-
Chương 151-155
Chương 151 Tần gia ở Kinh đô
Cuối cùng, mọi người Lâm gia lấy một loại tư thế vô cùng chật vật, rời khỏi khách sạn Long Đỉnh.
Sau khi trở về Lâm gia, Lâm Thế Kiêu lập tức triệu tập tất cả mọi người Lâm gia, tổ chức đại hội gia tộc.
Ánh mắt của Lâm Thế Kiêu, sau khi đảo qua trên thân từng người, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Tiêu Tiêu, trong đôi mắt hiện ra vẻ dịu dàng, chậm rãi mở miệng nói:
"Ta bây giờ có một quyết định quan trọng nhất muốn tuyên bố, từ hôm nay trở đi, gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia chúng ta do Tiêu Tiêu kế nhiệm!"
"Cái gì!"
Lâm Thế Kiêu vừa nói ra lời này, toàn bộ Lâm gia lập tức sôi trào.
"Cha, Tiêu Tiêu còn là một đứa bé a! Sao có thể để cô ta tới làm gia chủ Lâm gia chúng ta?"
"Đúng vậy! Ông nội, hơn nữa cô ta còn là con gái, chức vị gia chủ Lâm gia, làm sao có thể ngồi!"
"Cha, cha có sai lầm chỗ nào hay không?"
...
Mọi người Lâm gia thi nhau tranh luận, mặc dù có một ít người, mơ hồ đã đoán được dụng ý của lão gia, nhưng việc này quan trọng tới chính là lợi ích của bọn hắn, khẳng định vẫn muốn giành giật một chút.
Không nghĩ tới, Lâm Thế Kiêu trực tiếp vỗ bàn một cái, giận dữ hét:
"Tất cả im miệng cho ta!"
"Đã tới lúc này rồi, các ngươi thế mà còn muốn lấy một chút lợi ích của các ngươi! Ta làm sao lại sinh ra một đám ngu ngốc như các ngươi cơ chứ!"
"Bây giờ chỉ có Tiêu Tiêu kế nhiệm chức gia chủ Lâm gia chúng ta, mới có thể bảo toàn Lâm gia chúng ta, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này, các ngươi cũng không nghĩ ra được sao?"
Mọi người thấy lão gia nổi trận lôi đình, lập tức im phăng phắc, không còn dám nói thêm lời nào.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu, vẻ mặt sợ hãi nói:
"Ông nội, vị trí gia chủ Lâm gia này, cháu...cháu không làm được..."
Lâm Thế Kiêu lại vung tay lên,
"Chuyện này cháu yên tâm! Bộ xương già này của ông nội còn có thể chống đỡ được một hai chục năm nữa, do ông nội hộ giá hộ tống cháu, dạy cháu quản lý sự vụ của gia tộc như thế nào, không ai dám mặc kệ cháu!"
Lâm Tiêu Tiêu cuống lên,
"Ông nội, cháu không phải lo lắng chuyện này, cháu thực sự không muốn làm gia chủ Lâm gia..."
Lâm Thế Kiêu nặng nề thở dài một hơi, nói:
"Tiêu Tiêu, ông nội cũng biết, làm như vậy quá cực khổ cho cháu, nhưng cháu nhẫn tâm, trơ mắt nhìn Lâm gia sụp đổ sao? Chỉ có cháu làm gia chủ Lâm gia, Diệp Trần mới có thể chân chính buông tha Lâm gia chúng ta, bằng không hắn chỉ cần động động ngón tay, cũng đủ để cho Lâm gia chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!"
"Thế nhưng mà..."
Lâm Tiêu Tiêu còn muốn nói thêm, Lâm Thế Kiêu lại buồn bã nói:
"Cháu gái ngoan của ông! Chẳng lẽ cháu còn muốn ông nội phải quỳ xuống để cầu cháu hay sao?"
Rơi vào đường cùng, Lâm Tiêu Tiêu đánh phải gật đầu đáp ứng.
...
Sau khi hội nghị gia chủ Lâm gia kết thúc, tất cả mọi người đều tán đi.
Trong phòng Lâm Hạo Nhiên,
Lâm Cương, Lâm Hải và Lâm An Nhiên đều ở, Lâm Hạo Nhiên lúc này đã tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng đan điền bị phế, đời này khẳng định không có cách nào tu võ được nữa.
"Cha! Con mặc kệ hắn là chó má Diệp tiên sinh, hay là chó má thiếu tướng gì đó, hắn phế đi tu vi của con, có nghĩa là hủy đi cuộc đời của con! Con muốn báo thù! Con muốn hắn phải chết!"
Lâm Hạo Nhiên nằm ở trên giường, vừa nghĩ tới chính mình có tất cả, sau đó tất cả đều biến ảnh ảo ảnh trong mơ, vào lúc này quả thực đau đến không muốn sống nữa.
Vốn, hắn còn có hi vọng bước vào cảnh giới tông sư Hóa Kình, mà còn là nhân tuyển duy nhất cho vị trí gia chủ của Lâm gia, tiền đồ một mảnh tốt đẹp, thế mà bây giờ tất cả đều mất hết, trong lòng cừu hận có thể tưởng tượng được.
Lâm Hải nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Hạo Nhiên, nhịn không được khuyên nhủ:
"Hạo Nhiên, không phải chú đả kích cháu, báo thù ư, cái suy nghĩ này, chú khuyên cháu vẫn là sớm quên đi!"
Lâm An Nhiên ở một bên cũng nói theo:
"Đúng vậy! Anh Hạo Nhiên, tiểu tử kia bây giờ võ công chẳng những sâu không lường được, hơn nữa thu phục được đại lão của mười thành phố, bây giờ càng có quân đội chống đỡ, chúng ta còn có cái gì để đấu với hắn?"
Lâm An Nhiên có hận ý đối với Diệp Trần, so với Lâm Hạo Nhiên cũng không ít hơn bao nhiêu, nhưng hắn vừa nghĩ tới đủ loại bối cảnh của Diệp Trần, lập tức ý nghĩ trả thù cũng không sinh ra một chút nào.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, hắn so sánh với Diệp Trần bây giờ, giống với con kiến hôi so với con voi, người ta không tìm tới hắn gây rắc rối, hắn đã thắp nhang cầu nguyện rồi, nơi nào cáo dám chủ động tiến tới tìm chết chứ?
Lâm Hạo Nhiên lập tức á khẩu không phản bác được.
Lâm Cương ở một bên bỗng nhiên mở miệng,
"Hừ! Chúng ta bây giờ hoàn toàn chính xác không có cách nào bắt được tiểu tử kia, thế nhưng theo ta thấy, tiểu tử kia cũng chưa chắc không có người nào không thể trị"
Nghe được điều này, Lâm Hạo Nhiên lập tức lấy lại tinh thần,
"Cha, lời này của cha là có ý gì?"
Lâm Cương hít sâu một hơi, mới hướng về phía Lâm Hải ở một bên, mở miệng nhỏ giọng nói:
"Lâm Hải, chú quên năm đó, tiểu tử này và mẹ hắn, là bị đuổi về Vân Châu như thế nào đúng không?"
Lâm Hải nhướng mày, lập tức đã hiểu được ý tứ của Lâm Cương,
"Ý anh là...Tần gia ở Kinh đô?"
Lâm Cương nhẹ gật đầu,
"Không sai! Tần gia ở Kinh đô kia, thế nhưng là đại thế gia quyền thế truyền thừa hơn ngàn năm!"
"Nghĩ ngay cả Diệp Thiên Ca kia, danh xưng là chiến thần của Hoa Hạ, uy phong cỡ nào, năm đó không phải cũng bị Tần gia ở Kinh đô bức bác, đuổi mẹ con Diệp Trần đi sao, cuối cùng cưới nữ nhân của Tần gia kia sao!!"
Nghe được điều này, Lâm An Nhiên ở một bên hiếu kỳ nói:
"Bác cả, không phải nói là, vị cô kia của ta làm người thứ ba, câu dẫn Diệp Thiên Ca đã kết hôn rồi, cho nên mới bị Tần gia đuổi trở về sao?"
Lâm Cương lắc đầu, nói:
"Năm đó gút mắc tình cảm của mấy người bọn họ, ngoại trừ người trong cuộc ra, chỉ sợ cũng không có mấy người biết được...ta chỉ biết là, vị công chúa của Tần gia kia, xác thực trước đó có hôn ước với Diệp Thiên Ca, hơn nữa còn dở trò sau đó sinh ra một đứa bé trai cho Diệp Thiên Ca, nhưng Diệp Thiên Ca dường như không muốn kết hôn với vị công chúa kia của Tần gia, cho nên mới có chuyện xảy ra về sau..."
Lâm Hải ở một bên tiếp lời nói:
"Đúng vậy! Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với em gái, cho dù đối phương là Diệp Thiên Ca, em ý tuyệt đối cũng sẽ không đi làm người thứ ba xen vào gia đình người khác! Chỉ là không biết, vị công chúa của Tần gia kia vì sao có bầu trước tiên, hơn nữa hai người bọn họ vốn còn có hôn ước mang theo, Diệp Thiên Ca căn bản không có cách nào từ chối trách nhiệm, cuối cùng dưới áp lực của Tần gia, dù là mạnh như Diệp Thiên Ca, cũng chỉ có thể lựa chọn chịu khuất phục..."
Lâm An Nhiên còn muốn tiếp tục hỏi thêm, Lâm Cương ở một bên chen lời nói:
"Đều là chút chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới cũng được! Bây giờ tiểu tử này quật khởi mạnh mẽ, Tần gia ở Kinh đô chắc là chẳng mấy chốc sẽ biết được, bọn họ không có khả năng cứ bỏ mặc một cái tai họa ngầm lớn như vậy, tiếp tục trưởng thành tiếp!"
Lâm Hạo Nhiên nghe được điều này, lập tức hết sức vui mừng,
"Cha, ý của cha là, muốn mượn đao giết người sao?"
Lâm Cương cười khổ nói:
"Chúng ta nào có năng lực đi mượn Tần gia cây đao này, nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa tin tức truyền nhanh tới Tần gia một chút thôi!"
Lâm Hải ở một bên nghe được điều này, nói ngay:
"Đại ca không được mạo hiểm! Việc này Tần gia sớm muộn gì cũng sẽ biết được, chúng ta cần gì phải tự tìm phiền phức? Chỉ cần im lặng theo dõi kỳ biến là được rồi!"
Lâm Cương nhẹ gật đầu,
"Chú nói có lý!"
Lâm An Nhiên cũng nói theo:
"Không sai! Thần tiên bọn họ đánh nhau, chúng ta vẫn nên ít nhúng tay vào thì tốt hơn!"
Tuy nhiên, ba người đều không có để ý tới, trong đôi mắt của Lâm Hạo Nhiên, lại hiện ra vẻ tàn khốc...
Chương 152 Sở Phi Yên muốn kết hôn?
Diệp Trần tự nhiên không biết Lâm gia có chuyện gì xảy ra, hắn vào lúc này, đang bận phân phối lại thế lực tỉnh Thiên Nam một lần nữa.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, thật ra thì cũng không có cái gì được phân chia, phạm vi thế lực của các vị lão đại của mười thành phố, ngoài Hà Tiến chủ động dâng lên hơn một nửa gia sản ra, những người còn lại trên cơ bản không có gì thay đổi.
Tuy nhiên Vũ gia đã sụp đổ, những sản nghiệp dưới tay của Vũ gia kia, lập tức trở thành tiêu điểm tranh đoạt của mọi người.
Cuối cùng, Diệp Trần giải quyết dứt khoát, đưa sản nghiệp của Vũ gia trải rộng ở trong tỉnh Thiên Nam, lấy trước ra hai thành tốt nhất chia cho Tào Khôn, về phần tám thành còn lại, thì mười mấy nhà còn lại chia đều.
Đương nhiên, dựa theo lệ cũ, thế lực khắp nơi hàng năm đều sẽ hướng Vũ gia tiến công, phép tắc trước kia, là mỗi nhà một năm nộp lên trên tám ngàn vạn.
Sau khi phân chia thế lực một lần nữa, Diệp Trần trực tiếp nâng số tiền tiến cống lên thành một trăm triệu.
Tuy rằng số tiền đề coa, nhưng những người này đạt được địa bàn của Vũ gia, hàng năm sẽ kiếm được số tiền nhiều hơn, xa xa không chỉ hai ngàn vạn, cho nên khẳng định vẫn có thể kiếm lợi được nhiều.
Hơn nữa quan trọng nhất làm cho nhiều đại lão cảm thấy vui vẻ là, Diệp Trần không giống với Vũ gia, hắn là một người cô đơn, chính mình cũng không kinh doanh những sản nghiệp này, tự nhiên cũng không tranh lợi với bọn hắn, sẽ không giống Vũ gia lúc trước, sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp thu địa bàn kiếm được nhiều nhất vào trong tay mình.
Cuối cùng, thời gian một đêm qua đi, thế giới ngầm tỉnh Thiên Nam, đã trải qua một hồi thanh tẩy.
Tất cả các đại lão ở các nơi đều vô cùng cao hứng mà rời đi, để lại một đống tranh chữ, châu báo, các loại hình ngọc khí làm lễ gặp mặt, ở trong biệt thự của Diệp Trần
Diệp Trần nhặt đi ra một số dược liệu ngọc khí mà mình có thể dùng ở bên trong đống quà lễ gặp mặt đó, những thứ vô dụng còn lại kia, thì chuẩn bị toàn bộ lấy tới Cỏ Nguyệt tria đưa cho Sở Phi Yên bán đi.
Tuy nhiên, khi hắn lái xe, chạy tới Cổ Nguyệt trai, Sở Phi Yên lại cũng không có ở trong cửa hàng, hỏi một nữ nhân viên trong cửa hàng, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thế mà đạt được một cái tin tức để hắn phải trợn mắt há hốc mồm!
"Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ngài không biết sao? Sở tổng sắp kết hôn, hôm nay chính là thời gian nàng đính hôn a!"
"Đính hôn?"
Diệp Trần lập tức nghe đều sắp nghe tới loạn cả lên.
Từ lúc sau khi từ tiên mộ trở về, Diệp Trần đầu tiên là một lòng tu luyện, về sau lại đi thành phố Thiên Hải, cho nên gần như không có liên hệ với Sở Phi Yên một chút nào, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thời gian lúc này mới hơn một tháng, Sở Phi Yên thế mà đã muốn kết hôn?
Nhưng vấn đề là, chuyện lớn như vậy, tại sao Sở Phi Yên lại không có nói với mình đây? Hơn nữa tiến triển này có phải cũng quá nhanh một chút hay không?
Diệp Trần càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, thế là lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số gọi cho Sở Phi Yên.
Tuy nhiên, sau khi liên tiếp gọi mấy lần, từ đầu đến cuối không có người nghe, điều này làm trong lòng Diệp Thần dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, đành phải tìm tới nữ nhân viên kia,
"Vị hôn phu của Sở tổng các ngươi, có lai lịch gì?"
Vừa nhắc tới nội dung này, nữ nhân viên cửa hàng kia lập tức hứng thú,
"Lai lịch vị hôn phu này của Sở tổng chúng ta cũng không nhỏ, hắn là Vạn Cảnh Vân thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh! Tập đoàn Vạn Thịnh ngài khẳng định nghe nói qua chứ? Vạn Quán Tài là chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh, thế nhưng là sát vách thủ phủ tỉnh Đông Giang! Chậc chậc, vị Vạn công tử kia chẳng những là con nhà giàu siêu cấp, hơn nữa dáng người cũng đẹp trai, quan trọng là đối với Sở tổng của chúng ta cũng rất tốt..."
Nữ nhân viên cửa hàng này nói tới nói lui nói líu lo không ngừng, hơn nữa vẻ mặt giống như si mê, để Diệp Trần buồn bực một hồi, đành phải vội vàng cắt ngang,
"Vậy ngươi có biết, lễ đính hôn của bọn họ, cử hành ở đâu không?"
Diệp Trần luôn cảm thấy lúc này có chút kỳ lạ, hơn nữa lúc trước Cổ Thuần Dương trước khi chết, thế nhưng là phó thác Sở Phi Yên cho hắn, nếu có điều gì sai lầm xảy ra, hắn chẳng phải sẽ thẹn với người đã mất.
Nữ nhân viên cửa hàng nghe được Diệp Trần hỏi vấn đề này, cái cằm lập tức hơi giương lên, nói:
"Ta đương nhiên biết! Lễ đính hôn của bọn họ, được cử hành tại khách sạn Bán Đảo ở quê của Sở tổng, vốn Sở tổng còn mời chúng ta đi tham gia, đáng tiếc ta có chuyện không đi được, bỏ lỡ một lần cơ hội thật tốt như vậy..."
Mắt thấy nữ nhân này còn muốn nói tiếp líu lo không ngừng, Diệp Trần cũng lười tiếp tục nghe, nói thẳng một tiếng cảm ơn, đã nhảy lên xe Ferrari, sau đó lao đi như bay!
Thấy cảnh này, nữ nhân viên cửa hàng kia không thể không trừng mắt nhìn, dường như nghĩ tới điều gì,
"Ta đoán! Anh chàng đẹp trai này, sẽ không phải là người theo đuổi Sở tổng chứ? Chẳng lẽ hắn đây là muốn đi cướp dâu hay sao? Lần này nhưng là có trò hay để xem rồi!"
...
Quê hương của Sở Phi Yên là thành phố Tô sát vách với Vân Châu, tuy nhiên thuộc vào địa giới của tỉnh Đông Giang.
Còn về khách sạn Bán Đảo là loại khách sạn sang trọng năm sao, ở toàn bộ thành phố Tô cũng chỉ có một cái, thông qua hướng dẫn rất dễ đang có thể tìm tới.
Diệp Trần lái Ferrari, chỉ cần nửa giờ, cũng đã đi tới nơi cần tới.
Chỉ thấy, có những bông hoa ở lối vào của khách sạn và một tấm thảm đỏ nổi bật, ở bên cạnh có rất nhiều xe sang trọng, hiển nhiên chắc là ở nơi này, chắc sẽ không sai.
Xuống xe, đi tới cửa khách sạn, không đợi hắn mở miệng, nhân viên phục vụ của khách sạn, đã nhiệt tình tiến lên đón.
"Tiên sinh, ngài tới tham gia lễ đính hôn của Vạn công tử phải không? Nhanh nhanh mời vào bên trong!"
Tuy rằng tuổi tác Diệp Trần không lớn, quần áo cũng rất tùy tiện, nhưng dù sao cũng lái siêu xe chạy tới, nhân viên phục vụ tự nhiên không dám thất lễ, còn tưởng rằng cũng là con nhà giàu là bạn bè của Vạn Cảnh Vân.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.
Sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Diệp Trần lên tới tầng ba, hội trường lớn nhất toàn bộ khách sạn.
Nhưng vừa đi tới cửa, lại bị hai tên đại hán áo đen ngăn lại,
"Tiên sinh, xin lấy ra thiệp mời của ngươi!"
Diệp Trần không để ý tới hai người, thân thể trực tiếp hơi chao đảo một cái, trong nháy mắt biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
Hai tên đại hán áo đen kia chỉ cảm thấy hoa mắt, phía trước đã không có một ai, hai người không thể không vội vàng dụi dụi xoa xao đôi mắt của mình nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn không có nhìn thấy, không thể không ngạc nhiên,
"Tình huống như thế nào?"
"Chẳng lẽ xuất hiện ảo giác?"
...
Bên trong hội trường có rất nhiều người, hơn nữa tương đối náo nhiệt, căn bản không có người để ý, đột nhiên có thêm một người tới.
Sau khi Diệp Trần lặng lẽ không tiếng động đi vào, hoàn toàn phóng thích thần niệm, rất nhanh đã cảm ứng được khí tức của Sở Phi Yên, ở một phòng VIP bên trong hội trường này.
Xác nhận Sở Phi Yên đang ở trạng thái an toàn, Diệp Trần cũng thở dài một hơi, dứt khoát tùy tiện tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.
Hắn bây giờ còn chưa rõ ràng lắm, Sở Phi Yên thật muốn gả cho thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, hay là bị người ta bức bách, cho nên cũng không tốt trực tiếp nhúng tay vào, trước tiên chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Rất nhanh, sau khi một người đàn ông trung niên leo lên đài cao, sau khi nói một phen lời nói khách sáo đàng hoàng, cuối cùng lớn tiếng cao giọng nói:
"Như vậy sau đây, mời cô dâu chú rể của chúng ta ngày hôm nay đi vào đi!"
"Đương đương đương đương ~ "
Với âm nhạc nền ấm áp, cánh cửa phòng VIP từ từ mở ra, và Sở Phi Yên cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng.
Chỉ thấy, Sở Phi Yên vào lúc này, mặc một chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp với một vương miện vàng trên đầu, dung nhan tuyệt mỹ, phối hợp với trang phục tuyệt đẹp, gần như ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có thể nói là kinh diễm toàn trường.
Duy chỉ có Diệp Trần để ý tới, đôi mắt của Sở Phi Yên như vô thần, dường như có chút đờ đẫn...
Chương 153 Thuật Nhiếp Hồn
Diệp Trần thấy thể, không thể không suy nghĩ,
"Trạng thái tinh thần của Phi Yên dường như không đúng lắm! Chẳng lẽ bị người dùng thủ đoạn thôi miên sao?"
"Thế nhưng lấy tu vi của Phi Yên bây giờ là Luyện Khí tầng hai, đã không kém Cổ Thuần Dương, thủ đoạn thôi miên thông thường căn bản đối với cô ta không có tác dụng...không phải là trúng thuật Nhiếp Hồn của tu chân giả chứ?"
Ở bên trong Tu Chân giới, Luyện Khí là xu hướng chính, nhưng cũng có trường phái khác.
Ví dụ như trước đó Tần Vô Song Thánh tử Thánh Tâm các kia, tu luyện chính là truyền thừa tu chân của trường phái luyện thể.
Mà ngoài trường phái Luyện Khí và trường phái Luyện Thể ra, ở Tu Chân giới còn có một trường phái thường gặp, đó chính là trường phái Luyện Tâm.
Cái gọi là trường phái Luyện Tâm, tên như ý nghĩa, chính là tu hành trên phương diện tinh thần, tu luyện tới trình độ đăng phong tạo cực, có thể nhất niệm huyễn hóa ra một phương thế giới, thậm chí so với trường phái Luyện Khí và trường phái Luyện Thể, còn khó khăn hơn nhiều lắm!
"Theo tình huống trước mắt tới xem, đạo hành của người này chắc là tương đối thấp, lại thêm bản thân Phi Yên cũng là tu chân giả, sức chống cự vượt xa không phải người bình thường có khả năng đánh đồng, cho nên chỉ là tinh nhận nhận lấy một số ảnh hưởng, cũng không được kiểm soát hoàn toàn... ""
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đối tượng đầu tiên mà Diệp Trần hoài nghi, dĩ nhiên chính là nam thanh niên cao lớn ở bên cạnh Sở Phi Yên, người này chắc là Vạn Cảnh Vân thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh.
Diệp Trần hơi cảm ứng một lát, phát hiện thể nội của Vạn Cảnh Vân này, quả nhiên có một đạo chân nguyên gợn sóng như có như không, vậy mà cũng là một tên tu chân giả!
Chỉ có điều, người này ngay cả cánh cửa nhất trọng còn chưa có bước vào, căn bản không đủ để cấu thành uy hiếp đối với Sở Phi Yên.
"Xem ra phía sau Vạn Cảnh Vân này, ít nhất chắc là còn có tồn tại của một tên tu chân giả theo trường phái Luyện Tâm!"
"Chỉ là không biết, bọn họ làm như thế, đến cùng mục đích là như thế nào? Chẳng lẽ đơn thuần chỉ là để Vạn Cảnh Vân cưới Phi Yên làm vợ? Cái này không khỏi cũng quá lấy đại tài sử dụng vì mục đích nhỏ chứ?"
Tuy nhiên, sau khi đại khái đã làm rõ ràng tình trạng của Sở Phi Yên, vẻ mặt Diệp Trần lập tức phát lạnh, trong đôi mắt hiện một một vệt sát ý.
Thế mà có người, dám can đảm ở dưới mí mắt hắn, ra tay đối với bạn của hắn, thực sự là muốn chết a!
Ngay vào lúc trong lòng Diệp Trần đang suy nghĩ bay theo gió, cùng lúc đó Sở Phi Yên và thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, đã dọc theo con đường trải dài bằng thảm đỏ, chậm rãi đi tới trên đài cao.
Lúc này, người đàn ông trung niên chủ trì kia mở miệng lần nữa,
"Thực sự là trai tài gái sắc, một đôi được ông trời tác hợp cho! Ta tin tương mọi người đều giống như ta, đã không kịp chờ đợi đi! Như vậy thì do ta bây giờ tuyên bố, Vạn Cảnh Vân tiên sinh và Sở Phi Yên tiểu thư nghi thức đính hôn, chính thức..."
"Chậm đã!"
Người đàn ông trung niên chủ trì còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang, mọi người nhất thời đồng loạt hướng về nơi khởi nguồn của giọng nói kia nhìn lại.
Chỉ thấy, một thiếu niên đẹp trai ăn mặc quần áo bình thường, hai tay đúc ở trong túi quần, từ phía bên ngoài hội trường, dọc theo ở giữa thảm đỏ, chậm rãi hướng trên đài cao đi tới.
Hai tên tráng hán áo đen duy trì trật tự ở đây, lập tức bước nhanh lao tới,
"Vị tiên sinh này, phiền lòng mời ngươi trở về vị trí của ngươi!"
Tuy nhiên,
Hai người vừa mới tới gần bên cạnh Diệp Trần, đột nhiên giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị đẩy lùi ra ngoài.
"A!" "A!"
Theo hai tiếng kêu thảm thiết, hai tên tráng hán mặc áo đen trực tiếp lăn xuống hơn mấy mét, kêu rên một hồi, trong thời gian ngắn chắc là không thể bò dậy nổi.
Mọi người nhất thời xôn xao, lúc này mới ý thức được, người thiếu niên trước mắt này, kẻ đến không có ý tốt!
Vạn Cảnh Vân ở trên đài cao, lập tức cũng nhíu mày,
"Tiểu tử thối từ đâu tới! Cũng dám tới phá việc lớn của bản thiếu! Người đâu, đuổi hắn đi ra ngoài cho ta!"
"Rõ!"
Sau khi Vạn Cảnh Vân ra lệnh, lập tức lại có bốn người, từ trong đám người nhảy ra ngoài, hơn nữa khí thế của bốn người này rất hùng hổ, sát khí bừng bừng, hiển nhiên so với hai tên tráng hán vừa nãy còn lợi hại hơn nhiều.
Tuy nhiên, bốn người lao tới trước mặt Diệp Trần, vẫn như cũ không thể động được góc áo của Diệp Trần, lần nữa bị đẩy lùi ra ngoài!
Mọi người bị dọa đến nhất thời thi nhau lùi lại.
Ngay cả Vạn Cảnh Vân nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không thể không kinh hãi, không tự chủ được lùi lại hai ba bước.
Phải biết, bốn người vừa rồi kia, thế nhưng là Vạn Quán Tài cha của hắn, phái cận vệ cho hắn, mỗi người đều có tu vi Ám Kình đại thành, đối phó trên trăm tên nam tử trưởng thành bình thường đều không đáng kể gì, bây giờ thế mà ngay cả thân thể đối phương còn chưa có chạm được, đã bị đẩy lùi ra ngoài, đây là thực lực mạnh cỡ nào?
"Chẳng lẽ là tông sư Hóa Kình, Thế nhưng hắn rõ ràng so với ta còn ít tuổi hơn a..."
Mắt thấy thiếu niên thần bí này, giống như là đi bộ nhàn nhã, đi tới trước đài cao, Vạn Cảnh Vân lập tức cuống lên, vôi vàng hướng phía sau lưng mình hô to một tiếng,
"Chu đại sư!"
Bạch!
Sau khi Vạn Cảnh Vân hô to một tiếng, có một giọng nói giống như quỷ mị, ngăn ở trước mặt Diệp Trần, như là trống rỗng đột nhiên xuất hiện!
Chỉ thấy người này, là một ông lão ước chừng năm mươi tuổi, thân thể gầy gò như củi, gần như chỉ còn lại da bọc xương, dáng người còng xuống, thậm chí còn có chút dị dạng...thế nhưng nhãn thần hung ác nham hiểm, giống như một con diều hâu hung ác!
"Kiệt kiệt kiệt! Tiểu tử! Lão phu không cần biết ngươi có thân phận gì, lại vì sao mà đến, nếu còn dám tiến lên một bước, chết!"
Hai mắt của ông lão gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, dùng giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe, chậm rãi mở miệng nói.
Diệp Trần nhướng mày,
"Quả nhiên là Tu Chân giả trường phái Luyện Tâm! Chính là ngươi dùng thuật Nhiếp Hồn, mê hoặc bạn của ta sao?"
Lấy qua hệ giữa Diệp Trần và Sở Phi Yên, lúc này nhìn thấy Diệp Trần đứng ra, Sở Phi Yên thế mà không hề bị lay động, dường như không biết hắn, thông qua điểm này, Diệp Trần có thể cơ bản xác định, Sở Phi Yên khẳng định là trúng thuật Nhiếp Hồn, cho nên bản thân mới sẽ bị mất phương hướng, chỉ có điều còn chưa có được khống chế hoàn toàn.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Lão giả kia nghe được lời này của Diệp Trần, đầu tiên là giật mình, sau đó phát ra một tiếng cười quái dị,
"Không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy, mà đã có kiến thức như thế! Vậy mà có thể liếc mắt nhận ra thuật Nhiếp Hồn của lão phu, không tệ! Không tệ!"
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức nhịn không được cười nhạo một tiếng, hai tay vẫn như cũ đíc ở trong túi quần, thản nhiên nói:
"Lão gia hỏa, nói ngươi béo ngươi thật đúng là thở gấp! Ngươi mặc dù sử dụng thuật Nhiếp Hồn, nhưng ngươi ngay cả da lông cũng không có học được, bằng không như thế nào mà ngay cả một cô gái cũng không giải quyết được chứ? Còn muốn mượn nhờ những ngoại vật này?"
Lão giả kia nghe được điều này, trong lòng lập tức giật mình,
Hắn vốn muốn sử dụng thuật Nhiếp Hồn, trực tiếp khống chế Sở Phi Yên, nhưng không nghĩ tới, ý chí của cô gái này rất kiên định, cuối cùng đành phải lùi lại làm theo cách khác, để cô ta có ấn tượng tốt đối với Vạn Cảnh Vân, để cho hai người trở thành người yêu, sau đó lại đạt tới mục đích mà không thể cho ai biết của hắn.
Không nghĩ tới thế mà bị Diệp Trần một câu nói toạc ra!
"Nói đi, vì sao ngươi phải hại bạn của ta? Thành thật khai báo, ta còn có thể lưu ngươi được toàn thây!"
Diệp Trần lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói.
Lão giả kia nghe được điều này, lập tức tức giận đến không chịu được,
"Tiểu tử thật cuồng! Ta không biết ngươi có lai lịch gì, tuy nhiên lập tức, ngươi sẽ trở thành nô bộc trung thành nhất của lão phu!"
Thoại âm rơi xuống, ông lão bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra! Đôi mắt thế mà toàn bộ biến thành màu trắng!
Oanh!
Trong cặp mắt của ông lão kia, vậy mà bắn ra một tia ánh sáng trắng yếu ớt, bắn thẳng tới mi tâm của Diệp Trần!
Đồng thời, lão giả kia lại vang lên giọng nói khàn khàn khó nghe một lần nữa,
"Nhiếp Hồn Đại Pháp!"
Chương 154 Dám đụng đến bạn ta, kết quả chỉ có một cái!
Sưu!
Tia ánh sáng kia trong nháy mắt đã chui vào trong mi tâm của Diệp Trần, Diệp Trần dường như chưa kịp phản ứng, đã trúng chiêu.
Ông lão thấy thế, lập tức mừng rỡ,
"Còn tưởng rằng là cao thủ, hóa ra lại chỉ là một tên ngu xuẩn, trúng thuật Nhiếp Hồn của lão phu, còn không ngoan ngoãn nghe ta hiệu lệnh, quỳ xuống cho ta!"
Ông lão thả lỏng hai tay ra phía sau, trực tiếp ra lệnh với Diệp Trần nói.
Hắn thấy, sau khi Diệp Trần chúng thuật Nhiếp Hồn của chính mình, ngay cả dấu hiệu giãy dụa cũng không có, hiển nhiên ý chí cực kém, đã bị chính mình hoàn toàn khống chế được tâm thần, bây giờ cho dù chính mình để hắn chết đi, hắn chắc cũng không có bất kỳ do dự nào!
Tuy nhiên, truyện không có phát triển giống như hắn tưởng tượng vậy, chỉ thấy Diệp Trần với bộ mặt lạnh nhạt đứng ở nơi đó, cũng không có nghe theo mệnh lệnh của hắn, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười trêu tức, nhìn ông lão như nhìn một thằng đần không khác gì nhau, thản nhiên nói:
"Chơi vui sao?"
Thẳng tới lúc này, vể mặt ông lão kia mới thay đổi lớn,
"Tại sao có thể như vậy? Ngươi đã trúng thuật Nhiếp Hồn của ta, vậy mà không bị làm sao? Điều này sao có thể!"
Diệp Trần cười lạnh,
"Ta nói rồi, ngươi ngay cả da lông của thuận Nhiếp Hồn còn chưa học được, lại còn vọng tưởng khống chế ta, thực sự là không biết sống chết!"
"Thôi được! Hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, thuật Nhiếp Hồn chân chính là như thế nào!"
Nói xong, Diệp Trần hướng về phía ông lão kia, hai mắt bỗng nhiên ngưng tụ, trong mắt, một tia ánh sáng vàng chợt hiện, đồng thời trong miệng quát lên một tiếng lớn,
"Quỳ xuống!"
"Phù phù!"
Ông lão kia lập tức ứng theo tiếng quát mà quỳ rạp xuống đất, cả người chỉ cảm thấy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, giống như bị người hung hăng đẩy xuống từ đám mây, trực tiếp rơi vào địa ngục, hóa thành một con kiến hôi rất đáng thương.
Mà vào lúc này Diệp Trần, trong mắt ông lão, lại như là thần linh ở trên chín tầng trời, khiến hắn không tự chủ được muốn quỳ bái, trong lòng sợ hãi vạn phần.
Đây, mới thực sự là thuật Nhiếp Hồn!
"Nói! Tại sao phải hại bạn của ta?"
Dưới sự gia trì của thuật Thần Hồn, giọng nói Diệp Trần rất bình thản, nhưng rơi vào trong tai của ông lão, lại như ý chí của thần phật tiên tôn, khiến hắn căn bản không có cách nào làm trái, lúc này thành thật khai báo.
Hoá ra,
Lão nhân này tên là Chu Tự Đạo, là một người tu đạo, hơn nữa còn là người quen biết cũ của Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, đồng thời cũng coi là nửa cái sự phụ của Vạn Cảnh Vân.
Nửa tháng trước, hắn và Vạn Cảnh Vân đi du ngoạn, đi ngang qua Cổ Nguyệt trai, biết được tin Cổ Thuần Dương chết, vốn chỉ là xuất phát từ tình bạn cũ, muốn tế điện bạn cũ, nhưng lại ở trong lúc vô tình phát hiện, tu vi của Sở Phi Yên tăng nhanh, thế mà đã không kém Cổ Thuần Dương!
Chu Tự Đạo rất khiếp sợ, thực sự không kìm nén được sự tò mò trong lòng, với khát vọng tăng thực lực lên, thế là nói bóng nói gió, muốn moi ra tin tức từ trong miệng Sở Phi Yên.
Thế nhưng, Sở Phi Yên những năm vừa qua đi theo Cổ Thuần Dương vào nam ra bắc, đã sớm có được sự khôn ngoan, tự nhiên cũng không phải lừa dối được đơn giản như vậy.
Sau khi thăm dò mấy lần không có kết quả, ngược lại còn để Sở Phi Yên sinh lòng nghi ngờ, thế là Chu Tự Đạo càng ngày càng bạo, có ý đồ dùng thuật Nhiếp Hồn đến khống chế Sở Phi Yên lại, buộc nàng nói ra tình hình thực tế.
Nhưng lại không nghĩ tới, thực lực của hắn quá nhỏ bé, căn bản không có cách nào hoàn toàn khống chế được Sở Phi Yên.
Vừa lúc Vạn Cảnh Vân loại công tử bột này, cũng coi trọng vẻ mặt xinh đẹp của Sở Phi Yên, thế là hai người ăn nhịp với nhau, Chu Tự Đạo lợi dụng thuật Nhiếp Hồn, để Sở Phi Yên sinh ra cảm tình với Vạn Cảnh Vân, còn cố ý làm ra lễ đính hôn ngày hôm nay, cũng là vì dể Vạn Cảnh Vân, có thể sớm cầm xuống Sở Phi Yên.
Theo suy nghĩ của Chu Tự Đạo, chỉ cần Vạn Cảnh Vân nắm được Sở Phi Yên, lại thêm hắn ở một bên hỗ trợ, nhất định có thể khai quật ra được bí mật trong lòng Sở Phi Yên!
Chỉ tiếc, kế hoạch của bọn hắn còn chưa có hoàn thành, Diệp Trần đã chạy tới đây.
Sau khi nghe Chu Tự Đạo kể lại xong, lập tức sát khí trên mặt Diệp Trần càng đậm!
"Tán tận lương tâm! Chết chưa hết tội!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp vỗ ra một chưởng, môt chưởng này đập cho Chu Tự Đạo thành một bãi thịt vụn.
"A!"
Mọi người ở xung quanh nhìn tháy cảnh tượng chưa bao giờ được thấy như thế thi nhau kêu to nhao nhao chạy ra bên ngoài hội trường.
Vạn Cảnh Vân ở một bên thấy cảnh này, lập tức bị dọa liên tục lùi lại, sau đó quay người muốn chạy trốn. Đáng tiếc, Diệp Trần làm sao có thể buông tha hắn, trực tiếp thân thể nhoáng một cái, cũng đã chặn lại đường đi của Vạn Cảnh Vân.
"Người đâu! Cứu ta! Cứu ta!"
Van Cảnh Vân cuống lên kêu lớn ba tiếng, đáng tiếc những thủ hạ của hắn, thấy ngay cả nhân vật thần tiên như Chu đại sư, cũng bị Diệp Trần dễ dàng diệt sát, bọn họ làm sao dám đi lên chịu chết, tất cả đều tạo ra thành một làn khói chạy mất tăm.
Cuối cùng, Sở Phi Yên có vẻ mặt đờ đẫn đứng dậy, bảo vệ Vạn Cảnh Vân ở sau lưng.
Diệp Trần biết, nguyên nhân này nhất định là bởi vì Chu Tự Đạo, thi triển thuật Nhiếp Hồn đối với cô ta, trí nhớ lúc trước, chắc là bị phong ấn, cô ta bây giờ chỉ sợ còn tưởng Vạn Cảnh Vân là vị hôn phu của cô ta đây.
Diệp Trần lắc đầu, trực tiếp lách người, đi tới trước mặt Sở Phi Yên, sau đó còn chưa đợi cô kịp chống lại, vỗ nhẹ nhàng một cái trên đỉnh đầu của cô, đồng thời quát khẽ một tiếng,
"Phá!"
Xoạt!
Toàn thân Sở Phi Yên lập tức chấn động, sau đó những ký ức trong đầu đang được phủ bụi, bắt đầu giống như nước thủy triều tuôn trào ra...
"Diệp tiên sinh...chúng ta...đây là ở đâu? Còn có...ta ăn mặc như thế này là thế nào?"
Sau khi Sở Phi Yên tỉnh táo lại, lập tức cảm nhận được đầu của mình rất đau, đã hoàn toàn không nhớ rõ chính mình đang ở chỗ nào.
Diệp Trần hướng cô ta cười nhạt một tiếng,
"Vấn đề này, chờ trước tiên ta giải quyết cái người này hại cô đã, sau đó ta sẽ từ từ giải thích cho cô nghe!"
Nói xong lời này, Diệp Trần từ từ hướng Vạn Cảnh Vân ở một bên đi tới, Vạn Cảnh Vân quy người muốn chạy trốn, đáng tiếc bị Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra, trong nháy mắt phế bỏ sạch hai chân của hắn!
"Ngươi...ngươi không thể giết ta! Cha ta là Vạn Quán Tài! Là nhà giàu nhất tỉnh Đông Nam! Nếu như ngươi giết ta, cha ta khẳng định sẽ không bỏ qua ngươi!"
Vạn Cảnh Vân vừa dùng hai tay kéo lê thân thể của mình, dốc sức liều mạng lùi lại phía sau, vừa ngoài mạnh trong yếu giận dữ hét lên với Diệp Trần.
Diệp Trần từng bước từng bước đi tới gần, cười lạnh nói:
"Chớ nói chỉ là một nhà giàu nhất tỉnh Đông Giang, cho dù là nhà giàu nhất cả nước, nhà giàu nhất cả thế giới thì lại như thế nào? Dám đụng đến bạn của Diệp Cuồng Tiên ta, kết quả chỉ có một cái, đó chính là chết!"
Vạn Cảnh Vân nghe được điều này, sắc mặt lập tức biến hóa,
"Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên ở trên biển giết chết Bạch Thiên Hành?"
Vào lúc này Diệp Trần đã đi tới trước mặt Vạn Cảnh Vân, nghe đối phương lại có thể biết được mình, lông mày không thể không hơi nhíu lại, giơ chân lên giẫm ở trên người Vạn Cảnh Vân, lạnh lùng nói:
"Không sai, là ta! Trước khi chết, còn muốn trăn trối gì nữa không?"
Vạn Cảnh Vân dường như cũng biết chính mình hôn nay khó thoát khỏi cái chết, ngược lại cười lạnh,
"Thắng làm vua thua làm giặc, chết ở dưới tay của ngươi ta không còn lời nào để nói, chẳng qua nếu như ngươi cảm thấy giết một cái Bạch Thiên Hành, là đã là vô địch thiên hạ, vậy ngươi rất sai!"
"Thế giới này lớn hơn rất nhiều so với ngươi tưởng tượng, cho dù là trong Hoa Hạ quốc, người mạnh hơn ngươi cũng có khối người!"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, ngược lại không có vội vàng giết người này,
"Ồ? Ví dụ thử xem cái?"
Vạn Cảnh Vân thấy Diệp Trần do dự, tinh thần lập tức chấn động,
"Ngươi có từng nghe nói qua Thánh Tâm các chưa? Nghe nói qua Phạm Âm Tự chưa? Nghe nói qua Tiêu Dao sơn trang chưa?"
Chương 155 Cũng là vài tỷ đi!
Diệp Trần lắc đầu, khẽ cười nói:
"Những thế lực này cho dù rất mạnh, thế nhưng lại có quan hệ như thế nào với Vạn gia các ngươi?"
Vạn Cảnh Vân lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
"Nói thật không sợ nói cho ngươi biết, Vô Tướng pháp sư của Phạm Âm Tự, từng có giao tình với ông của ta!"
"Vô Tướng pháp sư?"
Diệp Trần nghe được cái tên này, lập tức cảm thấy có chút quen tai, ngay sau đó trong đầu, nhảy ra bóng dáng của một tên hòa thượng mập lùn.
Một trong ba người lúc trước bị nhốt ở trong không gian cấm chế tầng thứ bảy của tiên mộ, tên đại hòa thượng kia trong ngoài không đồng đều, muốn phối hợp với Quỷ Âm Tuyệt ăn thịt hắn, hình như cũng gọi là Vô Tướng pháp sư...
Nghĩ tới đây, Diệp Trần cố ý cười lạnh nói:
"Vô Tướng pháp sư sao? Theo như ta được biết, hắn bị vây ở trong tiên mộ, chỉ sợ sớm đã chết rồi chứ?"
Vạn Cảnh Vân nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng một cái,
"Ngay cả chuyện bí mật như thế thế mà ngươi cũng biết? Tuy nhiên ngươi chắc chắn không biết, một tháng trước Vô Tướng pháp sư đã trở lại Phạm Âm Tự, nếu như ngươi dám giết ta, lão nhân gia ông ta khẳng định sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Quả nhiên là hắn!"
Diệp Trần âm thầm cười lạnh,
"Nếu như cái lão lừa trọc kia chính là chỗ dựa của ngươi, vậy ta có thể nói cho ngươi biết rõ, ta thích giết hắn thì chỉ như giết chó mà thôi!"
"Không! Không có khả năng! Người hồ..."
Vạn Cảnh Vân còn muốn nhiều lời, Diêp Trần dùng lực dưới chân một chút,
"Bành!"
Cả người nhất thời giống như bọt biển, vậy mà trực tiếp rõ ràng bị giẫm bạo!
Cùng lúc này, bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát, Diệp Trần không muốn rắc rối, lập tức khẽ vươn tay nắm eo nhỏ nhắn của Sở Phi Yên, sau đó thân thể nhoáng một cái, hai người đã biến mất ở trong hội trường không tìm thấy dấu vết.
...
Trên đường trở về Vân Châu,
Sau khi nghe Diệp Trần giải thích một phen, cùng với hồi ức trước đó của Sở Phi Yên, rốt cuộc hiểu rõ chân tướng chuyện này.
"Ta cảm thấy mấy ngày này giống như gặp một cơn ác mộng, nhờ có Diệp tiên sinh kịp thời chạy tới, bằng không mà nói, chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy đáng sợ rồi!"
Sở Phi Yên vỗ bộ ngực cao vút trong mây, hoảng sợ một trận nói.
Diệp Trần cũng không thể không thở dài một hơi nói:
"Thật ra thì Chu Tự Đạo kia, cùng lắm chỉ là muốn biết, tu vi của cô vì sao tiến bộ nhanh như vậy, cô cứ nói cho hắn biết tình hình thực tế là được rồi, nếu hắn còn dám đến tìm ta gây rắc rồi, vừa lúc có thể để cho ta thu thập hắn, cô cần gì phải giấu diếm? Cô nói xem cô có phải ngốc hay không?"
Sở Phi Yên bị Diệp Trần dạy dỗ một trận, lập tức cúi đầu xuống, giống như là một đứa bé gái phạm phải sai lầm, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì nói:
"Người ta không phải là không muốn gây thêm rắc rối cho ngài sao..."
Diệp Trần thấy dáng vẻ này của Sở Phi Yên, không thể không âm thầm buồn cười, nhịn không được xoa xoa đầu Sở Phi Yên, thở dài:
"Thật là một nha đầu ngốc!"
Khuôn mặt của Sở Phi Yên lập tức đỏ lên, sau đó giống như lại nghĩ tới chuyện gì, mũi ngọc tinh xảo không thể không hơi chíu lại, nói:
"Người nào đó giống như còn nhỏ hơn ta mấy tuổi lận! Nói lời này cũng không cảm thấy xấu hổ a!"
Diệp Trần lập tức im lặng như gà mắc tóc,
Trong thân thể của hắn có ký ức của tám trăm năm, nhiều khi hay quên mất, chính mình vào lúc này vẫn là một thiếu niên còn chưa tới mười tám tuổi...
Sở Phi Yên thấy Diệp Trần không lên tiếng, còn tưởng rằng hắn đang tức giận, lúc này mới nghĩ tới thân phận của đối phương, vội vàng thè lưỡi, nói:
"Thực xin lỗi, Diệp tiên sinh, ta...ta nói sai lời rồi á..."
Diệp Trần thấy Sở Phi Yên tạo ra vẻ mặt sợ hãi, không thể không cười ha ha một tiếng,
"Cô không có nói sai! Tuổi của tá xác thực nhỏ hơn so với cô, sau này cô cũng không cần lại cứ phải gọi ta là Diệp tiên sinh dài Diệp tiên sinh nhắn, ta coi cô là bạn, cô trực tiếp gọi Diệp Trần là được rồi!"
"Thật sao?"
Sở Phi Yên trông rất vui mừng, trong đôi mắt đều nhanh chóng lóe ra ngôi sao nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô ta từ lúc quen biết Diệp Trần cho đến nay, thời gian dài như vậy, đối phương mới đối với cô nói ra lời như vậy, tâm hồn thiếu nữ lập tức mừng thầm một hồi.
Cô ta lại làm sao biết được rằng, tuy rằng trước đó Diệp Trần đối với cô chiếu cố có thừa, nhưng đây cùng lắm là hướng về thể diện của Cổ Thuần Dương, thế nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, Sở Phi Yên thà để mình bị tổn thương, cũng không muốn bán đứng hắn, vì điều này làm cho đáy lòng của Diệp Trần, mới thực sự tiếp nhận người bạn như cô ta.
"Đúng rồi, Phi Yên, có chuyện, không biết cô có thể giúp ta hay không?"
Diệp Trần bỗng nhiên lại mở miệng nói.
Sở Phi Yên đang mừng thầm, vội vàng nói:
"Diệp tiên sinh...Diệp Trần, anh nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp được cho anh, đều không thành vấn đề!"
Diệp Trần cười nói:
"Tôi không muốn nói quá nhiều! Là như thế này, tôi đã đăng ký một công ty, bây giờ tôi cần một người đáng tin cậy để giúp tôi quản lý công ty, tôi biết rằng cô có kinh nghiệm quản lý công ty, không biết liệu cô có dám tiếp nhận thử thách đó một chút không?"
Sở Phi Yên nghĩ thầm, đó không phải là bà chủ sao? Vừa nghĩ tới đây, gương mặt xinh đẹp lập tức lại đỏ lên, sau đó nói ngay:
"Đương nhiên không thành vấn đề! Không biết công ty kia của anh, chủ yếu là làm về nghiệp vụ gì? Ích lợi một năm đại khái là bao nhiêu?"
Lần này ngược lại lại hỏi khó Diệp Trần, chuyện của công ty, trước đó Diệp Trần đều để cho mấy người Đường Nghiệp làm giúp, hắn không bao giờ hỏi kỹ, nên hắn thực sự không biết công việc kinh doanh chính của công ty là gì, hơn nữa bản thân hắn với việc kinh doanh công ty một chút cũng không hiểu.
Diệp Trần suy nghĩ một chút,
"Có vẻ như không có kinh doanh, nếu nói tới thu nhập hàng năm, cũng là vài tỷ đi..."
Sở Phi Yên lập tức tròn xoe hai mắt, suýt chút nữa thì ngất đi vì choáng váng.
Kinh doanh Cổ Nguyệt trai nhiều năm như vậy, tổng tài sản cũng chỉ vài trăm triệu mà thôi, bây giờ Diệp Trần thế mà để cho cô ta tiếp nhận, quản lý một công ty lớn như thế, lợi nhuận hàng năm vài tỷ nhiều như vậy, cô ta có chút thiếu tự tin.
Theo bản năng Sở Phi Yên muốn từ chối, thế nhưng nghĩ lại, Diệp Trần thế mà giao cho mình quản lý một công ty lớn như vậy, đây là cần phải rất tin tưởng vào chính mình a!
Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Phi Yên nhất thời đắc ý, lập tức ưỡn bộ ngực đày đặn của cô ta lên, ra vẻ tùy ý nói:
"Không phải chỉ là vài tỷ thôi sao, chuyện nhỏ!"
Diệp Trần tròn xoe mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm...
...
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã về tới Vân Châu.
Sau khi về tới Vân Châu, về trước biệt thự một chuyến, Diệp Trần lấy tư liệu có liên quan tới tập đoàn Tô Diệp, toàn bộ giao cho Sở Phi Yên, để cô ta sau này có toàn quyền xử lý chuyện công việc của công ty.
Dùng người thì không nghi người, nghi người thì đã không dùng người, hơn nữa Diệp Trần căn bản đối với tài phú thế tục này cũng không có hứng thú, đã quyết định giao cho Sở Phi Yên quản lý, hắn sẽ không can thiệp vào.
Sau khi trao đổi về chuyện của công ty xong, Diệp Trần lại tự mình đưa Sở Phi Yên về Cổ Nguyệt trai, lúc này đã là buổi chiều.
Nữ nhân viên cửa hàng của Cổ Nguyệt trai kia, nhìn thấy Diệp Trần vậy mà thực sự mang theo Sở Phi Yên toàn thân mặc đồ cười trở về, lập tức trố mắt ra, nhìn như sắp phải rớt xuống, không thể không hướng về phía Diệp Trần đang ngồi ở trên ghế lái xe, giơ ngón tay cái lên, "Anh chàng đẹp trai, có thể từ trong tay thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, cướp Sở tổng trở về, ngươi thực trâu!"
...
Đợi đến khi Diệp Trần quay trở về biệt thự, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới lại có một vị khách mới, hóa ra người này chính là Dịch Sơn Hà tổng tham mưu Thần Long vệ.
Cùng đi theo Dịch Sơn Hà tới đây, ngoài Đường Minh Phi ra, Trần Kỳ Phong tư lệnh quân đội thành phố ra, còn có hai tên đại tá, hơn nữa trong tay hai người nâng lấy một bộ quân trang, quân hàm thiếu tướng, các loại vật dụng khác.
Rất rõ ràng, điều kiện mà Diệp Trần trước đó nói, xem ra quân đội đã chấp nhận.
Và điều này cũng có nghĩa rằng, Diệp Trần chẳng những chính thức trở thành cung phụng của Thần Long vệ Hoa Hạ, hơn nữa, địa vị cũng ngang vai ngang vế với Diệp Thiên Ca.
