-
Chương 184-186
Chương 184 Tiểu sư đệ, làm tốt lắm (2)
La Hồng lườm nàng ta một cái, lười chấp nhặt với nữ nhân này.
La Hồng hắn là Bại Hoại được chứng nhận, làm việc còn cần giải thích với người khác sao?
Nhìn thấy La Hồng không để ý tới mình, Trường Bình quận chúa kiêu ngạo cảm thấy lòng của mình giống như bị kim đâm, liền muốn há miệng chế nhạo La Hồng vài câu.
Nhưng mà chưa kịp mở miệng, Ngụy Nhàn kia liền hạ giọng: “Quận chúa! Không được rút dây động rừng!”
Trường Bình quận chúa nghe vậy cảm thấy lời hắn ta có mấy phần đạo lý, mím chặt môi.
Đợi đến khi Thiên Cơ Bí Cảnh mở ra, đến lúc đó có thể liên hợp một đám người vây quét La Hồng, dù không thể giết La Hồng cũng phải dạy dỗ La Hồng một chút.
Việc cô quận chúa này muốn nói lại thôi làm cho La Hồng cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn liếc nhìn, vừa vặn nhìn thấy Ngụy Nhàn nhỏ giọng nói gì đó với quận chúa.
Con mắt La Hồng không khỏi nheo lại, tên Ngụy Nhàn này... La Hồng nhớ rất kỹ.
Tên khốn này... từng chơi hắn!
Mặc dù chỉ là một câu bâng quớ, nhưng mà nhân ngôn đáng sợ, có đôi khi lực sát thương của một câu nói có thể vượt qua tưởng tượng!
Nếu không phải có Trấn Bắc Vương đích thân đến, lần đó hắn có thể phải chịu thiệt thòi lớn.
Thù này kết lớn, hơn nữa tên của Ngụy Nhàn còn đang yên lặng nằm trong Tiểu Bản Bản của hắn.
Nghĩ đến điều này sắc mặt La Hồng lập tức nghiêm lại.
̀m!
Khí huyết trên người hắn rung động, áo trắng trên thân tung bay.
Một cái chớp mắt tiếp theo nhảy xuống giống như một đóa hoa lê phiêu diêu vượt qua mười mấy bậc đường đá xuất hiện ở bên cạnh Ngụy Nhàn.
Ngụy Nhàn sao có thể ngờ tới La Hồng lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay không theo lẽ thường với hắn ta.
Hắn ta cũng không có mở miệng chế nhạo La Hồng, cũng không có đắc tội La Hồng.
Sát Châu kiếm hóa thành một cây châm nhỏ, bị lòng bàn tay La Hồng kẹp lấy, trong mắt người thường giống như La Hồng chỉ vỗ một chưởng về phía bả vai Ngụy Nhàn.
Ngụy Nhàn thực lực không thua kém, cũng có thực lực Ngũ phẩm, mặc dù kém rất nhiều so với Hoàn Nhan Liệt Hoả nhưng mà giờ phút này cũng đã kịp phản ứng lại.
“La Hồng! Ngươi muốn làm gì?!”
“Khinh người quá đáng!”
Một tiếng hét giận dữ, khí cơ trên thân Ngụy Nhàn bắn ra, khí huyết lưu chuyển ở ngoài thân thể hắn ta hình thành một huyết giáp mơ hồ.
̀m!
Trong khoảnh khắc, chín mươi chín kiếm khí chồng lên trên thân Sát Châu kiếm, vào lúc này bùng nổ.
Ngụy Nhàn hoảng hốt, cảm giác bản thân dường như ở trên mặt biển rộng lớn, bọt nước cao tới mấy chục mét, đang lôi cuốn uy thế hủy trời diệt đất, cấu xé về phía hắn.
Huyết giáp trên người hắn ta hiện đầy vết rách chỉ trong chớp mắt.
Mà Ngụy Nhàn cũng giống như bị sét đánh, thân thể ở bên trên đường đá không ngừng lui lại, cuối cùng, mất đà liên tục lăn xuống đường đá giống như trái bóng da, đầu rơi máu chảy, vô cùng chật vật.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, một La Hồng kiếm tu Thất phẩm đã nghiền ép Ngụy Nhàn Võ tu Ngũ phẩm.
Từ xưa đến nay, Kiếm tu có thể vượt cấp mà chiến, tất cả mọi người đều biết điều này, bọn họ cũng biết La Hồng từng một kiếm đánh bại Hoàn Nhan Liệt Hoả.
Thế nhưng giờ phút này, La Hồng bày ra sự bá đạo ấy vẫn làm cho đám người kinh hãi.
Ngụy Nhàn thê thảm lăn xuống đến giữa sườn núi, khắp người toàn là vết máu.
La Hồng không có hạ sát thủ, nhưng mà kết cục của hắn ta cũng không khá hơn chút nào.
“Lén lén lút lút nói xấu bản công tử, đừng cho rằng bản công tử không nghe thấy.”
La Hồng bĩu môi.
“Bản công tử trăm cay ngàn đắng mới gia nhập Tắc Hạ Học Cung, trở thành đệ tử của phu tử há lại để các ngươi khinh bỉ bừa bãi như thế?”
Lời nói của La Hồng quanh quẩn ở bên trên đường đá.
Ngụy Nhàn rơi xuống lưng chừng núi đầu đầy vết máu, toàn thân run rẩy, suýt nữa ho ra máu.
Hắn ta nói xấu La Hồng lúc nào?!
Giờ phút này Trường Bình quận chúa đã lấy lại tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, đầu óc trống rỗng.
Mà La Hồng ném xuống một câu, quét mắt nhìn qua đám học sinh thế gia thiên tài đến từ Đế Kinh Đại Hạ, cười lạnh.
“Ta rất thất vọng với Đại Hạ, trong mấy thiên tài Đại Hạ các ngươi có lẽ có không ít người không muốn thấy mặt La Hồng ta, thậm chí muốn giết ta, không sao, La Hồng ta không thèm để ý, người muốn giết ta rất nhiều, thêm các ngươi nữa cũng không tính là nhiều bớt các ngươi đi cũng không tính là ít, muốn tới liền trực tiếp tới, trực tiếp hẹn một cuộc chiến sinh tử với ta…”
“Nói sau lưng cũng được nhưng đừng để ta nghe thấy, nếu không ta nghe thấy một lần đánh các ngươi một lần giống như Ngụy Nhàn này.”
La Hồng nói.
Nói xong lườm Trường Bình quận chúa kia một chút, lướt thẳng lên bậc thang nắm Tiểu Đậu Hoa vẫn còn ngây ngẩn không kịp phản ứng đi vào đỉnh Cung Khuyết.
Bên trên đường đá, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Bá đạo, lòng dạ ác độc, không thèm nói đạo lý...
La Hồng cơ hồ đã thể hiện những phẩm chất này một cách trọn vẹn, rất nhiều người đều không biết nói gì, quả thực giống hệt La Nhân Đồ, như từ một khuôn đúc ra.
Phu tử hiền hậu như vậy sao lại thu một người ngang ngược như vậy làm đệ tử.
Thiên kiêu thứ ba mươi sáu của Hoàng Bảng thật quá bá đạo.
Muốn kìm hãm La Hồng có lẽ chỉ có thiên kiêu nằm trong mười hạng đầu Hoàng Bảng mới có thể làm được.
Tiêu Nhị Thất đeo một thanh đao trên thắt lưng, khuôn mặt tràn đầy thổn thức, vẻ mặt hài lòng sau khi xem hết trò hay.
Tới rồi, tới rồi…
Hôm qua ghi vào Tiểu Bổn Bổn, hôm nay liền đánh người xuống núi, đánh đến nỗi bể đầu chảy máu.
Đây quả thực là đủ trực tiếp mà.
Tiêu Nhị Thất có cảm giác như mình nhìn thấu hết thảy.
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm, đối với tất cả mọi thứ ngược lại không quá để ý, nàng ta để ý chính là kiếm khí bộc phát sát ý của La Hồng.
“Chồng kiếm thuật, đây chính là thứ La Hồng ngươi dựa vào để chiến đấu vượt cấp sao?”
Ngô Mị Nương thì thầm.
Chương 185 Tiểu sư đệ, làm tốt lắm (3)
Nàng ta biết chồng kiếm thuật đó là đem kiếm khí chồng chất lên nhau thành kiếm thuật bá đạo, đạo lý đơn giản nhưng lại không có mấy người có thể làm được.
Dù sao, kinh mạch của đại đa số mọi người đều yếu ớt, kiếm khí chồng lên nhau chính là khảo nghiệm sức chịu đựng của kinh mạch.
Sự việc phát sinh trên đường đá Bách Luyện chẳng qua là nhạc đệm.
Trường Bình quận chúa mặc dù giận đến tái mặt, nhưng mà hiếm thấy là không có bộc phát, có lẽ bị sự bá đạo của La Hồng làm cho khiếp sợ.
Tắc Hạ Học Cung chính là sân nhà của La Hồng, La Hồng giết người, phu tử cũng không hỏi, không trách mắng chứ nói chi là đánh người.
Trường Bình quận chúa ngấm ngầm chịu đựng, nàng đang chờ cơ hội, không chỉ mỗi nàng ta, mà còn có không ít thiên tài đến từ thế gia Đế Kinh đều đang chờ cơ hội.
“Thiên Cơ Bí Cảnh” sẽ nhanh chóng mở ra, dựa vào lực hấp dẫn của bí cảnh đối với người tu hành, La Hồng nhất định sẽ đi vào trong đó.
Ở bên trong bí cảnh, phu tử, Lý Tu Viễn, Hóa Long Kiếm và Thương Vương Viên Thành Cương cũng không thể nhúng tay.
Đến lúc đó bọn họ không tin La Hồng không có nơi dựa vào vẫn còn có thể phách lối!
La Hồng không để ý đến đám người Trường Bình quận chúa, hắn đánh Ngụy Nhàn một trận trong lòng vô cùng đắc ý, tội ác nhận được gấp đôi.
La Hồng cảm giác hắn giống như ác bá trong sân trường ức hiếp bạn học, rất xấu!
Hắn đưa Tiểu Đậu Hoa tới tiểu lâu Xuân Phong, bảo nàng đi vào trước, ôm kiếm dưỡng khí.
Lý Tu Viễn mặc thanh sam cầm một quyển sách ở cửa ra vào, sắc mặt kỳ quái nhìn La Hồng, y cảm nhận được rất rõ chuyện La Hồng đánh Nguỵ Nhàn - cháu nuôi của Nguỵ tổng quản trong cung ở trên đường đá Bách Luyện.
Lý Tu Viễn không ngờ tiểu sư đệ này lại bá đạo không nói lý như vậy.
“Tiểu sư đệ thế nhưng dám nộp giấy trắng trong cuộc thi viết, người khác chen muốn vỡ đầu để trở thành đệ tử của phu tử, thế nhưng tiểu sư đệ lại ước gì tránh xa. Bây giờ, việc đệ ấy thi triển các các hành vi bá đạo, hung ác e là vì cố ý muốn phu tử trục xuất ra khỏi sư môn.”
“Tiểu sư đệ, tính toán giỏi lắm.”
Ánh mắt Lý Tu Viễn lấp lóe, khóe miệng của nở nụ cười.
Nhất định không thể để tiểu sư đệ như ý nguyện.
Nhìn thấy La Hồng đến gần.
Khuôn mặt Lý Tu Viễn ôn hòa, bên trong con ngươi đen nhánh cũng hiện ra khen ngợi thâm thuý xuất phát từ nội tâm.
“Tiểu sư đệ ngươi nói đúng, thân là đệ tử phu tử không phải tới để bị ức hiếp.”
“Nho sinh chúng ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, suy nghĩ thông suốt.”
“Sư huynh chỉ muốn nói một câu với ngươi, tiểu sư đệ làm tốt lắm.”
Lý Tu Viễn khen ngợi nói.
“???”
La Hồng vừa cảm thấy mình rất xấu liền đơ mặt.
La Hồng quả thực hơi sững sờ.
Nhị sư huynh sao lại khen hắn?
Hắn vô cùng bá đạo, không thèm nói đạo lý đã đánh Ngụy Nhàn, quả thực là ác bá vườn trường, mọi người nhìn thấy đều cảm thấy rất xấu, làm sao đến miệng sư huynh liền trở thành làm tốt lắm?
Mặc dù tội ác nhận được gấp đôi khi nhắm vào Ngụy Nhàn hẳn là sẽ không bị cắt giảm, nhưng mà không hiểu sao La Hồng không có loại cảm giác vui vẻ khi thu hoạch được gấp đôi tội ác.
Một lời nói của Lý Tu Viễn làm cho hắn có chút đắng lòng.
Chẳng lẽ La Hồng hắn còn chưa đủ xấu sao?
Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của La Hồng, nụ cười trên mặt Lý Tu Viễn càng sâu.
Quả nhiên, tiểu sư đệ bắt đầu nghĩ lại rồi.
Một lời nói của mình cảm động tiểu sư đệ, có lẽ sẽ khiến tiểu sư đệ thích Tắc Hạ Học Cung, sẽ không còn muốn rời khỏi học cung nữa.
“Đi, tiểu sư đệ, Nhị sư huynh đưa đệ đi gõ chuông.”
Lý Tu Viễn dịu dàng nói.
Nghe thấy hai từ gõ chuông, khuôn mặt La Hồng lập tức xụ xuống.
“Phu tử muốn ta mang đệ đi gõ chuông thêm mấy lần, là vì rất xem trọng đệ, chuông Thánh Nhân cũng là một trong những vật báu của học cung, rất nhiều người muốn gõ đều không có cơ hội.”
Lý Tu Viễn nói.
Sau đó y vươn tay, vân vê một cành hoa đào, thanh sam tung bay, đi về phía gác chuông.
Vẻ mặt La Hồng khó chịu như bị táo bón, khí Chính Dương hắn phải cố lắm mới làm nhạt đi được, bây giờ có lẽ... Lại trở nên óng ánh rồi.
Hắn dặn Tiểu Đậu Hoa tiếp tục dưỡng kiếm ở tiểu lâu Xuân Phong rồi sải bước đi theo Lý Tu Viễn, vừa đi vừa thỉnh giáo Lý Tu Viễn nghi ngờ trong lòng mình.
“Nhị sư huynh, trước đó ta có nghe lão cẩu nói sẽ mở một bí cảnh gì đó ở bên ngoài huyện An Bình, bí cảnh đó là như thế nào vậy?”
La Hồng hỏi.
Nghe thấy hai từ lão cẩu... Lý Tu Viễn quả thực nghẹn lời, tiểu sư đệ này sao lại thù dai vậy chứ?
Y vừa đi vừa khẽ vuốt cánh hoa đào trong tay mỉm cười: “Bí cảnh, thực ra cũng không phải là thứ hiếm lạ gì, chỉ cần tu vi đạt tới Nhất phẩm, sau khi chết chỉ cần nguyện ý, tinh khí thần sẽ có thể hình thành bí cảnh.”
Lời nói của Lý Tu Viễn làm cho La Hồng thoáng giật mình.
“Bí cảnh là do tinh khí thần của tu sĩ biến thành?”
Lý Tu Viễn gật đầu: “Chẳng qua người có mạnh yếu, bí cảnh cũng là có phân chia lớn nhỏ.”
“Tinh khí thần của tu sĩ Nhất phẩm bình thường khi biến thành bí cảnh cũng chỉ là thứ phổ thông, không có thứ quý giá gì, thậm chí qua vài ngày sẽ tự động tiêu tán trong trời đất, bụi về với bụi, đất về với đất.”
“Nhưng mà một số tu sĩ Nhất phẩm hùng mạnh nằm trong Thiên Bảng khi biến thành bí cảnh sẽ không quá yếu, có thể xem là nơi chứa cơ duyên, nhưng cũng không được gọi là đại bí cảnh.”
“Đại bí cảnh chân chính... Là do tinh khí thần của những tu sĩ có cảnh giới hơn xa Nhất phẩm nhưng không muốn vào Thiên Môn, lựa chọn ở nhân gian làm Lục Địa Tiên tiêu hết tuổi thọ, chết già biến thành. Đây mới thực sự là nơi chứa cơ duyên, dù là nguyên khí thiên địa hay là lĩnh hội tu pháp đều sẽ có tốc độ thăng cấp và biên độ tăng trưởng vô cùng lớn.”
“Ví dụ ‘Hải Học Bí Cảnh’ của Tắc Hạ Học Cung chúng ta chính là bí cảnh nhất đẳng trong thiên hạ, đó là do tinh khí thần lúc tuổi già của phu tử nhiệm kỳ trước biến thành, những bí cảnh muốn so được với nó là vô cùng hiếm…”
“Về phần Thiên Cơ Bí Cảnh của Tư Thiên Viện chính là Thiên Sư của Đạo môn biến thành, nhưng cũng chỉ xem như không tệ mà thôi.”
Chương 186 Khiến cho La Hồng có chắp cánh cũng khó thoát (1)
Lý Tu Viễn lên tiếng giảng giả về các đại bí cảnh cho La Hồng nghe.
Mắt La Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tiến vào bí cảnh có thể giúp tu sĩ gia tăng tốc độ tu hành bởi vì nguyên khí trời đất bên trong bí cảnh nồng đậm, dễ dàng hấp thu hơn nhiều so với bên ngoài, quan trọng nhất chính là bí cảnh do tinh khí thần của cường giả biến thành, ẩn chứa tu hành tâm đắc và ý chí của đối phương cho nên đối với tu hành có biên độ tăng trưởng rất lớn.”
“Tổng quát mà nói bí cảnh là thứ tốt.”
Lý Tu Viễn nhận xét ngay thẳng.
Mắt La Hồng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, xem ra hắn không thể bỏ qua bí cảnh này.
Lý Tu Viễn nhìn thấy La Hồng động tâm, nghĩ nghĩ vẫn chậm rãi mở miệng: “Bí cảnh là một tiểu thiên địa, cường giả không cách nào can thiệp vào bên trong, Tư Thiên Viện đem Thiên Cơ Bí Cảnh di chuyển đến huyện An Bình có lẽ có ý khác, đệ nên suy nghĩ thận trọng.”
Nói xong, hai người cũng đã đi tới phía dưới gác chuông, tay áo Lý Tu Viễn tung bay dẫn đầu lên lầu.
La Hồng nhíu mày trầm tư, dường như trong lời nói của Nhị sư huynh có hàm ý.
Thái tử tự mình hạ lệnh di chuyển Thiên Cơ Bí Cảnh đến huyện An Bình.
La Hồng cảm thấy thái tử tất nhiên không có lòng tốt như vậy, vì sao... Sẽ đưa ra quyết định này?
Hắn nheo mắt nghĩ đến dáng vẻ ngập ngừng kia của Trường Bình quận chúa, còn có lời nhắc nhở chớ rút dây động rừng của Ngụy Nhàn.
Dường như có một vệt ánh sáng nhanh chóng lướt qua đầu La Hồng.
“Chuyển Thiên Cơ Bí Cảnh đến huyện An Bình, chẳng lẽ... Là vì đối phó ta?”
La Hồng nghĩ đến điều này sắc mặt không khỏi kỳ quái.
Sợ là mười phần chắc chín rồi.
Nếu mở Thiên Cơ Bí Cảnh ở Đế Kinh, La Hồng thật đúng là không thèm đi bởi vì hắn chưa hẳn nguyện ý đi xa.
Nhưng mà bí cảnh ở bên ngoài huyện An Bình, La Hồng cũng muốn đi xem một chút.
“Thú vị... Mở một cái bí cảnh chỉ vì đối phó ta?”
“Hạ gia... Đều xa xỉ như vậy sao?”
Thật đúng là buồn cười.
“Cho rằng La Hồng ta... Không dám giết người sao?”
La Hồng cười khẽ. Sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, hắn liền trèo lên bậc thang, đi thẳng lên gác chuông.
Tiếp sau đó tiếng chuông Thánh Nhân chậm rãi truyền đến.
So với lần đầu gõ chuông Thánh Nhân, thì lần này tốt hơn rất nhiều, ma kiếm A Tu La trong đan điền không hề phản ứng, cũng không có tà sát tuôn ra.
Chẳng qua hư ảnh thánh nhân kia lại càng ngưng tụ nhiều hơn bên trong đan điền, khí Chính Dương đã ảm đạm đi nhiều bên ngoài cơ thể do vô số tà sát uế khí bị phóng xuất lại lần nữa khôi phục óng ánh chói mắt, thậm chí càng thêm xán lạn hơn so với trước đó.
Gõ chuông xong.
La Hồng mồ hôi dầm dề rời khỏi gác chuông trở lại tiểu lâu trước, đưa Tiểu Đậu Hoa đi tới cung Kiếm Tu.
Hôm nay, hắn dự định tu hành trong cung Kiếm Tu, dựa vào những chân ý kiếm đạo trong cung Kiếm Tu để lĩnh hội Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận do Trần quản gia truyền thụ. Nếu có thể sớm ngày tìm hiểu thông suốt kiếm trận, thực lực của La Hồng hắn tất nhiên sẽ tăng lên một ít.
Thiên Cơ Bí Cảnh là chỗ tốt, La Hồng không định bỏ qua.
Dù đã đoán được, nếu vào bí cảnh có lẽ sẽ có nguy hiểm lớn, sẽ lọt vào cái bẫy của Hạ gia nhưng mà La Hồng không hề e ngại, ngược lại... còn có mấy phần hưng phấn.
Chuyện bên trong bí cảnh, cường giả bên ngoài không cách nào can thiệp được.
Điều này đối với La Hồng mà nói sao lại không phải một tin tức tốt chứ?
Cung Kiếm Tu cũng có thể xem là thánh địa của kiếm tu, bên trong ẩn chứa ý chí kiếm đạo cực kỳ hùng mạnh, có rất nhiều truyền thừa kiếm tu được đặt ở đây. Bên trong kiếm trì có kiếm ý vô cùng nồng đậm, lượn lờ như mây mù.
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao, dưới sự sai bảo của La Hồng, ngẩng đầu ưỡn ngực nâng mông mà đứng, thân thể của nàng giống như hóa thành một cái nam châm không ngừng hấp thu kiếm khí trong cung Kiếm Tu vào bên trong thân thể, lấy chân ý kiếm đạo dưỡng kiếm, lấy kiếm khí vô tận dưỡng kiếm!
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm ngồi ở nơi hẻo lánh nhìn sách cổ kiếm đạo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm dưỡng khí, với thực lực hiện tại, nàng ta đương nhiên có thể nhìn ra thể chất của Tiểu Đậu Hoa.
“Kiếm thị trời sinh!”
“Lấy người làm vỏ nuôi dưỡng phong mang (1) của kiếm!”
(1)Phong mang: năng lực, sự sắc bén…
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi.
Nàng ta đột nhiên hiểu ra tại sao La Hồng lại vì một tiểu kiếm thị mà tức giận đến mức một kiếm giết chết u Dương Chiêu.
Kiếm thị này có thể chất đặc thù, bất kỳ một kiếm tu nào cũng sẽ không cho phép nàng bị thương tổn.
Tuy trong lòng Ngô Mị Nương kinh ngạc nhưng chỉ chốc lát sau, nàng ta lại tiếp tục đọc sách. Quả thực là một Kiếm thị không tệ, nhưng mà Ngô Mị Nương không cần, kiếm tu của Ngô gia nàng ta, bản thân chính là kiếm thị, lấy thân dưỡng kiếm, tâm và kiếm tương thông, uy lực vô tận.
La Hồng ngồi xếp bằng trên mặt đất, như đại đa số học sinh trong cung Kiếm Tu đang nghiên cứu thư tịch.
Hạo Nhiên Kiếm Ý trong cung Kiếm Tu dường như có thể trợ giúp La Hồng suy nghĩ thông suốt, càng thêm khắc sâu đối với lý giải kiếm đạo. La Hồng dần hiểu được sự trân quý của Tắc Hạ Học Cung, hiểu được vì sao lại có nhiều thiên tài muốn vào trong học cung tu hành như vậy.
Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận thực ra cũng không phức tạp, độ khó chủ yếu là đến từ việc tâm trí của người điều khiển phải tâm ý tương thông với mỗi một chiếc phi kiếm.
Nhưng mà vấn đề này đối với La Hồng mà nói gần như không tồn tại, Sát Châu kiếm chính là sản phẩm ngưng tụ sát khí của La Hồng, vốn dĩ tinh thần tương thông với La Hồng.
Cho nên La Hồng tu hành thuật kiếm trận này gần như là vô cùng thuận lợi.
Tà sát cuồn cuộn trong đan điền, sát châu hóa kiếm giống như sóng dậy trên biển cả mênh mông.
La Hồng không triệu hồi ra Sát Châu kiếm, tổ hợp thành kiếm trận ở trong cung Kiếm Tu. Mà ngược lại tiến hành kiếm trận mô phỏng trong đan điền.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, La Hồng đã dần thuần thục việc nắm giữ Thiên Đấu kiếm trận.
Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra, La Hồng cũng dự định cho đám người Trường Bình quận chúa muốn đối phó hắn một kinh ngạc vui mừng lớn ở bên trong bí cảnh.
La Hồng lườm nàng ta một cái, lười chấp nhặt với nữ nhân này.
La Hồng hắn là Bại Hoại được chứng nhận, làm việc còn cần giải thích với người khác sao?
Nhìn thấy La Hồng không để ý tới mình, Trường Bình quận chúa kiêu ngạo cảm thấy lòng của mình giống như bị kim đâm, liền muốn há miệng chế nhạo La Hồng vài câu.
Nhưng mà chưa kịp mở miệng, Ngụy Nhàn kia liền hạ giọng: “Quận chúa! Không được rút dây động rừng!”
Trường Bình quận chúa nghe vậy cảm thấy lời hắn ta có mấy phần đạo lý, mím chặt môi.
Đợi đến khi Thiên Cơ Bí Cảnh mở ra, đến lúc đó có thể liên hợp một đám người vây quét La Hồng, dù không thể giết La Hồng cũng phải dạy dỗ La Hồng một chút.
Việc cô quận chúa này muốn nói lại thôi làm cho La Hồng cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn liếc nhìn, vừa vặn nhìn thấy Ngụy Nhàn nhỏ giọng nói gì đó với quận chúa.
Con mắt La Hồng không khỏi nheo lại, tên Ngụy Nhàn này... La Hồng nhớ rất kỹ.
Tên khốn này... từng chơi hắn!
Mặc dù chỉ là một câu bâng quớ, nhưng mà nhân ngôn đáng sợ, có đôi khi lực sát thương của một câu nói có thể vượt qua tưởng tượng!
Nếu không phải có Trấn Bắc Vương đích thân đến, lần đó hắn có thể phải chịu thiệt thòi lớn.
Thù này kết lớn, hơn nữa tên của Ngụy Nhàn còn đang yên lặng nằm trong Tiểu Bản Bản của hắn.
Nghĩ đến điều này sắc mặt La Hồng lập tức nghiêm lại.
̀m!
Khí huyết trên người hắn rung động, áo trắng trên thân tung bay.
Một cái chớp mắt tiếp theo nhảy xuống giống như một đóa hoa lê phiêu diêu vượt qua mười mấy bậc đường đá xuất hiện ở bên cạnh Ngụy Nhàn.
Ngụy Nhàn sao có thể ngờ tới La Hồng lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay không theo lẽ thường với hắn ta.
Hắn ta cũng không có mở miệng chế nhạo La Hồng, cũng không có đắc tội La Hồng.
Sát Châu kiếm hóa thành một cây châm nhỏ, bị lòng bàn tay La Hồng kẹp lấy, trong mắt người thường giống như La Hồng chỉ vỗ một chưởng về phía bả vai Ngụy Nhàn.
Ngụy Nhàn thực lực không thua kém, cũng có thực lực Ngũ phẩm, mặc dù kém rất nhiều so với Hoàn Nhan Liệt Hoả nhưng mà giờ phút này cũng đã kịp phản ứng lại.
“La Hồng! Ngươi muốn làm gì?!”
“Khinh người quá đáng!”
Một tiếng hét giận dữ, khí cơ trên thân Ngụy Nhàn bắn ra, khí huyết lưu chuyển ở ngoài thân thể hắn ta hình thành một huyết giáp mơ hồ.
̀m!
Trong khoảnh khắc, chín mươi chín kiếm khí chồng lên trên thân Sát Châu kiếm, vào lúc này bùng nổ.
Ngụy Nhàn hoảng hốt, cảm giác bản thân dường như ở trên mặt biển rộng lớn, bọt nước cao tới mấy chục mét, đang lôi cuốn uy thế hủy trời diệt đất, cấu xé về phía hắn.
Huyết giáp trên người hắn ta hiện đầy vết rách chỉ trong chớp mắt.
Mà Ngụy Nhàn cũng giống như bị sét đánh, thân thể ở bên trên đường đá không ngừng lui lại, cuối cùng, mất đà liên tục lăn xuống đường đá giống như trái bóng da, đầu rơi máu chảy, vô cùng chật vật.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, một La Hồng kiếm tu Thất phẩm đã nghiền ép Ngụy Nhàn Võ tu Ngũ phẩm.
Từ xưa đến nay, Kiếm tu có thể vượt cấp mà chiến, tất cả mọi người đều biết điều này, bọn họ cũng biết La Hồng từng một kiếm đánh bại Hoàn Nhan Liệt Hoả.
Thế nhưng giờ phút này, La Hồng bày ra sự bá đạo ấy vẫn làm cho đám người kinh hãi.
Ngụy Nhàn thê thảm lăn xuống đến giữa sườn núi, khắp người toàn là vết máu.
La Hồng không có hạ sát thủ, nhưng mà kết cục của hắn ta cũng không khá hơn chút nào.
“Lén lén lút lút nói xấu bản công tử, đừng cho rằng bản công tử không nghe thấy.”
La Hồng bĩu môi.
“Bản công tử trăm cay ngàn đắng mới gia nhập Tắc Hạ Học Cung, trở thành đệ tử của phu tử há lại để các ngươi khinh bỉ bừa bãi như thế?”
Lời nói của La Hồng quanh quẩn ở bên trên đường đá.
Ngụy Nhàn rơi xuống lưng chừng núi đầu đầy vết máu, toàn thân run rẩy, suýt nữa ho ra máu.
Hắn ta nói xấu La Hồng lúc nào?!
Giờ phút này Trường Bình quận chúa đã lấy lại tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, đầu óc trống rỗng.
Mà La Hồng ném xuống một câu, quét mắt nhìn qua đám học sinh thế gia thiên tài đến từ Đế Kinh Đại Hạ, cười lạnh.
“Ta rất thất vọng với Đại Hạ, trong mấy thiên tài Đại Hạ các ngươi có lẽ có không ít người không muốn thấy mặt La Hồng ta, thậm chí muốn giết ta, không sao, La Hồng ta không thèm để ý, người muốn giết ta rất nhiều, thêm các ngươi nữa cũng không tính là nhiều bớt các ngươi đi cũng không tính là ít, muốn tới liền trực tiếp tới, trực tiếp hẹn một cuộc chiến sinh tử với ta…”
“Nói sau lưng cũng được nhưng đừng để ta nghe thấy, nếu không ta nghe thấy một lần đánh các ngươi một lần giống như Ngụy Nhàn này.”
La Hồng nói.
Nói xong lườm Trường Bình quận chúa kia một chút, lướt thẳng lên bậc thang nắm Tiểu Đậu Hoa vẫn còn ngây ngẩn không kịp phản ứng đi vào đỉnh Cung Khuyết.
Bên trên đường đá, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Bá đạo, lòng dạ ác độc, không thèm nói đạo lý...
La Hồng cơ hồ đã thể hiện những phẩm chất này một cách trọn vẹn, rất nhiều người đều không biết nói gì, quả thực giống hệt La Nhân Đồ, như từ một khuôn đúc ra.
Phu tử hiền hậu như vậy sao lại thu một người ngang ngược như vậy làm đệ tử.
Thiên kiêu thứ ba mươi sáu của Hoàng Bảng thật quá bá đạo.
Muốn kìm hãm La Hồng có lẽ chỉ có thiên kiêu nằm trong mười hạng đầu Hoàng Bảng mới có thể làm được.
Tiêu Nhị Thất đeo một thanh đao trên thắt lưng, khuôn mặt tràn đầy thổn thức, vẻ mặt hài lòng sau khi xem hết trò hay.
Tới rồi, tới rồi…
Hôm qua ghi vào Tiểu Bổn Bổn, hôm nay liền đánh người xuống núi, đánh đến nỗi bể đầu chảy máu.
Đây quả thực là đủ trực tiếp mà.
Tiêu Nhị Thất có cảm giác như mình nhìn thấu hết thảy.
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm, đối với tất cả mọi thứ ngược lại không quá để ý, nàng ta để ý chính là kiếm khí bộc phát sát ý của La Hồng.
“Chồng kiếm thuật, đây chính là thứ La Hồng ngươi dựa vào để chiến đấu vượt cấp sao?”
Ngô Mị Nương thì thầm.
Chương 185 Tiểu sư đệ, làm tốt lắm (3)
Nàng ta biết chồng kiếm thuật đó là đem kiếm khí chồng chất lên nhau thành kiếm thuật bá đạo, đạo lý đơn giản nhưng lại không có mấy người có thể làm được.
Dù sao, kinh mạch của đại đa số mọi người đều yếu ớt, kiếm khí chồng lên nhau chính là khảo nghiệm sức chịu đựng của kinh mạch.
Sự việc phát sinh trên đường đá Bách Luyện chẳng qua là nhạc đệm.
Trường Bình quận chúa mặc dù giận đến tái mặt, nhưng mà hiếm thấy là không có bộc phát, có lẽ bị sự bá đạo của La Hồng làm cho khiếp sợ.
Tắc Hạ Học Cung chính là sân nhà của La Hồng, La Hồng giết người, phu tử cũng không hỏi, không trách mắng chứ nói chi là đánh người.
Trường Bình quận chúa ngấm ngầm chịu đựng, nàng đang chờ cơ hội, không chỉ mỗi nàng ta, mà còn có không ít thiên tài đến từ thế gia Đế Kinh đều đang chờ cơ hội.
“Thiên Cơ Bí Cảnh” sẽ nhanh chóng mở ra, dựa vào lực hấp dẫn của bí cảnh đối với người tu hành, La Hồng nhất định sẽ đi vào trong đó.
Ở bên trong bí cảnh, phu tử, Lý Tu Viễn, Hóa Long Kiếm và Thương Vương Viên Thành Cương cũng không thể nhúng tay.
Đến lúc đó bọn họ không tin La Hồng không có nơi dựa vào vẫn còn có thể phách lối!
La Hồng không để ý đến đám người Trường Bình quận chúa, hắn đánh Ngụy Nhàn một trận trong lòng vô cùng đắc ý, tội ác nhận được gấp đôi.
La Hồng cảm giác hắn giống như ác bá trong sân trường ức hiếp bạn học, rất xấu!
Hắn đưa Tiểu Đậu Hoa tới tiểu lâu Xuân Phong, bảo nàng đi vào trước, ôm kiếm dưỡng khí.
Lý Tu Viễn mặc thanh sam cầm một quyển sách ở cửa ra vào, sắc mặt kỳ quái nhìn La Hồng, y cảm nhận được rất rõ chuyện La Hồng đánh Nguỵ Nhàn - cháu nuôi của Nguỵ tổng quản trong cung ở trên đường đá Bách Luyện.
Lý Tu Viễn không ngờ tiểu sư đệ này lại bá đạo không nói lý như vậy.
“Tiểu sư đệ thế nhưng dám nộp giấy trắng trong cuộc thi viết, người khác chen muốn vỡ đầu để trở thành đệ tử của phu tử, thế nhưng tiểu sư đệ lại ước gì tránh xa. Bây giờ, việc đệ ấy thi triển các các hành vi bá đạo, hung ác e là vì cố ý muốn phu tử trục xuất ra khỏi sư môn.”
“Tiểu sư đệ, tính toán giỏi lắm.”
Ánh mắt Lý Tu Viễn lấp lóe, khóe miệng của nở nụ cười.
Nhất định không thể để tiểu sư đệ như ý nguyện.
Nhìn thấy La Hồng đến gần.
Khuôn mặt Lý Tu Viễn ôn hòa, bên trong con ngươi đen nhánh cũng hiện ra khen ngợi thâm thuý xuất phát từ nội tâm.
“Tiểu sư đệ ngươi nói đúng, thân là đệ tử phu tử không phải tới để bị ức hiếp.”
“Nho sinh chúng ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, suy nghĩ thông suốt.”
“Sư huynh chỉ muốn nói một câu với ngươi, tiểu sư đệ làm tốt lắm.”
Lý Tu Viễn khen ngợi nói.
“???”
La Hồng vừa cảm thấy mình rất xấu liền đơ mặt.
La Hồng quả thực hơi sững sờ.
Nhị sư huynh sao lại khen hắn?
Hắn vô cùng bá đạo, không thèm nói đạo lý đã đánh Ngụy Nhàn, quả thực là ác bá vườn trường, mọi người nhìn thấy đều cảm thấy rất xấu, làm sao đến miệng sư huynh liền trở thành làm tốt lắm?
Mặc dù tội ác nhận được gấp đôi khi nhắm vào Ngụy Nhàn hẳn là sẽ không bị cắt giảm, nhưng mà không hiểu sao La Hồng không có loại cảm giác vui vẻ khi thu hoạch được gấp đôi tội ác.
Một lời nói của Lý Tu Viễn làm cho hắn có chút đắng lòng.
Chẳng lẽ La Hồng hắn còn chưa đủ xấu sao?
Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của La Hồng, nụ cười trên mặt Lý Tu Viễn càng sâu.
Quả nhiên, tiểu sư đệ bắt đầu nghĩ lại rồi.
Một lời nói của mình cảm động tiểu sư đệ, có lẽ sẽ khiến tiểu sư đệ thích Tắc Hạ Học Cung, sẽ không còn muốn rời khỏi học cung nữa.
“Đi, tiểu sư đệ, Nhị sư huynh đưa đệ đi gõ chuông.”
Lý Tu Viễn dịu dàng nói.
Nghe thấy hai từ gõ chuông, khuôn mặt La Hồng lập tức xụ xuống.
“Phu tử muốn ta mang đệ đi gõ chuông thêm mấy lần, là vì rất xem trọng đệ, chuông Thánh Nhân cũng là một trong những vật báu của học cung, rất nhiều người muốn gõ đều không có cơ hội.”
Lý Tu Viễn nói.
Sau đó y vươn tay, vân vê một cành hoa đào, thanh sam tung bay, đi về phía gác chuông.
Vẻ mặt La Hồng khó chịu như bị táo bón, khí Chính Dương hắn phải cố lắm mới làm nhạt đi được, bây giờ có lẽ... Lại trở nên óng ánh rồi.
Hắn dặn Tiểu Đậu Hoa tiếp tục dưỡng kiếm ở tiểu lâu Xuân Phong rồi sải bước đi theo Lý Tu Viễn, vừa đi vừa thỉnh giáo Lý Tu Viễn nghi ngờ trong lòng mình.
“Nhị sư huynh, trước đó ta có nghe lão cẩu nói sẽ mở một bí cảnh gì đó ở bên ngoài huyện An Bình, bí cảnh đó là như thế nào vậy?”
La Hồng hỏi.
Nghe thấy hai từ lão cẩu... Lý Tu Viễn quả thực nghẹn lời, tiểu sư đệ này sao lại thù dai vậy chứ?
Y vừa đi vừa khẽ vuốt cánh hoa đào trong tay mỉm cười: “Bí cảnh, thực ra cũng không phải là thứ hiếm lạ gì, chỉ cần tu vi đạt tới Nhất phẩm, sau khi chết chỉ cần nguyện ý, tinh khí thần sẽ có thể hình thành bí cảnh.”
Lời nói của Lý Tu Viễn làm cho La Hồng thoáng giật mình.
“Bí cảnh là do tinh khí thần của tu sĩ biến thành?”
Lý Tu Viễn gật đầu: “Chẳng qua người có mạnh yếu, bí cảnh cũng là có phân chia lớn nhỏ.”
“Tinh khí thần của tu sĩ Nhất phẩm bình thường khi biến thành bí cảnh cũng chỉ là thứ phổ thông, không có thứ quý giá gì, thậm chí qua vài ngày sẽ tự động tiêu tán trong trời đất, bụi về với bụi, đất về với đất.”
“Nhưng mà một số tu sĩ Nhất phẩm hùng mạnh nằm trong Thiên Bảng khi biến thành bí cảnh sẽ không quá yếu, có thể xem là nơi chứa cơ duyên, nhưng cũng không được gọi là đại bí cảnh.”
“Đại bí cảnh chân chính... Là do tinh khí thần của những tu sĩ có cảnh giới hơn xa Nhất phẩm nhưng không muốn vào Thiên Môn, lựa chọn ở nhân gian làm Lục Địa Tiên tiêu hết tuổi thọ, chết già biến thành. Đây mới thực sự là nơi chứa cơ duyên, dù là nguyên khí thiên địa hay là lĩnh hội tu pháp đều sẽ có tốc độ thăng cấp và biên độ tăng trưởng vô cùng lớn.”
“Ví dụ ‘Hải Học Bí Cảnh’ của Tắc Hạ Học Cung chúng ta chính là bí cảnh nhất đẳng trong thiên hạ, đó là do tinh khí thần lúc tuổi già của phu tử nhiệm kỳ trước biến thành, những bí cảnh muốn so được với nó là vô cùng hiếm…”
“Về phần Thiên Cơ Bí Cảnh của Tư Thiên Viện chính là Thiên Sư của Đạo môn biến thành, nhưng cũng chỉ xem như không tệ mà thôi.”
Chương 186 Khiến cho La Hồng có chắp cánh cũng khó thoát (1)
Lý Tu Viễn lên tiếng giảng giả về các đại bí cảnh cho La Hồng nghe.
Mắt La Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tiến vào bí cảnh có thể giúp tu sĩ gia tăng tốc độ tu hành bởi vì nguyên khí trời đất bên trong bí cảnh nồng đậm, dễ dàng hấp thu hơn nhiều so với bên ngoài, quan trọng nhất chính là bí cảnh do tinh khí thần của cường giả biến thành, ẩn chứa tu hành tâm đắc và ý chí của đối phương cho nên đối với tu hành có biên độ tăng trưởng rất lớn.”
“Tổng quát mà nói bí cảnh là thứ tốt.”
Lý Tu Viễn nhận xét ngay thẳng.
Mắt La Hồng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, xem ra hắn không thể bỏ qua bí cảnh này.
Lý Tu Viễn nhìn thấy La Hồng động tâm, nghĩ nghĩ vẫn chậm rãi mở miệng: “Bí cảnh là một tiểu thiên địa, cường giả không cách nào can thiệp vào bên trong, Tư Thiên Viện đem Thiên Cơ Bí Cảnh di chuyển đến huyện An Bình có lẽ có ý khác, đệ nên suy nghĩ thận trọng.”
Nói xong, hai người cũng đã đi tới phía dưới gác chuông, tay áo Lý Tu Viễn tung bay dẫn đầu lên lầu.
La Hồng nhíu mày trầm tư, dường như trong lời nói của Nhị sư huynh có hàm ý.
Thái tử tự mình hạ lệnh di chuyển Thiên Cơ Bí Cảnh đến huyện An Bình.
La Hồng cảm thấy thái tử tất nhiên không có lòng tốt như vậy, vì sao... Sẽ đưa ra quyết định này?
Hắn nheo mắt nghĩ đến dáng vẻ ngập ngừng kia của Trường Bình quận chúa, còn có lời nhắc nhở chớ rút dây động rừng của Ngụy Nhàn.
Dường như có một vệt ánh sáng nhanh chóng lướt qua đầu La Hồng.
“Chuyển Thiên Cơ Bí Cảnh đến huyện An Bình, chẳng lẽ... Là vì đối phó ta?”
La Hồng nghĩ đến điều này sắc mặt không khỏi kỳ quái.
Sợ là mười phần chắc chín rồi.
Nếu mở Thiên Cơ Bí Cảnh ở Đế Kinh, La Hồng thật đúng là không thèm đi bởi vì hắn chưa hẳn nguyện ý đi xa.
Nhưng mà bí cảnh ở bên ngoài huyện An Bình, La Hồng cũng muốn đi xem một chút.
“Thú vị... Mở một cái bí cảnh chỉ vì đối phó ta?”
“Hạ gia... Đều xa xỉ như vậy sao?”
Thật đúng là buồn cười.
“Cho rằng La Hồng ta... Không dám giết người sao?”
La Hồng cười khẽ. Sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, hắn liền trèo lên bậc thang, đi thẳng lên gác chuông.
Tiếp sau đó tiếng chuông Thánh Nhân chậm rãi truyền đến.
So với lần đầu gõ chuông Thánh Nhân, thì lần này tốt hơn rất nhiều, ma kiếm A Tu La trong đan điền không hề phản ứng, cũng không có tà sát tuôn ra.
Chẳng qua hư ảnh thánh nhân kia lại càng ngưng tụ nhiều hơn bên trong đan điền, khí Chính Dương đã ảm đạm đi nhiều bên ngoài cơ thể do vô số tà sát uế khí bị phóng xuất lại lần nữa khôi phục óng ánh chói mắt, thậm chí càng thêm xán lạn hơn so với trước đó.
Gõ chuông xong.
La Hồng mồ hôi dầm dề rời khỏi gác chuông trở lại tiểu lâu trước, đưa Tiểu Đậu Hoa đi tới cung Kiếm Tu.
Hôm nay, hắn dự định tu hành trong cung Kiếm Tu, dựa vào những chân ý kiếm đạo trong cung Kiếm Tu để lĩnh hội Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận do Trần quản gia truyền thụ. Nếu có thể sớm ngày tìm hiểu thông suốt kiếm trận, thực lực của La Hồng hắn tất nhiên sẽ tăng lên một ít.
Thiên Cơ Bí Cảnh là chỗ tốt, La Hồng không định bỏ qua.
Dù đã đoán được, nếu vào bí cảnh có lẽ sẽ có nguy hiểm lớn, sẽ lọt vào cái bẫy của Hạ gia nhưng mà La Hồng không hề e ngại, ngược lại... còn có mấy phần hưng phấn.
Chuyện bên trong bí cảnh, cường giả bên ngoài không cách nào can thiệp được.
Điều này đối với La Hồng mà nói sao lại không phải một tin tức tốt chứ?
Cung Kiếm Tu cũng có thể xem là thánh địa của kiếm tu, bên trong ẩn chứa ý chí kiếm đạo cực kỳ hùng mạnh, có rất nhiều truyền thừa kiếm tu được đặt ở đây. Bên trong kiếm trì có kiếm ý vô cùng nồng đậm, lượn lờ như mây mù.
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao, dưới sự sai bảo của La Hồng, ngẩng đầu ưỡn ngực nâng mông mà đứng, thân thể của nàng giống như hóa thành một cái nam châm không ngừng hấp thu kiếm khí trong cung Kiếm Tu vào bên trong thân thể, lấy chân ý kiếm đạo dưỡng kiếm, lấy kiếm khí vô tận dưỡng kiếm!
Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm ngồi ở nơi hẻo lánh nhìn sách cổ kiếm đạo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm dưỡng khí, với thực lực hiện tại, nàng ta đương nhiên có thể nhìn ra thể chất của Tiểu Đậu Hoa.
“Kiếm thị trời sinh!”
“Lấy người làm vỏ nuôi dưỡng phong mang (1) của kiếm!”
(1)Phong mang: năng lực, sự sắc bén…
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi.
Nàng ta đột nhiên hiểu ra tại sao La Hồng lại vì một tiểu kiếm thị mà tức giận đến mức một kiếm giết chết u Dương Chiêu.
Kiếm thị này có thể chất đặc thù, bất kỳ một kiếm tu nào cũng sẽ không cho phép nàng bị thương tổn.
Tuy trong lòng Ngô Mị Nương kinh ngạc nhưng chỉ chốc lát sau, nàng ta lại tiếp tục đọc sách. Quả thực là một Kiếm thị không tệ, nhưng mà Ngô Mị Nương không cần, kiếm tu của Ngô gia nàng ta, bản thân chính là kiếm thị, lấy thân dưỡng kiếm, tâm và kiếm tương thông, uy lực vô tận.
La Hồng ngồi xếp bằng trên mặt đất, như đại đa số học sinh trong cung Kiếm Tu đang nghiên cứu thư tịch.
Hạo Nhiên Kiếm Ý trong cung Kiếm Tu dường như có thể trợ giúp La Hồng suy nghĩ thông suốt, càng thêm khắc sâu đối với lý giải kiếm đạo. La Hồng dần hiểu được sự trân quý của Tắc Hạ Học Cung, hiểu được vì sao lại có nhiều thiên tài muốn vào trong học cung tu hành như vậy.
Thiên Đấu Liên Hoàn Kiếm Trận thực ra cũng không phức tạp, độ khó chủ yếu là đến từ việc tâm trí của người điều khiển phải tâm ý tương thông với mỗi một chiếc phi kiếm.
Nhưng mà vấn đề này đối với La Hồng mà nói gần như không tồn tại, Sát Châu kiếm chính là sản phẩm ngưng tụ sát khí của La Hồng, vốn dĩ tinh thần tương thông với La Hồng.
Cho nên La Hồng tu hành thuật kiếm trận này gần như là vô cùng thuận lợi.
Tà sát cuồn cuộn trong đan điền, sát châu hóa kiếm giống như sóng dậy trên biển cả mênh mông.
La Hồng không triệu hồi ra Sát Châu kiếm, tổ hợp thành kiếm trận ở trong cung Kiếm Tu. Mà ngược lại tiến hành kiếm trận mô phỏng trong đan điền.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, La Hồng đã dần thuần thục việc nắm giữ Thiên Đấu kiếm trận.
Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra, La Hồng cũng dự định cho đám người Trường Bình quận chúa muốn đối phó hắn một kinh ngạc vui mừng lớn ở bên trong bí cảnh.
Bình luận facebook