• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 181-183

Chương 181 Tài năng của ta kém, nên bước trước một bước thì hơn (1)

Sự chấn động trong lòng, phải qua một lúc lâu mới có thể bình ổn. Dù sao, mỗi một tên Tà tu trước mặt này, thực lực đều không kém gì ông ta, hơn nữa, Tà tu Ngũ phẩm còn khó giải quyết, khó đối phó hơn Võ tu Ngũ phẩm nhiều.

Rốt cuộc La Hồng đã làm như thế nào?

Trong lòng Lạc Phong cực kì chấn động.

La Hồng có thể giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa trong Hoàng bảng, Hoàng Nhan Liệt Hoả là thiên kiêu Hoàng Bảng nhưng nếu đem ra so với Tà tu Ngũ phẩm lăn lộn trong bóng tối lâu năm thì chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.

Đó là còn chưa bàn đến mười tám têm Ngũ phẩm, mười tên Lục phẩm……

Nhiều Tà tu như vậy, cho dù là tu sĩ Tứ phẩm gặp phải cũng sẽ phải tạm né đi.

Lạc Phong quả thực nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra, sao La Hồng có thể chiến thắng được đám Tà tu đó, chẳng lẽ La Hồng đã có thực lực Tứ phẩm?

Thất phẩm bằng Tứ phẩm…… tiềm lực bậc này. Mười người đứng đầu Hoàng bảng kia còn có thể so sánh sao?

Hậu đường của nha môn có vài phần an tĩnh.

Phương Chính đang nghiêm túc đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, còn Tử Vi thì ngồi ngẩn người trên ghế, Lạc Phong cùng huyện lệnh cũng im lặng uống trà.

Thời gian cứ trôi chậm rãi, Triệu Đông Hán tới.

Trong bóng đêm dáng vẻ Triệu Đông Hán phong trần mệt mỏi tiến vào hậu đường. Lạc Phong đã uống hết nửa bụng nước trà, liền nhanh chóng vực dậy tinh thần, nhiệt tình đứng dậy.

“Triệu tráng sĩ tới rồi. La công tử nghỉ ngơi rồi sao?”

Lạc Phong cười hỏi.

Triệu Đông Hán gật gật đầu.

“Có thể nói Triệu tráng sĩ chính là người duy nhất chứng kiến trận chiến giữa công tử cùng đám Tà tu, ngươi mau kể cho chúng ta biết, rốt cuộc là đám Tà tu kia bị giết như thế nào?”

Trong lòng Lạc Phong vô cùng ngứa ngáy.

28 tên Tà tu, 28 người Lạc Phong cũng không thể đánh thắng được, vậy mà La Hồng cư nhiên có thể dùng sức của một người giết hết toàn bộ.

Tử Vi vẫn đang ngồi ngẩn người trên ghế cũng nhanh chóng hồi thần, bạch bạch chạy đi, một lát sau, lại xách theo túi hạt dưa trở về.

Cho dù là Phương Chính đang án binh bất động cũng nghiêm túc lắng nghe.

Da mặt Triệu Đông Hán hơi run run.

Sau một lúc xấu hổ, liền đột nhiên phun ra một hơi.

Công tử giết 28 Tà tu chỉ trong một trận chiến, đây là chuyện lớn cỡ nào chứ, nếu lão Triệu hắn đã không thể bảo hộ công tử, thì đương nhiên phải giữ gìn thanh danh cho công tử, làm công tử nổi danh thiên hạ!

Lão Triệu uống một ngụm trà, bình tĩnh ngồi xuống, tuy rằng lúc ấy hắn ta ngất đi rồi, cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Nhưng với hiểu biết của hắn đối với công tử hắn ta cũng đoán được hầu hết quá trình.

Dù sao thì việc khen ngợi công tử như thế này, đối với lão Triệu mà nói, là việc quá quen thuộc rồi.

“Dưới ánh trăng người như ngọc, công tử chính là tuyệt thế vô song!”

“Công tử nhà ta một thân chính khí, tà sát không thể xâm! 28 tên tà tu đối chiến với công tử nhà ta, thứ đầu tiên phải chịu đó là khí Chính Dương khiến người ta loá mắt kia. Khí Chính Dương như lửa, như từ trên trời giáng xuống, công tử nhà ta tuy rằng mới vừa trở thành đệ tử của phu tử nhưng đã gõ 360 hồi chuống thánh nhân, ngưng tụ chính khí trường hà, trời sinh áp chế Tà tu, đám Tà tu ấy đánh thế nào được?”

“Thiên phú kiếm đạo công tử càng yêu nghiệt vô song, được Trần đại nhân thân truyền, còn có 36 ý chí Thánh Nhân phụ thể, mấy kiếm vụt qua, Bạch long hiển hiện, một kiếm liền áp chế 28 Tà tu, cùng nhóm Tà tu chiến đến trời đất u ám, đất nứt núi đổ!”

“Trong phút chốc, chỉ nghe được kiếm khí trên người công tử nhà ta dâng lên, một kiếm như muốn xé cả đất trời, bâng quơ hô một tiếng, ‘xem kiếm đây’!”

“Kiếm khí trong kiếm Địa Giao dâng lên, tựa vạn kiếm quy tông, lướt qua cổ của mỗi tên Tà tu, tất cả liền mất mạng.”

Triệu Đông Hán kể lại vô cùng lưu loát, vừa lúc mấy ngày nay hắn ta trà trộn ở trà lâu, cũng học được mấy món nghề chỗ người kể chuyện, lần kể lại này, hắn ta nói liên tục, nhả chữ như nhả ngọc khiến cho đám người Lạc Phong và Lưu huyện lệnh sửng sốt không thôi.

Bởi vì, bọn họ cảm thấy Triệu Đông Hán nói quả thật có vài phần đạo lý, trong đầu cũng không tự chủ được hình dung ra cảnh chiến đấu Triệu Đông Hán miêu tả.

Triệu Đông Hán uống một ngụm trà, cảm thấy mỹ mãn.

Tử Vi một bên cắn hạt dưa, một bên trừng lớn đôi mắt xinh đẹp.

Phương Chính nắm lấy bản tóm tắt vụ án, hơi hơi nhíu mày, nói: “Có vấn đề, nhiều Tà tu như vậy, tà sát khí tuy không quá khủng bố, nhưng cũng có thể gọi là cường đại, vậy tà sát khí sau khi bọn chúng chết đã đi đâu rồi.”

Lạc Phong cũng nghĩ tới vấn đề này, nhìn về phía Triệu Đông Hán.

Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán hơi hơi giật giật, cười nhạt.

“Không nhìn thấy những Tà tu đó sau khi chết vẫn duy trì tư thế quỳ sát thành tín nhất sao? Công tử nhà ta lấy khí Chính Dương của bản thân tinh lọc tà sát trên người bọn chúng.

Lời nói vừa dứt.

Trong hậu đường huyện nha vang lên những tiếng giật mình bừng tỉnh.

Đến cả Phương Chính cũng không còn nghi ngờ gì nữa, viết miêu tả vào trong hồ sơ, dù gì thì khí Chính Dương trên người La Hồng như ánh mặt trời lộng lẫy bắt mắt kia, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy.

Phương đông dần dần xuất hiện ánh mặt trời.

Khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua màn sương mù của màn đêm, lan tỏa khắp mặt đất, mang theo ánh sáng và sức nóng, Triệu Đông Hán thần thanh khí sảng đi ra khỏi huyện nha.

Hắn ta vô cùng hài lòng đi về phía La phủ.

Với khí huyết Võ tu Thất phẩm của hắn ta, dù một đêm chưa ngủ, cũng không tính là việc gì lớn.

“Hôm nay công tử tới học cung, lão Triệu ta có thể đến quán trà ngồi một lát, thuận tiện nói cho những hiệp khách giang hồ chả có tí hiểu biết kia về hành động vĩ đại công tử tối nay!”

Triệu Đông Hán nghĩ đến đây liền bật cười, vết sẹo trên mặt như con rết vặn vẹo lên.
Chương 182 Tài năng của ta kém, nên bước trước một bước thì hơn (2)

La Hồng rùng mình tỉnh lại.

