-
Chương 21
"Bộp."
Lúc này, Bạc Á Thần đột nhiên áp An Tịnh Tuyết vào vách tường, thân hình cao lớn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của cô, cả người anh lan tỏa một áp lực vô hình khiến người khác sợ hãi. Rõ ràng, Bạc Á Thần rất khó chịu vì câu nói "không quan tâm" vừa rồi của An Tịnh Tuyết, thậm chí so với Tạ Ngọc Sương còn chán ghét hơn rất nhiều lần.
"Này chú..."
An Tịnh Tuyết đang định đẩy Bạc Á Thần ra thì phát hiện gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của anh đã tiến sát khuôn mặt mình từ lúc nào. Vừa chạm phải cặp mắt xinh đẹp kia, An Tịnh Tuyết liền có chút không dời đi được. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã rất thích đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ này rồi, tuy nhiên, lúc đó ánh mắt ấy không như bây giờ tràn đầy thâm tình nóng bỏng mà là trầm tĩnh không chút gợn sóng. Cô có thể tự hào vì mình chính là nguyên nhân thay đổi nó sao???
"Tuyệt đối đừng bao giờ nhắc lại những lời như thế nữa. Nếu không..."
Bạc Á Thần tuy không nói hết câu, nhưng cái nhìn xâm lấn từng chút một trên cơ thể An Tịnh Tuyết đã nói lên tất cả. An Tịnh Tuyết nhớ đến việc bị cường hôn tối qua liền chột dạ rụt người lại. Không thể nghi ngờ, hành động đáng yêu đó của cô làm anh rất vừa lòng. Thật sự thì Bạc Á Thần muốn dùng chính đôi môi của mình để ngăn chặn cái miệng nhỏ cứng đầu kia, nhưng lại sợ phát sinh việc như tối qua nên đành cật lực kiềm chế. Xem ra, vì phúc lợi lâu dài của bản thân, anh phải tháo bỏ gúc mắc sâu trong lòng cô mới được.
Bạc Á Thần nghĩ vậy liền lập tức bế bổng An Tịnh Tuyết lên. Theo quán tính, An Tịnh Tuyết phải vòng tay ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng. Cô hét toáng lên:
"Này, chú muốn đưa tôi đi đâu? Câu hỏi của tôi chú còn chưa trả lời đó."
Bạc Á Thần không hề đáp lại, lúc đi ngang qua quản gia, anh mới bảo:
"Chuẩn bị xe cho tôi."
An Tịnh Tuyết biết Bạc Á Thần nhất định không chịu buông, cuối cùng cũng không giãy dụa nữa. Không hiểu sao, cô cứ có cảm giác rằng anh sẽ không làm hại mình. Đối với một sát thủ luôn phải đối mặt chuyện với sinh tử, việc này rõ ràng là điều tối kị. Thật là nực cười mà, sao cô lại có thể có suy nghĩ đó cơ chứ? Nếu Stephen biết, nhất định sẽ cười giễu cô một phen, sau đó lại quăng cô vào lò huấn luyện một lần nữa. Bởi vì, Red, sát thủ máu lạnh xuất sắc nhất của tổ chức M không cần có trái tim và tình cảm!
Bạc Á Thần cẩn thận đặt An Tịnh Tuyết vào hàng ghế sau của chiếc Royce Phantom Extended Wheelbase, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh, ra lệnh cho tài xế lái xe đến đường XX. Khi xe đã chuyển bánh đước một lúc, anh mới mạc danh kì diệu phát hiện cô vẫn còn đang mặc váy ngủ trắng muốt để lộ cánh tay và cần cổ trắng nõn như thiên nga.
"Khoát vào."
An Tịnh Tuyết không một tia biểu cảm nhận áo vest của Bạc Á Thần choàng lên người, ánh mắt lại không hề liếc anh một cái mà chỉ chăm chăm ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bạc Á Thần có chút không hờn giận, nhưng nghĩ đến bất ngờ dành cho cô ở phía trước tâm trạng liền tốt lên rất nhiều. Cô nhất định sẽ thích món quà đặc biệt ấy, sau đó sẽ cảm động đến phát khóc mà lao vào lòng anh...
An Tịnh Tuyết không hề biết những suy nghĩ đáng khinh của Bạc Á Thần, nếu không nhất định sẽ la lên hai tiếng:"Nằm mơ!" Cô mà chủ động ôm ấp ông chú háo sắc đó sao, còn lâu!(Ngôn Ái: oh, phải không???)
Khi xe rẻ vào đường XX, An Tịnh Tuyết liền cảm thấy không bình thường. Đây chẳng phải là con đường mà biệt thự của gia đình cô tọa lạc sao? Tất cả là trùng hợp hay cố ý sắp đặt.
Phát hiện nghi hoặc của An Tịnh Tuyết, môi Bạc Á Thần liền nhếch thành một đường cong cực kì hoàn mỹ. Tài xế thấy hình ảnh ông chủ đang cười lập tức há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí còn suýt nữa nắm trật tay lái. Người lạnh nhạt cực điểm như ông chủ mà cũng có lúc cười sao, đúng là không thể tin được mà. Chẳng lẽ là vì cô gái nhỏ bên cạnh sao.
Bạc Á Thần ước lượng khoảng cách gần đến nơi, sau đó đột ngột lấy tay mắt An Tịnh Tuyết lại. Anh muốn cô kinh hỉ một cách triệt để.
"Thưa ông chủ, đến rồi ạ."
An Tịnh Tuyết vừa thoát khỏi bàn tay Bạc Á Thần liền lập tức quan sát xem đây là nơi nào. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy được khung cảnh trước mắt, cô liền kinh ngạc đến đứng hình. Đây, đây là...
Lúc này, Bạc Á Thần đột nhiên áp An Tịnh Tuyết vào vách tường, thân hình cao lớn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của cô, cả người anh lan tỏa một áp lực vô hình khiến người khác sợ hãi. Rõ ràng, Bạc Á Thần rất khó chịu vì câu nói "không quan tâm" vừa rồi của An Tịnh Tuyết, thậm chí so với Tạ Ngọc Sương còn chán ghét hơn rất nhiều lần.
"Này chú..."
An Tịnh Tuyết đang định đẩy Bạc Á Thần ra thì phát hiện gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của anh đã tiến sát khuôn mặt mình từ lúc nào. Vừa chạm phải cặp mắt xinh đẹp kia, An Tịnh Tuyết liền có chút không dời đi được. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã rất thích đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ này rồi, tuy nhiên, lúc đó ánh mắt ấy không như bây giờ tràn đầy thâm tình nóng bỏng mà là trầm tĩnh không chút gợn sóng. Cô có thể tự hào vì mình chính là nguyên nhân thay đổi nó sao???
"Tuyệt đối đừng bao giờ nhắc lại những lời như thế nữa. Nếu không..."
Bạc Á Thần tuy không nói hết câu, nhưng cái nhìn xâm lấn từng chút một trên cơ thể An Tịnh Tuyết đã nói lên tất cả. An Tịnh Tuyết nhớ đến việc bị cường hôn tối qua liền chột dạ rụt người lại. Không thể nghi ngờ, hành động đáng yêu đó của cô làm anh rất vừa lòng. Thật sự thì Bạc Á Thần muốn dùng chính đôi môi của mình để ngăn chặn cái miệng nhỏ cứng đầu kia, nhưng lại sợ phát sinh việc như tối qua nên đành cật lực kiềm chế. Xem ra, vì phúc lợi lâu dài của bản thân, anh phải tháo bỏ gúc mắc sâu trong lòng cô mới được.
Bạc Á Thần nghĩ vậy liền lập tức bế bổng An Tịnh Tuyết lên. Theo quán tính, An Tịnh Tuyết phải vòng tay ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng. Cô hét toáng lên:
"Này, chú muốn đưa tôi đi đâu? Câu hỏi của tôi chú còn chưa trả lời đó."
Bạc Á Thần không hề đáp lại, lúc đi ngang qua quản gia, anh mới bảo:
"Chuẩn bị xe cho tôi."
An Tịnh Tuyết biết Bạc Á Thần nhất định không chịu buông, cuối cùng cũng không giãy dụa nữa. Không hiểu sao, cô cứ có cảm giác rằng anh sẽ không làm hại mình. Đối với một sát thủ luôn phải đối mặt chuyện với sinh tử, việc này rõ ràng là điều tối kị. Thật là nực cười mà, sao cô lại có thể có suy nghĩ đó cơ chứ? Nếu Stephen biết, nhất định sẽ cười giễu cô một phen, sau đó lại quăng cô vào lò huấn luyện một lần nữa. Bởi vì, Red, sát thủ máu lạnh xuất sắc nhất của tổ chức M không cần có trái tim và tình cảm!
Bạc Á Thần cẩn thận đặt An Tịnh Tuyết vào hàng ghế sau của chiếc Royce Phantom Extended Wheelbase, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh, ra lệnh cho tài xế lái xe đến đường XX. Khi xe đã chuyển bánh đước một lúc, anh mới mạc danh kì diệu phát hiện cô vẫn còn đang mặc váy ngủ trắng muốt để lộ cánh tay và cần cổ trắng nõn như thiên nga.
"Khoát vào."
An Tịnh Tuyết không một tia biểu cảm nhận áo vest của Bạc Á Thần choàng lên người, ánh mắt lại không hề liếc anh một cái mà chỉ chăm chăm ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bạc Á Thần có chút không hờn giận, nhưng nghĩ đến bất ngờ dành cho cô ở phía trước tâm trạng liền tốt lên rất nhiều. Cô nhất định sẽ thích món quà đặc biệt ấy, sau đó sẽ cảm động đến phát khóc mà lao vào lòng anh...
An Tịnh Tuyết không hề biết những suy nghĩ đáng khinh của Bạc Á Thần, nếu không nhất định sẽ la lên hai tiếng:"Nằm mơ!" Cô mà chủ động ôm ấp ông chú háo sắc đó sao, còn lâu!(Ngôn Ái: oh, phải không???)
Khi xe rẻ vào đường XX, An Tịnh Tuyết liền cảm thấy không bình thường. Đây chẳng phải là con đường mà biệt thự của gia đình cô tọa lạc sao? Tất cả là trùng hợp hay cố ý sắp đặt.
Phát hiện nghi hoặc của An Tịnh Tuyết, môi Bạc Á Thần liền nhếch thành một đường cong cực kì hoàn mỹ. Tài xế thấy hình ảnh ông chủ đang cười lập tức há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí còn suýt nữa nắm trật tay lái. Người lạnh nhạt cực điểm như ông chủ mà cũng có lúc cười sao, đúng là không thể tin được mà. Chẳng lẽ là vì cô gái nhỏ bên cạnh sao.
Bạc Á Thần ước lượng khoảng cách gần đến nơi, sau đó đột ngột lấy tay mắt An Tịnh Tuyết lại. Anh muốn cô kinh hỉ một cách triệt để.
"Thưa ông chủ, đến rồi ạ."
An Tịnh Tuyết vừa thoát khỏi bàn tay Bạc Á Thần liền lập tức quan sát xem đây là nơi nào. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy được khung cảnh trước mắt, cô liền kinh ngạc đến đứng hình. Đây, đây là...
Bình luận facebook