-
Chương 23
An Tịnh Tuyết đứng ở ngoài cửa đã nghe được Lưu Tuệ lớn tiếng la hét, miệng không khỏi cười lạnh. A, cô biết là thế nào bà cô yêu dấu này cũng sẽ không nhịn được mà. Chỉ mong bà ta sẽ không nói năng quá mức ngu xuẩn, nếu không...
Bạc Á Thần theo sau lưng An Tịnh Tuyết cũng cau mày vì tiếng ồn. Lúc điều tra thông tin về cô, anh đương nhiên biết được cô đang sống chung với cô chú của mình. Tuy nhiên, nhìn thái độ của cô lúc này, xem ra quan hệ giữa bọn họ không hề tốt đẹp.
"Tiểu thư, cô đã về rồi. Bà chủ đang tức giận lắm đó, cô nên cẩn thận một chút. Vị này là..."
Bà Lưu ra mở cửa quan tâm nhắc nhở một phen. Lúc này, bà cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Bạc Á Thần phía sau An Tịnh Tuyết, lại phát hiện cô đang mặc áo ngủ và khoác áo vest nam, trong đầu liền nổi lên nghi ngờ. Chẳng lẽ Tuyết tiểu thư thật sự qua đêm với đàn ông bên ngoài???
An Tịnh Tuyết biết bà Lưu đang có suy nghĩ sai lệch, liền nói:
"Xin lỗi bác. Tối qua con không về chắc khiến mọi người lo lắng lắm. Còn đây là chú Bạc Á Thần, người đã cứu con khỏi việc bị xe tung hôm trước. Vì chú ấy bị thương nên con phải ở lại bệnh viện chăm sóc, điện thoại lại bị hỏng mất nên không thể gọi về thông báo được ạ, mong bác đừng để bụng."
Bà Lưu thấy trên người Bạc Á Thần có rất nhiều băng gạc nên liền tin, thở phào một tiếng rồi đáp:
" Ơn trời, may mà tiểu thư không có việc gì. Cảm ơn cậu Bạc nhé. Hai người mau vào đi, ông chủ đang mong tiểu thư đó."
An Tịnh Tuyết vừa đặt chân vào phòng khách, Lưu Tuệ cũng từ trong nhà ăn chạy ra. Trên mặt bà ta còn in dấu tay đỏ hồng, bộ dạng dữ tợn cực kì, hai mắt thì hung hăng nhìn chằm chằm cô. An Tịnh Tuyết không hiểu sao liền muốn cười, đây là con tinh tinh vừa mới xổng khỏi sở thú nào vậy?
"Tiểu tiện nhân, cuối cùng thì mày cũng về rồi đó à! Xem xem, còn dẫn theo cả đàn ông về nhà đây này, chẳng lẽ ăn nằm ở khách sạn chưa đã muốn về lăn lộn ở nơi này hay sao?"
"Bà câm miệng cho tôi."
An Điền Phong thấy một cái tát của mình vẫn không ngăn được cái miệng thối của Lưu Tuệ liền tức giận không thôi. Ông ta còn ra dáng người chồng sao, còn ra dáng người chủ gia đình sao??? Ông ta so với ăn xin ngoài đường còn muốn vô dụng hơn!!! Rốt cục lúc đó tại sao ông ta lại cưới người như Lưu Tuệ chứ, sai lầm, đúng là sai lầm rồi.
Lưu Tuệ làm như không nghe thấy An Điền Phong quát, tiếp tục chửi bới, càng lúc càng khó nghe.
"Này cậu, con bé này không chỉ ăn nằm với cậu thôi đâu, cả ông chú nó đứng kia cũng từng được nó tận tâm hầu hạ đó. Loại con gái mới tí tuổi đã dâm đãng ti tiện như thế này, cậu vẫn nhanh vứt đi thì hơn..."
An Tịnh Tuyết có chút ca ngợi trí tưởng tượng siêu quần của Lưu Tuệ, ngay cả chuyện chú cháu loạn luân mà bà ta cũng nghĩ ra được, là do xem quá nhiều AV biến thái sao?
Bạc Á Thần không những không hề cảm kích vì Lưu Tuệ đã hảo tâm "nhắc nhở" mà còn tức giận đến sát khí dày đặc, người phụ này dám ở trước mặt anh sỉ nhục bé con như vậy là không muốn sống nữa sao? Nếu không phải bà ta là cô của bé con, anh nhất định không ngần ngại bóp chết bà ta ngay tại đây đâu.
Phát hiện Bạc Á Thần biến hóa, An Tịnh Tuyết huých nhẹ vào tay anh một cái, ý bảo anh phải bình tĩnh, mọi chuyện cứ để cô tự giải quyết.
"Thưa cô, chắc cô đã hiểu lầm rồi. Chú Bạc đây là ân nhân của con, tối qua chính chú ấy đã cứu con khỏi bị tai nạn xe..."
An Tịnh Tuyết chưa nói dứt câu thì An Mẫn Hi vừa đi ra liền cười phá lên. Cô ta vuốt vuốt mái tóc vàng choé của mình, chế giễu nói:
"Ân nhân, tai nạn xe, cô nghĩ lời nói dối tầm thường đó có thể lừa chúng tôi sao? Tôi nói bà chị à, ngủ qua đêm với vịt* thì cứ nói ra đi, ngại ngùng gì chứ..."
(*)vịt: trai bao. Tương tự Trung Quốc có từ "gà" để chỉ gái mại dâm.
Ánh mắt An Mẫn Hi vừa chạm tới khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Bạc Á Thần liền ngậm miệng. Người đàn ông nlỳ, người đàn ông này sao lại trông quen đến vậy? Khoan đã, vừa rồi An Tịnh Tuyết gọi người đó là "chú Bạc", họ Bạc, họ Bạc...không lẽ là...
"Không phải chứ, trông thế này mà là trai bao sao. An Tĩnh Tuyết, cái loại phóng đãng vô liêm sỉ sáng quyến rũ chú mình, tối lại vung tiền mua đàn ông như mày nhà họ An này không chứa được, mày mau dọn đồ rồi cút ngay đi!"
An Mẫn Hi muốn ngăn Lưu Tuệ mà không còn kịp rồi, cô ta khẽ kéo tay bà ta để nhắc nhở nhưng lại bị hất ra. Đương nhiên, Lưu Tuệ đang đắm chìm trong cảm giác chiến thắng thì sao có thể để ý đến người khác nữa chứ. Bây giờ trong đầu Lưu Tuệ chỉ đầy hình ảnh An Tịnh Tuyết phải khuất nhục xách đồ cút xa khỏi căn biệt thự xinh đẹp của bà ta mà thôi. Như thế, bà ta sẽ không phải lo lắng bí mật mười năm trước bị lộ nữa, dù sao một con nhóc dâm đãng có lối sống bẩn thỉu có nói cũng chẳng ai tin. Cũng vì thế, Lưu Tuệ mới cố tình chụp cho An Tịnh Tuyết cái tội gian dâm với An Điền Phong.
Khác với hoàn toàn những gì Lưu Tuệ nghĩ, An Tịnh Tuyết không hề vội vàng biện giải hay khóc lóc cầu xin, cô chỉ bình tĩnh đứng đó mỉm cười nhìn bà ta như nhìn một thằng hề đang diễn xiếc. Đợi Lưu Tuệ nói xong, An Tịnh Tuyết mới nhàn nhạt lên tiếng:
"Cô không cần phải tốn công nghĩ ra những lí do hoang đường đó để đuổi cháu đi đâu ạ, vì cháu cũng định xin rời khỏi hôm nay. Suốt thời gian qua đã làm phiền cô chú nhiều rồi, cháu cũng không thể tiếp tục ở lại lâu thêm nữa."
"Tiểu Tuyết...chú..."
An Điền Phong nãy giờ đứng ở một bên như người vô hình cuối cùng cũng lên tiếng. Ông cảm thấy vô cùng áy náy và bất lực vì không thể chăm sóc cháu mình đến nơi đến chốn. Vô dụng, ông đúng là quá mức vô dụng mà. Mặt mũi đâu để lúc chết ông còn gặp anh hai và chị dâu đây?!
"Chú không cần áy náy đâu ạ, chú đã quá tốt với con rồi mà. Con chỉ cảm thấy, chú vốn không phải là người như thế này. Đời người rất ngắn, tội gì phải gom hết mọi tội lỗi lên người mình mà sống bó buộc chứ."
An Điền Phong nghe xong như ngộ ra điều gì đó, cả người hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ. An Tịnh Tuyết hài lòng khi thấy ông như vậy, cô thật hy vọng ông có thể nhanh chóng thoát khỏi hai mẹ con ghê tởm này để không uổng phí cuộc đời. Dù sao, sớm muộn gì cô cũng sẽ phải trả thù Lưu Tuệ, liên lụy An Điền Phong thì không tốt lắm.
"Mày còn không nhanh cút khỏi đây, nói vớ vẩn gì đó."
Lưu Tuệ sợ An Tịnh Tuyết sẽ nói ra thứ không nên nói, vội vàng muốn đuổi người. An Tịnh Tuyết mỉa mai nhìn bà ta một cái, cười nói:
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện đó ra đâu. À, đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là cô. Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ tính hết nợ -mới -nợ- cũ. Tạm biệt."
An Tịnh Tuyết lúc này đã không còn bộ dạng thiên sứ hiền lành hôm nào, thay vào đó là một khí thế mạnh mẽ khiếp người, ngay cả Lưu Tuệ và An Mẫn Hi đều sợ đến run rẩy. Khi An Tịnh Tuyết ra ngoài rồi, Bạc Á Thần mới lên tiếng:
"Theo tôi được biết, bà đang sở hữu tài sản của cháu mình với tư cách người bảo hộ nhỉ? Tiểu Tuyết sắp 18 tuổi rồi, bà nên chuẩn bị thủ tục chuyển nhượng tài sản lại cho cô ấy từ bây giờ đi. Ngày mai, tôi sẽ cử luật sư đến gặp bà."
Bạc Á Thần bá đạo nói, sau đó cũng bước ra theo An Tịnh Tuyết. Lưu Tuệ nghe xong tức đến choáng váng, cái gì, tên khốn trai bao kia vừa nói cái gì, bắt bà trả lại tài sản cho con tiện nhân kia sao, mơ tưởng, mơ tưởng! Chúng là của bà, là của bà!
"Mẹ ơi, mẹ gây chuyện lớn rồi! Mẹ có biết người đàn ông kia là ai không hả? Đó là tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á, Bạc Á Thần đấy."
"Mày nói...cái gì..."
Lưu Tuệ chỉ cảm thấy khí huyết nghịch chuyển, một ngụm máu tươi phun ra, cuối cùng ngã phịch xuống đất ngất xỉu.
Bạc Á Thần theo sau lưng An Tịnh Tuyết cũng cau mày vì tiếng ồn. Lúc điều tra thông tin về cô, anh đương nhiên biết được cô đang sống chung với cô chú của mình. Tuy nhiên, nhìn thái độ của cô lúc này, xem ra quan hệ giữa bọn họ không hề tốt đẹp.
"Tiểu thư, cô đã về rồi. Bà chủ đang tức giận lắm đó, cô nên cẩn thận một chút. Vị này là..."
Bà Lưu ra mở cửa quan tâm nhắc nhở một phen. Lúc này, bà cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Bạc Á Thần phía sau An Tịnh Tuyết, lại phát hiện cô đang mặc áo ngủ và khoác áo vest nam, trong đầu liền nổi lên nghi ngờ. Chẳng lẽ Tuyết tiểu thư thật sự qua đêm với đàn ông bên ngoài???
An Tịnh Tuyết biết bà Lưu đang có suy nghĩ sai lệch, liền nói:
"Xin lỗi bác. Tối qua con không về chắc khiến mọi người lo lắng lắm. Còn đây là chú Bạc Á Thần, người đã cứu con khỏi việc bị xe tung hôm trước. Vì chú ấy bị thương nên con phải ở lại bệnh viện chăm sóc, điện thoại lại bị hỏng mất nên không thể gọi về thông báo được ạ, mong bác đừng để bụng."
Bà Lưu thấy trên người Bạc Á Thần có rất nhiều băng gạc nên liền tin, thở phào một tiếng rồi đáp:
" Ơn trời, may mà tiểu thư không có việc gì. Cảm ơn cậu Bạc nhé. Hai người mau vào đi, ông chủ đang mong tiểu thư đó."
An Tịnh Tuyết vừa đặt chân vào phòng khách, Lưu Tuệ cũng từ trong nhà ăn chạy ra. Trên mặt bà ta còn in dấu tay đỏ hồng, bộ dạng dữ tợn cực kì, hai mắt thì hung hăng nhìn chằm chằm cô. An Tịnh Tuyết không hiểu sao liền muốn cười, đây là con tinh tinh vừa mới xổng khỏi sở thú nào vậy?
"Tiểu tiện nhân, cuối cùng thì mày cũng về rồi đó à! Xem xem, còn dẫn theo cả đàn ông về nhà đây này, chẳng lẽ ăn nằm ở khách sạn chưa đã muốn về lăn lộn ở nơi này hay sao?"
"Bà câm miệng cho tôi."
An Điền Phong thấy một cái tát của mình vẫn không ngăn được cái miệng thối của Lưu Tuệ liền tức giận không thôi. Ông ta còn ra dáng người chồng sao, còn ra dáng người chủ gia đình sao??? Ông ta so với ăn xin ngoài đường còn muốn vô dụng hơn!!! Rốt cục lúc đó tại sao ông ta lại cưới người như Lưu Tuệ chứ, sai lầm, đúng là sai lầm rồi.
Lưu Tuệ làm như không nghe thấy An Điền Phong quát, tiếp tục chửi bới, càng lúc càng khó nghe.
"Này cậu, con bé này không chỉ ăn nằm với cậu thôi đâu, cả ông chú nó đứng kia cũng từng được nó tận tâm hầu hạ đó. Loại con gái mới tí tuổi đã dâm đãng ti tiện như thế này, cậu vẫn nhanh vứt đi thì hơn..."
An Tịnh Tuyết có chút ca ngợi trí tưởng tượng siêu quần của Lưu Tuệ, ngay cả chuyện chú cháu loạn luân mà bà ta cũng nghĩ ra được, là do xem quá nhiều AV biến thái sao?
Bạc Á Thần không những không hề cảm kích vì Lưu Tuệ đã hảo tâm "nhắc nhở" mà còn tức giận đến sát khí dày đặc, người phụ này dám ở trước mặt anh sỉ nhục bé con như vậy là không muốn sống nữa sao? Nếu không phải bà ta là cô của bé con, anh nhất định không ngần ngại bóp chết bà ta ngay tại đây đâu.
Phát hiện Bạc Á Thần biến hóa, An Tịnh Tuyết huých nhẹ vào tay anh một cái, ý bảo anh phải bình tĩnh, mọi chuyện cứ để cô tự giải quyết.
"Thưa cô, chắc cô đã hiểu lầm rồi. Chú Bạc đây là ân nhân của con, tối qua chính chú ấy đã cứu con khỏi bị tai nạn xe..."
An Tịnh Tuyết chưa nói dứt câu thì An Mẫn Hi vừa đi ra liền cười phá lên. Cô ta vuốt vuốt mái tóc vàng choé của mình, chế giễu nói:
"Ân nhân, tai nạn xe, cô nghĩ lời nói dối tầm thường đó có thể lừa chúng tôi sao? Tôi nói bà chị à, ngủ qua đêm với vịt* thì cứ nói ra đi, ngại ngùng gì chứ..."
(*)vịt: trai bao. Tương tự Trung Quốc có từ "gà" để chỉ gái mại dâm.
Ánh mắt An Mẫn Hi vừa chạm tới khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Bạc Á Thần liền ngậm miệng. Người đàn ông nlỳ, người đàn ông này sao lại trông quen đến vậy? Khoan đã, vừa rồi An Tịnh Tuyết gọi người đó là "chú Bạc", họ Bạc, họ Bạc...không lẽ là...
"Không phải chứ, trông thế này mà là trai bao sao. An Tĩnh Tuyết, cái loại phóng đãng vô liêm sỉ sáng quyến rũ chú mình, tối lại vung tiền mua đàn ông như mày nhà họ An này không chứa được, mày mau dọn đồ rồi cút ngay đi!"
An Mẫn Hi muốn ngăn Lưu Tuệ mà không còn kịp rồi, cô ta khẽ kéo tay bà ta để nhắc nhở nhưng lại bị hất ra. Đương nhiên, Lưu Tuệ đang đắm chìm trong cảm giác chiến thắng thì sao có thể để ý đến người khác nữa chứ. Bây giờ trong đầu Lưu Tuệ chỉ đầy hình ảnh An Tịnh Tuyết phải khuất nhục xách đồ cút xa khỏi căn biệt thự xinh đẹp của bà ta mà thôi. Như thế, bà ta sẽ không phải lo lắng bí mật mười năm trước bị lộ nữa, dù sao một con nhóc dâm đãng có lối sống bẩn thỉu có nói cũng chẳng ai tin. Cũng vì thế, Lưu Tuệ mới cố tình chụp cho An Tịnh Tuyết cái tội gian dâm với An Điền Phong.
Khác với hoàn toàn những gì Lưu Tuệ nghĩ, An Tịnh Tuyết không hề vội vàng biện giải hay khóc lóc cầu xin, cô chỉ bình tĩnh đứng đó mỉm cười nhìn bà ta như nhìn một thằng hề đang diễn xiếc. Đợi Lưu Tuệ nói xong, An Tịnh Tuyết mới nhàn nhạt lên tiếng:
"Cô không cần phải tốn công nghĩ ra những lí do hoang đường đó để đuổi cháu đi đâu ạ, vì cháu cũng định xin rời khỏi hôm nay. Suốt thời gian qua đã làm phiền cô chú nhiều rồi, cháu cũng không thể tiếp tục ở lại lâu thêm nữa."
"Tiểu Tuyết...chú..."
An Điền Phong nãy giờ đứng ở một bên như người vô hình cuối cùng cũng lên tiếng. Ông cảm thấy vô cùng áy náy và bất lực vì không thể chăm sóc cháu mình đến nơi đến chốn. Vô dụng, ông đúng là quá mức vô dụng mà. Mặt mũi đâu để lúc chết ông còn gặp anh hai và chị dâu đây?!
"Chú không cần áy náy đâu ạ, chú đã quá tốt với con rồi mà. Con chỉ cảm thấy, chú vốn không phải là người như thế này. Đời người rất ngắn, tội gì phải gom hết mọi tội lỗi lên người mình mà sống bó buộc chứ."
An Điền Phong nghe xong như ngộ ra điều gì đó, cả người hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ. An Tịnh Tuyết hài lòng khi thấy ông như vậy, cô thật hy vọng ông có thể nhanh chóng thoát khỏi hai mẹ con ghê tởm này để không uổng phí cuộc đời. Dù sao, sớm muộn gì cô cũng sẽ phải trả thù Lưu Tuệ, liên lụy An Điền Phong thì không tốt lắm.
"Mày còn không nhanh cút khỏi đây, nói vớ vẩn gì đó."
Lưu Tuệ sợ An Tịnh Tuyết sẽ nói ra thứ không nên nói, vội vàng muốn đuổi người. An Tịnh Tuyết mỉa mai nhìn bà ta một cái, cười nói:
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện đó ra đâu. À, đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là cô. Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ tính hết nợ -mới -nợ- cũ. Tạm biệt."
An Tịnh Tuyết lúc này đã không còn bộ dạng thiên sứ hiền lành hôm nào, thay vào đó là một khí thế mạnh mẽ khiếp người, ngay cả Lưu Tuệ và An Mẫn Hi đều sợ đến run rẩy. Khi An Tịnh Tuyết ra ngoài rồi, Bạc Á Thần mới lên tiếng:
"Theo tôi được biết, bà đang sở hữu tài sản của cháu mình với tư cách người bảo hộ nhỉ? Tiểu Tuyết sắp 18 tuổi rồi, bà nên chuẩn bị thủ tục chuyển nhượng tài sản lại cho cô ấy từ bây giờ đi. Ngày mai, tôi sẽ cử luật sư đến gặp bà."
Bạc Á Thần bá đạo nói, sau đó cũng bước ra theo An Tịnh Tuyết. Lưu Tuệ nghe xong tức đến choáng váng, cái gì, tên khốn trai bao kia vừa nói cái gì, bắt bà trả lại tài sản cho con tiện nhân kia sao, mơ tưởng, mơ tưởng! Chúng là của bà, là của bà!
"Mẹ ơi, mẹ gây chuyện lớn rồi! Mẹ có biết người đàn ông kia là ai không hả? Đó là tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á, Bạc Á Thần đấy."
"Mày nói...cái gì..."
Lưu Tuệ chỉ cảm thấy khí huyết nghịch chuyển, một ngụm máu tươi phun ra, cuối cùng ngã phịch xuống đất ngất xỉu.
Bình luận facebook