Cuối cùng, mọi người Lâm gia lấy một loại tư thế vô cùng chật vật, rời khỏi khách sạn Long Đỉnh.
Sau khi trở về Lâm gia, Lâm Thế Kiêu lập tức triệu tập tất cả mọi người Lâm gia, tổ chức đại hội gia tộc.
Ánh mắt của Lâm Thế Kiêu, sau khi đảo qua trên thân từng người, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Tiêu Tiêu, trong đôi mắt hiện ra vẻ dịu dàng, chậm rãi mở miệng nói:
"Ta bây giờ có một quyết định quan trọng nhất muốn tuyên bố, từ hôm nay trở đi, gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia chúng ta do Tiêu Tiêu kế nhiệm!"
"Cái gì!"
Lâm Thế Kiêu vừa nói ra lời này, toàn bộ Lâm gia lập tức sôi trào.
"Cha, Tiêu Tiêu còn là một đứa bé a! Sao có thể để cô ta tới làm gia chủ Lâm gia chúng ta?"
"Đúng vậy! Ông nội, hơn nữa cô ta còn là con gái, chức vị gia chủ Lâm gia, làm sao có thể ngồi!"
"Cha, cha có sai lầm chỗ nào hay không?"
...
Mọi người Lâm gia thi nhau tranh luận, mặc dù có một ít người, mơ hồ đã đoán được dụng ý của lão gia, nhưng việc này quan trọng tới chính là lợi ích của bọn hắn, khẳng định vẫn muốn giành giật một chút.
Không nghĩ tới, Lâm Thế Kiêu trực tiếp vỗ bàn một cái, giận dữ hét:
"Tất cả im miệng cho ta!"
"Đã tới lúc này rồi, các ngươi thế mà còn muốn lấy một chút lợi ích của các ngươi! Ta làm sao lại sinh ra một đám ngu ngốc như các ngươi cơ chứ!"
"Bây giờ chỉ có Tiêu Tiêu kế nhiệm chức gia chủ Lâm gia chúng ta, mới có thể bảo toàn Lâm gia chúng ta, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này, các ngươi cũng không nghĩ ra được sao?"
Mọi người thấy lão gia nổi trận lôi đình, lập tức im phăng phắc, không còn dám nói thêm lời nào.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu, vẻ mặt sợ hãi nói:
"Ông nội, vị trí gia chủ Lâm gia này, cháu...cháu không làm được..."
Lâm Thế Kiêu lại vung tay lên,
"Chuyện này cháu yên tâm! Bộ xương già này của ông nội còn có thể chống đỡ được một hai chục năm nữa, do ông nội hộ giá hộ tống cháu, dạy cháu quản lý sự vụ của gia tộc như thế nào, không ai dám mặc kệ cháu!"
Lâm Tiêu Tiêu cuống lên,
"Ông nội, cháu không phải lo lắng chuyện này, cháu thực sự không muốn làm gia chủ Lâm gia..."
Lâm Thế Kiêu nặng nề thở dài một hơi, nói:
"Tiêu Tiêu, ông nội cũng biết, làm như vậy quá cực khổ cho cháu, nhưng cháu nhẫn tâm, trơ mắt nhìn Lâm gia sụp đổ sao? Chỉ có cháu làm gia chủ Lâm gia, Diệp Trần mới có thể chân chính buông tha Lâm gia chúng ta, bằng không hắn chỉ cần động động ngón tay, cũng đủ để cho Lâm gia chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!"
"Thế nhưng mà..."
Lâm Tiêu Tiêu còn muốn nói thêm, Lâm Thế Kiêu lại buồn bã nói:
"Cháu gái ngoan của ông! Chẳng lẽ cháu còn muốn ông nội phải quỳ xuống để cầu cháu hay sao?"
Rơi vào đường cùng, Lâm Tiêu Tiêu đánh phải gật đầu đáp ứng.
...
Sau khi hội nghị gia chủ Lâm gia kết thúc, tất cả mọi người đều tán đi.
Trong phòng Lâm Hạo Nhiên,
Lâm Cương, Lâm Hải và Lâm An Nhiên đều ở, Lâm Hạo Nhiên lúc này đã tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng đan điền bị phế, đời này khẳng định không có cách nào tu võ được nữa.
"Cha! Con mặc kệ hắn là chó má Diệp tiên sinh, hay là chó má thiếu tướng gì đó, hắn phế đi tu vi của con, có nghĩa là hủy đi cuộc đời của con! Con muốn báo thù! Con muốn hắn phải chết!"
Lâm Hạo Nhiên nằm ở trên giường, vừa nghĩ tới chính mình có tất cả, sau đó tất cả đều biến ảnh ảo ảnh trong mơ, vào lúc này quả thực đau đến không muốn sống nữa.
Vốn, hắn còn có hi vọng bước vào cảnh giới tông sư Hóa Kình, mà còn là nhân tuyển duy nhất cho vị trí gia chủ của Lâm gia, tiền đồ một mảnh tốt đẹp, thế mà bây giờ tất cả đều mất hết, trong lòng cừu hận có thể tưởng tượng được.
Lâm Hải nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Hạo Nhiên, nhịn không được khuyên nhủ:
"Hạo Nhiên, không phải chú đả kích cháu, báo thù ư, cái suy nghĩ này, chú khuyên cháu vẫn là sớm quên đi!"
Lâm An Nhiên ở một bên cũng nói theo:
"Đúng vậy! Anh Hạo Nhiên, tiểu tử kia bây giờ võ công chẳng những sâu không lường được, hơn nữa thu phục được đại lão của mười thành phố, bây giờ càng có quân đội chống đỡ, chúng ta còn có cái gì để đấu với hắn?"
Lâm An Nhiên có hận ý đối với Diệp Trần, so với Lâm Hạo Nhiên cũng không ít hơn bao nhiêu, nhưng hắn vừa nghĩ tới đủ loại bối cảnh của Diệp Trần, lập tức ý nghĩ trả thù cũng không sinh ra một chút nào.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, hắn so sánh với Diệp Trần bây giờ, giống với con kiến hôi so với con voi, người ta không tìm tới hắn gây rắc rối, hắn đã thắp nhang cầu nguyện rồi, nơi nào cáo dám chủ động tiến tới tìm chết chứ?
Lâm Hạo Nhiên lập tức á khẩu không phản bác được.
Lâm Cương ở một bên bỗng nhiên mở miệng,
"Hừ! Chúng ta bây giờ hoàn toàn chính xác không có cách nào bắt được tiểu tử kia, thế nhưng theo ta thấy, tiểu tử kia cũng chưa chắc không có người nào không thể trị"
Nghe được điều này, Lâm Hạo Nhiên lập tức lấy lại tinh thần,
"Cha, lời này của cha là có ý gì?"
Lâm Cương hít sâu một hơi, mới hướng về phía Lâm Hải ở một bên, mở miệng nhỏ giọng nói:
"Lâm Hải, chú quên năm đó, tiểu tử này và mẹ hắn, là bị đuổi về Vân Châu như thế nào đúng không?"
Lâm Hải nhướng mày, lập tức đã hiểu được ý tứ của Lâm Cương,
"Ý anh là...Tần gia ở Kinh đô?"
Lâm Cương nhẹ gật đầu,
"Không sai! Tần gia ở Kinh đô kia, thế nhưng là đại thế gia quyền thế truyền thừa hơn ngàn năm!"
"Nghĩ ngay cả Diệp Thiên Ca kia, danh xưng là chiến thần của Hoa Hạ, uy phong cỡ nào, năm đó không phải cũng bị Tần gia ở Kinh đô bức bác, đuổi mẹ con Diệp Trần đi sao, cuối cùng cưới nữ nhân của Tần gia kia sao!!"
Nghe được điều này, Lâm An Nhiên ở một bên hiếu kỳ nói:
"Bác cả, không phải nói là, vị cô kia của ta làm người thứ ba, câu dẫn Diệp Thiên Ca đã kết hôn rồi, cho nên mới bị Tần gia đuổi trở về sao?"
Lâm Cương lắc đầu, nói:
"Năm đó gút mắc tình cảm của mấy người bọn họ, ngoại trừ người trong cuộc ra, chỉ sợ cũng không có mấy người biết được...ta chỉ biết là, vị công chúa của Tần gia kia, xác thực trước đó có hôn ước với Diệp Thiên Ca, hơn nữa còn dở trò sau đó sinh ra một đứa bé trai cho Diệp Thiên Ca, nhưng Diệp Thiên Ca dường như không muốn kết hôn với vị công chúa kia của Tần gia, cho nên mới có chuyện xảy ra về sau..."
Lâm Hải ở một bên tiếp lời nói:
"Đúng vậy! Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với em gái, cho dù đối phương là Diệp Thiên Ca, em ý tuyệt đối cũng sẽ không đi làm người thứ ba xen vào gia đình người khác! Chỉ là không biết, vị công chúa của Tần gia kia vì sao có bầu trước tiên, hơn nữa hai người bọn họ vốn còn có hôn ước mang theo, Diệp Thiên Ca căn bản không có cách nào từ chối trách nhiệm, cuối cùng dưới áp lực của Tần gia, dù là mạnh như Diệp Thiên Ca, cũng chỉ có thể lựa chọn chịu khuất phục..."
Lâm An Nhiên còn muốn tiếp tục hỏi thêm, Lâm Cương ở một bên chen lời nói:
"Đều là chút chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới cũng được! Bây giờ tiểu tử này quật khởi mạnh mẽ, Tần gia ở Kinh đô chắc là chẳng mấy chốc sẽ biết được, bọn họ không có khả năng cứ bỏ mặc một cái tai họa ngầm lớn như vậy, tiếp tục trưởng thành tiếp!"
Lâm Hạo Nhiên nghe được điều này, lập tức hết sức vui mừng,
"Cha, ý của cha là, muốn mượn đao giết người sao?"
Lâm Cương cười khổ nói:
"Chúng ta nào có năng lực đi mượn Tần gia cây đao này, nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa tin tức truyền nhanh tới Tần gia một chút thôi!"
Lâm Hải ở một bên nghe được điều này, nói ngay:
"Đại ca không được mạo hiểm! Việc này Tần gia sớm muộn gì cũng sẽ biết được, chúng ta cần gì phải tự tìm phiền phức? Chỉ cần im lặng theo dõi kỳ biến là được rồi!"
Lâm Cương nhẹ gật đầu,
"Chú nói có lý!"
Lâm An Nhiên cũng nói theo:
"Không sai! Thần tiên bọn họ đánh nhau, chúng ta vẫn nên ít nhúng tay vào thì tốt hơn!"
Tuy nhiên, ba người đều không có để ý tới, trong đôi mắt của Lâm Hạo Nhiên, lại hiện ra vẻ tàn khốc...
Chương 152 Sở Phi Yên muốn kết hôn?
Diệp Trần tự nhiên không biết Lâm gia có chuyện gì xảy ra, hắn vào lúc này, đang bận phân phối lại thế lực tỉnh Thiên Nam một lần nữa.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, thật ra thì cũng không có cái gì được phân chia, phạm vi thế lực của các vị lão đại của mười thành phố, ngoài Hà Tiến chủ động dâng lên hơn một nửa gia sản ra, những người còn lại trên cơ bản không có gì thay đổi.
Tuy nhiên Vũ gia đã sụp đổ, những sản nghiệp dưới tay của Vũ gia kia, lập tức trở thành tiêu điểm tranh đoạt của mọi người.
Cuối cùng, Diệp Trần giải quyết dứt khoát, đưa sản nghiệp của Vũ gia trải rộng ở trong tỉnh Thiên Nam, lấy trước ra hai thành tốt nhất chia cho Tào Khôn, về phần tám thành còn lại, thì mười mấy nhà còn lại chia đều.
Đương nhiên, dựa theo lệ cũ, thế lực khắp nơi hàng năm đều sẽ hướng Vũ gia tiến công, phép tắc trước kia, là mỗi nhà một năm nộp lên trên tám ngàn vạn.
Sau khi phân chia thế lực một lần nữa, Diệp Trần trực tiếp nâng số tiền tiến cống lên thành một trăm triệu.
Tuy rằng số tiền đề coa, nhưng những người này đạt được địa bàn của Vũ gia, hàng năm sẽ kiếm được số tiền nhiều hơn, xa xa không chỉ hai ngàn vạn, cho nên khẳng định vẫn có thể kiếm lợi được nhiều.
Hơn nữa quan trọng nhất làm cho nhiều đại lão cảm thấy vui vẻ là, Diệp Trần không giống với Vũ gia, hắn là một người cô đơn, chính mình cũng không kinh doanh những sản nghiệp này, tự nhiên cũng không tranh lợi với bọn hắn, sẽ không giống Vũ gia lúc trước, sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp thu địa bàn kiếm được nhiều nhất vào trong tay mình.
Cuối cùng, thời gian một đêm qua đi, thế giới ngầm tỉnh Thiên Nam, đã trải qua một hồi thanh tẩy.
Tất cả các đại lão ở các nơi đều vô cùng cao hứng mà rời đi, để lại một đống tranh chữ, châu báo, các loại hình ngọc khí làm lễ gặp mặt, ở trong biệt thự của Diệp Trần
Diệp Trần nhặt đi ra một số dược liệu ngọc khí mà mình có thể dùng ở bên trong đống quà lễ gặp mặt đó, những thứ vô dụng còn lại kia, thì chuẩn bị toàn bộ lấy tới Cỏ Nguyệt tria đưa cho Sở Phi Yên bán đi.
Tuy nhiên, khi hắn lái xe, chạy tới Cổ Nguyệt trai, Sở Phi Yên lại cũng không có ở trong cửa hàng, hỏi một nữ nhân viên trong cửa hàng, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thế mà đạt được một cái tin tức để hắn phải trợn mắt há hốc mồm!
"Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ngài không biết sao? Sở tổng sắp kết hôn, hôm nay chính là thời gian nàng đính hôn a!"
"Đính hôn?"
Diệp Trần lập tức nghe đều sắp nghe tới loạn cả lên.
Từ lúc sau khi từ tiên mộ trở về, Diệp Trần đầu tiên là một lòng tu luyện, về sau lại đi thành phố Thiên Hải, cho nên gần như không có liên hệ với Sở Phi Yên một chút nào, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thời gian lúc này mới hơn một tháng, Sở Phi Yên thế mà đã muốn kết hôn?
Nhưng vấn đề là, chuyện lớn như vậy, tại sao Sở Phi Yên lại không có nói với mình đây? Hơn nữa tiến triển này có phải cũng quá nhanh một chút hay không?
Diệp Trần càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, thế là lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số gọi cho Sở Phi Yên.
Tuy nhiên, sau khi liên tiếp gọi mấy lần, từ đầu đến cuối không có người nghe, điều này làm trong lòng Diệp Thần dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, đành phải tìm tới nữ nhân viên kia,
"Vị hôn phu của Sở tổng các ngươi, có lai lịch gì?"
Vừa nhắc tới nội dung này, nữ nhân viên cửa hàng kia lập tức hứng thú,
"Lai lịch vị hôn phu này của Sở tổng chúng ta cũng không nhỏ, hắn là Vạn Cảnh Vân thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh! Tập đoàn Vạn Thịnh ngài khẳng định nghe nói qua chứ? Vạn Quán Tài là chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh, thế nhưng là sát vách thủ phủ tỉnh Đông Giang! Chậc chậc, vị Vạn công tử kia chẳng những là con nhà giàu siêu cấp, hơn nữa dáng người cũng đẹp trai, quan trọng là đối với Sở tổng của chúng ta cũng rất tốt..."
Nữ nhân viên cửa hàng này nói tới nói lui nói líu lo không ngừng, hơn nữa vẻ mặt giống như si mê, để Diệp Trần buồn bực một hồi, đành phải vội vàng cắt ngang,
"Vậy ngươi có biết, lễ đính hôn của bọn họ, cử hành ở đâu không?"
Diệp Trần luôn cảm thấy lúc này có chút kỳ lạ, hơn nữa lúc trước Cổ Thuần Dương trước khi chết, thế nhưng là phó thác Sở Phi Yên cho hắn, nếu có điều gì sai lầm xảy ra, hắn chẳng phải sẽ thẹn với người đã mất.
Nữ nhân viên cửa hàng nghe được Diệp Trần hỏi vấn đề này, cái cằm lập tức hơi giương lên, nói:
"Ta đương nhiên biết! Lễ đính hôn của bọn họ, được cử hành tại khách sạn Bán Đảo ở quê của Sở tổng, vốn Sở tổng còn mời chúng ta đi tham gia, đáng tiếc ta có chuyện không đi được, bỏ lỡ một lần cơ hội thật tốt như vậy..."
Mắt thấy nữ nhân này còn muốn nói tiếp líu lo không ngừng, Diệp Trần cũng lười tiếp tục nghe, nói thẳng một tiếng cảm ơn, đã nhảy lên xe Ferrari, sau đó lao đi như bay!
Thấy cảnh này, nữ nhân viên cửa hàng kia không thể không trừng mắt nhìn, dường như nghĩ tới điều gì,
"Ta đoán! Anh chàng đẹp trai này, sẽ không phải là người theo đuổi Sở tổng chứ? Chẳng lẽ hắn đây là muốn đi cướp dâu hay sao? Lần này nhưng là có trò hay để xem rồi!"
...
Quê hương của Sở Phi Yên là thành phố Tô sát vách với Vân Châu, tuy nhiên thuộc vào địa giới của tỉnh Đông Giang.
Còn về khách sạn Bán Đảo là loại khách sạn sang trọng năm sao, ở toàn bộ thành phố Tô cũng chỉ có một cái, thông qua hướng dẫn rất dễ đang có thể tìm tới.
Diệp Trần lái Ferrari, chỉ cần nửa giờ, cũng đã đi tới nơi cần tới.
Chỉ thấy, có những bông hoa ở lối vào của khách sạn và một tấm thảm đỏ nổi bật, ở bên cạnh có rất nhiều xe sang trọng, hiển nhiên chắc là ở nơi này, chắc sẽ không sai.
Xuống xe, đi tới cửa khách sạn, không đợi hắn mở miệng, nhân viên phục vụ của khách sạn, đã nhiệt tình tiến lên đón.
"Tiên sinh, ngài tới tham gia lễ đính hôn của Vạn công tử phải không? Nhanh nhanh mời vào bên trong!"
Tuy rằng tuổi tác Diệp Trần không lớn, quần áo cũng rất tùy tiện, nhưng dù sao cũng lái siêu xe chạy tới, nhân viên phục vụ tự nhiên không dám thất lễ, còn tưởng rằng cũng là con nhà giàu là bạn bè của Vạn Cảnh Vân.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.
Sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Diệp Trần lên tới tầng ba, hội trường lớn nhất toàn bộ khách sạn.
Nhưng vừa đi tới cửa, lại bị hai tên đại hán áo đen ngăn lại,
"Tiên sinh, xin lấy ra thiệp mời của ngươi!"
Diệp Trần không để ý tới hai người, thân thể trực tiếp hơi chao đảo một cái, trong nháy mắt biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
Hai tên đại hán áo đen kia chỉ cảm thấy hoa mắt, phía trước đã không có một ai, hai người không thể không vội vàng dụi dụi xoa xao đôi mắt của mình nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn không có nhìn thấy, không thể không ngạc nhiên,
"Tình huống như thế nào?"
"Chẳng lẽ xuất hiện ảo giác?"
...
Bên trong hội trường có rất nhiều người, hơn nữa tương đối náo nhiệt, căn bản không có người để ý, đột nhiên có thêm một người tới.
Sau khi Diệp Trần lặng lẽ không tiếng động đi vào, hoàn toàn phóng thích thần niệm, rất nhanh đã cảm ứng được khí tức của Sở Phi Yên, ở một phòng VIP bên trong hội trường này.
Xác nhận Sở Phi Yên đang ở trạng thái an toàn, Diệp Trần cũng thở dài một hơi, dứt khoát tùy tiện tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.
Hắn bây giờ còn chưa rõ ràng lắm, Sở Phi Yên thật muốn gả cho thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, hay là bị người ta bức bách, cho nên cũng không tốt trực tiếp nhúng tay vào, trước tiên chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Rất nhanh, sau khi một người đàn ông trung niên leo lên đài cao, sau khi nói một phen lời nói khách sáo đàng hoàng, cuối cùng lớn tiếng cao giọng nói:
"Như vậy sau đây, mời cô dâu chú rể của chúng ta ngày hôm nay đi vào đi!"
"Đương đương đương đương ~ "
Với âm nhạc nền ấm áp, cánh cửa phòng VIP từ từ mở ra, và Sở Phi Yên cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng.
Chỉ thấy, Sở Phi Yên vào lúc này, mặc một chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp với một vương miện vàng trên đầu, dung nhan tuyệt mỹ, phối hợp với trang phục tuyệt đẹp, gần như ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có thể nói là kinh diễm toàn trường.
Duy chỉ có Diệp Trần để ý tới, đôi mắt của Sở Phi Yên như vô thần, dường như có chút đờ đẫn...
Chương 153 Thuật Nhiếp Hồn
Diệp Trần thấy thể, không thể không suy nghĩ,
"Trạng thái tinh thần của Phi Yên dường như không đúng lắm! Chẳng lẽ bị người dùng thủ đoạn thôi miên sao?"
"Thế nhưng lấy tu vi của Phi Yên bây giờ là Luyện Khí tầng hai, đã không kém Cổ Thuần Dương, thủ đoạn thôi miên thông thường căn bản đối với cô ta không có tác dụng...không phải là trúng thuật Nhiếp Hồn của tu chân giả chứ?"
Ở bên trong Tu Chân giới, Luyện Khí là xu hướng chính, nhưng cũng có trường phái khác.
Ví dụ như trước đó Tần Vô Song Thánh tử Thánh Tâm các kia, tu luyện chính là truyền thừa tu chân của trường phái luyện thể.
Mà ngoài trường phái Luyện Khí và trường phái Luyện Thể ra, ở Tu Chân giới còn có một trường phái thường gặp, đó chính là trường phái Luyện Tâm.
Cái gọi là trường phái Luyện Tâm, tên như ý nghĩa, chính là tu hành trên phương diện tinh thần, tu luyện tới trình độ đăng phong tạo cực, có thể nhất niệm huyễn hóa ra một phương thế giới, thậm chí so với trường phái Luyện Khí và trường phái Luyện Thể, còn khó khăn hơn nhiều lắm!
"Theo tình huống trước mắt tới xem, đạo hành của người này chắc là tương đối thấp, lại thêm bản thân Phi Yên cũng là tu chân giả, sức chống cự vượt xa không phải người bình thường có khả năng đánh đồng, cho nên chỉ là tinh nhận nhận lấy một số ảnh hưởng, cũng không được kiểm soát hoàn toàn... ""
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đối tượng đầu tiên mà Diệp Trần hoài nghi, dĩ nhiên chính là nam thanh niên cao lớn ở bên cạnh Sở Phi Yên, người này chắc là Vạn Cảnh Vân thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh.
Diệp Trần hơi cảm ứng một lát, phát hiện thể nội của Vạn Cảnh Vân này, quả nhiên có một đạo chân nguyên gợn sóng như có như không, vậy mà cũng là một tên tu chân giả!
Chỉ có điều, người này ngay cả cánh cửa nhất trọng còn chưa có bước vào, căn bản không đủ để cấu thành uy hiếp đối với Sở Phi Yên.
"Xem ra phía sau Vạn Cảnh Vân này, ít nhất chắc là còn có tồn tại của một tên tu chân giả theo trường phái Luyện Tâm!"
"Chỉ là không biết, bọn họ làm như thế, đến cùng mục đích là như thế nào? Chẳng lẽ đơn thuần chỉ là để Vạn Cảnh Vân cưới Phi Yên làm vợ? Cái này không khỏi cũng quá lấy đại tài sử dụng vì mục đích nhỏ chứ?"
Tuy nhiên, sau khi đại khái đã làm rõ ràng tình trạng của Sở Phi Yên, vẻ mặt Diệp Trần lập tức phát lạnh, trong đôi mắt hiện một một vệt sát ý.
Thế mà có người, dám can đảm ở dưới mí mắt hắn, ra tay đối với bạn của hắn, thực sự là muốn chết a!
Ngay vào lúc trong lòng Diệp Trần đang suy nghĩ bay theo gió, cùng lúc đó Sở Phi Yên và thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, đã dọc theo con đường trải dài bằng thảm đỏ, chậm rãi đi tới trên đài cao.
Lúc này, người đàn ông trung niên chủ trì kia mở miệng lần nữa,
"Thực sự là trai tài gái sắc, một đôi được ông trời tác hợp cho! Ta tin tương mọi người đều giống như ta, đã không kịp chờ đợi đi! Như vậy thì do ta bây giờ tuyên bố, Vạn Cảnh Vân tiên sinh và Sở Phi Yên tiểu thư nghi thức đính hôn, chính thức..."
"Chậm đã!"
Người đàn ông trung niên chủ trì còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang, mọi người nhất thời đồng loạt hướng về nơi khởi nguồn của giọng nói kia nhìn lại.
Chỉ thấy, một thiếu niên đẹp trai ăn mặc quần áo bình thường, hai tay đúc ở trong túi quần, từ phía bên ngoài hội trường, dọc theo ở giữa thảm đỏ, chậm rãi hướng trên đài cao đi tới.
Hai tên tráng hán áo đen duy trì trật tự ở đây, lập tức bước nhanh lao tới,
"Vị tiên sinh này, phiền lòng mời ngươi trở về vị trí của ngươi!"
Tuy nhiên,
Hai người vừa mới tới gần bên cạnh Diệp Trần, đột nhiên giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị đẩy lùi ra ngoài.
"A!" "A!"
Theo hai tiếng kêu thảm thiết, hai tên tráng hán mặc áo đen trực tiếp lăn xuống hơn mấy mét, kêu rên một hồi, trong thời gian ngắn chắc là không thể bò dậy nổi.
Mọi người nhất thời xôn xao, lúc này mới ý thức được, người thiếu niên trước mắt này, kẻ đến không có ý tốt!
Vạn Cảnh Vân ở trên đài cao, lập tức cũng nhíu mày,
"Tiểu tử thối từ đâu tới! Cũng dám tới phá việc lớn của bản thiếu! Người đâu, đuổi hắn đi ra ngoài cho ta!"
"Rõ!"
Sau khi Vạn Cảnh Vân ra lệnh, lập tức lại có bốn người, từ trong đám người nhảy ra ngoài, hơn nữa khí thế của bốn người này rất hùng hổ, sát khí bừng bừng, hiển nhiên so với hai tên tráng hán vừa nãy còn lợi hại hơn nhiều.
Tuy nhiên, bốn người lao tới trước mặt Diệp Trần, vẫn như cũ không thể động được góc áo của Diệp Trần, lần nữa bị đẩy lùi ra ngoài!
Mọi người bị dọa đến nhất thời thi nhau lùi lại.
Ngay cả Vạn Cảnh Vân nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không thể không kinh hãi, không tự chủ được lùi lại hai ba bước.
Phải biết, bốn người vừa rồi kia, thế nhưng là Vạn Quán Tài cha của hắn, phái cận vệ cho hắn, mỗi người đều có tu vi Ám Kình đại thành, đối phó trên trăm tên nam tử trưởng thành bình thường đều không đáng kể gì, bây giờ thế mà ngay cả thân thể đối phương còn chưa có chạm được, đã bị đẩy lùi ra ngoài, đây là thực lực mạnh cỡ nào?
"Chẳng lẽ là tông sư Hóa Kình, Thế nhưng hắn rõ ràng so với ta còn ít tuổi hơn a..."
Mắt thấy thiếu niên thần bí này, giống như là đi bộ nhàn nhã, đi tới trước đài cao, Vạn Cảnh Vân lập tức cuống lên, vôi vàng hướng phía sau lưng mình hô to một tiếng,
"Chu đại sư!"
Bạch!
Sau khi Vạn Cảnh Vân hô to một tiếng, có một giọng nói giống như quỷ mị, ngăn ở trước mặt Diệp Trần, như là trống rỗng đột nhiên xuất hiện!
Chỉ thấy người này, là một ông lão ước chừng năm mươi tuổi, thân thể gầy gò như củi, gần như chỉ còn lại da bọc xương, dáng người còng xuống, thậm chí còn có chút dị dạng...thế nhưng nhãn thần hung ác nham hiểm, giống như một con diều hâu hung ác!
"Kiệt kiệt kiệt! Tiểu tử! Lão phu không cần biết ngươi có thân phận gì, lại vì sao mà đến, nếu còn dám tiến lên một bước, chết!"
Hai mắt của ông lão gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, dùng giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe, chậm rãi mở miệng nói.
Diệp Trần nhướng mày,
"Quả nhiên là Tu Chân giả trường phái Luyện Tâm! Chính là ngươi dùng thuật Nhiếp Hồn, mê hoặc bạn của ta sao?"
Lấy qua hệ giữa Diệp Trần và Sở Phi Yên, lúc này nhìn thấy Diệp Trần đứng ra, Sở Phi Yên thế mà không hề bị lay động, dường như không biết hắn, thông qua điểm này, Diệp Trần có thể cơ bản xác định, Sở Phi Yên khẳng định là trúng thuật Nhiếp Hồn, cho nên bản thân mới sẽ bị mất phương hướng, chỉ có điều còn chưa có được khống chế hoàn toàn.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Lão giả kia nghe được lời này của Diệp Trần, đầu tiên là giật mình, sau đó phát ra một tiếng cười quái dị,
"Không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy, mà đã có kiến thức như thế! Vậy mà có thể liếc mắt nhận ra thuật Nhiếp Hồn của lão phu, không tệ! Không tệ!"
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức nhịn không được cười nhạo một tiếng, hai tay vẫn như cũ đíc ở trong túi quần, thản nhiên nói:
"Lão gia hỏa, nói ngươi béo ngươi thật đúng là thở gấp! Ngươi mặc dù sử dụng thuật Nhiếp Hồn, nhưng ngươi ngay cả da lông cũng không có học được, bằng không như thế nào mà ngay cả một cô gái cũng không giải quyết được chứ? Còn muốn mượn nhờ những ngoại vật này?"
Lão giả kia nghe được điều này, trong lòng lập tức giật mình,
Hắn vốn muốn sử dụng thuật Nhiếp Hồn, trực tiếp khống chế Sở Phi Yên, nhưng không nghĩ tới, ý chí của cô gái này rất kiên định, cuối cùng đành phải lùi lại làm theo cách khác, để cô ta có ấn tượng tốt đối với Vạn Cảnh Vân, để cho hai người trở thành người yêu, sau đó lại đạt tới mục đích mà không thể cho ai biết của hắn.
Không nghĩ tới thế mà bị Diệp Trần một câu nói toạc ra!
"Nói đi, vì sao ngươi phải hại bạn của ta? Thành thật khai báo, ta còn có thể lưu ngươi được toàn thây!"
Diệp Trần lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói.
Lão giả kia nghe được điều này, lập tức tức giận đến không chịu được,
"Tiểu tử thật cuồng! Ta không biết ngươi có lai lịch gì, tuy nhiên lập tức, ngươi sẽ trở thành nô bộc trung thành nhất của lão phu!"
Thoại âm rơi xuống, ông lão bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra! Đôi mắt thế mà toàn bộ biến thành màu trắng!
Oanh!
Trong cặp mắt của ông lão kia, vậy mà bắn ra một tia ánh sáng trắng yếu ớt, bắn thẳng tới mi tâm của Diệp Trần!
Đồng thời, lão giả kia lại vang lên giọng nói khàn khàn khó nghe một lần nữa,
"Nhiếp Hồn Đại Pháp!"
Chương 154 Dám đụng đến bạn ta, kết quả chỉ có một cái!
Sưu!
Tia ánh sáng kia trong nháy mắt đã chui vào trong mi tâm của Diệp Trần, Diệp Trần dường như chưa kịp phản ứng, đã trúng chiêu.
Ông lão thấy thế, lập tức mừng rỡ,
"Còn tưởng rằng là cao thủ, hóa ra lại chỉ là một tên ngu xuẩn, trúng thuật Nhiếp Hồn của lão phu, còn không ngoan ngoãn nghe ta hiệu lệnh, quỳ xuống cho ta!"
Ông lão thả lỏng hai tay ra phía sau, trực tiếp ra lệnh với Diệp Trần nói.
Hắn thấy, sau khi Diệp Trần chúng thuật Nhiếp Hồn của chính mình, ngay cả dấu hiệu giãy dụa cũng không có, hiển nhiên ý chí cực kém, đã bị chính mình hoàn toàn khống chế được tâm thần, bây giờ cho dù chính mình để hắn chết đi, hắn chắc cũng không có bất kỳ do dự nào!
Tuy nhiên, truyện không có phát triển giống như hắn tưởng tượng vậy, chỉ thấy Diệp Trần với bộ mặt lạnh nhạt đứng ở nơi đó, cũng không có nghe theo mệnh lệnh của hắn, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười trêu tức, nhìn ông lão như nhìn một thằng đần không khác gì nhau, thản nhiên nói:
"Chơi vui sao?"
Thẳng tới lúc này, vể mặt ông lão kia mới thay đổi lớn,
"Tại sao có thể như vậy? Ngươi đã trúng thuật Nhiếp Hồn của ta, vậy mà không bị làm sao? Điều này sao có thể!"
Diệp Trần cười lạnh,
"Ta nói rồi, ngươi ngay cả da lông của thuận Nhiếp Hồn còn chưa học được, lại còn vọng tưởng khống chế ta, thực sự là không biết sống chết!"
"Thôi được! Hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, thuật Nhiếp Hồn chân chính là như thế nào!"
Nói xong, Diệp Trần hướng về phía ông lão kia, hai mắt bỗng nhiên ngưng tụ, trong mắt, một tia ánh sáng vàng chợt hiện, đồng thời trong miệng quát lên một tiếng lớn,
"Quỳ xuống!"
"Phù phù!"
Ông lão kia lập tức ứng theo tiếng quát mà quỳ rạp xuống đất, cả người chỉ cảm thấy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, giống như bị người hung hăng đẩy xuống từ đám mây, trực tiếp rơi vào địa ngục, hóa thành một con kiến hôi rất đáng thương.
Mà vào lúc này Diệp Trần, trong mắt ông lão, lại như là thần linh ở trên chín tầng trời, khiến hắn không tự chủ được muốn quỳ bái, trong lòng sợ hãi vạn phần.
Đây, mới thực sự là thuật Nhiếp Hồn!
"Nói! Tại sao phải hại bạn của ta?"
Dưới sự gia trì của thuật Thần Hồn, giọng nói Diệp Trần rất bình thản, nhưng rơi vào trong tai của ông lão, lại như ý chí của thần phật tiên tôn, khiến hắn căn bản không có cách nào làm trái, lúc này thành thật khai báo.
Hoá ra,
Lão nhân này tên là Chu Tự Đạo, là một người tu đạo, hơn nữa còn là người quen biết cũ của Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, đồng thời cũng coi là nửa cái sự phụ của Vạn Cảnh Vân.
Nửa tháng trước, hắn và Vạn Cảnh Vân đi du ngoạn, đi ngang qua Cổ Nguyệt trai, biết được tin Cổ Thuần Dương chết, vốn chỉ là xuất phát từ tình bạn cũ, muốn tế điện bạn cũ, nhưng lại ở trong lúc vô tình phát hiện, tu vi của Sở Phi Yên tăng nhanh, thế mà đã không kém Cổ Thuần Dương!
Chu Tự Đạo rất khiếp sợ, thực sự không kìm nén được sự tò mò trong lòng, với khát vọng tăng thực lực lên, thế là nói bóng nói gió, muốn moi ra tin tức từ trong miệng Sở Phi Yên.
Thế nhưng, Sở Phi Yên những năm vừa qua đi theo Cổ Thuần Dương vào nam ra bắc, đã sớm có được sự khôn ngoan, tự nhiên cũng không phải lừa dối được đơn giản như vậy.
Sau khi thăm dò mấy lần không có kết quả, ngược lại còn để Sở Phi Yên sinh lòng nghi ngờ, thế là Chu Tự Đạo càng ngày càng bạo, có ý đồ dùng thuật Nhiếp Hồn đến khống chế Sở Phi Yên lại, buộc nàng nói ra tình hình thực tế.
Nhưng lại không nghĩ tới, thực lực của hắn quá nhỏ bé, căn bản không có cách nào hoàn toàn khống chế được Sở Phi Yên.
Vừa lúc Vạn Cảnh Vân loại công tử bột này, cũng coi trọng vẻ mặt xinh đẹp của Sở Phi Yên, thế là hai người ăn nhịp với nhau, Chu Tự Đạo lợi dụng thuật Nhiếp Hồn, để Sở Phi Yên sinh ra cảm tình với Vạn Cảnh Vân, còn cố ý làm ra lễ đính hôn ngày hôm nay, cũng là vì dể Vạn Cảnh Vân, có thể sớm cầm xuống Sở Phi Yên.
Theo suy nghĩ của Chu Tự Đạo, chỉ cần Vạn Cảnh Vân nắm được Sở Phi Yên, lại thêm hắn ở một bên hỗ trợ, nhất định có thể khai quật ra được bí mật trong lòng Sở Phi Yên!
Chỉ tiếc, kế hoạch của bọn hắn còn chưa có hoàn thành, Diệp Trần đã chạy tới đây.
Sau khi nghe Chu Tự Đạo kể lại xong, lập tức sát khí trên mặt Diệp Trần càng đậm!
"Tán tận lương tâm! Chết chưa hết tội!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp vỗ ra một chưởng, môt chưởng này đập cho Chu Tự Đạo thành một bãi thịt vụn.
"A!"
Mọi người ở xung quanh nhìn tháy cảnh tượng chưa bao giờ được thấy như thế thi nhau kêu to nhao nhao chạy ra bên ngoài hội trường.
Vạn Cảnh Vân ở một bên thấy cảnh này, lập tức bị dọa liên tục lùi lại, sau đó quay người muốn chạy trốn. Đáng tiếc, Diệp Trần làm sao có thể buông tha hắn, trực tiếp thân thể nhoáng một cái, cũng đã chặn lại đường đi của Vạn Cảnh Vân.
"Người đâu! Cứu ta! Cứu ta!"
Van Cảnh Vân cuống lên kêu lớn ba tiếng, đáng tiếc những thủ hạ của hắn, thấy ngay cả nhân vật thần tiên như Chu đại sư, cũng bị Diệp Trần dễ dàng diệt sát, bọn họ làm sao dám đi lên chịu chết, tất cả đều tạo ra thành một làn khói chạy mất tăm.
Cuối cùng, Sở Phi Yên có vẻ mặt đờ đẫn đứng dậy, bảo vệ Vạn Cảnh Vân ở sau lưng.
Diệp Trần biết, nguyên nhân này nhất định là bởi vì Chu Tự Đạo, thi triển thuật Nhiếp Hồn đối với cô ta, trí nhớ lúc trước, chắc là bị phong ấn, cô ta bây giờ chỉ sợ còn tưởng Vạn Cảnh Vân là vị hôn phu của cô ta đây.
Diệp Trần lắc đầu, trực tiếp lách người, đi tới trước mặt Sở Phi Yên, sau đó còn chưa đợi cô kịp chống lại, vỗ nhẹ nhàng một cái trên đỉnh đầu của cô, đồng thời quát khẽ một tiếng,
"Phá!"
Xoạt!
Toàn thân Sở Phi Yên lập tức chấn động, sau đó những ký ức trong đầu đang được phủ bụi, bắt đầu giống như nước thủy triều tuôn trào ra...
"Diệp tiên sinh...chúng ta...đây là ở đâu? Còn có...ta ăn mặc như thế này là thế nào?"
Sau khi Sở Phi Yên tỉnh táo lại, lập tức cảm nhận được đầu của mình rất đau, đã hoàn toàn không nhớ rõ chính mình đang ở chỗ nào.
Diệp Trần hướng cô ta cười nhạt một tiếng,
"Vấn đề này, chờ trước tiên ta giải quyết cái người này hại cô đã, sau đó ta sẽ từ từ giải thích cho cô nghe!"
Nói xong lời này, Diệp Trần từ từ hướng Vạn Cảnh Vân ở một bên đi tới, Vạn Cảnh Vân quy người muốn chạy trốn, đáng tiếc bị Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra, trong nháy mắt phế bỏ sạch hai chân của hắn!
"Ngươi...ngươi không thể giết ta! Cha ta là Vạn Quán Tài! Là nhà giàu nhất tỉnh Đông Nam! Nếu như ngươi giết ta, cha ta khẳng định sẽ không bỏ qua ngươi!"
Vạn Cảnh Vân vừa dùng hai tay kéo lê thân thể của mình, dốc sức liều mạng lùi lại phía sau, vừa ngoài mạnh trong yếu giận dữ hét lên với Diệp Trần.
Diệp Trần từng bước từng bước đi tới gần, cười lạnh nói:
"Chớ nói chỉ là một nhà giàu nhất tỉnh Đông Giang, cho dù là nhà giàu nhất cả nước, nhà giàu nhất cả thế giới thì lại như thế nào? Dám đụng đến bạn của Diệp Cuồng Tiên ta, kết quả chỉ có một cái, đó chính là chết!"
Vạn Cảnh Vân nghe được điều này, sắc mặt lập tức biến hóa,
"Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên ở trên biển giết chết Bạch Thiên Hành?"
Vào lúc này Diệp Trần đã đi tới trước mặt Vạn Cảnh Vân, nghe đối phương lại có thể biết được mình, lông mày không thể không hơi nhíu lại, giơ chân lên giẫm ở trên người Vạn Cảnh Vân, lạnh lùng nói:
"Không sai, là ta! Trước khi chết, còn muốn trăn trối gì nữa không?"
Vạn Cảnh Vân dường như cũng biết chính mình hôn nay khó thoát khỏi cái chết, ngược lại cười lạnh,
"Thắng làm vua thua làm giặc, chết ở dưới tay của ngươi ta không còn lời nào để nói, chẳng qua nếu như ngươi cảm thấy giết một cái Bạch Thiên Hành, là đã là vô địch thiên hạ, vậy ngươi rất sai!"
"Thế giới này lớn hơn rất nhiều so với ngươi tưởng tượng, cho dù là trong Hoa Hạ quốc, người mạnh hơn ngươi cũng có khối người!"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, ngược lại không có vội vàng giết người này,
"Ồ? Ví dụ thử xem cái?"
Vạn Cảnh Vân thấy Diệp Trần do dự, tinh thần lập tức chấn động,
"Ngươi có từng nghe nói qua Thánh Tâm các chưa? Nghe nói qua Phạm Âm Tự chưa? Nghe nói qua Tiêu Dao sơn trang chưa?"
Chương 155 Cũng là vài tỷ đi!
Diệp Trần lắc đầu, khẽ cười nói:
"Những thế lực này cho dù rất mạnh, thế nhưng lại có quan hệ như thế nào với Vạn gia các ngươi?"
Vạn Cảnh Vân lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
"Nói thật không sợ nói cho ngươi biết, Vô Tướng pháp sư của Phạm Âm Tự, từng có giao tình với ông của ta!"
"Vô Tướng pháp sư?"
Diệp Trần nghe được cái tên này, lập tức cảm thấy có chút quen tai, ngay sau đó trong đầu, nhảy ra bóng dáng của một tên hòa thượng mập lùn.
Một trong ba người lúc trước bị nhốt ở trong không gian cấm chế tầng thứ bảy của tiên mộ, tên đại hòa thượng kia trong ngoài không đồng đều, muốn phối hợp với Quỷ Âm Tuyệt ăn thịt hắn, hình như cũng gọi là Vô Tướng pháp sư...
Nghĩ tới đây, Diệp Trần cố ý cười lạnh nói:
"Vô Tướng pháp sư sao? Theo như ta được biết, hắn bị vây ở trong tiên mộ, chỉ sợ sớm đã chết rồi chứ?"
Vạn Cảnh Vân nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng một cái,
"Ngay cả chuyện bí mật như thế thế mà ngươi cũng biết? Tuy nhiên ngươi chắc chắn không biết, một tháng trước Vô Tướng pháp sư đã trở lại Phạm Âm Tự, nếu như ngươi dám giết ta, lão nhân gia ông ta khẳng định sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Quả nhiên là hắn!"
Diệp Trần âm thầm cười lạnh,
"Nếu như cái lão lừa trọc kia chính là chỗ dựa của ngươi, vậy ta có thể nói cho ngươi biết rõ, ta thích giết hắn thì chỉ như giết chó mà thôi!"
"Không! Không có khả năng! Người hồ..."
Vạn Cảnh Vân còn muốn nhiều lời, Diêp Trần dùng lực dưới chân một chút,
"Bành!"
Cả người nhất thời giống như bọt biển, vậy mà trực tiếp rõ ràng bị giẫm bạo!
Cùng lúc này, bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát, Diệp Trần không muốn rắc rối, lập tức khẽ vươn tay nắm eo nhỏ nhắn của Sở Phi Yên, sau đó thân thể nhoáng một cái, hai người đã biến mất ở trong hội trường không tìm thấy dấu vết.
...
Trên đường trở về Vân Châu,
Sau khi nghe Diệp Trần giải thích một phen, cùng với hồi ức trước đó của Sở Phi Yên, rốt cuộc hiểu rõ chân tướng chuyện này.
"Ta cảm thấy mấy ngày này giống như gặp một cơn ác mộng, nhờ có Diệp tiên sinh kịp thời chạy tới, bằng không mà nói, chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy đáng sợ rồi!"
Sở Phi Yên vỗ bộ ngực cao vút trong mây, hoảng sợ một trận nói.
Diệp Trần cũng không thể không thở dài một hơi nói:
"Thật ra thì Chu Tự Đạo kia, cùng lắm chỉ là muốn biết, tu vi của cô vì sao tiến bộ nhanh như vậy, cô cứ nói cho hắn biết tình hình thực tế là được rồi, nếu hắn còn dám đến tìm ta gây rắc rồi, vừa lúc có thể để cho ta thu thập hắn, cô cần gì phải giấu diếm? Cô nói xem cô có phải ngốc hay không?"
Sở Phi Yên bị Diệp Trần dạy dỗ một trận, lập tức cúi đầu xuống, giống như là một đứa bé gái phạm phải sai lầm, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì nói:
"Người ta không phải là không muốn gây thêm rắc rối cho ngài sao..."
Diệp Trần thấy dáng vẻ này của Sở Phi Yên, không thể không âm thầm buồn cười, nhịn không được xoa xoa đầu Sở Phi Yên, thở dài:
"Thật là một nha đầu ngốc!"
Khuôn mặt của Sở Phi Yên lập tức đỏ lên, sau đó giống như lại nghĩ tới chuyện gì, mũi ngọc tinh xảo không thể không hơi chíu lại, nói:
"Người nào đó giống như còn nhỏ hơn ta mấy tuổi lận! Nói lời này cũng không cảm thấy xấu hổ a!"
Diệp Trần lập tức im lặng như gà mắc tóc,
Trong thân thể của hắn có ký ức của tám trăm năm, nhiều khi hay quên mất, chính mình vào lúc này vẫn là một thiếu niên còn chưa tới mười tám tuổi...
Sở Phi Yên thấy Diệp Trần không lên tiếng, còn tưởng rằng hắn đang tức giận, lúc này mới nghĩ tới thân phận của đối phương, vội vàng thè lưỡi, nói:
"Thực xin lỗi, Diệp tiên sinh, ta...ta nói sai lời rồi á..."
Diệp Trần thấy Sở Phi Yên tạo ra vẻ mặt sợ hãi, không thể không cười ha ha một tiếng,
"Cô không có nói sai! Tuổi của tá xác thực nhỏ hơn so với cô, sau này cô cũng không cần lại cứ phải gọi ta là Diệp tiên sinh dài Diệp tiên sinh nhắn, ta coi cô là bạn, cô trực tiếp gọi Diệp Trần là được rồi!"
"Thật sao?"
Sở Phi Yên trông rất vui mừng, trong đôi mắt đều nhanh chóng lóe ra ngôi sao nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô ta từ lúc quen biết Diệp Trần cho đến nay, thời gian dài như vậy, đối phương mới đối với cô nói ra lời như vậy, tâm hồn thiếu nữ lập tức mừng thầm một hồi.
Cô ta lại làm sao biết được rằng, tuy rằng trước đó Diệp Trần đối với cô chiếu cố có thừa, nhưng đây cùng lắm là hướng về thể diện của Cổ Thuần Dương, thế nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, Sở Phi Yên thà để mình bị tổn thương, cũng không muốn bán đứng hắn, vì điều này làm cho đáy lòng của Diệp Trần, mới thực sự tiếp nhận người bạn như cô ta.
"Đúng rồi, Phi Yên, có chuyện, không biết cô có thể giúp ta hay không?"
Diệp Trần bỗng nhiên lại mở miệng nói.
Sở Phi Yên đang mừng thầm, vội vàng nói:
"Diệp tiên sinh...Diệp Trần, anh nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp được cho anh, đều không thành vấn đề!"
Diệp Trần cười nói:
"Tôi không muốn nói quá nhiều! Là như thế này, tôi đã đăng ký một công ty, bây giờ tôi cần một người đáng tin cậy để giúp tôi quản lý công ty, tôi biết rằng cô có kinh nghiệm quản lý công ty, không biết liệu cô có dám tiếp nhận thử thách đó một chút không?"
Sở Phi Yên nghĩ thầm, đó không phải là bà chủ sao? Vừa nghĩ tới đây, gương mặt xinh đẹp lập tức lại đỏ lên, sau đó nói ngay:
"Đương nhiên không thành vấn đề! Không biết công ty kia của anh, chủ yếu là làm về nghiệp vụ gì? Ích lợi một năm đại khái là bao nhiêu?"
Lần này ngược lại lại hỏi khó Diệp Trần, chuyện của công ty, trước đó Diệp Trần đều để cho mấy người Đường Nghiệp làm giúp, hắn không bao giờ hỏi kỹ, nên hắn thực sự không biết công việc kinh doanh chính của công ty là gì, hơn nữa bản thân hắn với việc kinh doanh công ty một chút cũng không hiểu.
Diệp Trần suy nghĩ một chút,
"Có vẻ như không có kinh doanh, nếu nói tới thu nhập hàng năm, cũng là vài tỷ đi..."
Sở Phi Yên lập tức tròn xoe hai mắt, suýt chút nữa thì ngất đi vì choáng váng.
Kinh doanh Cổ Nguyệt trai nhiều năm như vậy, tổng tài sản cũng chỉ vài trăm triệu mà thôi, bây giờ Diệp Trần thế mà để cho cô ta tiếp nhận, quản lý một công ty lớn như thế, lợi nhuận hàng năm vài tỷ nhiều như vậy, cô ta có chút thiếu tự tin.
Theo bản năng Sở Phi Yên muốn từ chối, thế nhưng nghĩ lại, Diệp Trần thế mà giao cho mình quản lý một công ty lớn như vậy, đây là cần phải rất tin tưởng vào chính mình a!
Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Phi Yên nhất thời đắc ý, lập tức ưỡn bộ ngực đày đặn của cô ta lên, ra vẻ tùy ý nói:
"Không phải chỉ là vài tỷ thôi sao, chuyện nhỏ!"
Diệp Trần tròn xoe mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm...
...
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã về tới Vân Châu.
Sau khi về tới Vân Châu, về trước biệt thự một chuyến, Diệp Trần lấy tư liệu có liên quan tới tập đoàn Tô Diệp, toàn bộ giao cho Sở Phi Yên, để cô ta sau này có toàn quyền xử lý chuyện công việc của công ty.
Dùng người thì không nghi người, nghi người thì đã không dùng người, hơn nữa Diệp Trần căn bản đối với tài phú thế tục này cũng không có hứng thú, đã quyết định giao cho Sở Phi Yên quản lý, hắn sẽ không can thiệp vào.
Sau khi trao đổi về chuyện của công ty xong, Diệp Trần lại tự mình đưa Sở Phi Yên về Cổ Nguyệt trai, lúc này đã là buổi chiều.
Nữ nhân viên cửa hàng của Cổ Nguyệt trai kia, nhìn thấy Diệp Trần vậy mà thực sự mang theo Sở Phi Yên toàn thân mặc đồ cười trở về, lập tức trố mắt ra, nhìn như sắp phải rớt xuống, không thể không hướng về phía Diệp Trần đang ngồi ở trên ghế lái xe, giơ ngón tay cái lên, "Anh chàng đẹp trai, có thể từ trong tay thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, cướp Sở tổng trở về, ngươi thực trâu!"
...
Đợi đến khi Diệp Trần quay trở về biệt thự, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới lại có một vị khách mới, hóa ra người này chính là Dịch Sơn Hà tổng tham mưu Thần Long vệ.
Cùng đi theo Dịch Sơn Hà tới đây, ngoài Đường Minh Phi ra, Trần Kỳ Phong tư lệnh quân đội thành phố ra, còn có hai tên đại tá, hơn nữa trong tay hai người nâng lấy một bộ quân trang, quân hàm thiếu tướng, các loại vật dụng khác.
Rất rõ ràng, điều kiện mà Diệp Trần trước đó nói, xem ra quân đội đã chấp nhận.
Và điều này cũng có nghĩa rằng, Diệp Trần chẳng những chính thức trở thành cung phụng của Thần Long vệ Hoa Hạ, hơn nữa, địa vị cũng ngang vai ngang vế với Diệp Thiên Ca.
Bình luận facebook