-
Chương 906-910
Chương 906 Rơi vào tuyệt cảnh
"Thẩm gia chủ, ta đến giúp ngươi!"
Long Ngạo Thiên trên lôi đài bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cũng gia nhập vào bên trong cuộc chiến.
Vô luận là Long Ngạo Thiên, hay là Thẩm Thanh Sơn đều có "thực lực" ở mức Thần Cảnh hậu kỳ, dưới sự phối hợp của hai người thì ngay cả cường giả cảnh giới Nhân Tiên cũng có sức đánh một trận!
Đường Thanh Nhã mới vừa rồi còn chiếm ưu thế, sau khi bị hai người phối hợp vây công thì lập tức có chút luống cuống tay chân, căn bản không rảnh mở miệng ra để phản bác Thẩm Thanh Sơn.
Hơn nữa Thẩm Thanh Sơn thì thừa cơ hội lại nói ra một số lời nói không chịu nổi, chọc cho Đường Thanh Nhã tức giận đến phổi đều muốn nổ tung.
Mà những người xem trực tiếp trên mạng thì ở dưới lời nói dẫn dắt của Thẩm Thanh Sơn thì lập tức càng ngày càng có khuynh hướng về Thẩm Thanh Sơn.
Mà trong khi ba người đánh khó phân bại thắng thua thì ở trên một ngọn núi bên ngoài vài dặm có mấy đạo thân ảnh có khí tức tương đối kinh khủng đang đứng lặng trên đó, đang chăm chú nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra ở trên sân thượng
"Cuồng Tiên môn chỉ có một nữ oa như vậy thôi sao? Thật đúng là khiến người ta phải thất vọng a!"
"Đúng vậy, vốn cho là lấy Chúc Tiểu Bạch làm mồi nhỉ thì ít nhất có thể dụ được Chúc Minh Phi xuất hiện, chỉ cần giết được Chúc Minh phi, Cuồng Tiên môn sẽ không có lực phản kháng lại Bồng Lai tiên giới chúng ta, không nghĩ tới lại chỉ câu ra được một con cá nhỏ như thế!"
"Không sao cả! Trước bắt nữ oa này lai rồi lại chậm rãi tính kế, cuối cùng cũng có thể câu ra được con cá lớn thôi!"
"Xem ra đêm nay đã không cần chúng ta phải ra mặt, thế lực mấy năm nay chúng ta xếp vào bên trong giới võ đạo của Hoa Hạ, lại thêm Thẩm Thanh Sơn này chắc là đã đủ để khống chế lại cục diện!"
"Không sai! Tuy rằng chưa thể dụ ra được con cá lớn, nhưng ít ra đã bôi xấu được thanh danh của Cuồng Tiên môn, bây giờ bọn họ đã trở thành mục tiêu công kích, coi như sau này bọn họ lại xuất hiện, Hoa Hạ cũng đã không phải là thiên hạ của bọn hắn nữa rồi, ha ha ha!"
...
Hóa ra mấy đạo khí tức cường hãn này rõ ràng là cường giả của Bồng Lai tiên giới!
Mà cái lần Đại hội Võ đạo lần này rất rõ ràng là một cái bẫy mà Bồng Lai tiên giới tạo ra, một cái bẫy nhằm vào Cuồng Tiên môn!
Ngay vào lúc mấy người đang bàn tán:
"Thần! Hoàng! Biến!"
Trên sân thượng, hai mặt gặp địch, Đường Thanh Nhã đã bắt đầu liên tục bại lui thì bỗng nhiên quát khẽ một tiếng:
Oanh!
Từ trên thân thể mềm mại của Đường Thanh Nhã đột nhiên hiện ra một đạo bóng hình Phượng Hoàng màu vàng kim!
Sau khi một tiếng phượng hót vang vọng ở giữa đất trời thì khí tức của Đường Thanh Nhã đột nhiên tăng vọt hơn hai lần, một lần hành động vượt trên hai người Thẩm Thanh Sơn và Long Ngạo Thiên, tất cả mọi người lập tức bắt đầu vì thế mà kinh ngạc
Ngay cả mấy vị cường giả của Bồng Lai kia cũng thi nhau thay đổi sắc mặt, sợ hãi than nói:
"Cái bóng mờ này...là Thần Điểu Phượng Hoàng?"
"Công pháp mà cô ta tu luyện là gì? Xem ra thật sự rất không tầm thường nha!"
"Cần phải bắt giữ cô ta lại để tra hỏi lai lịch công pháp này!"
...
Mà trên sân thượng, mọi người thấy cảnh tượng thì thì cũng thi nhau sợ hãi, nhất là mấy ông lão cảnh giới Địa Tiên của Thanh Long phái kia, trong đôi mắt giàu nua lập tức hiện ra vẻ cực nóng, hiển nhiên là đối với môn công pháp thần bí mà Đường Thanh Nhã thi triển ra này cũng tương đối thèm muốn.
Rầm rầm rầm!
Sau khi Đường Thanh Nhã thi triển ra Thần Hoàng Biến thì thực lực đột nhiên xoay người không chỉ một lần, tình thế trên chiến trường cũng ngay lập tức nghịch chuyển.
"Chết!"
Đường Thanh Nhã hét lớn một tiếng, bỗng nhiên vỗ ra một chưởng hung hăng đập vào trên người của Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức bay ngược ra đằng sau nặng nễ ngã ngửa xuống dưới lôi đài.
Mà Thảm Thanh Sơn thấy thế thì lập tức nhanh chóng lùi lại, đồng thời không quên hướng về phía nơi xa hô to:
"Long trưởng lão, cứu mạng!!"
Oanh!
Ông lão cảnh giới Địa Tiên của Thanh Long phái kia ở lúc Long Ngạo Thiên bị đánh bay cũng đã từ chỗ ngồi đứng lên:
"Yêu nữ lớn mật! Còn không thúc thủ chịu trói sao!"
Ông lão cảnh giới Địa Tiên này vẫy tay một cái:
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay dài đến vài trăm mét, sau đó bóng mờ khổng lồ hình bàn tay đập xuống, vậy mà lại hóa thành một cái lồng giam rất lớn, trong nháy mắt bao phủ Đường Thành Nhã vào trong đó.
"Ừm?"
Đôi mắt đẹp của Đường Thanh Nhã trừng một cái, lập tức toàn lực đánh ra mấy chưởng, nhưng mà lại giống như ném đá chìm vào đáy biển, căn bản không có cách nào đánh vỡ lồng giam chân nguyên của đối phương.
"Thật mạnh!"
Đường Thanh Nhã dù sao cũng chỉ có tu vi Thần Cảnh, cho dù thi triển ra Thần Hoàng Biến thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại cao thủ cấp bậc Nhân Tiên mà thôi, đối mặt với cường giả cấp bậc Địa Tiên thì căn bản không ở cùng một cái cấp bậc, quả thực giống như đứa trẻ với người trưởng thành!
"Tê ~~ "
Mọi người thấy cường giả của Thanh Long phái sử dụng một chiêu oai phong lẫm liệt chế phục được Đường Thanh Nhã, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, Yến chân nhân vốn là còn muốn đứng ra nói hai câu, nhìn thấy Long trưởng lão kia lại có thực lực như thế, cũng không thể không đến hơi ngẩn ngơ, sau đó lại ngồi lại chỗ ngồi.
Ở giới võ đạo, mãi mãi vẫn chỉ là lấy cường giả vi tôn, ai có thực lực mạnh hơn thì mới có quyền nói chuyện!
Đường Thanh Nhã dùng toàn lực công kích mấy lần đều không thể rung chuyển lồng giam của Long trưởng lão, dường như cũng ý thức được tu vi của mình cách biệt quá xa với đối phương, dứt khoát cũng không còn lãng phí sức lực, lạnh lùng nói:
"Được làm vua thua làm giắc, ngươi giết ta đi!"
Long trưởng lão mỉm cười, một mặt chính khí, nói:
"Cô bé, Thanh Long phái chúng ta là danh môn chính phái, cũng không giống loại tà phái như Cuồng Tiên môn các ngươi động một chút lại muốn diệt cả nhà người ta!"
"Lão phu thấy tư chất của ngươi không tệ, chỉ cần ngươi có thể sửa đổi, nói ra tung tích của đệ tử Cuồng Tiên môn rồi sửa đối đến Thanh Long phái ta, lão phu có thể bảo đảm ngươi không chết, như thế nào?"
Xoạt!
Long trưởng lão nói ra lời này, mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán, một số các cường giả ở đây, thật ra thì cũng đã đoán được ý đồ của Long trưởng lão, thầm nói một tiếng cáo già.
Mà những người xem trên sóng trực tiếp thì lại làm sao biết được rằng trong chốn võ lâm vì lợi ích mà gian xảo tới mức nào, mọi người thấy mặt mũi của Long trưởng lão hiền lành, hơn nữa giọng điệu ôn hòa thì lập tức đều tán thưởng, thậm chí còn có rất nhiều người thi nhau thuyết phục Đường Thanh Nhã mau nắm lấy cơ hội cải tà quy chính này.
Đường Thanh Nhã cười lạnh:
"Thật sự là hát so nói còn nghe hay! Người khác không biết, ngươi cho rằng ta không biết sao? Thanh Long phái, Vu Sơn phái, Ngũ Hành tông còn có Thái Nhất môn, các ngươi căn bản không phải là tông môn ẩn thế gì của Hoa Hạ mà là gian tế của Bồng Lai tiên giới lẫn vào Hoa Hạ!"
"Các ngươi cùng nhau diệt bảy đại gia tộc, sau đó lại dội nước bẩn tới trên đầu Cuồng Tiên môn, thật sự là hèn hạ tới cực điểm!!"
Đường Thanh Nhã vừa nói ra lời này thì lập tức mọi người ở đây lập tức kinh hãi, nhất là những môn nhân đại tông môn mà cô ta vừa đề cập tới thì mọi người càng là có sắc mặt thay đổi lớn.
"Nói bậy nói bạ!"
Long trưởng lão lập tức quát lớn một tiếng, trong nhyá mắt không còn thái độ ôn hòa như trước đó, bên trong đôi mắt hiện ra sát ý, lạnh giọng nói:
"Không nghĩ tới ngươi muốn vì rửa tội cho Cuồng Tiên môn vậy mà lật ngược phải trái như thế, thật cho là lão phu sẽ không giết ngươi sao?"
Đường Thanh Nhã cười lạnh một tiếng:
"Ngươi muốn giết cứ giết! Nhưng là ngươi phải nhớ đợi đến lúc Diệp môn chủ Cuồng Tiên môn chúng ta trở về, chính là ngày tận thế của những yêu ma quỷ quái các ngươi!!"
Nghe được lời này của Đường Thanh Nhã, những tuổi trẻ hậu bối kia đều có vẻ mặt mờ mịt, không biết ý tứ bên trong lời nói của Đường Thanh Nhã, nhưng những người lớn hơn một chút thì đột nhiên thay đổi khuôn mặt và dường như nghĩ về điều gì đó khủng khiếp.
Chương 907 Ngươi thật không sợ?
Không nghĩ tới, sau khi Long trưởng lão kia hơi sững sờ thì đột nhiên cười lên ha ha, cất cao giọng nói:
"Tiểu nha đầu, ngươi nói là Diệp Cuồng Tiên sao? Vậy ta khuyên ngươi nên quên cái ý nghĩ này đi! Từ xưa tới nay, người bước vào Thông Thiên lộ, vẫn chưa có người nào có thể còn sống trở về!"
"Huống chi, cho dù hôm nay hắn thật đứng ở chỗ này, lão phu cũng không sợ hắn!"
Đường Thanh Nhã cười lạnh, hiện ra vẻ khinh bỉ, thản nhiên nói:
"Không sợ? Năm đó Diệp môn chủ của chúng ta, đơn thương độc mà giết vào Bồng Lai tiên giới các ngươi, năm đại tông môn tất cả đều phải cúi đầu, nếu không phải Diệp môn chủ nể tình ông trời có đức hiếu sinh thì sớm đã nhỏ tận gốc Bồng Lai tiên giới các ngươi rồi, ngươi cái lão thất phu này nơi nào còn có cơ hội ở chỗ này để mà ăn nói bừa bãi?"
Long trưởng lão bị Đường Thanh Nhã làm nhục một trên thì lập tức tức giận đến râu ria cũng phải rung động, không thể không trừng hai mắt lên một cái, bật thốt lên:
"Đó là bởi vì cường giả chân chính của Bồng Lai tiên giới chúng ta không có xuất thế, bằng không chỗ nào tới lượt Diệp Cuồng Tiên hắn giương oai?"
Sau khi nói ra lời này, Long trưởng lão lập tức mơ hồ ý thức được chính mình đã phạm phải một sai lầm to lớn.
Quả nhiên, Đường Thanh Nhã bắt lấy sai lầm này của Long trưởng lão lập tức quát lạnh nói:
"Đó, chẳng phải ngươi cuối cùng cũng đã thừa nhận mình chính là người của Bồng Lai tiên giới rồi sao?"
"Ta..."
Vẻ mặt của Long trưởng lão lập tức thay đổi lớn, lập tức á khẩu không trả lời được.
Xoạt!
Sau khi mọi người ở xung quanh phản ứng lại thì cũng lập tức xì xào bàn tán, mà những người đang xem trên sóng trực tiếp nghe được lời này của Long trưởng lão thì cũng lập tức sôi trào lên!
"Con mẹ nó! Kịch bản đảo ngược rồi a! Không nghĩ tới Thanh Long phái này vậy mà thật là gian tế của Bồng Lai tiên giới a!"
"Ta đã nói rồi, nữ thần của ta làm sao có thể làm người xấu tội ác tày trời như vậy được?"
"Theo như thế mà nói thì Thẩm Thanh Sơn kia cũng là người của Bồng Lai tiên giới? Chuyện này quá đáng sợ!"
"Chúng ta cần một cái chân tướng!"
...
Vào thời điểm này, trên toàn bộ mạng lưới internet, bởi vì một câu nói sai lầm của Long trưởng lão đã hoàn toàn bùng nổ, ở tại đây cũng đang bàn tán sôi nổi, Thẩm Thanh Sơn thì sắc mặt tái xanh vô cùng, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển thành cái dạng này.
Bồng Lai tiên giới mười mấy năm qua liên tiếp gây sóng gió ở Hoa Hạ, ở trong lòng dân chúng Hoa Hạ chính là có đại danh thiên ngoại tà mà, bây giờ nghe được Long trưởng lão tự mình thừa nhận chính mình là người của Bồng Lai tiên giới thì lập tức tất cả đều đứng ngồi không yên, thi nhau dùng ngói bút làm vũ khí, lấy bàn phím trở thành anh hùng.
Ở trên đỉnh một ngọn núi xa xa nơi này, sau khi mấy tên cường giả Bồng Lai tiên giới kia nhìn thấy biến cố này thì mọi người đều có vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Nguy rồi! Long Càn cái thằng ngu này, thế mà bị một tiểu nha đầu khiêu khích cho lừa rồi!"
"Kế hoạch chinh phục Hoa Hạ trong hòa bình của chúng ta lần này sợ sẽ hoàn toàn phải ngâm vào nước nóng!"
"Xem ra cuối cùng vẫn cần phỉa nhờ tới vũ lực để giải quyết, mọi người chuẩn bị một chút, một khi tình huống không đúng thì tùy thời xuất thủ, trước tiên toàn bộ diệt đi những tên võ giả Hoa Hạ hôm nay có mặt ở đó đi!"
...
Một bên khác, Long trưởng lão kia sau khi trải qua ngốc trệ một lát thì lập tức tức giận đến hai con ngươi đỏ bừng, trên người dâng lên một cỗ sát ý kinh người, vẻ đạo mạo trước đó, hình tượng mặt mũi hiền lạnh lập tức không còn sót lại chút gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiểu nha đầu nhà ngươi được lắm! Ngươi lại dám bẫy lão phu! Muốn chết!!"
Trong cơn giận dữ Long trưởng lão lúc này chỗ nào còn cố kỵ tới hình tượng của chính mình, bàn tay ngay lập tức bỗng nhiên nắm lại một cái!
Ầm ầm!
Sau khi Long trưởng lão nắm lại thì cái lồng giam to lớn kia trong nháy mắt nổ tung lên!
Người xem qua sóng trực tiếp thấy cảnh này thì lập tức tất cả mọi người đều tức giận.
"Lão già chó chết này thật không phải thứ gì tốt! Hắn đây là muốn giết người diệt khẩu sao?"
"Cho nên những gì nữ thần Đường gia nói đều là thật, lão thất phu này và toàn bộ Thanh Long phái đều là gian tế của Bồng Lai tiên giới?"
"Ai! Thật đáng tiếc một cô gái xing đẹp tuyệt thế như vậy, vậy mà lại hương tiêu ngọc vẫn như thế!"
"Lão già chuột chết súc sinh này! Chết không yên lành!"
...
Tuy nhiên:
Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, sau khi cái lồng giam kia nổ tung lên, đợi mọi thứ khôi phục như lúc ban đầu, mọi người thấy rõ cảnh tượng ở trên lôi đài thì lập tức tất cả đều sợ ngây người:
Chỉ thấy, Đường Thanh Nhã vẫn đứng ở giữa lôi đài, vậy mà không có một chút tổn thương nào!
"Tình huống này là như thế nào?"
"Dưới loại công kích trình độ vừa rồi, cô ta thế mà không chết?"
"Chẳng lẽ lão thất phu kia ở phút cuối cùng nhất hạ thủ lưu tình?"
...
Mọi người thi nhau nhìn về phía Long trưởng lão của Thanh Long phái kia, đã thấy hắn cũng cũng có vẻ mặt kinh ngạc:
"Cái này sao khả năng?"
Một chưởng vừa rồi của hắn thế nhưng là dùng toàn lực mà phát, cho dù là cao thủ cảnh giới Nhân Tiên cũng có thể đánh chết ngay tại chỗ, huống chi Đường Thanh Nhã chỉ có cảnh giới Thần Cảnh mà thôi?
Mà Đường Thanh Nhã cũng đang một mặt mơ màng, cô ta vừa rồi cũng đã hoàn toàn từ bỏ chống cực, cho là mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ở lúc Long trưởng lão phát ra một kích kia, cô ta bỗng nhiên cảm thấy trên dưới quanh người, dường như được một cỗ lực lượng thần bí nào đó bao vây lại, thay cô ta đỡ một kích trí mạng kia của đối phương!
Ngay vào lúc tất cả mọi người đều sửng sốt, toàn bộ người trên sân thượng đều rơi vào yên tĩnh thì một giọng nói đạm mạc đột nhiên vang lên:
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, hôm nay là ai dám động đến người của Cuồng Tiên môn ta!!"
Tất cả mọi người đều giật mình, thi nhau theo tiếng kêu mà nhìn lại:
Chỉ thấy, một tên nam thanh niên mặc quần áo bình thường từ trong đám người đi ra, hai tay bắt chéo ở sau lưng, cúi đầu, chậm rãi đi lên lôi đài.
"Người kia là ai? Nghe giọng điệu trong lời nói vừa rồi của hắn dường như cũng là người của Cuồng Tiên môn?"
"Chỉ là khí tức của người này yếu ớt như thế, giống như không biết một chút võ công nào a?"
"Hắn đây là muốn tìm cái chết sao?"
...
Mọi người thấy thanh niên đột nhiên xuất hiện này thì lập tức thi nhau nghị luận lên.
Đường Thanh Nhã nhìn thấy đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, thân thể mềm mại lập tức run lên bần bật, không thể không dùng tay ngọc che miệng:
"Thật là... Là hắn sao?"
Cũng hiện ra vẻ mặt kinh hãi còn có Yến chân nhân và một số người trong chốn võ lâm của thế hệ trước:
"Thân ảnh này, so với người kia thật giống nhau! Thế nhưng là khí tức này...không! Không thể nào!"
Mà đổi thành một bên:
Ngư Dao Dao nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên hướng phía trên lôi đài đi tới, sau khi hơi sững sờ thì lập tức gấp không được, vội vàng hô to lên:
"Tiểu tử! Ngươi là muốn tìm cái chết sao? Mau trở lại!!"
Mà Tào Văn ở một bên thì lại cười nhạt một tiếng:
"Ngư tiểu thư, yên tâm đi, Diệp tiên sinh sẽ không có chuyện gì đâu!"
Ngư Dao Dao trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái:
"Tào tiên sinh! Đây là lúc nào rồi mà ngài còn đùa như thế? Ngài có biết tiểu tử kia đối mặt chính là người nào không? Hắn sẽ không còn mạng!!"
Tào Văn nghe được một trận răn dạy của Ngư Dao Dao thì lập tức dở khóc dở cười.
Mà lúc này:
Diệp Trần đã chậm rãi đi lên trên lôi đài, hai tay vẫn vắt chéo đằng sau lưng, cũng không có ngẩng đầu.
Lúc này đã là ban đêm, ngoài trừ những người đứng xem cách lôi đài tương đối gần thì có thể nhìn thấy mặt của Diệp Trần ra thì những người khác gần như không có người nào có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của hắn.
Ánh mắt Long trưởng lão quét qua trên người Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ khinh miệt:
"Tiểu tử không biết sống chết! Ngươi muốn làm cái gì?"
"Long trưởng lão đúng không? Vừa rồi ngươi mới nói, cho dù là ta đứng ở chỗ này, ngươi cũng không sợ! Ta chính là muốn nhìn xem một chút là ngươi có thật sự không sợ hay không?"
Chương 908 Kẻ hèn này là Diệp Cuồng Tiên
Oanh long long long long!
Sau khi lời nói đạm mạc này của Diệp Trần rơi xuống, một cỗ khí thế kinh thiên đột nhiên từ trong thân thể của hắn bắn ra, xông lên tận chín tầng trời cao!
Bạch bạch bạch!
Tất cả mọi người xung quanh đều quá sợ hãi, không thể không thi nhau hướng phía sau mà lùi lại.
Những lực lượng cấm chế ở xung quanh sân thượng kia ở dưới cỗ khí thế cường đại này xung kích vậy mà toàn bộ vỡ vụn ra.
Sau đó:
Xoạt xoạt xoạt!!
Mọi người phát hiện, cả tòa nhà cao ốc dưới chân bọn hắn trong nháy mắt toàn bộ rạn nứt ra, nhưng quỷ dị chính là cũng không có lập tức sụp đổ.
Tất cả mọi người cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy, đây là một loại sợ hãi xuất phát từ bản năng, giống như con thỏ đối mặt với một con sư tử, là loại áp chế đến từ đẳng cấp bên trên!
Chẳng những tất cả mọi người ở trên sân thượng bị cỗ khí tức chường đại đến nghịch thiên này chấn nhiếp mà ngay cả những người đang xem phát sóng trực tiếp vào lúc này tất cả cũng đều bị trấn trụ, sau đó thì thi nhau bàn tán:
"Đây là tình huống gì?"
"Người trẻ tuổi này là ai? Có vẻ như rất mạnh a!"
"Ta nhớ được trong thế hệ tuổi trẻ của giới võ đạo Hoa Hạ, từ trước đến nay lấy Chúc Tiểu Bạch làm đầu, thế nhưng là khí thế của người này dường như so với Chúc Tiểu Bạch còn cường đại hơn rất nhiều a!"
"Xem ra Hoa Hạ chúng ta thật đúng là ngọa hổ tàng long!"
"Chờ một chút, nghe lời vừa rồi hắn mới nói kia thì dường như cũng là người của Cuồng Tiên môn!"
...
Ngư Dao Dao ở dưới đài nhìn qua bóng lưng thon gầy giống như thần làm cho người phải sợ hãi kia, đôi mắt đẹp lập tức trợn lên thật lớn, bàn tay trắng như ngọc che miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tự lẩm bẩm:
"Hắn...hắn vậy mà...mạnh như thế!!"
Mà Long trưởng lão kia trước đó hoàn toàn không có để Diệp Trần vào trong mắt, giờ phút này hai mắt cũng trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin được những gì đang xảy ra ở trước mắt, chỉ vào Diệp Trần lắp bắp nói:
"Ngươi! Ngươi đến tột cùng là...là ai?!!"
"Ha ha!"
Diệp Trần phát ra một nụ cười đầy vẻ giễu cợt, chậm rãi mở miệng nói ra từng chữ:
"Kẻ hèn này là Diệp! Cuồng! Tiên!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, cuối cùng ở trước mặt mọi người để lộ ra bộ mặt của mình.
Oanh!
Vào lúc này:
Chẳng những mọi người ở trên sân thượng, tất cả đều thấy rõ ràng gương mặt của Diệp Trần, máy quay phim tự động trên không trung cũng tự động khóa chặt hình ảnh và truyền tải nó đến nền tảng phát sóng trực tiếp:
"Diệp Cuồng Tiên? Cái tên này giống như đã nghe qua ở đâu?"
"Ngươi đúng là học sinh tiểu học a! Ngay cả đại danh của Diệp Cuồng Tiên cũng chưa từng nghe qua thì còn không biết xấu hổ nói mình hiểu rõ giới võ đạo?"
"Vẫn là để ta phổ cập cho ngươi một chút tri thức đi! Diệp Cuồng Tiên chính là Diệp tiên nhân ở hơn mười năm trước được vinh danh là đệ nhất nhân giới võ đạo trên toàn cầu! Người sáng lập ra Cuồng Tiên môn!"
"Cái gì! Hắn chính là Diệp tiên nhân năm đó dựa vào sức một mình ép Cao Ly, san bằng Đảo quốc, quét ngang sáu nước ở phía đông nam của Á châu, khiến nước Mỹ phải cúi đầu, toàn cầu cũng vì đó mà phải rung động sao?"
"Thật là Diệp tiên nhân sao? Không nghĩ tới hắn thế mà còn trẻ tuổi như thế a!"
"Theo như lời đồn thì hắn sớm đã mất tích hơn mười năm trước, có người nói hắn đã vẫn lạc, thế nào mà hôm nay đột nhiên sống lại xuất hiện ở đây?"
"Đánh rắm! Diệp tiên nhân ở năm đó thế nhưng là toàn cầu công nhận đệ nhất, làm sao có thể vẫn lạc dễ dàng như thế?"
"Ha ha! Lần này có trò hay để xem!"
...
