• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (3 Viewers)

  • Chương 951-955

Chương 951 Oan gia ngõ hẹp

Năm đó ở bên trong Mê La Tinh Hải, Diệp Trần kết xuống cứu oán cũng khá nhiều.

Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh đã bị Diệt Trần giết chết tại chỗ, Long Thần cũng bị hắn chặt đứt một tay rồi may mắn mà trốn thoát.

Mà ở trong đó có thù hận với hắn sâu nhất không ai qua được Tuyệt Vô Địch.

Đương nhiên, những người này đối với Diệp Trần bây giờ mà nói thì căn bản không đáng sợ, làm cho Diệp Trần kiêng kỵ thì là thế lực sau lưng của những người này!

Sau lưng Tuyệt Vô Địch là Kình Thương tông, sau lưng Vân Phá Thiên là Vô Cực tông, sau lưng Yến Cuồng Sinh là Thái Huyền tông và sau lưng Long Thần thì là Long tộc, đều là thế lực đứng đầu nhất ở Tu Chân giới.

Sau khi hai người tiến vào trong thành, hướng người qua đường hỏi thăm vị trí của phủ chấp sự Nguyên Thủy tông, thế là ngay lập tức đi tới.

Phủ chấp sự nằm ở vị trí trung tâm của thành trì, là một cái cung điện rộng lớn rất khí phái.

Lúc hai người chạy tới thì người ở trước phủ chấp sự đã đông nghìn nghịt, xếp thành một cái hàng dài, đã dài đến độ dài vài dặm.

Ánh mắt của Diệp Trần quét qua, phát hiện những người xếp hàng báo danh này gần như có một nửa đều đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần, kém cỏi nhất thì cũng đã là Nguyên Anh đỉnh phong, quan trọng nhất là, những người này đều rất trẻ trung, thậm chí có người mới chỉ có mười mấy tuổi!

Hai người đợi khoảng hơn hai giờ, cuối cùng đi tới vị trí đầu hàng.

Tuy nhiên:

Ngay vào lúc hai người chuẩn bị tiến lên báo danh đăng ký:

Tíu tíu!

Không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim hót kinh người, giọng nói chấn nhiếp thiên địa.

Sau đó thì, một đạo thân ảnh khổng lồ, từu trên trời cao hạ xuống, ngay lập tức nhấc lên một cơn gió lốc ở xung quanh!

Bạch bạch bạch!

Một số người có tu vi hơi yếu ở xung quanh lập tức thi nhau lảo đảo, sắc mặt của mọi người thay đổi lớn.

Đâu là một con Linh thú phi cầm, chiều dài thân thể dài đến vài trăm mét, nó trông giống như một con Phượng Hoàng trong truyền thuyết, dáng vẻ cao ngạo, khí tức cường hãn, toàn thân lông vũ màu đỏ thắm, mỗi một cái đều hiện ra khí tức làm cho người sợ hãi!

"Đây là Linh thú thất giai, Chích Hỏa Truy Phong Loan!"

Có người nhận ra con Linh thú phi cầm này thì lập tức kinh hô lên một tiếng, sắc mặt của mọi người xung quanh lập tức càng hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, thi nhau tiếp tục hướng về phía sau mà lùi lại.

Phải biết, Linh thú thất giai tương đương với cường giả thực lực Phản Hư Chân Quân, hơn nữa có thể điều khiển loại Linh thú cấp bậc này thì khẳng định địa vị cực cao, người bình thường tự nhiên không đắc tội nổi.

Sưu sưu sưu!

Hơn mười đạo nhân ảnh, từ trên lưng con Chích Hỏa Truy Phong Loan này nhảy xuống.

Trong đám người dường như đã có người nhận ra lai lịch của đoàn người này thì lập tức kinh hôn lên:

"Hóa ra là thiên tài Kình Thương tông đến! Khó trách!"

Diệp Trần ở xa xa, hai mắt khẽ híp một cái, ánh mắt rơi vào trên người một nam thanh niên có thân hình cao lớn ở trong đoàn người này, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt màu lạnh.

"Thật đúng là oan gia ngõ hẹp a! Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được!"

Người kia bỗng nhiên chính là người có sự thù hận cực lớn với Diệp Trần, vâng chính là Tuyệt Vô Địch!

Diệp Trần cũng không nghĩ tới, hắn vừa mới tới thì đã gặp được Tuyệt Vô Địch.

Nếu như ở một nơi khác thì hắn chắc chắn ngay lập tức động thủ diệt đi người này mà không do dự chút nào.

Chỉ có điều, trước mắt đang ở một nơi như thế này thực sự không tiện động thủ.

Không nói đến, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được ở xung quanh đây có mấy đạo khí tức khá không tệ, vẻn vẹn chỉ là ông lão bên cạnh Tuyệt Vô Địch, ít nhất cũng là Phản Hư Chân Quân, thậm chí có thể là cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, ngay cả Diệp Trần cũng có chút nhìn không thấu.

Hơn nữa, ngay ở trước mặt Hi Nguyệt, Diệp Trần cũng không có cách nào động thủ.

"Đây là người của Kình Thương tông sao? Làm việc không khỏi cũng quá bá đạo chút đi!"

Hi Nguyệt thấy cảnh này, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì một câu.

Nàng ta vừa mới thầm thì xong thì một người đàn ông trung niên ở bên cạnh, nói:

"Tiểu cô nương, ngươi cần phải nói chuyện cẩn thận! Kình Thương tông làm việc xưa nay đều như vậy, không phải những người bình thường như chúng ta có thể trêu chọc!"

Hi Nguyệt lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ thất vọng, không nói thêm gì nữa.

Trước đó Vân y Nhân còn từng khuyên nàng thử tiếp nhận hôn sự với Tuyệt Vô Địch, bây giờ nhìn thấy tác phong của Kình Thương tông, trong nội tâm nàng đã vô cùng không vui.

Một đoàn người Kình Thương tông, sau khi từ trên lưng Chích Hỏa Truy Phong Loan nhảy xuống thì đi thẳng tới chỗ ghi danh.

Tên Chấp Sự trưởng lão của Nguyên Thủy tông kia vốn là đang phụ trách đăng ký báo danh lập tức cũng bỏ xuống công việc trong tay, khuôn mặt tràn đầy tươi cười nghênh đón tiếp lấy, hướng về phía ông lão duy nhất của Kình Thương tông, nói:

"Ai nha! Hóa ra là Tôn trưởng lão vào các vị thiên tài Kình Thương tông đến, thất kính thất kính!!"

Tôn trưởng lão có vẻ mặt ngạo nghễ kia đối với sự nịnh bợ của Chấp Sự trưởng lão Nguyên Thủy tông, khóe miệng chỉ là hơi hiện ra một nụ cười nhạt, thản nhiên nói:

"Lưu chấp sự vất vả! Không biết thiên tài của các thế lực khác đều đã tới chưa?"

