-
Chương 12 - Ngày cưới của Psyche (Hết)
Khi Mặt Trời thức dậy vào buổi sáng hôm sau, chàng lập tức biết điều gì đó không ổn. Mặt Đất không cát tiếng hát chào đón chàng trở lại vùng đất nơi Psyche sống, điều mà Mặt Đất vẫn làm kể từ ngày Psyche được sinh ra. Sáng hôm ấy, khi Mặt Trời vừa nhô lên ở đường chân trời phía đông, Mặt Trời không ca hát mà lại khóc lóc.
"Anh Mặt Trời ! Anh Mặt Trời!" Mặt Đất gọi to khi tia sáng dầu tiên của Mặt Trời bắt đầu đẩy màn đêm về nơi giam giữ của nó ở phía bên kia thế giới. "Đừng cho cái ngày kinh hoàn g này mượn ánh sáng của anh! Psyche của chúng ta, Psyche yêu quý của chúng ta, sắp bị đưa đi để trở thành cô dâu của một con quái vật độc ác và dữ tợn rồi, chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại nàng nữa"
Mặt Trời ngừng mọc. Làm sao chàng có thể sống khi không được ngắm nhìn Psyche mỗi ngày kia chứ? Không như mọi người chỉ được ngắm Psyche có vài phút vào buổi chiều mỗi tháng, ngày nào Mặt Trời cũng được ngắm nhìn nàng từ lúc nàng thức dậy. Chỉ có hình ảnh xinh đẹp của nàng vào mỗi buổi sớm mai mới có thể truyền thêm cho Mặt Trời sức mạnh để chàng leo lên đỉnh trời. Mọi người không hiểu rằng Mặt Trời phai làm việc đó vất vả như thế nào mới lên được đỉnh trời trong khi khoogn có thang để trời, hay day thừng để bám vào. Có những ngày Mặt Trời kiệt sức và mệt mỏi sau chặng đường tới phía tây của thế giới đến nỗi chàng đi ngủ mà băn khoăn liệu chàng có thể trở lại vào sáng hôm sau không. Có nhiều lúc chàng sẽ không làm được điều đó nếu không có cái mong muốn được nhìn thấy Psyche.
Mặt Trời biết chàng chẳng thể làm gì để cứu Psyche, nhưng điều đó không có nghĩa la chàng sẽ phải đứng nhìn. Nhưng làm sao chàng lại có thể không đứng nhìn được chứ? Chàng nhìn thấy mọi sự diễn ra trên Mặt Đất. Chàng cần một thứ gì đó ngăn giữa chàng và Mặt Đất, một thứ đủ lớn và đủ dày để chàng không thể nhìn xuyên qua nó.
Câu trởi lời đến ngay lập tức. Chàng cần sự giúp đỡ của Aeolus, một người trần gian có thể điều khiển bốn ngọn gió. Mặt Trời chiếu thẳng một tia sáng có cường độ rất mạnh vào hang đá nơi Aeolus sống cùng vợ , nàng Cyane, và bốn ngọn gió.
"Xin chào, bạn của ta", Mặt Trời cất tiếng khi Aeolus bước ra ngoài. "Ta không biết liệu bạn đã nghe tin tức này chưa, nhưng hôm nay là một ngày đáng buồn đấy. Psyche sắp kết hôn với một con quái vật độc ác, và ta không dám chứng kiến một sự kiện đau lòng như thế đâu.
"Điều đó quả là bất hạnh", Aeolus tỏ lòng thương xót. "Sắc đẹp của nàng đem lại niềm hạnh phúc cho biết bao người. Chẳng lẽ chungst a khogn làm được gì sao?"
"Cho nang ư, không. Cho chúng ta thì có thể. Ở nơi bạn sống, bạn sẽ không phải nhìn thấy cảnh tượng nàng rời khỏi vương quốc. Ta cần sự giúp đỡ của bạn để ta cũng sẽ được miễn xá khỏi cảnh tượng ấy"
"Ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể", Aeolus tỏ lòng sẵn sàng.
"Ta rất biến ơn. Ta dang băn khoăn liệu bốn ngọn gió có thể gom tất cả mây lại và thỏi chúng về phía Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại hay không? Bằng cách nào đó ta sẽ được ẩn mình đằng sau những dám mây và sẽ không phải nhìn thấy những gì đang xảy đến với Psyche nữa."
Aeolus do dự. "Ta khong biết nữa. Ta sẽ phải nói chuyện với những ngọn gió, bởi vì chúng mới là người phải làm việc đó. Bạn đang đòi hỏi quá nhiều đấy."
"Ta hiểu mà."
"Mà Favonius (1), ,Gió Tây dã có một trận cãi vã lớn với Auilo(2), Gió Bắc, và bỏ đi rồi.
Aeolus trở vào trong hang và kể cho Aquilo, Auster (3) (Gió Nam), và Eurus(4) (Gió Đông) nghe điều Mặt Trời muốn nhờ họ. Những ngọn gió buồn bã trước cái tin về số phận của nàng Psyche. Nàng đã từng khiêu vũ và chơi đùa cùng họ trong vườn thượng uyển. Mội người trong số họ đều đã thổi qua mái tóc nang, luôn dưới cánh tay nàng, và được tưởng thưởng bằng một nụ cười ngọt ngào của nàng, vì nụ cười ấy mà mooixlaanf bất cứ ngọn gió nào nghĩ đến việc thổi bão qua vương quốc nơi Psyche sống, chúng liền đổi hướng đi đến một vương quốc khác. Những ngọn gió không thể làm bất cứ điều gì khiến nụ cười của nàng biến thành nỗi đau sầu muộn. Hiểu được những gì Mặt Trời cảm thấy, những ngọn gió nhanh chóng bắt tay vào việc.
Từ tổ ấm mới ở bở tây của thế giới, Favonius thấy những người anh em của mình dang thổi các dám mây. Khi họ kể cho Gió Tây nghe chuyện gì đã xảy ra và việc họ đang làm, Gió Tây bền thổi mây từ bán cầu tây về phía Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại.
Chẳng mấy chốc, bầu trời của Vươn Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại đã đẩy những đám mây đen dày và nặng đến mức Mặt Trăng nghĩ rằng nàng đã ngủ quên, nàng bèn trở mình dậy khỏi giường. Nhưng rồi nàng nhận ra Sao Hôm vẫn còn đang khẽ ngá, mà nàng Sao Hôm thì luôn dậy trước Mặt Trăng.
"Tại sao trời lại tối quá vậy?" Mặt Trăng hỏi lớn.
"Đó là do anh Mặt Trời làm đấy", Sao Bắc Cực trả lời, chàng là ngôi sao không bao giờ ngủ. "Bốn ngọn gió đã phủ kín anh ấy bằng tất cả những đám mây trên bầu trời, và anh ấy đang nấp phía sau chúng, oang oang tuyên bố là anh ấy sẽ không bao giờ chiếu sáng nữa. Tôi tin là anh ấy đang bị suy sụp tinh thần."
"Đáng đời chàng ta!" Mặt Trăng lầm bầm và lại chui xuống tấm chăm. Nàng và Mặt Trời đã từng có thời gian dài tìm hiểu nhau, như thể họ sắp sửa kết hôn vậy. Nhưng rồi Mặt Trời thấy Psyche lần đầu tiên. Kể từ đó, chàng không còn để mắt đến bất kỳ ai nữa. Nhưng thực sự thì, Mặt Trăng cũng chẳng bao giờ hiểu được làm cách nào nào mà nàng và Mặt Trời có thể chung sống với nhau khi mà nàng luôn ở ngoài khi chàng đang say giấc, còn chàng đang háo hức chuẩn bị lên đường thì nàng lại chuẩn bị đi ngủ. Điều đó chẳng giống vói một cuộc hôn nhân chút nào cả.
Ở Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại , tin đồn Psyche sắp phải ketes hôn với một con quái vật bắt đầu lan truyền! Việc biết rằng Psyche sắp sửa keetse hôn đã đủ khuấy đảo rồi, nhưng biết rằng chồng nàng là một con quái vật ư? Điều này thật quá sức chịu đựng của mọi người. Mỗi người có một bức tranh tưởng tượng riêng trong đầu về hình ảnh của con quái vật. Với một vài người, nó là mọt con rồng mà mỗi hơi thở của nó đều phả ra khói và lửa. Với những người khác, cồng của Psyche là một gã khổng lồ có một mắt trên trán. Còn những người khác nữa lại hình dung ra một lão già nhăn nheo với cái mũi to và những mụn cơm có kích cỡ như quả trứng khủng long ở khắp mặt.
Nhưng cho dù con quái vật đó trông như thế nào, tất cả bọn họ đều đồng ý rằng nàng Psyche sắp bước vào một cuộc đời khốn khổ, bất hạnh, và người khác khóc than nức nở. Nỗi đau thương của họ lớn đến mức những bông hoa cũng héo tàn , mặc dù đang là mùa xuân nhưng cây cối đều rụng lá. Chim chóc không chịu hát ca; cá ngừng bơi; sư tử và cừu non dựa vào vai nhau mà khóc.
Một mình ở trong phòng, Psyche có thể nghe thất tất cả những nỗi tiếc thương đang được trút ra ở ngoài kia và nàng khôn nén nổi xúc động. Chúng ta chỉ khóc thương khi mất đi những gì ta yêu quý. Có phải nàng đã mắc sai lầm chăng? Có phải người ta thật sự yêu quý nàng, hay họ sẽ chẳng bao giờ còn được ngắm nhìn sắc đẹp của nàng lần nữa? Có lẽ là cả hai điều đó, mỗi thứ một ít.
Nàng vẫn luôn cảm thấy mình không xứng đáng với sự chú ý nồng nhiệt ấy, bởi vì nàng chưa làm gì để xứng đáng với nó cả. Sắc đẹp là một món quà nàng được ban tặng từ kkhi còn nằm trong bụng mẹ. Có lẽ điều đó không thành vấn đề. Như cha mẹ nàng đã nói: Sắc đẹp của nàng là một niềm khoái lạc vô cùng lớn lao đối với tinh thần và trái tim mềm yếu của họ mà không một điều gì khác đã và sẽ làm được. Sắc đẹp được trao cho nàng nắm giữ như thể nó là một đứa trẻ mà nàng phải chăm sóc vậy. Những giọt lệ trào ra từ khóe mắt nàng khi nàng hiểu được: nàng đã thất bại trong việc đón nhận món quà của sắc đẹp.
Và nàng khóc.
Trong khi đó, Cupid đang bay đến nhà Favonius, ngọn gió lịch lãm nhất. Phải mất cả buổi sáng và đầu buổi chiều, thần Tình yêu mới bay tới được rừng cây cao nằm trên đường chân trời phía tây, chỗ ở hiện tại của Favonius đang chuẩn bị chợp mắt trên những ngọn cây cao.
"Xin chào, Favonius"
Mắt Favonius mở lớn khi nhận ra thần Cupid. "Xin chào ngài. Vì lẽ gì mà tôi vinh hạnh được vị thần cao quý như ngài viếng thăm thế này?"
"Ta có việc muốn nhờ anh bạn"
"Không phải ngài cũng vậy chứ", Favonius đáp.
"Ý anh bạn là gì thế?"
"Tôi đang định chợp mắt một lát bởi tôi quá mệt vì phải giúp Mặt Trời. Chàng ta làm tôi và những người anh em của tôi bận rộn suốt buổi sáng hôm nay."
"Các anh làm gì thế?"
"Thổi những đám mây khắp thế gian về Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại"
"À! Hóa ra là thế. Khi ta đến hang động của Aeolus để tìm anh ta, ta đã thắc mắc vì sao những người anh em của anh lại nằm cả trên sàn nhà mà thở hổn hển. Mặt Trời muốn nhiều mây như thế để làm gì vậy?"
"Chúng đang che phủ tầm nhìn của Mặt Trời để chàng ta không phải trông thấy cảnh Psyche kết hôn với một con quái vật."
Cupid cười thầm. "Có chuyện đó sao? Thế thì, ta hy vọng anh bạn không mệt đến mức không thực hiện được yêu cầu của ta."
"Ngài muốn tôi làm gì?"
Sau khi Cupid kể cho Favonius nghe, chàng Gió Tây cười thật tươi. "Đó sẽ là một vinh hạnh! Một vinh hạnh thực sự!"
"Cảm ơn anh bạn", Cupid đáp. "Giờ ta phải đi và chuẩn bị đây"
Psyche hầu như không để ý đến những người hầu tắm và chà xát dầu ô liu lên thân thể nàng để nàng tỏa ra mùi hương thơm ngát giống như cả một cánh đồng hoa trước người chồng của nàng. Những người hầu chải mái tóc dài của nàng cho tới khi nó ánh lên như sắc đêm sâu thẳm. Cuối cùng, họ mặc cho nàng một bộ váy dài màu trắng. Sau đó họ rời đi, nước mắt tuôn rơi, cố nén lại những tiếng nức nở.
"Những giọt nước mắt của ngươi thật quá muộn màng", Psyche khẽ nói. "Lẽ ra các ngươi nên khóc khi mọi người gọi ta là nữ thần Venus mới. Các ngươi nên khóc khi họ rời bỏ đền thờ nữ thần để đến ngưỡng vọng ta. Hôn lễ của ta với con quái vật là hình phạt mà nữ thần giáng xuống ta đấy. Nhưng nếu đây là số mệnh của ta, ta sẽ cố gắng tuân theo nó một cách can đảm nhất"
Trên đỉnh Olympus, Venus càng lúc càng giận dữ. Nữ thần nóng lòng chờ đợi Cupid trở về để báo rằng nữ thần không còn phải bận tâm tới Psyche nữa. Nhưng nàng vẫn chẳng thấy cậu con trai đâu cả, không ai biết nó ở đâu. Venus nhớ lại nụ cười của Cupid khi nó trở về từ nơi nữ thần sai nó tới hòng biến cuộc sống của Psyche thành nỗi kinh hoàng. Làm sao nàng có thể chậm hiểu đến thế khi không nhận ra nụ cười đó có ý nghĩa gì? Nhưng không. Không thể tưởng tượng nổi là con trai nàng lại phản bội lại nàng và phải lòng một kẻ phàm trần mà nàng căm ghét hơn hết thảy. Tuy nhiên, nếu con trai nàng đã làm vậy, thì chỉ bởi vì Psyche đã mê hoặc nó mà thôi.
Nếu như nữ thần có thể nhìn xuống mặt đất, có lẽ nàng sẽ biết được Psyche đang ở đâu và làm gì. Nhưng những đám mây phía trên Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại dày đến phát ốm và khiến cho nữ thần không trông thấy gì. Như thể chuyện này chưa đủ tồi tệ, ai đó còn khóc lóc suốt cả ngày. Chưa từng có ai khóc ở trên đỉnh Olypus cả, nhưng âm thanh này thì không thể nhầm lẫn được.
Tất cả mọi thứ kết hợp với nhau khiến tâm trạng Venus tồi tệ chưa từng có. Phải có người hứng chịu nỗi bức bối này của nàng, và vì nữ thần không thể tìm thấy Psyche nên ít nhất nàng sẽ tìm xem kẻ đang khóc lóc này là ai.
Venus lần theo tiếng khóc tới phía sau của đỉnh Olypus. Nàng thấy Mặt Trời đang ngồi ở đó, hai chân co lên, đầu gục xuống. Chàng khóc lóc thật não nề, nước mắt chàng nhỏ cả vào ánh sáng của mình. Nếu chàng còn tiếp tục khóc nữa, chàng sẽ dập tắt cả ánh sáng của mình mất, thế thì các vị thần cũng như loài người sẽ chẳng còn lại gì ngoài ánh tráng, ánh sao và ánh đêm.
"Mặt Trời? Ngươi làm sao thế?" Venus hỏi, chẳng mấy lịch sự
"Psyche sắp rời bỏ chúng tôi để cưới một con quái vật."
Một nụ cười rạng rõ ngời lên trên khuôn mặt Venus. "Thật vậy à?" Nữ thần hỏi, chẳng hề che dấu niềm vui sướng trong giọng nói.
"Tôi không nghĩ mình còn có thể tỏa sáng được nữa", Mặt Trời tiếp tục.
Venus đá vào lưng Mặt Trời. "Tốt nhất là ngươi nên tiếp tục hành trình của mình đi. Và chấm dứt cái trò khóc lóc này ngay! Nếu ngươi không cẩn thận, ngươi sẽ làm tắt ngúm ánh sáng của mình đấy, và sau đó chúng ta sẽ vướng vào cả đống lộn xộn mất. Đi làm việc của ngươi đi!"
Một cách miễn cưỡng, Mặt Trời gắng gỏi leo lên đỉnh trời.
Venus hài lòng khi biết được hôm nay là ngày cưới Psyche, nhưng nữ thần muốn đích thân nhìn thấy buổi lễ. Nàng phải làm gì đó với tất cả những đám mây đang ngăn trở tầm nhìn của nàng xuống mặt đất.
Nữ thần gọi cho Aeolus. Vài tiếng sau Aeolus mới đến được cung điện của nữ thần Tình Yêu. Quần áo của ông ta xộc xệch, tóc không được chải và đôi mắt lờ đờ vì mệt mỏi.
"Chuyện gì thế này, Aeolus? Trông ngươi thật nhếch nhác!"
"Tôi đang có rắc rối với mấy đứa con. Con trai Aquilo của tôi, Gió Bắc, hóa ra là một đứa xấu xa"
"Nó đã làm gì hả?"
"Nó đang đợi cho tới khi thời tiết trở lạnh, tuyết và băng giá phủ đầy mặt đất. Thế rồi nó thổi mạnh hết sức. Tôi đã bảo nó bao nhiêu lần rằng người ta cần một ngọn gió mát dịu khi thời tiết nóng nực, chứ không phải khi trời rét. Nó nói rằng nó thích nhìn thấy mọi người run cầm cập. Và thằng út nhà tôi, Favonius, đã bỏ đi. Đến sống với mấy cái cây. Nó nói nó đã mệt mỏi với việc sống trong một cái hang với tất cả chúng tôi rồi. Và nếu chuyện đó vẫn chưa đủ tồi tệ thì sáng sớm nay, Mặt Trời đã đánh thức tôi và bảo tôi nhờ bọn trẻ mang tất cả mây trên trời đến Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại. Tôi đã cố bảo chàng ta là có một ít mây sắp sửa tạo mưa cho mùa màng của nông dân ở đầu kia của thế giới, những người đang rất cần mưa. Nhưng chàng ta bảo là chàng ta không quan tâm tới điều đó. Và bây giờ, đúng lúc tôi và vợ rốt cuộc cũng được yên lành và ngủ, thì người hầu của nữ thần tới nói nữ thần muốn gặp tôi gấp. Vậy thì, tôi đây rồi. Nữ thần muốn gì? Và tốt hơn là việc đó không nên quá đáng quá, bởi vì Cyane không thích giấc ngủ ngon của nàng bị ngắt quãng đâu"
"Ta muốn ngươi mang những đám mây đi"
"Gì cơ! Tôi không thể làm điều đó được.Nhất là sau khi Mặt Trời nhờ tôi mang chúng đến đây."
"Một trong những đứa con của ngươi không thể thổi chúng đi để ta có thể nhìn xem chuyện gì đang xảy ra dưới kia hay sao?"
Aeolus lắc đầu. "Tôi rất tiếc. Bọn trẻ đã mệt đứt hơi rồi. Người trần thế sẽ thật may mắn nếu bọn trẻ kịp lấy lại hơi sức để thổi mùa hè từ phương Nam lên"
Venus cau mày. Nữ thần không thích bất kỳ ai từ chối làm điều nàng muốn.
Aeolus nhìn nàng. "Nữ thần có thể nhăn nhó mặt mày thế nào cũng được, nhưng tôi vẫn sẽ nói với người sự thật. Nếu tôi trở xuống dưới kia và đánh thức bọn con trai của tôi dậy rồi bảo chúng là nữ thần Tình Yêu muốn các đám mây được thổi bay đi, tôi e rằng chúng sẽ lập tức bỏ tôi mà đi mất. Và lúc này tôi không thể giải quyết chuyện đó. Nhưng tôi có thể nói với người rằng...."
"Trời ạ!" Venus nhếch mép, ngắt lời Aeolus. "Cút về! Ngươi thật vô dụng!"
Aeolus mở miệng định nói nốt câu, nhưng Venus lại ngắt lời ông ta lần nữa. "Ta nói, cút về! Ta không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi vô lý nào nữa!"
Aeolus nhún vai. Ông đã nghĩ nữ thần hẳn sẽ muốn nghe rằng Favonius sắp đóng vai trò quan trọng trong hôn lễ của Cupid với Psyche, một điều mà Favonius rất tự hào, nó đã đến tận hang động để kể cho Aeolus nghe. Nhưng nếu Venus không muốn nghe những gì ông nói, ông sẽ ngậm miệng. Aeolus gọi một cơn gió nhẹ ham vui và được nó đưa trở về hang động.
__________________________
1/Trong thần thoại Hy Lạp có tên gọi là Zephyrus- vị thần gió mang tới ánh sáng mùa xuân và những ngọn gió mát đầu hè.
2/Có tên là Boreas trong thần thoại Hy Lạp, mang tới không khí gió lạnh mùa đông
3/Có tên là Notus trong thần thoại Hy Lạp, mang tới những cơn bão cuối hè và thu
4/Có tên là Eurus trong thần thoại Hy Lạp, ngọn gió này không trực tiếp liên quan tới khí hậu bốn mùa của Hy Lạp
Hết.
"Anh Mặt Trời ! Anh Mặt Trời!" Mặt Đất gọi to khi tia sáng dầu tiên của Mặt Trời bắt đầu đẩy màn đêm về nơi giam giữ của nó ở phía bên kia thế giới. "Đừng cho cái ngày kinh hoàn g này mượn ánh sáng của anh! Psyche của chúng ta, Psyche yêu quý của chúng ta, sắp bị đưa đi để trở thành cô dâu của một con quái vật độc ác và dữ tợn rồi, chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại nàng nữa"
Mặt Trời ngừng mọc. Làm sao chàng có thể sống khi không được ngắm nhìn Psyche mỗi ngày kia chứ? Không như mọi người chỉ được ngắm Psyche có vài phút vào buổi chiều mỗi tháng, ngày nào Mặt Trời cũng được ngắm nhìn nàng từ lúc nàng thức dậy. Chỉ có hình ảnh xinh đẹp của nàng vào mỗi buổi sớm mai mới có thể truyền thêm cho Mặt Trời sức mạnh để chàng leo lên đỉnh trời. Mọi người không hiểu rằng Mặt Trời phai làm việc đó vất vả như thế nào mới lên được đỉnh trời trong khi khoogn có thang để trời, hay day thừng để bám vào. Có những ngày Mặt Trời kiệt sức và mệt mỏi sau chặng đường tới phía tây của thế giới đến nỗi chàng đi ngủ mà băn khoăn liệu chàng có thể trở lại vào sáng hôm sau không. Có nhiều lúc chàng sẽ không làm được điều đó nếu không có cái mong muốn được nhìn thấy Psyche.
Mặt Trời biết chàng chẳng thể làm gì để cứu Psyche, nhưng điều đó không có nghĩa la chàng sẽ phải đứng nhìn. Nhưng làm sao chàng lại có thể không đứng nhìn được chứ? Chàng nhìn thấy mọi sự diễn ra trên Mặt Đất. Chàng cần một thứ gì đó ngăn giữa chàng và Mặt Đất, một thứ đủ lớn và đủ dày để chàng không thể nhìn xuyên qua nó.
Câu trởi lời đến ngay lập tức. Chàng cần sự giúp đỡ của Aeolus, một người trần gian có thể điều khiển bốn ngọn gió. Mặt Trời chiếu thẳng một tia sáng có cường độ rất mạnh vào hang đá nơi Aeolus sống cùng vợ , nàng Cyane, và bốn ngọn gió.
"Xin chào, bạn của ta", Mặt Trời cất tiếng khi Aeolus bước ra ngoài. "Ta không biết liệu bạn đã nghe tin tức này chưa, nhưng hôm nay là một ngày đáng buồn đấy. Psyche sắp kết hôn với một con quái vật độc ác, và ta không dám chứng kiến một sự kiện đau lòng như thế đâu.
"Điều đó quả là bất hạnh", Aeolus tỏ lòng thương xót. "Sắc đẹp của nàng đem lại niềm hạnh phúc cho biết bao người. Chẳng lẽ chungst a khogn làm được gì sao?"
"Cho nang ư, không. Cho chúng ta thì có thể. Ở nơi bạn sống, bạn sẽ không phải nhìn thấy cảnh tượng nàng rời khỏi vương quốc. Ta cần sự giúp đỡ của bạn để ta cũng sẽ được miễn xá khỏi cảnh tượng ấy"
"Ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể", Aeolus tỏ lòng sẵn sàng.
"Ta rất biến ơn. Ta dang băn khoăn liệu bốn ngọn gió có thể gom tất cả mây lại và thỏi chúng về phía Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại hay không? Bằng cách nào đó ta sẽ được ẩn mình đằng sau những dám mây và sẽ không phải nhìn thấy những gì đang xảy đến với Psyche nữa."
Aeolus do dự. "Ta khong biết nữa. Ta sẽ phải nói chuyện với những ngọn gió, bởi vì chúng mới là người phải làm việc đó. Bạn đang đòi hỏi quá nhiều đấy."
"Ta hiểu mà."
"Mà Favonius (1), ,Gió Tây dã có một trận cãi vã lớn với Auilo(2), Gió Bắc, và bỏ đi rồi.
Aeolus trở vào trong hang và kể cho Aquilo, Auster (3) (Gió Nam), và Eurus(4) (Gió Đông) nghe điều Mặt Trời muốn nhờ họ. Những ngọn gió buồn bã trước cái tin về số phận của nàng Psyche. Nàng đã từng khiêu vũ và chơi đùa cùng họ trong vườn thượng uyển. Mội người trong số họ đều đã thổi qua mái tóc nang, luôn dưới cánh tay nàng, và được tưởng thưởng bằng một nụ cười ngọt ngào của nàng, vì nụ cười ấy mà mooixlaanf bất cứ ngọn gió nào nghĩ đến việc thổi bão qua vương quốc nơi Psyche sống, chúng liền đổi hướng đi đến một vương quốc khác. Những ngọn gió không thể làm bất cứ điều gì khiến nụ cười của nàng biến thành nỗi đau sầu muộn. Hiểu được những gì Mặt Trời cảm thấy, những ngọn gió nhanh chóng bắt tay vào việc.
Từ tổ ấm mới ở bở tây của thế giới, Favonius thấy những người anh em của mình dang thổi các dám mây. Khi họ kể cho Gió Tây nghe chuyện gì đã xảy ra và việc họ đang làm, Gió Tây bền thổi mây từ bán cầu tây về phía Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại.
Chẳng mấy chốc, bầu trời của Vươn Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại đã đẩy những đám mây đen dày và nặng đến mức Mặt Trăng nghĩ rằng nàng đã ngủ quên, nàng bèn trở mình dậy khỏi giường. Nhưng rồi nàng nhận ra Sao Hôm vẫn còn đang khẽ ngá, mà nàng Sao Hôm thì luôn dậy trước Mặt Trăng.
"Tại sao trời lại tối quá vậy?" Mặt Trăng hỏi lớn.
"Đó là do anh Mặt Trời làm đấy", Sao Bắc Cực trả lời, chàng là ngôi sao không bao giờ ngủ. "Bốn ngọn gió đã phủ kín anh ấy bằng tất cả những đám mây trên bầu trời, và anh ấy đang nấp phía sau chúng, oang oang tuyên bố là anh ấy sẽ không bao giờ chiếu sáng nữa. Tôi tin là anh ấy đang bị suy sụp tinh thần."
"Đáng đời chàng ta!" Mặt Trăng lầm bầm và lại chui xuống tấm chăm. Nàng và Mặt Trời đã từng có thời gian dài tìm hiểu nhau, như thể họ sắp sửa kết hôn vậy. Nhưng rồi Mặt Trời thấy Psyche lần đầu tiên. Kể từ đó, chàng không còn để mắt đến bất kỳ ai nữa. Nhưng thực sự thì, Mặt Trăng cũng chẳng bao giờ hiểu được làm cách nào nào mà nàng và Mặt Trời có thể chung sống với nhau khi mà nàng luôn ở ngoài khi chàng đang say giấc, còn chàng đang háo hức chuẩn bị lên đường thì nàng lại chuẩn bị đi ngủ. Điều đó chẳng giống vói một cuộc hôn nhân chút nào cả.
Ở Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại , tin đồn Psyche sắp phải ketes hôn với một con quái vật bắt đầu lan truyền! Việc biết rằng Psyche sắp sửa keetse hôn đã đủ khuấy đảo rồi, nhưng biết rằng chồng nàng là một con quái vật ư? Điều này thật quá sức chịu đựng của mọi người. Mỗi người có một bức tranh tưởng tượng riêng trong đầu về hình ảnh của con quái vật. Với một vài người, nó là mọt con rồng mà mỗi hơi thở của nó đều phả ra khói và lửa. Với những người khác, cồng của Psyche là một gã khổng lồ có một mắt trên trán. Còn những người khác nữa lại hình dung ra một lão già nhăn nheo với cái mũi to và những mụn cơm có kích cỡ như quả trứng khủng long ở khắp mặt.
Nhưng cho dù con quái vật đó trông như thế nào, tất cả bọn họ đều đồng ý rằng nàng Psyche sắp bước vào một cuộc đời khốn khổ, bất hạnh, và người khác khóc than nức nở. Nỗi đau thương của họ lớn đến mức những bông hoa cũng héo tàn , mặc dù đang là mùa xuân nhưng cây cối đều rụng lá. Chim chóc không chịu hát ca; cá ngừng bơi; sư tử và cừu non dựa vào vai nhau mà khóc.
Một mình ở trong phòng, Psyche có thể nghe thất tất cả những nỗi tiếc thương đang được trút ra ở ngoài kia và nàng khôn nén nổi xúc động. Chúng ta chỉ khóc thương khi mất đi những gì ta yêu quý. Có phải nàng đã mắc sai lầm chăng? Có phải người ta thật sự yêu quý nàng, hay họ sẽ chẳng bao giờ còn được ngắm nhìn sắc đẹp của nàng lần nữa? Có lẽ là cả hai điều đó, mỗi thứ một ít.
Nàng vẫn luôn cảm thấy mình không xứng đáng với sự chú ý nồng nhiệt ấy, bởi vì nàng chưa làm gì để xứng đáng với nó cả. Sắc đẹp là một món quà nàng được ban tặng từ kkhi còn nằm trong bụng mẹ. Có lẽ điều đó không thành vấn đề. Như cha mẹ nàng đã nói: Sắc đẹp của nàng là một niềm khoái lạc vô cùng lớn lao đối với tinh thần và trái tim mềm yếu của họ mà không một điều gì khác đã và sẽ làm được. Sắc đẹp được trao cho nàng nắm giữ như thể nó là một đứa trẻ mà nàng phải chăm sóc vậy. Những giọt lệ trào ra từ khóe mắt nàng khi nàng hiểu được: nàng đã thất bại trong việc đón nhận món quà của sắc đẹp.
Và nàng khóc.
Trong khi đó, Cupid đang bay đến nhà Favonius, ngọn gió lịch lãm nhất. Phải mất cả buổi sáng và đầu buổi chiều, thần Tình yêu mới bay tới được rừng cây cao nằm trên đường chân trời phía tây, chỗ ở hiện tại của Favonius đang chuẩn bị chợp mắt trên những ngọn cây cao.
"Xin chào, Favonius"
Mắt Favonius mở lớn khi nhận ra thần Cupid. "Xin chào ngài. Vì lẽ gì mà tôi vinh hạnh được vị thần cao quý như ngài viếng thăm thế này?"