Hắn lau mồ hôi trên trán, không hiểu sao có cảm giác tim đập nhanh. Nhưng cụ thể là vì nguyên nhân gì, La Hồng lại không thể biết được.

Đêm qua giết 28 Tà tu, hấp thu một lượng lớn tà sát, nên sau khi về phòng, La Hồng liền bắt đầu ngồi xếp bằng luyện hóa.

Không biết khi nào, liền ngủ thiếp đi.

Mà tà sát cũng đã hoàn toàn chuyển hóa, hiện giờ tu vi La Hồng có tăng lên một ít.

Hắn duỗi cái eo lười biếng. Tia nắng ban mai vén màn khói mù khắp thiên địa La Hồng mới vừa có động tĩnh, ngoài phòng liền vang lên thanh âm sột sột soạt soạt, bọn tỳ nữ như hoa như ngọc đẩy cửa tiến vào, hầu hạ La Hồng rửa mặt.

Rửa mặt xong, La Hồng thay đổi một thân áo bào trắng tinh khiết, lưng đeo kiếm Địa Giao, đi về phía sảnh chính.

Tiểu Đậu Hoa đã dậy từ sớm, đang bận rộn ở phòng bếp. Gia đạo sa sút, khiến nàng không còn là một đại tiểu thư yếu ớt nữa mà tự chủ, độc lập hơn rất nhiều.

Nàng nhìn thấy La Hồng một thân bạch sam chính khí phi dương, không khỏi nở nụ cười, nỗi sợ hãi và lo lắng do vụ giết người ngày hôm qua đã không còn làm hai đầu lông mày nàng nhăn lại nữa.

Thiếu nữ như đã lột xác, trở nên càng thêm kiên nghị.

Trong mắt có ánh sáng, tựa hồ có mục tiêu, không đần độn giống lúc trước.

La Hồng khó được một ngày không hung dữ với Tiểu Đậu Hoa.

Viên hạt tử, Trần quản gia, còn có La Tiểu Tiểu vẻ mặt ngủ không đủ đã ở trên bàn cơm đợi sẵn rồi.

Trần quản gia liếc La Hồng một cái, không nhắc đến việc đêm qua hắn ra khỏi thành.

La Hồng lại ngẩng đầu, nhìn về phía Trần quản gia, dò hỏi: “Trần thúc, Trần thúc đắm chìm trong kiếm đạo nhiều năm, không biết có hiểu gì về kiếm trận không?”

“Kiếm trận?” Trần quản gia đang ăn cháo cùng củ cải chua, tức khắc sửng sốt, nhướng mày kinh ngạc liếc La Hồng một cái.

“Kiếm trận uy lực không tầm thường, nhưng về cơ bản phải đến Ngự Kiếm cảnh mới có thể tu tập… Đương nhiên, nếu là nhiều người cùng xuất thủ, cũng hình thành kiếm trận, nhưng đó là kiếm trận nhiều người, bản chất không giống nhau.”

“Công tử muốn biết về loại nào?” Trần quản gia hỏi.

“Một người tạo thành trận.”

La Hồng ăn một miếng tào phớ, nói.

“Trên thực tế, kiếm trận rất là phức tạp, nếu kiếm khí đủ mạnh, một kiếm có thể chém sông, phá hồ, phá núi, khai thiên…… Hết thảy đều có thể dùng một kiếm chém nát, lão Trần ta đối với kiếm trận hiểu biết không tính là nhiều, nhưng công tử nếu muốn biết, lão Trần ta sẽ viết cho công tử.”

“Nhưng, công tử phải tự hiểu về thiên phú kiếm đạo của mình, chớ lãng phí quá nhiều thời gian ở kiếm trận, nên chăm tu kiếm, dưỡng kiếm, sớm ngày bước vào cảnh giới Tam phẩm Vạn Kiếm cảnh, đến lúc đó, dù không hiểu về kiếm trận, một kiếm xuất ra cũng đủ tạo nên uy lực lớn.” Trần quản gia nói.

La Hồng múc muỗng tào phớ cho vào miệng, thở dài.

“Trần thúc, đừng nói nữa, thiên phú kiếm đạo của ta như thế nào, trong lòng ta hiểu, nếu thiên phú kém, thì nên bắt đầu luyện tập sớm một chút, biết thêm một chút tri thức, tương lai chắn chắn sẽ hữu dụng.”

“Khụ khụ……” Một bên Viên hạt tử bị sặc cháo, ho khan không ngừng.

Trang bức trong vô tình, là chí mạng nhất.

“Ta cũng sẽ vì công tử dưỡng kiếm thật tốt!” Tiểu Đậu Hoa nghe được Trần quản gia nói thiên phú công tử kém, cũng nghiêm túc mà quật cường, nói.

Trần quản gia hơi xấu hổ cười cười, đứng dậy về phòng, chỉ chốc lát sau, liền cầm một quyển sách trở về, đưa cho La Hồng.

“Đây là ‘Thiên Đấu Liên Hoàn kiếm trận’, Chia làm chín kiếm, mười tám kiếm, ba sáu kiếm, sáu ba kiếm, bảy hai kiếm, tám mốt kiếm, kiếm kiếm liên hoàn, điều khiển càng nhiều phi kiếm, uy lực kiếm trận càng mạnh mẽ, công phòng hợp nhất, có thể công có thể thủ, tuy không tính là kiếm trận đỉnh cấp, nhưng lại là kiếm trận thích hợp với công tử nhất.”

Trần quản gia nói: “Trong thiên hạ, kiếm trận cường đại cũng có, bất quá phần lớn đều là kiếm thuật thế gia đời đời tương truyền, đều là bí mật, người ngoài không học được.”

La Hồng tiếp nhận quyển sách, nhìn qua, trong lòng âm thầm vui sướng.

Hắn có 72 viên sát châu, liên hoàn kiếm trận này xác thật là thích hợp với hắn nhất.

Trần quản gia nhìn La Hồng vui vẻ, khóe miệng nhu hòa vài phần, hiền từ nói: “Công tử, kiếm trận chung quy xem như một loại kỹ xảo, chúng ta là kiếm tu, vẫn là trông cậy vào kiếm trong tay, sức người có hạn, nếu là kiếm mình nắm trong tay cũng không chế ngự tốt thì trăm kiếm ngàn kiếm cũng không thành.”

“Nếu có thể lấy tâm ngự chắc một kiếm, vạn vật trong trời đất đều có thể thành kiếm.”

Trần quản gia tận tình khuyên bảo nói.

La Hồng nghe vậy, hình như hiểu ra.

Ăn qua bữa sáng, bắt Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm Địa Giao, rời khỏi La Phủ, đi tới Tắc Hạ Học Cung.

Dù cho hôm qua hắn đã giết u Dương Chiêu trong học cung, nhưng, La Hồng lại không chút nào lo lắng.

Bởi vì một đêm trôi qua, phu tử cùng nhị sư huynh đều không có tìm hắn gây khó dễ, có nghĩa là, ngầm đồng ý với hành động của hắn.

Thân là đệ tử của phu tử, há có thể bị khinh bỉ ở cửa nhà mình?

La Hồng thật ra có chút vui sướng, càng thêm thích học cung.

Đương nhiên, trừ bỏ gõ chuông thánh nhân… Sẽ làm khí Chính Dương của hắn càng ngày càng nồng đậm, hôm qua hấp thu nhiều tà sát như vậy, thông qua luyện hóa, bài xuất không ít tà sát uế khí ra bên ngoài cơ thể, cũng mài đi không ít khí Chính Dương trên người, nên hiện giờ ánh sáng của khí Chính Dương trên người hắn ảm đạm đi vài phần.

La Hồng vui vẻ đến hỏng rồi.

Triệu Đông Hán một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vẫn vô cùng tốt, đôi mắt sáng ngời có thần, La Hồng nghi hoặc nhìn thoáng qua lão Triệu.

Mang theo Tiểu Đậu Hoa cùng lão Triệu đến Đông Sơn, lão Triệu liền dừng lại ở lưng chừng núi, mắt nhìn thấy La Hồng cùng Tiểu Đậu Hoa đi lên cung điện, Triệu Đông Hán liền vội vàng xoay người, xuống núi, đi thẳng tới quán trà đang vô cùng náo nhiệt.
Chương 183 Tiểu sư đệ, làm tốt lắm (1)

Một chiếc xe ngựa đạp mây cưỡi gió như bay dừng lại ở lưng chừng núi.

Trong xe liễn, một vị thiên tài nào đó đi ra khỏi xe ngựa, tới Đông Sơn tu hành.

Trường Bình quận chúa hôm nay ăn mặc váy dài hoa lệ, cao quý lãnh diễm, khuôn mặt lại đã khôi phục bình tĩnh, không còn dáng vẻ tức muốn hộc máu hôm qua.

Hôm nay, bên người nàng ta thiếu đi nhiều đế kinh tuấn kiệt xum xoe, trừ bỏ cháu trai của Ngụy thiên tuế - Ngụy Nhàn bị La Hồng ghi vào tên vào trong tiểu Bản Bản, cũng chỉ còn một vị lão giả.

Lão giả cũng không phải ai khác, chính là người lúc trước bị La Nhân Đồ xách như xách chó một đường từ huyện An Bình đến đế kinh, thái phó Văn Thiên Hành.

Văn Thiên Hành trừ bỏ thân phận thái phó, còn là phó viện trưởng Tư Thiên viện

Trường Bình quận chúa cùng Ngụy Nhàn không vội lên Đông Sơn, mà là đứng yên phía sau Văn Thiên Hành.

Văn Thiên Hành hôm nay ăn mặc bào phục chính thức của phó viện trưởng Tư Thiên Viện, sắc mặt nghiêm nghị.

Xung quanh có không ít hộ đạo gả nhìn lại phía này, tò mò mục đích Văn Thiên Hành tới đây.

Hộ đạo giả Ly Thiên Hà dựa vào xe ngựa, híp mắt nhìn.

La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm, cũng dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Văn Thiên Hành ánh mắt vẩn đục liếc La Hồng một cái, sau đó, không để ý đến La Hồng nữa, mở ra tay áo rộng, vô thức làm cho nguời ta cảm thấy áp lực.

Có khí từ dưới chân nổi lên, thanh âm mênh mông cuồn cuộn, phá núi sông, hướng tận trời.

“Hạ hoàng bế quan, Thái Tử có lệnh.”

“Tư Thiên Viện tới bố trí ‘Thiên cơ bí cảnh’ ở khoảng cách mười dặm bên ngoài huyện An Bình, ta, Văn Thiên Hành đặc biệt thay mặt viện trưởng đến nói chuyện với phu tử.”

“Văn Thiên Hành ta đặc biệt thay mặt viện trưởng đến nói chuyện với phu tử.”

Lời nói âm vang hữu lực, vang vọng tại trên cả tòa Đông Sơn, tếng vang quanh quẩn không dứt.

Tu vi Văn Thiên Hành không kém, giờ phút này phát ra tiếng giống như khiến cả Đông Sơn cộng hưởng.

Năng lực này xem như kỳ dị, đối với một vài cường giả Nhị phẩm trở xuống mà nói, còn có thể hình thành mấy phần chấn nhiếp, nhưng mà đối với rất nhiều hộ đạo giả của các thiên tài trên bãi đất trống mà nói, đây chẳng qua là năng lực bình thường, chân chính làm cho bọn họ cảm thấy kinh sợ vẫn là lời nói trong miệng Văn Thiên Hành.

“Cái gì? ‘Thiên Cơ Bí Cảnh' muốn mở ra sao?”

“Thái tử hạ lệnh, di chuyển Thiên Cơ Bí Cảnh đến bên ngoài huyện An Bình? Đây là ý gì? Thái tử đây là muốn làm cái gì?”

“Lại là huyện An Bình, Tắc Hạ Học Cung ở huyện An Bình thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả bí cảnh cũng di chuyển đến huyện An Bình…”

Bên trên bãi đất trống, vẻ mặt vô số cường giả khẽ thay đổi, không ngừng giao lưu.

La Hồng không biết bí cảnh là cái gì nhưng những cường giả này sao có thể không biết chứ?

Tắc Hạ Học Cung sở dĩ có thể làm cho người đời ca ngợi cũng bởi vì trong học viện tồn tại bí cảnh lớn nhất thiên hạ - Học Hải Bí Cảnh.

Rất nhiều học sinh gia nhập Tắc Hạ Học Cung, chính là vì muốn giành lấy cơ hội vào Học Hải Bí Cảnh.

Đương nhiên, Thiên Cơ Bí Cảnh Tư Thiên Viện nắm giữ cũng không yếu, dù sao cũng là bí cảnh, một khi mở ra đủ để gây nên chấn động thiên hạ.

Tại thời điểm này, vô số cường giả đều đang phán đoán xem lời nói của Văn Thiên Hành có thật hay không.

Nhưng mà viện trưởng Tư Thiên Viện bế quan, Văn Thiên Hành trở thành người chấp hành quyền lực tối cao của Tư Thiên Viện, lời ông ta nói vẫn có mấy phần sức mạnh làm cho người tin phục.

Trong một thời gian, tin tức này giống như vòi rồng càn quét tâm thần của mọi người.

Rất nhiều cường giả thậm chí dự định lập tức rời đi, thông báo tin tức cho gia tộc, hoặc là thông báo cho thế lực phía sau.

Văn Thiên Hành nói dứt lời, hướng về phía Đông Sơn cung kính hành lễ, ông ta đang chờ đợi trả lời, chờ đợi phu tử trả lời.

Một lát sau, dường như có một làn gió mát từ phía trên Đông Sơn truyền đến, thuận theo đường đá không ngừng gấp khúc.

“Được.”

Đây là câu trả lời của phu tử.

Khác với Khí Trùng Cửu Tiêu của Văn Thiên Hành, Đây là một câu từ tốn, giống như mưa xuân, dưỡng ẩm mọi thứ một cách thầm lặng, nhưng mà độ khó lớn hơn Văn Thiên Hành, đó là một loại cảm giác giao hợp với trời đất kỳ dị.

Bên trong đôi mắt Văn Thiên Hành lấp lóe một chút kinh hoàng, một từ nhẹ nhàng, vượt qua khí thế ông ta luôn ấp ủ từ Đế Kinh đến huyện An Bình.

Không hổ là phu tử, sâu không thể đo được.

Sau đó, Văn Thiên Hành phất tay áo, hành đại lễ.

“Tạ phu tử.”

Dứt lời, quay người rời đi.

Trường Bình quận chúa mặc váy dài lộng lẫy, bước thẳng trên đường đá, Ngụy Nhàn và rất nhiều con em thế gia Đế Kinh Đại Hạ nhao nhao đuổi theo.

La Hồng đứng ở trên đường đá nhìn Văn Thiên Hành rời đi, còn có những hộ đạo giả sắc mặt thay đổi kia, lông mi nháy một cái.

Hiển nhiên, Thiên Cơ Bí Cảnh trong miệng Văn Thiên Hành cũng không đơn giản.

Bí cảnh là cái gì?

La Hồng thật sự không biết, chủ yếu là không có ai nói với hắn.

Trên thực tế, từ khi hắn tiếp xúc với việc tu hành đến nay, chưa tới một tháng, rất nhiều chuyện không biết được cũng bình thường.

La Hồng nghĩ hắn vào trong học cung đi hỏi thăm Lý Tu Viễn là được, dựa vào thân phận và địa vị Lý Tu Viễn y đương nhiên biết bí cảnh này.

Nhưng mà La Hồng chưa quay người, Trường Bình quận chúa cũng đã mang theo một đám tuấn kiệt của Đế Kinh xuất hiện ở đường đá sau lưng La Hồng.

Tiểu Đậu Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm kiếm nhìn một đám người khí thế hung hăng có mấy phần sợ hãi.

“La Hồng, ngươi nhất định phải trả giá cho việc giết chết u Dương Chiêu, ngươi tuyệt đối trốn không thoát.”

Trường Bình quận chúa hất cằm, kiêu ngạo giống như là một đóa hoa hồng có gai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom