-
Chương 16-20
Chương 16 Đại nhân, xin được nói chuyện một chút
Nhìn dáng vẻ nhất mực cung kính của đối phương, La Hồng cũng mất luôn hứng hối lộ, chép chép miệng, buông lỏng tấm ngân phiếu trên tay ra, lòng thấy vô cùng tiếc nuối.
Nhưng cũng không hề gì, mấy sai dịch này chỉ là tôm nhỏ thôi, con cá lớn thực sự còn ở nha môn kìa.
"Ngươi học võ?"
La Hồng quay đầu nhìn lão Triệu đầy kinh ngạc, đây là chuyện trước đó hắn cũng không biết.
Trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này, ấn tượng đối với lão Triệu không nhiều, ngoại trừ dáng vẻ hung dữ ra thì bình thường cũng không có gì kì lạ.
Triệu Đông Hán lập tức thu liễm, yên lặng không đáp.
Hắn ta vốn là thủ vệ đi theo Trần quản gia, cũng đã đồng ý với ông vài chuyện, bây giờ... lại gây họa.
Có điều, Triệu Đông Hán nghĩ tới những đối xử bất công mà vị công tử nho nhã hiền hòa kia sắp phải chịu, hắn ta lại không hối hận.
La Hồng nhìn Triệu Đông Hán chăm chú nhưng không nói gì.
Hắn đi theo bọn sai dịch rời khỏi La phủ, đi đến huyện nha An Bình.
Trước cửa La phủ lại trở về với sự yên tĩnh.
Các nha hoàn và người làm trong phủ đều lo lắng bất an, chụm đều ghé tai.
Mà trên nóc nhà của La phủ.
Đêm đen như mực, sao khuya mọc đầy trời.
Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua.
Trần quản gia vẫn thân áo xanh đứng yên lặng trên đó như tiên giáng trần, y phục trên thân tung bay, tay ông chắp sau lưng nhìn về nơi La Hồng bị bắt giam, trong đôi mắt sâu là sự lạnh băng.
Vù…
Rạo rực như dòng nước, sóng cuộn lên từng đợt.
Tấm áo xanh phát tiếng nổ vang còn lưu lại dấu tích nhưng bóng người sớm đã biến mất không còn nhìn thấy.
...
Huyện nha An Bình, hậu đường.
Huyện lệnh lão gia của huyện An Bình họ Lưu, là một người gầy gò nghiêm nghị, mắt như chim ưng.
Giờ khắc này, Lưu huyện lệnh đang đứng một bên, còn ngồi ngay ngắn ở chủ vị là một người đàn ông trung niên mặc áo cẩm bào, trên lớp áo có thêu hình ngư long, bên ngoài khoác chiếc áo đen đỏ, người này chính là sứ giả Đại Lí Tự đến từ kinh thành.
Bên cạnh ông ta còn có bóng một đôi nam nữ, trang phục của họ đơn giản và thấp kém hơn nhiều, có thể dễ dàng nhìn ra địa vị cao thấp của bọn họ.
Chủ bộ Vương Long đứng phía xa với nét mặt rạng rỡ, ánh mắt như có như không nhìn về La Hồng bị dẫn tới.
La Hồng nhìn liếc qua Vương Long, lão già này chắc là chủ bộ huyện nha cũng chính là người mà Cổ Tư Đạo đã giao thiệp rồi.
Hắn chẳng để tâm đến lão già này.
La Hồng nhìn vào huyện lệnh lão gia, cuối cùng ánh mắt rơi xuống vị sứ giả mặc áo khoác ngoài ở chủ vị, mắt sáng lên.
Tay hắn đút vào ngực, nắm chắc sấp ngân phiếu cực dày, nhất thời nở nụ cười.
"Đại nhân, nói chuyện chút được không?"
Nói chuyện một chút?
Ai cũng không ngờ La Hồng vừa vào hậu đường nha môn đã không khóc lóc, không cầu xin tha thứ mà còn nói ra được một câu như vậy.
Chủ bộ Vương Long đứng một bên thay đổi sắc mặt, quát to: "To gan!"
"Vào huyện nha thấy sứ giả đại nhân của Đại Lý Tự còn không mau quỳ xuống!"
Tiếng quát chói tai của chủ bộ dường như đã lan ra khắp hậu đường huyện nha.
Gương mặt La Hồng lạnh như băng, nhìn lão già che chở Cổ Tư Đạo kia thấy cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!
Lưu huyện lệnh không lên tiếng chỉ liếc mắt nhìn qua Vương Long, cũng coi như là người cùng làm việc với nhau, Vương Long đang suy nghĩ gì, Lưu huyện lệnh cũng phần nào đoán ra được.
Nhưng vị sứ giả Đại Lý Tự ở chủ vị lại nhìn La Hồng có phần hứng thú.
"La phủ huyện An Bình, Lạc Hồng công tử?"
"Cái danh chính nghĩa của Lạc Hồng công tử đã vang khắp mười dặm quanh huyện An Bình, là người lương thiện, nho nhã hiền thành, hay làm việc thiện..."
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành chủ vị, nhịp nhịp tay trên thành ghế, tựa tiếu phi tiếu, cất lên giọng nói khàn khàn.
La Hồng nghe vậy, thay đổi sắc mặt, vội vàng xua tay: "Không không... Đại nhân quá lời rồi, thảo dân không phải người chính nghĩa gì hết."
Ai bảo hắn chính nghĩa, La Hồng sẽ liều mạng với người đó!
Phản ứng của La Hồng khiến người đàn ông kia ngẩn ra.
Sau đó ông ta lại vui vẻ nở nụ cười.
Đôi nam nữ đứng sau ông ta cũng hiếu kì nhìn La Hồng.
"Lưu huyện lệnh, các ngươi ra ngoài trước đi, bổn quan muốn nói chuyện với vị Lạc Hồng công tử đây một chút."
Ông ta nhìn sang Lưu huyện lệnh, người có đôi mắt sắc bén như chim ưng và nói.
Lưu huyện lệnh không đáp lại chỉ gật đầu, đi ngang qua người La Hồng, muốn rời khỏi hậu đường.
"Lưu đại nhân."
Mắt La Hồng sáng rực lên, hắn rút một tấm ngân phiếu từ trong ngực ra rón rén đặt vào tay Lưu huyện lệnh, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Đôi mắt bén như ưng của Lưu huyện lệnh mở tròn xoe, nhìn La Hồng bằng bộ dạng khó tin.
Hắn đang làm gì thế này?!
Trông ông ta rất giống loại ăn hối lộ hay sao?!
Có điều, ông ta cảm nhận được độ dày ngân phiếu mà La Hồng nhét vào người, nheo mắt, bình tĩnh cất ống tay áo rộng lớn của mình đi, rời khỏi hậu đường.
Chủ bộ Vương Long đứng từ xa nhìn không rõ chỉ thấy bóng của tờ ngân phiếu.
Tên La Hồng này... chẳng lẽ lại trực tiếp hối lộ ngay giữa ban mày ban mặt sao?!
Còn có liêm sỉ hay không?
Lưu huyện lệnh đi thẳng ra khỏi hậu đường, chủ bộ Vương Long cũng bị đưa ra ngoài.
Rời khỏi hậu đường, Vương Long hoảng đến râu cũng rung lên. Ông nhìn Lưu huyện lệnh, vội vàng mở miệng nói: "Đại nhân! Có phải ông vừa nhận ngân phiếu của La Hồng hay không? Nhưng ông đã nhận của ta trước rồi mà!"
Lưu huyện lệnh nghe đến câu này, sắc mặt đột ngột biến đổi, đôi mắt bén như ưng lóe lên.
"Im miệng!"
"Ai nhận tiền? Bổn quan nhận tiền hồi nào?!"
"Mắt ngươi mù hay sao mà dám to gan bêu xấu bổn quan? Bổn quan là tiến sĩ tam giáp chẳng lẽ lại làm ra cái chuyện bôi nhọ bậc thánh hiền như vậy!"
Chủ bộ Vương Long há hốc mồm, không biết nên nói sao cho đúng.
Lưu huyện lệnh hừ một cái: "Đừng tưởng rằng bổn quan không biết ngươi đang tính toán chuyện gì?"
"Lạc Hồng công tử là người hiền hòa, là tấm gương chính nghĩa của cả huyện An Bình, còn cái tên Cổ Tư Đạo kia đã làm gì trong lòng ngươi cũng rõ, không nói lí thì đừng gây chuyện, cẩn thận không gánh nổi hậu quả."
Nói rồi, Lưu huyện lệnh không nói thêm tiếng nào, nhắm mắt lại, tay vuốt ve, cảm nhận độ dày tấm ngân phiếu mà La Hồng nhét vào.
Vương Long đứng bên cạnh, cũng không dám vạch trần.
...
Chương 17 Như có một Kiếm Tự Tây bước vào tiểu thuyết
Còn trong hậu đường huyện nha.
Chỉ còn lại sứ giả Đại Lý Tự và La Hồng.
Lưu huyện lệnh nhận ngân phiếu của La Hồng làm hắn vô cùng vui vẻ, cảm giác tội ác của bản thân +1...
Hôm nay chủ đề cho nhật ký của nhân vật phản diện... có rồi!
Người đàn ông ngồi ở chủ vị mang theo vài phần vui vẻ.
Vị Lạc Hồng công tử này dường như không đúng với tấm gương chính nghĩa trong lời đồn lắm.
"Ngươi đây... là cố ý à?"
Người đàn ông nheo mắt, chẳng lẽ La Hồng cố ý thể hiện cho ông xem sao?
Còn đôi nam nữ đứng sau lưng ông cũng tỏ rõ sự khinh thường trên mặt, ánh mắt nhìn đến La Hồng cũng mang theo mấy phần khinh bỉ.
Động tác của La Hồng mặc dù bí mật song bọn họ cũng xem như là sứ giả Đại Lý Tự phái đến điều tra sự việc dị thường, cũng có thể xem như khác người rồi. Động tác của La Hồng rất nhỏ song bọn họ cũng nhìn thấy rõ ràng.
La Hồng không hề biết những chuyện đó, gương mặt hắn lộ ra niềm vui, khởi đầu thuận lợi càng khiến hắn thêm tự tin.
Hành động lần này của nhân vật phản diện, mười phần đã chắc chín rồi!