Ở bên trong hơn một tỷ đôi mắt nhìn chằm chằm vào, khí tức trên người Diệp Trần cũng bình tĩnh trở lại, khôi phục lại bộ dáng bình thường như trước đó, rồi mới hướng Đường Thanh Nhã chậm rãi đi tới.
"Diệp...Diệp Trần, thật...thật là anh sao? Tôi không phải đang nằm mơ đó chứ?"
Đường Thanh Nhã nhìn qua gương mặt mà cô mong nhớ ngày đêm ở trước mắt kia, hốc mắt trong nháy mắt đỏ hoe, nước mắt giống như nước lũ tràn vỡ đê mà ào ào chảy xuống.
Diệp Trần đi tới trước mặt Đường Thanh Nhã, đưa tay xóa đi vệt nước mắt trên gương mặt tuyệt đẹp kia, hướng về phía cô ta nhếch miệng cười một tiếng:
"Cô đương nhiên không phải đang nằm mơ! Thanh Nhã, ta đã trở về!"
Nói xong lời này, Diệp Trần giang hai cánh tay ra:
Đường Thanh Nhã hơi ngẩn ngơ chợt rống như chim bay vào trong trừng, ngay lập tức nhào vào trong ngực Diệp Trần, chôn chặt trong ngực Diệp Trần, sau khi đắm chìm trong cảm giác ấm áp đã mất từ lâu thì bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Diệp Trần! Anh cái tên khốn kiếp này! Rõ ràng nói là ở trong vòng mười năm sẽ trở về, nhưng nói không giữ lời, anh biết chúng ta chờ anh vất vả như thế nào không? Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Đường Thanh Nhã vừa nói vừa đấm vào trên người Diệp Trần không ngừng, dường như muốn dùng loại phương thức này phát tiết ra ngoài tưởng niệm hơn mười năm qua.
Người xem trên sóng trực tiếp thấy cảnh này thì lập tức gào lên:
"Nữ thần của ta a! Vậy mà lại bị người đoạt đi như thế!"
"Cái tên gọi là Diệp Cuồng Tiên này, ta muốn solo với ngươi!"
"Thôi đi! Tên thần kinh này! Đây chính là đệ nhất nhân trên toàn cầu trước đây, ở mưới mấy năm trước đây, ngay cả Mỹ quốc cường quốc đệ nhất thế giới cũng bị hắn ép tới không ngóc đầu lên được, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng solo? Hắn thổi cái ngươi chắc hồn vía lên mây luôn!"
"Vậy à, ôi lỡ lời, lỡ lời!"
...
Người đang xem qua sóng trực tiếp, mặc dù nhìn cách qua cái màn hình, tuy cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Diệp Trần, nhưng còn không đến mức cảm thấy sợ hãi, cho nên mới có thể trêu chọc không chút kiêng kỵ nào.
Thế nhưng là mọi người ở tại trên sân thượng thì lại không có sự can đảm này, tất cả mọi người đều ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhất là những đám võ giả thế hệ đi trước kia đã từng được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần thì càng là mặt mũi đầy vẻ thấp thỏm.
Lúc này ở Kinh Đô!
Khi chúng tướng Hoa Hạ nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện ở trên lôi đài thì lập tức toàn bộ đột nhiên đứng dậy, từng đôi mắt hổ đỏ bừng, mặt mũi đầy vẻ kích động:
"Diệp soái!"
"Thật sự là Diệp soái sao?"
"Ha ha! Diệp soái trở về! Hoa Hạ chúng ta được cứu rồi! Ha ha ha!"
"Diệp soái vẫn đẹp trai như ngày xưa a!!!"
...
Những người này ngày bình thường là những người đàn ông cứng như thép nói năng thận trọng, là trụ cột của nước nhà nhưng lúc này tất cả đều cao hứng như một đứa bé, mà ngay cả Dịch Sơn Hà bây giờ cũng đã là nhân vật cao quý số một trong quân đội của Hoa Hạ, vào lúc này cũng đã kích động tới hai tay bóp chặt vào nhau, hai hàng lệ không tự chủ được mà chảy xuống, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Diệp tiên nhân! Diệp tiên sinh! Diệp tiểu tử! Thật là ngươi sao? Không nghĩ tới lúc lão hủ còn sống, lại còn có thể gặp lại ngươi!"
Mà Diệp Trần vào lúc này giống như sớm đã quên tất cả những người xung quanh, mặc cho nắm đấm nhu hòa của Đường Thanh Nhã đấm trên người của hắn, chờ đến khi cô ta phát tiết gần đủ rồi mới vỗ vỗ vai thơm của nàng, nhẹ nhàng nói:
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là tôi liện lụy mọi người! Đúng, Thanh Nhã, dì Lam bọn họ không có đi cùng với cô sao?"
"Dì Lam..."
Đường Thanh Nhã đang muốn mở miệng trả lời thì bỗng nhiên thoáng liếc mắt ra đằng sau, vị Long trưởng lão của Thanh Long phái kia đang lặng lẽ gọi ra một cái pháp bảo, phát động công kích hướng về phía Diệp Trần thì lập tức quá sợ hãi vội vàng nhắc nhở:
"Cẩn thận phía sau!"
Tuy nhiên:
Đối mặt với lời nhắc nhở của Đường Thanh Nhã, Diệp Trần ngay cả đầu cũng không quay lại, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt:
"Chỉ là một con giun dế mà thôi, cong không gây nổi thương tổn cho ta được!"
Trong khi nói chuyện, Long trưởng lão đã vung một cái búa màu vàng kim lên hướng Diệp Trần hung hăng bổ xuống:
"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay ta vì các vị tiền bối Dược Vương tông chết ở dưới tay của ngươi báo thù rửa hận!!"
Long trưởng lão hiển nhiên không lưu thủ chút nào, thừa dịp lúc Diệp Trần và Đường Thanh Nhã đang ôn chuyện thì đột nhiên phát ra một kích mạnh nhất của chính mình.
Chương 909 Tùy ý diệt sát!
Ầm ầm!
Cái búa màu vàng kim kia trong nháy mắt bành trướng tới độ cao hơn ngàn mét, mang theo lực lượng giống như có thể khai thiên tích địa, hướng về phía Diệp Trần ở phía dưới hung hăng bổ xuống!
"Thật mạnh! Cái búa này chửng lẽ là Thánh khí trong truyền thuyết?"
"Cường giả Địa Tiên cộng thêm Thánh khí, uy lực này thật là đáng sợ!"
"E rằng cho dù là Diệp Cuồng Tiên cũng không thể coi như không quan trọng a?"
...
Tuy nhiên:
Đối mặt với một kích như thể hủy thiên diệt địa này của Long trưởng lão, Diệp Trần vẫn không có quay đầu lại, chỉ làm chậm rãi giơ bàn tay lên, trực tiếp hướng cái búa kia nghênh tiếp đón lấy.
"Cái gì! Hắn đây là muốn dùng nhục thân đi đón đỡ sao?"
"Cử động này của hắn không khỏi cũng quá bất cẩn đi?"
"Cho dù là cường giả Thiên Tiên trong truyền thuyết, chỉ sợ cũng không dám làm như vậy chứ?"
...
Tất cả mọi người đều kinh hô lên, hiển nhiên đều cảm thấy cử động lần này của Diệp Trần thực sự có chút không coi ai ra gì.
Long trưởng lão thấy thế thì lập tức cảm thấy mình đã bị làm nhục rất lớn:
"Muốn chết!!"
Long trưởng lão bao gồm cảm giác xấu hổ lẫn tức giận đan xen vào nào, dốc hết tất cả chân nguyên trong thể nội, rót toàn bộ vào bên trong Thánh khí, chuẩn bị được ăn cả ngã về không.
Hắn thấy, uy lực của một búa này của hắn thì cho dù là cương giả tuyệt thế cảnh giới nửa bước Hóa Thần cũng tuyệt đối không dám đón đỡ.
Cho dù lúc trước hắn đã nghe nói qua không ít lời kể lại liên quan tới Diệp Trần, nhưng đó dù sao cũng là chuyện ở hơn mười năm trước, ai biết là thật là giả?
Hơn nữa cho dù là Diệp Trần đã bước vào trong cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết kia cũng dám bất cẩn như thế, chính mình cũng chưa chắc không có sức đánh một trận!
Huống chi xung quanh còn có những cao thủ khác của Bồng Lai tiên giới, hắn cũng không phải một mình tác chiến, bọn họ những người này phối hợp với nhau thì cho dù là cường giả Hóa Thần cũng có đầy đủ thực lực đển chiến một trận!
Ầm ầm!
Một búa kinh thiên kia rơi xuống như thể muốn bổ nát cả thiên địa, ở dưới uy áp kinh khủng kia, cả tòa nhà cao ốc đều lung lay sắp đổ, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ!
Tuy nhiên:
Nhìn thấy Diệp Trần và Đường Thanh Nhã, và thậm chí cả tòa nhà dưới chân mọi người đều sẽ bị cái búa này bổ nát ra, cái búa tỏa ra khí tức khủng bố này chợt như ngừng lại giữa không trung!
"Cái gì!"
"Vậy mà chặn lại dễ dàng như thế?"
"Điều này sao có khả năng?"
...
Không chỉ các thế hệ trẻ có mặt ở đây đều choáng váng, tất cả đều xem tới trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả một số người của thế hệ đi trước như Yến chân nhân đã từng được chứng kiến thực lực của Diệp Trần, tất cả cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng nồng đậm:
"Hơn mười năm không thấy, thực lực của Diệp tiên nhân dường như càng thêm sâu không lường được..."
Mà những người xem thông qua sóng trực tiếp, mặc dù không cách nào cảm nhận được không khí tại hiện trường, thế nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Trần dùng một tay đón lấy một búa như thể hủy thiên diệt địa kia, từng người lập tức cũng đều cảm thấy choáng.
"Cái tên này, còn là người sao?"
"Không phải theo như lời đồn thì võ giả cấp bậc Địa Tiên, chính là cường giả cấp cao hàng đầu trên thế giới sao? Mà Thánh khí kia thì càng là tồn tại còn muốn sắc bén hơn cả Linh khí sao? Lại bị hắn tay không đỡ được?"
"Chẳng lẽ nhục thể của hắn đã có thể so với Thánh khí rồi hay sao?"
"Không thể tưởng tượng nổi! Thật không thể tưởng tượng nổi!"
...
Mà Long trưởng lão vào lúc này thì mặt mũi cũng đầy vẻ khó có thể tin, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống!
Tay không chống lại Thánh khí?
Cho dù là cường giả Hóa Thần trong truyền thuyết cũng không có khả năng có được nhục thân cường đại như thế đi!
Cái tên này đến cùng là yêu nghiệt gì a!
Bỗng nhiên, Long trưởng lão cuối cùng cũng hiểu ra, những cường giả của Bồng Lai tiên giới đã từng giao thủ với Diệp Trần, tại sao vừa nhắc tới cái người này thì tất cả đều chỉ nghe thôi mà cũng biến sắc...
"Ngươi chỉ sựa vào một cái búa rá rưởi như thế mà cũng muốn làm tổn thương ta? Ngươi là sống ở trong mơ sao?"
Giọng nói đạm mạc của Diệp Trần lại vang lên lần nữa, vẫn không có quay đầu nhìn Long trưởng lão, một bàn tay nâng lên lại bỗng nhiên nắm lại:
Bành!!
Cái búa màu vàng kim có chiều dài hơn ngàn mét kia ở dưới một cái nắm nhẹ nhàng này của Diệp Trần thế mà giống như thể là giấy, trong nháy mắt vỡ vụn ra, hóa thành một đống mảnh vỡ!!
"Không!!!"
Long trưởng lão lập tức khó có thể tin rống lớn một tiếng, đồng thời cảm nhận được một cỗ lực lượng phản phệ cường đại, ngay lập tức làm cho hắn phải điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra đằng sau.
"Cái gì!!"
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng vô cùng nghịch thiên này thì lập tức toàn bộ đều hóa đá tại chỗ.
"Đây chính là Thánh khí a! Thế mà bị hắn nắm một cái đã nát mất rồi?"
"Đây là lực lượng mà con người có khả năng có được hay sao?"
"Trời ạ! Thực lực của hắn...vậy mà đã cường đại tới mực độ này rồi sao?"
"Đây cũng quá nghịch thiên đi!"
...
"Trốn!!"
Sau khi Long trưởng lão bị Diệp Trần thuận tay đánh lui thì sớm đã bị dọa đến hồn vía lên mây, nơi nào còn dám tiếp tục ở lại chờ chết, quay người liền muốn chạy trốn đi.
"Còn muốn chạy? Chạy được sao?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, trực tiếp vẫy tay một trảo:
"Thời Không pháp tắc, giam cầm!"
Ầm ầm!
Long trưởng lão lập tức cảm thấy chính mình bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó giam cầm lại, thân thể vậy mà cũng không thể động đậy được một chút nào, giống như bị nhốt ở bên trong một cái lồng giam vô hình.
"Đây là thủ đoạn gì?"
Long trưởng lão rống lớn một tiếng, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng không có cách nào phá vỡ dù chỉ là một chút.
"Chết!"
Diệp Trần từ đầu đến cuối đều không có quay đầu nhìn bị cường giả cảnh giới Địa Tiên này, bàn tay chỉ hơi nắm một cái.
Một đạo Hủy Diệt pháp tắc vô hình đã bao khỏa Long trưởng lão vào trong đó, sau đó thì bắt đầu xé rách mỗi một tấc tế bào của hắn.
"A!!!!"
Kèm theo đó là từng tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết, Long trưởng lão, vị này đường đường là cường giả tuyệt thế cấp bậc Địa Tiên vậy mà ở trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu, hoàn toàn thân tử đạo tiêu.
"Tê ~!"
Vô luận là những người bên trong giới võ đạo có mặt ở đây hay là những người đang xem qua sóng trực tiếp, nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này thì tất cả lập tức đều thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Cái người xem qua sóng trực tiếp trước đó còn kêu gào muốn khiêu chiến solo với Diệp Trần, trong lúc nhất thời dọa đến không dám lên tiếng, cho dù là cách một cái màn hình cũng không dám nói ra lời nói như vậy nữa.
Nói đùa, vị Long trưởng lão của Thanh Long phái kia, mấy năm gần đây ở trong giới võ lâm của Hoa hạ có được danh tiếng không nhỏ, chính là đại nhân vật cấp Địa Tiên, tuyệt đối là tồn tại đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, bây giờ cũng bị Diệp Trần tùy ý diệt sát, huống chi là bọn họ!
"Cái này..."
Một bên, Thẩm Thanh Sơn đứng ở bên bờ lôi đài quan chiến, thấy cảnh này thì cả người đều hoàn toàn choáng váng.
Tuy rằng Diệp Cuồng Tiên đột nhiên xuất hiện làm rối loạn tất cả kế hoạch mà hắn vạch ra, thế nhưng là hắn cũng không có quá bối rối, ngược lại mơ hồ còn có chút hưng phấn, hắn cảm thấy đây là một cái cơ hội, một cái cơ hội một lần hành động diệt sát luôn cả Diệp Cuồng Tiên!
Thẩm Thanh Sơn rất rõ, Cuồng Tiên môn thậm chí là quân đội của Hoa Hạ sở dĩ vẫn luôn chậm chạp không thỏa hiệp với Bồng Lai tiên giới là có một cái nguyên nhân rất quan trọng, đó là bởi vì có sự tồn tại của Diệp Cuồng Tiên.
Chỉ cần có thể giết Diệp Cuồng Tiên sẽ hoàn tàon phá hủy mộng tưởng của những người này!
Đến lúc đó toàn bộ Á Châu đều sẽ trở thành một cái chi nhánh của Bồng Lai tiên giới bọn họ!
Thế nhưung là hắn thế nào cũng không nghĩ tới, mình đã cố gắng suy đoán tới thực lực của người kia, nhưng vẫn còn đánh giá quá thấp!
Vậy mà chỉ dùng một chiêu!
Không!
Chuẩn xác mà nói, Diệp Trần diệt sát một tên cường giả tuyệt đỉnh cảnh giới Địa Tiên vậy mà dễ dàng như thể nghiền chết một con kiến hôi!
Chương 910 Ngươi chẳng qua chỉ là con kiến hôi!
"Người này, tuyệt đối không thể địch!"
Sau khi Thẩm Thanh Sơn phản ứng lại thì lập tức toàn thân run lên bần bật, lập tức quay người co cẳng định chạy trốn.
Tuy nhiên:
Không đợi thân thể của hắn nhảy ra khỏi lôi đài:
"Ta để ngươi đi rồi sao? Chạy lại đây cho ta!"
Diệp Trần hướng phương hướng Thẩm Thanh Sơn bỏ chạy vẫy tay một trảo, thân thể của Thẩm Thanh Sơn lập tức không tự chủ được bay về phía Diệp Trần, trở lại giữa lôi đài, hơn nữa thân thể đã hoàn toàn bị giam cầm, căn bản không thể động đậy.
Thẩm Thanh Sơn lập tức cuống lên, lập tức liều mạng hét to:
"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay nơi này là thịnh hội của giới võ đạo Hoa Hạ, ở trước mắt bao người, nếu như ngươi giết ta thì cần phải suy tính hậu quả một chút!"
"Hậu quả?"
Diệp Trần cười lạnh, "Nghiền chết chỉ là một con giun con dế mà thôi, có thể có cái hậu quả gì?"
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Diệp Trần chậm rãi hướng những người đang ngồi ở xung quanh đây quét một vòng, mọi người ở dưới cái nhìn của Diệp Trần thì lập tức thi nhau cúi đầu xuống, không ai dám nêu lên bất kỳ ý kiến nào.
Vào thời điểm này, trong sóng trực tiếp, số người xem qua các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn trên mạng đã vượt quá 1,5 tỷ, gần như tất cả người Hoa Hạ, thậm chí rất nhiều người nước ngoài cũng đang chú ý tới cảnh tượng trên sân thượng này.
"Diệp Cuồng Tiên này quả nhiên vẫn hoàn toàn bá đạo như trước đây!"
"Hắn độc tài như thế, chẳng lẽ không sợ trở thành mục tiêu công kích sao?"
"Này! Lúc này mà ngươi còn nói cái gì vậy? Nhớ tới năm đó, Diệp tiên nhân một mình trảm giết hơn hai vạn quân đội của Đảo quốc, quét ngang đại quân của sáu nước phía đông nam của Á Châu, đạp nát tòa nhà quốc hội của Mỹ quốc, ép tới các đại cường quốc không dám ngẩng đầu lên, lại có ai dám nói nửa chữ không?"
"Hơn nữa, những người tuổi trẻ như các ngươi chỉ sợ cũng không biết a? Diệp tiên nhân không chỉ có võ công cao tuyệt, hơn mười năm trước đây còn là một vị nguyên soái duy nhất trong thời đại hòa bình của Hoa Hạ ta, trong quân đội có địa vị cũng không có người nào có thể bằng!"
"Huống chi Thẩm Thanh Sơn này vốn là gian tế của Bồng Lai, giết cũng là giết, căn bản chết không có gì đáng tiếc!"
...
Thẩm Thanh Sơn nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều khiếp sợ bởi uy áp của Diệp Trần, vậy mà không có người nào chịu nói chuyện cho hắn, lập tức đáy lòng mát lạnh, tuy nhiên ở dưới dục vọng cầu sống, lập tức lại rống lớn một tiếng:
"Các vị tiền bối! Các ngươi đều thấy được, Diệp Cuồng Tiên thích giết chóc thành tính, chuyên quyền độc đoán, căn bản chính là tà ma ngoại đạo! Nếu như võ lâm Hoa Hạ rơi vào trong tay hắn thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục! Hôm nay nếu như tất cả chúng ta cùng nhau xuất thủ, chưa chắc không có sức đánh một trận, các ngươi còn sợ cái gì nữa?!!!"
Không thể không nói, tu vi của Thẩm Thanh Sơn này tuy rằng không cao là bao, thế nhưng mà bản sự mê hoặc nhân tâm quả thực không nhỏ, trải qua một phen la hét kêu gào như thế của hắn, trên mạng lập tức bắt đầu xuất hiện một số tiếng nói ủng hộ:
"Thẩm Thanh Sơn tuy rằng có thể là gian tế của Bồng Lai, thế nhưng lời hắn nói vừa rồi lại không phải không có lý, cách làm việc của Diệp Cuồng Tiên này không khỏi quá mức bá đạo!"
"Bây giờ là thời đại xã hội pháp chế, hắn làm sao có thể tùy ý quyết định sinh tử của một người?"
"Không sai! Coi như Thẩm Thanh Sơn có tội cũng cần phải để cho pháp luật tới xét xử!"
...
Mà Diệp Trần cũng không có ngăn cản Thẩm Thanh Sơn nói chuyện, cũng không có lập tức giết hắn, trên mặt bình thản như nước, nhíu mày, dường như đang cân nhắc.
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt mọi người, gần như tất cả mọi người đều cho là Diệp Trần đối mặt với áp lực của dư luận đã không còn dám tùy tiện động thủ giết người.
"Diệp Cuồng Tiên! Long trưởng lão trước đó đánh lén ngươi trước, ngươi giết hắn cũng không có gì đáng trách! Thế nhưng là Thẩm gia chủ chính là chủ nhà lần Đại hội Võ Đạo lần này, nhưng làm nhục nhã hắn trước mặt mọi người như thế chỉ sợ không ổn đâu?"
Người nói chuyên rõ ràng là một ông lão đứng đầu Vu Sơn phái.
Lời nói của ông lão kia rơi xuống, trong đám người Ngũ Hành tông cũng có một ông lão có khí tức cực mạnh cũng đi ra, cũng mở miệng nói theo:
"Không sai! Cho dù là Thẩm gia chủ có tội thì cũng nên giao cho công hội võ đạo Hoa Hạ tiến hành công thẩm, ngươi không nên lạm dụng tư hình!"
Sau khi ông lão này nói xong, Thái Nhất môn ở một bên khác cũng có một ông lão có thực lực cường hãn đi ra:
"Ở ngay trước mặt nhân dân cả nước, lão phu khuyên ngươi vẫn là thu liễm một chút mới tốt, cũng không nên coi trời bằng vung! Nhanh chóng thả Thẩm gia chủ ra!"
Cường giả của ba đại tông môn, bỗng nhiên đứng ra nói chuyện thay cho Thẩm Thanh Sơn, toàn bộ không khí ở đây lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều, có ít người đã bắt đầu khe khẽ bàn luận:
"Diệp Cuồng Tiên tuy mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn phải cố kỵ một số thanh âm, chắc là cũng không dám làm loạn! "
"Không sai, Bây giờ Cuồng Tiên môn biến mất không thấy đâu nữa, một cá nhân như hắn, chẳng lẽ còn thực có can đảm coi trời bằng vung sao?"
"Theo ta thấy, hắn cuối cùng vẫn là không dám ở trước mặt nhân dân cả nước trực tiếp giết Thẩm Thanh Sơn!"
...
Mọi người thi nhau bàn tán, mà ngay cả Yến chân nhân cũng không thể không lắc đầu, trong lòng không thể không cảm thấy Diệp Trần đối mặt với cục diện bây giờ đã có chút đâm lao thì phải theo lao.
Nếu như Diệp Trần vừa rồi trực tiếp giết Thẩm Thanh Sơn ở trên lôi đài thì cho dù có người chỉ trích nhưng cũng sẽ không nhấc lên quá nhiều sóng gió, thế nhưng đối mặt với loại cục diện như bây giờ, nếu như hắn lại cứ khăng khăng cố chấp giết Thẩm Thanh Sơn thì chắc chắn điều đó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của hắn và trở thành một kẻ thích giết chóc bỏ qua hình ảnh của pháp luật.
Tất cả mọi người ở đây gần như đều cảm thấy, Diệp Trần lúc này đã bỏ qua thời gian tốt nhất để tru sát Thẩm Thanh Sơn này.
"Nếu như Diệp tiên nhân vừa rồi trực tiếp giết chết tên vương bát đản Thẩm Thanh Sơn này thì tốt biết bao nhiêu, bây giờ mà động thủ thì sợ là có chút không ổn!"
Ngư Dao Dao ở dưới đài cũng không nhịn được thở dài một câu.
Không nghĩ tới, Tào Văn ở một bên nghe được lời này của Ngư Dao Dao thì lập tức cười nhạt một tiếng, nói:
"Ngư tiểu tư, các cô không khỏi quá coi thường sự quyết đoán của Diệp tiên sinh!"
Ngư Dao Dao lập tức sững sờ:
"Tào tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ ngài cho rằng, Diệp tiên nhân thật dám ở trước mặt hơn một tỷ người giết chết Thẩm Thanh Sơn hay sao?"
Tào Văn mỉm cười, chậm rãi nói:
"Năm đó Diệp tiên sinh quét ngang các quốc gia khác, tru sát đâu chỉ trăm vạn mạng sống? Thế mà tiên sinh cũng chưa từng nhíu mày một chút nào, chỉ là một tên Thẩm Thanh Sơn, chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi!"
"Thế nhưng là"
Ngư Dao Dao còn muốn tiếp tục truy vấn thì lúc này Diệp Trần ở trên lôi đài đã chậm rãi mở miệng nói chuyện một lần nữa:
"Cuối cùng ngồi không yên được nữa?"
Diệp Trần ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc qua tam đại cường giả của Vu Sơn phái, Ngũ Hành tông, Thái Nhất môn, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra vẻ trào phúng.
Tam đại cường giả bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, lập tức cả ba đều giật mình trong lòng, không thể không thi nhau dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại:
"Diệp Cuồng Tiên! Thế nào? Chẳng lẽ ngay cả chúng ta ngươi cũng giết cả luôn hay sao?"
Gã cường giả kia của Thái Nhất môn lập tức rống lớn một tiếng, ngoài mạnh trong yếu nói.
Diệp Trần cười lạnh:
"Ngươi đã chủ động đề nghị, vậy ta há có thể không thành toàn cho ngươi?"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra:
Bành!
Một đạo lực lượng pháp tắc vô hình trong nháy mắt chấn tên cường giả của Thái Nhất môn kia thàn một đám sương máu!
"Cái gì!!"
Vào lúc này, tất cả mọi người lập tức đều trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà nói giết liền giết, không có bất kỳ một chút cố kỵ nào!
"Thẩm gia chủ, ta đến giúp ngươi!"
Long Ngạo Thiên trên lôi đài bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cũng gia nhập vào bên trong cuộc chiến.
Vô luận là Long Ngạo Thiên, hay là Thẩm Thanh Sơn đều có "thực lực" ở mức Thần Cảnh hậu kỳ, dưới sự phối hợp của hai người thì ngay cả cường giả cảnh giới Nhân Tiên cũng có sức đánh một trận!
Đường Thanh Nhã mới vừa rồi còn chiếm ưu thế, sau khi bị hai người phối hợp vây công thì lập tức có chút luống cuống tay chân, căn bản không rảnh mở miệng ra để phản bác Thẩm Thanh Sơn.
Hơn nữa Thẩm Thanh Sơn thì thừa cơ hội lại nói ra một số lời nói không chịu nổi, chọc cho Đường Thanh Nhã tức giận đến phổi đều muốn nổ tung.
Mà những người xem trực tiếp trên mạng thì ở dưới lời nói dẫn dắt của Thẩm Thanh Sơn thì lập tức càng ngày càng có khuynh hướng về Thẩm Thanh Sơn.
Mà trong khi ba người đánh khó phân bại thắng thua thì ở trên một ngọn núi bên ngoài vài dặm có mấy đạo thân ảnh có khí tức tương đối kinh khủng đang đứng lặng trên đó, đang chăm chú nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra ở trên sân thượng
"Cuồng Tiên môn chỉ có một nữ oa như vậy thôi sao? Thật đúng là khiến người ta phải thất vọng a!"
"Đúng vậy, vốn cho là lấy Chúc Tiểu Bạch làm mồi nhỉ thì ít nhất có thể dụ được Chúc Minh Phi xuất hiện, chỉ cần giết được Chúc Minh phi, Cuồng Tiên môn sẽ không có lực phản kháng lại Bồng Lai tiên giới chúng ta, không nghĩ tới lại chỉ câu ra được một con cá nhỏ như thế!"
"Không sao cả! Trước bắt nữ oa này lai rồi lại chậm rãi tính kế, cuối cùng cũng có thể câu ra được con cá lớn thôi!"
"Xem ra đêm nay đã không cần chúng ta phải ra mặt, thế lực mấy năm nay chúng ta xếp vào bên trong giới võ đạo của Hoa Hạ, lại thêm Thẩm Thanh Sơn này chắc là đã đủ để khống chế lại cục diện!"
"Không sai! Tuy rằng chưa thể dụ ra được con cá lớn, nhưng ít ra đã bôi xấu được thanh danh của Cuồng Tiên môn, bây giờ bọn họ đã trở thành mục tiêu công kích, coi như sau này bọn họ lại xuất hiện, Hoa Hạ cũng đã không phải là thiên hạ của bọn hắn nữa rồi, ha ha ha!"
...
Hóa ra mấy đạo khí tức cường hãn này rõ ràng là cường giả của Bồng Lai tiên giới!
Mà cái lần Đại hội Võ đạo lần này rất rõ ràng là một cái bẫy mà Bồng Lai tiên giới tạo ra, một cái bẫy nhằm vào Cuồng Tiên môn!
Ngay vào lúc mấy người đang bàn tán:
"Thần! Hoàng! Biến!"
Trên sân thượng, hai mặt gặp địch, Đường Thanh Nhã đã bắt đầu liên tục bại lui thì bỗng nhiên quát khẽ một tiếng:
Oanh!
Từ trên thân thể mềm mại của Đường Thanh Nhã đột nhiên hiện ra một đạo bóng hình Phượng Hoàng màu vàng kim!
Sau khi một tiếng phượng hót vang vọng ở giữa đất trời thì khí tức của Đường Thanh Nhã đột nhiên tăng vọt hơn hai lần, một lần hành động vượt trên hai người Thẩm Thanh Sơn và Long Ngạo Thiên, tất cả mọi người lập tức bắt đầu vì thế mà kinh ngạc
Ngay cả mấy vị cường giả của Bồng Lai kia cũng thi nhau thay đổi sắc mặt, sợ hãi than nói:
"Cái bóng mờ này...là Thần Điểu Phượng Hoàng?"
"Công pháp mà cô ta tu luyện là gì? Xem ra thật sự rất không tầm thường nha!"
"Cần phải bắt giữ cô ta lại để tra hỏi lai lịch công pháp này!"
...
Mà trên sân thượng, mọi người thấy cảnh tượng thì thì cũng thi nhau sợ hãi, nhất là mấy ông lão cảnh giới Địa Tiên của Thanh Long phái kia, trong đôi mắt giàu nua lập tức hiện ra vẻ cực nóng, hiển nhiên là đối với môn công pháp thần bí mà Đường Thanh Nhã thi triển ra này cũng tương đối thèm muốn.
Rầm rầm rầm!
Sau khi Đường Thanh Nhã thi triển ra Thần Hoàng Biến thì thực lực đột nhiên xoay người không chỉ một lần, tình thế trên chiến trường cũng ngay lập tức nghịch chuyển.
"Chết!"
Đường Thanh Nhã hét lớn một tiếng, bỗng nhiên vỗ ra một chưởng hung hăng đập vào trên người của Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức bay ngược ra đằng sau nặng nễ ngã ngửa xuống dưới lôi đài.
Mà Thảm Thanh Sơn thấy thế thì lập tức nhanh chóng lùi lại, đồng thời không quên hướng về phía nơi xa hô to:
"Long trưởng lão, cứu mạng!!"
Oanh!
Ông lão cảnh giới Địa Tiên của Thanh Long phái kia ở lúc Long Ngạo Thiên bị đánh bay cũng đã từ chỗ ngồi đứng lên:
"Yêu nữ lớn mật! Còn không thúc thủ chịu trói sao!"
Ông lão cảnh giới Địa Tiên này vẫy tay một cái:
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay dài đến vài trăm mét, sau đó bóng mờ khổng lồ hình bàn tay đập xuống, vậy mà lại hóa thành một cái lồng giam rất lớn, trong nháy mắt bao phủ Đường Thành Nhã vào trong đó.
"Ừm?"
Đôi mắt đẹp của Đường Thanh Nhã trừng một cái, lập tức toàn lực đánh ra mấy chưởng, nhưng mà lại giống như ném đá chìm vào đáy biển, căn bản không có cách nào đánh vỡ lồng giam chân nguyên của đối phương.
"Thật mạnh!"
Đường Thanh Nhã dù sao cũng chỉ có tu vi Thần Cảnh, cho dù thi triển ra Thần Hoàng Biến thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại cao thủ cấp bậc Nhân Tiên mà thôi, đối mặt với cường giả cấp bậc Địa Tiên thì căn bản không ở cùng một cái cấp bậc, quả thực giống như đứa trẻ với người trưởng thành!
"Tê ~~ "
Mọi người thấy cường giả của Thanh Long phái sử dụng một chiêu oai phong lẫm liệt chế phục được Đường Thanh Nhã, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, Yến chân nhân vốn là còn muốn đứng ra nói hai câu, nhìn thấy Long trưởng lão kia lại có thực lực như thế, cũng không thể không đến hơi ngẩn ngơ, sau đó lại ngồi lại chỗ ngồi.
Ở giới võ đạo, mãi mãi vẫn chỉ là lấy cường giả vi tôn, ai có thực lực mạnh hơn thì mới có quyền nói chuyện!
Đường Thanh Nhã dùng toàn lực công kích mấy lần đều không thể rung chuyển lồng giam của Long trưởng lão, dường như cũng ý thức được tu vi của mình cách biệt quá xa với đối phương, dứt khoát cũng không còn lãng phí sức lực, lạnh lùng nói:
"Được làm vua thua làm giắc, ngươi giết ta đi!"
Long trưởng lão mỉm cười, một mặt chính khí, nói:
"Cô bé, Thanh Long phái chúng ta là danh môn chính phái, cũng không giống loại tà phái như Cuồng Tiên môn các ngươi động một chút lại muốn diệt cả nhà người ta!"
"Lão phu thấy tư chất của ngươi không tệ, chỉ cần ngươi có thể sửa đổi, nói ra tung tích của đệ tử Cuồng Tiên môn rồi sửa đối đến Thanh Long phái ta, lão phu có thể bảo đảm ngươi không chết, như thế nào?"
Xoạt!
Long trưởng lão nói ra lời này, mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán, một số các cường giả ở đây, thật ra thì cũng đã đoán được ý đồ của Long trưởng lão, thầm nói một tiếng cáo già.
Mà những người xem trên sóng trực tiếp thì lại làm sao biết được rằng trong chốn võ lâm vì lợi ích mà gian xảo tới mức nào, mọi người thấy mặt mũi của Long trưởng lão hiền lành, hơn nữa giọng điệu ôn hòa thì lập tức đều tán thưởng, thậm chí còn có rất nhiều người thi nhau thuyết phục Đường Thanh Nhã mau nắm lấy cơ hội cải tà quy chính này.
Đường Thanh Nhã cười lạnh:
"Thật sự là hát so nói còn nghe hay! Người khác không biết, ngươi cho rằng ta không biết sao? Thanh Long phái, Vu Sơn phái, Ngũ Hành tông còn có Thái Nhất môn, các ngươi căn bản không phải là tông môn ẩn thế gì của Hoa Hạ mà là gian tế của Bồng Lai tiên giới lẫn vào Hoa Hạ!"
"Các ngươi cùng nhau diệt bảy đại gia tộc, sau đó lại dội nước bẩn tới trên đầu Cuồng Tiên môn, thật sự là hèn hạ tới cực điểm!!"
Đường Thanh Nhã vừa nói ra lời này thì lập tức mọi người ở đây lập tức kinh hãi, nhất là những môn nhân đại tông môn mà cô ta vừa đề cập tới thì mọi người càng là có sắc mặt thay đổi lớn.
"Nói bậy nói bạ!"
Long trưởng lão lập tức quát lớn một tiếng, trong nhyá mắt không còn thái độ ôn hòa như trước đó, bên trong đôi mắt hiện ra sát ý, lạnh giọng nói:
"Không nghĩ tới ngươi muốn vì rửa tội cho Cuồng Tiên môn vậy mà lật ngược phải trái như thế, thật cho là lão phu sẽ không giết ngươi sao?"
Đường Thanh Nhã cười lạnh một tiếng:
"Ngươi muốn giết cứ giết! Nhưng là ngươi phải nhớ đợi đến lúc Diệp môn chủ Cuồng Tiên môn chúng ta trở về, chính là ngày tận thế của những yêu ma quỷ quái các ngươi!!"
Nghe được lời này của Đường Thanh Nhã, những tuổi trẻ hậu bối kia đều có vẻ mặt mờ mịt, không biết ý tứ bên trong lời nói của Đường Thanh Nhã, nhưng những người lớn hơn một chút thì đột nhiên thay đổi khuôn mặt và dường như nghĩ về điều gì đó khủng khiếp.
Chương 907 Ngươi thật không sợ?
Không nghĩ tới, sau khi Long trưởng lão kia hơi sững sờ thì đột nhiên cười lên ha ha, cất cao giọng nói:
"Tiểu nha đầu, ngươi nói là Diệp Cuồng Tiên sao? Vậy ta khuyên ngươi nên quên cái ý nghĩ này đi! Từ xưa tới nay, người bước vào Thông Thiên lộ, vẫn chưa có người nào có thể còn sống trở về!"
"Huống chi, cho dù hôm nay hắn thật đứng ở chỗ này, lão phu cũng không sợ hắn!"
Đường Thanh Nhã cười lạnh, hiện ra vẻ khinh bỉ, thản nhiên nói:
"Không sợ? Năm đó Diệp môn chủ của chúng ta, đơn thương độc mà giết vào Bồng Lai tiên giới các ngươi, năm đại tông môn tất cả đều phải cúi đầu, nếu không phải Diệp môn chủ nể tình ông trời có đức hiếu sinh thì sớm đã nhỏ tận gốc Bồng Lai tiên giới các ngươi rồi, ngươi cái lão thất phu này nơi nào còn có cơ hội ở chỗ này để mà ăn nói bừa bãi?"
Long trưởng lão bị Đường Thanh Nhã làm nhục một trên thì lập tức tức giận đến râu ria cũng phải rung động, không thể không trừng hai mắt lên một cái, bật thốt lên:
"Đó là bởi vì cường giả chân chính của Bồng Lai tiên giới chúng ta không có xuất thế, bằng không chỗ nào tới lượt Diệp Cuồng Tiên hắn giương oai?"
Sau khi nói ra lời này, Long trưởng lão lập tức mơ hồ ý thức được chính mình đã phạm phải một sai lầm to lớn.
Quả nhiên, Đường Thanh Nhã bắt lấy sai lầm này của Long trưởng lão lập tức quát lạnh nói:
"Đó, chẳng phải ngươi cuối cùng cũng đã thừa nhận mình chính là người của Bồng Lai tiên giới rồi sao?"
"Ta..."
Vẻ mặt của Long trưởng lão lập tức thay đổi lớn, lập tức á khẩu không trả lời được.
Xoạt!
Sau khi mọi người ở xung quanh phản ứng lại thì cũng lập tức xì xào bàn tán, mà những người đang xem trên sóng trực tiếp nghe được lời này của Long trưởng lão thì cũng lập tức sôi trào lên!
"Con mẹ nó! Kịch bản đảo ngược rồi a! Không nghĩ tới Thanh Long phái này vậy mà thật là gian tế của Bồng Lai tiên giới a!"
"Ta đã nói rồi, nữ thần của ta làm sao có thể làm người xấu tội ác tày trời như vậy được?"
"Theo như thế mà nói thì Thẩm Thanh Sơn kia cũng là người của Bồng Lai tiên giới? Chuyện này quá đáng sợ!"
"Chúng ta cần một cái chân tướng!"
...
Vào thời điểm này, trên toàn bộ mạng lưới internet, bởi vì một câu nói sai lầm của Long trưởng lão đã hoàn toàn bùng nổ, ở tại đây cũng đang bàn tán sôi nổi, Thẩm Thanh Sơn thì sắc mặt tái xanh vô cùng, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển thành cái dạng này.
Bồng Lai tiên giới mười mấy năm qua liên tiếp gây sóng gió ở Hoa Hạ, ở trong lòng dân chúng Hoa Hạ chính là có đại danh thiên ngoại tà mà, bây giờ nghe được Long trưởng lão tự mình thừa nhận chính mình là người của Bồng Lai tiên giới thì lập tức tất cả đều đứng ngồi không yên, thi nhau dùng ngói bút làm vũ khí, lấy bàn phím trở thành anh hùng.
Ở trên đỉnh một ngọn núi xa xa nơi này, sau khi mấy tên cường giả Bồng Lai tiên giới kia nhìn thấy biến cố này thì mọi người đều có vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Nguy rồi! Long Càn cái thằng ngu này, thế mà bị một tiểu nha đầu khiêu khích cho lừa rồi!"
"Kế hoạch chinh phục Hoa Hạ trong hòa bình của chúng ta lần này sợ sẽ hoàn toàn phải ngâm vào nước nóng!"
"Xem ra cuối cùng vẫn cần phỉa nhờ tới vũ lực để giải quyết, mọi người chuẩn bị một chút, một khi tình huống không đúng thì tùy thời xuất thủ, trước tiên toàn bộ diệt đi những tên võ giả Hoa Hạ hôm nay có mặt ở đó đi!"
...
Một bên khác, Long trưởng lão kia sau khi trải qua ngốc trệ một lát thì lập tức tức giận đến hai con ngươi đỏ bừng, trên người dâng lên một cỗ sát ý kinh người, vẻ đạo mạo trước đó, hình tượng mặt mũi hiền lạnh lập tức không còn sót lại chút gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiểu nha đầu nhà ngươi được lắm! Ngươi lại dám bẫy lão phu! Muốn chết!!"
Trong cơn giận dữ Long trưởng lão lúc này chỗ nào còn cố kỵ tới hình tượng của chính mình, bàn tay ngay lập tức bỗng nhiên nắm lại một cái!
Ầm ầm!
Sau khi Long trưởng lão nắm lại thì cái lồng giam to lớn kia trong nháy mắt nổ tung lên!
Người xem qua sóng trực tiếp thấy cảnh này thì lập tức tất cả mọi người đều tức giận.
"Lão già chó chết này thật không phải thứ gì tốt! Hắn đây là muốn giết người diệt khẩu sao?"
"Cho nên những gì nữ thần Đường gia nói đều là thật, lão thất phu này và toàn bộ Thanh Long phái đều là gian tế của Bồng Lai tiên giới?"
"Ai! Thật đáng tiếc một cô gái xing đẹp tuyệt thế như vậy, vậy mà lại hương tiêu ngọc vẫn như thế!"
"Lão già chuột chết súc sinh này! Chết không yên lành!"
...
Tuy nhiên:
Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, sau khi cái lồng giam kia nổ tung lên, đợi mọi thứ khôi phục như lúc ban đầu, mọi người thấy rõ cảnh tượng ở trên lôi đài thì lập tức tất cả đều sợ ngây người:
Chỉ thấy, Đường Thanh Nhã vẫn đứng ở giữa lôi đài, vậy mà không có một chút tổn thương nào!
"Tình huống này là như thế nào?"
"Dưới loại công kích trình độ vừa rồi, cô ta thế mà không chết?"
"Chẳng lẽ lão thất phu kia ở phút cuối cùng nhất hạ thủ lưu tình?"
...
Mọi người thi nhau nhìn về phía Long trưởng lão của Thanh Long phái kia, đã thấy hắn cũng cũng có vẻ mặt kinh ngạc:
"Cái này sao khả năng?"
Một chưởng vừa rồi của hắn thế nhưng là dùng toàn lực mà phát, cho dù là cao thủ cảnh giới Nhân Tiên cũng có thể đánh chết ngay tại chỗ, huống chi Đường Thanh Nhã chỉ có cảnh giới Thần Cảnh mà thôi?
Mà Đường Thanh Nhã cũng đang một mặt mơ màng, cô ta vừa rồi cũng đã hoàn toàn từ bỏ chống cực, cho là mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ở lúc Long trưởng lão phát ra một kích kia, cô ta bỗng nhiên cảm thấy trên dưới quanh người, dường như được một cỗ lực lượng thần bí nào đó bao vây lại, thay cô ta đỡ một kích trí mạng kia của đối phương!
Ngay vào lúc tất cả mọi người đều sửng sốt, toàn bộ người trên sân thượng đều rơi vào yên tĩnh thì một giọng nói đạm mạc đột nhiên vang lên:
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, hôm nay là ai dám động đến người của Cuồng Tiên môn ta!!"
Tất cả mọi người đều giật mình, thi nhau theo tiếng kêu mà nhìn lại:
Chỉ thấy, một tên nam thanh niên mặc quần áo bình thường từ trong đám người đi ra, hai tay bắt chéo ở sau lưng, cúi đầu, chậm rãi đi lên lôi đài.
"Người kia là ai? Nghe giọng điệu trong lời nói vừa rồi của hắn dường như cũng là người của Cuồng Tiên môn?"
"Chỉ là khí tức của người này yếu ớt như thế, giống như không biết một chút võ công nào a?"
"Hắn đây là muốn tìm cái chết sao?"
...
Mọi người thấy thanh niên đột nhiên xuất hiện này thì lập tức thi nhau nghị luận lên.
Đường Thanh Nhã nhìn thấy đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, thân thể mềm mại lập tức run lên bần bật, không thể không dùng tay ngọc che miệng:
"Thật là... Là hắn sao?"
Cũng hiện ra vẻ mặt kinh hãi còn có Yến chân nhân và một số người trong chốn võ lâm của thế hệ trước:
"Thân ảnh này, so với người kia thật giống nhau! Thế nhưng là khí tức này...không! Không thể nào!"
Mà đổi thành một bên:
Ngư Dao Dao nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên hướng phía trên lôi đài đi tới, sau khi hơi sững sờ thì lập tức gấp không được, vội vàng hô to lên:
"Tiểu tử! Ngươi là muốn tìm cái chết sao? Mau trở lại!!"
Mà Tào Văn ở một bên thì lại cười nhạt một tiếng:
"Ngư tiểu thư, yên tâm đi, Diệp tiên sinh sẽ không có chuyện gì đâu!"
Ngư Dao Dao trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái:
"Tào tiên sinh! Đây là lúc nào rồi mà ngài còn đùa như thế? Ngài có biết tiểu tử kia đối mặt chính là người nào không? Hắn sẽ không còn mạng!!"
Tào Văn nghe được một trận răn dạy của Ngư Dao Dao thì lập tức dở khóc dở cười.
Mà lúc này:
Diệp Trần đã chậm rãi đi lên trên lôi đài, hai tay vẫn vắt chéo đằng sau lưng, cũng không có ngẩng đầu.
Lúc này đã là ban đêm, ngoài trừ những người đứng xem cách lôi đài tương đối gần thì có thể nhìn thấy mặt của Diệp Trần ra thì những người khác gần như không có người nào có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của hắn.
Ánh mắt Long trưởng lão quét qua trên người Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ khinh miệt:
"Tiểu tử không biết sống chết! Ngươi muốn làm cái gì?"
"Long trưởng lão đúng không? Vừa rồi ngươi mới nói, cho dù là ta đứng ở chỗ này, ngươi cũng không sợ! Ta chính là muốn nhìn xem một chút là ngươi có thật sự không sợ hay không?"
Chương 908 Kẻ hèn này là Diệp Cuồng Tiên
Oanh long long long long!
Sau khi lời nói đạm mạc này của Diệp Trần rơi xuống, một cỗ khí thế kinh thiên đột nhiên từ trong thân thể của hắn bắn ra, xông lên tận chín tầng trời cao!
Bạch bạch bạch!
Tất cả mọi người xung quanh đều quá sợ hãi, không thể không thi nhau hướng phía sau mà lùi lại.
Những lực lượng cấm chế ở xung quanh sân thượng kia ở dưới cỗ khí thế cường đại này xung kích vậy mà toàn bộ vỡ vụn ra.
Sau đó:
Xoạt xoạt xoạt!!
Mọi người phát hiện, cả tòa nhà cao ốc dưới chân bọn hắn trong nháy mắt toàn bộ rạn nứt ra, nhưng quỷ dị chính là cũng không có lập tức sụp đổ.
Tất cả mọi người cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy, đây là một loại sợ hãi xuất phát từ bản năng, giống như con thỏ đối mặt với một con sư tử, là loại áp chế đến từ đẳng cấp bên trên!
Chẳng những tất cả mọi người ở trên sân thượng bị cỗ khí tức chường đại đến nghịch thiên này chấn nhiếp mà ngay cả những người đang xem phát sóng trực tiếp vào lúc này tất cả cũng đều bị trấn trụ, sau đó thì thi nhau bàn tán:
"Đây là tình huống gì?"
"Người trẻ tuổi này là ai? Có vẻ như rất mạnh a!"
"Ta nhớ được trong thế hệ tuổi trẻ của giới võ đạo Hoa Hạ, từ trước đến nay lấy Chúc Tiểu Bạch làm đầu, thế nhưng là khí thế của người này dường như so với Chúc Tiểu Bạch còn cường đại hơn rất nhiều a!"
"Xem ra Hoa Hạ chúng ta thật đúng là ngọa hổ tàng long!"
"Chờ một chút, nghe lời vừa rồi hắn mới nói kia thì dường như cũng là người của Cuồng Tiên môn!"
...
Ngư Dao Dao ở dưới đài nhìn qua bóng lưng thon gầy giống như thần làm cho người phải sợ hãi kia, đôi mắt đẹp lập tức trợn lên thật lớn, bàn tay trắng như ngọc che miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tự lẩm bẩm:
"Hắn...hắn vậy mà...mạnh như thế!!"
Mà Long trưởng lão kia trước đó hoàn toàn không có để Diệp Trần vào trong mắt, giờ phút này hai mắt cũng trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin được những gì đang xảy ra ở trước mắt, chỉ vào Diệp Trần lắp bắp nói:
"Ngươi! Ngươi đến tột cùng là...là ai?!!"
"Ha ha!"
Diệp Trần phát ra một nụ cười đầy vẻ giễu cợt, chậm rãi mở miệng nói ra từng chữ:
"Kẻ hèn này là Diệp! Cuồng! Tiên!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, cuối cùng ở trước mặt mọi người để lộ ra bộ mặt của mình.
Oanh!
Vào lúc này:
Chẳng những mọi người ở trên sân thượng, tất cả đều thấy rõ ràng gương mặt của Diệp Trần, máy quay phim tự động trên không trung cũng tự động khóa chặt hình ảnh và truyền tải nó đến nền tảng phát sóng trực tiếp:
"Diệp Cuồng Tiên? Cái tên này giống như đã nghe qua ở đâu?"
"Ngươi đúng là học sinh tiểu học a! Ngay cả đại danh của Diệp Cuồng Tiên cũng chưa từng nghe qua thì còn không biết xấu hổ nói mình hiểu rõ giới võ đạo?"
"Vẫn là để ta phổ cập cho ngươi một chút tri thức đi! Diệp Cuồng Tiên chính là Diệp tiên nhân ở hơn mười năm trước được vinh danh là đệ nhất nhân giới võ đạo trên toàn cầu! Người sáng lập ra Cuồng Tiên môn!"
"Cái gì! Hắn chính là Diệp tiên nhân năm đó dựa vào sức một mình ép Cao Ly, san bằng Đảo quốc, quét ngang sáu nước ở phía đông nam của Á châu, khiến nước Mỹ phải cúi đầu, toàn cầu cũng vì đó mà phải rung động sao?"
"Thật là Diệp tiên nhân sao? Không nghĩ tới hắn thế mà còn trẻ tuổi như thế a!"
"Theo như lời đồn thì hắn sớm đã mất tích hơn mười năm trước, có người nói hắn đã vẫn lạc, thế nào mà hôm nay đột nhiên sống lại xuất hiện ở đây?"
"Đánh rắm! Diệp tiên nhân ở năm đó thế nhưng là toàn cầu công nhận đệ nhất, làm sao có thể vẫn lạc dễ dàng như thế?"
"Ha ha! Lần này có trò hay để xem!"
...
Ở bên trong hơn một tỷ đôi mắt nhìn chằm chằm vào, khí tức trên người Diệp Trần cũng bình tĩnh trở lại, khôi phục lại bộ dáng bình thường như trước đó, rồi mới hướng Đường Thanh Nhã chậm rãi đi tới.
"Diệp...Diệp Trần, thật...thật là anh sao? Tôi không phải đang nằm mơ đó chứ?"
Đường Thanh Nhã nhìn qua gương mặt mà cô mong nhớ ngày đêm ở trước mắt kia, hốc mắt trong nháy mắt đỏ hoe, nước mắt giống như nước lũ tràn vỡ đê mà ào ào chảy xuống.
Diệp Trần đi tới trước mặt Đường Thanh Nhã, đưa tay xóa đi vệt nước mắt trên gương mặt tuyệt đẹp kia, hướng về phía cô ta nhếch miệng cười một tiếng:
"Cô đương nhiên không phải đang nằm mơ! Thanh Nhã, ta đã trở về!"
Nói xong lời này, Diệp Trần giang hai cánh tay ra:
Đường Thanh Nhã hơi ngẩn ngơ chợt rống như chim bay vào trong trừng, ngay lập tức nhào vào trong ngực Diệp Trần, chôn chặt trong ngực Diệp Trần, sau khi đắm chìm trong cảm giác ấm áp đã mất từ lâu thì bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Diệp Trần! Anh cái tên khốn kiếp này! Rõ ràng nói là ở trong vòng mười năm sẽ trở về, nhưng nói không giữ lời, anh biết chúng ta chờ anh vất vả như thế nào không? Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Đường Thanh Nhã vừa nói vừa đấm vào trên người Diệp Trần không ngừng, dường như muốn dùng loại phương thức này phát tiết ra ngoài tưởng niệm hơn mười năm qua.
Người xem trên sóng trực tiếp thấy cảnh này thì lập tức gào lên:
"Nữ thần của ta a! Vậy mà lại bị người đoạt đi như thế!"
"Cái tên gọi là Diệp Cuồng Tiên này, ta muốn solo với ngươi!"
"Thôi đi! Tên thần kinh này! Đây chính là đệ nhất nhân trên toàn cầu trước đây, ở mưới mấy năm trước đây, ngay cả Mỹ quốc cường quốc đệ nhất thế giới cũng bị hắn ép tới không ngóc đầu lên được, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng solo? Hắn thổi cái ngươi chắc hồn vía lên mây luôn!"
"Vậy à, ôi lỡ lời, lỡ lời!"
...
Người đang xem qua sóng trực tiếp, mặc dù nhìn cách qua cái màn hình, tuy cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Diệp Trần, nhưng còn không đến mức cảm thấy sợ hãi, cho nên mới có thể trêu chọc không chút kiêng kỵ nào.
Thế nhưng là mọi người ở tại trên sân thượng thì lại không có sự can đảm này, tất cả mọi người đều ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhất là những đám võ giả thế hệ đi trước kia đã từng được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần thì càng là mặt mũi đầy vẻ thấp thỏm.
Lúc này ở Kinh Đô!
Khi chúng tướng Hoa Hạ nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện ở trên lôi đài thì lập tức toàn bộ đột nhiên đứng dậy, từng đôi mắt hổ đỏ bừng, mặt mũi đầy vẻ kích động:
"Diệp soái!"
"Thật sự là Diệp soái sao?"
"Ha ha! Diệp soái trở về! Hoa Hạ chúng ta được cứu rồi! Ha ha ha!"
"Diệp soái vẫn đẹp trai như ngày xưa a!!!"
...
Những người này ngày bình thường là những người đàn ông cứng như thép nói năng thận trọng, là trụ cột của nước nhà nhưng lúc này tất cả đều cao hứng như một đứa bé, mà ngay cả Dịch Sơn Hà bây giờ cũng đã là nhân vật cao quý số một trong quân đội của Hoa Hạ, vào lúc này cũng đã kích động tới hai tay bóp chặt vào nhau, hai hàng lệ không tự chủ được mà chảy xuống, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Diệp tiên nhân! Diệp tiên sinh! Diệp tiểu tử! Thật là ngươi sao? Không nghĩ tới lúc lão hủ còn sống, lại còn có thể gặp lại ngươi!"
Mà Diệp Trần vào lúc này giống như sớm đã quên tất cả những người xung quanh, mặc cho nắm đấm nhu hòa của Đường Thanh Nhã đấm trên người của hắn, chờ đến khi cô ta phát tiết gần đủ rồi mới vỗ vỗ vai thơm của nàng, nhẹ nhàng nói:
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là tôi liện lụy mọi người! Đúng, Thanh Nhã, dì Lam bọn họ không có đi cùng với cô sao?"
"Dì Lam..."
Đường Thanh Nhã đang muốn mở miệng trả lời thì bỗng nhiên thoáng liếc mắt ra đằng sau, vị Long trưởng lão của Thanh Long phái kia đang lặng lẽ gọi ra một cái pháp bảo, phát động công kích hướng về phía Diệp Trần thì lập tức quá sợ hãi vội vàng nhắc nhở:
"Cẩn thận phía sau!"
Tuy nhiên:
Đối mặt với lời nhắc nhở của Đường Thanh Nhã, Diệp Trần ngay cả đầu cũng không quay lại, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt:
"Chỉ là một con giun dế mà thôi, cong không gây nổi thương tổn cho ta được!"
Trong khi nói chuyện, Long trưởng lão đã vung một cái búa màu vàng kim lên hướng Diệp Trần hung hăng bổ xuống:
"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay ta vì các vị tiền bối Dược Vương tông chết ở dưới tay của ngươi báo thù rửa hận!!"
Long trưởng lão hiển nhiên không lưu thủ chút nào, thừa dịp lúc Diệp Trần và Đường Thanh Nhã đang ôn chuyện thì đột nhiên phát ra một kích mạnh nhất của chính mình.
Chương 909 Tùy ý diệt sát!
Ầm ầm!
Cái búa màu vàng kim kia trong nháy mắt bành trướng tới độ cao hơn ngàn mét, mang theo lực lượng giống như có thể khai thiên tích địa, hướng về phía Diệp Trần ở phía dưới hung hăng bổ xuống!
"Thật mạnh! Cái búa này chửng lẽ là Thánh khí trong truyền thuyết?"
"Cường giả Địa Tiên cộng thêm Thánh khí, uy lực này thật là đáng sợ!"
"E rằng cho dù là Diệp Cuồng Tiên cũng không thể coi như không quan trọng a?"
...
Tuy nhiên:
Đối mặt với một kích như thể hủy thiên diệt địa này của Long trưởng lão, Diệp Trần vẫn không có quay đầu lại, chỉ làm chậm rãi giơ bàn tay lên, trực tiếp hướng cái búa kia nghênh tiếp đón lấy.
"Cái gì! Hắn đây là muốn dùng nhục thân đi đón đỡ sao?"
"Cử động này của hắn không khỏi cũng quá bất cẩn đi?"
"Cho dù là cường giả Thiên Tiên trong truyền thuyết, chỉ sợ cũng không dám làm như vậy chứ?"
...
Tất cả mọi người đều kinh hô lên, hiển nhiên đều cảm thấy cử động lần này của Diệp Trần thực sự có chút không coi ai ra gì.
Long trưởng lão thấy thế thì lập tức cảm thấy mình đã bị làm nhục rất lớn:
"Muốn chết!!"
Long trưởng lão bao gồm cảm giác xấu hổ lẫn tức giận đan xen vào nào, dốc hết tất cả chân nguyên trong thể nội, rót toàn bộ vào bên trong Thánh khí, chuẩn bị được ăn cả ngã về không.
Hắn thấy, uy lực của một búa này của hắn thì cho dù là cương giả tuyệt thế cảnh giới nửa bước Hóa Thần cũng tuyệt đối không dám đón đỡ.
Cho dù lúc trước hắn đã nghe nói qua không ít lời kể lại liên quan tới Diệp Trần, nhưng đó dù sao cũng là chuyện ở hơn mười năm trước, ai biết là thật là giả?
Hơn nữa cho dù là Diệp Trần đã bước vào trong cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết kia cũng dám bất cẩn như thế, chính mình cũng chưa chắc không có sức đánh một trận!
Huống chi xung quanh còn có những cao thủ khác của Bồng Lai tiên giới, hắn cũng không phải một mình tác chiến, bọn họ những người này phối hợp với nhau thì cho dù là cường giả Hóa Thần cũng có đầy đủ thực lực đển chiến một trận!
Ầm ầm!
Một búa kinh thiên kia rơi xuống như thể muốn bổ nát cả thiên địa, ở dưới uy áp kinh khủng kia, cả tòa nhà cao ốc đều lung lay sắp đổ, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ!
Tuy nhiên:
Nhìn thấy Diệp Trần và Đường Thanh Nhã, và thậm chí cả tòa nhà dưới chân mọi người đều sẽ bị cái búa này bổ nát ra, cái búa tỏa ra khí tức khủng bố này chợt như ngừng lại giữa không trung!
"Cái gì!"
"Vậy mà chặn lại dễ dàng như thế?"
"Điều này sao có khả năng?"
...
Không chỉ các thế hệ trẻ có mặt ở đây đều choáng váng, tất cả đều xem tới trợn mắt há hốc mồm mà ngay cả một số người của thế hệ đi trước như Yến chân nhân đã từng được chứng kiến thực lực của Diệp Trần, tất cả cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng nồng đậm:
"Hơn mười năm không thấy, thực lực của Diệp tiên nhân dường như càng thêm sâu không lường được..."
Mà những người xem thông qua sóng trực tiếp, mặc dù không cách nào cảm nhận được không khí tại hiện trường, thế nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Trần dùng một tay đón lấy một búa như thể hủy thiên diệt địa kia, từng người lập tức cũng đều cảm thấy choáng.
"Cái tên này, còn là người sao?"
"Không phải theo như lời đồn thì võ giả cấp bậc Địa Tiên, chính là cường giả cấp cao hàng đầu trên thế giới sao? Mà Thánh khí kia thì càng là tồn tại còn muốn sắc bén hơn cả Linh khí sao? Lại bị hắn tay không đỡ được?"
"Chẳng lẽ nhục thể của hắn đã có thể so với Thánh khí rồi hay sao?"
"Không thể tưởng tượng nổi! Thật không thể tưởng tượng nổi!"
...
Mà Long trưởng lão vào lúc này thì mặt mũi cũng đầy vẻ khó có thể tin, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống!
Tay không chống lại Thánh khí?
Cho dù là cường giả Hóa Thần trong truyền thuyết cũng không có khả năng có được nhục thân cường đại như thế đi!
Cái tên này đến cùng là yêu nghiệt gì a!
Bỗng nhiên, Long trưởng lão cuối cùng cũng hiểu ra, những cường giả của Bồng Lai tiên giới đã từng giao thủ với Diệp Trần, tại sao vừa nhắc tới cái người này thì tất cả đều chỉ nghe thôi mà cũng biến sắc...
"Ngươi chỉ sựa vào một cái búa rá rưởi như thế mà cũng muốn làm tổn thương ta? Ngươi là sống ở trong mơ sao?"
Giọng nói đạm mạc của Diệp Trần lại vang lên lần nữa, vẫn không có quay đầu nhìn Long trưởng lão, một bàn tay nâng lên lại bỗng nhiên nắm lại:
Bành!!
Cái búa màu vàng kim có chiều dài hơn ngàn mét kia ở dưới một cái nắm nhẹ nhàng này của Diệp Trần thế mà giống như thể là giấy, trong nháy mắt vỡ vụn ra, hóa thành một đống mảnh vỡ!!
"Không!!!"
Long trưởng lão lập tức khó có thể tin rống lớn một tiếng, đồng thời cảm nhận được một cỗ lực lượng phản phệ cường đại, ngay lập tức làm cho hắn phải điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra đằng sau.
"Cái gì!!"
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng vô cùng nghịch thiên này thì lập tức toàn bộ đều hóa đá tại chỗ.
"Đây chính là Thánh khí a! Thế mà bị hắn nắm một cái đã nát mất rồi?"
"Đây là lực lượng mà con người có khả năng có được hay sao?"
"Trời ạ! Thực lực của hắn...vậy mà đã cường đại tới mực độ này rồi sao?"
"Đây cũng quá nghịch thiên đi!"
...
"Trốn!!"
Sau khi Long trưởng lão bị Diệp Trần thuận tay đánh lui thì sớm đã bị dọa đến hồn vía lên mây, nơi nào còn dám tiếp tục ở lại chờ chết, quay người liền muốn chạy trốn đi.
"Còn muốn chạy? Chạy được sao?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, trực tiếp vẫy tay một trảo:
"Thời Không pháp tắc, giam cầm!"
Ầm ầm!
Long trưởng lão lập tức cảm thấy chính mình bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó giam cầm lại, thân thể vậy mà cũng không thể động đậy được một chút nào, giống như bị nhốt ở bên trong một cái lồng giam vô hình.
"Đây là thủ đoạn gì?"
Long trưởng lão rống lớn một tiếng, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng không có cách nào phá vỡ dù chỉ là một chút.
"Chết!"
Diệp Trần từ đầu đến cuối đều không có quay đầu nhìn bị cường giả cảnh giới Địa Tiên này, bàn tay chỉ hơi nắm một cái.
Một đạo Hủy Diệt pháp tắc vô hình đã bao khỏa Long trưởng lão vào trong đó, sau đó thì bắt đầu xé rách mỗi một tấc tế bào của hắn.
"A!!!!"
Kèm theo đó là từng tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết, Long trưởng lão, vị này đường đường là cường giả tuyệt thế cấp bậc Địa Tiên vậy mà ở trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu, hoàn toàn thân tử đạo tiêu.
"Tê ~!"
Vô luận là những người bên trong giới võ đạo có mặt ở đây hay là những người đang xem qua sóng trực tiếp, nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này thì tất cả lập tức đều thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Cái người xem qua sóng trực tiếp trước đó còn kêu gào muốn khiêu chiến solo với Diệp Trần, trong lúc nhất thời dọa đến không dám lên tiếng, cho dù là cách một cái màn hình cũng không dám nói ra lời nói như vậy nữa.
Nói đùa, vị Long trưởng lão của Thanh Long phái kia, mấy năm gần đây ở trong giới võ lâm của Hoa hạ có được danh tiếng không nhỏ, chính là đại nhân vật cấp Địa Tiên, tuyệt đối là tồn tại đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, bây giờ cũng bị Diệp Trần tùy ý diệt sát, huống chi là bọn họ!
"Cái này..."
Một bên, Thẩm Thanh Sơn đứng ở bên bờ lôi đài quan chiến, thấy cảnh này thì cả người đều hoàn toàn choáng váng.
Tuy rằng Diệp Cuồng Tiên đột nhiên xuất hiện làm rối loạn tất cả kế hoạch mà hắn vạch ra, thế nhưng là hắn cũng không có quá bối rối, ngược lại mơ hồ còn có chút hưng phấn, hắn cảm thấy đây là một cái cơ hội, một cái cơ hội một lần hành động diệt sát luôn cả Diệp Cuồng Tiên!
Thẩm Thanh Sơn rất rõ, Cuồng Tiên môn thậm chí là quân đội của Hoa Hạ sở dĩ vẫn luôn chậm chạp không thỏa hiệp với Bồng Lai tiên giới là có một cái nguyên nhân rất quan trọng, đó là bởi vì có sự tồn tại của Diệp Cuồng Tiên.
Chỉ cần có thể giết Diệp Cuồng Tiên sẽ hoàn tàon phá hủy mộng tưởng của những người này!
Đến lúc đó toàn bộ Á Châu đều sẽ trở thành một cái chi nhánh của Bồng Lai tiên giới bọn họ!
Thế nhưung là hắn thế nào cũng không nghĩ tới, mình đã cố gắng suy đoán tới thực lực của người kia, nhưng vẫn còn đánh giá quá thấp!
Vậy mà chỉ dùng một chiêu!
Không!
Chuẩn xác mà nói, Diệp Trần diệt sát một tên cường giả tuyệt đỉnh cảnh giới Địa Tiên vậy mà dễ dàng như thể nghiền chết một con kiến hôi!
Chương 910 Ngươi chẳng qua chỉ là con kiến hôi!
"Người này, tuyệt đối không thể địch!"
Sau khi Thẩm Thanh Sơn phản ứng lại thì lập tức toàn thân run lên bần bật, lập tức quay người co cẳng định chạy trốn.
Tuy nhiên:
Không đợi thân thể của hắn nhảy ra khỏi lôi đài:
"Ta để ngươi đi rồi sao? Chạy lại đây cho ta!"
Diệp Trần hướng phương hướng Thẩm Thanh Sơn bỏ chạy vẫy tay một trảo, thân thể của Thẩm Thanh Sơn lập tức không tự chủ được bay về phía Diệp Trần, trở lại giữa lôi đài, hơn nữa thân thể đã hoàn toàn bị giam cầm, căn bản không thể động đậy.
Thẩm Thanh Sơn lập tức cuống lên, lập tức liều mạng hét to:
"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay nơi này là thịnh hội của giới võ đạo Hoa Hạ, ở trước mắt bao người, nếu như ngươi giết ta thì cần phải suy tính hậu quả một chút!"
"Hậu quả?"
Diệp Trần cười lạnh, "Nghiền chết chỉ là một con giun con dế mà thôi, có thể có cái hậu quả gì?"
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Diệp Trần chậm rãi hướng những người đang ngồi ở xung quanh đây quét một vòng, mọi người ở dưới cái nhìn của Diệp Trần thì lập tức thi nhau cúi đầu xuống, không ai dám nêu lên bất kỳ ý kiến nào.
Vào thời điểm này, trong sóng trực tiếp, số người xem qua các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn trên mạng đã vượt quá 1,5 tỷ, gần như tất cả người Hoa Hạ, thậm chí rất nhiều người nước ngoài cũng đang chú ý tới cảnh tượng trên sân thượng này.
"Diệp Cuồng Tiên này quả nhiên vẫn hoàn toàn bá đạo như trước đây!"
"Hắn độc tài như thế, chẳng lẽ không sợ trở thành mục tiêu công kích sao?"
"Này! Lúc này mà ngươi còn nói cái gì vậy? Nhớ tới năm đó, Diệp tiên nhân một mình trảm giết hơn hai vạn quân đội của Đảo quốc, quét ngang đại quân của sáu nước phía đông nam của Á Châu, đạp nát tòa nhà quốc hội của Mỹ quốc, ép tới các đại cường quốc không dám ngẩng đầu lên, lại có ai dám nói nửa chữ không?"
"Hơn nữa, những người tuổi trẻ như các ngươi chỉ sợ cũng không biết a? Diệp tiên nhân không chỉ có võ công cao tuyệt, hơn mười năm trước đây còn là một vị nguyên soái duy nhất trong thời đại hòa bình của Hoa Hạ ta, trong quân đội có địa vị cũng không có người nào có thể bằng!"
"Huống chi Thẩm Thanh Sơn này vốn là gian tế của Bồng Lai, giết cũng là giết, căn bản chết không có gì đáng tiếc!"
...
Thẩm Thanh Sơn nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều khiếp sợ bởi uy áp của Diệp Trần, vậy mà không có người nào chịu nói chuyện cho hắn, lập tức đáy lòng mát lạnh, tuy nhiên ở dưới dục vọng cầu sống, lập tức lại rống lớn một tiếng:
"Các vị tiền bối! Các ngươi đều thấy được, Diệp Cuồng Tiên thích giết chóc thành tính, chuyên quyền độc đoán, căn bản chính là tà ma ngoại đạo! Nếu như võ lâm Hoa Hạ rơi vào trong tay hắn thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục! Hôm nay nếu như tất cả chúng ta cùng nhau xuất thủ, chưa chắc không có sức đánh một trận, các ngươi còn sợ cái gì nữa?!!!"
Không thể không nói, tu vi của Thẩm Thanh Sơn này tuy rằng không cao là bao, thế nhưng mà bản sự mê hoặc nhân tâm quả thực không nhỏ, trải qua một phen la hét kêu gào như thế của hắn, trên mạng lập tức bắt đầu xuất hiện một số tiếng nói ủng hộ:
"Thẩm Thanh Sơn tuy rằng có thể là gian tế của Bồng Lai, thế nhưng lời hắn nói vừa rồi lại không phải không có lý, cách làm việc của Diệp Cuồng Tiên này không khỏi quá mức bá đạo!"
"Bây giờ là thời đại xã hội pháp chế, hắn làm sao có thể tùy ý quyết định sinh tử của một người?"
"Không sai! Coi như Thẩm Thanh Sơn có tội cũng cần phải để cho pháp luật tới xét xử!"
...
Mà Diệp Trần cũng không có ngăn cản Thẩm Thanh Sơn nói chuyện, cũng không có lập tức giết hắn, trên mặt bình thản như nước, nhíu mày, dường như đang cân nhắc.
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt mọi người, gần như tất cả mọi người đều cho là Diệp Trần đối mặt với áp lực của dư luận đã không còn dám tùy tiện động thủ giết người.
"Diệp Cuồng Tiên! Long trưởng lão trước đó đánh lén ngươi trước, ngươi giết hắn cũng không có gì đáng trách! Thế nhưng là Thẩm gia chủ chính là chủ nhà lần Đại hội Võ Đạo lần này, nhưng làm nhục nhã hắn trước mặt mọi người như thế chỉ sợ không ổn đâu?"
Người nói chuyên rõ ràng là một ông lão đứng đầu Vu Sơn phái.
Lời nói của ông lão kia rơi xuống, trong đám người Ngũ Hành tông cũng có một ông lão có khí tức cực mạnh cũng đi ra, cũng mở miệng nói theo:
"Không sai! Cho dù là Thẩm gia chủ có tội thì cũng nên giao cho công hội võ đạo Hoa Hạ tiến hành công thẩm, ngươi không nên lạm dụng tư hình!"
Sau khi ông lão này nói xong, Thái Nhất môn ở một bên khác cũng có một ông lão có thực lực cường hãn đi ra:
"Ở ngay trước mặt nhân dân cả nước, lão phu khuyên ngươi vẫn là thu liễm một chút mới tốt, cũng không nên coi trời bằng vung! Nhanh chóng thả Thẩm gia chủ ra!"
Cường giả của ba đại tông môn, bỗng nhiên đứng ra nói chuyện thay cho Thẩm Thanh Sơn, toàn bộ không khí ở đây lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều, có ít người đã bắt đầu khe khẽ bàn luận:
"Diệp Cuồng Tiên tuy mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn phải cố kỵ một số thanh âm, chắc là cũng không dám làm loạn! "
"Không sai, Bây giờ Cuồng Tiên môn biến mất không thấy đâu nữa, một cá nhân như hắn, chẳng lẽ còn thực có can đảm coi trời bằng vung sao?"
"Theo ta thấy, hắn cuối cùng vẫn là không dám ở trước mặt nhân dân cả nước trực tiếp giết Thẩm Thanh Sơn!"
...
Mọi người thi nhau bàn tán, mà ngay cả Yến chân nhân cũng không thể không lắc đầu, trong lòng không thể không cảm thấy Diệp Trần đối mặt với cục diện bây giờ đã có chút đâm lao thì phải theo lao.
Nếu như Diệp Trần vừa rồi trực tiếp giết Thẩm Thanh Sơn ở trên lôi đài thì cho dù có người chỉ trích nhưng cũng sẽ không nhấc lên quá nhiều sóng gió, thế nhưng đối mặt với loại cục diện như bây giờ, nếu như hắn lại cứ khăng khăng cố chấp giết Thẩm Thanh Sơn thì chắc chắn điều đó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của hắn và trở thành một kẻ thích giết chóc bỏ qua hình ảnh của pháp luật.
Tất cả mọi người ở đây gần như đều cảm thấy, Diệp Trần lúc này đã bỏ qua thời gian tốt nhất để tru sát Thẩm Thanh Sơn này.
"Nếu như Diệp tiên nhân vừa rồi trực tiếp giết chết tên vương bát đản Thẩm Thanh Sơn này thì tốt biết bao nhiêu, bây giờ mà động thủ thì sợ là có chút không ổn!"
Ngư Dao Dao ở dưới đài cũng không nhịn được thở dài một câu.
Không nghĩ tới, Tào Văn ở một bên nghe được lời này của Ngư Dao Dao thì lập tức cười nhạt một tiếng, nói:
"Ngư tiểu tư, các cô không khỏi quá coi thường sự quyết đoán của Diệp tiên sinh!"
Ngư Dao Dao lập tức sững sờ:
"Tào tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ ngài cho rằng, Diệp tiên nhân thật dám ở trước mặt hơn một tỷ người giết chết Thẩm Thanh Sơn hay sao?"
Tào Văn mỉm cười, chậm rãi nói:
"Năm đó Diệp tiên sinh quét ngang các quốc gia khác, tru sát đâu chỉ trăm vạn mạng sống? Thế mà tiên sinh cũng chưa từng nhíu mày một chút nào, chỉ là một tên Thẩm Thanh Sơn, chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi!"
"Thế nhưng là"
Ngư Dao Dao còn muốn tiếp tục truy vấn thì lúc này Diệp Trần ở trên lôi đài đã chậm rãi mở miệng nói chuyện một lần nữa:
"Cuối cùng ngồi không yên được nữa?"
Diệp Trần ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc qua tam đại cường giả của Vu Sơn phái, Ngũ Hành tông, Thái Nhất môn, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra vẻ trào phúng.
Tam đại cường giả bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, lập tức cả ba đều giật mình trong lòng, không thể không thi nhau dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại:
"Diệp Cuồng Tiên! Thế nào? Chẳng lẽ ngay cả chúng ta ngươi cũng giết cả luôn hay sao?"
Gã cường giả kia của Thái Nhất môn lập tức rống lớn một tiếng, ngoài mạnh trong yếu nói.
Diệp Trần cười lạnh:
"Ngươi đã chủ động đề nghị, vậy ta há có thể không thành toàn cho ngươi?"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra:
Bành!
Một đạo lực lượng pháp tắc vô hình trong nháy mắt chấn tên cường giả của Thái Nhất môn kia thàn một đám sương máu!
"Cái gì!!"
Vào lúc này, tất cả mọi người lập tức đều trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà nói giết liền giết, không có bất kỳ một chút cố kỵ nào!
Bình luận facebook