-
Chương 666-670
Chương 666 Bước lên Hoa Sơn
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh Hoa Sơn!
"Thần Vương đại nhân, ngài chỉ vì một tên tiểu tử thế tục mà tốn công tốn sức như thế, khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to a?"
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên da trắng trên người mặc trang phục phong cách thời Trung Cổ.
Mà Thần Vương đại nhân trong miệng hắn bỗng nhiên chính là chúa tể của Thần giới.
Người đàn ông trung niên kia vừa mới mở miệng thì những người Thần giới còn lại cũng chen nhau nói:
"Đúng vậy! Chúng ta đã đạt được sự đồng thuận cùng với ba giới khác, sao không tập hợp cao thủ bốn giới trực tiếp giết tới, cho dù tiểu tử kia có thực lực cảnh giới Hóa Thần trở lên cũng không thể nào địch lại được bốn giới chúng ta!"
"Mười mấy tên cường giả Thần giới chúng ta tốn thời gian ròng rã tới một tuần mới bố trí được cái Thí Thần đại trận này dùng để đối phó chỉ là một tên thiếu niên thế tục, khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to!"
Đối mặt với dị nghị của mọi người, Thần Vương lại cười nhạt một tiếng, nói:
"Các ngươi thì biết cái gì? Tập hợp lực lượng của bốn giới, đối phó chỉ là một thiếu niên thế tục, tự nhiên không còn là vấn đề nữa, thế nhưng đó không làm nổi bật lên được sự lợi hại của Thần giới chúng ta? "
"Chưa kể, trong thời gian vừa qua các ngươi cũng đều thấy được, trong bốn giới vẫn luôn có sự nghi kỵ lẫn nhau, căn bản không có khả năng tin tưởng lẫn nhau, muốn trông cậy vào việc hợp tác với bọn họ thì quả thực khó hơn lên trời!"
Thần Vương nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó hít sâu một hơi mới nói tiếp:
"Tiểu tử kia trước sau ở Yêu, Ma, Tiên ba giới tùy ý làm bậy, để ba giới kia mất hết mặt mũi, chúng ta nếu có thể một lần hành động tiêu diệt kẻ này đi, vậy từ nay về sau, Thần giới chúng ta chính là danh chính ngôn thuận đứng đầu trong bốn giới! Ba giới khác còn dám khiêu chiến với chúng ta sao? Kiệt kiệt kiệt!"
Sau khi nói xong lời cuối cùng, Thần Vương nhịn không được mà cười lên ha hả.
Những người còn lại cũng thi nhau hiện ra vẻ vui mừng.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, chỉ cần dẫn Diệp Trần vào bên trong Thí Thần đại trận thì khẳng định hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Mọi người đang nghị luận thì có một cô gái có vẻ mặt xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, lắc lư vòng eo quyến rũ, chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, "Khởi bẩm Thần Vương đại nhân, chuyện đã làm thỏa đáng, không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu tử họ Diệp kia ngày mai sẽ tới đây!"
Vẻ mặt Thần Vương lập tức hiện lên sự vui mừng, "Rất tốt! Đại Lệ Ti, ngươi quả nhiên không làm cho bản Thần Vương phải thất vọng! Tất cả mọi ngươi chuẩn bị cho cẩn thận vào, ngày mai nhất định phải một lần hành động tiêu diệt kẻ này!"
...
Diệp Trần tuy đoán được có ngươi có ý muốn mưu hại hắn, nhưng cũng không có vì vậy mà lùi bước.
Bởi vì hắn hiểu rõ, chính mình trước sau đắc tội Thần, Tiên, Yêu, Ma bốn giới, đối đầu với bọn hắn chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đối phương đã chủ động đưa tới cửa, ngược lại giúp hắn đỡ phải tìm cách xâm nhập.
Dù sao, Hoa Hạ quốc có thể được coi là địa bàn của hắn.
Đêm đó, bảy đại quân khu của Hoa Hạ quốc, trọn vẹn mấy chục vạn quân phân biệt từ bốn phương tám hướng lặng lẽ chạy tới gần Hoa Sơn, hình thành xu thế bao vây.
Phải biết, Diệp Trần bây giờ thế nhưng là vị Nguyên soái duy nhất của Hoa Hạ quốc, điều động quân đội tự nhiên không thành vấn đề.
Thậm chí, sau khi cao tầng Hoa Hạ biết được tin tức này thì ngay trong đêm tổ chức hội nghị, cuối cùng nhất trí quyết định, nếu như rơi vào tình thế nguy cấp không loại bỏ sử dụng bom nguyên tử cỡ lớn!
...
Ngày hôm sau, trên trăm tên sinh viên khoa Công nghệ sinh học của trường đại học Thiên Hải, từ trường học bắt đầu xuất phát.
Mọi người ngồi trên chiếc xe lớn đi thẳng tới phương hướng núi Hoa Sơn mà đi, hồn nhiên không biết mình đã quấn vào bên trong một trận thảm họa sắp xảy ra.
Nơi đây chính là vào mùa rét đậm, hơn nữa sớm đã tiến vào khu vực phía bắc, nhiệt độ tự nhiên càng thêm rét lạnh, bầu trời mơ hồ đã có tuyết bay nhẹ nhàng, quả nhiên là phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
"Sớm đã nghe nói, cảnh tuyết ở Hoa Sơn, đẹp nhất thiên hạ, không nghĩ tới hôm nay lại có duyên được nhìn thấy!"
Tiêu Nhược Hi mặc vào một một bộ áo lông màu trắng, sau khi từ trên xe nhảy xuống, ngửa đầu nhìn qua cảnh tuyết trên núi, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ thích thú.
Lý Hổ ở một bên thì mặt mày ủ rũ nói:
"Phong cảnh ở nơi này quả thật không tệ, nhưng ở dưới đống tuyết lớn như vậy còn phải leo núi! Ai u, cái eo của ta!"
Trần Đông cũng nói theo:
"Đúng vậy, cũng không biết Đào lớp trưởng kia của chúng ta là nghĩ như thế nào, giữa mùa động chạy tới Hơn Sơn này để du lịch, Hoa Sơn vẫn luôn biết đến là hiểm trở khó đi, nếu thật sự có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra thì làm sao đây?"
Đường Uy lại cười ha ha một tiếng, "Ta ngược lại thật ra cảm thấy rất tốt, các ngươi đừng có yếu ớt như vậy! Lại nói còn có Trần ca ở đây, còn sợ không bảo vệ được sự an toàn của chúng ta sao?"
Mấy người cùng kêu lên nói phải, thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, đã thấy vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt của Diệp Trần
Tiêu Nhược Hi đã nhận ra có gì đó khác thường, không thể không kéo cánh tay của Diệp Trần, "Thế nào? Có chuyện gì vậy? Có gì không đúng sao?"
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn phương hướng trên đỉnh núi Hoa Sơn một cái, mới lộ ra nụ cười mỉm, lắc đầu, nói:
"Không có gì, đợi chút nữa, các ngươi nhớ kỹ, nhất định phải theo sát ta, không nên tùy ý chạy loạn!"
Mọi người thấy Diệp Trần không giống như đang nói đùa, lập tức thi nhau gật đầu đồng ý.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân tuyết rơi, người tới Hoa Sơn du lịch cũng không nhiều, cho nên tất cả mọi người đã kiểm tra vé xong rất nhanh, chính thức đặt chân vào bên trong danh lam thắng cảnh.
Đợi mọi người chân chính đi tới dưới chân Hoa Sơn, trên đường đi Đào Uyển Thanh đều không nói một lời nào bỗng nhiên mở miệng, "Hoa Sơn hiểm trở, bây giờ lại có tuyết rơi, leo núi thì nguy hiểm quá lớn, người nào tự nhận không đủ năng lực thì có thể lựa chọn đi cáp treo lên núi!"
Nói xong lời này, Đảo Uyển Thanh không biết là vô tình hay cố ý nhìn về phía Diệp Trần một cái.
Lý Hổ nghe được điều này thì nhịn không được cười nói:
"Trần ca, ta thấy ngồi trên cáp treo cũng rất tốt, nếu không..."
Không đợi hắn nói xong, Đường Uy ở bên cạnh ngay lập tức đập vào đầu của hắn một cái, tức giận nói:
"Lão tứ, nếu ngươi không ngại mất mặt, chính ngươi đi đi cũng đừng kéo theo chúng ta!"
Đường Uy nói xong, trực tiếp tung người nhảy lên vượt qua mấy bâc thang, người đã đớn hơn mười mét.
Lý Hổ thở dài một hơi, đành phải một mặt u oán đi theo.
"Chúng ta cũng leo lên thôi!"
Diệp Trần nắm lấy cổ tay trắng như ngọc của Tiêu Nhược Hi cũng từ từ đi hướng về phía đỉnh núi leo lên.
Mà đổi sang một bên khác, Đào Uyển Thành nhìn thấy Diệp Trần đi đường núi thì khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, ngược lại đi vào cửa vào đường cáp treo ở bên cạnh.
...
Chỉ chốc lát, Diệp Trần dẫn theo mọi người đi tới giữa sườn núi, "Chúng ta đi bên này!"
Diệp Trần bỗng nhiên chỉ vào một cái đường hẹp quanh co, bỗng nhiên mở miệng nói, sau đó không nói lời nào dẫn theo Tiêu Nhược Hi đi qua luôn.
Ba người Lý Hổ, Đường Uy và Trần Đông cũng không có nghĩ nhiều lập tức cũng đi theo.
Mà những người khác thấy con đường kia gập ghềnh thì không có đi theo.
Chỉ chốc lát, Diệp Trần mang theo bốn người, càng đi càng lệch và họ hoàn toàn lệch khỏi con đường chính.
Mà lúc này, ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, đám người Thần giới rốt cuộc đã nhận ra khác thường, "Không đúng! Tiểu tử này dường như đã phát hiện ra điều gì, vậy mà cố ý tránh ra khỏi Thí Thần đại trận của chúng ta! Thần Vương đại nhân, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Hai mắt Thần Vương khẽ híp lại một cái, nhìn qua năm đạo thân ảnh nhỏ bé giữa sườn núi phía xa kia, trong đôi mắt hiện lên một vệt hàn ý, "Xem ra chúng ta đã xem nhẹ người này! Tra Nhĩ Tư, ngươi đi chiếu cố tiểu tử này, cần phải nghĩ biện pháp dẫn hắn vào bên trong Thí Thần đại trận!"
"Rõ!"
Giọng nói của Thần Vương rơi xuống, ngay lập tức một đạo hắc ảnh xuất hiện ở trên không trung phóng thẳng về hướng đám người Diệp Trần.
Chương 667 Át chủ bài cuối cùng
"Trần ca, đây hình như không phải đường lên núi a? Chúng ta đây là muốn đi chỗ nào a?"
Mấy người theo Diệp Trần, đi quanh toàn bộ ngọn núi, tất cả đều có vẻ mặt không hiểu, không biết Diệp Trần rốt cuộc muốn làm cái gì, cuối cùng vẫn là Lý Hổ nhịn không được mở miệng hỏi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, trong đâu mắt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, nói:
"Là ta xem nhẹ đối phương, không nghĩ tới bọn họ vậy mà đặc biệt thiết hạ cạm bẫy lớn như vậy, phong cảnh đỉnh núi chỉ sợ hôm nay không thấy được!"
Nói đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng đỉnh núi, khẽ quát một tiếng, "Đến rồi!"
Bốn người còn đang không hiểu ý Diệp Trần nói là gì!
Hô!
Trên núi gió lớn thét gào giống như một cơn lốc xoáy (gió trên cấp 10), hướng mấy người điên cuồng mà đến!
Những nơi cơn lốc xoáy này này đi qua thì những cây tùng bách ở trên đỉnh núi và đá bụi được cuốn lên rạp trời kín đất, giống như ngày tận thế!
Cùng lúc đó, còn có một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở trên không trung, "Khặc khặc! Cái gì đệ nhất nhân toàn cầu, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi!"
Ngoài Diệp Trần ra thì bốn người còn lại tất cả ngay lập tức thay đổi sắc mặt hoàn toàn, nếu không phải có hộ thể chân nguyên của Diệp Trần ngăn cản thay bọn họ thì chỉ sợ sớm đã bị cơn gió lốc này thổi xuống vách núi.
"Trần ca, đây là, đây là tình huống như thế nào? Đối phương là người hay là quỷ? Làm sao lại khủng bố như vậy!"
Diệp Trần cười lạnh, "Chẳng qua chỉ là một con giun con dế mà thôi, cũng dám càn rỡ trước mặt ta?"
Giọng nói rơi xuống cùng lúc đó Diệp Trần trực tiếp tiến lên một bước, diêu không tung ra một quyền!
Ầm ầm!
Quyền kình hóa cương, giống như đạn pháo, chui vào bên trong cơn gió lốc kia.
"A!"
Phía trên bên trong những mảnh đá bụi lập tức phát ra một tiến kêu thảm thiết, trước đó cơn gió lốc còn tàn phá bừa bãi cũng bỗng nhiên dừng lại.
Bốn người Tiêu Nhược Hi lúc này mới tập trung nhìn vào, phát hiện ngoài trăm thước phía trước trên núi đá, bỗng nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông da trắng trên người mặc trường bào màu vàng kim.
"Quả nhiên là người của Thần giới! Đáng tiếc, thực lực kém một chút!"
Diệp Trần nói xong, ngay lập tức vẫy tay một trảo:
Ầm!
Trên không trung lập tức xuất hiện một cái bóng mờ màu đỏ hình bàn tay, hung hăng chụp thẳng tới người da trắng mặc trường bào vàng kim kia.
Người da trắng mặc trường bào màu vàng kim kia trước đó đã bị một quyền của Diệp Trần đánh trúng, tự biết không phải là đối thủ của hắn, ngay lập tức sắc mặt thay đổi hoàn toàn, vội vàng nhanh chóng lùi lại phía sau.
"Quang Chi Áo Nghĩa! Thiểm Hiện!"
Bạch!
Người da trắng mặc áo vàng kim này rõ ràng cực kỳ am hiểu tốc độ, cả người giống như lưu quang, trong nháy mắt đã lui ra ngoài được hơn vài trăm mét.
"Khặc khặc! Chỉ băng chút tốc độ ấy của ngươi mà cũng muốn...cái gì!"
Người da trắng mặc áo vàng kim kia đang đắc ý cười nói lên một cách điên cuồng, đáng tiếc hắn còn chưa nói xong thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, con ngươi co rút nhanh chóng, giống như thể nhìn thấy cảnh tượng nào đó kinh khủng lắm.
Hóa ra, chưởng kia của Diệp Trần nhìn như nhẹ nhàng, thế mà có thể xuyên qua không gian, xuất hiện một cách quỷ dị ở trước mặt của hắn!
Mà cùng lúc đó, người đàn ông da trắng mặc trường bào vàng kim kia lại cảm thấy một cỗ lực lượng khó mà hình dung, giống như nắm giữ lại hắn khắp toàn thân từ trên xuống dưới, cả người giống như rơi vào trong vũng bùn, lại không sử dụng ra được một chút khí lực nào!
"A!!"
Cuối cùng, chưởng to lớn màu đỏ thắm kia không có một chút ngoài ý muốn nào, nắm lấy người đàn ông da trắng mặc trường bào màu vàng kim, sau đó ngay lập tức là tiếng kêu rên liên hồi:
"Không! Tại sao lại có thể như vậy! Ngươi vậy mà...vậy mà đã lĩnh ngộ được Không Gian Áo nghĩa? Điều này sao có thể?"
Phải biết, Không Gian Pháp Tắc là một trong những pháp tắc khó lĩnh hội nhất bên trong đông đảo pháp tắc của thiên địa.
Bình thường mà nói, cho dù là Tu Chân giới, trong những cường giả Hóa Thần kia, nguoiwfi có thể lĩnh hội được Không Gian Pháp Tắc cũng là tồn tại phượng mao lân giác.
Tra Nhĩ Tư nghĩ thế nào cũng không hiểu, chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch của Thế Tục giới, vậy mà đã lĩnh hội được Không Gian Pháp Tắc, hơn nữa nhìn bộ dáng, dường như đã tu luyện tới cảnh giới cực cao, trong lúc nhấc tay thì đã dễ dàng bắt lấy được hắn có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ.
Ngay cả Thần Vương đại nhận cùng với những người khác chỉ sợ cũng không có khả năng làm dược dễ dàng như thế!
"Đừng có giết ta! Ta thật ra là chỉ muốn luận bàn với các hạ một chút, cũng không có ác ý gì cả!"
Người đàn ông da trắng mặc trường bào màu vàng kim dốc hết toàn lực, cũng không thể tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Trần giam cầm, lập tức luống cuống, không còn tỏ ra vẻ tay đây cuồng ngạo trước đó nữa, bắt đầu ăn nói khép nép cầu xin thá thứ.
Diệp Trần không thể không cười lạnh, "Luận bài? Không có ác ý? Các ngươi thiết hạ đại trân ở trên đỉnh núi chính là chờ ta bước vào trong đó a? Mà mục đích của ngươi thì có lẽ là dẫn ta vào bên trong đại trận, ta nói đúng không?"
Hai mắt người đàn ông trung niên da trắng đó trừng một cái, "Làm sao mà ngươi biết được?"
Bọn họ vốn cho rằng ẩn nấp rất kỹ, không nghĩ tới vậy mà sớm đã bị Diệp Trần nhìn thấu.
Diệp Trần thuận tay kéo một phát, người đàn ông da trắng mặc trường bào vàng kim bị Diệp Trần kéo lại trước mặt, "Thành thành thật thật nói ra cho ta toàn bộ những chuyện mà ngươi biết, có lẽ ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, bằng không mà nói, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, Tam Muội chân hỏa đã xuất hiện ở trên bàn tay của hắn.
Người đàn ông mặc trường bào vàng kim nhìn thấy ngọn lửa yêu dị kia tràn đầy khí tức nguy hiểm, con ngươi lập tức co rụt lại, vội vàng nói:
"Ta nói! Ta nói toàn bộ! Đừng có giết ta!"
Ngay sau đó, người đàn ông mặc trường bào vàng kim một năm một mười kể ra mọi chuyện, thậm chí ngay cả tình huống trong Thí Thần đại trận cũng nói thẳng ra toàn bộ.
Sau khi Diệp Trần nghe xong cũng không thể không chau mày, mặc dù người này có phần mơ hồ, nhưng theo hắn ta, Diệp Trần có thể đoán được.
Hơn nữa, lúc trước hắn sử dụng thần thức dò xét qua, đại trận phía trên đỉnh núi kia cũng hoàn toàn chính xác có chút không tầm thường, tăng thêm mười mấy tên cao thủ cảnh giới Nguyên Anh của Thần giới tọa trấn, nếu như hắn tùy tiện bước vào trong đó, thật đúng là không dễ dàng thoát thân!
"Không nghĩ tới Thần giới thế mà có thể làm ra kiệt tác như vậy, xem ra là ta khinh địch!"
Diệp Trần vốn cho là Thần giới cũng không dám một mình xâm nhập, không nghĩ tới bọn họ vậy mà xuất động toàn quân, hơn nữa còn thiết hạ cạm bẫy, cũng may mắn vừa rồi hắn không có tùy tiện bước vào, bằng không cho dù hắn có thể thoát thân, cũng khó có thể bảo vệ an toàn được cho Tiêu Nhược Hi và ba người bạn cùng phòng.
"Xem ra chỉ có thể sử dụng lực lượng quân đội!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần thuận tay vỗ, Tam Muội chân hỏa trong nháy mắt đốt cháy người đàn ông mặc trường bào vàng kim.
"A! Ngươi! Ngươi đã nói không giết ta, ngươi sao có thể...A!!"
Người đàn ông mặc áo bào vàng kim bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy lập tức thống khổ kêu rên.
Diệp Trần không hề lay động một chút nào, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn, "Ta chỉ nói là suy nghĩ một chút, cũng không có nói là chắc chắn không giết ngươi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lại thuận tay bổ sung thêm một chưởng!
Ầm!
Người đàn ông mặc trường bào vàng kim ngay lập tức bị đập thành một đống thịt vụn, sau đó bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy, hóa thành một sợi khói xanh, hoàn toàn biến mất không thấy.
Làm qua loa xong hết tất cả những thứ này, Diệp Trần trực tiếp dùng chân nguyên bao vây lấy năm người Tiêu Nhược Hi, hướng phía dưới núi mà đi.
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, "Không được! Tiểu tử kia vậy mà giết Tra Nhĩ Tư, hướng phía dưới núi bỏ chạy, kế hoạch chúng ta vạch ra đã bị bại lộ!"
"Tiểu tử này thật là giảo hoạt, xem ra hắn sớm đã có phát giác, vậy chúng ta bây giờ cần phải làm gì?"
"Thần Vương đại nhân, dưới núi truyền đến tin tức, Hoa Hạ quốc điều động mấy chục vạn quân đã bao vây tầng tầng lớp lớp nơi này, nếu không chúng ta vẫn là nên rút lui trước, phàm nhân thế tục tuy rằng nhỏ yếu, nhưng uy lực vũ khí hạt nhân của bọn hắn thực sự kinh người!"
...
Trong lúc nhất thời, nhóm người của Thần giới bắt đầu thi nhau sinh ý lui.
Không nghĩ tới, Thần Vương lại lắc đầu nói:
"Không vội! Chúng ta còn có lá bài tẩy cuối cùng, bắt lại toàn bộ du khách ở trên núi lại, ta ngược lại muốn xem xem, hắn thân là Nguyên soái Hoa Hạ quốc, có tới cứu hay không?"
Chương 668 Vậy thì chiến đi!
Dưới chân đỉnh núi Hoa Sơn, "Diệp soái! Tất cả đội quân tinh nhuệ đã đóng quân ở ngoài trăm trặm, Thần Long vệ cũng được điều động toàn bộ, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng!"
Nói chuyện, là một ông lão dáng người thẳng tắp, bỗng nhiên chính là Dịch Sơn Hà mà Diệp Trần đã lâu không gặp.
Sau lưng Dịch Sơn Hà, toàn bộ các đại cao thủ của Thần Long vệ cũng đã đếb đông đủ.
Diệp Trần liếc mắt nhìn mọi người, nhẹ gật đầu, "Trước khi động thủ phải đảm bảo an toàn cho du khách trên núi, các ngươi nhanh chóng đi tìm, cố gắng đưa người vô tội rời khỏi nơi đây!"
"Rõ!"
Diệp Trần ra lệnh một tiếng, người của Thần Long vệ thi nhau bắt tay vào hành động, bắt đầu đi tìm du khách trên núi.
Tuy nhiên, nửa giờ sau, tất cả mọi người đều có vẻ mặt ngưng trọng mà trở về, "Diệp soái, tất cả du khách trên núi đều không tìm thấy!"
Diệp Trần nghe được tin tức này thì lập tức khẽ chau mày, "Ta vốn cho là, những người này ở trong thần giới, tự giữ thân phận, chắc có lẽ không ra tay đối với phàm nhân thế tục, xem ra là suy nghĩ nhiều rồi, bọn họ là muốn dùng những người này đến để bức bách ta tiến vào trong đại trận!"
Hai mắt Dịch Sơn Hà trừng một cái, "Diệp soái, ngài cũng không thể đặt mình vào tình thế nguy hiểm, cùng lắm thì chúng ta chỉ vây không công, cuối cùng lấy vũ khí hạt nhân ra chấn nhiếp, ta còn không tin không dọa được bọn họ đi!"
Diệp Trần hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu nói:
"Lão Dịch, ông quá coi thường những cao thủ Thần giới này! Vũ khí hạt nhân đối với bọn hắn căn bản không tạo thành uy hiếp quá lớn, nếu như ta không xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ giết chết những con tin này, sau đó thong dong rời đi, quân đội căn bản không thể ngăn cản!"
"Cái gì!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, đám người Dịch Sơn Hà ngay lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt.
Nếu như thật sự là như thế, những người này đối với Hoa Hạ quốc mà nói, sẽ là một lần nguy cơ to lớn từ trước tới nay chưa từng có!
"Thế nhưng là, đã biết rõ đây là cạm bẫy thì ngài sao có thể..."
Dịch Sơn Hà còn muốn khuyên thì Diệp Trần khoát tay áo nói:
"Ta nếu đã là Nguyên soái của một nước, tự nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ nơi này! Huống chi, chỉ bằng chút mánh khóe đó của bọn họ cũng chưa chắc giết được ta!"
Nói xong lời này, Diệp Trần ngược lại liếc mắt nhìn về phía mấy người Tiêu Nhược Hi ở bên cạnh, "Các ngươi bảo vệ tốt bạn bè của ta, ta đi chiếu cố bọn họ!"
Sưu!
Cùng lúc với lời này rơi xuống, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh Diệp Trần đã biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.
...
Mà ở một bên khác, trên đỉnh núi Hoa Sơn, "Đại Lệ Ti, ngươi đã nói muốn báo thù cho ta, các ngươi không đi bắt Diệp Trần lại đi bắt chúng ta tới làm cái gì?"
Toàn bộ du khách trên Hoa Sơn đều đã bị người của Thần giới bắt được toàn bộ, mà Đào Uyển Thanh kia tự nhiên cũng ở trong đó, lúc này đã hoàn toàn choáng váng.
"Ha ha ha~"
Đại Lệ Ti mỹ nữ người da trắng với vẻ đẹp quyến rũ ngay lập tức cười khúc khích một trận, sau đó nói với giọng nói lộ ra vẻ lạnh như băng nói:
"Cô gái xinh đẹp nhỏ bé, cô còn không biết xấu hổ đến chất vấ ta? Chuyện mà ta để cho cô làm, cô nhưng đã làm được sao? Thậm chí ta cũng hoài nghi có phải người tiết lộ bí mật này với tiểu tử kia hay không, bằng không hắn làm sao lại phát giác được cạm bẫy mà chúng ta đã dày công trù tính?"
"Không! Ta không có! Ta hận không thể phanh thây xé xác hắn ra, làm sao có thể đi giúp hắn chứ?
Đào Uyển Thanh lập tức phủ nhận.
Hai mắt Đại Lệ Ti đảo một cái cười khanh khách nói:
"Được, bản tọa tạm thời tin tương những gì ngươi nói là thật, vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa!"
Đào Uyển Thanh nhướng mày, "Ngươi lại muốn để cho ta làm cái gì?"
Đại Lệ Ti cười nói:
"Rất đơn giản, ta muốn để ngươi đi tìm tiểu tử họ Diệp, mang lời của ta truyền đi qua, trong vòng nửa giờ, nếu như hắn không đến, chúng ta sẽ giết sạch tất cả mọi người ở nơi này!"
"Cái gì!"
Mấy trăm tên du khách, tất cả lập tức đều thi nhau thay đổi sắc mặt, "Các ngươi dựa vào cái gì mà làm như thế?"
"Các ngươi đây là phạm pháp!"
"Ta không tin các ngươi có thể giết tất cả chúng ta!"
...
Trong đám người sôi sùng sục, một số người đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, chuẩn bị phản kháng chạy trốn.
"Tất cả đều ngậm miệng cho ta!"
Đại Lệ Ti khẽ kêu một tiếng, đồng thời thuận tay vỗ ra một chưởng:
Bành!
Một tảng đá lớn cao tới gần hai mét ở phía xa, bị Đại Lệ Ti nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, trong nháy mắt nổ tung nát bấy.
"Tê ~~~ "
Phần lớn mọi người đều là người bình thường, cho dù bây giờ thế giới đã tiến vào thời đại tu luyện võ đạo, thế nhưng bọn họ chưa từng gặp qua thủ đoạn cường hãn như thế, lập tức tất cả đều thi nhau hít sâu một hơi, dọa đến lùi lại liên tục, không còn dám nói thêm lời nào nữa.
Thấy mọi người đã được chấn nhiếp, Đại Lê Ti lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ quyến rũ, đưa tay nắm lấy cái cằm của Đào Uyển Thanh, cười khanh khách nói:
"Cô gái xinh đẹp nhỏ bé, nếu như ngươi còn muốn báo thù cho tình nhân của ngươi mà nói thì ngoan ngoãn dựa theo những gì ta nói mà đi làm, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần ngươi có thể dẫn dụ hắn tới nơi này, bản tọa tha tính mạng của ngươi cùng với những con kiến hôi này, như thế nào?"
Sắc mặt Đào Uyển Thanh lập tức càng trở nên khó coi, cô ta lại không ngốc, Diệp Trần đã biết được âm mưu của cô ta, há lại sẽ đến đây chịu chết, lúc này mình lại đi tìm hắn, chỉ sợ sẽ bị một chưởng của đối phương vỗ chết!
Tuy nhiên, đối mặt với sự uy hiếp của Đại Lệ Ti, Đào Uyển Thanh căn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Ngay vào lúc cô ta chuẩn bị miễn cưỡng đáp ứng, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ trên chín tầng trời vang lên, "Không cần phải phiền phức như vậy, ta đến rồi!"
Bạch! Bạch! Bạch!
Các cao thủ của Thần giới nghe được giọng nói này thì tất cả đều thi nhau chấn động, tất cả mọi người đều theo hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy, trên trời cao kia, một đạo thân ảnh thon gầy ở trong bầu trời tuyết rơi, chậm rãi đạp không mà tới!
"Diệp Trần!"
Các sinh viên khoa Công nghệ sinh học thi nhau kinh hô lên.
Đôi mắt đẹp của Đào Uyển Thanh càng là trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin vào được cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt.
Cô ta vốn cho rằng, Diệp Trần nếu như đã biết được âm mưu của mình thì chắc chắn sẽ không đi đến đây chịu chết, không nghĩ tới hắn vậy mà đến rồi!
"Chẳng lẽ hắn là tới cứu chúng ta?"
Đào Uyển Thanh nhìn qua thân ảnh ở trên không trung kia, tâm tình lập tức đủ các vị, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không nói được.
"Ha ha ha ha!"
Thần Vương của Thần giới hơi sửng sốt một chút, sau đó thì cười ha ha, "Thật tốt! Diệp Cuồng Tiên, xem ra truyền ngôn không giả, ngươi ngược lại là người trọng tình trọng nghĩa!"
Diệp Trần cố ý cười lạnh, "Ngươi suy nghĩ nhiều! Một bầy kiến hôi chết sống, Diệp Cuồng Tiên ta há lại sẽ quan tâm? Ngươi thân là Thần giới chi chủ, dùng tính mạng của một bầy kiến hôi đến huy hiếp ta, khó tránh khỏi có chút không coi ra gì!"
"Ừm?"
Thần Vương nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ giật dữ, tuy nhiên rất nhanh lại cười ha ha một tiếng, "Rất tốt! Được ngươi cái Diệp Cuồng Tiên! Ngươi cố ý nói như vậy, thật ra thì đúng là chứng minh ngươi quan tâm tới sự sống chết của những người này, tuy nhiên bản Thần Vương cũng không phải loại tiểu nhân bỉ ổi, ngươi bây giờ đã hiện thân, vậy ta liền thả bọn họ!"
Thần Vương ra lệnh một tiếng, mấy trăm tên du khách kia lập tức thi nhau hướng phía dưới núi chạy như điên.
Duy chỉ có Đào Uyển Thanh vẫn còn đang đứng im tại chỗ, cắn môi, mặt mũi đầy vẻ xấu hổ.
Cô ta trợ giúp người ngoài, trù tính ám toán Diệp Trần, lại không nghĩ rằng cuối cùng chính mình lại được Diệp Trần cứu!
"Còn chưa cút! Ở lại nơi này là muốn tìm cái chết sao?"
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Đào Uyển Thanh, lạnh lùng mở miện nói.
Đào Uyển Thanh lập tức càng cảm thấy xấu hổ, cuối cùng cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Sau khi đợi mọi người rời đi toàn bộ, Diệp Trần cũng âm thầm thở dài một hơi, ngược lại nhìn về phía mấy tên cường giả Thần giới ở trước mắt, khí thế trên người bắt đầu từ từ kéo lên, "Các ngươi đã muốn chiến vậy thì chiến đi!"
Chương 669 Vậy là kết thúc?
"Được!"
Thần Vương nghe được điều này cũng lập tức hét lớn một tiếng:
"Bày trận!"
Bá bá bá!
Mười mấy tên cường giả Thần giới gần như cùng lúc bắt tay hành động!
Rầm rầm rầm!
Trong chốc lát, mây gió biến ảo, thiên địa biến sắc, toàn bộ đỉnh núi Hoa Sơn giống như bị một đám mây đen to lớn bao phủ hoàn toàn vào trong đó.
Lúc này ở dưới chân Hoa Sơn, mọi người đang mật thiết chú ý, tất cả đều thay đổi sắc mặt, thi nhau hiện ra vẻ lo lắng.
"Chị dâu, chúng ta không nên để Trần ca đi mạo hiểm, vừa rồi làm sao chị không đi ngăn hắn lại?"
Lý Hổ nhịn không được hướng về phía Tiêu Nhược Hi ở một bên nói.
"Tiêu Nhược Hi" kia một đôi mắt đẹp, bỗng nhiên trở nên thâm thúy vô cùng, giọng điệu cũng thay đổi khác thường, thản nhiên nói:
"Nếu là việc mà hắn quyết định cần phải làm, ai cũng không ngăn cản được, chúng ta có thể làm chính là toàn lực trợ giúp hắn!"
Lý Hổ dường như cũng phát giác được, Tiêu Nhược Hi lúc này cùng với Tiêu Nhược Hi ngày thường dường như có chút khác biệt, tuy nhiên cụ thể không giống nhau ở chỗ nào lại không nói ra được, cười khổ nói:
"Chị dâu, lời này của chị cũng có chút ý nghĩ hão huyền đi? Chỉ dựa vào thực lực của những người như chúng ta, giúp hắn như thế nào a!"
"Tiêu Nhược Hi" mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
...
Trên đỉnh núi Hoa Sơn, một trận đại chiến trước nay chưa từng có đang diễn ra hết sức căng thẳng.
Mà lúc này, ở bên ngoài cách Hoa Sơn mấy trăm dặm ở trên một ngọn núi bí mật, "Xem ra Thần Vương Lộ Tây Pháp đã xuất thủ! Ma tổ, ngươi đã từng giao thủ với kẻ này, ngươi thấy thế nào?"
Nói chuyện là một ông lão râu tóc bach hết, trên người mặc đạo bào màu trắng, bồng bềnh phảng phất giống như người trong chốn thần tiên.
Hóa ra, lão giả này chính là Vô Nhai cường giả đệ nhất Tiên giới, trên Thiên bảng xếp hạng thứ nhất.
Mà lúc này đứng song song với Vô Nhai lão thì là một ông lão người mặc áo bào đen, một thân chất chứa tà khí hung ác nham hiểm.
Nếu như Diệp Trần ở đây tự nhiên liếc mắt là có thể nhận ra người này, bỗng nhiên chính là Ma tổ cường giả đệ nhất Ma giới mà lúc trước ở Ma giới đã từng giao thủ với hắn.
Ma Tổ nghe được Vô Nhai lão hỏi như vậy thì lập tức cười lạnh, "Hoàn toàn chính xác bản tổ ở mấy tháng trước đó đã từng giao thủ qua, hắn khi đó nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ có thực lực cảnh giới nửa bước Thông Thiên mà thôi, bây giờ thời gian đã đi qua mấy tháng, cho dù thiên phú của hắn có nghịch thiên hơn nữa cũng tuyệt đối không có khả năng thực sự bước vào cảnh giới kia!"
"Thí Thần đại trần của Thần giới có uy lực cỡ nào, ngươi và ta đều hiểu rõ, lại thêm Lộ Tây Pháp tự mình trấn giữ, chính là cảnh giới Thông Thiên hoặc cường giả cảnh giới Hóa Thần, đều đủ để có lực đánh một trận, tiểu tử kia tự chui đầu vào lưới, khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Sau khi Ma tổ nói xong cái nhìn của mình, ngược lại liếc qua Vô Nhai lão nahan, "Vô Nhai, ngươi thấy thế nào?"
Vô Nhai lão nhân cười nhạt một tiếng, vuốt vuốt sợi râu thon dài trắng như tuyết, lắc đầu nói:
"Từ mặt ngoài đến xem, thật sự là hắn không có bất kỳ phần thắng nào, thế nhưng ta luôn cảm thấy, kẻ này không có dễ chết như vậy!"
Ma tổ nghe được lời này của Vô Nhai lão nhân thì lập tức khẽ chau mày, sau đó lạnh lùng nói:
"Cho dù Lộ Tây Pháp không giết được hắn, còn không phải có chúng ta nữa sao? Đây chính là lần hợp tác đầu tiên từ mấy ngàn năm trước đến nay ba giới Tiên, Thần, Ma chúng ta hợp tác, chẳng lẽ còn không giết chết được một tên tiểu tử thế tục này?"
Trong đám người phía sau, những cao thủ của hai giới Tiên Ma thi nhau đồng ý.
Mà ở sau cùng đám người, một đám cao thủ Yêu giới thì mọi người của Yêu giới đều có mặt mũi đầy vẻ xấu hổ.
Ma tổ chỉ nói ba giới Ma, Tiên, Thần, cố ý không đề cập tới Yêu giới bọn họ, hiển nhiên là không có để bọn họ vào mắt.
Tuy nhiên việc này cũng khó trách, dù sao thì bên trong bốn giới, Yêu giới có thực lực yếu nhất, hơn nữa lúc trước Yêu giới còn bị Diệp Trần đại náo, ngay cả Cửu Thủ Yêu Hoàng người mạnh nhất của Yêu giới bọn họ cũng bị Diệp Trần giết chết, thực lực tự nhiên càng suy yếu thêm, tuy rằng tên là bốn giới liên minh, thật ra thì căn bản Yêu giới không có bất kỳ quyền nói chuyện nào.
...
Mà vào lúc Ma tổ và Vô Nhai lão nhân trò chuyện thì lúc này trên đỉnh núi Hoa Sơn này bên trong Thí Thần đại trận kia, đại chiến sớm đã nổi lên.
Người bên ngoài không có cách nào nhìn thấy được tình huống ở bên trong, tuy nhiên lại có thể cảm nhận được rõ ràng, cả ngọn núi Hóa Sơn này đều đang lắc lư kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể bị sụp đổ!
"Thánh Quang Tẩy Lễ!"
Bên trong Thí Thần đại trận, theo một tiếng quát lớn của Lộ Tây Pháp, mười mấy tên cao thủ Thần giới cùng một lúc thi triển ra thần thông thủ đoạn, hướng thân ảnh Diệp Trần phát động tiến công!
Rầm rầm rầm!
Từng đạo thánh quang màu trắng giống như có thể xé nát không trung trong nháy mắt bao phủ Diệp Trần vào trong đó.
"Lưu ly Kim Thân!"
Dệp Trần hét lớn một tiếng, trên người ánh vàng hiện ra!
Khanh khanh khanh!
Ở dưới công kích của mấy chục đạo thánh quang màu trắng, Lưu Ly Kim Thân của Diệp Trần chỉ chống đỡ được một lát thì ánh vàng trên dưới quanh người đã bị phá vỡ!
"Ha ha ha!"
Thần Vương Lộ Tây Pháp thấy được cảnh này thì lập tức cười ha ha, "Diệp Cuồng Tiên! Hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Chết đi!"
Lộ Tây Pháp cười đắc ý, thi triển ra chiêu Thánh Quang Tẩy lễ một lần nữa:
Phốc!
Đầu vai Diệp Trần bị đạo thánh quang kia chém trúng, một đạo máu tươi bay lên, tuy rằng không chặt đứt được cánh tay của Diệp Trần, nhưng cũng để lại một vết thương!
"Xì xì xì ~~ "
Đạo thánh quang màu trắng kia theo vết thương trên cơ thể Diệp Trần vậy mà lại bắt đầu ăn mòn hướng vào bên trong thân thể của hắn!
"Ha ha! Ngươi đã trúng Thánh Quang Tẩy Lễ của ta, đợt chút nữa thực lực ít nhất cũng sẽ suy yếu đi ba thành!"
"Không thể không nói, ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng! Ha ha ha ha!"
Lộ Tây Pháp hiển nhiên không nghĩ tới, hắn phí hết tâm tư để thiết hạ cạm bẫy, không nghĩ tới vậy mà lại đả Diệp Trần bị thương nặng dễ dàng như vậy, hắn vẫn còn chưa có sử xuất ra toàn bộ thực lực đây!
"Ngươi! Căn bản không xứng làm đối thủ của Thần giới ta! Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi biết, kết quả của việc đắc tội với Thần giới chúng ta!"
Trong tay Thần Vương Lộ Tây Pháp cầm một cây quyền trượng vàng óng, bỗng nhiên giơ lên cao!
Ầm!
Một đạo ánh sáng màu vàng kim sáng chói, từ bên trên quyền trượng này phát ra, sau đó hung hăng đập về phía Diệp Trần!
Mà cùng lúc đó, mấy tên cường giả Thần giới ở xung quanh cũng cùng một lúc xuất thủ, phong bế hết tất cả đường lui của Diệp Trần.
"Chết!"
Quyền trượng vàng óng to lớn rơi vào trên đỉnh đầu của Diệp Trần, cả người trong nháy mắt chìm ngập vào bên trong ánh vàng sáng chói kia.
Tuy nhiên, không biết có phải là ảo giác hay không, ngay vào lúc quyền trượng rơi xuống, Lộ Tây Pháp mơ hồ nhận thấy, khuôn mặt của Diệp Trần hết sức bình thản, thậm chí khóe miệng còn nở ra một nụ cười tinh quái.
"Ừm? Chẳng lẽ là ảo giác của ta sao?"
Trong lòng Lộ Tây Pháp nghi ngờ không thôi, đợi ánh vàng kia tán đi, phía dưới sớm đã không thấy thân ảnh của Diệp Trần đâu, dường như đã bị lực lượng của đại trận giảo sát cho không còn một mảnh.
"Ha ha ha ha! Cái gì mà người đệ nhất trên toàn cầu! Còn quét ngang ba giới Tiên, Ma, Yêu, bản vương còn tưởng rằng năng lực lớn cỡ nào, không nghĩ tới chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Ma Tổ! Vô Nhai lão nhi! Xem ra mấy trăm năm không gặp, thực lực của hai giới hai người các ngươi quả thực làm cho người ta phải lo nghĩ a! Ha ha ha!"
Hóa ra Lộ Tây Pháp sớm đã biết, cao thủ của ba giới khác đang ở một bên quan chiến, thế là bắt đầu chế giễu mà không kiêng kỵ chút nào.
"Vậy là kết thúc?"
Một bên khác, ngay cả Ma tổ trước đó cũng không có coi trọng Diệp Trần, hai mắt cũng không thể không trừng một cái, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Lấy biểu hiện trước đó của Diệp Trần ở Ma giới tới xem, cũng không có yếu như vậy a?
Dưới chân đỉnh núi Hoa Sơn, đám người Dịch Sơn Hà nghe được giọng nói ngông cuồng của Lộ Tây Pháp thì vẻ mặt của tất cả mọi người ngay lập tức trắng bệch, "Chẳng lẽ Diệp soái hắn đã..."
Không nghĩ tới, trên mặt "Tiêu Nhược Hi" ở một bên lại nở ra nụ cười, thản nhiên nói:
"Muốn giết hắn, nhưng không có dễ dàng như vậy đâu!"
Lời nói của "Tiêu Nhược Hi" vừa mới rơi xuống, trên đỉnh núi Hoa Sơn đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng bên trong còn pha thêm chút ý trêu tức, "Thần Vương, ngươi bị ngu à, diệt đi ta chỉ là một đạo phân thân, vậy mà cũng để ngươi vui mừng tới mức như bị ngáo đá vậy sao?"
Chương 670 Kịch chiến
"Cái gì!"
Thần Vương Lộ Tây Pháp và một đám cường giả Thần giới, ngay lập tức tất cả đều có vẻ mặt kinh ngạc thi nhau lần theo phương hướng nơi phát ra giọng nói lạnh lùng kia nhìn lại.
Chỉ thấy ở trên trời cao, bên ngoài Thí Thần đại trận, không biết từ khi nào xuất hiện một đạo thân ảnh thiếu niên gầy yếu, không phải Diệp Trần thì còn có thể là ai?
"Thân Ngoại Hóa Thân! Ngươi...ngươi đã bước vào cảnh giới Hóa Thần rồi?"
Lộ Tây Pháp một mực đầy vẻ tự tin, giờ phút này mặt mũi lại đầy vẻ chấn động, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kiêng kỵ.
Phải biết, dưới tình huống bình thường, chỉ có sau khi tu chân giả đạt tới cảnh giới Hóa Thần thì mới có thể phân chia nguyên thần, từ đó lợi dụng Khôi Lỗi thuật, chế tạo ra Thân Ngoại Hóa Thân, thực lực tăng gấp bội!
Hà khi Thân Ngoại Hóa Thân tu luyện tới cảnh giới cực cao, coi như thực lực so với bản tôn cũng không chênh lệch được quá nhiều.
Cùng lúc đó, Ma Tổ và Vô Nhai lão nhân và một đám cường giả ở bên ngoài trăm dặm thì mặt mũi của mọi người cũng đầy vẻ kinh ngạc.
"Không! Đây không có khả năng! Bản tổ tu luyện gần ngàn năm cũng mới chỉ có cảnh giới nửa bước Thông Thiên, hắn chỉ là một thiếu niên thế tục, còn chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có thể đạt tới cảnh giới đó?"
Ngay cả Ma tổ cũng không nhịn được mà rống lớn một tiếng.
Vô Nhai lão nhân ở bên cạnh, trầm mặc một lát, bỗng nhiên hai con ngươi ngưng tụ lại, một mặt chắc chắn nói:
"Không đúng! Pháp môn mà tiểu tử này vừa mới thi triển ra, mới nhìn thì giống như Thân Ngoại Hóa Thân, thế nhưng là quá yếu! Hơn nữa từ trên người tiểu tử này không phát hiện ra được một chút khí tức Thiên Quân Hóa Thần nào, có lẽ hắn thi triển một loại bí thuật đặc thù nào đó!"
Hoá ra, từ mấy tháng trước đến nay, tu vi cảnh giới của Diệp Trần tuy rằng không có bước tiến quá nhanh, nhưng hắn cũng không có nhàn rỗi.
Tám trăm năm kiếp trước, Diệp Trần ở tu chân giới, bước chân lên đỉnh cao, trở thành một đời Cuồng Đế, ngoại trừ sau khi cảnh giới tu vi cường đại, thu thập các loại bí pháp thần công tự nhiên cũng không phải số ít.
Mà ở trong đó thì có một loại đạo pháp thần kỳ giống với thân ngoại hóa thân.
Diệp Trần bây giờ mới vừa bước vào cảnh giới Kim Đan, tự nhiên không thi triển được thần thông Thiên Ngoại Hóa Thân, trước đó chẳng qua chỉ là sử dụng bí thuật, mô phỏng ra một cái kính tượng phân thân mà thôi.
Vừa rồi phân thân của hắn bước vào bên trong đại trận, thành công lừa được các cao thủ của Thần giới, chân thân lại vẫn giấu ở bên ngoài.
"Ngươi dám đùa với ta?"
Lộ Tây Pháp rốt cuộc thì cũng là cao thủ nửa bước cảnh giới Hóa Kình, sau khi trải qua giây phút kinh hoàng, rất nhanh cũng đã hiểu ra, lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ!
Ở trên trời cao, Diệp Trần cười lạnh, "Làm sao? Chỉ cho phép ngươi đi tính toán người khác, không cho phép người khác tính toán với ngươi sao?"
Cùng lúc nói xong lời này, cánh tay Diệp Trần bỗng nhiên giơ lên:
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu tím sáng chói, đột nhiên phóng lên tận trời, trong nháy mắt đạt tới độ cao hơn một ngàn mét, sau đó hung hăng chém xuống dưới, "Thí Thần đại trận cứt chó gì, phá cho ta!"
Ầm ầm!
Kiếm mang hung hăng chém xuống tới, trực tiếp đánh xuống trên đại trận ở dưới.
Thí Thần đại trận này chính là một cái khốn trận, nếu như người ở trong trận pháp, muốn phá trận tự nhiên gặp rất nhiều khó khăn, mà lúc này Diệp Trần là phá trận từ bên ngoài lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Ầm ầm!
Cạch!
Nhiều cường giả cảu Thần giới cũng còn chưa hoàn toàn phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, bọn họ vì Diệp Trần mà trù tính thiết kế Thí Thần đại trận, bây giờ thì đã bị một kiếm của Diệp Trần bổ ra.
"A!!"
Thần Vương Lộ Tây Pháp lập tức nhịn không được phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, "Cho dù không có Thí Thần đại trận, bản vương cũng phải để cho ngươi chết! Tất cả mọi người cùng tiến lên! Giết hắn cho ta!"
Sưu sưu sưu!
Sau khi Lộ Tây Pháp ra lệnh một tiếng, các cường giả thi nhau phóng lên trời, trong nháy mắt đã bao vây Diệp Trần vào trong đó.
"Chỉ bằng đám phế vật các ngươi mà cũng muốn giết được ta?"
Diệp Trần bị mười mấy tên cao thủ cảnh giới Nguyên Anh vây quanh, ngược lại cười lạnh, trên mặt mang một vệt trêu tức.
Không có Thí Thần đại trận cản tay, những người này trong mắt hắn căn bản không chịu nổi một kích.
Ầm!
Diệp Trần trực tiếp một chiêu Hư Không trảm, kiếm mang quỷ dị khó lường, trong nháy mắt chém trúng một tên cao thủ cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, tên đó ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thiif đã bị một kiếm này của Diệp Trần chém thành hai nửa!
"A!!"
Các cường giả Thần giới còn lại nhìn thấy Diệp Trần uy mãnh như thế thì lập tức thi nhau kinh sợ mà lui lại, ngay cả đôi con ngươi của Thần Vương Lộ Tây Pháp cũng không thể không hơi co rụt lại, "Không Gian Pháp Tắc! Ngươi thế mà tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc! Điều này, điều này sao có thể!"
Nếu như nói trước đó Diệp Trần thi triển "Thân Ngoại Hóa Thân", chẳng qua chỉ là thủ đoạn nhỏ nhằm đầu cơ trục lợi, thế nhưng trước mắt hắn đối với sử dụng Không Gian Pháp Tắc lại thật sự là thần thông mà chỉ có cảnh giới trên Hóa Thần mới có thể lĩnh ngộ a!
"Không có cái gì là không thể nào! Cảnh giới của ta, đặc biệt là ngươi làm sao có thể phỏng đoán?"
Diệp Trần cười lạnh, thân thể nhoáng một cái, trực tiếp xuyên qua không gian, trong nháy mắt giết tới trước mặt Lộ Tây Pháp, tiếp tục chém ra một kiếm!
Xoẹt xẹt!
Một kiếm này chém xuống tới, giống như trời xanh cũng muốn vỡ ra làm hai nửa, không trung vậy mà xuất hiện một đạo vết nứt không gian dài đến mấy ngàn mét!
"Hừ!"
Lộ Tây Pháp hừ lạnh một tiếng, vội vàng giơ quyền trượng trong tay lên nghênh đón tiếp lấy.
"Quang Chi Thủ Hộ!"
Oanh!
Một đạo ánh sáng trắng sáng chói đột nhiên từ phía trên quyền trượng phát ra, trong nháy mắt tạo thành một cái vòng phòng hộ rất lớn, bao phủ Lộ Tây Pháp vào trong đó.
Ầm ầm!
Kiếm mang màu tím sáng chói chém xuống trên vòng phòng hộ màu trắng kia, không gian xung quanh bỗng nhiên lắc lư kịch liệt một trận.
Bạch bạch bạch!
Diệp Trần và Lộ Tây Pháp riêng phần mình lùi lại bảy tám bước, vậy mà lực lượng ngang nhau.
Tuy nhiên, không đợi Lộ Tây Pháp buông lỏng một hơi thì thân ảnh của Diệp Trần đã biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
"Ừm?"
Ngay sau đó, Lộ Tây Pháp bỗng nhiên phát giác được ở sau lưng mình truyền đến một đạo khí tức nguy hiểm!
Lại là Diệp Trần đã vận dụng Không Gian Pháp Tắc, qua lại tới sau lưng hắn, cùng với đó lại là một kiếm!
Diệp Trần lĩnh hội và tu luyện trải qua gần nửa năm, đối với việc sử dụng Không Gian Pháp Tắc đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.
May mà Lộ Tây Pháp này dù sao cũng là cao thủ cảnh giới nửa bước Hóa Thần, hơn nữa sở trường lại là phòng ngự, cuối cùng mới miễn cưỡng có thể bắt được quỹ tích hành động của Diệp Trần.
Rầm rầm rầm!
Sau khi Diệp Trần liên tiếp chém ra mấy kiếm đều bị Lộ Tây Pháp lấy phương thức phòng thủ hiệu con rùa đen ngăn cản xuống.
Mặc dù sau khi tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc, tốc độ của Diệp Trần có thể treo Lộ Tây Pháp lên để tét mông đít, thế nhưng khoảng cách tu vi của hai người cũng không phải để bày biện, Lộ Tây Pháp một lòng phòng thủ, dưới tình huống hắn không sử dụng tất cả các lá bài tẩy, muốn giết chết người này nhưng cũng cực kỳ khó khăn.
Mà cường giả Thần giới khác nhìn thấy Thần Vương rơi vào thế hạ phong thì ngay lập tức thi nhau chạy tới cứu viện.
"Muốn chết!"
Diệp Trần quát lớn một tiếng, thuận tay chém ra mấy kiếm:
"A!"
"A!"
"A!"
Mỗi một kiếm chém ra, sẽ có một vị cường giả Thần giới ngã xuống!
Chớp mắt một cái, mười mấy tên cường giả cấp bậc Nguyên Anh đã bị Diệp Trần chém chết hơn mười người!
"Không!"
Lộ Tây Pháp rống lớn một tiếng, những người ở trước mắt hắn đều là lực lượng tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Thần giới bọn họ, bây giờ lại bị Diệp Trần dễ dàng chém giết như là chặt dưa hấu, điều này làm cho hắn làm sao có thể nhẫn?
"Tiểu tử! Đây là ngươi bức ta! Tất cả mọi người của Thần giới nghe, Quang Minh Tế Tự!"
"Rõ!"
Sau khi Lộ Tây Pháp ra lệnh một tiếng, các cường giả Thần giới lập tức làm thành một cái vòng tròn rất lớn, đồng thời tất cả đều thấp giọng ngâm xướng.
Mà sau khi bọn họ bắt đầu chậm rãi ngâm xướng, trên thân của mỗi người cũng bắt đầu phát ra ánh sáng trắng sáng chói, phảng phất giống như thần linh hàng thế.
Tiếp theo, những ánh sáng màu trắng kia tất cả đều hướng về phía Thần Vương Lộ Tây Pháp ở giữa hội tụ lại mà đi...
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh Hoa Sơn!
"Thần Vương đại nhân, ngài chỉ vì một tên tiểu tử thế tục mà tốn công tốn sức như thế, khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to a?"
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên da trắng trên người mặc trang phục phong cách thời Trung Cổ.
Mà Thần Vương đại nhân trong miệng hắn bỗng nhiên chính là chúa tể của Thần giới.
Người đàn ông trung niên kia vừa mới mở miệng thì những người Thần giới còn lại cũng chen nhau nói:
"Đúng vậy! Chúng ta đã đạt được sự đồng thuận cùng với ba giới khác, sao không tập hợp cao thủ bốn giới trực tiếp giết tới, cho dù tiểu tử kia có thực lực cảnh giới Hóa Thần trở lên cũng không thể nào địch lại được bốn giới chúng ta!"
"Mười mấy tên cường giả Thần giới chúng ta tốn thời gian ròng rã tới một tuần mới bố trí được cái Thí Thần đại trận này dùng để đối phó chỉ là một tên thiếu niên thế tục, khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to!"
Đối mặt với dị nghị của mọi người, Thần Vương lại cười nhạt một tiếng, nói:
"Các ngươi thì biết cái gì? Tập hợp lực lượng của bốn giới, đối phó chỉ là một thiếu niên thế tục, tự nhiên không còn là vấn đề nữa, thế nhưng đó không làm nổi bật lên được sự lợi hại của Thần giới chúng ta? "
"Chưa kể, trong thời gian vừa qua các ngươi cũng đều thấy được, trong bốn giới vẫn luôn có sự nghi kỵ lẫn nhau, căn bản không có khả năng tin tưởng lẫn nhau, muốn trông cậy vào việc hợp tác với bọn họ thì quả thực khó hơn lên trời!"
Thần Vương nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó hít sâu một hơi mới nói tiếp:
"Tiểu tử kia trước sau ở Yêu, Ma, Tiên ba giới tùy ý làm bậy, để ba giới kia mất hết mặt mũi, chúng ta nếu có thể một lần hành động tiêu diệt kẻ này đi, vậy từ nay về sau, Thần giới chúng ta chính là danh chính ngôn thuận đứng đầu trong bốn giới! Ba giới khác còn dám khiêu chiến với chúng ta sao? Kiệt kiệt kiệt!"
Sau khi nói xong lời cuối cùng, Thần Vương nhịn không được mà cười lên ha hả.
Những người còn lại cũng thi nhau hiện ra vẻ vui mừng.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, chỉ cần dẫn Diệp Trần vào bên trong Thí Thần đại trận thì khẳng định hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Mọi người đang nghị luận thì có một cô gái có vẻ mặt xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, lắc lư vòng eo quyến rũ, chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, "Khởi bẩm Thần Vương đại nhân, chuyện đã làm thỏa đáng, không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu tử họ Diệp kia ngày mai sẽ tới đây!"
Vẻ mặt Thần Vương lập tức hiện lên sự vui mừng, "Rất tốt! Đại Lệ Ti, ngươi quả nhiên không làm cho bản Thần Vương phải thất vọng! Tất cả mọi ngươi chuẩn bị cho cẩn thận vào, ngày mai nhất định phải một lần hành động tiêu diệt kẻ này!"
...
Diệp Trần tuy đoán được có ngươi có ý muốn mưu hại hắn, nhưng cũng không có vì vậy mà lùi bước.
Bởi vì hắn hiểu rõ, chính mình trước sau đắc tội Thần, Tiên, Yêu, Ma bốn giới, đối đầu với bọn hắn chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đối phương đã chủ động đưa tới cửa, ngược lại giúp hắn đỡ phải tìm cách xâm nhập.
Dù sao, Hoa Hạ quốc có thể được coi là địa bàn của hắn.
Đêm đó, bảy đại quân khu của Hoa Hạ quốc, trọn vẹn mấy chục vạn quân phân biệt từ bốn phương tám hướng lặng lẽ chạy tới gần Hoa Sơn, hình thành xu thế bao vây.
Phải biết, Diệp Trần bây giờ thế nhưng là vị Nguyên soái duy nhất của Hoa Hạ quốc, điều động quân đội tự nhiên không thành vấn đề.
Thậm chí, sau khi cao tầng Hoa Hạ biết được tin tức này thì ngay trong đêm tổ chức hội nghị, cuối cùng nhất trí quyết định, nếu như rơi vào tình thế nguy cấp không loại bỏ sử dụng bom nguyên tử cỡ lớn!
...
Ngày hôm sau, trên trăm tên sinh viên khoa Công nghệ sinh học của trường đại học Thiên Hải, từ trường học bắt đầu xuất phát.
Mọi người ngồi trên chiếc xe lớn đi thẳng tới phương hướng núi Hoa Sơn mà đi, hồn nhiên không biết mình đã quấn vào bên trong một trận thảm họa sắp xảy ra.
Nơi đây chính là vào mùa rét đậm, hơn nữa sớm đã tiến vào khu vực phía bắc, nhiệt độ tự nhiên càng thêm rét lạnh, bầu trời mơ hồ đã có tuyết bay nhẹ nhàng, quả nhiên là phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
"Sớm đã nghe nói, cảnh tuyết ở Hoa Sơn, đẹp nhất thiên hạ, không nghĩ tới hôm nay lại có duyên được nhìn thấy!"
Tiêu Nhược Hi mặc vào một một bộ áo lông màu trắng, sau khi từ trên xe nhảy xuống, ngửa đầu nhìn qua cảnh tuyết trên núi, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ thích thú.
Lý Hổ ở một bên thì mặt mày ủ rũ nói:
"Phong cảnh ở nơi này quả thật không tệ, nhưng ở dưới đống tuyết lớn như vậy còn phải leo núi! Ai u, cái eo của ta!"
Trần Đông cũng nói theo:
"Đúng vậy, cũng không biết Đào lớp trưởng kia của chúng ta là nghĩ như thế nào, giữa mùa động chạy tới Hơn Sơn này để du lịch, Hoa Sơn vẫn luôn biết đến là hiểm trở khó đi, nếu thật sự có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra thì làm sao đây?"
Đường Uy lại cười ha ha một tiếng, "Ta ngược lại thật ra cảm thấy rất tốt, các ngươi đừng có yếu ớt như vậy! Lại nói còn có Trần ca ở đây, còn sợ không bảo vệ được sự an toàn của chúng ta sao?"
Mấy người cùng kêu lên nói phải, thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, đã thấy vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt của Diệp Trần
Tiêu Nhược Hi đã nhận ra có gì đó khác thường, không thể không kéo cánh tay của Diệp Trần, "Thế nào? Có chuyện gì vậy? Có gì không đúng sao?"
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn phương hướng trên đỉnh núi Hoa Sơn một cái, mới lộ ra nụ cười mỉm, lắc đầu, nói:
"Không có gì, đợi chút nữa, các ngươi nhớ kỹ, nhất định phải theo sát ta, không nên tùy ý chạy loạn!"
Mọi người thấy Diệp Trần không giống như đang nói đùa, lập tức thi nhau gật đầu đồng ý.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân tuyết rơi, người tới Hoa Sơn du lịch cũng không nhiều, cho nên tất cả mọi người đã kiểm tra vé xong rất nhanh, chính thức đặt chân vào bên trong danh lam thắng cảnh.
Đợi mọi người chân chính đi tới dưới chân Hoa Sơn, trên đường đi Đào Uyển Thanh đều không nói một lời nào bỗng nhiên mở miệng, "Hoa Sơn hiểm trở, bây giờ lại có tuyết rơi, leo núi thì nguy hiểm quá lớn, người nào tự nhận không đủ năng lực thì có thể lựa chọn đi cáp treo lên núi!"
Nói xong lời này, Đảo Uyển Thanh không biết là vô tình hay cố ý nhìn về phía Diệp Trần một cái.
Lý Hổ nghe được điều này thì nhịn không được cười nói:
"Trần ca, ta thấy ngồi trên cáp treo cũng rất tốt, nếu không..."
Không đợi hắn nói xong, Đường Uy ở bên cạnh ngay lập tức đập vào đầu của hắn một cái, tức giận nói:
"Lão tứ, nếu ngươi không ngại mất mặt, chính ngươi đi đi cũng đừng kéo theo chúng ta!"
Đường Uy nói xong, trực tiếp tung người nhảy lên vượt qua mấy bâc thang, người đã đớn hơn mười mét.
Lý Hổ thở dài một hơi, đành phải một mặt u oán đi theo.
"Chúng ta cũng leo lên thôi!"
Diệp Trần nắm lấy cổ tay trắng như ngọc của Tiêu Nhược Hi cũng từ từ đi hướng về phía đỉnh núi leo lên.
Mà đổi sang một bên khác, Đào Uyển Thành nhìn thấy Diệp Trần đi đường núi thì khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, ngược lại đi vào cửa vào đường cáp treo ở bên cạnh.
...
Chỉ chốc lát, Diệp Trần dẫn theo mọi người đi tới giữa sườn núi, "Chúng ta đi bên này!"
Diệp Trần bỗng nhiên chỉ vào một cái đường hẹp quanh co, bỗng nhiên mở miệng nói, sau đó không nói lời nào dẫn theo Tiêu Nhược Hi đi qua luôn.
Ba người Lý Hổ, Đường Uy và Trần Đông cũng không có nghĩ nhiều lập tức cũng đi theo.
Mà những người khác thấy con đường kia gập ghềnh thì không có đi theo.
Chỉ chốc lát, Diệp Trần mang theo bốn người, càng đi càng lệch và họ hoàn toàn lệch khỏi con đường chính.
Mà lúc này, ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, đám người Thần giới rốt cuộc đã nhận ra khác thường, "Không đúng! Tiểu tử này dường như đã phát hiện ra điều gì, vậy mà cố ý tránh ra khỏi Thí Thần đại trận của chúng ta! Thần Vương đại nhân, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Hai mắt Thần Vương khẽ híp lại một cái, nhìn qua năm đạo thân ảnh nhỏ bé giữa sườn núi phía xa kia, trong đôi mắt hiện lên một vệt hàn ý, "Xem ra chúng ta đã xem nhẹ người này! Tra Nhĩ Tư, ngươi đi chiếu cố tiểu tử này, cần phải nghĩ biện pháp dẫn hắn vào bên trong Thí Thần đại trận!"
"Rõ!"
Giọng nói của Thần Vương rơi xuống, ngay lập tức một đạo hắc ảnh xuất hiện ở trên không trung phóng thẳng về hướng đám người Diệp Trần.
Chương 667 Át chủ bài cuối cùng
"Trần ca, đây hình như không phải đường lên núi a? Chúng ta đây là muốn đi chỗ nào a?"
Mấy người theo Diệp Trần, đi quanh toàn bộ ngọn núi, tất cả đều có vẻ mặt không hiểu, không biết Diệp Trần rốt cuộc muốn làm cái gì, cuối cùng vẫn là Lý Hổ nhịn không được mở miệng hỏi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, trong đâu mắt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, nói:
"Là ta xem nhẹ đối phương, không nghĩ tới bọn họ vậy mà đặc biệt thiết hạ cạm bẫy lớn như vậy, phong cảnh đỉnh núi chỉ sợ hôm nay không thấy được!"
Nói đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng đỉnh núi, khẽ quát một tiếng, "Đến rồi!"
Bốn người còn đang không hiểu ý Diệp Trần nói là gì!
Hô!
Trên núi gió lớn thét gào giống như một cơn lốc xoáy (gió trên cấp 10), hướng mấy người điên cuồng mà đến!
Những nơi cơn lốc xoáy này này đi qua thì những cây tùng bách ở trên đỉnh núi và đá bụi được cuốn lên rạp trời kín đất, giống như ngày tận thế!
Cùng lúc đó, còn có một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở trên không trung, "Khặc khặc! Cái gì đệ nhất nhân toàn cầu, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi!"
Ngoài Diệp Trần ra thì bốn người còn lại tất cả ngay lập tức thay đổi sắc mặt hoàn toàn, nếu không phải có hộ thể chân nguyên của Diệp Trần ngăn cản thay bọn họ thì chỉ sợ sớm đã bị cơn gió lốc này thổi xuống vách núi.
"Trần ca, đây là, đây là tình huống như thế nào? Đối phương là người hay là quỷ? Làm sao lại khủng bố như vậy!"
Diệp Trần cười lạnh, "Chẳng qua chỉ là một con giun con dế mà thôi, cũng dám càn rỡ trước mặt ta?"
Giọng nói rơi xuống cùng lúc đó Diệp Trần trực tiếp tiến lên một bước, diêu không tung ra một quyền!
Ầm ầm!
Quyền kình hóa cương, giống như đạn pháo, chui vào bên trong cơn gió lốc kia.
"A!"
Phía trên bên trong những mảnh đá bụi lập tức phát ra một tiến kêu thảm thiết, trước đó cơn gió lốc còn tàn phá bừa bãi cũng bỗng nhiên dừng lại.
Bốn người Tiêu Nhược Hi lúc này mới tập trung nhìn vào, phát hiện ngoài trăm thước phía trước trên núi đá, bỗng nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông da trắng trên người mặc trường bào màu vàng kim.
"Quả nhiên là người của Thần giới! Đáng tiếc, thực lực kém một chút!"
Diệp Trần nói xong, ngay lập tức vẫy tay một trảo:
Ầm!
Trên không trung lập tức xuất hiện một cái bóng mờ màu đỏ hình bàn tay, hung hăng chụp thẳng tới người da trắng mặc trường bào vàng kim kia.
Người da trắng mặc trường bào màu vàng kim kia trước đó đã bị một quyền của Diệp Trần đánh trúng, tự biết không phải là đối thủ của hắn, ngay lập tức sắc mặt thay đổi hoàn toàn, vội vàng nhanh chóng lùi lại phía sau.
"Quang Chi Áo Nghĩa! Thiểm Hiện!"
Bạch!
Người da trắng mặc áo vàng kim này rõ ràng cực kỳ am hiểu tốc độ, cả người giống như lưu quang, trong nháy mắt đã lui ra ngoài được hơn vài trăm mét.
"Khặc khặc! Chỉ băng chút tốc độ ấy của ngươi mà cũng muốn...cái gì!"
Người da trắng mặc áo vàng kim kia đang đắc ý cười nói lên một cách điên cuồng, đáng tiếc hắn còn chưa nói xong thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, con ngươi co rút nhanh chóng, giống như thể nhìn thấy cảnh tượng nào đó kinh khủng lắm.
Hóa ra, chưởng kia của Diệp Trần nhìn như nhẹ nhàng, thế mà có thể xuyên qua không gian, xuất hiện một cách quỷ dị ở trước mặt của hắn!
Mà cùng lúc đó, người đàn ông da trắng mặc trường bào vàng kim kia lại cảm thấy một cỗ lực lượng khó mà hình dung, giống như nắm giữ lại hắn khắp toàn thân từ trên xuống dưới, cả người giống như rơi vào trong vũng bùn, lại không sử dụng ra được một chút khí lực nào!
"A!!"
Cuối cùng, chưởng to lớn màu đỏ thắm kia không có một chút ngoài ý muốn nào, nắm lấy người đàn ông da trắng mặc trường bào màu vàng kim, sau đó ngay lập tức là tiếng kêu rên liên hồi:
"Không! Tại sao lại có thể như vậy! Ngươi vậy mà...vậy mà đã lĩnh ngộ được Không Gian Áo nghĩa? Điều này sao có thể?"
Phải biết, Không Gian Pháp Tắc là một trong những pháp tắc khó lĩnh hội nhất bên trong đông đảo pháp tắc của thiên địa.
Bình thường mà nói, cho dù là Tu Chân giới, trong những cường giả Hóa Thần kia, nguoiwfi có thể lĩnh hội được Không Gian Pháp Tắc cũng là tồn tại phượng mao lân giác.
Tra Nhĩ Tư nghĩ thế nào cũng không hiểu, chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch của Thế Tục giới, vậy mà đã lĩnh hội được Không Gian Pháp Tắc, hơn nữa nhìn bộ dáng, dường như đã tu luyện tới cảnh giới cực cao, trong lúc nhấc tay thì đã dễ dàng bắt lấy được hắn có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ.
Ngay cả Thần Vương đại nhận cùng với những người khác chỉ sợ cũng không có khả năng làm dược dễ dàng như thế!
"Đừng có giết ta! Ta thật ra là chỉ muốn luận bàn với các hạ một chút, cũng không có ác ý gì cả!"
Người đàn ông da trắng mặc trường bào màu vàng kim dốc hết toàn lực, cũng không thể tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Trần giam cầm, lập tức luống cuống, không còn tỏ ra vẻ tay đây cuồng ngạo trước đó nữa, bắt đầu ăn nói khép nép cầu xin thá thứ.
Diệp Trần không thể không cười lạnh, "Luận bài? Không có ác ý? Các ngươi thiết hạ đại trân ở trên đỉnh núi chính là chờ ta bước vào trong đó a? Mà mục đích của ngươi thì có lẽ là dẫn ta vào bên trong đại trận, ta nói đúng không?"
Hai mắt người đàn ông trung niên da trắng đó trừng một cái, "Làm sao mà ngươi biết được?"
Bọn họ vốn cho rằng ẩn nấp rất kỹ, không nghĩ tới vậy mà sớm đã bị Diệp Trần nhìn thấu.
Diệp Trần thuận tay kéo một phát, người đàn ông da trắng mặc trường bào vàng kim bị Diệp Trần kéo lại trước mặt, "Thành thành thật thật nói ra cho ta toàn bộ những chuyện mà ngươi biết, có lẽ ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, bằng không mà nói, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, Tam Muội chân hỏa đã xuất hiện ở trên bàn tay của hắn.
Người đàn ông mặc trường bào vàng kim nhìn thấy ngọn lửa yêu dị kia tràn đầy khí tức nguy hiểm, con ngươi lập tức co rụt lại, vội vàng nói:
"Ta nói! Ta nói toàn bộ! Đừng có giết ta!"
Ngay sau đó, người đàn ông mặc trường bào vàng kim một năm một mười kể ra mọi chuyện, thậm chí ngay cả tình huống trong Thí Thần đại trận cũng nói thẳng ra toàn bộ.
Sau khi Diệp Trần nghe xong cũng không thể không chau mày, mặc dù người này có phần mơ hồ, nhưng theo hắn ta, Diệp Trần có thể đoán được.
Hơn nữa, lúc trước hắn sử dụng thần thức dò xét qua, đại trận phía trên đỉnh núi kia cũng hoàn toàn chính xác có chút không tầm thường, tăng thêm mười mấy tên cao thủ cảnh giới Nguyên Anh của Thần giới tọa trấn, nếu như hắn tùy tiện bước vào trong đó, thật đúng là không dễ dàng thoát thân!
"Không nghĩ tới Thần giới thế mà có thể làm ra kiệt tác như vậy, xem ra là ta khinh địch!"
Diệp Trần vốn cho là Thần giới cũng không dám một mình xâm nhập, không nghĩ tới bọn họ vậy mà xuất động toàn quân, hơn nữa còn thiết hạ cạm bẫy, cũng may mắn vừa rồi hắn không có tùy tiện bước vào, bằng không cho dù hắn có thể thoát thân, cũng khó có thể bảo vệ an toàn được cho Tiêu Nhược Hi và ba người bạn cùng phòng.
"Xem ra chỉ có thể sử dụng lực lượng quân đội!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần thuận tay vỗ, Tam Muội chân hỏa trong nháy mắt đốt cháy người đàn ông mặc trường bào vàng kim.
"A! Ngươi! Ngươi đã nói không giết ta, ngươi sao có thể...A!!"
Người đàn ông mặc áo bào vàng kim bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy lập tức thống khổ kêu rên.
Diệp Trần không hề lay động một chút nào, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn, "Ta chỉ nói là suy nghĩ một chút, cũng không có nói là chắc chắn không giết ngươi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lại thuận tay bổ sung thêm một chưởng!
Ầm!
Người đàn ông mặc trường bào vàng kim ngay lập tức bị đập thành một đống thịt vụn, sau đó bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy, hóa thành một sợi khói xanh, hoàn toàn biến mất không thấy.
Làm qua loa xong hết tất cả những thứ này, Diệp Trần trực tiếp dùng chân nguyên bao vây lấy năm người Tiêu Nhược Hi, hướng phía dưới núi mà đi.
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, "Không được! Tiểu tử kia vậy mà giết Tra Nhĩ Tư, hướng phía dưới núi bỏ chạy, kế hoạch chúng ta vạch ra đã bị bại lộ!"
"Tiểu tử này thật là giảo hoạt, xem ra hắn sớm đã có phát giác, vậy chúng ta bây giờ cần phải làm gì?"
"Thần Vương đại nhân, dưới núi truyền đến tin tức, Hoa Hạ quốc điều động mấy chục vạn quân đã bao vây tầng tầng lớp lớp nơi này, nếu không chúng ta vẫn là nên rút lui trước, phàm nhân thế tục tuy rằng nhỏ yếu, nhưng uy lực vũ khí hạt nhân của bọn hắn thực sự kinh người!"
...
Trong lúc nhất thời, nhóm người của Thần giới bắt đầu thi nhau sinh ý lui.
Không nghĩ tới, Thần Vương lại lắc đầu nói:
"Không vội! Chúng ta còn có lá bài tẩy cuối cùng, bắt lại toàn bộ du khách ở trên núi lại, ta ngược lại muốn xem xem, hắn thân là Nguyên soái Hoa Hạ quốc, có tới cứu hay không?"
Chương 668 Vậy thì chiến đi!
Dưới chân đỉnh núi Hoa Sơn, "Diệp soái! Tất cả đội quân tinh nhuệ đã đóng quân ở ngoài trăm trặm, Thần Long vệ cũng được điều động toàn bộ, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng!"
Nói chuyện, là một ông lão dáng người thẳng tắp, bỗng nhiên chính là Dịch Sơn Hà mà Diệp Trần đã lâu không gặp.
Sau lưng Dịch Sơn Hà, toàn bộ các đại cao thủ của Thần Long vệ cũng đã đếb đông đủ.
Diệp Trần liếc mắt nhìn mọi người, nhẹ gật đầu, "Trước khi động thủ phải đảm bảo an toàn cho du khách trên núi, các ngươi nhanh chóng đi tìm, cố gắng đưa người vô tội rời khỏi nơi đây!"
"Rõ!"
Diệp Trần ra lệnh một tiếng, người của Thần Long vệ thi nhau bắt tay vào hành động, bắt đầu đi tìm du khách trên núi.
Tuy nhiên, nửa giờ sau, tất cả mọi người đều có vẻ mặt ngưng trọng mà trở về, "Diệp soái, tất cả du khách trên núi đều không tìm thấy!"
Diệp Trần nghe được tin tức này thì lập tức khẽ chau mày, "Ta vốn cho là, những người này ở trong thần giới, tự giữ thân phận, chắc có lẽ không ra tay đối với phàm nhân thế tục, xem ra là suy nghĩ nhiều rồi, bọn họ là muốn dùng những người này đến để bức bách ta tiến vào trong đại trận!"
Hai mắt Dịch Sơn Hà trừng một cái, "Diệp soái, ngài cũng không thể đặt mình vào tình thế nguy hiểm, cùng lắm thì chúng ta chỉ vây không công, cuối cùng lấy vũ khí hạt nhân ra chấn nhiếp, ta còn không tin không dọa được bọn họ đi!"
Diệp Trần hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu nói:
"Lão Dịch, ông quá coi thường những cao thủ Thần giới này! Vũ khí hạt nhân đối với bọn hắn căn bản không tạo thành uy hiếp quá lớn, nếu như ta không xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ giết chết những con tin này, sau đó thong dong rời đi, quân đội căn bản không thể ngăn cản!"
"Cái gì!"
Nghe được lời này của Diệp Trần, đám người Dịch Sơn Hà ngay lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt.
Nếu như thật sự là như thế, những người này đối với Hoa Hạ quốc mà nói, sẽ là một lần nguy cơ to lớn từ trước tới nay chưa từng có!
"Thế nhưng là, đã biết rõ đây là cạm bẫy thì ngài sao có thể..."
Dịch Sơn Hà còn muốn khuyên thì Diệp Trần khoát tay áo nói:
"Ta nếu đã là Nguyên soái của một nước, tự nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ nơi này! Huống chi, chỉ bằng chút mánh khóe đó của bọn họ cũng chưa chắc giết được ta!"
Nói xong lời này, Diệp Trần ngược lại liếc mắt nhìn về phía mấy người Tiêu Nhược Hi ở bên cạnh, "Các ngươi bảo vệ tốt bạn bè của ta, ta đi chiếu cố bọn họ!"
Sưu!
Cùng lúc với lời này rơi xuống, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh Diệp Trần đã biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.
...
Mà ở một bên khác, trên đỉnh núi Hoa Sơn, "Đại Lệ Ti, ngươi đã nói muốn báo thù cho ta, các ngươi không đi bắt Diệp Trần lại đi bắt chúng ta tới làm cái gì?"
Toàn bộ du khách trên Hoa Sơn đều đã bị người của Thần giới bắt được toàn bộ, mà Đào Uyển Thanh kia tự nhiên cũng ở trong đó, lúc này đã hoàn toàn choáng váng.
"Ha ha ha~"
Đại Lệ Ti mỹ nữ người da trắng với vẻ đẹp quyến rũ ngay lập tức cười khúc khích một trận, sau đó nói với giọng nói lộ ra vẻ lạnh như băng nói:
"Cô gái xinh đẹp nhỏ bé, cô còn không biết xấu hổ đến chất vấ ta? Chuyện mà ta để cho cô làm, cô nhưng đã làm được sao? Thậm chí ta cũng hoài nghi có phải người tiết lộ bí mật này với tiểu tử kia hay không, bằng không hắn làm sao lại phát giác được cạm bẫy mà chúng ta đã dày công trù tính?"
"Không! Ta không có! Ta hận không thể phanh thây xé xác hắn ra, làm sao có thể đi giúp hắn chứ?
Đào Uyển Thanh lập tức phủ nhận.
Hai mắt Đại Lệ Ti đảo một cái cười khanh khách nói:
"Được, bản tọa tạm thời tin tương những gì ngươi nói là thật, vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa!"
Đào Uyển Thanh nhướng mày, "Ngươi lại muốn để cho ta làm cái gì?"
Đại Lệ Ti cười nói:
"Rất đơn giản, ta muốn để ngươi đi tìm tiểu tử họ Diệp, mang lời của ta truyền đi qua, trong vòng nửa giờ, nếu như hắn không đến, chúng ta sẽ giết sạch tất cả mọi người ở nơi này!"
"Cái gì!"
Mấy trăm tên du khách, tất cả lập tức đều thi nhau thay đổi sắc mặt, "Các ngươi dựa vào cái gì mà làm như thế?"
"Các ngươi đây là phạm pháp!"
"Ta không tin các ngươi có thể giết tất cả chúng ta!"
...
Trong đám người sôi sùng sục, một số người đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, chuẩn bị phản kháng chạy trốn.
"Tất cả đều ngậm miệng cho ta!"
Đại Lệ Ti khẽ kêu một tiếng, đồng thời thuận tay vỗ ra một chưởng:
Bành!
Một tảng đá lớn cao tới gần hai mét ở phía xa, bị Đại Lệ Ti nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, trong nháy mắt nổ tung nát bấy.
"Tê ~~~ "
Phần lớn mọi người đều là người bình thường, cho dù bây giờ thế giới đã tiến vào thời đại tu luyện võ đạo, thế nhưng bọn họ chưa từng gặp qua thủ đoạn cường hãn như thế, lập tức tất cả đều thi nhau hít sâu một hơi, dọa đến lùi lại liên tục, không còn dám nói thêm lời nào nữa.
Thấy mọi người đã được chấn nhiếp, Đại Lê Ti lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ quyến rũ, đưa tay nắm lấy cái cằm của Đào Uyển Thanh, cười khanh khách nói:
"Cô gái xinh đẹp nhỏ bé, nếu như ngươi còn muốn báo thù cho tình nhân của ngươi mà nói thì ngoan ngoãn dựa theo những gì ta nói mà đi làm, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần ngươi có thể dẫn dụ hắn tới nơi này, bản tọa tha tính mạng của ngươi cùng với những con kiến hôi này, như thế nào?"
Sắc mặt Đào Uyển Thanh lập tức càng trở nên khó coi, cô ta lại không ngốc, Diệp Trần đã biết được âm mưu của cô ta, há lại sẽ đến đây chịu chết, lúc này mình lại đi tìm hắn, chỉ sợ sẽ bị một chưởng của đối phương vỗ chết!
Tuy nhiên, đối mặt với sự uy hiếp của Đại Lệ Ti, Đào Uyển Thanh căn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Ngay vào lúc cô ta chuẩn bị miễn cưỡng đáp ứng, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ trên chín tầng trời vang lên, "Không cần phải phiền phức như vậy, ta đến rồi!"
Bạch! Bạch! Bạch!
Các cao thủ của Thần giới nghe được giọng nói này thì tất cả đều thi nhau chấn động, tất cả mọi người đều theo hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy, trên trời cao kia, một đạo thân ảnh thon gầy ở trong bầu trời tuyết rơi, chậm rãi đạp không mà tới!
"Diệp Trần!"
Các sinh viên khoa Công nghệ sinh học thi nhau kinh hô lên.
Đôi mắt đẹp của Đào Uyển Thanh càng là trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin vào được cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt.
Cô ta vốn cho rằng, Diệp Trần nếu như đã biết được âm mưu của mình thì chắc chắn sẽ không đi đến đây chịu chết, không nghĩ tới hắn vậy mà đến rồi!
"Chẳng lẽ hắn là tới cứu chúng ta?"
Đào Uyển Thanh nhìn qua thân ảnh ở trên không trung kia, tâm tình lập tức đủ các vị, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không nói được.
"Ha ha ha ha!"
Thần Vương của Thần giới hơi sửng sốt một chút, sau đó thì cười ha ha, "Thật tốt! Diệp Cuồng Tiên, xem ra truyền ngôn không giả, ngươi ngược lại là người trọng tình trọng nghĩa!"
Diệp Trần cố ý cười lạnh, "Ngươi suy nghĩ nhiều! Một bầy kiến hôi chết sống, Diệp Cuồng Tiên ta há lại sẽ quan tâm? Ngươi thân là Thần giới chi chủ, dùng tính mạng của một bầy kiến hôi đến huy hiếp ta, khó tránh khỏi có chút không coi ra gì!"
"Ừm?"
Thần Vương nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ giật dữ, tuy nhiên rất nhanh lại cười ha ha một tiếng, "Rất tốt! Được ngươi cái Diệp Cuồng Tiên! Ngươi cố ý nói như vậy, thật ra thì đúng là chứng minh ngươi quan tâm tới sự sống chết của những người này, tuy nhiên bản Thần Vương cũng không phải loại tiểu nhân bỉ ổi, ngươi bây giờ đã hiện thân, vậy ta liền thả bọn họ!"
Thần Vương ra lệnh một tiếng, mấy trăm tên du khách kia lập tức thi nhau hướng phía dưới núi chạy như điên.
Duy chỉ có Đào Uyển Thanh vẫn còn đang đứng im tại chỗ, cắn môi, mặt mũi đầy vẻ xấu hổ.
Cô ta trợ giúp người ngoài, trù tính ám toán Diệp Trần, lại không nghĩ rằng cuối cùng chính mình lại được Diệp Trần cứu!
"Còn chưa cút! Ở lại nơi này là muốn tìm cái chết sao?"
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Đào Uyển Thanh, lạnh lùng mở miện nói.
Đào Uyển Thanh lập tức càng cảm thấy xấu hổ, cuối cùng cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Sau khi đợi mọi người rời đi toàn bộ, Diệp Trần cũng âm thầm thở dài một hơi, ngược lại nhìn về phía mấy tên cường giả Thần giới ở trước mắt, khí thế trên người bắt đầu từ từ kéo lên, "Các ngươi đã muốn chiến vậy thì chiến đi!"
Chương 669 Vậy là kết thúc?
"Được!"
Thần Vương nghe được điều này cũng lập tức hét lớn một tiếng:
"Bày trận!"
Bá bá bá!
Mười mấy tên cường giả Thần giới gần như cùng lúc bắt tay hành động!
Rầm rầm rầm!
Trong chốc lát, mây gió biến ảo, thiên địa biến sắc, toàn bộ đỉnh núi Hoa Sơn giống như bị một đám mây đen to lớn bao phủ hoàn toàn vào trong đó.
Lúc này ở dưới chân Hoa Sơn, mọi người đang mật thiết chú ý, tất cả đều thay đổi sắc mặt, thi nhau hiện ra vẻ lo lắng.
"Chị dâu, chúng ta không nên để Trần ca đi mạo hiểm, vừa rồi làm sao chị không đi ngăn hắn lại?"
Lý Hổ nhịn không được hướng về phía Tiêu Nhược Hi ở một bên nói.
"Tiêu Nhược Hi" kia một đôi mắt đẹp, bỗng nhiên trở nên thâm thúy vô cùng, giọng điệu cũng thay đổi khác thường, thản nhiên nói:
"Nếu là việc mà hắn quyết định cần phải làm, ai cũng không ngăn cản được, chúng ta có thể làm chính là toàn lực trợ giúp hắn!"
Lý Hổ dường như cũng phát giác được, Tiêu Nhược Hi lúc này cùng với Tiêu Nhược Hi ngày thường dường như có chút khác biệt, tuy nhiên cụ thể không giống nhau ở chỗ nào lại không nói ra được, cười khổ nói:
"Chị dâu, lời này của chị cũng có chút ý nghĩ hão huyền đi? Chỉ dựa vào thực lực của những người như chúng ta, giúp hắn như thế nào a!"
"Tiêu Nhược Hi" mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
...
Trên đỉnh núi Hoa Sơn, một trận đại chiến trước nay chưa từng có đang diễn ra hết sức căng thẳng.
Mà lúc này, ở bên ngoài cách Hoa Sơn mấy trăm dặm ở trên một ngọn núi bí mật, "Xem ra Thần Vương Lộ Tây Pháp đã xuất thủ! Ma tổ, ngươi đã từng giao thủ với kẻ này, ngươi thấy thế nào?"
Nói chuyện là một ông lão râu tóc bach hết, trên người mặc đạo bào màu trắng, bồng bềnh phảng phất giống như người trong chốn thần tiên.
Hóa ra, lão giả này chính là Vô Nhai cường giả đệ nhất Tiên giới, trên Thiên bảng xếp hạng thứ nhất.
Mà lúc này đứng song song với Vô Nhai lão thì là một ông lão người mặc áo bào đen, một thân chất chứa tà khí hung ác nham hiểm.
Nếu như Diệp Trần ở đây tự nhiên liếc mắt là có thể nhận ra người này, bỗng nhiên chính là Ma tổ cường giả đệ nhất Ma giới mà lúc trước ở Ma giới đã từng giao thủ với hắn.
Ma Tổ nghe được Vô Nhai lão hỏi như vậy thì lập tức cười lạnh, "Hoàn toàn chính xác bản tổ ở mấy tháng trước đó đã từng giao thủ qua, hắn khi đó nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ có thực lực cảnh giới nửa bước Thông Thiên mà thôi, bây giờ thời gian đã đi qua mấy tháng, cho dù thiên phú của hắn có nghịch thiên hơn nữa cũng tuyệt đối không có khả năng thực sự bước vào cảnh giới kia!"
"Thí Thần đại trần của Thần giới có uy lực cỡ nào, ngươi và ta đều hiểu rõ, lại thêm Lộ Tây Pháp tự mình trấn giữ, chính là cảnh giới Thông Thiên hoặc cường giả cảnh giới Hóa Thần, đều đủ để có lực đánh một trận, tiểu tử kia tự chui đầu vào lưới, khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Sau khi Ma tổ nói xong cái nhìn của mình, ngược lại liếc qua Vô Nhai lão nahan, "Vô Nhai, ngươi thấy thế nào?"
Vô Nhai lão nhân cười nhạt một tiếng, vuốt vuốt sợi râu thon dài trắng như tuyết, lắc đầu nói:
"Từ mặt ngoài đến xem, thật sự là hắn không có bất kỳ phần thắng nào, thế nhưng ta luôn cảm thấy, kẻ này không có dễ chết như vậy!"
Ma tổ nghe được lời này của Vô Nhai lão nhân thì lập tức khẽ chau mày, sau đó lạnh lùng nói:
"Cho dù Lộ Tây Pháp không giết được hắn, còn không phải có chúng ta nữa sao? Đây chính là lần hợp tác đầu tiên từ mấy ngàn năm trước đến nay ba giới Tiên, Thần, Ma chúng ta hợp tác, chẳng lẽ còn không giết chết được một tên tiểu tử thế tục này?"
Trong đám người phía sau, những cao thủ của hai giới Tiên Ma thi nhau đồng ý.
Mà ở sau cùng đám người, một đám cao thủ Yêu giới thì mọi người của Yêu giới đều có mặt mũi đầy vẻ xấu hổ.
Ma tổ chỉ nói ba giới Ma, Tiên, Thần, cố ý không đề cập tới Yêu giới bọn họ, hiển nhiên là không có để bọn họ vào mắt.
Tuy nhiên việc này cũng khó trách, dù sao thì bên trong bốn giới, Yêu giới có thực lực yếu nhất, hơn nữa lúc trước Yêu giới còn bị Diệp Trần đại náo, ngay cả Cửu Thủ Yêu Hoàng người mạnh nhất của Yêu giới bọn họ cũng bị Diệp Trần giết chết, thực lực tự nhiên càng suy yếu thêm, tuy rằng tên là bốn giới liên minh, thật ra thì căn bản Yêu giới không có bất kỳ quyền nói chuyện nào.
...
Mà vào lúc Ma tổ và Vô Nhai lão nhân trò chuyện thì lúc này trên đỉnh núi Hoa Sơn này bên trong Thí Thần đại trận kia, đại chiến sớm đã nổi lên.
Người bên ngoài không có cách nào nhìn thấy được tình huống ở bên trong, tuy nhiên lại có thể cảm nhận được rõ ràng, cả ngọn núi Hóa Sơn này đều đang lắc lư kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể bị sụp đổ!
"Thánh Quang Tẩy Lễ!"
Bên trong Thí Thần đại trận, theo một tiếng quát lớn của Lộ Tây Pháp, mười mấy tên cao thủ Thần giới cùng một lúc thi triển ra thần thông thủ đoạn, hướng thân ảnh Diệp Trần phát động tiến công!
Rầm rầm rầm!
Từng đạo thánh quang màu trắng giống như có thể xé nát không trung trong nháy mắt bao phủ Diệp Trần vào trong đó.
"Lưu ly Kim Thân!"
Dệp Trần hét lớn một tiếng, trên người ánh vàng hiện ra!
Khanh khanh khanh!
Ở dưới công kích của mấy chục đạo thánh quang màu trắng, Lưu Ly Kim Thân của Diệp Trần chỉ chống đỡ được một lát thì ánh vàng trên dưới quanh người đã bị phá vỡ!
"Ha ha ha!"
Thần Vương Lộ Tây Pháp thấy được cảnh này thì lập tức cười ha ha, "Diệp Cuồng Tiên! Hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Chết đi!"
Lộ Tây Pháp cười đắc ý, thi triển ra chiêu Thánh Quang Tẩy lễ một lần nữa:
Phốc!
Đầu vai Diệp Trần bị đạo thánh quang kia chém trúng, một đạo máu tươi bay lên, tuy rằng không chặt đứt được cánh tay của Diệp Trần, nhưng cũng để lại một vết thương!
"Xì xì xì ~~ "
Đạo thánh quang màu trắng kia theo vết thương trên cơ thể Diệp Trần vậy mà lại bắt đầu ăn mòn hướng vào bên trong thân thể của hắn!
"Ha ha! Ngươi đã trúng Thánh Quang Tẩy Lễ của ta, đợt chút nữa thực lực ít nhất cũng sẽ suy yếu đi ba thành!"
"Không thể không nói, ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng! Ha ha ha ha!"
Lộ Tây Pháp hiển nhiên không nghĩ tới, hắn phí hết tâm tư để thiết hạ cạm bẫy, không nghĩ tới vậy mà lại đả Diệp Trần bị thương nặng dễ dàng như vậy, hắn vẫn còn chưa có sử xuất ra toàn bộ thực lực đây!
"Ngươi! Căn bản không xứng làm đối thủ của Thần giới ta! Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi biết, kết quả của việc đắc tội với Thần giới chúng ta!"
Trong tay Thần Vương Lộ Tây Pháp cầm một cây quyền trượng vàng óng, bỗng nhiên giơ lên cao!
Ầm!
Một đạo ánh sáng màu vàng kim sáng chói, từ bên trên quyền trượng này phát ra, sau đó hung hăng đập về phía Diệp Trần!
Mà cùng lúc đó, mấy tên cường giả Thần giới ở xung quanh cũng cùng một lúc xuất thủ, phong bế hết tất cả đường lui của Diệp Trần.
"Chết!"
Quyền trượng vàng óng to lớn rơi vào trên đỉnh đầu của Diệp Trần, cả người trong nháy mắt chìm ngập vào bên trong ánh vàng sáng chói kia.
Tuy nhiên, không biết có phải là ảo giác hay không, ngay vào lúc quyền trượng rơi xuống, Lộ Tây Pháp mơ hồ nhận thấy, khuôn mặt của Diệp Trần hết sức bình thản, thậm chí khóe miệng còn nở ra một nụ cười tinh quái.
"Ừm? Chẳng lẽ là ảo giác của ta sao?"
Trong lòng Lộ Tây Pháp nghi ngờ không thôi, đợi ánh vàng kia tán đi, phía dưới sớm đã không thấy thân ảnh của Diệp Trần đâu, dường như đã bị lực lượng của đại trận giảo sát cho không còn một mảnh.
"Ha ha ha ha! Cái gì mà người đệ nhất trên toàn cầu! Còn quét ngang ba giới Tiên, Ma, Yêu, bản vương còn tưởng rằng năng lực lớn cỡ nào, không nghĩ tới chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Ma Tổ! Vô Nhai lão nhi! Xem ra mấy trăm năm không gặp, thực lực của hai giới hai người các ngươi quả thực làm cho người ta phải lo nghĩ a! Ha ha ha!"
Hóa ra Lộ Tây Pháp sớm đã biết, cao thủ của ba giới khác đang ở một bên quan chiến, thế là bắt đầu chế giễu mà không kiêng kỵ chút nào.
"Vậy là kết thúc?"
Một bên khác, ngay cả Ma tổ trước đó cũng không có coi trọng Diệp Trần, hai mắt cũng không thể không trừng một cái, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Lấy biểu hiện trước đó của Diệp Trần ở Ma giới tới xem, cũng không có yếu như vậy a?
Dưới chân đỉnh núi Hoa Sơn, đám người Dịch Sơn Hà nghe được giọng nói ngông cuồng của Lộ Tây Pháp thì vẻ mặt của tất cả mọi người ngay lập tức trắng bệch, "Chẳng lẽ Diệp soái hắn đã..."
Không nghĩ tới, trên mặt "Tiêu Nhược Hi" ở một bên lại nở ra nụ cười, thản nhiên nói:
"Muốn giết hắn, nhưng không có dễ dàng như vậy đâu!"
Lời nói của "Tiêu Nhược Hi" vừa mới rơi xuống, trên đỉnh núi Hoa Sơn đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng bên trong còn pha thêm chút ý trêu tức, "Thần Vương, ngươi bị ngu à, diệt đi ta chỉ là một đạo phân thân, vậy mà cũng để ngươi vui mừng tới mức như bị ngáo đá vậy sao?"
Chương 670 Kịch chiến
"Cái gì!"
Thần Vương Lộ Tây Pháp và một đám cường giả Thần giới, ngay lập tức tất cả đều có vẻ mặt kinh ngạc thi nhau lần theo phương hướng nơi phát ra giọng nói lạnh lùng kia nhìn lại.
Chỉ thấy ở trên trời cao, bên ngoài Thí Thần đại trận, không biết từ khi nào xuất hiện một đạo thân ảnh thiếu niên gầy yếu, không phải Diệp Trần thì còn có thể là ai?
"Thân Ngoại Hóa Thân! Ngươi...ngươi đã bước vào cảnh giới Hóa Thần rồi?"
Lộ Tây Pháp một mực đầy vẻ tự tin, giờ phút này mặt mũi lại đầy vẻ chấn động, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kiêng kỵ.
Phải biết, dưới tình huống bình thường, chỉ có sau khi tu chân giả đạt tới cảnh giới Hóa Thần thì mới có thể phân chia nguyên thần, từ đó lợi dụng Khôi Lỗi thuật, chế tạo ra Thân Ngoại Hóa Thân, thực lực tăng gấp bội!
Hà khi Thân Ngoại Hóa Thân tu luyện tới cảnh giới cực cao, coi như thực lực so với bản tôn cũng không chênh lệch được quá nhiều.
Cùng lúc đó, Ma Tổ và Vô Nhai lão nhân và một đám cường giả ở bên ngoài trăm dặm thì mặt mũi của mọi người cũng đầy vẻ kinh ngạc.
"Không! Đây không có khả năng! Bản tổ tu luyện gần ngàn năm cũng mới chỉ có cảnh giới nửa bước Thông Thiên, hắn chỉ là một thiếu niên thế tục, còn chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có thể đạt tới cảnh giới đó?"
Ngay cả Ma tổ cũng không nhịn được mà rống lớn một tiếng.
Vô Nhai lão nhân ở bên cạnh, trầm mặc một lát, bỗng nhiên hai con ngươi ngưng tụ lại, một mặt chắc chắn nói:
"Không đúng! Pháp môn mà tiểu tử này vừa mới thi triển ra, mới nhìn thì giống như Thân Ngoại Hóa Thân, thế nhưng là quá yếu! Hơn nữa từ trên người tiểu tử này không phát hiện ra được một chút khí tức Thiên Quân Hóa Thần nào, có lẽ hắn thi triển một loại bí thuật đặc thù nào đó!"
Hoá ra, từ mấy tháng trước đến nay, tu vi cảnh giới của Diệp Trần tuy rằng không có bước tiến quá nhanh, nhưng hắn cũng không có nhàn rỗi.
Tám trăm năm kiếp trước, Diệp Trần ở tu chân giới, bước chân lên đỉnh cao, trở thành một đời Cuồng Đế, ngoại trừ sau khi cảnh giới tu vi cường đại, thu thập các loại bí pháp thần công tự nhiên cũng không phải số ít.
Mà ở trong đó thì có một loại đạo pháp thần kỳ giống với thân ngoại hóa thân.
Diệp Trần bây giờ mới vừa bước vào cảnh giới Kim Đan, tự nhiên không thi triển được thần thông Thiên Ngoại Hóa Thân, trước đó chẳng qua chỉ là sử dụng bí thuật, mô phỏng ra một cái kính tượng phân thân mà thôi.
Vừa rồi phân thân của hắn bước vào bên trong đại trận, thành công lừa được các cao thủ của Thần giới, chân thân lại vẫn giấu ở bên ngoài.
"Ngươi dám đùa với ta?"
Lộ Tây Pháp rốt cuộc thì cũng là cao thủ nửa bước cảnh giới Hóa Kình, sau khi trải qua giây phút kinh hoàng, rất nhanh cũng đã hiểu ra, lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ!
Ở trên trời cao, Diệp Trần cười lạnh, "Làm sao? Chỉ cho phép ngươi đi tính toán người khác, không cho phép người khác tính toán với ngươi sao?"
Cùng lúc nói xong lời này, cánh tay Diệp Trần bỗng nhiên giơ lên:
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu tím sáng chói, đột nhiên phóng lên tận trời, trong nháy mắt đạt tới độ cao hơn một ngàn mét, sau đó hung hăng chém xuống dưới, "Thí Thần đại trận cứt chó gì, phá cho ta!"
Ầm ầm!
Kiếm mang hung hăng chém xuống tới, trực tiếp đánh xuống trên đại trận ở dưới.
Thí Thần đại trận này chính là một cái khốn trận, nếu như người ở trong trận pháp, muốn phá trận tự nhiên gặp rất nhiều khó khăn, mà lúc này Diệp Trần là phá trận từ bên ngoài lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Ầm ầm!
Cạch!
Nhiều cường giả cảu Thần giới cũng còn chưa hoàn toàn phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, bọn họ vì Diệp Trần mà trù tính thiết kế Thí Thần đại trận, bây giờ thì đã bị một kiếm của Diệp Trần bổ ra.
"A!!"
Thần Vương Lộ Tây Pháp lập tức nhịn không được phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, "Cho dù không có Thí Thần đại trận, bản vương cũng phải để cho ngươi chết! Tất cả mọi người cùng tiến lên! Giết hắn cho ta!"
Sưu sưu sưu!
Sau khi Lộ Tây Pháp ra lệnh một tiếng, các cường giả thi nhau phóng lên trời, trong nháy mắt đã bao vây Diệp Trần vào trong đó.
"Chỉ bằng đám phế vật các ngươi mà cũng muốn giết được ta?"
Diệp Trần bị mười mấy tên cao thủ cảnh giới Nguyên Anh vây quanh, ngược lại cười lạnh, trên mặt mang một vệt trêu tức.
Không có Thí Thần đại trận cản tay, những người này trong mắt hắn căn bản không chịu nổi một kích.
Ầm!
Diệp Trần trực tiếp một chiêu Hư Không trảm, kiếm mang quỷ dị khó lường, trong nháy mắt chém trúng một tên cao thủ cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, tên đó ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thiif đã bị một kiếm này của Diệp Trần chém thành hai nửa!
"A!!"
Các cường giả Thần giới còn lại nhìn thấy Diệp Trần uy mãnh như thế thì lập tức thi nhau kinh sợ mà lui lại, ngay cả đôi con ngươi của Thần Vương Lộ Tây Pháp cũng không thể không hơi co rụt lại, "Không Gian Pháp Tắc! Ngươi thế mà tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc! Điều này, điều này sao có thể!"
Nếu như nói trước đó Diệp Trần thi triển "Thân Ngoại Hóa Thân", chẳng qua chỉ là thủ đoạn nhỏ nhằm đầu cơ trục lợi, thế nhưng trước mắt hắn đối với sử dụng Không Gian Pháp Tắc lại thật sự là thần thông mà chỉ có cảnh giới trên Hóa Thần mới có thể lĩnh ngộ a!
"Không có cái gì là không thể nào! Cảnh giới của ta, đặc biệt là ngươi làm sao có thể phỏng đoán?"
Diệp Trần cười lạnh, thân thể nhoáng một cái, trực tiếp xuyên qua không gian, trong nháy mắt giết tới trước mặt Lộ Tây Pháp, tiếp tục chém ra một kiếm!
Xoẹt xẹt!
Một kiếm này chém xuống tới, giống như trời xanh cũng muốn vỡ ra làm hai nửa, không trung vậy mà xuất hiện một đạo vết nứt không gian dài đến mấy ngàn mét!
"Hừ!"
Lộ Tây Pháp hừ lạnh một tiếng, vội vàng giơ quyền trượng trong tay lên nghênh đón tiếp lấy.
"Quang Chi Thủ Hộ!"
Oanh!
Một đạo ánh sáng trắng sáng chói đột nhiên từ phía trên quyền trượng phát ra, trong nháy mắt tạo thành một cái vòng phòng hộ rất lớn, bao phủ Lộ Tây Pháp vào trong đó.
Ầm ầm!
Kiếm mang màu tím sáng chói chém xuống trên vòng phòng hộ màu trắng kia, không gian xung quanh bỗng nhiên lắc lư kịch liệt một trận.
Bạch bạch bạch!
Diệp Trần và Lộ Tây Pháp riêng phần mình lùi lại bảy tám bước, vậy mà lực lượng ngang nhau.
Tuy nhiên, không đợi Lộ Tây Pháp buông lỏng một hơi thì thân ảnh của Diệp Trần đã biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
"Ừm?"
Ngay sau đó, Lộ Tây Pháp bỗng nhiên phát giác được ở sau lưng mình truyền đến một đạo khí tức nguy hiểm!
Lại là Diệp Trần đã vận dụng Không Gian Pháp Tắc, qua lại tới sau lưng hắn, cùng với đó lại là một kiếm!
Diệp Trần lĩnh hội và tu luyện trải qua gần nửa năm, đối với việc sử dụng Không Gian Pháp Tắc đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.
May mà Lộ Tây Pháp này dù sao cũng là cao thủ cảnh giới nửa bước Hóa Thần, hơn nữa sở trường lại là phòng ngự, cuối cùng mới miễn cưỡng có thể bắt được quỹ tích hành động của Diệp Trần.
Rầm rầm rầm!
Sau khi Diệp Trần liên tiếp chém ra mấy kiếm đều bị Lộ Tây Pháp lấy phương thức phòng thủ hiệu con rùa đen ngăn cản xuống.
Mặc dù sau khi tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc, tốc độ của Diệp Trần có thể treo Lộ Tây Pháp lên để tét mông đít, thế nhưng khoảng cách tu vi của hai người cũng không phải để bày biện, Lộ Tây Pháp một lòng phòng thủ, dưới tình huống hắn không sử dụng tất cả các lá bài tẩy, muốn giết chết người này nhưng cũng cực kỳ khó khăn.
Mà cường giả Thần giới khác nhìn thấy Thần Vương rơi vào thế hạ phong thì ngay lập tức thi nhau chạy tới cứu viện.
"Muốn chết!"
Diệp Trần quát lớn một tiếng, thuận tay chém ra mấy kiếm:
"A!"
"A!"
"A!"
Mỗi một kiếm chém ra, sẽ có một vị cường giả Thần giới ngã xuống!
Chớp mắt một cái, mười mấy tên cường giả cấp bậc Nguyên Anh đã bị Diệp Trần chém chết hơn mười người!
"Không!"
Lộ Tây Pháp rống lớn một tiếng, những người ở trước mắt hắn đều là lực lượng tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Thần giới bọn họ, bây giờ lại bị Diệp Trần dễ dàng chém giết như là chặt dưa hấu, điều này làm cho hắn làm sao có thể nhẫn?
"Tiểu tử! Đây là ngươi bức ta! Tất cả mọi người của Thần giới nghe, Quang Minh Tế Tự!"
"Rõ!"
Sau khi Lộ Tây Pháp ra lệnh một tiếng, các cường giả Thần giới lập tức làm thành một cái vòng tròn rất lớn, đồng thời tất cả đều thấp giọng ngâm xướng.
Mà sau khi bọn họ bắt đầu chậm rãi ngâm xướng, trên thân của mỗi người cũng bắt đầu phát ra ánh sáng trắng sáng chói, phảng phất giống như thần linh hàng thế.
Tiếp theo, những ánh sáng màu trắng kia tất cả đều hướng về phía Thần Vương Lộ Tây Pháp ở giữa hội tụ lại mà đi...
Bình luận facebook