Nhìn vị sứ giả Đại Lý Tự ở chủ vị, đây mới là con cá lớn thực sự, lớn hơn cả Lưu huyện lệnh kia, tội ác của hắn có thể thăng cấp hay không đều phải trông vào vị sứ giả này.
Vậy nên, nụ cười trên mặt La Hồng càng rạng rỡ hơn, tựa như đóa hoa cúc nở rộ chào đón mặt trời.
La Hồng lấy ra hết đống ngân phiếu trong ngực, từng bước từng bước tiến đến chỗ vị sứ giả Đại Lý Tự đang ngồi.
Đôi nam nữ sau lưng ông ta nhìn nhau, trong mặt đều sáng lên vẻ khinh thường: "Cái vị Lạc Hồng công tử này không phải nói là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình sao, hóa ra cũng chỉ là hạng người hạ tiện chuyên đi hối lộ."
Còn vị sứ giả Đại Lý Tự với địa vị cao cao kia cũng nhướn mi.
Nhìn xấp ngân phiếu rất dày trên tay La Hồng mà cười.
Thú vị.
Đột nhiên.
Nụ cười trên mặt người đàn ông chủ vị đông cứng, ông ta chợt ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.
"Khí thế mạnh mẽ quá!"
Ông ta hít sâu một hơi, đôi nam nữ theo hầu sau lưng cũng cảm nhận được.
Soạt soạt soạt...
Một thân ảnh mờ ảo trong nháy mắt đã tan biến trước mặt cả ba.
Trong hậu đường huyện nha.
La Hồng còn cầm một xấp ngân phiếu rất dày, tươi cười rạng rỡ đột nhiên thấy trước mặt mình trống rỗng.
Nụ cười trên mặt hắn từ từ đông cứng lại.
Mẹ kiếp...
Người đâu?!
...
Gió xào xạc thổi qua phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Sao sáng đầy trời chợt lóe lên.
Ba vị sứ giả của Đại Lý Tự đã xuất hiện trên nóc nhà, người đàn ông dẫn đầu cau mày, cả người căng thẳng, áo khoác trên mình tung bay.
Còn đôi nam nữ thuộc hạ cũng vô cùng cảnh giác, tự lấy ra vũ khí của chính mình.
Người phụ nữ nắm sợi xích đỏ trong tay, người đàn ông nắm lấy chuôi kiếm mạ bằng đồng.
"Đại nhân! Ở bên đó!"
Người phụ nữ nắm chặt xích, kí hiệu giữa mi tâm hiện lên, ánh sáng lóe lên như hải đăng giữa đêm đen.
Nàng ta nhìn ra xa, ngón tay mảnh khảnh chỉ ra đó.
Hai người còn lại cũng gấp gáp ngẩng lên nhìn, thấy phía xa xa trên phần ngói đen của một ngôi nhà cách đó mười mấy ngôi nhà có một người đàn ông trung niên khoác áo xanh yên tĩnh đứng đó.
"Không biết là vị tiền bối tu hành nào? Tại hạ là Từ Thiếu Khanh đến từ Đại Lý Tự thành Đại Hạ, dưới trướng chủ sự Lạc Phong phụng mệnh đến điều tra chuyện tà ma tàn sát thôn dân."
Người đàn ông đứng đầu nhóm sứ giả Đại Lý Tự khoác tấm áo choàng đỏ bồng bềnh, chấp tay trịnh trọng nói.
Hơi thở của người đến như mặt trời sáng rực giữa đêm đen thăm thẳm.
Sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của Lạc Phong, ông ta không ngờ ở một huyện An Bình nho nhỏ lại có một vị như vậy ẩn nấp.
"Đại Lý Tự?"
Người đàn ông áo xanh chắp tay sau lưng, lắc đầu.
Vừa nói hết câu, bóng người rõ ràng còn ở trên nóc nhà nhưng lại một luồng sáng mơ hồ lóe lên, giống như bóng người thay đổi, yên lặng vượt qua từng nóc nhà.
"Công tử nhà ta, đạo đức cao, quang minh lỗi lạc, lòng như trẻ nhỏ, tấm gương chính nghĩa..."
Tiếng nói hòa vào giữa trời đất.
Thoáng chốc.
Giọng nói vang vang ấy đã dứt.
Lạc Phong nheo mắt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, lại thấy bóng người đàn ông áo xanh đã xuất hiện bên cạnh mỉnh.
Vô số những đường kiếm với ánh sáng chói giống như xen lẫn thành một con rắn trắng quấn quanh cơ thể người đàn ông kia, rắn thè lưỡi gầm gừ giữa màn đêm.
Như có một Kiếm Tự Tây xuất hiện.
Sức chèn ép kinh người khiến nguyên khí trong cơ thể Lạc Phong cũng không vận chuyển nổi.
Đôi nam nữ thuộc hạ kia cũng đã sớm bị chèn ép đến trắng bệch mặt mày, xụi lơ trên nóc nhà, ngón tay cũng không thể cử động.
"Người của Đại Lý Tự bao che tội ác, muốn bắt công tử nhà ta, vậy ta... đột nhiên cũng muốn đòi công đạo thay công tử rồi."
Trần quản gia nâng tay lên, chậm rãi đặt lên bả vai Lạc Phong và nói.
Khoảnh khắc câu nói vừa thốt hết ra.
Trăng tựa sương, không khí lạnh lẽo cực độ.
Sát khí cuộn lên như ngân hà đổ sập xuống.
Áo choàng của Lạc Phong bị làn gió thổi tung lên, phấp phới trong bầu trời đêm.
Những viên gạch dưới chân ông ta nứt ra từng mảnh, lan rộng thành những vết nứt hình mạng nhện.
Trên trán ông ta, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Người trước mắt này... Rốt cuộc là ai?
Thân thể hóa kiếm, bước như thuấn di*!
(*) Nhanh như chớp
Làm sao một cao thủ như vậy lại có thể đến huyện An Bình nhỏ bé này chứ!
Khí tức trên người đàn ông áo xanh trước mặt này còn kinh khủng hơn cả Tự Khanh đại nhân ở Đại Lý Tự!
Lời nói của người đàn ông cũng khiến Lạc Phong đột nhiên hiểu ra.
Chắc hẳn người đàn ông áo xanh này có liên quan đến La Hồng dưới hậu đường huyện nha kia.
Không lẽ ông ta là người của La phủ?
Suy nghĩ trong lòng Lạc Phong không ngừng xoay chuyển, chợt một luồng kiếm khí giống như sương mù “Xuy” một tiếng, xẹt qua mặt ông ta, một giọt máu từ miệng vết thương chảy xuống.
Có lẽ, lần sau sẽ xuyên qua yết hầu.
Không thể ngăn cản được!
Chương 18 Đa tạ La Hồng công tử đã chỉ bảo (1)
Lạc Phong kinh hãi.
Ông ta là một võ sư ngũ phẩm* đến từ kinh thành.
Ngay cả ông ta cũng không ngăn được, chứng tỏ tu vi kiếm pháp của vị kiếm khách này đã vượt qua “Mệnh Kiếm” ngũ phẩm!
“Tiền bối! Chắc ngươi đã có hiểu lầm gì rồi.” Lạc Phong hét lớn ngay vào thời điểm mấu chốt.
Bỗng chốc luồng sát khí của thanh kiếm giống như Bạch Xà bao quanh Trần quản gia bị ngưng trệ. Mũi kiếm khí chỉ cách mi tâm của Lạc Phong chưa tới một tấc.
Nếu Lạc Phong hô chậm hơn một chút, sợ là mi tâm sẽ bị mở ra một lỗ!
Lạc Phong bàng hoàng, ông ta là sứ giả của Đại Lý! Là quan triều đình đấy!
Vậy mà người đàn ông bí ẩn này lại thực sự định giết chết ông ta!
“Hử? Chỉ là hiểu lầm à? Trần mỗ ta không phải người không biết nói đạo lý, ngươi nói đi.”
Bàn tay của Trần quản gia vẫn đặt trên vai của Lạc Phong, thản nhiên nói.
“Tiền bối đến đây hẳn là vì La Hồng công tử có đúng không?”
“Ta là sứ giả của Đại Lý Tự, được lệnh điều tra rõ ràng về vụ án giết người bên ngoài huyện An Bình. Lần này ta cho mời La Hồng công tử đến là vì La công tử đã từng đến thôn Kê Sơn, nơi mà toàn bộ thôn hơn ba mươi hai người bị giết hại này và ngay cả hộ vệ thân cận của La công tử đều đã chết, cho nên… Lạc mỗ cho gọi La Hồng công tử đến để phối hợp điều tra.” Lạc Phong nói như gió.
Tất nhiên là ông ta không đề cập nửa chữ nào về Cổ Tư Đạo.
Ông ta không ngu, đương nhiên là biết Trần quản gia đến là vì chuyện gì.
“Cái gì? Thôn Kê Sơn bị thảm sát? Có phải là do “Thiên địa tà môn” không?”
Trần quản gia nghe xong không khỏi cau mày. Vậy ra… Đại Lý Tự bắt công tử không phải vì chuyện của Cổ Tư Đạo.
Biết được nguyên nhân, kiếm khí trên người Trần quản gia bắt đầu thu liễm*, không còn sát khí nữa, áp lực đáng sợ vừa rồi cũng dần biến mất.
Sứ giả của Đại Lý dù sao cũng là quan chức của triều đình, không có lý do gì, thật sự không thể tùy tiện giết người.
“Nếu đã vậy thì ngươi quên chuyện vừa rồi đi.”
“Ngươi tiếp tục điều tra vụ án của ngươi đi, nhưng Trần mỗ có thể đảm bảo rằng công tử nhà ta không có bất kì liên quan nào tới vụ thảm sát của thôn Kê Sơn. Dù sao La công tử nhà chúng ta cũng là một người chính trực, nếu các ngươi không tin, có thể tìm lính canh gác để hỏi thử.” Trần quản gia thản nhiên nói.
Thu lại sát khí của mình, khí tức của Bạch Xà Kiếm hoàn toàn tiêu tan, khôi phục dáng vẻ vô hại bình thường.
Sắc mặt khó coi của Lạc Phong cố nặn ra nụ cười.
“Tiền bối nói đúng lắm, La Hồng công tử là người chính trực, tao nhã, dễ gần, ở huyện An Bình này luôn được lấy làm tấm gương cho sự chính nghĩa. Ta ngưỡng mộ vị công tử ấy như nước sông trôi dào dạt vậy.”
Trần quản gia nghe vậy thì cười cười: “Không hổ danh là người đến từ Đại Lý Tự, giống hệt Tự khanh của các ngươi, đều là mấy thứ đồ không biết xấu hổ.”
“Đại Lý Tự chấp pháp thì phải hành xử sao cho không thẹn với lương tâm, hiên ngang giữa trời đất, các ngươi đại diện cho Đại Hạ, hoàng thất… Đừng làm bất cứ điều gì khiến thiên hạ chê cười.”
Trần quản gia thâm sâu nhìn thoáng qua Lạc Phong.
Lời vừa nói xong, tà áo xanh lam bay lên, trên nóc nhà chỉ còn lại tiếng y phục phất phơ qua lại theo gió.
Trần quản gia đã biến mất từ lâu.
Sát khí, khí tức đàn áp như ngọn núi cao chót vót vừa rồi, đã biến mất.
Lạc Phong khoanh chân, đặt mông lên những viên ngói đen trên mái nhà ngồi xuống, cảm thấy y phục của ông ta ướt đẫm từ lúc nào rồi.
“Đại nhân… Người này… rốt cuộc là ai?”
Hai thuộc hạ, một nam một nữ, sợ hãi hỏi.
Lạc Phong nhìn vào khoảng không trên bầu trời đêm, thở dài một hơi.
“Trình độ tu luyện kiếm pháp này, từ xưa đến nay Đại Hạ chỉ có ba người. Theo lời người này, có vẻ ông quen biết với Tự Khanh đại nhân… La phủ… có lẽ là ông ấy.”
Lạc Phong suy nghĩ một chút, hít ngụm khí lạnh, nói.
Hai thuộc hạ của ông ta lúng túng.
“Tử Vi, Phương Chính… chuyện ngày hôm nay, đừng vội truyền ra ngoài.” Lạc Phong liếc hai tên thuộc hạ rồi nói.
Ánh mắt ông ta lóe lên: “Con người của La Hồng công tử luôn chính trực, còn có vị tiền bối này che chở, tai họa sẽ không đến người hắn, hẳn là không liên quan đến vụ thôn Kê Sơn… Hai người các ngươi có thể gặp mặt nhiều với vị công tử này trong tương lai.”
“Có lẽ, sẽ có rất nhiều cơ hội.”
Lời nói của Lạc Phong khiến đôi nam nữ kinh ngạc, không ngờ rằng Lạc Phong có thể nói ra những lời như vậy.
“Hơn nữa, các ngươi còn nhớ lời chỉ bảo của tiền bối vừa nãy không?”
“Chúng ta là quan viên của Đại Lý Tự, làm việc phải không được thẹn với lương tâm. Chúng ta là người chấp pháp thay thiên tử, phải hiên ngang giữa trời đất, không được làm chuyện sai trái nào.”
Lạc Phong đứng lên và thở ra một hơi.
Sau đó, ông ta vươn tay vào áo lấy ra một tờ ngân phiếu.
Lạc Phong liếc nhìn hai người thuộc hạ của mình rồi ho khan một tiếng.
Hai người thuộc hạ được gọi là Tử Vi và Phương Chính cũng đã hiểu ra, nhìn nhau, lấy ra tờ ngân phiếu mà chủ bộ Vương Long tặng cho bọn họ.
Lạc Phong cho rằng Trần quản gia là hộ vệ của La Hồng công tử, ngân phiếu của La Hồng càng không thể nhận. Ông ta đã không thể nhận thì đương nhiên cũng phải tìm cớ không cho cấp dưới của mình nhận.
Lạc Phong sa sầm mặt, nói: “La Hồng công tử là người có đức độ, đáng để noi gương. Chẳng trách ngài ấy lại đưa hối lộ trước mặt ta mà không kiêng kị gì. Đây là một lời nhắc nhở chúng ta cũng như một lời cảnh tỉnh, cộng thêm với những lời chỉ bảo của vị tiền bối lúc nãy…”
Nói xong những lời này, bản thân Lạc Phong cũng sững sờ.
Chương 19 Đa tạ La Hồng công tử đã chỉ bảo (2)
Vẻ mặt ông ta lộ ra vẻ mệt mỏi, những năm qua hình như ông ta đã quá đắc ý ròio
Nhớ lại những năm đầu, ông ta thoả mãn với việc được gia nhập Đại Lý Tự, một thân liêm khiết, làm việc vì dân.
Thứ ông ta chán ghét nhất chính là những kẻ phạm pháp, nhận hối lộ.
Nhưng bây giờ, ông ta lại trở thành hạng người mà ông ta ghét nhất.
Có lẽ đây là cái giá của sự trưởng thành.
Lạc Phong nhìn hai tên thuộc hạ, ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Các ngươi đã học được chưa?”
Tử Vi và Phương Chính đều sững sờ.
Họ đã… học được gì?
…
La Hồng đương nhiên không biết cuộc chạm trán trên nóc nhà.
Ba vị sứ giả của Đại Lý Tự biến mất ngay trước mắt hắn chỉ trong nháy mắt, khiến cho La Hồng hiểu ra những người này có thể là những tu sĩ thần bí có sức mạnh khó lường, ít nhất, trên con đường tu hành, bọn họ lợi hại hơn một kẻ chỉ mới chập chững bước đi như hắn rất nhiều.
Có điều, hắn không phải đợi quá lâu thì đã thấy trước mắt sáng lên, ba bóng người đột nhiên quay trở lại.
Tuy nhiên, lần này La Hồng lại cảm thấy ánh mắt ba vị sứ giả này nhìn mình có chút quái quái.
Hả?
Nghĩ thông rồi? Chịu nhận hối lộ rồi?
Một nụ cười tiêu chuẩn lại nở trên khuôn mặt của La Hồng, hắn lấy ra một đống tờ ngân phiếu dày cộp từ trong cánh tay của mình.
“Ba vị đại nhân, mau đến đây, các người hiểu rồi đấy.”
La Hồng cười, đưa tờ ngân phiếu cho ba vị sứ giả của Đại Lý Tự.
Lạc Phong nhìn tờ ngân phiếu do La Hồng đưa, lại ngước mặt nhìn nụ cười trên mặt La Hồng, cảm thấy nụ cười này đầy ẩn ý và mỉa mai, tim ông ta đập thịch một cái.
Lúc trước, ông ta tìm cớ giáo huấn lại hai tên thuộc hạ, giờ suy nghĩ kĩ lại, có lẽ La Hồng thực sự có ý khuyên bảo bọn họ.
“La Hồng công tử, bọn ta hiểu ý của ngài rồi.”
“Nhận hối lộ là sẽ không nhận hối lộ. Đời này, bản quan sẽ không bao giờ nhận hối lộ nữa.” Lạc Phong đứng lên, nhìn La hồng, nghiêm nghị nói.
Sau đó ông ta cúi đầu với La Hồng.
Sau cái cúi đầu này, Lạc Phong có cảm giác như vừa thoát khỏi xiềng xích, thông suốt điều gì đó. Nguyên khí lúc trước bị Trần quản gia áp chế cũng nhanh chóng bắn ngược, cuộn trào trong cơ thể như dòng sông chảy siết.
Ngay thời khắc này, Lạc Phong đã đột phá được bình cảnh trong tu vi của mình.
Tử Vi và Phương Chính hít một hơi sâu, đại nhân đã suy nghĩ thông suốt, hiểu rõ bản tâm của chính mình rồi?
Lúc đầu, Lạc Phong nói La Hồng mượn cớ đút lót để dạy cho bọn họ một bài học, bọn họ còn tưởng là nói bậy.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lạc Phong thực sự đột phá tu vi, chẳng lẽ…
La Hồng công tử cố ý dùng chuyện hối lộ để gõ tỉnh bọn họ?
Đại nhân, không có nói bậy?
Bọn họ liếc nhau, lần này, có lẽ… đã hiểu thật rồi.
Hóa ra việc nhận hối lộ ảnh hưởng tới tu vi của bọn họ.
Đúng! Bọn họ vẫn còn trẻ, vẫn còn cứu được!
Nghĩ vậy, cả hai cung kính cùng cúi đầu trước La hồng.
“Đa tạ La Hồng công tử đã chỉ bảo.”
La Hồng nhìn hai người đang cúi đầu với hắn, nụ cười trên mặt dần cứng lại.
Có vẻ như… có gì đó không ổn cho lắm.
Bỗng trong lòng La Hồng có một dự cảm không tốt.
Nhìn hai vị sứ giả đến từ Đại Lý Tự Tự đang cúi đầu trước hắn, gương mặt của La Hồng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Đừng nói vậy chứ.”
“Bổn công tử cái gì cũng không làm, không phải bổn công tử ta làm đâu.”
La Hồng vội vàng xua tay.
Dạy dỗ bọn họ?
Hắn đã làm gì kia chứ, sao lại dạy dỗ bọn họ?
Ba người này chỉ biến mất một lúc, sao mà thay đổi quá vậy?
Đến ngân phiếu cũng không cần.
Tay La Hồng đang cầm một xấp ngân phiếu dày cộp, như đang ôm nỗi cô đơn mà không biết giải tỏa ở đâu.
Lạc Phong đã nói thẳng ra là ông ta không cần. Mục đích của La Hồng là muốn sử dụng ngân phiếu để móc nối quan hệ với các sứ giả của Đại Lý Tự chứ không phải muốn đắc tội đối phương.
Vì thế, hắn cũng không tiếp tục cưỡng cầu nữa.
Nhưng mà hắn vẫn có cảm giác trống rỗng không thể diễn tả được, cứ như bị mất đi cả trăm triệu vậy.
Nếu ba vị sứ giả đồng ý nhận ngân phiếu vậy thì kế hoạch nhân vật phản diện mà hắn vừa nghĩ ra này sẽ xem như viên mãn, tội ác sẽ không ngừng tăng lên, có thể đảo ngược tình thế. Quan trọng nhất là hắn còn có cơ hội để nhận được phần thưởng ở mục Ban Thưởng.
Nhưng mà… hiện giờ, có phải lại chẳng vớt được thêm gì dù chỉ là cái rắm không?
Mất hết rồi.
La Hồng thở dài.
“Cũng may… còn có Huyện lệnh lão gia thu ngân phiếu.”
La Hồng cảm thấy có chút may mắn, dù sao Lưu huyện lệnh cũng được coi là phụ mẫu thân sinh của cả huyện An Bình, thân phận cũng không thấp, ông ta nhận ngân phiếu chắc là có thể mang đến cho La Hồng ta không ít chỉ số tội ác.