Đối mặt với thái độ ngạo nghễ của Tôn trưởng lão, vị Lưu chấp sự này lại không có bất kỳ một chút không hài lòng nào, vội vàng nói:

"Bẩm Tôn trưởng lão, thiên tài của Trường Sinh điện, Thiên Đạo tông và Hắc Bạch cung đều đã tới, ngoài đó ra, Long tộc, Tuyệt Tình cư, Thiên Minh thương hội..."

Lưu trưởng lão nói một lèo ra hơn mười phe thế lực, còn muốn nói tiếp thì lại bị Tôn trưởng lão kia trực tiếp cắt ngang, nói:

"Ngoại trừ bát đại tiên môn và mười ba thế lực đỉnh cấp ra thì những thứ khác không đáng giá nhắc tới!"

Xoạt!

Tôn trưởng lão vừa nói ra lời này thì không chỉ sắc mặt của Lưu chấp sự hơi đổi một chút, những người xung quanh cũng thi nhau xì xào bàn tán.

Toàn bộ Tu Chân giới, thực lực mạnh nhất, thiên tài nhiều nhất, không ai qua được bát đại tiên môn và mười ba thế lực đỉnh cấp.

Thế nhưng là ở bên trong thế lực khác cũng chưa chắc không có người tài.

Hơn nữa, ở đây gần như tất cả mọi người đều không phải xuất từ bát đại tiên môn và mười ba thế lực đỉnh cấp.

Lời này của Tôn trưởng lão, tương đương với việc hoàn toàn không xem những tông môn khác ra gì, thậm chí ngay cả Nguyên Thủy tông cũng bao quát ở bên trong!

Mọi người tự nhiên cảm thấy bất bình, nếu không phải khí tức của Tôn trưởng lão kia quá mạnh, tu vi sâu không lường được thì chỉ sợ sớm đã có người đứng ra.

"Làm sao? Nói các ngươi là phế vật, các ngươi còn không phục sao?"

Bên trong đoàn người Kình Thương tông, một tên thiếu niên có thần sắc kiêu căng, cười lạnh, mở miệng nói.

Oanh!

Hắn vừa nói ra lời này, mọi người ngay lập tức thi nhau trợn mắt nhìn, mọi người nắm chặt nắm đấm.

Cho dù Kình Thương tông cậy thế lớn, cường giả nhiều như mây, thiên tài đông đảo thì những người có thể đến đây tham gia cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu thì nào có ai không phải là hạng người tam cao khí ngạo, làm sao có thể chịu được khuất nhục như thế?

Tất cả mọi người ở đây đều đang tức giận, lúc mọi người đã tràn đầy tức giận:

"Ngậm miệng!"

Tôn trưởng lão bỗng nhiên quát lớn một tiếng, giọng nói cuồn cuộn, giống như ngay cả không khí cũng muốn nổ tung ra, tính cả không gian xung quanh cùng vì đó mà rung mạnh một lúc.

Mọi người vốn còn xao động thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

"Nói chuyện không biết lớn nhỏ, còn không mau hướng Lưu chấp sự xin lỗi!"

Tôn trưởng lão mặt ngoài là đang răn dạy tên thiếu niên kiêu căng kia, thật ra thì lại đang cho một người một hạ mã uy.

Thiếu niên kiêu căng kia hiện ra vẻ mặt không cam lòng, hướng về phía Lưu chấp sự chắp tay:

"Lưu chấp sự, tiểu tử ngông cuồng, còn xin ngài thông cảm nhiều hơn!"

Lưu chấp sự nào dám nói thêm cái gì, vội vàng cười làm lành nói:

"Không dám! Không dám!"

Lúc này, Tuyệt Vô Địch ở một bên mở miệng:

"Tôn sư thúc, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn là nhanh chóng đăng ký báo danh đi!"

Đối với Tuyệt Vô Địch, Tôn trưởng lão rõ ràng là có thái độ cũng tốt hơn nhiều, nhẹ gật đầu, hướng về phía Lưu chấp sự, nói:

"Làm phiền Lưu chấp sự!"

Lưu chấp sự vội vàng gật đầu và nở nụ cười nói:

"Tôn trưởng lão khách khí! Ta đây tự mình làm đăng ký báo danh cho các vị thiên tài đi!"

Diệp Trần nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức hơi trầm xuống.
Chương 952 Lăng Hiêu

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Hi Nguyệt ở một bên nhịn không được nói:

"Chúng ta xếp hàng chờ thời gian lâu như vậy, dựa vào cái gì mà bọn họ vừa đến thì được đăng ký luôn? Cái này không công bằng!"

Thật ra thì trong lòng mọi người cũng đều đang bắt lửa, nghe được có người ra mặt thì lập tức thi nhau nói theo:

"Đúng rồi! Cái này không công bằng!"

"Chẳng lẽ thiên tài của bát đại tiên môn là có thể không tuân thủ quy tắc sao?"

"Chúng ta không phục!"

...

Sắc mặt của Tôn trưởng lão và Lưu chấp sự tất cả đều trở nên hết sức khó coi.

Bởi vì cái gọi là rơi vào sự tức giận của đám đông!

Cho dù Tôn trưởng lão có thực lực cường đại, nhưng cũng không thể giết tất cả những người trước mắt này a?

Nhưng nếu mà chịu thua như vậy thì bây giờ quả thật đúng là bôi nhọ thanh danh của Kình Thương tông.

Tôn trưởng lão im lặng không nói, quay đầu nhìn tên thiếu niên kêu căng trước đó kia một cái, tên thiếu niên kia đã hiểu ý, lập tức mừng rỡ, ngay lập tức đi lên phía trước, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trên người dâng lên một cỗ khí thế cường đại:

Ầm ầm!

Xung quanh lập tức giống như động đất, lắc loạn một trận, mọi người ngay lập tức yên tĩnh trở lại một lần nữa.

Thiếu niên kiêu căng kia đưa tay lật một cái, một khối linh thạch tỏa ra ánh sáng màu tím, bay ra từ trong lòng bàn tay của hắn, sau đó bay tới trước mặt Hi Nguyệt:

"Này, người xấu xí, biết đây là cái gì không? Đây chính là Tử Viêm tinh thạch có giá trị liên thành! Dùng để mua vị trí này của ngươi chắc là thừa sức rồi chứ?"

Xoạt!

Mọi người ngay lập tức xì xào bàn tá, thiếu niên kiêu căng này tuy rằng để cho người ta rất không thích, thế nhưng là xuất thủ thì ngược lại rất hào phóng, Tử Viêm tinh thạch thế nhưng là bảo bối cực kỳ hữu dụng đối với tu luyện, quả thật là có giá trị liên thành.

"Không hổ là thiên tài của Kình Thương tông, xuất thủ chính là không tầm thường!"

Mọi người thi nhau cảm khái, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Hi Nguyệt, tất cả đều hiện ra vẻ hâm mộ.

Nếu như đổi lại là bọn họ thì chắc chắn sẽ đáp ứng mà không do dự chút nào!

Dù sao thì đây chính là Tử Viêm tinh thạch a!

Tuy nhiên:

Hi Nguyệt nghe được điều này thì lập tức tức giận đến không nhịn được.

Nàng ta tuy rằng sử dụng thuật dịch dung, cố ý che giấu đi diện mạo thật sự của mình, thế nhưng tuyệt đối không được gọi xấu, nữ nhân nào mà không quan tâm tới dung mạo của mình?

Hơn nữa:

Bản thân còn là Thánh nữ Lạc Hà tông, bảo bối gì mà chưa từng gặp qua?

"Chỉ là một khối Tử Viêm tinh thạch thì muốn thua mua bản cô nương?"

Thế là nàng ta không hề nghĩ ngợi, lập tức vỗ ra một chưởng, đánh bay khối Tử Viêm tinh thạch kia trở về.

"Thu lại đồ vật của ngươi! Bản cô nương không có thèm!"

Oanh!

Khối Tử Viêm tinh thạch kia lập tức mang theo một cỗ khí thế cường đại, hướng thiếu niên kiêu căng kia bắn tới.

"Cái gì!"

Thiếu niên kiêu căng hiển nhiên cũng không nghĩ tới, cô gái trước mắt có vẻ bề ngoài xấu xí này lại có thực lực như thế!

Ngay cả hai người Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch ở đằng sau, thấy cảnh này thì cũng không thể không đến hiện ra vẻ giật mình.

Bạch bạch bạch!

Hai tay thiếu niên kiêu căng đan xen vào nhau, hiểm mà lại hiểm chặn lại chưởng lực của Hi Nguyệt, mặc dù không có xấu mặt, nhưng cũng lùi lại hai, ba bước, vẻ mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.

Hắn thế nhưng được công nhận là thiên tài mạnh nhất chỉ đứng sau Tuyệt Vô Địch của Kình Thương tông, vốn cho rằng lần này đến đây tham gia cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu thì khẳng định có thể nhất chiến thành danh.

Không nghĩ tới, vừa mới đến thiếu chút nữa thì bị thiệt thòi dưới tay cô gái có vẻ bề ngoài xấu xí này, điều này làm cho hắn làm sao có thể nhẫn?

"Thật tốt! Ngươi cái người xấu xì này được lắm! Xem ra bản công tử thật đúng là xem nhẹ ngươi!"

Thiếu niên kiêu căng vuốt vuốt lên cánh tay có chút run run, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hi Nguyệt, bên trong đôi mắt dâng lên một cỗ sát ý.

Tuy nhiên, tuy rằng hắn ngông cuồng nhưng cũng biết ở nơi này cũng không phải có thể giết người tùy tiện.

"Người xấu xí! Được như vậy thì chúng ta tới đánh một chầu, nếu như ngươi có thể đánh thắng ta, bản công tử chẳng những không tranh vị trí với ngươi, ngoài ra lại tăng ngươi một trăm khối Tử Viêm tinh thạch, như thế nào?"

Oanh!

Thiếu niên kiêu căng vừa thốt ra lời kia, mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán lần nữa.

Một trăm khối Tử Viêm tinh thạch!

Đây tuyệt đối là một món của cải kinh người, chỉ sợ đủ để bù đắp được toàn bộ tài sản của một số môn phái nhỏ!

Ngay cả Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch nghe được lời này của thiếu niên kiêu căng thì tất cả cũng đều nhướng mày.

Lấy cảnh giới của bọn hắn, tự nhiên có thể thấy được, nữ tử có vẻ bề ngoài xấu xí trước mắt này kỳ thực cũng không có đơn giản!

Tuy nhiên, sau khi hai người liếc nhau một cái, cũng không có mở miệng ra ngăn cản.

Một trăm khối Tử Viêm tinh thạch, đối với Kình Thương tông mà nói thì cũng không tính cái gì, nếu như có thể thăm dò lai lịch của cô gái thần bí trước mắt này thì coi như cũng không tệ.

Thiếu niên kiêu căng thấy Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch không có nói lời phản đối thì tinh thần lập tức trở nên hưng phấn, cười lạnh nói:

"Thế nào? Người xấu xí! Ngươi có dám đánh cược với ta hay không?"

"Bản cô nương có gì không dám!"

Hi Nguyệt hừ lạnh một tiếng muốn tiến lên tỷ thí với thiếu niên kiêu căng kia.

Không nghĩ tới,

Lại bị Diệp Trần kéo lại.

"Ngươi làm gì?"

Hi Nguyệt một mặt không hiểu.

Diệp Trần mỉm cười, trực tiếp kéo Hi Nguyệt về đến đằng sau mình:

"Một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi, để ta giải quyết! Ngươi ở một bên nhìn là được rồi!"

Nói xong, Diệp Trần ngay lập tức từ từ đi ra ngoài.

Tất cả mọi người lập tức xì xào bàn tán thêm lần nữa.

Mà thiếu niên kiêu căng kia lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung!

Đầu tiên là bị một chưởng của nữ tử có vẻ bề ngoài xấu xí đánh lui, bây giờ lại bị người ta nói thành một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, hơn nữa nghe cách nói của đối phương, thế mà còn cuồng hơn cả chính mình!

Thật coi chính mình là bùn để ngào nặn, dễ khi dễ như vậy sao?

"Ha ha!"

Thiếu niên kiêu căng giận quá hóa cười, trong nụ cười lại hiện ra sát khí nồng đậm, khí thế trên người bỗng nhiên tăng vọt, lạnh giọng nói:

"Xem ra thật đúng là con chó con mèo nào cũng dám hò hét với bản công tử a! Được được được! Ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy bản công tử thành toàn ngươi!"

"Nhớ kỹ, tên của ta gọi là Lăng Hiêu!"

Oanh!

Thiếu niên kiêu căng vừa nói ra lời này thì xung quanh ngay lập tức trở nên sôi trào.

"Cái gì! Hóa ra hắn chính là Lăng Hiêu?"

"Nghe nói người này thế nhưng là nhân vật thiên tài nổi bật nhất trong hàng ngũ nhân tài mới nổi của Kình Thương tông!"

"Bây giờ ở bên trong toàn bộ Kình Thương tông, giống như cũng chỉ có Tuyệt Vô Địch là có thể ép được hắn!"

"Tiểu tử kia đá trúng thiết bản!"

"Nếu như ta là hắn thì sẽ vội vàng xin lỗi cầu xin tha thứ!"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi, ngay cả Hi Nguyệt ở đằng sau, sắc mặt cũng không thể không thay đổi lớn.

Tên tuổi của Lăng Hiêu, nàng ta đã từng nghe tiến bối trong tông môn nói qua.

Nghe nói người này còn chưa tròn hai mươi thì đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, được xưng là người kế tiếp Tuyệt Vô Địch của Kình Thương tông!

Tuyệt đối không nghĩ tới lại chính là người thiếu niên kiêu căng trước mắt này!

Lấy thực lực của nàng thì tự nhiên không sợ người này, thế nhưng là Diệp Trần thì chỉ sợ sẽ bị treo!

"Ngươi không phải đối thủ của hắn, nhanh trở lại!"

Hi Nguyệt lập tức nhắc nhở một tiếng.

Diệp Trần nghiêng đầu sang chỗ khác, làm mặt xấu cười một tiếng:

"Làm sao? Lo lắng cho ta như vậy?"

Hi Nguyệt lập tức tức giận giậm chân:

"Bây giờ tới lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình đùa kiểu này nữa sao? Ngươi mau lui xuống, đây cũng không phải là chuyện đùa!"

Diệp Trần tự nhiên như không có chuyện gì, vẫn đứng ở tại chỗ không có nhúc nhích, sau đó thì một mặt cười xấu xa nói:

"Hay là chúng ta cũng đánh cược, nếu như ta thắng hắn, ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện, thế nào?"

Không đợi Hi Nguyệt mở miệng, Lăng Hiêu ở một bên khác, nhìn thấy hai người trước mắt này vậy mà ở ngay trước mặt hắn ở nơi đó liếc mắt đưa tình thì lập tức tức giạn đến nổi trận lôi đình:

"Thứ không biết sống chết, ngươi muốn chết!!"
Chương 953 Một quyền không chân thực!

Lăng Hiêu trong cơn giận dữ, đã hoàn toàn động sát niệm đối với Diệp Trần, dưới chân bỗng nhưng nhún một cái, cả người giống như đạo pháo bắn bay ra ngoài, một quyền hung hăng đánh về phía Diệp Trần!

Bành!!

Không gian xung quanh ở dưới quyền kình cường đại của Lăng Hiêu rõ ràng bị vỡ nát!

Một cỗ quyền kình mênh mông, ngưng tụ thành một đạo quyền ảnh màu vàng kim khổng lồ, giống như một ngụn núi lớn, hướng Diệp Trần hung hăng đánh tới.

Ầm ầm!

Toàn bộ quảng trường đều theo đó mà lắc lư kịch liệt một trận, mọi người ở xung quanh cũng bị một quyền cường đại này của Lăng Hiêu làm cho kinh sợ, vẻ mặt mọi người hoảng sợ, thi nhau lùi về đằng sau, đồng thời vận chuyển chân nguyên hộ thể, sợ mình bị ảnh hưởng bởi một quyền cường đại này.

"Không hổ là thiên tài đỉnh cấp của bát đại tiên môn a!"

"Quyền phát thật là tinh diệu!"

"Uy lực như thế, chỉ sợ cao thủ Hóa Thần hậu kỳ bình thường cũng không ngăn cản được a?"

"Nghe nói hắn còn chưa tròn hai mươi, khó có thể tưởng tượng được trên đời này lại có một thiên tài như thế!"

...

Mọi người thi nhau sợ hãi than từ đáy lòng, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều hiện ra vẻ thương hại.

Ở trong suy nghĩ của mọi người thì Diệp Trần rõ ràng nhìn thấy đối phương còn trẻ, tưởng là dễ khi dễ cho nên can thiệp vào, nhưng không có nghĩ đến, ngược lại đá phải một tấm sắt!

Hi Nguyệt nhìn thấy một quyền này của Lăng Hiêu, đôi mắt đẹp cũng lập tức hơi trừng một cái, ngay lập tức hô to một tiếng:

"Diệp Trần! Mau tránh ra!!"

"Ừm?"

Mà Tuyệt Vô Địch ở xa xa kia nghe được hai cữ "Diệp Trần" thì trong nháy mắt giật mình, da lông trên người lóe sáng, trong đôi mắt hiện lên một vệt tinh mang, gắt gao nhìn về phía Diệp Trần:

"Hắn cũng gọi là Diệp Trần?"

Thần niệm của Tuyệt Vô Địch sau khi quét nhìn trên người Diệp Trần một lần thì cuối cùng lắc đầu.

Tuy rằng tên giống nhau, thế nhưng là người trước mắt này cùng với người kia mà hắn nghĩ tới rõ ràng không phải là một, vô luận là bề ngoài, thân hình hay là khí tức đều hoàn toàn khác biệt.

"Xem ra chắc là chỉ trùng tên mà thôi, so với tên kia, người trước mắt này, chênh lệch quá xa..."

Vừa nghĩ tới đây, Tuyệt Vô Địch thu hồi ánh mắt, không thèm để ý tới nữa.

Hắn thấy, "Diệp Trần" trước mắt này, chẳng qua chỉ có thực lực cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, hơn nữa cũng không có chỗ nào độc đáo, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Lăng Hiêu.

Ầm!

Một quyền bạo lực của Lăng Hiêu, hung hăng đánh trúng ở trên người Diệp Trần, Diệp Trần giống như hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng liền đã bị trúng chiêu, đồng thời trong thân thể của hắn hung hăng đi qua!

"Không!"

Hi Nguyệt thấy cảnh này thì lập tức kinh hô một tiếng, tuy nhiên đôi mắt đẹp chợt sáng lên, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Hoá ra, vừa rồi bị Lăng Hiêu đánh xuyên qua, chẳng qua chỉ là một đạo tàn ảnh của Diệp Trần mà thôi.

Lúc này Diệp Trần sớm đã dịch chuyển đến hơn mấy chục mét.

"Cái gì!"

Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng tình cảnh tại nơi chiến đấu của hai người thì tất cả cũng đều thi nhau kinh hô một tiếng.

Hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà tránh thoát được một quyền cường thế của Lăng Hiêu.

Ngay cả Tuyệt Vô Địch và Tôn trưởng lão cũng hơi kinh ngạc một chút.

"Thân pháp của tiểu tử này có phần cổ quái..."

Tôn trưởng lão cau mày, thấp giọng bình luận một câu.

Tuyệt Vô Địch thì lại một mặt khinh thường nói:

"Người này chắc là trên người có mang một loại pháp bảo không gian nào đó, bằng không không có khả năng có thân pháp nhanh như thế! Ỷ vào pháp bảo để đầu cơ trục lợi thì đã định sẵn khó thành đại khí!"

Trên thực tế, Diệp Trần cũng địch thật là sử dụng Tiêu Dao Tiên châu, ngay lập tức khiến thân thể dịch chuyển.

Nhưng Tuyệt Vô Địch không biết là, Diệp Trần nếu như sử dụng Thời Không pháp tắc, tốc độ sẽ còn nhanh hơn, đủ để trong nháy mắt giết chết Lăng Hiêu này.

Chỉ có điều, hắn bây giờ còn không muốn biểu hiện quá mức để mọi người để ý tới, càng không muốn để cho Tuyệt Vô Địch nhận ra mình.

Sau khi một quyền của Lăng Hiêu thất bại thì lập tức tức giận đến oa oa kêu to, thân thể lập tức nhoáng một cái, hướng về phía Diệp Trần bay nhào đi qua!

Rầm rầm rầm!

Chớp mắt một cái, Lăng Hiêu đã công kích mười mấy chiêu, ngay cả góc áo của Diệp Trần cũng không có chạm được!

"Đáng ghét! Ngươi chỉ biết né tránh thôi sao?"

Lăng Hiêu đánh liên tiếp không trúng, lập tức tức giận đến kêu to gọi nhỏ.

"Ngươi cái tên hèn nhát này! Có gan thì quang minh chí đại chiến một trận với bản công tử! Chỉ biết tránh thì tính gì là anh hùng hảo hán!"

Diệp Trần nghe được điều này thì khóe miệng lập tức nhếch lên:

"Được! Vậy thì như ngươi mong muốn!"

Giọng nói rơi xuống, Diệp Trần quả nhiên không còn tránh né, ngược lại tiếp đón một quyền mà Lăng Hiêu đập tới.

"Đến hay lắm!!"

Lăng Hiêu không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà thật không còn tránh né, hơn nữa còn dám chủ động tiến công, lập tức hết sức vui mừng, lập tức cũng quơ nắm đấm, hướng Diệp Trần hung hăng đánh tới.

Hi Nguyệt ở một bên thấy cảnh này thì lập tức vừa vội vừa tức:

"Diệp Trần! Ngươi là ngốc sao? Hắn rõ ràng là đang cố ý kích ngươi a!"

Những người khác hầu như đều có cách nhìn giống với Hi Nguyệt.

Biểu hiện trước đó đến xem thì thực lực của Diệp Trần dường như cũng không mạnh, chủ yếu là dựa vào một loại pháp bảo không gian nào đó, cho nên mới có thể dây dưa với Lăng Hiêu lâu như vậy, bằng không chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng chưa chắc có thể chống nổi.

Nhưng là bây giờ, hắn thế mà từ bỏ ưu thế của mình, đi cùng Lăng Hiêu cứng đối cứng, đây không phải là ngốc thì là cái gì?

Tuy nhiên, ngay vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Trần chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ thì một màn quỷ dị xảy ra.

Chỉ thấy, sau khi Lăng Hiêu đấm ra một quyền cường đại, không biết vì sao, trên không trung bỗng nhiên thay đổi phương hướng!

Vừa vặn giao thoa với thân thể Diệp Trần mà qua, mà nắm đấm của Diệp Trần thì lại lấy một cái góc độ không thể tưởng tượng nổi hung hăng đánh vào trên người Lăng Hiêu!

Ầm!

Diệp Trần không hề động một chút nào, Lăng Hiêu lại giống như nhiều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.

"Cái gì!!"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.

Mà ngay cả hai người Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch cũng không nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, giống như ở giây phút cuối cùng, Lăng Hiêu đột nhiên thủ hạ lưu tình?

Thế nhưng là ở trong ấn tượng của bọn hắn, Lăng Hiêu tuyệt đối không phải loại hạng người nhân từ nương tay a!

Tất cả mọi người không nghĩ tới, thật ra thì ngay cả chính Lăng Hiêu cũng không hiểu rõ!

Hắn đương nhiên không có hạ thủ lưu tình, thậm chí còn ôm quyết tâm giết chết đối phương đi, thế nhưng ở thời khắc cuối cùng, không biết vì sao mà nắm đấm của hắn lại thất bại mà nắm đấm của Diệp Trần lại đánh trúng vào hắn!

Mọi chuyện ở đây giống như thể mộng ảo, không chân thật như vậy.

"Không! Tại sao có thể như vậy?! Phốc!"

Lăng Hiêu không cam lòng rống lớn một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, trực tiếp nghẹo cỗ ngất đi.

Hắn lại làm sao biết được rằng, ngay vào lúc hai người giao phong trong nháy mắt đó, Diệp Trần lặng lẽ sử dụng Thời Không pháp tắc, bóp méo thời không xung quanh của bản thân cho nên mới xuất hiện kết quả mọi người không thể nào hiểu nổi.

Đối với người đã nắm giữ lực lượng pháp tắc như Diệp Trần mà nói, đối phó loại mặt hàng như Lăng Hiêu này thì quá thực quá dễ dàng, trừ khi là cường giả cũng nắm giữ lực lượng Thời Không pháp tắc thì mới có thể nhìn ra mánh khóe trong đó.

"Các ngươi thua! Một trăm khối Tử Viêm tinh thạch, lấy ra đi!"

Sau khi một quyền của Diệp Trần đánh bay Lăng Hiêu, hướng về phía Tôn trưởng lão khẽ vươn tay, cười lạnh mở miệng nói.

Sắc mặt của Tôn trưởng lão lập tức xanh xám vô cùng.

Một trăm khối Tử Viêm tinh thạch, cho dù là đối với hắn mà nói thì cũng là một con số không nhỏ!

"Hừ! Đánh môn hạ đệ tử của ta thành trọng thương còn dám hướng lão phu yêu cầu linh thạch? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a!"

Ầm ầm!

Cùng lúc Tôn trưởng lão nói ra lời này thì trên người lập tức dâng lên một cỗ khí thế kinh người!
Chương 954 Hợp Đạo Tiên Quân!

Bạch bạch bạch!

Mọi người ở xung quanh lập tức bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế làm người sợ hãi, không thể không liên tục lùi lại, mặt mũi mọi người đầy vẻ kinh ngạc.

"Đây chính là khí thế của trưởng lão Kình Thương tông sao?"

"Quá cường đại!"

"Tiểu tử này, thật đúng là không biết trời cao đất rộng, may mắn thắng được Lăng Hiêu kia mà thôi, thế mà còn dám yêu cầu linh thạch!"

...

Cho dù từ đạo lý đi lên nói, Diệp Trần đích thật là thắng, căn cứ vào các cược thì hoàn toàn chính xác nên được một trăm khối Tử Viêm tinh thạch.

Nhưng Kình Thương tông là tồn tại dạng gì, ngươi đả thương người của bọn họ, bọn họ không gây phiên phức cho ngươi thì đã cám ơn trời đất rời, ngươi còn dám yêu cầu linh thạch, không phải là ngốc sao?

Tuy nhiên:

Đối mặt với khí thế áp bách của Tôn trưởng lão, vẻ mặt của Diệp Trần vẫn bình thản như cũ, thậm chí hiện ra vẻ trào phúng:

"Làm sao? Chẳng lẽ Kinh Thương tông các ngươi thua không nổi?"

Tê!!

Tất cả mọi người nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, trong lúc nhất thời tất cả đều dùng vẻ mặt như đang nhìn thằng ngốc mà nhìn về phía Diệp Trần:

"Cái tên này thật đúng là dám nói a!"

"Thật sự là ngại chính mình sống quá lâu a!"

"Nhìn xem đi! Đắc tội trưởng lão Kình Thương tông, kết cục của hắn chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm!"

...

"Ha ha ha!"

Tôn trưởng lão nghe được lời này của Diệp Trần, đầu tiên là hơi sững sờ, sao đó thì giận quá mà cười:

"Được được được! Tiểu tử ngươi được! Dám nói như vậy với lão phu thì ngươi vẫn là người đầu tiên!"

Sau khi Tôn trưởng lão tán thưởng hai câu, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tắt, bên trong đôi mắt hiện ra vệt sát khí nồng đậm.

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn!

Từ trên người Tôn trưởng lão, đột nhiên dâng lên một đạo bóng mờ kinh khủng cao tới hơn ngàn mét!

Khí thế so với trước đó lại mạnh mẽ hơn không chỉ mười lần!

Thậm chí toàn bộ một cái thành trì rộng lớn như vậy ở dưới đạo bóng mờ kinh khủng kia cũng có vẻ như hơi nhỏ bé.

"Tiểu tử! Lời nói vừa rồi ngươi có dám lặp lại lần nữa không?"

Tôn trưởng lão vào lúc này đã triển khai ra toàn bộ khí tràng, quả thực giống như thiên thần hạ phàm, làm cho người không dám nhìn thẳng.

Phù phù!

Ở dưới khí thế áp bách mạnh mẽ của Tôn trưởng lão, xung quanh một số người có tu vi kém, thậm chí bởi vì không chịu nổi mà trực tiếp quỳ cúi trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Mà ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không cau mày lại.

Lão nhân này lại là Hợp Đạo Tiên Quân!

Trước đó, Diệp Trần đã cảm thấy lão gia hỏa này không đơn giản, thế nhưng còn chưa quá xác định, hiện tại thì đã xác định được.

Người này lại là một cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân!

Phải biết, loại cường giả cấp bậc này, nếu đặt ở bên trong những nhị, tam lưu thế lực thì cũng đã là nhân vật cấp lão tổ!

Chỉ là một cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu mà Kình Thương tông lại có thể phái ra một tên Hợp Đạo Tiên Quân, không hổ là một trong bát đại tiên môn!

Đương nhiên, kinh ngạc thì cũng chỉ là ngạc nhiên, Diệp Trần nhưng lại không sợ chút nào.

Lấy thực lực hôm nay của hắn, dưới tình huống lấy hết các át chủ bài ra, trừ khi là nhân vật cấp Độ Kiếp Đến Quân mới có thể ổn ép hắn một bậc, vẻn vẹn chỉ là Hợp Đạo Tiên Quân mà thôi, hắn còn không có quá để vào mắt, cho dù không thể cân sức ngang tài nhưng tự vệ thì cũng thừa sức!

Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, một mặt đạm mạc liếc qua Tôn trưởng lão:

"Làm sao? Lão đầu, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta cái người chủ nợ này ở trước mặt nhiều người như vậy hay sao?"

Yên tĩnh!

Xung quanh lập tức yên tĩnh như chết!

Tất cả mọi người nghe được lời này của Diệp Trần, tất cả đều ngốc trệ tại chỗ, ngay cả Tôn trưởng lão kia cũng hơi sững sờ, cũng hoàn nghi có phải là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì hay không.

Đối mặt với một vị cường giả đỉnh cấp cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, tiểu tử này thế mà còn dám nói ra những lời này, chẳng lẽ đầu óc hắn thật có vấn đề?

Lại hoặc là có cái vối cảnh gì đó cực mạnh hay sao?

Sau khi Tôn trưởng lão hơi chần chờ một chút, sau đó thì đầy lửa giận và sát ý!

Vô luận là cái tên tiểu tử ngông cuồng đến cực điểm trước mắt này đến cùng là có bối cảnh gì, chuyển đã tiến triển tới bước này rồi thì tên tiểu tử này cũng phải chết!

Bằng không, hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại?

Huống chi, Kình Thương tông hắn đừng hàng bát đại tiên môn cũng không sợ đắc tội bất kỳ thế lực nào!

Ngay vào lúc sát ý của Tôn trưởng lão phun trào, chuẩn bị giết chết Diệp Trần ngay tại chỗ.

"Ha ha ha!"

Một tiếng cười cởi mở phóng khoáng vang vọng khắp cả bầu trời:

Sau đó thì một con chim đại bàng có hịnh thể khổng lồ toàn thân là ánh sáng vàng sáng chói, từ trên trời cao hạ xuống, khí thế cùng với con Chích Hỏa Truy Phong Loan lúc trước đó mà so sánh thì cũng không kém chút nào, hiển nhiên cũng là một con Linh thú thất giai.

Ở phía trên đầu con đại bàng màu vàng kim kia, có một ông lão râu tóc bạc trắng đứng ở đó.

"Tôn lão đầu, ngươi thật đúng là càng sống càng thụt lùi! Vậy mà vì một chút linh thạch mà vướng mắc với một tên tiểu bối, không sợ làm mất đi mặt mũi của Kình Thương tông các ngươi a!"

Ông lão tóc trắng này dường như có quen biết với Tôn trưởng lão, hơn nữa không sợ hắn một chút nào.

Ngược lại là Tôn trưởng lão kia sau khi nhìn thấy ông lão tóc trắng này xuất hiện, khí thế rõ ràng yếu đi không ít, hơn nữa trên mặt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng:

"Phong lão tứ! Việc này không có quan hệ gì với Phượng tộc các ngươi, các ngươi chớ có xem vào chuyện của người khác!"

Mọi người nghe được lời này của Tôn trưởng lão thì lập tức xì xào bàn tán lần nữa.

Phượng tộc!

Là thế lực ở trong nhóm mười ba đại thế lực, nổi danh cùng với Long tộc, ở bên trong mười ba đại thế lực cũng được xếp hạng rất cao, cũng không kém hơn bao nhiêu so với bát đại tiên môn.

Ông lão tóc trắng được gọi là "Phong lão tứ" kia, cười lạnh nói:

"Chuyện vô bổ của ngươi, lão già ta chẳng thèm quản, dù sao ngươi đã làm mất thể diện người của Kình Thương tông các ngươi! Sau này người ta sẽ chỉ nói, Kình Thương tông thiếu nợ không trả, còn muốn giết người diệt khẩu, có ý tứ! Thật sự là có ý tứ!"

"Ngươi!!"

Tôn trưởng lão nghe xong lời này thì lập tức tức giận đến râu ria đều rung động.

Lúc này, Tuyệt Vô Địch ở một bên bỗng nhiên mở miệng:

"Tôn trưởng lão, trước mắt bao người, vẫn là không nên để cho người ta lưu lại tiếng xấu! Chờ tiểu tử kia tiến vào núi Thiên Kiếp thì chúng ta có rất nhiều cơ hội đối phó hắn!"

Tôn trưởng lão thấy Tuyệt Vô Địch cũng nói như vậy thì sau khi vẻ mặt dao động một lúc, cuối cùng gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát:

"Giao một trăm khối Tử Viêm tinh thạch cho hắn! Chúng ta đi đăng ký ở thành trì khác!"

Nói xong lời này, Tôn trưởng lão trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Tuyệt Vô Địch từ bên trong Càn Khôn Trạc móc ra một túi đựng đồ, thuận tay ném cho Diệp Trần, nói:

"Tiểu tử! Nơi này xa xa không chỉ một trăm khối Tử Viêm tinh thạch! Tuy nhiên thuận tiện cho ngươi một cái lời khuyên, đồ vật của Kình Thương tông chúng ta, cũng không phải dễ cầm như vậy!"

Diệp Trần tiếp nhận túi trữ vật, thần niệm quét nhìn một lần, không có phát hiện vấn đề, thuận tay ném vào bên trong Càn Khôn Trạc, nhàn nhạt lườm mắt với Tuyệt Vô Địch:

"Ta chờ!"

Tuyệt Vô Địch lại liếc mắt thâm sâu nhìn Diệp Trần một cái, luôn cảm thấy gia hỏa được gọi là Diệp Trần trước mắt này cùng với tâm ma của hắn có chỗ giống nhau nào đó khó nói nên lời.

"Chẳng lẽ những người tên Diệp Trần, đều làm cho người chán ghét như vậy sao?"

Tuyệt Vô Địch âm thầm lẩm bẩm ở trong lòng một câu, đôi mắt lại hiện ra vẻ hưng phấn nồng đậm.

Từ trước đó, sau khi hắn từ Mê La Tinh Hải trở về, tên gia hỏa tên là Diệp Trần kia đã trở thành tâm ma của hắn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm thái tu luyện của hắn.

Ngay tại vài ngày trước, hắn nhận được tin tức, Diệp Trần kia đã chết ở bên trong Mê La Tinh Hải nhưng Tuyệt Vô Địch hắn cũng không vui vẻ gì, thậm chí còn cảm thấy rất mất mát!
Chương 955 Vòng đấu loại trực tiếp

Tuyệt Vô Địch mấy năm này liều mạng tu luyện, chì là vì để một ngày có thể tự tay giết chết người kia, chỉ có như vậy mới có thể thực sự chiến thắng tâm ma của mình.

Thế nhưng là, người đó vậy mà chết rồi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội có thể hoàn toàn chiến thắng tâm ma a!

Dù sao, ngươi vĩnh viễn không cách nào đánh bại một người đã chết!

Tuy nhiên bây giờ hắn dường như tìm được người thay thế tuyệt hảo!

Tuy rằng "Người thay thế" này chỉ là có chút giống với người kia, cũng không thể hoàn toàn thay thế tâm ma của mình, tuy nhiên ít ra thứ mà hắn luôn giữ ở dưới đáy lòng, có một nơi để có thể phát tiết được.

"Rất tốt!"

Tuyệt Vô Địch liếc mắt nhìn Diệp Trần thật sâu lần nữa, trực tiếp quay người rời đi.

Đối với lời nói này của Tuyệt Vô Địch, Diệp Trần không để vào mắt.

Có lẽ, trước đó khi tiến vào Mê La Tinh Hải, Tuyệt Vô Địch còn đủ tư cách để trở thành đối thủ của hắn, nhưng đối với Diệp Trần bây giờ mà nói thì Tuyệt Vô Địch đã quá yếu!

"Đa tạ tiền bối!"

Sau khi cả đoàn người Kình Thương tông rời khỏi, Diệp Trần hướng về phía ông lão tóc trắng kia chắp tay, nói một tiếng cám ơn.

Ông lão tóc trắng kia khoát tay áo, nói:

"Tiểu tử! Người của Kình Thương tông đều là kẻ hẹp hòi, ngươi đắc tội bọn họ thì cẩn phải coi chừng!"

Ông lão tóc trắng nói xong lời này, quay đầu lại hướng về phía hơn mười tên thiên tài của Phượng tộc đã từ trên lưng Kim Sí Đại Bằng nhảy xuống, nói:

"Lũ ranh con! Các ngươi ở chỗ này đăng ký, lão phu ở trên núi chờ các ngươi!"

Nói xong lời này, Kim Sí Đại Bằng nhún một cái lập tức phóng lên trời cao, hướng đỉnh núi Thiên Kiếp cao trăm vạn mét kia mà bay đi.

Diệp Trần theo bản năng hướng đám thiên tài Phượng tộc kia nhìn một cái, vậy mà thấy được một người quen.

Phong Hoa Vũ!

"Hóa ra nàng ta là người của Phượng tộc!"

Diệp Trần không thể không âm thầm lẩm bẩm một câu.

Phong Hoa Vũ lúc này so với hơn mười năm trước đó, rõ ràng tiến bộ rất nhiều, dường như đã mơ hồ đụng chạm đến cánh cửa Phản Hư Chân Quân.

Năm đó ở bên trong Mê La Tinh Hải, Diệp Trần, Lạc Huyền Băng và Phong Hoa Vũ ba người đi tới cuối cùng, phân biệt tiến vào ba cửa chữ Thiên, Địa, Nhân.

Diệp Trần thu hoạch được tự nhiên là lớn nhất, không chỉ lĩnh ngộ được bốn mươi chín loại lực lượng pháp tắc mà còn chiếm được Thế Giới Chi Tâm của Hạo Thiên giới.

Phong Hoa Vũ tuy rằng chỉ tiến vào cửa chữ Nhân, nghĩ tới thu hoạch chắc là tuyệt sẽ không nhỏ.

Ngay vào lúc Diệp Trần suy nghĩ bay tán loạn thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói chua chát:

"Chà chà! Nhìn thấy mỹ nữ, ngay cả con mắt không thể di chuyển!"

Hóa ra lại là Hi Nguyệt, không biết lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, nhìn thấy Diệp Trần ngẩn người nhìn chằm chằm vào Phong Hoa Vũ thì lập tức không hiểu vì sao lại tức giận.

Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng, đưa tay ở trên đầu Hi Nguyệt gõ nhẹ một cái:

"Làm sao vậy? Ngươi ăn dấm rồi? Vậy sau này ta chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi, như vậy được chứ?"

Khuôn mặt của Hi Nguyệt hơi đỏ lên:

"Ta nhổ vào! Bản cô nương ăn loại giấm nào? Ngươi cái tên này chẳng những nói chuyện ngọt xớt lại háo sắc, còn cuồng không biên giới, ngay cả trưởng lão của Kình Thương tông ngươi cũng dám chọc, ta xem ngươi a, sớm muộn gì cũng phải gặp tao ương!"

Diệp Trần một mặt ủy khuất nói:

"Hi Nguyệt, lời này của ngươi nói không đúng! Ta vừa rồi thế nhưng vì ngươi mà ra mặt a! Ngươi không cảm tạ ta coi như thôi đi, làm sao còn rủa ta đây?"

Hi Nguyệt ngay lập tức làm một cái lườm:

"Ta xác thực cần phải cảm ơn ngươi thật tốt! Nhờ có những gì mà ngươi làm ra, Kình Thương tông kia chắc chắn sẽ để mắt tới chúng ta, chẳng những ngươi sẽ gặp phải tao ương mà ngay cả bản cô nương sợ rằng cũng phải gặp xui xẻo theo!"

Diệp Trần nghiêm mặt nói:

"Chuyện này thì ngươi yên tâm! Chỉ cần có ta ở đây, không có ai có thể khi dễ được ngươi!"

Hi Nguyệt thấy thần tình nghiêm túc của Diệp Trần, cũng không giống như là thuận miệng nói ra, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp, tuy nhiên ngoài miệng lại nói:

"Thôi đi! Đừng tưởng rằng may mắn đánh bại được Lăng Hiêu thì đã cảm thấy chính mình đã rất ghê gớm rồi, ngươi căn bản cũng không biết sự lợi hại của Kình Thương tông!"

Nói đến đây, trên mặt Hi Nguyệt lại hiện ra vẻ lo âu nồng đậm, thấp giọng tự nhủ:

"Nói đến, Kình Thương tông và Lạc Hà tông chúng ta có mối quan hệ không tệ, thực sự không được ta cũng chỉ có thể tìm trưởng bối trong môn giúp đỡ!"

Hai người lại trở lại trước đài đăng ký, tên Lưu chấp sự nhìn thấy Diệp Trần thì lập tức liên tục cười lạnh:

"Tiểu tử! Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a! Đắc tội Kình Thương tông, không tranh thủ thời gian chạy trốn đi vậy mà còn muốn tham gia khiêu chiến?"

Diệp Trần thản nhiên nói:

"Liên quan gì đến ngươi!"

"Ngươi!"

Lưu chấp sự lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì phọt ra máu, tuy nhiên sau đó lại cười:

"Thôi được! Ngươi đã một lòng muốn chết, vậy bản chấp sự cũng không ngăn cản ngươi!"

Nói xong lời này, Lưu chấp sự chỉ vào một khối tượng đài làm bằng ngọc cao trăm mét, nói:

"Lấy bàn tay của ngươi đặt ở trên, rót chân nguyên vào, sau đó thì dùng ý niệm khắc tên của ngươi lên!"

Diệp Trần đi lên trước, theo lời đưa bàn tay lên, ấn ở trên tượng đài được làm bằng ngọc kia sau đó thì không chế chân nguyên của mình ở cảnh giới Hóa Thần tầng một, đồng thời dùng ý niệm viết tên của mình lên.

Ông ~~

Sau khi Diệp Trần chậm rãi rót chân nguyên vào, trên tượng đài được làm bằng ngọc kia lập tức bắt đầu hiện ra từng chữ sáng lên.

Tính danh: Diệp Trần

Cảnh giới: Hóa Thần tầng một

Tuổi tác: 30 tuổi

Tông môn: Không

...

Tin tức cơ bản của Diệp Trần lập tức được khắc ở trên tượng đài làm bằng ngọc kia.

30 tuổi đạt tới cảnh giới Hóa Thần tầng một, cho dù phóng tầm mắt toàn bộ Tu Chân giới thì cũng đã là cực kỳ xuất sắc.

Chỉ có điều ở chỗ trước mắt này, mọi người đều là nhân vật thiên tài, cho nên cũng không có gì nổi bật, chỉ có thể coi là đã ở trên trình độ trung đẳng mà thôi.

Cho nên cũng không có gây ra sự chú ý của mọi người, duy chỉ có bên trong đám thiên tài Phượng tộc, Phong Hoa Vũ nhìn thấy hai chữ Diệp Trần, thần sắc hơi có chút biến hóa, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại lắc đầu, thấp giọng tự nhủ:

"Tính cách của người nọ thì cũng rất giống với người kia, đáng tiếc thực lực chỉ sợ kém xa..."

Lưu chấp sự nhìn thấy tin tức Diệp Trần để lại trên tượng đài bằng ngọc, trên mặt lập tức hiện ra vẻ giễu cợt:

"Chỉ là Hóa Thần tầng một mà thôi, hơn nữa còn là tán tu không có bất kỳ môn phái nào, cũng dám lớn lối như thế, thật sự là không biết mùi vị!"

Nói xong thuận tay ném cho Diệp Trần một khối ngọc bài truyền tống đã được ghi tin tức của Diệp Trần vào, cười lạnh nói:

"Cầm cho chắc khối ngọc bài này, đây là phù hộ mệnh bảo vệ tính mạng cho ngươi!"

Dựa theo quy tắc của cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu thì bất kỳ người nào cũng có thể tham gia, tuy nhiên cũng không phải là người nào cũng có thể chân chính đứng ở trên lôi đài.

Dù sao, số lượng thiên tài toàn bộ Tu Chân giới thực sự quá nhiều, quả thực chính mà một con số thiên văn, nếu như cứ tiến hành tỷ thí một trận rồi lại một trận thì chỉ sợ mấy chục năm tỷ thí cũng không xong.

Tất cả người dự thì, sau khi cầm ngọc bài, trước tiên phải trải qua một vòng đấu loại trực tiếp đó là: Đi bộ leo lên trên đỉnh núi Thiên Kiếp.

Núi Thiên Kiếp cao tới trăm vạn mét, hơn nữa ở trên núi có rất nhiều yêu thú, nguy hiểm cực cao!

Trên cơ bản, sau khi trải qua vòng đấu loại trực tiếp thì ít nhất có thẻ đảo thải hơn chín mươi phần trăm người dự thi, sau đó chính là tiến vào Thiên Kiếp thần tháp, cân nhắc mức tiềm lực cao thấp.

Chỉ có người dự thi có mức tiềm lực trong một trăm người đứng đầu mới có tư cách tiến vào chiến lôi đài cuối cùng để tranh đoạt vị trí thập đại thiên kiêu!

Căn cứ vào kinh nghiệm của Lưu chấp sự thì loại chỉ có tu vi cảnh giới Hóa Thần như Diệp Trần này, hơn nữa còn không phải xuất từ danh môn đại phái thì ngay cả vòng loại trực tiếp này chỉ sợ cũng không thể qua được, thậm chí nói không chừng sẽ mất mạng ở trong miệng yêu thú.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom