-
Chương 1036-1040
Chương 1036 Bồ Đề cổ thụ!
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sở dĩ có thể dễ dàng đánh bại gần hai trăm tên cường giả, hoàn toàn là bởi vì dùng Hỗn Loạn pháp tắc tới quấy nhiễn trật tự trong trận pháp của đối phương, làm cho toàn bộ trận pháp ngay lập tức sụp đổ, từ đó phản phệ có thể nói là cắn trả vào trên thân những người này.
Như vậy cũng tốt so với bốn lạng đánh bạt ngàn cân, nhưng còn tinh diệu hơn so với đó nhiều lắm, Diệp Trần thật ra thì chẳng hề làm gì, là chính bọn hắn tự đánh chính mình!
Tuy nhiên, cho dù nói thế nào, Diệp Trần thắng cái này đủ để khiến mọi người phải rung động.
Nhiều cường giả của Cơ gia bị lực lượng của trận pháp cắn trả, chẳng những trong nháy mắt đại trận Thiên La Địa Võng bị phá mất, hơn nữa hoàn toàn loạn thành hỗn loạn.
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, trực tiếp giết vào bên trong đám người, thi triển ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc, trong nháy mắt cuốn đi hơn mười người, sau đó lại lặp lại chiêu cũ, thôn phệ tất cả năng lượng của những người này, hóa thành từng đống thịt vụn.
"A! A! A!"
Tiếng kêu rên thê thảm nối liền không dứt, các cường giả còn lại của Cơ gia thấy cảnh này thì tất cả đều bị dọa tới choáng váng, ý chí chiến đấu trước đó sớm đã không còn sót lại chút gì, từng tên co cẳng lên mà chay như điên, điên cuồng chạy thoát thân.
Thật ra thì những người này nếu như không phải tự loạn trận cước, nếu thật sự liều mạng thì Diệp Trần thật đúng là chưa chắc đã đánh thắng được nhanh như vậy.
Chủ yếu là trận pháp trước đó được phá, bọn chúng ở trong sự hoảng sợ, lại nhìn thấy thủ đoạn giết chóc quỷ dị của Diệp Trần thì còn ai còn có dũng khí để tiếp tục đánh nữa?
"Tất cả quay lại cho ta! Không được phép chạy!"
Ông lão tóc bạc kia thấy cảnh này thì lập tức cuống lên, vừa ngăn cản tấn công của Hỗn Thế Ma Viên, vừa hướng về phía đám người chạy trốn kia hét lớn lên.
Thế nhưng những người kia như chim sợ cành cong (ám chỉ giống như cái cung), căn bản không có ai để ý tới tiếng hét lớn kia của hắn, ngược lại lại chạy càng nhanh hơn.
"Phế vật! Một đám phế..."
Ông lão tóc bạc tức giận đến chửi ầm lên, tâm trạng tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, mà Hỗn Thế Ma Viên thì nắm lấy cơ hội này, nhằm vào sơ hở của hắn, ngay lập tức tung ra một quyền đập vào trên lưng của hắn.
"Phốc!"
Ông lão tóc bạc lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức bay ra ngoài.
"Ai!"
Ông lão tóc xám thấy đại thế đã mất, không thể không thở dài một cái, mượn nhờ cỗ lực lượng này phi thân muốn hướng về phía nơi xa bỏ chay.
"Ngươi cảm thấy ngươi còn đi được sao?"
Ông lão tóc bạc vừa mới sinh ra cái ý nghĩ này thì phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh gầy gò, Diệp Trần sớm đã có phát giác, cả người bay thẳng tới ngăn cản đường đi của hắn.
Mà Hỗn Thế Ma Viên ở phía sau vào lúc này cũng đã đuổi tới.
Gần như cùng lúc đó, Cửu U Thôn Thiên Mãng đã hoàn tàon đánh bại tên đối thủ của hắn, sau khi giết chết đối thủ của hắn thì cũng lách mình lao tới đây.
Đến tận bây giờ thì năm tên Độ Kiếp Đế Quân của Cơ gia thì đã có ba chết một trốn, chỉ còn lại một mình ông lão tóc bạc trước mắt này!
Còn về phần những tên cường giả cảnh giới Hợp Đạo và Phản Hư còn sống sót kia, vào lúc này sớm đã chạy trốn tới bên ngoài mấy vạn dặm, hiển nhiên là gan có to hơn nữa cũng không dám trở lại.
Sắc mặt của ông lão tóc xám lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình thế mà lại rơi vào cái hoàn cảnh này!
Thực lực của bên mình rõ ràng cao hơn so với đối phương nhiều lắm, thế mà lại thất bại thê thảm như thế!
Mà tất cả những gì vừa xảy ra, dường như cũng là bởi vì người trẻ tuổi xuất hiện sau cùng này.
Vừa nghĩ đến đây, ông lão tóc bạc nhìn về phía Diệp Trần, trầm giọng nói:
"Lão phu chính là Tam gia của Cơ gia, Cơ Huyền Thành! Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ đến cùng là thần thánh phương nào?"
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Cơ Huyền Thành:
"Ngươi còn chưa xứng để biết tên của ta!"
Hai mắt Cơ Huyền Thành lập tức trừng một cái, trong đôi mắt hiện ra lửa giận nồng đậm, đại danh Cơ tam gia của hắn ở trên núi Huyễn Diệt không ai là không biết, cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám nới với hắn như vậy!
Tuy nhiên vừa nghĩ tới tình cảnh trước mắt, Cơ Huyền Thanh lập tức bình tĩnh lại:
"Các hạ có thủ đoạn kinh người, Cơ mỗ rất bội phục, tuy nhiên các hạ cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu như hôm nay ngươi giết ta, Cơ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức cười, thế nhưng lại là cười lạnh:
"Cho dù ta không giết ngươi thì Cơ gia các ngươi chẳng lẽ sẽ buông tha ta sao?"
Cơ Huyền Thành lập tức sững sờ.
Hoàn toàn chính xác, trải qua chuyện hôm nay, Diệp Trần và Cơ gia bọn hắn đã kết cừu kết oán, bây giờ đã ở trong cục diện không chết không thôi, bất kể như thế nào, Cơ gia chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.
Sau khi vẻ mặt của Cơ Huyền Thành dao động một lúc, bỗng nhiên cắn răng một cái, dường như đã làm ra một loại quyết tâm nào đó, nói:
"Như vậy đi! Ngươi chỉ cần buông tha ta lần này, ta có thể nói cho ngươi một cái bí mật động trời, như thế nào?"
"Không hứng thú!"
Diệp Trần lật bàn tay một cái lại tế ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc, đang chuẩn bị giết chết Cơ Huyền Thành ngay lập tức.
Cơ Huyền thành lập tức gấp, vội vàng nói:
"Bí mật mà ta nói thế nhưng là có liên quan tới điều bí mật lớn nhất của núi Huyễn Diệt, là chỗ then chốt có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, chẳng lẽ các ngươi thật không muốn biết sao?"
Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày lập tức hơi nhíu lại, những người còn lại tất cả cũng đều xao động.
Rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, điều kiện này hoàn toàn chính xác là rất mê người!
Tuy nhiên, Diệp Trần chắc chắn sẽ không thể tin tưởng dễ dàng như vậy, cười lạnh nói:
"Cơ gia các ngươi nếu như biết biện pháp rời khỏi tinh vực Huyễn Diêt, tự nhiên sớm đã rời khỏi chứ? Ngươi cảm thấy lời nói của ngươi ta sẽ tin tưởng sao?"
Trong khi nói chuyện, phù văn trong tay Diệp Trần đã nhín nhảy, dường như lúc nào cũng có thể động thủ, Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng ở một bên, tất cả cũng đều chuẩn bị sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Vẻ mặt Cơ Huyền Thành càng trở nên khó coi hơn, vội vàng nói:
"Các hạ ngươi có chỗ không biết, thật ra thì ở vô số kỷ nguyên trước cho đến nay vẫn luôn có người đang tìm kiếm đường ra khỏi nơi này, tuy rằng từ đầu đến cuối không có ai thành công, tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì..."
Nói đến đây, Cơ Huyền Thành dừng lại một chút, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, hiển nhiên là đang quan sát thái độ của hắn.
Diệp Trần hơi cân nhắc một chút, chậm rãi thu hồi phù văn Hỗn Độn pháp tắc lại, thản nhiên nói:
"Nói tiếp!"
Cơ Huyền Thành nghe được điều này thì lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như nói cái gì Diệp Trần cũng không tin trực tiếp phối hợp với hai con yêu thú kia thì hắn gần như là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Cũng may đối phương đối với bí mật này vẫn là hết sức tò mò, vậy là còn có đường lùi.
"Ta có thể nói ra toàn bộ những gì ta biết cho ngươi, tuy nhiên ngươi nhất định phải đồng ý thả ta ra!"
Cơ Huyền Thành lập tức đưa ra điều kiện của mình.
Diệp Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu, nói:
"Có thể! Tuy nhiên nếu để cho ta biết là ngươi đang lừa ta, ta sẽ để cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Cơ Huyền Thành lập tức mừng rỡ, vội vàng khoát tay áo nói:
"Không dám! Tuyệt đối không dám!"
"Bớt nói nhảm! Mau nói!"
Hỗn Thế Ma Viên ở một bên thúc giục.
Cơ Huyền Thành ho nhẹ một tiếng mới chậm rãi mở miệng nói:
"Không biết các vị có nghe nói qua Bồ Đề cổ thụ hay không?"
Mấy người Diệp Trần là vừa mới tới núi Huyễn Diệt, đối với tình huống nơi này tự nhiên là hoàn toàn không biết gì cả.
Cơ Huyền Thành thấy tất cả đều im lặng không nói, trong đôi mắt lập tức hiện ra một chút vui mừng, sau đó lại nói tiếp:
"Căn cứ vào những gì mà Cơ gia chúng ta nghiên cứu trong vài vạn năm qua, bí mật rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt này ẩn giấu ở bên trong Bồ Đề cổ thụ..."
Cơ Huyền Thành nói tới đây, đang muốn nói tiếp, không nghĩ tới đột nhiên có một tiếng cười lạnh đột ngột vang lên, ngắt lời hắn:
"Cơ Huyền thành! Ngươi thật đúng là dụng tâm hiểm ác a!"
Chương 1037 Át chủ bài của Đoan Mộc Phong
Sau khi giọng nói này rơi xuống, một đạo thân ông lão xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Đoan Mộc Phong!"
Nhìn thấy người khách không mời mà đến này, sắc mặt của Cơ Huyền Thành thay đổi lớn.
Người đột nhiên xuất hiện này tự nhiên chính là Đoan Mộc Phong trước đó một mực núp ở trong bóng tối quan chiến.
Ở trong suy nghĩ của Đoan Mộc Phong, thực lực Diệp Trần tuy rằng vô cùng quỷ dị thế nhưng muốn dựa vào thực lực của một mình hắn đánh bại nhiều cường giả Cơ gia thì đây gần như là chuyện không thể nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể toàn thân trở ra thì đã rất tốt rồi, cho nên lúc trước hắn vẫn luôn không có ngoi đầu lên, chính là sợ dẫn lửa thiêu thân.
Thế nhưng là hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà phá giải được trận pháp tạo thành bởi trên trăm tên cường giả một cách dễ dàng, bức bách Cơ Huyền Thành cho tới tình trạng bây giờ!
Nhìn thấy đại cục đã định, cho nên lúc này hắn mới dám hiện thân.
"Diệp tiểu hữu, ngươi chớ có nghe cái tên này nói bậy bạ, Bồ Đề cổ thụ ở vào bên trong tổ địa Cơ gia bọn họ, do lão tổ Cơ gia bọn hắn trấn thủ, cái tên này rõ ràng chính là muốn dẫn các ngươi vào bên trong tổ địa Cơ gia bọn hắn sau đó lại một lần hành động tiêu diệt các ngươi! Hắc hắc! Dụng tâm thật sự là ác độc a!"
Đoan Mộc Phong nhìn qua Cơ Huyền Thành, cười lạnh mở miệng nói.
Cơ Huyền Thành nhìn thấy Đoan Mộc Phong xuất hiện thì biết chuyện xong rồi, nghe thấy hắn nói ra lời này thì vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, trong lúc nhất thời không phản bác được, hiển nhiên lời nói của Đoan Mộc Phong không có sai.
Vẻ mặt Diệp Trần lập tức trầm xuống:
"Xem ra ngươi thật đúng là không thành thật a!"
Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng ở một bên cũng lập tức thi nhau tiến lên một bước, đã xắn tay áo lên, chỉ chờ Diệp Trần ra lệnh một tiếng thì sẽ giết chết Cơ Huyền Thành ngay tại chỗ!
Cơ Huyền Thành cảm nhận được sát ý của ba người thì toàn thân lập tức run lên, ý thức được tình thế của chính mình đã vô cùng nguy cấp, vội vàng cao giọng nói:
"Xin các hạ nghe ta giải thích! Được a, ta thừa nhận trước đó ta hoàn toàn chính xác là có cái tâm tư kia, thế nhưng là ta tuyệt đối không phải nói bậy bạ, bên trong Bồ Đề cổ thụ kia hoàn toàn chính xác ẩn giấu bí mật rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, bằng không các đời lão tổ của Cơ gia ta sẽ không trông coi ở cái chỗ này vài vạn năm, đồng thời làm chỗ đó thành tổ địa của Cơ gia!"
Cơ Huyền Thành hiển nhiên thực sự gấp, sau khi nhanh chóng giải thích một phen, ngược lại nhìn về phía Đoan Mộc phong quát lớn:
"Đoan Mộc Phong! Đoan Mộc gia ngươi dù sao cũng là một trong thất tộc thượng cổ, bí mật liên quan tới Bồ Đề cổ thụ, ở bên trong thất tộc thượng cổ cũng không phải bí mật gì, ngươi dám nói ta là đang nói bậy bạ sao?"
Đoan Mộc Phong khẽ chau mày, tiếp theo cười lạnh nói:
"Truyền thuyết dù sao thì cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, mấy vạn năm này đi qua, không phải vẫn chưa có người phá giải được bí mật trong đó sao? Diệp tiểu hữu, ngươi nhưng tuyệt đối không nên bị hắn lừa!"
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Đoan Mộc Phong:
"Trước đó lúc ta hỏi ngươi, ngươi thế nhưng là không có nói cho ta những chuyện này!"
Đoan Mộc Phong và Diệp Trần bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hắn lập tức khẽ run lên, trên mặt hiện ra một nụ cười xấu hổ, nói:
"Diệp huynh đệ, lão phu cũng không phải là tận lực giấu giếm, chẳng qua là cảm thấy cái truyền thuyết này thật sự là không đáng tin cậy..."
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới Đoan Mộc Phong, ngược lại nhìn về phía Cơ Huyền Thành, sát ý nghiêm nghị:
"Ta đã nói rồi, nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta chắc chắn sẽ để ngươi chết không có chỗ chôn! Rất rõ ràng, ngươi không nắm chắc cơ hội này!"
Cơ Huyền Thành cảm nhận được sát ý trên người Diệp Trần thì con ngươi lập tức hơi co rụt lại, sau đó thì hai chân bỗng nhiên giẫm một cái vọt thẳng lên trời cao, hiển nhiên là muốn chạy trốn.
"Còn muốn chạy? Ở lại cho ta đi!"
Hỗn Thế Ma Viên sớm đã cảnh giác, nhìn thấy Cơ Huyền Thành chạy trốn thì lập tức phi thân, hóa thành bản thể khổng lồ cao hơn trăm mét, tay không trực tiếp đập xuống, chặn lại đường đi của Cơ Huyền Thành.
Ầm ầm!
Cơ Huyền Thành lập tức gọi ra Vạn Thần ấn để ngăn cản.
Tuy nhiên, Hỗn Thế Ma Viên đột phá đến cấp độ bát giai, thực sự sớm đã có thể vững vàng ép được Cơ Huyền Hành, hơn nữa Cơ Huyền Thành trước đó lại bị thương, tự nhiên càng không địch lại.
Cơ Huyền Thành tuy rằng may mắn chặn lại được một chưởng này của Hỗn Thế Ma Viên, thế nhưng là cả người lập tức từ trên không trung bị đánh rơi xuống!
Mà còn chưa đợi hắn đứng vững thân hình, một cái đuôi rắn vô cùng to lớn lại quất tới!
Hiển nhiên là Cửu U Thôn Thiên Mãng cũng xuất thủ theo.
Vẻ mặt của Cơ Huyền Thành lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng thao túng Vạn Thần ấn lần nữa, hiểm mà lại hiểm chặn một kích kinh khủng của Cửu U Thôn Thiên Mãng.
"Phốc!"
Cơ Huyền Thành lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nữa, cả người lại ngay lập tức bay ra ngoài!
Mà cùng lúc đó, cánh tay của Diệp Trần hơi chấn động một chút, phù văn Hỗn Độn pháp tắc cũng hóa thành dây xích một lần nữa, hướng Cơ Huyền Thành hung hăng quất tới:
" "Lực Lượng pháp tắc"! Nổ!"
Ầm ầm!
Phù văn Hỗn Độn pháp tắc vốn hư vô mờ mịt, sau khi được Diệp Trần chuyển hóa thành Lực Lượng pháp tắc thì lập tức trở nên vô cùng ngưng thực, giống như một cây xích sắt to lớn dài tới hơn vạn mét, ở trên lộ ra khí tức Lực Lượng vô cùng nặng nề!
"Bành!"
Cơ Huyền Thành lại tế Vạn Thần ấn ra một lần nữa, cái pháp bảo cấp bậc Tiên khí này lại bị một kích của dây xích Diệp Trần, ngay lập tức quấn nát!
"Phốc!"
Cơ Huyền Thành lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cả người còn chưa có đứng vững thì lại bay ngược ra ngoài một lần nữa.
Hơn nữa không biết Diệp Trần có phải là cố ý an bài hay không, nơi mà Cơ Huyền Thành bị đánh bay tới vừa khéo nhắm ngay vào Đoan Mộc Phong kia!
"Đoan Mộc lão nhi! Đều là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta! Ta phải đồng quy vu tận với ngươi!!!"
Cơ Huyền Thành dường như cũng đã hiểu, chính mình hôm nay sợ là đã khó thoát khỏi cái chết, bỗng nhiên nhìn thấy Đoan Mộc Phong cách mình càng ngày càng gần thì lập tức giận không chỗ phát tiến!
Nếu không phải vừa rồi Đoan Mộc Phong đột nhiên xuất hiện, mở miệng vạch trần âm mưu của hắn, nói không chừng đám người Diệp Trần sớm đã bị hắn lừa được, đi tới tổ địa của Cơ gia.
Cho nên, Cơ Huyền Thành đã có hận ý đối với Đoan Mộc Phong thậm chí không kém gì Diệp Trần, còn có thể hơn!
Sau khi Cơ Huyền Thành rống lớn một tiếng, trên người đột nhiên mọc lên linh hồn chi hỏa, khí tức trong nháy mắt tăng vọt, sau đó lao thẳng đến phía Đoan Mộc Phong.
Đoan Mộc Phong nhìn thấy Cơ Huyền Thành giống như điên cuồng thì lập tức vô cùng sợ hãi, ngay lập tức nhanh chóng lùi lại, đồng thời hướng về phía Diệp Trần hô lớn:
"Diệp huynh đệ, cứu ta a!"
Diệp Trần thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có bất kỳ một chút ý tứ muốn xuất thủ.
Nếu như nói Cơ Huyền Thành có tính tình rất âm hiểm xảo trá, nhưng là theo Diệp Trần thì Đoan Mộc Phong này so với Cơ Huyền Thành còn muốn âm hiểm hơn gấp mười!
Diệp Trần sở dĩ cố ý đẩy Cơ Huyền Thành tới trước mặt Đoan Mộc Phong chính là muốn nhìn hai người bọn họ chó cắn chó, thuận tiện thăm dò nội tình của Đoan Mộc Phong một chút.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy, Đoan Mộc Phong này ẩn giấu rất sâu!
Đương nhiên, nếu như hai người đồng quy vu tận thật thì cũng không có gì đáng phải nhắc tới.
Đoan Mộc Phong thấy Diệp Trần không có một chút ý muốn xuất thủ nào, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ kiên quyết.
Chỉ thấy Đoan Mộc Phong lật bàn tay một cái từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra một viên bảo châu màu xanh, đồng thời quát lớn một tiếng:
"Phong Chi Nhận!"
Ầm!
Từ bên trong viên bảo châu màu xanh lập tức có một đạo kiếm khí màu xanh bay ra, tốc đô vô cùng nhanh, quả thực có thể so với tốc độ của ánh sáng!
Cơ Huyền Thành kia căn bản không có kịp phản ứng, cả người đã bị một luồng kiếm khí màu xanh kia ngay lập tức chém thành hai nửa!
"Phong Thần châu...quả nhiên ở...ở trên tay của ngươi!"
Trước khi Cơ Huyền Thành thân tử đạo tiêu thì một sợi tàn hồn cuối cùng nói ra một câu nói như vậy, sau đó thì hoàn toàn biến mất ở trên thế gian này."
Chương 1038 Hội võ thất tộc!
Đoan Mộc Phong lấy xu thế sét đánh không kịp che tai, trong nháy mắ giết chết Cơ Huyền Thành, nhanh chóng thu hồi viên bảo châu màu xanh kia, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ vô cùng trắng bệch, giống như gặp phải một cơn bệnh nặng.
Rất rõ ràng, Đoan Mộc Phong sử xuất ra một chiêu có uy lực to lớn này, Đoan Mộc Phong cũng bỏ ra cái giá không nhỏ!
Hơn nữa, tuy rằng tốc độ xuất thủ của hắn cực nhanh, Diệp Trần vẫn là nhìn thấy mánh khóe trong đó vô cùng rõ ràng.
"Lão gia hỏa này quả nhiên giữ lại một tay! Cũng không biết hắn vừa rồi lấy ra viên hạt châu màu xanh kia là có lai lịch gì?"
Diệp Trần thầm nghĩ, thân thể hơi chao dảo một cái, cũng đã đi tới trước mặt Đoan Mộc Phong:
"Đoan Mộc lão huynh thật sự là có thủ đoạn tốt a! Thế mà một chiêu đã giết chết một tên cường giả cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ!"
Đoan Mộc Phong thấy Diệp Trần dường như có ý khác, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, sau đó thì cười làm lành nói:
"Diệp huynh đệ quá khen! Chủ yếu là bởi vì sự lợi hại trước đó của ba vị, ta chẳng qua chỉ là kém xa mà nhặt được tiện nghi thôi!"
Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói:
"Đoan Mộc lão huynh vừa rồi là dùng pháp bảo gì vậy? Có thể cho ta xem một chút hay không?"
Đoan Mộc Phong nghe được lời này của Diệp Trần thì trong lòng lập tức hơi xiết chặt lại, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ cảnh giác, cười khan nói:
"Pháp bảo gì? Lời này của Diệp huynh đệ là có ý gì?"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Phong một lát, cuối cùng không tiếu tục truy vấn:
"Đoan Mộc lão huynh không muốn mang pháp bảo ra vậy ta cũng không miễn cưỡng!"
Đoan Mộc Phong nghe được điều này, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Diệp Trần lại làm cho tim của hắn lại treo lên.
"Vậy Bồ Đề cổ thụ ở nơi nào? Còn xin Đoan Mộc lão huynh mang ta đi một chuyến!"
Sắc mặt của Đoan Mộc Phong lập tức thay đổi lớn:
"Diệp huynh đệ, vừa rồi không phải ta cũng đã nói rồi sao, Bồ Đề cổ thụ kia ở bên trong tổ địa của Cơ gia, hơn nữa do lão tổ Cơ gia tự mình tọa trấn!"
"Hơn nữa vị lão tổ Cơ gia kia nghe nói là tồn tại đã vượt qua cảnh giới Độ Kiếp, tuyệt đối là đệ nhất nhân trên núi Huyễn Diệt, thế nên là ngàn vạn không nên trêu chọc a!"
Diệp Trần một mặt bình thản:
"Bất kỳ một cái cơ hội nào có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, ta cũng sẽ không từ bỏ!"
Nếu như hắn không thể nhanh chóng nghĩ biện pháp trở về Hạo Thiên giới, chờ đến khi đại quân Tu Chân giới xâm lấn, đến lúc đó thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Bồ Đề cổ thụ này đã ẩn giấu bí mật có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, Diệp Trần bất kể như thế nào cũng phải thử một lần!
Đoan Mộc Phong thấy thái độ kiên quyết của Diệp Trần như thế, hai mắt đảo một cái cuối cùng cắn răng nói:
"Như vậy đi! Diệp huynh đệ, một tháng sau là thời gian tổ chức đại hội võ lực cho thế hệ tuổi trẻ vủa thất đại gia tộc, người thắng cuối cùng sẽ thu hoạch được cơ hội đi tới dưới cây Bồ Đề cổ thụ để cảm ngộ, ngươi có thể giả mạo là người của Đoan Mộc gia ta, thừa cơ tiếp cận Bồ Đề cổ thụ, ý của ngươi như thế nào?"
Đoan Mộc Phong ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thì đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Diệp Trần bại lộ tung tích ở trên đại hội Võ lực hắn sẽ đẩy tất cả mọi chuyện lên trên người Diệp Trần.
Diệp Trần tự nhiên nhìn ra sự giảo hoạt gian trá của ông lão này, lời hắn nói thì căn bản không đáng tin cậy.
Tuy nhiên nói đi thì nói lại, lão tổ Cơ gia đó là có thực lực gì, trước mắt hắn còn chưa rõ ràng lắm, nếu như cứ tùy tiện nhâm nhập vào tổ địa của Cơ gia như vậy thì chỉ sợ nguy hiểm sẽ không nhỏ!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu:
"Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần mang theo ta tiếp cận Bồ Đề cổ thụ là được! Tuy nhiên, Cơ gia hình như đang đuổi giết ngươi phải không? Thế mà vẫn còn để cho ngươi tham gia đại hội Võ lực của thất đại gia tộc sao?"
Đoan Mộc Phong cười nói:
"Ta là có chút ân oán cá nhân với Cơ Huyền Thành, không ảnh hưởng gì tới quan hệ giữa hai gia tộc Đoan Mộc gia và Cơ gia, hơn nữa đại hội thất đại gia tộc là thịnh hội của thất đại gia tộc, Cơ gia ở bên ngoài sáng thì vẫn không dám động thủ với ta!"
Đoan Mộc Phong nói tới đây thì dừng lại một chút, cố ý hiện ra vẻ mặt làm khó, nói:
"Sợ là sợ Diệp huynh đệ ngươi trước đó đánh mặt với người của Cơ gia, nhỡ đâu bị bọn họ nhận ra vậy thì coi như không ổn..."
Đoan Mộc Phong cố ý nói như vậy, nếu như Diệp Trần biết khó mà lui, tự nhiên không thể tốt hơn, nếu như hắn khư khư cố chấp, một khi có vấn đề gì xảy ra thì cũng không trách được hắn.
Diệp Trần tự nhiên biết chút tâm tư này của hắn, thản nhiên nói:
"Chuyện này ngươi cũng không cần quản!"
Trên người mang theo phù văn Hỗn Độn pháp ắc, khí tức sớm đã có thể thay đổi tùy ý, cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng không có cách nào phân biệt được.
Đoan Mộc Phong thấy Diệp Trần cố chấp như vậy thì cũng không còn gì để nói.
Diệp Trần lại nói:
"Cơ gia lần này tổn thất nặng nề, chắc chắn sẽ không bỏ qua, còn xin Đoan Mộc lão huynh vì ta và bằng hữu của ta tìm một cái nơi đặt chân an toàn!"
Đoan Mộc Phong nghe được điều này thì trên mặt hiện ra vẻ làm khó, hắn cũng không muốn qua lại với Diệp Trần quá nhiều, đang muốn mở miệng từ chối.
Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói:
"Đoan Mộc lão huynh, Cơ Huyền Thành thế nhưng là chết ở trên tay của ngươi, nếu như chúng ta bị Cơ gia bắt được, ngươi chỉ sợ cũng khó thoát liên quan a?"
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Vẻ mặt của Đoan Mộc Phong lập tức thay đổi lần nữa, sau đó thì vội vàng cười theo, ra vẻ nhiệt tình nói:
"Diệp huynh đệ đây là nói gì vậy! Ngươi và ta tuy gặp lần đầu mà như đã quen thân, ta tự nhiên không thể ngồi nhìn mà không để ý tới a, ta ngược lại thật ra biết một chỗ an toàn, Cơ gia chắc chắn không thể tìm thấy!"
...
Nửa giờ sau, Diệp Trần dẫn theo mọi người đi theo Đoan Mộc Phong đi vào bên trong một cái sơn cốc nhỏ vô cùng vắng vẻ yên tĩnh, xung quanh cây cối um tìm, bao phủ hoàn toàn sơn cốc này, hơn nữa bên ngoài có có một đạo trận pháp huyễn cảnh.
Sau nửa giờ,
"Đây là Tuyệt Ẩn cốc, một trụ sở bí mật của Đoan Mộc gia ta, ngoài cao tầng Đoan Mộc gia chúng ta, không có người nào biết tới nơi này, ngươi và bằng hữu của ngươi có thể yên tâm đợi ở chỗ này!"
Sau khi Đoan Mộc Phong mang theo mọi người vào trong sơn cốc thì mở miệng giải thích với Diệp Trần.
Diệp Trần phóng xuất ra thần niệm, sau khi quan sát ở xung quanh một phen thì âm thầm gật đầu.
Đoan Mộc Phong này tuy rằng giảo hoạt, tuy nhiên việc liên quan tới sự an nguy của chính hắn thì đó hắn cũng không dám đùa nghịch hoa chiêu gì!
Sau khi sắp xếp cho mọi người, Diệp Trần nhìn về phía Cửu U Thôn Thiên Mãng và Hỗn Thế Ma Viên:
"Cửu lão, lão vượn, người của Lạc Hà tông và Hi Nguyệt, làm phiền các ngươi trông coi, đợi ta tìm ra được biện pháp rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, lại tới đây đón các ngươi! "
Hỗn Thế Ma Viên lập tức cuống lên:
"Tôn thượng, một mình ngươi ta cũng không yên tâm, để ta theo ngươi cùng đi a!"
Diệp Trần lắc đầu:
"Không được! Các ngươi trước đó đã giao thủ với cường giả Cơ gia rồi, hơn nữa hình tượng tương đối đặc thù, vẫn là ở lại thì tốt hơn, một mình ta là có thể giải quyết!"
Hỗn Thế Ma Viên còn không có cam lòng, vẻ mặt của Diệp Trần lại trầm xuống nói:
"Quyết định như vậy đi! Các ngươi cần phải thay ta chiếu cố Hi Nguyệt cho tốt, nếu như nàng ta xảy ra chuyện gì, tới lúc đó ta chỉ hỏi các ngươi!"
Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng thấy Diệp Trần nói như vậy thì đành phỉa gật đầu nói vâng.
Diệp Trần lại thấp giọng thì thầm bàn giao với Hi Nguyệt vài câu, sau đó thì ở dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Hi Nguyệt, rời khỏi Tuyệt Ẩn cốc.
Sau khi ra khỏi Tuyệt Ẩn cốc, tâm niệm Diệp Trần hơi động một chút, dung mạo, thân hình và khí tức cũng xảy ra biến hóa o lớn, hoàn toàn biến trở thành một người khác, ngược lại ở một bên khác thì Đoan Mộc Phong sớm đã xem tới trợn mắt há hốc mồm:
"Đi thôi! Trước tiên dẫn ta đi nhìn Đoan Mộc gia các ngươi, chuẩn bị tham gia đại hội võ lực của bảy gia tộc một tháng sau!"
Chương 1039 Tranh đoạt danh ngạch
Đoan Mộc gia là một trong bảy đại gia tộc của núi Huyễn Diệt, từng là tồn tại có cùng cấp bậc với Cơ gia.
Đáng tiếc về sau gia tộc suy bại, bây giờ đã trở thành thế lực nhị tam lưu.
Nếu không phải như thế thì trước đó Đoan Mộc Phong cũng sẽ không bị Cơ Huyền Thành ức hiếp mà chạy khỏi núi Huyễn Diệt.
Chỉ có điều, từ thời thượng cổ cho tới nay cứ mỗi mười năm thì bảy đại gia tộc cửu hành đại hội Võ lực một lần, địa điểm chính là ở bên bờ của cây Bồ Đề cổ thụ, người có thể tiến vào bên trong không gian của Bồ Đề cổ thụ mới có thể lĩnh hội thiên đạo.
Truyền thống này đã lưu truyền mấy chục vạn năm, Đoạn Mộc gia tuy rằng say bại, nhưng vẫn còn là một trong bảy đại gia tộc, đồng thời cũng có tư cách dự thi.
Trong quá trình nghe hai người giải thích, hai người một đường lao vùn vụt, vượt qua mấy vạn dặm, đi tới trước một tòa thành trì rất hùng vĩ nhưng lại có chút đổ nát.
Đoan Mộc thành!
Chỗ sào huyệt của Đoan Mộc gia.
"Bái kiến nhị trưởng lão!"
Thị vệ trông coi cửa thành, nhìn thấy Đoan Mộc Phong thì lập tức thi nhau khom mình hành lễ.
Rất rõ ràng, uy vọng của Đoan Mộc Phong ở trong Đoan Mộc gia vẫn là tương đối cao.
Đoan Mộc Phong hướng mọi người nhẹ gật đầu, coi như là bắt chuyện, mang theo Diệp Trần một đường tiến vào trong thành trì, đi thẳng vào bên trong phủ trung tâm cao nhất của thành trì.
Đoan Mộc gia tuy rằng suy bại, nhưng dù sao vẫn là một trong bảy đại gia tộc, phòng ốc lầu các xây dựng trong viện lạc hiện ra hết phong phạm của đại gia tộc.
"Diệp huynh đệ, vừa rồi ta đã thông qua thần thức truyền âm câu thông với Hòa gia chủ và tất cả các trưởng lão rồi, bọn họ vào lúc này đang ở diễn võ trường đằng sau viện, vừa đúng lúc đang lựa chọn người dự thi đại hội võ lực của bảy đại gia tộc, chúng ta tới chính là đúng lúc! Đợi chút nữa ủy khuất Diệp huynh đệ ngươi một chút!"
Đoan Mộc Phong trực tiếp mang theo Diệp Trần hướng hậu viện đi, đồng thời thông qua thần niệm hướng Diệp Trần truyền âm nói.
Tham gia hội võ thất tộc, đều là thế hệ tuổi trẻ bên trong bảy đại tộc, cho nên Diệp Trần phải giả mạo là đồ đệ mà Đoan Mộc Phong mới thu ở bên ngoài, sau đó mới có thể dựa vào tư cách này đại biểu Đoan Mộc gia xuất chiến.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới diễn võ trường ở hậu viện Đoan Mộc gia.
Diễn võ trường rất lớn, hơn nữa xung quanh có trận pháp cấm chế bảo hộ, chắc là vì để tránh trong lúc tỉ thí với nhau ảnh hưởng tới bên ngoài.
"Ha ha! Phong đệ, ngươi cuối cùng đã trở về, ta biết ngươi sẽ không có chuyện gì!"
Nhìn thấy Đoan Mộc Phong và Diệp Trần tiến vào diễn võ trường, một ông lão trên người mặc trường bào màu tím, cười lớn tiến lên đón.
Khí tức của ông lão áo bào tím này vậy mà so với Cơ Huyền Thành trước đó còn phải cao hơn một bậc!
Đoan Mộc Phong thì vội vàng khom người hành lễ:
"Bái kiến gia chủ!"
Ông lão áo bào tím đưa tay đỡ Đoan Mộc Phong dậy, cười nói:
"Đều là huynh đệ nhà mình! Không cần khách khí như vậy chứ? Đúng, vật kia tới tay rồi sao?"
Nghe được ông lão áo bào tìm hỏi chuyện này, Đoan Mộc Phong lập tức một mặt chán nản lắc đầu:
"Tiểu đệ vô dụng..."
Diệp Trần nghe được đối thoại của hai người này thì lông mày lập tức hơi nhíu lại, sau đó nhớ tới trước đó, Đoan Mộc Phong dùng món pháp bảo thần bí kia giết chết Cơ Huyền Thành thì trong lòng không thể không âm thầm nghĩ:
"Vật mà hắn nói, sẽ không phải chính là hạt châu kia chứ?"
Gia chủ Đoan Mộc gia nghe thấy lời này của Đoan Mộc Phong thì trên mặt lập tức hiện ra đầy vẻ thất vọng, sâu trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ hoài nghi, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại biến mất không thấy, vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Phong, nói:
"Ngươi có thể bình an trở về là tốt rồi!"
Nói xong lời này, gia chủ Đoan Mộc gia lúc này mới chuyển rời ánh mắt đến trên người Diệp Trần nói:
"Hắn chính là đồ đệ mà ngươi mới thu nhận sao? Hơn nữa ngươi còn có ý định để hắn tham gia Hội võ thất tộc?"
Hắn vừa mới mở miệng nói ra lời này thì những người khác của Đoan Mộc gia lập tức xao động lên, nhất là trong thế hệ tuổi trẻ của Đoan Mộc gia, càng là thi nhau nhìn về phía Diệp Trần.
Đoan Mộc Phong mỉm cười hướng mọi người giải thích, nói:
"Không sai, hắn tên là Diệp Trần, là một tên đệ tử mà ta mới thu! Gần một trăm năm tới nay Đoan Mộc gia chúng ta tham gia Hội võ thất tộc đều luôn ở vào vị trí cuối, nếu như lần này để cho đệ tử này của ta thay mặt gia tộc chúng ta đi tham chiến thì chắc chắn có thể làm vẻ vang Đoan Mộc gia chúng ta!"
Đối với thực lực của Diệp Trần, Đoan Mộc Phong tự nhiên là đầy lòng tin.
Nói đùa, đây chính là tồn tại đủ để giết chết Độ Kiếp sơ kỳ một cách dễ dàng, tham gia tỷ thí với thế hệ tuổi trẻ trong bảy đại gia tộc thì quả thực chính là vác đao mổ trâu đi mổ gà.
Tuy nhiên, người trong Đoan Mộc gia làm sao biết được chuyện này, nhất là những đệ tử trẻ tuổi kia trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ không vui.
Dù sao thì, Hội võ thất tộc, mỗi một cái gia tộc chỉ có thể phái ra năm người dự thi, vốn dánh sách đã được xác định ra, Diệp Trần bây giờ đột nhiên xía vào vì thế cho nên chắc chắn sẽ có người bị loại ra.
"Ha ha! Lão nhị, một tên tiểu tử vô danh mà ngươi tùy tiện mang về từ bên ngoài về thì đã muốn để cho hắn tham gia Hội võ thất gia loại thịnh hội này thì khó tránh khỏi ý nghĩ có chút hão huyền đi?"
Một ông lão mặc áo lam từ trong đám người đi ra, cười lạnh mở miệng nói.
Những người còn lại của Đoan Mộc gia tộc cũng thi nhau gật đầu.
Đoan Mộc Phong cười ha ha một tiếng:
"Đại trưởng lão, lời ấy sai rồi! Ta như là đã thu hắn làm đồ đệ vậy hắn chính là người của Đoan Mộc gia chúng ta, làm sao không thể ra một phần sức mọn cho Đoan Mộc gia chúng ta?"
"Hơn nữa cũng không phải là ta nói ngoa, nếu như đệ tử này của ta xuất mã thì chắc chắn có thể một lần hành động đoạt giải nhất, lức áp sáu đại gia tộc khác!"
Đoan Mộc Phong vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc.
Lực áp sáu đại gia tộc khác, một lần hành động đoạt giải nhất?
Phải biết, Đoan Mộc gia tộc suy bại đã lâu hơn ngàn năm, mấy trăm năm qua đều không có biểu hiện xuất sắc gì bên trong Hội võ thất tộc, cái lần mà lực áp sáu đại gia tộc khác thì cũng đã là chuyện của hơn một ngàn năm trước rồi.
"Hừ! Lão nhị, ngươi mạnh miệng mà không sợ đau đầu lưỡi sao! Ngươi biết Hội võ thất tộc lần này, sáu đại gia tộc khác đều sẽ phái ra ngươi như thế nào sao?"
"Nghe nói, Cơ Vô Cương của Cơ gia, Văn Nhân Nguyệt của Văn Nhân gia, còn có Hiên Viên Phá của Hiên Viên gia, thiên tài mạnh nhất của tam đại gia tộc đều sẽ tham gia Hội võ thất tộc lần này!"
"Nhất là Cơ Vô Cương kia, nghe nói đã chỉ còn nửa bước nữa là bước vào cảnh giới Độ Kiếp!"
"Chỉ dựa vào hắn cái tên tiểu tử vô danh này, cũng muốn một lần hành động đoạt giải nhất? Ngươi là đang nói chuyện hoang đường sao?"
Mọi người thi nhau cười vang.
Từ đầu đến cuối hai mắt Diệp Trần rủ xuống, im lặng không nói, dường như tất cả những người ở trước mắt này đều không có liên quan gì tới hắn.
Đoan Mộc Phong lại cười ha ha một tiếng nữa:
"Đại trưởng lão đã không có lòng tin đối với đồ nhi này của ta như vậy, vậy thì dựa theo quy củ cũ, so tài xem thật giả đi! Bên trong thế hệ trẻ tuổi của Đoan Mộc gia ta nếu như có người có thể đánh bại được đồ nhi này của ta, vậy thì ta sẽ không nhắc lại việc này nữa!"
"Ừm?"
Đại trưởng lão kia thấy Đoan Mộc Phong đầy tự tin như vậy thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ hoài nghi.
Đúng lúc này, một tên nam thanh niên từ trong đám người nhảy ra ngoài:
"Gia chủ, đại trưởng lão, tiểu tử bất tài, nguyện ý lãnh giáo cao chiêu của Diệp huynh một chút!"
Mọi người thấy có người chủ động đứng ra thì lập tức tất cả đều hô hay.
Gia chủ và đại trưởng lão của Đoan Mộc gia liếc nhau một cái cuối cùng nhẹ gật đầu, xem như ngầm cho phép.
Bọn họ cũng rất muốn biết, người trẻ tuổi này được Đoan Mộc Phong coi trọng như thế đến tột cùng là có năng lực gì.
Chương 1040 Ngươi thua!
Chẳng mấy chốc, tất cả người của Đoan Mộc gia thi nhau lui sang một bên, giữa sân chỉ còn lại có Diệp Trần và tên nam thanh niên của Đoan Mộc gia kia.
"Tiểu tử! Ta gọi là Đoan Mộc Bằng Vân, là người mạnh nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Đoan Mộc gia chúng ta! Ta cũng không ức hiếp ngươi, ngươi chỉ cần có thể chống nổi một trăm chiêu của ta thì chứng minh ngươi có tư cách tham gia Hội võ thất tộc!"
Nam thanh niên đánh giá Diệp Trần một phen, mặt mũi đầy vẻ ngạo nghễ nói.
Bởi vì Diệp Trần tận lực ấp chế tu vi, người bên ngoài nhìn ra chẳng qua chỉ có vẻn vẹn là cảnh giới Hợp Đạo trung kỳ mà thôi, cho nên hầu như tất cả mọi người của Đoan Mộc gia đều cho rằng Đoan Mộc Phong là đáng phóng đại cho nên không có ai coi trọng Diệp Trần.
Còn về phần cái gì mà một lần hành động đoạt giải nhất, lực áp sáu tộc thì càng là một câu chuyện cười lớn!
Diệp Trần ngẩng đầu, liếc qua Đoan Mộc Bằng Vân, bỗng nhiên duỗi ra ba ngón tay, một mặt đạm mạc nói:
"Trong vòng ba chiêu nếu như ta không thể đánh bại ngươi vậy thì coi như ta thua!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này thì toàn bộ người của Đoan Mộc gia bắt đầu xì xào bàn tán.
Từng gặp qua kẻ điên cuồng nhưng còn chưa từng gặp qua kẻ điên cuồng tới mức như vậy!
Phải biết, Đoan Mộc Bằng Vân không chỉ là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Đoan Mộc gia, một thân tu vi cũng đã đạt tới Hợp Đạo hậu kỳ, mặc dù là trong thế hệ tuổi trẻ nhưng tuyệt đối cũng có thể được xếp vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp!
Thậm chí nếu như đặt ở ngoại giới thì đó chính là nhân vật cấp bá chủ hùng bá một phương.
Tên tiểu tử trước mắt này nhìn qua tu vi tuy rằng cũng không ké, nhưng dù sao vẫn không bằng Đoan Mộc Bằng Vân, cho dù có cía thủ đoạn đặc thù nào hoặc là pháp bảo cường đại gì đi nữa thì nói ra lời này cũng là có chút quá cuồng vọng!
Dù sao, cho dù là ba vị yêu nghiệt đỉnh cấp của tam đại gia tộc kia chỉ sợ cũng không dám khinh thường như thế!
Đoan Mộc Bằng Vân nghe được lời này của Diệp Trần thì càng là tức giận đế lồng ngực đều muốn nổ tung, trong hai mắt bắ ra vẻ vô cùng tức giận, giận quá mà cười, nói:
"Rất tốt! Được một cái tên tiểu tử không biết sống chết! Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi ở trong vòng ba chiêu đánh bại ta như thế nào!"
Đoan Mộc Bằng Vân trong cơn giận dữ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên tung ra một trảo hướng về phía Diệp Trần!
"Tù Mộc Cầm Long Thủ!"
Ầm ầm!
Trên không trung lập tức xuất hiện một cái bàn tay khổng lồ, trong nháy mắt lao tới trước mặt Diệp Trần!
Ngay sau đó, năm ngón tay kia thế mà biến thành năm cái dây leo, sau đó lại phân ra hàng ngàn nhánh, giống như một cái lồng giam rất lớn, lập tức bao phủ Diệp Trần vào trong đó, ngay sau đó thì nhanh chóng co lại, buộc chặt khắp toàn thân Diệp Trần từ trên xuống dưới vào trong đó.
"Tốt một miêu Tù Mộc Cầm Long Thủ!"
"Thực lực của Bằng Vân công tử quả nhiên lại tinh tiến không ít a!"
"Tiểu tử kia thậm chí ngay cả một chiêu cũng không ngăn được, nghĩ lại lời nói trước đó của hắn thật đúng là buồn cười a!"
...
Mọi người của Đoan Mộc gia thấy cảnh tượng này thì tất cả lập tức đều thi nhau mở miệng trào phúng mà không kiêng kỵ chút nào.
Mà ngay cả Đoan Mộc Phong cũng không thể không khẽ chau mày:
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng, Diệp Trần trốn không thoát được một chiêu này của Đoan Mộc Bằng Vân, rất rõ ràng là cố ý để như vậy.
Chỉ có điều,chiêu Tù Mộc Cầm Long Thủ này chính là tuyệt học của Đoan Mộc gia, cử động lần này của Diệp Trần cho hắn cảm thấy thực sự là có chút coi thường đối thủ!
"Tiểu tử, ta còn tưởng rằng năng lực của ngươi lớn tới cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có vậy, một kích cũng không chịu nổi!"
Đoan Mộc Bằng Vân tung ra một chiêu thì đã bắt được Diệp Trần thì nụ cười đùa cợt lập tức hiện ra ở trên mặt, trong mắt đều là vẻ khinh bỉ.
Vẻ mặt của Diệp Trần từ đầu đến cuối vô cùng bình thản, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên:
"Chỉ dựa vào mấy cây gỗ mục này của ngươi mà cũng muốn vây khốn được ta? Ngươi thật đúng là mơ mộng hão huyền a!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần hơi thoáng giãy dụa:
Bành!
Cái lồng giam cầm do vô số cây dây leo hóa thành kia, ở dưới hành động giãy dụa này của Diệp Trần thì trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh nhỏ, ngay lập tức vỡ vụn ra!
"Cái gì!!"
Nhìn thấy Diệp Trần phá giải một chiêu này dễ như trở bàn tay thì không chỉ Đoan Mộc Bằng Vân trợn tròn mắt, toàn bộ diễn võ trường lập tức trở nên vô cùng yên tính, tất cả mọi người ở đây đều đang ngây ngẩn cả người.
"Điều này sao có thể!"
"Tù Mộc Cầm Long Thủ thế nhưng là tuyệt học của Đoan Mộc gia chúng ta, trong công kích bao hàm trận pháp chi đạo, lấy tu vi và thực lực của Bằng Vân thì cho dù là Độ Kiếp Đế Quân bị chiêu này vây khốn, muốn phá giải thì cũng có độ khó nhất định a!"
"Tiểu tử này đến tột cùng là dùng biện pháp gì? Vậy mà ở trong nháy mắt đã phá giải được chiêu này! Chẳng lẽ hắn còn là một tên cao thủ trận pháp?"
...
Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, Diệp Trần chậm rãi hướng về phía trước, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi sao? Bây giờ ta đã hiểu tại sao các ngươi đánh thắng nổi sau đại gia tộc còn lại!"
"Ngươi!!"
Đoan Mộc Bằng Vân vừa sợ lại vừa giận, sau khi hít sâu một hơi thì bên trong đôi mắt hiện lên một vệt hàn ý nồng đậm:
"Được! Ta thừa nhận là ta xem nhẹ ngươi! Tuy nhiên tiếp theo ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!"
Nói xong lời này, thân thể của Đoan Mộc Bằng Vân đột nhiên từ dưới mặt đất bay lên tới không trung, đồng thời trên người dâng lên một cỗ sát ý nồng đậm!
"Giết!"
Sau khi Đoan Mộc Bằng Vân quát lớn một tiếng, cả người thế mà bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ, co lại, lực lượng tập trung vào một điểm, như thể biến thành một thanh kiếm, đằng đằng sát khí hướng DIệp Trần mà chém tới!
Người của Đoan Mộc gia thấy Đoan Mộc Bằng Vân sử xuất một chiêu này thì lập tức tất cả đều thay đổi sắc mặt:
"Lấy thân hóa kiếm! Đây chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương a!"
"Không nghĩ tới Bằng Vân công tử ngay cả một chiêu này cũng lấy ra!"
"Nghe nói đây chính là chiếu thức mà Vân Bằng công tử chuẩn bị vì để lúc đối chiến tam đại thiên tài sử dụng!"
"Xem ra trận chiến hôm nay khả năng khó có kết quả tốt!"
...
Mà ngay cả Diệp Trần, lông mày hắn cũng không thể không hơi nhíu lại, không thể không nói, có rất nhiều chiêu thức võ kỹ ở trên núi Huyễn Diệt này so với ở bên ngoài còn có sự khác biệt rất lớn.
Một chiêu này của Đoan Mộc Bằng Vân hoàn toàn là lấy cứng đối cứng, đấu pháp lưỡng bại câu thương, chỉ sợ cho dù là Độ Kiếp Đế Quân bình thường đối mặt với một chiêu này của hắn cũng phải có chút luống cuống tay chân.
Tuy nhiên đáng tiếc người mà hắn gặp phải là Diệp Trần!
Mắt thấy Đoan Mộc Bằng Vân biến thành phi kiếm, đã chém tới trước mặt Diệp Trần, Diệp Trần đột nhiên đưa tay nắm nhẹ một cái:
"Lồng Giam Thời Không!"
Ầm ầm!
Phía trước lập tức xuất hiện một cái giống như lồng giam, trong nháy mắt vây Đoan Mộc Bằng Vân vào trong đó làm cho hắn hoàn toàn không thể động đậy.
Cũng là lồng giam, cái lồng giam mà Diệp Trần thi triển ra hiển nhiên so với chiêu thức Tù Mộc Cầm Long Thủ mà Đoạn Mộc Bằng Vân thi triển ra trước đó thì tinh diệu hơn nhiều lắm.
Mặc cho Đoan Mộc Bằng Vân giãy giụa như thế nào, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi Lồng Giam Thời Không, thật giống như cả người đã bị cách ly hoàn toàn tới một thời không khác!
"Đây là... Thời Không pháp tắc!"
"Không nghĩ tới a! Hắn mới chỉ có cảnh giới Hợp Đạo, thế mà đã lĩnh ngộ được Thời Không pháp tắc tới tình trạng khó lường tới như vậy!"
"Yêu nghiệt! Tuyệt đối là yêu nghiệt a!"
"Ta có thể chắc chắn, cho dù là ba vị yêu nghiệt của tam đại gia tộc kia thì cũng tuyệt đối không có được ngộ tính như thế!"
...
Gia chủ và mấy người đại trưởng lão của Đoan Mộc gia tự nhiên liếc mắt là có thể nhìn ra được ảo diệu trong đó, lập tức thi nhau sợ hãi than.
Chỉ có Đoan Mộc Phong là hiểu được thực lực của Diệp Trần nhưng vào lúc này trên mặt cũng hiện ra vẻ chấn kinh.
Hắn chợt phát hiện ra rằng khi hắn ta tiếp tục hiểu về người trẻ tuổi trước mắt này thì hắn lại càng ngày càng nhìn không thấu được đối phương.
"Ngươi thua!"
Sau khi Diệp Trần bắt được Đoan Mộc Bằng Vân một cách dễ dàng thì thuận tay ném xuống mặt đất ở một bên giống như ném rác, sau đó một mặt bình thản về tới bên cạnh Đoan Mộc Phong.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sở dĩ có thể dễ dàng đánh bại gần hai trăm tên cường giả, hoàn toàn là bởi vì dùng Hỗn Loạn pháp tắc tới quấy nhiễn trật tự trong trận pháp của đối phương, làm cho toàn bộ trận pháp ngay lập tức sụp đổ, từ đó phản phệ có thể nói là cắn trả vào trên thân những người này.
Như vậy cũng tốt so với bốn lạng đánh bạt ngàn cân, nhưng còn tinh diệu hơn so với đó nhiều lắm, Diệp Trần thật ra thì chẳng hề làm gì, là chính bọn hắn tự đánh chính mình!
Tuy nhiên, cho dù nói thế nào, Diệp Trần thắng cái này đủ để khiến mọi người phải rung động.
Nhiều cường giả của Cơ gia bị lực lượng của trận pháp cắn trả, chẳng những trong nháy mắt đại trận Thiên La Địa Võng bị phá mất, hơn nữa hoàn toàn loạn thành hỗn loạn.
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, trực tiếp giết vào bên trong đám người, thi triển ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc, trong nháy mắt cuốn đi hơn mười người, sau đó lại lặp lại chiêu cũ, thôn phệ tất cả năng lượng của những người này, hóa thành từng đống thịt vụn.
"A! A! A!"
Tiếng kêu rên thê thảm nối liền không dứt, các cường giả còn lại của Cơ gia thấy cảnh này thì tất cả đều bị dọa tới choáng váng, ý chí chiến đấu trước đó sớm đã không còn sót lại chút gì, từng tên co cẳng lên mà chay như điên, điên cuồng chạy thoát thân.
Thật ra thì những người này nếu như không phải tự loạn trận cước, nếu thật sự liều mạng thì Diệp Trần thật đúng là chưa chắc đã đánh thắng được nhanh như vậy.
Chủ yếu là trận pháp trước đó được phá, bọn chúng ở trong sự hoảng sợ, lại nhìn thấy thủ đoạn giết chóc quỷ dị của Diệp Trần thì còn ai còn có dũng khí để tiếp tục đánh nữa?
"Tất cả quay lại cho ta! Không được phép chạy!"
Ông lão tóc bạc kia thấy cảnh này thì lập tức cuống lên, vừa ngăn cản tấn công của Hỗn Thế Ma Viên, vừa hướng về phía đám người chạy trốn kia hét lớn lên.
Thế nhưng những người kia như chim sợ cành cong (ám chỉ giống như cái cung), căn bản không có ai để ý tới tiếng hét lớn kia của hắn, ngược lại lại chạy càng nhanh hơn.
"Phế vật! Một đám phế..."
Ông lão tóc bạc tức giận đến chửi ầm lên, tâm trạng tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, mà Hỗn Thế Ma Viên thì nắm lấy cơ hội này, nhằm vào sơ hở của hắn, ngay lập tức tung ra một quyền đập vào trên lưng của hắn.
"Phốc!"
Ông lão tóc bạc lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức bay ra ngoài.
"Ai!"
Ông lão tóc xám thấy đại thế đã mất, không thể không thở dài một cái, mượn nhờ cỗ lực lượng này phi thân muốn hướng về phía nơi xa bỏ chay.
"Ngươi cảm thấy ngươi còn đi được sao?"
Ông lão tóc bạc vừa mới sinh ra cái ý nghĩ này thì phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh gầy gò, Diệp Trần sớm đã có phát giác, cả người bay thẳng tới ngăn cản đường đi của hắn.
Mà Hỗn Thế Ma Viên ở phía sau vào lúc này cũng đã đuổi tới.
Gần như cùng lúc đó, Cửu U Thôn Thiên Mãng đã hoàn tàon đánh bại tên đối thủ của hắn, sau khi giết chết đối thủ của hắn thì cũng lách mình lao tới đây.
Đến tận bây giờ thì năm tên Độ Kiếp Đế Quân của Cơ gia thì đã có ba chết một trốn, chỉ còn lại một mình ông lão tóc bạc trước mắt này!
Còn về phần những tên cường giả cảnh giới Hợp Đạo và Phản Hư còn sống sót kia, vào lúc này sớm đã chạy trốn tới bên ngoài mấy vạn dặm, hiển nhiên là gan có to hơn nữa cũng không dám trở lại.
Sắc mặt của ông lão tóc xám lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình thế mà lại rơi vào cái hoàn cảnh này!
Thực lực của bên mình rõ ràng cao hơn so với đối phương nhiều lắm, thế mà lại thất bại thê thảm như thế!
Mà tất cả những gì vừa xảy ra, dường như cũng là bởi vì người trẻ tuổi xuất hiện sau cùng này.
Vừa nghĩ đến đây, ông lão tóc bạc nhìn về phía Diệp Trần, trầm giọng nói:
"Lão phu chính là Tam gia của Cơ gia, Cơ Huyền Thành! Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ đến cùng là thần thánh phương nào?"
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Cơ Huyền Thành:
"Ngươi còn chưa xứng để biết tên của ta!"
Hai mắt Cơ Huyền Thành lập tức trừng một cái, trong đôi mắt hiện ra lửa giận nồng đậm, đại danh Cơ tam gia của hắn ở trên núi Huyễn Diệt không ai là không biết, cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám nới với hắn như vậy!
Tuy nhiên vừa nghĩ tới tình cảnh trước mắt, Cơ Huyền Thanh lập tức bình tĩnh lại:
"Các hạ có thủ đoạn kinh người, Cơ mỗ rất bội phục, tuy nhiên các hạ cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu như hôm nay ngươi giết ta, Cơ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức cười, thế nhưng lại là cười lạnh:
"Cho dù ta không giết ngươi thì Cơ gia các ngươi chẳng lẽ sẽ buông tha ta sao?"
Cơ Huyền Thành lập tức sững sờ.
Hoàn toàn chính xác, trải qua chuyện hôm nay, Diệp Trần và Cơ gia bọn hắn đã kết cừu kết oán, bây giờ đã ở trong cục diện không chết không thôi, bất kể như thế nào, Cơ gia chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.
Sau khi vẻ mặt của Cơ Huyền Thành dao động một lúc, bỗng nhiên cắn răng một cái, dường như đã làm ra một loại quyết tâm nào đó, nói:
"Như vậy đi! Ngươi chỉ cần buông tha ta lần này, ta có thể nói cho ngươi một cái bí mật động trời, như thế nào?"
"Không hứng thú!"
Diệp Trần lật bàn tay một cái lại tế ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc, đang chuẩn bị giết chết Cơ Huyền Thành ngay lập tức.
Cơ Huyền thành lập tức gấp, vội vàng nói:
"Bí mật mà ta nói thế nhưng là có liên quan tới điều bí mật lớn nhất của núi Huyễn Diệt, là chỗ then chốt có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, chẳng lẽ các ngươi thật không muốn biết sao?"
Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày lập tức hơi nhíu lại, những người còn lại tất cả cũng đều xao động.
Rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, điều kiện này hoàn toàn chính xác là rất mê người!
Tuy nhiên, Diệp Trần chắc chắn sẽ không thể tin tưởng dễ dàng như vậy, cười lạnh nói:
"Cơ gia các ngươi nếu như biết biện pháp rời khỏi tinh vực Huyễn Diêt, tự nhiên sớm đã rời khỏi chứ? Ngươi cảm thấy lời nói của ngươi ta sẽ tin tưởng sao?"
Trong khi nói chuyện, phù văn trong tay Diệp Trần đã nhín nhảy, dường như lúc nào cũng có thể động thủ, Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng ở một bên, tất cả cũng đều chuẩn bị sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Vẻ mặt Cơ Huyền Thành càng trở nên khó coi hơn, vội vàng nói:
"Các hạ ngươi có chỗ không biết, thật ra thì ở vô số kỷ nguyên trước cho đến nay vẫn luôn có người đang tìm kiếm đường ra khỏi nơi này, tuy rằng từ đầu đến cuối không có ai thành công, tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì..."
Nói đến đây, Cơ Huyền Thành dừng lại một chút, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, hiển nhiên là đang quan sát thái độ của hắn.
Diệp Trần hơi cân nhắc một chút, chậm rãi thu hồi phù văn Hỗn Độn pháp tắc lại, thản nhiên nói:
"Nói tiếp!"
Cơ Huyền Thành nghe được điều này thì lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như nói cái gì Diệp Trần cũng không tin trực tiếp phối hợp với hai con yêu thú kia thì hắn gần như là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Cũng may đối phương đối với bí mật này vẫn là hết sức tò mò, vậy là còn có đường lùi.
"Ta có thể nói ra toàn bộ những gì ta biết cho ngươi, tuy nhiên ngươi nhất định phải đồng ý thả ta ra!"
Cơ Huyền Thành lập tức đưa ra điều kiện của mình.
Diệp Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu, nói:
"Có thể! Tuy nhiên nếu để cho ta biết là ngươi đang lừa ta, ta sẽ để cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Cơ Huyền Thành lập tức mừng rỡ, vội vàng khoát tay áo nói:
"Không dám! Tuyệt đối không dám!"
"Bớt nói nhảm! Mau nói!"
Hỗn Thế Ma Viên ở một bên thúc giục.
Cơ Huyền Thành ho nhẹ một tiếng mới chậm rãi mở miệng nói:
"Không biết các vị có nghe nói qua Bồ Đề cổ thụ hay không?"
Mấy người Diệp Trần là vừa mới tới núi Huyễn Diệt, đối với tình huống nơi này tự nhiên là hoàn toàn không biết gì cả.
Cơ Huyền Thành thấy tất cả đều im lặng không nói, trong đôi mắt lập tức hiện ra một chút vui mừng, sau đó lại nói tiếp:
"Căn cứ vào những gì mà Cơ gia chúng ta nghiên cứu trong vài vạn năm qua, bí mật rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt này ẩn giấu ở bên trong Bồ Đề cổ thụ..."
Cơ Huyền Thành nói tới đây, đang muốn nói tiếp, không nghĩ tới đột nhiên có một tiếng cười lạnh đột ngột vang lên, ngắt lời hắn:
"Cơ Huyền thành! Ngươi thật đúng là dụng tâm hiểm ác a!"
Chương 1037 Át chủ bài của Đoan Mộc Phong
Sau khi giọng nói này rơi xuống, một đạo thân ông lão xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Đoan Mộc Phong!"
Nhìn thấy người khách không mời mà đến này, sắc mặt của Cơ Huyền Thành thay đổi lớn.
Người đột nhiên xuất hiện này tự nhiên chính là Đoan Mộc Phong trước đó một mực núp ở trong bóng tối quan chiến.
Ở trong suy nghĩ của Đoan Mộc Phong, thực lực Diệp Trần tuy rằng vô cùng quỷ dị thế nhưng muốn dựa vào thực lực của một mình hắn đánh bại nhiều cường giả Cơ gia thì đây gần như là chuyện không thể nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể toàn thân trở ra thì đã rất tốt rồi, cho nên lúc trước hắn vẫn luôn không có ngoi đầu lên, chính là sợ dẫn lửa thiêu thân.
Thế nhưng là hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà phá giải được trận pháp tạo thành bởi trên trăm tên cường giả một cách dễ dàng, bức bách Cơ Huyền Thành cho tới tình trạng bây giờ!
Nhìn thấy đại cục đã định, cho nên lúc này hắn mới dám hiện thân.
"Diệp tiểu hữu, ngươi chớ có nghe cái tên này nói bậy bạ, Bồ Đề cổ thụ ở vào bên trong tổ địa Cơ gia bọn họ, do lão tổ Cơ gia bọn hắn trấn thủ, cái tên này rõ ràng chính là muốn dẫn các ngươi vào bên trong tổ địa Cơ gia bọn hắn sau đó lại một lần hành động tiêu diệt các ngươi! Hắc hắc! Dụng tâm thật sự là ác độc a!"
Đoan Mộc Phong nhìn qua Cơ Huyền Thành, cười lạnh mở miệng nói.
Cơ Huyền Thành nhìn thấy Đoan Mộc Phong xuất hiện thì biết chuyện xong rồi, nghe thấy hắn nói ra lời này thì vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, trong lúc nhất thời không phản bác được, hiển nhiên lời nói của Đoan Mộc Phong không có sai.
Vẻ mặt Diệp Trần lập tức trầm xuống:
"Xem ra ngươi thật đúng là không thành thật a!"
Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng ở một bên cũng lập tức thi nhau tiến lên một bước, đã xắn tay áo lên, chỉ chờ Diệp Trần ra lệnh một tiếng thì sẽ giết chết Cơ Huyền Thành ngay tại chỗ!
Cơ Huyền Thành cảm nhận được sát ý của ba người thì toàn thân lập tức run lên, ý thức được tình thế của chính mình đã vô cùng nguy cấp, vội vàng cao giọng nói:
"Xin các hạ nghe ta giải thích! Được a, ta thừa nhận trước đó ta hoàn toàn chính xác là có cái tâm tư kia, thế nhưng là ta tuyệt đối không phải nói bậy bạ, bên trong Bồ Đề cổ thụ kia hoàn toàn chính xác ẩn giấu bí mật rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, bằng không các đời lão tổ của Cơ gia ta sẽ không trông coi ở cái chỗ này vài vạn năm, đồng thời làm chỗ đó thành tổ địa của Cơ gia!"
Cơ Huyền Thành hiển nhiên thực sự gấp, sau khi nhanh chóng giải thích một phen, ngược lại nhìn về phía Đoan Mộc phong quát lớn:
"Đoan Mộc Phong! Đoan Mộc gia ngươi dù sao cũng là một trong thất tộc thượng cổ, bí mật liên quan tới Bồ Đề cổ thụ, ở bên trong thất tộc thượng cổ cũng không phải bí mật gì, ngươi dám nói ta là đang nói bậy bạ sao?"
Đoan Mộc Phong khẽ chau mày, tiếp theo cười lạnh nói:
"Truyền thuyết dù sao thì cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, mấy vạn năm này đi qua, không phải vẫn chưa có người phá giải được bí mật trong đó sao? Diệp tiểu hữu, ngươi nhưng tuyệt đối không nên bị hắn lừa!"
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Đoan Mộc Phong:
"Trước đó lúc ta hỏi ngươi, ngươi thế nhưng là không có nói cho ta những chuyện này!"
Đoan Mộc Phong và Diệp Trần bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hắn lập tức khẽ run lên, trên mặt hiện ra một nụ cười xấu hổ, nói:
"Diệp huynh đệ, lão phu cũng không phải là tận lực giấu giếm, chẳng qua là cảm thấy cái truyền thuyết này thật sự là không đáng tin cậy..."
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới Đoan Mộc Phong, ngược lại nhìn về phía Cơ Huyền Thành, sát ý nghiêm nghị:
"Ta đã nói rồi, nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta chắc chắn sẽ để ngươi chết không có chỗ chôn! Rất rõ ràng, ngươi không nắm chắc cơ hội này!"
Cơ Huyền Thành cảm nhận được sát ý trên người Diệp Trần thì con ngươi lập tức hơi co rụt lại, sau đó thì hai chân bỗng nhiên giẫm một cái vọt thẳng lên trời cao, hiển nhiên là muốn chạy trốn.
"Còn muốn chạy? Ở lại cho ta đi!"
Hỗn Thế Ma Viên sớm đã cảnh giác, nhìn thấy Cơ Huyền Thành chạy trốn thì lập tức phi thân, hóa thành bản thể khổng lồ cao hơn trăm mét, tay không trực tiếp đập xuống, chặn lại đường đi của Cơ Huyền Thành.
Ầm ầm!
Cơ Huyền Thành lập tức gọi ra Vạn Thần ấn để ngăn cản.
Tuy nhiên, Hỗn Thế Ma Viên đột phá đến cấp độ bát giai, thực sự sớm đã có thể vững vàng ép được Cơ Huyền Hành, hơn nữa Cơ Huyền Thành trước đó lại bị thương, tự nhiên càng không địch lại.
Cơ Huyền Thành tuy rằng may mắn chặn lại được một chưởng này của Hỗn Thế Ma Viên, thế nhưng là cả người lập tức từ trên không trung bị đánh rơi xuống!
Mà còn chưa đợi hắn đứng vững thân hình, một cái đuôi rắn vô cùng to lớn lại quất tới!
Hiển nhiên là Cửu U Thôn Thiên Mãng cũng xuất thủ theo.
Vẻ mặt của Cơ Huyền Thành lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng thao túng Vạn Thần ấn lần nữa, hiểm mà lại hiểm chặn một kích kinh khủng của Cửu U Thôn Thiên Mãng.
"Phốc!"
Cơ Huyền Thành lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nữa, cả người lại ngay lập tức bay ra ngoài!
Mà cùng lúc đó, cánh tay của Diệp Trần hơi chấn động một chút, phù văn Hỗn Độn pháp tắc cũng hóa thành dây xích một lần nữa, hướng Cơ Huyền Thành hung hăng quất tới:
" "Lực Lượng pháp tắc"! Nổ!"
Ầm ầm!
Phù văn Hỗn Độn pháp tắc vốn hư vô mờ mịt, sau khi được Diệp Trần chuyển hóa thành Lực Lượng pháp tắc thì lập tức trở nên vô cùng ngưng thực, giống như một cây xích sắt to lớn dài tới hơn vạn mét, ở trên lộ ra khí tức Lực Lượng vô cùng nặng nề!
"Bành!"
Cơ Huyền Thành lại tế Vạn Thần ấn ra một lần nữa, cái pháp bảo cấp bậc Tiên khí này lại bị một kích của dây xích Diệp Trần, ngay lập tức quấn nát!
"Phốc!"
Cơ Huyền Thành lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cả người còn chưa có đứng vững thì lại bay ngược ra ngoài một lần nữa.
Hơn nữa không biết Diệp Trần có phải là cố ý an bài hay không, nơi mà Cơ Huyền Thành bị đánh bay tới vừa khéo nhắm ngay vào Đoan Mộc Phong kia!
"Đoan Mộc lão nhi! Đều là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta! Ta phải đồng quy vu tận với ngươi!!!"
Cơ Huyền Thành dường như cũng đã hiểu, chính mình hôm nay sợ là đã khó thoát khỏi cái chết, bỗng nhiên nhìn thấy Đoan Mộc Phong cách mình càng ngày càng gần thì lập tức giận không chỗ phát tiến!
Nếu không phải vừa rồi Đoan Mộc Phong đột nhiên xuất hiện, mở miệng vạch trần âm mưu của hắn, nói không chừng đám người Diệp Trần sớm đã bị hắn lừa được, đi tới tổ địa của Cơ gia.
Cho nên, Cơ Huyền Thành đã có hận ý đối với Đoan Mộc Phong thậm chí không kém gì Diệp Trần, còn có thể hơn!
Sau khi Cơ Huyền Thành rống lớn một tiếng, trên người đột nhiên mọc lên linh hồn chi hỏa, khí tức trong nháy mắt tăng vọt, sau đó lao thẳng đến phía Đoan Mộc Phong.
Đoan Mộc Phong nhìn thấy Cơ Huyền Thành giống như điên cuồng thì lập tức vô cùng sợ hãi, ngay lập tức nhanh chóng lùi lại, đồng thời hướng về phía Diệp Trần hô lớn:
"Diệp huynh đệ, cứu ta a!"
Diệp Trần thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có bất kỳ một chút ý tứ muốn xuất thủ.
Nếu như nói Cơ Huyền Thành có tính tình rất âm hiểm xảo trá, nhưng là theo Diệp Trần thì Đoan Mộc Phong này so với Cơ Huyền Thành còn muốn âm hiểm hơn gấp mười!
Diệp Trần sở dĩ cố ý đẩy Cơ Huyền Thành tới trước mặt Đoan Mộc Phong chính là muốn nhìn hai người bọn họ chó cắn chó, thuận tiện thăm dò nội tình của Đoan Mộc Phong một chút.
Bởi vì hắn luôn cảm thấy, Đoan Mộc Phong này ẩn giấu rất sâu!
Đương nhiên, nếu như hai người đồng quy vu tận thật thì cũng không có gì đáng phải nhắc tới.
Đoan Mộc Phong thấy Diệp Trần không có một chút ý muốn xuất thủ nào, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ kiên quyết.
Chỉ thấy Đoan Mộc Phong lật bàn tay một cái từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra một viên bảo châu màu xanh, đồng thời quát lớn một tiếng:
"Phong Chi Nhận!"
Ầm!
Từ bên trong viên bảo châu màu xanh lập tức có một đạo kiếm khí màu xanh bay ra, tốc đô vô cùng nhanh, quả thực có thể so với tốc độ của ánh sáng!
Cơ Huyền Thành kia căn bản không có kịp phản ứng, cả người đã bị một luồng kiếm khí màu xanh kia ngay lập tức chém thành hai nửa!
"Phong Thần châu...quả nhiên ở...ở trên tay của ngươi!"
Trước khi Cơ Huyền Thành thân tử đạo tiêu thì một sợi tàn hồn cuối cùng nói ra một câu nói như vậy, sau đó thì hoàn toàn biến mất ở trên thế gian này."
Chương 1038 Hội võ thất tộc!
Đoan Mộc Phong lấy xu thế sét đánh không kịp che tai, trong nháy mắ giết chết Cơ Huyền Thành, nhanh chóng thu hồi viên bảo châu màu xanh kia, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ vô cùng trắng bệch, giống như gặp phải một cơn bệnh nặng.
Rất rõ ràng, Đoan Mộc Phong sử xuất ra một chiêu có uy lực to lớn này, Đoan Mộc Phong cũng bỏ ra cái giá không nhỏ!
Hơn nữa, tuy rằng tốc độ xuất thủ của hắn cực nhanh, Diệp Trần vẫn là nhìn thấy mánh khóe trong đó vô cùng rõ ràng.
"Lão gia hỏa này quả nhiên giữ lại một tay! Cũng không biết hắn vừa rồi lấy ra viên hạt châu màu xanh kia là có lai lịch gì?"
Diệp Trần thầm nghĩ, thân thể hơi chao dảo một cái, cũng đã đi tới trước mặt Đoan Mộc Phong:
"Đoan Mộc lão huynh thật sự là có thủ đoạn tốt a! Thế mà một chiêu đã giết chết một tên cường giả cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ!"
Đoan Mộc Phong thấy Diệp Trần dường như có ý khác, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, sau đó thì cười làm lành nói:
"Diệp huynh đệ quá khen! Chủ yếu là bởi vì sự lợi hại trước đó của ba vị, ta chẳng qua chỉ là kém xa mà nhặt được tiện nghi thôi!"
Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói:
"Đoan Mộc lão huynh vừa rồi là dùng pháp bảo gì vậy? Có thể cho ta xem một chút hay không?"
Đoan Mộc Phong nghe được lời này của Diệp Trần thì trong lòng lập tức hơi xiết chặt lại, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ cảnh giác, cười khan nói:
"Pháp bảo gì? Lời này của Diệp huynh đệ là có ý gì?"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Phong một lát, cuối cùng không tiếu tục truy vấn:
"Đoan Mộc lão huynh không muốn mang pháp bảo ra vậy ta cũng không miễn cưỡng!"
Đoan Mộc Phong nghe được điều này, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Diệp Trần lại làm cho tim của hắn lại treo lên.
"Vậy Bồ Đề cổ thụ ở nơi nào? Còn xin Đoan Mộc lão huynh mang ta đi một chuyến!"
Sắc mặt của Đoan Mộc Phong lập tức thay đổi lớn:
"Diệp huynh đệ, vừa rồi không phải ta cũng đã nói rồi sao, Bồ Đề cổ thụ kia ở bên trong tổ địa của Cơ gia, hơn nữa do lão tổ Cơ gia tự mình tọa trấn!"
"Hơn nữa vị lão tổ Cơ gia kia nghe nói là tồn tại đã vượt qua cảnh giới Độ Kiếp, tuyệt đối là đệ nhất nhân trên núi Huyễn Diệt, thế nên là ngàn vạn không nên trêu chọc a!"
Diệp Trần một mặt bình thản:
"Bất kỳ một cái cơ hội nào có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, ta cũng sẽ không từ bỏ!"
Nếu như hắn không thể nhanh chóng nghĩ biện pháp trở về Hạo Thiên giới, chờ đến khi đại quân Tu Chân giới xâm lấn, đến lúc đó thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Bồ Đề cổ thụ này đã ẩn giấu bí mật có thể rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, Diệp Trần bất kể như thế nào cũng phải thử một lần!
Đoan Mộc Phong thấy thái độ kiên quyết của Diệp Trần như thế, hai mắt đảo một cái cuối cùng cắn răng nói:
"Như vậy đi! Diệp huynh đệ, một tháng sau là thời gian tổ chức đại hội võ lực cho thế hệ tuổi trẻ vủa thất đại gia tộc, người thắng cuối cùng sẽ thu hoạch được cơ hội đi tới dưới cây Bồ Đề cổ thụ để cảm ngộ, ngươi có thể giả mạo là người của Đoan Mộc gia ta, thừa cơ tiếp cận Bồ Đề cổ thụ, ý của ngươi như thế nào?"
Đoan Mộc Phong ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thì đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Diệp Trần bại lộ tung tích ở trên đại hội Võ lực hắn sẽ đẩy tất cả mọi chuyện lên trên người Diệp Trần.
Diệp Trần tự nhiên nhìn ra sự giảo hoạt gian trá của ông lão này, lời hắn nói thì căn bản không đáng tin cậy.
Tuy nhiên nói đi thì nói lại, lão tổ Cơ gia đó là có thực lực gì, trước mắt hắn còn chưa rõ ràng lắm, nếu như cứ tùy tiện nhâm nhập vào tổ địa của Cơ gia như vậy thì chỉ sợ nguy hiểm sẽ không nhỏ!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu:
"Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần mang theo ta tiếp cận Bồ Đề cổ thụ là được! Tuy nhiên, Cơ gia hình như đang đuổi giết ngươi phải không? Thế mà vẫn còn để cho ngươi tham gia đại hội Võ lực của thất đại gia tộc sao?"
Đoan Mộc Phong cười nói:
"Ta là có chút ân oán cá nhân với Cơ Huyền Thành, không ảnh hưởng gì tới quan hệ giữa hai gia tộc Đoan Mộc gia và Cơ gia, hơn nữa đại hội thất đại gia tộc là thịnh hội của thất đại gia tộc, Cơ gia ở bên ngoài sáng thì vẫn không dám động thủ với ta!"
Đoan Mộc Phong nói tới đây thì dừng lại một chút, cố ý hiện ra vẻ mặt làm khó, nói:
"Sợ là sợ Diệp huynh đệ ngươi trước đó đánh mặt với người của Cơ gia, nhỡ đâu bị bọn họ nhận ra vậy thì coi như không ổn..."
Đoan Mộc Phong cố ý nói như vậy, nếu như Diệp Trần biết khó mà lui, tự nhiên không thể tốt hơn, nếu như hắn khư khư cố chấp, một khi có vấn đề gì xảy ra thì cũng không trách được hắn.
Diệp Trần tự nhiên biết chút tâm tư này của hắn, thản nhiên nói:
"Chuyện này ngươi cũng không cần quản!"
Trên người mang theo phù văn Hỗn Độn pháp ắc, khí tức sớm đã có thể thay đổi tùy ý, cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng không có cách nào phân biệt được.
Đoan Mộc Phong thấy Diệp Trần cố chấp như vậy thì cũng không còn gì để nói.
Diệp Trần lại nói:
"Cơ gia lần này tổn thất nặng nề, chắc chắn sẽ không bỏ qua, còn xin Đoan Mộc lão huynh vì ta và bằng hữu của ta tìm một cái nơi đặt chân an toàn!"
Đoan Mộc Phong nghe được điều này thì trên mặt hiện ra vẻ làm khó, hắn cũng không muốn qua lại với Diệp Trần quá nhiều, đang muốn mở miệng từ chối.
Diệp Trần giống như cười mà không phải cười nói:
"Đoan Mộc lão huynh, Cơ Huyền Thành thế nhưng là chết ở trên tay của ngươi, nếu như chúng ta bị Cơ gia bắt được, ngươi chỉ sợ cũng khó thoát liên quan a?"
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Vẻ mặt của Đoan Mộc Phong lập tức thay đổi lần nữa, sau đó thì vội vàng cười theo, ra vẻ nhiệt tình nói:
"Diệp huynh đệ đây là nói gì vậy! Ngươi và ta tuy gặp lần đầu mà như đã quen thân, ta tự nhiên không thể ngồi nhìn mà không để ý tới a, ta ngược lại thật ra biết một chỗ an toàn, Cơ gia chắc chắn không thể tìm thấy!"
...
Nửa giờ sau, Diệp Trần dẫn theo mọi người đi theo Đoan Mộc Phong đi vào bên trong một cái sơn cốc nhỏ vô cùng vắng vẻ yên tĩnh, xung quanh cây cối um tìm, bao phủ hoàn toàn sơn cốc này, hơn nữa bên ngoài có có một đạo trận pháp huyễn cảnh.
Sau nửa giờ,
"Đây là Tuyệt Ẩn cốc, một trụ sở bí mật của Đoan Mộc gia ta, ngoài cao tầng Đoan Mộc gia chúng ta, không có người nào biết tới nơi này, ngươi và bằng hữu của ngươi có thể yên tâm đợi ở chỗ này!"
Sau khi Đoan Mộc Phong mang theo mọi người vào trong sơn cốc thì mở miệng giải thích với Diệp Trần.
Diệp Trần phóng xuất ra thần niệm, sau khi quan sát ở xung quanh một phen thì âm thầm gật đầu.
Đoan Mộc Phong này tuy rằng giảo hoạt, tuy nhiên việc liên quan tới sự an nguy của chính hắn thì đó hắn cũng không dám đùa nghịch hoa chiêu gì!
Sau khi sắp xếp cho mọi người, Diệp Trần nhìn về phía Cửu U Thôn Thiên Mãng và Hỗn Thế Ma Viên:
"Cửu lão, lão vượn, người của Lạc Hà tông và Hi Nguyệt, làm phiền các ngươi trông coi, đợi ta tìm ra được biện pháp rời khỏi tinh vực Huyễn Diệt, lại tới đây đón các ngươi! "
Hỗn Thế Ma Viên lập tức cuống lên:
"Tôn thượng, một mình ngươi ta cũng không yên tâm, để ta theo ngươi cùng đi a!"
Diệp Trần lắc đầu:
"Không được! Các ngươi trước đó đã giao thủ với cường giả Cơ gia rồi, hơn nữa hình tượng tương đối đặc thù, vẫn là ở lại thì tốt hơn, một mình ta là có thể giải quyết!"
Hỗn Thế Ma Viên còn không có cam lòng, vẻ mặt của Diệp Trần lại trầm xuống nói:
"Quyết định như vậy đi! Các ngươi cần phải thay ta chiếu cố Hi Nguyệt cho tốt, nếu như nàng ta xảy ra chuyện gì, tới lúc đó ta chỉ hỏi các ngươi!"
Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng thấy Diệp Trần nói như vậy thì đành phỉa gật đầu nói vâng.
Diệp Trần lại thấp giọng thì thầm bàn giao với Hi Nguyệt vài câu, sau đó thì ở dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Hi Nguyệt, rời khỏi Tuyệt Ẩn cốc.
Sau khi ra khỏi Tuyệt Ẩn cốc, tâm niệm Diệp Trần hơi động một chút, dung mạo, thân hình và khí tức cũng xảy ra biến hóa o lớn, hoàn toàn biến trở thành một người khác, ngược lại ở một bên khác thì Đoan Mộc Phong sớm đã xem tới trợn mắt há hốc mồm:
"Đi thôi! Trước tiên dẫn ta đi nhìn Đoan Mộc gia các ngươi, chuẩn bị tham gia đại hội võ lực của bảy gia tộc một tháng sau!"
Chương 1039 Tranh đoạt danh ngạch
Đoan Mộc gia là một trong bảy đại gia tộc của núi Huyễn Diệt, từng là tồn tại có cùng cấp bậc với Cơ gia.
Đáng tiếc về sau gia tộc suy bại, bây giờ đã trở thành thế lực nhị tam lưu.
Nếu không phải như thế thì trước đó Đoan Mộc Phong cũng sẽ không bị Cơ Huyền Thành ức hiếp mà chạy khỏi núi Huyễn Diệt.
Chỉ có điều, từ thời thượng cổ cho tới nay cứ mỗi mười năm thì bảy đại gia tộc cửu hành đại hội Võ lực một lần, địa điểm chính là ở bên bờ của cây Bồ Đề cổ thụ, người có thể tiến vào bên trong không gian của Bồ Đề cổ thụ mới có thể lĩnh hội thiên đạo.
Truyền thống này đã lưu truyền mấy chục vạn năm, Đoạn Mộc gia tuy rằng say bại, nhưng vẫn còn là một trong bảy đại gia tộc, đồng thời cũng có tư cách dự thi.
Trong quá trình nghe hai người giải thích, hai người một đường lao vùn vụt, vượt qua mấy vạn dặm, đi tới trước một tòa thành trì rất hùng vĩ nhưng lại có chút đổ nát.
Đoan Mộc thành!
Chỗ sào huyệt của Đoan Mộc gia.
"Bái kiến nhị trưởng lão!"
Thị vệ trông coi cửa thành, nhìn thấy Đoan Mộc Phong thì lập tức thi nhau khom mình hành lễ.
Rất rõ ràng, uy vọng của Đoan Mộc Phong ở trong Đoan Mộc gia vẫn là tương đối cao.
Đoan Mộc Phong hướng mọi người nhẹ gật đầu, coi như là bắt chuyện, mang theo Diệp Trần một đường tiến vào trong thành trì, đi thẳng vào bên trong phủ trung tâm cao nhất của thành trì.
Đoan Mộc gia tuy rằng suy bại, nhưng dù sao vẫn là một trong bảy đại gia tộc, phòng ốc lầu các xây dựng trong viện lạc hiện ra hết phong phạm của đại gia tộc.
"Diệp huynh đệ, vừa rồi ta đã thông qua thần thức truyền âm câu thông với Hòa gia chủ và tất cả các trưởng lão rồi, bọn họ vào lúc này đang ở diễn võ trường đằng sau viện, vừa đúng lúc đang lựa chọn người dự thi đại hội võ lực của bảy đại gia tộc, chúng ta tới chính là đúng lúc! Đợi chút nữa ủy khuất Diệp huynh đệ ngươi một chút!"
Đoan Mộc Phong trực tiếp mang theo Diệp Trần hướng hậu viện đi, đồng thời thông qua thần niệm hướng Diệp Trần truyền âm nói.
Tham gia hội võ thất tộc, đều là thế hệ tuổi trẻ bên trong bảy đại tộc, cho nên Diệp Trần phải giả mạo là đồ đệ mà Đoan Mộc Phong mới thu ở bên ngoài, sau đó mới có thể dựa vào tư cách này đại biểu Đoan Mộc gia xuất chiến.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới diễn võ trường ở hậu viện Đoan Mộc gia.
Diễn võ trường rất lớn, hơn nữa xung quanh có trận pháp cấm chế bảo hộ, chắc là vì để tránh trong lúc tỉ thí với nhau ảnh hưởng tới bên ngoài.
"Ha ha! Phong đệ, ngươi cuối cùng đã trở về, ta biết ngươi sẽ không có chuyện gì!"
Nhìn thấy Đoan Mộc Phong và Diệp Trần tiến vào diễn võ trường, một ông lão trên người mặc trường bào màu tím, cười lớn tiến lên đón.
Khí tức của ông lão áo bào tím này vậy mà so với Cơ Huyền Thành trước đó còn phải cao hơn một bậc!
Đoan Mộc Phong thì vội vàng khom người hành lễ:
"Bái kiến gia chủ!"
Ông lão áo bào tím đưa tay đỡ Đoan Mộc Phong dậy, cười nói:
"Đều là huynh đệ nhà mình! Không cần khách khí như vậy chứ? Đúng, vật kia tới tay rồi sao?"
Nghe được ông lão áo bào tìm hỏi chuyện này, Đoan Mộc Phong lập tức một mặt chán nản lắc đầu:
"Tiểu đệ vô dụng..."
Diệp Trần nghe được đối thoại của hai người này thì lông mày lập tức hơi nhíu lại, sau đó nhớ tới trước đó, Đoan Mộc Phong dùng món pháp bảo thần bí kia giết chết Cơ Huyền Thành thì trong lòng không thể không âm thầm nghĩ:
"Vật mà hắn nói, sẽ không phải chính là hạt châu kia chứ?"
Gia chủ Đoan Mộc gia nghe thấy lời này của Đoan Mộc Phong thì trên mặt lập tức hiện ra đầy vẻ thất vọng, sâu trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ hoài nghi, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại biến mất không thấy, vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Phong, nói:
"Ngươi có thể bình an trở về là tốt rồi!"
Nói xong lời này, gia chủ Đoan Mộc gia lúc này mới chuyển rời ánh mắt đến trên người Diệp Trần nói:
"Hắn chính là đồ đệ mà ngươi mới thu nhận sao? Hơn nữa ngươi còn có ý định để hắn tham gia Hội võ thất tộc?"
Hắn vừa mới mở miệng nói ra lời này thì những người khác của Đoan Mộc gia lập tức xao động lên, nhất là trong thế hệ tuổi trẻ của Đoan Mộc gia, càng là thi nhau nhìn về phía Diệp Trần.
Đoan Mộc Phong mỉm cười hướng mọi người giải thích, nói:
"Không sai, hắn tên là Diệp Trần, là một tên đệ tử mà ta mới thu! Gần một trăm năm tới nay Đoan Mộc gia chúng ta tham gia Hội võ thất tộc đều luôn ở vào vị trí cuối, nếu như lần này để cho đệ tử này của ta thay mặt gia tộc chúng ta đi tham chiến thì chắc chắn có thể làm vẻ vang Đoan Mộc gia chúng ta!"
Đối với thực lực của Diệp Trần, Đoan Mộc Phong tự nhiên là đầy lòng tin.
Nói đùa, đây chính là tồn tại đủ để giết chết Độ Kiếp sơ kỳ một cách dễ dàng, tham gia tỷ thí với thế hệ tuổi trẻ trong bảy đại gia tộc thì quả thực chính là vác đao mổ trâu đi mổ gà.
Tuy nhiên, người trong Đoan Mộc gia làm sao biết được chuyện này, nhất là những đệ tử trẻ tuổi kia trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ không vui.
Dù sao thì, Hội võ thất tộc, mỗi một cái gia tộc chỉ có thể phái ra năm người dự thi, vốn dánh sách đã được xác định ra, Diệp Trần bây giờ đột nhiên xía vào vì thế cho nên chắc chắn sẽ có người bị loại ra.
"Ha ha! Lão nhị, một tên tiểu tử vô danh mà ngươi tùy tiện mang về từ bên ngoài về thì đã muốn để cho hắn tham gia Hội võ thất gia loại thịnh hội này thì khó tránh khỏi ý nghĩ có chút hão huyền đi?"
Một ông lão mặc áo lam từ trong đám người đi ra, cười lạnh mở miệng nói.
Những người còn lại của Đoan Mộc gia tộc cũng thi nhau gật đầu.
Đoan Mộc Phong cười ha ha một tiếng:
"Đại trưởng lão, lời ấy sai rồi! Ta như là đã thu hắn làm đồ đệ vậy hắn chính là người của Đoan Mộc gia chúng ta, làm sao không thể ra một phần sức mọn cho Đoan Mộc gia chúng ta?"
"Hơn nữa cũng không phải là ta nói ngoa, nếu như đệ tử này của ta xuất mã thì chắc chắn có thể một lần hành động đoạt giải nhất, lức áp sáu đại gia tộc khác!"
Đoan Mộc Phong vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc.
Lực áp sáu đại gia tộc khác, một lần hành động đoạt giải nhất?
Phải biết, Đoan Mộc gia tộc suy bại đã lâu hơn ngàn năm, mấy trăm năm qua đều không có biểu hiện xuất sắc gì bên trong Hội võ thất tộc, cái lần mà lực áp sáu đại gia tộc khác thì cũng đã là chuyện của hơn một ngàn năm trước rồi.
"Hừ! Lão nhị, ngươi mạnh miệng mà không sợ đau đầu lưỡi sao! Ngươi biết Hội võ thất tộc lần này, sáu đại gia tộc khác đều sẽ phái ra ngươi như thế nào sao?"
"Nghe nói, Cơ Vô Cương của Cơ gia, Văn Nhân Nguyệt của Văn Nhân gia, còn có Hiên Viên Phá của Hiên Viên gia, thiên tài mạnh nhất của tam đại gia tộc đều sẽ tham gia Hội võ thất tộc lần này!"
"Nhất là Cơ Vô Cương kia, nghe nói đã chỉ còn nửa bước nữa là bước vào cảnh giới Độ Kiếp!"
"Chỉ dựa vào hắn cái tên tiểu tử vô danh này, cũng muốn một lần hành động đoạt giải nhất? Ngươi là đang nói chuyện hoang đường sao?"
Mọi người thi nhau cười vang.
Từ đầu đến cuối hai mắt Diệp Trần rủ xuống, im lặng không nói, dường như tất cả những người ở trước mắt này đều không có liên quan gì tới hắn.
Đoan Mộc Phong lại cười ha ha một tiếng nữa:
"Đại trưởng lão đã không có lòng tin đối với đồ nhi này của ta như vậy, vậy thì dựa theo quy củ cũ, so tài xem thật giả đi! Bên trong thế hệ trẻ tuổi của Đoan Mộc gia ta nếu như có người có thể đánh bại được đồ nhi này của ta, vậy thì ta sẽ không nhắc lại việc này nữa!"
"Ừm?"
Đại trưởng lão kia thấy Đoan Mộc Phong đầy tự tin như vậy thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ hoài nghi.
Đúng lúc này, một tên nam thanh niên từ trong đám người nhảy ra ngoài:
"Gia chủ, đại trưởng lão, tiểu tử bất tài, nguyện ý lãnh giáo cao chiêu của Diệp huynh một chút!"
Mọi người thấy có người chủ động đứng ra thì lập tức tất cả đều hô hay.
Gia chủ và đại trưởng lão của Đoan Mộc gia liếc nhau một cái cuối cùng nhẹ gật đầu, xem như ngầm cho phép.
Bọn họ cũng rất muốn biết, người trẻ tuổi này được Đoan Mộc Phong coi trọng như thế đến tột cùng là có năng lực gì.
Chương 1040 Ngươi thua!
Chẳng mấy chốc, tất cả người của Đoan Mộc gia thi nhau lui sang một bên, giữa sân chỉ còn lại có Diệp Trần và tên nam thanh niên của Đoan Mộc gia kia.
"Tiểu tử! Ta gọi là Đoan Mộc Bằng Vân, là người mạnh nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Đoan Mộc gia chúng ta! Ta cũng không ức hiếp ngươi, ngươi chỉ cần có thể chống nổi một trăm chiêu của ta thì chứng minh ngươi có tư cách tham gia Hội võ thất tộc!"
Nam thanh niên đánh giá Diệp Trần một phen, mặt mũi đầy vẻ ngạo nghễ nói.
Bởi vì Diệp Trần tận lực ấp chế tu vi, người bên ngoài nhìn ra chẳng qua chỉ có vẻn vẹn là cảnh giới Hợp Đạo trung kỳ mà thôi, cho nên hầu như tất cả mọi người của Đoan Mộc gia đều cho rằng Đoan Mộc Phong là đáng phóng đại cho nên không có ai coi trọng Diệp Trần.
Còn về phần cái gì mà một lần hành động đoạt giải nhất, lực áp sáu tộc thì càng là một câu chuyện cười lớn!
Diệp Trần ngẩng đầu, liếc qua Đoan Mộc Bằng Vân, bỗng nhiên duỗi ra ba ngón tay, một mặt đạm mạc nói:
"Trong vòng ba chiêu nếu như ta không thể đánh bại ngươi vậy thì coi như ta thua!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này thì toàn bộ người của Đoan Mộc gia bắt đầu xì xào bàn tán.
Từng gặp qua kẻ điên cuồng nhưng còn chưa từng gặp qua kẻ điên cuồng tới mức như vậy!
Phải biết, Đoan Mộc Bằng Vân không chỉ là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Đoan Mộc gia, một thân tu vi cũng đã đạt tới Hợp Đạo hậu kỳ, mặc dù là trong thế hệ tuổi trẻ nhưng tuyệt đối cũng có thể được xếp vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp!
Thậm chí nếu như đặt ở ngoại giới thì đó chính là nhân vật cấp bá chủ hùng bá một phương.
Tên tiểu tử trước mắt này nhìn qua tu vi tuy rằng cũng không ké, nhưng dù sao vẫn không bằng Đoan Mộc Bằng Vân, cho dù có cía thủ đoạn đặc thù nào hoặc là pháp bảo cường đại gì đi nữa thì nói ra lời này cũng là có chút quá cuồng vọng!
Dù sao, cho dù là ba vị yêu nghiệt đỉnh cấp của tam đại gia tộc kia chỉ sợ cũng không dám khinh thường như thế!
Đoan Mộc Bằng Vân nghe được lời này của Diệp Trần thì càng là tức giận đế lồng ngực đều muốn nổ tung, trong hai mắt bắ ra vẻ vô cùng tức giận, giận quá mà cười, nói:
"Rất tốt! Được một cái tên tiểu tử không biết sống chết! Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi ở trong vòng ba chiêu đánh bại ta như thế nào!"
Đoan Mộc Bằng Vân trong cơn giận dữ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên tung ra một trảo hướng về phía Diệp Trần!
"Tù Mộc Cầm Long Thủ!"
Ầm ầm!
Trên không trung lập tức xuất hiện một cái bàn tay khổng lồ, trong nháy mắt lao tới trước mặt Diệp Trần!
Ngay sau đó, năm ngón tay kia thế mà biến thành năm cái dây leo, sau đó lại phân ra hàng ngàn nhánh, giống như một cái lồng giam rất lớn, lập tức bao phủ Diệp Trần vào trong đó, ngay sau đó thì nhanh chóng co lại, buộc chặt khắp toàn thân Diệp Trần từ trên xuống dưới vào trong đó.
"Tốt một miêu Tù Mộc Cầm Long Thủ!"
"Thực lực của Bằng Vân công tử quả nhiên lại tinh tiến không ít a!"
"Tiểu tử kia thậm chí ngay cả một chiêu cũng không ngăn được, nghĩ lại lời nói trước đó của hắn thật đúng là buồn cười a!"
...
Mọi người của Đoan Mộc gia thấy cảnh tượng này thì tất cả lập tức đều thi nhau mở miệng trào phúng mà không kiêng kỵ chút nào.
Mà ngay cả Đoan Mộc Phong cũng không thể không khẽ chau mày:
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng, Diệp Trần trốn không thoát được một chiêu này của Đoan Mộc Bằng Vân, rất rõ ràng là cố ý để như vậy.
Chỉ có điều,chiêu Tù Mộc Cầm Long Thủ này chính là tuyệt học của Đoan Mộc gia, cử động lần này của Diệp Trần cho hắn cảm thấy thực sự là có chút coi thường đối thủ!
"Tiểu tử, ta còn tưởng rằng năng lực của ngươi lớn tới cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có vậy, một kích cũng không chịu nổi!"
Đoan Mộc Bằng Vân tung ra một chiêu thì đã bắt được Diệp Trần thì nụ cười đùa cợt lập tức hiện ra ở trên mặt, trong mắt đều là vẻ khinh bỉ.
Vẻ mặt của Diệp Trần từ đầu đến cuối vô cùng bình thản, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên:
"Chỉ dựa vào mấy cây gỗ mục này của ngươi mà cũng muốn vây khốn được ta? Ngươi thật đúng là mơ mộng hão huyền a!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần hơi thoáng giãy dụa:
Bành!
Cái lồng giam cầm do vô số cây dây leo hóa thành kia, ở dưới hành động giãy dụa này của Diệp Trần thì trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh nhỏ, ngay lập tức vỡ vụn ra!
"Cái gì!!"
Nhìn thấy Diệp Trần phá giải một chiêu này dễ như trở bàn tay thì không chỉ Đoan Mộc Bằng Vân trợn tròn mắt, toàn bộ diễn võ trường lập tức trở nên vô cùng yên tính, tất cả mọi người ở đây đều đang ngây ngẩn cả người.
"Điều này sao có thể!"
"Tù Mộc Cầm Long Thủ thế nhưng là tuyệt học của Đoan Mộc gia chúng ta, trong công kích bao hàm trận pháp chi đạo, lấy tu vi và thực lực của Bằng Vân thì cho dù là Độ Kiếp Đế Quân bị chiêu này vây khốn, muốn phá giải thì cũng có độ khó nhất định a!"
"Tiểu tử này đến tột cùng là dùng biện pháp gì? Vậy mà ở trong nháy mắt đã phá giải được chiêu này! Chẳng lẽ hắn còn là một tên cao thủ trận pháp?"
...
Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, Diệp Trần chậm rãi hướng về phía trước, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi sao? Bây giờ ta đã hiểu tại sao các ngươi đánh thắng nổi sau đại gia tộc còn lại!"
"Ngươi!!"
Đoan Mộc Bằng Vân vừa sợ lại vừa giận, sau khi hít sâu một hơi thì bên trong đôi mắt hiện lên một vệt hàn ý nồng đậm:
"Được! Ta thừa nhận là ta xem nhẹ ngươi! Tuy nhiên tiếp theo ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!"
Nói xong lời này, thân thể của Đoan Mộc Bằng Vân đột nhiên từ dưới mặt đất bay lên tới không trung, đồng thời trên người dâng lên một cỗ sát ý nồng đậm!
"Giết!"
Sau khi Đoan Mộc Bằng Vân quát lớn một tiếng, cả người thế mà bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ, co lại, lực lượng tập trung vào một điểm, như thể biến thành một thanh kiếm, đằng đằng sát khí hướng DIệp Trần mà chém tới!
Người của Đoan Mộc gia thấy Đoan Mộc Bằng Vân sử xuất một chiêu này thì lập tức tất cả đều thay đổi sắc mặt:
"Lấy thân hóa kiếm! Đây chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương a!"
"Không nghĩ tới Bằng Vân công tử ngay cả một chiêu này cũng lấy ra!"
"Nghe nói đây chính là chiếu thức mà Vân Bằng công tử chuẩn bị vì để lúc đối chiến tam đại thiên tài sử dụng!"
"Xem ra trận chiến hôm nay khả năng khó có kết quả tốt!"
...
Mà ngay cả Diệp Trần, lông mày hắn cũng không thể không hơi nhíu lại, không thể không nói, có rất nhiều chiêu thức võ kỹ ở trên núi Huyễn Diệt này so với ở bên ngoài còn có sự khác biệt rất lớn.
Một chiêu này của Đoan Mộc Bằng Vân hoàn toàn là lấy cứng đối cứng, đấu pháp lưỡng bại câu thương, chỉ sợ cho dù là Độ Kiếp Đế Quân bình thường đối mặt với một chiêu này của hắn cũng phải có chút luống cuống tay chân.
Tuy nhiên đáng tiếc người mà hắn gặp phải là Diệp Trần!
Mắt thấy Đoan Mộc Bằng Vân biến thành phi kiếm, đã chém tới trước mặt Diệp Trần, Diệp Trần đột nhiên đưa tay nắm nhẹ một cái:
"Lồng Giam Thời Không!"
Ầm ầm!
Phía trước lập tức xuất hiện một cái giống như lồng giam, trong nháy mắt vây Đoan Mộc Bằng Vân vào trong đó làm cho hắn hoàn toàn không thể động đậy.
Cũng là lồng giam, cái lồng giam mà Diệp Trần thi triển ra hiển nhiên so với chiêu thức Tù Mộc Cầm Long Thủ mà Đoạn Mộc Bằng Vân thi triển ra trước đó thì tinh diệu hơn nhiều lắm.
Mặc cho Đoan Mộc Bằng Vân giãy giụa như thế nào, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi Lồng Giam Thời Không, thật giống như cả người đã bị cách ly hoàn toàn tới một thời không khác!
"Đây là... Thời Không pháp tắc!"
"Không nghĩ tới a! Hắn mới chỉ có cảnh giới Hợp Đạo, thế mà đã lĩnh ngộ được Thời Không pháp tắc tới tình trạng khó lường tới như vậy!"
"Yêu nghiệt! Tuyệt đối là yêu nghiệt a!"
"Ta có thể chắc chắn, cho dù là ba vị yêu nghiệt của tam đại gia tộc kia thì cũng tuyệt đối không có được ngộ tính như thế!"
...
Gia chủ và mấy người đại trưởng lão của Đoan Mộc gia tự nhiên liếc mắt là có thể nhìn ra được ảo diệu trong đó, lập tức thi nhau sợ hãi than.
Chỉ có Đoan Mộc Phong là hiểu được thực lực của Diệp Trần nhưng vào lúc này trên mặt cũng hiện ra vẻ chấn kinh.
Hắn chợt phát hiện ra rằng khi hắn ta tiếp tục hiểu về người trẻ tuổi trước mắt này thì hắn lại càng ngày càng nhìn không thấu được đối phương.
"Ngươi thua!"
Sau khi Diệp Trần bắt được Đoan Mộc Bằng Vân một cách dễ dàng thì thuận tay ném xuống mặt đất ở một bên giống như ném rác, sau đó một mặt bình thản về tới bên cạnh Đoan Mộc Phong.
Bình luận facebook