Chuyến đi này cũng không phải là không có thu hoạch.
Tuy nhiên, ý nghĩ của La Hồng đã bị dập tắt.
Hô hấp của Lạc Phong dần ổn định trở lại, ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc.
“La Hồng công tử, đây là hai người thuộc hạ của ta, cũng là học trò của ta, xấp xỉ tuổi của công tử. Ngươi có thể làm quen một chút.”
“Tử Vi, Phương Chính.”
Lạc Phong giới thiệu họ với La Hồng.
La Hồng gật đầu, mỉm cười, rút ra một tờ ngân phiếu, đưa qua như mời điếu thuốc, nhưng hai người lại kiên định khước từ.
Lần thứ hai bị từ chối, vẻ mặt La Hồng tràn đầy mất mát.
Tử Vi và Phương Chính trong lòng run sợ, La Hồng cư nhiên lại thử bọn họ.
May thay, lần này bọn họ đã thông minh lên, không dễ bị lừa.
Vẻ mặt Lạc Phong vẫn rất nhã nhặn, ông ta đã chắc chắn rằng La Hồng không phải người xấu, cộng với cú sốc do vị cao nhân tiền bối để lại, ông ta đã thân cận với La Hồng hơn trước rồi.
Lạc Phong suy nghĩ một chút rồi quay lại nhìn cô gái mặc y phục màu đen: “Tử Vi, đi gọi Lưu huyện lệnh đến đây, nhớ kỹ sự dạy bảo của La công tử, bắt Lưu Huyện lệnh ói ra những gì ông ta đã ăn.”
“Chúng ta là người làm quan... Nhân phẩm… Là quan trọng nhất.”
“Vâng ạ.”
Tử Vi gật đầu, giơ tay lên, bàn tay trắng nõn của nàng ta rút ra một cây thước đỏ từ trong ống tay áo.
Sau khi nghe Lạc Phong nói, sắc mặt La Hồng biến đổi
Ăn rồi bắt nôn ra à?
Mà nôn cái gì chứ?
Mấy người… đừng có tầm bậy nha!
Chương 20 Làm nhân vật phản diện có vẻ hơi khó nhỉ
Tuy nhiên, không chờ La Hồng lên tiếng ngăn cản, cô nương Tử Vi đó đã đi ra khỏi sảnh bằng tốc độ nhanh nhất.
Thời gian không đến nửa chung trà nhỏ, Lưu Huyện lệnh và chủ bộ* Vương Long đã quay trở lại.
*Chủ bộ (主簿): tên một chức quan chính thức ở Trung Quốc cổ đại , thuộc về quan chức dân sự. Chức vụ chính thức này có lẽ bắt đầu từ thời nhà Hán , phụ trách văn thư, sổ sách và con dấu , tức là soạn thảo một số văn bản, quản lý hồ sơ, và các con dấu khác nhau , gần tương đương với thư ký hay chánh thư hiện đại.
Sắc mặt Lưu Huyện lệnh tái nhợt, còn Vương Long lại cực kỳ sợ hãi.
Cô nương tên Tử Vi kia đang cầm một xấp giấy ngân phiếu, đến bên cạnh La Hồng.
“La công tử, xin hãy thu lại.”
Tử Vi nở nụ cười ngọt ngào với La Hồng.
Hai mắt La Hồng dại cả ra, nhấc cánh tay tê rần nhận lấy xấp giấy ngân phiếu, đây là xấp mà hắn đã đưa cho Lưu Huyện lệnh, thế mà giờ lại quay trở về nguyên chủ.
“Bốp!”
Đột nhiên Lạc Phong lấy tay vỗ lên ghế.
Lấy vài tờ ngân phiếu, ném về phía chủ bộ Vương Long như tiên nữ rải hoa.
Bầu không khí ở hậu đường đột nhiên trở lên lạnh như băng, áo choàng màu đỏ đen trên người Lạc Phong không gió mà phất lên.
Phù phù!
Chủ bộ Vương Long chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
“m thầm hối lộ quan viên, ngươi đã biết tội chưa?” Lạc Phong lạnh lùng nói.
Chủ bộ Vương Long ngẩn người một hồi, chơi trò hai mặt đấy à?
Sau đó, ông ta nghĩ đến thân phận của người trước mặt, đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi.
“Đại… Đại nhân tha mạng.”
“Cổ Tư Đạo trêu ghẹo con gái nhà lành, tội ác ngập trời, ngươi vì muốn giải vây cho tên kia mà vu hãm La Hồng tội danh cấu kết với tà ma, muốn mượn cơ hội trả thù, ngươi có biết tội của mình chưa?”
Sắc mặt Lạc Phong lạnh lùng, trên người phát ra uy áp khủng bố.
Chủ bộ Vương Long vùi đầu xuống đất không dám nhúc nhích, dù biết Lạc Phong đang chơi trò hai mặt nhưng Đại Lý Tự hành sự, ông ta không dám chất vấn.
“Lưu Huyện lệnh, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?”
Lạc Phong quay đầu liếc nhìn Lưu Huyện lệnh, nhẹ giọng nói.
Lưu Huyện lệnh chắp tay, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, liếc nhìn La Hồng đang ngẩn người cầm đống ngân phiếu.
Trước đó, thái độ của sứ giả Đại Lý Tự không phải như vậy, rốt cuộc La Hồng đã làm gì mà lại có thể khiến thái độ của sứ giả thay đổi lớn như thế?
La phủ… La gia?!
Hình như Lưu Huyện lệnh nghĩ tới điều gì, hai mắt chợt co rụt lại.
Ông ta càng nghĩ càng thấy sợ!
Chủ bộ Vương Long bị giải xuống và nhốt vào ngục tối, về phần kết tội như thế nào thì La Hồng cũng không biết.
Có điều, chắc chắn ông ta sẽ rất thảm, những vụ án cũ mà mấy năm qua ông ta phạm phải đều sẽ bị lật lại, trở thành gông xiềng để hỏi tội ông ta.
Hơn nữa, ngay cả Cổ Tư Đạo cũng sẽ bị liên lụy, một bộ khoái đã đi bắt giữ gã ngay trong đêm.
Lạc Phong ngồi nói chuyện phiếm với La Hồng.
Tất nhiên là cũng kể cho La Hồng nghe về chuyện của thôn Kê Sơn.
“Cả thôn Kê Sơn đều bị tàn sát và giết hại, chết rất tàn khốc, ngay cả đàn bà, người già, cả trẻ em cũng không tha. Công tử từng đến thôn Kê Sơn. Ngươi có thể nói cho Lạc mỗ biết những gì xảy ra ở đó được không?” Lạc Phong hỏi.
La Hồng bàng hoàng, trong trí nhớ của hắn thì bọn mã phỉ kia không hề tàn sát thôn dân.
“Tà ma làm loạn à?” La Hồng hít sâu một hơi, hỏi.
Lạc Phong gật đầu: “Cái gọi tà ma, phần lớn đều do con người làm. Một vài kẻ tu luyện theo con đường tà đạo đã sử dụng tà thuật, lấy tính mạng con người làm nguyên liệu tu hành.”
“Thực ra nếu tà tu tán nhân thì không đủ gây uy hiếp, chỉ sợ những kẻ này bị Thiên Địa Tà Môn sai phái mà thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân mà vụ án này đã làm kinh động ới Đại Lý Tự.”
“Thiên Địa Tà Môn?” La Hồng nghi ngờ hỏi.
Lạc Phong mỉm cười uống một ngụm trà: “Ba trăm năm trước, ba vị hoàng đế là Đại Hạ hoàng, Đại Chu hoàng, Đại Sở hoàng liên thủ, càn quét các môn phái trong thiên hạ, khiến các môn phái này khó lòng quật khởi trở lại trong vòng một trăm năm, biến các tông phái thuộc cảnh nội của ba đại vương triều phải đăng ký cảnh giới, chịu sự quản lý của triều đình.”
“Thiên Địa Tà Môn là một tổ chức bất hợp pháp chưa được đăng ký chính thức, không chỉ trong mõio Đại Hạ mà Đại Sở, Đại Chu cũng đều có bóng dáng của bọn chúng.”
“Nói cho cho oai vậy thôi, chứ thực chất, bọn chúng chỉ là con chuột chạy qua đường hạ tiện thông thạo việc ẩn nấp mà thôi.”
“Công tử không cần quá lo lắng.”
La Hồng gật đầu, Lạc Phong đã hỏi, hắn cũng không giấu giếm, liền kể cho ông ta nghe về chuyện những tên mã phỉ của thôn Kê Sơn.
Lạc Phong nghe xong thì mặt lộ vẻ tiếc nuối. Vụ cướp kia xảy ra trước vụ thảm sát toàn thôn, cho nên manh mối chỗ La Hồng cũng bị đứt đoạn.
Mặc dù không có được tin tức như mong muốn nhưng Lạc Phong cũng không quá tiếc nuối.
Tử Vi và Phong Chính cùng đi theo La Hồng ra khỏi nha môn.
La Hồng đưa mắt qua thì thấy Triệu Đông Hán đang đứng trong bóng tối.
“Công tử.”
Triệu Đông Hán nhìn thấy La Hồng đi ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Tử Vi và Phương Chính nhìn thoáng qua Triệu Đông Hán xong liền hếch mũi quay về hậu đường.
La Hồng có thể được bọn họ kính trọng là vì phẩm hạnh hắn cao thượng và vì vị tiền bối sâu không lường được đang đứng phía sau hắn kia.
Còn Triệu Đông Hán chỉ là một thị vệ nhỏ, bọn họ là sứ giả của Đại Lý Tự Tự, tự nhiên sẽ không để ý đến.
Bầu trời đêm vẫn đầy sao.
Trước cửa Huyện nha.
La Hồng vỗ nhẹ xấp giấy ngân phiếu dày cộp vẫn còn đó, thở dài, lần này không mất tí tiền nào mà còn tạo được danh tiếng tốt nữa chứ.
Làm nhân vật phản diện hình như khó hơn hắn nghĩ.
Đúng là gánh nặng đường xa mà.
Lắc đầu, La Hồng hất vạt trường sam lên, mang theo nỗi lòng nặng trĩu và tâm trạng cô đơn đi về phía La gia.
Ánh trăng như sợi tơ rơi xuống, kéo dài bóng lưng lạnh lẽo của hai người đi trên đường.
Nhìn dáng vẻ nhất mực cung kính của đối phương, La Hồng cũng mất luôn hứng hối lộ, chép chép miệng, buông lỏng tấm ngân phiếu trên tay ra, lòng thấy vô cùng tiếc nuối.
Nhưng cũng không hề gì, mấy sai dịch này chỉ là tôm nhỏ thôi, con cá lớn thực sự còn ở nha môn kìa.
"Ngươi học võ?"
La Hồng quay đầu nhìn lão Triệu đầy kinh ngạc, đây là chuyện trước đó hắn cũng không biết.
Trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này, ấn tượng đối với lão Triệu không nhiều, ngoại trừ dáng vẻ hung dữ ra thì bình thường cũng không có gì kì lạ.
Triệu Đông Hán lập tức thu liễm, yên lặng không đáp.
Hắn ta vốn là thủ vệ đi theo Trần quản gia, cũng đã đồng ý với ông vài chuyện, bây giờ... lại gây họa.
Có điều, Triệu Đông Hán nghĩ tới những đối xử bất công mà vị công tử nho nhã hiền hòa kia sắp phải chịu, hắn ta lại không hối hận.
La Hồng nhìn Triệu Đông Hán chăm chú nhưng không nói gì.
Hắn đi theo bọn sai dịch rời khỏi La phủ, đi đến huyện nha An Bình.
Trước cửa La phủ lại trở về với sự yên tĩnh.
Các nha hoàn và người làm trong phủ đều lo lắng bất an, chụm đều ghé tai.
Mà trên nóc nhà của La phủ.
Đêm đen như mực, sao khuya mọc đầy trời.
Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua.
Trần quản gia vẫn thân áo xanh đứng yên lặng trên đó như tiên giáng trần, y phục trên thân tung bay, tay ông chắp sau lưng nhìn về nơi La Hồng bị bắt giam, trong đôi mắt sâu là sự lạnh băng.
Vù…
Rạo rực như dòng nước, sóng cuộn lên từng đợt.
Tấm áo xanh phát tiếng nổ vang còn lưu lại dấu tích nhưng bóng người sớm đã biến mất không còn nhìn thấy.
...
Huyện nha An Bình, hậu đường.
Huyện lệnh lão gia của huyện An Bình họ Lưu, là một người gầy gò nghiêm nghị, mắt như chim ưng.
Giờ khắc này, Lưu huyện lệnh đang đứng một bên, còn ngồi ngay ngắn ở chủ vị là một người đàn ông trung niên mặc áo cẩm bào, trên lớp áo có thêu hình ngư long, bên ngoài khoác chiếc áo đen đỏ, người này chính là sứ giả Đại Lí Tự đến từ kinh thành.
Bên cạnh ông ta còn có bóng một đôi nam nữ, trang phục của họ đơn giản và thấp kém hơn nhiều, có thể dễ dàng nhìn ra địa vị cao thấp của bọn họ.
Chủ bộ Vương Long đứng phía xa với nét mặt rạng rỡ, ánh mắt như có như không nhìn về La Hồng bị dẫn tới.
La Hồng nhìn liếc qua Vương Long, lão già này chắc là chủ bộ huyện nha cũng chính là người mà Cổ Tư Đạo đã giao thiệp rồi.
Hắn chẳng để tâm đến lão già này.
La Hồng nhìn vào huyện lệnh lão gia, cuối cùng ánh mắt rơi xuống vị sứ giả mặc áo khoác ngoài ở chủ vị, mắt sáng lên.
Tay hắn đút vào ngực, nắm chắc sấp ngân phiếu cực dày, nhất thời nở nụ cười.
"Đại nhân, nói chuyện chút được không?"
Nói chuyện một chút?
Ai cũng không ngờ La Hồng vừa vào hậu đường nha môn đã không khóc lóc, không cầu xin tha thứ mà còn nói ra được một câu như vậy.
Chủ bộ Vương Long đứng một bên thay đổi sắc mặt, quát to: "To gan!"
"Vào huyện nha thấy sứ giả đại nhân của Đại Lý Tự còn không mau quỳ xuống!"
Tiếng quát chói tai của chủ bộ dường như đã lan ra khắp hậu đường huyện nha.
Gương mặt La Hồng lạnh như băng, nhìn lão già che chở Cổ Tư Đạo kia thấy cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!
Lưu huyện lệnh không lên tiếng chỉ liếc mắt nhìn qua Vương Long, cũng coi như là người cùng làm việc với nhau, Vương Long đang suy nghĩ gì, Lưu huyện lệnh cũng phần nào đoán ra được.
Nhưng vị sứ giả Đại Lý Tự ở chủ vị lại nhìn La Hồng có phần hứng thú.
"La phủ huyện An Bình, Lạc Hồng công tử?"
"Cái danh chính nghĩa của Lạc Hồng công tử đã vang khắp mười dặm quanh huyện An Bình, là người lương thiện, nho nhã hiền thành, hay làm việc thiện..."
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành chủ vị, nhịp nhịp tay trên thành ghế, tựa tiếu phi tiếu, cất lên giọng nói khàn khàn.
La Hồng nghe vậy, thay đổi sắc mặt, vội vàng xua tay: "Không không... Đại nhân quá lời rồi, thảo dân không phải người chính nghĩa gì hết."
Ai bảo hắn chính nghĩa, La Hồng sẽ liều mạng với người đó!
Phản ứng của La Hồng khiến người đàn ông kia ngẩn ra.
Sau đó ông ta lại vui vẻ nở nụ cười.
Đôi nam nữ đứng sau ông ta cũng hiếu kì nhìn La Hồng.
"Lưu huyện lệnh, các ngươi ra ngoài trước đi, bổn quan muốn nói chuyện với vị Lạc Hồng công tử đây một chút."
Ông ta nhìn sang Lưu huyện lệnh, người có đôi mắt sắc bén như chim ưng và nói.
Lưu huyện lệnh không đáp lại chỉ gật đầu, đi ngang qua người La Hồng, muốn rời khỏi hậu đường.
"Lưu đại nhân."
Mắt La Hồng sáng rực lên, hắn rút một tấm ngân phiếu từ trong ngực ra rón rén đặt vào tay Lưu huyện lệnh, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Đôi mắt bén như ưng của Lưu huyện lệnh mở tròn xoe, nhìn La Hồng bằng bộ dạng khó tin.
Hắn đang làm gì thế này?!
Trông ông ta rất giống loại ăn hối lộ hay sao?!
Có điều, ông ta cảm nhận được độ dày ngân phiếu mà La Hồng nhét vào người, nheo mắt, bình tĩnh cất ống tay áo rộng lớn của mình đi, rời khỏi hậu đường.
Chủ bộ Vương Long đứng từ xa nhìn không rõ chỉ thấy bóng của tờ ngân phiếu.
Tên La Hồng này... chẳng lẽ lại trực tiếp hối lộ ngay giữa ban mày ban mặt sao?!
Còn có liêm sỉ hay không?
Lưu huyện lệnh đi thẳng ra khỏi hậu đường, chủ bộ Vương Long cũng bị đưa ra ngoài.
Rời khỏi hậu đường, Vương Long hoảng đến râu cũng rung lên. Ông nhìn Lưu huyện lệnh, vội vàng mở miệng nói: "Đại nhân! Có phải ông vừa nhận ngân phiếu của La Hồng hay không? Nhưng ông đã nhận của ta trước rồi mà!"
Lưu huyện lệnh nghe đến câu này, sắc mặt đột ngột biến đổi, đôi mắt bén như ưng lóe lên.
"Im miệng!"
"Ai nhận tiền? Bổn quan nhận tiền hồi nào?!"
"Mắt ngươi mù hay sao mà dám to gan bêu xấu bổn quan? Bổn quan là tiến sĩ tam giáp chẳng lẽ lại làm ra cái chuyện bôi nhọ bậc thánh hiền như vậy!"
Chủ bộ Vương Long há hốc mồm, không biết nên nói sao cho đúng.
Lưu huyện lệnh hừ một cái: "Đừng tưởng rằng bổn quan không biết ngươi đang tính toán chuyện gì?"
"Lạc Hồng công tử là người hiền hòa, là tấm gương chính nghĩa của cả huyện An Bình, còn cái tên Cổ Tư Đạo kia đã làm gì trong lòng ngươi cũng rõ, không nói lí thì đừng gây chuyện, cẩn thận không gánh nổi hậu quả."
Nói rồi, Lưu huyện lệnh không nói thêm tiếng nào, nhắm mắt lại, tay vuốt ve, cảm nhận độ dày tấm ngân phiếu mà La Hồng nhét vào.
Vương Long đứng bên cạnh, cũng không dám vạch trần.
...
Chương 17 Như có một Kiếm Tự Tây bước vào tiểu thuyết
Còn trong hậu đường huyện nha.
Chỉ còn lại sứ giả Đại Lý Tự và La Hồng.
Lưu huyện lệnh nhận ngân phiếu của La Hồng làm hắn vô cùng vui vẻ, cảm giác tội ác của bản thân +1...
Hôm nay chủ đề cho nhật ký của nhân vật phản diện... có rồi!
Người đàn ông ngồi ở chủ vị mang theo vài phần vui vẻ.
Vị Lạc Hồng công tử này dường như không đúng với tấm gương chính nghĩa trong lời đồn lắm.
"Ngươi đây... là cố ý à?"
Người đàn ông nheo mắt, chẳng lẽ La Hồng cố ý thể hiện cho ông xem sao?
Còn đôi nam nữ đứng sau lưng ông cũng tỏ rõ sự khinh thường trên mặt, ánh mắt nhìn đến La Hồng cũng mang theo mấy phần khinh bỉ.
Động tác của La Hồng mặc dù bí mật song bọn họ cũng xem như là sứ giả Đại Lý Tự phái đến điều tra sự việc dị thường, cũng có thể xem như khác người rồi. Động tác của La Hồng rất nhỏ song bọn họ cũng nhìn thấy rõ ràng.
La Hồng không hề biết những chuyện đó, gương mặt hắn lộ ra niềm vui, khởi đầu thuận lợi càng khiến hắn thêm tự tin.
Hành động lần này của nhân vật phản diện, mười phần đã chắc chín rồi!
Nhìn vị sứ giả Đại Lý Tự ở chủ vị, đây mới là con cá lớn thực sự, lớn hơn cả Lưu huyện lệnh kia, tội ác của hắn có thể thăng cấp hay không đều phải trông vào vị sứ giả này.
Vậy nên, nụ cười trên mặt La Hồng càng rạng rỡ hơn, tựa như đóa hoa cúc nở rộ chào đón mặt trời.
La Hồng lấy ra hết đống ngân phiếu trong ngực, từng bước từng bước tiến đến chỗ vị sứ giả Đại Lý Tự đang ngồi.
Đôi nam nữ sau lưng ông ta nhìn nhau, trong mặt đều sáng lên vẻ khinh thường: "Cái vị Lạc Hồng công tử này không phải nói là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình sao, hóa ra cũng chỉ là hạng người hạ tiện chuyên đi hối lộ."
Còn vị sứ giả Đại Lý Tự với địa vị cao cao kia cũng nhướn mi.
Nhìn xấp ngân phiếu rất dày trên tay La Hồng mà cười.
Thú vị.
Đột nhiên.
Nụ cười trên mặt người đàn ông chủ vị đông cứng, ông ta chợt ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.
"Khí thế mạnh mẽ quá!"
Ông ta hít sâu một hơi, đôi nam nữ theo hầu sau lưng cũng cảm nhận được.
Soạt soạt soạt...
Một thân ảnh mờ ảo trong nháy mắt đã tan biến trước mặt cả ba.
Trong hậu đường huyện nha.
La Hồng còn cầm một xấp ngân phiếu rất dày, tươi cười rạng rỡ đột nhiên thấy trước mặt mình trống rỗng.
Nụ cười trên mặt hắn từ từ đông cứng lại.
Mẹ kiếp...
Người đâu?!
...
Gió xào xạc thổi qua phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Sao sáng đầy trời chợt lóe lên.
Ba vị sứ giả của Đại Lý Tự đã xuất hiện trên nóc nhà, người đàn ông dẫn đầu cau mày, cả người căng thẳng, áo khoác trên mình tung bay.
Còn đôi nam nữ thuộc hạ cũng vô cùng cảnh giác, tự lấy ra vũ khí của chính mình.
Người phụ nữ nắm sợi xích đỏ trong tay, người đàn ông nắm lấy chuôi kiếm mạ bằng đồng.
"Đại nhân! Ở bên đó!"
Người phụ nữ nắm chặt xích, kí hiệu giữa mi tâm hiện lên, ánh sáng lóe lên như hải đăng giữa đêm đen.
Nàng ta nhìn ra xa, ngón tay mảnh khảnh chỉ ra đó.
Hai người còn lại cũng gấp gáp ngẩng lên nhìn, thấy phía xa xa trên phần ngói đen của một ngôi nhà cách đó mười mấy ngôi nhà có một người đàn ông trung niên khoác áo xanh yên tĩnh đứng đó.
"Không biết là vị tiền bối tu hành nào? Tại hạ là Từ Thiếu Khanh đến từ Đại Lý Tự thành Đại Hạ, dưới trướng chủ sự Lạc Phong phụng mệnh đến điều tra chuyện tà ma tàn sát thôn dân."
Người đàn ông đứng đầu nhóm sứ giả Đại Lý Tự khoác tấm áo choàng đỏ bồng bềnh, chấp tay trịnh trọng nói.
Hơi thở của người đến như mặt trời sáng rực giữa đêm đen thăm thẳm.
Sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của Lạc Phong, ông ta không ngờ ở một huyện An Bình nho nhỏ lại có một vị như vậy ẩn nấp.
"Đại Lý Tự?"
Người đàn ông áo xanh chắp tay sau lưng, lắc đầu.
Vừa nói hết câu, bóng người rõ ràng còn ở trên nóc nhà nhưng lại một luồng sáng mơ hồ lóe lên, giống như bóng người thay đổi, yên lặng vượt qua từng nóc nhà.
"Công tử nhà ta, đạo đức cao, quang minh lỗi lạc, lòng như trẻ nhỏ, tấm gương chính nghĩa..."
Tiếng nói hòa vào giữa trời đất.
Thoáng chốc.
Giọng nói vang vang ấy đã dứt.
Lạc Phong nheo mắt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, lại thấy bóng người đàn ông áo xanh đã xuất hiện bên cạnh mỉnh.
Vô số những đường kiếm với ánh sáng chói giống như xen lẫn thành một con rắn trắng quấn quanh cơ thể người đàn ông kia, rắn thè lưỡi gầm gừ giữa màn đêm.
Như có một Kiếm Tự Tây xuất hiện.
Sức chèn ép kinh người khiến nguyên khí trong cơ thể Lạc Phong cũng không vận chuyển nổi.
Đôi nam nữ thuộc hạ kia cũng đã sớm bị chèn ép đến trắng bệch mặt mày, xụi lơ trên nóc nhà, ngón tay cũng không thể cử động.
"Người của Đại Lý Tự bao che tội ác, muốn bắt công tử nhà ta, vậy ta... đột nhiên cũng muốn đòi công đạo thay công tử rồi."
Trần quản gia nâng tay lên, chậm rãi đặt lên bả vai Lạc Phong và nói.
Khoảnh khắc câu nói vừa thốt hết ra.
Trăng tựa sương, không khí lạnh lẽo cực độ.
Sát khí cuộn lên như ngân hà đổ sập xuống.
Áo choàng của Lạc Phong bị làn gió thổi tung lên, phấp phới trong bầu trời đêm.
Những viên gạch dưới chân ông ta nứt ra từng mảnh, lan rộng thành những vết nứt hình mạng nhện.
Trên trán ông ta, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Người trước mắt này... Rốt cuộc là ai?
Thân thể hóa kiếm, bước như thuấn di*!
(*) Nhanh như chớp
Làm sao một cao thủ như vậy lại có thể đến huyện An Bình nhỏ bé này chứ!
Khí tức trên người đàn ông áo xanh trước mặt này còn kinh khủng hơn cả Tự Khanh đại nhân ở Đại Lý Tự!
Lời nói của người đàn ông cũng khiến Lạc Phong đột nhiên hiểu ra.
Chắc hẳn người đàn ông áo xanh này có liên quan đến La Hồng dưới hậu đường huyện nha kia.
Không lẽ ông ta là người của La phủ?
Suy nghĩ trong lòng Lạc Phong không ngừng xoay chuyển, chợt một luồng kiếm khí giống như sương mù “Xuy” một tiếng, xẹt qua mặt ông ta, một giọt máu từ miệng vết thương chảy xuống.
Có lẽ, lần sau sẽ xuyên qua yết hầu.
Không thể ngăn cản được!
Chương 18 Đa tạ La Hồng công tử đã chỉ bảo (1)
Lạc Phong kinh hãi.
Ông ta là một võ sư ngũ phẩm* đến từ kinh thành.
Ngay cả ông ta cũng không ngăn được, chứng tỏ tu vi kiếm pháp của vị kiếm khách này đã vượt qua “Mệnh Kiếm” ngũ phẩm!
“Tiền bối! Chắc ngươi đã có hiểu lầm gì rồi.” Lạc Phong hét lớn ngay vào thời điểm mấu chốt.
Bỗng chốc luồng sát khí của thanh kiếm giống như Bạch Xà bao quanh Trần quản gia bị ngưng trệ. Mũi kiếm khí chỉ cách mi tâm của Lạc Phong chưa tới một tấc.
Nếu Lạc Phong hô chậm hơn một chút, sợ là mi tâm sẽ bị mở ra một lỗ!
Lạc Phong bàng hoàng, ông ta là sứ giả của Đại Lý! Là quan triều đình đấy!
Vậy mà người đàn ông bí ẩn này lại thực sự định giết chết ông ta!
“Hử? Chỉ là hiểu lầm à? Trần mỗ ta không phải người không biết nói đạo lý, ngươi nói đi.”
Bàn tay của Trần quản gia vẫn đặt trên vai của Lạc Phong, thản nhiên nói.
“Tiền bối đến đây hẳn là vì La Hồng công tử có đúng không?”
“Ta là sứ giả của Đại Lý Tự, được lệnh điều tra rõ ràng về vụ án giết người bên ngoài huyện An Bình. Lần này ta cho mời La Hồng công tử đến là vì La công tử đã từng đến thôn Kê Sơn, nơi mà toàn bộ thôn hơn ba mươi hai người bị giết hại này và ngay cả hộ vệ thân cận của La công tử đều đã chết, cho nên… Lạc mỗ cho gọi La Hồng công tử đến để phối hợp điều tra.” Lạc Phong nói như gió.
Tất nhiên là ông ta không đề cập nửa chữ nào về Cổ Tư Đạo.
Ông ta không ngu, đương nhiên là biết Trần quản gia đến là vì chuyện gì.
“Cái gì? Thôn Kê Sơn bị thảm sát? Có phải là do “Thiên địa tà môn” không?”
Trần quản gia nghe xong không khỏi cau mày. Vậy ra… Đại Lý Tự bắt công tử không phải vì chuyện của Cổ Tư Đạo.
Biết được nguyên nhân, kiếm khí trên người Trần quản gia bắt đầu thu liễm*, không còn sát khí nữa, áp lực đáng sợ vừa rồi cũng dần biến mất.
Sứ giả của Đại Lý dù sao cũng là quan chức của triều đình, không có lý do gì, thật sự không thể tùy tiện giết người.
“Nếu đã vậy thì ngươi quên chuyện vừa rồi đi.”
“Ngươi tiếp tục điều tra vụ án của ngươi đi, nhưng Trần mỗ có thể đảm bảo rằng công tử nhà ta không có bất kì liên quan nào tới vụ thảm sát của thôn Kê Sơn. Dù sao La công tử nhà chúng ta cũng là một người chính trực, nếu các ngươi không tin, có thể tìm lính canh gác để hỏi thử.” Trần quản gia thản nhiên nói.
Thu lại sát khí của mình, khí tức của Bạch Xà Kiếm hoàn toàn tiêu tan, khôi phục dáng vẻ vô hại bình thường.
Sắc mặt khó coi của Lạc Phong cố nặn ra nụ cười.
“Tiền bối nói đúng lắm, La Hồng công tử là người chính trực, tao nhã, dễ gần, ở huyện An Bình này luôn được lấy làm tấm gương cho sự chính nghĩa. Ta ngưỡng mộ vị công tử ấy như nước sông trôi dào dạt vậy.”
Trần quản gia nghe vậy thì cười cười: “Không hổ danh là người đến từ Đại Lý Tự, giống hệt Tự khanh của các ngươi, đều là mấy thứ đồ không biết xấu hổ.”
“Đại Lý Tự chấp pháp thì phải hành xử sao cho không thẹn với lương tâm, hiên ngang giữa trời đất, các ngươi đại diện cho Đại Hạ, hoàng thất… Đừng làm bất cứ điều gì khiến thiên hạ chê cười.”
Trần quản gia thâm sâu nhìn thoáng qua Lạc Phong.
Lời vừa nói xong, tà áo xanh lam bay lên, trên nóc nhà chỉ còn lại tiếng y phục phất phơ qua lại theo gió.
Trần quản gia đã biến mất từ lâu.
Sát khí, khí tức đàn áp như ngọn núi cao chót vót vừa rồi, đã biến mất.
Lạc Phong khoanh chân, đặt mông lên những viên ngói đen trên mái nhà ngồi xuống, cảm thấy y phục của ông ta ướt đẫm từ lúc nào rồi.
“Đại nhân… Người này… rốt cuộc là ai?”
Hai thuộc hạ, một nam một nữ, sợ hãi hỏi.
Lạc Phong nhìn vào khoảng không trên bầu trời đêm, thở dài một hơi.
“Trình độ tu luyện kiếm pháp này, từ xưa đến nay Đại Hạ chỉ có ba người. Theo lời người này, có vẻ ông quen biết với Tự Khanh đại nhân… La phủ… có lẽ là ông ấy.”
Lạc Phong suy nghĩ một chút, hít ngụm khí lạnh, nói.
Hai thuộc hạ của ông ta lúng túng.
“Tử Vi, Phương Chính… chuyện ngày hôm nay, đừng vội truyền ra ngoài.” Lạc Phong liếc hai tên thuộc hạ rồi nói.
Ánh mắt ông ta lóe lên: “Con người của La Hồng công tử luôn chính trực, còn có vị tiền bối này che chở, tai họa sẽ không đến người hắn, hẳn là không liên quan đến vụ thôn Kê Sơn… Hai người các ngươi có thể gặp mặt nhiều với vị công tử này trong tương lai.”
“Có lẽ, sẽ có rất nhiều cơ hội.”
Lời nói của Lạc Phong khiến đôi nam nữ kinh ngạc, không ngờ rằng Lạc Phong có thể nói ra những lời như vậy.
“Hơn nữa, các ngươi còn nhớ lời chỉ bảo của tiền bối vừa nãy không?”
“Chúng ta là quan viên của Đại Lý Tự, làm việc phải không được thẹn với lương tâm. Chúng ta là người chấp pháp thay thiên tử, phải hiên ngang giữa trời đất, không được làm chuyện sai trái nào.”
Lạc Phong đứng lên và thở ra một hơi.
Sau đó, ông ta vươn tay vào áo lấy ra một tờ ngân phiếu.
Lạc Phong liếc nhìn hai người thuộc hạ của mình rồi ho khan một tiếng.
Hai người thuộc hạ được gọi là Tử Vi và Phương Chính cũng đã hiểu ra, nhìn nhau, lấy ra tờ ngân phiếu mà chủ bộ Vương Long tặng cho bọn họ.
Lạc Phong cho rằng Trần quản gia là hộ vệ của La Hồng công tử, ngân phiếu của La Hồng càng không thể nhận. Ông ta đã không thể nhận thì đương nhiên cũng phải tìm cớ không cho cấp dưới của mình nhận.
Lạc Phong sa sầm mặt, nói: “La Hồng công tử là người có đức độ, đáng để noi gương. Chẳng trách ngài ấy lại đưa hối lộ trước mặt ta mà không kiêng kị gì. Đây là một lời nhắc nhở chúng ta cũng như một lời cảnh tỉnh, cộng thêm với những lời chỉ bảo của vị tiền bối lúc nãy…”
Nói xong những lời này, bản thân Lạc Phong cũng sững sờ.
Chương 19 Đa tạ La Hồng công tử đã chỉ bảo (2)
Vẻ mặt ông ta lộ ra vẻ mệt mỏi, những năm qua hình như ông ta đã quá đắc ý ròio
Nhớ lại những năm đầu, ông ta thoả mãn với việc được gia nhập Đại Lý Tự, một thân liêm khiết, làm việc vì dân.
Thứ ông ta chán ghét nhất chính là những kẻ phạm pháp, nhận hối lộ.
Nhưng bây giờ, ông ta lại trở thành hạng người mà ông ta ghét nhất.
Có lẽ đây là cái giá của sự trưởng thành.
Lạc Phong nhìn hai tên thuộc hạ, ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Các ngươi đã học được chưa?”
Tử Vi và Phương Chính đều sững sờ.
Họ đã… học được gì?
…
La Hồng đương nhiên không biết cuộc chạm trán trên nóc nhà.
Ba vị sứ giả của Đại Lý Tự biến mất ngay trước mắt hắn chỉ trong nháy mắt, khiến cho La Hồng hiểu ra những người này có thể là những tu sĩ thần bí có sức mạnh khó lường, ít nhất, trên con đường tu hành, bọn họ lợi hại hơn một kẻ chỉ mới chập chững bước đi như hắn rất nhiều.
Có điều, hắn không phải đợi quá lâu thì đã thấy trước mắt sáng lên, ba bóng người đột nhiên quay trở lại.
Tuy nhiên, lần này La Hồng lại cảm thấy ánh mắt ba vị sứ giả này nhìn mình có chút quái quái.
Hả?
Nghĩ thông rồi? Chịu nhận hối lộ rồi?
Một nụ cười tiêu chuẩn lại nở trên khuôn mặt của La Hồng, hắn lấy ra một đống tờ ngân phiếu dày cộp từ trong cánh tay của mình.
“Ba vị đại nhân, mau đến đây, các người hiểu rồi đấy.”
La Hồng cười, đưa tờ ngân phiếu cho ba vị sứ giả của Đại Lý Tự.
Lạc Phong nhìn tờ ngân phiếu do La Hồng đưa, lại ngước mặt nhìn nụ cười trên mặt La Hồng, cảm thấy nụ cười này đầy ẩn ý và mỉa mai, tim ông ta đập thịch một cái.
Lúc trước, ông ta tìm cớ giáo huấn lại hai tên thuộc hạ, giờ suy nghĩ kĩ lại, có lẽ La Hồng thực sự có ý khuyên bảo bọn họ.
“La Hồng công tử, bọn ta hiểu ý của ngài rồi.”
“Nhận hối lộ là sẽ không nhận hối lộ. Đời này, bản quan sẽ không bao giờ nhận hối lộ nữa.” Lạc Phong đứng lên, nhìn La hồng, nghiêm nghị nói.
Sau đó ông ta cúi đầu với La Hồng.
Sau cái cúi đầu này, Lạc Phong có cảm giác như vừa thoát khỏi xiềng xích, thông suốt điều gì đó. Nguyên khí lúc trước bị Trần quản gia áp chế cũng nhanh chóng bắn ngược, cuộn trào trong cơ thể như dòng sông chảy siết.
Ngay thời khắc này, Lạc Phong đã đột phá được bình cảnh trong tu vi của mình.
Tử Vi và Phương Chính hít một hơi sâu, đại nhân đã suy nghĩ thông suốt, hiểu rõ bản tâm của chính mình rồi?
Lúc đầu, Lạc Phong nói La Hồng mượn cớ đút lót để dạy cho bọn họ một bài học, bọn họ còn tưởng là nói bậy.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lạc Phong thực sự đột phá tu vi, chẳng lẽ…
La Hồng công tử cố ý dùng chuyện hối lộ để gõ tỉnh bọn họ?
Đại nhân, không có nói bậy?
Bọn họ liếc nhau, lần này, có lẽ… đã hiểu thật rồi.
Hóa ra việc nhận hối lộ ảnh hưởng tới tu vi của bọn họ.
Đúng! Bọn họ vẫn còn trẻ, vẫn còn cứu được!
Nghĩ vậy, cả hai cung kính cùng cúi đầu trước La hồng.
“Đa tạ La Hồng công tử đã chỉ bảo.”
La Hồng nhìn hai người đang cúi đầu với hắn, nụ cười trên mặt dần cứng lại.
Có vẻ như… có gì đó không ổn cho lắm.
Bỗng trong lòng La Hồng có một dự cảm không tốt.
Nhìn hai vị sứ giả đến từ Đại Lý Tự Tự đang cúi đầu trước hắn, gương mặt của La Hồng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Đừng nói vậy chứ.”
“Bổn công tử cái gì cũng không làm, không phải bổn công tử ta làm đâu.”
La Hồng vội vàng xua tay.
Dạy dỗ bọn họ?
Hắn đã làm gì kia chứ, sao lại dạy dỗ bọn họ?
Ba người này chỉ biến mất một lúc, sao mà thay đổi quá vậy?
Đến ngân phiếu cũng không cần.
Tay La Hồng đang cầm một xấp ngân phiếu dày cộp, như đang ôm nỗi cô đơn mà không biết giải tỏa ở đâu.
Lạc Phong đã nói thẳng ra là ông ta không cần. Mục đích của La Hồng là muốn sử dụng ngân phiếu để móc nối quan hệ với các sứ giả của Đại Lý Tự chứ không phải muốn đắc tội đối phương.
Vì thế, hắn cũng không tiếp tục cưỡng cầu nữa.
Nhưng mà hắn vẫn có cảm giác trống rỗng không thể diễn tả được, cứ như bị mất đi cả trăm triệu vậy.
Nếu ba vị sứ giả đồng ý nhận ngân phiếu vậy thì kế hoạch nhân vật phản diện mà hắn vừa nghĩ ra này sẽ xem như viên mãn, tội ác sẽ không ngừng tăng lên, có thể đảo ngược tình thế. Quan trọng nhất là hắn còn có cơ hội để nhận được phần thưởng ở mục Ban Thưởng.
Nhưng mà… hiện giờ, có phải lại chẳng vớt được thêm gì dù chỉ là cái rắm không?
Mất hết rồi.
La Hồng thở dài.
“Cũng may… còn có Huyện lệnh lão gia thu ngân phiếu.”
La Hồng cảm thấy có chút may mắn, dù sao Lưu huyện lệnh cũng được coi là phụ mẫu thân sinh của cả huyện An Bình, thân phận cũng không thấp, ông ta nhận ngân phiếu chắc là có thể mang đến cho La Hồng ta không ít chỉ số tội ác.
Chuyến đi này cũng không phải là không có thu hoạch.
Tuy nhiên, ý nghĩ của La Hồng đã bị dập tắt.
Hô hấp của Lạc Phong dần ổn định trở lại, ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc.
“La Hồng công tử, đây là hai người thuộc hạ của ta, cũng là học trò của ta, xấp xỉ tuổi của công tử. Ngươi có thể làm quen một chút.”
“Tử Vi, Phương Chính.”
Lạc Phong giới thiệu họ với La Hồng.
La Hồng gật đầu, mỉm cười, rút ra một tờ ngân phiếu, đưa qua như mời điếu thuốc, nhưng hai người lại kiên định khước từ.
Lần thứ hai bị từ chối, vẻ mặt La Hồng tràn đầy mất mát.
Tử Vi và Phương Chính trong lòng run sợ, La Hồng cư nhiên lại thử bọn họ.
May thay, lần này bọn họ đã thông minh lên, không dễ bị lừa.
Vẻ mặt Lạc Phong vẫn rất nhã nhặn, ông ta đã chắc chắn rằng La Hồng không phải người xấu, cộng với cú sốc do vị cao nhân tiền bối để lại, ông ta đã thân cận với La Hồng hơn trước rồi.
Lạc Phong suy nghĩ một chút rồi quay lại nhìn cô gái mặc y phục màu đen: “Tử Vi, đi gọi Lưu huyện lệnh đến đây, nhớ kỹ sự dạy bảo của La công tử, bắt Lưu Huyện lệnh ói ra những gì ông ta đã ăn.”
“Chúng ta là người làm quan... Nhân phẩm… Là quan trọng nhất.”
“Vâng ạ.”
Tử Vi gật đầu, giơ tay lên, bàn tay trắng nõn của nàng ta rút ra một cây thước đỏ từ trong ống tay áo.
Sau khi nghe Lạc Phong nói, sắc mặt La Hồng biến đổi
Ăn rồi bắt nôn ra à?
Mà nôn cái gì chứ?
Mấy người… đừng có tầm bậy nha!
Chương 20 Làm nhân vật phản diện có vẻ hơi khó nhỉ
Tuy nhiên, không chờ La Hồng lên tiếng ngăn cản, cô nương Tử Vi đó đã đi ra khỏi sảnh bằng tốc độ nhanh nhất.
Thời gian không đến nửa chung trà nhỏ, Lưu Huyện lệnh và chủ bộ* Vương Long đã quay trở lại.
*Chủ bộ (主簿): tên một chức quan chính thức ở Trung Quốc cổ đại , thuộc về quan chức dân sự. Chức vụ chính thức này có lẽ bắt đầu từ thời nhà Hán , phụ trách văn thư, sổ sách và con dấu , tức là soạn thảo một số văn bản, quản lý hồ sơ, và các con dấu khác nhau , gần tương đương với thư ký hay chánh thư hiện đại.
Sắc mặt Lưu Huyện lệnh tái nhợt, còn Vương Long lại cực kỳ sợ hãi.
Cô nương tên Tử Vi kia đang cầm một xấp giấy ngân phiếu, đến bên cạnh La Hồng.
“La công tử, xin hãy thu lại.”
Tử Vi nở nụ cười ngọt ngào với La Hồng.
Hai mắt La Hồng dại cả ra, nhấc cánh tay tê rần nhận lấy xấp giấy ngân phiếu, đây là xấp mà hắn đã đưa cho Lưu Huyện lệnh, thế mà giờ lại quay trở về nguyên chủ.
“Bốp!”
Đột nhiên Lạc Phong lấy tay vỗ lên ghế.
Lấy vài tờ ngân phiếu, ném về phía chủ bộ Vương Long như tiên nữ rải hoa.
Bầu không khí ở hậu đường đột nhiên trở lên lạnh như băng, áo choàng màu đỏ đen trên người Lạc Phong không gió mà phất lên.
Phù phù!
Chủ bộ Vương Long chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
“m thầm hối lộ quan viên, ngươi đã biết tội chưa?” Lạc Phong lạnh lùng nói.
Chủ bộ Vương Long ngẩn người một hồi, chơi trò hai mặt đấy à?
Sau đó, ông ta nghĩ đến thân phận của người trước mặt, đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi.
“Đại… Đại nhân tha mạng.”
“Cổ Tư Đạo trêu ghẹo con gái nhà lành, tội ác ngập trời, ngươi vì muốn giải vây cho tên kia mà vu hãm La Hồng tội danh cấu kết với tà ma, muốn mượn cơ hội trả thù, ngươi có biết tội của mình chưa?”
Sắc mặt Lạc Phong lạnh lùng, trên người phát ra uy áp khủng bố.
Chủ bộ Vương Long vùi đầu xuống đất không dám nhúc nhích, dù biết Lạc Phong đang chơi trò hai mặt nhưng Đại Lý Tự hành sự, ông ta không dám chất vấn.
“Lưu Huyện lệnh, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?”
Lạc Phong quay đầu liếc nhìn Lưu Huyện lệnh, nhẹ giọng nói.
Lưu Huyện lệnh chắp tay, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, liếc nhìn La Hồng đang ngẩn người cầm đống ngân phiếu.
Trước đó, thái độ của sứ giả Đại Lý Tự không phải như vậy, rốt cuộc La Hồng đã làm gì mà lại có thể khiến thái độ của sứ giả thay đổi lớn như thế?
La phủ… La gia?!
Hình như Lưu Huyện lệnh nghĩ tới điều gì, hai mắt chợt co rụt lại.
Ông ta càng nghĩ càng thấy sợ!
Chủ bộ Vương Long bị giải xuống và nhốt vào ngục tối, về phần kết tội như thế nào thì La Hồng cũng không biết.
Có điều, chắc chắn ông ta sẽ rất thảm, những vụ án cũ mà mấy năm qua ông ta phạm phải đều sẽ bị lật lại, trở thành gông xiềng để hỏi tội ông ta.
Hơn nữa, ngay cả Cổ Tư Đạo cũng sẽ bị liên lụy, một bộ khoái đã đi bắt giữ gã ngay trong đêm.
Lạc Phong ngồi nói chuyện phiếm với La Hồng.
Tất nhiên là cũng kể cho La Hồng nghe về chuyện của thôn Kê Sơn.
“Cả thôn Kê Sơn đều bị tàn sát và giết hại, chết rất tàn khốc, ngay cả đàn bà, người già, cả trẻ em cũng không tha. Công tử từng đến thôn Kê Sơn. Ngươi có thể nói cho Lạc mỗ biết những gì xảy ra ở đó được không?” Lạc Phong hỏi.
La Hồng bàng hoàng, trong trí nhớ của hắn thì bọn mã phỉ kia không hề tàn sát thôn dân.
“Tà ma làm loạn à?” La Hồng hít sâu một hơi, hỏi.
Lạc Phong gật đầu: “Cái gọi tà ma, phần lớn đều do con người làm. Một vài kẻ tu luyện theo con đường tà đạo đã sử dụng tà thuật, lấy tính mạng con người làm nguyên liệu tu hành.”
“Thực ra nếu tà tu tán nhân thì không đủ gây uy hiếp, chỉ sợ những kẻ này bị Thiên Địa Tà Môn sai phái mà thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân mà vụ án này đã làm kinh động ới Đại Lý Tự.”
“Thiên Địa Tà Môn?” La Hồng nghi ngờ hỏi.
Lạc Phong mỉm cười uống một ngụm trà: “Ba trăm năm trước, ba vị hoàng đế là Đại Hạ hoàng, Đại Chu hoàng, Đại Sở hoàng liên thủ, càn quét các môn phái trong thiên hạ, khiến các môn phái này khó lòng quật khởi trở lại trong vòng một trăm năm, biến các tông phái thuộc cảnh nội của ba đại vương triều phải đăng ký cảnh giới, chịu sự quản lý của triều đình.”
“Thiên Địa Tà Môn là một tổ chức bất hợp pháp chưa được đăng ký chính thức, không chỉ trong mõio Đại Hạ mà Đại Sở, Đại Chu cũng đều có bóng dáng của bọn chúng.”
“Nói cho cho oai vậy thôi, chứ thực chất, bọn chúng chỉ là con chuột chạy qua đường hạ tiện thông thạo việc ẩn nấp mà thôi.”
“Công tử không cần quá lo lắng.”
La Hồng gật đầu, Lạc Phong đã hỏi, hắn cũng không giấu giếm, liền kể cho ông ta nghe về chuyện những tên mã phỉ của thôn Kê Sơn.
Lạc Phong nghe xong thì mặt lộ vẻ tiếc nuối. Vụ cướp kia xảy ra trước vụ thảm sát toàn thôn, cho nên manh mối chỗ La Hồng cũng bị đứt đoạn.
Mặc dù không có được tin tức như mong muốn nhưng Lạc Phong cũng không quá tiếc nuối.
Tử Vi và Phong Chính cùng đi theo La Hồng ra khỏi nha môn.
La Hồng đưa mắt qua thì thấy Triệu Đông Hán đang đứng trong bóng tối.
“Công tử.”
Triệu Đông Hán nhìn thấy La Hồng đi ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Tử Vi và Phương Chính nhìn thoáng qua Triệu Đông Hán xong liền hếch mũi quay về hậu đường.
La Hồng có thể được bọn họ kính trọng là vì phẩm hạnh hắn cao thượng và vì vị tiền bối sâu không lường được đang đứng phía sau hắn kia.
Còn Triệu Đông Hán chỉ là một thị vệ nhỏ, bọn họ là sứ giả của Đại Lý Tự Tự, tự nhiên sẽ không để ý đến.
Bầu trời đêm vẫn đầy sao.
Trước cửa Huyện nha.
La Hồng vỗ nhẹ xấp giấy ngân phiếu dày cộp vẫn còn đó, thở dài, lần này không mất tí tiền nào mà còn tạo được danh tiếng tốt nữa chứ.
Làm nhân vật phản diện hình như khó hơn hắn nghĩ.
Đúng là gánh nặng đường xa mà.
Lắc đầu, La Hồng hất vạt trường sam lên, mang theo nỗi lòng nặng trĩu và tâm trạng cô đơn đi về phía La gia.
Ánh trăng như sợi tơ rơi xuống, kéo dài bóng lưng lạnh lẽo của hai người đi trên đường.
Bình luận facebook