• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (4 Viewers)

  • Chương 131-135

Chương 131 Ai nói trên đời không có thần?

Cùng lúc Diệp Tràn nói xong lời này, trên người đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng, trong nháy mắt bao phủ trên dưới toàn thân của hắn.

Mà dưới ánh sáng vàng bao phủ này, chẳng những thương thế ở đầu vai của Diệp Trần khép lại với tốc độ rất nhanh, cả người lập tức biến cao hơn rất nhiều, gần khoảng hai mét, thân thể cũng không còn giống như gầy yếu trước đó.

"Lưu ly Kim Thân! Mở!"

Sau một tiếng quát khẽ của Diệp Trần, trên người thế mà xuất hiện đường cong cơ bắp hoàn mỹ tới mức cực hạn, làn da giống như ngọc thạch hoàn mỹ, hơn nữa còn có ánh sáng vàng nhàn nhạt lưu chuyển, thật giống như đột nhiên thoát thai hoán cốt, đắc đạo thành tiên...

Lưu Ly Kim Thân, là một trong rất nhiều võ kỹ mà Diệp Trần học được ở kiếp trước, chẳng qua chỉ được coi là pháp môn phòng ngự loại thấp nhất.

Hết cách rồi, lấy thực lực và lượng chân nguyên bây giờ của hắn, pháp môn quá cường đại, căn bản không có cách nào thi triển ra.

Nhưng cho dù là pháp môn loại thấp nhất của hắn, ở trong Tu Chân giới, cũng là thần công vô số người mơ tới, chứ đừng nói trước mắt chỉ là ở trái đất này.

"Ầm!"

Cùng lúc đó, thanh kiếm khổng lồ màu máu kia, cũng đá giết tới trước mặt.

"Có thể chết dưới một kiếm mạnh nhất của lão phu, ngươi cũng đã đủ để kiêu ngạo!"

Bạch Thiên Hành lấy thân hóa kiếm, nhìn xuống phía dưới này, thiếu niên này để hắn phải ra hết thủ đoạn, ở trong lòng giận dữ hét lên.

Hắn tin tưởng, hắn lấy máu tươi của mình để đánh đổi, thi triển ra một kích mạnh nhất, ở trên đời hiện nay, không có người nào có thể toàn thân lạnh lặn trở ra!

Tuy nhiên,

Sau một lúc, hiện thực lại nặng nề cho hắn một kích.

Mắt thấy thanh kiếm khổng lồ đã giết tới trước mặt, Diệp Trần lại không tránh không né, hơn nữa ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích một chút nào, thậm chí ngay cả một chút ý định ngăn cản cũng không có.

"Khanh!"

Thanh kiếm khổng lồ màu đỏ như máu trực tiếp đâm vào trên lồng ngực Diệp Trần, nước biển xung quanh, bị ảnh hưởng còn lại của một kiếm này, đều thi nhau cuộn trào ra, nhưng lúc này Diệp Trần giống như Lưu Ly Kim Cương, vẫn đứng im ở nơi đó, không hề động đậy một chút nào!

Diệp Trần chẳng những được được một kích mạnh nhất của Bạch Thiên Hành, thậm chí lại còn lấy lồng ngực ra để mạnh mẽ chống lại!

"Không!!"

Bạch Thiên Hành thấy cảnh tượng này, lập tức rống lớn một tiếng, quả thực không thể tin được tất mả mọi chuyện đang xảy ra ở trước mặt mình đều là thật.

"Ta không tin!"

Bạch Thiên Hành đã muốn nghi ngờ vào cuộc sống, song chưởng đột nhiên đẩy, hiển nhiên còn muốn buống tay đánh cược một lần nữa.

Tuy nhiên,

Diệp Trần vẫn như cũ không hề động một chút nào, thậm chí lại chậm rãi tiến lên phía trước một bước!

Đồng thời chậm rãi mở miệng,

"Bạch Thiên Hành, thần kỹ mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngọa, trong mắt của ta, không đáng giá nhắc tới!"

"Ầm!"

Sau khi Diệp Trần nói ra lời này, thanh kiếm khổng lồ màu đỏ như máu dài hơn mười mét kia, lập tức bị đứt gãy một đoạn!

Sau đó, Diệp Trần lại từ từ bước ra một bước,

"Ngươi tự cho là đã đứng ở điểm cuối cùng của võ đạo, theo suy nghĩ của ta mà nói, ngay cả cánh cửa cũng còn chưa có bước vào!"

"Oanh!"

Thanh kiếm khổng lồ lại đứt gãy một đoạn nữa.

Diệp Trần lấy lồng ngực đỡ lấy mũi của thanh kiếm khổng lồ, mỗi lần bước ra một bước, thanh kiếm không lồ sẽ đứt gãy một đoạn...

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Cuối cùng, Bạch Thiên Hành cũng không nhịn được nữa,

"Bành!"

"Phốc!"

Thanh kiếm khổng lồ màu đỏ như máu trực tiếp sụ đổ, mà Bạch Thiên Hành thì điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra đằng sau, trong lòng sớm đã kinh hãi vạn phần,

"Trên đời này, tại sao có thể có người cường đại như thế! Chẳng lẽ hắn là thần tiên hạ phàm hay sao?"

Hắn tự nhận, mình đã đứng ở đỉnh cao nhất trên trái đất này, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, cũng chỏ có Diệp Thiên Ca một người, đủ đề làm đối thủ của hắn, nhưng không có nghĩ tới dưới tay của thiếu niên thần bí trước mắt này, thế mà không chịu được nổi một kích!

Kinh hãi qua đi, trong đầu của Bạch Thiên Hành, bây giờ chỉ còn lại suy nghĩ,

"Trốn!"

Tuy rằng hắn đã suy nghĩ nát óc nhưng cũng không nghĩ ra, trên đời này tại sao có thể có cao thủ biến thái cường đại tới mức này, thế nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt, lấy một kích mạnh nhất của hắn, đều không có cách nào gây khó dễ cho đối phương, nếu như không trốn, hắn nhất định sẽ mất tính mạng ở đây.

Trong chớp mắt, sau khi hiện lên suy nghĩ này, Bạch Thiên Hành không đợi rơi vào trên mặt biển, lập tức song chưởng hướng về phía sau ở dưỡi mạnh mẽ vỗ một cái!

Oanh!

Một bức tường nước cao tới mấy chục mét, ngăn trở đường đi của Diệp Trần, đồng thời Bạch Thiên Hành mượn cỗ phản lực này, người đã lẻn ra ngòi tới vài trăm mét!

"Hưu!"

Cùng lúc đó, trong miệng Bạch Thiên Hành, phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.

Mà con ưng khổng lồ luôn luôn bay quanh ở trên đầu kia, nghe được tiếng kêu này, lập tứng hướng Bạch Thiên Hành ở phía dưới lao xuống!

