• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (18 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46 Mục đích của Cổ Thuần Dương

"Cái gì!"

Nghe được điều này, trong lòng Diệp Trần đột nhiên trở nên kích động,

Đời trước của hắn chính là sau khi từ trên đỉnh Everest nhảy xuống, lúc đó mới xuyên qua thời không tới Tu Chân giới.

Chắc là cổ mộ kia chính là lối vào đi về Tu Chân giới?

Nếu thật sự là như thế, đây chẳng phải mang ý nghĩa, hắn có thể quay về Tu Chân giới? Hơn nữa lập tức có thể nhìn thấy Hi Nguyệt! Tìm bát đại môn phái báo thù!

Nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức kích động có chút khó mà tự kiềm chế, trực tiếp một phát bắt lấy cổ tay của Cổ Thuần Dương, nói:

"Cổ mộ kia ở đâu? Bây giờ ngươi mang ta đi!"

Cổ Thuần Dương mới có tu vi Luyện Khí cảnh tầng hai, làm sao có thể chống lại một trảo như vậy của Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thống khổ.

"Ngươi làm cái gì!"

Cô gái lạnh lùng kia nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên động thủ, theo bản năng muốn đưa tay ngăn cản, đáng tiếc bàn tay của cô ta vừa mới chạm vào cổ tay của Diệp Trần, giống như bị lôi điện đánh trúng, lập tức liên tục lùi lại mấy bước.

Diệp Trần cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, vội vàng buông cánh tay của Cổ Thuần Dương ra,

"Thật có lỗi! Ta chẳng qua đối với chỗ ngươi nói kia khá là hiếu kỳ, không biết ngươi có thể mang ta đi một chuyến hay không?"

Trong lòng Cổ Thuần Dương đối với thực lực của Diệp Trần càng thêm sợ hãi thán phục, vội vàng nói:

"Diệp đại sư có chỗ không biết, chỗ cổ mộ kia cực kỳ bí mật, hơn nữa xung quanh có trận pháp cấm chế, người bình thường căn bản không có cách nào đi vào! Thế nhưng trong phạm vi tu đạo của đất nước Hoa Hạ chúng ta, cứ cách ba năm sẽ tổ chức một lần đại hội Đan Nguyên, đến lúc đó hợp lực của tất cả mọi người, mới có thể mở ra cấm chế, tiến vào bên trong tìm kiếm bảo vật!"

"Vậy lần tiếp theo là lúc nào?"

Diệp Trần tiếp tục hỏi.

Cổ Thuần Dương nói:

"Lần tiếp theo là vào hai năm sau."

Diệp Trần nghe được đáp án này, không thể không lắc đầu,

"Hai năm quá lâu! Như vậy đi, nửa tháng sau, ngươi dẫn ta đi một chuyến tới chỗ kia!"

"Cái này..."

Cổ Thuần Dương có chút chần chừ, thế nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn phải đi của Diệp Trần, đành phải gật đầu nói:

"Vậy được rồi!"

Diệp Trần tự nhiên nhìn ra được Cổ Thuần Dương có chút phần hơi miễn cưỡng, nên hắn tiếp tục nói:

"Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi giúp ta mà không được gì, ừm...môn công pháp mà ngươi đang sử dụng để tu luyện, thực sực quá đơn giản, ta truyền cho ngươi một loại tốt hơn đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp duỗi ra hai ngón tay hướng phía trên mi tâm của Cổ Thuần Dương điểm một cái,

"Oanh!"

Toàn thân Cổ Thuần Dương lập tức run lên, ngay sau đó trong đầu trống rỗng bỗng có thêm một bộ pháp môn tu luyện tên là Thiên Địa Tạo Hóa Công.

Diệp Trần có tám trăm năm ký ức ở Tu Chân giới, công pháp trong đầu nhiều vô số kể, tùy ý chọn ra một loại, cũng không biết so với công pháp trên trái đất cao hơn gấp bao nhiêu lần!

"Ý niệm truyền công?"

Cổ Thuần Dương kinh hãi không thôi, vội vàng nhắm mắt lại, xem qua môn công pháp ở trong đầu kia một lần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên!

"Môn Thiên Địa Tạo Hóa Công này so với công pháp Trường Xuân Công của ta mạnh hơn không biết là gấp bao nhiêu lần, ta có công pháp này, sau này nhất định có thể bước vào cảnh giới Huyền Quang!"

Diệp Trần nghe được lời này của Cổ Thuần Dương, không thể không âm thầm cảm thấy buồn cười, cái gọi là cảnh giới Huyền Quang, bất quá cũng chỉ là Luyện Khí trung kỳ mà thôi.

"Chỉ cần ngươi giúp ta tìm tới cổ mộ, ta bảo đảm ngươi sau này bước vào cảnh giới Thành Đạo cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"

Diệp Trần nhẹ nhàng nói ra một câu.

Cổ Thuần Dương lập tức trợn lên hai mắt thật lớn, sau đó đột nhiên "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, lớn tiếng cao giọng nói:

"Đồ nhi đa tạ sư phụ!"

Nếu như nói trước đó, Cổ Thuần Dương đối với việc Diệp Trần làm hỏng chuyện tốt của chính mình còn có chút oán khí, nhưng vào giờ phút này mới xem như hoàn toàn kính nể, tâm phục khẩu phục!

Người tu đạo ở trên trái đất cực ít, hơn nữa ở trong các môn các phái, từ trước đến nay đối với tuyển nhận truyền thụ công pháp đều rất khó khăn, giống như loại công pháp tu luyện đỉnh cấp chí bảo này, làm sao có thể tùy tiện truyền ra ngoài?

Cũng chính vì vậy, Cổ Thuần Dương nghĩ nhầm Diệp Trần là muốn thu chính mình làm đồ đệ, cho nên lập tức đổi giọng gọi sư phụ.

Diệp Trần không thể nhịn cười được nữa nên cười lên, tiện tay vung lên, một lực lượng vô hình, nhấc Cổ Thuần Dương đang quỳ trên mặt đất lên, thản nhiên nói:

"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta nhưng không có nói qua là muốn thu ngươi làm đồ đệ!"

Cổ Thuần Dương lập tức rất lúng túng, tuy nhiên chợt nghiêm mặt nói:

"Cho dù Diệp đại sư ngàu không thu ta làm đồ đệ, nhưng ngài truyền thụ cho ta công pháp vô thượng, ân cùng tái tạo! Cổ Thuần Dương ta đời này kiếp này, cũng muốn lấy lễ nghĩa sư đồ đối đãi với ngài!"

Diệp Trần cũng không bắt buộc, khoát tay áo, nói:

"Tùy ngươi vậy!"

...

Diệp Trần ở tầng ba của Cổ Nguyệt Trai ngẩn ngơ chính là hơn nửa ngày, gần như những gì Cổ Thuần Dương biết được, hết thảy những người tu đạo trên thế giới này, tất cả đều hỏi, thẳng đến cuối cùng không thể hỏi được nữa, lúc này mới rời khỏi.

Ngô Bá Hùng và mọi người ở dưới tầng hai đã sớm giải tán, Cổ Thuần Dương tự mình tiễn Diệp Trần đi xuống dưới tầng một ra tới cổng, hơn nữa toàn bộ đoạn đường đều có dáng vẻ vô cùng cung kính, quả thực giống như nô bộc.

Hai tên bảo vệ ở tầng một và cô gái mặc sườn xám hướng dẫn mua hàng kia, lúc này nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị kia, tròng mắt đều muốn kinh hãi rớt xuống.

Ông chủ của bọn hắn là ai?

Đây chính là Cổ đại sư đại danh đỉnh đỉnh!

Cho dù là Đường gia, Tào gia, Lâm gia, ba vị gia chủ của ba gia tộc lớn đích thân đến, Cổ đại sư nhiều nhất chỉ có nói tốt một tiếng, tuyệt đối sẽ không tự mình đưa tiễn, chứ đừng nói sẽ vó biểu hiện ân cần sốt ruột như vậy.

Thế nhưng đối mặt với một tiểu tử nhà quê như vậy, Cổ đại sư luôn luôn vô cùng cao ngạo, vì sao phải ra sức lấy lòng như vậy?

Bọn họ nghĩ đến nát óc, cũng không hiểu nguyên do trong đó, tuy nhiên nhớ tới việc trước đó mình đối với thiếu niên kia có thái độ không tốt, trong lòng nhất thời hoảng sợ một lúc.

...

Sau khi tự mình đưa tiễn Diệp Trần, Cổ Thuần Dương trở lại trên tầng, trực tiếp đối với đồ đệ Sở Phi Yên nói:

"Phi Yên, con lập tức đi chuẩn bị một chút, nửa tháng tháng sau chúng ta theo Diệp đại sư tiến về Tây Tạng!"

Sở Phi Yên có chút chần chừ,

"Sư phụ, cái tên này thực sự lợi hại như vậy sao? Đáng giá để ngài đối với hắn cung kính như thế?"

Cổ Thuần Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:

"Con đó, còn quá trẻ! Căn bản không biết vị Diệp đại sư này có sự tồn tại kinh khủng bực nào!"

Sở Phi Yên có chút không phục nói:

"Chẳng lẽ hắn so với vị Yến chân nhân ở kinh đô kia còn mạnh hơn?"

Cổ Thuần Dương lắc đầu nói:

"Đương nhiên không có! Yến chân nhân thế nhưng là cường giả cảnh giới Thành Đạo! Tuy nhiên vị Diệp đại sư này chí ít không thể kém hơn so với Lonh Trí thượng nhân!"

"Thở ra!"

Sở Phi Yên nghe được bốn chữ "Linh Trí thượng nhân, hơi thỏe lập tức trở nên dồn đập,

"Sư phụ, ý của ngài là..."

Cổ Thuần Dương lần nữa thở dài một hơi:

"Phi Yên, chúng ta hơn một năm này liều mạng kiếm tiền, là vì cái gì? Chẳng phải vì góp đủ tiền, đả thông quan hệ tới kinh đô, để gặp mặt Yến chân nhân, để hắn chủ trì công đạo cho người nhà con chết đi sao?"

"Lúc trước kia Linh Trí thượng nhâm ham bảo bối nhà các ngươi, dùng trận pháp hại chết cả nhà của con, may mắn con luôn đi theo bên cạnh ta mới có thể may mắn thoát khỏi đại nạn..."

"Thế nhưng bây giờ theo ta nghe được tin tức, mấy năm gần đây hành tung của Yến chân nhân luôn rất thần bí, cho dù là mấy vị cao đồ kia của Yến chân nhân, đều đã nhiều năm chưa từng gặp qua bóng dáng của ông ta, con đường này chỉ sợ là không thể thực hiện được!"

Cổ Thuần Dương nói tới đây, dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Tu vi của vị Diệp đại sư này, có lẽ chưa chắc mạnh hơn Linh Trí thượng nhân, thế nhưng hắn còn trẻ tuổi a! Tuổi còn trẻ như vậy đã bước vào cảnh giới Thần Thông, tương lai đạt tới cảnh giới Thành Đạo gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột!"

Sở Phi Yên nghe được điều này, đôi mắt đẹp lập tức sáng lên,

"Sư phụ, con hiểu mục đích của ngài, nếu như hắn thật có thể báo thù cho người nhà của con, con coi như vì hắn làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!"
Chương 47 Giáo viên chủ nhiệm Bạch Nhược Băng

Trong biệt thự,

Diệp Trần đứng ở nóc nhà, lấy ra cái Khay ngọc mang từ Cổ Nguyệt Trai về, tự nhủ:

"Vốn định lấy nó ra để làm nền tảng cho Thanh Long đại trận, nhưng nếu không tìm thấy được linh hồn của Thanh Long, việc này nói không chừng tương lai còn có biến số, không bằng dứt khoát dù nó để chế tạo Tụ Linh trận, trước tiên giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt lại nói!"

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần không do dự nữa, trực tiếp rót chân nguyên vào trong ngay ngọc, đồng thời trong miệng quát khẽ một tiếng,

"Dậy!"

Khay ngọc kia lập tức giống như lông chim bay lơ lững giữa không trung.

Ngay sau đó, Diệp Trần lấy ngón tay chỉ vào hư điểm, từng đạo phù văn phức tạp thâm ảo, lập tức được khắc vào bên trong khay ngọc kia.

Ước chừng qua bốn, năm tiếng, bên trên Khay ngọc đã khắc lục từng chuỗi lít nha lít nhít phù văn,

"Vũ Trụ Hồng Hoang, Thiên Địa Huyền Hoàng! Chư Thiên Chi Khí, tụ!"

Ầm ầm!

Theo tiếng quát khẽ của Diệp Trần, trên bầu trời vậy mà đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền!

Ngay sau đó, lấy Khay ngọc kia làm trung tâm, rõ ràng nhấc lên một trận cuồng phong! Mà khay ngọc kia thì vang lên tiếng ông ông, tỏa ra ánh sáng chói mắt!

Diệp Trần đã có thể rõ ràng cảm nhận được, linh khí xung quanh đang bắt đầu từ từ trở nên dày đặc hơn, trong lòng lập tức vui mừng,

"Tụ Linh trận cơ sở đã chế tạo thành công, chỉ cần tìm đến một ít kỳ thạch có thuộc tính ngũ hành, phân biệt sắp xếp ở năm cái vị trí trong biệt thự, Tu Linh trận này coi như là xong rồi!"

Sau khi tự lảm nhảm một câu, động tác trên tay của Diệp Trần cũng không có dừng lại, tiếp tục lại khắc lục thêm mấy đạo phù văn, sau đó lại quát khẽ một tiếng nữa,

"Ẩn!"

"Ong ong ~ "

Sau khi cái Khay ngọc kia rung động một lúc, lập tức giống như dung nhập vào bên trong không trung, hoàn toàn biến mất không thấy bất kỳ dấu vết nào.

Diệp Trần khắc lúc thêm phù văn gia trì, Khay ngọc kia giấu ở trên không biệt thự, sẽ tự động ngưng tụ linh khí từ bốn phương tám hướng xung quanh, mà ở dưới sự chống đỡ của linh khí, Khay ngọc cũng sẽ không rơi xuống.

Làm xong tất cả chuyện này, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, tiwf trên nóc nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt đất.

Việc này cũng có biệt thự ở nơi vắng vẻ, gần như không có khả năng sẽ có người tới, bằng không nếu nhìn thấy cảnh tượng kinh người kia, chỉ sợ không khéo dọa cho người ta phải giật mình sợ hãi.

"Thiếu đi linh thạch thuộc tính ngũ hành dẫn dắt, uy lực của Tụ Linh trận còn chưa có cách nào phát huy hoàn toàn, năng lực tụ tập linh lực sợ rằng cũng sẽ không quá mạnh, xem ra cần phải nhanh chóng tìm được kỳ thạch ngũ hành thuộc tính mới được!"

"Nếu như ở Tu Chân giới Linh thạch ở khăp nơi trên đất, trực tiếp lấy linh thạch ngũ hành là được, nhưng ở đây là trái đất, linh khí khô kiệt, đoán chừng chăn bản không có sự tồn tại của linh thạch, nhất định phải tìm một số kỳ thạch...ví dụ như lấy mã não ở gần miệng núi lửa, mã não có thể thay thế cho Hỏa Linh thạch, lấy Lam Bảo thạch ở dưới đáy biển sâu, Lam Bảo thạch có thể thay thế Thủy Linh thạch..."

Sau khi cơ bản đã xác định rõ nhu cầu của mình, Diệp Trần trở về trong phòng lấy điện thoại di động ra, định gọi điện cho Cổ Thuần Dương hỏi một chút, xem chỗ của hắn có đồ vật mà chính mình cần hay không.

Thế nhưng khi hắn mở điện thoại ra kiểm tra, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, lại là do Ngô Lỗi gọi tới.

Lúc hắn đang làm pháp hoặc là lúc hắn tu luyện, vì để tránh bị quấy rầy, đã tạo thành thói quen để điện thoại di động thành chế độ yên lặng hoặc là chế độ máy bay.

"Cái ông này làm sao đột nhiên lại nhớ tới gọi điện thoại cho ta? Không phải chú Ngô nói chuyện ở Cổ Nguyệt Trai hôm nay cho hắn biết?"

Diệp Trần trực tiếp gọi lại, một lát sau, điện thoại kết nối,

"Lỗi tử, tìm tôi có chuyện gì không?"

Đầu bên kia điện thoại, lập tức vang lên giọng nói trách mắng của Ngô Lỗi vang lên,

"Ta nói Diệp tử, ông cũng quá tùy hứng đi? Liên tiếp một tuần lễ này không có đi học, cô giáo chủ nhiệm lớp sắp bị ông làm cho giận đến tức điên kia kìa! Lúc này ngay cả Đường gia lớp trưởng đại nhân giúp ông nói chuyện cũng không được, cô Bạch đã bắn tiếng, ngày mai nếu như ông vẫn không đi học, sẽ tự mình đi tới nhà ông mời ông đi học!"

"Ngạch..."

Diệp Trần lập tức ngạc nhiên một lúc,

Từ sau khi hắn sống lại, xác thực không có để việc học tập ở trong lòng, thậm chí nếu như không phải bởi vì không muốn giải thích với Tô Lam, đoán chừng hắn đã sớm trực tiếp thôi không đi học nữa.

Đối với hắn mà nói, đi tới trường học thuần túy chỉ là lãng phí thời gian!

Sau khi nói chuyện điện thoại với Ngô Lỗi xong, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là Đường Thanh Nhã gọi điện tới,

"Diệp Trần, thật xin lỗi, cô Bạch bên kia tôi đã không có cách nào tiếp tục giải vây cho anh, nếu không, ngày mai anh đến trường học một chuyến a? Dù sao cứ trốn học mãi như vậy cũng không tốt lắm..."

Diệp Trần không thể không cười khổ một lúc, không thể làm gì khác hơn nói:

"Được a, ngày mai tôi đi tới trường học tự mình tới giải thích với cô Bạch đi. Đúng rồi, Thanh Nhã, dược liệu tôi để cho nhà cô chuẩn bị thế nào rồi, có vấn đề gì không?"

Nghe được Diệp Trần đề cập đến việc này, Đường Thanh Nhã lập tức có một chút vui vẻ nho nhỏ,

"Nghe anh tôi nói, trên cơ bản toàn bộ đã gom góp đủ, còn thiếu một vị dược tài cuối cùng, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai chắc là có thể tới tay!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không âm thầm cảm thán,

Không hổ là gia tộc đệ nhất Vân Châu, hiệu suất làm việc này rất cao!

Dược liệu cần có để luyện chế Tục Mệnh Hồi Xuân Đan rất hiếm thấy, nếu như để cho hắn đi tới tiệm thuốc tìm, đoán chừng một hai tháng cũng chưa chắc có thể gom góp đủ.

"Quá tốt rồi, chỉ cần dược liệu đầy đủ, ta có thể lập tức luyện chế Tục Mệnh Hồi Xuân đan cho Đường lão!"

...

Sau khi nói chuyện điện thoại với Đường Thanh Nhã xong, sắc trời cũng đã mờ đi.

Diệp Trần về quán cơm Tô thị một chuyến, nhìn thấy Tô Lâm ở bên này tất cả vẫn như trước, lúc này mới trở lại biệt thự lần nữa, trực tiếp bắt đầu tu luyện.

Chớp mắt một cái, thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua.

Có Tụ Linh trận gia trì, nồng độ linh khí xung quanh rõ ràng tăng lên một cái cấp bậc, tu vi của Diệp Trần cũng thuận lợi từ Luyện Khí tầng bốn trung kỳ, tăng lên tới Luyện Khí tầng bốn hậu kỳ.

...

Buổi sáng ra cửa,

Bởi vì cách thời gian lên lớp còn sớm, hơn nữa trường học cũng không xa, lúc Diệp Trần chậm rãi ung dung đi tới gần trường trung học số một Vân Châu, vẫn còn chưa tới bảy giờ.

Lúc này bản tin buổi sáng còn chưa có kết thúc, Diệp Trần không muốn đi vào trường vào lúc này, thế là lượn lờ xung quan trường học.

Bỗng nhiên!

Một tiếng quát mắng của một cô gái, truyền đến từ trong ngõ hẻm ở phía trước.

"Lưu Tử Minh! Tôi đã chia tay với anh! Xin anh sau này đừng tới làm phiền tôi!"

Cũng không biết vì sao, Diệp Trần cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi là ai, thế là đi tới đầu hẻm, nhìn vào bên trong, một cái nhìn hờ hững không để tâm, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trong ngõ hẻm, có một nam một nữ,

Nam thanh niên kia dáng dấp cũng có mấy phần đẹp trai, hơn nữa trên người mặc bộ bộ áo da, tóc cũng nhuộm thành màu vàng kim, dáng vẻ ăn mặc kiểu lưu manh, nhìn qua thì đây chính là loại thanh niên lêu lổng.

Còn nữ thanh niên kia toàn thân mặc đồng phục giáo viên, khí chất đoan chính hiền lành thanh cao, dung mạo tuy rằng chưa nói tới mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng xũng được coi là một đại mỹ nữ.

Diệp Trần sở dĩ sửng sốt như vậy, bởi vì, bởi vì nữ thanh niên kia, rõ ràng đúng là cô giáo chủ nhiệm lớp của hắn Bạch Nhược Băng!

"Khóc trách ta nghe giọng nói lại có chút quen thuộc như vậy, không nghĩ tới thế mà lại là cô giáo Bạch! Cũng không biết cô ta và nam thanh niên này có quan hệ như thế nào?"

Diệp Trần vốn đang định tìm Bạch Nhược Băng nói một chút về chuyện học tập, vậy là dứt khoát đứng đực người ở tại đầu hẻm quan sát.

Chỉ thấy vẻ mặt của người nam thanh niên kia cầu khẩn, nói:

"Nhược Băng, thật xin lỗi! Anh thật sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh lần này có được không? Anh và cô gái kia chỉ là gặp trận diễn trò, em mới là người mà anh trân trọng!"

Thanh niên lêu lổng vừa nói, một bên muốn đưa tay ôm lấy eo thon nhỏ của Bạch Nhược Băng.

"Ba!"

Bạch Nhược Băng trực tiếp một bàn tay đánh vào cánh tay của thanh niên lêu lổng kia, cười lạnh nói:

"Lưu Tử Minh a Lưu Tử Minh, anh có thể không nên vũ nhục hai chữ trân trọng này được không? Nếu như không phải tôi bắt gian tại giường, tôi cũng không biết, chính mìn thế mà lại đi yêu loại người cặn bã như anh! Cút ngay cho tôi!"

Bạch Nhược Băng nghiêm sắc mặt, đẩy Lưu Tử Minh ra, chuẩn bị rời khỏi.

Không nghĩ tới, Bạch Nhược Băng vừa mới đi được hai bước, lại bị Lưu Tử Minh nắm được cổ tay, sau đó mạnh mẽ kéo lại, hơn nữa trên mặt Lưu Tử Minh, rõ ràng hiển lộ ra vẻ mặt thẹn quá hóa dữ tợn.
Chương 48 Ước định

"Bạch Nhược Băng! Tao theo đuổi mày hơn nửa năm, mày ngoại trừ để cho tao nắm tay, ôm cái eo, ngay cả miệng đều không cho ta hôn một cái! Con mẹ nó mày có coi tao là bạn trai của mày hay không? Muốn chia tay với tao đúng không? Có thể! Vậy trước tiên mày ít nhất phải ngủ với tao một lần!"

Lưu Tử Minh vừa nói, một tay nắm lấy cổ tay của Bạch Nhược Băng kéo đi.

"Cái thằng khốn kiếp này! Buông tay!"

Tuy rằng Bạch Nhược Băng liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Lưu Tử Minh, căn bản không làm nên chuyện gì.

"Dừng tay!"

Nhìn đến đây, Diệp Trần rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quả quyết đứng dậy.

"Buông cô giáo Bạch ra!"

Bạch Nhược Băng nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, nhưng khi cô nhìn thấy rõ ràng người tới, lập tức lại thất vọng một lúc.

"Diệp Trần? Tại sao em lại ở chỗ này? Em đi mau! Việc này không có quan hệ gì với em!"

Không phải Bạch Nhược Băng coi thường Diệp Trần, thật sự là hình thể của hai người chênh lệch quá nhiều, một thanh niên có cơ thể khỏe mạnh, một thiếu niên còn chưa hoàn toàn phát dục.

Hơn nữa Lưu Tử Minh còn từng học qua loại hình võ thuật Taekwondo, có thể dễ dàng đánh ba bốn người trưởng thành không nói chơi, Diệp Trần nếu như xen vào chuyện của người khác, chẳng những không cứu được cô ta, ngược lại sẽ rước họa vào thân.

Lưu Tử Minh vốn là cũng giật nảy cả mình, nhưng nhìn thấy rõ ràng người tới là ai, lập tức thở dài một hơi, cười lạnh nói;

"Anh bạn nhỏ, không nghe thấy lời nói của cô giáo Bạch mày sao? Việc này không liên quan tới mày! Còn không cút nhanh lên cho tao!"

Diệp Trần ngó lơ như không nghe thấy, lại từ từ đi về phía trước mấy bước, cười nhạt một cái nói:

"Hôm nay việc này tao còn phải nhúng tay vào rồi, mày có thể làm được gì tao?"

"Tao có thể làm gì được mày? Tao giết chết mày!"

Lưu Tử Minh quát lớn một tiếng, sau đó đột nhiên nhảy lên, trực tiếp đạp một cái, hướng bụng dưới của Diệp Trần mạnh mẽ đạp tới!

Theo suy nghĩ của Lưu Tử Minh, một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch miệng còn hôi sữa, làm sao có thể chống nổi một cú đạp của mình, một đạp này của hắn đạp xuống, đảm bảo để tiểu tiểu tử này kêu cha gọi mẹ.

Thế nhưng ngay sau đó, dưới chân hắn chợt đạp vào khoảng không, rõ ràng không thể đạp trúng đối phương, cả người cũng lập tức ngã nhào xuống phía trước, cũng may hắn từ học Taekwondo mấy năm, công phu trên đùi vẫn còn có một chút, lập tức điều chỉnh trọng tâm, cũng không có vì vậy mà ngã quỵ.

Nhưng ngay sau đó, Lưu Tử Minh đột nhiên cảm giác được bắp chân của mình đau xót, tiếp theo toàn thân cũng vì đó mà tê rần, cả người đột nhiên không khống chế được, cái đầu thẳng tắp ngã nhào trên mặt đất,

"Cái gì? Thối quá!"

Sau khi Lưu Tử Minh vừa ngã xuống đất, lập tức ngửi thấy được mùi hôi thối, vội vàng tập trung nhìn vào, lại phát hiện, mặt của mình vừa vặn khéo léo đâm vào trên một đống cứt chó...

"Mẹ nó..."

Lưu Tử Minh lập tức tức giận đến muốn giết người, đang muốn từ dưới đất bò dậy, cho thiếu niên đã tào thành tất cả việc này, một cái giáo huấn mà cả đời khó có thể quên được, thế nhưng trên lưng chợt truền đến một cỗ trọng lực, giống như một ngọn núi đặt ở trên người hắn, hắn căn bản di chuyển sợ rằng không được.

Hóa ra lại là, một chân của Diệp Trần đang dẫm ở trên lưng Lưu Tử Minh.

Đây là hắn còn khống chế được lực đạo, bằng không nếu toàn lực một chân dẫm xuống dưới, đoán cừng có thể giẫm nát Lưu Tử Minh!

Lưu Tử Minh lại ngã xuống mặt lại cắm vào đống cứt chó một lần nữa!

"Không phải mày muốn giết chết tao sao? Bây giờ còn có thể được loại chuyện đó không?"

Diệp Trần hơi cúi người, nhìn qua một mặt của Lưu Tử Minh toàn cứt chó, ung dung mở miệng nói.

Lúc này Lưu Tử Minh mới phát hiện, chính mình coi thường người thiếu niên có bộ dáng học sinh này, nhưng hắn cũng không cho rằng đối phương có bao nhiêu lợi hại, chẳng qua chính mình nhất thời khinh địch, lúc này mới bị đối phương đánh thành như này mà thôi.

"Thằng oắt con! Mày có biết tao là ai không? Mày có biết anh tao là ai không? Anh tao thế nhưng là anh Long a nổi tiếng trên đường Ngọc Lâm! Mày dám đắc tội tao, là không có kết quả tốt đẹp gì!"

Diệp Trần định đạp cho cái nữa phế đi cái tên này, tuy nhiên hai mắt đảo một cái, nghĩ ra một kế hay hơn, thế là cười nói:

"Hóa ra là anh Long đại danh đỉnh đỉnh a! Vậy ngược lại tao muốn gặp một lần học hỏi một chút!"

Lưu Tử Minh nằm dưới chân, trong lòng lập tức vui mừng,

"Được tiểu tử có dũng khí! Mày nếu thực sự có dũng khí, tám giờ tối nay đến quán ba Lam Dạ trên đường Ngọc Lâm, nếu mày dám đến, tao cam đoan sau này không làm phiền cô giáo Bạch của ngươi nữa, như thế nào có được không?"

Diệp Trần không hề nghĩ ngợi, một lời đáp ứng,

"Được, tao đáp ứng mày!"

Nói xong, Diệp Trần đưa chân ra khỏi người Lưu Tử Minh, sau đó Lưu Tử Minh đứng dậy, vừa mới đứng lên, Diệp Trần lại đạp thêm một cái nữa, mặt lại cắm vào một đống cứt khác bên cạnh,

Vẻ mặt hắn bị che dấu bởi cứt nhưng vẫn thấy rõ vẻ hơi hoảng sợ, lộn nhào một cái chạy vội ra hẻm.

Sau khi Lưu Tử Minh đi, Bạch Nhược Băng vôi vàng đi tới, vẻ mặt lo lắng nói:

"Diệp Trần, cám ơn em giúp cô, nhưng chuyện này em sau này không cần xen vào nữa, chính cô có thể giải quyết..."

Diệp Trần hai tay ôm vai, giống như cười mà không phải cười nói:

"Cô Bạch, sau này cái tên này ngày nào cũng đây quấy rồi cô, cô dựng định giải quyết như thế nào?"

Bạch Nhược Băng cắn răng,

"Vậy cô đi báo cảnh sát!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu,

"Đối phó với loại người lưu manh vô lại này, cô cảm thấy báo cảnh sát có tác dụng không? Hơn nữa nếu như hắn đi vào trong trường học làm náo loạn lên thì sao đây? Vậy thanh danh của cô chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?"

Bạch Nhược Băng nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp lập tức tái mét, dựa theo tính cách lưu manh vô lại của tên Lưu Tử Minh kia, đoán chừng loại chuyện này hắn thật đúng là có thể làm được!

"Vậy, vậy...vậy em nói phải làm sao bây giờ?"

Diệp Trần đợi chính là câu nói này của Bạch Nhược Băng, lập tức vỗ vỗ vào ngực nói:

Cô giáo Bạch nếu như tin tưởng em, chuyện này em cam đoan có thể giúp cô giải quyết một cách thỏa đáng, để tên Lưu Tử Minh kia, sau này cũng không dám lại đi tìm cô gây rắc rối!

"Em thực sự có thể làm được sao?"

Vẻ mặt của Bạch Nhược Băng tràn đầy mừng rỡ, cũng còn có mấy phần nghi hoặc.

Ở trong ấn tượng của cô ta, Diệp Trần vẫn luôn là một học sinh có thành tích xuất sắc, tính cách hơi hướng nội một chút, nhưng hôm nay làm sao giống như đột nhiên biến thành một con người khác?

Diệp Trần cười nhạt một tiếng,

"Em nói được thì làm được! Thế nhưng, cô giáo Bạch, em giúp cô giải quyết chuyện này, cô có thể cũng giúp em một chuyện có được hay không?"

Vẻ mặt Bạch Nhược Băng ngỡ ngàng,

"Cô có thể giúp em làm cái gì?"

Diệp Trần cười hắc hắc, rốt cuộc lộ ra đuôi cáo,

"Cô giáo Bạch, thực ra thì em nói thật với cô đi, em gần đây nhất xuất hiện một triệu chứng khủng hoảng, tiến vào phòng học đã cảm thấy toàn thân khó chịu, cho nên cô xem, em sau này có thể không cần tới trường học lên lớp nữa, mà tự học ở nhà có được hay không?"

Bạch Nhược Băng nghe được điều này, lập tức đôi mi thanh tú nhăn lại, hiển nhiên đối với Diệp Trần có chỗ nghi ngờ,

"Triệu chứng khủng hoảng? Em không phải là đang lừa dối cô đấy chứ? Sang năm sẽ phải thi tốt nghiệp trung học rồi, em là học sinh học khá giỏi của lớp chúng ta, cũng không thể làm loạn vào thời điểm này!"

Diệp Trần vội vàng cười nói:

"Làm sao có thể có chuyện này a! Em làm sao dám lừa gạt cô giáo Bạch đây? Cô giáo Bạch nếu như không yên lòng, em cam đoan sau này mỗi một lần kiểm tra, đều đứng đầu toàn trường đi có được không?"

Lấy tinh thần lực bây giờ của hắn, đã sớm có thể làm được nhìn thấy là không quên được, đến kỳ thi thì đọc qua toàn bộ kiến thức một chút, kiếm cái đứng đầu toàn trường vẫn là rất dễ dàng.

"Cái này..."

Bạch Nhược Băng vẫn còn có chút chấn chừ.

Diệp Trần thấy thế, cố ý nhún vai một cái nói:

"Nếu như cô giáo Bạch không đáp ứng, chuyện Lưu Tử Minh kia, em cũng lực bất tòng tâm, em cũng không dám cam đoan, hắn có thể làm ra chuyện khác người gì nữa hay không!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp xoay người rời khỏi.

"Chờ một chút!"

Bạch Nhược Băng lập tức cuống lên, vội vàng gọi Diệp Trần lại, cắn răng nói:

"Được! Chỉ cần em thực sự có thể cam đoan mỗi một lần kiểm tra đều có thể đứng thứ nhất toàn trường, cô giúp em hướng trường học xin, để cho em tự học ở nhà!"

Diệp Trần nghe được điều này, lúc này mới nghiêng đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng,

"Một lời đã định!"
Chương 49 Huyết Linh Chi trăm năm

Huyết Linh Chi trăm năm

Nhìn thấy nụ cười xán lạn trên mặt của Diệp Trần, Bạch Nhược Băng lập tức có một loại cảm giác bị người mưu hại, nhất là bị học sinh của mình áp chế như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thế là đôi mắt đẹp hơi trừng một cái, nói:

"Nếu như em thực sự có thể giúp cô giải quyết chuyện Lưu Tử Minh, cô tự nhiên sẽ tuân thủ ước định, nhưng trước khi em không hoàn thành, vẫn nên ngoan ngoãn trở về lên lớp cho cô!"

Diệp Trần vốn đang định trực tiếp đi, thấy thái độ kiên quyết của Bạch Nhược Băng như thế, cũng đành phải gật đầu đồng ý.

...

Sau một lúc, hai người cùng một chỗ tiến vào trường học.

Lúc này bản tin buổi sáng đã kết thúc, rất nhiều người sau khi ở nhà ăn sáng xong, cũng lần lượt đi làm, đi học...

Đi vào lớp 12a3, Diệp Trần liếc mắt đã thấy được Đường Thanh Nhã ngồi ở hàng thứ hai, dường như cũng phát hiện ánh mắt của Diệp Trần, lập tức ngẩng đầu, trên mặt hiện ra nụ cười mừng rỡ.

Diệp Trần hướng cô ta nở nụ cười đáp lại, sau đó đi tới chỗ của mình ngồi xuống.

Một lúc sau, Ngô Lỗi vào lớp, nhìn thấy Diệp Trần, đầu tiên là vui mừng, sao đó vẻ mặt nhìn có chút hả hê nói:

"Diệp tử, bây giờ lá gan của ông càng lúc càng lớn, chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của cô giáo Bạch đi! Thuận tiện nói cho ông một cái tin tức ngầm, nghe nói cô giáo Bạch gần đây thất tình, lần này chỉ sợ ông chạm vào trên họng súng! Hắc hắc!"

Diệp Trần sờ lên cái mũi, nghĩ thầm nói,

Đây còn phải nói a, việc này tôi so ông còn hiểu rõ hơn a!

Hai người tùy ý hàn huyên một hồi, Ngô Lỗi đột nhiên nói:

"Đúng rồi! Hôm qua tôi về nhà, cha tôi cũng không biết trúng gió gì, nói là để cho tôi hỏi ông có chút thời gian hay không? Nghĩ mời ông cuối tuần này về nhà tôi làm khách."

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu,

"Ồ? Vậy chú Ngô có nói chuyện gì khác với ông không?"

Ngô Lỗi gãi đầu một cái, nói:

"Cha tôi còn nói, chẳng hạn như để cho tôi nhất định phải có quan hệ tốt với ông, còn nói ông là quý nhân trong cuộc đời của tôi, đoán chừng là hôm qua xã giao lại uống quá nhiều, lải nhải không hiểu ra sao cả!"

Diệp Trần âm thầm gật đầu,

Ngô Bá Hùng rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy, tự nhiên biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói, không có được sự cho phép của Diệp Trần, hiển nhiên không dám nói ra tình hình thực tế ra cho Ngô Lỗi biết.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần cười nhạt một tiếng,

"Chú Ngô đã lên tiếng, vậy tôi đây cuối tuần này đi nhà ông chơi một chút!"

"Vậy thì tốt!"

Ngô Lỗi mừng rỡ.

...

Chớp mắt một cái, thời gian đã tới giữa trưa,

Diệp Trần thật vất vả đến trường học một chuyến, tự nhiên cũng không có nhàn rỗi, chẳng những xem qua tất cả tài liệu giảng dạy một lần, lại thuận tiện nhìn qua các đề thi đại học của những năm trước đó, đây đối với tinh thần lực của hắn bây giờ viễn siêu thường nhân mà nói, căn bản không có một chút độ khó nào, sau khi xem một lần, đã khắc vào trong đầu.

Lúc nghỉ giữa các tiết học, cô giáo chủ nhiệm lớp Bạch Nhược Băng đã từng tới trong lớp một lần, tuy nhiên chỉ ở trong lớp ngồi một lúc, sau đó trực tiếp rời đi, điều này làm cho Ngô Lỗi muốn xem trò cười của Diệp Trần phải mở rộng tầm mắt, thậm chí còn nghi ngờ Bạch Nhược Băng có phải mất trí nhớ hay không.

Mặt khác, còn có một chuyện đáng nhắc tới, trong khoảng thời gian Diệp Trần không đến trường học này, Trần Húc Dương thế mà chuyển trường.

Rất rõ ràng, sau khi trải qua chuyên đêm đó ở Đường gia, cái tên này rốt cuộc đối với Diệp Trần không sinh ra bất luận một cái suy nghĩ đối nghịch nào, thậm chí vì sợ hãi bị Diệp Trần trả thù, trực tiếp chọn rời khỏi trường trung học số một Vân Châu.

Thế nhưng đối với chuyện này Diệp Trần cũng không có để vào trong lòng.

Thật vất vả chịu đựng qua cho tới trưa, Diệp Trần thực sự không tiếp tục muốn ở đây nữa, đang chuẩn bị rời khỏi, ngay lúc này, Đường Thanh Nhã bỗng nhiên tìm tới hắn, kéo hắn tới một góc cầu thang khác, vẻ mặt lo lắng nói:

"Diệp Trần, xảy ra chuyện! Anh tôi vừa mới gọi điện thoại tới cho tôi, nói một vị dược tài cuối cùng hôm nay sợ rằng không lấy được..."

"Đã xảy ra chuyện gì? Cô đừng vội, từ từ nói!"

Trải qua một phen giải thích của Đường Thanh Nhã, Diệp Trần rất nhanh hiểu ra được chân tướng của chuyện này.

Hóa ra hay ngày vừa qua, Đường Thanh Sơn luôn luôn phụ trách sưu tầm dược liệu luyện chế Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, gần như đã hoàn toàn dựa theo yêu cầu gom góp của Diệp Trần, nhưng chỉ thiếu một vị dược tài duy nhất, cũng là một vị dược tài quan trọng nhất chính là Huyết Linh Chi trăm năm!

Thật vất vả, Đường Thanh Sơn mới thăm dò được nơi có một gốc Huyết Linh Chi trăm năm, ở trong tay một vị đại nhân vật, vốn nghĩ hôm nay coi như đập nồi bán sắt, cũng phải mua lại từ trong tay vị đại nhân vật kia, lại không nghĩ tới, vị đại nhân vật kia vậy mà ở đêm qua đột nhiên bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không gặp khách, lần này lập tức cũng có chút khó làm.

Sau khi nghe xong Đường Thanh Nhã giải thích, Diệp Trần không thể không nhíu mày,

"Quản hắn là ai! Việc quan hệ tới tính mệnh của Đường lão, coi như cứng rắt đoạt cũng phải đoạt tới a!"

"Thôi được! Bây giờ chúng ta đi gặp anh trai của cô, chỉ cần Huyết Linh Chi kia vẫn còn, tôi nhất định giúp Đường lão lấy về!"

Đường Thanh Nhã mừng rỡ, vội vàng gật đầu,

"Được! Anh tôi ở trong nhà, vậy chúng ta bây giờ trở về đi!"

...

Hơn mười phút sau, Diệp Trần và Đường Thanh Nhã cùng nhau chạy tới Đường gia ở tiểu khu Tử Kim Sơn.

Diệp Trần tiến vào cửa lớn, mọi người của Đường gia lập tức tiến lên đón, Đường Thanh Nhã trước khi về đã thông báo với người trong nhà, cho nên mọi người của Đường gia biết Diệp Trần sắp tới, đã sớm đi ra đón.

"Diệp tiên sinh, bởi vì chuyện của lão già này, còn để ngài chuyên môn tới một chuyến, lão già này thực sự có lỗi!"

Đường Nghiệp run run rẩy rẩy đi lên trước, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói.

Mới hay ba ngày không thấy, thể nội của Đường Nghiệp sinh cơ đã yếu bớt đi lần nữa, cả người già yếu hết sức lợi hại, thậm chí nếu như không có hai người đỡ, chỉ sợ ngay cả đường đều đi không được.

Diệp Trần vội vàng đi lên phía trước, hai tay nắm ở cổ tay Đường Nghiệp, đỡ hắn ngồi xuống trên chỗ ngồi.

"Đường lão, ông khách khí!"

Vừa nói chuyện cũng đồng thời truyền qua một đạo chân nguyên.

Khí sắc cả người Đường Nghiệp lập tức trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều, nhưng hiệu quả rõ ràng đã kém xa tít tắp mấy ngày trước đây.

Trong lòng Diệp Trần thở dài, chân nguyên của hắn chỉ có thể tạm thời kéo lại sinh cơ trong cơ thể Đường Nghiệp, để tốc độ sin cơ xói mòn trở nên chậm lại, nhưng nếu như một khi sinh cơ trong cơ thể hoàn toàn xói mòn, đó chính là thần tiên có hạ phàm cũng không cứu được.

Rất rõ ràng, lấy trạng thái trước mắt của Đường Nghiệp, đã chống đỡ không được quá lâu.

Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Diệp Trần cũng không thể không hiện ra vẻ ngưng trọng, ngược lại nhìn về Đường Thanh Sơn đang ở phía dưới,

"Tình huống hiện tại như thế nào? Gốc Huyết Linh Chi trăm năm kia đến cũng ở trong tay người nào? Coi như đối phương không muốn bán, đoạt cũng phải cướp về a!"

Đường Thanh Sơn đang muốn mở miệng nói chuyện, Đường Nghiệp ở một bên lai vội vàng khoát tay ngăn cản, nói:

"Tuyệt đối không thể! Người này không phải nhân vật tầm thường, đối với hắn tuyệt đối không thể dùng mạnh, nếu như hắn nguyện ý bán trao tay coi như còn được, nếu hắn không muốn, lão già này tình nguyện chết, cũng không thể mang tới họa lớn cho Đường gia ta!"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức càng thêm tò mò,

Theo ký thuất, Đường gia là gia tộc đệ nhất Vân Châu, lại còn có người có thể khiến Đường Nghiệp kiêng kỵ như vậy, người này đến tột cùng là ai?

Trong lòng đang nghĩ, Đường Thanh Sơn mở miệng nói:

"Thế nhưng, ông nội! Tiểu thư Phi Yên nói, Cổ đại sư đang trong lúc bế quan tu luyện, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không gặp, chẳng lẽ chúng ta cứ phải chờ đợi như vậy hay sao?"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức vui vẻ,

"Các ngươi nói vị đại nhân vật kia, là Cổ Thuần Dương?"
Chương 50 Tôi bảo hắn đến, hắn không dám không đến!

Đường Thanh Sơn nặng nề gật đầu, thở dài nói:

"Không sai! Tôi đã nghe ngóng, toàn bộ thành phố Vân Châu, thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam ra, Huyết Linh Chi trăm năm, chỉ có một gốc trong tay của vị Cổ đại sư kia, nhưng hết lần này tới lần khác đêm qua Cổ đại sư đột nhiên bế quan, tiểu thư Phi Yên kia, cũng thực sự không dễ nói chuyện, tôi đều đã mài hỏng mồm mép, cô ta vẫn không nhả ra chút nào, căn bản không để Đường gia ta vào mắt..."

Nghe được phàn nàn của Đường Thanh Sơn, mọi người của Đường gia thi nhau thở dài, thâm chí còn có người thấp giọng chửi mắng, nhưng lại không ai dám nói hai chữ "Cướp đoạt".

Dù so, địa vị của Cổ đại sư ở Vân Châu không kém hơn Đường Nghiệp một chút nào, hơn nữa còn là cao nhân Đạo gia thần bí trong truyền thuyết, am hiểu nhất là giết người ở vô hình, ai cũng không dám tùy tiên đắc tội.

Mọi người ở đây nghị luận một lúc, lúc không còn cách nào khác, Diệp Trần bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:

"Nếu như là Cổ Thuần Dương, vậy thì dễ làm rồi, ta gọi điện thoại một cái, để hắn đưa Huyết Linh Chi trăm năm tới!"

Diệp Trần vừa nói ra lời này, mọi người nhất thời ngạc nhiên một lúc, vẻ mặt tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi nhìn vào hắn, thậm chí trên mặt một ít người, đã bắt đầu hiện ra vẻ mặt như nhìn thằng ngốc.

Một chiếc điện thoại, để Cổ đại sư đang trong lúc bế quan, tự mình đưa dược liệu tới? Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Chỉ có điều lo ngại sự uy nghiêm của Đường Nghiệp, và tên tuổi tông sư Hóa Kình của Diệp Trần, tuy rằng trong lòng mọi người đối với Diệp Trần rất khinh thường, nhưng lại không ai dám nói ra trước mặt mọi người mà thôi.

"Diệp tông sư, chúng ta biết ngài là tông sư Hóa Kình, nhưng Cổ đại sư kia chính là cao nhân đạo môn, chẳng những tinh thông đạo pháp, có thể giết người ở vô hình, hơn nữa phía sau còn có tông môn thần bí, ngàu nói chuyện cần phải thận trọng a!"

Người nói chuyện chính là Đường Minh Chí, trong lòng của hắn luôn luôn mang oán niệm đối với Diệp Trần, chỉ có điều sau khi kiến thức qua thực lực khủng bố của Diệp Trần, cũng không dám lại công nhiên xông tới, nhưng trong lúc nói chuyện, vẻ chế giễu trong đôi mắt, đã hết sức rõ ràng.

Diệp Trần nhìn vẻ mặt của Đường Minh Chí vào trong mắt, làm sao không biết được trong lòng của hắn có ý nghĩ gì, thế nhưng hắn cũng không thèm để ý, lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói:

"Ta nếu bảo hắn đến, hắn không dám không đến!"

Trong giọng nói, tràn đầy sự chắc chắn không thể nghi ngờ.

Đường Minh Chí thấy Diệp Trần ngông cuồng như thế, lập tức thực sự có chút nhịt không được, cười lạnh một tiếng nói:

"Nếu Diệp tông sư chắc chắn như thế, vậy chúng ta rửa mắt mà đợi vậy!"

Lần này, ngay cả Đường Nghiệp cũng nghe trong lời nói của con mình có sự chế giễu, không thể không nhướng mày, muốn mở miệng răn dạy, nhưng há to miệng, cuối cùng lại nuốt trở vào.

Tuy rằng hắn bực mình với cách nói chuyện không biết đúng mực của con trai mình, nhưng trong tiềm thức, cũng không cảm thấy lời nói của Đường Minh Chí nói không đúng, mà Diệp Trần, hoàn toàn chính xác có chút cuồng vọng.

Theo hắn biết, tông sư Hóa Kình tuy rằng lợi hại, nhưng cũng gần như không có người nào dám tùy tiện trêu chọc một vị cao nhân đạo môn như Cổ đại sư cao.

Lực lượng của người tu đạo, có lẽ cũng không có bao nhiêu, nhưng là thắng ở chỗ có rất nhiều thủ đoạn, uy hiếp càng lớn hơn!

Lấy vị Cổ đại sư này tới mà nói, Đường Nghiệp thế nhưng đã từng thấy tận mắt, hắn dùng một cái ngọc bội chế tạo pháp khí, trống rỗng triệu ra một đạo thần lôi màu tím!

Uy lực đó, cho dù là tông sư Hóa Kình chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản được!

Huống chi, theo hắn biết, người tu đạo ở trong xã hội thượng tầng của nước Hoa Hạ, có địa vị rất cao thượng, hơn nữa bên trong dường như còn có một tổ chức bí ẩn, đảm đương ô dù cho bọn họ, tuyệt đối thuộc về lực lượng tồn tại siêu thoát thế tục.

Nói tóm lại một câu, đắc tội tông sư Hóa Kình, có lẽ còn có một con đường sống, nhưng là đắc tội một vị cao nhân đạo môn, nói không chừng ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết!

"Diệp tiên sinh, tính mạng của ta không đáng nhắc đến, cũng không nhọc ngàu đến phí tâm, có lẽ đây cũng là ý trời như thế đi, không nên cưỡng cầu a!"

Đường Nghiệp khéo léo mở miệng nói, mục đích đúng là muốn cho Diệp Trần một cái bậc thang để hạ xuống.

Diệp Trần không thể không lắc đầu lần nữa, cũng không có giải thích quá nhiều, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mở ra danh bạ tìm đến số điện thoại mà trước đó Cổ Thuần Dương lưu cho mình, gọi tới.

"Hắn lại còn thực sự có can đảm gọi điện thoại?"

"Chẳng lẽ Diệp tông sư thật có thể diện lớn như thế?"

"Đây chính là Cổ đại sư! Người trong chốn thần tiên nha!"

"Dù so ta cũng không quá tin tưởng."

...

Dưới sự trao đổi khe khẽ của mọi người, điện thoại trong tay Diệp Trần đã bấm,

"Này, là Cổ Thuần Dương sao?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái rất dễ nghe, rõ ràng là Sở Phi Yên, hơn nữa trong giọng nói còn tràn đầy kính nể, còn có một vẻ kinh hỉ,

"Ngài là... Diệp đại sư?"

"Là ta! Ta tìm Cổ Thuần Dương có chuyện thương lượng, cô đưa điện thoại cho hắn!"

Diệp Trần trực tiếp phân phó nói.

"Được rồi! Ngài chờ một lát!"

Sở Phi Yên không có một chút do dự nào, trực tiếp đáp ứng.

Sau một lát, giọng nói của Cổ Thuần Dương đã vang lên ở đầu điện thoại bên kia, so với Sở Phi Yên còn cung kính hơn!

"Diệp sư, ngài tìm ta?"

Diệp Trần cũng không nói nhảm, nói thẳng ra mục đích của mình,

"Nghe nói trong tay ngươi có một gốc Huyết Linh Chi trăm năm?"

Cổ Thuần Dương cũng không ngốc, vội vàng nói:

"Diệp sư, ngài là muốn dùng?"

"Ừm!"

"Vậy thì tốt, ngày bây giờ đang ở đâu? Ta tự mình đưa tới cho ngài đi!"

"Đường gia, tiểu khu Tử Kim Sơn!"

"Được! Mười phút sau ta sẽ đến!"

Cổ Thuần Dương nói xong đang định cúp điện thoại, Diệp Trần bỗng nhiên lại nói:

"Chờ một chút, trong tay ngươi có bảo thạch thuộc tính ngũ hành hay không?"

Cổ Thuần Dương vẫn như vậy không có bất cứ chút do dự nào,

"Có! ta trước đó từng chiếm được một loại bí tịch tụ linh pháp trận, cần linh thạch ngũ hành làm phụ trợ, thế là sưu tập một chút, đáng tiếc trận pháp kia thực sự quá mức thâm ảo, ta nghiên cứu mãi mà không hiểu, nên đành gác việc này lại..."

Nghe đến đó, Diệp Trần nói thẳng:

"Được, ngươi mang Huyết Linh Chi và bảo thạch ngũ hành đều mang đến cho ta, Tụ Linh trận của ngươi, sau này ta giúp ngươi làm!"

Cổ Thuần Dương nghe được điều này, lập tức cuồng hỉ,

"Đa tạ Diệp sư! Ta đi đưa cho ngài ngay, ngài chờ một chút!"

Cúp điện thoại xong, Diệp Trần liếc qua mọi người của Đường gia, thản nhiên nói:

"Mười phút sau Cổ Thuần Dương sẽ đưa Huyết Linh Chi trăm năm tới!"

Vẻ mặt của mọi người thật đúng là vô cùng đặc sắc, sợ hãi thán phục, kinh ngạc, nghi ngờ, cười lạnh...không phải trường hợp cá biệt.

Toàn bộ quá trình Diệp Trần gọi điện thoại vừa rồi, bọn họ đều nghe cẩn thận, giọng nói chuyện của Diệp Trần, hoàn toàn giống như là chủ nhân phân phó nô bộc của mình!

Rất nhiều người không thể không nghi ngờ, đầu điện thoại bên kia thực sự là Cổ đại sư tính tình vô cùng cao ngạo sao?

Cho dù thiếu niên này là tông sư Hóa Kình, cũng không thể để cho Cổ Thuần Dương tầm thường đến trình độ như vậy chứ?

"Diệp tông sư, Thanh Sơn nói vị Cổ đại sư Cổ Thuần Dương kia, thế nhưng là ông chủ của Cổ Nguyệt Trai, ngài nhưng tuyệt đối không nên gọi nhầm a?"

Đường Minh Chí nhịn không được mở miệng nhắc nhở lần nữa, trong giọng nói hiện ra nhàn nhạt ý trào phúng.

Hắn thực sự không tin, Diệp Trận thật có thể gọi mọi cú điện thoại, Cổ đại sư đại danh đỉnh đỉnh sẽ mang bảo bối của mình tới, tự mình đưa tới.

Đối mặt với câu hỏi của Đường Minh Chí, Diệp Trần trực tiếp không để ý tí nào, nếu như người này không phải là cha của Đường Thanh Nhã, hắn đã sớm một bàn tay đập chết tươi.

Được Minh Chí thấy Diệp Trần hoàn toàn không thèm để ý tới hắn, lập tức tức giận không nhin được, trong đôi mắt hiện ra vẻ tức giận, trong lòng hận nói:

"Không phải chỉ là một tông sư Hóa Kình sao? Hơn nữa còn là tông sư mới bước vào Hóa Kình không lâu mà thôi, lại còn coi chính mình ghê gớm cỡ nào ta! Ta ngược lại muốn xem xem, mười phút sau, Cổ Thuần Dương nếu như không đến, kết cuộc ngươi sẽ như thế nào!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom