-
Chương 721-725
Chương 721 Trào phúng
Chỉ chớp mắt,
Diệp Trần ở Hắc Nham thành đã được khoảng thời gian ba ngày, tuy rằng lúc nào cũng có người của Hách Nham thành đang giám thị hắn, tuy nhiên hắn cũng không có để ở trong lòng, chỉ là chuyên tâm điều dưỡng thương thế của mình.
Tiểu nha đầu gọi là Linh Khê kia ngược lại rất để bụng đối với hắn, một mực đang dùng y thuật ít ỏi của nàng ta chữa thương cho Diệp Trần.
Nàng ta lại làm sao biết được rằng, trên người Diệp Trần mang theo Vạn Cổ Trường Thanh châu với lại mình có thể luyện chế ra đan dược cấp cao, cần gì phỉa một tiểu nha đầu như nàng ta tới trị liệu?
Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không từ chối ý tốt của tiểu nha đầu có tâm địa thiện lương lại hoạt bát đáng yêu này.
Mấy ngày ngắn ngủi qua đi, thương thế của Diệp Trần đã tốt lên ba bốn thành, tiểu nha đầu còn tưởng rằng y thuật của hính mình tiến nhanh, cao hứng ghê gớm, thế là càng ngày càng để tâm.
Mà quan hệ của hai người cũng ngày càng quen thuộc, Diệp Trần từ trong miệng của tiểu nha đầu cũng dần dần biết được một số tình huống.
Hóa ra, mảnh tinh vực trước mặt bọn họ này, tên là tinh vực Cự Môn, vẻn vẹn chỉ là một cái tinh vực cấp bốn mà thôi, ở vị trí tít ngoài rìa của đại tinh vực trung tâm.
Mà chỗ thế lực của tiểu nha đầu Linh Khê này tên là Hắc Nham thành, ở toàn bộ tinh vực Cự Môn miễn cưỡng có thể đưa thân vào hàng ngũ thế lực nhị lưu.
Tiểu nha đầu là con gái thứ hai của thành chủ Hắc Nham thành, cho nên trước đó những người kia mới có thể xưng hô nàng là Nhị tiểu thư.
"Diệp Trần ca ca, chờ ta chữa khỏi vết thương trên người, là ta có thể hướng phụ thân đại nhân chứng minh ta mặc dù không có thiên phú tu luyện giống như tỷ tỷ thế nhưng lại có thể làm một tên dược sư chữa bệnh cứu người, hừ hừ!"
Bên trong đình viện, tiểu nha đầu Linh Khê, vừa thoa thuôc cho Diệp Trần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra nụ cười hưng phấn.
Diệp Trần không thể không âm thầm buồn cười, thật ra thì những ngoại thương này trên người hắn sớm đã có thể thông qua Vạn Cổ Trường Thanh châu là trong nháy mắt có thể chữa trị, tuy nhiên vì thỏa mãn nguyện vọng chữa bệnh cứu người của tiểu nha đầu này, cho nên mới cố ý bảo lưu lại.
Căn cứ theo tiều nha đầu này nói, cô ta từ lúc nhỉ thân thể yếu nhiều bệnh, dẫn đến kinh mạch trong cơ thể bế tắc cho nên tu luyện so với người bình thường phải khó khăn hơn nhiều.
Mà ở trên mặt của nàng còn có một vị tỷ tỷ thiên tư tuyệt đỉnh, bây giờ đang bái làm môn hại của một cái đại tông môn, là hy vọng của toàn bộ Hắc Nham thành!
Cho nên để mà so sánh thì tiểu nha đầu này vẫn luôn tương đối tự tự, sống ở dưới bóng ma vị tỷ tỷ thiên tài kia.
Bởi vì thiên phú tu luyện không được tốt, cho nên tiểu nha đầu liền tập trung nghiên cứu y thuật, hy vọng trong tương lai có thể trở thành một tên dược sư, để cho phụ thân và tỷ tỷ của mình đối với mình lau mắt mà nhìn.
Vốn Diệp Trần dự định, chờ thương thế tốt một chút thì lập tức khởi hành rời đi, thế nhưng nhìn qua gương mặt xinh đẹp giống như búp bê kia ở trước mắt, còn có mồ hôi trên trán, trong lòng nhất thời có chút rất không đành lòng, nhịn không được xoa đầu tiểu nha đầu, nói:
"Linh Khê muội tử, thật ra thì ngươi kinh mạch trong cơ thể bị ngăn trở, chỉ cần sử dụng một viên Phá Linh đan thì có thể giúp ngươi tái tạo kinh mạch, đó cũng không phải việc khó gì a!"
Lúc này, Linh Khê đã băng bó vết thương cho Diệp Trần, lập tức chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, thở dài một hơi, nói:
"Diệp Trần ca ca, nào có dễ dàng như ngươi nói vậy a! Phá Linh đan kia thế nhưng là đan dược tứ phẩm, toàn bộ tinh vực Cự Môn chúng ta cũng vẻn vẹn chỉ có một vị Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, hơn nữa vị Luyện Đan sư kia lại có tính cách cao ngạo, phụ thân đại nhân cũng từng sai người muốn nhờ, lại ngay cả gặp hắn một lần cũng khó khăn!"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hơi sững sờ, chợt chau mày, nói:
"Chỉ là một tên Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, cũng dám cuồng vọng như vậy?"
Linh Khê một mặt chuyện đương nhiên nói:
"Đó là tự nhiên! Diệp Trần ca ca, ngươi đây là không hiểu được, Luyện Đan sư thế nhưng là một cái chức nghiệp rất cao quý a! Giống như Tang đại sư ở Hắc Nam thành chúng ta, chỉ là một tên Luyện Dược sư tam phẩm mà ngay cả phụ thân đại nhân cũng phải nhượng lễ ba phần đối với hắn!"
Nói đến đây, một đôi mắt to trong veo của Linh Khê, lộ ra vệt thần sắc khát khao, yếu ớt thở dài một hơi, nói:
"Thật thì nguyện vọng lớn nhất cảu ta chính là trở thành một tên Luyện Dược sư, đáng tiếc Luyện Đan sư mỗi một phẩm gai cần phải có tu vi tương ứng phụ trợ, giống như ta dạng người không có cách nào tu luyện là đã định trước cả một khó có thể trở thành Luyện Đan sư!"
Nói đến đây, hai tròng mắt sáng ngời của tiểu nha đầu kia, bắt đầu nhanh chóng ảm đạm xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiển thị rõ sự mất mát.
Diệp Trần thấy thế lập tức cũng cảm thấy càng thêm thương tiếc, đang muốn nói, Diệp Trần ca ca có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một tên hạ nhân của phủ thành chủ từ bên ngoài hào hứng đi tới:
"Nhị tiểu thư! Tin tức tốt! Đại tiểu thư từ Phi Tuyết tông trở về, tính cả thủ tịch Đại sư huynh của Phi Tuyết tông cùng một chỗ, bây giờ đang ở tiền sảnh, lão gia để cho ta tới gọi tiểu thư đi qua đây!"
Linh Khê nghe được tin tức này thì lập tức cao hứng lập tức nhảy dựng lên, "Tỷ tỷ trở về rồi? Quá tốt rồi!"
Tiểu nha đầu tỏ ra rất hưng phấn, muốn đi tới tiền sảnh, tuy nhiên vừa mới bước đi ra mấy bước, dường như nghĩ tới Diệp Trần, thế là quay người trở lại bên cạnh Diệp Trần, kéo lại cách tay của hắn, "Diệp Trần ca ca, ngươi cũng theo ta cùng đi chứ! Ta vừa vặn có thể giới thiệu tỷ tỷ của ta và ngươi quen biết một chút, ngươi có chịu không?"
Diệp Trần vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng thấy tiểu nha đầu này một mặt chờ mong, lời nói cự tuyệt cũng không nói ra ngoài miệng được đành phải gật đầu đáp ứng xuống.
...
Chỉ chốc lát, Diệp Trần được Linh Khê kéo cánh tay đi tới tiền sảnh của phủ thành chủ Hắc Nham thành.
Trong đại sảnh rất rộng rãi, bên trong có rất nhiều người, đều đã ngồi vào chỗ của riêng mình
Ngồi ở ghế chủ trong đại sảnh là một người đàn ông trung niên oai phong, một thân mặc trường bào màu vàng kim, thần sắc uy nghiêm.
Người này chính là thành chủ Hắc Nham thành, phụ thân của tiểu nha đầu Linh Khê, Diệp Trần trước đó từ đứng ở xa nhìn thấy một lần, cho nên cũng nhận ra.
Mà ngồi vị trí đầu tiên của khách thì là một tên thanh niên anh tuấn mặc một bộ đồ áo trắng, khí chất phiêu dật không tầm thường.
Bên cạnh thanh niên anh tuấn còn có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất đều rất không tầm thường, dung mạo ngũ quan ngược lại là giống với Linh Khê đến mấy phần.
Nữ tử trẻ tuổi có vẻ mặt xinh đẹp kia nhìn thấy hai người tiến vào trong đại sảnh thì lập tức hướng về phía Linh Khê vẫy vẫy tay, "Linh Khê, nhanh đến bên tỷ tỷ!"
"Tỷ tỷ!"
Linh Khê cũng lập tức hô một tiếng, sau đó một mặt mừng rỡ bổ nhào vào trong ngực nữ tử trẻ tuổi có vẻ mặt xinh đẹp kia.
"Hóa ra nàng ta chính là Linh Vận tỷ tỷ thiên tài mà thường được Linh Khê nhắc tới? Ân, tu vi cảnh giới Kim Đan tầng ba, ở một cái tinh vậc cấp bốn hoàn toàn chính xác được coi là thiên tài!"
Đôi mắt to của Diệp Trần đảo qua, cũng đã hiểu rõ ràng trong lòng tu vi của tất cả mọi người trong đại sảnh, đồng thời cũng chậm rãi đi vào đại sảnh, đi tới bên cạnh Linh Khê.
Sau khi hai tỷ muội thân mật một phen, tỷ tỷ Linh Vận lúc này mới nhìn thấy Diệp Trần ở một bên thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại,
"Linh Khê, phụ thân đại nhân nói, mấy ngày trước ngươi cứu được một người nam nhân không rõ lai lịch, chính là hắn sao?"
Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được nữ nhân này không hiểu vì sao đối với mình hình như có địch ý.
"Ừm!"
Linh Khê hiển nhiên không có ý thức được điểm này, lập tức hưng phấn gật một cái, nhiệt tình lôi kéo cánh tay Diệp Trần, nói:
"Đúng thế! Hắn gọi Diệp Trần đến từ tinh vực bên ngoài! Diệp Trần ca ca, vị này chính là tỷ tỷ ta, Linh Vận!"
"Phốc ~ "
Linh Khê vừa mới nói xong, không đợi Diệp Trần mở miệng, trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói tràn ngập vẻ trào phúng:
"Khó trách quần áo cổ quái như vậy! Hóa ra là đến từ tinh vực nhà quê lạc hậu bên ngoài a!"
Chương 722 Đại sư huynh
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không theo tiếng kêu nhìn lại, người nói chuyện là một tên thiếu niên ngồi ở sau lưng thanh niên áo trắng kia, trên người cũng mặc một bộ áo trắng, tuy nhiên cả mặt đều là vẻ kiêu căng.
Thiếu niên kia nhìn qua cũng mười sáu mười bảy tuổi, tuy nhiên tu vi so với Linh Vận kia cũng không kém nhiều lắm, thế mà đã là cảnh giới Kim Đan tầng hai, hiển nhiên thiên phú tu luyện khá cao.
Diệp Trần liếc mắt quét nhìn thiếu niên kia, cũng không nói thêm gì.
Ở Tu Chân giới, tinh vực đại trung tâm là khu vực trung tâm tuyệt đối, cho nên ngoài đại tinh vực trung tâm ra thì đều gọi chung là tinh vực bên ngoài.
Tu chân giả ở tinh vực đại trung tâm ở lúc đối mặt với tu chân giả tinh vực bên ngoài, phần lớn đều có ưu thế về mặt tâm lý, giống như kiểu người trong thành phố nhìn thấy bác nông dân đang ngồi xổm ở góc ao.
"Làm càn!"
Sau khi thiếu niên áo trắng kia nói xong lời này, thanh niên áo trắng ngồi ở ghế đầu tiên kia lập tức quay đầu quát mắng một tiếng, "Ở trước mặt Linh thành chủ ngươi làm sao có thể vô lễ như thế? Còn không nhanh hướng thành chủ đại nhân xin lỗi!"
Thiếu niên áo trắng kia đối với thanh niên anh tuấn dường như có chút kính nể cho nên lập tức thành thành thật thật chắp tay hướng về phía thành chủ Hắc Nham thành ở phía trên ghế ngồi, cung kính nói:
"Tiểu tử ngông cuồng thất lễ, còn xin thành chủ đại nhân thứ tội!"
Thành chủ Hắc Nham thành từ đầu đến cuối nhìn cũng không có thèm nhìn Diệp Trần, cười ha ha một tiếng, nói:
"Vu thiếu hiệp rất thẳng thắn, không sao cả! Không sao cả!"
Thấy cảnh này, Diệp Trần lập tức khẽ chau mày, theo lý thuyết, thiếu niên mặc áo trắng này vô lễ đối với hắn, coi như muốn nói xin lỗi cũng cần phải hướng hắn xin lỗi, kết quả vô luận là thanh niên anh tuấn hay là thành chủ Hắc Nham thành đều không có nhắc tới hắn một lời này, hiển nhiên là không có để hắn vào mắt.
Tuy nhiên cái này cũng khó trách, dù sao ở trong mắt những người như bọn họ, Diệp Trần chẳng qua chỉ là một ngoại nhân được Linh Khi thu lưu, bọn họ không biết lai lịch của Diệp Trần, hơn nữa Diệp Trần vãn giấu kín thực lực, trong mắt người ngoài cũng chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, tự nhiên không người quan tâm.
Ngược lại tiểu nha đầu Linh Khê ở một bên thì bây giờ nhìn không nổi nữa, "Ngươi cái người này nói làm sao đáng ghét như vậy? Ta..."
Linh Khê muốn tiến lên lý luận với thiếu niên áo trắng kia thì lại bị Diệp Trần kéo lại, "Được rồi, một tên tiểu tử không có giá dưỡng không biết gì mà thôi, không cần phải chấp nhặt với hắn!"
Nói xong lời này, Diệp Trần liền muốn quay người rời đi.
Hắn có thể cảm nhận được trong những người này thì chỉ có tiểu nha đầu Linh Khê là thực tình đối đãi hắn, còn về những người khác thì đối với hắn hoặc là coi thường hoặc nghi ngờ, hắn đương nhiên sẽ không ép bản thân mình ở lại tiếp để tự tìm sự khó chịu cho mình.
Tuy nhiên, hắn vừa mới quay người, dưới chân mới chỉ bước ra một bước:
Bạch!
Một đạo bóng trắng hiện lên trong đại sảnh, lại là thiếu niên áo trắng kia đã từ bên trong chỗ ngồi lách mình mà ra ngăn ở trước mặt Diệp Trần.
"Nhà quê! Ngươi nói ai không có giáo dưỡng? Hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ ràng ra cho ta!"
Lông mày Diệp Trần lập tức xiết chặt, bên trong đôi mắt nổi lên vẻ không kiên nhẫn.
Hắn vốn là xem ở thể diện của Linh Khê cho nên đã nhẫn nại rất nhiều, không nghĩ tới thiếu niên này vậy mà không biết tốt xấu như thế, nhiều lần khiêu khích với hắn!
"Tránh ra!"
Hai mắt Diệp Trần buông xuống, giọng nói không vui không buồn, nếu như là người hiểu tính của Diệp Trần thì tự nhiên là hết sức rõ ràng, hắn đây là điềm báo tức giận.
Đáng tiếc thiếu niên áo trắng cũng không biết những thứ này, ngược lại một mặt phách lối như thể đang nhai cứt, nói:
"Muốn ta tránh ra cũng được, trừ phi ngươi vì lời nói vừa rồi của ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi!"
Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Để cho ta dập đầu xin lỗi? Ngươi chắc chắn chứ?"
Diệp Trần đã thật sự nổi giận, hắn vốn cũng không muốn dây dưa vào rắc rối, làm sao rắc rối lại cứ luôn tìm tới chính mình.
Hắn đường đường là Cuồng Đế tôn nghiêm, há lại để cho một con giun dế khiêu khích?
Mà thiếu niên áo trắng kia lại hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với tồn tại như thế nào, ngược lại một mặt khinh thường, "Nhà quê, cho ngươi khoảng thời gian mười hơi thở! Nếu như ngươi không dập đầu xin lỗi, thì ta tự mình động thủ phế bỏ hai chân của ngươi!"
Cùng lúc nói xong lời này, khí thế trên người thiếu niên áo trắng phóng đại, tu vi cảnh giới Kim Đan tầng hai đã hoàn toàn hiện ra.
Người ở xung quanh lập tức xì xào bàn tán:
"Vị Vu thiếu hiệp này không hổ là nhân vật thiên tài của Phi Tuyết tông a, tuổi còn trẻ cũng đã có tu vi cảnh giới Kim Đan tầng hai rồi!"
"Hơn nữa, lực lượng hùng hậu, hiển nhiên ít nhất cũng là công pháp Huyền cấp cao giai trở lên, Phi Tuyết tông không hổ là môn phái nhất lưu của tinh vực Cự Môn chúng ta!"
"Tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng, sợ là gặp phải xui xẻo!"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần suýt chút nữa thì bật lên tiếng cười, đang chuẩn bị thuận tay diệt cái con kiến hôi không có ý nghĩa trước mặt này.
Không nghĩ tới, tiểu nha đầu Linh Khê ở sau lưng lại đột nhiên vọt lên, giang hai cánh tay bảo vệ ở trước mặt Diệp Trần, đồng thời hướng về phía sau lưng lớn tiếng cầu xin, nói: "Phụ thân đại nhân! Tỷ tỷ! Ta không cho phép các ngươi tổn thương Diệp Trần ca ca!"
Trong lòng Diệp Trần lập tức dâng lên một dòng nước ấm, ngược lại không có ý tứ giết người ngay ở trước mặt tiểu nha đầu, đành phải kiếm chế sát ý trong lòng mình xuống.
"Linh Khê, chuyện này không liên quan gì đến con, con cũng không cần xen vào việc của người khác! Lại nói tiểu tửu này lại lịch không rõ, ngươi che chở hắn làm cái gì? Tranh thủ thời gian lui lại!"
Thành chủ Hắc Nham thành một mặt đạm mạc mở miệng, hiển nhiên cũng không có ý "biện hộ" cho Diệp Trần.
Linh Khê lập tức gấp không được, ngược lại lại nhìn về phía Linh Vận, "Tỷ tỷ!"
Mà Linh Vận nghe được muội muội mình cầu xin, đôi mi thanh tú không thể không hơi nhăn lại, sau đó lại nhìn về phía thanh niên anh tuấn, ôn nhu nói:
"Đại sư huynh, ta thấy đâu chẳng qua chỉ là một chuyện hiểu lầm, không cần thiết phải làm to chuyện ở chỗ này a?"
Vị thanh niên anh tuấn kia nhìn Linh Vận vô cùng xinh đẹp một cái, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ mê luyến, khẽ mỉm cười nói:
"Linh Vận sư muội nói có lý! Vu sư đệ, nơi này là Hắc Nham thành cũng không phỉa Phi Tuyết tông ta, ngươi không được lỗ mãng, còn không tranh thủ thời gian trở về!"
"Rõ!"
Thiếu niên áo trắng kia mặc dù có chút không cam tâm, thế nhưng thấy Đại sư huynh lên tiếng, cũng không dám làm trái, đành phải ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình.
"Đại sư huynh" ngược lại lại nhìn về phía Diệp Trần, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
"Vị này là Diệp đạo hữu đúng không? Sư đệ ta không hiểu chuyện, ta thay hắn xin lỗi ngươi, mau mời ngồi xuống đi!"
Diệp Trần vốn đang định trực tiếp phất tay áo rời đi thì bất đắc dĩ hắn bị Linh Khê lại giữ khư khư cánh tay của hắn không buông, Diệp Trần đành phải chiều theo Linh Khê, ở chỗ trống phía sau vị đại mỹ nữ Linh Vận kia ngồi xuống.
Một đoạn phong ba nhỏ hóa thành vô hình, tiệc rượu cũng tiếp tục tiến hành.
Vị "Đại sư huynh" kia tự nhiên tuyệt đối là nhân vật chính, Thành chủ Hắc Nham thành cùng với cao thủ khác trong thành, thay nhau hướng hắn mời rượu trò chuyện, bầu không khí rất náo nhiệt.
Mà Diệp Trần lại không có ai để ý tới, cùng với Linh Khê ngồi ở trong góc, tự mình uống rượu, thi thoảng thì thấp giọng tâm sự với tiểu nha đầu, cũng là an nhàn.
Tuy nhiên từ trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, Diệp Trần mơ hồ hiểu rõ một chút tình huống.
Hóa ra vị đại sư huynh này là Linh Vận đặc biệt mời tới để giải quyết phiền phức cho Hắc Nham thành.
Hắc Nham thành cùng một cái thế lực ở cùng khu vực tên là "Tà Quang phái" gần đây nhiều lần xảy ra va chậm, Tà Quang phái thế lớn, lại chủ động khiêu khích mất lần, Hắc Nham thành chịu không nổi phiền phức, thế là muốn mời thủ tịch đại đệ tử của Phi Tuyết tông tới để làm áp lực cho Tà Quang phái.
"Thành chủ yên tâm! Nghĩ Tà Quang phái kia chẳng qua chỉ là một cái thế lực nhị lưu, cũng dám ngông cuồng như thế? Chờ ta quay đầu lấy danh nghĩ Phi Tuyết tông truyền lời đi qua, đòi trả lại toàn bộ địa bàn trước đó bọn chúng đã cướp, nghĩ rằng bọn chúng cũng không dám không theo!"
Người trong Hắc Nham thành nghe được điều này thì lập tức mừng rỡ, lại thi nhau hướng vị "Đại sư huynh" kia nâng chén mời rượu.
Ngay cả gương mặt của Linh Vận cũng ửng đỏ, trong mắt đẹp ẩn ý đưa tình, "Như vậy thì đa tạ Đại sư huỳnh!"
Chương 723 Tà Quang tông
Linh Vận vừa nói, vừa tự mình rót một chén rượu, dâng đến trước mặt Đại sư huynh.
Đại sư huynh ngay lập tức hết sức vui mừng, vội vàng nhận lấy bằng hai tay, cười nói:
"Linh Vận sư muội khách khí! Ngươi và ta đã là đồng môn, trong nhà ngươi gặp nạn, ta làm Đại sư huynh tự nhiên không thể không quản không để ý tới!"
Không nghĩ tới, Đại sư huynh vừa mới nói xong lời này:
Đông đông đông!
Một tên thuộc hạ của phủ thành chủ vội vã từ bên ngoài lao vào, "Thành chủ đại nhân, không xong! Người Tà Quang tông lại tới!"
"Cái gì!"
Sau khi sắc mặt của tất cả mọi người ngoài Diệp Trần thay đổi lớn, thi nhau từ chỗ ngồi đứng lên.
Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, "Linh Sơn! Lão bằng hữu tới mà ngươi còn không nhanh ra ngoài nghênh đón một chút?"
Ầm!
Bàn tay Thành chủ Hắc Nham thành vỗ trên bàn, vẻ mặt rất ngưng trọng, nói:
"Đây là giọng nói của Mặc Hóa Phong tông chủ Tà Quang tông, không nghĩ tới ngay cả hắn cũng tới, xem ra lần này tới không phỉa chuyện tốt lành gì a!"
Lúc này, Địa sư huynh đứng dậy, cười nhạt một tiếng nói:
"Thành chủ không sao! Bọn họ tới thật đúng lúc, ta đang định muốn đi gặp Tà Quang tông này một lần, giờ thì đỡ phải đi tìm bọn họ!"
Nói xong lời này, Đại sư huynh đi đầu, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Người của Hắc Nham thành thấy thế thì lập tức thi nhau chắc chắn:
"Vị Liễu công tử này chính là thủ tịch đại đệ tử của tông chủ Phi Tuyết tông, tương lai là người thừa kế chức vị tông chủ của Phi Tuyết tông, có hắn ra mặt, nghĩ tới Tà Quang tông kia cũng không dám làm càn!"
"Phi Tuyết tông thế nhưng là thế lưc nhất lưu của tinh vực Cự Môn chúng ta, một cái Tà Quang tông nho nhỏ thì làm sao có thể làm nên trò trống gì?"
"Vẫn lai may mắn mà có đại tiểu thư kịp thời mời Liễu công tử tới, lần này xem Tà Quang tông kia còn phách lối như thế nào!"
...
Mọi người đi theo bên cạnh Đại sư huynh kia, đi ra ngoài vừa, vừa đi vừa bắt đầu hưng phấn nghị luận, mọi người đều vênh váo tự đắc, giống như là thắng lợi đã nắm trắc trong lòng bàn tay.
"Diệp Trần ca ca, hay là chúng ta cũng đi ra nhìn một chút đi?"
Sau khi đội tất cả mọi người đều đứng dậy, Linh Khê cũng không thể không nháy nháy mắt, hướng về phía Diệp Trần ở bên cạnh mở miệng nói.
"Ta thì không..."
Diệp Trần cảm thấy tẻ nhạt không thú vị, vốn là muốn từ chối, lại đột nhiên cảm ứng ở bên ngoài phủ thành chủ có một cỗ khí tức khá không tệ thì lập tức khẽ chau mày.
"Xem ra Tà Quang tông kia cũng là có chuẩn bị mà đến, hai bên bọn họ bên nào có thể cười đến cuối cùng, thật đúng là còn chưa biết! Sống chết của người bên ngoài, ta tự nhiên lười nhắc để ý, thế nhưng tiểu nha đầu này là thật tâm đối đãi với ta, ta nhất định phải bảo hộ nàng ta an toàn mới được!"
Vừa nghĩ đến đây, lời nói của Diệp Trần đến miệng thì đã mạnh mẽ thi trở về, hướng về phía Linh Khê nhẹ gật đầu, "Được a, ta cũng đi nhìn xem!"
...
Chẳng mấy chốc, mọi người đi ra phủ thành chủ, lúc này bên ngoài phủ thành chủ có một đám người tụ tập, đại đa số đều có khí tức cảnh giới Kim Đan, còn có mấy vị có khi tức hùng hầu, có lẽ là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh.
Hơn nữa ở trên thân những người này đều lộ ra một cỗ tà khí, vừa nhìn thì đã biết không phải là hạng người thiện lương gì.
"Khặc khặc! Linh Sơn, vị đại mỹ nữ bên cạnh ngươi chắc hẳn là vị thiên kim bảo bối của ngươi tên là Linh Vận Linh đại tiểu thư danh xưng đệ nhất mỹ nữ Hắc Nham thành a? Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền a!"
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên trên người mặc trường bào màu đen, vừa nói chuyện, ánh mắt gian tà không chút kiêng kỵ đánh giá trên dáng người nổi bật của Linh Vận kia, mặt mũi đầy vẻ dâm uế.
Linh Sơn thành chủ Hắc Nham thành nghe được điều này thì lập tức giận tím mặt, "Mặc Hóa Phong! Ngươi rất to gan, cũng dám ngang nhiên đến Hắc Nham thành ta, ngươi là muốn đi tìm cái chết sao?"
Hóa ra người đàn ông trung niên này chính là Mặc Hóa Phong tông chủ Tà Quang tông!
Mặc Hóa Phong cười kiệt kiệt một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đùa cợt, nói:
"Thôi đi! Linh Sơn, chỉ bằng chút nhân mã này của Hắc Nham thành các ngươi cũng muốn đối nghịch với Tà Quang tông chúng ta, ngươi cũng không nhìn một chút chính mình có bao nhiêu cân lượng sao?"
"Bổn tông chủ hôm nay đặt xuống lời nói ở chỗ này, hoặc là giao ra mười vạn khối Linh thạch thượng phẩm, bằng không Bổn tông chủ hôm nay sẽ tiêu diệt Hắc Nham thành các ngươi!"
Oanh!
Mặc Hóa Phong vừa nói ra lời này, toàn bộ các cao thủ của Hắc Nham thành, từng tên cao thủ ngay lập tức đều xù lông.
Mười vạn khối Linh thạch thượng phẩm!
Hắc Nham thành cùng lắm chỉ là một cái thế lực nhị lưu, mà ở chỗ hoang vắng, coi như tập trung Linh thạch trong toàn bộ thành chỉ sợ cũng không có nổi mười vạn khối Linh thạch thượng phẩm a!
Tà Quang tông này thật đúng là càng ngày càng không kiêng kỵ chút nào!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thi nhau nhìn về phía Đại sư huynh.
"Ha ha!"
Đại sư huynh cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của người Hắc Nham thành, lập tức mỉm cười, chậm rãi đi lên phía trước, "Mặc tông chủ đúng không? Khẩu khí của ngươi thật đúng là lớn a!"
Mặc Hóa Phong thấy thanh niên anh tuấn có khí chất bất phàm trước mắt này thì không thể không khẽ chau mày, "Ngươi là ai? Có phải muốn nhúng tay vào việc riêng giữa Tà Quang tông và Hắc Nham thành sao?"
Đại sư huynh cười nhạt một tiếng, "Việc riêng hai phe các ngươi bản công tử đương nhiên sẽ không nhúng tay, thế nhưng Tà Quang tông các ngươi ỷ thế hiếp người như thế, Phi Tuyết tông ta cũng không thể mặc kệ!"
"Cái gì? Phi Tuyết tông!"
Người của Tà Quang tông nghe được điều này thì tất cả lập tức đều vì thế mà kinh ngạc.
Phải biết, Phi Tuyết tông là thế lực nhất lưu trên tinh vực Cự Môn, trong môn càng là có Hóa Thần thiên quân tọa trấn, cũng không phải chỉ là một cái Tà Quang tông là có thể trêu chọc được.
"Hừ!"
Tuy nhiên sau khi Mặc Hóa Phong hơi kinh hãi thì lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
"Tiểu tử, ta thấy tuổi ngươi không lớn lắm, nhiều nhất cũng chính là đệ tử đời thứ ba của Phi Tuyết tông a? Chẳng lẽ ngươi còn có thể đại biểu toàn bộ Phi Tuyết tông hay sao?"
"Ha ha ha!"
Lời nói của Mặc Hóa Phong rơi xuống thì đám người Linh Sơn nhất thời thi nhau cười to, "Mặc Hóa Phong, dựng thẳng lỗ tai của ngươi lên nghe kỹ cho ta! Vị này tên là Liễu Vân Phi chính là thủ tịch đại đệ tử của Phi Tuyết tông! Ngươi nói hắn có thể đại biểu cho Phi Tuyết tông hay không? Ha ha!"
"Cái gì!"
"Hắn chính là Liễu Vân Phi vị thiên tài tuyệt đỉnh của Phi Tuyết tông? Nghe nói hắn hắn hai mươi lăm tuổi đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh, thực lực sâu không lường được!"
"Hơn nữa còn là đại dệ tử mà tông chủ Phi Tuyết tông đắc ý nhất, nhân tuyển có một không hai cho vị trí tông chủ Phi Tuyết tông đời sau!"
Các cao thủ của Tà Quang tông nghe được tên tuổi của Liễu Vân Phi thì ngay lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt, bắt đầu thấp giọng bàn tán.
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Liễu Vân Phi lập tức càng thêm đắc ý, lạnh lùng liếc qua đám người Tà Quang tông, thản nhiên nói:
"Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, nhanh nhanh rời khỏi Hắc Nham thành! Bằng không đừng trách bản công tử không khách khí!"
Liễu Vân Phi nhìn xuống đám người Tà Quang tông giống như nhìn xuống một đàn kiến hôi, trong giọng nói bình thẩn lại lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Người của Hắc Nham thành thấy Liễu Vân Phi nói ra như vậy thì tinh thần tất cả ngay lập tức đều rung động, ngay cả bên trong đôi mắt đẹp của Linh Vận cũng hiện ra vẻ sùng bái.
Không hổ là thủ tịch đại đệ tử của Phu Tuyết tông, cách nói chuyện chính là không giống!
Người của Tà Quang tông thì mọi người đều có vẻ mặt khó coi, thi nhau nhìn về phía tông chủ Mặc Hóa Phong.
Không nghĩ tới, Mặc Hóa Phong kia dường như cũng không có qua để Liễu Vân Phi vào trong lòng, hai mắt khẽ híp một cái, nói:
"Liễu công tử làm như thế khó tránh khỏi có chút quá bá đạo a?"
"Ừm?"
Liễu Vân Phi lập tức nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ tới, Mực Hóa Phong này cũng dám làm trái ý mình!
"Muốn chết!"
Liễu Vân Phi hiển nhiên nổi cơn tức giận, trực tiếp lấy hai ngón tay làm kiếm, cánh vừa đồng thời hạ xuống:
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu xanh dài đến vài trăm mét ở trên không trung bay xẹt qua tọa thành một đường vòng cung duyên dáng, sau đó hướng Mặc Hóa Phong hung hăng đánh xuống!
Chương 724 Linh Vận tuyệt vọng!
Oanh!
Liễu Vân Phi này không hổ là nhân vật thiên tài của Phi Tuyết tông, tuy rằng chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng một kiếm này rơi xuống, chính là tu chân giả có cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ chỉ sợ cũng rất khó có thể ngăn cản!
Mặc Hóa Phong kia lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng tế ra một thanh pháp bảo trường đao, toàn lực ngăn cản đi lên:
Bạch bạch bạch!
Mặc Hóa Phong tuy rằng miễn cưỡng chặn lại một kiếm này của Liễu Vân Phi, thế nhưng cả người lại lùi lại liên tiếp bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vẫn thân hình, còn suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
"Hay!"
Người của Hắc Nham thành thấy cảnh tượng này thì lập tức càng thêm kích động, thi nhau vỗ tay bảo hay.
Mà bên Tà Quang tông thì hoảng sợ nhìn nhau, tất cả đều có vẻ mặt đầy bất an, thậm chí có ít người đã bắt đầu sinh lòng thoái ý.
Mặc Hóa Phong là cao thủ đệ nhất Tà Quang tông, bây giờ cũng bị một chiêu của Liễu Vân Phi đánh lui, càng không nói đến những người như bọn họ?
"Nếu không cút, thì chết!"
Liễu Vân Phi một chiêu bại lui Mặc Hóa Phong, vẻ mặt thần sắc lập tức càng phát ra sự ngạo nghễ, trực tiếp lạnh giọng mở miệng nói.
Không nghĩ tới, lời này của hắn vừa mới rơi xuống, bỗng nhiên một giọng nói âm trầm đột nhiên từ trên cao vang lên:
"Khặc khặc! Liễu Vân Phi, sát khí của ngươi rất lớn a!"
Theo giọng nói rơi xuống, một bóng người từ trên trời hạ xuống, đây là một nam thanh niên trên người mặc trường bào màu đỏ như máu, thậm chí ngay cả mái tóc dài vậy mà cũng đỏ như máu, mà khuôn mặt thì lại vô cùng nhợt nhà, giống y như người chết.
"Huyết Vô Ảnh!"
Liễu Vân Phi nhìn thấy người này xuất hiện thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, không thể không nghẹn ngào hô lên.
Mà mọi người nghe được cái tên này thì lập tức lại sôi trào.
"Cái gì! Chẳng lẽ hắn chính là Huyết Vô Ảnh vị bất thế thiên tài kia của Huyết Nguyệt tông?"
"Theo như lời đồn thì người này trời sinh âm thể, được khen là thiên tài tuyệt thế ngàn năm chưa chắc đã có được, ở trên bản xếp hạng thiên tài của tinh vực Cự Môn đã đứng hàng đứng đầu bảng rất nhiều năm, ngay cả Liễu công tử cũng phải kém hơn rất nhiều a!"
"Lần này nhưng là phiền phức lớn rồi! Nguyệt Nguyệt tông chí là đại thế lực đệ nhất của tinh vực Cự Môn, nếu là Tà Quang tông đạt được sự ủng hộ của bọn họ thì chỉ sợ ngay cả Phi Tuyết tông cũng không có cách nào!"
...
Bên trong tiếng nghị luận của mọi người, Liễu Vân Phi, Linh Sơn, Linh Vận, tính cả một đám cao tầng của Hắc Nham thành, vẻ mặt của tất cả đều trở nên vô cùng khó coi.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Tà Quang tông này lại mới tới được vị sát thần này!
Phải biết, thanh danh của Huyết Vô Ảnh ở toàn bộ tinh vực Cự Môn chẳng những vượt xa Liễu Vân Phi, thậm chí người này đã đánh bại rất nhiều cao thủ thế hệ trước!
Hơn nữa hắn xuất thủ rất tàn nhẫn, tính tình quái đản, động một chút lại muốn diệt cả nhà người ta, hơn nữa lại có Huyết Nguyệt tông làm chỗ dựa, chính là những cái thế lực nhất lưu kia cũng không dám tùy tiện trêu chọc người này.
"Đại sư huynh, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Gương mặt xinh đẹp của Linh Vận hiện lên vẻ hoảng hốt sợ hãi, không thể không nhìn về phía Liễu Vân Phi, thấp giọng dò hỏi.
Liễu Vân Phi hít thật sâu một hơi, thần sắc hơi trấn định một chút, hạ giọng, chậm rãi nói:
"Linh Vận sư muội, ngươi trước tiên đừng có vội! Huyết Vô Ảnh này từ trước đến nay làm theo ý mình, làm sao lại vô duyên vô cớ ra mặt cho Tà Quang tông, nói không chừng hắn đi ngang qua cũng chưa biết chừng!"
Sau khi thấp giọng an ủi Linh Vận, lúc này Liễu Vân Phi mới chậm rãi đi lên trước, trên mặt rõ ràng gạt ra nụ cười, cất cao giọng nói:
"Ta tưởng là ai, hóa ra là Huyết sư huynh a! Làm sao? Một cái Tà Quang tông nho nhỏ cũng đáng để Huyết huynh ra mặt cho bọn họ sao?"
Liễu Vân Phi nói như vậy, hiển nhiên là đang kích Huyết Vô Ảnh, lấy hắn hiểu rõ tính cách của Huyết Vô Ảnh, người này vẫn luôn cuồng ngạo, coi như thật là được Tà Quang tông mời tới giúp đỡ cũng chưa chắc sẽ thừa nhận.
Quả nhiên, Huyết Vô Ảnh nghe được điều này, lập tức cười lạnh, "Một đám phế vật Tà Quang tông này, nơi nào có tư cách đáng giá để bản thiếu ra tay? Bọn họ sống hay chết có liên can gì tới bản thiếu?"
Xoạt!
Nghe được lời này của Huyết Vô Ảnh, người của Hắc Nham thành ngay lập tức thi nhau mừng rỡ mà các cao thủ của Tà Quang tông thì đều có vẻ mặt vô cùng xấu hổ, hết lần này tới lần khác nhưng lại không dám phản bác một câu.
"Tuy nhiên..."
Huyết Vô Ảnh xoay chuyển lời nói, "Bản thiếu tới lần này là nghe người ta nói, thành chủ Hắc Nham thành có một nữ nhi quốc sắc thiên hương cho nên đặc biệt đến đây để nhìn một cái!"
Nghe được lời này của Huyết Vô Ảnh, Liễu Vân Phi, Linh Sơn và đám người Linh Vận ngập lập tức lại thay đổi sắc mặt lần nữa, nhất là Linh Vận, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trắng bệch, thân thể mềm mại cũng nhịn không được mà kịch liệt run rẩy lên.
Hóa ra, Huyết Vô Ảnh này ngoài trời sinh tính tàn bạo thích giết người ra, còn có một cái ham mê lớn nhất đó chính là háo sắc!
Hơn nữa, phàm là nữ nhân mà được hắn coi trọng, hắn chẳng những sẽ nghĩ tất cả biện pháp đoạt tới tay, chờ sau khi chơi đến chán thì sẽ chặt ra thành tám mảnh sau đó moi tim ra, đều không ngoại lệ!
Cùng lúc Huyết Vô Ảnh nói xong lời này thì hai mắt quét qua trên thân của mọi người, chẳng mấy chốc ánh mắt đã quá chặt ở trên thân Linh Vận, trong mắt hiện ra vẻ dâm quang nồng đậm:
Bạch!
Thân thể Huyết Vô Ảnh hơi chao đảo một cái, ngay sau đó"
Cả người giống như quỷ mị đi tới trước mặt Linh Vận, cười tà tà một tiếng, "Xem ra ngươi hẳn là vị Linh đại mỹ nữ kia đi? Chậc chậc, quả nhiên rất hợp với khẩu vị của bản thiếu, khặc khặc!"
"Bản thiếu tuyên bố, từ giờ trở đi ngươi chính là nữ nhân của bản thiếu!"
Linh Vận nghe được điều này thì ngay lập tức mặt cắt không còn hột máu, suýt chút nữa thì ngất đi, theo bản năng liền trốn đến sau lưng Liễu Vân Phi, "Đại sư huynh, cứu...cứu ta..."
Vẻ mặt của Liễu Vân Phi cũng hết sức khó coi, đối mặt với Huyết Vô Ảnh có hung danh hiển hách, hắn thật ra thì trong lòng cũng không chắc chắn, tuy nhiên vì thể diện và tôn nghiêm của mình, nữ nhân mà mình nhìn trúng, tự nhiên không có đạo lý chắp tay người cho người khác!
"Huyết sư huynh! Linh Vận sư muội chính là đệ tử của Phi Tuyết tông ta, ngươi làm như thế không khỏi quá không để Phi Tuyết tông ta vào mắt a?"
Trong lòng Liễu Vân Phi cũng hiểu rõ, chính mình căn bản không đủ để chấn nhiếp Huyết Vô Ảnh, thế là lôi Phi Tuyết tông mang ra ngoài.
Thế lực của Phi Tuyết tông, tuy rằng không sánh bằng Huyết Nguyệt tông, nhưng dù sao cũng là môn phái nhất lưu của tinh vực Cự Môn.
Không nghĩ tới, Huyết Vô Ảnh cười lạnh, "Liễu Vân Phỉ, ngươi bớt cầm Phi Tuyết tông tới dọa bản thiếu, cho dù vị chưởng môn sư phụ kia của ngươi cũng phải cấp cho bản thiếu mấy phần tình mọn, ngươi lại là cái thá gì?"
"Bản thiếu cũng còn không tin, Phi Tuyết tông sẽ chỉ vì một nữ đệ tử mà khai chiến với Huyết Nguyệt tông ta hay sao?"
Liễu Vân Phi nghe được điều này thì con ngươi hơi co rụt lại, cuối cùng không nói ra được một câu.
Huyết Vô Ảnh lại cười tà tà một tiếng nữa, bỗng nhiên vẻ mặt lại phát lạnh, "Còn không cút đi cho bản thiếu!"
Oanh!
Cùng lúc lời nói rơi xuống, khí thế trên người của Huyết Vô Ảnh bỗng nhiên tăng vọt!
Bạch bạch bạch!
Liễu Vân Phi lập tức lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc, "Ngươi thế mà...thế mà đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh tầng ba rồi?"
Huyết Vô Ảnh vốn là trời sinh âm thể, ở bên trong cùng cảnh giới gần như từ trước đến nay đều là tồn tại vô địch, bây giờ tu vi lại có chỗ tiến bộ, Liễu Vân Phi tự nhiên càng không phải là đối thủ.
Sau khi hơi ngây người, Liễu Vân Phi dường như cũng đã ý thức được, vô luận là dựa vào thực lực hay là bối cảnh, chính mình cũng không có bất kỳ phần thắng nào, cuồi cùng cắn răng một cái quả quyết lách mình đứng sang một bên.
Linh Vận thấy thế, biết Liễu Vân Phi cũng định từ bỏ chính mình thì ngay lập tức hoàn toàn tuyệt vọng.
Chương 725 Diệp Trần xuất thủ
"Kiệt kiệt kiệt!"
Huyết Vô Ảnh thấy Liễu Vân Phi ngoan ngoãn tránh ra thì lập tức phát ra một tiếng cười tà đắc ý, đưa tay chạm vào cái cằm xinh đẹp kia của Linh Vận, "Mỹ nhân, ngoan ngoãn đi cùng bản thiếu thôi!"
Linh Vận đột nhiên run rẩy, thế nhưng đối mặt với Huyết Vô Ảnh, nàng ta căn bản không có dũng khí phản kháng, không thể không quay đầu nhìn về Linh Sơn một cái, hy vọng phụ thân của mình có thể liều chết bảo hộ chính mình.
Tuy nhiên, Linh Sơn lại nặng nề thở dài một tiếng, trực tiếp quay đầu sang một bên, "Nữ nhi, cha có lỗi với con..."
Nghe được điều này, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Linh Vận cũng hoàn toàn bị chôn vùi!
Nam nhân mà chính mình ngưỡng mộ thì khoanh tay đứng nhìn, ngay cả phụ thân của mình cũng lựa chọn làm như không thấy, nàng ta còn có thể trộng cậy vào ai tới cứu nàng ta?
Ngay vào lúc Linh Vận lòng như tro nguội, chuẩn bị đi theo Huyết Vô Ảnh rời đi, bỗng nhiên đằng sau vang lên một giọng nói rõ ràng dễ nghe, "Ta không cho phép ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta!"
Kèm theo giọng nói rõ ràng dễ nghe này vang lên thì một đạo thân ảnh mảnh mai của một thiếu nữ từ trong đám người phía sau vọt ra, người này không phải là ai khác, tự nhiên chính là Linh Khê!
Linh Vận nhìn thấy muội muội của mình đứng ra, đầu tiên là trong lòng ấm áp, sau đó thì thay đổi sắc mặt, "Linh Khê! Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi mau trở về!"
Huyết Vô Ảnh này chính là một tên dâm côn chính cống, đến cả cột nhà hắn cũng dám đốt thì phải biết rồi đấy, nhỡ đâu tên cầm thú này, đánh chủ ý tới trên người muội muội thì nàng ta cho dù có chết cũng sẽ không nhắm mắt.
Vừa nghĩ đến đây, Linh Vận ngăn Linh Khê lại muốn đưa nàng đẩy đi ra đằng sau đám người
Tuy nhiên, chuyện mà nàng ta lo lắng nhất cuối cũng vẫn xảy ra!
"Chờ một chút!"
Huyết Vô Ảnh đột nhiên mở miệng, đồng thời bàn tay khẽ vồ rồi kéo một phát:
Xoẹt xẹt á!
Linh Vận và Linh Khê trực tiếp bị hắn từ trong đám đong kéo trở lại.
"Chà chà! Không nghĩ tới các ngươi còn cất giấu một tiểu mỹ nhân như vậy! Được một đôi tỷ muội a!"
Linh Vận lập tức khẩn trương, tranh thủ bảo vệ Linh Khê ở sau lưng, "Huyết thiếu! Ngươi có cái gì thì hướng tới ta! Muội muội ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, cầu ngài bỏ qua cho nàng ta đi!"
Ngay cả Linh Sơn cũng ngồi không yên, không thể không tiến lên một bước cầu khẩn nói:
"Huyết thiếu hiệp, cầu ngài buông tha tiểu nữ!"
"Cút!"
Huyết Vô Ảnh nhìn cũng không thèm nhìn Linh Sơn một cái, trực tiếp thuận tay vỗ ra một chưởng:
Oanh!
Linh Sơn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, điên cuồng phu ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
"Phụ thân!!"
Hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê lập tức thi nhau hô lên một tiếng, thế nhưng thân thể bị chân nguyên của Huyết Vô Ảnh giam cầm, căn bản không thể động đậy.
Các cao thủ còn lại của Hắc Nham thành nhìn thấy thành chủ rơi vào thảm trạng như vậy thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
Ngay cả Liễu Vân Phi vốn là muốn mở miệng cầu tính, sau khi thấy cảnh này cũng không thể không nuốt lời đến khóe miệng trở về, "Nữ nhân mà bản thiếu coi trọng, ta xem còn có ai dám nói nhảm?"
Nói xong, Huyết Vô Ảnh liền một mặt dâm quang hướng Linh Khê chộp tới, Linh Khê lập tức bị dọa đến gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ trong đám người, "Huyết Vô Ảnh đúng không? Nếu như ngươi dám động đến Linh Khê dù chỉ một chút thì cánh tay này của ngươi không cần dùng nữa rồi!"
Oanh!
Giọng nói này vừa được thốt ra khỏi miệng thì tất cả mọi người ở đây đều nhất thời xôn xao ầm vang.
Ngay cả Liễu Vân Phi và Linh Sơn cũng không dám chính diện chống lại Huyết Vô Ảnh, người nào lớn mật như thế, cũng dám nói ra những lời này?
Mọi người không thể không thi nhau dựa theo nơi phát ra giọng nói nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên gầy gò đang mặc thứ gì đó không phù hợp với mọi người xung quanh.
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Sống chết của người khác, Diệp Trần không thèm để ý, chẳng qua bây giờ liên lụy đến tiểu nha đầu Linh Khê, hắn không thể lại không đi quản.
"Là hắn?"
Linh Vận vốn trong lòng hiện lên một vệt kinh hỉ, chờ sau khi thấy là Diệp Trần thì lập tức lại một lần thất vọng.
Dưới cái nhìn của nàng, tu vi của Diệp Trần ngay cả nàng cũng có chỗ không bằng thì càng không nói đến đi so sánh với Huyết Vô Ảnh!
Tuy rằng có can đảm, nhưng cũng chẳng qua chỉ là vô ích đưa tính mạng của mình tặng đi mà thôi.
Huyết Vô Ảnh nhìn lướt qua trên người Diệp Trần, lập tức cười gằn, "Tiểu tử! Ngươi vừa mới nói cái gì? Có dám nói lại lần nữa không?"
Rầm rầm!
Những tên cao thủ Hắc Nham thành ở xung quanh Diệp Trần kia ngay lập tức vội vàng thi nhau chạy tú tán, sợ cách quá gần sẽ bị hắn liên lụy.
Diệp Trần ngay cả mí mắt đều không có nhấc, hai mắt buông xuống nhìn qua trên mặt đất, lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói:
"Được a, ta thu hồi lời nói vừa rồi..."
Mọi người còn tưởng rằng Diệp Trần sợ, lập tức thi nhau nhịn không được mà cười nhạo.
Cái tên này buồn cười đến vậy sao?
Hắn cho rằng Huyết Vô Ảnh là dễ trêu chọc như vậy sao?
Huyết Vô Ảnh cũng lập tức cười lên ha hả, hắn vừa rồi còn đang tò mò ở tinh vực Cự Môn này thế mà còn có người dám nói với chính mình như vậy?
Quả nhiên nhanh như vậy đã đầu hàng dưới hung danh của mình, đây mới là tư thái mà con kiến hôi vốn có nha.
Huyết Vô Ảnh trong lòng đang đắc ý thì Diệp Trần lại mở miệng, "Cho ngươi thời gian mười hơi thở, không chút thì chết!"
Oanh!
Diệp Trần vừa mới nói ra lời này, tất cả mọi người đều choáng váng, hai mắt thi nhau trợn lên thật lớn nhìn về phía Diệp Trần, từng người nhìn giống như đang nhìn một thằng ngu.
"Ta không có nghe nhầm chứ? Tiểu tử này vậy mà muốn để Huyết công tử có hung danh hiển hách cút?"
"Hắn là bị hóa điên rồi sao?"
"Coi như muốn chết cũng không cần phải như vậy chứ?"
...
Mọi người bàn tán sôi nổi, Huyết Vô Ảnh càng là tức giận đến giận quá mà thành cười, bên trong đôi mắt lộ ra sát cơ nồng đậm!
"Được được được! Không nghĩ tới bên trong Hắc Nham thành nho nhỏ này, lại còn có một người có dũng khí như vậy! Rất tốt a!"
Nhóm cao thủ của Hắc Nham thành nghe được điều này thì lập tức gấp đến độ không chịu nổi, "Huyết công tử chớ nên hiểu nhầm! Người này không phải là người của Hắc Nham thành chúng ta!"
Lấy bọn họ hiểu rõ tính cách của Huyết Vô Ảnh, người này vô cùng tàn bạo, nếu lời này của Diệp Trần chọc cho hắn giận dữ, nói không chừng sẽ liên lụy đến bọn họ.
"Hừ!"
Huyết Vô Ảnh hừ lạnh một tiếng, "Xem ra bản thiếu hôm nay nếu như không cho các ngươi một cái giáo huấn khắc sâu, chỉ sợ không được bao lâu sẽ không có người nào để bản thiếu vào trong mắt!"
Oanh!
Cùng lúc nói xong lời này, khí thế trên người của Huyết Vô Ảnh bỗng nhiên tăng vọt lên, lộ ra sát ý nồng đậm!
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm của tất cả mọi người đều hung hăng rung động, nhất là người của Hắc Nham thành thì tất cả đều có vẻ mặt trắng bệch.
"Xong xong! Xem ra Huyết công tử tức giận thật rồi!"
"Cho dù tất cả chúng ta phối hợp với nhau có lẽ có thể ngăn cản, thế nhưng đằng sau Huyết công tử này thế nhưng là Huyết Nguyệt tông a!"
"Đều do tiểu tử này! Chính hắn muốn tìm đường chết, nhưng lại liên lụy tới Hắc Nham thành của chúng ta, muốn chúng ta phải chịu xui xẻo cùng với hắn!"
...
Người của Hắc Nham thành thì nhau trợn mắt nhìn về phía Diệp Trần, đều hận không thể để hắn nhanh đi chết đi.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, nếu như không phải Diệp Trần muốn tìm đường chết, trêu đến Huyết Vô Ảnh phải tức giận thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ mất đi hai nữ nhân mà thôi.
"Tiểu tử không biết sống chết! Bản thiếu trước hết bắt ngươi khai đao!"
Huyết Vô Ảnh quát lớn một tiếng, trực tiếp hướng Diệp Trần vẫy tay một trảo:
Oanh!
Một đạo bóng mờ to lớn màu vàng óng hình bản tay đột nhiên xuất hiện ở trên trời cao, mang theo uy năng kinh thiên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hướng về phía Diệp Trần bao phủ tới.
Chỉ chớp mắt,
Diệp Trần ở Hắc Nham thành đã được khoảng thời gian ba ngày, tuy rằng lúc nào cũng có người của Hách Nham thành đang giám thị hắn, tuy nhiên hắn cũng không có để ở trong lòng, chỉ là chuyên tâm điều dưỡng thương thế của mình.
Tiểu nha đầu gọi là Linh Khê kia ngược lại rất để bụng đối với hắn, một mực đang dùng y thuật ít ỏi của nàng ta chữa thương cho Diệp Trần.
Nàng ta lại làm sao biết được rằng, trên người Diệp Trần mang theo Vạn Cổ Trường Thanh châu với lại mình có thể luyện chế ra đan dược cấp cao, cần gì phỉa một tiểu nha đầu như nàng ta tới trị liệu?
Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không từ chối ý tốt của tiểu nha đầu có tâm địa thiện lương lại hoạt bát đáng yêu này.
Mấy ngày ngắn ngủi qua đi, thương thế của Diệp Trần đã tốt lên ba bốn thành, tiểu nha đầu còn tưởng rằng y thuật của hính mình tiến nhanh, cao hứng ghê gớm, thế là càng ngày càng để tâm.
Mà quan hệ của hai người cũng ngày càng quen thuộc, Diệp Trần từ trong miệng của tiểu nha đầu cũng dần dần biết được một số tình huống.
Hóa ra, mảnh tinh vực trước mặt bọn họ này, tên là tinh vực Cự Môn, vẻn vẹn chỉ là một cái tinh vực cấp bốn mà thôi, ở vị trí tít ngoài rìa của đại tinh vực trung tâm.
Mà chỗ thế lực của tiểu nha đầu Linh Khê này tên là Hắc Nham thành, ở toàn bộ tinh vực Cự Môn miễn cưỡng có thể đưa thân vào hàng ngũ thế lực nhị lưu.
Tiểu nha đầu là con gái thứ hai của thành chủ Hắc Nham thành, cho nên trước đó những người kia mới có thể xưng hô nàng là Nhị tiểu thư.
"Diệp Trần ca ca, chờ ta chữa khỏi vết thương trên người, là ta có thể hướng phụ thân đại nhân chứng minh ta mặc dù không có thiên phú tu luyện giống như tỷ tỷ thế nhưng lại có thể làm một tên dược sư chữa bệnh cứu người, hừ hừ!"
Bên trong đình viện, tiểu nha đầu Linh Khê, vừa thoa thuôc cho Diệp Trần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra nụ cười hưng phấn.
Diệp Trần không thể không âm thầm buồn cười, thật ra thì những ngoại thương này trên người hắn sớm đã có thể thông qua Vạn Cổ Trường Thanh châu là trong nháy mắt có thể chữa trị, tuy nhiên vì thỏa mãn nguyện vọng chữa bệnh cứu người của tiểu nha đầu này, cho nên mới cố ý bảo lưu lại.
Căn cứ theo tiều nha đầu này nói, cô ta từ lúc nhỉ thân thể yếu nhiều bệnh, dẫn đến kinh mạch trong cơ thể bế tắc cho nên tu luyện so với người bình thường phải khó khăn hơn nhiều.
Mà ở trên mặt của nàng còn có một vị tỷ tỷ thiên tư tuyệt đỉnh, bây giờ đang bái làm môn hại của một cái đại tông môn, là hy vọng của toàn bộ Hắc Nham thành!
Cho nên để mà so sánh thì tiểu nha đầu này vẫn luôn tương đối tự tự, sống ở dưới bóng ma vị tỷ tỷ thiên tài kia.
Bởi vì thiên phú tu luyện không được tốt, cho nên tiểu nha đầu liền tập trung nghiên cứu y thuật, hy vọng trong tương lai có thể trở thành một tên dược sư, để cho phụ thân và tỷ tỷ của mình đối với mình lau mắt mà nhìn.
Vốn Diệp Trần dự định, chờ thương thế tốt một chút thì lập tức khởi hành rời đi, thế nhưng nhìn qua gương mặt xinh đẹp giống như búp bê kia ở trước mắt, còn có mồ hôi trên trán, trong lòng nhất thời có chút rất không đành lòng, nhịn không được xoa đầu tiểu nha đầu, nói:
"Linh Khê muội tử, thật ra thì ngươi kinh mạch trong cơ thể bị ngăn trở, chỉ cần sử dụng một viên Phá Linh đan thì có thể giúp ngươi tái tạo kinh mạch, đó cũng không phải việc khó gì a!"
Lúc này, Linh Khê đã băng bó vết thương cho Diệp Trần, lập tức chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, thở dài một hơi, nói:
"Diệp Trần ca ca, nào có dễ dàng như ngươi nói vậy a! Phá Linh đan kia thế nhưng là đan dược tứ phẩm, toàn bộ tinh vực Cự Môn chúng ta cũng vẻn vẹn chỉ có một vị Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, hơn nữa vị Luyện Đan sư kia lại có tính cách cao ngạo, phụ thân đại nhân cũng từng sai người muốn nhờ, lại ngay cả gặp hắn một lần cũng khó khăn!"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hơi sững sờ, chợt chau mày, nói:
"Chỉ là một tên Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, cũng dám cuồng vọng như vậy?"
Linh Khê một mặt chuyện đương nhiên nói:
"Đó là tự nhiên! Diệp Trần ca ca, ngươi đây là không hiểu được, Luyện Đan sư thế nhưng là một cái chức nghiệp rất cao quý a! Giống như Tang đại sư ở Hắc Nam thành chúng ta, chỉ là một tên Luyện Dược sư tam phẩm mà ngay cả phụ thân đại nhân cũng phải nhượng lễ ba phần đối với hắn!"
Nói đến đây, một đôi mắt to trong veo của Linh Khê, lộ ra vệt thần sắc khát khao, yếu ớt thở dài một hơi, nói:
"Thật thì nguyện vọng lớn nhất cảu ta chính là trở thành một tên Luyện Dược sư, đáng tiếc Luyện Đan sư mỗi một phẩm gai cần phải có tu vi tương ứng phụ trợ, giống như ta dạng người không có cách nào tu luyện là đã định trước cả một khó có thể trở thành Luyện Đan sư!"
Nói đến đây, hai tròng mắt sáng ngời của tiểu nha đầu kia, bắt đầu nhanh chóng ảm đạm xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiển thị rõ sự mất mát.
Diệp Trần thấy thế lập tức cũng cảm thấy càng thêm thương tiếc, đang muốn nói, Diệp Trần ca ca có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một tên hạ nhân của phủ thành chủ từ bên ngoài hào hứng đi tới:
"Nhị tiểu thư! Tin tức tốt! Đại tiểu thư từ Phi Tuyết tông trở về, tính cả thủ tịch Đại sư huynh của Phi Tuyết tông cùng một chỗ, bây giờ đang ở tiền sảnh, lão gia để cho ta tới gọi tiểu thư đi qua đây!"
Linh Khê nghe được tin tức này thì lập tức cao hứng lập tức nhảy dựng lên, "Tỷ tỷ trở về rồi? Quá tốt rồi!"
Tiểu nha đầu tỏ ra rất hưng phấn, muốn đi tới tiền sảnh, tuy nhiên vừa mới bước đi ra mấy bước, dường như nghĩ tới Diệp Trần, thế là quay người trở lại bên cạnh Diệp Trần, kéo lại cách tay của hắn, "Diệp Trần ca ca, ngươi cũng theo ta cùng đi chứ! Ta vừa vặn có thể giới thiệu tỷ tỷ của ta và ngươi quen biết một chút, ngươi có chịu không?"
Diệp Trần vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng thấy tiểu nha đầu này một mặt chờ mong, lời nói cự tuyệt cũng không nói ra ngoài miệng được đành phải gật đầu đáp ứng xuống.
...
Chỉ chốc lát, Diệp Trần được Linh Khê kéo cánh tay đi tới tiền sảnh của phủ thành chủ Hắc Nham thành.
Trong đại sảnh rất rộng rãi, bên trong có rất nhiều người, đều đã ngồi vào chỗ của riêng mình
Ngồi ở ghế chủ trong đại sảnh là một người đàn ông trung niên oai phong, một thân mặc trường bào màu vàng kim, thần sắc uy nghiêm.
Người này chính là thành chủ Hắc Nham thành, phụ thân của tiểu nha đầu Linh Khê, Diệp Trần trước đó từ đứng ở xa nhìn thấy một lần, cho nên cũng nhận ra.
Mà ngồi vị trí đầu tiên của khách thì là một tên thanh niên anh tuấn mặc một bộ đồ áo trắng, khí chất phiêu dật không tầm thường.
Bên cạnh thanh niên anh tuấn còn có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất đều rất không tầm thường, dung mạo ngũ quan ngược lại là giống với Linh Khê đến mấy phần.
Nữ tử trẻ tuổi có vẻ mặt xinh đẹp kia nhìn thấy hai người tiến vào trong đại sảnh thì lập tức hướng về phía Linh Khê vẫy vẫy tay, "Linh Khê, nhanh đến bên tỷ tỷ!"
"Tỷ tỷ!"
Linh Khê cũng lập tức hô một tiếng, sau đó một mặt mừng rỡ bổ nhào vào trong ngực nữ tử trẻ tuổi có vẻ mặt xinh đẹp kia.
"Hóa ra nàng ta chính là Linh Vận tỷ tỷ thiên tài mà thường được Linh Khê nhắc tới? Ân, tu vi cảnh giới Kim Đan tầng ba, ở một cái tinh vậc cấp bốn hoàn toàn chính xác được coi là thiên tài!"
Đôi mắt to của Diệp Trần đảo qua, cũng đã hiểu rõ ràng trong lòng tu vi của tất cả mọi người trong đại sảnh, đồng thời cũng chậm rãi đi vào đại sảnh, đi tới bên cạnh Linh Khê.
Sau khi hai tỷ muội thân mật một phen, tỷ tỷ Linh Vận lúc này mới nhìn thấy Diệp Trần ở một bên thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại,
"Linh Khê, phụ thân đại nhân nói, mấy ngày trước ngươi cứu được một người nam nhân không rõ lai lịch, chính là hắn sao?"
Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được nữ nhân này không hiểu vì sao đối với mình hình như có địch ý.
"Ừm!"
Linh Khê hiển nhiên không có ý thức được điểm này, lập tức hưng phấn gật một cái, nhiệt tình lôi kéo cánh tay Diệp Trần, nói:
"Đúng thế! Hắn gọi Diệp Trần đến từ tinh vực bên ngoài! Diệp Trần ca ca, vị này chính là tỷ tỷ ta, Linh Vận!"
"Phốc ~ "
Linh Khê vừa mới nói xong, không đợi Diệp Trần mở miệng, trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói tràn ngập vẻ trào phúng:
"Khó trách quần áo cổ quái như vậy! Hóa ra là đến từ tinh vực nhà quê lạc hậu bên ngoài a!"
Chương 722 Đại sư huynh
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không theo tiếng kêu nhìn lại, người nói chuyện là một tên thiếu niên ngồi ở sau lưng thanh niên áo trắng kia, trên người cũng mặc một bộ áo trắng, tuy nhiên cả mặt đều là vẻ kiêu căng.
Thiếu niên kia nhìn qua cũng mười sáu mười bảy tuổi, tuy nhiên tu vi so với Linh Vận kia cũng không kém nhiều lắm, thế mà đã là cảnh giới Kim Đan tầng hai, hiển nhiên thiên phú tu luyện khá cao.
Diệp Trần liếc mắt quét nhìn thiếu niên kia, cũng không nói thêm gì.
Ở Tu Chân giới, tinh vực đại trung tâm là khu vực trung tâm tuyệt đối, cho nên ngoài đại tinh vực trung tâm ra thì đều gọi chung là tinh vực bên ngoài.
Tu chân giả ở tinh vực đại trung tâm ở lúc đối mặt với tu chân giả tinh vực bên ngoài, phần lớn đều có ưu thế về mặt tâm lý, giống như kiểu người trong thành phố nhìn thấy bác nông dân đang ngồi xổm ở góc ao.
"Làm càn!"
Sau khi thiếu niên áo trắng kia nói xong lời này, thanh niên áo trắng ngồi ở ghế đầu tiên kia lập tức quay đầu quát mắng một tiếng, "Ở trước mặt Linh thành chủ ngươi làm sao có thể vô lễ như thế? Còn không nhanh hướng thành chủ đại nhân xin lỗi!"
Thiếu niên áo trắng kia đối với thanh niên anh tuấn dường như có chút kính nể cho nên lập tức thành thành thật thật chắp tay hướng về phía thành chủ Hắc Nham thành ở phía trên ghế ngồi, cung kính nói:
"Tiểu tử ngông cuồng thất lễ, còn xin thành chủ đại nhân thứ tội!"
Thành chủ Hắc Nham thành từ đầu đến cuối nhìn cũng không có thèm nhìn Diệp Trần, cười ha ha một tiếng, nói:
"Vu thiếu hiệp rất thẳng thắn, không sao cả! Không sao cả!"
Thấy cảnh này, Diệp Trần lập tức khẽ chau mày, theo lý thuyết, thiếu niên mặc áo trắng này vô lễ đối với hắn, coi như muốn nói xin lỗi cũng cần phải hướng hắn xin lỗi, kết quả vô luận là thanh niên anh tuấn hay là thành chủ Hắc Nham thành đều không có nhắc tới hắn một lời này, hiển nhiên là không có để hắn vào mắt.
Tuy nhiên cái này cũng khó trách, dù sao ở trong mắt những người như bọn họ, Diệp Trần chẳng qua chỉ là một ngoại nhân được Linh Khi thu lưu, bọn họ không biết lai lịch của Diệp Trần, hơn nữa Diệp Trần vãn giấu kín thực lực, trong mắt người ngoài cũng chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, tự nhiên không người quan tâm.
Ngược lại tiểu nha đầu Linh Khê ở một bên thì bây giờ nhìn không nổi nữa, "Ngươi cái người này nói làm sao đáng ghét như vậy? Ta..."
Linh Khê muốn tiến lên lý luận với thiếu niên áo trắng kia thì lại bị Diệp Trần kéo lại, "Được rồi, một tên tiểu tử không có giá dưỡng không biết gì mà thôi, không cần phải chấp nhặt với hắn!"
Nói xong lời này, Diệp Trần liền muốn quay người rời đi.
Hắn có thể cảm nhận được trong những người này thì chỉ có tiểu nha đầu Linh Khê là thực tình đối đãi hắn, còn về những người khác thì đối với hắn hoặc là coi thường hoặc nghi ngờ, hắn đương nhiên sẽ không ép bản thân mình ở lại tiếp để tự tìm sự khó chịu cho mình.
Tuy nhiên, hắn vừa mới quay người, dưới chân mới chỉ bước ra một bước:
Bạch!
Một đạo bóng trắng hiện lên trong đại sảnh, lại là thiếu niên áo trắng kia đã từ bên trong chỗ ngồi lách mình mà ra ngăn ở trước mặt Diệp Trần.
"Nhà quê! Ngươi nói ai không có giáo dưỡng? Hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ ràng ra cho ta!"
Lông mày Diệp Trần lập tức xiết chặt, bên trong đôi mắt nổi lên vẻ không kiên nhẫn.
Hắn vốn là xem ở thể diện của Linh Khê cho nên đã nhẫn nại rất nhiều, không nghĩ tới thiếu niên này vậy mà không biết tốt xấu như thế, nhiều lần khiêu khích với hắn!
"Tránh ra!"
Hai mắt Diệp Trần buông xuống, giọng nói không vui không buồn, nếu như là người hiểu tính của Diệp Trần thì tự nhiên là hết sức rõ ràng, hắn đây là điềm báo tức giận.
Đáng tiếc thiếu niên áo trắng cũng không biết những thứ này, ngược lại một mặt phách lối như thể đang nhai cứt, nói:
"Muốn ta tránh ra cũng được, trừ phi ngươi vì lời nói vừa rồi của ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi!"
Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Để cho ta dập đầu xin lỗi? Ngươi chắc chắn chứ?"
Diệp Trần đã thật sự nổi giận, hắn vốn cũng không muốn dây dưa vào rắc rối, làm sao rắc rối lại cứ luôn tìm tới chính mình.
Hắn đường đường là Cuồng Đế tôn nghiêm, há lại để cho một con giun dế khiêu khích?
Mà thiếu niên áo trắng kia lại hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với tồn tại như thế nào, ngược lại một mặt khinh thường, "Nhà quê, cho ngươi khoảng thời gian mười hơi thở! Nếu như ngươi không dập đầu xin lỗi, thì ta tự mình động thủ phế bỏ hai chân của ngươi!"
Cùng lúc nói xong lời này, khí thế trên người thiếu niên áo trắng phóng đại, tu vi cảnh giới Kim Đan tầng hai đã hoàn toàn hiện ra.
Người ở xung quanh lập tức xì xào bàn tán:
"Vị Vu thiếu hiệp này không hổ là nhân vật thiên tài của Phi Tuyết tông a, tuổi còn trẻ cũng đã có tu vi cảnh giới Kim Đan tầng hai rồi!"
"Hơn nữa, lực lượng hùng hậu, hiển nhiên ít nhất cũng là công pháp Huyền cấp cao giai trở lên, Phi Tuyết tông không hổ là môn phái nhất lưu của tinh vực Cự Môn chúng ta!"
"Tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng, sợ là gặp phải xui xẻo!"
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần suýt chút nữa thì bật lên tiếng cười, đang chuẩn bị thuận tay diệt cái con kiến hôi không có ý nghĩa trước mặt này.
Không nghĩ tới, tiểu nha đầu Linh Khê ở sau lưng lại đột nhiên vọt lên, giang hai cánh tay bảo vệ ở trước mặt Diệp Trần, đồng thời hướng về phía sau lưng lớn tiếng cầu xin, nói: "Phụ thân đại nhân! Tỷ tỷ! Ta không cho phép các ngươi tổn thương Diệp Trần ca ca!"
Trong lòng Diệp Trần lập tức dâng lên một dòng nước ấm, ngược lại không có ý tứ giết người ngay ở trước mặt tiểu nha đầu, đành phải kiếm chế sát ý trong lòng mình xuống.
"Linh Khê, chuyện này không liên quan gì đến con, con cũng không cần xen vào việc của người khác! Lại nói tiểu tửu này lại lịch không rõ, ngươi che chở hắn làm cái gì? Tranh thủ thời gian lui lại!"
Thành chủ Hắc Nham thành một mặt đạm mạc mở miệng, hiển nhiên cũng không có ý "biện hộ" cho Diệp Trần.
Linh Khê lập tức gấp không được, ngược lại lại nhìn về phía Linh Vận, "Tỷ tỷ!"
Mà Linh Vận nghe được muội muội mình cầu xin, đôi mi thanh tú không thể không hơi nhăn lại, sau đó lại nhìn về phía thanh niên anh tuấn, ôn nhu nói:
"Đại sư huynh, ta thấy đâu chẳng qua chỉ là một chuyện hiểu lầm, không cần thiết phải làm to chuyện ở chỗ này a?"
Vị thanh niên anh tuấn kia nhìn Linh Vận vô cùng xinh đẹp một cái, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ mê luyến, khẽ mỉm cười nói:
"Linh Vận sư muội nói có lý! Vu sư đệ, nơi này là Hắc Nham thành cũng không phỉa Phi Tuyết tông ta, ngươi không được lỗ mãng, còn không tranh thủ thời gian trở về!"
"Rõ!"
Thiếu niên áo trắng kia mặc dù có chút không cam tâm, thế nhưng thấy Đại sư huynh lên tiếng, cũng không dám làm trái, đành phải ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình.
"Đại sư huynh" ngược lại lại nhìn về phía Diệp Trần, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
"Vị này là Diệp đạo hữu đúng không? Sư đệ ta không hiểu chuyện, ta thay hắn xin lỗi ngươi, mau mời ngồi xuống đi!"
Diệp Trần vốn đang định trực tiếp phất tay áo rời đi thì bất đắc dĩ hắn bị Linh Khê lại giữ khư khư cánh tay của hắn không buông, Diệp Trần đành phải chiều theo Linh Khê, ở chỗ trống phía sau vị đại mỹ nữ Linh Vận kia ngồi xuống.
Một đoạn phong ba nhỏ hóa thành vô hình, tiệc rượu cũng tiếp tục tiến hành.
Vị "Đại sư huynh" kia tự nhiên tuyệt đối là nhân vật chính, Thành chủ Hắc Nham thành cùng với cao thủ khác trong thành, thay nhau hướng hắn mời rượu trò chuyện, bầu không khí rất náo nhiệt.
Mà Diệp Trần lại không có ai để ý tới, cùng với Linh Khê ngồi ở trong góc, tự mình uống rượu, thi thoảng thì thấp giọng tâm sự với tiểu nha đầu, cũng là an nhàn.
Tuy nhiên từ trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, Diệp Trần mơ hồ hiểu rõ một chút tình huống.
Hóa ra vị đại sư huynh này là Linh Vận đặc biệt mời tới để giải quyết phiền phức cho Hắc Nham thành.
Hắc Nham thành cùng một cái thế lực ở cùng khu vực tên là "Tà Quang phái" gần đây nhiều lần xảy ra va chậm, Tà Quang phái thế lớn, lại chủ động khiêu khích mất lần, Hắc Nham thành chịu không nổi phiền phức, thế là muốn mời thủ tịch đại đệ tử của Phi Tuyết tông tới để làm áp lực cho Tà Quang phái.
"Thành chủ yên tâm! Nghĩ Tà Quang phái kia chẳng qua chỉ là một cái thế lực nhị lưu, cũng dám ngông cuồng như thế? Chờ ta quay đầu lấy danh nghĩ Phi Tuyết tông truyền lời đi qua, đòi trả lại toàn bộ địa bàn trước đó bọn chúng đã cướp, nghĩ rằng bọn chúng cũng không dám không theo!"
Người trong Hắc Nham thành nghe được điều này thì lập tức mừng rỡ, lại thi nhau hướng vị "Đại sư huynh" kia nâng chén mời rượu.
Ngay cả gương mặt của Linh Vận cũng ửng đỏ, trong mắt đẹp ẩn ý đưa tình, "Như vậy thì đa tạ Đại sư huỳnh!"
Chương 723 Tà Quang tông
Linh Vận vừa nói, vừa tự mình rót một chén rượu, dâng đến trước mặt Đại sư huynh.
Đại sư huynh ngay lập tức hết sức vui mừng, vội vàng nhận lấy bằng hai tay, cười nói:
"Linh Vận sư muội khách khí! Ngươi và ta đã là đồng môn, trong nhà ngươi gặp nạn, ta làm Đại sư huynh tự nhiên không thể không quản không để ý tới!"
Không nghĩ tới, Đại sư huynh vừa mới nói xong lời này:
Đông đông đông!
Một tên thuộc hạ của phủ thành chủ vội vã từ bên ngoài lao vào, "Thành chủ đại nhân, không xong! Người Tà Quang tông lại tới!"
"Cái gì!"
Sau khi sắc mặt của tất cả mọi người ngoài Diệp Trần thay đổi lớn, thi nhau từ chỗ ngồi đứng lên.
Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, "Linh Sơn! Lão bằng hữu tới mà ngươi còn không nhanh ra ngoài nghênh đón một chút?"
Ầm!
Bàn tay Thành chủ Hắc Nham thành vỗ trên bàn, vẻ mặt rất ngưng trọng, nói:
"Đây là giọng nói của Mặc Hóa Phong tông chủ Tà Quang tông, không nghĩ tới ngay cả hắn cũng tới, xem ra lần này tới không phỉa chuyện tốt lành gì a!"
Lúc này, Địa sư huynh đứng dậy, cười nhạt một tiếng nói:
"Thành chủ không sao! Bọn họ tới thật đúng lúc, ta đang định muốn đi gặp Tà Quang tông này một lần, giờ thì đỡ phải đi tìm bọn họ!"
Nói xong lời này, Đại sư huynh đi đầu, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Người của Hắc Nham thành thấy thế thì lập tức thi nhau chắc chắn:
"Vị Liễu công tử này chính là thủ tịch đại đệ tử của tông chủ Phi Tuyết tông, tương lai là người thừa kế chức vị tông chủ của Phi Tuyết tông, có hắn ra mặt, nghĩ tới Tà Quang tông kia cũng không dám làm càn!"
"Phi Tuyết tông thế nhưng là thế lưc nhất lưu của tinh vực Cự Môn chúng ta, một cái Tà Quang tông nho nhỏ thì làm sao có thể làm nên trò trống gì?"
"Vẫn lai may mắn mà có đại tiểu thư kịp thời mời Liễu công tử tới, lần này xem Tà Quang tông kia còn phách lối như thế nào!"
...
Mọi người đi theo bên cạnh Đại sư huynh kia, đi ra ngoài vừa, vừa đi vừa bắt đầu hưng phấn nghị luận, mọi người đều vênh váo tự đắc, giống như là thắng lợi đã nắm trắc trong lòng bàn tay.
"Diệp Trần ca ca, hay là chúng ta cũng đi ra nhìn một chút đi?"
Sau khi đội tất cả mọi người đều đứng dậy, Linh Khê cũng không thể không nháy nháy mắt, hướng về phía Diệp Trần ở bên cạnh mở miệng nói.
"Ta thì không..."
Diệp Trần cảm thấy tẻ nhạt không thú vị, vốn là muốn từ chối, lại đột nhiên cảm ứng ở bên ngoài phủ thành chủ có một cỗ khí tức khá không tệ thì lập tức khẽ chau mày.
"Xem ra Tà Quang tông kia cũng là có chuẩn bị mà đến, hai bên bọn họ bên nào có thể cười đến cuối cùng, thật đúng là còn chưa biết! Sống chết của người bên ngoài, ta tự nhiên lười nhắc để ý, thế nhưng tiểu nha đầu này là thật tâm đối đãi với ta, ta nhất định phải bảo hộ nàng ta an toàn mới được!"
Vừa nghĩ đến đây, lời nói của Diệp Trần đến miệng thì đã mạnh mẽ thi trở về, hướng về phía Linh Khê nhẹ gật đầu, "Được a, ta cũng đi nhìn xem!"
...
Chẳng mấy chốc, mọi người đi ra phủ thành chủ, lúc này bên ngoài phủ thành chủ có một đám người tụ tập, đại đa số đều có khí tức cảnh giới Kim Đan, còn có mấy vị có khi tức hùng hầu, có lẽ là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh.
Hơn nữa ở trên thân những người này đều lộ ra một cỗ tà khí, vừa nhìn thì đã biết không phải là hạng người thiện lương gì.
"Khặc khặc! Linh Sơn, vị đại mỹ nữ bên cạnh ngươi chắc hẳn là vị thiên kim bảo bối của ngươi tên là Linh Vận Linh đại tiểu thư danh xưng đệ nhất mỹ nữ Hắc Nham thành a? Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền a!"
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên trên người mặc trường bào màu đen, vừa nói chuyện, ánh mắt gian tà không chút kiêng kỵ đánh giá trên dáng người nổi bật của Linh Vận kia, mặt mũi đầy vẻ dâm uế.
Linh Sơn thành chủ Hắc Nham thành nghe được điều này thì lập tức giận tím mặt, "Mặc Hóa Phong! Ngươi rất to gan, cũng dám ngang nhiên đến Hắc Nham thành ta, ngươi là muốn đi tìm cái chết sao?"
Hóa ra người đàn ông trung niên này chính là Mặc Hóa Phong tông chủ Tà Quang tông!
Mặc Hóa Phong cười kiệt kiệt một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đùa cợt, nói:
"Thôi đi! Linh Sơn, chỉ bằng chút nhân mã này của Hắc Nham thành các ngươi cũng muốn đối nghịch với Tà Quang tông chúng ta, ngươi cũng không nhìn một chút chính mình có bao nhiêu cân lượng sao?"
"Bổn tông chủ hôm nay đặt xuống lời nói ở chỗ này, hoặc là giao ra mười vạn khối Linh thạch thượng phẩm, bằng không Bổn tông chủ hôm nay sẽ tiêu diệt Hắc Nham thành các ngươi!"
Oanh!
Mặc Hóa Phong vừa nói ra lời này, toàn bộ các cao thủ của Hắc Nham thành, từng tên cao thủ ngay lập tức đều xù lông.
Mười vạn khối Linh thạch thượng phẩm!
Hắc Nham thành cùng lắm chỉ là một cái thế lực nhị lưu, mà ở chỗ hoang vắng, coi như tập trung Linh thạch trong toàn bộ thành chỉ sợ cũng không có nổi mười vạn khối Linh thạch thượng phẩm a!
Tà Quang tông này thật đúng là càng ngày càng không kiêng kỵ chút nào!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thi nhau nhìn về phía Đại sư huynh.
"Ha ha!"
Đại sư huynh cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của người Hắc Nham thành, lập tức mỉm cười, chậm rãi đi lên phía trước, "Mặc tông chủ đúng không? Khẩu khí của ngươi thật đúng là lớn a!"
Mặc Hóa Phong thấy thanh niên anh tuấn có khí chất bất phàm trước mắt này thì không thể không khẽ chau mày, "Ngươi là ai? Có phải muốn nhúng tay vào việc riêng giữa Tà Quang tông và Hắc Nham thành sao?"
Đại sư huynh cười nhạt một tiếng, "Việc riêng hai phe các ngươi bản công tử đương nhiên sẽ không nhúng tay, thế nhưng Tà Quang tông các ngươi ỷ thế hiếp người như thế, Phi Tuyết tông ta cũng không thể mặc kệ!"
"Cái gì? Phi Tuyết tông!"
Người của Tà Quang tông nghe được điều này thì tất cả lập tức đều vì thế mà kinh ngạc.
Phải biết, Phi Tuyết tông là thế lực nhất lưu trên tinh vực Cự Môn, trong môn càng là có Hóa Thần thiên quân tọa trấn, cũng không phải chỉ là một cái Tà Quang tông là có thể trêu chọc được.
"Hừ!"
Tuy nhiên sau khi Mặc Hóa Phong hơi kinh hãi thì lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
"Tiểu tử, ta thấy tuổi ngươi không lớn lắm, nhiều nhất cũng chính là đệ tử đời thứ ba của Phi Tuyết tông a? Chẳng lẽ ngươi còn có thể đại biểu toàn bộ Phi Tuyết tông hay sao?"
"Ha ha ha!"
Lời nói của Mặc Hóa Phong rơi xuống thì đám người Linh Sơn nhất thời thi nhau cười to, "Mặc Hóa Phong, dựng thẳng lỗ tai của ngươi lên nghe kỹ cho ta! Vị này tên là Liễu Vân Phi chính là thủ tịch đại đệ tử của Phi Tuyết tông! Ngươi nói hắn có thể đại biểu cho Phi Tuyết tông hay không? Ha ha!"
"Cái gì!"
"Hắn chính là Liễu Vân Phi vị thiên tài tuyệt đỉnh của Phi Tuyết tông? Nghe nói hắn hắn hai mươi lăm tuổi đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh, thực lực sâu không lường được!"
"Hơn nữa còn là đại dệ tử mà tông chủ Phi Tuyết tông đắc ý nhất, nhân tuyển có một không hai cho vị trí tông chủ Phi Tuyết tông đời sau!"
Các cao thủ của Tà Quang tông nghe được tên tuổi của Liễu Vân Phi thì ngay lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt, bắt đầu thấp giọng bàn tán.
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Liễu Vân Phi lập tức càng thêm đắc ý, lạnh lùng liếc qua đám người Tà Quang tông, thản nhiên nói:
"Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, nhanh nhanh rời khỏi Hắc Nham thành! Bằng không đừng trách bản công tử không khách khí!"
Liễu Vân Phi nhìn xuống đám người Tà Quang tông giống như nhìn xuống một đàn kiến hôi, trong giọng nói bình thẩn lại lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Người của Hắc Nham thành thấy Liễu Vân Phi nói ra như vậy thì tinh thần tất cả ngay lập tức đều rung động, ngay cả bên trong đôi mắt đẹp của Linh Vận cũng hiện ra vẻ sùng bái.
Không hổ là thủ tịch đại đệ tử của Phu Tuyết tông, cách nói chuyện chính là không giống!
Người của Tà Quang tông thì mọi người đều có vẻ mặt khó coi, thi nhau nhìn về phía tông chủ Mặc Hóa Phong.
Không nghĩ tới, Mặc Hóa Phong kia dường như cũng không có qua để Liễu Vân Phi vào trong lòng, hai mắt khẽ híp một cái, nói:
"Liễu công tử làm như thế khó tránh khỏi có chút quá bá đạo a?"
"Ừm?"
Liễu Vân Phi lập tức nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ tới, Mực Hóa Phong này cũng dám làm trái ý mình!
"Muốn chết!"
Liễu Vân Phi hiển nhiên nổi cơn tức giận, trực tiếp lấy hai ngón tay làm kiếm, cánh vừa đồng thời hạ xuống:
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu xanh dài đến vài trăm mét ở trên không trung bay xẹt qua tọa thành một đường vòng cung duyên dáng, sau đó hướng Mặc Hóa Phong hung hăng đánh xuống!
Chương 724 Linh Vận tuyệt vọng!
Oanh!
Liễu Vân Phi này không hổ là nhân vật thiên tài của Phi Tuyết tông, tuy rằng chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng một kiếm này rơi xuống, chính là tu chân giả có cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ chỉ sợ cũng rất khó có thể ngăn cản!
Mặc Hóa Phong kia lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng tế ra một thanh pháp bảo trường đao, toàn lực ngăn cản đi lên:
Bạch bạch bạch!
Mặc Hóa Phong tuy rằng miễn cưỡng chặn lại một kiếm này của Liễu Vân Phi, thế nhưng cả người lại lùi lại liên tiếp bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vẫn thân hình, còn suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
"Hay!"
Người của Hắc Nham thành thấy cảnh tượng này thì lập tức càng thêm kích động, thi nhau vỗ tay bảo hay.
Mà bên Tà Quang tông thì hoảng sợ nhìn nhau, tất cả đều có vẻ mặt đầy bất an, thậm chí có ít người đã bắt đầu sinh lòng thoái ý.
Mặc Hóa Phong là cao thủ đệ nhất Tà Quang tông, bây giờ cũng bị một chiêu của Liễu Vân Phi đánh lui, càng không nói đến những người như bọn họ?
"Nếu không cút, thì chết!"
Liễu Vân Phi một chiêu bại lui Mặc Hóa Phong, vẻ mặt thần sắc lập tức càng phát ra sự ngạo nghễ, trực tiếp lạnh giọng mở miệng nói.
Không nghĩ tới, lời này của hắn vừa mới rơi xuống, bỗng nhiên một giọng nói âm trầm đột nhiên từ trên cao vang lên:
"Khặc khặc! Liễu Vân Phi, sát khí của ngươi rất lớn a!"
Theo giọng nói rơi xuống, một bóng người từ trên trời hạ xuống, đây là một nam thanh niên trên người mặc trường bào màu đỏ như máu, thậm chí ngay cả mái tóc dài vậy mà cũng đỏ như máu, mà khuôn mặt thì lại vô cùng nhợt nhà, giống y như người chết.
"Huyết Vô Ảnh!"
Liễu Vân Phi nhìn thấy người này xuất hiện thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, không thể không nghẹn ngào hô lên.
Mà mọi người nghe được cái tên này thì lập tức lại sôi trào.
"Cái gì! Chẳng lẽ hắn chính là Huyết Vô Ảnh vị bất thế thiên tài kia của Huyết Nguyệt tông?"
"Theo như lời đồn thì người này trời sinh âm thể, được khen là thiên tài tuyệt thế ngàn năm chưa chắc đã có được, ở trên bản xếp hạng thiên tài của tinh vực Cự Môn đã đứng hàng đứng đầu bảng rất nhiều năm, ngay cả Liễu công tử cũng phải kém hơn rất nhiều a!"
"Lần này nhưng là phiền phức lớn rồi! Nguyệt Nguyệt tông chí là đại thế lực đệ nhất của tinh vực Cự Môn, nếu là Tà Quang tông đạt được sự ủng hộ của bọn họ thì chỉ sợ ngay cả Phi Tuyết tông cũng không có cách nào!"
...
Bên trong tiếng nghị luận của mọi người, Liễu Vân Phi, Linh Sơn, Linh Vận, tính cả một đám cao tầng của Hắc Nham thành, vẻ mặt của tất cả đều trở nên vô cùng khó coi.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Tà Quang tông này lại mới tới được vị sát thần này!
Phải biết, thanh danh của Huyết Vô Ảnh ở toàn bộ tinh vực Cự Môn chẳng những vượt xa Liễu Vân Phi, thậm chí người này đã đánh bại rất nhiều cao thủ thế hệ trước!
Hơn nữa hắn xuất thủ rất tàn nhẫn, tính tình quái đản, động một chút lại muốn diệt cả nhà người ta, hơn nữa lại có Huyết Nguyệt tông làm chỗ dựa, chính là những cái thế lực nhất lưu kia cũng không dám tùy tiện trêu chọc người này.
"Đại sư huynh, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Gương mặt xinh đẹp của Linh Vận hiện lên vẻ hoảng hốt sợ hãi, không thể không nhìn về phía Liễu Vân Phi, thấp giọng dò hỏi.
Liễu Vân Phi hít thật sâu một hơi, thần sắc hơi trấn định một chút, hạ giọng, chậm rãi nói:
"Linh Vận sư muội, ngươi trước tiên đừng có vội! Huyết Vô Ảnh này từ trước đến nay làm theo ý mình, làm sao lại vô duyên vô cớ ra mặt cho Tà Quang tông, nói không chừng hắn đi ngang qua cũng chưa biết chừng!"
Sau khi thấp giọng an ủi Linh Vận, lúc này Liễu Vân Phi mới chậm rãi đi lên trước, trên mặt rõ ràng gạt ra nụ cười, cất cao giọng nói:
"Ta tưởng là ai, hóa ra là Huyết sư huynh a! Làm sao? Một cái Tà Quang tông nho nhỏ cũng đáng để Huyết huynh ra mặt cho bọn họ sao?"
Liễu Vân Phi nói như vậy, hiển nhiên là đang kích Huyết Vô Ảnh, lấy hắn hiểu rõ tính cách của Huyết Vô Ảnh, người này vẫn luôn cuồng ngạo, coi như thật là được Tà Quang tông mời tới giúp đỡ cũng chưa chắc sẽ thừa nhận.
Quả nhiên, Huyết Vô Ảnh nghe được điều này, lập tức cười lạnh, "Một đám phế vật Tà Quang tông này, nơi nào có tư cách đáng giá để bản thiếu ra tay? Bọn họ sống hay chết có liên can gì tới bản thiếu?"
Xoạt!
Nghe được lời này của Huyết Vô Ảnh, người của Hắc Nham thành ngay lập tức thi nhau mừng rỡ mà các cao thủ của Tà Quang tông thì đều có vẻ mặt vô cùng xấu hổ, hết lần này tới lần khác nhưng lại không dám phản bác một câu.
"Tuy nhiên..."
Huyết Vô Ảnh xoay chuyển lời nói, "Bản thiếu tới lần này là nghe người ta nói, thành chủ Hắc Nham thành có một nữ nhi quốc sắc thiên hương cho nên đặc biệt đến đây để nhìn một cái!"
Nghe được lời này của Huyết Vô Ảnh, Liễu Vân Phi, Linh Sơn và đám người Linh Vận ngập lập tức lại thay đổi sắc mặt lần nữa, nhất là Linh Vận, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trắng bệch, thân thể mềm mại cũng nhịn không được mà kịch liệt run rẩy lên.
Hóa ra, Huyết Vô Ảnh này ngoài trời sinh tính tàn bạo thích giết người ra, còn có một cái ham mê lớn nhất đó chính là háo sắc!
Hơn nữa, phàm là nữ nhân mà được hắn coi trọng, hắn chẳng những sẽ nghĩ tất cả biện pháp đoạt tới tay, chờ sau khi chơi đến chán thì sẽ chặt ra thành tám mảnh sau đó moi tim ra, đều không ngoại lệ!
Cùng lúc Huyết Vô Ảnh nói xong lời này thì hai mắt quét qua trên thân của mọi người, chẳng mấy chốc ánh mắt đã quá chặt ở trên thân Linh Vận, trong mắt hiện ra vẻ dâm quang nồng đậm:
Bạch!
Thân thể Huyết Vô Ảnh hơi chao đảo một cái, ngay sau đó"
Cả người giống như quỷ mị đi tới trước mặt Linh Vận, cười tà tà một tiếng, "Xem ra ngươi hẳn là vị Linh đại mỹ nữ kia đi? Chậc chậc, quả nhiên rất hợp với khẩu vị của bản thiếu, khặc khặc!"
"Bản thiếu tuyên bố, từ giờ trở đi ngươi chính là nữ nhân của bản thiếu!"
Linh Vận nghe được điều này thì ngay lập tức mặt cắt không còn hột máu, suýt chút nữa thì ngất đi, theo bản năng liền trốn đến sau lưng Liễu Vân Phi, "Đại sư huynh, cứu...cứu ta..."
Vẻ mặt của Liễu Vân Phi cũng hết sức khó coi, đối mặt với Huyết Vô Ảnh có hung danh hiển hách, hắn thật ra thì trong lòng cũng không chắc chắn, tuy nhiên vì thể diện và tôn nghiêm của mình, nữ nhân mà mình nhìn trúng, tự nhiên không có đạo lý chắp tay người cho người khác!
"Huyết sư huynh! Linh Vận sư muội chính là đệ tử của Phi Tuyết tông ta, ngươi làm như thế không khỏi quá không để Phi Tuyết tông ta vào mắt a?"
Trong lòng Liễu Vân Phi cũng hiểu rõ, chính mình căn bản không đủ để chấn nhiếp Huyết Vô Ảnh, thế là lôi Phi Tuyết tông mang ra ngoài.
Thế lực của Phi Tuyết tông, tuy rằng không sánh bằng Huyết Nguyệt tông, nhưng dù sao cũng là môn phái nhất lưu của tinh vực Cự Môn.
Không nghĩ tới, Huyết Vô Ảnh cười lạnh, "Liễu Vân Phỉ, ngươi bớt cầm Phi Tuyết tông tới dọa bản thiếu, cho dù vị chưởng môn sư phụ kia của ngươi cũng phải cấp cho bản thiếu mấy phần tình mọn, ngươi lại là cái thá gì?"
"Bản thiếu cũng còn không tin, Phi Tuyết tông sẽ chỉ vì một nữ đệ tử mà khai chiến với Huyết Nguyệt tông ta hay sao?"
Liễu Vân Phi nghe được điều này thì con ngươi hơi co rụt lại, cuối cùng không nói ra được một câu.
Huyết Vô Ảnh lại cười tà tà một tiếng nữa, bỗng nhiên vẻ mặt lại phát lạnh, "Còn không cút đi cho bản thiếu!"
Oanh!
Cùng lúc lời nói rơi xuống, khí thế trên người của Huyết Vô Ảnh bỗng nhiên tăng vọt!
Bạch bạch bạch!
Liễu Vân Phi lập tức lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc, "Ngươi thế mà...thế mà đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh tầng ba rồi?"
Huyết Vô Ảnh vốn là trời sinh âm thể, ở bên trong cùng cảnh giới gần như từ trước đến nay đều là tồn tại vô địch, bây giờ tu vi lại có chỗ tiến bộ, Liễu Vân Phi tự nhiên càng không phải là đối thủ.
Sau khi hơi ngây người, Liễu Vân Phi dường như cũng đã ý thức được, vô luận là dựa vào thực lực hay là bối cảnh, chính mình cũng không có bất kỳ phần thắng nào, cuồi cùng cắn răng một cái quả quyết lách mình đứng sang một bên.
Linh Vận thấy thế, biết Liễu Vân Phi cũng định từ bỏ chính mình thì ngay lập tức hoàn toàn tuyệt vọng.
Chương 725 Diệp Trần xuất thủ
"Kiệt kiệt kiệt!"
Huyết Vô Ảnh thấy Liễu Vân Phi ngoan ngoãn tránh ra thì lập tức phát ra một tiếng cười tà đắc ý, đưa tay chạm vào cái cằm xinh đẹp kia của Linh Vận, "Mỹ nhân, ngoan ngoãn đi cùng bản thiếu thôi!"
Linh Vận đột nhiên run rẩy, thế nhưng đối mặt với Huyết Vô Ảnh, nàng ta căn bản không có dũng khí phản kháng, không thể không quay đầu nhìn về Linh Sơn một cái, hy vọng phụ thân của mình có thể liều chết bảo hộ chính mình.
Tuy nhiên, Linh Sơn lại nặng nề thở dài một tiếng, trực tiếp quay đầu sang một bên, "Nữ nhi, cha có lỗi với con..."
Nghe được điều này, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Linh Vận cũng hoàn toàn bị chôn vùi!
Nam nhân mà chính mình ngưỡng mộ thì khoanh tay đứng nhìn, ngay cả phụ thân của mình cũng lựa chọn làm như không thấy, nàng ta còn có thể trộng cậy vào ai tới cứu nàng ta?
Ngay vào lúc Linh Vận lòng như tro nguội, chuẩn bị đi theo Huyết Vô Ảnh rời đi, bỗng nhiên đằng sau vang lên một giọng nói rõ ràng dễ nghe, "Ta không cho phép ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta!"
Kèm theo giọng nói rõ ràng dễ nghe này vang lên thì một đạo thân ảnh mảnh mai của một thiếu nữ từ trong đám người phía sau vọt ra, người này không phải là ai khác, tự nhiên chính là Linh Khê!
Linh Vận nhìn thấy muội muội của mình đứng ra, đầu tiên là trong lòng ấm áp, sau đó thì thay đổi sắc mặt, "Linh Khê! Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi mau trở về!"
Huyết Vô Ảnh này chính là một tên dâm côn chính cống, đến cả cột nhà hắn cũng dám đốt thì phải biết rồi đấy, nhỡ đâu tên cầm thú này, đánh chủ ý tới trên người muội muội thì nàng ta cho dù có chết cũng sẽ không nhắm mắt.
Vừa nghĩ đến đây, Linh Vận ngăn Linh Khê lại muốn đưa nàng đẩy đi ra đằng sau đám người
Tuy nhiên, chuyện mà nàng ta lo lắng nhất cuối cũng vẫn xảy ra!
"Chờ một chút!"
Huyết Vô Ảnh đột nhiên mở miệng, đồng thời bàn tay khẽ vồ rồi kéo một phát:
Xoẹt xẹt á!
Linh Vận và Linh Khê trực tiếp bị hắn từ trong đám đong kéo trở lại.
"Chà chà! Không nghĩ tới các ngươi còn cất giấu một tiểu mỹ nhân như vậy! Được một đôi tỷ muội a!"
Linh Vận lập tức khẩn trương, tranh thủ bảo vệ Linh Khê ở sau lưng, "Huyết thiếu! Ngươi có cái gì thì hướng tới ta! Muội muội ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, cầu ngài bỏ qua cho nàng ta đi!"
Ngay cả Linh Sơn cũng ngồi không yên, không thể không tiến lên một bước cầu khẩn nói:
"Huyết thiếu hiệp, cầu ngài buông tha tiểu nữ!"
"Cút!"
Huyết Vô Ảnh nhìn cũng không thèm nhìn Linh Sơn một cái, trực tiếp thuận tay vỗ ra một chưởng:
Oanh!
Linh Sơn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, điên cuồng phu ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
"Phụ thân!!"
Hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê lập tức thi nhau hô lên một tiếng, thế nhưng thân thể bị chân nguyên của Huyết Vô Ảnh giam cầm, căn bản không thể động đậy.
Các cao thủ còn lại của Hắc Nham thành nhìn thấy thành chủ rơi vào thảm trạng như vậy thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
Ngay cả Liễu Vân Phi vốn là muốn mở miệng cầu tính, sau khi thấy cảnh này cũng không thể không nuốt lời đến khóe miệng trở về, "Nữ nhân mà bản thiếu coi trọng, ta xem còn có ai dám nói nhảm?"
Nói xong, Huyết Vô Ảnh liền một mặt dâm quang hướng Linh Khê chộp tới, Linh Khê lập tức bị dọa đến gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ trong đám người, "Huyết Vô Ảnh đúng không? Nếu như ngươi dám động đến Linh Khê dù chỉ một chút thì cánh tay này của ngươi không cần dùng nữa rồi!"
Oanh!
Giọng nói này vừa được thốt ra khỏi miệng thì tất cả mọi người ở đây đều nhất thời xôn xao ầm vang.
Ngay cả Liễu Vân Phi và Linh Sơn cũng không dám chính diện chống lại Huyết Vô Ảnh, người nào lớn mật như thế, cũng dám nói ra những lời này?
Mọi người không thể không thi nhau dựa theo nơi phát ra giọng nói nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên gầy gò đang mặc thứ gì đó không phù hợp với mọi người xung quanh.
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Sống chết của người khác, Diệp Trần không thèm để ý, chẳng qua bây giờ liên lụy đến tiểu nha đầu Linh Khê, hắn không thể lại không đi quản.
"Là hắn?"
Linh Vận vốn trong lòng hiện lên một vệt kinh hỉ, chờ sau khi thấy là Diệp Trần thì lập tức lại một lần thất vọng.
Dưới cái nhìn của nàng, tu vi của Diệp Trần ngay cả nàng cũng có chỗ không bằng thì càng không nói đến đi so sánh với Huyết Vô Ảnh!
Tuy rằng có can đảm, nhưng cũng chẳng qua chỉ là vô ích đưa tính mạng của mình tặng đi mà thôi.
Huyết Vô Ảnh nhìn lướt qua trên người Diệp Trần, lập tức cười gằn, "Tiểu tử! Ngươi vừa mới nói cái gì? Có dám nói lại lần nữa không?"
Rầm rầm!
Những tên cao thủ Hắc Nham thành ở xung quanh Diệp Trần kia ngay lập tức vội vàng thi nhau chạy tú tán, sợ cách quá gần sẽ bị hắn liên lụy.
Diệp Trần ngay cả mí mắt đều không có nhấc, hai mắt buông xuống nhìn qua trên mặt đất, lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói:
"Được a, ta thu hồi lời nói vừa rồi..."
Mọi người còn tưởng rằng Diệp Trần sợ, lập tức thi nhau nhịn không được mà cười nhạo.
Cái tên này buồn cười đến vậy sao?
Hắn cho rằng Huyết Vô Ảnh là dễ trêu chọc như vậy sao?
Huyết Vô Ảnh cũng lập tức cười lên ha hả, hắn vừa rồi còn đang tò mò ở tinh vực Cự Môn này thế mà còn có người dám nói với chính mình như vậy?
Quả nhiên nhanh như vậy đã đầu hàng dưới hung danh của mình, đây mới là tư thái mà con kiến hôi vốn có nha.
Huyết Vô Ảnh trong lòng đang đắc ý thì Diệp Trần lại mở miệng, "Cho ngươi thời gian mười hơi thở, không chút thì chết!"
Oanh!
Diệp Trần vừa mới nói ra lời này, tất cả mọi người đều choáng váng, hai mắt thi nhau trợn lên thật lớn nhìn về phía Diệp Trần, từng người nhìn giống như đang nhìn một thằng ngu.
"Ta không có nghe nhầm chứ? Tiểu tử này vậy mà muốn để Huyết công tử có hung danh hiển hách cút?"
"Hắn là bị hóa điên rồi sao?"
"Coi như muốn chết cũng không cần phải như vậy chứ?"
...
Mọi người bàn tán sôi nổi, Huyết Vô Ảnh càng là tức giận đến giận quá mà thành cười, bên trong đôi mắt lộ ra sát cơ nồng đậm!
"Được được được! Không nghĩ tới bên trong Hắc Nham thành nho nhỏ này, lại còn có một người có dũng khí như vậy! Rất tốt a!"
Nhóm cao thủ của Hắc Nham thành nghe được điều này thì lập tức gấp đến độ không chịu nổi, "Huyết công tử chớ nên hiểu nhầm! Người này không phải là người của Hắc Nham thành chúng ta!"
Lấy bọn họ hiểu rõ tính cách của Huyết Vô Ảnh, người này vô cùng tàn bạo, nếu lời này của Diệp Trần chọc cho hắn giận dữ, nói không chừng sẽ liên lụy đến bọn họ.
"Hừ!"
Huyết Vô Ảnh hừ lạnh một tiếng, "Xem ra bản thiếu hôm nay nếu như không cho các ngươi một cái giáo huấn khắc sâu, chỉ sợ không được bao lâu sẽ không có người nào để bản thiếu vào trong mắt!"
Oanh!
Cùng lúc nói xong lời này, khí thế trên người của Huyết Vô Ảnh bỗng nhiên tăng vọt lên, lộ ra sát ý nồng đậm!
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm của tất cả mọi người đều hung hăng rung động, nhất là người của Hắc Nham thành thì tất cả đều có vẻ mặt trắng bệch.
"Xong xong! Xem ra Huyết công tử tức giận thật rồi!"
"Cho dù tất cả chúng ta phối hợp với nhau có lẽ có thể ngăn cản, thế nhưng đằng sau Huyết công tử này thế nhưng là Huyết Nguyệt tông a!"
"Đều do tiểu tử này! Chính hắn muốn tìm đường chết, nhưng lại liên lụy tới Hắc Nham thành của chúng ta, muốn chúng ta phải chịu xui xẻo cùng với hắn!"
...
Người của Hắc Nham thành thì nhau trợn mắt nhìn về phía Diệp Trần, đều hận không thể để hắn nhanh đi chết đi.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, nếu như không phải Diệp Trần muốn tìm đường chết, trêu đến Huyết Vô Ảnh phải tức giận thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ mất đi hai nữ nhân mà thôi.
"Tiểu tử không biết sống chết! Bản thiếu trước hết bắt ngươi khai đao!"
Huyết Vô Ảnh quát lớn một tiếng, trực tiếp hướng Diệp Trần vẫy tay một trảo:
Oanh!
Một đạo bóng mờ to lớn màu vàng óng hình bản tay đột nhiên xuất hiện ở trên trời cao, mang theo uy năng kinh thiên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hướng về phía Diệp Trần bao phủ tới.
Bình luận facebook