Hóa ra, Bạch Thiên Hành là đang triệu hoán con chim Ưng khổng lồ kia!

Mục đích của Bạch Thiên Hành rất rõ ràng, chỉ cần hắn đạp vào lưng của chim ưng, bay tới chín tầng mây, thực lực đối phương cho dù mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng bay lên cao như thế.

Trong nháy mắt, con chim Ưng khổng lồ kia đã lao xuống tới, cách mặt biển ở độ cao mấy chục mét.

Bạch Thiên Hành lập tức mừng rỡ, lập tức tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy tới trên lưng của con chim Ưng khổng lồ kia!

"Đi!"

Bạch Thiên Hành hét lớn một tiếng, chim Ưng khổng lồ kia dường như cảm nhận được trong lòng chủ nhân của mình đang rất gấp rút, lập tức ở trên không lao xẹt qua tạo thành một cái đường cong, lao thẳng lên tận chín tầng mây!

Nhưng mà đúng vào lúc này, Bạch Thiên Hành vốn nên thở dài một hơi, thì trong lòng đột nhiên lại dâng lên một cảm giác cực kỳ không ổn, thế là theo bản năng quay đầu nhìn lại, con ngươi lập tức co rụt lại!

Chỉ thấy, Diệp Trần ở phía dưới đã đuổi theo tới, thân thể đột nhiên nhún xuống, trên mặt biển lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ sâu vài chục mét.

Sau đó, Diệp Trần từ trên mặt biển đột nhiên lao vút lên!

"Ầm ầm!"

Mặt biển phía dưới trực tiếp nổ tung, sau đó nhấc lên một cơn sóng biển cực kỳ cường hãn, như là xảy ra sóng thần.

Sau đó, mọi người ở trên xu thuyền cách đó mấy ngàn mét, lập tức thấy được cảnh tượng mà cả đời bọn họ khó có thể quên!

Chỉ thấy, sau khi Diệp Trần từ trên mặt biển lao vút lên, thế mà trong nháy mắt lao lên tới trên không trung vài trăm mét, một lần hành động này vượt qua độ cao của Bạch Thiên Hành và con chim Ưng khổng lồ kia.

"Bành!"

Dưới khí lưu cường đại áp bách lên, mặ nạ màu vàng kim của Diệp Trần, đã bị dư chấn làm vỡ nát!

"Chết đi!"

Lúc này Diệp Trần đã đi tới phía trên Bạch Thiên Hành, mạnh mẽ vỗ xuống một chưởng!

"Không!"

Bạch Thiên Hành lập tức phát ra một tiếng hét không cam lòng, chỉ có thể giơ lên song chưởng đón lấy, sau đó lại giống như nhìn thấy một chuyện càng khủng bố hơn,

"Sao lại thế! Chẳng lẽ ngươi là Diệp Thiên Ca..."

Rất rõ ràng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Trần, Bạch Thiên Hành đã mơ hồ nhận ra thân thế của hắn.

Đáng tiếc, những nỗi dung tiếp theo trong lời nói của hắn còn chưa ra khỏi cửa miệng, đã bị một chưởng ấn hình bàn tay lo lớn, bao phủ hoàn toàn...

"Bành!"

Bạch Thiên Hành còn có cả con vật cưỡi chim Ưng khổng lồ kia của hắn, trong nháy mắt bị đập thành một đống thịt nát, rơi vào trong nước biển phía dưới, hoàn toàn biến mất không thấy.

Một đời của Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, đi chầu ông vải như vậy!

Mà ở phía trên du thuyền, mắt mọi người thấy tất cả cảnh tượng này, cảnh tượng đánh nhau trước đó, sớm đã khiến bọn họ sợ tới tột đỉnh, vào lúc này càng là yên tĩnh như chết.

"Kiếm Ma Bạch Thiên Hành...cứ thế mà chết đi như vậy?"

"Cho dù là Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của vị Diệp tiên sinh này a?"

"Đến cùng hắn là người hay là thần?"

"Sau ngày hôm nay, cái tên Diệp Cuồng Tiên, phải vang vọng thiên hạ!"

...

Vào lúc này, mặt trời mọc phía đông vừa đúng lúc từ từ nhô lên, nhìn qua thân ảnh ở xa xa kia, giống như là thân ảnh kia giẫm mặt trời dưới chân, trong mắt mọi người, tất cả đều lộ ra vẻ kính sợ nồng đậm.

Ai nói trên đời không có thần?

Tu luyện võ công tới cảnh giới cao như thế, với thần tiên lại có gì khác nhau sao?
Chương 132 Sát phạt quả đoán!

Đạp, đạp, đạp...

Diệp Trần chậm rãi đi trên mặt biển, như dạo chơi, rất nhanh đã đi tới nơi cách du thuyền trong khoảng ngàn mét.

Đột nhiên tâm niệm vừa động,

Mặt nạ đã bị hủy đi trước đó, nếu cứ như thế này mà quay lại, khẳng định sẽ bị chị Tô Mạn nhận ra, đến lúc đó lại dọa cô ta đến nguy hiểm tính mạng!

Nghĩ tới đây, bàn tay Diệp Trần vung ra, một đoàn nước biển đã được hắn hút vào trong lòng bàn tay.

"Xì xì xì ~ "

Nước biển ở trong lòng bàn tay của Diệp Trần, trong nháy mắt ngưng tụ thành băng, sau đó hóa thành một cái mặt nạ, tuy rằng óng ánh sáng long lanh, nhưng sau khi đeo lên, căn bản là không có cách nào thấy rõ khuôn mặt.

Làm xong việc này, thân thể Diệp Thần lúc này mới nhoáng một cái, người đã đi tới trước mặt du thuyền, sau đó tung người nhảy lên, một lần nữa trở lại trên đài cao của tầng cao nhất.

Mọi người nhất thời không tự chủ thi nhau lùi lại, đây là sự sợ hãi tự nhiên đối với sự cường đại, nói cho cùng, đối phương có khả năng là người trong chốn thần tiên có khả năng thông thiên triệt địa, nếu như chỉ cần không cao hứng, muốn giết chết bọn họ, quả thực so với đập chết một đàn kiến không khác nhau mấy!

Lúc này, Vũ Thế Mậu lại bước nhanh đi tới, cung cung kính kính thi lễ một cái nói:

"Chúc mừng Diệp tiên sinh, đã giết chết kẻ địch chung của giới võ đạo Bạch Thiên Hành, qua ngày hôm nay sẽ danh chấn Hoa Hạ! Chúng ta sau này nguyện lấy tiên sinh làm đầu!"

Các vị đại lão còn lại thấy thế, cũng lập tức thi nhau chắp tay hành lễ,

"Nguyện lấy tiên sinh làm đầu!"

Hóa ra, ngay tại vừa rồi, Vũ Thế Mậu đã dùng điện thoại vệ tinh liên hệ được với lão tổ trong nhà, báo cáo tình huống mới nhất, lão tổ Vũ gia chỉ nói một câu,

"Người này toàn lực kết giao, tuyệt đối không thể đắc tội!"

Thực ra thì căn bản không cần lão tổ nhà mình nhắc nhở, Vũ Thế Mậu cũng hết sức rõ ràng, ngay cả Kiếm Ma Bạch Thiên Hành cũng có thể tùy tiện giết, điều này có ý nghĩa gì.

Thực lực của lão tổ Vũ gia, so với Bạch Thiên Hành còn kém khá xa, so với vị Diệp tiên sinh này tự nhiên càng xa lắc xa lư.

Đừng nói hắn chỉ là một cái Vũ gia nho nhỏ, cho dù phòng tầm mắt nhìn khắp Hoa Hạ, ai còn dám làm kẻ địch với người này?

Đây chính là tồn tại đủ để chống lại với quốc gia!

Nếu thực sự chọn giận loại nhân vật này, giết người một nhà, diệt người một tộc, với uống nước lã không có gì khác nhau, thậm chí ngay cả quốc gia cũng sẽ không tùy tiện đi đối phó loại tồn tại này.

Đương nhiên, nói ngược lại, nếu như có thể giao hảo với người này, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, đó không phải là nói với cá nhân hắn, còn là toàn bộ Vũ gia, đều là một hồi cơ duyên to lớn!

Tuy nhiên, suy nghĩ của Vũ Thế Mậu rất tốt, đáng tiếc Diệp Trần căn bản không thèm cho thể diện, ngược lại cười lạnh,

"Vũ gia chủ! Ngươi giúp Bạch Thiên Hành, đã ta tới vùng biển quốc tế này, không biết là hắn cho ngươi chỗ tốt gì?"

Nghe được điều này, Vũ Thế Mậu lập tức bị dọa đến toàn thân run rẩy, sau đó vội vàng cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:

"Diệp tiên sinh lời này có ý gì? Vãn bối nghe không hiểu..."

"Nghe không hiểu?"

Diệp Trần cười lạnh lần nữa, ngược lại nhìn về phía Hà Tiến ở một bên, đã sớm mềm nhũn nằm trên mặt đất,

"Cho ngươi cơ hội sống sót một lần, nói ra toàn bộ những gì ngươi biết đi!"

Hà Tiến vốn cho là, chính mình lần này khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức hết sức vui mừng, vội vàng quỳ rạp xuống đất,

"Ta nói! Ta nói! Trước đó Thương Hạo Vân ra lệnh cho ta, tặng một trăm triệu đô la mỹ cho Vũ gia..."

"Câm miệng! Ngươi đừng có nói bậy!"

Không đợi Hà Tiến nói xong, Vũ Thế Mậu lập tức khẩn trương, vội vàng mở miệng ra quát.

"Người nên câm miệng là ngươi!"

Diệp Trần cũng lập tức lạnh lùng quát lạnh một tiếng, đồng thời cong ngón búng ra,

"Phù phù!"

Vũ Thế Mâu ngay lập tức cảm giác được một hồi đau đớn truyền đến từ đôi chân của mình, không tự chủ được ngã quỳ trên mặt đất.

Mọi người nhất thời nhao nhao hoảng sợ, hai lão giả thần bí bên cạnh Vũ Thế Mậu kia, cũng cùng lúc biến sắc, nhưng lại sửng sốt không dám có bất kỳ động tác gì.

Bởi vì bọn hắn biết, coi như hai người bọn họ cùng lên một lượt, cũng không thể ngăn cản được một kích tiện tay của vị Diệp tiên sinh trước mắt này.

Diệp Trần hướng về phía Hà Tiến khoát tay áo, ra hiệu hắn nói tiếp.

Hà Tiến vội vàng nói tiếp:

"Thương Hạo Vân ra lệnh cho ta, tặng một trăm triệu đô la mỹ cho Vũ gia, để cho ta thuyết phục Vũ nhị gia, cử hành đại hội võ lâm lần này ở trên vùng biển quốc tế..."

Vì bảo trụ cái mạng nhỏ này của mình, Hà Tiến tự nhiên là biết gì nói nấy, sợ mình nói ra lời không để cho Diệp Trần hài lòng, thế là một mạch nói ra toàn bộ.

Đợi đến lúc Hà Tiến nói xong, Diệp Trần lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vũ Thế Mậu, mặt mũi đã tràn đầy vẻ trắng bệch, trong ánh mắt hiện ra vẻ trêu tức,

"Vũ nhị gia, ta không có nói oan cho ngươi chứ?"

Vũ Thế Mậu làm sao nghĩ tới, vị Diệp tiên sinh trẻ tuổi trước mắt này, ánh mắt và tâm trí, thế mà độc ác như thế!

Đại hội võ lâm lần này, sở dĩ cử hành ở trên vùng biển quốc tế, quả thật là bởi vì hắn nhận một trăm triệu đô la mỹ là lễ vật mà Hà Tiến dâng tặng.

Đương nhiên, ngoài chuyện ham muốn một trăm triệu đô la mỹ này ra, còn có một cái nguyên nhân quan trọng hơn, đó là bởi vì, trước đó hắn cũng không coi trọng Diệp Trần, cho rằng Bạch Thiên Hành sẽ là người thắng cuối cùng, cho nên muốn thông qua việc này, để lấy lòng vị cường giả danh chấn toàn cầu này.

Vón hắn còn muốn chết cũng không thừa nhận, nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, hắn làm sao còn dám cãi, đành phải vội vàng nói:

"Diệp tiên sinh! Ta biết sai rồi! Ta quả thực thu một trăm triệu đô la mỹ của Hà Tiến, nhưng ta đối với ngài, chưa bao giờ có tâm tư làm hại ngài a!"

Diệp Trần cười lạnh một lần nữa,

"Thật sao? Vấn đề này, ngươi vẫn là xuống âm tào địa phủ, giải thích với Diêm Vương đi thôi!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần lai cong ngún tay búng ra một lần nữa,

"Phốc!"

Một luồng kiếm khí, trực tiếp xuyên qua mi tâm Vũ Thế Mậu!

Hai mắt của Vũ Thế Mậu trợn lên thật lớn, đến chết vẫn còn không tin nổi, đối phương thế mà nói giết là giết, không cho đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam bọn hắn một chút thể diện nào.

Mọi người còn lại, toàn bộ lập tức trợn tròn mắt!

Người nói chuyện ở tỉnh Thiên Nam, gia chủ đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam, thế mà cứ như vậy bị người giết?

Thật ra thì, nếu như Vũ Thế Mậu thành khẩn nhận sai, Diệp Trần cũng chưa chắc lấy đi tính mạng của hắn, đáng tiếc tên này thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đã bị Diệp Trần vạch mặt trước mặt mọi người, thế mà còn dám ngụy biện cho mình, vì việc đó cho nên Diệp Trần thực sự không dễ dàng tha thứ cho hắn.

Đương nhiên, ngoài đó ra, Diệp Trần còn có một cái lý do phải giết hắn, đó chính là bởi vì, người này là ông cậu và là chỗ dựa của Lục Thiếu Khanh!

Hời hợt giết Vũ nhị gia đại danh đỉnh đỉnh, Diệp Trần lại nhìn một vòng xung quanh, thản nhiên nói:

"người này trước đây có tính toàn với ta, hôm nay ta giết hắn, các ngươi có ý kiến gì không?"

Mọi người ai còn dám nói nửa chữ không, vội vàng nhao nhao lắc đầu.

"Rất tốt! Đã không có ý kiến, bây giờ truyền mệnh lệnh của ta xuống, lập tức xuất phát, trở về thành phố Thiên Hải!"

...

Ở lúc du thuyền đang trên đường trở về thành phố Thiên Hải, trên cả chiếc du thuyền, yên tĩnh lạ thường, cho dù tất cả mọi người là đang ở trong phòng, cũng đều câm như hến, không dám thở mạnh, càng không dám nói chuyện tùy tiện.

Hết cách rồi, bọn họ thực sự đã bị tác phong sát phạt quả đoán của vị Diệp tiên sinh kia chấn nhiếp hoàn toàn, ngay cả gia chủ Vũ gia cũng có thể tiện tay tiêu diệt, như vậy còn không dám thận trọng kiếm tốn làm việc sao?

"Tào Tứ Gia, Tào Văn huynh, hai vị có cảm thấy ta quá vọng động không?"

Trong phòng, Diệp Trần đã thay lại trang phục bình thường không thể bình thường hơn được nữa kia, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chú cháu Tào Khôn, ung dung mở miệng nói.

Hai người liếc nhau một cái, Tào Khôn thận trọng nói:

"Diệp tiên sinh có chỗ không biết, Vũ gia dù sao cùng là đại gia tộc hùng bá tỉnh Thiên Nam gần trăm năm, nghe nói ở sau lưng dường như còn có thế lực thần bí lâu năm chống lưng cho, Diệp tiên sinh ngài giết gia chủ bọn hắn, chỉ sợ bọn họ chưa chắc sẽ để yên!"
Chương 133 Mưu kế của Đổng Lực

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại,

"Thế lực thần bí từ xưa? Đò là thế lực nào?"

Tào Khôn vội vàng nói:

"Ta nghe cũng chỉ là tin đồn, nghe nói ở Hoa Hạ quốc, ở phía sau những gia tộc trên trăm năm này, đều có một bóng dáng của một cỗ thế lực thần bí! Ta cũng là lúc trước đây uống rượu với em trai của Vũ Thế Mậu, nghe hắn từng nói một câu, ngay cả Vũ gia, hàng năm đều phải tiến cống tới thế lực thần bí kia..."

Nghe Tào Khôn giải thích xong, Diệp Trần hơi trầm ngâm một lát, trực tiếp khoát tay áo nói:

"Không cần biết đó là ai, muốn hại người của ta, ta hái có thể bỏ qua? Vũ gia nếu dám tới tìm ta báo thù, ta không ngại đại khai sát giới!"

Nói xong lời này, Diệp trần trực tiếp ở giữa phòng nghỉ đi ra ngoài, đồng thời phân phó nói:

"Chờ lúc tới Thiên Hải, các ngươi tự mình trở về Vân Châu, không cần phải để ý tới ta!"

Chú cháu Tào Khôn vội vàng khom người đồng ý.

...

Lặng lẽ rời khỏi phòng của Tào Khôn, Diệp Trần đi thẳng tới tầng dưới, tới phòng nghỉ của Tô Mạn.

Gõ cửa,

"Tiểu Trần!"

Tô Mạn nhìn thấy Diệp Trần, đầu tiên là hớn hở ra mặt, sau đó vung tay nắm chặt lỗ tai của hắn. kéo hắn vào trong phòng, tức giận nói:

"Em chạy đi chỗ nào? Có biết là chị lo lắng cho em lắm không? Trước khi lên thuyền chị nói với em như thế nào? Em nhất định phải đi theo chị không được rời xa một bước! Nếu như em có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, chị làm sao bàn giao với mẹ của chị? Làm sao bàn giao với dì Dung đã chết đi?"

Tôn Mạn chất vấn liên tiếp như đạn pháo, để trong lòng Diệp Trần sinh ra cảm động, đồng thời cũng âm thầm cười khổ.

Nếu như để Tô Mạn biết, người mà mình lúc này đang véo tai, chính là vị Diệp tiên sinh vừa rồi như thần linh kia, không biết cô ta sẽ có cảm tưởng như thế nào?

"Chị giá tốt, em sai rồi! Không phải bây giờ em không xảy ra vấn đề gì sao? Chị tha em lần này đi!"

Đối mặt với bà chị này của mình, ngoài mặt thì tỏ ra là người con gái xinh đẹp và thủy mị, nhưng trong nội tâm lại rất ghê gớm, Diệp Trần đành phải xin khoan dung.

Tô Mạn véo lỗ tại của Diệp Trần lại mắng một lúc, lúc này mới dừng tay, đồng thời vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Từ giờ trở đi, em ở trong phòng của chị, nhất định không được rời khỏi chị một bước! Ở đây quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết người, sớm biết sẽ như vậy, nói như thế nào chị cũng không nên để Lục học trưởng dẫn chúng ta tới đây!"

Diệp Trần nghe Tô Mạn đề cập tới Lục Thiếu Khanh, lập tức suy nghĩ một chút,

"Chị, Lục Thiếu Khanh này có tiếp tục tới tìm chị không?"

Tô Mạn đầu tiên là sững sờ, sau đó lắc đầu, vẻ mặt lại có chút u oán nói:

"Không có a, bắt đầu từ buổi tối hôm qua, Lục học trưởng dường như đang tránh mặt chị, cũng không biết là như thế nào?"

Diệp Trần thấy vẻ mặt này của Tô Mạn, trong lòng lập tức cảm thấy hơi mất mát,

"Bà chị của em, chị nói thật cho em biết, chị thích Lục Thiếu Khanh rồi phải không?"

Tô Mạn nghe được điều này, vẻ mặt lập tức đỏ lên,

"Đứa em xấu xa, em nói cái gì đó!"

Tuy rằng ngoài miệng Tô Mạn không thừa nhận, nhưng ánh mắt của cô, đã bán cô, ít nhất có thể nói rõ chắc là cô ta có ấn tượng tốt với Lục Thiếu Khanh.

Diệp Trần lần nữa âm thầm cảm thán lực lượng vận mệnh thực sự cường đại, tuy nhiên hắn không tin, mình không thể nghịch thiên cải mệnh, cùng lắm trực tiếp làm thịt Lục Thiếu Khanh là được rồi.

Bởi vì tối hôm qua một đêm không ngủ, Tô Mạn lại nói chuyện một lúc với Diệp Trần, cũng đã bắt đầu ngáp lấy ngáp để, cuối cùng vậy mà ghé vào đầu vai của Diệp Trần, bắt đầu ngủ ngáy o o.

Diệp Trần âm thầm buồn cười, đánh phải ôm lấy cô ta, đi tới trước giường, đặt xuống, đắp chăn kín cho cô ta.

Trải qua trận đại chiến trước đó, ngay cả Diệp Trần cũng có cảm giác hơi mệt mỏi một chút, thế là hắn dứt khoát đi vào phòng vệ sinh, tắm nước nóng một chút cho sảng khoái.

Không nghĩ tới, đang trong lúc tắm sắp xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Trần đành phải quấn khăn, sau đó đi ra mở cửa.

Mở cửa phòng, ngoài cửa là Triệu Khả Hân bạn cùng phòng với Tô Mạn.

Đối với bạn thân không có ý gì tốt này của chị mình, Diệp Trần luôn có ấn tượng không hề tốt đẹp gì với cô ta, đương nhiên sẽ không cho cô ấy một bộ mặt tốt, một bên lấy khăn lau đầu, một bên thản nhiên nói:

"Chị của tôi đã ngủ rồi, cô có chuyện gì không?"

Triệu Khả Hân rõ ràng sững sờ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt, lập tức hiện lên ánh mắt quái dị,

"Hai người...cái đó, không có chuyện gì, làm phiền rồi!"

Triệu Khả Hân nói một câu không đầu không đuôi, sau đó giống như chạy trốn chạy mất.

Qua một lúc lâu, Diệp Trần mới phản ứng được, ngay lập tức tức giận, lại buồn cười,

"Cô gái này, không phải cho rằng ta và chị Mạn ở trong làm cái gì đó chứ?"

Lắc đầu, Diệp Trần cũng không nghĩ quá nhiều, sau khi trở lại nhà vệ sinh mặc quần áo xong, sau đó ra ngoài ngồi ở trên ghế salon, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.

Tuy nhiên lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Diệp Trần tâm niệm lập tức khẽ động, thế mà cảm ứng được hai cỗ khí tức quen thuộc, hóa ra chính là Đổng Lực và Lục Thiếu Khanh!

Chỉ nghe được Đổng Lực nhỏ giọng nói:

"Lục thiếu, Khả Hân vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, tiểu tử kia thân thể trần truồng, ở trong phòng của Tô Mạn chạy tới chạy lui, hai người khẳng định đã làm...!"

"Ghê tởm!"

Sau đó truyền vào tiếng tức thở hổn hển của Lục Thiếu Khanh,

"Đôi cẩu nam nữ này! Nếu không phải cậu ta chết rồi, lúc này anh họ cũng không để ý gì tới ta, ta nhất định mời cao thủ Vũ gia ra mặt, chém tiểu tử này thành muôn mảnh!"

Diệp Trần nghe được điều này, mặc dù biết khẳng định là hai người này hiểu lầm, nhưng đôi mắt phát lạnh, còn hiện ra một vệt sát ý,

"Vốn còn xem trên phương diện các ngươi là bạn học của chị ta, ta còn muốn tha cho các ngươi một cái mạng nhỏ, bây giờ xem ra, như vậy chỉ là nuôi hổ gây họa!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đang suy nghĩ, làm sao để giết chết Lục Thiếu Khanh mà thần không biết quỷ không hay, tốt nhất là không nên để cho Tô mạn nổi lên nghi ngờ.

Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy, Đổng Lực kia đột nhiên lại cười gian nói:

"Lục thiếu, ta có một cái biện pháp có thể để cho bọn hắn thân bại danh liệt!"

"Ồ? Biện pháp gì?"

Đổng Lực bỗng nhiên dâm tà cười hai tiếng, mới từ từ nói:

"Bọn họ không phải tự xưng là chị em sao? Vậy chúng ta tiết lộ chuyện hai chị em bọn hắn tằng tịu với nhau ra ngoài, rải tới diễn đàn của trường học, xem Tô Mạn ngày thường giả thanh cao này, sau này ở trường học làm sao ngẩng mặt lên nhìn người!"

Lục Thiếu Khanh rõ ràng có chút do dự nói:

"Không có chứng cứ, chỉ sợ sẽ không có người tin tưởng a? Lại nói võ công của tiểu tử kia, ngươi cũng được nhìn thấy, lao thẳng vào trong phòng khẳng định không được a?"

Đổng Lực khặc khặc cười một tiếng,

"Lục thiếu chớ lo! Trên tay ta có một cái bình do đại sư của Thiên Trúc quốc, đặc chế hương thơm mê tình, chỉ cần người hít phải một chút, sẽ đánh mất lý trí, trở thành một con cầm thú chỉ biết tiết dục phát tình, đến lúc đó chúng ta giả vờ làm kẻ bắt gian, hấp dẫn mọi người trên thuyền tới, cùng nhau vây xem, không phải là một kế hay sao? Hắc hắc hắc!!"

"Diệu kế! Cứ làm như vậy đi!"

Lục Thiếu Khanh sớm đã hận Diệp Trần thấu xuong, lại thêm đủ loại hiểu lầm, chỉ cần có thể trả thù được Diệp Trần, hắn đã bắt đầu không từ thủ đoạn.

Diệp Trần nghe đối thoại của hai người vào trong tai, khóe miệng lập tức hiện ra nụ cười tà lãnh khốc.

...

Rất nhanh, hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng của Tô Mạn.

Đổng Lực móc từ trong ngực ra một cái bình phun sương nhỏ trông khá đẹp mắt, chậm rãi đưa tới khe hở hẹp ở cửa phòng, sau đó liên tiếp nhấn vài chục cái, từng làn sương màu tím dọc theo khe hở dưới mặt đất của cửa phòng, bay vào trong phòng...
Chương 134 Gặp gỡ bất ngờ trên tàu lửa

Sau một lúc lâu, ở trong phòng đã bắt đầu truyền ra tiếng "Két~ két~".

Hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực mừng rỡ, vẻ mặt đâm của Đổng Lực cười nói:

"Được rồi! Ta dùng hẳn một bình Mê Tình Vân Vụ, hai người đó bây giờ chắc là đã sảng khoái đến ngay cả mình là ai cũng không biết!"

"Động thủ!"

Lục Thiếu Khanh lập tức hét lớn một tiếng, trực tiếp đạp ra một cước vào cửa phòng Tô Mạn, mà Đổng Lực làm bộ hô to,

"Bắt kẻ gian dâm á! Mọi người nhanh tới đây xem! Nhanh..."

Đổng Lực vừa mới nói được tới một nữa, đột nhiên một làn sương mù màu tím đập vào mặt, trong nháy mắt bao phủ hắn và Lục Thiếu Khanh vào trong đó.

Hóa ra, Diệp Trần nghe được gian kế của hai người vào trong tai, sớm đã có chuẩn bị, làm sao sẽ trúng quỷ chế của hai tên này?

Lúc Đổng Lực phun Mê Tình Vân Vụ vào, Diệp Trần đã lặng lẽ sử dụng chân nguyên, thu lại những sương mù màu tím kia vào trong lòng bàn tay, một mực chờ hai người xông tới, trực tiếp tung vào mặt của hai người.

Dưới sự kinh hãi của hai người, làm sao có thể phản ứng kịp, lập tức liên tiếp hít vào mấy hơi sương mù màu tím.

Dược lực của Mê Tình Vân Vụ này quả nhiên cực kỳ lợi hại, thần chí của hai người, trong chớp mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Bởi vì lúc trước hai người cố ý muốn thu hút dẫn mọi người tới, cho nên động tĩnh rất lớn, vào lúc này đã có không ít người đang ở trong phòng của mình, vì lòng hiếu kỳ mà thi nhau đi ra, chờ mọi người thấy cảnh tượng ở trong hành lang, tất cả lập tức đều sợ ngây người!

Chỉ thấy, dưới ảnh hưởng của Mê Tình Vâ Vụ, hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, vào lúc này đang ôm nhau, ngay trong hành lang thỏa thích thân mật, hai người chẳng những lột sạch sành sanh quần áo của nhau, hơn nữa trong miệng mở một tiếng lại một tiếng thân yêu, bảo bối các loại gọi loạn lên...

Hình ảnh kia, quả thực không dám nhìn thẳng...

"Chao ôi! Người trẻ tuổi bây giờ, đều đã cởi mở tới loại trình độ này rồi hay sao?"

"Ồ! Vị này không phải là công tử Lục Thiếu Khanh của Lục gia sao? Không nghĩ tới hắn lại là đồng chí!..."

"Khó trách người ta thường nói, nam nhân quá đẹp trai, phần lớn đều là ba tê..."

...

Mọi người nghị luận ầm ĩ, quàn chúng vây xem cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí có một số người, đã bắt đầu cầm điện thoại di động lên, ghi hình chụp ảnh.

Hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, dưới tác dụng của Mê Tinh Vân Vụ, đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí, căn bản không để ý tới mọi người đang nghi luận, vẫn đang say sưa thân mật.

Lúc này, Tô Mạn cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng trong hành lang này, đôi mắt đẹp lớn tức trợn lên thật lớn,

"Lục học trưởng hắn...bọn họ đây là...đang làm cái gì vậy trời?"

Diệp Trần âm thầm cười lanh, ung dung mở miệng nói:

"Chị gái, thật không nghĩ tới, hóa ra hai vị học trưởng của chị, vậy mà đều là gay a! Đừng nói, trước đó ẩn giấu thật là tốt! Chà chà!"

Tuy rằng Tô Mạn chưa từng nếm thử chuyện này, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết, sau khi hiểu được, lập tức cảm thấy buồn nôn một trận, trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh, nôn lên nôn xuống.

Trong lòng Diệp Trần mừng thầm,

Sau khi trải qua một trận sóng gió, Tô Mạn khẳng định không có khả năng lại có một chút ấn tượng tốt nào với Lục Thiếu Khanh, đây cũng là Lục Thiếu Khanh từ làm tự chịu đi!

Cuối cùng, Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, bị thủ hạ của Vũ gia cưỡng ép tách ra.

Nhưng, tin tức Lục Thiếu Khanh công tử của Lục gia ở thành phố Thiên Hải là gay, bắt đầu lan truyền nhanh chóng ở cao tầng của toàn bộ tỉnh Thiên Nam, thanh danh sau này, xem như hoàn toàn thối.

...

Giữa trưa, du thuyền đã đến bến cảng của thành phố Thiên Hải.

Vẫn luôn từ trên du thuyền cho lúc lên bờ, Tô Man vẫn thỉnh thoảng vẫn nôn khan một hồi, đoán chừng được cảnh tượng trước đó kích thích không nhẹ.

Vồn, Diệp Trần dự đinh trước tiên đưa Tô Mạn về đại học Thiên Hải, sau đó tìm cơ hội tới tìm Lục Thiếu Khanh, một lần hành động diệt trừ đi cái tai họa ngầm này.

Nhưng, Tô Mạn lại nhất định phỉa đưa hắn tới nhà ga, hơn nữa còn muốn tận mắt nhìn thấy hắn leo lên tàu lửa mới yên tâm.

Hết cách rồi, Diệp Trần đành phỉa từ bỏ dự định trước đó, tuy nhiên liên tục khuyên bảo Tô Mạn, sau khi trở lại trường học, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, có chuyện gì phải nhanh chóng gọi điện thoại về cho hắn.

...

Mà cùng lúc đó, ở Vũ gia thành phố Thiên Hải,

"Ầm!"

Một ông lão lông mày gần bạc hết, nặng nề vỗ một cái xuống bàn đá, vậy mà đem đập cái bàn đá trước người hóa thành một đống bột phấn!

"Hừ! Tốt cái tên Diệp Cuồng Tiên! Hắn tự cho là có thể diệt được Bạch Thiên Hành là sẽ không để Vũ gia ta vào mắt sao, thực sự coi mình là vô địch thiên hạ sao?"

Tầng lớp nòng cốt của Vũ gia, đứng ở sau lưng ông lão, trên mặt của tất cả đều đầy vẻ oán giận.

"Lão tổ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Một lão giả cung cung kính kính hỏi.

Vũ Trường Không lão tổ Vũ gia cũng không trả lời ngay, nhíu mày tự đánh giá một lúc, mới chậm rãi nói:

"Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến tới Côn Lôn Thánh Tâm các! Chờ trước khi ta chưa có trở về, bất luận kẻ nào của vũ gia đều không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều cụp cái đuôi lại làm người cho ta, nghe rõ chưa?"

"Rõ!"

Mọi người vội vàng khom người đồng ý.

Vũ Trường Không đứng dậy, chậm rã đi vào trong sân, nhìn về hướng tây bắc, dường như đang nói một mình,

"Diệp Cuồng Tiên a Diệp Cuồng Tiên, ngươi tự cho là mình bước vào Thánh Cảnh đỉnh phong, là không để Vũ gia ta vào mắt, ngông cuồng không ai sánh nổi, nhưng lại không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trên đời này so với ngươi lợi hại hơn còn có khối người, chỉ là tồn tại của loại kia, đã không thuộc về một cái thế giới với chúng ta, đã sớm không thèm đi nhúng tay vào chuyện hồng trần mà thôi..."

...

Diệp Trận tự nhiên không biết, vào lúc này Vũ gia thế mà đã bắt đầu bí mật tính kế để đối phó hắn, hắn vào lúc này, đang ngồi ở trên tàu lửa, ngồi ở một vị trí gần với cửa sổ, buồn bực ngán ngẩm thưởng thức phong cảnh dọc đường.

Bởi vì bây giờ là mùa ít khách đi xa, hơn nữa còn là từ một cái thành phố cấp một như Thiên Hải, tiến về một loại thành phố nhỏ loại ba như Vân Châu này, cho nên người ở trên tàu lửa không nhiều, gần như đều là một người chiếm cứ một loạt chỗ ngồi, cả một toa xe của đoàn tàu lửa chẳng qua chỉ có mười mấy người.

Diệp Trần một bên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, bột bên thì suy nghĩ, khi nào lại quay lại Thiên Hải, đi diệt trừ Lục Thiếu Khanh cái tai họa ngầm này.

Ngay vào lúc này, đột nhiên từ toa phía trước có một cô gái chạy tới, cô gái này ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, mặc một cái áo khoác da màu đen, khuôn mặt trái xoan, dáng dấp rất xinh đẹp, nhất là một đôi mắt tròn to, sáng ngời lạ thường, chỉ có điều vào lúc này thần sắc có vẻ bối rối, vừa chạy nhanh, vừa nhìn xung quanh, dường như đang bị người nào đuổi theo.

Đáng tiếc, toa tàu mà Diệp Trần đang ngồi là toa cuối, mà Diệp Trần vừa đúng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sau khi cô gái đó đi tới cạnh Diệp Trần, đã không còn đường lui.

Cùng lúc đó, phía trước toa xe truyền tới một tiếng động, rất hiển nhiên truy binh đã đuổi tới.

Cô gái này thấy thế lập tức khẩn trương, lập tức cởi áo khoác da màu đen trên người, sau đó nhét vào dưới chỗ ngồi, sau đó lấy ra một con dao găm chỉ vào Diệp Trần, quát khẽ:

"Nhanh! Cởi áo khoác trên người ngươi xuống cho ta!"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, bởi vì dù sao hắn bây giờ cũng đang rất buồn chán, dứt khoát hết sức phối hợp cởi áo khoác của mình ra, ném cho cô gái xinh đẹp trước mắt này.

Sau khi cô gái xinh đẹp nhận lấy áo khoác của Diệp Trần, lúc này vội vàng mặc lên người mình, sau đó thật nhanh tháo tóc của mình ra trước đó buộc gọn gàng giờ thì làm rối tung mù, sau đó ở bên cạnh Diệp Trần ngồi xuống, hơn nữa ôm chặt lấy cánh tay của hắn, đầu dựa vào trong lồng ngực hắn, làm ra vẻ đang ngủ...

Diệp Trần thì trố mắt lên nhìn, há hốc cả mồm ra...sau đó âm thầm nghĩ, cô gái này thật là manh động a...

- Đạo hữu đọc truyện nên ủng hộ kim phiếu hoặc tự linh thạch nhá nhá nhá...
Chương 135 Ta để hắn quỳ, hắn không dám đứng!

"Này, người đẹp, cô làm như vậy không tốt lắm đâu?"

Diệp Trần bị cử động một phen này cô gái xinh đẹp, khiến cho giật nảy mình sao đó cười khổ không thôi, nhịn không được mở miệng nói.

"Đừng nói chuyện! Phối hợp với ta cho đàng hoàng vào, bằng không cẩn thận bản cô nương cho ngươi một đao!"

Cô gái xinh đẹp này quát khẽ một tiếng, đồng thời dùng con dao găm đang trong tay, kề vào sau lưng Diệp Trần.

Lúc này, cửa phía trước toa tàu, bị người mạnh mẽ đẩy ra, ngay sau đó, năm tên đám hán to cao vạm vỡ lao vào.

Diệp Trần rõ ràng cảm nhận được, thân thể cô gái xinh đẹp kia đang dựa vào trong ngực mình khẽ run lên, những người này hiển nhiên chính là vì cô ta mà tới.

Năm tên đại hán to cao vạm vỡ kia, ở trong xe nhìn xung quanh một lúc, một người trong đó ngạc nhiên nói:

"Ha ha, thực sự là tà môn! Con tiện nhân kia làm sao đột nhiên biến mất đâu không thấy? Chẳng lẽ nhảy xuống từ trên tàu lửa hay sao?"

Một người khác nói:

"Đừng đùa nữa! Một tên trộm nhỏ, còn là nữ, liệu có can đảm đó không? Khẳng định là trốn ở một chỗ nào đó!"

Trong năm người, người đàn ông trung niên to khỏe kia là người cầm đầu, mở miệng nói:

"Lão Trương, người vào nhà vệ sinh nhìn xem! Những người khác kiểm tra cẩn thận cho ta, không thể bỏ qua bất kỳ một chỗ khả nghi nào!"

Rất nhanh, năm người kiểm tra một lần toàn bộ toa tàu, hiển nhiên không nghĩ tới, người mà bọn họ muốn tìm, vào lúc này đang quang mình chính đại ngồi ở chỗ đó.

"Lão đại! Không có!"

"Nhà vệ sinh cũng không có!"

Năm người nghĩ mãi mà không ra, người đàn ông trung niên to khỏe cầm đầu kia lại mở miệng,

"Cho dù nói như thế nào, con tiện nhân kia khẳng định còn ở trên tàu, chúng ta tìm cẩn thận, coi như lật úp sấp cả đoàn tàu này, cũng phải tìm ra con tiện nhân này cho ta!"

Người đàn ông trung niên nói xong lời này, đang muốn dẫn theo bốn tên thủ hạ của mình, một lần nữa đi kiểm tra ở các toa tàu khác, ngay vào lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thoáng qua phía chỗ ngồi cuối cùng của toa tàu, đột nhiên thấy thân hình một cô gái, so với cô gái mà hắn đang muốn tìm, rất giống nhau, chỉ tiếc là khuôn mặt của nàng, nằm ở trong ngực của tên thiếu niên kia, cho nên không cách nào thấy rõ khuôn mặt của cô ta. Thế nên, người đàn ông trung niên cao to này lại đi xuống kiểm tra, phát hiện được quần và giày của cô gái này, dường như cũng giống, hai mắt lập tức nhìn chằm chằm, trực tiếp sải bước hướng về phía Diệp Trần đi tới.

Bốn tên đại hán còn lại thấy thế, cũng vội vàng đi theo.

Cô giá kia dường như cũng cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, thân thể mềm mại lập tức run rẩy lên lần nữa.

Diệp Trần âm thầm buồn cười, nhịn không được lấy tay vỗ vỗ bả vai của nàng, ra hiệu cô ta không cần hoảng sợ.

Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy người trước mắt này, chính là người mà mình muốn tìm, không thể không cười lạnh, nhưng không có vội vàng xuất thủ, mà hướng về phía Diệp Trần nói:

"Tiểu tử, cô ta là gì của ngươi?"

Diệp Trần ngẩng đầu liếc qua người đàn ông trung niên, cười nhạt một tiếng,

"Nằm trong ngực ta, còn có thể là gì dược nữa chứ? Mắt ngươi bị mù à?"

Nghe được điều này, người đàn ông trung niên kia và bốn tên tiểu đệ của hắn, lập tức giận tím mặt, ngay cả cô gái nằm úp sấp vào trong ngực Diệp Trần, cũng âm thầm giật mình.

Cô ta vốn cho là, đối phương là một thiếu niên nhát gan sợ rắc rối, khẳng định đầu tiên sẽ đẩy chính mình ra, không nghĩ tới thế mà có gan như vậy!

"Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"

"Dám nói với lão đại của chúng ta như vậy, ngươi chán sống sao?"

Một người trong đó, lập tức lao đi lên, trực tiếp hướng cổ Diệp Trần chộp tới!

Đáng tiếc, Diệp Trần tiện tay vung lên một cái, bắt được cổ tay của người kia, sau đó tiện tay hất lên,

"Ầm!"

Người kia trực tiếp bay ra ngoài, lao về phía hai tên đồng bọn của hắn ngã nhào trên mặt đất.

Người đàn ông trung niên cầm đầu thấy thế, lập tức biến sắc,

"Các hạ rốt cuộc là ai? Vì sao phải nhúng tau vào chuyện của tập đoàn Đông Tinh chúng ta?"

"Tập đoàn Đông Tinh?"

Lông mày Diệp Trần không thể không hơi nhíu lại, lúc trước hắn nhưng là đã từng nghe nói, tập đoàn này hình như là của một thế lực coi như không nhỏ, mặt ngoài hình như là công ty chính quy, có vẻ như kinh doanh làm ăn hợp pháp, nhưng sau lưng lại đang buôn lậu thuốc lắc loại hình ma túy, sau khi khiếm chác một món lớn, lạo thuông qua con đường chính quy tiến hành rửa tiền.

Vồn Diệp Trần chỉ là nhất thời cảm thấy chơi vui, cho nên mới chuẩn bị ra tay giúp cô bé này một chút, bây giờ nghe được địa vị của những người này, lập tức càng chán thêm.

Có lẽ bởi vì trí nhớ của kiếp trước, hắn đối với người dính dáng tới ma túy, tự nhiên bài xích, vô luận là người hít thuốc phiện hay là buôn lậu thuốc phiện, hắn đều cực kỳ chán ghét, cho rằng đây là thứ khinh nhờn lớn nhất với tính mạng.

Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Diệp Trần do dự, còn tưởng rằng mình đã dọa được hắn, lập tức khiếp sợ trong lòng khôi phục lại,

"Tiểu tử, thức thời thì đưa cô gái trong ngực người, đàng hoang để cho ta nhìn một chút, nếu như cô ta không phải người chúng ta muốn tìm, ta tự mình xin lỗi ngươi! Nếu như ngươi dám bao che người mà tập đoàn Đông Tinh chúng ta muốn bắt, hắc hắc!"

Diệp Trần lập tức cười, thế nhưng lại là cười lạnh,

"Tập đoàn Đông Tinh sao? Tên tuổi thực sự lớn a! Cho dù là Vu Đông Tinh lão đại của các ngươi tự mình tới đây, ta bảo hắn quỳ, hắn tuyệt đối không dám đứng!"

Lão đại tập đoàn Đông Tinh tên gọi là Vu Đông Tinh, ở Vân Châu cũng coi là nhân vật số một, nhưng mà so sánh với mấy người Tào Khôn, Đường Nghiệp, rõ ràng còn thấp hơn một cái cấp bậc, trước đó đã từng thông qua Tào Khôn muốn đi bái kiến hắn, nhưng bị hắn từ chối, cho nên đối với người này mới có chút ấn tượng.

Diệp Trần thực sự là nói thật, thế nhưng rơi vào trong tai mấy người, nhưng lại là một cảnh tượng khác!

Năm người nghe được điều này, lập tức tức giận đến gào lên,

"Tiểu tử này thật điên!"

"Dãm làm nhục Vu lão đại của chúng ta, thực sự là không biết sống chết!"

"Tiểu tử! Ngươi đây là đang muốn chết!"

Người đàn ông trung niên kêu lớn một tiếng, trực tiếp giơ chân lên, hung hăng hướng mặt Diệp Trần đạp tới!

Thở ra!

Gió lớn cuồn cuộn, người đàn ông trung niên này hóa ra cũng là một tên võ giả Nội Kình, nhưng chẳng qua chỉ là vừa mới bước vào cánh cửa đó, thực lực không cao.

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, ngay cả động cũng không thèm động.

"Bành!"

Một cước này của người đàn ông trung niên, vừa mới đá vào cách trước mặt Diệp Trần một trước, lập tức giống như giẫm vào trong vũng bùn, sau đó truyền tới một cỗ phản lực cường đại, sau đó cả người không tự chõ được bay ngược ra ngoài, nặng nề va vào trên nóc toa tàu, sau đó lại rơi xuống sàn tàu.

Bốn người còn lại lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, ngay cả cao thủ như lão đại của bọn họ, cũng đã bị đối phương tùy tiện đánh bay, bọn họ tự nhiên tuyệt đối không phải là đối thủ, vội vàng đỡ người đàn ông trung niên bị ngã sấp mặt không nhìn rõ trước sau từ dưới sàn tàu đỡ dậy, sau đó chạy tè cả ra quần.

Hời hợt giải quyết những người này, Diệp Trần không thể không vỗ vỗ vào cô gái còn đang nằm sấp ở trong ngực mình,

"Này, người cũng đã bị ta đánh chạy, cô còn nằm sấp trong ngực ta làm cái gì?"

Cô gái xinh đẹp nghe được điều này, vội vàng từ trong ngực Diệp Trần ngồi thẳng dậy, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng bừng.

Cô ta thực sự bị cảnh tượng vừa rồi làm cho rung động, cho nên trong lúc nhất thời còn không có kịp phản ứng,

"Ngươi...võ công của ngươi...vậy mà cao như thế?"

Cô gái xinh đẹp nhớ lại cảnh tượng lúc trước, chính mình cầm dao găm uy hiếp Diệp Trần, vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ.

Diệp Trần vỗ vỗ áo thun của mình bị cô gái vò nát, cũng không có trả lời vế đề của cô ta, thản nhiên nói:

"Người đã đi, áo của ta cũng nên trả lại cho ta rồi có phải không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom