã nhẹ nhàng đến gần, tạo nên một cơn gió mạnh lên khu vực xung quanh.
La Hồng cầm cổ kiếm Địa Giao, mũi kiếm vẫn còn đang nhuốm máu, nhìn cách đó không xa có bảy tám bóng người đang đứng, với vẻ tức giận không thể che giấu trên khuôn mặt.
"La Hồng! Ngươi dám ra tay ở Tắc Hạ Học Cung sao?!"
Người đứng đầu là một thiếu nữ, mặc một chiếc váy dài màu lửa đỏ, khuôn mặt xinh xắn, lông mày mảnh như vẽ, dáng người mảnh khảnh.
Còn bên cạnh thiếu nữ, có một số cô gái trẻ mặc váy trắng, ngoài ra, đứng kế bên còn có một số thiếu niên với khuôn mặt khó coi.
"u Dương Chiêu có tội gì?! Ngươi chỉ vì mấy câu không hợp ý đã ra tay giết hắn!"
Những thanh niên xung quanh không lên tiếng, nhưng cô gái mặc váy đỏ lại là người chất vấn.
La Hồng vung cổ kiếm Địa Giao lên, vẩy hết vết máu đã khô trên kiếm, nhẹ nhàng ném kiếm cho Tiểu Đậu Hoa, Tiểu Đậu Hoa luống cuống tay chân đỡ lấy kiếm.
La Hồng phớt lờ thiếu nữ mặc váy đỏ, thay vào đó, hắn lườm Tiểu Đậu Hoa và quát lên: "Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, mắt nhìn về phía trước, chân tạo hình chữ bát."
Tiểu Đậu Hoa mím môi, vội vàng làm theo.
Cô gái mặc váy đỏ cảm thấy mình bị làm lơ thì vô cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
"Ngươi giết người mà còn dám lí luận hay sao? Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đại Hạ, hơn nữa nơi đặt Tắc Hạ Học Cung cũng nằm trên lãnh thổ của Đại Hạ, trong mắt ngươi có còn Vương pháp của Đại Hạ không!"
Thiếu nữ mặc váy đỏ nói.
Vài người trẻ tuổi xung quanh cũng bước tới, lạnh lùng nhìn La Hồng: "Giết u Dương Chiêu, ngươi cần cho chúng ta một lời giải thích."
Sau khi nghe lời của những người ở đây nói, La Hồng không nhịn được cười.
Hắn nhìn sắc trời một lát.
Sau đó, hắn liếc xéo những người này.
"Ta vất vả, khổ sở để trèo lên đường đá Bách Luyện, lại chật vật vượt qua bài kiểm tra viết để trở thành một đệ tử của sư phụ, chính là để đến Tắc Hạ Học Cung để chịu sỉ nhục sao?"
"u Dương Chiêu bắt nạt Tiểu Kiếm Thị của ta, Kiếm thị của ta phải để cho hắn ta bắt nạt, đây là thứ đạo lý gì?"
"Vương pháp Đại Hạ lớn đến mấy... cũng không lớn bằng thanh kiếm trong tay ta."
La Hồng nói khẽ.
m thanh không lớn, nhưng khi nó truyền ra trên Tắc Hạ Học Cung cũng khiến tâm tư không ít người gợn sóng, xôn xao dư luận.
Thật ngông cuồng!
Nhưng... giữa những lời này lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Là thiên tài từ khắp nơi tới, bọn họ đương nhiên biết rõ La Hồng gặp phải chuyện gì, trước đó có bao nhiêu người muốn giết La Hồng, mà La Hồng đã đối mặt với nguy hiểm thế nào.
Khi đó, Vương pháp Đại Hạ ở đâu?
Nhưng bây giờ, vị Quận chúa này đang dùng Vương pháp Đại Hạ để dọa nạt La Hồng, điều này quả thực có chút nực cười.
"Làm càn!"
Một tiếng quát lớn vang lên, một thanh niên bước ra ngoài, nhìn chằm chằm vào La Hồng.
"Sao ngươi dám nói chuyện như thế với Quận chúa Trường Bình!"
La Hồng nhìn chằm chằm vào người thanh niên này, nheo mắt lại.
"Giọng nói của ngươi ... có hơi quen tai, lúc trước, người nhắc nhở Hoàn Nhan Xa Cổ... là ngươi sao?"
La Hồng âm u nói.
"Nói cho ta, tên của ngươi."
Vẻ mặt của thanh niên thay đổi, hắn ta không nói.
Quận chúa Trường Bình nhìn chằm chằm La Hồng, chiếc váy đỏ rực phiêu đãng trong gió, không nói gì nữa.
Ở phía xa, hai mắt Tiêu Nhị Thất sáng lên, tựa vào cột ở cửa Cung điện, cười to nói: "Người này tên là Ngụy Nhàn, là cháu của vị Ngụy thiên tuế Can Tôn trong Hoàng cung Đại Hạ."
Khi Tiêu Nhị Thất nói ra lời này, bầu không khí trong quảng trường đột nhiên biến đổi.
La Hồng nhìn về phía Tiêu Nhị Thất, Tiêu Nhị Thất nghịch ngợm trừng mắt với hắn.
La Hồng hiểu ý cười một tiếng, khẽ gật đầu với Tiêu Nhị Thất, sau đó lấy Sách da người ra, viết tên của Ngụy Nhàn vào cột đối tượng mục tiêu.
Tiêu Nhị Thất có chút phấn khích.
Đã xuất hiện!
Cuốn sách nhỏ của Lạc Hồng công tử đã xuất hiện!
Cất tập sách da người đi, La Hồng liếc nhìn Tiểu Đậu Hoa, ngoắc ngoắc tay: "Đuổi theo."
Sau đó, áo trắng tung bay, mang theo huyết khí nửa người, dẫn theo Tiểu Đậu Hoa đang ôm kiếm đi về phía bên ngoài Cung điện.
Khi La Hồng tới gần, Quận chúa Trường Bình cùng rất nhiều thiên tài của Đại Hạ, theo bản năng nháo nhào nghiêng người nhường ra một con đường cho hắn.
Vào ngày này, La Hồng dùng một kiếm giết người tại Tắc Hạ Học Cung, dẫn theo Tiểu Đậu Hoa thong dong xuống núi.
Không ai dám ngăn cản.
Bình luận facebook