"Ta có việc muốn nhờ anh bạn"
"Không phải ngài cũng vậy chứ", Favonius đáp.
"Ý anh bạn là gì thế?"
"Tôi đang định chợp mắt một lát bởi tôi quá mệt vì phải giúp Mặt Trời. Chàng ta làm tôi và những người anh em của tôi bận rộn suốt buổi sáng hôm nay."
"Các anh làm gì thế?"
"Thổi những đám mây khắp thế gian về Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại"
"À! Hóa ra là thế. Khi ta đến hang động của Aeolus để tìm anh ta, ta đã thắc mắc vì sao những người anh em của anh lại nằm cả trên sàn nhà mà thở hổn hển. Mặt Trời muốn nhiều mây như thế để làm gì vậy?"
"Chúng đang che phủ tầm nhìn của Mặt Trời để chàng ta không phải trông thấy cảnh Psyche kết hôn với một con quái vật."
Cupid cười thầm. "Có chuyện đó sao? Thế thì, ta hy vọng anh bạn không mệt đến mức không thực hiện được yêu cầu của ta."
"Ngài muốn tôi làm gì?"
Sau khi Cupid kể cho Favonius nghe, chàng Gió Tây cười thật tươi. "Đó sẽ là một vinh hạnh! Một vinh hạnh thực sự!"
"Cảm ơn anh bạn", Cupid đáp. "Giờ ta phải đi và chuẩn bị đây"
Psyche hầu như không để ý đến những người hầu tắm và chà xát dầu ô liu lên thân thể nàng để nàng tỏa ra mùi hương thơm ngát giống như cả một cánh đồng hoa trước người chồng của nàng. Những người hầu chải mái tóc dài của nàng cho tới khi nó ánh lên như sắc đêm sâu thẳm. Cuối cùng, họ mặc cho nàng một bộ váy dài màu trắng. Sau đó họ rời đi, nước mắt tuôn rơi, cố nén lại những tiếng nức nở.
"Những giọt nước mắt của ngươi thật quá muộn màng", Psyche khẽ nói. "Lẽ ra các ngươi nên khóc khi mọi người gọi ta là nữ thần Venus mới. Các ngươi nên khóc khi họ rời bỏ đền thờ nữ thần để đến ngưỡng vọng ta. Hôn lễ của ta với con quái vật là hình phạt mà nữ thần giáng xuống ta đấy. Nhưng nếu đây là số mệnh của ta, ta sẽ cố gắng tuân theo nó một cách can đảm nhất"
Trên đỉnh Olympus, Venus càng lúc càng giận dữ. Nữ thần nóng lòng chờ đợi Cupid trở về để báo rằng nữ thần không còn phải bận tâm tới Psyche nữa. Nhưng nàng vẫn chẳng thấy cậu con trai đâu cả, không ai biết nó ở đâu. Venus nhớ lại nụ cười của Cupid khi nó trở về từ nơi nữ thần sai nó tới hòng biến cuộc sống của Psyche thành nỗi kinh hoàng. Làm sao nàng có thể chậm hiểu đến thế khi không nhận ra nụ cười đó có ý nghĩa gì? Nhưng không. Không thể tưởng tượng nổi là con trai nàng lại phản bội lại nàng và phải lòng một kẻ phàm trần mà nàng căm ghét hơn hết thảy. Tuy nhiên, nếu con trai nàng đã làm vậy, thì chỉ bởi vì Psyche đã mê hoặc nó mà thôi.
Nếu như nữ thần có thể nhìn xuống mặt đất, có lẽ nàng sẽ biết được Psyche đang ở đâu và làm gì. Nhưng những đám mây phía trên Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại dày đến phát ốm và khiến cho nữ thần không trông thấy gì. Như thể chuyện này chưa đủ tồi tệ, ai đó còn khóc lóc suốt cả ngày. Chưa từng có ai khóc ở trên đỉnh Olypus cả, nhưng âm thanh này thì không thể nhầm lẫn được.
Tất cả mọi thứ kết hợp với nhau khiến tâm trạng Venus tồi tệ chưa từng có. Phải có người hứng chịu nỗi bức bối này của nàng, và vì nữ thần không thể tìm thấy Psyche nên ít nhất nàng sẽ tìm xem kẻ đang khóc lóc này là ai.
Venus lần theo tiếng khóc tới phía sau của đỉnh Olypus. Nàng thấy Mặt Trời đang ngồi ở đó, hai chân co lên, đầu gục xuống. Chàng khóc lóc thật não nề, nước mắt chàng nhỏ cả vào ánh sáng của mình. Nếu chàng còn tiếp tục khóc nữa, chàng sẽ dập tắt cả ánh sáng của mình mất, thế thì các vị thần cũng như loài người sẽ chẳng còn lại gì ngoài ánh tráng, ánh sao và ánh đêm.
"Mặt Trời? Ngươi làm sao thế?" Venus hỏi, chẳng mấy lịch sự
"Psyche sắp rời bỏ chúng tôi để cưới một con quái vật."
Một nụ cười rạng rõ ngời lên trên khuôn mặt Venus. "Thật vậy à?" Nữ thần hỏi, chẳng hề che dấu niềm vui sướng trong giọng nói.
"Tôi không nghĩ mình còn có thể tỏa sáng được nữa", Mặt Trời tiếp tục.
Venus đá vào lưng Mặt Trời. "Tốt nhất là ngươi nên tiếp tục hành trình của mình đi. Và chấm dứt cái trò khóc lóc này ngay! Nếu ngươi không cẩn thận, ngươi sẽ làm tắt ngúm ánh sáng của mình đấy, và sau đó chúng ta sẽ vướng vào cả đống lộn xộn mất. Đi làm việc của ngươi đi!"
Một cách miễn cưỡng, Mặt Trời gắng gỏi leo lên đỉnh trời.
Venus hài lòng khi biết được hôm nay là ngày cưới Psyche, nhưng nữ thần muốn đích thân nhìn thấy buổi lễ. Nàng phải làm gì đó với tất cả những đám mây đang ngăn trở tầm nhìn của nàng xuống mặt đất.
Nữ thần gọi cho Aeolus. Vài tiếng sau Aeolus mới đến được cung điện của nữ thần Tình Yêu. Quần áo của ông ta xộc xệch, tóc không được chải và đôi mắt lờ đờ vì mệt mỏi.
"Chuyện gì thế này, Aeolus? Trông ngươi thật nhếch nhác!"
"Tôi đang có rắc rối với mấy đứa con. Con trai Aquilo của tôi, Gió Bắc, hóa ra là một đứa xấu xa"
"Nó đã làm gì hả?"
"Nó đang đợi cho tới khi thời tiết trở lạnh, tuyết và băng giá phủ đầy mặt đất. Thế rồi nó thổi mạnh hết sức. Tôi đã bảo nó bao nhiêu lần rằng người ta cần một ngọn gió mát dịu khi thời tiết nóng nực, chứ không phải khi trời rét. Nó nói rằng nó thích nhìn thấy mọi người run cầm cập. Và thằng út nhà tôi, Favonius, đã bỏ đi. Đến sống với mấy cái cây. Nó nói nó đã mệt mỏi với việc sống trong một cái hang với tất cả chúng tôi rồi. Và nếu chuyện đó vẫn chưa đủ tồi tệ thì sáng sớm nay, Mặt Trời đã đánh thức tôi và bảo tôi nhờ bọn trẻ mang tất cả mây trên trời đến Vương Quốc Bên Bờ Biển Xanh Vĩ Đại. Tôi đã cố bảo chàng ta là có một ít mây sắp sửa tạo mưa cho mùa màng của nông dân ở đầu kia của thế giới, những người đang rất cần mưa. Nhưng chàng ta bảo là chàng ta không quan tâm tới điều đó. Và bây giờ, đúng lúc tôi và vợ rốt cuộc cũng được yên lành và ngủ, thì người hầu của nữ thần tới nói nữ thần muốn gặp tôi gấp. Vậy thì, tôi đây rồi. Nữ thần muốn gì? Và tốt hơn là việc đó không nên quá đáng quá, bởi vì Cyane không thích giấc ngủ ngon của nàng bị ngắt quãng đâu"
"Ta muốn ngươi mang những đám mây đi"
"Gì cơ! Tôi không thể làm điều đó được.Nhất là sau khi Mặt Trời nhờ tôi mang chúng đến đây."
"Một trong những đứa con của ngươi không thể thổi chúng đi để ta có thể nhìn xem chuyện gì đang xảy ra dưới kia hay sao?"
Aeolus lắc đầu. "Tôi rất tiếc. Bọn trẻ đã mệt đứt hơi rồi. Người trần thế sẽ thật may mắn nếu bọn trẻ kịp lấy lại hơi sức để thổi mùa hè từ phương Nam lên"
Venus cau mày. Nữ thần không thích bất kỳ ai từ chối làm điều nàng muốn.
Aeolus nhìn nàng. "Nữ thần có thể nhăn nhó mặt mày thế nào cũng được, nhưng tôi vẫn sẽ nói với người sự thật. Nếu tôi trở xuống dưới kia và đánh thức bọn con trai của tôi dậy rồi bảo chúng là nữ thần Tình Yêu muốn các đám mây được thổi bay đi, tôi e rằng chúng sẽ lập tức bỏ tôi mà đi mất. Và lúc này tôi không thể giải quyết chuyện đó. Nhưng tôi có thể nói với người rằng...."
"Trời ạ!" Venus nhếch mép, ngắt lời Aeolus. "Cút về! Ngươi thật vô dụng!"
Aeolus mở miệng định nói nốt câu, nhưng Venus lại ngắt lời ông ta lần nữa. "Ta nói, cút về! Ta không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi vô lý nào nữa!"
Aeolus nhún vai. Ông đã nghĩ nữ thần hẳn sẽ muốn nghe rằng Favonius sắp đóng vai trò quan trọng trong hôn lễ của Cupid với Psyche, một điều mà Favonius rất tự hào, nó đã đến tận hang động để kể cho Aeolus nghe. Nhưng nếu Venus không muốn nghe những gì ông nói, ông sẽ ngậm miệng. Aeolus gọi một cơn gió nhẹ ham vui và được nó đưa trở về hang động.
__________________________
1/Trong thần thoại Hy Lạp có tên gọi là Zephyrus- vị thần gió mang tới ánh sáng mùa xuân và những ngọn gió mát đầu hè.
2/Có tên là Boreas trong thần thoại Hy Lạp, mang tới không khí gió lạnh mùa đông
3/Có tên là Notus trong thần thoại Hy Lạp, mang tới những cơn bão cuối hè và thu
4/Có tên là Eurus trong thần thoại Hy Lạp, ngọn gió này không trực tiếp liên quan tới khí hậu bốn mùa của Hy Lạp
Hết.
Bình luận facebook